1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vât riêng của tổng giám đốc máu lạnh - Thiển Thủy Đích Ngư(102c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 45. Tôi trở về


      Ở tầng thứ 108, tầng lầu cao nhất của Ưng Đế Quốc trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Lăng Khắc Cốt nhàn nhã ngồi ghế, lạnh lùng nhìn người thanh niên đứng ở đối diện.

      Đó là thanh niên tuấn dật, vóc người 1m85 hề thua kém vóc dáng của Lăng Khắc Cốt, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời đầy tinh thần phấn chấn thanh xuân, tóc đen hơi quăn tiêu sái rũ xuống cái trán, cho cậu ta tăng thêm chút tiêu sái cùng suất khí. Con mắt sáng ngời mang theo ý cười nhàn nhạt, môi trái tim dày dặn cong cong nhếch lên, để cho gương mặt tuấn của cậu ta đầy ma lực mị hoặc.

      "Thiếu gia, tôi trở về." Thẩm Đan hơi cúi thấp người về phía trước, cung kính .

      "Ở châu Âu mấy năm này, khiến cho cậu trưởng thành ít." Lăng Khắc Cốt gật đầu cái, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Thẩm Đan.

      "Đều là nhờ thiếu gia vun trồng, nếu phải nhờ vậy có Thẩm Đan hôm nay."

      Thẩm Đan khỏi nhớ lại năm đó, mình may mắn được thiếu gia đưa châu Âu học tập, huấn luyện, từ đó tạo cho cuộc sống, tương lại hoàn toàn mới, ở cái tuổi sục sôi nhiệt huyết học tập cùng với việc huấn luyện, cậu ngày từng ngày trở nên thành thục, trở nên ưu tú khác thường.

      Lăng Khắc Cốt chẳng đúng sai nhếch môi cười, đáy mắt lại thấp thoáng ánh sáng lạnh: " cần khiêm tốn, cậu có thể được chọn chính là nhờ cậu ưu tú."

      "Thẩm Đan phụ vun trồng của thiếu gia, nhất định cố gắng làm việc."

      Lúc này, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người mở ra, Bách Hổ còn chưa có vào cửa, giọng điệu hưng phấn cũng truyền tới: "Lão đại, rốt cuộc chịu cho người trợ giúp tôi rồi sao? Người nào? Tôi phải nhanh mang thôi."

      "Nhìn cái tính hấp tấp của cậu kìa?”

      " mình tôi kiêm luôn cả hai việc sắp mệt chết rồi, có thể vội sao?" Bách Hổ đặt mông ngồi ở bàn của Lăng Khắc Cốt, dùng ánh mắt thẩm định đánh giá để quan sát Thẩm Đan.

      "Hổ thiếu gia." Thẩm Đan lập tức hướng Bách Hổ gật đầu. Thái độ của cậu ta kiêu ngạo tự ti, trong tròng mắt đen có loại ánh sáng thâm trầm, điều này làm cho Bách Hổ vô cùng tán thưởng. Còn chưa có người trẻ tuổi nào khi đối mặt với huynh đệ bọn họ lại có thể biểu được thong dong như vậy.

      Bách Hổ hài lòng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: " theo tôi làm rất tốt, khiến Bác Thẩm có thể thấy hãnh diện về cậu."

      "Dạ!"

      " , Bách Hổ kinh nghiệm phong phú, cố gắng cùng ta học hỏi tốt."

      "Đúng rồi, lão đại, số vũ khí Liberia xảy ra chút vấn đề." Bách Hổ trước khi rời đột nhiên báo cáo với Lăng Khắc Cốt.

      "Lại có người giành mối buôn bán của chúng ta sao?" Mày kiếm của Lăng Khắc Cốt vui nhíu lại, sau khi thấy Bách Hổ gật đầu, tròng mắt đen thâm thúy của nhàng nheo lại, "Tra ra thân phận của đối phương chưa?"

      "Còn chưa có tra ra thân phận của , chỉ biết là tước hiệu của là “Điện hạ".

      “Điện hạ’?" ngoan nắm chặt quả đấm, " tra lai lịch của cho tôi, dám phá hỏng việc buôn bán của Ưng Đế Quốc, tôi muốn để cho cầu sống được, muốn chết xong!"

      " thành vấn đề. Chuyện này liền giao cho tôi và Thẩm Đan là được." Bách Hổ khoác tay lên bả vai Thẩm Đan, hào phóng .

      Nhớ năm đó, khi lão đại bị Long gia ép tới còn đường sống bốn huynh đệ bọn họ đều cũng là sát thủ, thừa dịp bóng đêm đánh vào căn cứ của Long gia, nhờ điều này mới khiến cho mấy huynh đệ sát thủ bọn họ có cơ hội sống lại, lấy được tự do.

      Từ đó trở , bọn họ liền thề cả đời này đều trung thành với lão đại, vì cậu ta có lên núi đao xuống biển lửa cũng từ.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 46. thể nào


      Dưới huấn luyện đặc biệt của hộ vệ Ưng Đế Quốc ở trường bắn, Hi Nguyên võ trang đầy đủ, tai mang thiết bị phòng hộ, giơ súng trong tay lên hướng mục tiêu bắn liên tiếp, người ở ngoài xa nhìn chỉ thấy tấm bia kia bị xuyên thủng vô số lỗ đạn: đầu, trái tim, mắt toàn bộ trúng đạn.

      "Lợi hại như vậy." núp ở sau lưng Ngân Báo, khiếp đảm nhìn về phía Hi Nguyên.

      "Lão đại huấn luyện bé con, tài bắn súng sao có thể thua kém sát thủ hạng nhất." Ngân Báo kiêu ngạo mà nhìn Hi Nguyên, còn nhớ năm đó bé con ham chơi, dùng món đồ chơi súng lục đánh hỏng mấy món đồ cổ giá trị của lão đại, lão đại mới đặc biệt xây khu trường bắn riêng để cho chơi, khi bé con tới, nơi này dùng để huấn luyện hộ vệ. Mặc dù người của bọn họ phần lớn cũng là xuất thân từ sát thủ, nhưng kể từ khi theo Lăng Khắc Cốt, liền cũng cải tà quy chánh, xoay qua làm hộ vệ.

      Hi Nguyên thú vị nhìn cái bia phía trước bị mình bắn cho ra hình hài, trận bắn phá vừa rồi cũng giúp cho buồn bực trong lòng biến mất.

      "Ngân Báo thối, chú đứng ngay ngắn cho cháu!" Hi Nguyên móc quả táo trong túi ra ném cho Ngân Báo, "Đem nó đặt ở đầu."

      "Đừng! Con nít, nếu cháu bắn trật, mạng của chú Ngân Báo còn." Ngân Báo lấy tay vuốt cổ, giống như sợ đầu của mình rời ra khỏi cổ vậy.

      "Chú còn làm, cháu để cho con chú làm!" Hi Nguyên hai tay chống nạnh, bá đạo ra lệnh.

      "À? Đừng!" vẫn núp ở sau lưng Ngân Báo bị lời của Hi Nguyên dọa sợ đến khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch ra.

      "Chú ! cần khi dễ bệnh nhân của chú." Nghe được uy hiếp của Hi Nguyên, Ngân Báo bất đắc dĩ .

      Lạc Tuyết là bệnh nhân mấy ngày trước nhặt được ở đường, dù thế nào cũng thể để thay mình làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      "Cháu cứ muốn mạn phép khi dễ ấy đấy." cái miệng nhắn của Hi Nguyên mím lại, cười xấu xa .

      "Cháu dám khi dễ bé, chú liền giới thiệu cho lão đại đống lớn phụ nữ làm tình nhân." Ngân Báo cười nhạo báng . đương nhiên làm như vậy , chỉ là muốn trêu chọc Hi Nguyên.

      "Chú dám!" Hi Nguyên vừa nghe đến lời Ngân Báo , tâm liền đau. bĩu bĩu cái miệng nhắn, ủy khuất thiếu chút nữa khóc lên. cần chú ấy giới thiệu, người tình của ba cũng trải rộng toàn thế giới. tại lại thêm người "Băng Nhi", trong lòng của làm gì còn có chỗ cho bé con sao?

      Nước mắt Hi Nguyên khiến Ngân Báo sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy Hi Nguyên an ủi: "Bé con kiêu ngạo của chúng ta hôm nay làm sao vậy? Lũ quét sao?"

      "Chú Ngân Báo thối! Chú thế nhưng lại giấu diếm cháu tới ba năm! Cái “Băng Nhi” đó rốt cuộc có cái gì tốt? Ba lại bao bọc ta tới như vậy!" Hi Nguyên bất mãn nhéo hông của Ngân Báo, Những tổn thương lúc trước Tưởng Lệ Văn gây ra đều bộc phát, nước mắt của cũng khống chế nổi nữa chảy ào rơi xuống đất.

      Tay chân Ngân Báo luống cuống ôm Hi Nguyên, nước mắt của bé con khiến cho đau lòng, chỉ có thể dịu dàng an ủi: "Con nít, vừa rồi là chú đùa giỡn với con thôi, làm sao lại tức giận rồi?"

      "Chú thối, các người thế nhưng cùng nhau gạt chuyện của ba cùng “Băng Nhi”, bé con hận chết các người!" Hi Nguyên bất mãn cắn bả vai Ngân Báo, ở đầu vai cường tráng của lưu lại hàng dấu răng.

      Vừa nghĩ tới ngày hôm qua nửa đêm ba bị "Băng Nhi" kêu , lòng của cũng là đau.

      Lăng Khắc Cốt lãnh khốc cùng vô tình khiến cho đau thấu tim. Từ sau khi "Băng Nhi" xuất , ở trước mặt Lăng Khắc Cốt giống như là khí, có thể nhìn liền nhìn.

      Loại cảm giác bị coi thường này khiến cho nước mắt Hi Nguyên càng tụ càng nhiều, tất cả nước mắt của đều bôi lên ngực áo của Ngân Báo, hàm răng cắn chặt vào bắp thịt cho hả giận.

      Thấy bộ dáng ôm ấp thân mật của Hi Nguyên và Ngân Báo, ánh mắt của Lạc Tuyết đột nhiên có chút chua, bé có chút mờ mịt nhìn hai người bọn họ cái, liền lặng lẽ tránh ra. Ngân Báo bây giờ căn bản cần , còn đứng ở đây quả kỳ đà cản mũi siêu cấp rồi.

      "Đau quá!" Ngân Báo xoa xoa đầu vai, oán trách , đột nhiên nghĩ tới lời Hi Nguyên , bồn chồn nắm lấy bả vai Hi Nguyên, "Bé con, cháu lão đại cùng ‘Băng Nhi’? thể nào! Hai người bọn họ đời này cũng ở chung chỗ."

      Ngân Báo vô cùng kiên định , biết tình cảm của lão đại đối với "Băng Nhi", đó là tình cảm trai và em cộng thêm áy náy, tuyệt tồn tại của chút tình nào trong đó.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 47 Dụng tâm tìm đáp án


      Sau khi nghe Ngân Báo vậy, đôi mày thanh tú của Hi Nguyên nghi ngờ nhíu lại, đôi mắt đẹp linh động vụt sáng: "Ba “ Băng Nhi”? Dáng dấp ấy xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy."

      "Bé con đối với chính bản thân mình tin tưởng?" Ngân Báo nhạo báng véo má phấn của Hi Nguyên. Nếu như người chỉ bởi vì đối phương rất xinh đẹp, như vậy phải là quá nông cạn rồi sao, người như lão đại thể nào bị sắc đẹp mê hoặc.

      Đôi oan gia này, lúc nào mới có thể hiểu tim của chính mình?

      Hi Nguyên kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhắn lên: "Ai cháu có tự tin? Cháu là vô địch vũ trụ, thiếu nữ đẹp siêu cấp."

      Lời của khiến cho Ngân Báo ôm bụng cười to: "Trẻ ranh tự kiêu!"

      " để ý tới chú!" Hi Nguyên cáu giận chu cái miệng nhắn lên. biết điểm yếu của mình chính là quá non nớt, ưu điểm duy nhất mặt chính là đôi mắt to tròn long lanh, những điểm khác đều có cái gì đáng để mà kiêu ngạo. Đứng ở bên cạnh Tưởng Lệ Văn quyến rũ diễm lệ và "Băng Nhi" dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mình chính là đứa trẻ vĩnh viễn lớn, chút ý vị của phụ nữ đều có.

      bất đắc dĩ ngồi vào bên ghế nghỉ ngơi, đôi tay chống cằm than thở: "Phải tới khi nào cháu mới có được mị lực phong tình vạn chủng như dì Lệ Văn cùng tuyệt mỹ dịu dàng kia của “Băng Nhi”? Trong mắt của ba cũng tồn tại của bé con."

      "Thế nào mới có chút như vậy muốn buông tay?" Ngân Báo ngồi vào bên cạnh , dùng cánh tay giữ chặt bả vai của , đầy khích lệ : "Trong mắt lão đại có tồn tại của bé con hay cần bé con tự mình kiểm tra đáp án, chú chỉ muốn cho cháu biết, có lúc những điều mắt thấy nhất định là , ta phải dụng tâm thể nghiệm. chừng chỉ có bé con mới có thể chân chính khiến cho lão đại khẩn trương."

      "Có ?" trong lòng Hi Nguyên đột nhiên lại dấy lên hi vọng. hy vọng mình là người duy nhất trong lòng ba.

      "Bé con, có muốn để cho lão đại ra lời trong lòng hay ?" đôi mắt Ngân Báo đột nhiên xấu xa nheo lại cười, bướng bỉnh cúi gần tới bên tai Hi Nguyên .

      "Cái gì mà lời trong lòng?" Hi Nguyên bồn chồn mở lớn đôi mắt đẹp, nhìn Ngân Báo thần thần bí bí.

      lần đầu tiên phát chú Ngân Báo như Lão Ngoan Đồng thế nhưng lại đẹp trai đến thế. Đôi mày kiếm dày rậm, phía dưới là đôi con ngươi màu đen rạng rỡ phát sáng, khi cười lên lại có hai cái lúm đồng tiền rất giống mình, đều cả ra ở hai bên khóe miệng.

      "Đương nhiên là “tình cảm của lão đại”, đồ đần!" Ngân Báo ở trán Hi Nguyên gõ cái, lập tức khiến cho phải gào khóc.

      Hi Nguyên xoa xoa cái trán đau, có chút tin tưởng lời của Ngân Báo: "Chú Ngân Báo, sao có thể có khả năng? Ba có nhiều phụ nữ như vậy."

      Ba có người tình đủ loại màu da trải khắp hoàn cầu, thương còn hết?

      Nếu như những người dàn bà kia là những trái đào mơn mởn ngọt ngào, vậy mình lại chỉ là trái ô liu xanh, cắn vào miệng liền ê ẩm cả hàm răng.

      "Bé con ngốc! phải chú , mắt thấy cũng nhất định là , cháu phải dùng tâm để cảm nhận." Ngân Báo giận đến rất muốn bổ cái đầu của Hi Nguyên ra, xem bé làm sao mà lại dễ dàng bị gạt như vậy.

      "Chú Ngân Báo có lừa gạt bé con chứ?" Hi Nguyên vẫn tin. Nếu là Lăng Khắc Cốt chân chính , vậy tại sao còn có thể xuất Tưởng Lệ Văn, xuất "Băng Nhi" chứ?

      Ngân Báo rỉ tai Hi Nguyên mấy câu, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hi Nguyên, kiên định gật đầu cái: "Tin tưởng chú, liền làm theo những gì chú bảo, chú chờ nhìn lão đại đổ bình dấm chua."

      Hi nguyên chợt phát ra tiếng cười dễ nghe, che cái miệng nhắn : "Bình dấm chua ba có đổ, ngược lại Tiểu Bạch Thỏ của chú lại đổ."

      "Lạc Tuyết?" Ngân Báo lúc này mới nhớ tới bé bị mình lạnh nhạt, sau khi phát thấy được bóng dáng của bé, ta cắn răng nghiến lợi , "Bé con, tại sao bây giờ mới cho chú biết chứ?"

      "Bé con cũng chỉ mới vừa phát ." Hi Nguyên vô tội cắn môi dưới, trong mắt to lại đầy nhạo báng.

      "Cháu tự mình về nhà , chú phải tìm Lạc Tuyết!" Ngân Báo khẩn trương đuổi theo ra khỏi trường bắn. Lạc Tuyết có bệnh tim bẩm sinh, bên ngoài có tuyết rơi, nếu như bị dầm mưa bệnh tình của thêm nặng. Là bác sĩ, theo bản năng lao ra khỏi trường bắn.

      Trong phòng họp của tổng bộ Ưng Đế Quốc, Lăng Khắc Cốt lắng nghe Tưởng Lệ Văn giảng giải, rất nhiều công ty quản lý cao cấp nghe những kiến giải đặc sắc của Tưởng Lệ Văn xong, cũng vỗ tay bảo hay.

      "Quản lý Tưởng, thiết kế dự án lần này cho phụ trách toàn diện." Lăng Khắc Cốt dùng giọng điệu xa cách phân phó.

      "Khắc Cốt, cám ơn, tôi nhất định làm tốt." Tưởng Lệ Văn dùng đôi mắt đẹp tuyệt diễm đắm đuối đưa tình nhìn Lăng Khắc Cốt, ánh mắt của ta hề kìm nén biểu quyến luyến với .

      "Tan họp." Lăng Khắc Cốt thu lại tài liệu, muốn ra khỏi phòng họp trước, lại bị câu của Tưởng Lệ Văn níu lại.

      "Khắc Cốt, em có việc muốn với ." Tưởng Lệ Văn dùng giọng điệu khẩn cầu điềm đạm đáng nhìn Lăng Khắc Cốt, giống như nếu đồng ý, ta tự sát vậy.

      "Buông tay!" Lăng Khắc Cốt đứng lại, ánh mắt lãnh khốc liếc xéo Tưởng Lệ Văn cái, sát khí mặt khiến cho trong lòng những quản lý cấp cao khỏi run lên, sau đó vội vàng rời khỏi tâm bão.

      Chờ sau khi tất cả mọi người rời , Tưởng Lệ Văn nén lệ xin lỗi: "Khắc Cốt, em biết mình sai rồi. thể tha thứ cho em sao?"

      " sai! Sai chỉ là số mạng!" Lăng Khắc Cốt vô tình hất tay Tưởng Lệ Văn ra, tới bên cửa sổ, kiên nhẫn rút điếu xì gà ra hút mạnh.

      Nếu như Hi Nguyên phải con của Dã Lang, nếu như chuyện Băng Nhi chưa từng xảy ra, nếu như Tưởng Lệ Văn có vì Băng Nhi hy sinh nhiều như vậy, quan hệ giữa ba người bọn họ có thể khác hay ?

      "Khắc Cốt, nếu như có được tha thứ của , em cảm thấy cái chết còn dễ chịu hơn. Khắc Cốt, hi vọng sau khi em chết rồi còn có thể nhớ tới em, nhớ lại em biết bao nhiêu." Tưởng Lệ Văn đột nhiên nắm lấy con dao rọc giấy, dùng lực muốn rạch lên cổ tay của mình. Cùng lúc đó, điếu xi gà biến thành vũ khí, nhanh chóng đánh vào con dao rọc giấy tay Tưởng Lệ Văn.

      Dao rơi, xì gà vẫn còn cháy dở.

      " cho chết!" Lăng Khắc Cốt móc ra cái khăn tay, đem cổ tay rỉ máu của Tưởng Lệ Văn bọc kỹ lại.

      "Khắc Cốt, em còn hận Hi Nguyên, em hiểu bé cũng chỉ là người bị hại, về sau em đối tốt với bé, đừng đuổi em có được hay ? Lâu đài Tinh Nguyệt giống như là nhà của em, mọi người đều giống như người thân của em. Rời khỏi mọi người, em chết. ." Tưởng Lệ Văn vừa năn nỉ, vừa rơi lệ, giống như đối với chuyện trước đây mình ngược đãi Hi Nguyên cảm giác hối hận sâu sắc. http://***************.com

      Lăng Khắc Cốt gì, chỉ là vẻ mặt rét lạnh căm căm, xoay người đối diện với bầu trời tối đen phía ngoài.

      "Khắc Cốt, thể tha thứ cho em sao?" Tưởng Lệ Văn nghẹn ngào nhìn bóng lưng Lăng Khắc Cốt.

      "Vấn đề phải là em, mà là chính bản thân ." Lăng Khắc Cốt đột nhiên xoay người lại, ôm Tưởng Lệ Văn lệ rơi đầy mặt vào trong lòng, "Hoan nghênh trở về lâu đài Tinh Nguyệt."

      "Khắc Cốt?!" Tưởng Lệ Văn cực vui mà khóc, ta ôm chặt lấy Lăng Khắc Cốt, khóe môi tràn ra ý cười hả hê.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48


      "Chú thối tha! Lại nhét mình bé con ở trường bắn." Hi Nguyên thay xong quần áo rời khỏi trường bắn bên ngoài là mưa thu rét lạnh. Bị dính thân nước mưa, thân đầm màu hồng Hi Nguyên liên tiếp kêu khổ.

      vẫy liên tiếp mấy cái taxi mà vẫn bắt được lấy cái, giận đến nỗi phồng mang trợn má đứng ở bên đường giậm chân.

      lúc này, chiếc Lamborghini màu đen lao nhanh xoẹt qua bên người , nước bắn làm ướt đẫm toàn thân Hi Nguyên. Mà chiếc xe kia vẫn hề có ý dừng lại.

      "Này! Quay trở lại cho tôi!" Hi Nguyên chạy về phía trước hai bước, hướng về phía chiếc xe kia hô to. Làm dơ y phục của , thế nhưng đối phương ngay cả câu xin lỗi cũng có, còn muốn trốn chạy.

      Lamborghini dừng lại bằng tư thế vô cùng hoàn mỹ, xoay tay lái, lui về phía sau, ở giây sau khi tiếng la của Hi Nguyên kết thúc liền dừng lại trước mặt . Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông đeo kính ở bên trong xe ngạo mạn nhìn .

      "Tiểu thư, dựa vào thân hình cứng ngắc này của mà cũng muốn cung cấp dịch vụ đặc biệt sao?" Khóe môi người đàn ông hài hước nhếch lên, cao ngạo liếc nhìn Hi Nguyên.

      "Là ? !" Thấy gương mặt lãnh mị tươi cười của Zu Cuella, Hi Nguyên giận đến vung quả đấm , "Heo sắc lang! mới muốn cung cấp dịch vụ đặc biệt ấy! Y phục của tôi bị làm dơ, phải xin lỗi tôi."

      "Tiểu mỹ nhân, muốn dùng chút chiêu thuật mới mẻ tới quyến rũ tôi." Zu Cuella nhạo báng gác tay lên cửa sổ xe, thưởng thức phẫn nộ của Hi Nguyên. Đôi mắt màu xanh dương sau tấm kính mắt của nheo lại quỷ dị, bởi vì có đeo mắt kính che bớt , Hi Nguyên cũng có phát giác ra.

      "Tự cao tự đại, chết !" Hi Nguyên đá cửa xe cước, tức giận xoay người rời .

      Tên Heo sắc lang này có đẹp trai như Hàn Canh, cũng có khốc như Chu Kiệt Luân, càng tuấn của ba, lại vẫn suốt ngày kêu muốn quyến rũ , là tức chết. hy vọng đời này cũng cần gặp lại cái tên tự đại cuồng ngạo Zu Cuella này.

      Nhìn Hi Nguyên ngẩng đầu lên, bóng lưng tức giận rời , Zu Cuella, môi mỏng đầy hứng thú nhếch lên. Mưa vẫn cứ rơi, xối lên y phục màu hồng nhạt của Hi Nguyên, làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ của , eo thon đủ nắm chập chờn ở trong mưa, thậm chí có loại quyến rũ được.

      Zu Cuella khởi động Lamborghini hình giọt nước, từ từ theo sau lưng Hi Nguyên, sau đó hướng về phía hài hước hỏi "Tiểu mỹ nhân, tức giận sao?"

      "Tôi mới có tức giận, bản tiểu thư khí độ rất lớn, thèm cùng heo sắc lang, tự đại tự cuồng chấp nhặt." Hi Nguyên quay người lại hướng về phía Zu Cuella làm mặt quỷ, kiêu ngạo mà .

      Zu Cuella phát ra tiếng cười dễ nghe, đạp mạnh chân ga, lướt qua Hi Nguyên, rất nhanh sau đó dừng ở trước mặt . Tiêu sái nhảy xuống xe, đứng ở trước mặt : "Xin cho tôi cơ hội giải thích."

      Gương mặt đẹp tà mị kia đột nhiên xuất ở trước mặt Hi Nguyên, hù dọa giật mình.

      " . . . . mà còn dám sờ ngực tôi, tôi liền đánh răng rơi đầy đất! Heo sắc lang, cũng đừng trách tôi cảnh cáo trước, bản tiểu thư làm đó nha."

      "Quyền đạo cấp chín? là lợi hại!" Zu Cuella làm ra vẻ sợ hãi, đôi mắt màu xanh dương trợn to vuốt ngực đầy vẻ hoảng sợ.

      "Tránh ra! cần cản đường!" Hi Nguyên đụng vào bả vai Zu Cuella, tức giận gầm !

      Nhìn đôi mắt màu xanh dương kia, ràng cười nhạo , vẫn còn cố ý làm bộ như sợ. Lăng Hi Nguyên cho dù có đơn thuần hơn nữa, cũng phải là đứa ngốc.

      Heo sắc lang ghê tởm!

      Gặp phải chính xác có chuyện tốt!

      "Tốt! Tôi !" Zu Cuella ác ý nháy mắt mấy cái, nghiêng người né qua nhường ra lối.

      Hi Nguyên ưỡn ngực kiêu ngạo qua trước mặt ta, lại có phòng bị ta đột nhiên ra tay, tay liền nhấc thân hình nhắn của lên vai.

      "Heo Sắc lang! thả tôi xuống!" Hai cái chân của Hi Nguyên ngừng đá, tay bé đấm vào tấm lưng rộng rãi của Zu Cuella, bất mãn kêu to.

      "Thả em? Được!" Zu Cuella nghe lời buông tay, Hi Nguyên vừa lúc bị ta ném vào chỗ phó lái của Lamborghini.

      Chỉ thấy hai cánh tay khẽ chống cái liền nhảy vào xe thể thao, lưu loát nhanh lái Lamborghini .

      " muốn mang tôi đâu?" Hi Nguyên vừa đạp chân của Zu Cuella, vừa kinh hoảng hỏi.

      "Đương nhiên là . . . . ." Zu Cuella thần thần bí bí mà dùng ánh mắt đầy tà ác quan sát đường cong mê người của Hi Nguyên, cố ý kéo dài cuối, chịu hết câu.

      "Heo sắc lang! dám muốn đem bản tiểu thư khách sạn?" Thấy phía trước có khách sạn chuyên cung cấp phòng cho những đôi tình lữ vụng trộm mau lẹ, Hi Nguyên giận đến đấm quyền về phía đầu của Zu Cuella.

      Zu Cuella bị đánh đau, tóm lấy tay bé của Hi Nguyên, căm tức rống to: "Ai dẫn em khách sạn?"

      "Cái này phải. . . . ." Hi Nguyên chỉ vào cái khách sạn vừa lóe lên phía trước, lúng ta lúng túng há miệng, lại khép lại.

      Xem ra hiểu lầm Zu Cuella rồi.

      "Tôi cho dù có là đói bụng ăn quàng, cũng coi trọng cái người ngực phẳng như em!" Zu Cuella đạp chân ga, Lamborghini nhanh chóng lướt qua trước cửa khách sạn, hướng về phía khu phố bán hàng cao cấp ở phía xa xa.

      "Cái người heo sắc lang này! Ai là ngực phẳng?" Hi Nguyên tức giận tới mức muốn giơ chân, "Người ta vẫn còn trong thời gian trổ mã! cho tôi là bò sữa sao?"

      Zu Cuella bởi vì câu của Hi Nguyên mà cười to ra tiếng, lại rước lấy quả đấm của Hi Nguyên. Chỉ là quả đấm của Hi Nguyên đối với , giống như trò chơi của đứa bé, căn bản đau nhột.

      "Em phải bò sữa, em chính là đứa con nít!" Zu Cuella quên nhạo báng Hi Nguyên, vừa dừng xe ở ven đường, vừa cười kéo về phía cửa hàng bán đồ cao cấp.

      "Heo sắc lang, tôi chỉ chơi thôi, cần phải đền y phục cho tôi." Nhìn Zu Cuella dẫn mình vào của hàng thời trang, Hi Nguyên liền hiểu dụng ý của ta.

      "Y phục của em là tôi làm dơ, nên bồi thường cho em bộ đồ." Zu Cuella vừa vào của hàng thời trang, quản lý cửa hàng lập tức cười về phía ta.

      Hi Nguyên ngờ Zu Cuella lại được hưởng thụ loại đối xử như khách quý này, quản lý cửa tiệm vừa cười với , vừa khom lưng, biết có phải ánh mắt của quá mức khắt khe hay . thế nhưng Zu Cuella mãi cũng có chọn được bộ y phục nào.

      "Là bộ này !" Hi Nguyên tùy tiện lấy cái, tiếp tục như vậy nữa, sợ là đến ngày tháng năm nào cũng mua được bộ y phục trúng ya ta, Hơn nữa y phục là mặc, ta có chủ ý gì đây?

      "Cái này quá tục tằn!" Zu Cuella đoạt lấy, đem bộ ý phục giá đến mấy vạn ném qua bên như ném thứ rác rưởi.

      "Zu . . . . . Ừn. . . . . ." Quản lý cửa hàng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Zu Cuella liếc qua lập tức im bặt.

      Zu Cuella giống như người giám sát vậy, qua từng dãy mắc áo, rốt cuộc chọn trúng bộ đầm màu trắng tinh khảm crystal, tay áo lửng hình lá sen.

      "Bộ này ." Zu Cuella lấy được y phục liền đẩy mạnh Hi Nguyên vào phòng thay quần áo.

      " bá đạo!" Hi Nguyên mặc dù oán trách, nhưng khi nhìn thấy trong gương to xuất bóng dáng của mình khỏi tán thưởng con mắt thưởng thức cao của "Heo sắc lang" này.

      Tay áo lỡ hình lá sen khiến cho phiêu dật động lòng người, bộ ngực khảm crystal sáng lấp lánh giống như vẽ rồng điểm mắt vậy, khiến cho cả người có vẻ linh động, phiêu dật, thanh thuần.

      ra khỏi phòng thay quần áo, cười ngọt ngào với Zu Cuella: "Zu, cám ơn !"

      Zu Cuella cười đến rất tà mị, dán mắt lên thân thể Hi Nguyên, nhàng vuốt ve gương mặt của : "Em nên cảm tạ thế nào đây?"

      "Đừng đụng tôi, nhột!" Hi Nguyên bị nhột cười lên.

      Môi mỏng của Zu Cuella giữa tiếng cười như chuông bạc dán lên môi hồng của Hi Nguyên, nuốt hết tiếng cười của vào trong miệng.

      Bị tập kích thành công Hi Nguyên giận đến trợn to hai mắt. Heo sắc lang chính là heo sắc lang, mới vừa hai câu ra hồn xong, liền lộ ra bản chất. Chỉ biết cợt nhả phụ nữ!

      nâng đùi phải lên, thụi gối lên háng của Zu Cuella. Khi ta gào khóc như heo bị chọc tiết, nhanh chóng thoát ra khỏi ngực ta.

      Sau khi nhảy vào xe taxi, Hi Nguyên làm mặt quỷ với Zu Cuella, ngang ngược lè lưỡi với ta.

      Zu Cuella đợi sau khi Hi Nguyên lên taxi mất rồi liền ngồi thẳng lên, khóe môi quỷ dị nhếch lên, gương mặt tuấn tú hoàn toàn thấy vặn vẹo khổ sở mới vừa rồi.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49. Tương tư hành hạ


      Hi Nguyên thân quần áo ướt nhẹp chạy vào phòng khách, Bác Thẩm lập tức chào đón, cầm khăn lông lớn lau tóc cho , đầy thương tiếc : "Thế nào ướt hết như vậy? Ngân Báo có đưa cháu về sao?"

      "Chú Ngân Báo đuổi theo Tiểu Bạch Thỏ của chú ấy rồi, nào có thời gian mà trông nom cháu?" Hi Nguyên vểnh môi oán trách, khóe mắt lại đầy nụ cười. Nghĩ tới chú Ngân Báo lưu luyến bụi hoa cũng có lúc hết cách với con , cảm thấy chơi vui.

      "Tiểu Bạch Thỏ? đại nam nhân như cậu ta sao lại nuôi thỏ vậy hả?" Ông Thẩm nghe hiểu lời Hi Nguyên , buồn bực lầu bầu.

      Vẻ mặt cùng giọng của ông khiến Hi Nguyên cười vui vẻ hơn: "Đột nhiên thay đổi khẩu vị đó mà”.

      "Điều đó cùng khẩu vị có quan hệ gì?" Bác Thẩm là càng nghe càng hồ đồ.

      "Cái gì cùng khẩu vị có quan hệ?" giọng quen thuộc từ cửa truyền đến, thanh ưu nhã mà trầm thấp này khiến hai người trong phòng khách sửng sốt.

      "Tiểu Đan. . . . . ." Đôi tay Bác Thẩm run rẩy nhìn cậu bé Thẩm Đan lớn rồi, trong lòng đầy kích động. Cháu của ông, kể từ khi con trai và con dâu ông bị tai nạn máy bay mà mất , người thân duy nhất cõi đời này của ông rốt cuộc cũng trở về rồi. ngờ mấy năm thấy, Tiểu Đan giống như biến thành người khác, hoàn toàn lột xác khỏi thân non nớt, trở nên trầm ổn mà gần gũi.

      " Thẩm!" Hi Nguyên đột nhiên thấy Thẩm Đan, trong lòng rất hưng phấn. Còn nhớ lần trước gặp mặt là vào tang lễ của cha mẹ ấy, lúc ấy chưa có cao lớn như tại, vẫn còn mang vóc dáng của thiếu niên.

      chạy vội nhảy vào trong ngực Thẩm Đan, ngang ngược nhìn vẻ mặt tuấn dật kia: "Trở về rồi sao còn với bé con tiếng? Em đón ."

      "Có công việc." Thẩm Đan ôm hông của Hi Nguyên, dịu dàng thắm thiết trả lời. Trong đôi mắt đen lớn lại rất tinh xảo kia đầy thâm tình.

      "Vĩnh viễn đem công việc đặt ở vị thứ nhất, giống y như ba vậy." Hi Nguyên oán trách . Thế nào năm giứoi gặp phải đều là những người cuồng công việc? Ba vì muốn cho Ưng Đế Quốc vươn ra khắp thế giới, trong 365 ngày ba có 100 ngày bay ở trung, thời gian còn lại ngay cả mười lăm ngày cũng thể ở cùng với , phải ra ngoài tham dự dạ tiệc của công ty, cũng chính là tham gia cuộc thọ yến của chính khách nào đó.

      "Từ nay về sau để bé con ở vị thứ nhất." Thẩm Đan chuyên chú nhìn Hi Nguyên, đôi tay ôm càng chặt hơn.

      "Như thế nghe còn được." Hi Nguyên nhìn thấy áo ướt của mình thấm ướt trước ngực của Thẩm Đan, vội vàng từ người leo xuống, "Em thay quần áo , lát tán gẫu tiếp."

      "Nhanh , kẻo cảm lạnh." Thẩm Đan gật đầu cái, trong mắt đầy thương tiếc, tựa như nhìn bảo bối quan trọng nhất.

      Cho đến khi Hi Nguyên biến mất ở khúc quanh lầu hai, ánh mắt Thẩm Đan mới từ người dời .

      "Ông nội!" ôm cổ ông nội, "Tiểu Đan trở về."

      Khóe mắt Bác Thẩm long lanh nước mắt, ông lau khóe mắt ướt cái, cảm động : "Trở về là tốt rồi. Ông nội có thể được nhìn thấy con là mãn nguyện lắm rồi."

      "Tiểu Đan về sau hầu ở bên người ông, rời ông nội nữa."

      "Theo như ta thấy là cùng với bé con đó chứ?" Lần đầu thấy gương mặt tuấn tú đỏ ửng vì xấu hổ của cháu trai, Bác Thẩm cười ha ha.

      "Ông nội!" Thẩm Đan có chút xấu hổ, kêu lên kháng nghị.

      Bác Thẩm vỗ vỗ bả vai cháu trai, ý vị sâu xa : "Tiểu Đan, ông nội ngăn trở con, chỉ cần cháu thấy đúng cứ làm . Nếu như bị thương lồng ngực của ông luôn luôn mở rộng với cháu."

      Thân phận của hai người Hi Nguyên và Tiểu Đan khác nhau trời vực, Tiểu Đan nếu muốn có được lòng của Hi Nguyên sợ rằng khó khăn giống như lên trời vậy.

      Thời tiết thành Long giống như vẻ mặt của đứa trẻ, lúc xế chiều còn mưa dầm liên tục, đến buổi tối lại thoáng đãng. Gió thổi xua tan mây, vầng trăng non len lén lộ ra khuôn mặt tươi cười. Ban đêm trong lâu đài Tinh Nguyệt yên tĩnh mà tràn ngập thần bí, ánh trăng nhàn nhạt giống như lụa mỏng bao phủ nó, dát lên tầng ánh sáng màu vàng.

      " Thẩm, kể cho em nghe chút ở châu Âu gặp được chuyện gì mới mẻ." Lưng Hi Nguyên dựa vào ban công quấn lấy Thẩm Đan, con ngươi hưng phấn sáng rỡ.

      "Em cho là chơi sao? Có cái chuyện gì mới mẻ chứ?" Thẩm Đan cưng chiều véo mũi Hi Nguyên, ánh mắt tham luyến đẹp đẽ của Hi Nguyên.

      Ở châu Âu chín năm, trừ làm học sinh chính là huấn luyện gian khổ, như con quay vĩnh viễn dừng lại được, khắc cũng thể nghỉ ngơi. có lúc từng nghĩ tới muốn buông tay, nhưng vì để có thể trở thành người đàn ông xứng đáng với Hi Nguyên, cắn răng kiên trì. Mấy năm này, chuyện chân chính duy nhất có thể làm cho tâm tình kích động chính là cùng Hi Nguyên chuyện phiếm qua QQ, đem tất cả chuyện lý thú xảy ra trong ngày kể cho nghe, chia sẻ để nhanh chóng biết được, cho chia sẻ với cả niềm vui lẫn nỗi muộn phiền.

      Mỗi khi cùng Hi Nguyên tán gẫu hết ngày, đêm ngủ yên giấc, tinh thần kích động. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Hi Nguyên, liền lặng lẽ khả ái này, ở châu Âu vô luận có bao nhiêu mỹ nữ nghĩ nhảy lên giường của , đều vô tình cự tuyệt, chỉ vì trong mắt , mỹ lệ của Hi Nguyên ai bằng được.

      Đều trong mắt người tình là Tây Thi, đối với chính là như vậy. Đáy mắt , trong lòng chỉ có Hi Nguyên tồn tại, còn có chỗ cho người nào khác nữa.

      Từng trong lần huấn luyện ngã gãy ba cái xương sườn, nhưng nằm ở giường bệnh hề hối hận, bởi vì có Hi Nguyên.

      "Làm sao mà có thể có? Thẩm tuấn thế này, chắc chắn có mỹ nữ da đen, da trắng, da vàng, da nâu . . . . . đuổi theo …. chỉ cần đem đoạn thời gian lãng mạn đó kể cho em nghe là tốt rồi." Hi Nguyên mắt cười cong cong nheo lại, vui vẻ nhìn Thẩm Đan tuấn.

      "Cái mà gì da đen, da trắng, da vàng, da nâu? Em cứ làm như là Palette?" Thẩm Đan bị lời Hi Nguyên chọc cười, tròng mắt đen lấp lánh lóe ra ánh sáng nóng bỏng, nhìn Hi Nguyên.

      "Là mỹ nữa của các quốc gia?" Hi Nguyên vịn bả vai Thẩm Đan, nghịch ngợm nháy mắt với , "Đừng với em có người theo đuổi, em tin."

      Nếu như ngay cả Thẩm tuấn thế này đều có ai theo đuổi, phụ nữ trong thiên hạ này đều mù cả rồi. Những người đàn ông gặp qua, trừ ba, chính là Thẩm trưởng thành thanh tú, mà vẻ tuấn của giống ba. Ba là Đế Vương bễ nghễ thiên hạ, mà Thẩm Đan giống như người thương của .

      "Phụ nữ khác đối với có nghĩa lý gì, chỉ hi vọng được người theo đuổi." ánh mắt Thẩm Đan đột nhiên trở nên khó hiểu, khiến Hi Nguyên bồn chồn nghiêng đầu.

      " Thẩm có người mến rồi?" Hi Nguyên đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Thẩm Đan, lăc lắc cánh tay của , đầy tò mò hỏi, "Mau cho em biết là ai, có đẹp hay ?"

      Hai cánh tay cường tráng của Thẩm Đan vịn lan can, gương mặt tuấn tú căng thẳng, đáy lòng giùng giằng biết có nên tình cảm trong lòng ra hay .

      "Mau cho bé con." Hi Nguyên hưng phấn kéo gương mặt tuấn tú của Thẩm Đan xuống, để cho ánh mắt của nhìn chăm chú vào mình, đoán ra Thẩm rốt cuộc thích người nào, cho nên liền bộc phát muốn biết, " mau."

      Nhìn cái miệng nhắn mềm mại của Hi Nguyên khẽ đóng khẽ mở ở ngay trước mặt , lòng của Thẩm Đan bắt đầu mất khống chế nảy lên, kìm lòng được sáp lại gần cái miệng nhắn kia. muốn cho Hi Nguyên biết người trong lòng , mấy năm bị tương tư hành hạ sắp phát điên rồi.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :