1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 35. Tự phong bế


      "Bé con, kiên cường chút, ta muốn con tỉnh lại!" Lăng Khắc Cốt siết chặt lấy thân thể bé của Hi Nguyên, cường thế mà ra lệnh cho Hi Nguyên. Tròng mắt đen bình thường chìm lạnh giờ phút này đầy hốt hoảng.

      "Tôi muốn tỉnh, tỉnh lại ba liền thay đổi rồi. Ba hận bé con!" Hi Nguyên ủy khuất khóc thút thít, đem gương mặt đầy nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên cái áo sơ mi đắt tiền của Lăng Khắc Cốt, giống như con mèo bất lực, thân thể nhàng run rẩy.

      "Bé con! Bé con . . . . ." Đối với thất thường của bé con, Lăng Khắc Cốt đầy bất lực. phiền não lo lắng ôm Hi Nguyên ở trong phòng tới lui, muốn dỗ dành chút, cũng cách nào hữu dụng. http://***************.com

      Tiếng sấm sét càng lúc càng lớn, mỗi lần tiếng sấm vang lên, thân thể Hi Nguyên cũng phát run theo, mà nét mặt Lăng Khắc Cốt trở nên khổ sở. chỉ có thể ôm chặt ngừng an ủi: "Bé con sợ, chỉ là sấm thôi, ba ở đây với con, buông tay."

      Lời của có lẽ phát ra tác dụng, bắp thịt căng thẳng của Hi Nguyên dần dần buông lỏng, ánh mắt cuồng loạn của có chút trở nên lành lạnh, chỉ là vẫn trống rỗng đến kinh người.

      "Lão đại, bé con có chuyện gì vậy? Ai lại vừa kích thích đến bé?" Ngân Báo xách theo hòm thuốc chạy lên lầu, ngay cả áo ngủ cũng kịp thay, dép chân cũng là hai chiếc màu sắc khác nhau.

      "Tôi tra ra! mau trị bệnh cho con bé !" Lăng Khắc Cốt lo lắng ra lệnh cho Ngân Báo.

      Cho dù điều tra, cũng biết, ở trong lâu đài Tinh Nguyệt này người có thể làm tổn thương bé con là ai rồi.

      "Lão đại, cậu ôm con bé như vậy, tôi làm thế nào kiểm tra cho con bé được?" Ngân Báo khẽ thở dài. Hai cánh tay Lăng Khắc Cốt chặt khóa Hi Nguyên ở trước ngực, nhìn dáng vẻ hai người ôm quả gióng như hai mẹ con gấu Kuala ôm nhau vậy. Căn bản cần trói buộc gì gì đó, hai người liền chặt dính chung chỗ rồi. Nếu như quan tâm bé con vậy, tại sao còn để cho nhiều phụ nữ như vậy đến tổn thương con bé?

      "Ít lời vô ích!" Lăng Khắc Cốt hung hăng trợn mắt nhìn Ngân Báo cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên chiếc giường lớn mềm mại.

      Ngân Báo vạch mí mắt Hi Nguyên ra, dùng đèn pin cầm tay chuyên dụng soi vào con ngươi tản mát của , trong lòng có chút khiếp sợ.

      "Tình huống ổn."

      "Cái gì?" Lăng Khắc Cốt phát túm lấy cổ áo Ngân Báo nhấc lên, mặc kệ ta có thở được hay , thanh khàn khàn chất vấn, " mau điều trị cho tốt?"

      "Khụ khụ khụ! Lão đại, ngài buông tay ra trước !" Ngân Báo bị hãm đến thiếu chút nữa tắt thở, "Tôi vậy là để cho cậu có chuẩn bị về tâm lý, bé con là có khuynh hướng tự phong bế bản thân."

      "Tự phong bế?! Ngân Báo, chữa khỏi cho con bé!" Lăng Khắc Cốt mặc dù buông lỏng cổ áo của Ngân Báo ra, nhưng căn bản cho ta quyền lựa chọn, cứng rắn ra lệnh.

      Ngân Báo xoa xoa cổ, buồn bã : "Tôi nhất định cố gắng, nhưng nếu lại có người kích thích con bé, tôi thể bảo đảm chữa khỏi cho bé."

      "Ai dám kích thích con bé tôi liền giết người đó!" tròng mắt đen khêu gợi của Lăng Khắc Cốt lãnh ngoan độc nheo lại, sắc bén giống như con Liệp Ưng.

      "Nếu như là chính lão đại sao? Cũng giết sao" Ngân Báo vừa chuẩn bị thuốc, vừa nhạo báng hỏi Lăng Khắc Cốt.

      "Tôi?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên trầm mặc xuống, gì thêm. Người cứng ngắc giống như tòa núi băng, dần dần mất nhiệt độ.

      "Lão đại, nên trừ u ác tính, cần nuôi dưỡng nó nữa. Nếu người chịu tổn thương chỉ là bé con." Ngân Báo cầm thuốc ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, sau đó lần đầu tiên phục vụ quên mình lấy giọng ra lệnh với Lăng Khắc Cốt, "Còn lấy nước lại cho tôi?"

      Lăng Khắc Cốt đáp tiếng, khắc cũng dám chậm trễ, nhanh chóng rót nước.

      Sau khi Hi Nguyên dùng thuốc xong liền an tĩnh lại, trầm mặc vùi mặt vào trong gối, để ý tới bất luận kẻ nào, ngay cả Lăng Khắc Cốt mà vẫn luôn dính lấy cũng thèm để ý.

      "Thuốc cứ theo chỉ dẫn cho bé dùng, có chuyện gọi tôi." Ngân Báo lo lắng dọn dẹp đồ, quên dặn dò Lăng Khắc Cốt.

      Chờ sau khi ta rồi, Lăng Khắc Cốt nhàng ngồi ở mép giường, gọi Hi Nguyên: "Bé con . . . . ."

      Nghe được giọng của , thân thể Hi Nguyên co rúm lại chút, nhưng chỉ là cái liền lại khôi phục an tĩnh. Thậm chí ngay cả mí mắt của đều có hạ xuống, chỉ đắm chìm trong thế giới an tĩnh của mình.

      Lăng Khắc Cốt đau lòng lên giường, ôm chặt Hi Nguyên vào trong ngực: "Tỉnh lại! cho để ý tới ta!"

      giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gối, khiến cho nội tâm Lăng Khắc Cốt run rẩy, đè nén xuống trầm giọng quát: " cho khóc!"

      Hi Nguyên quả nhiên hề rơi lệ nữa, chỉ là thái độ lại càng thêm xa cách, càng thêm mê mang.

      Lăng Khắc Cốt có cách nào chỉ đành quấn chặt lấy , im lặng.

      Liên tiếp mấy ngày liền, Lăng Khắc Cốt cũng hầu như chỉ ở bên cạnh Hi Nguyên, dỗ dành , cố gắng gọi tỉnh ý thức của , nhưng đều hữu dụng. ngủ, nghỉ làm bạn với , nhưng chút hiệu quả nào.

      Tâm bị tổn thương triệt để, Hi Nguyên dường như bao giờ còn muốn thanh tỉnh lại nữa, hoàn toàn phong bế giác quan của mình, nghe, cũng nhìn. Trong tiềm thức của tự nhủ, chỉ có như vậy, mới có thể tự bảo vệ mình.

      Sợ lần nữa bị thương, giọng của Lăng Khắc Cốt trở nên hết sức nhu hòa, ngay cả đụng chạm đều dám dùng sức, sợ thương tổn đến .

      Trong khi tiếc tâm sức ra sức chăm sóc , bệnh tình của Hi Nguyên chẳng những thấy khá lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc lầm bầm lầu bầu, rồi lại có lúc lời.

      giống như đứa bé chưa biết , co rúc ở đầu giường, ánh mắt vô hồn nhìn về xa xăm, để ý tới bất luận kẻ nào, mặc kệ Lăng Khắc Cốt dùng lời thâm tình tới mức nào gọi tên , cũng nhận được lời đáp lại nào.

      Theo mùa thu dần tới, thời tiết dần dần lạnh, y phục người Hi Nguyên có chút mỏng manh, khi gió mát thổi tới bị rét cóng đến có chút co rúm lại, nhìn mặt tái nhợt, Lăng Khắc Cốt lập tức dùng áo khoác bao bọc lấy .

      "Bé con, mau vài lời , muốn để ý đến ta." Trong giọng khàn khàn của Lăng Khắc Cốt mang theo chút vô dụng, còn có loại cảm giác vô cùng bất lực.

      Lăng Khắc Cốt thường ngày đầy khí phách, lại giống như đứa trẻ mê mang, đối mặt với việc Hi Nguyên tự mình phong bế thể ra sức làm bất kì điều gì, tay giữ lấy Hi Nguyên ôm vào trong ngực, siết chặt, như muốn đem dung nhập vào với thân thể mình.

      Khi những chiếc lá vàng rơi vương lên tấm rèm cửa sổ, bị gió lay động Sơn Miêu bưng bàn bữa ăn tối vào, quan tâm nhìn Hi Nguyên: "Lão đại, nghe Bác Thẩm bé con lại ăn cơm trưa."

      " thể cứ tiếp tục như vậy." Lăng Khắc Cốt có chút mệt mỏi xoa xoa mặt, trầm trọng thở dài tiếng: "Ngân Báo sao vẫn còn chưa có trở về? ! châu Âu lôi ta trở về cho tôi!"
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 36. Ác ma cũng đau lòng


      "Hội thảo y học thế giới còn chưa có kết thúc, chỉ sợ ta cũng thể phân thân ra được." Sơn Miêu tiếc nuối nhún nhún vai. Kể từ khi Hi Nguyên ngã bệnh, Lăng Khắc Cốt cũng ngủ nghỉ cùng với Hi Nguyên, cứ như vậy ngã xuống cũng chỉ có bé con, còn có cả Lăng Khắc Cốt.

      "Hội thảo y học chết tiệt!" Lăng Khắc Cốt căm tức níu bứt mái tóc ngắn đen nhánh của mình, giống như hận thể bay đến châu Âu lôi Ngân Báo trở về.

      "Để tôi chăm sóc bé con, lão đại, ngài nằm lát ." dùng giọng ra lệnh với Lăng Khắc Cốt ngồi đối diện ở bên giường. Lần này, thể dùng giọng mệnh lệnh để ra lệnh cho cậu ta, bởi vì cũng phải người đầu tiên khuyên Lăng Khắc Cốt. Bởi vì lão đại cố chấp, tất cả mọi người cũng theo đó mà lo lắng đề phòng, rất sợ ngày nào đó Tổng giám đốc Lăng minh thần võ của bọn họ ngã xuống trước, hôm nay Bác Thẩm vừa khóc nức nở vừa với , bé con ba ngày ăn uống, Lăng Khắc Cốt cũng tuyệt thực theo.

      Như vậy làm sao có thể được?

      Lăng Khắc Cốt chỉ là Tổng giám đốc của Ưng tập đoàn, mà còn là người mà bọn họ đặt cả niềm tin vào, là người bọn họ coi như em ruột thịt. thể để cho Lăng Khắc Cốt phát điên theo bé con như vậy được.

      Vì vậy bỏ xuống dự án cả tỷ bạc, đặc biệt từ Mĩ bay về.

      " cần." Lăng Khắc Cốt đoạt lấy cái chén trong tay Sơn Miêu, nhàng thổi muỗng cháo thơm lừng trong tay, "Bé con, ăn cơm."

      Mặt Hi Nguyên vẫn như cũ chút thay đổi, trong tầm mắt trống rỗng có vương đau thương nhàn nhạt.

      "Bé con, đây là cháo thịt nạc với trứng muối mà con thích nhất, Bác Thẩm phải nỗ lực từ trưa tới giờ, bên trong còn có cả hành lá xắt , con ngửi mà xem rất thơm. Bé con, ta cầu xin con, ăn miếng, chỉ cần miếng thôi." Lăng Khắc Cốt đầy thương xót năn nỉ Hi Nguyên, nhưng Hi Nguyên lại như con chuột , né tránh , co dúm lại vào góc giường.

      Sơn Miêu gấp đến độ tự xoa túm mái tóc màu vàng của mình, bất đắc dĩ than thở. Lão đại mềm giọng như vậy, Hi Nguyên cũng chịu ăn chút gì, vậy phải làm sao bây giờ?

      Đột nhiên ánh mắt của lưu chuyển qua lại vài vòng người Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, sau đó đôi con người hào hoa tà mị nheo lại, cười xấu xa ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên: "Lão đại, tôi có biện pháp, đem cháo cho tôi."

      Lăng Khắc Cốt nghe được lời Sơn Miêu , tim đập mạnh và loạn nhịp đưa chén cháo trong tay qua, biết Sơn Miêu rốt cuộc có cái biện pháp gì tốt có thể tác động tới Hi Nguyên vẫn tự phong bế bản thân.

      Sơn Miêu ý xấu hướng Lăng Khắc Cốt chớp chớp đôi mắt hào hoa, sau đó ngậm hớp cháo, nâng cằm Hi Nguyên lên, liến muốn dán về phía . lúc môi ta còn cách Hi Nguyên đầy cm, Lăng Khắc Cốt đột nhiên huơ ra quyền, đánh dạt gương mặt tuấn tú của ta ra.

      " cho chạm vào bé con của tôi!" trong tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt đầy ghen tỵ cùng lửa giận, giống như có người muốn làm ô uế thanh khiết của bé con vậy. Chỉ thấy tay nắm chặt thành nắm đấm, mắt thấy lại muốn vung quyền về phía Sơn Miêu.

      Sơn Miêu ủy khuất nháy mắt, che gương mặt tuấn tú sưng tấy của mình : "Lão đại thực hung ác. Tôi chỉ là muốn bón bé con, cũng phải là tâm sàm sỡ con bé."

      "Vậy cũng được! cả đám đàn bà ở “Nhân Gian Tiên Cảnh” còn chưa đủ cậu chơi?" Lăng Khắc Cốt mặt lạnh lùng trách cứ Sơn Miêu.

      "Lão đại, tôi có muốn trêu chọc trái tim con bé. Cái phương pháp này khẳng định có tác dụng, tin cứ để cho tôi thử chút." Sơn Miêu chẳng những sợ hãi, ngược lại hài hước cười xấu xa.

      "Để tôi làm!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc đẩy Sơn Miêu gian trá ra, đoạt lấy chén cháo trong tay ta, tình nguyện lắm ngậm hớp cháo, sau đó đầy thương tiếc nâng cằm Hi Nguyên lên, dán vào cái miệng nhắn của .

      Sơn Miêu che miệng lại lặng lẽ thối lui ra bên ngoài, ở hành lang phía trước, cố ý quay đầu lại nhìn Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyęn cái.

      Hình ảnh lão đại bón cho bé con mãn nhãn, quả còn đẹp hơn là hôn.

      Khi môi mỏng của Lăng Khắc Cốt đụng phải Hi Nguyên cái, bắp thịt mặt của bỗng chốc co quắp lại, tròng mắt đen tĩnh mịch như biển sâu giống như mặt biển yên tĩnh trước bão táp, nổi lên tầng tầng lớp sóng, màu sắc ngừng biến ảo.

      Vì để cho Hi Nguyên vẫn kháng cự nuốt cháo xuống, lưỡi dùng sức, bá đạo cạy hàm răng cắn chặt của ra, đem cháo trong miệng đút cho .

      "Ưm. . . . . ." Hi Nguyên từ chối mấy cái, liền phản kháng nữa, biết là bởi vì cháo quá thơm, hay là bởi vì môi Lăng Khắc Cốt quá ôn nhu.

      Thấy Hi Nguyên hề kháng cự nữa, Lăng Khắc Cốt thoải mái lau mồ hôi mỏng trán , tiếp tục từng miếng từng miếng bón cho ăn.

      Khi bát cháo thông qua môi mỏng của Lăng Khắc Cốt bón hết vào trong miệng Hi Nguyên xong, rốt cuộc lộ ra nụ cười hơn mười ngày chưa từng lộ diện, môi mỏng hơi vểnh lên, tròng mắt đen cong cong, nhìn vẻ tuấn mỹ còn mê người hơn là thần Apollon.

      Buông chén cháo trong tay ra, bàn tay của đột nhiên ôm Hi Nguyên vào trong ngực, môi mỏng vẫn hề rời khỏi đôi môi mềm mại của Hi Nguyên. đầu tiên là đầy thương tiếc vuốt ve môi Hi Nguyên, sau khi cảm nhận được hơi hơi run rẩy, trong tròng mắt đen nổi lên kích tình y hệt như sóng lớn, bỗng chốc lưỡi ráng sức quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của Hi Nguyên, trêu chọc ngượng ngùng của .

      Hai tròng mắt trống rỗng của Hi Nguyên đột nhiên xuất thần thái nhàn nhạt, tựa như trong đêm tối xuất chút ánh sáng mờ nhạt, mang đến vui mừng ngất trời cho Lăng Khắc Cốt.

      "Bé con!" Lăng Khắc Cốt hét lớn tiếng, tăng thêm lực hôn, đôi tay hung hăng đặt ở trước ngực , chặt đến mức lưu lại chút khe hở.

      Đột nhiên, Lăng Khắc Cốt cảm thấy môi mình truyền đến hồi đau nhói, tròng mắt đen thâm thúy của bỗng chốc mở ra, nhìn lên Hi Nguyên rơi lệ trước mặt. Chỉ thấy dùng đôi mắt mang theo hận ý lạnh lùng nhìn , hàm răng hung hăng cắn môi của .

      "Bé con, con hận ta?" Lăng Khắc Cốt nhăn mày lại, run rẩy dùng ngón tay vuốt nước mắt vương hai gò má của Hi Nguyên, trong tròng mắt ấy là đau đớn cùng giằng co nồng đậm.

      Hi Nguyên gì, chỉ là nhìn thấy máu môi của buông lỏng hàm rằng, sau đó lui về phía sau co lại, tuy nhiên lại thể lui khỏi vòng tay kiên định của Lăng Khắc Cốt, vẫn bị ôm trong ngực.

      Lăng Khắc Cốt có lau máu ở môi bị thương của mình, ngược lại vuốt ve cánh môi xinh đẹp của , đầy trìu mến nhìn tới khuôn mặt nhắn tái nhợt của .

      " vị thần bị bệnh mới cần dùng tới che chở như vậy? Khắc Cốt, thay đổi." Tưởng Lệ Văn đột nhiên xuất ở phòng của Lăng Khắc Cốt, ta đùa cợt cười lạnh, tựa hồ châm chọc nhu nhược và bất bình thường của Hi Nguyên.

      " ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên giọng trầm lạnh lẽo như hàn băng gầm .

      "Khắc Cốt, em là quan tâm tới , chớ vì nha đầu xấu xí mà. . . . . ."

      Cảm nhận được Hi Nguyên trong ngực nhàng phát run, Lăng Khắc Cốt đợi Tưởng Lệ Văn xong lời này, liền lạnh lùng quát dừng: "Câm miệng! Nơi này cần tới lắm mồm!"

      "Khắc Cốt, còn cúi đầu tự nhìn lại bản thân mình ra sao? coi con kẻ thù như bảo bối, lại coi tôi như kẻ địch. Tôi làm gì có lỗi với ? Tôi làm sai chuyện gì? Xui xẻo đáng đời? Chỉ vì em nhà mà tôi bỏ ra tất cả?!" Tưởng Lệ Văn chẳng những im miệng, ngược lại càng cao giọng.

      Hi Nguyên hình như nghe thấy lời của ta..., thân thể nguyên bản có bất kỳ phản ứng nào đột nhiên nhàng phát run, tay bé của lo lắng níu chặt áo sơ mi của Lăng Khắc Cốt, hai hàm răng nhè đánh vào nhau.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 37. Có muốn cái nữa hay


      " ra ngoài! nên ép tôi giết !" Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt tà ác sắc bén như đao nheo lại, đầy uy hiếp nhìn về phía Tưởng Lệ Văn.

      Bởi vì Hi Nguyên bất thường, có thời gian để ý tới Tưởng Lệ Văn, nhưng là ta gây họa, phải tiếp nhận trừng phạt, tuyệt đối nhàng tha thứ!

      " ra ngoài ra ngoài, phải chỉ là cái nha đầu xấu xí sao? Tất yếu phải coi trọng như vậy?" Tưởng Lệ Văn cam lòng xoay người, vừa vừa quở trách.

      Ngân Báo mặt lo lắng đứng ở cửa, mặt tuấn mỹ cũng lộ ra ý lạnh ngoan tuyệt.

      Tưởng Lệ Văn lắc cái eo xinh đẹp của mình, muốn lướt qua bên cạnh Ngân Báo, nhưng ngờ bị hung hăng tát cho tát, thiếu chút nữa đánh rụng răng cửa của ta, gương mặt diễm lệ lập tức sưng lên như cái bánh bao.

      ta kinh ngạc che mặt bị đánh sưng, nhìn về phía người đàn ông đứng đó: "Ngân Báo, đánh tôi?"

      "Đây là tôi vì bé con mà đánh!" Ngân Báo hề hài hước cùng nghịch ngợm nữa, lạnh lùng .

      " có quyền gì? Cho dù muốn ra tay cũng là Khắc Cốt ra tay, đến phiên !" Mặt của Tưởng Lệ văn có vẻ hết sức dữ tợn.

      Mặt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng hướng đến chỗ Tưởng Lệ Văn, cho ta có cơ hội phản ứng, hung hăng ở má kia của ta vung lên chưởng, sau đó tà ác cười lạnh: " bạt tai này có đủ hay ? Có muốn thêm nữa hay ?"

      "? ! Lăng Khắc Cốt, tôi hận ! Tôi hận !" Tưởng Lệ Văn căm tức rống to. Hình tượng luôn luôn hoàn mỹ của ta ở trước mặt Lăng Khắc Cốt biến mất hầu như còn, trở nên dữ tợn mà xấu xí.

      Từng câu "Tôi hận " của Tưởng Lệ Văn mang theo hận ý truyền vào đại não của Hi Nguyên, đột nhiên mở ra đôi con người đẹp như hồ nước tĩnh lặng, nhìn về phía Lăng Khắc Cốt.

      "Ba hận bé con. . . . . . Ba hận bé con . . . . . Ba hận bé con. . . . . ." Hi Nguyên đột nhiên níu chặt cổ áo của Lăng Khắc Cốt, ngừng nỉ non, trong mắt cuồng loạn khiến Lăng Khắc Cốt đau lòng.

      "Bé con!" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn mặt của Hi Nguyên, sợ mình sinh ra ảo giác. Nhiều ngày như vậy, đây là câu đầu tiên bé con thốt ra.

      Cặp mắt như phủ sương mù của Hi Nguyên đột nhiên bắt đầu rơi lệ, nước mắt tràn ngập ra ngoài cũng khống chế nổi nữa: "Ba, cho hận bé con!"

      "Được! Ba hận!" Lăng Khắc Cốt run rẩy lau gò má của Hi Nguyên, mừng như điên nhìn Hi Nguyên, cũng dám đụng chạm , sợ vừa đụng liền biến mất.

      "Ba cho lừa gạt bé con! Bé con tâm tính thiện lương đau!" Hi Nguyên rưng rưng ngưng mắt nhìn gương mặt của Lăng Khắc Cốt, gương mặt tuấn tú này, cả ngày lẫn đêm hành hạ tâm yếu ớt của .

      "Ba bảo đảm!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng gật đầu cái, trong tròng mắt đen thâm thúy thành khẩn vô cùng.

      "Ba!" Hi nguyên rốt cuộc nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, chặt ôm lấy , ở trong lòng khổ sở, hoàn toàn phát tiết đau lòng mấy ngày nay.

      Giờ khắc này, tựa như ở trong ngày mùa đông rét lạnh thấy ánh mặt trời sáng rỡ, trong lòng lập tức bị hạnh phúc cùng ngọt ngào chiếm cứ.

      Hai người ôm lấy nhau chặt, khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên chôn sâu ở trước ngực Lăng Khắc Cốt, khóe môi như vầng trăng non khẽ cong cong, hoàn mỹ khiến người ta động lòng. Mà Lăng Khắc Cốt chỉ là nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của Hi Nguyên, nhàng êm ái giống như sợ làm tổn thương đến .

      Ngân Báo kéo Tưởng Lệ Văn ra khỏi phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt, ném ta ra hoa viên: "Đừng đến phá hư lão đại và bé con nữa!"

      " Thánh Nhân!" Tưởng Lệ Văn nhếch nhác bò dậy, cười lạnh đầy châm chọc.

      " cho rằng ai ai cũng giống như ? Khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ rắn rết? Lệ Văn, căn bản hiểu chân lý của chữ . người cần đáp lại, chỉ cần ấy sống vui vẻ, sống hạnh phúc, tôi còn vui vẻ hạnh phúc hơn ấy." Ngân Báo xong, liền bỏ lại Tưởng Lệ Văn trở lại tòa lâu đài.

      Ngồi ở phòng khách trống trải, trong mắt của Ngân Báo có loại mất mác nhàn nhạt, tinh thần chán nản.

      Cảm giác đau lòng có lẽ chỉ có chính mới có thể thể nghiệm cách chân thực nhất. Nhưng hối hận, bởi vì hiểu bé con Lăng Khắc Cốt tới cỡ nào, chỉ có lão đại mới có thể cho bé con hạnh phúc mà bé muốn.

      luôn ở bên người , cho hạnh phúc mà muốn.

      Tình của đối với , liền trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng thôi.

      Đột nhiên bàn tay dùng sức vỗ vào bả vai của , Ngân Báo kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt tươi cười của Sơn Miêu, ta quỷ mị nháy mắt với Ngân Báo: "Cậu xem, lão đại có thể đem con bé ăn hết hay ?"

      "Tôi cũng phải là con giun trong bụng lão đại, muốn biết cậu tự mình lên lầu xem ?" Ngân Báo bĩu môi, lưu loát hất tay Sơn Miêu ra.

      Sơn Miêu xảo trá cười xấu xa: "Tôi đâu có thèm làm đao phủ phá hư hạnh phúc của người khác."

      "Hi vọng lão đại lần này có thể chân chánh buông ra thù hận trong lòng, cho bé con tình chân chính." Ngân Báo sâu kín than thở.

      Năm đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Khắc Cốt bởi vì Băng Nhi chết mà thiếu chút nữa hỏng mất, cũng tận mắt thấy cậu ấy nhanh chóng hồi phục, lấy tốc độ nhanh như tia chớp thâu tóm địa bàn của Dã Lang. Cũng tự mình cùng . . . . . .

      Hình ảnh máu tanh đó lại lần nữa tiến vào trong đầu Ngân Báo, còn nhớ năm đó, Lăng Khắc Cốt thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt lại xinh đẹp của Hi Nguyên té nhào vào thi thể của Dã Lang câu ta vốn định bóp chết bé, nhưng có ra tay được. Cậu ta đem vứt bỏ đường cái đủ mọi loại người phức tạp qua lại, rồi lại bỏ được để mà rời . Cậu ấy đứng ở góc đường xa xa, lặng lẽ quan sát Hi Nguyên non nớt nằm ở ghế tre lạnh lẽo, hai tay giữ chặt đầu, chân phải nâng lên lại để xuống, để xuống lại nâng lên, lặp lại do dự hồi lâu, rốt cuộc đành lòng nhìn Hi Nguyên lưu lạc nơi đầu đường mà dẫn trở về.

      Bốn người huynh đệ bọn họ tự mình ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt chịu đựng qua thời điểm thống khổ nhất, cũng cảm nhận được mâu thuẫn cùng giãy giụa trong lòng cậu ấy. Mấy người bọn họ cũng sâu cảm nhận được Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên giống với những người khác, duy nhất hiểu, sợ rằng chỉ có mình Lăng Khắc Cốt.

      "Cậu có thấy lão đại hôn bé con hay ?" Sơn Miêu như tên trộm va phát bả vào vai Ngân Báo, đôi mắt hoa đào hưng phấn xấu xa nheo lại.

      "Cậu cho rằng người khác cũng đều giống như cậu sao? Có sở thích rình coi trộm?" Ngân Báo hung hăng đạp Sơn Miêu cước, rời trong tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của ta.

      "Tôi? Thích rình coi trộm? Ngân Báo thối! Cậu trở lại giải thích cho tôi!" Sơn Miêu vừa nhảy xếch, vừa nhe răng nhếch miệng kêu gào.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 38


      Ở khu vui chơi của Tinh Nguyệt, du khách như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt. Ở trong đám người như nước thủy triều, có đôi bích nhân làm cho người ta rời mắt được.

      Hi Nguyên 15 tuổi cả người tản ra hơi thở thanh xuân, da thịt trong suốt giống như ngọc, trắng nõn mịn màng, hai tròng mắt trong vắt đen láy như bảo thạch, cái nũi tinh nghịch, cái miệng nhắn quật cường, lông mày thanh tú tạo thành Hi Nguyên đặc biệt. là độc nhất vô nhị, tiểu công chúa của lâu đài Tinh Nguyệt.

      Mặc quần Gucci cực ngắn trắng tinh, Hi Nguyên đem đôi bắp chân thon dài thẳng tắp tận tình ra ở trước mặt du khách, đùi đẹp như ngọc phơi bày như vậy làm cho người ta muốn phạm tội, hấp dẫn vô số ánh mắt người. Dưới chân xỏ đôi giày trắng tinh, cầm tay túi xách LV khảm crystal số lượng có hạn toàn cầu.

      Hi Nguyên như vậy đứng trong đám người trở thành cảnh đẹp tốt ngắm, mà người đàn ông lôi kéo càng làm cho người ta kinh ngạc. Hai người cùng chỗ tựa như đôi tình lữ, chỉ là khuôn mặt người đàn ông có nụ cười.

      Lăng Khắc Cốt 29 tuổi lộ ra mị lực trí mạng, gương mặt tuấn tú hòa trộn giữa lãnh mị cùng thành thục căng thẳng, lại hấp dẫn người như vậy. Lăng Khắc Cốt mặc cái áo sơ mi màu xanh dương hơi trầm, nút áo phía mở ra hai nút, lộ ra lồng ngực màu cổ đồng, phía dưới là cái quần dài màu đen, đem hai chân thon dài hoàn mỹ của bao lại, hấp dẫn đến khiến cho người ta muốn phạm tội. người tản ra khí lạnh cũng thể làm cho những ngang qua nhượng bộ mà lui binh, tất cả đều nhao nhao muốn thử nghĩ dẹp bỏ Hi Nguyên, trở thành người phụ nữ bên cạnh .

      "Ba, con muốn ngất rồi." Hi Nguyên làm nũng tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, khuôn mặt nhắn tầng mồ hôi mỏng, hai gò má vẫn bởi vì mới vừa vận động kịch liệt sinh ra đỏ ửng.

      "Ai bảo con cứ nhất định chơi xe điện đụng? Đụng đến đầu váng mắt hoa là đáng đời!" thanh Lăng Khắc Cốt mặc dù có chút nghiêm nghị, nhưng tròng mắt đen của lại chảy xuôi dịu dàng tự chủ được, ngón trỏ dài chút điểm lên mũi thon của Hi Nguyên, môi mỏng nhếch lên cong cong như vầng trăng non, nụ cười nhàn nhạt ma mị hấp dẫn ánh mắt Hi Nguyên.

      "Ba đều cùng chơi với bé con." Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng hồng hồng, u oán nhìn gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt.

      Thời gian gần đây Lăng Khắc Cốt đối đãi khiến cảm thấy mình như nằm mơ, nhưng sao giấc mộng này lại chân thực đến như thế. còn xa cách né tránh nữa, ngày ngày luôn ở bên cạnh , đến cả chuyện của công ty cũng thèm để ý tới, giao tất cả cho bốn người bọn Thanh Long, chú Sơn Miêu ngày ngày gọi điện thoại oán trách, kêu khuyên ba làm.

      mới thèm để ý tới chú Sơn Miêu, khiến cho bọn họ gấp muốn chết được.

      "Đồ chơi của trẻ con, mình bé con điên khùng là tốt rồi, cần thêm ba vào nữa." Lăng Khắc Cốt đeo kính mắt lên, giấu ánh mắt nhếch nhác của mình.

      Hi Nguyên mười lăm tuổi đẹp khiến cho người ta động lòng, lúc dựa vào trong ngực càng lộ ra vẻ quyến rũ mê người của nữ giới. Khi tay bé của Hi Nguyên đặt lên ngực tim nẩy lên loạn nhịp, đây là cảm giác gì? Nhiều năm như vậy, tim của như mặt nước phẳng lặng, chưa từng mất khống chế.

      là con nuôi của , là bé con của .

      Lúng túng căng thẳng lên gương mặt lãnh khốc, Lăng Khắc Cốt tự nhắc nhở mình.

      " được! Ba nhất định phải chơi cùng với bé con!" Hi Nguyên phùng hai gò má xinh đẹp lên, ngang ngược kéo cánh tay Lăng Khắc Cốt, lôi chạy về hướng "Dòng nước xiết".

      Lăng Khắc Cốt bị buộc phải đuổi theo Hi Nguyên, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Ba, ba phải cùng chơi đùa với bé con." Chỉ vào nới khá cao, Hi Nguyên hưng phấn , "Lần trước chú Ngân Báo mang bé con tới, chú ấy chỉ mải chú ý đến hình tượng phong lưu của mình, trông nom bé con, bé con thiếu chút nữa rớt xuống."

      Vừa nghe lời Hi Nguyên , thân thể Lăng Khắc Cốt lập tức cứng đờ, khắc nghe tới Hi Nguyên thiếu chút nữa rớt xuống kia, tim của run rẩy, tuy chỉ là thoáng run rẩy, nhưng cũng khiến cho khiếp sợ. Ngân Báo chăm sóc bé con như vậy đó sao? Lại khiến cho xảy ra nguy hiểm! Sau khi trở về nhất định phải hung hăng phê bình ta trận.

      "Bé con, lúc có ai ở bên cạnh cho phép chơi “Dòng nước xiết!" Lăng Khắc Cốt bá đạo kéo tay Hi Nguyên, chủ động dẫn về phía cửa vào.

      Khi người bán vé thấy Tổng giám đốc đại nhân cùng tiểu công chúa Hi Nguyên tới, lập tức cung kính gật đầu với .

      Lăng Khắc Cốt liếc mắt cái, lập tức từ phía sau có mấy người áo đen tới, bọn họ ngăn lại toàn bộ đám người trong hồ nước, chỉ còn lại Lăng Khắc Cốt và duy nhất là Hi Nguyên.

      Khi Hi Nguyên thay xong đồ bơi xuất tại trước mặt Lăng Khắc Cốt đôi con ngươi tĩnh mịch kia bỗng chốc nheo lại. Lúc nào bé con của trổ mã thành mê người như vậy rồi hả?

      Bé con của mặc bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng nhạt, vòng qua cổ với cái nơ hình con bướm thắt lại ở bên hông. Phần ngực tuy phải là rất lớn nhưng lại tản mát ra hởi thở thiếu nữ, rất tròn mà đáng . Phần bụng để trần bóng loáng mịn màng, eo nhắn mềm mại đầy nắm tay. Mà phần da thịt lộ ra bên ngoài đồ bơi của , lại có những dấu vết mập mờ ràng.

      Đó là cái gì?

      Gương mặt tuấn lãng của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc biến sắc, tròng mắt đen như mực băng lãnh, như ác ma đầy uy hiếp, lộ ra lạnh lẽo muốn giết người. Nhưng Hi Nguyên cũng có phát biến hóa của Lăng Khắc Cốt, ngược lại rất là chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt tuấn tú tốt nhìn, cực đẹp.

      "Ba rất đẹp trai!" Hi Nguyên cười ngọt ngào nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thân thể nhắn dán chặt vào lồng ngực để trần của . thân thể Lăng Khắc Cốt là tuyệt nhất trong những người đàn ông mà gặp, thân thể bền chắc có lực chút thịt dư thừa nào, cho dù trước ngực có vết sẹo dài cũng phá hư hoàn mỹ của , ngược lại khiến cho trông càng MEN hơn.

      Đây là người đàn ông của .
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39. giống nhau


      Nghĩ tới hai người từng trải qua đêm triền miên, khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên xuất ửng hồng mê người, ngượng ngùng nhắm mắt lại.

      vô thức xiết chặt hông của Lăng Khắc Cốt, cũng có ý thức được đôi môi nhắn hồng nhuận như mật đào của mình dán lên phần ngực để trần của Lăng Khắc Cốt, đơn thuần như vậy ngược lại lại càng hấp dẫn làm cho người ta điên cuồng.

      Thân thể Lăng Khắc Cốt căng thẳng như cung lên dây, để cho mình mất khống chế, lên tiếng: "Bé con."

      "Hả?" Hi Nguyên kinh ngạc ngước khuôn mặt nhắn lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ba.

      "Lần sau cho mặc cái thứ lộ liễu như thế này nữa.” Gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt xong liếc sang bên, kéo cái khăn tắm, trực tiếp che kín toàn bộ thân thể của bé lại, để cho vẻ đẹp của ra ở trước mắt nhiều du khách như vậy.

      Lộ liễu?

      Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên trợn lớn, bộ đồ bơi này của rất bảo thủ rồi, cái gì nên che đều che lại hết rồi, Lăng Khắc Cốt lại vẫn lộ liễu: "Ba, người tình số 38 của ba ăn mặc so với bé con còn lộ liễu hơn nhiều, có thể đủ để xuất tạp chí Playboy rồi."

      Hi Nguyên cam lòng hếch khuôn mặt nhắn lên, kiêu ngạo ưỡn ngực.

      Lăng Khắc Cốt ở nước Mĩ mười tháng chưa từng dứt scandal, ngoài scandal chưa bao giờ dứt giữa và Tưởng Lệ Văn ra, còn thấy các tạp chí mang theo phụ nữ với đủ loại màu da tham gia tiệc xã giao. Mà Vi An được tạp chí gọi là người tình thứ 38 của lại vô cùng hấp dẫn xinh đẹp cùng nổi tiếng. cũng hiểu vì sao lại coi trọng thứ bình hoa như vậy, người đàn bà kia ngoại trừ ngực lớn hơn ra có cái gì được coi là xinh đẹp hơn chứ?

      "Những thứ phụ nữ kia chỉ là những kẻ bỏ , với bé con hề giống nhau." Lăng Khắc Cốt vừa đem khăn tắm túm lại ở trước ngực Hi Nguyên, vừa lãnh khốc trả lời. Giống như những người đàn bà kia cũng chỉ là bình hoa dùng để xã giao với thế giới và truyền thông, căn bản quan tâm.

      "?" khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên lập tức nở nụ cười xán lạn, ý tứ của Lăng Khắc Cốt nghĩa là là đặc biệt, những người phụ nữ khác đều quan trọng sao? Trong lòng mới vừa rồi còn bị ghen tỵ lấp đầy lập tức đầy ánh mặt trời.

      Lăng Khắc Cốt gật đầu cái, nhìn thấy nụ cười sáng lạn kia của Hi Nguyên trong đầu lại đảo qua lo lắng lúc vừa rồi.

      Hi Nguyên cười thoát tục như vậy, sung sướng như đứa , vô tà mà xinh đẹp. Nhất là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt kia, thời điểm cười lên, nở rộ bên khóe môi mềm mại của , lại khiến cho quên hô hấp.

      chịu ảnh hưởng của bé con càng ngày càng nghiêm trọng, đây phải là tượng tốt.

      Vẻ mặt rạng ngời của Băng Nhi lại chợt xuất trước mặt của , chợt lắc lắc đầu, đem khuôn mặt nhắn của Băng Nhi đuổi . Hôm nay cần nhớ tới Băng Nhi, muốn được ở cùng bé con thôi.

      Ôm lấy Hi Nguyên, đặt vào con thuyền bằng cao su chuẩn bị xong, dùng hai cánh tay vây lấy ở trong ngực: "Nắm chặt."

      Hi Nguyên có bắt lấy tay vịn của thuyền cao su, ngược lại lệch ra ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt: "Bé con muốn ba ôm mới có cảm giác an toàn."

      " là trẻ con." Lăng Khắc Cốt cười yếu ớt lắc đầu, hai cánh tay lại dùng sức ôm chặt, giờ khắc này da thịt kề nhau khiến cho da tay như bị phỏng, gương mặt tuấn tú của lên tầng đỏ ửng mỏng.

      Hi Nguyên dính ở trong ngự ba, lắng nghe nhịp tim trầm ổn kia, tim của cũng theo đó mà nảy lên.

      Khi bọn họ ở độ cao 26 thước từ trời lao xuống phía dưới, Hi Nguyên thét lên nắm chặt cánh tay Lăng Khắc Cốt, khuôn mặt nhắn đầy hưng phấn.

      Hai cánh tay Lăng Khắc Cốt chỉ ôm chặt, phòng Hi Nguyên từ trong ngực của té xuống.

      Sóng nước khổng lồ đánh úp đến, làm cho hai người đều ướt nhẹp.

      Hi Nguyên vuốt nước mặt nhìn Lăng Khắc Cốt, vài lọn tóc xõa xuống cái trán cao rộng, thế nhưng lại hấp dẫn đến khiến trái tim nhảy loạn. Vừa nghĩ tới hấp dẫn như vậy bị người phụ nữ khác đoạt lấy, lòng của liền níu chặt, đau đến phát run. muốn chỉ thuộc về mình .

      chút suy nghĩ, Hi Nguyên liền ôm lấy Lăng Khắc Cốt, giữa sóng nước hôn lên môi Lăng Khắc Cốt. hôn lên va phải hàm răng của Lăng Khắc Cốt, đau đến khuôn mặt nhắn của nhíu lại.

      đột nhiên hôn khiến Lăng Khắc Cốt sửng sốt, có mất mấy giây, giống như tượng đá để mặc cho Hi Nguyên ở môi làm loạn. Đột nhiên tia sáng dễ bị người phát giác lóe lên xẹt qua tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt, trong nháy mắt liền biến mất. nhanh chóng ôm lấy Hi Nguyên, lưu loát nhảy vào trong hồ nước.

      Khi hồ nước bao lấy toàn bộ cơ thể hai người con thuyền cao su mới vừa rồi còn chở hai người liền bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.

      Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt sắc bén bắn tới bờ, đám hộ vệ lập tức chia làm hai đường, đường nhanh chóng ngăn cản trước mặt Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, tạo thành bức tường người cách nào đột phá, đường khác lập tức dùng tốc độ như tia chớp đuổi theo về phía đám người.

      Du khách còn ngơ ngác, thậm chí còn ràng lắm chuyện gì xảy ra. Chỉ biết là tổng giám đốc của Ưng Đế Quốc cùng con ta ngồi "Dòng nước xiết" cẩn thận rơi vào trong hồ nước, muốn xem náo nhiệt rồi lại sợ hàng hộ vệ giống như hung thần ác sát đứng kia mà dám tiến lên trước.

      "Ba?" Hi Nguyên ngơ ngác nhìn Lăng Khắc Cốt chặt chẽ ôm vào ngực, là có người muốn giết , hay là muốn giết Lăng Khắc Cốt? Vừa nghĩ tới ý nghĩ phía sau, bị dọa sợ đến toàn thân lạnh lẽo.

      cần Lăng Khắc Cốt gặp chuyện may!

      loại sợ hãi về khả năng mất Lăng Khắc Cốt tràn ngập lòng , để cho thân thể bé của run lẩy bẩy.

      "Đừng sợ! Có ta!" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, ở dưới bảo vệ của hộ vệ nhanh chóng rút lui.

      Đôi con người đen láy như hai đầm nước sâu thẳm ngoan nheo lại, nhìn về phía nơi xa.

      Mặc kệ đối phương là muốn giết , hay là muốn giết bé con của , kết quả chỉ có , đó chính là chết!

      thế giới này, vẫn chưa có người nào có thể sau khi trêu chọc , còn hoàn hảo mà sống tốt.

      nam ký giả giơ máy chụp hình lên muốn chụp hình, Lăng Khắc Cốt chỉ liếc mắt cái, hộ vệ liền lên đoạt lấy máy chụp hình của đối phương, nhìn chằm chằm đối phương đầy đe dọa: "Dám trêu vào tổng giám đốc của Ưng Đế Quốc, cứ thử xem!"

      xong, chút lưu tình ném cái máy ảnh cái nát vụn, sau đó đem xấp tiền mặt ném tới mặt đối phương, liền đầu cũng quay lại cùng nhóm vệ si kia che chở Lăng Khắc Cốt rời .

      Ký giả bị hộ vệ kia hù sợ, liền câu oán hận cũng dám . Chờ Lăng Khắc Cốt bọn họ biến mất thấy gì nữa, mới dám ngồi xổm người xuống, vẻ mặt đưa đám nhặt Digital Camera bị ném hỏng lên: "Hình của tôi! Bài phỏng vấn của tôi! Tư liệu của tôi. . . . . . Tất cả đều bị hủy sạch rồi!"

      . . . . . .

      Ở lầu hai của lâu đài Tinh Nguyệt có thư phòng, thư phòng này trừ Lăng Khắc Cốt, cho bất luận kẻ nào tùy ý ra vào, ngay cả với Hi Nguyên đó cũng là nơi bị cấm tới gần. Thư phòng này có cả mặt vách tường gắn đầy màn hình, Lăng Khắc Cốt chỉ cần ngồi ở trước bàn, là có thể thấy tình huống của tất cả các chi nhánh ở khắp mọi nơi thế giới, cũng có thể nắm giữ tin tình báo mới nhất thế giới, bởi vì Internet của trải rộng toàn cầu, xâm nhập vào được cả hai giới hắc, bạch.

      Mặt bàn làm việc khổng lồ được đặc biệt chế tác từ khối đá Hòa Điền nguyên khối thượng đẳng tạo thành, ở trong đêm tối phát ra ánh sáng nhu hòa mà lộng lẫy, vì đại hóa này mà thư phòng tăng thêm loại vẻ đẹp đầy chất phương Đông.

      Lăng Khắc Cốt giống như pho tượng đá đứng bất động trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng hỏi hộ vệ sau lưng: "Người nào?"

      "Đối phương uống thuốc độc tự vẫn rồi." Hộ vệ cảm nhận được thân lạnh lẽo này của Lăng Khắc Cốt, nhìn có chút chần chờ.

      "Tra ra thân phận chưa?" Lăng Khắc Cốt bất mãn xoay người, lãnh khốc nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

      "Vẫn tra. Chỉ biết là đối phương từng là cận vệ của Dã Lang."

      "Dã Lang?" Giọng của Lăng Khắc Cốt đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh dùng giọng điệu lãnh ra lệnh cho đối phương, "Trong tuần tiêu diệt toàn bộ tàn quân của Dã Lang cho tôi, nhất là Miêu Đầu Ưng! Giết tha! Nhớ cho phép lưu lại dù chỉ người sống.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :