1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 5. Trong cơn giận dữ


      biết bắt đầu từ lúc nào, Hi Nguyên hình thành thói quen, mỗi khi gặp ác mộng leo lên giường của Lăng Khắc Cốt. Khi vừa đươc mười tuổi, Lăng Khắc Cốt đột nhiên liền còn quan tâm đến như thế nữa. Vô luận có sợ hãi thế nào, cũng ôm nữa, cũng còn dỗ ngủ.

      Thao thức trọn đêm, Hi Nguyên cứ mở mắt trừng trừng mãi cho đến khi sắc trời sáng bạch, mới ngây ngây ngô ngô rời giường.

      qua cửa phòng của Lăng Khắc Cố, theo bản năng nhìn vào trong, giường trống rỗng cho biết ba lại đêm có về nhà, biết lưu luyến chiếc giường nào đó cùng người tình.

      Trong lòng non nớt của Hi Nguyên có chút đau nhói.

      Xoa xoa cái đầu có chút choáng váng, xoay người xuống lầu.

      "Bé con, lại ngủ ngon được sao?" Thấy Hi Nguyên xuống lầu, cậu thiếu niên tuấn tú đến, vừa đón lấy quyển sách tay Hi Nguyên, vừa quan tâm hỏi.

      Hi Nguyên cười nhạt lắc đầu: " có việc gì, Thẩm cần lo lắng."

      "Nhanh ăn điểm tâm, ông nội đặc biệt vì em mà nấu món canh ngọc mễ đó." Thẩm Đan lôi kéo tay Hi Nguyên, đưa tới phòng ăn.

      "Bé con, ăn nhiều chút, cháu gầy như vậy, gió lớn có thể thổi bay đó" Quản gia Thẩm đầy trìu mến nhìn Hi Nguyên, những khúc mắc lúc trước bởi vì an tĩnh khéo hiểu chuyện của mà dần dần biến mất, ông càng ngày càng thích trầm tĩnh này. Nhất là những lúc thấy bị Tưởng Lệ Văn khi dễ mà vẫn cố nén khóc, mềm yếu đó càng làm cho ông thương tiếc.

      Đứa bé đáng thương này, tại sao cứ cố tình lại phải là con của Dã Lang?

      "Canh ngọc mễ thơm quá, ông Thẩm, cám ơn ông." Hi Nguyên nhận lấy chén canh ngọc mễ Quản gia Thẩm đưa cho , khéo léo cám ơn.

      "Thích ăn nhiều chút. Thẩm Đan, con cũng mau ăn, lát còn phải đưa con bé học."

      "Ông nội, con biết rồi." Ban đầu Thiếu gia cho cậu cùng Hi Nguyên vào học tại trường quý tộc Áo Lệ Duy, chính là để cậu làm hộ vệ của Hi Nguyên, tùy thời bảo vệ an toàn của . Mà cậu vẫn đem công việc này trở thành hưởng thụ, bởi vì cậu tùy thời tùy chỗ có thể nhìn thấy Hi Nguyên khiến cậu khuynh tâm đảo trí.

      Hi Nguyên cúi đầu, theo bản năng khuấy canh ngọc mễ, tâm trí lại biết bay đến nơi nào.

      Hai năm qua, ba thường thường ở nhà, có lúc ra nước ngoài thị sát các chi nhánh của công ty, vừa rồi liền mấy tháng, muốn gặp ba so với gặp chủ tịch còn khó hơn.

      vất vả ba ngày trước trở về, nhưng chỉ ở nhà đêm liền lại biến mất thấy. biết ba là bận rộn như vậy, hay là cố ý trốn tránh mình.

      Uống hai thìa canh, liền đẩy chén canh ra: "Cháu ăn no rồi, Thẩm, em ở trong xe đợi ."

      "Bé con, chờ chút." Thẩm Đan kịp cả nuốt thức ăn trong miệng xuống, vừa nắm túi sách vở bên cạnh, vừa đuổi theo.

      "Lại ăn gì. Đứa này, là muốn đói chết chính mình sao?" Quản gia Thẩm lắc đầu, giọng than .

      . . . . . .

      Đứng ở phía trước cửa sổ trong thư phòng, Lăng Khắc Cốt hé ra gương mặt tuấn tú nhìn chỗ phía ngoài xa, chau mày.

      Sáu năm qua, đem cái vòi bạch tuộc của Ưng Đế Quốc vươn ra khắp các nơi thế giới, khuếch trương đến toàn cầu. hôm nay, còn là sát thủ hèn mọn "Liệp Ưng" đó nữa, mà là Tổng giám đốc bề nghễ của Ưng Đế Quốc. Lần này châu Âu, cùng mười mấy công ty kí kết hợp tác, bốn tháng thấy bé con, bé lại trở nên gày gò như vậy, mặt còn vương vất nỗi buồn xóa được.

      Ngân Báo tới phía sau , quay đầu nhìn theo hướng nhìn bên ngoài kia, thấy Hi Nguyên mặc thân váy công chúa màu hồng mặt của ta nở nụ cười tà mị: "Lão đại, bé càng lớn càng xinh đẹp, nghe ở trường học rất được mấy cậu nhóc nam sinh hoan nghênh."

      Lăng Khắc Cốt sau khi nghe đến câu này, đôi con mắt băng hàn lạnh lùng trợn trừng nhìn Ngân Báo cái: " nhàn rỗi chuyện gì làm? Mỏ kim cương bên Nam Phi công nhân bãi công, ngày mai qua đó giải quyết !"

      Ngân Báo vừa nghe thế sắc mặt lập tức trở nên rất lúng túng: "Lão đại, cậu tha cho tôi , đày tôi tới nơi đó, tôi làm thế nào mà tán được đây?"

      "Sáng sớm ngày mai vé máy bay được đưa đến tay !" Lăng Khắc Cốt liếc Ngân Báo cái, có chỗ để thương lượng dù chỉ chút. Lời của chính là mệnh lệnh, sao có thể dung túng cho người cò kè mặc cả?

      "Đừng! Lão đại." Ngân Báo lo lắng cầu xin tha thứ. mới vừa thúc đẩy được với tình nhân tuyệt sắc, muốn triển khai thế công lửa nóng tình , tại sao có thể vào lúc này? Nếu , tiểu tử thúi Thanh Long kia chẳng phải là nhanh chân đến trước sao?

      " có thương lượng!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng vô tình .

      "Lão đại, bệnh gầy của con bé ổn định. Tôi rồi, có ai xem bệnh cho bé." Ngân Báo nhấn giọng như kể chuyện xưa, kể về tình huống có vẻ rất nghiêm trọng, khỏi tiếc nuối than thở chút.

      Lăng Khắc Cốt đột nhiên túm lấy cổ áo của , bất mãn hỏi: "Bé con thế nào? Sao sớm cho tôi biết?"

      "Bệnh kén ăn nghiêm trọng, còn có chút u buồn, tôi vốn định cho bé kiểm tra toàn diện lần, nhưng ngày mai phải rồi, hết cách." Ngân Báo nhún nhún vai, "Hi vọng trước khi tôi trở về bé con bị chết vì đói, nếu khiến người ta đau lòng chết được."

      "Miễn công tác! Nếu là con bé gặp chuyện may, tôi liền vặn cái cổ xinh đẹp của xuống!" Lăng Khắc Cốt vui hừ lạnh.

      Mặc dù bị Lăng Khắc Cốt uy hiếp, nhưng Ngân Báo hề có chút sợ hãi. tiêu sái tựa vào cạnh bàn cười cười, quan sát Lăng Khắc Cốt. Chỉ thấy cậu ta lần nữa trở lại bên cửa sổ, lông mày cau lại ngưng mắt nhìn Hi Nguyên ở phía xa.

      Hi Nguyên 12 tuổi, đẹp như thiên sứ, chỉ là khuôn mặt nhắn tái nhợt vô cùng, khiến cho càng có vẻ non nớt cùng suy nhược. Ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt sáu năm, từ từ mà trở nên sáng sủa. Trí nhớ trước 6 tuổi bị phủ bụi dưới đáy lòng, bệnh đau đầu của lâu rồi bị lại. Có lẽ nên suy tính để bé dừng dùng thuốc.

      Hi Nguyên giống như thiên sứ có linh hồn, độc dựa và xích đu, khuôn mặt nhắn mang theo nhàn nhạt ưu thương.

      Đột nhiên con mèo trắng như tuyết từ dưới chân chạy , Hi Nguyên kinh ngạc đứng dậy, muốn bắt con mèo đáng kia, nhưng trượt chân, thân thể gầy của bụp cái liền té lăn đất, đầu gối bị sứt mảng rất đau.

      điềm đạm đáng xoa vết thương, nước mắt bắt đầu vòng quanh hốc mắt: "Đau quá!"

      Đứng ở cửa sổ lầu hai Lăng Khắc Cốt vừa thấy màn này lập tức xoay người, đẩy Ngân Báo cản đường ra, chạy ra ngoài. Gương mặt đầy lo lắng cùng đau lòng toàn bộ rơi vào trong mắt Ngân Báo.

      Hi Nguyên đau đến muốn rơi nước mắt Thẩm Đan vội chạy tới, khẩn trương ôm lấy : "Đầu gối chảy máu rồi, để gọi ông nội giúp em bôi thuốc."

      Hi Nguyên ủy khuất cắn môi dưới, gật đầu cái với đối phương: "Bôi lên chút thuốc đỏ là được. Thẩm, em có thể. . . . . tự ."

      " được ?" Thẩm Đan xem xem vết thương rướm máu của , lo lắng hỏi.

      Hi Nguyên gật đầu cái, từ trong ngực Thẩm Đan giùng giằng xuống đất, nhưng chân hơi chạm đất, liền đau đến té lăn đất. Đôi mắt hạnh lập tức ngập nước, mông lung như sương mù.

      Thẩm Đan ngồi xổm bên người , móc khăn giấy ra, giúp lau vết máu đầu gối: "Nhìn xem, chảy máu rồi. cần ông nội giúp em sao?"

      Hi Nguyên kiên cường cắn môi, thẹn thùng khẽ nở nụ cười ngọt ngào: " sao, chỉ là vết thương ."

      "Chỗ ông nội có thuốc trị thương đặc biệt, tốt nhất là để đưa em tìm ông ." Thẩm Đan yên tâm ôm lấy Hi Nguyên, vào trong lâu đài.

      Hi Nguyên gật đầu cái, tiếp tục ngăn cản động tác của Thẩm Đan. đầy tin cậy dựa vào Thẩm Đan, ngoài ba ra, ấy là người thứ hai khiến có thể tiếp nhận. cười tựa đầu vào trong ngực Thẩm Đan, "Cám ơn Thẩm."

      Hi Nguyên nở nụ cười đề phòng, khiến Lăng Khắc Cốt nhìn thấy vô cùng giận dữ. Khuôn mặt tươi cười của bé con là thuộc về ! Tại sao có thể cho người khác thấy?

      Cả người Lăng Khắc Cốt mang theo hàn khí đón đầu Thẩm Đan, bá đạo : "Bé con!"

      "Ba." Hi nguyên thấy Lăng Khắc Cốt mặt lập tức tràn ngập thần thái động lòng người, từ trong ngực Thẩm Đan vươn bàn tay bé ra.

      Thẩm Đan bị vẻ mặt lãnh khốc kia của Lăng Khắc Cốt hù dọa, ngoan ngoãn mặc cho đón lấy Hi Nguyên từ trong ngực.

      Hi Nguyên cảm giác mình bị ba kéo cái vào trong ngực, nhanh như cướp người vậy.

      Con mắt đen tà mị của Lăng Khắc Cốt trầm xuống, dùng ánh mắt đầy uy hiếp quét qua toàn thân Thẩm Đan, nhìn thấy ánh mắt sùng kính của đối phương liền nhếch môi mỏng lên, nhàng kéo lại bộ mặt thần kinh, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh gần như nghe thấy , đầu cũng thèm quay lại, ôm Hi Nguyên thẳng vào lâu đài.
      lyly thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 6: Trẻ con khóc


      "Ngân Báo, còn lăn xuống đây cho tôi!" Vừa vào phía trong lâu đài, Lăng Khắc Cốt còn kiềm chế được, rống to.

      Ngân Báo chút hoang mang mà xuống lầu, nụ cười xấu xa lười biếng nhìn Lăng Khắc Cốt khẩn trương: "Lão đại, vết thương nho như vậy cần phải kinh động tới thần y như tôi chứ? tìm người giúp việc bôi chút thuốc đỏ lên vết thương là được rồi."

      nhạo báng nghênh đón cái trừng mắt lãnh của Lăng Khắc Cốt, ánh mắt kia như muốn xé xác vậy, khoa trương thét chói tai: "Lão đại, ánh mắt kia của ngài có nghĩa là gì vậy? Ngài có muốn giết tôi cũng phải nghĩ lại cho kĩ nha, bệnh của bé con ngoại trừ tôi ra cũng ai trị được."

      Ngân Báo mặc dù lớn hơn Lăng Khắc Cốt mấy tuổi, nhưng đứng ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, lại bị khí thế người của ép xuống. Phong cách bẩm sinh cao quý của Lăng Khắc Cốt khiến đàn ông đứng bên cạnh cũng phải thua kém mấy phần, tâm lãnh khốc, gương mặt tuấn tú lúc cười toát ra khí lạnh khiến người ta dám tới gần.

      Lăng Khắc Cốt nhướn mày liếc Ngân Báo cái: "Nếu phải là còn có tý bản lĩnh đó, sớm bị tôi ném tới Sahara để thổi cát tìm vàng rồi, còn có chỗ mà ở đây ba hoa sao?"

      "Lão đại minh." Ngân Báo cười nịnh hót.

      Hi Nguyên như búp bê yếu ớt, thân thể gầy yếu dựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, giống như lông vũ mềm mại, Hi Nguyên gầy yếu như vậy khiến lòng mày Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại.

      Ngân Báo mắc bệnh kén ăn, cho nên mới gầy như vậy?

      cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên ghế salon cao cấp bằng da nhập khẩu màu trắng mềm mại, vén cao gấu váy của lên, quan sát cẩn thận vết thương ở đầu gối

      "Bị thương ." Ngân Báo sớm chuẩn bị hòm thuốc để bôi cho Hi Nguyên. Được xưng tụng là thần y Dạ Diễm vậy mà giờ khắc này Ngân Báo lại trở nên rất vụng về, làm đau Hi Nguyên.

      Cái khắc thuốc nước sát trùng chạm vào vết thương kia, Hi Nguyên đau đến run lập cập, nhưng cắn chặt cái miệng nhắn tái nhợt, dám thốt tiếng. (Edit bời *******************). cần rơi nước mắt ở trước mặt ba, bởi vì ba từng ba thích con nít kiên cường. phải làm bé khiến ba thích, nếu ba lại muốn bỏ lại mình chạy ra nước ngoài. Ba bốn tháng có ôm , nhớ hương vị của ba, nhớ cái cảm giác được nằm trong ngực ba ngủ. Nhưng đoạn thời gian đó còn có thể trở lại sao? liều mạng quệt nước mắt vòng quanh ở vành mắt, len lén liếc gương mặt lãnh khốc lo lắng của Lăng Khắc Cốt.

      Nhìn bộ dáng hốc mắt Hi Nguyên có nước mắt vòng quanh lại cố nén khóc, mi tâm Lăng Khắc Cốt nhíu lại thành chữ "Sông", bất mãn đoạt lấy cái nhíp trong tay Ngân Báo: "Để tôi làm."

      Ngân Báo mừng rỡ thoải mái mà lui sang bên, nụ cười hàm chứa hứng thú nhìn Lăng Khắc Cốt quỳ gối bên sofa, vừa nhàng bôi thuốc cho Hi Nguyên, vừa thổi thổi vết thương cho .

      "Đau ?" Xử lý xong miệng vết thương, tròng mắt đen mang theo ma lực của Lăng Khắc Cốt ngước lên, dịu dàng hỏi. Lăng Khắc Cốt dịu dàng như vậy Ngân Báo vẫn là lần đầu tiên thấy, khỏi xoay mặt cười trộm.

      Hi Nguyên lắc đầu cái, nháy nháy đôi mắt đẫm lệ xinh đẹp như mắt chú nai nhìn Lăng Khắc Cốt: " đau."

      Lăng Khắc Cốt xoa xoa má mềm mại của Hi Nguyên, ánh mắt thâm thúy giống như muốn xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ của mà nhìn sâu vào linh hồn .

      Hi Nguyên khỏi chìm đắm trong tròng mắt tĩnh mịch như biển này của ba. Ba trong lòng vĩnh viễn là tàn khốc nhất, cũng là người đàn ông đẹp trai nhất.

      "Lão đại, chỗ này còn chuyện gì của tôi rồi?" Ngân Báo thu thập xong hòm thuốc, tính toán rút lui, khí ấm áp này vẫn là lưu cho hai người bọn họ tự mình hưởng thụ thôi. Nhìn nữa, cũng muốn nhận nuôi mất.

      " nhàn rỗi có chuyện gì “Nhân Gian Tiên Cảnh” xem chút, mấy ngày nay có người đập phá quán, giải quyết tốt cho tôi rồi được nghỉ ngơi." Ngân Báo còn chưa cất mình, Lăng Khắc Cốt lạnh lùng ném ra câu, thành công phá đổ góc gương mặt tuấn tú của Ngân Báo.

      "Lão đại, ngài ác độc!" Ngân Báo đáng thương chớp đôi mắt hoa đào, mãnh liệt phóng điện với Lăng Khắc Cốt, bộ dạng uất ức kia quả là so với phụ nữ còn quyến rũ hơn.

      "Hay là muốn mỏ dầu Keynia dạo chút?" Lăng Khắc Cốt hiểm cười lạnh, dám làm đau bé con của , cho là có thể tránh thoát ánh mắt của sao?

      "Đừng! Lão đại, thôi “Nhân Gian Tiên Cảnh” là được rồi, nơi đó ít nhất còn có mỹ nữ để thưởng thức, đến Keynia tôi chỉ có thể ngắm nhìn dầu đen rồi." Ngân Báo lập tức nhấc hòm thuốc, vội vàng, chạy. Lão đại ngàn vạn lần đừng có đổi ý, đá phát tới tận cái địa phương ngay cả cứt chim cũng có kia.

      "Nhìn chú Ngân Báo là buồn cười." Hi Nguyên che cái miệng nhắn cười trộm.

      "Đáng đời !" Lăng Khắc Cốt bĩu bĩu môi, mặt lạnh ôm Hi Nguyên vào trong ngực.

      Động tác khẽ này động tới vết thương của Hi Nguyên, tay bé của nắmchặt lại, nhịn đau cố nở nụ cười ngọt ngào : "Ba, Hi Nguyên khóc."

      "Bé con biết nghe lời." Lăng Khắc Cốt ôm sát vào trong ngực, trong tròng mắt đen thâm thúy ai nhìn ra được suy nghĩ lúc này.

      Ba khen , vui sướng vương khóe mắt, đuôi mày của Hi Nguyên, nụ cười xán lạn xuất gương mặt tinh xảo của , trong tròng mắt lóe lên tinh quang.

      Hi Nguyên cười vui sướng đến thanh thuần, đẹp thuần khiết nhiễm chút bụi trần, khiến Lăng Khắc Cốt nhìn mà quên hô hấp, thâm trầm nhìn vào đôi mắt to tròn vẫn còn vương lệ của Hi Nguyên.

      Thuần khiết?

      Con của Dã Lang lại có đôi mắt "Thuần khiết" đến như vậy!

      Người chân chính thuần khiết là Băng Nhi của , nên là con của Dã Lang!

      Lăng Khắc Cốt nhếch khóe môi lên giễu cợt, tâm đột nhiên đau nhói, mày kiếm hơi hơi nhíu lại. Hình ảnh em với gương mặt tái nhợt xuất ở trước mặt , hình ảnh tàn khốc này khiến cho thân thể căng thẳng.

      đột nhiên đứng dậy rời , vô tình bỏ lại Hi Nguyên.

      "Ba!" Hi nguyên gọi Lăng Khắc Cốt, lại thấy quay đầu lại, tâm hồn bé bỏng có chút bị Tổn thương.

      Thẩm Đan thấy Lăng Khắc Cốt rời , mới len lén chạy vào phòng khách, đau lòng ôm lấy Hi Nguyên: "Hi Nguyên, đau lắm hả?"

      " Thẩm?" Hi nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan, ngờ tại vào lúc mình đau lòng nhất lại chính là ấy xuất ở bên cạnh mình..

      " yên tâm về em, vết thương còn đau ?" Thẩm Đan đứng ở trước mặt Hi Nguyên, ngón tay thô to lau lau khuôn mặt tái nhợt của Hi Nguyên, lau giọt lệ nơi khóe mắt của .

      Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan thâm tình trước mặt, biết nên phản ứng ra sao.

      Lần đầu tiên có chàng trai đối xử với dịu dàng như vậy, cho dù là ba cũng chưa từng dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn . Ba tình bất định khiến mê mang, biết rốt cuộc ba là thương , hay là ghét bỏ . Giống như mới vừa rồi, 1 giây trước còn thương nâng niu trong lòng bàn tay, giây kế tiếp liền trưng ra bộ mặt chán ghét mà vứt bỏ lại lên lầu.

      Vừa nghĩ tới đó, nước mắt rơi càng nhiều hơn, giống nước lũ vỡ đê.

      "Bé con đừng khóc." Thẩm Đan ôm Hi Nguyên vào trong ngực, vừa vụng về lau mắt , vừa đau lòng dỗ dành.

      Hồi lâu, Hi Nguyên mới bình phục lại, khuôn mặt nhắn vương lệ vừa thấy thương, giống như bông tuyết mùa đông bay lả tả, tái nhợt mà lạnh lẽo.

      "Hi Nguyên, thích em, ngày nào đó, khiến em hiểu được tình cảm của đối với em." Thẩm Đan nắm bản tay bé của Hi Nguyên, áp lên mặt mình vuốt ve.

      "Hi Nguyên cũng thích Thẩm." Hi Nguyên vô tư cười, mặc dù phía sau nụ cười kia mơ hồ có phần nhàn nhạt sầu bi.

      Trong lúc đó Lăng Khắc Cốt an tâm nên quay trở lại lầu dưới, muốn an ủi Hi Nguyên bắt gặp bộ dáng cười ngọt ngào với Thẩm Đan. lập tức dừng bước lại.

      Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nhìn thấy bé con cười với cháu nội của quản gia, cười vui vẻ đến động lòng người như vậy, lại khiến trái tim đau nhói. Đôi con ngươi lạnh lùng trầm đầy mị hoặc kia lóe lên ánh sáng lạnh, khiến cho người ta rét mà run. trầm mặt tới nhà kính trồng hoa.

      "Bác Thẩm." Vừa nhìn thấy Quản gia Thẩm tưới nước cho hoa, lập tức gọi.

      "Thiếu gia." Quản gia Thẩm cung kính cúi người xuống, trong lòng sợ hãi. Thiếu gia chưa bao giờ từng chủ động tìm ông, hôm nay là vì cái gì?

      Ánh mắt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng bắn về phía Quản gia Thẩm, lạnh lẽo đến khiến người ta sợ: "Thẩm Đan là đứa bé tốt, tôi muốn đưa nó đến châu Âu để bồi dưỡng cho tốt."

      "Có ? Thiếu gia, cám ơn ngài!" Quản gia Thẩm hưng phấn cầm lấy tay Lăng Khắc Cốt, đầy cảm kích.

      "Ngày mai kêu cậu ta khởi hành, bên phía châu Âu tôi cho người sắp xếp." Lăng Khắc Cốt rút tay mình ra, lạnh lùng cao ngạo ra lệnh, căn bản cho phép người ta phản kháng.

      "Được, thiếu gia. Tôi gọi nó thu dọn đồ đạc." Quản gia Thẩm hưng phấn thiếu chút nữa đụng vào tường. Có thể được thiếu gia chọn trúng là vinh dự tới cỡ nào? Bao nhiêu người chen chúc tới bể đầu cũng có được lại rơi vào đầu cháu nội của lão, đây là quá tốt. Tiểu Đan về sau có thể có tiền đồ rồi.

      để ý đến vẻ mặt kích động này của Quản gia Thẩm, khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng cao ngạo xoay người rời .

      Bé con là của , mặc kệ là thương cưng chiều hay bắt nạt, chỉ có mới có tư cách. Người khác đừng mơ tưởng đụng vào bé con của .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 7. Quà sinh nhật


      Ngày mai là sinh nhật ba, vì chuẩn bị cho Lăng Khắc Cốt phần quà tặng đặc biệt, Hi Nguyên làm mạch xong bài tập, xếp lại gọn gàng bên bàn học, cầm kim xâu chuỗi mấy viên thủy tinh trong suốt. cẩn thận, cây kim sắc bén đâm sâu vào ngón tay của .

      "Bé con!" Thẩm Đan vừa vào nhà, liền thấy Hi Nguyên nắm ngón tay, đau đến nhăn mặt nhăn mày, lập tức chạy đến trước mặt , nắm lấy ngón tay đặt lên môi, cẩn thận mút máu rỉ ra, "Sao lại cẩn thận như vậy? Còn đau ?"

      Hi Nguyên lắc đầu cái, trái tim đập hơi khác thường, nhất là nóng bỏng từ chỗ đầu ngón tay truyền tới khiến cho khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, trái tim đập loạn lên.

      Thấy hai gò má Hi Nguyên ửng đỏ, ánh mắt Thẩm Đan lập tức dừng lại, dời được: "Bé con, sáng sớm ngày mai phải châu Âu, cho nên tới chào tạm biệt em."

      " châu Âu?" Hi Nguyên hiểu đôi con ngươi trong suốt trợn to, nhìn Thẩm Đan tuấn.

      "Lăng tiên sinh muốn đưa châu Âu huấn luyện, có thể phải là nhiều năm mới có thể trở về." Thẩm Đan vừa nghĩ tới có thể phải rất nhiều năm được gặp Hi Nguyên, tâm liền đau đến co rút, tay kéo Hi Nguyên vào trong ngực, "Bé con, nhớ nghĩ tới ."

      "Ừ, Thẩm cũng được quên bé con." Biết Thẩm Đan phải rời khỏi mình, Hi Nguyên đột nhiên có cảm giác mất mác. Trong cuộc đời chỉ có hai người thân cận, ngày ngày có ở trong nhà này, lại muốn xa . Châu, Âu nơi xa xôi, biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Thẩm Đan.

      "Đến châu Âu, liên lạc với em." Thẩm Đan trịnh trọng nâng khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên lên, "Khi có ở đây phải tự mình chăm sóc tốt bản thân, ăn nhiều chút."

      Khóe môi xinh đẹp của Hi Nguyên cong lên, cười có chút yếu ớt gật đầu: " Thẩm mình ở nước ngoài mới nên chăm sóc tốt bản thân. Bé con có nhiều người chăm sóc như vậy, có việc gì đâu."

      . . . . . .

      Trong xe Lincoln phiên bản dài, Lăng Khắc Cốt vừa nhanh chóng gõ gõ các chữ máy tính, vừa nghe những người bên cạnh phân tích nghiệp vụ công ty.

      "Chuyện Bang Thanh Trúc sai Sơn Miêu thăm dò. Nếu như là tàn quân của Dã Lang làm trò quỷ, giết tha!" con mắt tinh của Lăng Khắc Cốt nheo lại, lạnh lùng phân phó.

      "Dạ!" Bạch Hổ cung kính gật đầu.

      "Chuyện bên Australia sao rồi?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi người bên cạnh

      "Tất cả thuận lợi, số vũ khí kia an toàn cập bờ, chỉ chờ giao nhận."

      "Kêu bọn họ cẩn thận chút, gần đây tin tức khá căng." Lăng Khắc Cốt hài lòng gật đầu cái, lại tiếp tục cúi đầu gõ chữ.

      "Hiểu, tôi chuyển lời nhắc tới bọn họ." Nhìn lão đại lúc làm việc rất lãnh khốc, Bạch Hổ có chút sùng bái.

      Lăng Khắc Cốt dùng thời gian mười năm khai sáng vương triều của Ưng tập đoàn, cũng đưa nó phát triển trở thành tập đoàn xuyên quốc gia hùng bá thế giới, ở cả hai giới hắc bạch hô phong hoán vũ, điểm này xứng đáng để Bạch Hổ phục sát đất. Cũng khó trách lúc ban đầu nhóm lớn sát thủ bọn họ cam nguyện bán mạng cho Lăng Khắc Cốt khi đó mới mười mấy tuổi. Bởi vì cậu ấy đáng giá.

      Lúc Hi nguyên tan học ra tới cổng trường, chiếc Lincoln phiên bản dài vừa đúng lúc dừng lại bên cạnh . Tài xế khom lưng mở cửa xe cho , thân thể nhắn của chui vào phía sau xe, đặt cái hôn lên gò má Lăng Khắc Cốt: "Ba."

      Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhìn cái, liền lại bắt đầu công việc.

      Hi Nguyên nở nụ cười ngọt ngào với Bạch Hổ xong, liền khéo léo ngồi im, dám phiền ba làm việc.

      Khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên đặt ở đầu gối, nghiêng đầu quan sát bộ dạng tập chung làm việc của ba. Ba rất đẹp trai, nhất là tròng mắt đen của ba lúc trầm tư, lóe lên ánh sáng cơ trí. Lúc ba cười, rất lạnh, lại lạnh đến vô cùng quyễn rũ, rất nam tính.

      Xe Lincoln vào cánh cổng chạm trổ của lâu đài Tinh Nguyệt, trực tiếp dừng ở cửa toà lâu đài cao lớn này. Lăng Khắc Cốt lưu loát khép laptop lại, ném nó cho Bạch Hổ. Ôm lấy Hi Nguyên co rúc chỗ, xuống xe.

      Được Lăng Khắc Cốt ôm vào trong ngực, Hi Nguyên cảm thấy hạnh phúc.

      vùi mặt nở nụ cười ngọt ngào ở trong ngực Lăng Khắc Cốt. Mặc dù trở thành thiếu nữ 12 tuổi xinh đep, nhưng so với chiều cao 1m85 của Lăng Khắc Cốt, vẫn là nhắn đến đáng thương, chỉ cần động ngón tay là xách được lên.

      Mười mấy người giúp việc xếp thành hàng nghênh đón chủ nhân, Lăng Khắc Cốt giống như Quân Vương thời cổ đại, hưởng thụ kính ngưỡng của mọi người.

      Bọn họ vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng hoan hô trong đại sảnh vang lên, Hi Nguyên kỳ quái từ trong ngực Lăng Khắc Cốt len lén thò đầu ra bên ngoài, liền thấy chú Ngân Báo, chú Thanh Long, chú Sơn Miêu đều ở đây, trong tay bọn họ cầm ruy băng phun về phía Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, chỉ lát sau người của hai người liền đeo đầy dây ruybăng.

      "Lão đại, sinh nhật vui vẻ!" Ngân Báo kềm chế được cười lớn ôm lấy Lăng Khắc Cốt, Thanh Long, Sơn Miêu cũng nhiệt tình nhào tới, Hi Nguyên cũng liên đới bị bọn họ ôm vào trong ngực.

      Tay bé của Hi Nguyên lặng lẽ thò vào túi, vuốt chuỗi đá thủy tinh được xâu thành móc treo điện thoại di động, do dự biết có nên lấy ra hay . Hôm nay là sinh nhật ba, vì chuẩn bị món quà tặng này cho ba, đêm qua thức trọn đêm ngủ. Nhưng lại sợ ba thích, dám lấy ra.

      "Ai cho phép các người biến lâu đài Tinh Nguyệt thành cái dạng này?" lông mày tuấn của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, có chút vui hỏi. Chỉ thấy phòng khách lớn vốn là rộng rãi mà đơn giản biến thành võ đài , mấy ngôi sao ca nhạc thành công chuẩn bị lên đài hiến nghệ.

      cái sinh nhật nho , lại bị bọn người Ngân Báo làm thành long trọng như vậy, lông mày hình ngọn núi của Lăng Khắc Cốt vui nhíu lại.

      "Sinh nhật lão đại, đương nhiên là phải long trọng chút." Ngân Báo cười .

      "Đem những thứ xanh xanh đỏ đỏ này đều dẹp hết cho tôi!" Nhìn trang hoàng hoa lệ trong phòng khách, Lăng Khắc Cốt lạnh mặt ra lệnh.

      "Lão đại, chúng tôi mất ngày công phu mới chuẩn bị xong, ngài cần tàn nhẫn như vậy." Sơn Miêu giảo hoạt nháy mắt mấy cái, giả vờ vô tội đáng thương .

      "Đúng rồi!Tâm Lão đại ác độc." Thanh Long thấp giọng cười yếu ớt, mặt đồng dạng biểu lộ ra biểu tình bất mãn với Lăng Khắc Cốt.

      "Lăng Khắc Cốt, nếu thích, em liền lập tức kêu họ rời ." Tưởng Lệ Văn xuất trước mặt bọn họ, điềm đạm đáng cắn môi dưới, vô tội chớp chớp tròng mắt xinh đẹp.

      Lăng Khắc Cốt nhìn Tưởng Lệ Văn chút, trong tròng mắt lạnh lùng có thêm chút dịu dàng: "Lệ Văn?"

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8. Khổ sở


      Vì để biểu diễn vóc dáng vô cùng mỹ lệ của mình ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, hôm nay Tưởng Lệ Văn đầu tư buổi chiều ở thẩm mỹ viện, làm kiểu tóc nóng bỏng đầy quyến rũ, trải qua trang điểm khéo léo của chuyên gia, ta ở trước mặt Lăng Khắc Cốt tản ra vẻ đẹp chói mắt, cặp mắt diễm lệ của được phết lên vài nét vẽ màu tím nhạt, dưới hàng mi dày rậm là tròng mắt đen đầy mị hoặc, môi tô son môi màu bạc sáng lấp lánh như thủy tinh, có vẻ đầy đặn mà hấp dẫn, mà vòng ngực ngạo nghễ của ta được bao chặt bởi phần lễ phục màu xanh lam khoét sâu, tản ra phong tình thành thục cùng quyến rũ. Nhất là khi khẽ cắn môi dưới, bộ ai oán càng khiến cho ta tỏa ra hấp dẫn đầy mị hoặc.

      "Khắc Cốt, con bé cũng phải là có chân, sao phải cần ôm?" Tưởng Lệ Văn hơi mỉa mai , đôi mắt nheo lại oán độc trợn lên lườm Hi Nguyên cái.

      Chỉ cần có con nha đầu xấu xí này ở đây, lấy được chú ý của Lăng Khắc Cốt. hận được ném con ranh đó ra đường.

      "Bé con bị thương, lão đại đau lòng." đợi Lăng Khắc Cốt chuyện, Ngân Báo đứng ra, vẻ mặt hài hước cười trả lời.

      Lăng Khắc Cốt lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngân Báo cái, liền ôm Hi Nguyên vào phòng khách.

      Trước khán đài mới được dựng tạm bày hàng ghế sa lon, khay trà trước sô pha bày đầy các loại trái cây cùng đồ ăn vặt.

      Thấy nhân vật chính xuất , ban nhạc tấu lên bản nhạc nhàng, ca sĩ có chút danh tiếng ra sân hiến nghệ vì buổi tiệc mừng sinh nhật.

      Lăng Khắc Cốt ngồi ở bên cạnh Hi Nguyên, cuồng ngạo dựa vào ghế sa lon, bàn tay kéo Hi Nguyên lại gần, ôm chặt.

      Tưởng Lệ Văn mang theo hận ý đến gần Lăng Khắc Cốt, ánh mắt của ta giống như thanh đao bắn về phía lưng Hi Nguyên.

      "Khắc Cốt, cần đối xử tốt như vậy với con của kẻ kia! Năm đó nên nghe em, ném con bé ra đường tự sinh tự diệt." Tưởng Lệ Văn liếc Hi Nguyên đầy xem thường, trong giọng đầy khinh thường cùng cam lòng.

      Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên đầy hoảng sợ nhìn Tưởng Lệ Văn. ấy thế mà lại giựt giây ba vứt bỏ mình! Ba nghe lời xúi bẩy của Tưởng Lệ Văn, ném ra đường chứ? Tay bé của khẩn trương níu chặt áo sơ mi cao cấp của Lăng Khắc Cốt, thân thể bởi vì lo lắng mà run lẩy bẩy.

      Lăng Khắc Cốt cau mày cúi đầu nhìn qua Hi Nguyên, lạnh lẽo trong mắt của dọa Hi Nguyên sợ, khiến nắm chặt hơn, áo sơ mi Armani mới vừa rồi còn thẳng thớm như vậy lập tức sắp biến thành khăn lau rồi.

      "Ba, cần vứt bỏ Hi Nguyên." môi hồng của Hi Nguyên khỏi run rẩy, khuôn mặt nhắn tinh xảo như ngọc tạc giờ phút này tái nhợt, có loại kích động làm cho người ta trìu mến.

      Lăng Khắc Cốt gì, chỉ ôm vào trong ngực, khẽ vuốt ve lưng của . Lồng ngực nở nang kia khiến Hi Nguyên cảm thấy an tâm, khóe môi có chút nhếch lên.

      "Lăng Khắc Cốt, nó là con kẻ thù của ." Tưởng Lệ Văn giận đến thiếu chút nữa vung tay tát lên cái bộ mặt tươi cười kia của Hi Nguyên.

      "Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt nắm chặt quả đấm, tròng mắt đen hơi trầm xuống, ý uy hiếp ràng.

      "Coi như em chưa gì. Người ta tốt bụng Zu chức sinh nhật cho , vậy mà chỉ biết quan tâm đến con bé đó." trong mắt Tưởng Lệ Văn hàm chứa nước mắt uất ức, khổ sở chạy vào bên trong nhà.

      "Qua chú Ngân Báo chơi." Lăng Khắc Cốt vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên, đặt vào trong ngực Ngân Báo, sau đó lo lắng về hướng Tưởng Lệ Văn vừa chạy .

      "Lệ Văn, đừng có trẻ con như vậy." Lăng Khắc Cốt đuổi theo Tưởng Lệ Văn, dùng giọng hơi trấn an dỗ dành Tưởng Lệ Văn.

      "Khắc Cốt, em , tại sao thể nhìn thẳng vào em? Trong mắt , con của Dã Lang quan trọng hơn em." Tưởng Lệ Văn hất tay Lăng Khắc Cốt ra, quyết tuyệt , "Khắc Cốt, em cam lòng. Dã Lang và thủ hạ của chính là những người phá hủy Băng Nhi, cũng phá hủy em, nhưng lại cưng chiều con của Dã Lang đến tận trời. Khắc Cốt, có từng nghĩ cho em, mỗi lần thấy con bé đó, em lại nhớ đến đêm chịu nổi kia. Em sắp bị nó ép điên rồi!"

      Tưởng Lệ Văn càng càng kích động, nước mắt điên cuồng theo hai má chảy xuống.

      Con bài tẩy duy nhất của chính là đoạn quá khứ khiến Lăng Khắc Cốt áy náy kia, sao có thể nắm bắt cho tốt?

      Qua hàng mi thẫm đẫm nước mắt thấy vẻ mặt áy náy đầy mâu thuẫn của Lăng Khắc Cốt, đáy lòng khỏi cười lạnh.

      "Lệ Văn, là lỗi của tôi, tôi thông cảm với tâm tình của em." Lăng Khắc Cốt mạnh mẽ nắm lấy hai vai của Tưởng Lệ Văn, để cho giãy giụa nữa, "Nhưng bé con chỉ là đứa bé."

      "Vậy thế nào? Vậy cũng thay đổi được thân phận là con Dã Lang của nó. Khắc Cốt, quên Băng Nhi rồi." Tưởng Lệ Văn thất vọng lắc đầu.

      "Lệ Văn, tôi có. Băng Nhi là người thân duy nhất của tôi, cái chết của con bé là khó khăn khó vượt qua của tôi hơn bất kỳ ai khác." mi tâm của Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại, muốn giải thích với Tưởng Lệ Văn, "Tất cả những điều đó đều là sai lầm của tôi, lẽ ra tôi nên ngăn cản em cứu Băng Nhi. Là tôi hại em, muốn hận em hãy hận tôi thôi."

      "Em sao có thể hận ?" Tưởng Lệ Văn đột nhiên ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt, nhu nhược , "Khắc Cốt, em , để cho em thay thế Băng Nhi kề cận bên cạnh có được hay ?"

      "Lệ Văn. . . . . ." tay Lăng Khắc Cốt cố gắng đẩy ra, nhưng đối phương ôm rất chặt, "Tôi rất xin lỗi."

      Tưởng Lệ Văn u oán thở dài, cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên bày ra nụ cười kiên cường với Lăng Khắc Cốt: "Khắc Cốt, nếu như cảm thấy có lỗi, vậy mời em nhảy bản thôi."

      " tức giận?"

      " điệu nhảy em tha thứ hết." Tưởng Lệ Văn thoải mái khoác cánh tay Lăng Khắc Cốt, con mắt hút hồn người cong lên cười .

      "Tiểu thư xinh đẹp, xin mời!" Lăng Khắc Cốt làm động tác mời nhảy, mười phần thân sĩ. nho nhã như vậy, đẹp trai, cho dù ai cũng nghĩ đến mười mấy năm trước chính là, cỗ máy giết người trong tay kẻ khác.

      Hai người dưới tiếng nhạc đệm trượt vào sàn nhảy, mặt Tưởng Lệ Văn thủy chung treo nụ cười thỏa mãn, mê hoặc ôm cổ Lăng Khắc Cốt, ở trong lòng đung đưa. xoay tròn Tưởng Lệ Văn đột nhiên phóng cho Hi Nguyên nụ cười lạnh đầy khiêu khích, tựa hồ cảnh cáo Hi Nguyên: Lăng Khắc Cốt là của tao, mày đừng mong nhúng chàm!

      Thấy hai người ôm nhau, nhàng lướt , lòng của Hi Nguyên đột nhiên trống trải, khó chịu giống như đồ đạc của mình bị người ta đoạt . vẫn cho rằng ba là của , nhưng lại biết còn có rất nhiều phụ nữ muốn cướp ba .

      "Bé con, có muốn ăn bánh ngọt hay ?" Ngân Báo bế Hi Nguyên lên, cười đùa hỏi.

      " cần." Hi Nguyên ôm lấy hai đầu gối, khổ sở mà lắc lắc đầu.

      Lần đầu, nếm được tư vị chua sót này, trong lòng thế nhýng dâng lên loại kích ðộng, nghĩ tiến lên hất tay Tưởng Lệ Văn ra, đoạt lại ba từ trong tay ta.

      "Bé con thích ăn nhất bánh ngọt việt quất, cần?" Thấy ưu thương trong mắt Hi Nguyên, Ngân Báo lo âu xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của .

      Nếu như có thể, muốn xóa u buồn trong mắt bé con. Bé con ưu sầu tái nhợt như vậy khiến đau lòng, lão đại lúc nào mới có thể biết tầm quan trọng của bé con?

      Nếu như bé con là con , nhất định cưng đến tận trời, để cho trong mắt vương dù chỉ chút buồn rầu.

      "Chú Ngân Báo, trong lòng cháu có chút buồn bực, ra ngoài hóng mát chút." thể tiếp tục nhìn bộ dáng ba cùng Tưởng Lệ Văn thân mật khiêu vũ, Hi Nguyên đứng lên, giống như muốn trốn tránh.

      "Ngân Báo, bé con có sao chứ?" Thanh Long đẩy đẩy mắt kính gương mặt tuấn tú, lo âu hỏi. Ngân Báo chỉ là lo lắng thở dài cái.

      "Lão đại là tên đần độn." Sơn Miêu vuốt vuốt trái chanh trong tay, đột nhiên giống như ném quả bóng ném nó ra ngoài, vô tình lại ném trúng mặt trống ở giá, "Thùng" tiếng vang lớn, cắt đứt trình diễn đầy trữ tình vừa rồi.

      "Bé con đâu?" Sau khi Lăng Khắc Cốt tìm khắp nơi thấy bé con, níu lấy cổ áo của Ngân Báo, trầm mặt ép hỏi.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 9. Mèo con bị vứt bỏ


      "Trong vườn hoa. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Lời Ngân Báo còn chưa hết, Lăng Khắc Cốt như cơn gió biến mất, nhanh đến mức khiến cho mi mắt Ngân Báo ngay cả nháy cái cũng kịp.

      "Các người tiếp tục, đừng ngừng! Chuyển qua ca khúc vui vẻ chút." khóe môi Thanh Long nhếch lên, lộ ra nụ cười bỡn cợt, ra lệnh cho ca sĩ và đám người trình diễn sững sờ ở đài. Giọng trơn bóng như ngọc kia thậm chí mang theo uy hiếp khiến người khác cách nào kháng cự, người biểu diễn đài lập tức cầm nhạc khí lên bắt đầu trình diễn.

      Thấy Lăng Khắc Cốt chạy tìm Hi Nguyên, con ngươi diễm lệ của Tưởng Lệ Văn oán độc nheo lại. thể để sinh ra loại tình cảm nên có với con ranh đó, cho dù chỉ là ý muốn bảo hộ cũng được!

      Nhấc váy, ta chầm chậm chạy đuổi theo ra ngoài. Bản lĩnh sát thủ được luyện thành trong tám năm cũng thể chỉ vì an nhàn sung sướng mà mai , ta nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

      "Khắc Cốt! Ai ôi!" Tưởng Lệ Văn đột nhiên hét lên tiếng, ngã xuống ở bậc thang, theo bậc thang lăn xuống dưới.

      "Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt vốn là vội vã tìm Hi Nguyên chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Tưởng Lệ Văn liền dừng bước. Chạy trở về bên cạnh ta, kiểm tra sơ lược lần thương thế của ta, xác định có gãy xương, rồi mới lo lắng ôm lấy Tưởng Lệ Văn mặt tái nhợt chạy vào trong lâu đài.

      "Khắc Cốt, . . . . . . tìm. . . . . . Bé con . . . . Em sao. . . . . ." Tưởng Lệ Văn yếu ớt đẩy lồng ngực Lăng Khắc Cốt, mặt mang nụ cười săn sóc.

      "Đừng chuyện!" Lăng Khắc Cốt vọt vào phòng khách liền lớn tiếng gọi Ngân Báo.

      "Lệ Văn?" Thấy Tưởng Lệ Văn bị thương, bốn người Ngân Báo đầy kinh ngạc. Thế nào cái nháy mắt, Lệ Văn liền thay đổi thành ra như vậy.

      "Ngân Báo, theo tôi!" Lăng Khắc Cốt vừa ôm Tưởng Lệ Văn lên lầu, vừa phân phó Ngân Báo.

      Loại vết thương này xoa chút thuốc đỏ là được lại muốn bắt thân y như phải lao động. Ngân Báo nhún nhún vai, bất đắc dĩ đuổi theo lên lầu. Ai bảo là người duy nhất trong mấy huynh đệ biết về y thuật?

      Hi Nguyên giống như con mèo bị người ta vứt bỏ, độc ngồi ở xích đu, khuôn mặt nhắn tái nhợt tản ra vẻ ưu thương nhàn nhạt, u sầu tràn ngập trong lòng .

      Ngửa đầu nhìn chút mây đen che bầu trời đêm, tầm mắt mê ly của xuyên thấu tầng mây nhìn về phương xa.

      Thẩm rồi, còn có ai quý nữa?

      Bên người Ba luôn có phụ nữ vây quanh đếm xuể, lúc nào mới có thể có thời gian nhớ đến ?

      Trong lỗ mũi ê ẩm, chát chát, tim như bị tảng đá chận lại, hít thở thông.

      cái khăn tay đưa tới trước mặt , Hi Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      chàng trai lạnh lùng cao ngạo đứng ở trước mặt , vẻ mặt xa cách biểu tình gì: "Lau sạch nước mắt . là xấu hổ!"

      Hi Nguyên nhận ra đối phương là ca sĩ vừa rồi mới hát sân khấu, ngượng ngùng nhận lấy khăn tay, nhìn ta cảm ơn: "Cám ơn. . . . . . Ừm. . . . . ."

      biết đối phương xưng hô như thế nào, khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên lúng túng đỏ lên.

      "Thang Dật Thần." Chàng thanh niên nhìn ra lúng túng của Hi Nguyên, vì vậy tự giới thiệu mình.

      "Cám ơn Thang!”

      "Có người khi dễ à?" Thang Dật Thần nhăn mày lại, nhìn khuôn mặt nhắn tinh khiết như thiên sứ của Hi Nguyên.

      Hi Nguyên liền vội vàng lắc đầu. Trở thành công chúa của lâu đài Tinh Nguyệt, ngoại trừ Tưởng Lệ Văn, còn có ai dám khi dễ ? Huống chi ba ở nhà, Tưởng Lệ Văn cũng dám làm gì . chỉ là có chút khó chịu, hình ảnh ba cùng Tưởng Lệ Văn ôm nhau khiến lòng đau nhói, khiến ghen tỵ.

      "Đại tiểu thư hiểu đời gian khổ!" Thấy Hi Nguyên lắc đầu, Thang Dật Thần có chút châm chọc cười lạnh. Ở thế gian này vĩnh viễn đều công bằng, có người vì kế sinh nhai mà liều mạng giãy giụa, đến cả viện phí phẫu thuật cũng chưa đóng nổi, có người nhiều tiền đến có thể đập chết người, lại có phúc mà biết hưởng, có việc gì liền loạn xị rơi nước mắt.

      ta lạnh lùng cao ngạo xoay người, rời khỏi hiểu chuyện này.

      "Đợi nào...! Khăn tay của !" Hi nguyên nhảy xuống khỏi xích đu, muốn đem khăn tay trả lại cho đối phương, nhưng chân Thang Dật Thần quá dài, ta khinh thường thèm để ý tới nàng thiên kim đại tiểu thư vừa sinh ra viên kim cương quý giá này, vài bước chân liền rời khỏi vườn hoa. Mà Hi Nguyên bởi vì đuổi gấp, cẩn thận ngã xuống, vết thương vừa mới khép lại lần nữa lại vỡ ra, đau đến khiến cho run lập cập.

      Ba, Hi Nguyên cần người, người tại sao đến?

      Chẳng lẽ ở trong lòng của người, dì Lệ Văn còn quan trọng hơn bé con sao?

      Hi Nguyên vô dụng ngồi chồm hổm mặt đất, độc rơi lệ. Rừng cây bốn phía đem bóng tối bao phủ lấy , phủ lên hình hài nhu nhược và đơn. bầu trời mây đen càng ngày càng dày, tầng tầng mây đen giống như màn sân khấu che lấp cả vùng đất, nhìn lại còn thấy chút ánh sao nào, giữa trời đêm đen tối, thân thể nhắn của Hi Nguyên dần dần thấy .

      Đột nhiên bầu trời xẹt qua tia chớp, tiếng sấm phá tan yên tĩnh của bầu trời đêm, vang vọng khắp cả vùng đất. Hi Nguyên lại hề nghe thấy, cũng cảm thấy những hạt mưa tưới lên đất.

      mình ngồi ở đất lạnh lẽo, bị những hạt mưa lớn như hạt đậu gột rửa, vết thương bị nước xối vào, máu từng chút từng chút lan tỏa, giống như đóa hoa mai xuống nền đất, đỏ tươi chói mắt.

      Cho đến khi sắp biến thành hóa thạch mới được bọn người Thanh Long tìm thấy.

      "Bé con!" Chạm vào thân thể lạnh lẽo của Hi Nguyên, Thanh Long kinh ngạc cất giọng, hoàn toàn phá vỡ cái vẻ ngoài luôn tỉnh táo nhàn nhã của , hốt hoảng ôm lấy .

      "Chú Thanh Long!" Nhìn người tới phải là Lăng Khắc Cốt mà mong đợi, uất ức chôn ở trong lòng Hi Nguyên giống như nham thạch nóng chảy phun trào, níu chặt lấy áo Thanh Long, ở trong lòng yên lặng rơi lệ.

      Ngay sau đó Sơn Miêu chạy tới vội vàng chuyển cái ô trong tay qua đỉnh đầu hai người, sau đó cởi áo sơ mi của mình xuống bao chặt lấy Hi Nguyên: "Sao lại lạnh như vậy?"

      "Bé con đừng khóc." Thanh Long chỉ lo an ủi Hi Nguyên, căn bản còn kịp để ý tới Sơn Miêu.

      Khi bọn họ vọt vào phòng khách, Bách Hổ lo lắng muốn xông ra.

      "Tìm được rồi sao? tốt quá!" Bách Hổ tiến lên muốn đón lấy bé con.

      " cần! Cậu tìm Ngân Báo, bé con giống như muốn phát sốt." Nhìn hàm răng của Hi Nguyên ngừng run lên cầm cập, Thanh Long lo âu .

      Bách Hổ vừa nghe, lập tức chạy lên lầu, vừa chạy vừa gọi Ngân Báo ầm ĩ: "Ngân Báo, bé con bị sốt rồi, mau xuống đây!"

      Tưởng Lệ Văn vốn là dựa vào Lăng Khắc Cốt nghe Bách Hổ gọi như vậy xong, lập tức giả bộ đau đớn khó nhịn, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt run rẩy rên rỉ: "Khắc Cốt, đầu của em đau quá."

      "Rồi cũng tốt thôi." Lăng Khắc Cốt an ủi qua loa Tưởng Lệ Văn, thân thể của có chút cứng ngắc, tròng mắt đen lộ ra lo lắng nhìn ngoài cửa, giống như nếu phải Tưởng Lệ Văn nắm chặt tay của , lập tức chạy .

      " được, em đau chết mất! Khắc Cốt, ôm em cái!" Tưởng Lệ Văn vừa khổ sở co người lại, vừa ôm chặt hông của Lăng Khắc Cốt.

      Tối nay ta cũng thả Lăng Khắc Cốt ra, để cho chạy trở về bên cạnh con bé đó, trực giác của phụ nữ cho ta biết, đối với con bé đó tình cảm của Lăng Khắc Cốt dành cho nó vượt xa tình cảm của người cha nuôi nên có. Vì muốn ở lại, ta liều chết diễn trận khổ nhục kế này, dĩ nhiên thể bỏ dở nửa chừng.

      Nha đầu xấu xí đáng chết, đừng nghĩ cướp người đàn ông của tao.

      "Lão đại, tôi xem bé con chút." Ngân Báo nhìn Tưởng Lệ Văn cái, trong tròng mắt đen có bất mãn, chút Tổn thương da thịt này đáng gì mà hô to gọi như vậy chứ? Nhưng vốn cùng Tưởng Lệ Văn lớn lên nên cũng thêm gì vội vã rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :