1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50. Ghen tỵ = Chất xúc tác


      "Bé con!" giọng lãnh khốc mà vui đột nhiên từ cửa truyền đến, cắt đứt lời muốn ra khỏi miệng của Thẩm Đan.

      Thẩm Đan cách đôi môi trái tim của Hi Nguyên đến cm, nghe thấy thanh đầy tính đe dọa này xong liền sững lại, cứng đờ xoay người, thấy Lăng Khắc Cốt mặt lo lắng nhìn chằm chằm.

      "Thiếu gia!" Thẩm Đan khe khẽ đẩy Hi Nguyên ra, hơi cúi thân cung kính, hướng Lăng Khắc Cốt chào hỏi.

      Nghe được giọng quen thuộc của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên vui mừng nhìn về phía cửa: "Ba."

      Chú Ngân Báo người ba quan tâm chỉ có bé con, chú ấy còn ghen tỵ là chất xúc tác tốt nhất, vậy liền mượn Thẩm dùng chút.

      " Thẩm, bé con rất mến nha." Vừa liếc xéo gương mặt lãnh khốc đầy lo lắng của ba, môi hồng của Hi Nguyên vừa từ từ dựa sát vào gương mặt tuấn tú của Thẩm Đan.

      Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo mà tà mị, con mắt ạnh băng vô tình của khẽ nheo lại: "Bé con, cùng ta trở về phòng! Khuya khoắt lại cùng người đàn ông ở trong phòng còn ra cái thể thống gì?"

      "Người ta cùng người trong lòng dăm ba câu, có cái gì thể?" khóe miệng Hi Nguyên nghịch ngợm nhếch lên, thưởng thức vẻ mặt có chút ghen tỵ của Lăng Khắc Cốt.

      "Bé con!" rất ràng Lăng Khắc Cốt tức giận, thanh của tức giận khống chế được.

      "Lăng Khắc Cốt, đừng… nghiêm nghị với con bé như vậy." Tưởng Lệ Văn đột nhiên xuất ở sau lưng Lăng Khắc Cốt, ra vẻ cảm thông động viên tâm tình của .

      Vừa nhìn thấy Tưởng Lệ Văn, lòng của Hi Nguyên nhất thời rơi vào đáy cốc, lòng của mới vừa rồi còn kích động hồi giờ lại trở nên vô cùng nặng nề.

      Quan hệ của Lăng Khắc Cốt và Tưởng Lệ Văn lúc nào trở nên tốt như vậy?

      "Con trưởng thành phải lập gia đình, trông nom nghiêm khắc như vậy làm sao con bé có bạn trai cho được? Hơn nữa con bé và Thẩm Đan đứng chung chỗ khá là xứng đôi, nên vui mừng mới đúng." Tưởng Lệ Văn khoác ở cánh tay Lăng Khắc Cốt, mặt mày hớn hở .

      Lời Tưởng Lệ Văn chẳng những có khiến Lăng Khắc Cốt tỉnh táo lại, ngược lại để cho ánh mắt của càng trở nên lãnh. hất tay Tưởng Lệ Văn ra, tiến lên phát liền kéo Hi Nguyên qua, kéo vào phòng ngủ của mình.

      "Ba buông con ra, con muốn chuyện cùng Thẩm!" Hi Nguyên giùng giằng muốn cùng rời . Cái miệng nhắn của khẽ mím lại, khóe môi hơi vểnh lên thiếu chút nữa tiết lộ lòng của .

      Nhìn gương mặt tuấn tú mà vặn vẹo biến hình của ba, có thể hay chính là ghen tỵ của đàn ông mà chú Ngân Báo tới? Nếu quả là vậy chính là ba quan tâm rồi.

      "Bé con! Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt thể nhịn được nữa, phẫn nộ nhẫn mười năm rốt cuộc vào giờ khắc này toàn bộ bộc phát! Sau khi nghe Hi Nguyên , mặt Lăng Khắc Cốt vốn là trầm dài thượt ra so với mặt lừa còn dài hơn, tròng mắt đen bén nhọn của bắn về phía Thẩm Đan vô tội, dường như muốn đem cậu ta bóp chết tươi vậy.

      Hi Nguyên bất đắc dĩ bĩu bĩu cái miệng nhắn: "Câm miệng liền câm miệng, ngày mai con lại tìm Thẩm chuyện phiếm."

      Lời của mới vừa xong, người liền bị Lăng Khắc Cốt đường túm trở về phòng.

      Khi cửa phòng "rầm" tiếng đóng lại ở trước mặt Tưởng Lệ Văn và Thẩm Đan, sắc mặt của Thẩm Đan có chút u buồn, mà Tưởng Lệ Văn còn lại là đầy ghen ghét.

      "Có muốn lấy được con bé hay ?" Tưởng Lệ Văn nhíu mày nhìn Thẩm Đan, tựa hồ ấp ủ mưu, đáy mắt lãnh khiến lông mày tuấn tú của Thẩm Đan nhíu lại đầy ghét bỏ.

      " cho tổn thương bé con, nếu tôi quyết tha cho !" Thẩm Đan đầy đe dọa nhìn Tưởng Lệ Văn. Từ giọng cùng vẻ mặt của đối phương, mơ hồ cảm thấy lo lắng. Người đàn bà này có mưu tính cực mạnh đối với Lăng Khắc Cốt, ta vì lấy được Lăng Khắc Cốt mà ngần ngại tổn thương Hi Nguyên ngây thơ sao?

      "Ai tôi muốn tổn thương con bé? Tôi lấy lòng ta còn kịp! Nếu phải là thấy cậu con bé muốn giúp cậu chút, tôi liền khinh thường thèm để ý đến chuyện của các người." Tưởng Lệ Văn mỉa mai hừ lạnh lướt qua Thẩm Đan, õng ẹo cái eo thon trở về phòng của mình.

      Thẩm Đan lo âu liếc về phía cửa phòng đóng chặt, rất muốn vọt vào, tuy nhiên cậu dám, bởi vì Lăng Khắc Cốt là chủ nhân của cậu, đối với ta mình chỉ có phục tùng. chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện Lăng Khắc Cốt nên thương tổn Hi Nguyên.

      Lăng Khắc Cốt căm tức cước đá lên cảnh cửa, sau đó đè Hi Nguyên ở ván cửa, giọng đè nén tức giận phát ra ở cách Hi Nguyên chỉ có millimet: "Con là bé con của ta!"

      "Bé con biết, cần ba nhắc nhở." khóe môi Hi Nguyên nhếch lên, chút tức giận đối với Lăng Khắc Cốt cũng có, ngược lại dí dỏm mà cười , "Bé con vĩnh viễn là . . . . . Ừm. . . . . con của ba, nhưng bé con trưởng thành, có quyền có bạn trai."

      " cho có bạn trai!" thân hình cao lớn của Lăng Khắc Cốt áp bức thân thể Hi Nguyên, trong giọng hàm lửa giận. cao lớn đem Hi Nguyên bao phủ lại, khiến cho có vẻ hết sức nhắn cùng nhu nhược.

      "Tại sao thể? Nữu Nữu ngồi cùng bàn với con ba tháng trước từng cùng bạn trai hôn môi. Ba là lão già cổ hủ!" Hi Nguyên cố ý kích bác Lăng Khắc Cốt, chứng kiến bộ dạng cắn răng nghiến lợi của , con măt rủ xuống cười trộm. càng ngăn trở, càng cho thấy ấy quan tâm mình, trong cuộc chiến tranh đoạt tình của mình càng chiếm được ưu thế.

      Mặc dù Tưởng Lệ Văn cùng ba ở chung chỗ, nhưng chỉ cần ba thừa nhận địa vị của ta, mình có hy vọng. tin tưởng mình nhất định có thể chiến thắng cái mụ phù thủy Tưởng Lệ Văn đó.

      Gương mặt tuấn tú Lăng Khắc Cốt nghe được lời Hi Nguyên trở nên càng thêm trầm, mặt đen lại nhìn chằm chằm Hi Nguyên, ngực ngừng phập phồng: "Con mới mấy tuổi muốn học người khác kết giao loạn?"

      "Ba, bé con cũng 15 tuổi rồi, so với Nữu Nữu còn lớn hơn 5 tháng. Chỉ có ba là vẫn coi bé con là đứa . Con muốn có bạn trai, cho ba ngăn trở con." Hi Nguyên ngang ngược ngẩng khuôn mặt nhắn lên, bất mãn liếc nhìn Lăng Khắc Cốt.

      "15 tuổi cũng chỉ là đứa bé! Ta cho chính là cho!" Bàn tay Lăng Khắc Cốt siết chặt cổ tay Hi Nguyên, áp chúng lên tường, gương mặt tuấn tú lạnh lùng cúi thấp xuống, bao phủ lên khuôn mặt nhắn của bóng ma.

      "Con là người lớn rồi, ba quản được con!"

      "Bé con!" Lăng Khắc Cốt căm tức rống to, tròng mắt đen lãnh khốc giờ khắc này thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh, hòa lẫn với tia lửa của tức giận, vằn lên tia máu đầy dữ tợn.

      Hi Nguyên bị tiếng quát của Lăng Khắc Cốt dọa sợ đến run cả người, đây là lần đầu tiên thấy biểu bạo ngược như vậy ở , nhưng lập tức an ủi mình: sợ, ba càng tức giận, có nghĩa là ba càng mình. Chú Ngân Báo phải rồi sao, chỉ khi kích động, hoàn toàn bộc phát ra lòng ghen tỵ, ba mới chịu thừa nhận . Đố kị , ba, ngày nào đó, bé con nhất định được nghe lời tỏ tình của người.

      "Ba là Bạo Quân! Chỉ cho phép bản thân cùng dì Lệ Văn lên giường, cho bé con có bạn trai! Bé con cần người nữa! Bé con muốn tìm chú Ngân Báo làm ba!" thân thể Hi Nguyên ở phía dưới Lăng Khắc Cốt giùng giằng, nơi mềm mại của chống đỡ ở trước ngực Lăng Khắc Cốt. Chỉ nghe thở hốc vì kinh ngạc, gương mặt tuấn tú bỗng chốc trướng hồng.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51


      Hi Nguyên bị cường hôn đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó hưng phấn nheo mắt lại cười. Đây là lần đầu tiên ba trong lúc tỉnh táo hôn , cảm giác là khác biệt. Tim bùm bùm nhảy dựng lên.

      Lăng Khắc Cốt hơi mất khống chế ôm sát Hi Nguyên, môi mỏng như cơn gió bén nhọn quét ngang qua khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Hi Nguyên, những nụ hôn nóng bỏng rơi da thịt như ngọc vủa , cũng ủi lên tâm của . Hôn khắp khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên xong, môi của lại che lại cái miệng nhắn của , thầm cắn nuốt tất cả thiếu lưu loát của .

      Hi Nguyên cười nhốt chặt hông của , lạng quạng đáp lại. Lưỡi của mới vừa lộ ra khỏi đôi môi, liền bị Lăng Khắc Cốt như chim ưng săn mồi nhanh chóng lao vào trong khoang miệng, cuồng nhiệt mút vào. thiếu chút nữa quên thở, thần trí hoàn toàn bị lạc mất trong nụ hôn dây dưa kích tình, kìm lòng được nỉ non.

      Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đẩy Hi Nguyên ra, trong đôi con ngươi lãnh khốc vẫn ngập tràn nhiệt huyết. ảo não muốn thoát , lại bị Hi Nguyên ôm cổ.

      "Buông tay!" Giọng của Lăng Khắc Cốt như băng lạnh thiếu chút nữa đem giá rét tổn thương người, con mắt mới vừa rồi còn nhuộm dục vọng chỉ trong nháy mắt liền bị khống chế được, lạnh lùng nhìn về phía Hi Nguyên.

      " thả." Hi Nguyên treo ngược ở cổ của , đem sức nặng thân thể cũng giao cho . Khóe miệng của chứa đựng ý cười giống như cái móc mới khẽ cong, dí dỏm mà mất xinh đẹp.

      Lăng Khắc Cốt lúng túng rời tầm mắt, thèm trả lời, chỉ là dùng sức đẩy tay bé của ra, đặt đất.

      "Ba thích bé con?" Hi Nguyên chống đỡ lên cánh cửa, nghịch ngợm nháy mắt nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú căng thẳng của Lăng Khắc Cốt.

      Nếu như mà sớm biết ba dễ dàng ghen tỵ như vậy, sớm đối với ba xuất ra chiêu này rồi. Chú Ngân Báo ra chiêu quả nhiên thần hiệu, chỉ mới dùng lời trêu chọc mấy câu, ba dĩ nhiên cũng giống như ông chồng ghen tuông rơi vào vại dấm, hí hửng hôn .

      Càng nghĩ càng hài lòng, con mắt linh hoạt xinh đẹp của hí hửng tụ chung chỗ, híp thành đường ngang.

      "Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng quát ngừng, làm sao có thể thích con của Dã Lang? vĩnh viễn cũng quên Băng Nhi chết ra sao, đáy lòng quên thù hận.

      Hi Nguyên cười, lúm đồng tiền như mang theo ngọt ngào của bách hợp, mát mẻ mà non nớt, trong đó lại vô tình toát ra loại quyến rũ của thiếu nữ. Hi Nguyên xinh đẹp như vậy khiến Lăng Khắc Cốt thể dời mắt.

      nắm chặt quả đấm, nhẫn, đáy lòng có ngọn lửa vô danh biết là bắt nguồn từ tức giận hay là bởi vì tình cảm khó hiểu cách nào thoải mái này.

      "Ba là tiểu quỷ nhát gan, dám thừa nhận thích bé con." Hi Nguyên khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, "Tiểu Đinh của người ta so ra còn dũng cảm hơn ba."

      xong, chút lưu luyến xoay người, tay vươn tới nắm cửa.

      "Con muốn tìm Tiểu Đinh, Tiểu Tề, Tiểu Ngư."

      Cửa còn chưa có mở ra, thân thể của liền bị Lăng Khắc Cốt chặn ngang ôm lấy, hồi trời đất quay cuồng, bị ném tới giường, mà thân thể to lớn cao ngạo của Lãng Khắc Cốt bá đạo đè ở người .

      "Ai cũng cho phép tìm! Ngươi là bé con của ta!" Theo tiếng gầm , nụ hôn điên cuồng vội vàng rơi vào mặt, môi của .

      " phải. . . . . . Con muốn làm bé con của ba!" Hi Nguyên bị hôn khóe miệng nhếch lên cười trộm, giả bộ đấm lên lồng ngực của Lăng Khắc Cốt, "Buông con ra. . . . . .Con muốn tìm. . . . . . Thẩm. .. . . . A. . . . . ."

      Khi hai chữ " Thẩm" ra khỏi miệng Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đè ép lên sườn núi xinh đẹp của Hi Nguyên, căm tức cắn lên cổ của , đem hàng dấu răng mang theo tia máu rơi ở động mạch cổ của .

      "Đau. . . . . . Ba hư. . . . . ." Hi Nguyên đau đến khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy, thân thể nhắn ở phía dưới Lăng Khắc Cốt nhàng run rẩy. Thế nào ba lại giống như ông chồng siêu cấp ghen như vậy? Cắn là đau quá.

      Con mắt lạnh khát máu của Lăng Khắc Cốt sau khi tiếp xúc được với khuôn mặt nhắn mờ mịt như sương của Hi Nguyên bỗng chốc căng thẳng, lực đạo tay dần dần buông lỏng, bàn tay bóp chặt như trừng phạt đổi thành ve vuốt.

      "Ưmh. . . . . ." Hi Nguyên giãy dụa thân thể, trong cái miệng nhắn phát ra thầm vui thích. Đau đớn còn chưa có kết thúc, lưỡi Lăng Khắc Cốt dung sức liếm vết máu rỉ ra cổ , khe khẽ mút lấy. Chờ đón chính là, loại cảm giác vô cùng thoải mái, nơi hơi đau ra cảm giác tê liệt. Lưỡi nóng bỏng của Lăng Khắc Cốt lặp lại động tác bú liếm, để cho kìm lòng được ôm cổ của .

      Hi Nguyên đẹp đến khiến tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt trầm mê, môi của xẹt qua cằm hơi nhọn của , lướt qua cần cổ thon dài tuyết trắng của , nặng nề mút lấy xương quai xanh hoàn mỹ. . . . . .

      Hi Nguyên tựa như thiên sứ thuần khiết, bị dính vào tư vị dục tình. . . . . .

      Lăng Khắc Cốt cuồng dã cùng Hi Nguyên thanh thuần tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, tựa như thợ săn cùng tiểu bạch thỏ, tiến hành trò chơi tình cân sức . . . . . .

      có gặp phải trở ngại như mong đợi, tròng mắt đen của lập tức tràn ngập sát khí: "Đáng ghét!"

      Quả đấm của Lăng Khắc Cốt nắm chặt buông ra, buông ra lại nắm chặt, vẻ mặt vô tội này của Hi Nguyên khiến cho cách nào động thủ. Cuối cùng quả đấm có rơi vào người của , mà là đánh xuống giường.

      Tiếng vang ầm ầm đem Hi Nguyên từ trong say mê thức tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Khắc Cốt. Mới vừa dịu dàng, thế nào trong nháy mắt biến thành bão nhiệt đới? tức giận người Lăng Khắc Cốt cách nào che giấu hiển ra ở trước mặt của Hi Nguyên, giống như con sư tử dũng mãnh, mở ra hàm răng sắc nhọn dữ tợn của nó, chuẩn bị đem con mồi xé nát.

      "Ba. . . . . ." Hi Nguyên bị vẻ bạo ngược cùng lạnh lẽo mặt Lăng Khắc Cốt hù sợ.

      Lời của bị Lăng Khắc Cốt tàn nhẫn cắn nuốt. nụ hôn cuồng dã, khiến cho khóe môi dính vào sắc hoa hồng diễm lệ. còn chưa có từ đường trở lại nhân gian, cũng rơi xuống địa ngục. Lăng Khắc Cốt hung ác mà chút lưu tình tiến chiếm nơi mềm mại của , để cho đau đến phát run.

      "Đau . . . . ." Hi Nguyên vô dụng run rẩy, lại nghênh đón giày xéo càng thêm mãnh liệt của Lăng Khắc Cốt.

      đêm này, lửa giận, thù hận, ghen tỵ để cho hóa thân làm ma, điên cuồng chiếm đoạt, tùy ý đoạt lấy. . .

      Nhìn Hi Nguyên thân vết thương, Lăng Khắc Cốt đột nhiên lãnh khốc thối lui ra khỏi thân thể của Hi Nguyên, mặt căng thẳng đầy lo lắng xuống giường chút lưu tình rời .

      Trong cơ thể trống khiến Hi Nguyên cuộn lên khó chịu, ba tối hôm qua lúc vừa bắt đầu ràng còn rất tốt, nhưng tại sao đột nhiên phong vân biến sắc? Chẳng lẽ ba cũng thích bé con? Đoạt lấy chỉ vì báo thù? Lòng của Hi Nguyên khỏi đau nhói.

      . . . . . .

      Tưởng Lệ Văn phiền não qua lại tại trong phòng chính mình, ánh mắt liên tiếp nhìn về phương hướng phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt.

      "Nha đầu xấu xí ghê tởm! Cũng biết hấp dẫn Lăng Khắc Cốt!" ta căm tức đứng ở trước gương trang điểm, khi thấy trong gương xuất gương mặt vặn vẹo mà biến hình ta phiền não giơ tay bức tóc, "Tưởng Lệ Văn, mày phải tỉnh táo, bằng vào bản lãnh của mày còn lo đấu lại nha đầu xấu xí chưa dứt sữa hay sao?"

      ta liều mạng hít sâu, cố gắng để cho mình khôi phục lại bình tĩnh, gương mặt diễm lệ lộ ra nụ cười ma quỷ bí hiểm, nụ cười này giống như thanh đao giết người, lãnh mà dữ tợn.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52. Bí mật điều tra


      Đây là căn phòng tập thể lực, tấm đệm bằng bọt biển, bốn phía ngoại trừ mấy người với đủ loại dáng vẻ khác nhau còn có thứ gì khác. Nơi này rộng rãi đủ để cho trăm người cùng luyện tập.

      Trong phòng, có mấy người đàn ông đứng.

      "Các cùng tiến lên !" Lăng Khắc Cốt ngước con mắt lãnh khốc quyết tuyệt lên, bắn về phía mấy thuộc hạ chung quanh.

      "Lão đại, đừng! Tôi sắp kiệt sức rồi." Ngân Báo vừa thở hổn hển, vừa năn nỉ. Còn đánh tiếp như vậy, bốn người bọn họ cũng trụ được nữa.

      "Ít nhảm!" Bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Báo cái xong, Lăng Khắc Cốt tựa như con ưng săn mồi bén nhạy nhảy lên, giơ chân đá phía Thanh Long ở bên trái, tay phải mạnh mẽ đánh về phía Sơn Miêu, mà thân thể khi rơi xuống đất đè Ngân Báo ở dưới gối. Bách Hổ sớm bị đánh bại thở hổn hển cố lấy lại hơi ngồi bệt ở đệm, lại dám tiến lên. Thanh Long bị đá phải lùi lại vài bước, che chân bị đá oán trách: "Lão đại thực hung ác, nếu chân của tôi tàn phế, ngài tìm ai phụ trách công việc ở Long Dực đây?"

      "Đúng rồi, mặt mày xinh đẹp của tôi cũng đầy thương tích rồi." Sơn Miêu che má trái bị đánh, bất mãn .

      "Lão đại, sắp đè chết tôi rồi!" Ngân Báo đáng thương ở phía dưới Lăng Khắc Cốt xin khoan dung. biết lão đại hôm nay rốt cuộc làm sao, hơn nửa đêm lôi cả bốn người bọn họ tới, chính là để cho bọn họ thưởng thức quyền cước của cậu ta sao? Bọn họ đáng thương.

      may là bọn họ có tới bốn người, nếu chỉ có mình , còn sớm bị lão đại đánh nhừ tử rồi hả?

      Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt sau khi đọ sức như vậy vẫn chút nhếch nhác, ngược lại bởi có mấy lọn tóc rủ xuống mà càng thêm tuấn, thô bạo nơi đáy mắt khiến cho trở nên tà ác. Lăng Khắc Cốt sau khi nghe Ngân Báo vậy dâng lên chút áy náy, lưu loát đứng dậy, đưa tay kéo Ngân Báo dậy.

      "Lão đại, tâm tình tốt hơn chút chưa?" Thanh Long đeo chiếc kính gọng vàng lên mắt, vỗ bả vai Lăng Khắc Cốt, cười nhạt hỏi.

      Lăng Khắc Cốt nhíu mày, trợn mắt nhìn Thanh Long cái: "Ai tâm tình tốt? Là các quá lâu rèn luyện, tôi sợ công phu của các bị mai mà thôi!"

      "Lão đại, bắt chúng tôi khai đao cũng đừng nhặt vào lúc hơn nửa đêm chứ." Ngân Báo oán trách xoa cánh tay bị Lăng Khắc Cốt đè lên.

      "Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc trừng mắt nhìn hai thuộc hạ vừa thấy mặt cãi vã cái, nhặt áo khoác màu đen đất lên mặc vào, liền ra bên ngoài, "Trở về tăng cường rèn luyện, ba ngày sau tôi muốn trở lại nghiệm thu."

      "Cái gì?" Ngân Báo vừa nghe, nhếch môi oán trách, "Tôi ngày kia phải châu Âu làm phẫu thuật cho Thủ tướng A, nào có rảnh rỗi mà luyện quyền cước."

      Bách Hổ trịnh trọng với : "Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc."

      "Bách Hổ!" Ngân Báo giận đến nghiến răng. Mấy người bọn họ công phu quyền cước cũng mạnh hơn , tự nhiên cần lo lắng, luôn luôn chuyên tâm vào y thuật, tài nghệ đọ sức cao lắm, mười chỉ sợ cũng đấu lại lão đại. Ba ngày sau, phải là tới chịu đòn sao hả?

      "Tôi cũng muốn huấn luyện, đánh lại lão đại mất thể diện, đánh lại Ngân Báo khó mà mở miệng." mười ngón tay Thanh Long đan vào nhau, lay động khớp xương, tiếng khớp xương va chạm thanh thúy phát ra.

      "Các đều cùng nhạo báng tôi!" Ngân Báo gào khóc đánh về phía Thanh Long, lại bị đối phương dễ dàng né tránh.

      "Nghĩ đánh bại tôi, trở về luyện mười năm nữa." trang phục của Thanh Long bay bay, tuấn dật . mang theo nụ cười nhàn nhạt ra khỏi phòng luyện tập.

      Ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Ưng Đế Quốc, Lăng Khắc Cốt tựa như ác ma tới từ địa ngục, gương mặt tuấn tú lãnh khốc thấy vẻ tươi cười. Áp suất thấp mấy ngày nay làm cho cả cao ốc Empire State cũng bị bao phủ trong đám mây đen, tất cả người tiến vào trong văn phòng Tổng giám đốc cũng nơm nớp lo sợ, sợ câu cẩn trọng rước lấy dạy dỗ của Tổng giám đốc.

      người áo đen lặng yên tiếng động đẩy cửa phòng làm việc ra, cung kính tới trước bàn làm việc, đứng nghiêm.

      Lăng Khắc Cốt Vốn là đưa lưng về phía cửa, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng chốc chuyển động ghế xoay, ánh mắt sắc bén nhìn người tới: "Điều tra ràng?"

      "Lão đại, chúng tôi chỉ điều tra được chút thông tin này." Lý Vĩ có chút khiếp đảm mà cụp mí mắt sau đó lại len lén quan sát sắc mặt của Lăng Khắc Cốt.

      Lăng Khắc Cốt nhanh chóng cầm lấy xấp tài liệu dày kia, sau đó liền ném lên bàn làm việc: "Tôi cho hai ngày, giao cho tôi chính là chỗ tài liệu này sao?"

      "Lão đại, chuyện kết giao bạn bè của tiểu thư rất đơn giản, trong sáng, chúng tôi có điều tra ra có người đàn ông nào đặc biệt." Lý Vĩ bị sợ đến lau mồ hôi lạnh trán, cố gắng biện giải cho mình.

      Sắc mặt Lăng Khắc Cốt lo lắng, lần lấy tài liệu lật lại lần, sau đó từ trong tài liệu rút ra tấm hình, chỉ vào người đàn ông có đôi mắt màu xanh trong tấm ảnh, với Lý Vĩ: " điều tra cái ‘Lamborghini’ này cho tôi."

      Lý Vĩ cung kính nhận lấy tấm hình, hơi cúi người : "Thuộc hạ điều tra ngay."

      "Chuyện này cho phép tiết lộ với bất kỳ ai, cho dù đối với đám người Ngân Báo cũng giữ bí mật cho tôi."

      "Thuộc hạ hiểu." Lý Vĩ cầm tài liệu thối lui đến cạnh cửa, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng làm việc.

      Sau khi Lý Vĩ rời , phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh. tàn bạo cùng bồn chồn hiển mặt Lăng Khắc Cốt khiến cho ngay cả thư ký Eileen cũng dám vào, trừ phi có tài liệu nhất định phải cần ký tên, mới thể tiến vào.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53. cần quá tốt với tôi


      giường lớn KINGSIZE phủ màn lụa Lưu Tô màu vàng, giường hỗn độn, Hi Nguyên tựa như búp bê vải bị xé rách, người mang đầy vết thương. Dấu răng rớm máu ràng, ràng đến khiến Hi Nguyên đau lòng, mà những vết thâm tím ứ máu đếm hết, dấu tay trải rộng toàn thân càng thêm thê thảm nỡ nhìn.

      Lòng của Hi Nguyên bị tổn thương.

      Lời chú Ngân Báo sai lầm rồi. Chú ấy ghen tỵ là chất xúc tác tốt nhất, những lời này có lẽ dùng ở người người khác đúng, nhưng dùng ở người Lăng Khắc Cốt hoàn toàn sai lầm rồi. cho là bởi vì ghen tỵ mà bộc lộ nội tâm mến , dùng tình nồng đậm vây lấy , nhưng thứ lấy được cũng chỉ là tổn thương triệt để.

      Lăng Khắc Cốt, người đàn ông như thứ ma túy khiến cho đau lòng này, căn bản .

      Trong mắt , có lẽ chỉ là con của kẻ thù.

      Mặc dù sớm biết ba Dã Lang của mình từng tạo nên tổn thương đối với em Băng Nhi của , nhưng tự dối mình, suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.

      Hôm nay, trải qua thù hận cách nào trốn tránh hiển rành ở trước mắt . vẫn dám nhìn thẳng vào hận thù đó, có lẽ nó cũng chính là nguyên sâu xa nhất ngăn trở và Lăng Khắc Cốt nhau.

      Tại sao lại là con của Dã Lang?

      Ba tại sao lại phải giết chết Băng Nhi?

      Mối thù giết em này sợ là Lăng Khắc Cốt vĩnh viễn cũng cách nào quên được? Cho nên hận .

      Hận sao?

      Cho nên vô tình như ác ma, trong lúc tổn thương ngay cả chân mày cũng nhíu cái.

      Nhưng vô tội!

      Ân oán đời trước, có cách nào ngăn cản, cũng cách nào tham gia.

      Ngay lúc đó còn tấm bé, nếu như là người hiểu chuyện, nhất định ngăn cản trận tổn thương kia, để cho ba giết chết Băng Nhi.

      Nhưng còn đến mức ngay cả bản thân mình cũng bảo vệ được, làm thế nào bảo vệ Băng Nhi.

      Lăng Khắc Cốt nên hận !

      Số mạng oan ức, lại để cho và người đến thế cách nhau cả biển máu thâm thù.

      Hi Nguyên tổn thương rúc vào bên trong cái mền, cố nén nghẹn ngào bật thốt lên thành tiếng. Nước mắt ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt, sau khi nhẫn nửa ngày, rốt cuộc cũng giữ được miệng cống nữa rào rào rơi xuống, thấm ướt cái gối vẫn còn giữ mùi xạ hương nhàn nhạt.

      "Lăng Khắc Cốt, chẳng lẽ bé con đáng giá để sao? Tại sao phải hận bé con? Tại sao?" Hi Nguyên lật người, vùi mình vào trong gối, đem nước mắt cùng tiếng thổn thức tất cả đều giấu . muốn để cho người ta thấy vô dụng cùng khổ sở.

      Thù cùng hận này cứ nặng như vậy, nặng đến cách nào buông tha, dành tình cho ?

      Vẻ đẹp của , tại sao thấy được?

      , so với bất kỳ người phụ nữ nào đều sâu sắc hơn, so bất kỳ phụ nữ nào đều muốn nồng nàn hơn. dùng cả sinh mạng để thương , biết sinh mạng còn có ý nghĩa hay .

      cánh tay thon dài do dự rơi vào lưng Hi Nguyên, giọng mang theo khổ sở cùng đè nén của Thẩm Đan truyền vào trong tai Hi Nguyên: "Bé con, đừng khóc!"

      Nghe được lời Thẩm Đan , Hi Nguyên bỗng chốc xoay người, nhìn thấy đau lòng trong tròng mắt đẹp của Thẩm Đan vội vàng lau nước mắt vòng quanh nơi khóe mắt, nắm chặt cái mền che ở trước ngực, lo lắng ngồi dậy.

      " Thẩm. . . . . ." lúng túng liếm liếm đôi môi, bộ dáng này của mình bây giờ so kẻ điên khá hơn bao nhiêu, xấu xí đến cách nào gặp người, lại bị Thẩm thấy được.

      " nương ngốc! phải khi nào muốn khóc, tìm Thẩm sao?" ngón tay Thẩm Đan dịu dàng nhàng lau nước mắt rơi khóe mắt Hi Nguyên, sau đó ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực.

      " Thẩm, cần đối với bé con tốt như vậy!" Hi Nguyên khổ sở tựa vào trước ngực Thẩm Đan.

      Lăng Khắc Cốt tại sao dịu dàng giống như Thẩm vậy?

      Tại sao lại thể ?

      Nếu như có thể khiến cho thời gian đảo ngược lại, nhất định ngăn cản ba , nhất định cứu sống Băng Nhi.

      muốn là con kẻ thù của Lăng Khắc Cốt.

      Nếu như và Dã Lang có quan hệ thân thuộc, sao?

      Bị hãm trong vòng khổ sở cùng chua xót khiến Hi Nguyên càng ngày càng như đưa đám, bi thống dùng sức ôm lấy eo của Thẩm Đan, mặc cho nước mắt ướt nhòa.

      " đối tốt với em, còn có thể đối tốt với ai được nữa?" Thẩm Đan thở dài tiếng, bàn tay đầy trìu mến xoa tóc dài phiêu dật của Hi Nguyên.

      Nhiều năm qua, tim của chỉ bị người là Hi Nguyên chiếm cứ, còn chút chỗ trống nào cho người phụ nữ khác. (Edit bời *******************).Nếu như đối tốt với , còn có thể đối tốt với ai?

      Nhưng Hi Nguyên hiểu tâm của sao?

      Đêm qua, đứng ở trước cửa phòng Lăng Khắc Cốt bồi hồi suốt đêm, vài lần nghĩ vọt vào trong, đoạt lấy Hi Nguyên từ trong ngực của ta. Tim của bị ghen tỵ gặm nuốt sâu, trước mắt ngừng thoáng qua hình ảnh ở phía dưới Lăng Khắc Cốt tìm hoan ái.

      Nhưng Lăng Khắc Cốt là ân nhân của , có biện pháp làm ra chuyện phản bội ta.

      chỉ có thể mình chạy vào trong sân đón gió lạnh, khiến gió rét làm lạnh lửa ghen trong lòng của , để cho bản thân quên chuyện người con mến bị ông chủ của đoạt lấy.

      Cái loại khổ sở mà lại thể sắp giày vò đến muốn nổi điên, là muốn lớn tiếng với Hi Nguyên ở trong ngực mình: "Bé con, em!"

      Nhưng nguyện ý nghe sao?

      thà bị Lăng Khắc Cốt tổn thương, cũng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của , có lẽ trong lòng , mình chỉ là người có cũng được có cũng sao.

      Thẩm Đan khổ sở ôm chặt Hi Nguyên, thêm gì nữa.

      Hi Nguyên bị tâm của chính ḿình vùi lấp, cũng có phát giác khác thường của Thẩm Đan.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54. Hãm hại


      Đứng trong phòng tắm ấm áp, khuôn mặt nhắn của Hi Nguyên đầy ưu thương, mất hồn vuốt những dấu vết xanh xanh tím tím trước ngực mình, nhớ lại hành hạ đêm hôm qua, lòng khỏi chua xót.

      Lăng Khắc Cốt vậy mà chút thương tiếc cũng có, người của trải rộng đầy những vết cắn lớn , vết cào, mà nơi riêng tư nhất của truyền đến từng trận đau đớn, giống như bị tình huống chiến đấu kịch liệt ngày hôm qua thương tổn, đau rát.

      Cái miệng nhắn của thổn thức, đau đến cau mày. cẩn thận từng li từng tí thay áo ngủ bằng bông, tận lực để đụng đến vết thương.

      Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến hồi tiếng gõ cửa nhè , thanh quen thuộc của Thẩm Đan truyền vào trong tai : "Bé con, vào nhé."

      " Thẩm, nhanh như vậy trở lại rồi hả? phải là bị chú Bách Hổ vẫn chưa gọi sao? Hoàn thành nhiệm vụ rồi hả ?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Thẩm Đan.

      rời mới khoảng canh giờ, làm sao trở lại rồi?

      " có." Thẩm Đan có chút ngượng ngùng đem hộp thuốc cao trong tay nhét vào trong tay Hi Nguyên, sau đó liền đỏ mặt chạy mất. Đột nhiên xoay người làm cái dấu tay gọi điện, nhiệt tình hướng về phía Hi Nguyên : " làm, bé con có chuyện gọi điện thoại cho nhé."

      Hi Nguyên gật đầu cái, cười khoát tay với Thẩm Đan.

      Thấy xuống lầu, mới cúi đầu nhìn lọ cao trong tay, vừa nhìn , khuôn mặt nhắn của cũng giống như Thẩm Đan, hồng đến giống như ánh nắng chiều kiều diễm.

      Cái này là dùng để. . . . . .

      làm sao biết bị thương bên trong?

      Liếc mắt hướng bóng lưng của Thẩm Đan đầy cảm kích, Hi Nguyên trở về gian phòng của mình, ngồi lên giường trải đệm trắng công chúa, đem lọ cao mát lạnh bôi lên khắp các vết thương người mình. Sau lưng cùng là nơi u mật giữa hai chân, nhàng bôi lượt, nhất là nơi sưng đỏ phía dưới, chỉ chạm tới mép ngoài liền mắc cỡ dám bôi vào đến bên trong.

      Mắc cỡ đỏ mặt đem thuốc bỏ lên bàn, lại chui vào trong chăn lúc này còn có độ ấm của Lăng Khắc Cốt.

      Sau này, làm như thế nào đối mặt với Lăng Khắc Cốt?

      Đặt ở trước mặt mớ bòng bong, gỡ thế nào cũng ra được.

      Tất cả giống như đoạn phim chiếu chầm chậm lướt qua sáng ngời ở trước mắt , có thương cưng chiều, có bảo bối, có khinh miệt, có thù hận. . . . . .

      Nếu như giữa chỉ có hận, vậy tại sao phải nuôi lớn giống như bảo bối cơ chứ?

      Nhưng nếu như , tại sao lại vô tình tổn thương như vậy?

      Ngày hôm qua lưu luyến chút nào rời , đến bây giờ cũng trở lại, là chán sao?

      Chỉ đêm liền chán ghét. . . . . .

      lúc buồn bực muốn chết điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      Thấy dãy số xa lạ, có chút bồn chồn, vừa mới nhận điện, giọng từ tính mang theo khẩu lạ của Zu Cuella lập tức từ bên trong truyền đến: "Tiểu mỹ nhân, nhanh chút ra ngoài! tới 5 phút tôi liền vào bắt em!"

      xong, cũng đợi Hi Nguyên trả lời, liền cúp điện thoại, khí thế bá đạo quả so Lăng Khắc Cốt chỉ có hơn chứ kém.

      "Stop! Tên heo sắc lang này, cũng quản người ta có rãnh rỗi hay , cứ như vậy liền cúp!"

      ném điện thoại lên giường, tiếp tục lâm vào trạng thái mơ hồ.

      bây giờ, nghĩ đến muốn hỏng rồi làm gì còn hơi sức mà quan tâm đến bất luận kẻ nào.

      cảm thấy mình giống như là con chó bị người ta vứt bỏ, đáng thương ai muốn.

      Chú Ngân Báo châu Âu, Thẩm Đan cũng làm, ngay cả người để tố khổ cũng có, trừ bỏ giống như đưa đám, biết còn có thể làm thế nào.

      Mười lăm năm, lần đầu tiên cảm thấy vô dụng như vậy. Cho dù bị Tưởng Lệ Văn đánh cũng từng có độc khó chịu như vậy. Chỉ bởi vì người vứt bỏ , làm nhục phải là người khác, mà là Lăng Khắc Cốt thích nhất.

      Qua mấy phút, điện thoại di động bị ném tới giường lại bắt đầu điên cuồng đổ chuông như muốn đòi mạng, càng thèm để ý tới nó, người kia dường như lại càng vui mừng, từng hồi chuông lại lần nữa khiến cho có cánh nào tìm được yên bình.

      Hi Nguyên nhấc điện thoại di động lên, căm tức hướng về phía ống rống to: "Heo sắc lang, muốn tìm người bồi bên cạnh mời hộp đêm, tôi có thời gian bồi !"

      xong, hơi chút tức mình đem điện thoại di động ném cái, cho Zu Cuella cơ hội chuyện.

      Điện thoại di động càng ngừng vang lên, giống như nhận điện thoại, Zu Cuella quyết chết tâm vậy, cho dù cái đầu của Hi Nguyên có rúc vào trong chăn, thanh kia vẫn điên cuồng đòi mạng.

      Hi Nguyên giận đến cắn răng nghiến lợi, giận đến ngay cả số điện thoại cũng thèm liếc cái, trực tiếp cạy nắp sau tháo pin điện thoại ra, sau đó hả hê với cái điện thoại di động: "Xem còn dám ầm ĩ tôi nữa hay !"

      xong, giống như con gà mẹ xù lông, kiêu ngạo mà nhếch lên cái đuôi , khuôn mặt nhắn xinh đẹp lên nụ cười mê người. Nhưng lại biết mặt người ở đầu điện thoại bên kia tối đen.

      Ngồi ở trong làm việc hoa lệ còn hơn cả hoàng cung, tay Lăng Khắc Cốt thiếu chút nữa đem điện thoại di động cầm trong tay bóp vỡ. Cái khuôn mặt thành thục mà tuấn mỹ kia đầy lo lắng, trong đôi tròng mắt đen hẹp dài lửa ghen thiêu đốt hừng hực, đỏ ngầu như tà dương.

      "Khốn kiếp!" tay ném điện thoại di động đến cửa sổ sát đất, dây thủy tinh treo điện thoại di động khắc ba chữ "LKG" kia liên bởi vì dùng sức mà chia năm xẻ bảy, mấy hạt thủy tinh như đứa bé bị vứt bỏ tán loạn, vương vãi đất.

      Tưởng Lệ Văn mang theo nụ cười hả hê đến gần bên cạnh , đầy giễu cợt : "Khắc Cốt, những lời em mới vừa còn tin, tại hiểu rồi chứ. Bé con của căn bản cũng an phận, bên ngoài có cả đống lớn đàn ông. Thân thể của ta có lẽ sớm còn thuần khiết, có lẽ sớm cho tên đàn ông hoang dã nào đó rồi."

      Lời của khiến sắc mặt của Lăng Khắc Cốt càng thêm hàn, đôi con mắt xếch lên như muốn giết người. có ngước mắt, lạnh lùng với Tưởng Lệ Văn: " ra ngoài!"

      "Chẳng lẽ em sai? Khắc Cốt, bé con giống em, con bé đối với căn bản cũng trung thành. Em hiểu biết thích con bé, nhưng đừng quên, ta là người thích tìm thú vui như thế nào, chừng ngày nào đó cắm sừng !" Tưởng Lệ Văn chút do dự từ trong cặp hồ sơ lấy ra xấp hình, đột nhiên mấy tấm hình có chút mập mờ mở ra ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, so với báo cáo điều tra của Lý Vĩ còn ràng hơn gấp bội.

      Có mấy tấm là cảnh đêm đường phố, Hi Nguyên bị mấy người đàn ông đè ở tường cường hôn, kháng cự của ở dưới che giấu của ánh đèn thấy , phân rốt cuộc là cự tuyệt hay là hưởng thụ.

      Còn có mấy tấm là ở trong tòa lâu đài xa hoa, Hi Nguyên bị người đàn ông mắt màu xanh dương ôm lấy hôn.

      Con mắt Lăng Khắc Cốt quét lần qua những tấm hình đó, nhưng có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là tàn khốc đối với Tưởng Lệ Văn : "Vụ Thượng Hoa cho làm, lưu loát chút, nên để lại dấu vết. Những thứ khác cần bận tâm!"

      Trong lời Lăng Khắc Cốt ý vị uy hiếp ràng, tựa hồ cảnh cáo Tưởng Lệ Văn, cần nhiều lời chõ mõm vào.

      Mặt của Tưởng Lệ Văn thoắt xanh thoắt trắng, giống như là hoa ngũ sắc. Sau hồi lúng túng, ta cắn răng thân thể thẳng tắp, cung kính : "Tôi làm."

      Lúc sắp xoay người, thuần phục cùng cung kính trong mắt ta lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sắc bén ác độc.

      Thứ ta có được, nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên đó cũng đừng nghĩ lấy được!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :