1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40. Tâm cơ của Thang Mang Lâm


      Dù Lăng Khắc Cốt đem chuyện ở khu vui chơi phong tỏa hết, tuy nhiên nó cách nào ngăn cản hiếu kỳ của mọi người đối với tiểu công chúa của , liên tiếp mấy ngày qua các mặt báo đều là chuyện Lăng Khắc Cốt thương cưng chiều con nuôi của ta như thế nào.

      Hi Nguyên cảm giác mình chân chính là tiểu công chúa được Lăng Khắc Cốt nâng niu trong lòng bàn tay, tận tình hưởng thụ quan tâm cùng cưng chiều của .

      Thang Mang Lâm sau khi xem qua tin tức báo chí, bi phẫn ném tờ báo vào thùng rác.

      trách được liên tiếp nửa tháng liền Lăng Khắc Cốt cũng tới nhìn cái, bởi vì ta còn bồi bên cạnh "Con " của ta. Lúc trước sớm moi được tin tức về tồn tại của Hi Nguyên từ miệng cận vệ của Lăng Khắc Cốt phái tới, biết ta cũng phải con rột của . Cho nên đối với Hi Nguyên, vẫn có tâm lý e ngại, e sợ ngày, Lăng Khắc Cốt để ý tới nữa, cuộc sống xa hoa này của cũng biến mất, cũng thể quay lại được nữa.

      lo lắng gõ lên mặt bàn, tự hỏi làm thế nào đoạt lại được chú ý của Lăng Khắc Cốt.

      Đột nhiên nảy ra ý hay. . . . . .

      ", nhất định phải giúp em chút, tại vì có liên quan tới , nên trai em vẫn chịu tha thứ cho em. Em muốn gặp mặt ấy, rất muốn." Thang Mang Lâm còn kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, dùng thanh nhu nhược vô cùng hướng vào ống cầu khẩn Lăng Khắc Cốt ở đầu kia.

      " giúp em!" Lăng Khắc Cốt trả lời xa cách.

      Thang Mang Lâm tinh tế phát ra thay đổi của , tâm khỏi nhíu cái. Nhưng nhận thua, đối với Lăng Khắc Cốt, rơi vào tình thế bắt buộc. Lăng Hi Nguyên có thân phận tiểu công chúa của Ưng Đế Quốc rồi, tại sao còn phải tới giành Lăng Khắc Cốt cùng cái người nghèo khó chẳng có gì như ?

      dùng giọng điệu đầy cảm kích ôm ống cám ơn: "Cám ơn ! Em biết là nhất định giúp em mà! Cám ơn!"

      Hôm nay là Ưng Đế Quốc để cho Công ty truyền thông Long Dực tổ chức bữa tiệc lớn long trọng, trong bữa tiệc bọn họ tiến hành ký hợp đồng nặng ký với người mới, người mà thời gian trước bị cái lão họ Ngô chôn giấu Tiểu Thiên Vương Thang Dật Thần.

      Thang Mang Lâm lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, cách bữa tiệc còn có nửa giờ, Lăng Khắc Cốt lại vẫn có tới. lúc gấp đến độ nghĩ bấm điện thoại cho Lăng Khắc Cốt chuông cửa đúng lúc vang lên, có hoài nghi chạy vội tới cửa, mở cửa, lại thấy người đàn ông mang mặt nạ.

      "Hoan nghênh tôi như vậy?"

      Người đàn ông mang mặt nạ đè nén giọng khàn khàn đầy hài hước, lại làm cho Thang Mang Lâm nghe mà trong bụng nổi giận. Người đàn ông mang mặt nạ này chính là tên đàn ông hai lần trước chiếm trong sạch của , nhưng lần thứ ba gặp mặt, vẫn như cũ thấy mặt của đối phương.

      "Ai hoan nghênh ông? Mau cút!" Thang Mang Lâm chỉ vào bên ngoài cửa, rống giận với người đàn ông đối diện.

      "Tiểu Mỹ nhân hiểu chuyện." Người đàn ông mang mặt nạ ác ý cười tiến tới gần Thang Mang Lâm, lúc chưa kịp né ra liền ôm bổng lên, hướng phòng ngủ của tới.

      "Buông ra. . . . . ." Thang Mang Lâm vừa bị ném đến giường muốn phản kháng, cánh môi mềm mại liền bị người đàn ông mang mặt nạ cắn nuốt sạch, "Ưm . . ."

      "Muốn thả có thể, chờ sau khi tôi thỏa mãn ." Giọng của người đàn ông vang lên trong căn phòng ngủ chưa mở đèn, tà tứ mà mị hoặc.

      "Cái người này. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Trứng. . . . . ." Thang Mang Lâm cố gắng phản kháng, nhưng mỗi khi thốt lên chữ, y phục người lại ít cái, khi xong chữ cuối cùng người còn mảnh vải che thân.

      nhu nhược ở trước mặt người đàn ông cường thế này tựa như giấy đèn lồng, căn bản thể chịu nổi kích, chỉ có thể vô dụng để người đàn ông đeo mặt nạ hoàn toàn xâm phạm.

      Trong đêm tối, chỉ nghe được thanh kích tình chạy nước rút của đàn ông cùng tiếng rên rỉ bị đè nén của Thang Mang Lâm.

      Khổ sở và ngân nga kiều mị.

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe ở đầu giường vang lên, Thang Mang Lâm cố hết sức cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn là số của Lăng Khắc Cốt, lập tức vội vàng bấm nhận: ". . . . . . Em. . . . . ."

      Giọng trầm đè thất của người đàn ông mang mặt nạ vang lên bên tai đầy đe dọa: " dám hô cứu mạng, tôi khiến vĩnh viễn có được lòng của Lăng Khắc Cốt, tin liền thử chút xem!"

      Thang Mang Lâm bị sợ đến lập tức im bặt.

      "Băng Nhi, mở cửa!" Lăng Khắc Cốt nhịn được ra lệnh.

      Lời Lăng Khắc Cốt khiến Thang Mang Lâm sợ hết hồn, vội vàng che ống của điện thoại di động, hoảng sợ nhìn người đàn ông trong bóng tối.

      " mau ! tôi ở ngay ngoài cửa!" Thang Mang Lâm năn nỉ mang theo tiếng khóc nức nở, nếu như bị Lăng Khắc Cốt biết mình lần thứ hai ( thực tế là lần thứ ba) bị cùng người đàn ông cường bạo, sợ rằng đời này cũng đừng mong còn lấy được trái tim của . Những vinh hoa phú quý ao ước vứt bỏ .

      Giờ khắc này, là khóc ra nước mắt.

      Người đàn ông bất mãn ấn thân thể cái mạnh, khiến vật to lớn đâm vào chỗ sâu nhất của , giống như là trừng phạt khiến vô cùng đau đớn.

      "Cầu xin !" Thang Mang Lâm sắp hỏng mất. Trong loa truyền đến tiếng cầu mở cửa của Lăng Khắc Cốt, người đàn ông này còn , bị Lăng Khắc Cốt bắt gặp. thể để cho Lăng Khắc Cốt thấy hình ảnh như vậy, còn muốn tiếp tục được cưng chiều, Lăng Khắc Cốt, người đàn ông luôn kín như bưng đó cho hưởng thụ xa hoa, nhưng chỉ đem nuôi dưỡng bên trong kim ốc, cũng đụng tới .

      Người đàn ông nghe được tiếng khóc khẽ của , tròng mắt đen tà mị bất mãn nheo lại, trong đêm tối thậm chí nghe được tiếng nghiến răng của . giường hung hăng cắn lên cánh môi của Thang Mang Lâm, cam lòng thấp giọng: "Lần tới cho phép em đuổi tôi nữa”.

      Cái miệng nhắn của Thang Mang Lâm há hốc lớn, sợ hãi chớp mắt. Bọn họ còn có lần sau sao? Lần này thiếu chút nữa vứt bỏ nửa cái mạng.

      "Đừng!" Thang Mang Lâm bị sợ đến vội lắc đầu, " có được thân thể của tôi rồi, xin buông tay ."

      "Vĩnh viễn buông tay! Tôi dây dưa với em cả đời. Trước tiên trả em lại cho ta lát." Người đàn ông cười tà nhảy ra ban công, mặc cho nước mưa ướt nhẹp tóc .

      Thấy bóng dáng của người đàn ông xa lạ biến mất ở trong đêm tối, Thang Mang Lâm vội vàng mặc bộ lễ phục có chút nhăn nhúm ra mở cửa cho Lăng Khắc Cốt.

      ". . . . . . đến rồi. . . . . ." Thấy Lăng Khắc Cốt, Thang Mang Lâm lập tức giống như con cừu nhào tới trong ngực , nhu nhược oán trách, “Em cứ nghĩ tới rồi"

      "Chuyện đồng ý với em, thất tín. (Edit bời *******************). thôi." Lăng Khắc Cốt khe khẽ đẩy Thang Mang Lâm ra, sắc mặt có chút lạnh lẽo, giọng gần như lạnh bạc.

      Thang Mang Lâm cắn răng, bất cứ giá nào cởi ra y phục người, tiến lên ôm lấy Lăng Khắc Cốt: ", em thích , cầu xin đừng từ chối em ."

      "Băng Nhi, nên như vậy!" Lăng Khắc Cốt vui lôi kéo y phục của , tự mình cài lại cúc áo cho , " thôi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

      ", nguyện ý. . . . . ." Thang Mang Lâm chưa bao giờ chịu thừa nhận mình là Băng Nhi, ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, vẫn tự xưng là Mang Lâm, bởi vì muốn làm thế thân, muốn làm Thang Mang Lâm độc nhất vô nhị trong lòng .

      "Em là Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt lắc đầu cái, dùng ánh mắt lạnh lẽo ý bảo im miệng.

      "Em phải Băng Nhi! Lăng Khắc Cốt, em muốn tiếp tục làm thế thân của ấy!" Thang Mang Lâm cách nào tiếp tục giữ được tỉnh táo nữa, làm "Băng Nhi" ba năm, còn muốn tiếp tục làm nữa rồi.

      Lăng Khắc Cốt vui, con mắt lãnh mị nheo lại, như ác ma chất vấn: "Em hôm nay sao vậy? Có muốn tôi giúp em tay nhớ tới thân phận của mình hay ?"

      Sau khi Thang Mang Lâm nghe được lời Lăng Khắc Cốt , lại dám nhiều lời thêm nữa, nhu nhược vô dụng cắn môi dưới, mặt đầy vẻ đau thương.

      " thôi, bữa tiệc bắt đầu rồi." Lăng Khắc Cốt xoay người ra ngoài, để ý đến u oán của Thang Mang Lâm.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41. Muốn tìm dễ dàng


      Chủ của yến tiệc hôm nay phải năm người lãnh đạo tuấn mỹ của tập đoàn Ưng Đế Quốc, mà là Thang Dật Thần mới vừa ký hợp đồng thành công, ta vô cùng tuấn đứng ở trong đám người, giống như con sói đơn độc mà cao ngạo, dùng con mắt lạnh lùng quan sát mê mẩn của thế nhân đối với nó, thế nhưng ta lại vẫn thay đổi, vẫn vẻ lạnh nhạt.

      Khóe môi đầy giễu cợt nhếch lên, Thang Dật Thần khinh thường cười lạnh. tựa như con quay, bị ông chủ Ngô qua tay bán cho truyền thông Long Dực, vậy mà ngay cả năng lực phản kháng cũng có. Mặc dù biết mình được Long Dực nhìn trúng, là phúc khí lớn lao, nhưng vẫn có chút bất mãn, phần bất mãn này đến từ việc bản thân có lấy nửa điểm quyền lựa chọn. ngày nào đó, khiến cho những kẻ coi thường ngay hôm nay biết, Thang Dật Thần cũng là người thể trêu vào.

      Thanh Long đẩy đẩy gọng kính mặt, đem con ngươi sắc bén linh hoạt che giấu ở phía sau gọng kính thủy tinh, sau đó nở nụ cười đến bên cạnh Thang Dật Thần: "Dật Thần, Long Dực cho cậu gian tự do sáng tác, cũng cho cậu lực lượng lớn nhất, tin tưởng tôi, tương lai lâu, cậu thâu tóm cả thị trường châu Á, , phải là siêu cấp Thiên Vương vươn ra toàn thế giới."

      Thang Dật Thần lạnh nhạt cười lạnh, xa cách dùng ly rượu trong tay chạm ly cùng Thanh Long: "Cám ơn Long tổng để ý."

      "Tôi từ nước Mĩ tìm được chuyên gia tim mạch nổi tiếng thế giới, mấy ngày nữa tới. Tin tưởng tôi, ba cậu sớm tỉnh lại. Tiểu tử, cố gắng lên! Tập đoàn Long Dực bạc đãi cậu!" Thanh Long vỗ vỗ bả vai Thang Dật Thần khích lệ, nụ cười mặt gần gũi như huynh đệ, lại vừa giống như bạn bè, chính là có chút nào uy nghiêm mà bá đạo giống cấp đối đãi thuộc hạ. Điểm này khiến Thang Dật Thần có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng có biểu ra, chỉ là nhàng gật đầu.

      Thanh Long đột nhiên thần thần bí bí : "Tiểu công chúa của chúng tôi tới rồi, xin lỗi vì lúc này thể tiếp chuyện với cậu được."

      "Tiểu công chúa"?

      Chính là bé biết đến đau khổ của nhân gian trong lâu dài Tinh Nguyệt đó sao?

      Thang Dật Thần mặc dù đầy khinh thường, tuy nhiên lại vẫn có chút tò mò nhìn ra cửa.

      Chỉ thấy Hi Nguyên cùng với Ngân Báo và Bách Hổ vào hội trường, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, giống như thiên mệnh lạc vào chốn nhân gian, trong cao quý lại lộ ra hồn nhiên, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ vương chút bụi, quần lụa mỏng màu xanh nhạt khiến cho giống như tiên tử lạc bước trong rừng oanh động lòng người, thiết kế lộ vai đơn giản mà cao nhã vừa đúng lộ ra hai vai xinh xắn của , hai cái bánh bao thấp thoáng sau lớp lụa mỏng, hết sức mê người, phía ngực, đeo sợi dây chuyền, mặt dây chuyền gắn viên bảo thạch màu xanh.

      Sau khi ba người bọn Hi Nguyên xuất , lập tức được Thanh Long nghênh đón nhiệt tình, vươn tay thân sĩ đem Hi Nguyên từ trong tay hai huynh đệ nhận lấy, vừa kéo vào phòng tiệc, vừa ở bên tai thần bí .

      Ở giữa ba người đàn ông tuấn túm tụm lại, Hi Nguyên tựa như tiểu công chúa chân chính, mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      xuất của khiến rất nhiều người lộ ra vẻ mặt tò mò, đều ở đây suy đoán thân phận của .

      "Nghe Lăng Khắc Cốt có con nuôi kém ta mười bốn tuổi, có thể hay chính là ta?"

      " lắm. Chỉ là có thể được Ngân Báo cùng Bách Hổ đưa đến bữa dạ tiệc này, thân phận của ta cũng phải đùa rồi."

      " xem dây chuyền ta đeo kìa, có phải dây chuyền “Lục Ái Nhân” tháng trước bán đấu giá tại buổi đấu giá ở Pháp hay ? Vừa mới hôm qua tôi còn thấy nó tạp chí đấy, nghe được nhân vật thần bí mua đấu giá với giá 6000. nhân vật thần bí kia có phải là chủ tịch tập đoàn Ưng Đế Quốc Lăng Khắc Cốt hay ?"

      "Lục Ái Nhân? Oa! Tôi cũng muốn là con nuôi của Lăng Khắc Cốt!"

      Thang Dật Thần nghe được những người bên cạnh bàn luận xôn xao, gương mặt tuấn tú cuồng ngạo hơi trầm xuống.

      Lăng Khắc Cốt thay đổi, vẫn là người vì đứa bé của mình mà làm ra những việc mơ hồ, 6000 vạn chỉ để phô bày chút vẻ dẹp cùng giàu sang của con ta. Khi ta mang "6000 vạn" ở trước mặt người ta lấy le, biết có nghĩ qua thế giới này còn có những người chỉ vì 6 vạn đồng mà bán mạng hay ?

      Mặc dù khó chịu, nhưng ánh mắt Thang Dật Thần vẫn dứt ra được khỏi nụ cười của Hi Nguyên. ấy là trời sanh ngang ngược cùng ngây thơ giống như độc dược hấp dẫn Thang Dật Thần, ràng khinh thường, lại cách nào dời tầm mắt.

      Biết có độc, lại vẫn muốn hớp uống vào.

      Kẻ hèn mọn như thế mà lại có ý nghĩ muốn ăn thịt thiên nga? là buồn cười!

      trường này có bao nhiêu đôi mắt dõi theo ?

      Thang Dật Thần khẽ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khóe môi nhếch lên cuồng ngạo châm chọc, tựa như con ưng bị thương mà đầy cao ngạo, thu lại đôi cánh bị thương của mình.Đứng ở đỉnh núi, dùng đôi mắt đen u lãnh mà cao ngạo liếc nhìn tất cả.

      chịu nổi đèn flash lóe lên, Thang Dật Thần xoay người lẩn ra khỏi tầm mắt của mọi người. Tựa vào ban công thanh tĩnh mà u tối, dựa lan can nhìn những ánh đèn leo lét ở xa xa, bóng lưng có mấy phần tịch cùng xa cách.

      " Thang đẹp trai, muốn tìm dễ dàng." Đột nhiên giọng ngọt ngào như tiếng đàn trời vang lên sau lưng , Thang Dật Thần bỗng chốc xoay người, khiếp sợ nhìn về phía thanh phát ra.

      Hi Nguyên thấy bộ dạng ngây ngô hiếm có này của Thang Dật Thần khỏi cười khẽ, mặc dù Thang Dật Thần trước bị Ngô Trạch Đoan vùi dập, nhưng sức thu hút của ta hề giảm mà còn tăng, càng phát ra mãnh liệt. Có lẽ chính là vì mị lực cách nào cưỡng lại này của ta mới có thể khiến Doãn Nhạc trở thành FANS điên cuồng nhất của ta, sau khi biết ta ký hợp đồng với Long Dực, Doãn Nhạc liền cầu xin lấy ảnh có chữ kí của Thang Dật Thần.

      Ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn Thang Dật Thần, trong thân thể của ta có lẽ chảy xuôi phần dòng máu của gia đình nghệ thuật, hơi thở nghệ thuật này cách nào che giấu bao phủ toàn thân ta, cao ngạo mà ưu nhã, tóc đen có mấy túm tùy tiện rủ xuống trán của , tăng thêm loại hấp dẫn thể hình dung.

      "Là ?" Thang Dật Thần rất nhanh khôi phục trấn định, sống lưng cao ngạo thẳng tắp, thân phòng bị nhìn Hi Nguyên.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42


      " thể là em sao?" Hi Nguyên tới bên cạnh Thang Dật Thần, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thiên Vương tuấn dật phi phàm.

      Thang Dật Thần nhíu nhíu mày, gì, xa cách ràng này khiến Hi Nguyên có chút tổn thương. rất nhanh che giấu đau đớn nhàn nhạt, cười từ trong xắc tay GUCCI lấy ra khăn tay được giặt rất sạch : "Lần trước chưa kịp trả lại , giờ xin trả lại. Cám ơn ."

      "Đây là?" Thang Dật Thần nhìn khăn tay có chút quen thuộc, mày rậm nghi hoặc nhíu lại.

      " Thang đẹp trai nhớ chuyện ba năm trước đây sao? Ba năm trước đây, ở lâu đài Tinh Nguyệt, còn nhớ ? đưa cho cho em cái khăn tay này để lau miệng vết thương." Hi Nguyên nhếch môi, nhàn nhạt cười, đôi mắt đẹp linh động thẳng tắp nhìn vào tròng mắt đen giống như cái giếng sâu kia của Thang Dật Thần.

      "Chỉ là cái khăn tay, có gì đáng kể." Thang Dật Thần nhận lấy khăn tay, thân thể lui lại phía sau bước, cách xa mùi hoa sơn chi hấp dẫn khiến như trúng độc này.

      Lăng Hi Nguyên là độc dược. Trong lòng ngừng nhắc nhở chính bản thân mình tỉnh táo.

      "Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cám ơn ." Hi Nguyên trịnh trọng , sau đó con mắt đầy hi vọng của nhướn lên, " Thang đẹp trai, có thể giúp em việc ?"

      "Giúp ?" Thang Dật Thần hiểu thiên chi kiều nữ Lăng Hi Nguyên sao lại có chuyện phải cầu ? ấy là Phiên Thủ Vi Vân, Phúc Thủ Vi Vũ (Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa) ba ấy thể thỏa mãn được sao? Lại chạy tới cầu xin nhân vật nho như .

      Hi Nguyên thần thần bí bí chớp chớp lông mi dài rậm, dí dỏm : "Chuyện này chỉ có mới có thể giúp em, ngay cả ba đều làm được."

      Ánh mắt Thang Dật Thần mang theo nghi ngờ cùng hiểu, nhìn Hi Nguyên từ xuống dưới.

      Chuyện Lăng Khắc Cốt làm được, tiểu minh tinh như mình có thể làm được sao?

      Hi Nguyên nhìn ra nghi ngờ trong mắt Thang Dật Thần, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười từ trong túi xách tay lấy ra tấm hình Thang Dật Thần đưa tới trước mặt : "Có thể kí tên cho em ?"

      Thang Dật Thần thiếu chút nữa bị vùi lấp trong hai lúm đồng tiền xinh đẹp này của Hi Nguyên rút ra được, ép buộc mình hồi hồn, nhanh chóng ký tên lên tấm hình của mình, sau đó có chút chật vật câu xin lỗi tiếp được liền bỏ lại Hi Nguyên, trở lại phòng tiệc.

      Rốt cuộc hoàn thành thỉnh cầu của Tề Nhạc rồi, Hi Nguyên như trút được gánh nặng đem hình bỏ vào trong túi xách.

      lúc này, trường bữa tiệc xuất rối loạn, chỉ thấy tất cả đèn flash cũng tập trung bắn về phía cửa, giống như nơi đó có vật sáng làm cho người ta trầm mê.

      Hi Nguyên tò mò nhìn về phía lối vào, khi thấy Lăng Khắc Cốt kéo thanh lệ đẹp thuần khiết xuất trước ánh đèn flash, tâm lập tức giống như là bị bỏ vào cối xay thịt, bị xoắn thành thành từng mảnh.

      cho là mình xuất ở đây có thể cho Lăng Khắc Cốt kinh hỉ, nhưng ngờ lại cho "Vui mừng" khổng lồ hơn. Nhìn bộ dạng Lăng Khắc Cốt cố gắng che trở kia, nước mắt Hi Nguyên lập tức vọt tới hốc mắt.

      Bởi vì ký giả điên cuồng chặn lại nơi cửa, Lăng Khắc Cốt kéo ôm chặt lấy Thang Mang Lâm chưa thể thích nghi với tại, giữa đám bảo vệ tiến vào đại sảnh.

      Xa xa nhìn lại, bọn họ giống như đôi tình lữ rất ân ái, ăn ý giống như tuyên bố người ngoài đừng hòng có gan mà phá vỡ.

      ", cám ơn !" Đầu Thang Mang Lâm giống như choáng váng dựa khẽ vào bả vai Lăng Khắc Cốt, nhu nhược lời cảm tạ.

      "Băng Nhi, với cần cảm ơn."

      "Được! Mang Lâm từ bây giờ hai chữ cảm ơn này nữa." Thang Mang Lâm cảm kích nhón đầu ngón chân lên, ấn nụ hôn lên mặt tuấn lãng lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt.

      Đèn flash lập tức điên cuồng sáng lên, giống như là đua nhau, ai cũng muốn bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy. Niềm vui mới của chủ tịch tập đoàn Ưng Đế Quốc.

      Nhìn đèn flash lóe lên, Hi Nguyên đau lòng ngồi xổm người xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lấy tay dùng sức ép vào lồng ngực, nơi đó đau đến cực điểm. Người đàn ông , trong mắt nhìn thấy phải là , mà là bên cạnh tên "Băng Nhi" đó.

      Băng Nhi?

      phải là mà Lăng Khắc Cốt thường nửa đêm nằm mộng gọi tên đó sao?

      vốn cho là "Băng Nhi" chết, lại nghĩ rằng ấy vẫn tồn tại, ngăn cách giữa mình và Lăng Khắc Cốt.

      Đột nhiên đôi bàn tay ôm vào trong ngực, để cho lưng dán chặt vào trước của vòm ngực ấm áp, thanh tà mị như Satan vang lên ở sau lưng : "Thiên Sứ của tôi nên rơi nước mắt."

      "Buông tôi ra!" Hi Nguyên bị người xa lạ ôm lấy quên mất cả đau lòng, lo lắng giãy giụa.

      "Nhanh như vậy liền quên tôi? Bảo bối, em làm cho tôi đau lòng!" Zu Cuella xoay thân thể Hi Nguyên lại, cúi ở bên tai oán trách.

      "Là ? Heo sắc lang?" Hi Nguyên thấy đôi mắt xanh dương quen thuộc kia xong, có chút kinh ngạc. ngờ lại xuất tại bữa tiệc của công ty Truyền thông Long Dực.

      "Là Zu! Làm sao lại là nhớ được?" Zu Cuella hung hăng búng tay cái vào sau ót của Hi Nguyên, đau đến khiến hít vào ngụm khí lạnh.

      "Heo sắc lang chính là Heo sắc lang!" Hi Nguyên tức giận giơ chân lên, đem gót giày cao ba tấc hướng mu bàn chân của Zu Cuella dùng sức đạp xuống. Chân của còn chưa chạm được vào chân của , thân thể liền bị nâng lên.

      " cho em chút dạy dỗ, em vĩnh viễn cũng nhớ được!" Zu Cuella tay bóp chặt hông của Hi Nguyên, tay nâng cằm của lên, cười lãnh mị tiến tới gần môi mỏng mềm mại của Hi Nguyên.

      được tới gần . . . . . Cái gì. . . . . . Ưmh. . . . . ." thanh hoảng sợ của Hi Nguyên biến mất ở trong môi mỏng của Zu Cuella. Miệng rộng của ta giống như tấm lưới lớn, khóa chặt cái miệng nhắn của lại, để cho tất cả kháng nghị của đều thể thoát ra khỏi cánh môi.

      Nụ hôn của Zu Cuella giống như là nham thạch nóng chảy ngàn năm thiêu đốt, nóng bỏng muốn làm cho người ta sôi trào.

      Hi Nguyên lại chút nào hiếm lạ, nâng bắp chân lên đá ta, mặc dù nhiều lần thất bại, lại vẫn kiên trì công kích. Đến khi bị Zu Cuella áp đến vách tường trợn to hai mắt chịu thua.

      "Đương nhiên là. . . . ." Zu Cuella nắm được cằm Hi Nguyên, nhiệt tình cười , "Hôn em!"

      "Ưmh. . . . . ." Cảm nhận được thứ thuộc về đàn ông chống lên chân của mình, xấu hổ giãy giụa.

      Tên heo sắc lang này! Mấy ngày gặp vẫn thay đổi bản chất sắc lang của !

      Nhưng giãy giụa của Hi Nguyên đối với cường hãn của Zu Cuella mà giống như chỉ là gãi ngứa, căn bản chút hiệu quả. Từ xa nhìn lại, Hi Nguyên cùng ta tựa như đôi tình lữ đương cuồng nhiệt, hôn quên mọi thứ chung quanh.

      Đột nhiên quả đấm mang theo gió lạnh đánh về phía Zu Cuella.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 43. lời nào chết sao?


      " cho phép chạm vào bé con của tôi!" Lăng Khắc Cốt giống như ác ma, cả người đầy khí lạnh trầm, từng quyền đánh về phía Zu Cuella ôm Hi Nguyên, khi ta đánh trả đem Hi Nguyên đoạt lại ngực của mình.

      "Ba!" Có thể trở lại trong ngực Lăng Khắc Cốt, trong lòng Hi Nguyên lập tức vui mừng lại có loại chua xót cùng đau lòng. Vui chính là mình thoát khỏi bá đạo của Zu Cuella, đau là lửa giận cuồng đốt thân thể của Lăng Khắc Cốt.

      Lần đầu tiên thấy Lăng Khắc Cốt có vẻ mặt tức giận như vậy, Hi Nguyên có chút khủng hoảng. Cái loại lạnh lẽo cùng tà nịnh người đó như muốn cắn nuốt tất cả khiến cho sợ hãi. Cuồng chí nghĩ chính có thể cũng đem thiêu hủy luôn ?

      Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi vạn phần che chở cho người tên "Băng Nhi" đó, cũng có chút kháng cự mà muốn né tránh . Nếu thương cũng cần cho hi vọng, điều đó làm càng thêm khổ sở.

      cố nén nước mắt, đẩy lồng ngực Lăng Khắc Cốt ra.

      "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lăng tiên sinh, con của lớn rồi, thể vĩnh viễn giam ấy ở trong lồng." Zu Cuella quệt quệt máu ở khóe miệng, cười tà khiêu khích, trong cặp mắt màu xanh dương kia có loại cuồng nhiệt thốt nên lời.

      "Vậy như thế nào? tuyệt đối cũng thể là người có thể mở ra cái lồng ấy!" Lăng Khắc Cốt hừ lạnh tiếng, nửa kéo nửa ôm Hi Nguyên mang . giống như hoàn toàn bị Zu Cuella chọc giận, ngực ngừng phập phồng, ánh mắt chí lạnh lùng giống như Hàn Băng dường như có thể đem gian trong vòng trượng xung quanh tất cả đều đóng băng.

      Hi Nguyên khỏi rùng mình cái.

      "Tôi mạn phép muốn là người mở ra cái lồng ấy." Zu Cuella tà mị như Satan cười lạnh, đôi con ngươi màu xanh dương tinh xảo kia quỷ dị nhìn bóng lưng Hi Nguyên, đáy mắt có loại thâm u làm cho người ta đoán ra, khó lường khó hiểu.

      "Buông . . . . . Buông con ra. . . . . ." hơi kinh hoảng giãy giụa, lại nhận lấy cái nhìn chằm chằm lãnh mà bén nhọn của Lăng Khắc Cốt.

      "Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên rống to, nắm chặt được nắm tay của Hi Nguyên rống lên, khiến cho đau đến cắn răng, khuôn mặt nhắn trắng bệch từng trận.

      Thời điểm bị Lăng Khắc Cốt cứng rắn nhét vào xe hơi, nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng gọi của tên "Băng Nhi" đó.

      ", đâu vậy?"

      Lăng Khắc Cốt liền đầu cũng quay lại, lôi tài xế ra khỏi ghế lái, lập tức tự mình lái xe rời .

      "Ba, người phải trông nom người tình của mình sao? ấy bị người ta ngăn lại kìa?" giọng điệu Hi Nguyên mang theo chua chát nhìn ăn mặc tinh xảo phía ngoài cửa kính xe kia. Chỉ thấy "Băng Nhi" đuổi theo ra tới cửa liền bị Tiểu thiên vương tuấn dật phi phàm Thang Dật Thần kia ngăn lại, ngờ mị lực của "Băng Nhi" lớn như vậy, chẳng những bắt được lòng của Lăng Khắc Cốt, còn thu hút được cả lực chú ý của cái tên Tiểu thiên vương cuồng ngạo kia.

      Lăng Khắc Cốt dùng tròng mắt đen lãnh hung hăng trợn mắt nhìn Hi Nguyên cái, liền đạp mạnh cần ga, gia tăng tốc độ rời .

      "Dù sao cũng là người phụ nữ của ba, quan hệ tới con." Hi Nguyên co hai đầu gối lên, ôm chân ngồi ở ghế cạnh tài xế, thờ ơ .

      mệt mỏi, muốn tranh cãi cái gì nữa.

      Nguyên tưởng rằng Lăng Khắc Cốt đối với mình có tình cảm hơn mức bình thường, nhưng ngờ đây chẳng qua là cảm giác sai lầm của , đối với trừ tình cảm cha với con ra, cũng có bất kỳ tình cảm gì khác.

      Có lẽ Tưởng Lệ Văn đúng, Lăng Khắc Cốt hận , nuôi dưỡng lớn lên chỉ là bởi vì đáng thương.

      vùi mặt vào trong đầu gối, quan tâm đến người đàn ông lãnh khốc bên cạnh khiến đau lòng này nữa.

      Có lẽ Lăng Khắc Cốt cho tới bây giờ đều thuộc về .

      có thể thuộc về Tưởng Lệ Văn, thuộc về Băng Nhi, thuộc về đám người tình có thể xếp thành hàng dài của , lại duy nhất chỉ có thuộc về .

      cảm giác độc mãnh liệt chiếm cứ lòng của Hi Nguyên, để cho khỏi đau nhói.

      "Ngươi chuyện chết sao?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên dẫm phanh lại, để ý dòng xe chạy phía sau, dừng xe ở giữa trung tâm đường cái, tà nịnh cúi thấp người, đe dọa nhìn đôi mắt ửng đỏ của Hi Nguyên.

      " biết. . . . . ." Hi Nguyên lắc đầu cái, vô hồn mà nhìn đôi môi mỏng vô tình của Lăng Khắc Cốt.

      Chính là đôi môi kia hôn đến mất hết cả năng lực suy nghĩ, chỉ biết trầm luân theo , nhưng là, nó từng hôn qua vô số phụ nữ sao? Mình thể nào là người duy nhất, cũng phải là người cuối cùng.

      Hơn nữa, ràng coi chuyện xảy ra đêm hôm đó là quan trọng, hề nhắc lại. Nhất định là ấy cảm thấy quá mức non nớt, tẻ nhạt vô vị, khiến cho muốn thấy lại nữa?

      Vừa nghĩ tới tinh xảo quyến rũ "Băng Nhi" kia ôm Lăng Khắc Cốt, cùng triền miên, Hi Nguyên liền nhịn được, nước mắt đảo quanh hốc mắt kìm được mà trào ra.

      Lăng Khắc Cốt đột nhiên nguyền rủa tiếng, bộ mặt có chút co quắp thần kinh, trong hai tròng mắt chìm lạnh trào lên từng đợt sóng dữ nguy hiểm. lần nữa quay lại ghế lái, nhanh chóng cho xe chạy .

      Hi Nguyên xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn Lăng Khắc Cốt nữa, bởi vì phát cho dù biết thương , vẫn thể khống chế được tim của mình, muốn nhào vào trong ngực của .

      Những ngọn đèn hai bên đường nhanh chóng vụt qua, như lưu tinh lưu lại chút dấu vết. Hi Nguyên tựa như cánh nhạn đơn lạc lối, ngẩn người nhìn những ánh đèn sáng của các gia đình ngoài kia.

      khí bên trong xe bị ép xuống càng ngày càng thấp, ngay cả hít thở cũng có vẻ cực kỳ nặng nề.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hi Nguyên chết lặng ngay cả về đến lâu đài Tinh Nguyệt cũng biết.

      Bị Lăng Khắc Cốt kéo xuống xe, mới ý thức đến nhà.

      "Ba, tự con khác ." Cánh tay bị lôi kéo sinh đau, Hi Nguyên nhìn Lăng Khắc Cốt năn nỉ.

      hôm nay làm điều sai sao? Bộ dáng của ấy cứ như muốn ăn thịt người vậy.

      Lăng Khắc Cốt căn bản để ý tới , đường kéo trở về phòng.

      "Tư tưởng nghĩ đứng đắn lại cho ta, đừng mơ tưởng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa!" Lăng Khắc Cốt bạo ngược đem Hi Nguyên ném lên giường, sau đó ở khi chưa kịp có phản ứng túm lấy cái vỏ gối bằng tơ sợi, hung hăng lau đôi môi hồng của lúc trước mới bị Zu Cuella hôn sưng đỏ.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 44. cần phản kháng


      "Ai trêu hoa ghẹo nguyệt? Theo con người phải nghĩ cho đứng đắn là ngài . . . . . Phải . . . . . ngài . . . . . Chữ “ngài” biến mất giữa cánh môi tà tứ kia của Lăng Khắc Cốt.

      Đột nhiên bị hôn, cảm giác nóng bỏng môi khiến Hi Nguyên nhất thời sửng sốt: "Tại sao?"

      muốn biết tại sao hôn ? Bởi nụ hôn non nớt của mà khiến thỏa mãn, vậy sao còn muốn hôn ?

      Là bởi vì muốn trừng phạt sao?

      Lăng Khắc Cốt nguyền rủa buông môi ra, tạm thời để cho có được tự do.

      lúc Hi Nguyên cho là Lăng Khắc Cốt muốn rời khỏi lại đột nhiên cúi đầu, cánh môi dười hồng nhuận của hung hăng cắn cái hằn dấu răng rỉ máu: "Nơi này, cho phép để người khác chạm vào!"

      "Tại sao thể?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, đều nguyện ý muốn , thích đụng , còn muốn mặc kệ phải sao?

      tức tối cam lòng lại rất khó chịu. ta có thể ở chung quanh tìm vui, lại cho người đụng môi .

      "Bởi vì con là bé con của ta!" Lăng Khắc Cốt thô bạo nắm lấy cằm Hi Nguyên, ngoan giống như con sói hung ác. bá đạo và cường hãn ra lệnh cho Hi Nguyên, cho phép phản kháng.

      Bé con?

      Lại là bé con!

      Chẳng lẽ cũng chỉ có thể làm bé con của ?

      Nước mắt mất khống chế tràn ra, ướt nhẹp khuôn mặt nhắn phấn trắng của , khiến gương mặt của Lăng Khắc Cốt càng thêm trở nên lo lắng.

      . . . . . .

      Thang Dật Thần thấy em đuổi theo Lăng Khắc Cốt, lập tức vì cảm thấy đáng giá. Vốn là vẫn nghĩ thèm để ý tới Mang Lâm, rốt cuộc cũng nhìn được nữa, phát bắt lấy tay của : "Em cứ hạ tiện như vậy sao? Người ta căn bản khinh thường muốn em, sao em cứ phải quấn lấy ?"

      " trai . . . . ." tim Thang Mang Lâm đập mạnh và loạn nhịp nhìn Thang Dật Thần cuồng nộ ở trước mặt, trong mắt có chút tổn thương, " em hạ tiện?"

      "Chẳng lẽ đúng?" Thang Dật Thần thiếu chút nữa bóp vỡ cổ tay bé của . Vừa nghĩ tới vì tiền mà bán mình, vì tiền mà làm người tình Lăng Khắc Cốt, liền cảm thấy buồn bực, " nghĩ tới nhà họ Thang chúng ta lại có thể sinh ra loại con hạ tiện như vậy! Đền đáp cha mẹ tốt như vậy? Nhìn bộ thất hồn lạc phách? Người ta nghĩ tới , lại vẫn cứ lao vào!"

      "Đúng! Làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt có thể có vô số vinh hoa phú quý. Em sợ nghèo, em muốn lại trở lại cuộc sống ngày ba bữa cơm lo đủ trước kia. Em chính là hạ tiện! Em chính là đắm mình! Vậy vẫn còn để ý tới đứa con hạ tiện này làm gì?" Thang Mang Lâm điên cuồng gào lên, giọng điệu có chút cuồng loạn.

      Thang Dật Thần rốt cuộc cũng nhịn được nữa, phất tay vung lên cái tát.

      Mang Lâm thay đổi, bao giờ còn là đứa em thuần khiết của nữa rồi, trở nên tham lam.

      "Tôi thèm để ý tới ! Bởi vì xứng là em của tôi!" để ý tới vẻ kinh ngạc gương mặt sưng đỏ của người em này, Thang Dật Thần cắn răng tránh ra.

      vô năng, thể mang đến cho Mang Lâm phần cuộc sống xa hoa, khiến cho đắm mình.

      Thấy Mang Lâm trở nên hề đơn thuần nữa, vô cùng tổn thương.

      Nếu như có năng lực, có thể cho ba cùng Mang Lâm phần cuộc sống vô ưu phiền, cũng có cái hứng thú làm người tình của Lăng Khắc Cốt kia. Ba năm nay bị Ngô Trạch Đoan ngừng chèn ép, tiền kiếm được lại chỉ đủ chi phí tiền thuốc thang cho ba. Mà sau khi bị vùi dập như vậy, thiếu chút nữa vô lực thể gánh nổi gánh nặng khiến hít thở thông này.

      Có lẽ gia nhập Long Dực là may mắn của . Nguyên bản so với bắt buộc bị kí hợp đồng vẫn còn tốt hơn, đột nhiên muốn cảm tạ Thanh Long. ta giúp ba tìm bác sĩ trị liệu giỏi nhất, cũng cấp cho chính gian có thể tự do sáng tác.

      Thang Dật Thần, mày nhất định phải cố gắng làm ra tiền!

      Trong tận đáy lòng ngừng ra lệnh cho chính mình.

      ngày nào đó, đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, bễ nghễ mà nhìn thiên hạ.

      Thang Mang Lâm ôm mặt bị đánh đau, nước mắt ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

      bị Lăng Khắc Cốt làm hư, châu báu, trang phục hoa lệ, thức ăn ngon, tất cả đều có người giúp việc chuẩn bị, chỉ việc há mồm, là có thể thỏa mãn tất cả tâm nguyện, cách nào có thể lại tiếp tục trải qua những ngày tháng đói nghèo đó nữa.

      hạ tiện liền hạ tiện !

      Dù sao cả đời này của cũng nhất định làm người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :