1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đột ngột bị hất ra khiến sắc mặt Trình An Ni trắng bệch, ta rú lên, khiến Duy An sợ hãi chạy lại can Kiều Ngự: “Kiều Ngự, đừng...”


      đẩy Duy An ra, giọng nghe như bị dồn ép tới phát điên, gầm lên: “Chuyện của tôi và ấy cần quản!”


      Trình An Ni sợ hãi liên tục bước lùi về phía sau, đèn xanh chỉ còn mười giây, nhấp nháy ngừng, Duy An vội vàng khuyên: “Qua đường trước , đừng đứng ở đây cãi nhau, mau lên!”


      Kiều Ngự như nghe thấy lời Duy An , đột nhiên túm chặt tay Duy An kéo tới trước mặt mình, tức tối với : “Em muốn biết nguyên nhân có phải ? cho em biết, người là do thuê, tối hôm đó…”


      mãi mãi cánh tay ngừng siết chặt, cổ tay Duy An đau tới chịu nổi, giằng ra được, mắt nhìn đèn đếm ngược kết thúc, xe hai bên đường bắt đầu di chuyển.


      Lúc này hỗn loạn, bình tĩnh trong mắt khiến người ta sợ hãi.


      Họ bị kẹp giữa dòng xe đông đúc thể được, những tiếng còi xe cáu bẳn trách móc khi ngang qua họ, Kiều Ngự chẳng buồn để ý, ba người bị ép phải đối mặt, cùng đứng giữa ngã tư.


      Tiếng gió rít thổi rối tung tóc Duy An, nhìn vẻ mặt Kiều Ngự lúc này, nhưng nghiến răng nghiến lợi, ràng từng câu : “Bố xảy ra chuyện, Trình An Ni uy hiếp , nếu tìm người cảnh cáo em khiến em phải tránh xa , ta để gia đình giúp đỡ bố . Hơn nữa, tối hôm đó ta cho ra ngoài, uống rượu, nhìn thấy ảnh của em và Tống Thư Minh, đều do ta chụp lén, rất giận, nếu phải là vì tiền, tại sao em lại nhận lời ở bên ta?”


      Duy An giãy giụa nữa, đứng đó, cảm thấy bình tĩnh lạ thường, chuyện nghi ngờ ngàn vạn lần kia sau khi nghe chính miệng Kiều Ngự thừa nhận, ngược lại sốc mà thấy chân thực.


      Đây chính là người từng dùng mấy trăm lá thư tình để chờ đợi, ích kỷ dùng đôi mắt đổi lấy vinh quang của bản thân. Đúng là Kiều Ngự làm, đây chẳng phải vốn là phong cách của Kiều thiếu hay sao? ngạo mạn như đứa trẻ, và ích kỷ cũng giống hệt đứa trẻ.


      Phía sau xe lao qua ngớt, ba người họ đứng ở ngã tư đông đúc nhất, rửa sạch chút thời gian thanh xuân cuối cùng.


      nhìn Kiều Ngự hỏi: “ dựa vào cái gì mà cho rằng tôi chỉ được thích ?”


      Đây chính là điều mà Kiều Ngự luôn đau đáu trong lòng.


      luôn cho rằng cả đời này Duy An phải sống dưới cái bóng của mà cảm tạ ân đức ban cho , luôn muốn thấy viết thư tình cho , vì mà ngày đêm bất an, sau đó mới có thể hài lòng che giấu tình cảm của mình, che giấu thích từ lâu.


      Kiều Ngự từ từ buông tay , cố chấp hỏi: “ cho biết, tại sao em cùng người đó, rốt cuộc ta là ai?”


      Đến bây giờ vẫn sao giải thích nổi, lúc nào cũng sống mấy tầng mầy, quen với việc đón nhận ngước nhìn của mọi người, lần này bị Trình An Ni uy hiếp khiến hận tất cả mọi thứ, đành mang tính khí trẻ con tàn nhẫn ra làm hại người khác, kết quả còn buồn hơn.


      Duy An nhìn Trình An Ni sắc mặt trắng nhợt, ta hoàn toàn tuyệt vọng, ánh mắt đờ đẫn đứng bên cạnh Kiều Ngự cắn chặt môi. ta từng ngồi bệt bên lề đường như người mất hồn, đau khổ gào khóc với Duy An: thể nào! ấy thích cậu, nếu có Tống Thư Minh kia chưa chắc ấy nhận ra tình cảm đó, nhưng giờ ấy cách nào phủ nhận được nữa...”


      Giờ hiểu mọi chuyện, Duy An chỉ cảm thấy đáng tiếc, ngẩng đầu lên muốn nhìn Kiều Ngự, nhưng ánh mắt mờ như bị phủ sương.


      Giữa ngã tư xe cộ nườm nượp, nhìn người mình thích suốt ba năm qua, khẳng định với rằng: “ và thích giống nhau, có lẽ cùng từng thích tôi, nhưng thứ mà Tống Thư Minh dành cho tôi là tình , vì vậy bất cứ khi nào, tôi cũng tin ấy làm hại tôi.”


      Cuối cùng Duy An cũng hiểu ra, thích , nhưng kiêu ngạo tới mức chưa bao giờ chịu dành cho dù chỉ là chút hơi ấm, dịu dàng.


      Đáng tiếc phải , đáng tiếc thời niên thiếu, chúng ta đều quá nhút nhát.


      Ánh mắt Kiều Ngự lạnh dần, nhìn , ngập ngừng mãi mới nói: “Đúng là cho người đến đấy, nhưng, mắt em…” nói tiếp nữa.


      nhẹ nhàng giơ tay nhấc kính của Duy An ra, Duy An đứng im, những ngón tay thon dài của Kiều Ngự run rẩy, chạm vào khóe mắt , giọng khàn đặc: “Duy An, em lúc nào cũng mặc giống như một con chim cánh cụt.”


      Trình An Ni chẳng có bất kỳ biểu hiện nào, từ lúc bị Kiều Ngự túm tóc ném ra một bên, ta bắt đầu đờ đẫn đứng nhìn hai người họ.


      Hai bên là dòng xe lao vùn vụt, họ lại cáo biệt nhau trong tình cảnh này.


      Duy An ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác ngoài vớ vội của mình, màu cam, lúc mua có hơi rộng, lại thêm thời gian gần đây gầy nhiều, khiến quần áo cứ như móc người. Vẫn xấu như thế, vẫn giống như con chim cánh cụt ngốc nghếch.


      cười cười né tránh ngón tay chạm vào mình, đeo mắt kính vào, sau đó nói: “Hai người sắp rời khỏi thành phố Lan, bao giờ ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kiều Ngự vẫn nhìn vào mắt , rất cao, đứng trước và ngược sáng, giống như thiếu niên năm xưa sân bóng rổ trường cấp ba, cao ngạo, luôn lạnh lùng mắng ngốc. còn nghiêm giọng vờ thờ ơ hỏi: “Với điểm số môn tiếng như thế này liệu cậu có đỗ được trường đại học nào ?”


      Cuối cùng cũng thi vào Đại học G giống , sau khi nhập học quả nhiên đã tặng cho một niềm vui bất ngờ.


      Bây giờ, nhẹ nhàng đáp: “Cũng có thể là tuần sau.”


      gật đầu, “Vậy coi như tạm biệt ở đây.”


      Ánh mặt trời đầu mỗi lúc một nhức mắt, Duy An bị hiện tượng phản quang của kính làm cho lóa mắt quá lâu, cảm thấy thế giới trước mặt trở nên tối đen, hình như mọi màu sắc đều biến mất.


      Chàng trai trước mặt cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài hoa lệ, dòng người tan tác, cuối cùng một mình độc đứng giữa đường.


      Duy An kinh ngạc khi thấy giọt nước mắt lóng lánh nơi khóe mắt Kiều Ngự, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, thậm chí cười như chế giễu, nói bằng giọng giễu cợt thường ngày: “Thực ra, chỉ bảo đám người đó dọa em thôi, muốn họ làm em bị thương. Em có tin ?” giống như chỉ nói đùa, “Đáp án chính xác của câu này nên chọn là D, em có tin ?”


      Duy An mỉm cười gật đầu, “Tôi tin.”


      Đáng tiếc tin hay tin đã còn quan trọng nữa rồi, kết quả thể thay đổi.


      cũng cười, nước mắt lăn xuống má, Duy An đã quay người, nhìn thấy, cuối cùng nói với , “Tạm biệt, Kiều Ngự.”


      Lần cuối cùng gặp, từ nay về sau, thật sự sẽ bao giờ gặp nữa.


      Mây trời bị gió thổi tan tác.


      Duy An nghĩ đến bài hát mà họ từng cùng nhau nghe, Lễ Tình nhân trong tranh sơn dầu.


      Mây trôi, còn em thẫn thờ đứng ngoài cửa.


      Sau lưng em là biển rộng


      Màu hồng nhẹ nhàng màu trắng tinh khiết, nói chuyện tình


      Một đám mây trôi một đám mây tan


      Chẳng ai xót thương, tình khiến em ửng hồng đôi má


      Có người hạnh phúc có người đau thương,


      Khi ánh tịch dương tắt, tất cả những người nắm tay nhau chờ trăng lên, nước mắt tràn mi.


      Bao nhiêu thuần khiết bao nhiêu hoài niệm, mãi mãi ở lại


      ...


      Sự thuần khiết, mọi hoài niệm của tuổi thanh xuân, tổn thương hay hạnh phúc, sẽ luôn dùng cách của chúng để ở lại, cũng may hề hối hận.


      Đèn đường dành cho người bộ lại chuyển xanh, Duy An bỏ chạy muốn quay về bên kia đường, nhưng ánh nắng gay gắt khiến bỗng mất thị lực.


      Cuối cùng nhìn thấy ở chỗ rẽ có một chiếc xe hàng vượt đèn đỏ như bị mất lái, lao thẳng vào làn đường dành cho người bộ, cái bóng đen sì đó lao rất nhanh, cả đám người qua đường đứng la hét inh ỏi.


      Nhưng đã còn phân biệt được phương hướng nữa, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu trắng tới thê thảm.


      được, phải lập tức tránh ngay, nhưng mọi thứ xung quanh bỗng phai màu, chỉ còn lại hai màu trắng đen tới cực đoan.


      Tất cả mọi người đều phát hiện ra đứng giữa làn đường dành cho người bộ như một người mù, hình như biết phải lùi về phía nào.


      “Duy An!” Đột nhiên từ phía sau có ai đó đẩy một cái, Duy An kịp đề phòng hai tay ôm chặt mắt ngã xuống, lúc ngã xuống đất bên tai còn vang tiếng phanh xe rít lên như muốn xé rách màng nhĩ.


      thanh đó gần ngay bên cạnh, lẫn cả tiếng kêu thét của người qua đường.


      Trước mắt đột nhiên hiện ra vòng tròn khoanh bằng bút đỏ, mọi cảnh tượng đều biến thành cái ngày bị khoanh bằng bút đỏ đó, hôm nay là ngày mùng 10 tháng 5 năm 2011.


      Xảy ra chuyện gì rồi? Xe… Xe lao tới, sau đó bị người ta đẩy ngã, sau đó tiếp… đúng, bên tai toàn là những tiếng kêu thảm thiết, có người còn gọi xe cấp cứu.


      Duy An hoảng loạn bò dậy, mắt kính bị hất văng ra xa, nhìn rõ, ngước mắt mơ hồ thấy chiếc xe hàng hình như phanh khựng ngay bên chân mình, nhưng ở đầu bên kia, dưới bánh xe một dòng máu đỏ sẫm chaảy loang thành vũng.


      Huyết mạch toàn thân dồn cả lên đầu, quay phắt người nhìn về phía ngã tư mà ba người bọn họ vừa đứng.


      Trình An Ni và Kiều Ngự đều biến mất.


      loạng choạng đứng dậy, lao về phía chiếc xe hàng như kẻ điên, trong tầm nhìn mờ mờ ảo ảo thấy Trình An Ni ngã quỳ dưới đất, gào khóc xé tim xé phổi, người nằm dưới đất mặc một chiếc áo gió màu đen.


      Là Kiều Ngự đã đẩy ra.


      Duy An mấp máy môi nhưng nói được, hét ra được từ nào, các dây thần kinh như đứt hết, giơ tay ra chạm vào thứ dịch thể nóng nóng dính dính, “Kiều Ngự...”


      Mắt toàn là màu máu, nhìn thấy gì hết.


      “Kiều Ngự… Kiều Ngự…”


      Bên tai là những tiếng gào khóc thê lương, lẫn vào đó là tiếng còi xe cứu thương, vô số người la ó tránh đường, cảnh sát cũng lập tức có mặt.


      Thế giới đỏ ngầu màu máu, còn bất cứ thứ ánh sáng nào, bên tai nổ ầm một tiếng rất lớn, chút ý thức cuối cùng của bị rút cạn, nhưng đột nhiên có người chạy đến.


      “Annie? Annie?”


      Có người gọi sao? Duy An còn phân biệt được đây là mơ hay thực nữa, mở miệng ra nhưng chẳng nói được lời nào, có cảm giác được ai đó bế lên, ép chặt vào lòng, khiến thở nổi.


      ngừng kêu gào gọi tên Kiều Ngự, ý thức cuối cùng, mọi thanh đều xa dần, dường như thế giới bị khoét mất một miếng.


      Qua lỗ hổng đó Duy An nhìn thấy người nằm dưới đất được bế lên, toàn thân bê bết máu.


      nghe thấy nói câu gì đó, muốn lao tới, nhưng bị người kia ôm chặt, nhưng vẫn nghe rất rõ. Kiều Ngự nói: “Lấy mắt của ... cho em.”


      Từ đó, thế giới hoàn toàn biến mất.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 28: Nếu có thể quay về mười năm trước



      Đây rốt cuộc có phải một giấc mơ hay ?


      Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, Duy An nhìn thấy một cảnh tượng thể giải thích nổi, từ trong khối màu trắng dần xuất hiện ngã tư đường giữa trung tâm thành phố, vẫn là ba người đứng giữa dòng xe tấp nập ngược xuôi.


      Chỉ có vẻ mặt của họ là giống nhau mà thôi.


      Trình An Ni đứng sau lưng Kiều Ngự, ngẩng đầu kiêu ngạo thị uy, đôi mắt luôn được trang điểm rất kỹ, làm nổi bật đôi con ngươi giảo hoạt, tinh nhanh như mắt mèo.


      gái cúi đầu đứng đó chính là Duy An, sau khi biết được chân tướng sự việc thể nào khống chế được sự hoảng sợ chấn động của mình, vậy mà Kiều Ngự nhếch miệng nói với vẻ rất thờ ơ: “Đừng có bám lấy tôi nữa.”


      Mọi thứ trong câu chuyện từ cảnh tượng đến nhân vật giống y hệt, chỉ có điều kết quả hoàn toàn khác biệt.


      Chiếc xe chở hàng mất lái điên cuồng lao tới, Kiều Ngự kéo gái đứng trước mặt mình tránh ra, hai người họ cùng lùi về phía sau. Duy An đứng đó thẫn thờ trước hành động của Kiều Ngự, ván cờ ba người, nhưng giờ đã bị đá ra ngoài.


      Tất cả mọi thứ biến thành vọng tưởng, cho tới tận khi bóng đen khổng lồ lao tới, kèm theo đó là tiếng phanh xe rít lên xé tai.


      Sau khi tỉnh lại, chỉ nhớ có một người, người đó tên Kiều Ngự, giơ tay ra cứu , ngoài việc đó ra, còn biết gì nữa.


      Và sau đó, loáng thoáng nghe thấy có người ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng, đánh thức toàn bộ ý thức của , giai điệu đó thật thân quen.


      Tại sao... tại sao câu chuyện lại có hai cái kết giống nhau? Cái kết nào mới là thật?


      Duy An giật mình bừng tỉnh, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, xung quanh một màu trắng toát, rõ ràng đây là bệnh viện.


      Người ngồi bên giường khẽ ngâm nga hát, vẫn là khúc nhạc trong vở nhạc kịch đó, thấy Duy An đã tỉnh, vội vàng nắm tay , “Annie? Em thấy thế nào?”


      Duy An ngẩn người ngắm nhìn hồi lâu vẫn hiểu gì, mắt chỉ nhìn thấy những hình ảnh đã bị phai màu. Hình như là buổi tối, biết mình đã nằm ngất lịm bao lâu rồi. Bóng người mờ mờ ảo ảo, đột nhiên nhớ ra đây là Tống Thư Minh, gắng tìm cách ngồi dậy, giơ tay ôm vào lòng, hình như còn lo lắng hơn cả . “Em làm sợ quá, tại sao nghe lời, đã nói rồi, hôm nay được ra ngoài, ngày mùng 10 tháng 5 là khúc ngoặt của vận mệnh, Annie, nhưng em vẫn .”


      “Nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì? Kiều Ngự đâu? Hôm nay… hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, ấy ở đâu?” Tư duy của Duy An hoàn toàn hỗn loạn, túm lấy Tống Thư Minh hỏi liên tục ngớt. “Em mơ thấy một chuyện rất lạ, thứ mà em chứng kiến vốn giống như trong giấc mơ, em mơ mình bị xe đâm... còn ấy thì kéo Trình An Ni tránh được...”


      Nhưng biết rất rõ, mình được Kiều Ngự đẩy ngã, nhớ mình còn chạm vào cơ thể đầy máu của , những chuyện này rốt cuộc là thế nào?


      Tống Thư Minh khẽ thở dài, hình như chính cũng ngờ, vỗ vỗ lưng giúp bình tĩnh trở lại. “Em nhìn nhầm đâu, chuyện vốn xảy ra như thế mà.”


      Duy An sững người, sau khi tỉnh tại tất cả mọi thứ trước mắt đều mất màu sáng, tất cả mọi màu sắc đều bị bao phủ một lớp sương mù mờ ảo, còn người đàn ông ngồi bên cạnh , vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt ấm áp, như luôn ở đây, lại như chưa bao giờ xuất hiện.


      bỗng căng thẳng, “... Có ý gì?”


      Tống Thư Minh thoáng đau đớn, nhưng vẫn cho biết: “Cũng có thể việc xuất hiện đã làm thay đổi tất cả, hôm nay là ngày em sẽ bị xe đâm, bởi vì vào giây phút cuối cùng Kiều Ngự đã kéo người khác tránh được, vì vậy rất lo lắng, muốn em quá thân thiết gần gũi với cậu ta.” đỡ nằm xuống, nói tiếp: “Giờ là lúc có thể nói với em tất cả rồi. Thực ra, nên xuất hiện ở đây, chúng ta vốn gặp nhau và quen nhau trong bệnh viện.”


      Duy An rất kinh ngạc, thể nào hiểu nổi.


      lại hỏi: “Em còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy là ở nơi nào ?”


      Đó chính là thư viện.


      Tối hôm ấy, một mình chạy lên lầu muốn lấy cuốn nhật ký về, nhưng ngờ tầng cùng bật đèn, xung quanh tối mù mịt, từ những giá sách bằng gỗ lâu năm đó tỏa ra một thứ mùi phủ bụi năm tháng. Khi ấy rất sợ, vịn vào các giá sách vào trong, khó khăn lắm mới tìm thấy nơi mà mình giấu cuốn nhật ký nhờ ánh sáng phát ra từ điện thoại di động, ̣nh rút ra, thì Tống Thư Minh cũng cầm đúng cuốn sổ đó.


      Sau đấy sợ hãi luống cuống, người đứng đằng sau giá sách cũng vỗ cùng kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy , vẻ mặt như tìm lại được người mình thương đã đánh mất nhiều năm nay, cảm giác vô cùng thân thuộc.


      Lần đầu tiên gặp mặt đã nói, đến vì em.


      Lại sau đó, Tống Thư Minh biết thích ăn ớt xanh, nói dối mình là giảng viên ở trường , và luôn ở bên . Mùa đông năm ấy thành phố Lan lạnh tới mức khiến người ta thể chịu nổi, đã tặng một đôi găng tay ấm áp, về sau Duy An nhìn thấy một bộ khăn mũ giống hệt màu đôi găng tay tặng .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Còn cả một tập bệnh án bên ngoài ghi tên nữa.


      Còn cả…


      hề hỏi nhưng vẫn biết tình hình gia ̀nh , có thể từ thành phố Lan về thành phố B tìm , rõ ràng phải giảng viên Đại học G, nhưng lại thường xuyên ra vào thư viện.


      Quãng thời gian duy nhất mà Tống Thư Minh xuất hiện, chính là quãng thời gian tầng cùng của thư viện trường đóng cửa sửa chữa, cửa bị khóa, một mình Duy An đến đó, và ở đó cảm giác mình nhìn thấy ảo ảnh.


      từng nói rất giống người vợ đã mất của : “ từng quen một gái, ấy học tiếng với một thời gian, nhưng giống như bây giờ, khi ấy bọn còn ở bệnh viện.”


      Tống Thư Minh từng nói, tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn ở đường, ngờ lúc đến bệnh viện thăm mẹ lại gặp gái nhỏ đơn độc ấy, người thân của ở thành phố Lan, một mình nằm giường bệnh, chẳng nhớ gì cả.


      Bây giờ, đúng là Duy An nằm giường bệnh, lúc này đây lại đưa ra một kết luận giả tưởng. Giả dụ, câu chuyện đúng như những gì nằm mơ, vậy có phải bây giờ mất trí nhớ vì bị đụng xe , còn người ngồi bên cạnh là Tống Thư Minh vừa về nước, tốt bụng chăm sóc , sau đó hai người nhau, và đã lấy .


      Từ đó, cả đời chỉ có thể nhớ được khoảnh khắc thê thảm ấy, ở ngã tư trung tâm thành phố, tận mắt chứng kiến người con trai đó vứt bỏ mình, và chỉ nhớ tên Kiều Ngự, những người khác, những chuyện xảy ra trước kia, thậm chí cả tuổi thanh xuân của mình, đều quên hết.


      Tất cả những manh mối và ký ức bị chôn giấu sâu trong trái tim giống như bị người khác vạch trần, lớp vải trắng phủ đó bị người ta giật ra, chân tướng sự việc mà thấy thật khiến người ta chấn động.


      Duy An bỗng ôm lấy mặt , xác nhận có hơi ấm, “Thầy ơi, rốt cuộc thầy là ai? Sao thầy lại biết những chuyện chưa xảy ra?”


      cười cười, từng chút từng chút vuốt lại mái tóc rối bời của , “Rất khó tưởng tượng phải ? Thực ra phải người ở thế giới này, nói thế nào nhỉ... vì em nên mới quay lại nơi này.”


      Tống Thư Minh ngồi bên cửa sổ gọt táo, nhẫn nại kể cho nghe. Lúc đầu, ngay bản thân cũng dám tin, trong mười năm qua họ từng tìm rất nhiều cách để giúp Annie khôi phục lại trí nhớ, nhưng đạt được hiệu quả mong muốn, chỉ có thể nhớ được vài việc vụn vặt, nhớ mình từng giấu cuốn nhật ký, vì vậy lúc nào cũng đòi Tống Thư Minh lấy về.


      quay lại thư viện Đại học G, nơi đó vẫn có gì thay đổi, ngờ lại gặp Duy An của mười năm về trước trong tầng cùng của thư viện.


      Khi tất cả quay lại điểm khởi đầu, Tống Thư Minh quyết định để bi kịch diễn ra.


      Vì vậy, dù Duy An làm gì, dù có bình thường tới đâu, dù do dự quyết, ngay từ ngày xuất hiện đã dùng tình và sự bao dung của mình, lúc nào cũng đứng sau , là đại dương của , là nơi cuối cùng để quay về.


      Nếu có thể quay về mười năm trước, muốn thay đổi điều gì?


      Câu trả lời của Tống Thư Minh là, muốn bảo vệ bình an trải qua quãng thời gian thanh xuân của mình.


      Chàng trai có tên Kiều Ngự kia, chính là nguyên nhân gây ra đau khổ cho Duy An, nhưng giờ tất cả đều đã thay đổi.


      Duy An dùng tay chắn trước mắt mình, “ ấy đẩy em ra, em nhìn thấy ấy ngã dưới đất... toàn là máu, toàn máu là máu, thầy ơi, ấy ở đâu... ấy đã cứu em!”


      Tâm trạng của lại bắt đầu kích động.


      Tống Thư Minh ôm khẽ nói: “Đúng vậy, Kiều Ngự đã cứu em, cũng có thể sự lo lắng của là thừa, sự xuất hiện của đã thay đổi diễn biến câu chuyện, biết, bởi vì đã khiến cậu ta nhìn rõ tình cảm của mình, vì vậy người gặp nạn đổi lại thành cậu ta.”


      Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân dồn dập, bác sĩ và y tá lo lắng chạy qua, còn cả những tiếng khóc nức nở thê thảm.


      Duy An càng căng thẳng, “Em muốn thăm ấy.” tay vẫn cắm kim truyền dịch, lúc đứng dậy cẩn thận làm rách cả da.


      Tống Thư Minh thấy sắc mặt rất xấu, vội giơ tay ngăn lại: “Annie, em đừng , bố mẹ cậu ấy vừa tới, hiện giờ rất loạn...” ngập ngừng ̣nh nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu thở dài, nói gì nữa.


      nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối, nhưng tiếng khóc ngoài hành lang mỗi lúc mỗi to, màn đêm ập xuống, dự cảm rất tệ, “Thầy ơi, mau cho em biết, Kiều Ngự sao rồi?”


      “Em hãy bình tĩnh lại đã được , tình hình của em bây giờ, sợ sẽ khiến em...”


      “Cho em biết !” đột nhiên hét lên, nhìn thấy vẻ mặt đầy bao dung của Tống Thư Minh lại thấy hối hận, hoảng loạn nhìn xung quanh. “Còn nữa, mắt em nhìn rõ, ... là có màu sắc nữa, rất tối, tại sao bật đèn?” lo lắng lần sờ lên tường tìm công tắc, nhưng thấy rõ ràng công tắc bật mà. đã còn nhìn thấy màu sắc nữa rồi, tất cả đều xám xịt.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      bổ quả táo đã gọt xong vỏ thành những miếng nhỏ, ́ gắng giúp bình tĩnh lại: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, là do thần kinh bị kích động gây ra, sẽ khỏi thôi. Annie, em vừa trải qua một vụ tai nạn nên quá sợ hãi, sau khi bình tĩnh trở lại sẽ cho em biết, được ?”


      Nhưng thể khống chế được sự sợ hãi của mình, dụi dụi vào khóe mắt mình, hỏi ngừng: “ được! ấy thế nào rồi, Kiều Ngự rốt cuộc thế nào rồi?”


      Tống Thư Minh chẳng còn cách nào khác, đứng dậy đỡ , khẽ nói: “Lúc đưa đến bệnh viện vẫn còn ý thức, nhưng sau đó... thể cứu được.”


      Màu máu đáng sợ đó cuối cùng đã bao phủ mọi cảm quan, Duy An thấy đây đúng là một trò đùa nực cười.


      “Cậu ấy chết rồi.”


      Ma quỷ có tên Kiều Ngự đó, tính khí lạnh lùng như núi băng, vẽ rồi lại xé, nhưng vẫn gửi chuyển phát nhanh đến cho , ngượng ngùng và kiêu ngạo, mấy tiếng trước còn đứng ở ngã tư đường giống như một hoàng tử bay hồn bạt vía, thẳng thắn bày tỏ tình cảm và sự ích kỷ của mình, sao có thể... chết rồi chứ?


      Giây phút cuối cùng đã đẩy ra, người ngã xuống dưới bánh xe tải phải là .


      Duy An sụp đổ, lao ra khỏi phòng như người điên, hành lang chật ních những người là người. Trình An Ni khóc đứng nổi, được hai y tá đỡ hai bên, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo vô tình.


      Duy An đẩy hết tất cả những người định ngăn mình ra, nhất định phải nhìn thấy Kiều Ngự.


      Gương mặt nghiêng của chàng trai ấy từng là phong cảnh đẹp nhất trong mắt , vẻ mặt khi ngủ, vẻ mặt khi tức giận, vẻ mặt khi chán ghét , ngay cả vẻ mặt khi làm hại ...


      Khi ấy sắc trời rất xanh, chàng trai đứng đối diện với hơi nhướng mày, cười xấu xa hỏi ngược lại: “Em phải là tôi, sao biết tôi thích ai, thích ai?”


      Đúng thế, Duy An chẳng hề biết gì.


      Đúng là Kiều Ngự đã làm chuyện sai trái, nhưng nên dùng cái chết để trừng phạt .


      Tống Thư Minh khuyên những người khác, ngăn cản , cùng tới chỗ Kiều Ngự.


      Cuối cùng Duy An thấy Kiều Ngự được đẩy ra, vẻ mặt kiêu ngạo bất cần của được một tấm vải trắng phủ lên, từ nay về sau, bao giờ Duy An nhìn thấy nữa.


      Khuôn mặt của chàng trai ấy, cuối cùng cũng bị xé rách một cách tàn nhẫn.


      Ngay cả hơi thở cũng bị chặn lại.


      run rẩy nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, Kiều Ngự nhắm mắt nằm đó, giống như những lần lên lớp do buồn ngủ quá mà ngủ gật thôi.


      Tống Thư Minh nhẹ nhàng đỡ lấy , giọng có chút xúc động, nói: “Lúc đến bệnh viện cậu ấy vẫn còn ý thức, bác sĩ nói, câu cuối cùng mà cậu ấy nhắc nhắc lại là, lấy giác mạc của cậu ấy cho em.”


      Duy An thể kìm được nữa, đau khổ khóc thành tiếng.


      Từ phía sau có ai đó tới, giọng nói sắc lẹm, ta phá lên cười ha hả chỉ vào Duy An hét lên: “ ấy muốn tặng mắt của mình cho , ấy thấy có lỗi vì chuyện đó, ha ha ha ha! ấy cũng biết cảm thấy có lỗi!” Duy An nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trình An Ni như mắt quỷ, nhưng vẫn nói những lời kiểu như thế, tức giận lao tới, Tống Thư Minh giữ chặt , “ ta điên rồi, em nhìn bộ dạng của ta mà xem, đừng đến đó.”


      Trình An Ni tiếp tục phá lên cười, Duy An ̣nh khuyên ta, nhưng ta đẩy hết những người bên cạnh ra, thẳng tới trước mặt Duy An, trầm giọng nói: “ tự cho là mình thông minh, tưởng mắt mình là do ấy hủy hoại phải ? Sai rồi! Là tôi! Tất cả là do tôi! ấy chỉ bảo đám người ở đường Trường Thạch đến đó làm bộ làm tịch thôi, tôi đã nghe thấy, vì vậy tôi hài lòng, tôi ́ch thân đến đó bảo chúng ra tay. Ha ha ha, cái đồ ngốc nhà đáng chết! Dựa vào cái gì mà hại ấy! Duy An! Tại sao người chết phải là !” Trình An Ni lao tới giật tóc Duy An như một kẻ điên, “Trả ấy lại cho tôi!”


      Tống Thư Minh đẩy Trình An Ni ra, ngăn Duy An lại và kéo về phòng.


      Duy An nằm cứng đờ giường, bên tai vẫn vang lên giọng Kiều Ngự nói khi thân mình đẫm máu: “Lấy mắt của … cho em.”


      Thế giới u ám chẳng chút ánh sáng. Duy An từ từ nhắm mắt lại, từ nay về sau bao giờ nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào nữa.


      Một tuần sau, Kiều Ngự được an táng.


      Báo chí toàn thành phố đều đăng tin in đậm, tin tức liên quan tới việc con trai duy nhất của Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Liên Phong bất hạnh qua đời sau tai nạn.


      Duy An giam mình trong phòng bệnh, nói chuyện với bất kỳ ai. vẫn nhìn thấy màu sắc, nhưng từ chối việc hiến tặng giác mạc của Kiều Ngự. Tống Thư Minh biết muốn Kiều Ngự rời khỏi thế giới này trong cơ thể lành lặn hoàn chỉnh, muốn Kiều Ngự biết rằng, đã trách gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :