1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 60


      "Lão đại, ngọn gió nào đem cái người bận rộn này thổi tới đây vậy hả?" Sơn Miêu huýt sáo, kềm chế được mà cười chào hỏi Lăng Khắc Cốt. Chỉ là trong nụ cười kia hình như xen lẫn chút gì dó, tựa như trong hương vị trà sữa thuần khiết lại bị trộn vào hương vị cà phê đắng ngắt, nhưng hương vị ngửi thấy lại vẫn ngọt lịm mê người, làm cho người ta thể phát được mĩ vị đắng ngắt của nó.

      Lăng Khắc Cốt gì, chỉ là dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn lướt qua phòng Kim Đế đóng kín kia, ngón tay ôm Thang Mang Lâm có chút dùng sức.

      Nghe được giọng của Sơn Miêu, thân thể Thang Mang Lâm ràng cứng ngắc, ánh mắt mang theo hoảng hốt. Thấy đôi con người đào hoa bén nhọn của Sơn Miêu híp lại quả quyết nhón chân lên, hướng tới gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, hôn: ", em ."

      Cái hôn này khiến hai người đổi sắc mặt, là Sơn Miêu, là Hi Nguyên ở trong phòng Kim Đế.

      nhìn thấy môi Thang Mang Lâm chặm tới mặt Lăng Khắc Cốt khuôn mặt nhắn bỗng chốc biến trắng, môi bắt đầu khẽ run. Hai người bọn họ bày ra cái bộ dạng thâm tình kia là muốn chứng tỏ, ấy là người tình của .

      "Zu, dẫn tôi !" Hi Nguyên nén lệ bắt lấy bè gỗ duy nhất bên cạnh, nỗ lực để thân thể sắp xụi lơ đến nỗi té lăn đất. cảm thấy hơi sức quanh thân mình cũng bởi vì nhìn thấy cái hôn này mà bị hút hết, lòng của giống như khí cầu có nhiệt độ, bị đào rỗng rồi.

      "Được!" Zu Cuella cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người Hi Nguyên run rẩy ngừng, sau đó tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của , "Tôi dẫn em về nhà."

      Thời điểm bọn họ ra khỏi phòng, ba người phía ngoài ở trong trạng thái giằng co.

      Lăng Khắc Cốt bởi vì bị hôn trộm mà sửng sốt, ánh mắt mê mang nhìn Thang Mang Lâm trong ngực. Thừa dịp chú ý, Zu Cuella thành công đem Hi Nguyên rời .

      Hi Nguyên liều mạng cắn môi, để cho mình khóc thành tiếng. Ánh mắt của nhìn thấy hai người hôn giống như là quên mình như bị kiếm hung hăng đâm vào.

      toàn tâm toàn ý người đàn ông mà giờ phút này ôm hôn người phụ nữ khác.

      Còn có cái gì tổn thương hơn so với điều này nữa đây?

      Thân thể của ở trong ngực Zu Cuella phát run, như Bách Hợp bị mưa đá tập kích, ở trong gió mất hồn, tâm bị tàn phá.

      Thang Mang Lâm hôn rất điên cuồng, hình như muốn ăn hết Lăng Khắc Cốt vậy, dùng sức ngậm lấy đôi môi mỏng của vào trong miệng, cũng kéo thấp đầu của xuống, để cho cùng mình dán càng gần hơn.

      "Thang Mang Lâm!" Lăng Khắc Cốt còn có phản ứng với Thang Mang Lâm, liền nghe đến tiếng hô vui của Sơn Miêu.

      "Băng Nhi, " Lăng Khắc Cốt lạnh lùng đẩy Thang Mang Lâm ra, khẽ mở cánh môi mỏng còn vương son môi hồng, "Để Sơn Miêu đưa em về."

      xong, cũng chút lưu luyến đẩy Thang Mang Lâm ra, sau đó mặt lo lắng về hướng căn phòng cách đó xa. Nhưng khi đẩy cửa phòng ra người muốn tìm thấy. lạnh lùng đứng ở cửa phòng, hai quả đấm nắm lại chặt, ánh mắt hẹp dài lạnh lùng phóng ra thứ ánh sáng tà ác như muốn giết người.

      ". . . . . . Băng Nhi muốn. . . . . . Để cho . . . . . ." Thang Mang Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khắc Cốt, nhu nhược vô dụng cầu khẩn, giọng của hình như vô cùng vô lực, lời còn chưa hết, thân thể lại đột nhiên nghiêng cái té xỉu ở trong lòng .

      "Băng Nhi?!" Lăng Khắc Cốt vội vàng ôm lấy Thang Mang Lâm, lấy tay vỗ mặt tái nhợt của , "Em làm sao vậy? cần hù dọa . Mau mở mắt nhìn !"

      Sợ hãi trong mắt Lăng Khắc Cốt giống hệt như năm đó khi mất Băng Nhi, Sơn Miêu nhìn ra hốt hoảng xong, tỉnh táo nhắc nhở : "Lão đại, trước đưa ấy bệnh viện xem chút, có lẽ tình gì lớn."

      " mau lái xe!" Lăng Khắc Cốt giống như cơn gió lốc ôm Thang Mang Lâm nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa.

      . . . . . .
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 61. Chỉ là con rối


      Trong phòng bệnh VIP cao cấp giống như tất cả phòng bệnh khác, tràn ngập mùi vị thuốc sát trùng, khác biệt duy nhất chính là giường bệnh nơi này rất mềm, gian rất rộng, đồ đạc bày trí trong phòng như nhà riêng vậy, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

      Thang Mang Lâm nằm ở cái giường bệnh mềm mại kia, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, vểnh tai nghe. Vì muốn Lăng Khắc Cốt ở lại, thể sử dụng chiêu giả bộ bất tỉnh này, bởi vì ràng cảm thấy quan tâm đến mình, nhất là khi cường hôn môi của lạnh lẽo chút nhiệt độ, hoàn toàn giống như phản ứng nhiệt tình của người đàn ông nên có.

      có chút hoài nghi nếu như phải là mình trưởng thành giống Băng Nhi, liệu có cưng chiều mình giống như vậy hay ? Ở vào lúc cường hôn như lúc đó liệu có vươn tay cho cái tát hay ?

      càng có nắm chắc, tâm càng hốt hoảng.

      nhất định thể mất cái mỏ kim cương Lăng Khắc Cốt này, có thể làm người tình của còn tốt hơn là làm người nghèo khổ. muốn lại trở lại quá khứ khổ sở trước kia.

      Kể từ khi bán mình ba năm trước đây, trai vẫn chịu tha thứ cho , ngay cả gặp ba cũng cho tới gặp.

      tại chỉ có thể nắm chặt Lăng Khắc Cốt, mất , trở thành kẻ cái gì cũng có.

      Bác sĩ đứng ở bên giường bệnh, liếc nhìn Thang Mang Lâm còn chưa có tỉnh lại, sau đó cười với Lăng Khắc Cốt: "Chúc mừng Lăng tiên sinh, bạn ngài mang thai, đây chỉ là phản ứng của giai đoạn sơ kỳ mang thai, có gì đáng ngại."

      "Mang thai?" mắt đẹp mày rậm của Lăng Khắc Cốt khỏi nhíu chặt lại.

      Nghe được lời của bác sĩ, mặt Lăng Khắc Cốt cũng có hưng phấn như bác sĩ dự đoán, ngược lại đầy mây đen.

      hình như có chút phiền não phất tay cái với bác sĩ, bác sĩ kia lập tức cung kính cúi chào, sau đó liền lặng lẽ lui ra ngoài.

      Bộ dáng Thang Mang Lâm giống như là mới vừa tỉnh lại, mắt mê mang mở ra, ngáp cái, sau đó nghi ngờ nhìn chung quanh: ", em tại sao lại ở bệnh viện?"

      "Băng Nhi!" sắc mặt Lăng Khắc Cốt có chút nặng nề, cầm hai tay của Thang Mang Lâm, thận trọng quan sát cặp mắt mê mang của , "Có chuyện này, muốn cho em ."

      "Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế ạ?" Thang Mang Lâm lộ ra nụ cười ngây thơ, kiều mị hỏi: "Chẳng lẽ là muốn kết hôn? Từ đó luôn chăm sóc Mang Lâm rồi hả \?"

      Lăng Khắc Cốt cũng có bởi vì đùa bỡn của Thang Mang Lâm mà buông lỏng chút nào, gương mặt tuấn tú vẫn căng thẳng: "Băng Nhi, em có biết em mang thai hay ?"

      "Mang thai?" Thang Mang Lâm giống như là nghe được chuyện vô cùng nực cười, chịu tin lắc đầu, ", đừng giỡn với Mang Lâm. Đây phải là ! Mang Lâm mang thai."

      xong lời cuối cùng, giọng mang theo tiếng thút thít, tâm tình hơi khống chế được, bàn tay bị Lăng Khắc Cốt giữ trong lòng bàn tay đàn run lẩy bẩy.

      "Băng Nhi, đây phải là chuyện đùa!" Lăng Khắc Cốt cố gắng an ủi Thang Mang Lâm, trong tròng mắt lãnh khốc mang theo chút nóng nảy cùng sầu lo.

      "! Em mang thai! Em có mang thai! Em mang thai đứa bé của tên khốn kia!" Thang Mang Lâm như sắp hỏng mất tránh ra khỏi tay của Lăng Khắc Cốt, quỳ ở giường, gần như phát điên la ầm lên.

      "Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt tiến lên muốn ôm chặt , lại bị đẩy ra.

      " nên đụng tôi! Cút ra!" Thang Mang Lâm cuồng loạn khóc, cười như bị thần kinh, tay của đột nhiên dùng sức đấm vào bụng của mình, "Đừng! Tôi muốn nó! , em muốn nó!"

      "Bình tĩnh! Sai lầm cũng xảy ra rồi, chúng ta thể tổn thương sinh mạng vô tội nữa. Băng Nhi, giữ nó lại." Lăng Khắc Cốt phát bắt được hai tay của Thang Mang Lâm, ấn chặt vào trong ngực.

      ", cuộc sống của em cũng bị tên khốn kia làm hỏng! có phải cũng cảm thấy em rất bẩn hay ? Em sạch rồi! Bây giờ còn mang thai nghiệt chủng." Thang Mang Lâm khóc thành tiếng, khàn khàn .

      " cần nghĩ như vậy, em ở trong lòng vĩnh viễn là thuần khiết!" trong đầu Lăng Khắc Cốt ra hình ảnh em của mình bị Dã Lang cưỡng bức, ánh mắt khỏi trở nên u lãnh, tối tăm.

      Khi Sơn Miêu vào, nhìn thấy Lăng Khắc Cốt bộ che chở Thang Mang Lâm ôm đầu như mất hồn, nụ cười hài hước luôn thường trực môi lập tức biến mất, khẩn trương tiến lên: "Lão đại, Mang Lâm thế nào?"

      "Chỉ là mang thai." Lăng Khắc Cốt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Sơn Miêu. Thấy trong mắt Sơn Miêu lo lắng trong ánh mắt của thoáng qua tia mê hoặc.

      "Mang thai?" Trong giọng của Sơn Miêu có loại tư vị Lăng Khắc Cốt nghe hiểu, giống kinh ngạc, cũng giống nghi ngờ. Giống như Thang Mang Lâm mang thai là chuyện rất bình thường, ta chút cảm giác khiếp sợ cũng có.

      Phản ứng của ta khiến Lăng Khắc Cốt khỏi ngưng lông mày, thận trọng quan sát ta.

      "Em có mang thai! , em có!" Thang Mang Lâm đột nhiên từ trong ngực Lăng Khắc Cốt bò dậy, run rẩy hướng Lăng Khắc Cốt chứng thực, "Là bác sĩ sai rồi!"

      "Băng Nhi! Trấn tĩnh!" Lăng Khắc Cốt có chút vui, đầu đau đến nắm chặt bả vai Thang Mang Lâm.

      Thang Mang Lâm giống như nổi điên né đầu, khóc : "Tôi bị hủy! Còn ai muốn tôi nữa? Tôi muốn sống!"

      xong, đẩy Lăng Khắc Cốt ra, nhảy xuống giường lao về phía vánh tường màu xanh nhạt bên cạnh giường bệnh.

      Sơn Miêu đứng gần liền ngăn lại, sau đó nghiêm nghị : "Tôi cưới em!"

      " lấy tôi? tại sao lấy tôi? Là khiến cho tôi mang thai đứa bé? Nên cảm thấy hổ thẹn với tôi sao?" Thang Mang Lâm gây chất vấn khiến ngón tay Sơn Miêu trắng bệch.

      "Đây là chuyện cười! Thang Mang Lâm tôi mang thai mắc mớ gì tới ?" Thang Mang Lâm giễu cợt cười to.

      "Sơn Miêu, chuyện này liên quan tới . thể để cho phải hy sinh!" Lăng Khắc Cốt tới bên cạnh Thang Mang Lâm, đem như mất trí ôm vào trong ngực, sau đó với Sơn Miêu.

      "Lão đại . . . . ." Sơn Miêu nghĩ giải thích cái gì đó, nhưng cách nào ra khỏi miệng, chỉ có chút gấp gáp.

      "Băng Nhi, cưới em." Lăng Khắc Cốt giống như quyết định chuyện rất quan trọng, sau khi trầm ngâm lát, trịnh trọng .

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến hai người tại chỗ cũng khiếp sợ.

      Sơn Miêu thể tin nổi đôi mắt hoa đào trợn to, ngón tay chỉ qua chỉ lại người Lăng Khắc Cốt và Thang Mang Lâm: "Lão đại, . . . . . muốn. . . . . . Cưới. . . . . . Cưới ấy?"

      Mà Thang Mang Lâm sau khi khiếp sợ, hưng phấn nhảy lên người Lăng Khắc Cốt, dùng hai chân cuốn lấy hông của : ", em ! Em !"

      Lăng Khắc Cốt ở trước thời điểm hôn mình kịp thời đẩy ra, sau đó lạnh lùng mà : " cho thương tổn tới bản thân, tôi bảo vệ tốt em cùng đứa bé."

      Ngược lại vẻ hưng phấn của Thang Mang Lâm, Sơn Miêu có chút lo lắng gãi đầu: "Lão đại, cưới Mang Lâm, vậy còn bé con sao? ! phải ấy rồi sao?"

      Sơn Miêu lời lập tức khiến vẻ mặt lãnh khốc trở của Lăng Khắc Cốt trở nên lo lắng, ánh mắt bén nhọn giống như hai mũi tên nhọn lạnh buốt bắn về phía Sơn Miêu: "Ai tôi con bé? Con bé chỉ là con rối!"
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 62. cần lại dây dưa với tôi


      Trong phòng bệnh VIP trang hoàng ấm áp giống như nhà riêng, nhiệt độ lại cực thấp. Hai người bên trong phòng, tà mị dựa tường, dùng đôi tròng mắt đen như muốn nhìn thấu người phụ nữ của mà như xa ngàn dặm giường kia, người khác là trực tiếp xoay lưng về phía đối phương, thèm để ý tới.

      "Trình diễn cũng là tốt!" Sơn Miêu đột nhiên vỗ tay, đầy giễu cợt cười lạnh. Lời tuy nặng, nhưng mà lại như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Thang Mang Lâm.

      Lưng của Thang Mang Lâm bởi vì mà trở nên cứng ngắc.

      " hỗ là học viên tài cao của học viện nghệ thuật!" Sơn Miêu đứng thẳng người, từng bước hướng đến gần giường bệnh, mang theo mười phần châm chọc hỏi: "Lại lợi dụng bảo bối chưa thành hình tới tranh thủ đồng tình của ta, Thang Mang Lâm, tôi xem !"

      "Tôi lợi dụng đứa thế nào? phải là cũng muốn vậy sao! Chuyện của tôi như thế nào cần quan tâm! !" Thang Mang Lâm đột nhiên tức giận xoay người, đem cái ly bàn ném về phía Sơn Miêu, chợt thấy xấu hổ, có loại lúng túng bị người ta nhìn thấu.

      "Chuyện của em tôi chắc chắn quan tâm! Kể từ khi em vào “Nhân gian tiên cảnh”, liền nhất định chúng ta mãi dây dưa ngừng!" Sơn Miêu tay túm lấy Thang Mang Lâm, chặt nhắc tới trước ngực, lửa ghen trong tròng mắt đen hung hăng hướng vế phía thiêu đốt.

      "Khốn kiếp! Tôi hối hận lúc đó vào “Nhân gian tiên cảnh”, hối hận biết ! phá hủy tôi còn đủ sao?" Thang Mang Lâm giãy giụa như mất trí trong ngực Sơn Miêu, nước mắt xấu hổ từng giọt từng giọt rơi vào trước ngực Sơn Miêu.

      "Chưa đủ! Trừ phi em tiếp tục làm người phụ nữ của tôi!" Sơn Miêu đột nhiên bóp chặt hông của Thang Mang Lâm, kéo vào trong ngực, sau đó dùng đôi môi mỏng nóng bỏng ép chặt lên cánh môi đỏ tươi của Thang Mang Lâm.

      Nụ hôn này điên cuồng, Sơn Miêu đầy xâm lược đòi lấy, mà Thang Mang Lâm cũng giả bộ dịu dàng, giống như dã thú bị thương cắn xé đôi môi Sơn Miêu.

      Chỉ chốc lát sau, hai người cùng lúc bị thương.

      "Dám cắn tôi?!" Sơn Miêu tà mị liếm môi bị cắn, đầy uy hiếp chống đỡ môi đỏ mọng của Thang Mang Lâm. Cặp mắt đào hoa híp lại khiếp người.

      Thang Mang Lâm sợ hãi lui về phía sau bước, tuy nhiên lại bị Sơn Miêu áp đến gần. ta giống như thợ săn chỉ giảo hoạt mà còn vô cùng nguy hiểm, tay đẩy ngã .

      " cho tới gần tôi! Cái tên khốn kiếp này!"

      "Tôi động vào em ai đụng? ta sao?" Sơn Miêu cắn răng nghiến lợi ghé sát bên tai Thang Mang Lâm, vừa liếm vành tai của , vừa chất vấn đầy uy hiếp. Giọng như chỉ cần có được đáp án khẳng định của Thang Mang Lâm, chút do dự giết (hoặc là giải quyết trực tiếp tại chỗ ăn luôn ).

      "Là ấy! Tôi chỉ muốn Lăng Khắc Cốt! chờ mà xem sớm thành sứ , cần lại dây dưa với. . . . . ."

      Tức giận lần nữa che lại miệng Thang Mang Lâm, bởi vì giãy giụa thế nào nữa, cũng trốn thoát động tác cuồng dã của Sơn Miêu.

      Sức lực của người đàn ông cuối cùng so với phụ nữ đều lớn hơn, Thang Mang Lâm bị yếu thế đột nhiên tức giận cho Sơn Miêu cái tát.

      Tia lửa đột nhiên bắn ra, Sơn Miêu đột nhiên xé quần áo bệnh nhân của Thang Mang Lâm ra, giống như con sói đói xông về phía . Chống cự của Thang Mang Lâm ở trước mặt yếu giống như là gãi ngứa. cuộc kích tình đầy giết chóc quét qua, Sơn Miêu giống như làm việc nghĩa chùn bước vọt vào trong nơi ấm áp của Thang Mang Lâm . . . . .

      Thời gian biết qua bao lâu, Thang Mang Lâm mới giống như chiến sĩ thua trận, buông tha tất cả giãy giụa, mặc cho đối phương muốn thế nào cứ lấy.

      Quá khứ giống như thanh đao, đâm vào thương tích khắp người. Còn nhớ mấy ngày trước, nhận được điện thoại của cái người đàn ông đáng ghét đó, uy hiếp tới gặp ta. . . . . .

      Trong phòng khách sạn mập mờ, trong bóng tối ta dựa nghiêng ở đầu giường, ra lệnh cho cởi y phục.

      "Trả tấm hình lại cho tôi!"

      "Để tôi em lần nữa, tôi liền đưa nó cho em!" thanh trẩm thấp lộ ra dục vọng đè nén được. Người đàn ông tà mị vẫy .

      xoay người muốn rời , lại bị ta nhảy xuống đất túm lại, ném lên giường giống như ném con gà con: "Tối nay em dám ra khỏi cánh cửa này, ngày mai hình của em dán đầy ngõ phố lớn ."

      xong, ta buông tay ra, hề bức bách nữa, để cho tự mình lựa chọn.

      bất đắc dĩ chỉ đành phải nghe theo ta, ngoan ngoãn cởi y phục ra.

      "Ngồi lên!" Người đàn ông lộ ra nụ cười hả hê mị hoặc, trong bóng tối đôi mắt bắn ra tia lửa kích tình.

      " lời phải giữ lời!" yên tâm nhắc nhở, giống như cầu xin bảo đảm.

      ta chỉ liên tiếp phát ra tiếng cười thanh thúy, sau đó giống như trêu chọc con mèo nâng lên cằm của lên: "Dám điều kiện với tôi?"

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." sợ hãi nháy mắt.

      Người đàn ông này đáng sợ, là sợ ta phá hủy ấn tượng của ở trong lòng Lăng Khắc Cốt. Nếu như Lăng Khắc Cốt biết lần đầu tiên của mình bán cho người đàn ông này, có thể lập tức vứt bỏ hay ?

      Sợ hãi giống như sợi dây thừng vô hình, thít chặt lấy .

      "Em ! Tôi thay đổi chủ ý, muốn em nữa! Về nhà mơ giấc mơ đẹp, bởi vì ngày mai là bắt đầu cơn ác mộng của em!" ta tà mị cười lạnh, lời ra lại chứa thanh đao sắc bén, bị sợ đến trong lòng run lên.

      "Đừng! Tôi. . . . . . Tôi ngồi là được. . . . . ."

      Tất cả chỉ đành thuận theo, đổi lấy là cả đêm cuồng hoan mãnh liệt.

      Khi tất cả kết thúc đưa tay đòi tấm hình từ ta.

      "Tôi lừa em em lại tin?" Người đàn ông hài hước cười to, "Tôi còn hạ lưu đến nông nỗi kia. Chỉ là vài ngày rồi gặp em, đột nhiên rất nhớ em."

      ". . . . . . . . . . Đáng ghét. . . . . ." nhảy xuống đất, định lao thẳng ra cửa.

      Dưới ánh sáng đèn chói mắt, kinh hãi há to mồm, dám tin chỉ vào mặt của đối phương: ". . . . . . . . . . . ."

      " nhận ra?" Sơn Miêu cười đến giống như hồ ly giảo hoạt mà tà ác, giang hai cánh tay vây lấy ở trong ngực, "Mang Lâm, có phải là vì thấy tôi người đàn ông tuấn mà tiêu sái như vậy, nên rất là hài lòng ?"

      " hài lòng!" đẩy Sơn Miêu ra, tức giận nhặt ý phục tán loạn mặt đất lên, lúng túng mặc vào.

      Sơn Miêu cũng có ngăn cản, chỉ là thân thể trần truồng, thưởng thức hốt hoảng của .

      " có biết là đụng tới người phụ nữ của ai ?"

      "Em cho rằng ta thực sẽ muốn em?" Sơn Miêu cao ngạo ngẩng đầu, "Trong lòng của ta sớm bị bé con lấp đầy, em chỉ là thế thân, thế thân của Băng Nhi."

      " cứ chờ xem, tôi nhất định phải có được Lăng Khắc Cốt!" trước khi ra khỏi phong, quay đầu lại nhìn ta cái, " cho lại dây dưa với tôi!"

      Sơn Miêu chỉ là quỷ dị cười tiếng, có đồng ý.

      Sau lần đó, mặc dù ta có tới dây dưa với , lại chủ động tìm tới ta, bởi vì phát mình mang thai đứa bé của . . . . . .

      Bên trong phòng bệnh mập mờ hơi thở hòa hợp, tư vị ngai ngái này giống như nước hoa mê hoặc lòng người, kích thích Thang Mang Lâm.

      "Đây là lần cuối cùng! ra ngoài!" Thang Mang Lâm chỉ về phía cửa phòng, vô tình ra lệnh đuổi khách.

      "Tôi tiếp tục dây dưa với em! “Băng Nhi” của tôi" Đôi mắt hào hoa của Sơn Miêu đột nhiên bắn ra ánh sáng khác thường, giống như là xuyên thấu qua nhìn người khác.

      Lăng Khắc Cốt thường nhìn như vậy, cũng thường gọi là "Băng Nhi" , bởi vì coi như em Băng Nhi của .

      Sơn Miêu hôm nay trúng gió gì vậy? ta lại cũng cho rằng là "Băng Nhi" ?

      "Tôi phải “Băng Nhi”! Tại sao các ai cũng đều kêu tôi “Băng Nhi”? ! Tôi muốn tiếp tục làm thế thân! Tôi muốn làm vợ của Lăng Khắc Cốt! cút ! cần khiến cho tôi đau lòng thêm nữa!"

      Lời Thang Mang Lâm khiến mặt của Sơn Miêu bỗng chốc biến sắc. ta vung lên cái tát vào mặt , hình như muốn đánh cho tỉnh.

      khí đột nhiên ngưng kết, thời gian vào giờ khắc này cũng dừng lại.

      Hai người cũng quật cường chịu thua, nhìn chằm chằm lẫn nhau.

      "Em rốt cuộc muốn như thế nào? Có cưng chiều của ta còn chưa đủ? Nhất định phá hư hạnh phúc của bé con em mới thấy cao hứng sao?" Lạnh lùng trừng hồi lâu, Sơn Miêu đột nhiên mở miệng, lạnh như băng chất vấn.

      "Bé con và tôi có bất cứ quan hệ gì. Tôi chỉ biết tôi muốn giúp chính mình." Thang Mang Lâm kiêu ngạo mà xoay người, lần nữa nằm lại giường bệnh, vô tình , "Trước khi giúp tôi đóng cửa."

      " cho mang theo bảo bối của tôi gả cho ta!" Sơn Miêu căn bản để ý tới lệnh đuổi khách của Thang Mang Lâm, giọng điệu mệnh lệnh mà đầy uy hiếp.

      "Tôi liền cứ gả đó! ra ngoài!"

      "Em hối hận!" Sơn Miêu tự có niềm kiêu ngạo của chính mình, tiếp tục lưu luyến thêm nữa, cuồng ngạo xoay người, cắn răng ra khỏi phòng bệnh VIP.

      Nhiều năm qua, còn có người phụ nữ nào dám quá quắt với ta như vậy, người nào kẻ sau tiếp kẻ trước nghĩ nhảy được lên giường của ta? Cũng chỉ có Thang Mang Lâm này coi ta ra gì.

      Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, liền chấn kinh khi thấy gương mặt của giống Băng Nhi đến vậy, ta đơn phương mến Băng Nhi nhiều năm, tâm lập tức bị xúc động.

      Lần đầu tiên của , sao có thể tặng cho người khác? Cho nên trở thành người khách đầu tiên ân sủng . vốn định dùng kim ốc nuôi , cẩn thận che chở, nhưng ngờ bị lão đại bao nuôi.

      Ba năm, ta đóng cửa trái tim mình, làm hoa hoa công tử mười phần, tuy nhiên cuối cùng cũng quên gương mặt giống hệt "Băng Nhi" này. Vì vậy tất cả dây dưa lại lần nữa bắt đầu, chỉ là lại dùng mấy dao chọc vào trái tim ta.

      cần ta, ta chẳng lẽ nhất định cầu xin ?

      ta vốn nổi danh là người đàn ông hoàng kim độc thân của Thành Long, trông coi hệ thống khách sạn cùng chốn ăn chơi của Ưng Đế Quốc toàn thế giới.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 63. thể thua


      Zu Cuella bưng chén canh hải sản bốc hơi nóng vào gian phòng khách, là phòng khách, nhưng hề đơn sơ, ngược lại so với phòng tổng thống của khách sạn năm sao còn xa hoa hơn. Nơi này chính là biệt thự Lan Hải mà Hi Nguyên ở đêm qua.

      Thấy bóng người bé đứng bên cửa sổ như hóa thạch mày rậm Zu Cuella nhíu lại, dùng đôi mắt màu xanh dương lo lắng cẩn thận quan sát khuôn mặt nhắn tái nhợt của Hi Nguyên.

      Từ sau khi ra khỏi hộp đêm, Hi Nguyên tựa như mất hồn, câu.

      như vậy ngồi ở bên bậu cửa sổ ốp gỗ quý nhiều giờ, mặc dụ dỗ thế nào cũng lên tiếng, giống như người câm vậy.

      "Con mèo , em có muốn tiếp kiệm giúp tôi cũng cần phải vậy, mau tới đây ăn cơm cho tôi! Em mà gầy thành da bọc xương, cẩn thận tôi cũng cần em nữa đấy!" Zu Cuella giả bộ giống như tàn bạo nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hai mắt sáng như sao lại chất chứa nồng nặc quan tâm, tựa như ngọn đèn giữa đêm đông, dần dần lộ ra ấm áp.

      " đói bụng!" Hi Nguyên cũng có phản bác như tưởng, chỉ là khe khẽ hé mở đôi môi hồng, khạc ra ba chữ lạnh nhạt. Đôi con ngươi trống rỗng mà lạnh lẽo dọa người, giống như khoảnh biển Chết, chút linh khí cùng sức sống.

      Zu Cuella nén tiếng thở dài, môi mỏng hài hước nhếch lên, ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của vào trong ngực: "Con mèo có phải rất ưa thích tôi hay , thích đến nỗi ngơ ngẩn tới bất tử rồi?"

      "Stop!" Hi Nguyên trợn mắt cái, từ trong miệng phát ra tiếng hừ vui.

      "Nghĩ tới tôi cứ việc thẳng, tôi cho dù có ở chân trời góc biển cũng lập tức bay trở về bên cạnh em. Hơn nữa lúc này tôi ở bên cạnh em, em nhìn mặt của tôi là được, cần phải nhìn gương mặt tuấn tú của tôi phản chiếu qua tấm kính cửa sổ." mặt Zu Cuella bộ kiêu ngạo tự mãn, cười tà ghé sát vào Hi Nguyên.

      "Tự cuồng! Ai mà thèm ? Cũng soi gương xem, mặt cũng dài hơn cả mặt lừa rồi. Em Tô Đông Pha có câu: “năm ngoái chút tương tư lệ, năm nay phương chảy tới trong miệng” tôi xem chính là đặc biệt viết dành cho ." Hi Nguyên từ trong ngực Zu Cuella nhảy ra, kiêu ngạo nhếch cằm xinh xắn lên, "Lăng Hi Nguyên tôi mắt bị mù cũng coi trọng cái người quái dị là ."

      "Con mèo , em nham hiểm!" Zu Cuella giận đến trợn to đôi mắt màu xanh dương, phồng má với Hi Nguyên.

      " tự biết?" Hi Nguyên tới bàn ăn được bố trí rất ấm áp bên cạnh, tự bê cháo lên lo ăn.

      Zu Cuella dùng ngón tay hung hăng gõ Hi Nguyên, sau đó đặt mông ngồi vào bên người , cánh tay thon dài thuận thế thả vào cái ghế phía sau : "Cũng biết chế nhạo tôi!"

      Hi Nguyên vò vò đỉnh đầu, đau đến nhíu mày: "Heo sắc lang, dám đánh lại tôi...tôi liền đem cái biệt thự Lan Hải này cây đuốc đốt trụi."

      Nhìn Hi Nguyên khôi phục sức sống, Zu Cuella buồn ngược lại cười tươi.

      Biệt thự Lan Hải này mặc dù giá trị mấy tỷ, nhưng vì vật lộn đọ sức để cho mỹ nhân cười tiếng, coi như đốt thành tro ta cũng đau lòng. Có thể làm cho đau lòng cũng chỉ có đầu óc đáng chết Lăng Hi Nguyên.

      Nhớ lại Zu Cuella phong lưu kiềm chế được, tự nhiên thành tánh, lúc nào mắc vào thói nhi nữ thường tình rồi hả?

      "Mau ăn! Em mà biến thành khỉ, chỉ sợ ngay cả Lăng Khắc Cốt cũng ghét bỏ." Zu Cuella giống như chút chú ý bật ra tên tuổi Lăng Khắc Cốt, nhưng ánh mắt màu xanh dương lại tiết lộ ra rất nghiêm túc, thăm dò ngắm vào cặp mắt bị thương của Hi Nguyên. phải biết vị trí Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên đến cùng có bao nhiều sâu, như vậy ta mới có thể có đầy đủ chắc chắn để mà đánh cuộc trận đánh ác liệt phía sau.

      thể thua!

      Trong đôi mắt màu xanh dương của Zu Cuella xẹt qua thoáng quả quyết đầy hung ác, nụ cười quỷ dị kia, tư thế ngồi ngang ngược, còn có bàn tay đặt ở vai Hi Nguyên an phận, để cho mới nhìn giống như Satan nguy hiểm, nhưng Hi Nguyên chỉ lo cúi đầu, nhìn thấy.

      Hi Nguyên quả nhiên bị lời đâm bị thương, cúi đầu, lặng lẽ húp cháo. Ở “Nhân gian tiên cảnh” thấy màn hôn đùa giỡn kia làm thế nào cũng quên được. Vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt hôn người khác, đầu của ngập trong khổ sở, ngực giống như bị tòa núi lớn đè ép, khiến thở nổi.

      "Ăn ngon cũng cần ăn!" Nhìn Hi Nguyên ăn cháo giống uống thuốc vậy, Zu Cuella đoạt lấy muỗng cháo của Hi Nguyên, "Tôi dẫn em ăn bữa tiệc hải sản lớn."

      " tại? Bữa tiệc hải sản lớn? có biết nhà hàng có mấy món này giờ này đóng cửa rồi hay ?" Hi Nguyên chỉ vào khoảng gian bên ngoài bầu trời đen kịt, khó có thể tin .

      nhảm nhiều như vậy làm gì? !" Zu Cuella quay đầu lại bất mãn trợn mắt nhìn Hi Nguyên cái, " mau!"

      Hi Nguyên nửa ép buộc nửa tự nguyện bị Zu Cuella nhét vào chiếc Maybach 62.

      Mặc dù gần đến nửa đêm, nhưng chợ đêm vẫn cực kỳ náo nhiệt. Hi Nguyên ngồi ở trước sạp nướng, tay nắm xiên thịt dê, tay nắm chuỗi cá mực tươi ngon, dám tin hỏi Zu Cuella ngồi ở đối diện : "Đây chính bữa tiệc hải sản lớn mà sao?"

      còn tưởng rằng là muốn dẫn khách sạn xa hoa ăn bữa tiệc lớn, nhưng ngờ là tới chợ đêm ăn đồ nướng. Mặc dù thích đồ nướng hơn, nhưng khi nhìn Zu Cuella thân quần áo Armani thoải mái số lượng có hạn, đầy khí chất quý tộc ngồi ở đây giữa phố thế này, để cho cảm thấy có loại cảm giác phù hợp.

      Zu Cuella cắn xâu cá mực cái, hài hước cười : "Đây phải bữa tiệc hải sản lớn là cái gì? Trong biển, đất bằng, phải tất cả trong tay em sao?"

      Hi Nguyên bị lời ta chọc cười, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên của tối nay. Nụ cười đẹp cách thanh thuần trộn lẫn chút tạp chất thế tục nào, hấp dẫn ánh mắt Zu Cuella. Thân thể ta đột nhiên nghiêng, cúi đầu ở môi Hi Nguyên hôn trộm cái.

      "Chỗ này bị dơ." Zu Cuella che giấu động lòng, dùng giọng chế giễu .

      Lời của khiến Hi Nguyên cách nào kháng nghị, chỉ là nâng cái miệng nhắn, hướng làm mặt quỷ: "Heo sắc lang! Còn dám hôn tôi, tôi liền đá tới châu Nam Cực cho gấu ăn!"

      "Châu Nam Cực chỉ có chim cánh cụt, gấu Bắc cực ở Bắc Băng Dương." Zu Cuella hài hước nháy mắt mấy cái với Hi Nguyên.

      "Tôi gấu Bắc cực ở Châu Nam Cực ở Châu Nam Cực, thế nào? có ý kiến?" Hi Nguyên tay chống nạnh ở cái eo nhắn, mặt hung hãn nhìn Zu Cuella chằm chằm.

      " dám!" Zu Cuella kéo cái tay Hi Nguyên, đặt ở bên môi khẽ hôn, "Chỉ cần Châu Nam Cực có em, nhiều gấu hơn nữa tôi đều sợ."
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 64. Chiến tranh giữa hai người đàn ông


      Khi môi Zu Cuella rơi vào ngón tay ngọc mảnh khảnh của Hi Nguyên đột nhiên cảm thấy phía sau lựng lạnh đến rùng mình. cũng biết ở lâu đài Tinh Nguyệt, có người đàn ông khuôn mặt sắp biến thành con lừa rồi.

      Lăng Khắc Cốt ngồi ở trong thư phòng, nhìn lên màn hình laptop trước mặt nụ cười chút đề phòng của Hi Nguyên, trầm của phát ra càng mãnh liệt. Khi Zu Cuella ở môi Hi Nguyên hôn trộm được cái giận đến thiếu chút nữa đập bể màn hình.

      "Bắt con bé về cho tôi!" ra lệnh cho Lý Vĩ đứng bên cạnh.

      Lý Vĩ bị hơi thở tàn bạo tản mát ra từ quanh thân dọa sợ, lập tức vội vàng thi hành mệnh lệnh.

      "Chậm !" Lăng Khắc Cốt đột nhiên đứng lên, khép laptop lại, tròng mắt đen sắc bén híp lại, lãnh , "Tôi tự mình !"

      Mặc kệ cái tên Zu Cuella đó thân phận là gì, dám đụng bé con của chính là tìm chết.

      Coi như vì bé con cùng cả đất nước Đan Mạch trở mặt, cũng ngần ngại.

      Bé con là của !

      Cho dù là con rối, cũng chỉ có thể là của mình !

      Lý Vĩ nơm nớp lo sợ theo sát sau lưng Lăng Khắc Cốt, vừa dùng di động ra lệnh cho các huynh đệ theo dõi Hi Nguyên: "Theo sát tiểu thư! để cho Điện hạ Zu đem tiểu thư ! Tôi theo lão đại tới đó ngay!"

      Lăng Khắc Cốt ngồi lên chiếc siêu xe G55 màu đen dừng ở phía ngoài, đám hộ vệ ngồi vào trong mấy chiếc ôtô phía sau, đội xe sang trọng từ lâu đài Tinh Nguyệt phóng vụt ra, người biết còn tưởng rằng bọn họ có hành động gì quan trọng.

      Chợ đêm náo nhiệt giống như phải là thành phố đêm, sắp 2 giờ, nhưng sóng người vẫn như cũ bắt đầu khởi động.

      "Tôi gõ chết ! Xem còn dám giành ba cùng tôi ! Tôi đục chết ! Đục chết !" trong tay Hi Nguyên cầm cái chùy, đứng ở trước trò chơi, dùng sức đập lên tiểu nhân trước mặt. đem những thứ đầu tiểu nhân nhô ra kia làm thành Thang Mang Lâm, đậm lực những con rối kia cho hả giận.

      Nhìn đập đến hăng say, Zu Cuella mỉm cười đứng ở sau lưng , móc ra cái khăn tay LV có mùi nước hoa nhàn nhạt, săn sóc lau mồ hôi cho : "Con mèo , em đập nửa giờ rồi, còn mệt sao?"

      " mệt!" Hi Nguyên cắn răng nghiến lợi . Trước mắt của ngừng nhảy múa hình ảnh Lăng Khắc Cốt ôm hôn Thang Mang Lâm, cho nên càng thêm dùng sức đập.

      Nhìn thấy bàn tay cũng đỏ lên, Zu Cuella từ phía sau áp lên lưng của , dùng tay phải cầm tay của , hài hước cười : "Tôi giúp em đập, em chỉ cần để ý bắt bọn nó làm thành Thang Mang Lâm."

      Tư thế của hai người từ mặt bên nhìn lại vô cùng mập mờ, Zu Cuella vây quanh Hi Nguyên, gò má của dính vào má phấn của Hi Nguyên, bàn tay to của cái ôm hông của , tay nắm tay của . Hai người hưng phấn cùng nhau đập lên những con rối tiểu nhân trước mặt.

      "Tiên sinh, có phải muốn đập hư luôn máy chơi game của tôi hay !" Vị tiểu thương đau lòng nhìn con rối bị đập bẹp dúm, nhắc nhở hai tình lữ chơi như điên.

      Zu Cuella từ trong túi móc ra xấp tiền mặt, chừng hơn mấy vạn, mí mắt cũng nháy cái liền ném cho người bán hàng rong.

      Người bán hàng rong nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, còn ngăn cản hành động điên cuồng của bọn họ nữa.

      Số tiền này đủ cho ta mua xong mấy trăm dàn máy chơi game, người nước ngoài trước mặt này con mẹ nó rất có tiền.

      Khi con rối cuối cùng bị ta đập cho tê liệt, cũng dám hé đầu ra nữa Hi Nguyên ảo não chu cái miệng nhắn: "Tất cả đều bị đập bể!"

      "Còn chưa có chơi đủ? Nếu tôi cho máy bay chuyển máy tới đây để cho em chơi đủ." Zu Cuella dịu dàng dụ dỗ Hi Nguyên, vân đạm phong khinh .

      "Máy bay? Có phải nhiều tiền quá có chỗ tiêu hay ?" Hi Nguyên vỗ Zu Cuella cái.

      "Chỉ cần có thể khiến em cười tiếng, nhiều tiền hơn nữa cũng đáng." Zu Cuella nhàng nâng cằm Hi Nguyên, mắt màu xanh dương mang theo nồng nặc thâm tình, thiêu đốt người.

      Khi đầu ta rủ xuống tâm Hi Nguyên hoảng loạn nhảy dựng lên, bị mùi nước hoa đặc trưng của ta bao vây, đầy lo lắng. Nhưng còn chưa kịp đẩy Zu Cuella ra, thân thể liền bị đôi cánh tay mạnh mẽ có lực kéo vào trong ngực.

      "Cùng tôi về nhà!" gương mặt đẹp của Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo, lãnh ngạo liếc nhìn Zu Cuella, đầy đe dọa mà ra lệnh cho Hi Nguyên.

      "Ba?" Hi Nguyên hiểu ra sao nhìn Lăng Khắc Cốt, hiểu làm sao tới đây. Vừa nghĩ tới hình ảnh hôn Thang Mang Lâm, liền giãy ra: "Con về! Ba phải tới tìm người tình của ba sao, trông nom con làm cái gì? Con muốn cùng Zu Cuella ở chung chỗ!"

      "Con dám phản kháng ta?!" Lăng Khắc Cốt giận đến cắn răng, muốn đem Hi Nguyên đoạt lại, đám người ngoại quốc mặc áo đen liền nhanh chóng bao vây Lăng Khắc Cốt, đầy phòng bị nhìn Lăng Khắc Cốt chằm chằm.

      Thời gian chớp mắt, ở sau lưng Lăng Khắc Cốt cũng xuất đám hộ vệ, tất cả đều là võ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh. Hi Nguyên nhìn cái cũng biết là hộ vệ của Lăng Khắc Cốt.

      Hai đám người giằng co, ai cũng chịu nhận thua.

      Hi Nguyên giống như con rối bị hai người đàn ông này lôi tay, phải trái nắm kéo.

      đau đến giãy dụa thân thể: "Hai người các người mau buông tôi ra!"

      Zu Cuella chẳng những thả, ngược lại chặt hơn kéo Hi Nguyên hướng trong lồng ngực mình: "Lăng tiên sinh mời về, sau khi tôi hẹn hò với con của ngài xong đưa ấy về."

      Hai chữ hẹn hò được ta nhấn mạnh, hình như là thành tâm cho Lăng Khắc Cốt nghe: ta và Hi Nguyên là tình lữ, bây giờ hẹn hò, Lăng Khắc Cốt làm cha nên ngăn cản con hẹn hò.

      "Bây giờ hai giờ đêm, là người cha chiều con mình, tôi sao có thể cho phép con bé về nhà sau 12 giờ đây? Điện hạ Zu, ngài xem có đúng ?" Lăng Khắc Cốt kẻ tám lạng người nửa cân đáp lại, trong giọng có phần buông lỏng lại giấu được uy hiếp.

      " hổ là tổng giám đốc Lăng." Zu Cuella giống như khích lệ Lăng Khắc Cốt, nhưng mắt màu xanh dương lại lộ ra khí lạnh trầm, giống như satan, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

      Lăng Khắc Cốt đột nhiên nâng tay, quyền đánh về phía Zu Cuella, đối phương bởi vì tránh né công kích của thể buông Hi Nguyên ra, Lăng Khắc Cốt thừa dịp đem Hi Nguyên vác lên vai, sau đó cười lạnh với Zu Cuella: "Thay tôi chào hỏi Vương Hậu Khải Sắt Lâm!"

      " cần lôi bà nội tôi ra chuyện! Lăng Khắc Cốt, bé con tôi muốn chắc rồi!" Zu Cuella ít cũng lùi bước ngưng mắt nhìn Lăng Khắc Cốt.

      " Điện hạ Zu tôn kính, con của tôi sợ rằng có phúc khí làm vương phi của ngài. Hẹn gặp lại!" Lăng Khắc Cốt xong, vác Hi Nguyên xoay người rời .

      đám thủ hạ muốn tiến lên vây đánh, bị ta ngăn lại.

      ta bây giờ còn chưa có tư cách lưu Hi Nguyên lại, dù sao vẫn còn là con của Lăng Khắc Cốt.

      Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt vác vai nghe những chữ Điện hạ, vương phi này khỏi kinh ngạc, mặc dù vẫn cảm thấy người Zu Cuella có loại phong cách quý tộc cao nhã, nhưng vẫn ngờ ta hoàng tử.

      ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Zu Cuella, tò mò nhìn đôi mắt màu xanh dương của ta.

      Zu Cuella đáp lại bằng nụ hôn gió: "Con mèo , ngày mai tôi đón em ăn bữa tiệc hải sản lớn chân chính!"

      Hi Nguyên hưng phấn gật đầu, Lăng Khắc Cốt lại lạnh lùng trả lời: "Con của tôi rảnh!"

      xong, đem Hi Nguyên ném vào trong siêu xe G55, lo lắng ngồi vào bên cạnh : "Lái xe!"

      ràng cảm nhận được tức giận đè nén được này của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên bị sợ đến lui về phía sau, dán chặt lên cửa kính xe, len lén liếc nhìn gương mặt lãnh khốc so với băng tuyết ngàn năm còn phải lạnh lẽo hơn.

      biết trải qua bao lâu, Lăng Khắc Cốt vẫn giống như tòa băng sơn đột nhiên nghiêng đầu lại, dùng đôi tròng mắt đen hẹp dài hung hăng bắn về phía Hi Nguyên: "Tới đây!"

      Hi Nguyên dùng chút sức lực còn lại lắc đầu, gì cũng tới gần ngọn núi lửa trực phun trào kia, sợ bị lửa giận nóng rực kia thiêu trụi.

      Lăng Khắc Cốt tay túm lấy lôi vào trong ngực, sau khi xe dừng lại, cước đá văng cửa xe ra, ôm Hi Nguyên xuống xe.

      "Con . . . . . Tự con . . . . . ." Hi Nguyên bị vẻ hàn gương mặt Lăng Khắc Cốt dọa sợ, bị tức giận dễ bộc lộ ra ngoài của chấn kinh, hốt hoảng giùng giằng.

      "Con còn dám động nữa, ta liền ngay tại chỗ này ăn con!" tròng mắt đen vằn máu của Lăng Khắc Cốt nheo lại, lãnh ngoan độc uy hiếp.

      Hi Nguyên bị sợ đến lại dám động. Vào lúc này có thể có mười mấy đôi mắt nhìn bọn họ, nếu là bất chấp tất cả, vậy còn có mặt mũi gặp người sao?

      mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoảng hốt lén liếc nhìn Lăng Khắc Cốt.

      ràng là phản bội , tại sao ngược lại trong lòng lại cảm thấy có lỗi? lại cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với .

      trầm tư cũng có phát giác bọn họ lên lâu, khi thân thể bị ném vào trong giường lớn KING¬SIZE của Lăng Khắc Cốt, kinh ngạc thét chói tai.

      đôi môi mỏng đầy khí phách cùng lãnh của phái nam lập tức che lại cái miệng nhắn mềm mại của , thân thể cường tráng áp chặt thân thể mềm mại của xuống nệm. . . . . .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :