1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tống Thư Minh nghe thấy tên Kiều Ngự nhìn về phía phòng Duy An cái, sau đó lập tức hạ giọng đáp: “ ấy khỏe lắm, thế này được , em cứ vói tôi, đợi ấy tỉnh dậy tôi chuyển lời.”


      “Nhưng chuyện này...” Cố Mộng Mộng ràng rất lo lắng, cuối cùng thực còn cách nào khác đành cắn răng : “Em thấy có lẽ Duy An vẫn rất tin tưởng thầy, vì vậy phiền thầy chuyển lời tới ấy giúp. Hôm nay thứ Sáu, em hẹn tới sân bóng rổ với Trịnh Chí Ma rồi tiện thể vẽ luôn. Lúc nghỉ giải lao thành viên đội bóng ngồi nghỉ ghế băng chuyện, em thấy ồn ào nên tránh ra bên cạnh cái cây, kết quả vô tình nghe được... Kiều Ngự lén gọi điện cho ai đó, cậu ấy rất tức giận, chửi rủa ngớt, hơn nữa còn ai bảo các cậu đánh ấy gì gì đó... em sợ giật nảy cả mình định đứng dậy chỗ khác, nhưng nghe thấy cậu ấy nhắc tới tên Duy An, sau đó còn vô cùng lo lắng ném vỡ điện thoại, rồi chạy luôn.”


      Tống Thư Minh đứng dựa vào cửa sổ nghe điện, vẻ mặt in tấm kính mỗi lúc nặng nề hơn. “Đợi , em hơn chút được , cụ thể Kiều Ngự những gì?”


      “Chính là... ừm, hình như cậu ấy mắng người khác là tự ý quyết định gì đó. Cậu ấy , cậu ấy chỉ uống say rồi muốn doạ người khác thôi, nhưng cuối cùng lại bị đối phương gây chuyện, cậu ấy còn tức tối họ phải tìm được Duy An, nếu đám người ở con đường đó đừng hòng sống nổi... Những thứ khác em dám nghe tiếp, em sợ cậu ấy nhìn thấy em. Kiều thiếu xưa nay vẫn luôn quan hệ với đám người giang hồ, bọn em đều rất sợ cậu ấy.”


      “Được, đừng lo lắng. biết rồi. Còn nữa… có lẽ chuyện này với em hợp lắm, nhưng vẫn muốn cho em biết, rất Duy An, vì vậy cầu xin em việc, tạm thời đừng cho ấy biết, những gì em nghe thấy có liên quan tới việc ấy bị thương, đừng làm ấy bị kích động, được ?”


      Cố Mộng Mộng bị giọng điệu nghiêm túc của Tống Thư Minh làm cho căng thẳng, “Em bừa! Hơn nữa những gì em đều là , em cũng sợ nó có liên quan tới việc ấy bị thương nên mới lo. ấy… chắc giờ tâm trạng ấy rất tệ phải ?”


      “Bình tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng mắt có chút vấn đề, phải mất vài ngày nữa mới khôi phục trở lại.”


      “Em khiến ấy kích động đâu. Vậy nhờ thầy vậy, mặc dù em biết thầy, nhưng em nghĩ so với Kiều thiếu, thầy mới là người ấy .”


      Logic của sinh viên nghệ thuật Cố Mộng Mộng lại lần nữa được tỏa sáng, ấy chỉ dựa vào trực giác mà đoán định chuyện, hơn nữa còn vô cùng chắc chắn.


      Tống Thư Minh cười, “Tôi rất vui vì bên cạnh Duy An có người bạn như em, em đối với ấy rất tốt, chỉ là tôi sợ có người muốn hại ấy, vì vậy tạm thời thể để ấy quay về trường.”


      Ngay từ khi xuất đứng trước mặt Duy An thẳng thắn thừa nhận tất cả, ngay Cố Mộng Mộng cũng cảm nhận được, giác quan thứ sáu của ấy vốn khá kỳ quặc, lúc cúp máy ấy đột nhiên hỏi: “Sao em có cảm giác quen Duy An từ rất lâu rồi nhỉ?”


      “Đúng thế, quen ấy mười năm rồi.”


      “Hả? Vậy chẳng phải gặp từ sao, nhưng Duy An chưa từng nhắc đến .”


      Tống Thư Minh lịch cắt ngang cuộc chuyện: “ cúp máy đây, ấy ngủ, vào xem ấy thế nào.”


      “Ồ vâng. Tạm biệt .”


      dựa vào cửa sổ suy nghĩ lúc, mắt nhìn về phía bảng lịch điện tử bên cạnh, hôm nay là mùng 3 tháng 4 năm 2011, còn hơn tháng nữa.


      Mùng 10 tháng 5 là ngày quan trọng.


      Bất luận thế nào, cũng phải qua được thời gian này.


      Tống Thư Minh giơ tay kéo cửa sổ, quay người định về phòng, vừa ngẩng đầu lên sững lại.


      Duy An đứng ở cửa phòng mặt mày trắng nhợt, mặc áo ngủ, môi run rẩy, kinh hoàng nhìn hỏi: “Thầy, ai gọi điện đến thế?” Ánh mắt ấy dần trở nên kiên định, từng bước từng bước về phía hỏi tiếp: “Đừng dối em, đưa di động cho em.”


      “Mắt em còn chưa được nhìn màn hình.”


      “Vậy thầy cho em biết .”


      ôm chặt để khỏi kích động, nhưng từ sau ngày hôm đó Duy An trở nên rất nhạy cảm, việc khủng khiếp nhất trong cuộc đời mà chưa bao giờ tưởng tượng nổi lại đột nhiên ập đến. Lòng người hiểm ác, tất cả phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng ,khả năng tự bảo vệ khiến trở nên hoảng loạn, khống chế được cảm xúc.


      Tống Thư Minh phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp bình tĩnh trở lại, Duy An đờ đẫn ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu gối, mắt nhìn trừng trừng.


      ngồi xổm, trả lời rất chân thành: “Là bạn em, Cố Mộng Mộng. Nếu tin đợi đến lúc nào khỏi em có thể kiểm tra điện thoại.”


      Duy An nghe đến tên Cố Mộng Mộng vẻ mặt dịu hẳn, hỏi: “ ấy những gì?”


      rất lo lắng cho em, rất muốn em quay về, mình ấy ở ký túc buổi tối hơi sợ.”


      gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó

      đúng, bèn hỏi Tống Thư Minh: “Vậy tại sao thầy lại hỏi ấy chuyện về Kiều Ngự? Thầy đừng gạt em, em nghe thấy hết rồi, thầy chuyện đó có liên quan đến việc em bị thương!”


      Tống Thư Minh im lặng rất lâu.


      Duy An bắt đầu thấy sợ, đột nhiên giơ tay ôm lấy ngừng: “Cầu xin thầy đừng gạt em nữa, em bị lừa tới thê thảm rồi… Thầy ơi, thầy muốn tốt cho em phải ? Vậy thầy đừng bao giờ lừa em nữa.”


      Tiểu Annie của tròng mắt đỏ hoe gần như bị áp lực trong lòng ép cho phát điên, vẫn còn là đứa trẻ, dù hai mươi rồi, vẫn biết cách làm thế nào để chăm sóc bản thân.


      Tống Thư Minh bỏ kính xuống, day day trán, hiếm khi thấy bối rối thế này, thầm bên tai : “Em có hiểu , đến đây chỉ vì muốn giúp em trải qua quãng thời gian đại học trong vui vẻ và bình an, nhưng vẫn kịp ngăn cản, khiến em bị thương. rất buồn, tuyệt đối để bi kịch lặp lại lần nữa, vì vậy bây giờ thể , tất cả những chuyện liên quan đến Kiều Ngự, em cần phải biết thêm nữa.”


      đột nhiên giơ tay đẩy mạnh ra, “Tại sao?”


      “Bời vì em cần phải cắt đứt mọi quan hệ với Kiều Ngự, nếu nhất định có chuyện.”


      nhìn thẳng vào mắt rất lâu, hai người ai chịu nhượng bộ. chịu đưa di động trả , đứng dậy quay về phòng, đột nhiên : “Có phải Trình An Ni làm thế vì Kiều Ngự ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tống Thư Minh trả lời, “Chuyện này làm . Nhưng giờ được nghĩ nhiều, em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” khá nghiêm khắc.


      Duy An bỗng bật cười, cười đờ đẫn, chỉ quay đầu nhìn nhìn , sau đó lẩm bẩm: “Mọi người đều dối gạt em, thầy cũng thế, thầy chịu cho em biết lai lịch của thầy, cũng chịu cho em biết những chuyện xảy ra, thầy chỉ dỗ dành em thôi.”


      Nhưng yếu đuối tới mức có cách nào thay đổi được hoàn cảnh của mình.


      Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khiến người ta ngột ngạt, Tống Thư Minh nghe tiếng khóc vọng ra mà lòng đau như bị dao cứa, nhưng vẫn ngồi sofa cầm di động của Duy An lên bấm nút tắt máy.


      Tuyệt đối thể để ấy biết.


      Tối hôm đó, Tống Thư Minh cũng nằm mơ.


      mơ thấy người phụ nữ nằm giường mặt sắc máu, gầy tới mức chịu đựng nổi cái ôm. biết phải làm thế nào để dễ chịu hơn, đau khổ nhìn đủ thứ máy móc người , cùng chiếc máy thở ôxy duy trì sống cho .


      Bác sĩ và các chuyên gia, y tá gần như đều lắc đầu, cố gắng hết mọi khả năng của mình cũng chẳng thể cứu vãn được gì, tuyệt vọng tới mức muốn nổ tung.


      “Rất xin lỗi, các tế bào ung thư của phu nhân lan rộng khắp cơ thể, khiến các cơ quan nội tạng bị tổn thương. Chúng tôi làm hết khả năng rồi, Tống vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”


      Câu kết luận này phải lần đầu được nghe, tình hình nguy kịch về bệnh tình của được thông báo ba lần rồi.


      Nhưng Tống Thư Minh thể nào chấp nhận, luật sư, công việc của đòi hỏi tư duy lý tính, nhưng đến những lúc như thế này, cũng chẳng thể duy trì được bình tĩnh nữa.


      Hai y tá tóc vàng mắt xanh đứng ở cuối hành lang bệnh viện, vẻ mặt đầy tiếc nuối, thầm : “Haiz, trẻ quá, mới hai mươi chín tuổi, lại rất xinh đẹp nữa chứ, nghe tình cảm giữa hai vợ chồng Tống vô cùng khăng khít.”


      “Đúng thế, vì muốn ở bên vợ chăm sóc mà Tống tạm dừng công việc thời gian rồi, báo hôm qua còn đăng đấy, văn phòng của ấy tạm ngừng nhận án, thế cạnh tranh của bốn văn phòng luật sư hàng đầu có thay đổi.”


      Trong phòng bệnh đột nhiên có người lao ra, “Hơi thở của bệnh nhân suy yếu, nhịp tim đập rất bất thường!”


      Tất cả bác sĩ đều vội vàng chạy vào cấp cứu, Tống Thư Minh bị ép phải ký tên lần nữa, cần phải đồng ý để họ cấp cứu.


      Giống như có tương thông tâm linh giữa những người nhau, lúc đặt bút tay run tới mức sao kiểm soát được, gần như đây là lần đầu tiên trong đời thể viết ra nổi tên của mình, có lẽ đây là... lần cuối cùng rồi.


      đứng ngoài phòng bệnh nhìn đèn báo cấp cứu bật sáng, thời gian quay ngược trở lại, tất cả quay về năm gặp nhau, rất trẻ, còn vừa mới tiếp quản văn phòng luật sư của gia đình.


      về nước đột ngột, tận mắt chứng kiến vụ tai nạ, lại nhìn thấy người con ốm yếu đó trong bệnh viện, rất đáng thương, nằm giường dám nhìn người lạ, nhưng bên cạnh chẳng có lấy người thân chăm sóc, vì còn phải đợi nhà trường thông báo cho gia đình ở thành phố khác.


      Tống Thư Minh cùng mẹ vào bệnh viện, vô tình vào nhầm phòng bệnh, thấy đó ngồi thẩn thờ giường, băng bó trắng toát từ xuống dưới, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.


      mở mắt nhìn ra cửa, bất kỳ ai vào cũng chẳng có biểu gì, miệng ngừng lặp lặp lệt: “Tôi nhớ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”


      Ngay từ cái nhìn đầu tiên cảm thấy, rất giống trong vở nhạc kịch đó.


      Sau này, rất nhiều năm trôi qua, nguyện dùng tính mệnh mình để chăm sóc cho , tình như thế khiến rất nhiều người cảm động. Nhưng họ lại sống cuộc sống rất yên bình, quên tất cả, thích nhất là được nghe ngân nga ca khúc nhạc kịch đó sau mỗi buổi trưa.


      Giống như đứa trẻ mới sinh, sau tai nạn, người đầu tiên quan tâm thương chính là Tống Thư Minh, từ đó, ấy sống theo thói quen của , và cũng chỉ tin tưởng mình .


      Câu chuyện về vụ tai nạn cũng dần lắng xuống, giống như giai điệu cổ điển trầm lặng, còn mất trí nhớ do vụ tai nạn đó sau này trở thành vợ .


      Nhưng giờ sao?


      Trong giấc mơ lặp lặp lại của , những cảnh tượng xuất liên tiếp đó chính là kết thúc tàn nhẫn của câu chuyện. Vẫn là trong bệnh viện lạnh lẽo, phải thở ôxy, tính mạng nguy kịch, vào giây phút cuối cùng thần trí trở nên tỉnh táo lạ thường, lên tiếng cầu bác sĩ cho gặp chồng mình.


      thấy nước mắt đầy mặt, cố gắng kéo chặt tay , “Hồi còn trẻ, em từng ma quỷ. Thư Minh, em vẫn luôn nhớ người... chuyện quá khứ, em chỉ nhớ cảnh tượng cuối cùng, em biết ta tên Kiều Ngự, lúc chiếc xe lao tới ta ôm chặt người khác, những gì xảy ra sau đó em nhớ nữa... tại sao lại như thế?”


      Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn thấy nuối trong vùng ký ức của khuyết mất quãng thời gian quan trọng nhất của tuổi thanh xuân, bức tranh sơn dầu hồ đồ thời niên thiếu, vì vụ tai nạn mà vỡ nát, tất cả mọi màu sắc biến thành màu xám lạnh lẽo.


      bỏ ra bao nhiêu năm, tìm đủ mọi cách để nhớ lại, nhưng thứ có được chỉ là bức tượng vỡ nát mà thôi.


      Trong mơ, câu cuối cùng đó của ngừng lặp lại: “Nếu có thể... giúp em lấy cuốn nhật ký về, em muốn biết, tại sao chuyện lại thành ra thế này, và tại sao em lại... mãi mãi chỉ nhớ mình ấy.”


      Tống Thư Minh gật đầu nhận lời, người nằm giường bệnh cười rất đẹp, cuối cùng buông tay .


      ra mãi mãi.


      Bức di ảnh của bà Tống phải màu đen trắng, bởi vì hồi còn sống thích tươi sáng, rực rỡ và nhức mắt của màu đỏ, giúp chọn bức ảnh hở vai khá quyến rũ, để làm ảnh thờ cho .


      ra trong lòng mỗi người đều có bí mật, khi họ nhau, những bí mật đó trở thành truyền thuyết cảm động nhất giữa những người .


      Mục đích cuối cùng trong cuộc đời chúng ta, thực ra chỉ là vì muốn bước vào trong câu chuyện của người khác mà thôi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20: Từ chối phải là thứ tội lỗi



      Sáng hôm sau thời tiết khá tuyệt.


      Đúng tám giờ Tống Thư Minh tỉnh dậy, chuẩn bị bữa sáng cho Duy An, lúc bưng đĩa bánh mì nướng xong ra, quay người thấy Duy An đứng trong phòng khách.


      đeo kính gọng màu hồng mà chọn, nhìn ràng đáng hơn cả trước kia.


      Nhưng sắc mặt rất ổn.


      Tống Thư Minh nhìn đồng hồ, khuyên : “Vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm chút nữa.”


      Duy An đứng bất động.


      “Mắt em bình phục khá nhiều rồi, mau đưa điện thoại cho em.”


      Tống Thư Minh đưa xem đề nghị của bác sĩ, “Nghỉ thêm hai ngày nữa, giờ vẫn chưa thể nhìn màn hình được, bản thân chúng có ảnh hưởng xấu đến thị lực.”


      nhìn bằng ánh mắt cố chấp, “Thầy sợ em liên lạc với bên ngoài. Thầy muốn giam em ở đây.”


      Tống Thư Minh đặt cốc sữa tay xuống, tới, “Tại sao em lại nghĩ như thế? Qua ngày mùng 10 tháng 5, đưa em về học, được ? Mấy hôm nay vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, còn phải thay thuốc, nếu em ở trường rất tiện.”


      kéo tới ăn sáng, Duy An đột nhiên cắn chặt môi hất tay ra, “Em muốn về trường.”


      “Được, vậy ăn sáng xong đưa em về đó xem sao, ra ngoài lát, tâm trạng cũng tốt hơn.”


      , em muốn rời khỏi nơi này, thầy chịu cho em biết ! ràng em nghe thấy cả rồi, thầy biết Kiều Ngự làm gì đúng ? Tối qua em cứ nghĩ mãi, ấy làm vậy với em, cho dù ấy thích em cũng nên đối xử với em như thế, nhất định là do Trình An Ni, ấy hận em!” càng càng kích động, thể kiềm chế được cảm xúc, Tống Thư Minh thở dài ép phải ngồi xuống ghế, nhẫn nại giải thích: “Annie, em làm sao thế? Trước kia em như vậy, đừng để thần kinh quá căng thẳng, những chuyện đấy em cứ giao cho , luật sư, chỉ cần điều tra và có đủ chứng cứ, nhất định giải quyết chuyện này cách thỏa đáng.”


      nhìn đầy hoài nghi, lúc này mới nhìn đôi mắt sưng mọng của , ràng tối qua ngủ ngon giấc, cũng có thể... hề ngủ.


      “Đừng như thế được , rất lo cho em.” giơ tay vén lọn tóc xòa xuống trán lên, đẩy cốc sữa về phía , “Uống chút , có thể giúp trấn tĩnh thần kinh đấy”.


      “Em điên, em chỉ cảm thấy thầy nên lừa em, tại sao ngay cả chuyện như thế mà thầy cũng giấu em? Em là người bị đánh đến mức này, em còn vẽ được nữa! Sao thầy có thể hiểu được tâm trạng của em chứ!”


      biết, biết cả. Nhưng bây giờ phải giúp em qua được ngày mùng 10 tháng 5 . Nếu và em hối hận cả đời, cảm giác đau khổ vì mất người mình , muốn phải chịu đựng thêm lần nữa.”


      Duy An ngẩn người, nhìn bữa sáng chuẩn bị cho mình bàn, hỏi : “Trước kia thầy cũng dịu dàng với vợ mình như thế này ư? Có phải thầy thấy em còn , chỉ cần em lớn hơn chút nữa, em giống như chị ấy ?”


      Vào lúc này Tống Thư Minh lại bật cười, “Em lo coi em là vật thế thân phải ? Em nhầm rồi. Nghe lời, nhờ bạn bè ở thành phố Lan tìm người điều tra vụ này. Ở con hẻm đó vẫn còn vương vãi những mảnh vỡ, nhất định tìm ra chứng cứ, giờ điều duy nhất em phải làm là thả lỏng cơ thể, đợi kết quả, được ?”


      “Thầy đừng với em những chuyện ấy! Em căn bản chẳng hiểu những lời thần thần bí bí của thầy là có ý gì. Em rất sợ, tối qua đột nhiên em nghĩ ra, tại sao em lại ở cùng với thầy? Em với thầy là hai người xa lạ, tại sao thầy lại vô duyên vô cớ đối tốt với em như thế? Em quen Kiều Ngự bốn năm, nhưng ấy vẫn vứt bỏ em mình ở ngoài đường! Nếu... nếu ngày nào đó thầy cũng làm hại em, em chẳng còn đường lui nữa...” hoảng loạn muốn đứng dậy, giống như muốn bỏ trốn vậy. “Em thể cứ ngốc như thế nữa, em muốn sống cuộc sống của mình, thầy mau trả di động cho em, em phải về thành phố B.”


      Thực ra Tống Thư Minh rất hiểu , tiểu Annie của có tính tình bướng bỉnh, cố chấp, nếu phải do quá tuyệt vọng, quyết làm phiền người nhà. Ngay sau khi tỉnh lại, còn lo lắng sợ mình biết chuyện, nhưng giờ mang lại cảm giác an toàn cho nữa rồi.


      Đều vì cuộc gọi đó, khiến bao nhiêu hoài nghi mà Duy An nén chặt trong lòng bỗng bùng nổ, nảy sinh nghi ngờ với tất cả mọi thứ thế gian này.


      Nhưng lại họ chỉ là người dưng.


      Duy An thấy người đàn ông trước mặt thoáng chau mày, giống như bị chọc giận bởi câu của vậy, đột nhiên giữ chặt lại, “Em thể .”


      “Tại sao?”


      thể để em rời khỏi , cho dù vì bất cứ lý do nào, nếu em chịu tin , em cứ trách cũng được, sau này em hiểu.”


      xong Tống Thư Minh giống như rất tức giận, cầm tay kéo về phòng, “Ngoan ngoãn nghỉ , mang bữa sáng vào cho em, nếu buồn chán quá có thể đọc báo, nhưng được xem tivi và máy tính.”


      “Thầy buông em ra! Em muốn về nhà, em muốn về thành phố B, mọi người đều lừa dối em... Buông ra!” Duy An đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, lực cánh tay còn ấm áp, còn như trước kia nữa.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An vốn quen với việc đeo kính, trong lúc hai người giằng co, thấy mắt mình hoa , sàn gỗ như gồ lên, bước chân bẫng, màu sắc biến đổi.


      màu đen sì, trong con hẻm tối tăm chỉ có mình bị lừa.


      Kiều Ngự hứa về tổ chức sinh nhật cho , cuối cùng bỏ lại ngồi ôm tranh mình vẽ hát mừng sinh nhật chính mình.


      Tống Thư Minh rất người vợ mất của , hễ nhắc đến người này, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, nhưng nhất định muốn giữ lại, thậm chí cắt đứt mọi liên lạc của với thế giới bên ngoài.


      ra họ đều là ma quỷ.


      chẳng có cách nào, Annie, em cố chấp như thế, lại thể ra mọi chuyện lúc này, em có trách cũng đành chịu.” Tống Thư Minh kéo lại ôm chặt vào lòng, muốn bế thốc lên, nhưng Duy An đột nhiên hoảng hốt mở trừng mắt, thét lớn: “Buông ra!”


      sững sờ, thấy ánh mắt rất lạ, nhưng muộn rồi.


      Người con trong lòng ra sức cắn tay như phát điên, “Buông ra, tôi làm sai điều gì cả, tôi chỉ muốn có ai đó lòng với tôi thôi, mau buông tôi ra! Đừng... đừng đánh tôi... tôi còn muốn vẽ, đừng chạm vào mắt tôi!”


      “Annie?” buông tay, Duy An nhanh chóng đẩy phắt ra rồi nấp sau cánh cửa, sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, trán lấm tấm mồ hôi, vô thức quờ quạng như muốn nắm lấy thứ gì đó, bỗng nghe gọi Annie, giống như nhìn thấy cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, ràng chiếc xe đỗ ở đầu đường, những lời cay độc văng ra từ trong xe: “Đánh nó cho tôi!”


      Tống Thư Minh chầm chậm bước về phía Duy An, gọi tên : “Được được, em là Duy An, em bình tĩnh lại , giờ em an toàn rồi, sao rồi, là đây. Em đừng sợ.” vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của , “Đừng như thế, em như thế này biết phải làm thế nào. Bình tĩnh, làm hại em, cho dù thế nào em cũng phải tin , là… của em.”


      Suýt nữa ra quan hệ giữa họ, nhưng dừng lại đúng lúc.


      Duy An thở dốc, dựa vào cánh cửa lúc lâu mới tìm lại chút ý thức, nhìn , từng từ từng chữ ràng: “Em bao giờ gặp Kiều Ngự nữa.”


      Tống Thư Minh thở phào nhõm, tưởng bình tĩnh trở lại, định bế lên dỗ dành nghỉ Duy An lại đẩy ra lần nữa, vẫn rất kiên định: “Em cũng muốn gặp lại thầy nữa.”


      “Annie...”


      “Em bị mắc kệt giữa hai người, do dự quyết. Em thể tiếp tục thế này mãi, em phải trả giá cho do dự của em rồi.” đột nhiên vô cùng bình tĩnh đứng dậy, về phía tủ lấy quần áo của mình, rồi đẩy Tống Thư Minh ra ngoài đóng cửa lại, thay quần áo, mặc cho đứng ngoài mình.


      Sau đó thu dọn đồ đạc, cuối cùng Tống Thư Minh ngồi giường nhìn , “Tại sao em chịu nghe lời?”


      “Chuyện đôi mắt em tự nghĩ cách, nếu khỏi được, em cũng muốn bị người khác nhốt lại để nuôi, em coi thường chính bản thân mình.”


      Mỗi câu đều khiến Tống Thư Minh biết phải đối đáp thế nào.


      đeo ba lô của mình lưng đứng ở cửa ra vào, quay lại nhìn : “ trả di động cho em cũng được, về em tự hỏi Cố Mộng Mộng.”


      Tống Thư Minh tới ngăn lại, chỉ đứng trong phòng : “Đừng , nếu em rời , nhất định có chuyện.”


      “Em dám tin bất kỳ người nào nữa.” cứng, lúc quay người nước mắt lã chã rơi, ràng muốn khóc, nhưng nước mắt cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên trào ra.


      Duy An lạ lẫm đưa tay lên lau , cuối cùng dừng bước, quay người lại nhìn, rất khẽ với người trong phòng: “Thầy, em rất cảm ơn thầy, đấy, nhưng thầy thể hiểu được đâu, tất cả mọi thứ của em đều bị hủy hoại rồi, em còn tin vào bất kỳ chuyện gì nữa, có lẽ em ai nữa.”


      Bởi vì ai đối tốt với được như Tống Thư Minh, giống như người thân, cảm giác như họ cùng sống với nhau rất nhiều năm rồi.


      Có điều dám hết lòng nữa, “Là lỗi của em.”


      Duy An đóng cửa, tìm thấy vị trí của thang máy, quyết định thang bộ, cũng để tâm trạng bình tĩnh trở lại. bỏ lại cái kính, do mắt nhìn nên đành vịn vào tay vịn cầu thang từ từ lần mò bước xuống.


      tầng lại tầng, giống như cầu thang gỗ hình xoắn ốc trong thư viện vậy, dường như mãi hết, dường như mãi là bé con đứng bậc cầu thang cao đó, cười tươi tới mức mắt cong cong, nghiêng mặt nhìn .


      cầm bút, từng nét từng nét vẽ lại cảnh ngồi đọc sách, nếu phải vẽ bằng tất cả tình cảm của mình, sao có thể đạt được điểm cao nhất nhỉ?


      hôn nhau dưới ánh đèn đường, lại lại gờ đường, có đỡ, cảm thấy sợ.


      Rất nhiều những lời giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.


      biết em thích Kiều Ngự nhiều năm rồi, giờ em trả lời cũng sao, đợi em lớn hơn chút nữa.”


      “Cũng đúng, quên em còn tuổi quá, ba mươi mốt rồi, bây giờ đối với em mà , ừm...hơn em mười hai tuổi, giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ khá lớn.”


      từng trả lời rằng: “Thực ra... thực ra em biết thầy đối với em rất tốt rất tốt, em biết... đôi lúc em rất mong được nhìn thấy thầy, nhìn thấy thầy rồi... em cũng biết mình bao giờ còn phải sợ hãi nữa.”


      Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng ràng hề muốn khóc chút nào, ngược lại còn có cảm giác như được giải thoát.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Buổi sáng ngày hôm đó là lần đầu tiên Duy An bước ra đường sau khi chuyện ấy xảy ra, cảm thấy ánh nắng mặt trời mùa xuân quá nhức mắt, khiến trước mắt chông chênh vô cùng.


      khí nồng nàn mùi hương hoa, mùi rất khó chịu.


      Mọi thứ trong tầm mắt dường như đều biến thành từng mảng sáng lay động, giống như tuyết rơi mùa đông. Duy An rất lâu, cảm thấy có chút bực bội. thể đối mặt với thực, mắt đúng là hỏng rồi, những gì gặp phải vào buổi tối ngày hôm ấy phải cơn ác mộng.


      Ngoài về phía trước ra, chẳng còn cách nào khác.


      đường hình như có rất nhiều người.


      ai biết này phải trải qua những gì, có mái tóc dài màu nhạt, nhưng hình như là bị thương, trán vẫn còn băng bó, tóc cũng chẳng được buộc lại gọn gàng, mặt trắng bệch, nhìn vô cùng yếu ớt.


      mình đeo chiếc ba lô to vai, gắng sức bước về phía trước, dường như mỗi bước đều phải nghĩ, nhưng hạ quyết tâm cho phép mình dừng lại.


      Mỗi người đều trở thành thứ phong cảnh qua đường trong mắt người khác, những cành cây khô khốc cằn cỗi mùa đông giờ nảy lộc xanh, còn chỉ có thể sống tươi tốt trong mùa đông. Mùa xuân, vạn vật tái sinh, lại từ từ héo mòn, nhìn thấy, nhìn , cũng muốn nhìn cái thế giới bẩn thỉu này nữa.


      Duy An biết vịt trí tòa nhà Tống Thư Minh ở, rất lâu vẫn tìm được bến xe nào thích hợp, đành giơ tay bắt taxi, nhưng thị lực của lúc này ngay cả việc xe có người hay cũng nhìn , vất vả đứng bên đường vẫy tay lúc rất lâu, chẳng có chiếc xe nào dừng lại.


      Ngay cả lạnh lẽo của thế giới cũng xuất vào lúc nhếch nhác, độc nhất.


      Duy An hoàn toàn tuyệt vọng, đeo ba lô tiếp tục về phía trước, về phía trường đại học G.


      mãi tới tận chiều mới đến được cổng trường.


      Hôm nay là thứ Bảy, sinh viên phải học, sân trường yên tĩnh.


      Gần hai tuần đến trường, màu sắc tổng thể của trường thay đổi, những cây hoa tiêu điều giờ nở rực rỡ, hoa đào độ rộ.


      nhớ, trước lúc chuyện đó xảy ra mình dưới hàng hoa đào này, còn nghĩ cảnh tượng này mà vẽ lại rất đẹp, nhưng giờ dù có muốn ghi lại, cũng chẳng có khả năng điều chỉnh màu cho phù hợp.


      Thiên đường địa ngục, đôi khi chỉ là suy nghĩ thoáng qua.


      Duy An chậm chạp men theo đường về phía ký túc xá, bên cạnh là tiếng bước chân nhanh nhẹn của những nữ sinh chưa rời khỏi ngôi trường hai tuần nay, họ khoác tay nhau thầm to , vừa khéo bị nghe thấy.


      Giọng người bên trái hỏi đầy bí mật: “Cậu đọc báo sáng nay chưa, ngay trang nhất ấy, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của tập đoàn Liên Phong vì liên quan đến việc rửa tiền mà bị bắt rồi, chính là bố của Kiều thiếu trong trường chúng ta đúng ?”


      “Đúng, nhưng chẳng phải rất lâu trước đó rồi mà, nghe đâu còn ăn hối lộ, lôi được ít quan chức cao cấp khác ra ánh sáng.”


      “Đúng đấy, số tiền rất lớn, lần này hỏng hẳn rồi. Nhưng báo viết họ tiếp tục phúc thẩm, phục trước quyết định của tòa sơ thẩm, biết ai ngấm ngầm giúp họ, tòa án phải tìm thêm chứng cứ, là chứng cứ đủ, nên dời ngày ra tòa. Chắc chắn có người chống lưng, nếu gia đình họ thể ngông nghênh như vậy được.”


      bên phải dừng lại rồi tiếp tục , đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, : “Phải rồi, cậu ta và bạn đều nghỉ học!”


      “Á? hay giả?”


      mà! Hôm trước mình đến phòng giáo vụ làm thẻ sinh viên còn gặp Trình An Ni, ta đứng ở hành lang điện thoại oang oang, bảo cái gì mà làm xong thủ tục rồi, tháng Bảy ra nước ngoài. Chắc họ cùng , nếu tại sao lại cùng xin nghỉ học.”


      Duy An chỉ mong có thể bịt chặt tai lại, nhanh chóng quay người muốn đường vòng xa hơn chút, nhưng hai người kia càng càng kích động, giọng rất to: “Này, mình nhớ ra rồi, nhà Trình An Ni chắc có hậu thuẫn rất vững, liệu có phải...”


      “Xì! Chắc đâu, thời đại này rồi làm gì còn cái kiểu liên hôn chính trị nữa?”


      “Đừng quê mùa như vậy được hả? Người ta vốn tự do đương, việc này chỉ vừa khéo giúp được cả hai bên gia đình mà thôi, nếu tại sao bọn họ phải vội vàng ra nước ngoài như thế? chừng về sau bỏ ít tiền ra mua quan hệ, di dân xong là có thể kết hôn.”


      Duy An càng nhanh, cuối cùng co giò chạy, cho tới khi vứt bỏ được những thanh kia ở đằng sau.


      Kiều Ngự cũng tốt, đời này còn muốn có bất kỳ liên hệ nào với bọn họ nữa.


      ngước mắt nhìn bức tượng thầy Hiệu trưởng, bức tượng vẫn như trước kia, thầy lặng lẽ đứng đó quan sát mọi việc xảy ra trong trường, xa xa là thư viện, loáng thoáng nhìn thấy gác chuông tầng thượng, dù nhìn được như ngày trước, nhưng cũng thể phớt lờ tồn tại của nó.


      ràng chẳng có gì thay đổi.


      Từng có người dựa vào bức tường hút thuốc ở đây, trong làn sương mỏng của buổi sáng sớm, khuôn mặt của người thiếu niên ấy vẫn tuyệt đẹp. Giống như hồi cấp ba, mỗi tối dạy học, bắt học thuộc từ mới, còn mình ngủ trước.


      Những khuôn mặt nghiêng của do vẽ, những lá thư tình, cho dù nhìn đến đầu óc choáng váng cũng chịu thu lại ánh mắt, với người thiếu niên trong hồi ức, cũng là với Tống Thư Minh, hết muốn với chính mình.


      “Tạm biệt.”


      Từ nay về sau, bao giờ gặp lại nữa.


      Duy An quay về phòng ký túc mới biết Cố Mộng Mộng có ở đó, vậy là đành nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, quá lâu, ánh mặt trời nhức nhối khiến rất khó chịu.


      Mơ mơ hồ hồ muốn ngủ lúc, toàn thân rã rời, chân đau nhức, nhưng lại ngủ được, cứ như trong lòng lo lắng thấp thỏm điều gì đó.


      Thứ Bảy, Cố Mộng Mộng lại là sinh viên chăm chỉ, nếu có việc gì, ấy có thể đâu chứ?


      Duy An lật người ngồi dậy, cuối cùng tìm tới chỗ chiếc điện thoại bàn lâu được dùng đến trong phòng, lần mò mãi mới cắm được dây vào, sau đó gọi cho Cố Mộng Mộng, nhưng hình như ấy để ý tới di động, bởi chuông reo mãi mà nhấc máy.


      nhớ ra thỉnh thoảng Cố Mộng Mộng cũng hay để di động ở chế độ rung, vậy là ôm hy vọng gọi cho Trịnh Chí Ma, chừng họ ra ngoài cùng nhau.


      “A lô? Xin chào, đây là di động của đội trưởng đội bóng rổ trường đại học G, xin hỏi bạn có việc gì?” Giọng Trịnh Chí Ma vang lên.


      Duy An bật cười, lâu lắm mới được nghe giọng quen thuộc đó, khiến tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.


      giải thích: “Em là Duy An.”


      “Hả? Duy... An? Em thế nào rồi? Mộng Mộng em bị thương về trường học, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Báo cảnh sát chưa? Chúng ta nên tin vào năng lực của các đồng chí cảnh sát, xảy ra chuyện tìm họ...”


      “Ồ, em sao, giờ ở ký túc rồi. Em chỉ muốn hỏi, Mộng Mộng có ở cùng ? Bảo ấy nghe máy lát được ?”


      Trịnh Chí Ma đột nhiên dừng lại, bắng nhắng nữa, bối rối đáp: “Nhưng Mộng Mộng cho ấy ra ngoài rồi.”


      “Tại sao?” Duy An căng thẳng.


      chàng kia vẫn chưa nhận ra rằng mình bắt đầu tiết lộ bí mật, hình như ta gãi gãi đầu, rồi ủ rũ : “ cũng chán đây, trời bắt đầu nóng lên, vốn hẹn hôm nay vào thành phố mua đồ cho , kết quả ấy thay đổi chủ ý, với là phải ra ngoài gặp người, hỏi... Ái chà! được được! Mộng Mộng dặn rồi, ấy cho với bất kỳ ai là ấy ra gặp thầy Tống.”


      Ống nghe trong tay Duy An rơi bộp xuống bàn.


      “A lô? A lô? Duy An! Em sao thế?”


      ấy đâu tìm thầy? Ở đâu?” cuống lên, khiến người ở đầu dây bên kia sợ tới mức run rẩy đáp: “Cái đó... Mộng Mộng cho biết, nhưng cam tâm, lén theo sau ấy đoạn, thấy ấy chạy về phía cổng đông của trường, sau đó có người đàn ông mặc áo sơ mi màu kem cùng ấy vào quán cafe Vui vẻ... phản đối chuyện này! Hừ, để chờ Mộng Mộng về xem ấy giải thích với thế nào!”


      Duy An cúp máy luôn, quay người chạy ra khỏi ký túc.


      Tống Thư Minh, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa? giữ lại cho tiếp xúc với bên ngoài, sợ liên lạc với Kiều Ngự, nhưng giờ tới mức này rồi, thấy giữ được , lại lén lút tìm gặp Cố Mộng Mộng!


      Ánh nắng chói chang, phàm những nơi có ánh nắng cũng có bóng râm, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện chưa biết nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :