1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An phải tìm đủ mọi cách mới đưa được Kiều Ngư lên taxi, bảo tài xế đưa về địa chỉ thẻ.


      Khách sạn đó có mái là bông hoa sen màu vàng rực rỡ, được ánh đèn chiếu sáng, dù là buổi tối cũng vô cùng xa hoa bắt mắt, chưa đến những nơi như thế này bao giờ, Kiều Ngự lại bất tỉnh nhân , khiến người trong khách sạn lần lượt nhìn bằng ánh mắt tò mò.


      Duy An phải nhờ người quản lý dưới sảnh lễ tân đưa Kiều Ngự lên phòng, tới nơi, đối phương lịch cáo từ, trong phòng chỉ còn lại Duy An và Kiều Ngự nằm giường.


      Miệng vẫn lẩm bẩm gì đó mà Duy An nghe , thử gọi , nhưng uống quá nhiều, hoàn toàn còn tỉnh táo nữa, đành lấy khăn lạnh lau mặt cho . Kiều Ngự rùng mình, đột nhiên giơ tay kéo lại gần.


      Duy An bất ngờ hề có đề phòng, nên ngã thẳng lên người , hoảng loạn, giãy giụa định ngồi dậy. Kiều Ngự ghì chặt , hình như tư duy của hỗn loạn, ngừng: “ vờ vịt gì chứ, nhà dùng chuyện của bố tôi để ép tôi, chẳng phải chính vì muốn và tôi ở bên nhau sao, tôi…”


      đột nhiên trở nên căm hận, kẹp chặt cổ Duy An ánh mắt căn bản còn tỉnh táo, “Tôi muốn giết chết ! quá độc ác!”


      buông tay ra!” Duy An sợ hãi đẩy tay , Kiều Ngự lại cười phá lên như người điên, ngừng gồng mình, hai người bắt đầu vật lộn. Duy An dùng hết sức để tách các ngón tay ra khỏi cổ mình rồi chạy , sau đó bị túm được áo khoác.


      “Kiều Ngự!”


      “Tôi muốn giết …”


      Đột nhiên có người gõ cửa.


      Người nằm giường bị hơi rượu bốc lên, bắt đầu buồn ngủ và dần lỏng tay, nhưng tay vẫn túm chặt tay áo khoác của Duy An, cho tới khi nghiêng người đổ xuống. Áo khoác ngoài của Duy An bị túm xộc xệch, kinh hãi luống cuống vứt khăn mặt , kịp chỉnh lại y phục của mình mà theo phản xạ chỉ muốn tránh xa .


      Tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp, liên tục ngừng, ngẩn người rồi chợt bừng tỉnh chạy ra mở cửa, “Ai đấy…”


      Cửa bị đẩy cái, người đứng bên ngoài là Tống Thư Minh.


      “Thầy?” Duy An kinh ngạc, định hỏi rại sao lại ở đây, đột nhiên thấy Tống Thư Minh đẩy đẩy gọng kính, giật lùi ra sau hai bước nhìn từ xuống dưới.


      chấn động mạnh.


      “Em… phải là…” Duy An hoàn toàn hoảng loạn, cuối cùng cũng nhớ nơi này là nơi nào, là phòng của khách sạn, trong phòng vọng ra tiếng đàn ông khóc ri ri và lẩm bẩm chửi rủa.


      Mười giờ đêm, bị Tống Thư Minh bắt gặp ở trong phòng khách sạn với người đàn ông khác, thậm chí vì cuộc vật lộn vừa rồi mà quần áo xộc xệch, sắc mặt trắng bệch đứng trước với bộ dạng ấp a ấp úng.


      Còn có thể giải thích thế nào đây?


      Tống Thư Minh đứng ngoài cửa lúc rất lâu gì, mãi mới khẽ hỏi: “Người nằm bên trong là Kiều Ngự phải ?”


      Duy An gần như cuống tới mức sắp khóc đến nơi, ra sức lắc đầu, “ phải, em phải với ấy… Thầy, thầy phải tin em, ấy uống say rồi, ngã bên vệ đường, em thể nhìn ấy nằm đó cả đêm, em đành đưa ấy đến đây, em sắp rồi…”


      Người đàn ông đứng trước mặt cũng ra sức lắc đầu ngăn những lời giải thích của lại, chỉ hỏi : “Có phải từng với em, tuyệt đối được gặp lại Kiều Ngự nữa?”


      “Vâng.” Duy An gật đầu thừa nhận.


      “Em cũng biết cậu ta làm những gì với em?” tiếp tục hỏi.


      Duy An về phía , “Em biết.”


      Tống Thư Minh đứng bất động, thấy đến trước mình giơ tay ra, sau đó giúp chỉnh lại áo khoác ngoài và cài lại cúc, suốt quá trình đó Duy An kìm chế được cảm xúc mà cứ run lên bần bật, muốn ôm chầm lấy , nhưng Tống Thư Minh lại thở dài.


      Tay cứng đờ giữa trung.


      nhìn vào mắt , “Suốt buổi tối cứ lo lắng cho em mãi, hơn mười giờ mà em vẫn chưa về ký túc, gọi điện cho em, muốn đón em, kết quả di động của em lại do người khác nghe, người đó chẳng gì cả, chỉ bảo đến đây, em và người khác thuê phòng rồi. Dọc đường lái xe tới khách sạn vượt tất cả mọi đèn đỏ, sợ em bị người ta uy hiếp. ngờ em lại cùng Kiều Ngự đến nơi như thế này.” Tống Thư Minh cũng sắp thể nổi nữa.


      phải! Em biết di động bị rơi.” sờ khắp túi túi dưới người mình, quả nhiên tìm thấy di động. “ phải như vậy, em phải cùng ấy tới đây để… ấy uống say, em nỡ nhìn ấy nằm cả đêm bên vệ đường. Thầy phải tin em, em sao có thể làm những chuyện như thế.”


      Lần đầu tiên, chịu tin Tống Thư Minh, bỏ cùng Kiều Ngự trước mặt .


      Lần thứ hai, đánh , mình bỏ bặt vô tín.


      Lần thứ ba, thậm chí còn để nhìn thấy cảnh tượng này.


      Ngay bản thân Duy An cũng sao tin được lời giải thích của mình, tuyệt vọng, run rẩy đứng đó, ánh đèn trong khách sạn năm sao ấm áp, nhưng lại thấy lạnh.


      Tống Thư Minh nhìn , vẫn mỉm cười như trước đây, nhưng nụ cười của miễn cưỡng. Cuối cùng quay người định bỏ , Duy An đuổi theo ôm chặt lấy từ phía sau.


      vỗ vỗ tay , “ nghi ngờ em, chỉ cảm thấy, Annie, em cần thời gian để suy nghĩ, em phải nghĩ cho thông suốt, rốt cuộc cậu ta làm gì với em. rất nhiều lần rồi, tránh xa Kiều Ngự, tổn thương mà ta gây ra cho em là thể tưởng tượng nổi. phải tin em, mà do em luôn nghi ngờ những gì .”


      buông tay bước về phía trước, quay đầu thêm lần nào nữa.


      Duy An loạng choạng, chầm chậm ngồi bệt xuống tấm thảm cao cấp trải hành lang.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25: Thế giới này yên tĩnh nghiêng ngả



      giờ sáng, ký túc đóng cửa từ lâu.


      chạy trốn khỏi khách sạn, mình chẳng có chỗ nào để , đành lại lại trước con đường lớn ngoài cổng trường, hôm nay thời tiết đẹp. Duy An ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sông Ngân.


      Cũng có thể đúng là ai đó sáng tác câu chuyện, và để những nhân vật tự vui tự buồn trong đó. Duy An luôn có cảm giác cuộc sống của mình giống như giấc mơ, những ngày bình thảng vui vẻ trước kia luôn bị phá vỡ vào giờ khắc quan trọng nhất.


      Chẳng qua người ta có ý tốt.


      Nhưng hết lần này tới lần khác, đều phạm lỗi yếu mềm.


      Lần này, Duy An chẳng có tư cách gì để cứu vãn mọi thứ, Tống Thư Minh luôn tâm niệm muốn bảo vệ , thứ mà cho chỉ có tình , nhưng lại để nhìn thấy cảnh tượng ấy.


      Duy An đột nhiên nghĩ tới di động của mình, nó bị ai nhặt được, và ai lại biết nơi và Kiều Ngự đến?


      Trong hoàn cảnh lúc ấy, thể còn sinh viên khác lang thang con đường mòn đó, mà cho dù là có, đối phương cũng thể biết Kiều Ngự đến khách sạn.


      Đây ràng là mưu được sắp đặt, vấn đề là Kiều Ngự say tới bất tỉnh nhân , điểm này Duy An có thể khẳng định, vậy người nhặt được di động kia cố ý nấp , hòng chọc gậy bánh xe.


      Suy đoán tiếp, người duy nhất có khả năng nhặt được di động của chỉ có thể là Trình An Ni.


      Duy An men theo con đường trước cổng trường, đường ai, chỗ này tập trung mấy trường đại học của thành phố Lan, nên rất yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng lờ đờ như ngủ gật.


      bước có mục đích, sau khi suy nghĩ mọi chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.


      Duy An cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng.


      Lần trước cũng có cảm giác này, con đường tối bóng người, ôm bức tranh lại thế là xảy ra chuyện.


      Lần này dám quay lại nhìn xem là ai nữa, muốn nhanh chóng về cổng phía bắc của trường G, ít ra trong trường vẫn an toàn hơn ngoài đường, nhưng mới được vài bước nghe tiếng chân phía sau cũng nhanh dần theo.


      Điều duy nhất khác biệt là, lần này hình như là tiếng bước chân của phụ nữ, bởi vì tiếng giày cao gót gõ đường vang lên rất ràng.


      Toàn bộ tế bào người Duy An run lẩy bẩy, cảnh tượng đáng sợ xảy ra vào buổi tối hôm đó lại lên trong đầu, muốn phải trải qua lần nữa, nhanh chóng đẩy gọng kính rồi chạy nhanh về phía trước.


      ngờ, cái đuôi bám theo đáng sợ đó lại lên tiếng trước: “Chẳng phải cậu muốn tìm tôi sao!”


      Duy An chạy được hai bước khựng lại, cuối cùng quay người nhìn. Bên ngoài trường đại học G, hai bên đều là những căn nhà thấp, ban ngày khi trường mở cửa chúng chính là các siêu thị và cửa hàng tiện lợi dành cho sinh viên, đến tối chúng đen sì thành khối, kính phản chiếu những ánh sáng lờ mờ.


      Duy An đứng đoạn đường này, còn người đứng cách mười mấy mét và lạnh lùng trừng mắt nhìn kia, chính là Trình An Ni.


      có gì phải nghi ngờ, mùa xuân chính là mùa mà phụ nữ thích nhất, khí ấm áp khiến họ có thể khoe hình thể cách triệt để. Trình An Ni mặc chiếc váy liền màu tím sẫm, cùng đôi bốt cao quá đầu gối, chầm chậm về phía Duy An, vẻ mặt đầy khinh miệt.


      Duy An nhìn ta hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây? Có phải cậu nhặt được động của tôi ?”


      Tiếng giày cao gót của Trình An Ni vang lên trong bóng đêm nghe rất ràng, ta lấy từ trong túi ra chiếc di động kiểu cũ của Duy An, vô cùng chán ghét giơ lên giữa trung lắc lắc cho nhìn thấy, sau đó : “Đúng vậy, đây chính là cái thứ giẻ rách rẻ tiền này, nếu phải vì nó còn có ích, tôi chẳng thèm động vào cho bẩn tay.”


      Duy An tới muốn giật di động lại, nhưng Trình An Ni nhanh nhẹn lật tay nhét nó vào túi, tức giận đẩy cái, rồi căm hận : “Tránh xa ra!”


      “Cậu trả di động cho tôi!”


      “Trả cho ? Trả rồi tôi lấy gì để tìm người đàn ông kia thông báo tình hình? Tôi thích nhất là nhìn thấy bị ném ra đường, tôi muốn xem xem, Tống Thư Minh kia liệu có còn đối tốt với nữa ? Chẳng phải đến khách sạn với Kiều Ngự sao, Kiều thiếu của chúng ta để nhanh như thế à? Xem ra ta cũng chẳng hài lòng với lắm nhỉ.”


      xong, Trình An Ni bật cười nhìn Duy An bằng ánh mắt phức tạp, bộ dạng đó ngông cuồng, ta giơ tay bẹo bẹo má Duy An, nhìn lượt từ xuống dưới. “ có gì hay, tự xem có gì hay nào? Muốn dáng có dáng, lại còn xấu như thế này! Dựa vào cái gì mà ấy lại thích ? Dựa vào cái gì?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An bị Trình An Ni túm lấy thể nhẫn nhịn được nữa, bị ép tới mức còn ảo tưởng muốn giữ lại tình bạn giữa hai người, giơ tay đẩy ta cái, đối phương giày cao gót lại bị đẩy bất ngờ, suýt ngã xuống đường.


      Trình An Ni tức giận , ta túm lấy Duy An và gào lên: “Tôi vốn tưởng ấy chỉ muốn đùa cợt cho vui, nên chẳng thèm để ý, bởi đồ chơi của Kiều Ngự quá nhiều! Nhưng tôi ngờ ngay cả khi uống say ấy vẫn còn nghĩ đến , ấy chính ấy cũng hiểu tại sao, chỉ là thể đứng nhìn cùng người đàn ông ấy, ấy ghen, ấy giận!”


      Duy An hất tay Trình An Ni ra, “Cậu ràng vô cớ gây ! ấy tức giận làm sao, ấy chẳng phải là người đàn ông của cậu ư, tại sao cậu hỏi ấy! Đúng là ấy coi tôi như món đồ chơi, lúc cần tới dỗ dành ngon ngọt, cần có thể… có thể…”


      vô thức đưa tay lên che mắt mình.


      Trình An Ni cười đầy bất lực, ta đột nhiên buông tay, rồi ngồi bệt xuống đường. “Đúng vậy, tôi hỏi ấy rất nhiều lần, ấy trước kia nhận ra, nhưng từ sau khi người đàn ông ấy xuất bên cạnh cậu, ấy khống chế được tình cảm của mình, ấy luôn cho rằng cả đời này chỉ có thể theo sau ấy mà thôi, nhưng tại sao lại thích người khác…”


      Quả Kiều Ngự có thể ra những lời như vậy, đây là tính xấu của , Duy An biết Trình An Ni dối mình.


      Đồ chơi.


      Tình cảm dành cho khác gì tình cảm dành cho món đồ chơi, đáng đời Duy An, bởi là thứ đồ phụ thuộc, mãi mãi là món đồ chơi bỏ rơi nơi xó nhà, lúc nào Kiều thiếu có hứng mang ra chơi, nếu ngày nào đó tức giận, có lẽ bị vứt bỏ mãi mãi, thậm chí hủy hoại .


      Ban đêm trời vẫn hơi lạnh, gió thổi tung tóc của hai .


      Duy An đứng sau lưng Trình An Ni, người ngồi trước mặt buồn xót xa chiếc váy liền bằng lụa , cứ thế ngồi bên vệ đường, mãi mãi rồi bật khóc.


      Trình An Ni vừa vừa khóc: “Tôi hận cậu muốn chết! Rốt cuộc cậu có gì tốt mà khiến Kiều Ngự mãi quên được, ấy thà bỏ nhà cũng quyết ra nước ngoài cùng tôi. Suốt tuần nay ấy chưa lần tỉnh táo, ngày nào cũng say khướt, tôi thể ngăn được ấy, ấy chỉ hận thể giết được tôi.”


      Duy An bước lên phía trước mấy bước, với bạn: “ ấy chưa bao giờ thích tôi, chính cậu cũng vừa rồi đấy, tôi chỉ là món đồ chơi, cậu cần phải để ý làm gì.”


      Từ phía xa có xe ô tô tới.


      Cả thế giới chìm trong mộng đẹp, còn hai người bọn họ lại tranh đấu ngừng nghỉ chỉ vì thứ tình cảm bị đặt nhầm chỗ.


      Duy An nhìn Trình An Ni khóc tới mức trôi hết phấn son, dưới ánh đèn đường, đôi mắt lem nhem mascara biến ấy từ công chúa thành phù thủy. Trình An Ni vốn phải thế này, ấy từng sống rất vui vẻ lạc quan, là người bạn thân của Duy An và Cố Mộng Mộng.


      Khi ấy vừa nhập học, ba người bọn họ trốn trong phòng ký túc chuyện cả đêm, giống tất cả những cùng tuổi khác, về người con trai mà mình , về mơ ước của mình trong tương lai.


      Ba nữ sinh ngày ấy như thần tiên trời. Họ dùng bút vẽ để ghi chép lại màu sắc tuyệt đẹp thế gian này, tương lai họ trở thành đấng tạo hóa của mĩ thuật.


      Chuyện tại sao lại tới mức như ngày hôm nay?


      Mùa đông năm ấy thay đổi cuộc sống của tất cả mọi người.


      Giờ mùa xuân cũng sắp qua, hai người bọn họ sắp rời khỏi thành phố, nhưng tại sao họ vẫn chịu buông tha cho Duy An, thể để sống cuộc sống bình thường?


      Trình An Ni càng nghĩ càng tức giận, ta cắn môi ngẩng đầu lên trừng mắt với Duy An, ánh mắt ấy như muốn chém thành trăm mảnh. “ thể nào! ấy thích cậu, nếu có Tống Thư Minh kia chưa chắc ấy nhận ra tình cảm đó, nhưng giờ ấy cách nào phủ nhận được nữa, chỉ còn biết dựa vào rượu để khiến thần kinh tê liệt. Còn cậu, cậu sống vui vẻ nhỉ, mắt có ổn . Ha ha, cậu ở lại với Kiều Ngự mà quay về tìm người kia, cậu tưởng tôi để cho cậu sống yên chắc?”


      Trình An Ni như người mất kiểm soát, rút di động của Duy An ra đập xuống đất. “Tôi chia rẽ hai người! Sao tôi có thể để cậu được sống vui vẻ! Đáng đời cậu luôn vờ vịt tỏ ra tốt bụng! Tôi… tôi chỉ ra ngoài mua cho ấy chai nước, quay lại thấy cậu lôi lôi kéo kéo, ha ha ha… đúng lúc để tôi nhìn thấy!”


      Cũng đúng lúc Tống Thư Minh yên tâm về Duy An nên gọi điện cho , Trình An Ni bắt máy, tất cả đều rất trùng hợp, tất cả đều như được ấn định phải như thế.


      Chẳng trách được ai.


      Duy An nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trình An Ni, đột nhiên như hiểu ra.


      bị tổn thương, bị hại nhưng người làm tổn thương người hại chưa chắc sống vui vẻ, ai là người thắng cuộc. Trình An Ni còn đau khổ hơn , giờ ấy sắp phát điên rồi, ấy hoàn toàn hề che giấu căm hận của mình đối với .


      Duy An kéo chặt áo chuẩn bị rời , cuối cùng thở dài khẽ: “Cậu về , muôn lắm rồi. Hoặc cậu tìm Kiều Ngự, cậu biết ấy ở đâu mà.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trình An Ni tuyệt vọng ngồi bên vệ đường bất động, lúc khóc lúc cười. Duy An được hai bước nhưng yên tâm, quay lại nhìn nhìn bạn, thấy đầu tóc Trình An Ni rối bời, dang tay ôm gối gục đầu xuống, nức nở : “Cậu biết, ấy rất quật cường, trong lòng nghĩ gì cũng chịu ra, thực ra ấy… hai ngày nay nhà ấy xảy ra rất nhiều chuyện, tin tức cũng đăng rồi, nếu bố ấy bị bắt, số tiền đó đủ để ông ấy…”


      Nhưng những chuyện ấy có thể thay đổi được gì, Duy An bị hại tới chẳng còn gì, giờ có người với rằng hung thủ rất đáng thương và phải làm thế nào để được tha thứ?


      Duy An muốn làm thánh mẫu, mất quá nhiều, dù sao cũng chỉ là con người, thể thấu hiểu được khổ đau của tất cả mọi người. nhẫn nhịn nổi nữa, gào lên với Trình An Ni: “Tại sao các người luôn trách cứ tôi? Khi tôi bị đánh đến mức ấy có ai quan tâm tới tôi ? Trình An Ni, cậu đừng tưởng tôi biết, người ngồi trong xe hôm đó là cậu! Cậu ném đá giấu tay, giúp ấy tìm người tới đánh tôi, khi các người làm chuyện đó có thương xót tôi ? Tôi hiểu, tôi có chỗ nào đáng để bị Kiều Ngự ra tay mạnh như thế!”


      Trình An Ni hình như giật mình trước phẫn nộ của , ta hoảng loạn cào cào tóc mình, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn Duy An, vẻ mặt vô cùng phức tạp, lúc sau mới : “ còn biết à, chuyện hôm đó…”


      Toàn thân Duy An run lên bần bật, thể khống chế nổi mình nữa, nhớ đến tiếng cười của đám lưu manh tối hôm ấy, cả tiếng chai rượu vỡ vụn, muốn nghe Trình An Ni nữa, quay người bỏ chạy.


      Trình An Ni phá lên cười sau lưng , tiếng cười mỗi lúc xa, Duy An nhìn màn đêm vô tận mà sợ hãi tột cùng.


      Thế giới này có phải điên hết từ lâu rồi ?


      Cuối đường lại xuất ảo ảnh của thư viện.


      Lần này nhìn thấy nó Duy An còn sợ nữa, phát tòa kiến trúc như có như trong tầm mắt mình kia là chỉ dẫn, khi thể chịu đựng được và sắp nổ tung nó luôn lặng lẽ xuất trong tầm mắt, giống như kỳ tích.


      Có lẽ con người ta khi bị dồn ép tới bước đường cùng nhìn thấy ảo ảnh.


      Giống như người bị sóng biển nhấn chìm nhìn thấy ngọn hải đăng, ảo ảnh của thành phố Lan phải là đèn neon, phải những con đường náo nhiệt xa hoa, ngược lại, chúng là góc khuất sạch nhất trong lòng Duy An, vừa khéo lại chính là tầng cao nhất của thư viện. Ở đó, Tống Thư Minh từng , của , muốn bảo vệ để được lớn lên trong yên bình.


      Duy An cố gắng bình tĩnh lại, chạy mấy bước nhìn xung quanh muốn tìm xe khỏi đây, tự với mình phải kiên trì, phải nghĩ cách tìm Tống Thư Minh. Lần này phải kiên cường mọi hiểu lầm, thể để mặc người ta đùa bỡn, ức hiếp.


      Từ xa có ánh đèn xe chiếu thẳng về phía , chiếc xe màu đen vẫn nấp trong bóng đêm.


      Tống Thư Minh mở cửa xe, thấy dừng lại thở dốc, cũng nhìn thấy ánh mắt hết sức kinh ngạc của , cuối cùng cười cười : “ nghe thấy cả rồi, lên xe , chúng ta về nhà.”


      Duy An mở cửa xe nhưng ngồi vào, đứng đó rất lâu. Trái tim bỗng dội lên từng cơn đau nhói chưa từng có từ trước tới nay. biết bất luận là lúc nào, trong tương lai hay trong bóng tối mịt mùng, chỉ cần quay người, nhất định thấy Tống Thư Minh đứng đó.


      “Thầy ơi…” Lần nào cũng như vậy, rất giận bất lực của chính bản thân mình. “Tại sao lần nào em cũng mềm yếu như thế.”


      kéo tay dắt lên xe, “Đừng nghĩ nhiều nữa, là sai, nên bỏ em lại, ra khỏi khách sạn liền hối hận, ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì nữa, chắc chắn phát điên.”


      Duy An thò đầu ra ngoài cửa xe, thấy Trình An Ni vẫn bó gối ngồi bất động dưới đất, “ ấy nhặt được di động của em, em… em biết thầy tin em, nhưng chuyện tối nay em nhất định phải , phải em với ấy đến nơi đó, phải, em chỉ nhẫn tâm để ấy nằm bên vệ đường cả đêm thôi.”


      Tống Thư Minh nghiêng đầu nhìn chăm chăm, đột nhiên bật cười, giơ tay vuốt má , chỉ câu: “Mặt lạnh hết cả rồi.”


      xong cúi người hôn lên má , “ nghe những lời Trình An Ni vừa rồi. Sao lại tin em, vừa rồi do quá kích động, lái xe tìm em suốt dọc đường, biết em đâu, cũng may.”


      dang tay nhìn cười, Duy An ôm chặt lấy , “Thầy, Trình An Ni đúng, chính em còn hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào tốt chứ.”


      hôn lên trán , “Em là Annie tìm lại được sau khi để mất, em cần gì cả, em chỉ cần là chính mình, đối với , đấy là vinh hạnh lớn nhất rồi.”


      Đèn đường sáng rực.


      Nhưng ngốc nghếch của lại có chút hoang mang, giống như chú thỏ con, mắt đỏ hoe cọ cọ vào mặt , “Thầy, thầy luôn những lời rất khó hiểu.”


      Xe bon bon đường, có cảm giác như được trở về nhà.


      cần quan tâm lo lắng đến những lời trách mắng của kẻ khác, cần lo lắng tới bất kỳ tổn thương nào, đối với , Tống Thư Minh là cả thế giới.


      treo hết những bức tranh đó trong phòng rồi, em vẽ rất đẹp.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cúi đầu buồn bã, im lặng mãi mới : “Nhưng có thể em bao giờ vẽ được nữa.”


      “Vì vậy thấy rất may là mua hết tranh về.” xong nhìn biểu của , lại sợ buồn, nên tiếp: “Sau này chỉ cần làm thiết kế cũng được, cần có nhạy cảm tốt với màu sắc.”


      “Thầy, tại sao thầy luôn bằng giọng khẳng định như thế?” quen gọi là thầy, ràng còn nữa, nhưng ở trước mặt , mãi mãi là .


      “Bởi vì cái gì cũng biết, ví dụ như đoán mấy hôm nữa Kiều Ngự tới tìm em.”


      nghe thấy cái tên này im lặng, cho tới khi xe rời khỏi trường, mới khẽ : “Chuyện đó… thôi vậy. Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa em phải nhớ tới nó, phải gặp lại Kiều Ngự. Em muốn mình nhớ đến chuyện xảy ra nữa, chuyện của tôi hôm ấy kết thúc ở đây thôi, coi như em đáng đời, đáng đời vì u mê cố chấp, lòng ảo tưởng về con người ma quỷ đó bao nhiêu năm nay.”


      Tống Thư Minh gật đầu, cứ như quyết định của Duy An biết trước từ lâu rồi, chẳng có vẻ gì là vui, lúc chiếc xe chuyển hướng, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên thoải mái : “Cũng may di động của em hỏng rồi, ngày mai đưa em mua cái khác, đổi số luôn, như vậy Kiều Ngự tạm thời thể tìm thấy em.”


      Duy An gật đầu, Kiều Ngự và Trình An Ni xin nghỉ học để ra nước ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng nhếch nhác của hôm nay, chắc chắn chẳng có thời gian mà về trường khắp nơi tìm .

      Chương 26: Ai có thể thoát được an bài của số mệnh



      Ngày hôm sau Duy An mua di động và làm số mới từ sớm, sau đó tới thẳng trường.


      Tống Thư Minh đưa đến cổng trường, Duy An vừa xuống xe, nghe Tống Thư Minh gọi , quay người lại, thấy liếc mắt nhìn đồng hồ tay, sau đó : “Ừm, mùng tám rồi, mấy ngày sắp tới nếu em gặp Kiều Ngự, nhất định được chuyện nhiều với cậu ta, đừng nhận lời, đừng hứa với cậu ta bất kỳ chuyện gì, nghe lần, Annie, em phải biết cậu ta làm gì với em, được tin bất kỳ chuyện gì do cậu ta nữa.”


      Duy An gật đầu hứa: “Em biết. Cho dù nhìn thấy ấy em cũng tránh.”


      Tống Thư Minh nhìn đám sinh viên lại lại xung quanh, vẫn thấy có chút yên tâm, tháo dây an toàn, xuống xe muốn đưa vào tận lớp. Duy An khóc dở mếu dở, đẩy ra, “ cần đâu, đây là trường học, có ai làm hại em đâu, em cũng mười chín tuổi rồi, phải trẻ con nữa.”


      nhìn , chu chu môi ra ý mình là người trưởng thành, bộ dáng đó khiến bật cười, giơ tay xoa đầu , “Vậy được, mau học , muộn rồi đấy.”


      ́ Mộng Mộng đứng tầng, thấy Duy An đến, ấy lén vẫy vẫy tay, Duy An gật đầu ý bảo mình sắp vào lớp rồi, nhìn lên dùng khẩu hình với bạn là “ sao”, ngờ ́ Mộng Mộng vẻ mặt cuống quýt xua tay liên hồi, rồi chỉ ra phía sau Duy An.


      hiểu, đứng dưới cũng tỏ vẻ là mình hiểu.


      ́ Mộng Mộng vẫn chỉ ra sau lưng , thỉnh thoảng còn phải rụt cổ quay lại canh chừng thầy giáo, thấy trong lớp chẳng ai chú ý đế mình, vậy là từ tầng ba ngó xuống dùng khẩu hình với Duy An: “Đằng sau cậu… cẩn thận.”


      Duy An bật cười, làm gì mà lén lút thế? Lẽ nào ban ngày ban mặt sau lưng lại có ma?


      Vậy là đành quay người nhìn về phía sau theo chỉ đạo của ́ Mộng Mộng, nhìn mãi về phía bức tường bao quanh trường, chân tường cũng trồng cây ngô đồng, gần đây thời tiết đẹp, cành là tươi tốt rậm rạp.


      Nhưng…


      Cuối cùng hiểu vì sao ́ Mộng Mộng lại lo lắng và vội vàng nhắc nhở mình như vậy.


      Dưới gốc cây có người đứng, quần áo nhăn nhúm như tiện vớ được mặc bừa lên người, ràng chưa hề thay, đầu tóc rối bù, cúi đầu buồn bực hút thuốc.


      Ngay lập tức Duy An nhớ tới lo lắng vừa rồi của Tống Thư Minh, bắt đầu có cảm giác mình bị người khác yểm bùa, từ sáng đến tối lúc nào yên. vội vàng quay đầu muốn chạy lên lớp, kết quả chàng trai đứng sau lưng ngẩng đầu nhìn lên thấy , lớn tiếng gọi: “Chim cánh cụt!”


      Duy An nghe thấy Kiều Ngự gọi dám quay lại, ra sức chạy. Cho tới khi rón rén chui vào lớp, đến cạnh ́ Mộng Mộng, Duy An vẫn còn cảm thấy mình chưa hoàn hồn.


      Tại sao lại đứng ở đó? xin nghỉ học rồi, tự nhiên chạy đến trường làm gì.


      ́ Mộng Mộng khẽ hỏi: “Sắc mặt cậu rất xấu, người đó lại gì với cậu rồi? Buổi sáng mình nhìn thấy ta đứng dưới gốc cây, khiến đám nữ sinh trong học viện kích động rú rít, ồn ào mãi, kết quả sắc mặt ta làm người ta sợ hãi mà bỏ chạy hết, cứ như ai đó có thù cướp vợ của ta vậy.”


      Duy An bật cười, lắc đầu, “, mình chạy mạch vào đây, mình muốn quan tâm tới ấy nữa.” xong bèn giải thích qua loa chuyện tối qua là ra ngoài ngủ, về ký túc.


      còn đỡ, lại khiến Cố Mộng Mộng nhớ ra và tức giận, bực bội đập vào giá vẽ cái, “Trịnh Chí Ma đáng chết! ta nôn khắp người mình! mất mặt quá mất! Ngay cả thầy giáo quản lý ký túc bên đó cũng biết mình rồi, buổi sáng ở căng tin thầy giáo còn tới chào hỏi nữa chứ, ngượng muốn độn thổ, biết uống rượu lại cứ đòi uống.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :