ta cũng thi chưa xong nè e iêu @Met Culan nhưng ráng xả xì -chét 1 bữa,mệt wá goy,lúc này ko dc ăn ngon,ngủ kĩ nữa,1 đêm có 5 tiếng à,nhan sắc tàn fai lun,huhu @linhdiep17 làm cũng có cai1 hay của làm mà nàng,có thu nhập mún làm j làmtheo ý mình,khỏi fải xin ba mẹ hì hì,nàng cũna ăn tết vui vẻ nha,thi xong ta chiến đấu vs mý nàng tiếp >"<
~~~~~HAPPY NEW YEAR~~~~~ CHƯƠNG 160 : CHÂN TƯỚNG BÁCH HOA CHƯƠNg Edit: Met Culan " Quay lại , được nghĩ." Lôi Liệt cười lạnh, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại, tâm lần nữa bị xé rách, nàng sao chịu hiểu cho , chỉ muốn giữ lại nàng, muốn thương nuông chiều nàng mà thôi. " Người đâu." hô, trước cửa lập tức xuất vài tên thị vệ. "Bảo vệ Nhược phi nương nương, nếu nàng có chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi chờ bị tru di cửu tộc ." Vân Tâm Nhược hơi hơi thở dài, trong khí lưu chuyển cỗ bi thương. Lôi ca ca, muốn như thế sao? Nàng xoay người đến gần nội thất, nhưng vừa mới vài bước, đến gần giường Đỗ Ngàn Lan, vậy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng ta đều nhìn thấy. Lôi Liệt tiến gần đến, ánh mắt vẫn dừng người Vân Tâm Nhược, đến gần Đỗ Ngàn Lan, cả người bị nàng ôm lấy, ấm áp quen thuộc của nam tử khỏi làm nàng càng vùi sâu vào ngực . Tâm ngừng rối ren, lại nghe lời nàng ràng. " Lôi ca, chàng phải cần Ngàn Lan chứ, ta biết sai rồi, ta nên cho chàng uống Vong tình thủy, nhưng... ta thực ... thực chàng." Tình của nàng biết, nhưng biết còn có thể tiếp nhận lại hay .... Lôi Liệt ra ngoài, cắn răng nhìn Vân Tâm Nhược đứng trước cửa sổ, gió kéo lên váy của nàng, còn có màu đen của những sợi tóc xen lẫn. ràng rất gần, nhưng lại có cảm giác như cách rất xa. chịu đựng xúc động muốn tiến đến gắt gao ôm lấy nàng, ôm Đỗ Ngàn Lan ở trong lòng rời . Kiền Lâm cung lúc này chỉ còn người, cùng với tiếng hít thở bình ổn của nàng. Lôi Liệt ôm Đỗ Ngàn Lan vào tẩm cung của Hoàng hậu, Phượng Y cung, đặt nàng ở giường, sau đó đứng dậy rời , lại bị nàng vươn tay bắt lấy. " Lôi ca, đừng ." Đáy mắt ứa ra nước mắt, làm khuôn mặt nhắn của nàng như sắp khóc đến nơi, dù là người có ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng. Nhưng tại Lôi Liệt còn nàng như trước, bây giờ trong mắt, trong lòng chỉ có nữ tử như sinh mệnh kia, này xâm nhập tâm hồn, thể hủy diệt. dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có lạnh lùng cùng thất vọng mà nàng chưa từng gặp qua," Ngàn Lan, ta hỏi nàng vấn đề." đột nhiên mở miệng, thanh như từ phương xa truyền đến, trầm thấp vô lực. "Ân." Đỗ Ngàn Lan gật đầu, cũng là thanh nghẹn ngào. Lôi Liệt hít hơi, "Bách hoa chương ngày đó, nàng ấy hề cố ý tiếp cận nàng, đúng ? Là nàng chủ động thân cận nàng ấy. Khi đó, ta hỏi nàng, nàng gạt ta, đúng ?" " Ân." Đỗ Ngàn Lan có cách nào để chuyện, chỉ gật đầu cái, nàng phản bác, cũng có lí do để phản bác. "Ngàn Lan, vì sao nàng phải như vậy?" nhắm chặt hai tròng mắt, toàn bộ cơ thể đều lạnh lẽo, giống như chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. "Lôi ca. thực xin lỗi...." Nàng muốn nắm lấy tay , nhưng dám động, nàng sợ đứa xảy ra chuyện. Nước mắt nóng rực của nàng rơi tay khiến nhớ đến tiểu Nhược ngày đó, nước mắt của nàng cũng giống vậy, dừng mu bàn tay , mà tay khi đó còn đặt cổ nàng, thiếu chút nữa bóp chết nàng. " Nếu nàng muốn xin lỗi , phải ta, mà là tiểu Nhược." Lôi Liệt cố nén thanh , nhưng nén được thống khổ. "Xin lỗi, Lôi ca....." Nước mắt Đỗ Ngàn Lan chưa từng ngừng, Lôi Liệt cường ngạnh rút tay về, xoay người rời . " Lôi ca, chàng thực phong nàng ta làm Phi sao?" Thanh mang theo tiếng khóc của Đỗ Ngàn Lan vang lên phía sau . Thân hình Lôi Liệt cứng lại chút," Đúng vậy." Tiếng vang lên mang theo cỗ áp lực khí thế. Đỗ Ngàn Lan nắm chặt áo ngủ bằng gấm người."Lôi ca, nàng là mệnh định chi thê của quốc sư Thiên Trạch Thanh Hàn, nếu như Thiên Trạch biết, hai nước giao chiến là điều thể tránh. Lôi ca, đối với hàng vạn dân chúng Nhan Quốc phải làm sao?" CHƯƠNG 161 XÚ NAM NHÂN CÙNG XÚ NỮ NHÂN Lôi Liệt quay đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt, uy hiếp sao? tốt lắm." Tiêu Thanh Hàn đến đây tốt, chỉ cần dám đến, có đường sống để rời khỏi Nhan Quốc." Sau đó xoay người, hung hăn đá cửa rời . Tâm Đỗ Ngàn lan hoàn toàn vỡ thành từng mảnh, nàng dùng chăn che đầu, tiếng khóc bị đè nén ngừng truyền ra. ngày này, đêm xuống sớm. Cùng thời gian đó, nhưng ở nơi khác, bóng trắng đứng dưới trăng, theo bên cạnh là con sói to màu trắng. Tiêu Thanh Hàn giương mắt nhìn về phía trăng sáng, ánh trăng chậm rãi lan tỏa, hai ngôi sao lớn ở phía Đông, ngôi sao kia lại cách rất gần ngôi sao vận mệnh của , ánh sáng rất mạnh. Nam tử thân bạch y (y phục màu trắng ), như bông tuyết đứng dưới ánh trăng, mảnh tĩnh lặng. Chỉ mình đứng độc, vô lực như vậy, khiến người ta khó có thể tiếp cận. Mà Lang vương cọ cọ dưới chân , giống như lúc bình thường an ủi , áo trắng tung bay giữa trung, trong mắt nam tử lên thâm trầm cùng đau lòng. Tiếng bước chân theo gió mà đến. " Quốc sư." Minh Phong đề khí nhảy đến trước mặt . " Có tin tức gì ?" Thanh nghe ra vui giận, nhưng thấy tia lãnh ý. " Ân." Minh Phong trầm giọng trả lời." Tử sĩ này đại khái thân phận, là người của Nhan Quốc." " Nhan Quốc?" Con ngươi Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng như kết lại tầng băng, lại lên tia hồng quang, toàn thân bao bọc ma khí. Tâm Minh Phong đột nhiên nhảy dựng, sát khí mạnh." Đúng vậy, ta truyền mọi chuyện từ đầu đến cuối cho sư đệ Viêm Huyên, lấy năng lực cùng người của , nhất định nhanh chóng có tin tức." Toàn thân nam tử trong sạch nhiễm bụi trần, khiến như ở trong tầng sương trắng, màu trắng hơn tuyết, lãnh hơn sương. nhìn về phía Minh Phong, ngẩng đầu, mở miệng :" Chúng ta Nhan Quốc." "Vâng." Minh Phong cũng đáp. Lang vương cắn vạt áo Tiêu Thanh Hàn, ánh mắt bảo thạch dưới ánh trăng đặc biệt trong suốt. Tiêu Thanh Hàn nâng tay vỗ vỗ đầu nó, Lang vương nức nở tiếng, làm cho người nghe cực kỳ chua xót. " Nguyệt, ngươi lo lắng cho nàng sao?" Tiêu Thanh Hàn thấp giọng, con ngươi tràn ngập đau lòng khó nén. " Nhược, nàng ở đâu?" Thanh nam tử lạnh lùng vô sắc lan tỏa trong khí, chậm rãi tiêu tán, chỉ còn những tưởng niệm đau lòng ngừng lưu chuyển. Trong hoàng cung Nhan Quốc, Viêm Huyên thân áo dài, lúc này tay cầm quạt, sắc mặt mang theo ít lo lắng, bước nhanh hướng ngự thư phòng. ngừng tự với mình, tại sao lại phát sinh việc này, là ai có lá gan lớn như vậy, dám bắt phu nhân Quốc sư, Tiêu Thanh Hàn kia là người bình thường có thể đụng vào sao? phải, là ai cũng thể trêu vào. là ma tinh trăm năm, có thể khiến toàn bộ thiên hạ lâm vào đại nạn. " Phịch.", quá mức vội vàng, nên chú ý tới phía đối diện cũng có người đến. chậu nước từ trời rớt xuống, nhất thời người toàn bộ đều ướt sũng. Nước lạnh như băng làm nhịn được rùng mình cái. Chết tiệt ! Là ai? " Là người nào?" gầm , nghiến răng nghiến lợi. Y phục thế này, làm sao có thể gặp người khác. " Chỉ là chậu nước, chết người được đâu, đại nam nhân còn sợ chậu nước sao?" giọng nữ mang theo chút lãnh ý truyền vào tai , làm cơn tức giận nhất thời bùng cháy ngừng. lau nước mặt, nhìn nữ tử trước mắt cho rằng là cung nữ, thanh lạnh như băng," Là Ngươi?" "Là ta, ta gọi là Dịch Yên, nếu công tử muốn báo thù, cứ việc tới tìm ta." Khuôn mặt nhắn của nàng trấn định bình thường, nhìn ra biểu tình, nhưng làn da như mĩ ngọc, hàng mi cong vút, cánh môi như cánh hoa nhuốm hồng, hơn nữa đôi mắt lại như hai viên ngọc sáng ngời. " Xú nữ nhân." Viên Huyên tức giận kêu to, bị nàng trách móc làm cơn giận bốc lên, hoàn toàn có phong độ nào. Nếu để cho người khác nhìn thấy Xuất Vân công tử nổi tiếng phong lưu tuấn nhã lại có bộ dáng ác quỷ này, sợ là toàn bộ đều kinh ngạc rớt cằm mất. " Xú nam nhân." Nữ tử kêu Dịch Yên kia khách khí trả lại lời của . CHƯƠNG 162: LÀ NÀNG " Ngươi tin chỉ chưởng ta có thể đánh chết ngươi?" Viêm Huyên giơ cao tay, hung tợn . Xú nữ nhân này, lá gan thực quá lớn, dám chửi . lớn như vậy, chưa từng có ai dám mắng . "Tùy." Dịch Yên trừng mắt, khiến cho tay Viêm Huyên lơ lửng, giơ lên cũng được , hạ xuống cũng xong. đương nhiên muốn giết người, huống chi là nữ nhân, nhưng như thế nào có thể nuốt xuống cơn giận này. Đường đường là Xuất Vân công tử, hôm nay lại để cho nữ nhân dắt mũi. là tức chết . " Rốt cuộc ngươi có đánh hay ? động thủ ta trước." Dịch mắt sang chỗ khác, nàng có chút kiên nhẫn. Nàng có rất nhiều việc phải làm, nam nhân này, còn đứng đây làm gì, làm pho tượng sao? " Ngươi....Ngươi....." Viêm Huyên tức đến toàn thân phát run. câu như mắc trong cổ họng. " Ta làm sao? Phiền , ta còn phải hầu hạ Nhược phi nương nương, tránh ra." Dịch Yên trực tiếp gạt bàn tay đặt trước mặt mình, bưng cái chậu gỗ rời . " Ngươi xú nữ nhân, bản công tử tuyệt đối bỏ qua cho ngươi." Viêm Huyên lấy tay chỉa chỉa nàng, ngừng thở phì phò. Cơn tức làm trực tiếp bỏ qua cái tên Nhược phi nương nương. " Ta Chờ ngươi." Dịch Yên xoay người lại, hé ra khuôn mặt nhắn, thèm để vào mắt. Tức chết , là tức chết , Viêm Huyên ném quạt xuống, quần áo ướt đẫm làm càng ngày càng bức bối, cuối cùng tức giận rít gào đến ngự thư phòng. Y phục ẩm ướt dính sát vào nhau ở người , cần bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Lôi Liệt thấy bộ dáng này của , cũng nhìn ngây người hồi, sau đó nhíu mày," Ngươi rốt cuộc sao thế, sao lại thành bộ dạng này. Mới lội từ dưới sông lên?" Viêm Huyên ném xuống chiếc quạt trong tay, quạt bảo bối của , cũng làm hỏng rồi. " Đều tại cung nữ của ngươi." " Cung nữ của trẫm như thế nào lại đắc tội ngươi, hay là...." Lôi Liệt bỗng nhiên nở nụ cười," Ý của ngươi phải là nước người ngươi là do cũng nữ hất . Khinh công của ngươi khi nào yếu vậy?" Nháy mắt mặt Viêm Huyên biến đen," Đều do bản công tử mãi nghỉ đến việc khác, cho nên khiến cho cung nữ kia có cơ hội, để ta nhìn thấy nàng lần nữa, bản công tử trả lại nàng mười chậu nước, Hừ....." " Được rồi, được rồi, trước tiên ngươi đổi y phục rồi sau." Lôi Liệt khuyên nhủ. Viêm Huyên giũ giũ y phục ẩm ướt người, than thở," Lát nữa rồi thay, ta có việc muốn ." Ngữ khí nghiêm túc cũng làm cho Lôi Liệt thu lại nụ cười, có thể làm cho Viêm Huyên lộ ra vẻ mặt này, chuyện này nhất định . " Chuyện gì, ." Viêm Huyên nghiêm mặt, so với vừa nãy càng nghiêm trọng hơn," Ta nhận được bồ câu đưa tin của sư huynh, là tân phu nhân, phách nguyệt đứng đầu Vân Tâm Nhược bị người bắt , hơn nữa lại là người của Nhan Quốc ta." Con ngươi Lôi Liệt tối lại, biểu tình lại là kinh ngạc cực kì,"Điều này sao có thể? Có lẽ tin tức sai?" "Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng là...." Viêm Huyên thập phần buồn rầu," Chuyện này phải đùa, tốt nhất là hiểu lầm, nếu ... khi tra ra Vân Tâm Nhược thực ở Nhan Quốc chúng ta. Như vậy Tiêu Thanh Hàn ...." Lôi Liệt cúi đầu, làm cho người ta đoán ra suy nghĩ cái gì, nửa ngày thanh có chút lãnh," Ngươi yên tâm, chuyện này, ta cho người điều tra." " Vậy là tốt rồi." Viêm Huyên nghe xong, nhún nhún vai, cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, cơn tức giận lại nhen nhóm," Ta thay quần áo rồi sau, thân quần áo ướt sũng thực khó chịu chết." xong, liền xoay người rời . Nữ nhân chết tiệt, tốt nhất đừng để gặp lại nàng. Viêm Huyên rồi, Lôi Liệt ngồi ghế, hai tròng mắt càng thêm trầm. Động tác Tiêu Thanh Hàn cũng nhanh, thời gian ngắn như vậy có thể điều tra ra. muốn xem xem, Tiêu Thanh Hàn như thế nào tra đến Hoàng cung của . Tiểu Nhược là của , là ai cũng đừng mong đụng đến.
tham lam là tính ăn sâu trong máu rồi..........bọn tra nam này uống sting riết tự tin đến .................................tra nam cuối cùng rồi..........diệt sạch cho nước nó trong nào met........
gia già roai......dang co cay kiem tien duong lao a.........voi lai co cap moi hung noi gio......le loi gio thoi bay mat