QUa tết tui cũng gom đủ tiền tậu máy về bon chen rồi..................chắc tạo thành bộ 3 ốc sên qúa........
Chương 111 giả giả Edit: Kecil Cách hoàng cung Thiên Trạch xa có ngọn núi, ngọn núi có ngôi chùa tên là Tuệ Minh Tự, bên trong hương khói thịnh vượng, cứ tới đầu tháng cùng ngày mười lăm, mọi người ở đó đều lên chùa lễ phật, cúng bái, người đến nhiều vô cùng, đường đến Tuệ Minh Tự, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cả trai lẫn , cả già lẫn bé đều mang theo lòng thành kính mà tới. Cầu nguyện cho cha mẹ mạnh khỏe, cầu nguyện cho con cái có thể phát triển tiền đồ, vạn bình an Lúc này, hết thảy mọi người đường đều đem ánh mắt đặt lên người đại nam tử, có khi cùng ánh mắt nam tử giao nhau, lập tức cúi đầu mất, vì ánh mắt nam tử này làm cho người ta cảm thấy thực hoảng sợ……. Nam tử thân cao như thương sơn, khí chất hiên ngang, khuôn mặt tuấn dật, cả người mặc cẩm y màu đen, đai lưng thêu kim tuyến câu biên, lộ ra khối bạch ngọc quý giá. Liếc mắt cái, khí chất này, tướng mạo này, y phục này, điểm nào cũng có thể nhìn ra đây là người phú quý, tuyệt đối phải dân thường, mà các ngang qua , cũng có ít người tỏ ý với , nhưng nam tử lại chỉ có biểu tình ‘chớ lại gần’, làm cho các thiếu nữ nhìn lén vội vàng lui binh, nhưng vẫn lỡ làm lạc mất tâm mình lúc lâu sau, nam tử vẻ mặt phiền chán xoải bước rời , lại nghe được tiếng tiêu như có như văng vẳng truyền đến, đột nhiên dừng bước, híp đôi mắt lại, sau đó nhấc chân về phía trước Lúc này, ở hồ nước , hơi nước lượn lờ, bốn phía cây cối xanh ươm tươi tốt, hồ nước trong vắt, tĩnh lặng như mặt gương, phản chiếu lại khung cảnh cây cối xung quanh. Càng làm hồ nước thêm trong xanh, nhược như ngân bàn Bên hồ có nam tử bạch y, tóc đen như mực bay theo gió, gió thổi, vạt áo trắng cũng nhàng tung bay, bóng dáng của như thiên tiên hạ phàm, cao quý nên lời, trầm tĩnh thoát tục. khúc tiêu trong tay lẳng lặng truyền ra……. Giống như hạo nguyệt, gió nhè thổi Giống nhưu lưu thủy, phất quá hoa rơi Tiếng tiêu văng vẳng phía chân trời, vang vọng khắp tầng mây…… Có lúc lại làm cho người ta cảm thấy thực đơn, nhưng trong khoảnh khắc, lại tan biến thành mây khói…. Hắc y nam tử theo tiếng tiêu tới, đến phía sau nam tử chừng mười bước, đột nhiên dừng lại, nhắm mắt, lắng nghe khúc nhạc lạc xuống thế gian này Mãi đến lúc tiếng tiêu kết thúc, hắc y nam tử mới mở hai mắt, khóe môi gợi lên ý cười, “Thanh Hàn, ai cũng cầm của ngươi là tuyệt trần vô song thế gian hiếm có, nhưng ta lại cho rằng so với cầm, tiêu của ngươi mới xứng là tuyệt trần!” Nam tử áo trắng xoay người lại, ý cười nhàng, mi tâm thư hoãn, tay cầm cây ngọc tiêu xinh đẹp, xoay tròn vòng, nhét vào bên hông. giọng :“Hân, ngươi đến rồi.” Nam tử áo đen gật đầu, tới bên người , ánh mắt nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, lại quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hàn. Hỏi: “Ngươi còn nhớ nơi này sao?” Tiêu Thanh Hàn nghe hỏi như vậy, nhìn về phía hồ nước phía trước, khuôn mặt cũng tĩnh lặng như mặt hồ, chậm rãi : “Sao lại nhớ được? Trước đây, nơi này có ngươi, ta cùng hoàng huynh hay tới đây chơi đùa.” “Đúng vậy…….”Lê Hân thở dài tiếng, ngữ khí có chút phiền muộn.“Từ lúc Cẩn Du lên làm Hoàng Thượng, ngươi làm Quốc sư, ta Nam chinh bắc thảo, nhiều năm qua chúng ta chưa từng đến nơi này……” Thời gian chờ ai, trong nháy mắt, ba tiểu hài đồng sớm trưởng thành, đều trở thành nhân vật nổi danh thiên hạ Kỳ thực rất nhớ nơi này, nhớ trước đây còn tự do tự tại, vô ưu vô lo. Nhưng tại, có lẽ bao giờ có thể được như vậy nữa….. Tiêu Thanh Hàn rũ mắt xuống, hồi lâu sau, mới giương mắt nhìn về phía , ngữ khí có chút xâu xa “Hân, đôi khi tận mắt thấy cũng phải là .” . Chương 112 hay ở tùy nàng Edit: Kecil Lê Hân vừa nghe, thân thể cứng đờ lại. Hiểu được ý của Thanh Hàn, nặng nề thở dài hơi:“Thanh Hàn, nếu Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt, vậy ……” đến đó, cảm giác ngực như bị xé toạc ra đau đớn, cũng cố gắng cưỡng ép nó xuống. Ngữ khí chua chát tiếp tục :“Nếu vậy, vậy xin ngươi….hãy đối tốt với nàng……” Chưa từng, chưa từng nghĩ buông tha cho nàng, từng nghĩ cưỡng chế bắt nàng lại Nhưng, có số việc phải muốn được. Quốc sư chi thê, chủ nhân phách nguyệt, có rất nhiều trọng trách vai bọn họ, cuộc sống của mọi người trong thiên hạ. Thứ mà Lê Hân được dạy dỗ từ chính là phải bảo vệ quốc gia, há có thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà bỏ qua sống chết của thiên hạ, chuyện như vậy, tuyệt đối thể làm được. Thiển Y, muốn buông, nhưng thể buông….. Tiêu Thanh Hàn nghe xong, lẳng lặng nhìn nửa ngày, mới mở miệng khinh thường .“Hân, ngươi vẫn hiểu sao, ngươi nghe vừa rồi ta gì sao? phải ngươi thấy nó như thế nào, tương lai kết cục như vậy” “Thấy như thế nào? Kết cục?”Lê Hân cười tự giễu.“Đều là , còn có gì là giả nữa……Ta cùng Thiển Y, kiếp này là thể.” “Quên , Hân, tại ta cũng chưa lắm, chờ ta điều tra ràng, với ngươi sau!”Tiêu Thanh Hàn vẻ mặt trầm tĩnh, ai biết nghĩ gì Lê Hân lắc đầu, lại giương mắt nhìn mặt hồ phía trước, mặt hồ tĩnh lặng, nhưng tâm lại hề bình tĩnh, quay cuồng như bão táp, mấy ngày nay, cảm giác vô cùng mệt mỏi. nghĩ, có lẽ thời gian nữa nên tấu với Hoàng Thượng, cho biên quan thôi! muốn trốn tránh cũng được, yếu đuối cũng vậy, thể trơ mắt nhìn nữ tử gả cho người khác. Hơn nữa người này lại người coi như huynh đệ, Thanh Hàn…. Vận mệnh, có đôi khi trêu người. Đột nhiên, trong đầu ra đôi mắt sáng ngời quật cường, tâm đột nhiên căng thẳng, sao lại là nữ nhân kia? quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lúc lâu sau mới hỏi: “Thanh Hàn, nàng ta…..sao rồi?” “Nàng ta…….là ai?”Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, khóe miệng có chút ý cười đùa cợt. đương nhiên biết nàng ta trong miệng Lê Hân là ai. “Thanh Hàn……ngươi biết mà.”Nghe được ý chọc ghẹo của Tiêu Thanh Hàn, Lê Hân bối rối, có chút xấu hổ, những gì làm với Vân Tâm Nhược, có lẽ nam tử trước mắt này biết hết rồi, mà những chuyện này, thậm chí có thể dùng từ ti bỉ để hình dung Tiêu Thanh Hàn chỉ bình thản nhìn . Trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Lê Hân sắp chịu nổi nữa, mới mở miệng :“Nàng ta sao…..” Bốn chữ nàng ta sao này, làm cho áp lực đè nặng ngực Lê Hân cũng tan thành mây khói, cỗ vui mừng khó hiểu lan tràn trong , hiểu sao lại làm cho trái tim của ấm hơn chút Tốt quá, nữ tử kia sao….. “Hân, ngươi định đối với nàng ta thế nào? Vết thương của nàng ta tốt hơn nhiều rồi.”Tiêu Thanh Hàn nhìn nam tử trước mắt, trong đầu cũng xuất hình ảnh của nữ tử trong vườn Thanh trúc “Thế nào?”Lê Hân nghe vậy, ánh mắt vẫn nhìn về phía hồ nước, trong mắt lại có chút ánh sáng lên. biết đó là gì, nhưng mơ hồ hình như có loại gọi là hối hận Hối hận những gì làm đối với nữ tử vô tội kia sao? Nhưng vết thương tạo thành, có gì, làm gì, cũng thế xóa được…. Thanh của có chút hoạt kê, có chút bất đắc dĩ…. “Thanh Hàn, ngươi cũng biết, ta hưu nàng ta, đối với những gì ta làm, thể lấy hai chữ xin lỗi để hoàn lại, lúc trước là do ta hiểu lầm, cho rằng nàng ta gả vào Phủ tướng quân là có mục đích, cho rằng mọi sai lầm đều do nàng ta làm, nay, ta cùng Thiển Y kết cục định, Vân Tâm Nhược, còn là thê của ta, cho nên…… hay ở, tùy nàng quyết định!” Chương 113 hận Edit: Kecil Tiêu Thanh Hàn nghe Lê Hân nhiều như vậy, cũng hiểu được vài phần Bây giờ xem ra Lê Hân muốn buông tay với Vân Thiển Y, lúc này cũng biết nên gì. Ngày nào còn chưa làm những chuyện này, ngày đó còn chưa thể mở miệng. Nếu , lỡ có sai lầm, đau khổ đến với Lê Hân còn hơn bây giờ gấp trăm lần Mà đó chính là điều muốn thấy nhất. Kiếp của Lê Hân. Tựa hồ còn chưa thực đến…. “Thanh Hàn, ta muốn cầu xin ngươi chuyện!”Lê Hân xong, đợi nửa ngày vẫn thấy Tiêu Thanh Hàn gì, tiếp tục mở miệng : “Cầu……”Chữ này đối với Lê Hân xa lạ vô cùng.Từ xưa tới giờ, chưa bao giờ phải cầu xin bất cứ ai, vậy mà hôm nay vừa mở miệng lại dùng đến từ này “Chuyện gì?”Tiêu Thanh Hàn rũ mắt xuống, thản nhiên hỏi. Nội tâm cảm giác có chút nặng nề Lê Hân hít sâu hơi, trịnh trọng , chút vui đùa: “Cầu xin ngươi hãy với Minh Phong nhất định phải chữa khỏi cho Vân Tâm Nhược, đây là do ta nợ nàng. Ta thể hoàn trả lại được gì, cho nên chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta việc này, ngày khác, ta chắc chắn báo đáp lại ân tình này.” Tiêu Thanh Hàn gật đầu thay cho trả lời của mình. Kỳ cần Lê Hân lên tiếng, cũng dặn Minh Phong dùng hết sức chữa trị cho nàng, hơn nữa tại nàng ta sắp bình phục hoàn toàn, khóe môi cong lên đầy ý, nhưng mày lại nhíu chặt lại. Vài hạt bụi dính vào vạt áo trắng, giống như có vô đơn dù ở y biên*,giải được, hóa xong…..Góc áo nhàng tung bay, mặt hồ tĩnh lặng lúc này cũng khẽ gợn vài gợn sóng….. CT: Mình thề là cái chỗ này mình nghĩ suốt 2 ngày rồi mà ko ra nó là cái gì… Mấy ngày gần đây, từ phủ Tướng quân đến Vân phủ, ai dám mở miệng nhắc tới viện thay gả, tự nhiên chuyện phách nguyệt cũng nhiều lời. Cho dù Vân Thiển Y sốt ruột ,đứng ngồi yên tới mức nào, Phủ quốc sư cũng tuyệt nhiên có tin tức gì, vốn là chuyện kinh thiên động địa, nay lại như chưa từng xảy ra yên lặng đó, có lẽ là, gió thổi mưa giông trước cơn bão….. Bên trong Phủ quốc sư, Thanh Trúc viên vẫn yên tĩnh nhu hòa như trước, Vân Tâm Nhược có thể xuống giường lại được, mấy ngày gần đây, Minh Phong mang nàng khắp mọi ngóc ngách trong Phủ quốc sư, Phủ quốc sư này trừ bỏ Minh Phong, cũng chỉ có thêm hai ba cái hạ nhân ở, đường đường là hoàng tử nước, lại còn là Quốc sư quyền lực tối cao vô thượng của Thiên Trạch, thế nhưng lại như vậy, có thể là chuyện lạ trong thiên hạ Bất quá, nàng rất thích nơi này. Nhất là khu rừng trúc độc nhất vô nhị kia, nàng chưa bao thấy giờ thấy rừng trúc nào đẹp như vậy, cây nối tiếp cây, giao tướng hồn ánh, mỗi lần nhìn, cảm giác thoải mái từ lồng ngực ngừng truyền ra…. Mỗi ngày ở đây đều là loại hưởng thụ. Trách được ngay cả người như Minh Phong, cũng cam nguyện ở lại Phủ quốc sư, mỹ danh là Phụ tá của Quốc sư, còn phải là vì muốn ở lại nơi như tiên cảnh này sao. Bất quá, từ lần đầu tiên tỉnh lại tới giờ, nàng vẫn hề gặp lại vị Quốc sư có dung mạo như tiên kia, ngoại trừ mấy ngày trước còn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu trắng, từ đó đến nay nàng chưa từng gặp lại Từ Minh Phong nàng biết được rất nhiều chuyện của , bao gồm cả chuyện phách nguyệt của Vân Thiển Y, chuyện này là, hữu kỳ phương khả truyện, vô xảo bất thành thư*, bất quá đến Vân Thiển Y… nàng thở dài. Nguyên văn “ hữu kỳ phương khả truyện, vô xảo bất thành thư” – có cái lạ mới có thể viết truyện, có cái khéo thành sách Chuyện tình cảm, phải muốn là được. Nhưng, Vân Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt sao? Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng nàng lại bắt đầu có chút lo sợ. đó là cảm giác gì Bất quá làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên là, nghe Minh Phong , Tiêu Thanh Hàn gặp Lê Hân, chuyện của nàng ở Phủ tướng quân, bỏ qua truy cứu gì Có lẽ ra đơn giản như vậy! Chuyện ở Phủ tướng quân ai mà biết, nàng nghĩ nếu có Hạ Chi, có Tiểu Tức, chỉ sợ nàng chết mười tám lần Mạng của nàng, vẫn là thực mạnh mẽ a. (Cái chỗ này nó là nghĩa là mạng của nàng vẫn thực cứng rắn, mấy lần mém chết mà cũn hem sao, K ko biết fai ghi sao nữa, tạm thời cứ để vậy nhé) Bất quá, trãi qua nhiều ngày như vậy. Nàng….. , hoàn toàn tự do. Nàng tùy thời có thể rời nơi này, thực giấc mộng bấy lâu của mình, Còn những ngày ở Phủ Tướng quân, cứ coi như đó chỉ là cơn ác mộng . Coi như nó chưa từng xảy ra, nàng, muốn hận ai, cho dù đó là Lê Hân, hay là Hồng Nhiên cũng vậy, hận là loại cảm giác, làm người ta cảm thấy vui , thứ nàng thiếu nhất chính là vui vẻ, nếu hận, vui vẻ liền biến mất, cho nên……. Nàng khẽ cười……. Chương 114 Dược tuyền Edit: Kecil Nghe được tiếng bước chân nhàng truyền tới, Vân Tâm Nhược xoay người lại, thân ảnh màu hồng quen thuộc đập vào mắt, hồng y, chính là biển thị cho thân phận của mỗi tay khiêng thùng nước lớn bước con đường đá , thùng nước còn lan tỏa ra làn khói trắng nhè . Vẻ mặt nhàng tự đắc, Vân Tâm Nhược yên lặng tới phía trước, giương mắt nhìn, hai thùng nước tràn ngập nước trong vắt, có thể cảm giác được hơi ấm tỏa lên mặt, ngờ tất cả đều là nước ấm! “Minh Phong, đây là cái gì a!”Vân Tâm Nhược chỉ vào thùng nước hỏi. thể hiểu được xách hai thùng nước đâu, phòng bếp ở hướng ngược lại cơ mà? Nước này, chẳng lẽ là Minh Phong dùng để luyện công? Hai tay Minh Phong vẫn thản nhiên khiêng hai thùng nước , vững vàng nhàng, giống như có chút sức nặng nào. nhìn thùng nước, lại nhìn nhìn Vân Tâm Nhược, quơ quơ cánh tay, : “Đây là ôn tuyền thủy bên ngoài rừng trúc, Quốc sư vừa trở về. Nhất định là muốn tắm rửa, đây là nước để Quốc sư tắm.” “Ôn tuyền thủy? Ở đây có ôn tuyền sao?” Vân Tâm Nhược cảm thấy kì lạ hỏi. Phủ quốc sư này nàng gần như biết hết mọi nơi, nhưng sao lại chưa từng thấy ôn tuyền nào như ? “Có a!”Minh Phong cười :“Để ta đem nước cho Quốc sư , lát nữa quay lại chuyện với ngươi!”Dứt lời, tiếp tục khiêng thùng nước . nhàng tiêu sái đến chỗở của Quốc sư, Lưu đinh lâu Vân Tâm Nhược đến gốc cây trúc ngồi xuống. nhàng tựa vào thân cây, thân trúc khẽ rung động, từng lá trúc lặng yên rơi xuống, vươn tay, phiêu nhiên rơi xuống tay nàng lát sau, hồng y xuất , Vân Tâm Nhược ném xuống lá trúc trong tay, theo Minh Phong để tìm xem ôn tuyền mà là ở đâu. hồi lâu, rừng trúc càng ngày càng thưa thớt. Sương mù cũng bắt đầu tràn ngập, như lạc vào rừng sương, hơi nước lượn lờ trong trung, càng cảm giác khí càng ướt át, hồ nước trong suốt dần dần xuất trước mắt hai người “ đẹp!”Vân Tâm Nhược nhìn khung cảnh sáng ngời phía trước, khỏi tán thưởng. Hồ nước ngừng bốc lên nhiệt khí . Ven hồ còn có đủ loại kì hoa dị thảo, mỗi cây đều vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng đa dạng, có phấn hoa, hồng hoa, còn có cả lam, hơi nước ngưng tụ thành sương sớm bông hoa phiến lá, rơi xuống, lại hòa vào hồ nước, cứ như vậy lặp lặp lại…. Vân Tâm Nhược ngồi xổm xuống, vươn tay vào trong nước, nhất thời, cỗ cảm giác thoải mái dị thường từ tay truyền đến, nước mặc dù có chút nóng, nhưng cũng cực kì thoải mái. Hơn nữa, còn có mùi hoa thơm thoang thoảng trong khí, rất kỳ lạ! “ phải đẹp, mà là vô cùng xinh đẹp!”Minh Phong ngữ khí có chút tự hào “Ừh, vô cùng xinh đẹp.”Vân Tâm Nhược trả lời theo . Tay vẫn còn ngâm trong nước, ngừng quơ quơ Minh Phong cũng ngồi xổm người xuống như nàng, chỉ vào bông hoa :“Cái này là Tâm dương thảo, là loại thảo dược, có thể giảm bớt mệt nhọc, nhuận phu sinh tân, là ta cố ý trồng ở đây, sương sớm dính vào cành lá cùng đóa hoa, ngưng tụ lại rồi rơi vào trong nước,cứ như vậy, nước ở đây dần dần trở thành dược tuyền, sở dĩ ta cùng Quốc sư làn da tốt như vậy, đều là nhờ ôn tuyền này a!” Minh Phong bỗng nhiên cười, vui vẻ :“Nước này, cũng giống như Thanh trúc viên, đều là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Thế gian này, trừ bỏ Bản công tử ra, có người thứ hai có bản này, đem ôn tuyền bình thường, đổi thành dược tuyền.” Vân Tâm Nhược bỗng nhiên nhìn về phía , tay cũng thu hồi lại. Vẻ mặt tràn ngập ý khó hiểu “Làm sao vậy?”Thấy nàng biểu tình kỳ quái như vậy, Minh Phong ngừng ý cười, nghi hoặc hỏi. “Lần nào cũng là ngươi tự mình gánh nước đem nước tới Lưu Đinh lâu sao?” “Đúng vậy!”Minh Phong gật gật đầu, vậy có gì kỳ quái đâu? Vân Tâm Nhược nhàng lắc đầu, tựa hồ tin hỏi: “Các ngươi nghĩ tìm cách khác để dẫn nước tới Lưu đinh lâu sao? Tại sao ngày nào cũng phải mệt nhọc như vậy?” “Ha ha……”Minh Phong cười to ra tiếng.“Ta là người luyện võ, mấy thùng nước này đối với ta chỉ là ăn bữa ăn sáng. Bất quá……”Đột nhiên xìu mặt xuống. Thanh tràn ngập thất bại.“Ta cùng Quốc sư phải nghĩ cách đem ôn tuyền thủy dẫn tới Lưu đinh lâu, nhưng nước suối này, thời gian lấy ra càng lâu, dược hiệu, độấm đều dần dần biến mất, thể dẫn nước xa được, vẫn là trực tiếp dùng thùng nước tốt hơn.” nhìn nhìn ôn tuyền trước mắt, đứng lên, khó tránh khỏi có chút khó chịu. Độc nhất vô nhị Hồng y tu la như , hơn nữa có cả Thanh Hàn Quốc sư tuyệt trần vô song, vậy mà đối với ôn tuyền nho này, cư nhiên lại bất lực, thanh danh đời của , thế nhưng lại bị hủy trong tay cái ôn tuyền nho này, thực cam lòng a! Vân Tâm Nhược cũng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía rừng trúc xa xa, có chút suy tư Đột nhiên, nàng nhìn Minh Phong, đôi môi cong lên tràn ngập ý cười:“Có thể cho ta thử ?” “Tiểu nha đầu…… được đâu, có biện pháp nào đâu.”Minh Phong lắc đầu, cùng Quốc sư còn có biện pháp đối với ôn tuyền này, tin, cái nữ tử yếu đuối có thể làm được, phải khinh thường nàng, nhưng quả thực chuyện này là thể. Thấy lắc đầu, Vân Tâm Nhược nheo mắt làm nũng, như con bướm bay trong gió.“Cho ta thử mà, biết đâu có thể được sao?” muốn đả kích nàng, bất đắc dĩ, Minh Phong đành phải gật đầu, tuy rằng tiếp xúc lâu, nhưng cũng biết, nữ nhân này tuyệt đối đừng nhìn nàng vẻ ngoài gầy teo yếu đuối, thực bên trong lại vô cùng kiên cường Xem ra chưa tới phút cuối nàng còn chưa nản lòng, dù sao chỉ là cái tiểu nương, cũng làm ra chuyện gì náo loạn chết người, vậy tùy nàng thôi. Dù sao ở Phủ quốc sư này cũng có gì để nàng làm Thấy đồng ý, Vân Tâm Nhược quay đầu, lại lần nữa đem ánh mắt nhìn vào ôn tuyền thủy phía trước, hơi nước ngừng bay lên, mùi hoa nhàng lưu chuyển trong khí….. Chương 115 Hoa tiêu Edit: Kecil Ngày hôm sau, Thanh Hàn quốc sư ra ngoài, Minh Phong bởi vì có việc nên cũng ra Phủ, Vân Tâm Nhược sáng sớm dậy, kêu thị vệ giữ cửa bên ngoài cầm công cụ vào Thanh trúc viên, phân phó bọn họ chặt trúc. Phủ quốc sư này là thiếu người tới mức đáng thương, đành phải sử dụng bọn họ thôi Thị vệ sửng sốt bất động nửa ngày, mãi đến lúc nàng chuyện này được Minh Phong đồng ý, mới ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi vài lần, bắt đầu vung tay lên , thân trúc cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đất Chặt trúc xong, nàng kêu thị vệ chặt hết lá trúc xung quanh cùng đỉnh chóp, lại đem ruột trúc đào rỗng, sau đó đem cái đầu trúc nhét vào cái đầu trúc lớn, dùng dây buộc chặt, đem đầu đặt tới thủy biên, thuận tiện đào con đường sâu, từ ôn tuyền đến thẳng phía trước Lưu đinh lâu, vì muốn phá hư cấu trúc Lưu đinh lâu, nàng lại kêu người dùng gậy trúc làm thành cái guồng nước . Nước từ trong thân trúc ngừng chảy ra, sau đó chảy vào tiểu bánh xe làm nó bắt đầu chuyển động, mà nước trong guồng nước, cũng chầm chậm chảy tới cái hồ nước trong Lưu đinh lâu, có lẽ đây là chỗ Thanh Hàn quốc sư tắm rửa. Hồ nước này cũng làm nàng cảm thấy thực kinh ngạc, dưới đáy hồ thế nhưng có cơ quan, dùng xong có thể khởi động cơ quan để nước chảy tới nơi khác, cho nên vừa khớp với tại, nước trong hồ này về sau có thể tuần hoàn vô hạn Còn về guồng nước này,cũng là do nàng nhìn từ trong sách ra, nàng nhớ Trung Quốc cổ đại hay dùng guồng nước để tưới đồng ruộng, ngờ hôm nay lại dùng để dẫn nước tắm rửa, cũng coi như là đại tài tiểu dụng*, bất quá, quả thực rất thành công. So tới tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều CT. Đại tài tiểu dụng : dùng người tài vào việc Mãi đến lúc này, bọn thị vệ mới há mồm trợn mắt, đến việc lấy thân trúc dẫn nước, mà cái vật kì lạ tròn tròn kia làm cho người ta cảm thấy thực vô cùng kinh ngạc trước mắt bọn họ, phải mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc, chỉ có thể gọi là thanh tú duyên dáng, nhưng vẻ mặt tại của nàng lại làm người ta rời mắt được,đôi mắt trầm tĩnh, cánh môi khẽ nhếch, thân mình đơn bạc trong gió có vẻ yếu đuối, nhưng lại kiên cường, mềm dẻo như cỏ. thấy nửa phần yếu đuối. Nữ tử như vậy, làm cho bọn họ nảy lên cảm giác kính sợ nên lời Vì thế, hôm nay thời gian trôi qua rất nhanh Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Minh Phong xoa xoa bả vai có chút đau nhức, sau đó lại lắc lắc cái cổ, thần thái vô cùng mệt mỏi, xiêm y màu đỏ cũng nhăn nhúm lại, tại, nào có phải Hồng y tu la rực rỡ , quả thực là đóa hoa héo mà Cái này cũng trách được, từ hôm qua đến giờ, quá nhiều, đầu tiên là từ Hoàng thành đến Tô thành, lại từ Tô thành đến Hoàng thành, chạy nhiều tới mức sắp rụng chân rồi, đều do cái tên chết tiệt kia, cái gì mà bệnh tình nguy kịch, nguy hiểm tới tính mạng, làm ngừng thi triển khinh công chạy tới, chỉ sợ mình tới kịp, tên kia phải gặp Diêm vương. Kết quả vừa tới, thấy tên kia hoàn hảo vô khuyết, bệnh tình nguy kịch chính là cái tiểu sủng vật*của , khiến tức tới mức thiếu chút nữa độc chết người nọ luôn cho rồi CT. Sủng vật : là vật nuôi í, như chó mèo gì gì đó… Đúng là có bằng hữu khó, bằng hữu tốt lại càng khó hơn tại, mệt tới mức lết nổi. Thầm nghĩ bây giờ phải tắm cái, sau đó ngủ giấc, bất quá còn phải gánh nước nữa chứ, đúng là phiền toái….. đến Lưu đinh lâu, hai mắt ngơ ngác, bên tai đột nhiên nghe được tiếng nước ào ào, lẽ nằm mơ? đúng, còn rất tỉnh a! Nhưng, tiếng nước ở đâu ra….nơi này có nước mà? dùng sức mở to hai mắt, theo thanh đó tới Lưu đinh lâu. Chương 116 Chỉ vì chặt trúc Edit: Kecil Mãi đến lúc nhìn thấy cái vòng tròn tròn gì đó quay quay. Đây là cái gì? Mắt của lại trợn to hơn….. “Ông trời ơi……….” kêu lên tiếng thảm thiết! Nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của Minh Phong, Vân Tâm Nhược bị dọa tới mức lập tức mở cửa chạy đến Lưu đinh lâu, thấy Minh Phong chỉ vào guồng nước nàng vừa làm hôm qua, vẻ mặt thể tin được, giống như gặp quỷ. “Minh Phong, ngươi làm sao vậy?”Vân Tâm Nhược đến gần , nhìn theo ánh mắt của tới phía guồng nước, có vấn đề gì a. Minh Phong này lẽ bị trúng tà…. “Tiểu nha đầu….đây là cái gì?”Minh Phong quay đầu nhìn về phía Vân Tâm Nhược, thanh run run hỏi. “Là guồng nước ta làm, phải ngươi đáp ứng đồng ý cho ta đem nước ở ôn tuyền dẫn đến Lưu đinh lâu sao? Ta làm được rồi. Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”Vân Tâm Nhược nhìn thấy sắc mặt Minh Phong ngày càng bình thường, khỏi nhăn mày lại, Minh Phong làm sao vậy, sao lại xuất loại biểu tình giống như trời sắp sập xuống…. “Cái này làm từ gì?” trả lời câu hỏi của Vân Tâm Nhược, cũng nghe vừa rồi nàng gì. chỉ chỉ vào guồng nước kia hỏi. Vân Tâm Nhược quay qua, nhìn guồng nước, :“Là trúc a.” “Trúc ở đâu?” Vân Tâm Nhược khỏi lắc đầu, chỉ chỉ gậy trúc bốn phía.“Đương nhiên là trúc ở đây a.”Minh Phong này sao tự dưng lại ngốc như vậy. Còn chưa xong, Minh Phong đột nhiên biến mất. Làm nàng giật mình nghĩ lẽ vừa rồi là ảo giác. Vân Tâm Nhược khẽ vuốt vuốt trán có chút đau, tại nàng thực cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là nàng bình thường, hay là Minh Phong bình thường…… Đột nhiên trận gió thổi tới, Minh Phong cầm cái bao đồ quăng vào tay nàng. Sốt ruột : “Tiểu nha đầu, tại ngươi lập tức rời khỏi nơi này, thời gian nữa hẳng trở về!” Vân Tâm Nhược nhìn túi đồ trong tay khó hiểu, nhìn thẳng vào Minh Phong hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Minh Phong nhìn nàng, sắc mặt so với lúc này còn khó coi hơn, ngữ khí cũng lạnh vài phần.“Ngươi đúng là cái nha đầu ngốc, sao lại dám sai người chặt trúc của Quốc sư, ngươi chẳng lẽ biết? Quốc sư trúc như mạng. Quả thực là đến như đặt trong tim như in trong mắt, ngươi lại chặt trúc của , biết lúc trở về tức điên đến mức nào nữa.” Nếu nàng biết, vậy liền cho nàng biết, khỏi phải đến lúc chết cũng biết tại sao mình chết “Chặt trúc, nghiêm trọng như vậy sao?”Vân Tâm Nhược kinh ngạc, vẫn cảm thấy thực khó hiểu Minh Phong nhìn Vân Tâm Nhược, có chút gấp gáp :“Đương nhiên nghiêm trọng, so với tưởng tượng của ngươi nghiêm trọng hơn rất nhiều, lúc trước Hoàng thượng bởi vì nghe măng ăn ngon, vụng trộm kêu người đào lên mấy khỏa, kết quả ngươi biết sao …….” Vân Tâm Nhược lắc đầu. Nhìn nhìn chờ đợi trả lời. Nàng biết, bất quả chỉ là đào mấy khỏa măng, hơn nữa bọn họ là huynh đệ, cũng sao mà. Minh Phong ngẫm lại tình cảnh lúc đó đúng là biết là khóc tốt, hay là cười mới tốt. , hẳn phải gọi là dở khóc dở cười mới đúng “Chuyện này về sau bị Quốc sư biết, kết quả Quốc sư tháng, suốt tháng a câu nào với Hoàng thượng…..” Lúc ấy Hoàng thượng dùng đủ mọi loại thủ đoạn cưỡng bức lợi dụ, tử triền lạn đánh, có bất cứ chiêu thuật gì cũng đều lấy ra sử dụng, nhưng Quốc sư lại câu nào. Từ đó về sau, ai dám có ý định gì với rừng trúc này nữa, ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ. tại nàng lại chặt nhiều trúc như vậy, thực dám tưởng tượng Quốc sư biết được có biểu tình gì nữa. Vân Tâm Nhược nghe xong, nhìn về phía rừng trúc xung quanh, vẫn cảm thấy thực khó tin.“Thực nghiêm trọng như vậy sao?” “ nghiêm trọng mới là lạ, ngươi nhanh .”Minh Phong ngừng thúc giục nàng. Tiểu Nhược Nhược, phải là ta muốn đuổi ngươi , nhưng là bảo mệnh quan trọng hơn “?”Vân Tâm Nhược thầm cân nhắc, đôi mắt thanh nhuận cũng là mảnh thản nhiên biết thần sắc, nàng……Có nơi nào để ? “Các ngươi làm gì vậy?”Thanh nam tính truyền tới, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến Chương 117 Xuất ý hồ liêu Edit: Kecil Minh Phong đơ người, lúc sau khẽ thở dài, quay người lại nhìn về phía nam tử phía sau. Áo trắng vô trần, khuynh thành vô song, phải Thanh Hàn quốc sư có thể là ai? Trở về thực đúng lúc mà…… Tiêu Thanh Hàn nghi hoặc nhìn về phía Minh Phong, tiếp theo lại nhìn về phía nữ tử trước mặt, nhìn thấy túi đồ trong tay nàng, lông mày khẽ nhíu lại “ nương sắp ?” “ phải.”Vân Tâm Nhược lắc đầu, nếu chặt trúc là mạo phạm vị Quốc sư quyền cao chức trọng này, vậy nàng tuyệt đối , chuyện là do nàng gây ra, nàng để người khác phải chịu trách nhiệm, nhưng. Nam tử này là loại người như vậy sao? Đây là lần thứ hai nàng đối mặt với Tiêu Thanh Hàn, thể phủ nhận, vừa rồi khi đến, dung nhan như thần tiên kia, vẫn làm cho nàng thất thần, mỗi lần gặp, đều kinh diễm lần, nàng thực hoài nghi, người này, có phải từ tranh bước ra hay ? Mà lúc này nàng cũng nhớ lại, bàn tay từng mười ngón giao nhau kia, lại thể cảm nhận được gì, nàng thể biết được lòng của nghĩ gì. Nhưng biết vì sao Nàng lại tin rằng, trừng phạt nàng. Nên nàng Bên tai nghe được tiếng nước truyền đến, Tiêu Thanh Hàn bước qua Minh Phong ngăn trở tầm mắt, trước mắt xuất cái bánh xe hình tròn, cùng luồng nước nóng từ thân trúc ngừng chảy ra, sau đó chảy qua guồng nước, vòng tới hướng khác, chảy tới Lưu đinh lâu, gốc gây hoành phóng gây trúc, thẳng tắp xanh tươi…… Nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn vẻ mặt lạnh lùng vui giận, Minh Phong lo lắng giải thích:“Quốc sư, chuyện này cũng có lỗi của ta, là ta cho phép nàng dẫn nước vào Lưu đinh lâu, về phần trúc kia, cũng là do ý của ta” Tiêu Thanh Hàn rời mắt khỏi vật hình thù kí quái kia, ngưng thần nhìn về phía Minh Phong, sắc măt bình tĩnh, làm cho người ta cảm giác được cái nhìn chăm chú của , ngay cả khí tựa hồ cũng biến đổi:“Ngươi cho rằng ta làm gì? xử phạt sao?” tại đại khái cũng hiểu được vài phần. Minh Phong nghĩ rằng vì vài cây trúc mà giáng tội người khác sao? Có phải quá coi thường lòngđộ lượng của “Việc này……”Minh Phong gì cúi đầu. Quốc sư a Quốc sư, tâm của người, rất khó đoán a! “ nương làm!” đem lực chú ý chuyển đến Vân Tâm Nhược, đây là câu khẳng định, phải câu hỏi, đương nhiên biết được bản lĩnh của Minh Phong đến đâu, cho nên có thể khẳng định phương pháp này phải do Minh Phong nghĩ ra. “Vâng!”Vân Tâm Nhược nhàng gật đầu, khóe môi lộ ra chút ý cười, ánh mắt cũng nhìn về phía kiệt tác nho của mình, hiểu vì sao tâm trạng nặng nề cũng thả lỏng hơn chút. Nụ cười như gió như sương kia, lọt vào mắt Tiêu Thanh Hàn, trong đầm nước thâm sâu đó, lóe lên tia sáng…. “Tốt lắm, ý tưởng rất thông minh”Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía guồng nước kia, nhướng mày nhìn Vân Tâm Nhược, khóe môi gợi lên ý cười tán thưởng “Vâng, cám ơn.”Nàng hào phóng nhận lời ca ngợi của , khuôn mặt cũng tràn ngập ý cười, trái tim bình tĩnh hơn, chậm rãi đón nhận nụ cười như tia mặt trời của Nàng thích loại cảm giác này…. Thực ấm áp…. Bốn mắt nhìn nhau, có loại tâm đầu ý hợp chậm rãi hòa nhập giữa hai người Minh Phong ngây ngốc nhìn hai người trước mắt, cười? Vậy mà hai người này có thể cười được, méo mặt. Uổng công vừa rồi lo lắng vô ích cả nửa ngày, trừng mắt nhìn Vân Tâm Nhược, sáng sớm sợ rảnh rỗi quá hay sao mà lại kiếm chuyện làm mệt nhọc như vậy chứ, là….. cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo nhăn nheo người, vẻ đẹp tuấn tiêu sái của , ngọc thụ lâm phong của , phong lưu phóng khoáng của , lúc này, hoàn toàn bị hai người này phá hủy hết rồi. Thực là hận đến mức nghiến răng mà…. Tiếng nước ào ào ngừng tryền đến, giống như tiếng ca du dương, vang vọng trong trung, lưu vào lòng người, có cái gì đó chậm rãi biến hóa Bao gồm , còn có cả nàng…. Lúc này Minh Phong rảnh chủ ý tới khí quái dị này, lắc lắc cánh tay, nếu còn việc gì nữa, nhìn nhìn nước suối ngừng chảy ra từ thân trúc, vừa lúc có nước, cần phải xách nước, muốn tắm rửa, muốn ngủ. Chờ tỉnh lại, lại là Hồng y tu la nổi tiếng thiên hạ…… Ngày thứ hai, Vân Tâm Nhược sáng sớm vừa dậy, thấy Minh Phong bộ dạng nghiệt, khóe miệng nhếch lên nụ cười mị hoặc chúng sinh, cả người hồng y diễm như máu, tiên diễm dị thường, cùng bộ dạng khổ sở hôm qua hoàn toàn khác, người ta nữ nhân thiện biến, nàng lại thấy, nam nhân biến so với nữ nhân còn nhanh hơn, nhất là Minh Phong này, hành vi kỳ quái khoa trương, vừa điên điên vừa chín chắn người như vậy lại có thể theo bên người Tiêu Thanh Hàn , nàng quả thực cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Tiểu Nhược Nhược, buổi sáng tốt lành a…..”Minh Phong hai tay khoanh lại, tựa người vào cây cột, hai mắt nhắm lại, thấy nàng xuất , nhàng mở mắt hướng nàng chào câu, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại. Vân Tâm Nhược cũng hướng gật đầu, sau đó phát ra lại nhắm mắt, khỏi lắc đầu. Tiếp tục ngang qua , hướng tới Lưu đinh lâu Guồng nước kia biết bây giờ sao rồi, nàng phải qua đó nhìn xem mới được. Dọc đường , trúc ảnh hi sơ, mùi hương trúc tràn ngập trong khí, cả Phủ quốc sư cũng bao trùm mùi hương này, khỏi làm cho người ta cảm giác nội tâm thoải mái hơn Tiếng nước êm tai nhàng truyền đến, Vân Tâm Nhược lững thững tới phia trước, còn chưa tới, xa xa nhìn thấy thân ảnh màu trắng nam tử áo trắng ngồi trước bàn, đôi mắt cúi xuống suy nghĩ gì đó, tay cầm bút buông Tiêu Thanh Hàn ……Sao lại ở đây?