1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 30. Zu thần bí


      Sau khi Hi Nguyên tỉnh lại, thấy mình nằm ở trong gian phòng xa lạ, gian phòng xa hoa này khiến cho giây ngây ngẩn. Đây là nơi nào? như thế nào lại ở chỗ này? Đầy nghi ngờ quan sát bốn phía, nhìn thấy cả gian phòng trang hoàng như cung điện. Nóc nhà kiểu Gothic, vẽ các thiên sứ bay lượn. Đèn chùm bằng thủy tinh khổng lồ làm cho cả gian phòng có vẻ xanh vàng rực rỡ, vách tường treo đầy những bức họa trong những chiếc khung màu vàng, ngay cả gương bàn trang điểm cũng bọc viền bạc, vây quanh khảm đầy đá quý.

      Đây phải là Thiên đường chứ?

      Bàn tay Hi Nguyên khẽ cấu đùi phải mình, nghĩ muốn tự nhéo mình cái, lại phát dưới tay của mình là mảnh da thịt trần trụi.

      Y phục của đâu?

      chợt ngồi dậy, kéo cái mền ra tra xét y phục của mình, thấy người mình chỉ bọc cái áo sơ mi đàn ông, lòng của lập tức rơi xuống đáy vực.

      Là ai đổi trang phục cho ?

      " tỉnh rồi hả? Mỹ nhân của tôi!" giọng đầy mị hoặc từ cửa vang lên, Hi Nguyên lập tức kinh hoảng vùi mình vào trong chăn. dùng đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài nhìn người đàn ông mắt màu xanh dương bước đến.

      " . . . . . là ai? Tôi tại sao lại ở đây?" Hi Nguyên lấy can đảm hỏi ra nghi ngờ trong nội tâm. Trước khi hôn mê nhớ mình như nhìn thấy thần linh, mặc dù thấy mặt của đối phương, cũng thể là cái người đàn ông nhìn có vẻ tà ác như thế này.

      "Nhanh như vậy liền quên tôi rồi sao, mỹ nhân, em làm Tổn thương trái tim tôi." Người đàn ông đưa tay ôm ngực, ác ý cười xấu xa. đầu tóc quăn theo tiếng cười mà khẽ rung rung, càng thêm tuấn đến vậy. Đây là ma quỷ tà ác, cả người ma lực cũng đầy mê người. Ngay cả lúc ta cười hàm răng trắng bóng lộ ra ngoài cũng hoàn mỹ giống như chân châu, trắng noãn lóe sáng giống như từng cái vỏ sò.

      " rốt cuộc là ai? Ngày hôm qua cứu tôi là ai? Có phải bị giết rồi hay ?" Hi Nguyên khẩn trương liếc nhìn đôi mắt màu xanh dương của đối phương, lo lắng liếm môi.

      người đàn ông nguy hiểm tà ác, đôi tròng mắt màu xanh thẳm giống như hai đầm nước sâu, có thể hấp dẫn linh hồn con người rơi vào trong.

      "Sao em lại nghĩ tới người cứu em chính là tôi?" Người đàn ông u oán cho Hi Nguyên nụ cười đầy mị hoặc, " Tổn thương người."

      "Là cứu tôi? là người đàn ông kia?" Hi Nguyên tin cái miệng nhắn xinh đẹp mở lớn (há hốc), ngừng chớp mắt. nhớ ràng người đàn ông ngày hôm qua đầy oai hùng và sát khí, thế nào chỉ chớp mắt, biến thành ác ma tà mị như vậy?

      "Có muốn kiểm hàng hay ?" Người đàn ông hài hước chớp chớp đôi mắt màu xanh dương, ra vẻ muốn cởi áo sơ mi ra. Đôi con người xanh thẳm như nước biển kia sáng rỡ như ngôi sao, phát ra tia sáng chói mắt. Dưới cái mũi ưng cao thẳng là đôi môi rộng mỏng. Khi ta cười lên, hai cánh môi mỏng nhếch lên giống như vành trăng khuyết cong cong, lộ ra hàng răng chỉnh tề trắng noãn đến mức còn hơn cả hàm răng mà người ta vẫn đem ra quảng cáo kem đánh răng. ta như vậy, thế nhưng cực kì tà mị, giống như Satan cực phẩm, Mở rộng đôi cánh đầy ma mị, muốn làm cho mỹ nhân khắp thiên hạ đều mê đảo, vừa giống như thuốc phiện trí mạng, khiến người hút thể cưỡng lại, nhịn được lại muốn nêm nó thêm lần nữa.

      "Đừng! Tôi tin là được!" Hi Nguyên lập tức đỏ mặt nắm chặt cái mền, đem thân thể chôn sâu hơn.

      Nhìn thấy hai gò má của hồng phấn lên như nụ Hải Đường chớm nở, tiếng cười của người đàn ông phát ra càng thêm tà tứ. Cái khuôn mặt tuấn mỹ kia lại nở rộ nụ cười lớn, mắt màu xanh dương tinh xảo đốt lên tia lửa nhiệt tình. ta vào giờ khắc này, lại giống như cậu nhóc tuấn tú, bướng bỉnh và đầy mê hoặc.

      "Tôi là Zu Cuella, em có thể gọi tôi là Zu." Người đàn ông mắt màu xanh dương ngồi ở mép giường, bàn tay đưa ra, mang theo ma lực mị hoặc lòng người vuốt ve má phấn của Hi Nguyên. Trong ánh mắt của ta có loại quỷ dị khiến Hi Nguyên đoán ra, mà đôi môi mỏng hơi vểnh lên kia cho thấy lãnh khốc vô tình của ta.

      "Heo?" Hai gò má của Hi Nguyên bị bàn tay của Zu Cuella ve vuốt mà nóng ran, lo lắng gạt bàn tay của ta ve vuốt má mình ra, "Tên này đặc biệt."

      Gương mặt tuấn tú của Zu Cuella bởi vì chữ đùa bỡn này của Hi Nguyên mà biến sắc, ta ác ý nắm được cằm dưới của Hi Nguyên, thay đổi khuôn mặt tươi cười hài hước, lạnh đe dọa nhìn Hi Nguyên tái nhợt cùng nhu nhược: "Là Zu, Z——U——ZU, phải Heo!"

      "Dù sao cũng khác biệt lắm. Zu, cám ơn !" Hi Nguyên nhún nhún vai, đếm xỉa đến đe dọa của Zu Cuella, cười tiếng. Chạm phải đôi mắt màu xanh dương mờ mịt liền nhếch lên khóe môi như xin lỗi.

      "Tôi muốn được tạ lễ." tay Zu Cuella đột nhiên kéo Hi Nguyên ôm vào trong ngực, đầy mê hoặc tiến tới gần khuôn mặt nhắn của . Cặp mắt màu xanh dương kia có thể nhìn thấu lòng người vừa chạm vào liền khiến tâm Hi Nguyên muốn nhảy lên.

      "Tạ lễ? Tôi. . . . . Tôi kêu ba mua cho ." Zu Cuella càng đến gần, tim của Hi Nguyên càng đập lên thịnh thịch, lo lắng ngửa ra sau, tránh né đến gần của ta.

      Từ người Zu Cuella truyền đến loại mùi hương mê hoặc của phái nam, nếu như Lăng Khắc Cốt là rượu Mao Đài nhiều năm tuổi, rượu tính cương liệt, thơm hương, thử hớp dư vị vô cùng thân thuộc, Zu Cuella chính là Vodka, hương thơm thuần khiết làm cho người ta muốn say.

      "Tôi muốn lễ tạ mà tiền thể mua được” mắt màu xanh của dương Zu Cuella quỷ dị nheo lại, tựa như say mê lại tựa như mê muội nhìn cái miệng nhắn há ra của Hi Nguyên, "Tôi muốn cái này."

      xong, ta liền bá đạo che lại cái miệng nhắn của Hi Nguyên, cho cơ hội phản kháng.

      "Buông . . . . . Chán ghét. .. . Heo. . . .. . . . Sắc. . . . . . Lang. . . . . . " Hi Nguyên tức giận đấm lên lồng ngực cường tráng của Zu Cuella, lại lay động được ta, lời của cũng bị môi mỏng của ta nuốt vào trong.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 31


      Lời Hi Nguyên chẳng những có chọc giận Zu Cuella, ngược lại ta còn nở nụ cười ác ý: "Tôi đối với em sắc là phúc khí của em."

      "Phúc khí cái quỷ gì!" Hi Nguyên tức giận dùng lực cắn xuống, hung hăng cắn bị thương môi dưới của Zu Cuella. Sau đó khiêu khích nhìn Zu Cuella, tựa hồ cho đối phương biết: Nếu còn buông tôi ra, tôi cho mấy dễ chịu đâu!"

      " ra dịu ngoan chỉ là ngụy trang của em, con mèo hoang đáng của tôi, móng vuốt của em đả thương được tôi." Bàn tay Zu Cuella đột nhiên đánh úp tới ngực Hi Nguyên, ác ý xoa lấy.

      "A! Sắc - lang!" Hi Nguyên cũng để ý cắn người nữa, buông hàm răng cắn chặt ra, kinh hoảng kéo cái mền mỏng che áo sơ mi, đậy ngực mình lại.

      Zu Cuella cũng có được voi đòi tiên, ngược lại buông eo nhắn của Hi Nguyên ra, đặt lên giường, sau đó liếm liếm vệt máu môi: "Mùi vị tệ, chỉ là quá mức non nớt. sao, về sau có rất nhiều cơ hội dạy dỗ em."

      "Ai muốn dạy dỗ? ! Quần áo của tôi đâu? Trả lại cho tôi." Hi Nguyên hếch khuôn mặt nhắn lên, tức giận nhìn chằm chằm Zu Cuella. cảm kích đối với ta ngày hôm qua tất cả đều biến mất như bong bóng rồi, lưu lại chỉ còn có căm tức với ta mà thôi.

      Cái tên đàn ông vô sỉ này, lại dám cưỡng hôn .

      Nụ hôn của là để dành cho Lăng Khắc Cốt .

      "Y phục của em sao? Quần áo ở trong máy giặt? Em muôn mặc?" Zu Cuella đứng cách khỏi Hi Nguyên chút, đứng ở chỗ móng vuốt của tiểu mèo hoang thể chạm tới.

      " muốn!" Hi Nguyên giận đến nghiến răng, vung quyền ra lệnh cho ta, "Heo háu sắc, tìm cho tối cái váy!"

      "No! No! No! Tiểu mèo hoang đáng của tôi, em phạm vào hai sai lầm trí mạng." Zu Cuella cúi thấp người xuống, tà mị giọng bên tai , giọng kia trầm thấp mà vô cùng phong phú từ tính, "Thứ nhất, nhớ gọi tôi là Zu, thứ hai, được ra lệnh cho tôi, tôi phải người giúp việc của em."

      xong, ta ngạo mạn đứng dậy, ưu nhã rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hi Nguyên.

      "Sắc heo!" Hi Nguyên được vây bọc bằng khăn trải giường, vô dụng ngồi ở giường công chúa kiểu lớn.

      Y phục của còn chưa có giặt xong, cũng thể để cho chỉ khoác cái sơ mi nam chứ? Hơn nữa còn ở cùng phòng với ác ma. Nếu là ta thú tính đại phát, trong sạch của mình khó mà giữ được.

      rầu rỉ một cái quần dài bị Zu Cuella ném tới đầu , giọng của Zu Cuella từ sau cửa truyền đến: "Tối nay tạm chấp nhận vậy , sáng sớm ngày mai trả lại y phục cho em."

      "Cám ơn!" Hi Nguyên cảm ớn với Zu Cuella. muốn vén chăn lên mặc quần, liền nghe được giọng giễu cợt của Zu Cuella: "Ngực !"

      "Ai cần lo! Cút!" Hi nguyên nhặt gối lên, dùng sức ném vào gương mặt tuấn tú của đối phương. tức tới sắp nổ tung. Cái con heo háu sắc này, thế mà lại nhìn trộm thay quần áo.

      Sợ cái tên Zu háu sắc đó lại đột nhiên xuất , chỉ đành chui xuống dưới cái mềm ra sức mặc bộ đồ dài vào. Sau khi đứng lên, mới phát bộ đồ này căn bản thích hợp với . Hai cái ống quần này quá dài, phải sắn lên mấy lượt mới thò được bàn chân mềm mại của ra, lưng quần quá rộng, quả có thể nhét được hai người như . Mà áo sơ mi của tay áo cũng dài quá mức còn hơn là áo trường bào người ta mặc để diễn Kinh kịch, cũng có thể dùng để phất tay áo rồi.

      "Sắc heo, có y phục nữ sao?" tay nhấc lưng quần, cao giọng hỏi Zu Cuella ngoài cửa.

      Quần áo này vừa nhìn biết chính là của Zu Cuella, trừ ta ra quần áo dài như thế này, người khác ai có thể mặc được kia chứ?

      " có. Em muốn mặc liền ở trần , tôi ngại." Zu Cuella nhếch khóe miệng lên đầy mê hoặc, lời hài hước khiến khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên tức giận tới đỏ hồng.

      "Quỷ mới muốn trần truồng! Cho tôi cái thắt lưng!" cũng thể dùng tay xách quần khắp phòng, vì vậy thở phì phò rống lên với Zu Cuella.

      "Đai lưng có, nhưng mới rồi có con mèo hoang kêu tôi cút." Zu Cuella xong, cố ý dừng lại, cuối kéo dài, giống như trêu cợt Hi Nguyên, ý vị trêu chọc rất ràng.

      Hi Nguyên nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt như muốn bắn chết Zu Cuella phía sau cửa: "Bản tiểu thư ra lệnh cho nhà người cái tên heo sắc lang kia mau mau vào đây!"

      "Heo ở đâu ra vậy?" Giọng của Zu Cuella mang theo vui, lại mang ít uy hiếp, chính là chịu nghe theo lời Hi Nguyên .

      "Zu Cuella, còn mau lăn tới đây, tôi liền ra giết !" Hi Nguyên bị Zu Cuella chọc cho giận điên lên, cắn răng nghiến lợi .

      Được Lăng Khắc Cốt và bốn ông chú cưng chiều như bảo bối, còn chưa từng bị người ta trêu cợt như vậy.

      " bé, buổi tối còn muốn tôi bồi em ngủ sao? Mặc dù thân thể em như đứa trẻ còn chưa có trổ mã hoàn toàn, nhưng là sao, tôi còn có thể miễn cường chịu được." Zu Cuella cười gian trá, mở cửa, dùng đôi bảo thạch trong suốt xanh như nước biển nóng bỏng nhìn Hi Nguyên.

      "Cút! Sắc heo ghê tởm!" Hi Nguyên giận đến gương mặt đỏ hồng phồng mang trợn má. Cái tên Zu Cuella lại vô sỉ trêu đùa tới mức này, ghê tởm!

      Giọng cười lớn đầy tà mị, dần dần xa.

      " đáng tiếc! Tối nay em đành phải chịu đựng đơn vậy." Zu Cuella tiếc nuối nhún nhún vai, mắt màu xanh dương tà mị đầy ma lực mê người, nheo lại cong cong xinh đẹp như vầng trăng non, tóc quăn màu vàng dưới ánh đèn lóe sáng động lòng người.

      " còn chưa cút? !" Hi Nguyên giận đến chống nạnh, trợn trừng đôi mắt đẹp trong suốt về phía Zu Cuella.

      "Đai lưng ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái bàn trang điểm, tôi phải người giúp việc của em, tự mình lấy ." Zu Cuella rốt cuộc thu hồi nụ cười hài hước, xoay người rời , trước khi ta chỉ chỉ về phía bàn trang điểm, ý bảo Hi Nguyên tự mình lấy đai lưng.

      Hi Nguyên xách quần nhảy xuống giường, từ trong ngăn kéo tìm được cái đai lưng Enma da cá sấu màu đen, khỏi tặc lưỡi, "Sắc heo này cũng quá xa xỉ ? đai lưng lại còn khảm ngọc xanh cao quý!"

      Lăng Khắc Cốt mặc dù rất có tiền, nhưng là gần đây ấy ít xuất , quần áo kiểu dáng vô cùng đơn giản, chưa bao giờ trưng ra mấy thứ trang sức quá mức tưởng tượng, mặc dù mỗi món cũng giá trị xa xỉ.

      Cái tên sắc heo này, nhất định thích khoe khoang của cải của , điểm này có thể thấy được từ ngay phong cách trang hoàng căn phòng này, khắp nơi đều nạm vàng dán bạc, kim quang lấp lánh.

      Hi Nguyên đem đai lưng quấn hai vòng ở người, mới cài nút.

      vẫy vẫy tay áo, cười chơi vui.

      Ngày nào đó cũng thử mặc y phục của ba chút, nhìn xem có phải cũng dài rộng như vậy hay .

      Vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt, lại nhịn được lòng chua xót. biết ba về nhà hay , nếu là biết ở nhà có khẩn trương ?

      mình nằm trong căn phòng xa lạ, Hi Nguyên đột nhiên rất nhớ Lăng Khắc Cốt, phải về nhà tìm . khi quyết tâm, liền dừng lại nữa.

      "Sắc heo, y phục cho tôi mượn ngày, quay lại trả cho ." Lưu lại tờ giấy, Hi Nguyên để ý đổi lại y phục của mình, liền xách ống quần len lén chạy ra khỏi nhà Zu Cuella.

      Zu Cuella như U Linh đen tối, đứng sau rèm cửa sổ lầu hai, nhếch lên khóe miệng cười đầy vẻ ma mỵ, nhìn Hi Nguyên biến mất ở trong bóng đêm.

      "Hi Nguyên. . . . . ." cười mang vẻ đầy ngoan độc, thái độ cao thâm khó lường, làm cho người ta đoán ra.

      "Điện hạ Zu, tiểu công chúa. . . . . ." Lúc này người hầu nam mặc trang phục người hầu của cung đình châu Âu lặng yên tiếng động xuất sau lưng Zu Cuella, cung kính hướng bẩm báo.

      Zu Cuella giơ tay lên, ngăn lại lời của đối phương, ta như Satan đưa lưng về phía người hầu, nhìn ngoài cửa sổ mờ tối: "Tôi biết rồi, xuống, cho phép bất luận ai quấy rầy tôi."
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 32. Giả , giả


      Ở ngoại ô cách xa thành phố, có tòa kiến trúc độc nhất, mình trong mảnh rừng bạch dương, nếu như vào khu rừng bạch dương, ai biết được nơi này lại có biệt thự khác biệt như vậy. Nó xa hoa, cũng khoa trương, hai tầng lầu màu trắng hợp nhất thể với khu rừng bach dương.

      Trong phòng khách trừ bộ sa lon còn bày biện cái gì khác dư thừa nữa, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen giống như mặt gương trơn bóng, phản chiếu ách sáng đèn từ trần nhà hắt xuống càng thêm sáng rỡ. Cầu thang kéo dài bằng gỗ sồi kiểu xoắn ốc, tầng có mấy căn phòng ngủ.

      giường rộng lớn trong phòng ngủ chính, người đàn ông che mặt tà mị mà cuồng dã đoạt lấy người con nhu nhược phía dưới, giọng khàn khàn: " bé, em là của tôi”.

      "!" Thang Mang Lâm kháng cự trả lời. Môi của bị cắn nát, rỉ ra máu màu đỏ tươi.

      Người đàn ông bởi vì phủ nhận của Thang Mang Lâm mà vui cười tà mị, bàn tay của vặn đau thân thể của , đau đến khiến cau mày.

      " rốt cuộc là ai? Vì sao lại phải đối với tôi như vậy?" Thang Mang Lâm vô lực đẩy người đàn ông người ra, chỉ có thể vô dụng hỏi lại.

      "Bởi vì tôi thích." Người đàn ông cười đến trầm thấp, giọng qua ngụy trang khàn khàn nghe qua biết được giọng nguyên bản.

      "A. . . . . . Đau . . . . ." Thang Mang Lâm bởi vì dùng sức mà đau đến co người lại. Đêm qua khi vừa muốn ngủ, liền bị cái người đàn ông xa lạ che mặt này xông đến. biết là ai, chỉ biết mình bị hành hạ đến sắp tan rã.

      Người đàn ông lại càng thêm điên cuồng chạy nước rút, căn bản để ý tới tiếng kêu đau đớn của Thang Mang Lâm.

      "Khốn kiếp!" Thang Mang Lâm cũng nhịn được nữa, lên tiếng mắng chửi: "Tôi là người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt, nếu ấy biết. . . . . . A. . . . . . cần. . . . . ."

      Lời của Thang Mang Lâm chọc giận người đàn ông, dùng công kích tàn khốc để ngăn cản tiếp.

      "Người phụ nữ của Lăng Khắc Cốt? Vậy tại sao lại có một lớp màng?" Người đàn ông cười lạnh cao giọng vang lên bên tai Thang Mang Lâm, "Chẳng lẽ Lăng Khắc Cốt biến thái? Mỗi khi làm xong lần liền đem sửa sang lại màng trinh lần sao?"

      "Ông bậy!" Thang Mang Lâm bị nhục nhã đến căm tức, giơ tay lên muốn đánh người, tuy nhiên bị đối phương bắt được.

      "Tôi biết ngay láo! giả rồi, giả cũng thể được rồi."

      Người đàn ông cười đầy tà tứ, giọng hả hê này quả thực là giễu cợt đối với Thang Mang Lâm, khiến cho đất dung thân.

      là vì Lăng Khắc Cốt, len lén chạy Hàn Quốc làm phẫu thuật, khôi phục lại màng trinh. Nhưng tất cả cố gắng của cũng bị cái tên đàn ông thấy được mặt này hủy diệt, tấm màng đại biểu cho trinh tiết lại mất rồi, còn chưa có chút giá trị gì.

      "Khi tôi đối với còn chơi chưa đủ, cần nghĩ đến người đàn ông khác!" Lời của người đàn ông ngoan độc, cũng tuyệt quyết, "Tôi muốn làm người đàn ông duy nhất, cũng là người cuối cùng của !"

      "Trừ phi tôi chết, nếu có khả năng này!" lần này bị làm nhục, có nghĩa là sau này vẫn còn có thể để cho được như ý. Người đàn ông muốn là Lăng Khắc Cốt, phải cái kẻ ma quỷ nhìn thấy mặt này.

      " có khả năng sao? Đêm hôm đó ở “Nhân Gian Tiên Cảnh” tôi vẫn còn chưa có quên, tôi là người đàn ông đầu tiên của , cũng là người cuối cùng!"

      "Là ông? !" Thang Mang Lâm kinh ngạc mở to mắt.

      Lại là ! Cái người đàn ông dùng 50 vạn mua cả đêm của .

      Trong lòng Thang Mang Lâm hồi hốt hoảng, ba năm trước đây, thân thể của bị đoạt , nhưng còn đổi được 50 vạn, hôm nay sao, lại bị trắng trợn chiếm tiện nghi.

      "Là tôi! Ba năm trước đây chơi còn có đủ, còn cảm thấy nuối tiếc. Hôm nay đụng phải , ha ha ha, đây chính là duyên phận của chúng ta." Tròng mắt đen của người đàn ông giấu dưới lớp mặt nạ lóe lên đầy ánh sáng tà ác, đốm lửa như được đốt lên trong mắt , giống như pháo hoa trong bầu trời đêm mùa đông, lạnh lẽo lại sáng lạng.

      "Làm sao nhận ra tôi?" Thang Mang Lâm chỉ nhớ ngày đó trong nhà tối đen như mực, căn bản thấy mặt của đối phương, làm sao có thể biết hình dạng của ?

      " ngốc! “Nhân Gian Tiên Cảnh” mỗi phòng ngủ đều có phòng kế bên cạnh, phòng đó có tấm kính bề ngoài nhìn như tấm gương, tôi sớm nhìn ràng rồi, bao gồm nơi này cùng nơi này. Nếu tôi sao có thể ra giá 50 vạn mua đêm?" Người đàn ông mỉa mai cười lạnh, bàn tay to của theo tiếng rơi vào những đường cong bí người Thang Mang Lâm.

      Lại là như vậy.

      ngờ "Nhân Gian Tiên Cảnh" thậm chí có nhiều cơ quan như vậy, nghĩ tới cơ quan.

      "Tập trung tinh thần!" Người đàn ông bất mãn vỗ lên người Thang Mang Lâm, hung hăng đùa bỡn .

      Trong lúc nhất thời, tia lửa hồi sinh, bên trong nhà vang lên tiếng gào thét kinh thiên, thanh thô thở gấp dồn dập cùng điệu ngâm nga khổ sở đan vào chỗ.

      Thang Mang Lâm bị người đàn ông che mặt này hành hạ cả ngày, cho đến khi đêm xuống, mới chịu buông ra.

      "Tôi hận ông!" Đẩy người đàn ông che mặt ra, Thang Mang Lâm nằm chết dí bên, nhắm mắt lại, chịu nhìn lại đối phương cái.

      Người đàn ông này phá hư kế hoạch của , khiến mất cơ hội muốn hiến tặng tấm “màng” đó cho Lăng Khắc Cốt, để cho bày ra cho "Trinh - khiết" của mình. Nghĩ đến đây, liền hận đến nghĩ bóp chết người đàn ông bên cạnh.

      " cho hận!" Ánh mắt tà mị của người đàn ông có chút tổn thương, cuồng nộ nắm lấy cằm Thang Mang Lâm, mang theo lửa giận thiêu đốt che lại môi đỏ mọng kiều diễm của Thang Mang Lâm.

      Đột nhiên cửa sổ bị cước của người từ bên ngoài đạp vỡ, người áo đen võ trang đầy đủ trượt từ dây kéo nhảy vào bên trong phòng.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33. Bị chó cắn


      Đột nhiên cửa sổ bị cước của người từ bên ngoài đạp vỡ, người áo đen võ trang đầy đủ trượt từ dây kéo nhảy vào bên trong phòng. Lăng Khắc Cốt tựa như vị thần từ trời giáng xuống, oai phong, thần dũng.

      "!" Thang Mang Lâm lúng túng nắm lấy ga giường, che kín ngực của mình. bộ dáng chật vật chịu nổi như vậy lại bị Lăng Khắc Cốt nhìn thấy, ấy vì ngại dơ bẩn mà bao giờ đụng nữa chứ?

      Loại lo lắng này khiến cho sắc mặt của trở nên rất khó coi.

      Hai chân Lăng Khắc Cốt vừa tiếp đất, quả đấm của liền đánh về phía người đàn ông giường kia: "Mày dám đụng Băng Nhi của tao! Tìm chết!"

      Người đàn ông thình lình bị Lăng Khắc Cốt đánh trúng, quả đấm kia bén nhọn làm cho đối phương bị đau.

      "Shi.t t!" Người đàn ông bị Lăng Khắc Cốt đánh trúng cằm xong, bất mãn nguyền rủa. lập tức mặc quần dài nhảy xuống giường đứng nghênh đón.

      "Mặc quần áo vào!" cùng người đàn ông che mặt vật lộn Lăng Khắc Cốt đột nhiên ném cho Thang Mang Lâm bộ y phục, lớn tiếng ra lệnh.

      "A, được." vội vàng bắt lấy bộ đồ kia, vội vã thay ở dưới mềm. Sau đó giống như tượng gỗ, nhìn Lăng Khắc Cốt và người đàn ông che mặt đọ sức.

      Hai người đàn ông này ngươi tới ta , ai cũng chịu yếu thế, chỉ chốc lát sau, người hai người đều cùng chảy máu.

      Lăng Khắc Cốt đột nhiên bay lên cước, đem người đàn ông che mặt đá dội lên tường. Nhưng mà cũng ham chiến, vào lúc đối phương giùng giằng đứng dậy lên giường lớn: "Băng Nhi, dẫn em về nhà!"

      "!" Thang Mang Lâm lúc này mới từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, khóc nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thân thể ở trong lòng run rẩy ngừng.

      "Đừng sợ, sao!" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Thang Mang Lâm về hướng cửa sổ. Sức lực cường tráng của giống như ôm chú gà bẫng, tay lôi dây kéo, tay ôm Thang Mang Lâm, trượt theo sợi dây nối giữa nóc nhà với cái cây to ở đằng xa.

      ", chúng ta trốn ra được sao?" Thang Mang Lâm vừa ôm hông của Lăng Khắc Cốt, vừa khóc nức nở hỏi.

      "Ừ! Có ở đây, ai cũng đừng nghĩ tổn thương em nữa. Lần này là sơ sót, về sau có tình huống như thế nữa." Lăng Khắc Cốt sau khi nhảy xuống dưới mặt đất, trầm giọng an ủi.

      "Lão đại!" Bách Hổ mang theo Thẩm Đan vội vàng chạy tới thấy Thang Mang Lâm thoát khỏi nguy hiểm, được Lăng Khắc Cốt cứu ra, lập tức cung kính xin lỗi , " xin lỗi, chúng tôi tới trễ bước."

      " để cho nhìn thấy mặt trời ngày mai!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc lưu lại câu tàn nhẫn, liền ôm Thang Mang Lâm về phía chiếc bên Rolls-Royce màu bạc.

      "Dạ!" Bách Hổ khoát khoát tay với Thẩm Đan, liền mang theo vài tên thủ hạ vọt vào biệt thự.

      Lúc này Sơn Miêu thở hồng hộc chạy tới, khẩn trương hỏi Lăng Khắc Cốt: "Lão đại, nghe Mang Lâm xảy ra chuyện, có bị thương ?"

      "Tôi sao, cám ơn quan tâm." người Sơn Miêu có loại tà mị khiến Thang Mang Lâm sợ, thình lình rùng mình cái.

      "Tôi giúp Bách Hổ tay." Sơn Miêu thấy Thang Mang Lâm an toàn, an tâm thoải mái vọt vào biệt thự.

      "Sơn Miêu, nhìn thấy bọn cướp chưa?" Bách Hổ dọc theo biệt thự tìm vòng cũng còn tìm được người, lại đụng vào Sơn Miêu xông tới.

      "Tôi vừa tới, thân phận của đối phương là gì? Tại sao muốn bắt cóc Thang Mang Lâm?" Sơn Miêu nghi ngờ hỏi.

      "Tôi nào biết? Ngôi biệt thự này căn bản tra ra lai lịch, từ bao giờ xuất ở đây cũng có người biết."

      Ngôi biệt thự này căn bản liền bóng người cũng thấy, trừ thuộc hạ của tập đoàn Ưng Đế Quốc của bọn họ ra, ngay cả vật sống cũng thấy bóng dáng.

      biết cái bọn cướp đó làm thế nào trốn.

      Chẳng lẽ cái tên đàn ông tổn thương Thang Mang Lâm đó là quỷ?

      Ngồi vào trong xe, Lăng Khắc Cốt cũng tiếp tục ôm Thang Mang Lâm, Thang Mang Lâm cắn cắn môi, sau đó dùng đôi mắt đẹp hàm chứa u oán, điềm đạm đáng nhìn : ", em muốn sống nữa."

      " cho suy nghĩ lung tung, chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như bị chó điên cắn cái, quên nó !" Lăng Khắc Cốt quay mặt qua, thận trọng nhìn hai tròng mắt của , trong tròng mắt đen trầm tĩnh thấy tâm tình.

      "Em thể quên được! Nơi này, nơi này. . . . . . Còn có nơi này cũng dơ bẩn, bao giờ sạch nữa!" Thang Mang Lâm nắm tay trái Lăng Khắc Cốt đặt vào những nơi mình bị người đàn ông che mặt đó đụng chạm qua.

      Lăng Khắc Cốt lập tức rút tay về, cố ý cùng Thang Mang Lâm giữ vững cự ly 50 centimét.

      " phá hủy !" tà mâu chìm lạnh của Lăng Khắc Cốt đầy khí lạnh trầm.

      Bên trong xe rộng rãi tĩnh mịch có thể nghe được đốt ngón tay của Lăng Khắc Cốt phát ra thanh "Răng rắc răng rắc", quả đấm nắm chặt kia nổi lên gân xanh, động mạch cánh tay nảy lên phơi bày cơn giận của .

      Thang Mang Lâm yên lặng rơi lệ, im lặng nghẹn ngào, nhu nhược giống như con cừu bị tổn thương.

      Lăng Khắc Cốt đưa trở lại nhà trọ bên bờ biển Mai Tây rồi liền muốn rời .

      Thấy Lăng Khắc Cốt muốn , Thang Mang Lâm đột nhiên ôm chặt , nén lệ vô cùng nhu nhược, khóc thút thít, muốn dùng nước mắt lã chã này làm thành độc dược thấm vào trong lòng Lăng Khắc Cốt, để cho thương tiếc .

      "Tối nay muốn rời xa em, cầu xin ." Thang Mang Lâm dùng thanh năn nỉ vô dụng mà sợ hãi cầu xin Lăng Khắc Cốt, mà tứ chi của giống như bạch tuộc cuốn lấy .

      " còn có. . . . . ." Lời cự tuyệt của Lăng Khắc Cốt còn ra khỏi miệng, môi mỏng liền bị Thang Mang Lâm che lại. Nụ hôn của đột nhiên tới, nhiệt tình, giống như lữ khách đói khát lâu rốt cuộc tìm được suối nước mát lành, tham lam mút môi mỏng có nhiệt độ của Lăng Khắc Cốt. đánh bất ngờ khiến Lăng Khắc Cốt hề phòng bị, tim đập mạnh và loạn nhịp mất mấy giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo. lãnh khốc đẩy Thang Mang Lâm ra, dùng giọng xa cách : "Nghỉ ngơi tốt, ngày mai lại tới thăm em."

      Nước mắt Thang Mang Lâm lập tức giống như suối nước lăn xuống: "Em biết ngay chê em bẩn, Mang Lâm bao giờ sạch nữa, ai thích. Vừa rồi tại sao em chết ."

      xong, liền hướng ban công chạy , cho người ta cái ảam giác như muốn nhảy xuống luôn vậy.

      Vẻ mặt Lăng Khắc Cốt rét lạnh, sải bước đuổi theo Thang Mang Lâm, ôm lấy eo ngăn lại, ngăn trở động tác vượt qua lan can ban công của : " cho nhảy lầu! Băng Nhi, em phải vì mà sống tốt!"

      "Nhưng em quên được, trong thân thể của em giống như còn có cái thứ bẩn thỉu của người đàn ông kia, em còn. . . . . ." Thang Mang Lâm đau khổ mà nhìn Lăng Khắc Cốt, vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.

      tay Lăng Khắc Cốt kéo lấy ôm vào trong ngực, thanh giọng : " ở lại với em, đây chẳng qua là cơn ác mộng thôi."

      "Có ?" Thang Mang Lâm cười rộ lên, chứng kiến sau khi gật đầu, hạnh phúc mà đem mặt chôn ở trước ngực Lăng Khắc Cốt.

      Tay Lăng Khắc Cốt cứng đờ vỗ lưng Thang Mang Lâm, nhưng có phát , khuôn mặt chôn ở trước ngực tươi cười, cười đến vô cùng quỷ dị.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 34. Hỏng mất


      Hi Nguyên trở lại lâu đài Tinh Nguyệt, nhưng có tìm được Lăng Khắc Cốt, bởi vì giờ khắc này bồi ở bên cạnh Thang Mang Lâm.

      Hi Nguyên tịch mịch nằm ở giường Lăng Khắc Cốt, khóe miệng chỉ có bóng dáng của nụ cười đắng chát.

      chân chạy rất lâu mới tới chân núi, chận chiếc xe taxi để về nhà. Nhưng sau khi trở lại, chờ đợi cũng chỉ là gian phòng trống rỗng.

      đau lòng lau nước mắt, nhưng lệ lại càng tụ lại nhiều hơn.

      "Nha đầu xấu xí, đau lòng? cần khờ dại cho là Khắc Cốt mày!" Gương mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn đầy vẻ ngoan độc ác ý, ta chê cười giễu cợt Hi Nguyên.

      " phải cũng giống vậy sao?" Hi Nguyên lập tức phòng bị nhìn Tưởng Lệ Văn.

      Còn nhớ ba năm trước đây, ta nhân lúc Lăng Khắc Cốt có ở đây đánh , nhưng là bây giờ trưởng thành, Tưởng Lệ Văn nghĩ cũng đừng nghĩ đến khi dễ nữa.

      Thân là tình địch, giữa bọn họ địch ý càng ngày càng nặng.

      "Chúng ta? Nha đầu xấu xí ngây thơ! Tao là ân nhân của Khắc Cốt, ta cảm kích còn kịp, nhưng mày khác. Có tin hay Khắc Cốt hận được bóp chết mày?" Tưởng Lệ Văn thổi mười ngón tay móng mới vừa sơn màu đỏ tươi, cao ngạo hỏi.

      " gạt người!" Hi Nguyên dễ dàng bị Tưởng Lệ Văn khích bác, biết Tưởng Lệ Văn vẫn muốn làm Lăng phu nhân, cho nên muốn phá hư quan hệ của mình và Lăng Khắc Cốt.

      để cho Tưởng Lệ Văn được như ý, cũng vô cùng tin tưởng tình của Lăng Khắc Cốt dành cho cũng ít.

      " tin?" Tưởng Lệ Văn uốn éo vòng eo như con rắn của mình, xoay vòng quanh Hi Nguyên, sau đó cười lạnh đầy xem thường, "Mày khờ! Nếu như phải là Khắc Cốt ngầm cho phép, mày cho rằng năm đó bằng bản lãnh của tao có thể đánh con nuôi của ta sao?"

      Nghe được lời Tưởng Lệ Văn , trong nội tâm Hi Nguyên chấn động, là như vậy sao? thế nhưng dung túng để cho Tưởng Lệ Văn đối với quyền đấm cước đá, thế nhưng chịu nhìn bị tổn thương?

      "! lừa tôi!" Hi Nguyên giọng , tin phản bác lại.

      Lăng Khắc Cốt đối với cưng chiều thể là giả, tin lời Tưởng Lệ Văn , Tưởng Lệ Văn nghĩ chia rẽ quan hệ của và Lăng Khắc Cốt, bị lừa.

      "Tao lừa mày? Ha ha ha ha!" Tưởng Lệ Văn ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia đầy khinh thường cùng giễu cợt, "Chuyện như vậy tất cả trong lòng mọi người đều biết , nếu ba năm trước tao đá mày thảm như vậy, Khắc Cốt tại sao nửa ngày có ngăn cản tao? Bởi vì ấy hận mày! Hận mày là con của Dã Lang! Hận ba của mày giết hại em Băng Nhi của ấy! Nha đầu xấu xí, mày hiểu chưa? chừng Khắc Cốt chính là đem mày nuôi thành thứ đồ chơi, sau đó từng chút từng chút hành hạ mày."

      Lời Tưởng Lệ Văn, càng càng tàn nhẫn, mà khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên cũng bộc phát tái nhợt. Đôi con ngươi như hai trái nho đen của đọng đầy hơi nước.

      Ba năm trước đây, Lăng Khắc Cốt xác thực đứng ở bên, lãnh khốc có ngăn cản để cho Tưởng Lệ văn tùy ý đánh, chỉ là lạnh lùng đứng ở bên, tàn nhẫn cười tà.

      hận sao?

      Rốt cuộc ám ảnh mãi thể xóa là ở trong lòng Hi Nguyên, hay là Lăng Khắc Cốt?

      Hi Nguyên ngã mặt đất, lưng dựa vào mép giường, khổ sở che lỗ tai: " cho ! Đừng nữa! Ba làm như vậy!"

      Thấy dáng vẻ khổ sở của Hi Nguyên, Tưởng Lệ Văn hả hê hừ lạnh.

      Muốn cùng đấu, nha đầu xấu xí này còn quá non!

      tiếc bất cứ giá nào hủy diệt tình cảm của Khắc Cốt và nha đầu xấu xí này!

      Người trong tương lai có thể trở thành Lăng phu nhân, nắm trong tay Ưng Đế Quốc chỉ có thể là .

      Hi Nguyên bị ta bỏ lại, ý thức lại quay trở về ba năm trước, cái đêm hỗn loạn đó.

      "Ba hận bé con, ba thương bé con, Hi Nguyên là bảo bối của ba. . . . . ." Hi Nguyên giống như sắp hỏng mất, ngừng tự lẩm bẩm, đôi con người đẹp của giờ trống rỗng nhìn về phía trước.

      Đột nhiên tiếng sét vang lên, báo trước đêm mưa kéo dài, so với đêm trước còn mãnh liệt hơn.

      Hi Nguyên sợ che lại lỗ tai, dám nghe thanh ầm ĩ của tiếng sấm.

      Lăng Khắc Cốt trở về rồi, ấy thích bé con, hận !

      Lệ nóng khi tuôn, liền ngăn cũng được nữa, nước mắt điên cuồng giống như dòng suối ào ra, vui sướng chảy xuống.

      biết trải qua bao lâu, cặp mắt Hi Nguyên sưng lên giống như hai cái hạt đào, thân thể sắp biến thành hoá thạch đôi bàn tay đem ôm vào trong lòng.

      "Bé con đừng sợ, ta về rồi!"

      "Ba?" Thần trí Hi Nguyên có chút mơ hồ, cười khúc khích như người bị bệnh thân kinh, tay bé cuồng loạn vuốt khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, "Là ba, là ba."

      "Bé con!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng ôm lấy Hi Nguyên ở đất, tim của đầy khẩn trương cùng lo lắng. Giờ khắc này hận được giết chết chính mình, nên mềm lòng đối với "Băng Nhi", nếu là về nhà sớm, Hi Nguyên biến thành cái bộ dạng này.

      Hi Nguyên từ sợ tiếng sấm sét, có lẽ là bởi vì tiếng sấm quá giống tiếng súng, cho nên luôn khiến cho nhớ lại cơn ác mộng chân mà đáng sợ đó.

      Vừa nghe thấy tiếng sấm đầu tiên là còn an tâm mà an ủi "Băng Nhi" nữa, bỏ lại ấy vội vàng chạy về nhà. Để sớm về đến nhà, liền vượt qua mười cái đèn đỏ, đụng hỏng nắm trụ ngáng. Nhưng vẫn về trễ.

      "Ba hận bé con, ba hận bé con. . . . . ." Hi Nguyên ngừng tái diễn câu này, hai mắt vẩn đục như cũ, quá ràng. Bộ dáng kia của , nét mặt tựa như lúc bị kích thích ba năm trước đây vậy, mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt trầm xuống, con mắt đen như mực lạnh lẽo đầy sát khí khiếp người. "Ba cho con biết đây phải là ! Ba hận bé con! Ba hận con!" Hi Nguyên đột nhiên nắm chặt y phục Lăng Khắc Cốt, cuồng loạn mà nhìn ngực của , đầy vô dụng cùng mờ mịt.

      "Là ai ?!" nắm chặt hai cánh tay Hi Nguyên, ánh mắt sắc bén quan sát phản ứng của Hi Nguyên.

      "Ba hận bé con! Các ngươi cũng gạt tôi!" Hi Nguyên hi hi ha ha cười khúc khích, nhưng có trả lời. đem mình phong bế trong gian nho , nơi này, người nào có thể Tổn thương . cần lại để ý bất luận kẻ nào, bởi vì bọn họ đều là những kẻ lường gạt. Ba là kẻ lường gạt, Tưởng Lệ Văn là kẻ lường gạt, chú Ngân Báo bọn họ đều là tên lường gạt. . . . . .

      Lăng Khắc Cốt lo lắng kéo Hi Nguyên với gương mặt nhắn đầy lệ vào trong ngực, bàn tay run rẩy vuốt lưng của . chỉ mặc bộ quần áo mỏng đơn bạc thân thể lại lạnh lẽo giống như cục nước đá. vội vàng kéo cái mềm bao lấy Hi Nguyên, kéo chặt.

      "Chú Thẩm! Nhanh tìm Ngân Báo!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên vọt vào gian phòng của Quản gia Thẩm, hướng về phía ông lớn tiếng phân phó. Giọng điệu của đầy sợ hãi cùng lo lắng, Quản gia Thẩm phát bàn tay của run rẩy.

      "Tôi ngay!" Quản gia Thẩm khoác vào bộ y phục liền chạy ra tìm người.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :