Ghê v.? Laˋm 1 cu´ hê´t truyen lun..maˋ tui chua dc ngi tet co oi.con hc ngay mai dc hix hix.khổ lă´m Cơ @linhdiep17
my ngày này vào chơi thui mà......tui còn phải làm tới 28, 29 tet đây........ránng hưởng thụ y nha........túp lều rách từ ngày biết Tần tần là thái ám tới nay cũng vắng hoe luôn rồi......,,.............
CHƯƠNG 172: BUÔNG TAY SAO? Edit: Met culan Lôi Liệt che ngực, huyết khí cuồn cuộn, phức tạp nhìn bóng dáng Tiêu Thanh Hàn, tại sao lại thu tay, nếu vừa rồi mạnh tay chút, mạng của còn. Tiêu Thanh Hàn là đối thủ đáng sợ. Cho dù thân thể mạnh hơn người thường gấp mấy lần, cũng chiếm được chút thượng phong nào. cường đại đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. " Tiểu Nhược...." ném thanh kiếm trong tay xuống, mới bước bước, phù tiếng, phun ramột búng máu, lau máu bên miệng, lại tiến về hướng nên là Kiền Lâm Cung. Lúc này, Tiêu Thanh Hàn thản nhiên ôm Vân Tâm Nhược ra, theo phía sau là Minh Phong cùng Lang vương, còn có Viêm Huyên. Viêm Huyên lắc đầu nhìn Lôi liệt toàn thân chật vật. Có thể thấy vừa rồi đánh nhau kịch liệt đến cỡ nào, nhưng... nhìn về phía Tiêu thanh Hàn, trừ bỏ hơi thở có chút gấp gáp, ngay cả quần áo đều chút hề hấn. Nam tử này đúng là cực kỳ đáng sợ. Có trời mới biết, lúc nghe sư huynh ba chữ đảm bảo kia, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. lau mồ hôi lạnh trán, so với sư huynh còn khẩn trương hơn. Tiểu vương gia Thiên Trạch có việc gì, như vậy nghĩa là Nhan quốc bọn họ cũng có chuyện gì, tiểu vương gia này chưa sinh ra có thể khiêu khích tai họa lớn như vậy. , cha con hai người này đều đáng sợ như nhau. "Ngươi muốn dẫn nàng đâu?" Lôi Liệt chắn trước mặt bọn họ. Nhìn Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược tái nhợt tia huyết sắc, tâm đau xót, tiểu Nhược như vậy cực kỳ giống với tiểu Nhược lúc ở phòng thí nghiệm. " Tiểu Nhược, có phải Lôi ca làm sai , có phải Lôi ca nên mang nàng đến?" thống khổ nỉ non, đôi mắt nhắm chặt, giọt lệ chậm rãi rơi xuống. Tiêu Thanh Hàn ôm chặt nữ tử trong lòng, chưa từng để ý , trực tiếp qua Lôi Liệt, áo trắng xẹt qua gian đen tối, ánh lên mảnh sáng, Lôi Liệt suy sụp khụy xuống đất. Thân ảnh cao lớn lên cực kỳ tiêu điều. Bên tai tựa hồ lên lời của nàng. " Lôi ca ca, nhân sinh thể lại lựa chọn lần nữa, mặc kệ là đúng hay sai. Tất nhiên ra quyết định như vậy, ngươi nên thừa nhận kết quả của nó. Nếu có ngày, ngươi nghĩ đến mọi chuyện, như vậy cũng xin ngươi cười mà qua ." Tiểu Nhược, đây chính là trừng phạt của nàng phải ? Trừng phạt ta quên nàng, nhưng trừng phạt như vậy có phải quá nặng hay , rất tàn khốc. Cười mà qua...Tiểu Nhược, lúc ấy nàng ở đâu, cũng là cười mà qua sao? Đôi khi , thời gian chờ đợi đóa hoa nở, cũng là cả đời. rồi buông tay, chỉ là cái nháy mắt, nhân duyên vốn do trời, chúng ta gặp nhau, nhất định chỉ là vội vàng mà qua. Khi chúng ta nhau, thể ra. Khi chúng ta rời xa nhau, cũng là lúc tình mới bắt đầu, mà khi nàng ta, ta lại quên nàng. Mà khi ta nhớ lại nàng, tình sớm rời xa. Đôi khi gặp nhau là nhất định, tựa như nàng cùng , mà duyên phận có kết quả, tựa như nàng cùng ta. Chúng ta mất nhau nhiều lắm, nhiều đến nỗi thể tái hợp. Tiểu Nhược, xin lỗi, thực xin lỗi, tha thứa cho ta.... Suy sụp ngã xuống, gió đêm thê lương thổi những sợi tóc có chút hỗn độn của . " Quốc sư, vì sao ngươi động thủ với Hoàng hậu kia?" Minh Phong nhìn sườn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn, có chút mơ hồ. Quốc sư là người có thù tất báo, hơn nữa phải trả gấp mười lần. Lúc này đúng là ngoài dự kiến của . Tiêu Thanh khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt lại là mảnh quỷ dị," Minh Phong, ngươi nghĩ bổn tọa bỏ qua cho nàng ta sao? Bổn tọa dành cho nàng ta trừng phạt tưởng tượng được, sau này so với chết càng thống khổ hơn. Như vậy tốt sao? Còn sống mới là trừng phạt, chết, quá dễ dàng cho nàng ta." Minh Phong vừa nghe, liền thở dài, đúng là tác phong của quốc sư. Nhưng hiểu trừng phạt trong lời của quốc sư là gì? Hoàng hậu của quốc gia, còn có thể phạt cái gì. "Quốc sư, Minh Phong ?" Tha thứ cho , thực là đoán ra suy nghĩ của quốc sư. Tiêu Thanh Hàn nhìn lướt qua nữ tử trong lòng, lại nhìn lên ánh trăng , thanh có chút đạm mạc truyền ra," Hoàng hậu Nhan quốc.... Đứa vốn yếu ớt trong bụng nàng ta, nhưng mới chỉ là bắt đầu thôi, bị nam tử từng thương, âu yếm mình quên . hoàng hậu có danh hiệu, nàng sau này, sống trong nỗi tịch mịch, ghen tị, tính kế. Đây là trừng phạt của nàng, bổn tọa cho nàng sống bằng chết, ngươi thấy như vậy có thú vị hơn ?'' Tiêu Thanh Hàn cách vô tâm vô phế, nhưng Minh Phong nghe mồ hôi lạnh lại ứa ra. Trách được mọi người đều thà chọc Hoàng Thượng chứ đừng chọc vào quốc sư. Quả thực, thể đắc tội với quốc sư, may mắn, phải là người đối địch , bằng , tình nguyện trước tiên độc chết chính mình, cũng nguyện rơi vào tay quốc sư. ---------------------------- Bên trong phủ quốc sư, hương khí thản nhiên của trúc lượn lờ xung quanh, Vân Tâm Nhược nằm ở giường, vẫn mê mang, Tiêu Thanh Hàn ngồi ở bên giường, cẩn thận cầm khăn mặt lau mặt cho nàng. " Con....Con ơi......" Tiếng than ngừng từ miệng nàng truyền ra, Tiêu Thanh hàn buông khăn mặt, đem tai dán vào bên miệng nàng. Nửa ngày, ngẩn đầu, tay đặt bụng nàng, mỉm cười, trong mắt là ôn nhu quen thuộc, nơi này có đứa của bọn họ. " Nhược....." đem mặt kề sát tai nàng, giọng an ủi," Con của chúng ta có việc gì, nó rất khỏe, rất khỏe mạnh." Nghe được thanh quen thuộc say lòng người, hàng mi Vân Tâm Nhược khẽ run vài cái, hơi thở an tâm làm cho môi nàng lên ý cười nhợt nhạt. CHƯƠNG 173 DIỆN MẠO CỦA ĐỨA Đến chạng vạng, Vân Tâm Nhược mới tỉnh, nàng nhìn thấy màng khói qua tấm sa mạn, ánh sáng viên dạ minh châu chiếu mảng mông lung ở bên trong. Nàng ngồi dậy, tay vỗ về bụng mình. " Tỉnh." Tiêu Thanh Hàn từ bên ngoài vào, Vân tâm Nhược nâng mặt, đáp lại là nụ cười thản nhiên, tựa như việc mình trở lại phủ quốc sư là chuyện ngoài ý muốn. Nàng biết, đến cứu, nàng vẫn luôn luôn chắc chắn như vậy. Tiêu Thanh Hàn tiến về phía trước, ngồi xuống bên giường, đem nàng ôm vào trong lòng, tay đặt bụng nàng, ở bên tai nàng thấp giọng," Đứa có việc gì, yên tâm." " Ân." Vân Tâm Nhược gật , tựa vào người ," Thanh Hàn, Lôi ca ca, ......" Thân thể thanh hàn hơi cứng lại, vỗ về mái tóc dài của nàng, :" có việc gì, ta động vào ." Trong ngữ khí lại mang theo vài phần ghen tuông ngay cả chính cũng thể phát . ghen tị quãng thời gian qua của Lôi Liệt cùng Nhược, ghen tị vì từng có được tình của nàng, hận vì từng làm tổn thương Nhược. Vân Tâm Nhược nở nụ cười, kéo tay , cùng mười ngón gắt gao nắm chặt. Nàng nâng mắt, ngữ khí có vài phần trêu tức," Thanh Hàn, chàng ghen tị sao?" Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng. Nhìn mặt nàng đong đầy ý cười, cũng theo lời nàng trả lời," Đúng, ta ghen tị." " Thanh Hàn, chuyện của thiếp cùng Lôi ca ca trôi qua, thiếp cũng biết bỗng dưng Lôi ca lại nhớ lại mọi chuyện, còn bắt cóc thiếp. Chúng ta....." Lời của nàng biến mất, nụ hôn vô cùng quyến luyến," Ta biết, ta chỉ lo lắng cho nàng." xong, tại bên môi nàng, lại khẽ hôn chút, sau đó dần dần sâu hơn, lo lắng , đau lòng mấy ngày nay, toàn bộ đều bùng nổ. Nàng cũng biết, khi nhìn thấy là lúc nàng nằm ở nơi đó, toàn thân đầy máu, đau đớn, khi biết đứa của bọn họ khó giữ được, thiếu chút nữa phá hủy toàn bộ hoàng cung Nhan quốc, nếu phải ngôi sao bảng mạng của đứa lần nửa sáng lên, nghi ngờ trực tiếp giết chết Lôi Liệt, mặc kệ có phải là Hoàng đế hay . Lúc buông ra, hơi thở của nàng có chút loạn, mặt lên mảnh đỏ ửng, cả sắc mặt cũng thêm hồng nhuận, gắt gao ôm lấy nàng. bao giờ muốn lặp lại chuyện nguy hiểm như thế này nữa, đây là lần thứ hai, lần thứ hai là đủ rồi, nếu có lần thứ ba, biết mình có thể trụ vững nữa. Vân Tâm Nhược ôm chặt thắt lưng , mùi liên hương người khiến thân thể nàng chậm rãi thả lỏng, ôm ấp này, nhớ biết bao. " Thanh Hàn, thiếp mơ thấy con của chúng ta." Vân tâm Nhược cầm tay đặt lên bụng mình. Hơi thở ấm áp truyền từ bàn tay đến bên trong thân thể . " Ân, là nam hay nữ?" Tiêu Thanh Hàn tay đem nàng ôm sát, tay đặt bụng nàng, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nàng, còn có sinh mệnh mới nhảy lên, kỳ , tại đứa chưa thành hình, cái gì cũng chưa thể cảm thụ, nhưng vẫn có thể cảm giác được huyết mạch tương liên. Đứa của , là kết tinh tình của với Nhược. " Là nam, lớn lên rất giống chàng." Vân Tâm Nhược rất cao hứng, nhớ lại khuôn mặt nhắn trong mộng, lòng nàng tràn đầy ngọt ngào. Đứa của bọn họ, lớn lên xinh đẹp. " Là nam, giống ta." Tiêu Thanh Hàn lặp lại, tại muốn nhìn xem đứa bé này giống đến bao nhiêu. " Đúng rồi." Vân Tâm Nhược ngẩng đầu nhìn chu sa đỏ tươi giữa trán Tiêu Thanh Hàn, càng ngày càng có cảm giác nên lời. " Làm sao vậy?" Tiêu Thanh Hàn nhàng cười, hai tay vòng ôm lấy nàng, giống như Nhược của có cái gì phiền lòng. Vân tâm Nhược chớp chớp hai mắt, cuối cùng vẫn có chút bực mình mở miệng, " Con của chúng ta có đóa Bạch Liên ở giữa trán, có phải rất kỳ quái ?" CHƯƠNG 175: SINH ra là thế. Thiên hạ vốn có nhiều chuyện kỳ dị, đóa Bạch liên giữa trán, cũng có gì lạ, đứa của Tiêu Thanh Hàn , như thế nào lại bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, con lớn lên có bộ dạng gì, cũng chính là đứa của . có chút khó hiểu hỏi," Sao vậy, khó coi sao?" " phải." Vân Tâm Nhược lắc đầu," thiếp chỉ sợ phủ quốc sư của chúng ta bị nữ nhân san bằng mất, đứa lớn lên đẹp, có cảm giác hơn cả chàng." Quả , đóa bạch liên kia trưởng thành quá mức đẹp đẽ, ngay cả nàng thiếu chút nữa cũng bị mê hoặc, huống chi người khác. " Đúng là tốt ." Tiêu thanh Hàn cúi đầu cười, biết sao, tại đứa mới hơn tháng, nàng bắt đầu lo lắng rồi. Được rồi, Thanh Hàn vậy, nàng cũng cái gì nữa. Vân Tâm Nhược dựa vào trước ngực . ----------------- Đảo mắt trôi qua bảy tháng, bụng Vân Tâm Nhược giống như trái cầu , nhưng hành động cũng thay đổi, nàng béo lên bao nhiêu, vẫn gầy như vậy, trừ bỏ bụng của nàng, nếu nhìn từ phía sau, nhìn ra là mang thai. Tay nàng vuốt bụng mình, đứa này tựa hồ rất thương nàng, ở trong bụng quấy phá gì, rất ngoan, thậm chí thời gian nôn nghén của nàng cũng rất ít, đến tháng thứ năm mới động vài cái rất . khi đó nàng còn rất sợ hãi, lôi kéo Minh Phong ngừng hỏi, chỉ sợ con có vấn đề gì. Minh Phong bị hỏi cũng phát sợ, thấy nàng liền trốn xa. Tiêu Thanh Hàn vừa thấy thê tử thở dài, buông quyển sách tay, ngồi xuống bên giường, hỏi:" Có phải đứa lại đá ?" " có." Vân Tâm Nhược lắc đầu, nàng cũng hi vọng nó đạp vài cái, đứa này quá ngoan. Tiêu Thanh Hàn cười , tay đặt bụng nàng, đứa trong bụng tựa như cảm nhận được cái gì, động vài cái, như là chào hỏi Tiêu Thanh Hàn, Vân Tâm Nhược tựa vào giường, nhìn hai người phụ tử bọn họ trao đổi, nở nụ cười yếu ớt. Mỗi lần như thế, chỉ cần Thanh Hàn đặt tay lên bụng nàng, đứa đặt biệt động đậy. "Thanh hàn, con của chúng ta nên đặt tên gì?" Vân Tâm Nhược chống cằm hỏi. Tiêu Thanh Hàn cẩn thận kéo nàng ngồi vào trong lòng. "Tiêu Dục Trạch." Tiêu Thanh Hàn nở nụ cười, kỳ cái tên này sớm nghĩ ra, thanh mang theo thương vô vàn, con nhật định là thiên chi kiêu tử ( đứa con của ông trời), ngàn vạn sủng ái. " Tiêu Dục Trạch, Trạch nhi. Dễ nghe." Đối với cái tên này, Vân Tâm Nhược rất vừa lòng. " Ân." thực thích vừa lòng của nàng, ôm chặt nàng. Chỗ trống trong lòng rốt cục cũng được lấp đầy. ------------------- Ba tháng sau, Tiêu Thanh Hàn đứng ở ngoài lưu đinh lâu, còn có Minh Phong, Tử Y, ngay cả hoàng đế Tiêu Cẩn Du cũng đến đây. Bên trong truyền đến tiếng kêu thống khổ, Tiêu Thanh Hàn nghiêm mặt, xoay người mở cửa. " Quốc sư, ngươi muốn làm gì?" Minh Phong giữ chặt người thể . Đây là nữ nhân sinh con, nam nhân thể vào. " Ta muốn vào trong." Tiêu Thanh Hàn vung tay, trực tiếp vào. " Quốc sư...." Minh Phong còn muốn ngăn cản, Tiêu Cẩn Du khoát tay" Cho vào , nếu chỉ sợ lại đem phủ quốc sư hủy ." Cửu đệ bình thường như khối băng, nhưng chỉ cần gặp đệ muội, liền tan chảy. vào, mùi máu tươi nồng nặc làm cho khỏi nhíu mày, bình thường Nhược của có thể chịu đựng, viết thương nàng cũng rên lấy tiếng, tại lại kêu thê thảm như vậy, có thể thấy được là đau đến cực điểm. "Quốc sư...." Bà mụ nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, động tác tay cũng ngừng chút.
CHƯƠNG 175: TRUYỀN THUYẾT, TRĂM NĂM PHÚC TINH. Edit: Met Culan Vân tâm Nhược mặt tất cả là mồ hôi, nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, hơi hơi cười, nhưng đôi mày chưa từng thả lỏng. Tiêu Thanh Hàn vào, nhàng nắm tay nàng, nhàng chùi nước mắt của nàng, bên tai nàng :" phải sợ, ta ở đây." Vân Tâm Nhược nắm chặt tay , lại trận đau đớn. Nàng đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra, cơn đau ngừng tăng, làm nàng thể chịu đựng được loại thống khổ này. Tay bị nàng nắm chặt," Ra rồi, ra rồi, phu nhân cố lên, có thể thấy được đầu đứa rồi." Bà mụ lớn tiếng hô, Vân Tâm Nhược mạnh mẽ dùng sức. Oa tiếng, tiếng trẻ con khóc vang truyền ra. Rốt cục cũng sinh, đứa của nàng, con của nàng và Thanh Hàn, Vân Tâm Nhược nghe được tiếng khóc trẻ con, cực kỳ buồn ngủ, nàng còn chút khí lực nào, Tiêu Thanh Hàn nhàng xoa mặt nàng, thương vô hạn. Mà bà mụ vừa thấy diện mạo đứa , liền thất thần. Tiêu Thanh Hàn ngẩn đầu vừa thấy, đứng lên, tiếp nhận con của chính mình, chỉ thấy tiểu tử này, quả y như lời Vân Tâm Nhược, mặt đứa , có thể nhìn ra bóng dáng của , làn da đặc biệt trắng nõn, lông mi như cánh quạt vỗ khuôn mặt nhắn, đôi đồng tử chiếu ngược hình ảnh của , hai má nộn nộn khiến người ta nhịn được muốn thương, mà đặc biệt, giữa trán có đóa bạch liên nở rộ, còn có chút ánh sáng . là, tiểu tử này quá mức xinh đẹp. Lúc này, đứa hai mắt đen nhánh chớp chớp, đôi môi phấn nộn hướng về phía trước cong lên, còn chảy ra ít nước bọt, Tiêu Thanh Hàn lấy tay đặt ở ngoài miệng đứa , nó liền cắn cái, cảm xúc ấm áp, khiến Tiêu Thanh Hàn dâng lên nỗi kêu ngạo của người làm cha. " Tiêu Dục Trạch, Trạch nhi." nhớ kỹ cái tên này, mà đứa tựa hồ biết gọi mình, khanh khách cười. Ngoài cửa có mấy nam nhân, nghe được tiếng khóc trẻ con, đều vội ngừng dậm chân, quả hận thể vọt vào trong. Cửa bị đẩy ra, Tiêu Thanh Hàn ôm đứa bé ra. " Trai hay ?" Tiêu Cẩn Du so với chính mình sinh con còn gấp hơn. " Là nam." Tiêu Thanh Hàn cười . Đem đứa bé giao cho Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du nhìn đứa bé phấn nộn trong lòng, quả thực buông tay. Hai tròng mắt của nó cũng ngừng chuyển động, bạch liên giữa trán cũng , mùi liên hương thản nhiên tỏa ra. " Đứa này là....?" Minh Phong vừa thấy đóa bạch liên người đứa bé, kinh dị há to miệng. Tiêu Cẩn Du nâng mi," Sao vậy, hoàng chất của trẫm có vấn đề gì sao?" Ngữ khí cũng là cảnh cáo, phải chỉ là đóa bạch liên sao, cửu đệ khi sinh ra trời còn biến động nữa đấy, có gì kỳ quái cả, đứa của Tiêu gia bọn họ, người nào phải đặc biệt. Dám tốt, liền chém đầu. phải, Minh Phong lắc đầu, ngữ khí vẫn như vậy, nhưng có ít nhiều vui sướng, vội vàng ," Sư phó ta từng qua, trước có trăm năm ma tinh, sau đó là trăm năm phúc tinh, trán có Bạch liên, đứa này là truyền thuyết trăm năm phúc tinh." Tiêu Cẩn Du vừa nghe, mừng rỡ, trăm năm phúc tinh, phúc tinh của Thiên Trạch. Lúc này, Vân Long cổ tay Tiêu Thanh Hàn sáng rực lên, phách nguyệt trán lang vương cũng vậy, mà đóa bạch liên giữa trán của đứa bé ánh lên ánh sáng chói lòa, quá mức đẹp đẽ. Tiêu Thanh Hàn kề sát bên tai Vân Tâm Nhược," Vất vả rồi, Nhược của ta." CHƯƠNG 176 CẦM TAY CẢ ĐỜI. Con của quốc sư, trăm năm phúc tinh, lần nữa thiên hạ lại sôi tào, trong thiên hạ còn có điều gì so với chuyện này làm cho người cao hứng? Phúc tinh, phúc khí, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Dân chúng mong nhiều, chỉ cần cuộc sống yên bình là được. Hơn nữa quốc sư thành hôn, hoàng thượng giảm thuế năm, bọn họ rất cảm tạ quốc sư cùng hoàng thượng cho bọn họ cuộc sống tốt như vậy. Mà trong Nhan quốc, Lôi Liệt ở trong ngự thư phòng, buông cuốn tấu chương cuối cùng, xoa xoa mi tâm có chút đau, tiểu thái giám rót ly trà sâm dâng lên , Lôi Liệt hơi uống cạn sạch. " Hoàng thượng." Tiểu thái giám thấy uống xong, sau đó hỏi:" Sắc trời muộn, biết đêm nay hoàng thượng muốn thị tẩm vị nương nương nào." Lôi Liệt nhìn sắc trời, quả khuya, tự hỏi hồi rồi tựa vào long ỷ," Lan phi ." " Vâng." Tiểu thái giám cúi người lui ra, chuẩn bị truyền chỉ. Lan phi, từ sau việc lần trước, nữ nhân trong cung lại nhiều thêm, tại Hoàng thượng có mười mấy phi tử, sau này chắc cũng nhiều hơn. Kỳ người nào biết ngày đó xảy ra chyện gì, buổi tối trước ngày thượng phong Nhược phi, hoàng thượng bị trọng thương, mà Nhược phi đột nhiên mất tích, Hoàng hậu trực tiếp được đưa đến Phượng Nghi cung an thai. Từ đó, Hoàng thượng thay đổi rất nhiều, đúng, phải như biến thành người khác. Chẳng những nạp rất nhiều phi tần mà còn thăm Hoàng hậu nương nương. Mấy tháng trước nương nương sinh hạ Thái tử, vốn rất yếu, dây thanh quảng bị thương nặng, cho nên suốt cuộc đời này thể được nữa. Hoàng Thượng cũng tìm danh y khắp nơi, nhưng vô ích, về phần hồng y tu la Minh Phong, trực tiếp cự tuyệt mọi thỉnh cầu, muốn chửa bệnh cho thái tử, cho nên thái tử này, cả đời này e rằng thể phát ra bất cứ tiếng nào. Mọi người đều đoán, có phải vì việc này mà hoàng thượng để ý đến hoàng hậu. Đường đường là hoàng hậu, nhưng ngay cả phi tử cũng bằng. -------------------- Trong Phượng Nghi cung, hoàng hậu ôm đứa của mình, nhìn chăm chăm vào ánh nến, địa vị của nàng vẫn như cũ là hoàng hậu, nhưng ở đáy lòng hoàng thượng, nàng chẳng là cái gì, từ khi hoàng thượng biết nàng chút nữa hại Vân Tâm Nhược sinh non, liền quan tâm đến nàng, chẳng qua nàng chỉ là Hoàng hậu danh nghĩa. Đứa của nàng, cả đời đều thể chuyện. Đây phải chăng chính là báo ứng của nàng, chiếm được , nhưng cuối cùng lại mất hết tất cả. ------------------- Ở bên kia Thiên Trạch, Vân Tâm Nhược ôm Trạch nhi, ngồi ở bên trong lưu đình lâu, lang vương quỳ rạp mặt đất, mà Trạch nhi ngủ, càng nhìn càng đáng . Càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nho , đôi môi nhắn, hai mắt đặt biệt sáng ngời, còn có đóa bạch liên độc nhất vô nhị giữa trán kia, ai ôm cũng muốn buông tay. " Con , cuối cùng nương cũng đợi được con." Nàng hôn lên mặt đứa đáng , trong giọng tràn ngập tình của người mẹ. Đứa lúc này lại mở to mắt, liếc qua liếc lại, rất thông minh, đôi môi phấn nộn ở mặt Vân Tâm Nhược hôn cái. Bên ngoài lưu đình, Tiêu Thanh Hàn chậm rãi tới, thân trắng tinh, vô trần, vạt áo phất lên lộ ra cỗ khí chất tuyệt thế vô song, khí chất xuất trần, thanh tuyệt thoát tục lên lời. Vân Tâm Nhược ôm đứa , nhìn về phía , mà đứa có khuôn mặt giống Tiêu Thanh Hàn như đúc cũng cực kỳ vui mừng. về hướng bọn họ. Ở trung, tầm mắt hai người giao nhau, thâm tình vẫn thay đổi. , vẫn say đắm như ban đầu. Vân Tâm Nhược vươn tay, ánh mắt tràn đầy ý cười. Nhìn thấu được lòng người, nhưng nhìn thấu được sợi chỉ nhân duyên. Người nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng dại, người hôn lên mắt ta, che chở ta nửa đời lưu ly. Lúc bàn tay ta nằm gọn trong bàn tay chàng, cũng là lúc mười ngón gắt gao nắm chặt, bên nhau trọn đời. Thanh Hàn, chàng là tất cả hạnh phúc của ta. ~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~