(NT) CHƯƠNG 1: TRỞ LẠI. Edit: Met Culan Ba năm sau. nam tử vận cẩm y màu đen ngồi con tuấn mã, ngũ quan như được khắc ra, đường cong cứng rắn, lại rất hoàn mỹ. Nam tử cưỡi tuấn mã đạp lên khiến bụi đất bay mù mịt. ------------------- Trong Hoàng cung Thiên Trạch, nơi nơi đều tràn ngập hương hoa, cảnh sắc đẹp tả xiết, mà lúc này trong Bạch Sương cung, Hoàng thượng Tiêu Cẩn Du ôm trong lòng man hài chừng ba bốn tuổi, khóe miệng ngừng cong lên, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt. Mà diện mạo đứa kia cực kỳ xuất chúng, làn da phấn nộn, dường như có thể nhéo ra nước, hai tròng mắt đen to, như hai viên ngọc, chuyển động lên xuống cực kỳ thông minh, lông mi dài hơi vểnh lên, ngay cả cái miệng nhắn cũng trông rất đáng , quả thực đúng là phấn điêu ngọc trác, đứa vô cùng xinh đẹp. Mà đặc biệt giữa trán nó có đóa bạch liên nở rộ, phảng phất tiên khí, mỗi cánh hoa đều lên vô cùng ràng, khiến người ta phải ngạc nhiên khi nhìn thấy. Tiêu Cẩn Du vươn tay xoa xoa hai má mập mạp, thực mềm, sờ thích, sau đó lại nhéo chút, mặt đứa bị nhéo thành mảng đỏ bừng. Đứa hơi hơi cau mày, vươn bàn tay ngắn ngủn mập mạp, như hòn ngọc được điêu khắc, giữ chặt lấy khuôn mặt nhắn bị hoàng đế ngược đãi. " Hoàng bá bá, bá bá nhéo mặt con đau quá." Thanh non nớt cực kỳ ràng. " Hả, phải ? Để hoàng bá bá xem." Tiêu Cẩn Du cười khẽ, nhìn khuôn mặt phấn nộn nho , quả càng thêm đỏ, tựa như quả hồng, hận thể cắn ngụm, rất đáng , cùng cửu đệ lớn lên như đúc, đúng, so với cửu đệ còn xinh đẹp hơn, sau khi trưởng thành, đứa này tuyệt đối là tuyệt thế mỹ nam tử. Quả , Tiêu gia bọn họ chuyên sinh sản ra mỹ nam, như đây, Tiêu Cẩn Du lại tự kỷ phen. Lúc này, chỉ lo tự kỷ, hề nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của đứa . Đứa cũng thèm nhìn bộ dáng ngây ngốc này của hoàng bá bá, mới là mỹ nam tử, hơn nửa, hoàng bá bá cũng xinh đẹp bằng , nương , đáng nhất, là cục cưng xinh đẹp nhất. Tiêu Cẩn Du cúi đầu, nâng mày, khuôn mặt khinh thường của đứa khiến bị đả kích. đường đường là hoàng đế, thế nhưng lại bị ghét bỏ, biết khóc hay cười. Tiểu tử này nhất định là vừa đọc suy nghĩ của . Cửu đệ tài năng của sinh ra thiên phú dị bẩm, lại được di truyền thuật đọc tâm của nương nó, nhưng so với cửu đệ muội còn lợi hại hơn, nương phải đụng vào thân thể người khác mới có thể đọc được, mà chỉ cần muốn biết, liền biết, so với nương chỉ có lợi hại hơn. đúng là làm cho người ta thích, ngay cả phi tử của cũng rất thích đứa bé này, cái gì ngon, cái gì chơi vui, toàn bộ đều cho nó. Ngay cả cũng phải ghen tị. Bất quá, kể như tiểu gia hỏa này còn có lương tâm, toàn bộ đều cho , toàn bộ vàng bạc châu báu của các phi tử đều được cho vào quốc khố, mỗi lần mang nó tham gia cung yến, đều được tặng rất nhiều vàng bạc tài phú, cho nên, ba năm nay, quốc khố Thiên Trạch càng ngày càng giàu có. " Hoàng bá bá, có người đến." Đứa đột nhiên nhìn nhìn ngoài cửa . " Có người, là ai?" Tiêu Cẩn Du cũng hơi hơi sửng sốt, đoán người đến là ai. Nếu nó biết, e là toàn bộ hoàng cung này sợ cũng ai biết. Lúc này, đứa lại nhăn mày, cũng có chút ngoài ý muốn," Chưa từng thấy qua thúc thúc, đúng rồi, thúc thúc rất cao, hơn nữa mặc quần áo màu đen, sắp vào rồi." " Chưa thấy qua? Chẳng lẽ lại là ?" Tiêu Cẩn Du cúi đầu, nhìn tiểu hoàng chất giống người thường, dựa theo cách này, người tới nhất định là . Kỳ thât, đứa này chỉ được di truyền thuật đọc tâm của nương nó, hơn nữa cũng di truyền năng lực của cha. Cho nên lời của nó tuyệt đối sai. Nếu thực là bộ dáng kia, như vậy nhất định chính là . Bốn năm trôi qua, rốt cục cũng trở lại. " Hoàng thượng." Ở cửa, thái giám tổng quản thông báo," Huyền vũ đại tướng quân Lê Hân xin được tiến kiến." (NT) CHƯƠNG 2: THÍCH THÚC THÚC NÀY. Qủa nhiên, Tiêu Cẩn Du mừng rỡ, vội vàng :" Mau truyền." Người kia rốt cục trở lại, bốn năm, gần bốn năm, cuối cùng trở lại. Chỉ chốc lát sau, Lê Hân vào, thân y, màu da so với bốn năm trước đen rất nhiều, nhưng càng thêm trầm ổn, quỳ gối xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn Du," Hoàng thượng vạn tuế." Tiêu Cẩn Du có chút kích động, bốn năm thấy huynh đệ, quả thực làm cho rất cao hứng. buông đứa trong tay, trực tiếp xuống nâng Lê Hân dậy. Sau đó, dùng sức huých ngực , tựa như lúc trước," Lê Hân a Lê Hân, ngươi luyến tiếc biên quan như vậy sao? Bốn năm mới trở về." Lê Hân cười , nhìn hốc mắt Tiêu cẩn Du ửng đỏ, đáy mắt cũng có chút ấm áp, " Đa tạ hoàng thượng quan tâm, phải thần trở lại sao?'' Lại trận hàn huyên giữa hai người, đem đứa vứt sang bên. Đứa kia thực nguyện ý, nó mếu máo, nó muốn uống nước, tuy rằng muốn quấy rầy hoàng bá bá, nhưng nó rất rất khát, vì thế, nguyện ý chu cái miệng nhắn, lôi kéo quần áo Tiêu Cẩn Du," Hoàng bá bá, con muốn uống nước." Tiêu Cẩn Du có điểm buồn cười, ôm lấy đứa , lấp tức cầm lấy chén trà, rót chén nước, trực tiếp đút cho đứa kia, tiểu tử kia uống xong, mở to hai tròng mắt, nhìn vị thúc thúc đối diện hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt u ám của Lê Hân lên ít thần sắc phức tạp, đứa này, chỉ cần liếc mắt cái cũng biết nó là ai, trước tiên cần nó và Thanh Hàn giống như từ khuôn đúc ra, chỉ cần nhìn đóa bạch liên giữa trán kia, toàn thiên hạ này độc nhất vô nhị, ở biên quan có nghe qua, Thanh Hàn có đứa con, sinh ra trán liền có đóa Bạch liên, là trăm năm phúc tinh trong truyền thuyết, ngàn vạn sủng ái cho đời. " Đúng rồi, Lê Hân." Tiêu Cẩn Du đặt chén xuống, chỉ vào đứa ," Đây là con của cửu đệ ta, Tiêu Dục Trạch." Trạch nhi, đáng , tay Lê Hân có chút run run, bên khóe môi giơ lên nụ cười chua chát, ra thời gian trôi qua mau, chỉ trong nháy mắt, bốn năm qua, đứa của Thanh Hàn được ba tuổi, mà , bốn năm sống ở biên quan, ba năm suy nghĩ, ba năm hối lỗi, nay nghĩ thông suốt, tiêu tan bớt phần nào. Đơn giản là vậy, cho nên trở về, trốn tránh lâu, tại cũng đủ. " Trạch nhi, vị này là Lê thúc thúc, là huynh đệ tốt của cha con cùng Hoàng bá bá." Tiêu Cẩn Du nhéo nhéo hai má phấn nộn của đứa bé. Đứa bé xoay đầu, sau đó cười rất đáng , vươn cánh tay bé" Thúc thúc, ôm cái." Hai hốc mắt Lê Hân rốt cục nhịn được phiếm hồng, hai tay của có chút run run. nhìn về phía Hoàng thượng, có chút xác định hỏi," Hoàng thượng, có thể chứ?" Tiêu Cẩn Du gật đầu, Lê Hân vươn hai bàn tay run rẩy đón lấy đứa , mùi liên hương ập đến, thân thể trong lòng mềm nhũn, cẩn thận ôm lấy đứa , thập phần khẩn trương, dám quá nhanh cũng dám quá chậm, sợ tay mình quá lớn, làm đau nó. Đứa gắt gao ôm lấy cổ , hai mắt đen bóng đặc biệt sáng ngời. Đột nhiên, ba tiếng, ở mặt , đứa hôn cái mạnh, mặt còn lưu giữ nước miếng của nó. " Thúc thúc, Trạch nhi thích người." Bàn tay bé mập mạp vỗ về mặt , trong ánh mắt đen sáng ngời như sao. " Trạch nhi, thúc thúc cũng thích con." Lê Hân có chút lệ nóng doanh tròng( khóc vì vui sướng). Thân hình bé này như ánh mặt trời rực rỡ, chiếu ấm khoảng trống trong bốn năm biên quan tịch mịch của . (NT) CHƯƠNG 3: ĐẾN PHỦ TƯỚNG QUÂN. Tiêu Cẩn Du nhìn hai người bọn họ như vừa gặp quen, cũng lộ ra nụ cười vui mừng, cùng Thanh Hàn, còn có cả cửu đệ muội trong lúc chuyện biết, bốn năm trước, ngăn cản Lê Hân biên quan. Nhìn nữ tử tưởng như hận nhưng cuối cùng mới phát là gả cho người huynh đệ của mình, chỉ sợ là thống khổ nên lời. Tình kiếp ứng nghiệm, cho nên đồng ý. Đơn giản là Lê Hân cần lý do để trốn tránh, nhưng vẫn tin tưởng, có ngày, Lê Hân buông bỏ được tất cả. tại ngày này rốt cục đến, cuối cùng cũng buông được. Đột nhiên tiếng réo từ bụng của tiểu tử kia truyền ra, tiểu tử kia che bụng, ủy khuất méo miệng, biểu tình như sắp khóc, làm Tiêu Cẩn Du cùng Lê Hân đau lòng chết . " Đói bụng rồi hả, hoàng bá bá dắt con ăn." Tiêu Cẩn Du tiếp nhận đứa trong lòng Lê Hân, thu xếp tất cả, đến khi bàn ăn được dọn ra, Tiêu Cẩn Du mới ôm đứa đặt xuống ghế, mà Lê Hân ngồi xuống bên cạnh, toàn bộ đều nhìn cái miệng nhắn kia hết nhai rồi lại nuốt thức ăn, đứa này trưởng thành sớm đòi mạng người ta, nhớ lúc nó mới tuổi, chỉ biết cơm rồi lại cơm. Đến khi no căng bụng, tiểu tử kia mới mở ra bàn tay mập mạp, ngọt ngào ," Thúc thúc, ôm." Tiêu Cẩn Du tức đến nỗi chẳng muốn ăn, trừng mắt liếc cái, nó còn tổn thương hơn cả cha nó. Thấy Lê Hân ngay cả hoàng bá bá cũng thèm để mắt đến, Lê Hân đẹp như sao, quyền lực như sao? Càng nghĩ càng giận, miệng càng ngày càng méo xệch. Trạch nhi từ trong lòng Lê Hân nhảy xuống, ôm chân Tiêu Cẩn Du, ngẩn đầu nhìn vị hoàng đế cao lớn uy vũ, ngữ khí đầy vẻ lấy lòng," Hoàng bá bá cần giận, Trạch nhi hoàng bá bá nhất." Như này còn tạm, khóe miệng Tiêu Cẩn Du nhếch lên, ôm lấy đứa , ở khuôn mặt phấn nộn hôn cái. Đứa đáng như vậy, ai lại nhẫn tâm tức giận. Tiểu tử này, thực chính là tâm can bảo bối của , giống cha nó như đúc. Lê Hân buồn cười nhìn lớn trước mắt này, Tiêu Cẩn Du tự dưng lại ăn dấm chua của , đơn giản chỉ vì đứa ôm . Xem ra hoàng đế thực rất thương tiểu hoàng chất này, bất quá, nhìn đứa trong lòng Tiêu Cẩn Du, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng trong nhiễm bụi trần, dung nhan giống y như Tiêu Thanh Hàn nhưng lộ ra đôi phần tuyệt mỹ. Gương mặt họa thủy, chỉ sợ mười mấy năm sau, dung nhan của nó, e là tuyệt sắc vô song, ngay cả cha cũng kém mấy phần. Đột nhiên trong lòng xuất thêm thân hình nho , theo bản năng tiếp được, đứa bé ôm cổ Lê Hân," Thúc thúc, chúng ta đến nhà người chơi." " Được." Lê Hân gật đầu, nhìn về phía Tiêu Cẩn Du hỏi ý, nhưng lần này Tiêu Cẩn Du phản đối. ------------------ Bên trong xe ngựa, Lê Hân ngồi thẳng, trong lòng ôm đứa bé, mà thân hình nho kia ngừng nhìn chằm chằm về phía bên ngoài. " Trach nhi, cha con có khỏe ?" Lê Hân đột nhiên hỏi. biết Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược như thế nào. Những năm này, trốn tránh ở biên cương. " Cha?" Đứa bé quay đầu lại, đôi môi phấn nộn như đóa hoa ," Phụ thân tốt lắm, nương cũng tốt." Đứa bé ngồi đùi , lôi kéo bàn tay to đùa giỡn," Thúc thúc, cha cùng nương sớm tha thứ cho người, thúc thúc vẫn chưa chịu tha thứ cho bản thân sao?" Thân Thể Lê Hân cứng ngắt, khiếp sợ nhìn đứa bé trong lòng, đây thực là đứa bé ba tuổi sao? sao nó lại biết chuyện này. Cái miệng nhắn của Trạch nhi dẩu lên, có chút tức giận," Ai Trạch nhi ba tuổi biết, nương con thông minh nhất." Lần này Lê Hân hoàn toàn bất động, từng nghe Hạ Chi nhắc đến, Vân Tâm Nhược có thuật đọc tâm, khó trách đứa này..........
Xoa........xoa.........cho tam hon cua LH di a....thay cung toi.......thoi cung ke........ Chuan bi gap lai con quy tieu tam roi.......fai hem ta
Taị sao ....tại sao.... @Met Culan ko xuâ´t hien som hon chư´...hiu hiu...wợ să´p fải thi tiê´p nư˜a goy.buˋn wa´.huhu ..coˋn vaˋi chương nư˜a. . Met fai hoan thanh de thi xong wợ coai đo´a nha P/s. wợ miss nị wơ´ aˋ hehe @linhdiep17 lu´c naˋo cu˜ng nhanh tay wa´.lun laˋ ng comt đâˋu tien
Tê´t laˋ kiˋ nghỉ giư˜a 2 kiˋ thi mơˋ @Met Culan oi huhu.lâˋn naˋy chă´c ta chê´t thiệt gôˋi.kiˋ thi naˋy kho´ lă´m huhu.