1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20


      Lăng Khắc Cốt mặc bộ áo ngủ màu đen đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía Ngân Báo, mặt lạnh lùng mang theo chút tươi cười.

      "Lão đại, bé con nhớ ngài." Ngân Báo nóng lòng .

      Hôm nay cũng phải khuyên lão đại trở về, Thang Mang Lâm cho dù đẹp, dáng dấp cho dù giống "Băng Nhi" nữa, cũng chỉ là xa lạ, trong mắt của mấy huynh đệ bọn , chỉ có bé con là quan trọng nhất, nhưng người cần hiểu điều này hơn cả chính là lão đại, nhưng lại giống như kẻ mù, bị Thang Mang Lâm mê hoặc mà quên bé con trông mong cậu ta về nhà như ngóng trăng sáng vậy.

      Lời của Ngân Báo khiến thân thể thẳng tắp của Lăng Khắc Cốt cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng ủ dột của nhìn về ánh đèn xa xăm bên ngoài ô cửa sổ kia, khiến Ngân Báo đoán ra tâm tình của .

      "Lão đại?" Ngân Báo lo lắng liếm liếm môi, giờ khắc này cái đầu lưỡi vốn linh hoạt là vậy lại biết nên gì.

      "Chuyện của tôi cần quan tâm!" Lăng Khắc Cốt bỗng chốc xoay người, tròng mắt đen lạnh lùng thẳng tắp bắn về phía Ngân Báo, mang theo ma lực cho người kháng cự.

      "Nhưng mà lão đại, bé con vừa lúc mang tâm bệnh, tại rất sợ bị kích thích, cậu còn trở về, tôi sợ bé lại phát bệnh." Ngân Báo len lén quan sát sắc mặt của Lăng Khắc Cốt, quả nhiên nghe tới sợ bé con bị kích thích xong vẻ mặt liền trở nên khẩn trương, biết là lão đại vẫn còn quan tâm bé con, chỉ là vẫn chưa chịu cởi bỏ xiềng xích thù hận. Ngân Báo lén cười gian, sau đó cố ý tịch mịch xoay người, vừa vừa lẩm bẩm, "Lão đại muốn trở về thôi. Bé con đáng thương, mình phải nhanh về điều chế thêm thuốc, tránh cho bé mắc bệnh còn kịp chữa trị nữa."

      Nhìn Ngân Báo rời , thân thể Lăng Khắc Cốt giống như tượng đá lạnh lẽo đứng sững ở phía trước cửa sổ, hồi lâu có nhúc nhích, ngay cả khi Thang Mang Lâm gọi thần trí của cũng có thanh tỉnh.

      Nhìn bộ dáng lạnh lùng này của Lăng Khắc Cốt, Thang Mang Lâm luống cuống than . đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, vừa cảm kích cho mình tất cả, vừa sợ lãnh ngạo cùng khí phách của . Nhất là lúc ấy ở nhà, lòng của vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, nơm nớp lo sợ và đầy nghi hoặc.

      cho là đem mình Kim Ốc Tàng Kiều là vì thân thể của , thế nhưng gần tháng, trừ mấy cái ôm, ấy cũng chưa từng đụng qua . giống như là muốn đem cả Công Ti Bách Hóa cũng chuyển về nhà, mua cho đống lớn y phục có mặc mười năm cung hết cùng vô số châu báu.

      "Băng Nhi, muốn đem toàn thế giới tất cả đều cho em." Nhớ ngày đó Lăng Khắc Cốt mang về nhà vậy, khóe môi Thang Mang Lâm vểnh lên, có mấy phần giễu cợt.

      Băng Nhi, đó nhất định là Lăng Khắc Cốt thích? Mình chỉ là may mắn có gương mặt tương tự "Băng Nhi", cho nên mới được đối xử đặc biệt như vậy. cho toàn thế giới cao quý nhất gì đó, nhưng cảm thấy tim của , giữa vẫn rất xa cách.

      Nếu như giống "Băng Nhi", Lăng Khắc Cốt còn có thể đối với tốt như vậy sao?

      Thang Mang Lâm khẳng định có thể trả lời: !

      hiểu giá trị của mình chính là ở gương mặt.

      tiếp tục gọi Lăng Khắc Cốt nữa, Thang Mang Lâm giống như mọi ngày trở lại phòng ngủ của chính mình, đóng chặt cửa. ra cũng cần khóa, bởi vì Lăng Khắc Cốt căn bản đụng .

      Như thường ngày, Lăng Khắc Cốt ngồi ở sô pha trong phòng khách, mặt đầy lo lắng cùng ủ dột. Phòng khách rộng rãi bởi vì tối tăm của mà trở nên giống như bị khí lạnh tập kích. Bên trong nhà yên tĩnh đến mức giống như có thể nghe được tiếng hít thở của Lăng Khắc Cốt, đêm tĩnh mịch đến khiến người tâm hoảng.

      Màn hình LCD TV tường lúc sáng lúc tối phát ra tiết mục có hình nhưng thanh, ở bên trong gian nhập nhoạng sáng tối đó, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt lập loè giãy giụa đầy khổ sở. mấy lần muốn đứng dậy, rồi lại đè nén ngồi xuống.

      "Bé con . . . . ." Trong đêm tối đột nhiên truyền ra tiếng gọi mang theo giãy giụa này của Lăng Khắc Cốt, trầm thấp, giọng, giống như chạy ở giữa gianh giới đan xen giữa và hận.

      Thang Mang Lâm từ bên ngoài cánh cửa hé mở, lại có thể thấy được loại vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt. Chân tướng người đàn ông này là điều bí , để cho đoán ra, hiểu .

      Sẽ có hay ngày, tìm được "Băng Nhi", liền mặc kệ ?

      được! vất vả mới có được cuộc sống xa hoa giống như hoàng hậu này, quyết thể buông Lăng Khắc Cốt ra, muốn quay lại những tháng ngày vì đói nghèo mà sầu lo đó. Vì buộc Lăng Khắc Cốt lại, cho dù buộc dùng thân thể này phục vụ cũng sao. Nhưng vấn đề là hơn tháng, Lăng Khắc Cốt căn bản chưa từng đụng tới . Thông qua ánh mắt thâm thúy giống như sương mù kia, giống như thấy người khác, trong con mắt cũng phải Thang Mang Lâm, mà là "Băng Nhi".

      Đêm mát, gió lạnh đột nhiên chui vào trong quần áo của Thang Mang Lâm, khiến cho nhịn được run lên. cởi ra hai nút áo phía trước ngực của mình, cố ý để cho hai bầu ngực đẫy đà lộ ra hơn phân nửa, sau đó mang theo nụ cười mềm mại đáng về phía Lăng Khắc Cốt.

      Người đàn ông này, chắc chắn phải có được.

      ", mệt mỏi sao? Em giúp xoa bóp." ngồi ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt, đem thân thể nóng bỏng kia nương đến trong ngực , cố ý cúi thấp ngực, để cho thấy mỹ lệ của .

      Cặp mắt đen nhánh hẹp dài của Lăng Khắc Cốt phức tạp nhìn Thang Mang Lâm, có ngăn cản phục vụ của .

      Thang Mang Lâm lộ ra nụ cười vui vẻ, ngày nào đó, muốn nắm được trái tim của .

      Trong khí chảy xuôi loại hơi thở mập mờ, Lăng Khắc Cốt vào giữa lúc Thang Mang Lâm đem nơi đẫy đà dán lên lồng ngực của đột nhiên đẩy ra.

      ", em nguyện ý cho ." Thang Mang Lâm khẽ cắn răng, nới cổ áo ra, để cho mỹ lệ của mình phơi bày ở trước mặt Lăng Khắc Cốt.

      "Mặc vào! Em phải là kỹ nữ!" Lăng Khắc Cốt nắm áo khoác vắt ở bên lên, vừa ra ngoài, vừa lạnh mặt , "Tôi hôm nay nghỉ lại ở đây, em nghỉ ngơi sớm chút."

      Nhìn Lăng Khắc Cốt biến mất ở trước mặt mình, Thang Mang Lâm ảo não cắn môi dưới, trong hai tròng mắt quyến rũ thoáng qua ánh sáng lo lắng, giống như bầu trời quang đãng chợt bị che phủ bởi đám mây đen, che lấp đẹp đẽ của .
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21


      Gần tới mùa thu, nhiệt độ chênh lệnh giữa ban ngày và buổi tối rất lớn, nhất là vào ban đêm, độ ấm trong phòng có chút lạnh. Hi Nguyên ôm đầu gối ngồi ở bệ cửa sổ, con ngươi sáng trong nhìn chằm chằm vào cánh cổng bằng đồng chạm trổ hoa văn của lâu đài Tinh Nguyệt. Chú Ngân Báo đem ba chuyển phát về nhà, nhưng chờ có tới năm tiếng đồng hồ rồi, cũng thấy ba về.

      Chú Ngân Báo gạt người, ba căn bản muốn về nhà, muốn gặp lại bé con.

      Hi Nguyên khổ sở bĩu bĩu cái miệng nhắn, nước mắt ủy khuất ở trong hốc mắt trực trào ra. Ba về nữa rồi.

      "Bé con, ngủ , còn sớm nữa." Quản gia Thẩm bưng sữa nóng vào phòng, thấy bộ dáng điềm đạm đáng của Hi Nguyên, lập tức đau lòng khuyên nhủ.

      Ban đầu, bởi vì thân phận của Hi Nguyên, ông từng mấy thích bé, nhưng trải qua sáu năm cùng sống, tình thương với trong ông khắc vào trong tim. Cái tên cháu nội bảo bối kia thường thường từ châu Âu gọi điện thoại về hỏi thăm tình trạng của Hi Nguyên, còn kêu mình chăm sóc tốt cho bé.

      "Ông Thẩm!" Hi nguyên thấy Quản gia Thẩm hòa ái, lập tức nhào vào trong ngực của ông "Chú Ngân Báo giữ lời, bé con đợi ngày rồi mà ba cũng về."

      Vì lời của chú Ngân Báo, ngày hôm nay ăn gì cũng vô, trông ánh sao, ánh trăng mong đợi ba trở lại, nhưng thực tế lại đả kích .

      "Thiếu gia quá bận rộn, chờ cậu ấy giải quyết xong về nhà, bé con đừng nóng vội." Quản gia Thẩm vỗ vỗ lưng Hi Nguyên, từ ái dỗ dành .

      Tâm tư Thiếu gia, ông cũng mờ mịt, nếu hận Hi Nguyên, cậu ta lại đem cưng chiều tới tận trời, thậm chí đem những thứ tốt nhất toàn thế giới đều đưa đên trước mặt , còn nếu thích , trong mắt của cậu ta lại có cả hận thù.

      Quản gia Thẩm đưa sữa nóng tới trước mặt Hi Nguyên: "Uống chén sữa tươi để ngủ ngon giấc, chừng sáng sớm ngày mai thức giấc thiếu gia đứng trước mặt cháu rồi."

      "Cám ơn ông Thẩm." Hi Nguyên gật đầu tỉnh ngộ, cười duyên , "Bé con biết. Ông Thẩm cũng ngủ sớm chút ."

      "Bé con biết nghe lời!" Quản gia Thẩm siết chặt gò má tươi cười của Hi Nguyên, cười hòa ái.

      Chờ sau khi Quản gia Thẩm rời , Hi Nguyên liền trốn vào dưới tấm chăn màu hồng giường lớn của , ôm nỗi nhớ nhung Lăng Khắc Cốt vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, nhìn thấy người phụ nữ nhìn mặt khoác tay ba, ở trước mặt khiêu khích hôn lên môi mỏng của ba.

      "Lăng khắc cốt là của tao, con ranh, mày đừng có hòng giành với tao!" Ánh mắt kia dường như là uy hiếp .

      "! Ba!" Hi Nguyên cảm thấy tâm bị đâm đau đớn. muốn ba thuộc về người phụ nữ khác.

      Trong đêm tối bóng người tới, cái thân thể cao ngạo to lớn kia đứng ở trước giường Hi Nguyên, đem khổ sở của thu hết vào mắt. hơi có chút vùng vằng, rốt cuộc vẫn nhịn được ôm lấy bé con, để cho tựa vào ngực của mình.

      "Bé con, lại gặp ác mộng sao?" Mày kiếm Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại, cánh tay có lực xiết chặt hông của Hi Nguyên. Gương mặt tuấn tú có thể sánh ngang thần Apollon mang theo tiếc thương và cưng chiều.

      đau đớn thế nhưng hiểu sao tim cũng bị níu chặt.

      nên như vậy! là con của Dã Lang! làm sao có thể. . . . . .

      Mày kiếm của Lăng Khắc Cốt càng nhíu chặt, nhưng tay ôm Hi Nguyên cũng tự giác buông lỏng, thả mềm.

      Khi Hi Nguyên mở mắt ra, có chút thể tin được khi nhìn thấy ba, vui mừng quay qua ôm lấy hông của , ngây thơ nở nụ cười: "Ba."

      Hi Nguyên 12 tuổi còn vô lực của bé ngày đó nữa, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ thoát khỏi ngây thơ chất phác cùng non nớt, tản ra loại hơi thở khác thường, giống như tiểu thục nữ làm cho người ta hận được vê nhập vào cốt tủy để mà thương .

      "Ba, ba đâu lâu vậy, con tìm khắp nơi đều thấy ba." Chôn ở trong ngực Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhắn oán trách. Ba biến mất suốt tháng, tháng này hỏi rất là nhiều người, nhưng bọn họ cũng ấp úng chịu trả lời, giống như hành tung của ba là bí mật thể .

      "Ta phải về rồi sao? Bé con nhớ ta sao? Ngón trỏ thon dài của Lăng Khắc Cốt nâng cằm Hi Nguyên lên, ánh mắt thâm thúy nhìn . Trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Ánh mắt đó đột nhiên có ánh sáng lạnh thoáng qua như sói đói, mang theo ý ác độc muốn cắn người, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh. Nâng đôi môi mị hoặc lên, nóng bỏng nhìn Hi Nguyên.

      "Dĩ nhiên nhớ rồi!" Hi Nguyên nghịch ngợm nhảy lên đùi của , cố sức ôm chặt lấy eo của , " cho ba lại bỏ mặc bé con, ba ở nhà nhàm chán."

      "Có Ngân Báo bọn họ cùng chơi, bé con sao còn có thể nhàm chán?" Lăng Khắc Cốt khép lại với thân thể Hi Nguyên, lưng phía sau có chút cứng đờ thẳng tắp.

      Mặc dù bé con chỉ có 12 tuổi, tuy nhiên dần dần lộ ra điểm đặc trưng của phái nữ, cái thân thể mềm mại kia tản ra hương thơm ngọt ngào của sơn chi, tiểu mật đào muốn làm cho người phạm tội chống đỡ ở ngực Lăng Khắc Cốt, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của càng ngày càng lạnh, nhưng lưng lại càng ngày càng thẳng.

      "Chú Ngân Báo sao có thể so với ba? Chú ấy chỉ biết trêu chọc bé con." Hi Nguyên níu lấy cổ áo chỉnh tề của Lăng Khắc Cốt bất mãn ở trong ngực than thở.

      "Đó là thương bé con." Trong đáy mắt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt có ý cười nhợt nhạt thoáng qua. Nghĩ tới tính tình Ngân Báo này so với đứa bé còn bướng bỉnh hơn, mặt của Lăng Khắc Cốt cũng khỏi buông lỏng. theo mình nhiều năm như vậy, ta cũng có thấy bao nhiêu chững chạc, luôn là bộ dáng hi hi ha ha, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

      "Bé con mới cần chú Ngân Báo thối, bé con chỉ cần ba thương con." Hi Nguyên nghịch ngợm ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, khuôn mặt nhắn ngang ngược nheo nheo lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp, ôm ba cảm giác thoải mái, về sau nhất định cứ muốn được ôm như thế này.

      "Chú Ngân Báo thối?" Lăng Khắc Cốt bị hình dung này của Hi Nguyên chọc cười, Gương mặt tuấn tú cương nghị như được dùng dao đẽo gọt nở nụ cười hiếm hoi, so với vàng còn hiếm hơn, Hi Nguyên nhìn thấy vậy khỏi ngây dại

      Môi ba mỏng mà có hình, lúc lãnh khốc mím chặt lại khiến người sợ, nhưng tới lúc nhếch lên, ngờ lại rực rỡ như vậy. Vẻ mặt đầy thèm thuồng chảy nước miếng nhìn gương mặt tuấn tú của ba, rất muốn hôn cái. Nghĩ như vậy, cũng liền hành động, đem toàn bộ nước miếng in lên đôi môi mỏng của Lăng Khắc Cốt: "Ba, bé con thích người."

      "Bé con?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc nhìn Hi Nguyên, chỗ bị hôn lan tràn đỏ ửng, bỗng chốc nắm chặt Hi Nguyên, đôi con ngươi vui trừng lên, "Ai dạy con?"

      "Chú Ngân Báo thích người nên cùng với người đó làm chút chuyện thân mật." Hi Nguyên cũng có cảm thấy gió bão muốn nổi lên, đôi tay bé còn đùa bỡn cổ áo của Lăng Khắc Cốt.

      "Ngân Báo!" Gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt mang theo sát khí, nếu là Ngân Báo ở đây, sợ rằng sớm bị dùng ánh mắt giết chết. Cái tên Ngân Báo phong lưu này lại dám truyền thụ loại quan niệm này vào tâm hồn bé con, muốn chết sao?

      "Ba, người thích bé con sao?" Hi Nguyên u oán nháy đôi mắt đẹp, dưới hàng my cong vút là hơi nước vòng quanh trong hốc mắt, nước mắt trong suốt đổ rào rào rơi xuống, ướt nhẹp khuôn mặt nhắn trắng mịn.

      Hàng răng trắng như trân châu cắn môi dưới làm in hằn lên vệt răng, nhưng lại như hề biết đau.

      Ba thích Hi Nguyên sao?

      Chú Ngân Báo thích người muốn hôn ấy.

      Con mắt lạnh lùng sắc bén của Lăng Khắc Cốt thấy nước mắt của Hi Nguyên rơi xuống dâng lên áy náy: "Con là bé con của ta!"

      "Nhưng ba lại thích bé con." mắt đẹp của Hi Nguyên ủy khuất rũ xuống, khuôn mặt nhắn đầy vẻ mất mác, bả vai gầy yếu khẽ run run.

      "Đừng khóc, ba thương bé con." Gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt có chút vặn vẹo, lau nước mắt của Hi Nguyên. Ngón tay thô ráp mơn trớn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của Hi Nguyên, khiến cho loại cảm giác tê ngứa khác thường.

      "Có ? Vậy cho phép ba hôn người con khác, nụ hôn của ba chỉ muốn để dành cho bé con thôi!" Hi Nguyên vui mừng ngẩng khuôn mặt nhắn lên, lộ ra nụ cười ngang ngược.

      Đôi mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, tròng mắt đen xẹt qua ánh sáng quỷ dị, "Bé con thích ba?"

      "Đương nhiên rồi." Hi nguyên cười ôm sát lấy , nhiều ngày tháng nhớ nhung rốt cuộc được bồi thường xứng đáng rồi, bây giờ ở trong ngực của . Nhưng chỉ biết có vui mừng, cũng có thấy trong mắt của Lăng Khắc Cốt nổi lên lãnh cùng quỷ dị, nụ cười lạnh tà ác nguy hiểm giống như Satan tới từ địa ngục. Nếu như Hi Nguyên là tiểu bạch thỏ, vậy chính là đại sói xám, con sói xám lớn đầy bí cùng quỷ quái.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22. Con nuôi sắp trưởng thành (1)


      tồn tại của Thang Mang Lâm vẫn là bí mật đối với Hi Nguyên, tất cả mọi người thủ khẩu như bình (giữ mồm, giữ miệng kín như bưng), ai cũng cho biết. Ba năm trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, Hi Nguyên lớn lên thành xinh đẹp, khuôn mặt trẻ trung khỏe mạnh luôn tươi cười, nhìn hề thấy tái nhợt cùng nhu nhược nữa. được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, tựa như công chúa trời sinh, trong cao quý lại mất hấp dẫn, trong trẻ trung lại lộ ra quyến rũ.

      Hi Nguyên để ý tới giáo viên Vương chủ nhiệm lớp giảng bài, vùi đầu rất thấp, vừa trả lời tin trong QQ, vừa nhếch khóe miệng lên cười duyên.

      " Thẩm, sớm như vậy thức dậy rồi sao?" Nghĩ tới châu Âu tại vừa mới bốn giờ sáng, Hi Nguyên khỏi quan tâm hỏi.

      " ngủ được." Ba chữ đơn giản, có Hi Nguyên cũng hiểu thâm tình. Thẩm Đan ở nước Pháp nhìn tin tức điện thoại di động truyền đến, hốc mắt có chút ửng đỏ. Chia xa mấy năm này, trừ lần cha mẹ xảy ra tai nạn máy bay trở về, cũng chưa gặp lại Hi Nguyên, thời điểm nhớ nhung quá điên cuồng, liền chân trần dọc theo sông Seine chạy như điên, nếu sợ mình chết đuối trong nhớ nhung này.

      "Lại huấn luyện đến rất khuya sao? nên quá mệt mỏi, nếu ông Thẩm đau lòng chết."

      "Vậy còn em? Có đau lòng ?" Thẩm Đan thử dò xét hỏi thăm, mặc dù biết mình xứng với Hi Nguyên, lại vẫn hy vọng xa vời trong lòng mình có khác biệt với những người khác.

      "Có chứ! Thẩm là trai của em mà”, Hi nguyên nhịn được cười lên. Thẩm Đan rời Trung Quốc mấy năm này, vẫn liên lạc với qua QQ, mỗi khi gặp chuyện phiền não, mặc kệ Paris có phải giữa đêm hay , đều quấy rầy . Mà Thẩm Đan vĩnh viễn là người nghe trung thành nhất, là người trai khéo hiểu lòng người nhất.

      Thẩm Đan cầm di động có chút mất mát.

      trai, ở trong lòng Hi Nguyên, chỉ như người . Nhưng hi vọng mình chỉ là trai.

      "Lão xử nữ nhìn em, Thẩm, lúc khác lại tán gẫu." Hi Nguyên vừa đem máy cất vào túi, chủ nhiệm lớp, giáo viên Vương liền tới bên người .

      "Lăng Hi Nguyên! Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, câu tiếp theo là gì?"

      "Tráng sĩ trở về." Hi Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cung kính trả lời. Mặc dù số học giỏi, nhưng ngữ văn nếu gặp qua là quên được, chút vấn đề này làm khó được .

      "Rất tốt! Mời ngồi!" Giáo viên Vương bị làm cho tức giận đến cắn răng, lại thể trách cứ , chỉ có thể tức giận xoay người, tiếp tục giảng bài.

      Tề Nhạc hướng Hi Nguyên le lưỡi: "Nguy hiểm ."

      Hi Nguyên quay qua Tề Nhạc làm cái thủ thế "Ok", mặt mày hếch lên hớn hở như vầng trăng sáng, sáng trong đến mê người.

      Tiết ngữ văn dài lê thê trầm buồn cuối cùng cũng kết thúc, Hi Nguyên lập tức thu dọn sách vở vào cặp chạy ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của , hàng năm vào ngày này, ba mặc kệ ở cái xó nào của thế giới, đều biết bay trở về Zu chức sinh nhật cho . vội vàng chạy trở về, chạy vào lồng ngực ba.

      lần này Mĩ mười tháng, khiến nhớ muốn chết được.

      Mới vừa chạy ra sân trường, liền bị người đeo kính đen đụng vào, vội vàng hướng đối phương xin lỗi: " xin lỗi."

      " có việc gì, bộ cẩn thận chút." giọng đầy từ tính vang lên bên tai Hi Nguyên, đối phương cúi thấp mặt muốn rời . Hi Nguyên từ mép chiếc mũ rộng vành liếc thấy khuôn mặt có chút quen thuộc.

      "Thang Dật Thần! Là Thang đẹp trai! Ồ! Trời ạ! Nhạc Nhạc nếu là biết người tôi đụng phải là biết hưng phấn tới cỡ nào!" Khi Hi Nguyên nhận ra đối phương chính là minh tinh điện ảnh và truyền hình Thang Dật Thần có chút hưng phấn bắt tay ta lại.

      "Buông ra!" Thang Dật Thần có chút cuồng ngạo nheo đôi tròng mắt đen tinh xảo lại, khinh thường hừ lạnh. này biết, là con kim chủ của em .

      " Thang dẹp trai, ký tên giùm tôi được ? Bạn của tôi rất thần tượng ." Hi nguyên vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc ngày ngày hướng về phía hình Thang Dật Thần chảy nước miếng, thiếu chút nữa cười lớn. Nếu giúp Nhạc Nhạc lấy được chữ ký của Thang Dật Thần, Nhạc Nhạc phải cảm động đến rơi nước mắt, vì làm trâu làm ngựa cả đời sao.

      " rảnh!" Thang Dật Thần phiền não hất tay ra, thèm quan tâm đến lý lẽ của Hi Nguyên, vào bên trong siêu thị. Gần đây đồng ý để mụ đàn bà giàu có bao nuôi, bị ông chủ phong bế, phiền muốn chết, nào có tâm tình ký tên cho người khác.

      "Cái đồ kiêu ngạo!" Hi Nguyên có chút bất mãn nhìn bóng lưng Thang Dật Thần, hiểu nổi chàng trai cuồng ngạo như vậy, Nhạc Nhạc làm sao lại mê mẩn muốn chết.

      Lắc lắc đầu, hướng về con đường tối tối phía xa chạy băng băng, chạy thẳng về hướng lâu đài Tinh Nguyệt. Trong lòng , chỉ có ba quan trọng nhất, những người đàn ông khác đều chỉ như khí, cho dù là siêu sao Thiên Vương vạn người mê Thang Dật Thần.

      Trong căn phòng của quán rượu, Thanh Long lạnh lùng trầm tư liếc nhìn vẻ mặt nịnh hót của Ngô Trạch Đoan, câu. càng lời nào, đối phương càng hốt hoảng.

      "Tổng giám đốc Long, muốn cũng được, nhưng là cũng biết ba năm này, tôi tốn ít tiền vào . . . . . ." Ngô Trạch Đoan híp đôi con mắt hẹp cười cười giơ ly rượu lên, lấy lòng đối phương vẫn luôn trầm mặc, CEO Thanh Long của điện ảnh và truyền hình Long Dực.

      Tầm mắt Thanh Long xuyên thấu qua ly rượu quan sát Ngô Trạch Đoan, ánh mắt mang theo nụ cười khiến Ngô Trạch Đoan sợ thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu.

      "Tổng giám đốc Long, năm trăm vạn. . . . . . Tôi có thể suy nghĩ . . . . ." ly rượu của Ngô Trạch Đoan giơ cũng phải, thả cũng xong, cười cười xấu hổ, tay cầm ly rượu có chút chột dạ run rẩy.

      "Ông nghĩ rằng ông có tư cách điều kiện với tôi sao?" Thanh Long đột nhiên cười tiếng, cười đến nho nhã, cười đến dịu dàng, nhưng lời ra lại bén nhọn khác thường, khiến Ngô Trạch Đoan thiếu chút nữa làm rớt ly rượu trong tay.

      "Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, điều kiện này còn có thể thương lượng. . . . . . Ha ha. . . . . . Có thể thương lượng. . . . . ." Ngô Trạch Đoan cười giả lả, trán mồ hôi lạnh toát ra. Vốn cho là Thanh Long trẻ tuổi như thế, nhất định giải quyết đơn giản, nhưng ngờ mình diễn cả đêm, Thanh Long này đều bất vi sở động ( hề động đậy, ý chả thèm phản ứng).

      "Hai trăm vạn, Thang Dật Thần về với tôi." Thanh Long ra giới hạn thấp nhất.

      "Tổng giám đốc Long, Dật Thần là trụ cột của tôi." Thang Dật Thần là cây rụng tiền của , thể nào hai trăm vạn là đem cậu ta bán . Mặc dù ký hợp đồng với Thang Dật Thần chỉ dùng 50 vạn.

      " đồng ý? Có tin tôi có thể để cho ông đồng bồi thường hủy hợp đồng cũng lấy được hay ?" Thanh Long bỏ lại câu uy hiếp này, liền đứng lên, thèm nhìn tiếp sắc mặt khó chịu của Ngô Trạch Đoan.

      Ngô Trạch Đoan suy tính liên tục, bởi vì sợ đắc tội tập đoàn Long Dực mà đứt con đường tiền tài của mình, thể làm gì khác hơn là cắn răng đồng ý điều kiện của Thanh Long: "Tổng giám đốc Long đừng nóng giận, hai trăm vạn hai trăm vạn."

      Cũng bởi Thang Dật Thần, đắc tội với đại lão bà giới giải trí chống lưng của , giữ lại cậu ta cũng dùng được, bằng đổi lấy hai trăm vạn.

      Trong gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng của bệnh viện vốn khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, ba của trở thành người thực vật nằm im lìm giường bệnh, cả người cắm đầy các loại ống, thấy cha tái nhợt gầy yếu, Thang Dật Thần khó chịu dị thường. Ba năm trước đây bởi vì sau khi phẫu thuật xảy ra biến chứng nghiêm trọng, sinh mạng của ba lần nữa xuất nguy cơ, mặc dù cấp cứu thành công, những rốt cuộc vẫn thể tỉnh lại nữa. Thang Dật Thần cách tường thủy tinh nhìn ba trong phòng chăm sóc đặc biệt, tâm tình nặng nề khác thường. Mặc dù là người theo thuyết vô thần, giờ khắc này đáy lòng cũng yên lặng cầu nguyện thượng đế, hi vọng ba có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

      ". . . . . ." giọng do dự vang lên sau lưng , Thang Dật Thần lập tức kinh ngạc quay người lại. http://***************.com

      "Lâm. . . . . .", chữ "Lâm" còn chưa ra miệng, Thang Dật Thần liền sửng sốt, khi thấy em thân hàng hiệu của Pháp giữa đám vệ sĩ áo đen ra ở trước mặt mình lập tức căm tức , " nên xuất ở chỗ này! Ba muốn thấy đứa con bán thân thể của mình! Mày ! !"

      ", Lâm Lâm có. . . . . ." Thang Mang Lâm nghĩ giải thích, nhưng từ tình cảnh bây giờ của bản thân, cũng có cách nào tự bao biện cho mình. hiểu mục đích Lăng Khắc Cốt đem mình Kim Ốc Tàng Kiều là cái gì, nếu như là vì thân thể của , ba năm nay ta đều có chạm qua . phỉ ta là GAY, cho nên muốn dùng mình để che giấu thân phận của ta chứ?

      "? Vậy mấy thứ y phục này là tự nhiên mà có sao? Còn có dây chuyền này, khuyên tai. . . . . . Tùy tiện cái bằng ba cật lực làm việc mấy năm, thậm chí mấy chục năm mới kiếm được, chẳng lẽ những thứ này đều là người khác tặng ? mày phải đứa ngốc, Lâm Lâm, mày thay đổi, trở lại để cho tao nhận ra nữa rồi. Mày , cần lại ra trước mặt hai người bọn ta, coi như Thang Dật Thần tao cho tới bây giờ từng có đứa em này!" Thang Dật Thần vào giờ khắc này vừa tức giận với em hiểu được làm sao giữ thân trong sạch, lại thấy tức giận chính mình vô năng. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, vì phí phẫu thuật của ba quá cao, bọn họ thể đem tín ngưỡng của chính mình, tôn nghiêm, tự tin cũng vứt xuống đất mặc cho người chà đạp. Bởi vì bọn họ là người nghèo, cho nên em mới trở thành đồ chơi của kẻ có tiền.

      Nực cười biết bao.

      Cái thế giới này từ xưa tới nay chính là công bằng.

      ", tha thứ cho Lâm Lâm." Mang Lâm khổ sở mà đem tờ chi phiếu nhét vào trong tay , đợi Thang Dật Thần đem chi phiếu ném vào trong tay liền nén lệ xoay người chạy . Mấy tên hộ vệ thấy thế, lập tức đuổi theo.

      trai sai, bán đứng thân thể của mình, bây giờ mặc dù Lăng Khắc Cốt có đụng , cũng đại biểu về sau cũng đụng. người học mười mấy năm múa ba lét, thế nhưng thành người tình cho người khác bao nuôi . . . . .
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23. Con nuôi sắp trưởng thành (2)


      Khi về đến nhà, Lăng Khắc Cốt ngồi ở trong phòng khách xem báo. Hi Nguyên thét lên nhào vào trong ngực của : "Ba, người trở lại rồi."

      "Nhớ ta sao?" trong tròng mắt đen Lăng Khắc Cốt có loại ánh sáng tà mị, môi mỏng có chút nhếch lên mỉa mai, cười như cười, gương mặt tuấn lãnh khốc giống như Satan tới từ địa ngục, lạnh lẽo rồi lại có lực hút trí mạng.

      "Bé con nhớ ba, nhưng ba cũng nghĩ tới bé con. Vừa liền mười tháng, ngay cả điện thoại cũng thèm gọi về." Hi Nguyên có chút oán trách níu lấy y phục đắt giá của Lăng Khắc Cốt. Mười tháng thấy, Lăng Khắc Cốt trở càng trở nên ưa nhìn hơn, càng thành thục hơn, người nồng đậm hơi thở nam tính, khiến Hi Nguyên có chút say.

      "Ta công tác."

      "Lấy cớ! Truyền thông Thiên Đô về Scandal người cùng dì Lệ Văn chung với nhau. Con thấy là ngài gặp người tình đúng hơn." Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhắn. Mặc dù vào ba năm trước sau kiện bị Tưởng Lệ Văn ngược đãi ta liền bị phái đến nước Mĩ, nhưng quan hệ của ba và ta giống như cũng có sứt mẻ gì, ngược lại trở nên càng thân mật, mỗi lần nước Mĩ, truyền thông liền rùm beng thông báo Scandal của hai người bọn họ.

      "Người tình?" ánh mắt hẹp dài của Lăng Khắc Cốt lạnh lùng quỷ dị nheo lại.

      "Chẳng lẽ đúng?" Hi Nguyên khẩn trương nhìn Lăng Khắc Cốt, là sợ thừa nhận giữa cùng Tưởng Lệ Văn có quan hệ mập mờ.

      Lăng Khắc Cốt cười nhạt chẳng đúng sai, trả lời vấn đề của Hi Nguyên. Chỉ là từ trong túi móc ra cái hộp xinh xắn đưa cho : "Sinh nhật vui vẻ!"

      "Lại là cục đá!" Thấy dây chuyền ngọc xanh trong hộp kia, Hi Nguyên thất vọng trả lời. muốn căn bản phải châu báu ngọc ngà, thứ này chỉ cần tốn tiền là có thể mua được, muốn chỉ là quan tâm của Lăng Khắc Cốt. Nhưng những lúc ở bên chỉ cần dùng ngón tay cũng đếm được.

      " thích?" Lăng Khắc Cốt nâng khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên lên, con ngươi tà mị lãnh lẽo khẽ nheo lại.

      "Nếu như có thể đem người làm thành quà thú vị hơn đấy!" Hi Nguyên ngang ngược níu lấy cổ áo Lăng Khắc Cốt, ngực nhắn mà hoàn mỹ trong lúc vô ý áp vào ngực của đối phương.

      "Con còn là đơn thuần nữa rồi, con là bé con của ta!" Nắm cằm xinh xắn của Hi Nguyên, trong mắt Lăng Khắc Cốt thoáng qua tia ác độc. Giờ khắc này, còn thương .

      Hi Nguyên cũng nhận thấy được tà mị trong ánh mắt của Lăng Khắc Cốt, cười gục vào đầu vai , như đứa trẻ bị mệt: "Bé con mượn bả vai dùng chút, hôm nay mệt quá."

      Môi mỏng của Lăng Khắc Cốt nhàng nhếch lên góc, mang theo lạnh lẽo, cũng lộ ra ma mỵ, giống như Satan trong đêm tối, nguy hiểm lại mê người.

      Dính vào người Lăng Khắc Cốt, trong lòng Hi Nguyên nhàng nhảy lên. Từ người ba truyền đến cỗ mùi xạ hương thuần nam tính, mùi hương kia quanh quẩn ở chóp mũi Hi Nguyên, dễ ngửi đến khiến nhịn được hít sâu.

      Cúi đầu nhìn cái đầu nho mè nheo tại trước ngực mình, Lăng Khắc Cốt tự chủ được chống đỡ lên đỉnh tóc . tuấn lãnh cùng Hi Nguyên xinh đẹp tạo thành bức tranh xinh đẹp, tựa như Satan kết hợp cùng với thiên sứ.

      "Khắc Cốt, thế nào về nước cũng có đợi em?" Gương mặt xinh đẹp của Tưởng Lệ Văn xuất trước mặt Hi Nguyên, nụ cười oán hận của ả khiến Hi Nguyên thấy chói mắt.

      "Công việc của là ở Mĩ." Lăng Khắc Cốt đầy uy nghiêm trừng mắt nhìn Tưởng Lệ Văn cái, sau đó đem Hi Nguyên thả xuống đất, vỗ vỗ đầu của dụ dỗ : "Bé con tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, ta có chuyện với Lệ Văn."

      "Ba!" Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhắn. Ba thấy Tưởng Lệ Văn dĩ nhiên cũng vứt mình qua bên, chẳng lẽ mình có quan trọng bằng Tưởng Lệ Văn?

      "Nhanh !" Lăng Khắc Cốt nhu hòa nhưng mất nghiêm nghị ra lệnh cho Hi Nguyên.

      Hi Nguyên chỉ có thể cam lòng trừng mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Tưởng Lệ Văn cái, hếch khuôn mặt nhắn lên kiêu ngạo mà lướt qua Tưởng Lệ Văn, về phía gian phòng lầu của mình.

      Sau khi Hi Nguyên rời , dịu dàng mặt Lăng Khắc Cốt lập tức thu lại, ánh mắt sắc bén đến kinh người: "Đến thư phòng!"

      Tưởng Lệ Văn cắn cắn môi dưới thoa son đỏ mọng, mặt ủy khuất theo sau lưng Lăng Khắc Cốt.

      "Lệ Văn, hơi quá rồi." Lăng Khắc Cốt đứng ở bàn đọc sách, lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ Văn. ta từng vì cố cứu Băng Nhi mà phải đổi bằng trong sạch của bản thân, bất hạnh bị Dã Lang làm nhục, mặc dù thể cứu Băng Nhi, nhưng phần thâm tình lòng muốn cứu Băng Nhi của ấy, trong tâm vẫn luôn cảm kích. Nhưng vậy có nghĩa chuyện riêng của cho phép tùy ý hỏi tới.

      Mắt đẹp của Tưởng Lệ Văn ngước lên, u oán : "Khắc Cốt, em thể quan tâm sao?"

      " chỉ là bạn bè." muốn nhìn vẻ mặt Tưởng Lệ Văn đầy uất ức này, Lăng Khắc Cốt xoay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. người mang theo hơi thở lẫm liệt cho người phản bác.

      "Khắc Cốt, xin cho em được , em thể mất được." Tưởng Lệ Văn thể chịu thua, cố gắng nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha? đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Khắc Cốt, chặt, chịu buông tay.

      "Buông tay!" trong thanh lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt có chút vui, hình như nhẫn tức giận sắp bộc phát.

      " thả! Lăng Khắc Cốt, chúng ta từ cùng nhau lớn lên, chỉ có em hiểu nhất, cũng chỉ có em nhất. Để cho em làm người phụ nữ của , em khiến cho thỏa mãn hơn mấy thứ người tình kia" Tưởng Lệ Văn đỏ mặt chút nào hôn lên da thịt phía sau cổ của Lăng Khắc Cốt, đôi tay nghĩ xoay khuôn mặt tuấn tú của lại, ấn môi lên môi mỏng của .

      Lăng Khắc Cốt ghét bỏ đẩy Tưởng Lệ Văn ra, lau son môi nơi khóe miệng lãnh khốc : "Lệ Văn, xin tự trọng! Nếu ngay cả bạn bè cũng cần nghĩ!"

      xong, bỏ lại Tưởng Lệ Văn với vẻ mặt lúng túng, rời .

      Nhìn cửa phòng sách đóng lại trước mặt mình, mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn thoáng qua nụ cười quỷ dị: " Lăng Khắc Cốt sớm muộn có ngày trở thành của tôi! trốn thoát!"

      Đêm rất trầm, đêm sao giống như tờ giấy tuyền thành bị đổ mực, tầng tầng lớp lớp mây mù giống như đồi núi nhấp nhô chập trùng, che lấp cả vùng đất.

      Mặt của Lăng Khắc Cốt cũng tĩnh mịch như màn đêm này, làm cho người ta thấy màu sắc, chỉ có hai tròng mắt đen sắc bén, tinh xảo lóe lên trong đêm tối, như đá quý sáng chói.

      dựa ban công, lạnh lùng vuốt vuốt chuỗi thủy tinh treo điện thoại di động trong tay—— đây là quà tặng ba năm trước Hi Nguyên tặng quà sinh nhật , ngón cái mơn trớn từng viên thủy tinh quen thuộcnày, trong đầu nổi qua hình ảnh non nớt của Hi Nguyên.

      Đột nhiên dùng sức chút, ngón cái bị bị góc cạnh của thủy tinh quẹt làm bị thương, đau nhưng có thấm vào đến đáy lòng của .

      " ngủ được?" Giọng của Tưởng Lệ Văn từ ban công bên cạnh truyền đến.

      Lăng Khắc Cốt mày kiếm nhướn lên, mà nhìn về phía Tưởng Lệ Văn, từ trong phòng ngủ của lộ ra vầng sáng của ánh đèn bao phủ lấy ta, hoàn mỹ được giống như nữ thần Athena.

      "Có muốn ly rượu đỏ hay ?" Tưởng Lệ Văn giơ giơ ly rượu trong tay, nhếch môi lên, lộ ra nụ cười mê hoặc.

      Ly thủy tinh chân cao chứa đầy dung dịch rượu màu đỏ, phát ra hương thơm tinh khiết mê người, tựa hồ hấp dẫn mọi người thưởng thức.

      Lăng Khắc Cốt chẳng đúng sai nhún nhún vai, liền đem đầu chuyển hướng về phía màn sân khấu tối đen kia. Mây vần vũ, thỉnh thoảng lộ ra chút ánh sao, đem gương mặt tuấn tú của chiếu từng góc cạnh. Trong đôi tròng mắt đen như mực kia chứa màu sắc làm cho người ta nhìn thấu, khuôn mặt tuấn lạnh như pho tượng đá.

      Tưởng Lệ Văn cầm ly rượu bên cạnh lên, đổ đầy rượu đỏ, cách ban công đưa cho Lăng Khắc Cốt: "Rượu là thuốc ngủ tốt nhất, em biết nhớ tới Băng Nhi, uống nó thấy tốt hơn chút."

      Băng Nhi tựa như bàn tay vô hình, mực khống chế cảm xúc của Lăng Khắc Cốt, ta nhếch lên tia cười lạnh mang theo trào phúng, ở đáy lòng hừ lạnh. Băng Nhi là con bài tốt nhất trong tay , đây là lợi khí để phá rào cản của Lăng Khắc Cốt, buông tha lợi dụng Băng Nhi để đạt tới mục đích phải có được Lăng Khắc Cốt.

      "Cụng ly! Chúc tối nay có giấc mộng đẹp!" Tưởng Lệ Văn ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lộ ra nụ cười vô hại, lấy ly rượu rỗng hướng về phía Lăng Khắc Cốt.

      Lăng Khắc Cốt liếc nhìn Tưởng Lệ Văn, nghi ngờ gì nhận lấy ly rượu, uống hơi cạn sạch ly rượu đỏ cất giấu bí mật kia: " ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai bay trở về nước Mĩ, bên kia còn cần quản lý."

      "Khắc Cốt, em muốn lưu lại." Tưởng Lệ Văn u oán thở dài, " phái em đến nước Mĩ ba năm, em chịu tha hương độc đủ rồi, có thể để cho em trở lại bên cạnh mọi người ? có tình , có tình bạn cũng tốt."

      "Tôi suy nghĩ! Nhanh ngủ!" Lăng Khắc Cốt đành lòng . Trong giọng chút ân cần, tựa như người trai thương em uy nghiêm ra lệnh.

      "Cám ơn!" Tưởng Lệ Văn cực vui mà khóc, ngượng ngùng lau lau nước mắt, xin lỗi với Lăng Khắc Cốt, "Khắc Cốt, em cố gắng để cho phải lo lắng."

      Xoay người biến mất, mặt ta là nụ cười lạnh vì gian kế được thực . chờ Lăng Khắc Cốt chủ động leo lên giường của . Hi Nguyên càng ngày càng xinh đẹp, uy hiếp càng lúc càng lớn, thể đợi thêm, muốn chủ động xuất kích. riêng gì Hi Nguyên, còn có "Băng Nhi" giả đó, để cho họ cướp lực chú ý của Lăng Khắc Cốt.

      Tưởng Lệ Văn vào nhà xong, vẫn dựa vào ban công có nhúc nhích. biết trải qua bao lâu, bức tranh sơn thủy vẩy mực kia đột nhiên biến sắc, đạo tia chớp phá vỡ màn sân khấu, nương theo mà đến là tiếng sấm kinh thiên. Cuồng phong lãnh gào thét thổi thấu y phục của , chẳng những cảm giác lạnh, ngược lại toàn thân nóng ran, ý thức của dần dần mơ hồ, lý trí lặng lẽ cách xa.

      Đúng lúc này cửa phòng của đột nhiên bị mở ra, Hi Nguyên giống như thiên sứ nhu nhược, ôm cái gối nhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 24


      Đúng lúc này cửa phòng của đột nhiên bị mở ra, Hi Nguyên giống như thiên sứ nhu nhược, ôm cái gối nhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"

      Đột nhiên nghe được tiếng của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt chợt xoay người. Khi thấy khuôn mặt nhắn đầy sợ hãi của từ động giang hai cánh tay ra, nghênh đón đứa này sà vào lồng ngực .

      "Sao mà vẫn giống hệt như lúc còn bé vậy?" trong giọng của Lăng Khắc Cốt lơ đãng mang theo thương tiếc, ôm lấy Hi Nguyên, đặt lên giường King to lớn.

      " cần rời xa bé con!" Hi Nguyên ôm lấy Lăng Khắc Cốt giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, chịu buông tay.

      Lăng Khắc Cốt buông xuống nội tâm giãy giụa, ngồi ở bên giường, đặt Hi Nguyên ở đùi nhàng dụ dỗ: "Chỉ là sấm thôi, có gì đáng sợ. Ngủ , ta ở đây với con."

      Hi Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, chạm phớt cái lên gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt, mới an tâm vùi vào trong ngực : "Sau khi bé con ngủ cũng cho ba rời !"

      "Được!" Lăng Khắc Cốt gật đầu cái.

      Hi Nguyên lúc này mới yên lòng nhắm mắt lại.

      Nghe được tiếng hít thở đều đều của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt mới nhàng đặt lên giường. Nhưng hai tay của vẫn ôm chặt lấy , hại cách nào thoát thân. bất đắc dĩ thở dài, nằm ở bên cạnh Hi Nguyên, vỗ nhè lên lưng của , giống như rất nhiều đêm trước đây khi còn bé, dỗ dành ngủ.

      Cơn buồn ngủ dần dần đánh úp về phía đầu óc của , mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

      Trong cơn mơ màng, sức nóng ran bên trong thân thể ngày càng tăng, giống như lữ khách đói khát quá lâu thèm muốn ốc đảo, ôm chặt lấy mảnh mát lành trong ngực, môi mỏng tham lam hấp thu ngọt ngào của suối nguồn thanh mát này.

      Bị tập kích bất ngờ Hi Nguyên cảm thấy môi hồng của mình bị đôi môi vừa mềm mại mà lại bá đạo che lại, kinh ngạc mở đôi mắt mê ly vẫn trong cơn buồn ngủ ra, thấy được khuôn mặt tuấn tú say mê của Lăng Khắc Cốt như tia chớp xẹt qua.

      "Ba. . . . . . Ba. . . . . . Ưm. . . . . ." Lời của còn chưa ra miệng, liền bị cái lưỡi mạnh mẽ của Lăng Khắc Cốt chận lại.

      Nhất thời, tim như bay lên, nụ hôn mong đợi lâu nay rút cuộc thực được. hưng phấn nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Lăng Khắc Cốt, trúc trắc đón nhận nụ hôn nóng bỏng kia của Lăng Khắc Cốt.

      Hi Nguyên kìm lòng được nhắm mắt lại, cảm thụ xâm lược của Lăng Khắc Cốt. môi truyền đến hơi đau nhói, răng nhọn của Lăng Khắc Cốt gặm cắn cánh môi màu hồng như nụ hoa của , mang cho cảm giác khác thường, trong đau đớn lại có niềm vui sướng cực hạn.

      Những thanh nỉ non phát ra từ trong cái miệng nhắn của Hi Nguyên đều bị Lăng Khắc Cốt nuốt vào trong bụng, có chút e lệ, nhưng vì tình trong lòng hạ lệnh cho chính mình phải dũng cảm lên. giống như con nai con e lệ, lặng lẽ đưa ra đầu lưỡi mềm mại, liếm đôi môi bị hôn tấy lên của mình, nhưng động tác của chỉ giằng co mấy giây, đầu lưỡi liền bị đôi môi mỏng bá đạo mút chặt, hút vào trong miệng.

      "A. . . . . ." gương mặt nhắn lúng túng của Hi Nguyên đỏ ửng lên. cũng có ý định khiến cho ba như vậy. . . . . .

      Khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên lần nữa đỏ bừng, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt khẽ bên khóe môi hồng của .

      "Lăng. . . . . ." len lén gọi tên Lăng Khắc Cốt, giờ khắc này, còn muốn gọi là ba nữa, bọn họ có huyết thống máu mủ, muốn là bảo bối trong lòng , làm người tỉnh bé của .

      Muốn xảy ra sao?

      Ba muốn sao?

      đôi mi thanh dài như rẻ quạt nhàng vụt sáng, trong mắt đẹp ngượng ngùng của chứa quyến luyến với Lăng Khắc Cốt.

      Khi áo ngủ của hoàn toàn bị Lăng Khắc Cốt mở ra gương mặt nhắn trẻ thơ của đầy đỏ ửng.

      "Lăng. . . . . . Bé con . . . . ." Chịu đựng đau nhức, Hi Nguyên dán lên môi mỏng lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt. biết Lăng Khắc Cốt có nghe thấy hay , chỉ muốn cho biết tình say đắm trong lòng mình.

      Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt có chút vẩn đục, con ngươi có chút tập trung, lắc lắc đầu, ý thức vẫn mơ hồ như cũ, chỉ có thể thuận theo bản năng của thân thể . . .

      Tưởng Lệ Văn suy nghĩ chút cũng đến lúc thuốc phát huy tác dụng, Lăng Khắc Cốt thể nào kháng cự được "Con ruồi Tây Ban Nha", tại chính là thời cơ tốt nhất để ta xuất . Trong tình thế này ả tươi cười đến cửa phòng của Lăng Khắc Cốt, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng thở thô gấp cùng tiếng rên rỉ đầy mập mờ. ta liền khẽ đẩy hé cửa phòng có khóa ra, khi thấy giường đôi tình nhân liều chết dây dưa, gương mặt xinh đẹp của ta lộ ra lãnh cùng độc ác.

      ngờ thiết kế của mình thế nhưng lại tiện nghi cho con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó. Đáng ghét!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :