1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10. Mùi hương quen thuộc


      Hi Nguyên được Thanh Long cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường, lạnh đến tóc cũng dựng đứng lên, hai hàm răng ngừng va vào nhau, phát ra tiếng va chạm cạch cạnh. Khuôn mặt nhắn tái nhợt có chút huyết sắc nào, làm cho người ta nhịn được đau lòng. Quần áo bị nước mưa xối ướt dính chặt bao lấy người của , giống như lớp da thứ hai, trong mơ hồ có thể thấy dáng ngực xinh xắn của . Thanh Long lập tức xoay người ra lệnh người làm nữ tới thay quần áo cho , mà ba đại nam nhân bọn họ là tự động thối lui ra khỏi cửa.

      "Bé con như thế nào?" Ngân Báo xách theo hòm thuốc chạy tới, khẩn trương hỏi Thanh Long. Hôm nay thế nào xảy ra nhiều chuyện như vậy? bữa tiệc sinh nhật tốt, Lệ Văn té bị thương, Hi Nguyên phát sốt.

      "Cái trán hơi nóng." Thấy người làm nữ cầm quần áo ướt sũng ra, Thanh Long lập tức kéo Ngân Báo chạy vào phòng ngủ. Bộ dáng của Hi Nguyên khiến bọn họ lo lắng thôi.

      Ngân Báo thấy hai gò má Hi Nguyên đỏ ửng đến bất thường liền nhíu mày, sau khi làm loạt kiểm tra cho xong, lập tức lấy tới mấy bao thuốc: "Bé con, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp."

      Sơn Miêu bưng tới ly nước ấm, Thanh Long đỡ Hi Nguyên dậy, để Ngân Báo bỏ thuốc vào miệng Hi Nguyên cho uống.

      Hi Nguyên chỉ cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, xương cốt toàn thân đều đau nhức, khó chịu yếu đuối nâng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, tìm khắp nơi thấy bóng dáng quen thuộc đó, xong rồi mới mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Người đó có ở đây.

      Người ấy thế nhưng đến!

      Ba thương bé con nữa rồi!

      Ngay cả ngã bệnh cũng muốn sang đây xem cái!

      nhẫn nén nước mắt muốn trào ra xuống, Hi Nguyên nhắm hai mắt lại với mọi người: “Cháu mệt mỏi, các chú cũng nghỉ ngơi ."

      Bọn Thanh Long có chút bận tâm, chịu rời .

      Từ trước tới giờ họ chưa từng thấy Hi Nguyên lộ ra nét mặt yếu ớt như vậy, tựa như chú mèo hoang bị người ta vứt bỏ, có loại bi thương bất đắc dĩ.

      "Để tôi ở lại chăm sóc bé con." Ngân Báo khoát khoát tay đối với mọi người, chủ động gánh vác nhiệm vụ chăm sóc Hi Nguyên. Bọn Thanh Long vỗ vỗ vai , trịnh trọng dặn dò: "Chăm sóc tốt bé."

      Ngân Báo gật đầu cái, trong lòng có chút bất mãn đối với Lăng Khắc Cốt. Người nên... chăm sóc bé con nhất lúc này lại bận chăm sóc Lệ Văn, lão đại đặt Hi Nguyên ở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn chưa bước ra được khỏi đám sương mù? Đối với những điều thể chịu nỗi qua, Hi Nguyên vô tội, bé cũng có thể coi như là nạn nhân, tuổi thành nhi.

      Hi Nguyên có hơi sức để ý tới người xung quanh, bởi vì tâm trí bị thất vọng nồng đậm bao trùm, đau giống như bị thanh đao nhọn đâm trúng.

      Ba nhất định ở bên dì Lệ văn, hình ảnh bọn họ ôm nhau khiêu vũ đong đưa ở trước mặt . Dì Lệ Văn rốt cuộc năm bắt được trái tim ba rồi sao?

      còn ai thương bé con nữa rồi.

      như đứa trẻ bất lực, thân thể nho co lại, ở giường rộng rãi đến khiến người ta cảm thấy trống trải, phát run.

      Ngân Báo lo âu đắp kín chăn cho , nhưng chỉ có thể chăm sóc thân thể của , nhưng cách nào an ủi lòng bé.

      Bên ngoài mưa rơi càng ngày càng lớn, nước mưa xối rửa kính cửa sổ, tiếng mưa rơi "Ào ào" giống như bản nhạc đệm.

      Đột nhiên hồi tiếng sấm đánh vỡ tĩnh lặng của đêm tối, kinh động đến Hi Nguyên khép mắt ngủ mê man.

      giường lo lắng giãy dụa thân thể, muốn tìm nơi an toàn để dựa vào. cảm thấy đôi bàn tay nắm lấy hông , ôm vào khoang ngực rộng rãi. Vòm ngực ôm đó dịu dàng, tản ra mùi nước hoa quen thuộc.

      Hi Nguyên dựa dẫm vào lồng ngực đó, hạnh phúc hít sâu hơi, hít lấy mùi nước hoa quen thuộc dễ ngửi đó.

      "Ba. . . . . ." Hi nguyên kìm lòng được gọi lên tiếng tự đáy lòng.

      Cái cằm gối lên đỉnh đầu khẽ run cái.

      Ngân Báo liếc mắt nhìn hai người ôm nhau kia, nụ cười hàm chứa hài lòng đóng cửa phòng ngủ, lui ra ngoài.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11: Đe dọa dịu dàng


      "Ba. . . . . ." Hi Nguyên kìm lòng được gọi tiếng tự đáy lòng.

      Cái cằm gối lên đỉnh đầu nghe vậy khẽ run cái, hai cánh tay ôm dần dần thu hẹp lại, ôm chặt vào trong ngực.

      Hi Nguyên sợ đây chỉ là giấc mộng, dám mở mắt, sợ vừa mở mắt, ba biến mất khỏi tấm mắt . run rẩy đưa bàn tay bé ra, ôm chặt lấy eo của đối phương, đem khuôn mặt nhắn chôn vào trong lồng ngực rộng rãi mà vô số lần nép vào.

      Cảm giác lâu, giống như qua cả thế kỉ, ba có ôm ngủ. Ngay cả gặp phải ác mộng cũng thể tìm ba an ủi mình.

      "Ba, là người sao?" rất muốn mở mắt nhìn mặt ba cái, rồi lại có chút lo sợ.

      "Sao lại bị mưa ướt?" Trong giọng lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt có tia ân cần dễ phát giác.

      " biết." Hi Nguyên sâu kín thở dài. Ngay lúc đó chỉ nghĩ mình bị ba từ bỏ, còn đâu mà nhớ đến trời mưa. Khi nước mưa đánh vào người , sớm có cảm giác rồi.

      Cái loại cảm giác bị vứt bỏ đó lại có thể đau đến như vậy, giống nhưng tim của bị khoét rỗng vậy, trong đầu chỉ quanh quẩn câu : "Ba cần bé con nữa rồi."

      "Ba, cần bé con nữa sao?" Vì để xác định nỗi sợ hãi trong lòng, Hi Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tròng mắt đen hẹp dài của Lăng Khắc Cốt.

      "Bé con còn dám vầy mưa, ba liền cần ngươi" Con mắt lạnh lùng mê hoặc của Lăng Khắc Cốt khẽ nheo lại, hung ác nhìn chằm chằm Hi Nguyên, nhưng bàn tay của lại khẽ xoa nắn gương mặt của , giống như nâng niu búp bê sứ vậy.

      Nghe Lăng Khắc Cốt , Hi Nguyên cười lên tiếng hì hì, khuôn mặt nhắn tái nhợt của lên thần thái hưng phấn: "Ba hư, còn dám uy hiếp bé con."

      Hi Nguyên sớm có hình hài của thiếu nữ, vốn đẹp như thiên sứ, lại được tôn lên bởi làn da trắng muốt như cái gim cài tóc bằng trân châu, càng lộ ra khuôn mặt nhắn trơn bóng như ngọc, cộng thêm chút vẻ đẹp yếu ớt vì bệnh tật, lại càng thêm mê người, có đôi mắt to đen đẹp như hai trái nho đen mọng, trong suốt, sáng chói.

      Ánh mắt Lăng Khắc Cốt giống như xuyên thấu qua người Hi Nguyên nhìn về nơi xa, trong trí nhớ cũng có đôi mắt to đen nhánh như vậy, lộ ra cơ trí cùng cảnh giác, em Băng Nhi của , cũng xinh đẹp như Hi Nguyên vậy, nhưng khi đó chính cách nào cho Băng Nhi cuộc sống xa hoa, bởi vì lúc đó đến cả sinh tồn cũng là cả vấn đề đối với .

      Lăng Khắc Cốt nâng khuôn mặt nhắn tinh xảo của lên, ánh mắt thâm thúy chuyên chú nhìn vào con mắt linh động mê người của , ánh sáng nơi đáy mắt khiến Hi Nguyên đoán ra, thấy , thâm u như đầm nước sâu thẳm.

      Hi Nguyên 12 tuổi mặc dù vẫn còn rất non nớt, nhưng lại có loại ý vị cực hạn, xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo, đẹp tinh khiết, lại đẹp mê người. Da thịt bóng loáng như là chú cừu , vuốt ve tựa như vuốt ve khối ngọc đẹp dịu dàng, ngón cái Lăng Khắc Cốt khẽ lưu luyến ve vuốt. Hi Nguyên chỉ cảm thấy những chỗ ba chạm qua như lửa nóng cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng khó nhịn. Hai gò má nổi lên hai đóa hoa màu hồng nhạt, ánh mắt lại thể rời , say mê ngắm nhìn vẻ mặt đẹp lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt.

      "Bé con . . . . ." Giọng của Lăng Khắc Cốt có chút trầm đục, tựa như trung của đàn vi-ô-lông tấu lên khúc nhạc, truyền vào trong tai Hi Nguyên.

      "Ba. . . . . ." Hi Nguyên lo lắng liếm môi hồng, bị ánh mắt Lăng Khắc Cốt nhìn đến có chút bối rối, tay bé của níu chặt vạt áo, đột nhiên ngón tay đụng phải vật thô cứng, mới nghĩ đến hôm nay là sinh nhật ba, quà tặng làm còn chưa tặng cho ba.

      nhút nhát rút từ trong túi ra chuỗi hạt thủy tinh trong vắt được xâu cả đêm thành móc treo điện thoại, đưa tới trước mặt Lăng Khắc Cốt: "Ba, sinh nhật vui vẻ!"

      Lăng Khắc Cốt có chút kinh ngạc nhìn chuỗi thủy tinh trong suốt trước mặt, ba viên thủy tinh nằm ở trung tâm chuỗi hạt khắc ba chữa "LKC", là viết tắt họ tên khai sinh của .

      "Ba thích sao?" Thấy Lăng Khắc Cốt có nhận lấy, Hi Nguyên có chút khổ sở cắn môi dưới, Hi Nguyên mất mác vặn vẹo tay bé, đôi mi khẽ rủ xuống run rẩy. Khuôn mặt nhắn uất ức giống như sắp khóc. mất đêm ngủ làm cái đó, ba lại chẳng hề thích nó chút nào.

      Lăng Khắc Cốt nhận lấy chuỗi hạt làm móc gắn điện thoại mấy hoàn mỹ kia khóe môi tự chủ nhếch lên, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là nụ cười: "Rất đẹp."

      "Hi Nguyên muốn thưởng." Hi Nguyên chỉ chỉ vào khuôn mặt nhắn của mình, hướng về phía Lăng Khắc Cốt nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt khiến cho nụ cười của trở nên hết sức mê người.

      Hai tròng mắt của Lăng Khắc Cốt bị thần thái mê người trong đôi mắt Hi Nguyên mê hoặc, môi mỏng của vểnh lên thành đường cong đầy mị hoặc, dần dần hướng đến gần Hi Nguyên.

      "Lăng Hi Nguyên, cái con tiểu hồ ly tinh này!" Cửa phòng đúng lúc Lăng Khắc Cốt muốn thơm lên gò má Hi Nguyên bị Tưởng Lệ Văn đẩy ra. ta giống như con gà mẹ bị chọc giận, giương đôi cánh dữ tợn đánh về phía Hi Nguyên.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12: Độc thủ


      Hi Nguyên vốn vì phát sốt mà trở nên vô lực né tránh kịp đòn độc thủ của Tưởng Lệ Văn, bị ta hung hăng tát cái, gò má mềm mại còn bị móng tay sắc nhọn của ta lưu lại năm vết cào đỏ chót.

      "Đau. . . . . cần. . . . . ." Hi Nguyên theo phản xạ ôm lấy đầu, giống như những lần bị ta làm Tổn thương khác, co người lại phát run, chỉ là lần này khác với những lần trước, bởi vì có ba ở bên cạnh .

      "Tao liền muốn đánh chết mày, cái con tiểu hồ ly tinh này, còn tuổi như vậy cũng biết quyến rũ đàn ông” Tưởng Lệ Văn giống như mất trí, lại vung tay lên, chỉ là lần này, bị Lăng Khắc Cốt phát bắt được.

      "Đủ rồi!" Ánh mắt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng giống như hàn băng đến từ Bắc cực, mang theo gió lạnh lẫm liệt bắn về phía Tưởng Lệ Văn. http://***************.com

      "Chưa đủ! Khắc Cốt, chẳng lẽ hiểu, mỗi lần thấy con bé, em lại nhớ đến những hình ảnh bản thân bị mười tên trong bọn Miêu Đầu Ưng luôn phiên làm nhục? Em hận nó" Tưởng Lệ Văn tóc xoăn xõa tung mặt, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hi Nguyên, ánh mắt của ta ác độc giống như muốn xé nát Hi Nguyên ra vậy.

      " ra ngoài!" Vẻ mặt lãnh khốc vô tình của Lăng Khắc Cốt, lãnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt giận dữ đến vặn vẹo biến hình của Tưởng Lệ Văn.

      "Lăng Khắc Cốt, quên Băng Nhi chết như thế nào rồi sao?" Tưởng Lệ Văn đầy ghen tỵ nhếch khóe miệng lên, giễu cợt . Gương mặt vốn là diễm lệ rung động lòng người giờ phút này bởi vì ghen tỵ mà vặn vẹo: "Dã Lang hại chết Băng Nhi, mà con bé này, nó là con của Dã Lang!"

      "Chuyện của tôi tới phiên quản! ra ngoài!"

      "Khắc Cốt! thay đổi rồi, vì con tiểu hồ ly tinh này mà thay đổi, bao giờ còn là người trai tốt thương Băng Nhi nữa rồi. thể ra tay, để cho em! Em nhất định muốn cho con của Dã Lang phải trả giá lớn!"

      Tưởng Lệ Văn xong, dùng sức hất tay Lăng Khắc Cốt ra, động tác nhanh chóng kéo Hi Nguyên từ trong ngực Lăng Khắc Cốt xuống khỏi giường, nhấc chân đá vào : "Tao đá chết mày! Mày xuống địa ngục mà tìm ba mày ! Con của Dã Lang nên cùng xuống địa ngục !"

      Lăng Khắc Cốt bị câu “Dã Lang” kia của Tưởng Lệ Văn làm cho đau nhói, thân thể của cứng đờ thẳng tắp, gương mặt lãnh khốc căng thẳng giống như phủ tầng sương lạnh, u ám đến còn chút tia sáng. tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, tia sáng chói mắt thoáng qua mặt , thế nhưng khiến cho gương mặt của ra hết sức lãnh khốc cùng lạnh lẽo.

      có ngăn cản Tưởng Lệ Văn Tổn thương Hi Nguyên, ngược lại đôi con ngươi đen tối nheo lại, cắn chặt răng vô tình nhìn Hi Nguyên, ánh mắt kia tối tăm khó hiểu.

      "Đừng! Bé con là con của ba!" Hi Nguyên ôm lấy bụng bị đá đau, suy yếu nhìn về phía Lăng Khắc Cốt im lặng ở bên nhúc nhích, nước mắt uất ức khỏi đảo quanh trong hốc mắt.

      Ba muốn bảo vệ .

      Nhận thức này khiến đáy lòng của trầm xuống, những đau đớn người truyền tới cũng đau đớn bằng nỗi đau bén nhọn trong lòng, đau tới kịch liệt.

      "Mày là con của Dã Lang! Là con của tên ác ma đó! Lăng Hi Nguyên, Khắc Cốt quá nhân từ mới có thể chứa chấp mày!" Thấy Lăng Khắc Cốt hề ngăn cản hành động của mình, động tác của Tưởng Lệ Văn càng thêm sắc bén. Tay chân của ta cùng được sử dụng, lưu lại người Hi Nguyên những vết thương màu tím.

      Con của Dã Lang?

      là con của Dã Lang?

      "Con của Dã Lang" năm chữ này đột nhiên chui vào trong tai của Hi Nguyên, đầu của đột nhiên giống như nứt ra, đau đớn chợt nổi lên: "!"

      Người đàn ông mang mặt nạ, súng lục, người đàn ông ngã trong vũng máu, tiếng cười lớn đầy tà ác . . . . . Trí nhớ như miệng cống đột nhiên mở ra, từng chút ngắt quãng xuất thoáng qua ở trong đầu của , có chút sắp hỏng mất, thét chói tai.

      "! Ba! Ba!" Hi Nguyên người đầy thương tích giống như búp bê vải rách nát, bộc phát như bệnh thần kinh co rúc ở đất thét chói tai. Dấu vết ký ức khi mở ra, thể tắt. Thần kinh non nớt của thể chịu đựng được đả kích trầm trọng này, khổ sở giống như nước lũ vỡ đê, đau đớn vọt vào trong lòng , trát lên vết thương đầy người của .

      là con của Dã Lang, con của người đàn ông ngã trong vũng máu đó, Lăng Khắc Cốt thế nhưng phải ba. . . . . .

      Hi nguyên khổ sở hô to khiến bộ mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt co quắp, ở thời điểm Tưởng Lệ Văn lần nữa chụp vào Hi Nguyên, sải bước tới gần Tưởng Lệ Văn, cước đá văng ta ra, hướng về phía ta rống giận: "Dừng tay! Con bé là con của tôi!"

      "Khắc Cốt? quên. . . . . . Quên em vì Băng Nhi bị Tổn thương. . . . . ." Tưởng Lệ Văn bi thống cắn môi dưới, dám tin tưởng nhìn Lăng Khắc Cốt.

      Những năm qua, vô luận đối đãi với Hi Nguyên thế nào, Lăng Khắc Cốt cũng mắt nhắm mắt mở, dung túng cho như vậy khiến cho tưởng rằng cũng hận Hi Nguyên, nhưng hôm nay lại vì con ranh Hi Nguyên đó mà Tổn thương .

      "Đau! Ba. . . . . .Ba con đau quá!" Hi Nguyên che đầu như sắp nổ tung, khổ sở rên rỉ.

      người của đầy những vết thương do Tưởng Lệ Văn đánh, mà lòng của cũng bởi vì những thanh chém giết trong trí nhớ kia xé rách, cái đầu như muốn nổ tung, như sắp chết vậy.

      Nghe được Hi Nguyên gọi, gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt lộ ra đau đớn tiếc nuối, thể tiếp tục tỏ ra lạnh lùng nữa, run rẩy nâng khuôn mặt nhắn như sắp hỏng mất của Hi Nguyên lên.

      Hình ảnh đầy che trở như vậy của Lăng Khắc Cốt đối với Hi Nguyên đâm vào lòng Tưởng Lệ Văn, ta bất mãn kêu gào: "Khắc Cốt, giết nó ! Báo thù cho Băng Nhi!"

      Lăng Khắc Cốt cảm nhận được đứa bé dưới tay mình sau khi nghe được Tưởng Lệ Văn , theo phản xạ run rẩy, khuôn mặt nhắn trở nên có chút huyết sắc nào, lập tức lạnh lùng trừng mắt về phía Tưởng Lệ Văn: "Cút! cần lại xuất trước mặt của tôi!"

      xong, liền ôm Hi Nguyên bất tỉnh ra cửa phòng vốn bị Tưởng Lệ Văn hủy đến cách nào còn đóng lại được, để ý tới vẻ mặt kinh ngạc cùng khó chịu của Tưởng Lệ Văn nữa.

      Những đau đớn, khổ sở của năm đó xông lên trong lòng của Lăng Khắc Cốt, năm đó nên giam cầm tình của Băng Nhi trong trứng nước, nên để con bé rơi vào bể tình của tên Dã Lang giảo hoạt, nếu như có thể ngăn cản, Băng Nhi có thể vẫn còn ở bên cạnh . đem tất cả những thứ hoàn mỹ nhất thế giới này nâng lên trước mặt Băng Nhi. Nhưng Băng Nhi , đứa em duy nhất của thế giới này bị chết dưới cường bào của Dã Lang.

      Nghĩ đến đây, quả đấm của liền nắm lại chặt.

      "Lăng Khắc Cốt, , phải hối hận!" Tưởng Lệ Văn bất mãn rống to theo sau Lăng Khắc Cốt.

      theo ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt nhiều năm như vậy, liều mạng làm việc, lại thể chiếm được chút tình cảm của . thà ở bên ngoài nuôi đống lớn người tình, cũng chịu đụng vào .

      tin mình lại thắng nổi đứa bé còn chưa hết ngây ngô.

      Lăng Khắc Cốt tự mình ôm Hi Nguyên quay trở lại phòng nên có thấy được độc toát ra từ trong mắt của Tưởng Lệ Văn.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13


      Trong phòng ngủ xa hoa của Lăng Khắc Cốt lộ ra phong cách bài trí đơn giản. Mặt đá cẩm thạch màu đen có vẻ hết sức nặng nề, bày trí trắng đen xen lẫn hòa vào màu đá cẩm thạch , giường lớn màu vàng nặng nề ở trung tâm tăng thêm phần xa hoa. Mà ở tấm ga giường màu trắng noãn chứa thân đầy vết thương - Hi Nguyên.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt của cùng bộ ngực phơi bày đầy những vết cào, Ngân Báo cẩn thận từng li từng tí xoa cao do tự mình bào chế lên vết thương của : "Lệ Văn hôm nay là quá đáng, lại khiến cho bé con bị thương thành như vậy. Lão đại, lẽ ra ngài nên ngăn cản!"

      Ngân Báo có chút bất mãn nhìn về phía Lăng Khắc Cốt vẫn đứng xoay lưng nhìn về phía cửa sổ sát đất.

      Nếu như cậu ta thương Hi Nguyên, cậu ta nên bảo vệ con bé.

      Nếu như cậu ta Hi Nguyên, cậu ta nên ngăn cản Tưởng Lệ Văn.

      Câu ta sao có thể để Hi Nguyên bị Tổn thương nặng như vậy?

      Đêm qua cho là có lão đại ở đây, Hi Nguyên rất an toàn, mới thả lỏng tâm tình tự mình trở về biệt thự ở kế bên nghỉ ngơi. Sớm biết xảy ra chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối rời Hi Nguyên.

      Thấy Hi Nguyên bởi vì chạm vào thương vết thương mà nhíu mày, thái độ của Ngân Báo nặng nề khác thường.

      Bé con hồn nhiên như vậy, nên được lão đại nâng niu trong lòng bàn tay thương mới đúng.

      Lăng Khắc Cốt có trả lời Ngân Báo, chỉ là nắm chặt quả đấm, gương mặt lãnh khốc có loại đau đớn giãy giụa. Hai mắt nặng nề trầm xuống giống như đầm nước sâu thấy đáy, Hi Nguyên bị thương giống như tảng đá ném vào trong đầm nước sâu đó, làm lan ra những gợn sóng, khiến cho đáy mắt cũng nổi sóng, cách nào giữ vững được tĩnh lặng nữa.

      "Ba, trả lại ba cho tôi!" Hi Nguyên ở giường đột nhiên lo lắng giãy dụa, khuôn mặt nhắn tái nhợt bị bi thống bao trùm, phần suy nhược này làm cho người ta đau lòng. Hi Nguyên bị mồ hôi lạnh thấm ướt sau khi giãy giụa thêm vài phút đồng hồ, lại lâm vào yên tĩnh, dường như cơn ác mộng kia tha cho .

      Nhìn Hi Nguyên giống như lại bị cơn ác mộng trong trí nhớ đó giày vò, Ngân Báo phiền não cào cào mái tóc. dùng thuốc khống chế bệnh được sáu năm, hôm nay bởi vì Tưởng Lệ Văn mà bị làm hỏng hầu như còn. Vậy bây giờ phải làm sao mới phải?

      Lăng Khắc Cốt lãnh ngạo xoay người, ánh mắt của có chút nhịn được nhìn về hướng Hi Nguyên giường.

      "Có thể dùng thôi miên sâu hay ?"

      "Lão đại?" Ngân Báo kinh ngạc nhìn Lăng Khắc Cốt, lão đại phải là muốn . .

      "Đem phần ký ức đó của con bé phong kín lại, vĩnh viễn cho con bé nhớ lại." Lăng Khắc Cốt lãnh khốc buông lời.

      "Nhưng. . . . . ." Muốn vận dụng thuật thôi miên che ký ức của Hi Nguyên, tất nhiên là có thể, nhưng chỉ sợ có ngày, Hi Nguyên hỏng mất.

      "Cứ theo tôi mà làm! Tôi muốn thấy con bé khó chịu nữa." Lăng Khắc Cốt vô tình . Tay nắm chặt thành quả đấm bộ lộ tâm tình của , cũng phải là người lãnh khốc vô tình.

      "Lão đại, thay vì cố che lại bằng khai thông, có lẽ khiến cho bé con nhớ lại tất cả, tâm bệnh của con bé khỏi hẳn." Ngân Báo khó khắn nhìn vẻ mặt lãnh khốc đầy căng thẳng của Lăng Khắc Cốt. phải biết, mà là muốn làm như vậy. Che giấu trí nhớ của Hi Nguyên là rất tàn nhẫn đối với bé, cho nên vẫn cố gắng thông qua phương pháp khai thông để trị liệu cho bé.

      " có nắm chắc ?" Nhìn bé con khổ sở giãy dụa ở giường, Lăng Khắc Cốt có chút do dự hỏi.

      "Tôi tận lực." Ngân Báo gật đầu cái. Bộ dạng của bé con khiến cho lòng nhíu chặt lại, nếu có ý trí, có lẽ bị những ám ảnh trong lòng cắn nuốt.

      Hi Nguyên cảm giác mình trong giấc mộng, giấc mộng dây dưa nhiều năm với , trong mộng mới chỉ có 6 tuổi. Trong đêm đen, bị hồi tiếng đánh đấm làm thức tỉnh, sợ hãi rời giường tìm ba. Đẩy cửa phòng ba ra nhìn thấy người đàn ông mang mặt nạ chim ưng màu bạc giơ súng bắn về phía ba.

      "Ba!" sợ hãi lao về phía ba. Nhìn đôi mắt ba trợn trừng trừng, khó chịu. Ba sao vậy? người tất cả đều là máu. Tiếng súng điếc tai cộng với máu tươi phun trào khiến cho lâm vào khủng hoảng cực độ. liều mạng lay thân thể của ba, tuy nhiên có lay thế nào ba cũng tỉnh nữa.

      Ba? Vậy là người nắm trong đống máu thịt lẫn lộn đó chính là ba!

      "Ba!" Hi Nguyên đột nhiên thức tỉnh, nếu như cái người bị chết đó là ba, vậy Lăng Khắc Cốt là ai? Đó phải ba sao? Trong ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn vòng quanh, lại chỉ thấy mảnh sương mù mờ mịt.

      Ba ngã trong vũng máu ở cách xa , mà Lăng Khắc Cốt ở phía bên kia màn sương mờ cũng thấy mặt.

      "Ba!" liều mạng giùng giằng, lao về phía màn sương mù phía sau Lăng Khắc Cốt.

      "Bé con, sao." Lăng Khắc Cốt ôm chặt Hi Nguyên bị mồ hôi lạnh thẫm ướt đẫm trang phục, dịu dàng dỗ dành. Khuôn mặt nhắn tái nhợt của làm cho người ta đau lòng. bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Báo cái, như trách cứ ta nghe lời của mình, cứ nhất định dùng phương pháp khai thông.

      "Ba!" Nhớ tới cảnh chém giết máu tanh trong mộng, sợ hãi nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, "Dã Lang là ba con sao? Con nằm mơ thấy ông ấy bị người ta giết chết."

      Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, Lăng Khắc Cốt dùng cằm áp lên đỉnh đầu , bàn tay khẽ vuốt ve lưng của : "Bé con ngoan, đều qua rồi."

      "Ba, con là sợ! Người kia là khủng khiếp, giết ba của con." Trí nhớ lúc rất mơ hồ, thứ ràng duy nhất chính là màn tàn nhãn kia. Trong đầu Hi Nguyên vẫn còn giống như đoạn phim ngừng chiếu lại cảnh chém giết kia, nhất là gương mặt tà ác mang mặt nạ ngân ưng của người đàn ông kia.

      Thân thể Hi Nguyên run rẩy khiến gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt tối sầm, ném cho Ngân Báo cái nhìn sắc nhọn, Ngân Báo lập tức cười cười ngồi ở mép giường: "Bé con, Dã Lang chết rồi, cháu còn có lão đại. cần phải sợ."

      "Ba, ôm chặt bé con! Bé con tại chỉ có người thôi." Nghe chú Ngân Báo , những nỗi sợ hãi lòng kia của Hi Nguyên rốt cuộc an tĩnh lại. Đúng vậy, còn có ba, , là có Lăng Khắc Cốt, người cũng phải ba, tuy nhiên so với ba còn quan trọng hơn, có thể mất ba, lại thể mất Lăng Khắc Cốt, là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời .

      Lăng Khắc Cốt do dự chút, liền buông tha giãy giụa trong lòng, dùng cánh tay vòng chặt thân thể bé của Hi Nguyên. to lớn cao ngạo cùng với nhắn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, nhưng nhìn lại vô cùng hài hòa, giống như lồng ngực của là dành cho Hi Nguyên vậy

      "Đau!" Hi Nguyên đột nhiên cảm thấy bụng trận đau nhói, nắm chặt cổ áo của Lăng Khắc Cốt, run run rẩy rẩy trong lòng .

      "Sao vậy?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn gương mặt nhắn lạnh lẽo của Hi Nguyên.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14. Tình đầu tiên


      "Thế nào?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lẽo của Hi Nguyên.

      "Đau bụng." Những chỗ bị Tưởng Lệ Văn đạp qua đều đau như bị dao xiên vào, hàm răng của bởi vì chịu đựng nổi đau đớn này mà nghiến vào nhau ken két.

      Lăng Khắc Cốt chút do dự xé áo Hi Nguyên ra, thấy bụng của hằn lên mấy dấu chân đỏ thẫm, trong tròng mắt đen của lập tức lên sóng gió, hối tiếc cùng tức giận song song cùng tồn tại, đau lòng cùng giãy giụa cùng đồng thời phát sinh.

      "Lão đại. . . . . ." Ngân Báo đột nhiên giơ chai dầu tinh chế đưa cho Lăng Khắc Cốt, đứng xa xa, đưa ánh mắt dời về phía khác, chỉ sợ mình cẩn thận nhìn thấy Hi Nguyên phơi bày.

      Hi Nguyên lúc này mới thấy Ngân Báo, lập tức đỏ mặt hốt hoảng kéo chặt áo của mình lên, che lại thân thể của mình. Lớn như vậy, thân thể của mới chỉ có ba nhìn thấy.

      " ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt đặt Hi Nguyên vào trong ngực, đem khuỷu tay của mình che mảng lớn cảnh xuân của , sau đó mặt lạnh rống to với Ngân Báo.

      "Tôi , lão đại đừng nóng giận, tôi xin thề với thượng đế là cái gì cũng có thấy. Đây là tinh dầu do tôi đặc biệt điều chế, chuyên chữa vết thương bầm máu, cậu đem bôi loạn lên bụng chỗ bị thương của bé con, nhất là cái dấu chân bên hông kia." Ngân Báo giống như trối chết chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa dặn dò Lăng Khắc Cốt.

      cước vào bên hông kia là Lệ Văn dùng mười thành công lực (dùng hết sức), có chút lo lắng bé con chịu nội thương.

      "Còn thấy?!" Lăng Khắc Cốt cầm cái gối đầu lên ném về phía Ngân Báo, trong mắt đầy cam lòng, giống như bảo bối của bị người ta nhìn thấy hết vậy.

      "Tôi đam bảo là tôi nhìn dưới con mắt của thầy thuốc, lão đại đừng xem tôi như là đàn ông! Hắc hắc!" Ngân Báo sau khi đóng cửa phòng, từ ngoài cửa ghé đầu vào, cười lấy lòng.

      "Cút!" Lại cái gối ném qua, đập trúng mũi Ngân Báo.

      "Má ơi! Lão đại muốn giết người!" ta vội vàng đóng cửa lại, bỏ trốn mất dạng.

      Thấy cửa được đóng chặt, Lăng Khắc Cốt buông Hi Nguyên với gương mặt nhắn đỏ như tấm vải đỏ ra. cẩn thận từng li từng tí đặt chiếc giường King cỡ lớn của , vén áo lên, chuyên chú đem tinh dầu bôi lượt lên bụng , nhất là dấu chân bên hông mà Ngân Báo đó.

      Khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên đỏ rực nắm chặt ga giường phía dưới, những chỗ bị Lăng Khắc Cốt chạm tới giống như bị bàn ủi nóng ủi qua, trong đau đớn lại có thêm loại cảm giác nóng hừng hực.

      Chưa từng có loại cảm thụ này, cho dù khi còn bé ba tự mình tắm cho , đều chưa từng có loại cảm giác này, toàn thân giống như muốn phát hỏa, trong cảm giác nóng bỏng còn có phần tê ngứa.

      Ánh mắt u mê nhìn vẻ lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt, trán cúi của rủ xuống lọn tóc, làm giảm bớt lạnh lùng nơi , trở nên hết sức tuấn, con mắt hẹp dài có ánh sáng nặng nề, thâm trầm thấy màu sắc.

      lần đầu tiên dùng ánh mắt của con nhìn ba để nhìn Lăng Khắc Cốt, thế nhưng phát lại tuấn, tà mị đến vậy. Trong vẻ tuấn lại toát ra sát khí cùng thành thục, người đàn ông bình thường thể sánh bằng. giống như bí nơi biển sâu, hút ánh mắt Hi Nguyên vào trong. đột nhiên phát nhịp tim của mình theo từng động tác bôi loạn của Lăng Khắc Cốt mà cấp tốc nảy lên.

      Từ đầu ngón tay của truyền cho Hi Nguyên chính là phần thương tiếc cùng che chở.

      Ba cuối cùng cách nào nhìn bị thương, ba vẫn là thương ?

      Hi Nguyên trầm mê nhìn về Lăng Khắc Cốt, dùng loại tâm tình mến đầu đời của người thiếu nữ mà thưởng thức vẻ mê hoặc như satan của Lăng Khắc Cốt, người đàn ông hùng bá thế giới này.

      . . . . . .

      Mang theo thân ngông nghênh, Thang Dật Thần ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, nơi hoa lệ như trốn thần tiên. Giữa cơn mưa gió chạy biểu diễn liền mấy trận, rốt cuộc trở về đến nhà trước khi trời sáng. Mệt mỏi cởi áo sơ mi ra, tự rót cho mình chén nước.

      Ngồi trong căn nhà mười mấy mét vuông của mình, khỏi nhớ tới tiểu công chúa trong cái lâu đài kia, xinh đẹp đến mức đó.

      "Shi-t!" phiền não ném cái ly thủy tinh trong tay lên vách tường loang lở phía đối diện. nghĩ bé kia sao lại muốn làm tiểu công chúa cơ chứ? Bọn họ là hai loại người khác nhau trong xã hội, mình là kẻ tận đáy xã hội, ba lượm cả đời rách nát, cũng chỉ có thể chật vật duy trì cuộc sống của nhà ba người, nhưng đúng lúc và em vừa cùng thi đậu học viện nghệ thuật, ba lại mắc phải bệnh nan y. Thân thể của ông giống như ngọn đèn sắp tắt, tất cả bộ máy đều muốn đến đoạn cuối, nhất là trái tim. Thầy thuốc nếu phẫu thuật, có thể ba sống qua hết mùa đông năm nay.

      nhất định phải liều mạng làm ra tiền, cho ba làm phẫu thuật, để cho ông trải qua tuổi già hạnh phúc.

      ngày nào đó, khiến cho cả thế giới phải ngước đầu ngưỡng vọng .

      Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thang Mang Lâm mặc quần vải hoa vừa nhìn thấy , liền lập tức lo lắng chạy tới: ", kiếm được tiền chưa? Bệnh viện lại thúc giục tiền thuốc."

      Thang Dật Thần móc ra xấp tiền giao vào tay em : "Đây, biết có đủ hay ?"

      Thang Mang Lâm lập tức nghiêm túc đếm: "Mười, 20, 30. . . . . . 100. . . . . . 1200. . . . . . , còn thiếu 500."

      Nhìn bộ dáng lo lắng này của em , Thang Dật Thần cau mày vỗ vỗ má của : "Đừng có gấp, mốt lát nữa còn có ca diễn nữa, nhất định có thể gom góp đủ."

      "!" Thấy lại phải , Thang Mang Lâm kéo tay lại, có chút khó xử lại có chút do dự với , "Bệnh viện tìm được trái tim thích hợp, nếu như chúng ta chuẩn bị đủ tiền là có thể làm giải phẫu. Chỉ là hai mươi vạn này chúng ta biết đâu tìm đây!"

      " tìm được trái tim phù hợp rồi sao?" Thang Dật Thần vui mừng nắm chặt bàn tay của em , ngờ ngày hôm qua còn tuyệt vọng cho là mất ba, nghĩ tới hôm nay lại có được tin tức tốt như vậy. nhất định phải tìm biện pháp, thể để cho hy vọng sinh tồn của ba chỉ bởi vì có tiền mà tan biến.

      "Đúng, . Nhưng hai mươi vạn đối với chúng ta mà , tựa như đầm rồng hang hổ." Khuôn mặt nhắn vốn quyến rũ của Thang Mang Lâm bởi vì lo âu mà trở nên tối tăm, tái nhợt.

      Thang Dật Thần ôm lấy hông của Thang Mang Lâm, khích lệ em như vô lực: " nghĩ biện pháp, em ở nhà chờ."

      Nếu vì ba, có thể ký cái hiệp ước bán thân bất bình đẳng đó, phối hợp tất cả kế hoạch xã giao cùng diễn xuất của công ty, chỉ cần bọn họ có thể tạm ứng trước 20 vạn.

      thể đợi thêm, xoay người vào trong bóng đêm.

      thân ngông nghênh ngồi ở trong phòng khách của ông chủ, Thang Dật Thần cau mày nhìn hợp đồng bán mình bất bình đẳng bàn, lòng có chút đau. Nhưng lúc này ba còn nằm trong bệnh viện chờ mang tiền đến cứu mạng, lập tức quyết định, ký tên lên hợp dồng.

      "Sảng khoái! Dật Thần, tôi chính là tương đối coi trọng cậu!" gương mặt mập mạp kia của Ngô Trạch Đoan nở nụ cười đầy tham lam. Ba năm theo như hợp đồng này, nhất định nô dịch tốt cái tên thanh niên tài hoa này. Vừa nghĩ tới tài nguyên cuồn cuộn mà đến, mặt thịt béo đều theo đó mà rung động.

      "Hai mươi vạn." Thang Dật Thần né tránh bàn tay mập mạp dơ ra của ông chủ Ngô, sống lưng thẳng tắp nhắc nhở đối phương.

      "Đừng nóng vội, tôi ký chi phiếu cho cậu." Ngô Trạch Đoan móc ra chi phiếu mỏng muốn điền số lên .

      "Tôi muốn tiền mặt." Thang Dật Thần kiên trì, vẻ mặt bộ kiên nghị. Nhìn Ngô Trạch Đoan. muốn nhanh chóng mang tiền tới bệnh viện, sắp xếp xong việc phẫu thuật cho ba. Nếu như chi phiếu của Thang Dật Thần có vấn đề gì, cũng ký lên hợp dồng rồi. thể lãng phí vô ích ba năm tuổi thanh xuân của mình.

      "Tiền mặt?" Ngô Trạch Đoan làm khó cười mỉa, "Tôi nhất thời thể chuẩn bị được nhiều tiền mặt như vậy. bằng như vậy , ba ngày sau đó, tôi kêu kế toán. . . . . ."

      "Tôi muốn ngay bây giờ! Nếu . . . . . ." Thang Dật Thần làm bộ muốn xé toang hợp đồng trong tay, đối với Ngô Trạch Đoan thủ chữ tín, chuyện khấu trừ lương nghệ sĩ sớm có nghe thấy, nếu như đối phương có được hợp đồng trong tay rồi lật lọng phản lời, đưa tiền cho , có muốn hối hận cũng kịp.

      Thang Dật Thần chút cũng chịu thỏa hiệp nhìn Ngô Trạch Đoan, cuối cùng khiến cho đối phương thể nhượng bộ.

      Ngô Trạch Đoan lấy điện thoại di động ra, với người trong điện thoại: "Đem hai mươi vạn tiền mặt tới đây cho tôi."

      Thần kinh Thang Dật Thần lúc này mới tỉnh táo lại.

      Bệnh của ba rốt cuộc có hi vọng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :