1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vãn Ca phi - Chi Điểm Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 05: Đàn sói tranh mồi!

      Có điều, có xương tỳ bà bị đâm thủng cũng đâu khác gì kinh mạch bị đứt đoạn, ta có thể giết người được sao?

      Tên lính canh còn chưa kịp lên tiếng thêm, đôi mắt nhuốm máu của Ngu Vãn Ca từ từ mở ra, mang theo u và hỗn loạn của thuở sơ khai, tựa như cuồng phong bão táp, lạnh nhạt cuốn phăng tất cả mọi thứ đường nó qua.

      "…" Đột nhiên, gã lính canh cảm thấy run sợ, thốt nên lời.

      Ánh mắt của nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt quan sát những ánh nhìn xung quanh mình, những ở trong phòng giam này bị vây hãm ở đây dưới vài năm, tiếp xúc với ánh nhìn sắc bén của nàng, sắc mặt của họ lập tức tái , vô thức hạ mắt dám đối diện với nàng.

      Ánh mắt của Ngu Vãn Ca đảo qua run rẩy.

      Nàng còn nhớ rất , lúc mình giết người ta ở gần nàng nhất, chứng kiến tường tận nhất.

      Dường như đó chịu nổi ánh mắt lẫm liệt như vậy, hoảng loạn muốn lập tức tìm chỗ trốn: “Á á á! Xin đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!”

      Lời vừa ra, mọi người lập tức hoàn hồn, đồng loạt chỉ về phía la hét hoảng loạn đó: “Là ả ta! Chính ả giết A Đũa!”

      ra gầy ốm vừa chết kia được gọi là A Đũa, Ngu Vãn Ca lần nữa nhắm mắt lại, trước sau như , trầm mặc lời.

      Áo xám là Lão đại của gian nhà lao này, khẽ cất mí mắt nhìn nàng cái, cũng gì.

      Thậm chí là, ở chiến trường, tên lính canh như còn chưa nhìn thấy qua, trong khắc cũng bị Ngu Vãn Ca dọa cho phen, chỉ cần bị ánh mắt của nàng quét qua cảm thấy như bị ác quỷ quấn thân, nào dám động đến nàng lần nữa, vội vàng lôi bị chỉ điểm ra ngoài, đánh đập cách thương tiếc.

      Ngu Vãn Ca biết, nếu khi nãy nàng giết A Đũa, người bị lôi ra đánh đập lúc này chính là mình. Khối cơ thể tại mà linh hồn nàng ngụ là tiểu thư của Vân phủ, Vân Uyển Ca. Mà ở trong nhà giam này, nàng chính là tấm bùa thế mạng của mọi người.

      Thiên hạ này, nào có tự do, nào có quy tắc! Muốn sống sót phải tàn nhẫn.

      Lông mày của nàng khẽ nhíu lại, tựa hồ nhận ra bản thân bị thương cũng .

      Trước khi chết, nàng có nội lực rất thâm hậu, ai địch lại, nhưng bây giờ, khối thân thể này chút võ công còn có! Muốn sống sót, nàng tất phải mở ra con đường máu để thoát thân!

      Hác Liên Thành! Cho dù phải bò, ta cũng phải lếch được ra khỏi nhà giam này, phải lôi ngươi cùng xuống địa ngục!

      Xa xa có tiếng đàn được tấu lên, nhàn nhạt, nhưng mang theo cảm giác kinh hãi, chầm chậm xâm vào tận cốt tủy.

      Uyển Ca… Vãn Ca.

      Mặc dù đồng , nhưng ý nghĩa khác nhau trời vực.

      Uyển Ca, là tiếng nhạc du dương uyển chuyển.

      Còn Vãn Ca, là bản tấu hòa tiễn người ta về cõi u minh.

      bị lôi ra ngoài kia vĩnh viễn thể trở về.

      Nhưng nàng cũng biết , bản thấy bị dày vò tra tấn đến như vậy mà vẫn sống sót được đến giờ đều là nhờ phước của tên Chu quản gia ngày ngày đến đây ‘thăm nom’.

      Nếu nhờ thỉnh thoảng nhét chút ngân lượng cho đám cai ngục, mặc dù chỉ là để khẳng định nàng vẫn luôn được ‘hành hạ’ đầy đủ, e là cái mạng này cũng khó mà giữ được.

      Con người chính là vậy đó, phải còn giá trị lợi dụng mới có thể tồn tại được lâu hơn.

      Qua cơn náo loạn ban sáng, nàng rốt cục giấc ngủ yên ổn, điều này làm cho khí lực của nàng khôi phục lại ít, chỉ là sau khi xương tỳ bà được giải phóng, vết thương vốn bị tê liệt bắt đầu thức tỉnh, thời thời khắc khắc tập kích lên khu thần kinh trung ương vốn yếu ớt của khối cơ thể này.

      Gian nhà lao này được trổ cửa sổ nên khó có thể nhận biết được sắc trời và thời gian, độc nhất có thể nhận biết được bây giờ là buổi nào chính là nhờ tiếng xích sắt được khóa chân của những phạm nhân.

      Bởi vì trời vừa sáng, số người phải ra ngoài lao dịch, tiếng xích sắt nối đuôi nhau vang vọng linh tinh lang tang lên nền đất. Đây chính là thanh báo hiệu bình minh tới.

      Ngu Vãn Ca hé mắt, rồi nhàng khép lại lần nữa, nàng biết những người ở đây vẫn quan sát mình.

      lâu sau, lính canh mang bữa sáng đến, mâm màn thầu phủ đầy nấm mốc và tô canh dậy mùi ôi thiu.

      Lúc mâm thức ăn được đặt xuống, gian nhà lao vốn yên tĩnh lập tức chộn rộn hẳn lên, ai nấy đều như hổ đói, liều mạng tranh cướp càng nhiều thức ăn càng tốt… dường như điều này trở thành tiết mục bắt buộc phải được trình diễn mỗi ngày.
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 06: Tranh cơm ăn!

      Ngu Vãn Ca loạng choạng đứng dậy, chọc thủng xương tỳ bà quả nhiên là biện pháp tra tấn thâm độc và nham hiểm nhất, so với việc cắt đứt kinh mạch của con người con nghiêm trọng hơn rất nhiều. giờ nàng khác gì phế nhân.

      Ngu Vãn Ca bước từng bước đến chỗ phía sau mọi người, nương theo tiếng vang của xích sắt, nàng tựa như loài ngạ quỷ từ địa ngục chui lên.

      Ngay lập tức, những người vừa tranh được màn thầu liền cảnh giác nhìn Ngu Vãn Ca, tay nắm chặt cái bánh, ai nấy cũng đều căng thẳng tột độ.

      Ngu Vãn Ca nhìn trúng đứng cuối cùng, những ngón tay nhuốm đầy máu run run khoát lên vai ta.

      "Cút ngay!" biết có người muốn giành thức ăn với mình, hung hãn quát.

      Nhưng chỉ vừa quay đầu cái, chiếc móc sắt màu bạc trong tay Ngu Vãn Ca chút do dự, áng ngữ ngay cổ họng của ta.

      Chiếc móc sắt cong cong khẽ rạch lủng đường da nơi cằm của , khiến ta hoảng sợ phen, hai chân tự chủ được mà run rẩy, tiếp đó là cái màn thầu ở trong tay liền rơi tỏm xuống đất.

      Ánh mắt của Ngu Vãn Ca tĩnh mịch như bãi nước đọng, thấy ta buông tay, nàng cũng thả móc sắt xuống.

      Nhặt thức ăn lên, nàng bước từng bước quay trở về góc riêng của mình.

      Từ đó về sau, cứ mỗi bữa cơm, tự giác cái bánh được chừa lại ai dám động vào.

      Dăm ba ngày trôi qua, khí trong phòng giam càng lúc càng trở nên quỷ dị, dù sao nữa cũng có ít người nhìn quen Ngu Vãn Ca tùy ý làm mưa làm gió ở đây như vậy.

      Trong lúc mọi người say ngủ, chân lùn đột nhiên thức giấc, tay cầm chặt chiếc dùi cui bằng gỗ được mài nhọn đầu tiến về phía người say ngủ nơi góc tường kia.

      Nhưng thần kinh của ngụ ở nơi góc tường đó vô cùng nhạy cảm thua gì loài báo, ánh mắt chợt lóe lên, hàn lạnh như con rắn độc rình mồi. để người chân lùn kịp động thủ, trong nháy mắt nàng đoạt ngay dùi cui trong tay ta, chuẩn xác đâm thẳng vào mắt của người chân lùn.

      "Á!!!" tiếng thét bén nhọn vang lên, lập tức kinh động đến những tên lính canh ngục và đám tù nhân ngủ say.

      Ngu Vãn Ca tùy tiện đá thi thể của ta qua bên, hoàn toàn buồn che giấu mình là thủ phạm.

      Lính canh lập tức chạy tới, chỉ là vẫn giống như lần trước, lần chứng kiến Ngu Vãn Ca hành hiểm độc cỡ nào, thành thử ra dại gì mà hướng mũi giáo chỉa về phía nàng.

      Người chân lùn bị lôi ra đánh trận , cũng được đưa chữa trị vết thương. Tên lính canh sau giải quyết xong vấn đề, ngáp dài cái rồi rời .

      Vết thương của nàng lại téc ra thêm lần nữa, máu tươi ngừng rỉ ra, tựa như sinh mệnh của nàng cũng theo đó mà tiêu hao dần , thứ cảm giác đau đớn mà khối cơ thể này mang lại tuy dày vò nàng đến cực điểm, nhưng cũng là minh chứng cho việc nàng vẫn còn sống cõi đời này!

      Trong bóng tối, Áo Xám khẽ hé mở đôi mắt khô khốc của mình, nhìn về phía người con ngụ nơi góc tường kia.

      Hôm sau, trời tờ mờ sáng, như mọi khi lính canh vẫn đem thùng bánh và thùng canh đến, có làn da đen đúa thầm tiến về phía tên lính canh, giấu giấu giếm giếm giao vật gì đó cho .

      Tên lính canh hé mắt nhìn món đồ trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Vãn Ca, sau đó gật gật đầu.

      Ngu Vãn Ca giả vờ hay biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt vẫn buồn mở, nàng biết, có nước da đen đúa kia chính là chị em ruột của chân lùn, hình như được gọi là A Đen. Còn kẻ đề ra ý tưởng gì đó, chính là tên cầm đầu, Áo Xám.

      Lính canh nhìn về phía Ngu Vãn Ca, gọi: “Vân Uyển Ca, theo ta chuyến.”

      Ngu Vãn Ca trầm trọng lê chân ra ngoài, lúc xoay người lại, mặt đối mặt với Áo Xám, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ sắp có trận huyết chiến bùng nổ.

      Tên lính canh đưa Ngu Vãn Ca vào gian phòng khác, có chút lo lắng, ngừng quan sát dây xích trong tay nàng, chiếc móc câu màu bạc vẫn còn dính đầy máu khô.

      Có điều, khi nhìn thấy quần áo rách nát cùng những vết thương người nàng, lá gan của cũng lớn dần lên!
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7: Đạo dùng người!

      Tên lính canh cảm thấy rằng chẳng qua Vân Uyển Ca chỉ là thiên kim liễu yếu đào tơ, cho dù cưỡng bức nàng tại đây, dám chắc nàng cũng dám lên tiếng kêu la gì. Nghĩ tới đó, lập tức nhìn nàng bằng con mắt tràn ngập ý đồ xấu xa.

      Những lọn tóc dơ bẩn che trước mặt nàng làm thể thấy dung mạo nàng, chỉ có điều, dưới những lọn tóc sáng tối kia, vẫn có thể kết luận được đây là có dung mạo hơn người.

      vội nhào lên, ôm chặt lấy Ngu Vãn Ca, trong mắt lộ vẻ tà dâm:"Tiểu mỹ nhân, có trách hãy trách mình xui xẻo, nếu thức thời hầu hạ gia gia ta, làm gia gia ta hài lòng cuộc sống của ngươi ở đây cũng bớt được chút thống khổ."

      Ngu Vãn Ca tránh né, dĩ nhiên là trước kia, nàng hoàn toàn dư sức lực mà giết tên, bằng vết thương mà nàng có.

      Nhưng tất thảy cũng phải dựa vào vũ khí và thủ đoạn. thực thế, cơ thể này vốn thiếu trước hụt sau, bây giờ nếu phải chiến đấu với tên lính canh cường tráng như vậy, hầu như nàng thể dành được phần thắng cho mình.

      Mặc dù liều cái mạng tàn này nàng vẫn có thể giết được , nhưng sau đó sao? Lại kéo thêm đám lính canh khác đến! Điều này mới chính là khởi đầu của cơn ác mộng!

      " ta cho ngươi bao nhiêu tiền?" thanh của Ngu Vãn Ca rời rạc như cồng chiêng bị vỡ, khàn khàn, văng vẳng, tựa như đốm lửa lập lòe trước gió.

      Đây là câu đầu tiên kể từ khi nàng được trùng sinh, nhưng lại hút cạn mọi sức lực của khối cơ thể này.

      Đầu tiên, tên lính canh sững người, sau đó buông nàng ra, tay vuốt ve cằm của mình, đánh giá nàng từ xuống dưới, dường như tính toán xem có thể kiếm chác gì thêm từ người Ngu Vãn Ca.

      Chỉ có điều, nhìn nhìn lại cũng phát được người ả còn thứ gì đáng tiền, nhưng vẫn đề ra giá tiền:"Năm lạng!"

      "Cũng ít!" Ngu Vãn Ca biết mở to mắt mà dối, nhưng vẫn có ý vạch trần, ánh mắt trầm ngưng.

      Dùng vài lượng bạc lẻ mà muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng ư? Bọn họ quả nhiên rất biết tính toán! Đối với danh môn tiểu thư mà , đây đúng là đòn đả kích phủ đầu.

      "Nếu ta giúp ngươi giành được vị trí cai ngục, ngươi có thể đáp ứng với ta ba điều kiện ?" thanh của Ngu Vãn Ca trầm thấp hết mức có thể.

      Tên lính canh sững sờ nhìn nàng, cười nhạo :"A ha ha, ngươi có được bản lãnh đó sao? Nếu có được bản lãnh đó sao còn phải sống ở đây?"

      Ánh mắt tĩnh mịch của Ngu Vãn Ca nhìn chằm chằm vào ,"Nếu ta nuốt lời để mặc ngươi xử trí! Còn nếu ngươi dám nuốt lời, thiên lôi dòm ngó ngươi!"

      "Ngươi… ngươi… ngươi đúng là…" Tên lính canh giống như vừa bị sét đánh vậy, giật mình nhảy dựng lên, nhưng dã tâm trong lòng ai lai có, kìm được lại muốn thử đánh cược phen.

      "Sao hả?" Ngu Vãn Ca sâu xa hỏi, thah của nàng mang theo mê hoặc vô hình.

      "Việc này…"

      "Thử cũng được, nhưng mà ta phải biết trước điều kiện của ngươi là gì ! giờ ta cũng chỉ là tên lính canh nhoi, nếu lỡ ngươi đòi ta phải thả ngươi cho dù được thăng làm cai ngục, e là cũng còn mạng để hưởng." Tên lính canh rất ràng thiệt hơn.

      Ánh mắt Ngu Vãn Ca trầm ngưng,"Điều đầu tiên, ta muốn gậy ông đập lưng ông, người ta muốn làm gì ta ta muốn trao trả trọn vẹn điều đó cho họ. Thứ hai, trong lúc hành , ta muốn được chữa trị vết thương người. Thứ ba, sau khi xong việc, mỗi ngày phải cung cấp đầy đủ cơm canh sạch cho ta."

      Lính canh nghe xong, cảm thấy đây cũng phải điều kiện gì khó khăn, lại tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng, chi bằng cứ thử lần. Mặc dù chức cai ngục cao hơn lính canh là mấy, nhưng ở trong gian nhà lao này, tiền đút lót vẫn hề ít hơn.

      Giả dụ nếu bắt được vài tên tiểu thương cũng hốt được mớ bạc . Ngoài ra, những người bị giam ở đây tốt xấu gì cũng đều dựa vào ‘chu đáo’ của người thân, mà tất cả số bạc này đều rơi vào hầu bao của tên cai ngục.

      Còn đám lính canh như bọn , có được chỉ là cái chân sai vặt, nếu tâm trạng của cai ngục tốt chút bọn họ hưởng ké được bát rượu nhạt qua ngày là tốt lắm rồi.
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 08: Trả đũa! (Gieo nhân nào gặt quả nấy)

      Tên lính canh suy ngẫm lại, Vân Uyển Ca này dù có mọc cánh cũng chẳng bay khỏi chỗ này.

      Nếu số tiền mình bỏ ra xứng đáng, nhất định lấy lại từ người nàng! Trước sau cũng chỉ mất vài ngày để thử thôi!

      "Cứ quyết định vậy ! Bây giờ ngươi thử ta nghe xem ngươi có biện pháp gì để giúp ta?" Tên lính canh có chút ngứa ngáy.

      Ngu Vãn Ca xoay người rời khỏi gian phòng, hoàn toàn đoái hoài đến phản ứng của , chỉ lạnh lùng bỏ lại câu:"Điều đầu tiên ngươi làm xong rồi hãy tới tìm ta!"

      Lúc trở lại gian nhà giam, ánh mắt tò mò của mọi người đều rơi người nàng, nhìn ngó lại này cũng có gì thay đổi.

      da ngăm đen kia ngừng đánh giá nàng, mi mày nhíu lại, sao lại thế này?

      Tên lính canh kia dẫn Ngu Vãn Ca tới gian nhà lao khác cách chỗ này cũng xa, nếu quả thực thực đúng điều mình cầu … ít nhiều gì cũng có tiếng động truyền tới đây, nhưng mãi đến giờ cũng có thấy tiếng kêu la nào đâu?

      Bây giờ nhìn ta mặt mày vẫn bình thản mà trở lại, càng dấy lên nghi hoặc trong lòng ngăm đen kia.

      Ngu Vãn Ca trở về chỗ của mình, phát giác được ánh mắt của da ngăm đen nhìn mình, nàng liền lia đôi mắt sắc bén của loài kềnh kềnh săn mồi sang đó, khóe miệng để lộ ra ý cười tàn nhẫn.

      thầm giật mình, đột nhiên cảm thấy có dự cảm chẳng lành… trong chuyện này, hình như có gì đó đúng; Còn đợi ta kịp phản ứng, tên lính canh đó lên tiếng, "Ngươi! Ra đây!"

      Thấy lính canh chỉ ngay đích danh mình, cả kinh, vô thức đưa mắt nhìn qua Áo Xám, cả người như đính chặt xuống nền đất, dám nhúc nhích.

      "Ở đó lèo nhèo làm gì nữa? Còn mau cút ra đây cho gia gia ta!" Tên lính canh hết nhẫn nại rồi, dây roi trong tay bắt đầu được thả xuống.

      Ánh mắt của có nước da ngăm đen lại nhìn sang Ngu Vãn Ca, nhưng giờ nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn thèm để ý đến ta nữa.

      Lảo đảo từng bước tới cửa buồng giam, khẳng định là có gì đó đúng ở đây; nhưng chờ suy nghĩ thêm, tên lính canh quất thẳng roi xuống người chút lưu tình. vô thức rên lên tiếng, lập tức bị tên lính canh lôi .

      Ánh mắt của mọi người dồn dập tập trung vào Ngu Vãn Ca, vẫn còn suy đoán chuyện gì xảy ra.

      Mới vừa nãy, Ngu Vãn Ca bị mang , bị mù con mắt còn tuyên bố nhất định Ngu Uyển Ca bị hủy hoại, trở thành kỹ nữ của lính canh, thân tàn hoa bại liễu!

      Nhưng ngờ lát sau Vân Uyển Ca vẫn bình yên vô trở về, ngược lại có chút nhan sắc trong nhà giam này lại bị đưa … Rốt cục xảy ra chuyện gì?

      Ai cũng biết trong khắc ngắn ngủ kia phát sinh cái gì, cả cục diện đột nhiên bị xoay chuyển cách ai ngờ tới.

      "Á! Mau cút ra! Cút ra!"

      Đương lúc tâm tư của mọi người còn phân tán, trong căn phòng giam cách đó xa vang lên tiếng kêu la than khóc của người con , nghe mà tan nát cõi lòng, chốc chốc còn xen lẫn tiếng đấm đá tàn nhẫn.

      Ngu Vãn Ca trầm mặc, tính toán điều khoản thỏa thuận với tên lính canh, và cũng tập trung suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi chỗ này. Bằng , nếu cả đời nàng cứ bị vây hãm ở đây, trơ mắt nhìn Hác Liên Thành tiêu dao tự tại so với chết, nàng sống sót cõi đời này càng thống khổ hơn.

      Mãi đến khi sắc trời bên ngoài biến thành màu đen, có nước da ngăm đen mới bị ném trở lại, cả người khác gì tấm thảm rách. Lớp quần áo đơn bạc sau cơn giằng co ra hình dạng gì, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những vùng kín phủ màu tím xanh, vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy ra.

      ta ngây ngây dại dại, dường như chịu đả kích , khi khóc khi cười, những người xung quanh khuyên bảo như thế nào cũng vô dụng.

      Trong lòng Ngu Vãn Ca lạnh cười, người nuôi ý định hại người khác nên chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta hại lại mới phải.
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 09: đến ắt có biện pháp!


      Kể từ hôm đó, ngày tháng của Ngu Vãn Ca trôi qua dễ chịu hơn chút.

      Trong nhà lao, ngươi chỉ có thể chứng minh được nắm đấm của mình đủ cứng, lá gan đủ to, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, mới có thể giết được người.

      Nhưng nếu đến cả lính canh ngục cũng chịu cho ngươi sử dụng, người này mới thực là khiến kẻ khác phải dè chừng.

      thực cũng đúng như vậy, từ lúc có nước da ngăm đen kia bị cưỡng hiếp, dù là ngoài mặt hay trong lòng, mặc kệ là lòng hay giả dối, trong khoảng thời gian, tuyệt đối ai dám gây với Ngu Vãn Ca.

      Ngay trong cái đêm mà da đen bị ném trả về, tên lính canh lại cho gọi Ngu Vãn Ca ra ngoài.

      “Điều đầu tiên ta làm xong, bây giờ ngươi có thể chỉ cho ta biết phải làm gì tiếp theo?” Tên lính canh giọng , ánh mắt gấp gáp, ngừng đánh giá Ngu Vãn Ca.

      thanh của Ngu Vãn Ca vẫn rất khàn, “Chu quản gia của Vân phủ nạp ít thê thiếp, thế nhưng từ đầu chí cuối vẫn có được đứa con. Mặc dù ta cho mời ý danh y đến khám, chung quy vẫn là đúng phương pháp.”

      “Chuyện này liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ngươi muốn gia gia ta lén lút tư tình với phu nhân của Chu quản gia, làm bà ta sinh con?” Tên lính canh trừng mắt lên, cảm thấy như mình bị Ngu Vãn Ca lừa.

      Ngu Vãn Ca lạnh mắt liếc cái, khí tế của tên lính canh lập tức yếu , chỉ cảm thấy như mình bị con rắn độc xiết cổ, hít thở thông.

      “Ngươi với , trong tháng hãy liên tục ngủ lại phòng của Thất di nương, mỗi ngày dựa theo phương pháp của ta, sử dụng huân hương khi hành lạc. Sau tháng, Thất di nương tất có hỷ!” Đôi mắt của Ngu Vãn Ca tối mịt như màn đêm vô biên.

      “Huân hương? Mà dùng loại huân hương gì?” Tên lính canh cấp thiết hỏi.

      “Ngày đầu tiên hãy dùng hương hoa hồng!” Ngu Vãn Ca cố giữ êm cổ họng.

      “Sau đó sao?” Tên lính canh truy hỏi.

      Ngu Vãn Ca nhếch miệng cười lạnh, hai con mắt bén nhọn đen láy nhìn , “Mỗi ngày đưa ta thuốc trị thương, sau đó ta cho ngươi biết ngày tiếp theo phải dùng loại huân hương gì.”

      “Ngươi… ngươi…ngươi…”


      “Này, gia gia ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám cả gan lừa gia gia ta, ta tuyệt đối để ngươi yên đâu!” Tên lính canh ức chế cảnh cáo Ngu Vãn Ca.

      Ngu Vãn Ca đoái hoài đến , trực tiếp xoay người quay về buồng giam.

      Kể từ hôm đó, mỗi ngày nàng đều nhận được thuốc trị thương, tuy rằng số thuốc này cũng phải dược liệu gì quý giá, nhưng cũng có thể hỗ trợ trong việc chữa lành vết sẹo và những vùng da nhem nhuốc, đủ để giúp nàng sống sót.

      Nửa tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, thể trạng của nàng khá lên rất nhiều.

      Vào hôm, cai ngục trưởng dẫn theo lính canh đến kiểm tra nhà tù.

      Lúc này, mọi người bỗng nhiên phát , cai ngục bây giờ người khác, chính là tên lính canh thường hay cho gọi Ngu Vãn Ca ra ngoài kia.

      “Vân Uyển Ca, ngươi ra đây!” Vị cai ngục mới đứng trước buồng giam, gọi đích danh Ngu Vãn Ca.

      Hai con mắt của nàng chút gợn song, vẫn như mọi ngày, đứng dậy ra ngoài.

      “Thất di nương của Chu quản gia có mang rồi, còn chưa tới tháng nữa là! Chu quản gia vui mừng khôn xiết, ta chỉ cần thủ thỉ với ông ta đôi ba câu, ông ta lập tức tìm người cất nhắc ta làm cai ngục trưởng!” Nhân lúc có ai, tên lính canh đó kích động thôi cho nàng biết.

      Ngu Vãn Ca nhàn nhạt nhìn , hoàn toàn chút kích động, “Từ mai, phải chuẩn bị cơm canh sạch cho ta. Hai tháng sau, ta giúp ngươi thăng lên làm quan Cửu phẩm.”

      Ánh mắt của tên lính canh lóe lên, lần này đối với lời của Ngu Vãn Ca hoàn toàn tin tưởng. Có trời mới biết vì sao bà tiểu thiếp kia của Chu quản gia lại mang thai được chứ!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :