Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      @linhdiep17 đầu tư sao ?? tui nào bik,tui nào cóa hay?? :v
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 056 Vân Thiển Y vấn an


      Edit: Kecil


      Ngày hôm sao, hai mắt Tử Y sưng đỏ, giúp Vân Tâm Nhược tẩy sơ xong, ánh mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược, ánh mắt lo lắng như ảnh như tùy(như bóng theo hình, thể tách rời)


      Thẳng đến lúc nghe tiếng đập cửa, nhìn thoáng qua thần sắc bất động Vân Tâm Nhược, Tử Y nhấc váy chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ cười Vân Thiển Y


      “Đại tiểu thư, người tới đây làm gì?”Tử Y nhíu mày, trong lòng thập phần hờn giận, nàng tại chán ghét nhìn thấy Vân Thiển Y, thậm chí là hận nàng, nàng rất ích kỷ, nàng có người trong lòng, tiểu thư nhà nàng có sao?


      “Ngươi tỏ ra thái độ gì đó?”Tri Dung đứng ở bên cạnh Vân Thiển Y quát tiếng chói tai


      “Tri Dung!”Vân Thiển Y tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn phía sau cái, Tri Dung lập tức câm miệng gì nữa, ánh mắt lại hung ác giống như muốn ăn sống Tử Y


      “Tử Y, ta hôm nay là đặc biệt tới xem Tam muội, thuận tiện mang theo ít này nọ cho nàng”Vân Thiển Y ôn nhu cười


      Tử Y nhìn chủ tớ ba người bọn họ, lại nhìn nhìn tới hộp gấm trong tay họ, cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng ra khó xử “Ta thử hỏi Tam tiểu thư xem?”Sau đó trực tiếp đóng cửa lại trước mặt bọn họ, hoàn toàn để bọn họ đứng bên ngoài


      “Tiểu thư, người xem nàng sao lại có thể như vậy được?”Tri Dung tức giận đập cửa bí phương viên. Tri Hạ vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại chậm rãi lướt qua chút chán ghét


      “Quên ……….”Vân Thiển Y giữ chặt Tri Dung, vốn là trong lòng nàng thập phần áy náy, biết phải đối mặt ra sao với muội muội này, hôm nay mặt dày tới, bị đối đãi như vậy, nàng cũng trách Tử Y. Hơn nữa để đạt được mục tiêu của nàng thể làm cho quan hệ giữa mình và Vân Tâm Nhược khó chịu hơn nữa


      Chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, Tử Y đứng trước cửa, cúi đầu, ngữ khí còn vô lễ như vừa rồi, nhưng là so với vừa rồi thoạt nhìn bộ dạng còn muốn khó xử hơn“Thực xin lỗi Đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta tại muốn gặp người.”


      “Các ngươi?…….”Tri Dung vừa muốn gì, bị Vân Thiển Y câu im miệng, đành phải cứng rắn nuốt xuống, khỏi phải khó chịu tới cỡ nào


      Vân Thiển Y nhịn xuống khó chịu trong lòng, cố gắng gợi lên ý cười ôn hòa lên mặt, đời này nàng phải chịu tức giận nhiều nhất chính là trước mặt Vân Tâm Nhược, quên . Phải biết suy nghĩ vì đại cục, vì……..nàng nhẫn………..


      Nàng cần lấy hộp gấm trong tay Tri Dung, đưa tới tay Tử Y


      “Đây là ta đưa cho Tam muội, thỉnh nàng nhất định phải nhận lấy”Sau đó đợi Tử Y cự tuyệt, mang theo hai cái nha hoàn cất bước rời


      Tử Y cầm hộp gấm nặng trịch trong tay, đóng cửa lại, sau đó vào trong phòng, trực tiếp phóng tới trước mặt Vân Tâm Nhược“Tiểu thư, đây là Đại tiểu thư bắt buộc ta lấy”


      Vân Tâm Nhược nhìn khuôn mặt nhắn vừa tức giận vừa bất bình của Tử Y, nhợt nhạt cười, tiếp nhận đặt lên bàn, sau đó mở ra thấy bên tỏng hộp gấm là bộ trang sức tinh mỹ đến cực điểm, vòng tay, vòng cổ, bông tai, dây kết kim toản, ngọc bội như ý bát bảo


      “Thực….đẹp!”Tử Y sợ hãi than tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn châu báu trước mắt, có thể tưởng tượng ra, tiểu thư nhà nàng nếu mang xinh đẹp cỡ nào


      Nhìn thấy Tử Y bộ dáng nước miếng muốn chảy ra, Vân Tâm Nhược khóe miệng càng cong lên hơn, đôi mắt như nước suối chảy qua, leng keng tiếng, nàng đem hộp gấm đặt vào tay Tử Y


      “Cái này tặng cho ngươi”


      “Tặng cho ta?”Tử Y chỉ vào hộp gấm trong tay, sau đó lại chỉa chỉa vào mình, vẻ mặt thể tin


      Tiểu thư tặng cho nàng nha, nàng phải nghe nhầm , nhìn thôi cũng biết mấy thứ này đáng giá rất nhiều rồi, bên trong phi kim tắc ngọc. Tiểu nha hoàn như nàng có thể lấy sao


      được, đây là của Tiểu thư mà”Tử Y vừa muốn đem hộp gấm trả lại cho Vân Tâm Nhược, thấy Vân Tâm Nhược lui về phía sau vài bước,thiếu chút nữa đem đống bảo bối giá trị này quăng rớt mất, dọa nàng thiếu chút nữa thở được. Trời ơi, rất nguy hiểm nha, vạn nhất thực rớt hỏng rồi, đem nàng bán trăm lần nhất định cũng thể mua được món trong đó


      “Ngươi biết là ta thích mấy thứ đó mà”Vân Tâm Nhược , sau đó cầm lấy quyển sách giường, lặng lặng ngồi chỗ lật xem. Giương mắt nhìn Tử Y còn ngây ngốc, ánh mắt lên ý cười. Sau đó càng nhiều thâm trầm


      Ngay từ đầu, nàng vốn nghĩ tới mang Tử Y theo gả, nàng nghĩ đem Tử Y đưa tới nơi nguy hiểm khác, nếu có ngày, nàng có tự do, nàng trở về tiếp Tử Y, Tử Y sống ở Vân phủ thời gian quá dài, có tình cảm với nơi này, cho nên nàng đem Tử Y phó thác cho Phương tổng quản, nếu có ngày, chính mình thực gặp nguy hiểm, như vậy Tử Y cũng có thể nhờ vào vật tại trong tay nàng , sống cuộc sống cả đời phải lo

      Chương 057 Ngày xuất giá


      Edit: Kecil


      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bí phương viên luôn lạnh lùng lại ồn ào náo nhiệt, ba bốn người chừng bốn mươi tuổi, cầm tay bột nước trang điểm, châu sai ngọc lũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trước giường, kiện gả y đỏ thẫm thêu phượng bọc quanh thân thể quá mức gầy yếu của , ánh sáng khẽ lay động, màn che giường màu xanh tinh tế, thần sắc nàng lạnh như băng, trong mắt tràn đầy chán ghét


      “Tam tiểu thư, tân nương sao có thể trang điểm được?”Tận tình khuyên bảo , khuyên nhủ


      Nàng vì sao phải trang điểm,muốn biến mặt của nàng thành bảng pha màu sao?


      “Đúng vậy, Tam tiểu thư, tân nương tử phải trang điểm cho xinh đẹp, gia tương lai mới có thể thích” lại gia nhập thêm câu


      Ai cần thích, nàng cười lạnh


      “Tam tiểu thư, người đừng làm khó chúng ta nữa mà!”


      Khó xử, nếu khó xử mau cút khỏi nơi này , nàng chào đón bọn họ


      Ba nữ nhân cùng chỗ ầm ỹ, ba cái đại lão bà cùng chỗ có thểầm ỹ chết người


      Ba gã phụ nhân có chút lực bất tòng tâm nhìn trước mặt, từ khi bị Tổng quản là tân nương phải Đại tiểu thư, mà là vô danh Tam tiểu thư, các nàng trong lòng liền bụng nghi hoặc, nhưng là Phương tổng quản , chuyện của chủ tử, thể hỏi nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh, vừa nghe lời này, ai còn dám hỏi thêm câu nào a.


      Nhưng là Tam tiểu thư này, các nàng tới đây là vì trang điểm tân nương, nhưng là chưa bao giờ gặp qua nữ tử có biểu tình xứng hợp này, tuy là khuôn mặt kia ràng thanh nhã như mặt nước, tại lại giống như nhiễm tầng băng, chỉ cần các nàng vừa lên tiếng, bị hung hăng trừng mắt cái, vậy ai còn dám a! Vạn nhất làm tốt, bị thương nàng, ai cũng thể cam đoan cái đầu có thể nằm tốt cổ mình, may mắn là gả y mặc xong từ sớm, nhưng là lại thể trang điểm a, đây là quy củ nha. Ông trời tựa hồ muốn chặn đường sống của các nàng mà…..


      Tử Y vừa bước vào cửa, sửng sốt chút, nàng hít hơi sâu, từ lúc trời tối tới giờ, hiểu vì sao lòng của nàng bình tĩnh được? Cảm giác có chút bất an, nhưng thôi mặc kệ như thế nào, nàng đem tất cả tâm tư gạt qua bên, hôm nay là ngày mừng của tiểu thư nhà nàng, nàng còn nhớ câu kia của tiểu thư, Tử Y, ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá ? Làm cho nàng có lý do gì để phản bác. Nếu tiểu thư muốn vậy, nàng đáp ứng tiểu thư, Nàng cười, vẫn cười……cho dù nàng cười nổi, cũng phải cười……..


      “Tránh ra, tránh ra!”Tử Y vừa đẩy đám lão bà vây quanh vừa , sau đó tới trước mặt Vân Tâm Nhược, nhìn gương mặt trắng nõn kia.


      “Tiểu thư”Dừng chút, nàng dò hỏi“Tiểu thư muốn trang điểm sao?”


      Gật gật đầu, nhìn thấy Tử Y, sắc lạnh mặt Vân Tâm Nhược lui bớt chút, đão quanh những người đứng bên kia, khẽ quát tiếng ” Các ngươi đều ra ngoài cho ta”


      “Này…….”Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiến cũng được, lùi cũng xong….. còn muốn gì đó, cuối cùng lại bị thanh của nàng đánh gãy


      ra ngoài”Lại là tiếng, thanh tuy , lại thập phần cứng rắn


      Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ra khỏi cửa


      Tử Y đóng cửa lại, sau đó lại cúi đầu, khi ngước lên lại, mặt có ý cười yếu ớt, tiểu thư chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có tiểu thư, ngày xuất giá của tiểu thư, nàng thể khóc, thể, nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại toan chát mở ra được. Có cái gì đó sắp rơi xuống, được, nàng phải nhịn xuống mới được, hấp hấp cái mũi, nàng mím khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước. Lộ ra cái cười so với khóc còn muốn khó coi mấy lần


      Vân Tâm Nhược từ trước giường đứng lên, gả y màu đỏ toát ra cực mĩ, giống như mẫu đơn trong đêm tối, trạch trạch hồng tiêu


      “Tử Y , xinh đẹp sao?”Nàng quay vòng, nhìn về phía Tử Y. Khóe miệng thản nhiên cong lên


      “Xinh đẹp……..tiểu thư là đẹp nhất……”Thanh Tử Y có chút nghèn nghẹn, khỏi muốn khóc, tiểu thư nhà nàng hôm nay đẹp lắm. quần áo màu đỏ làm cho nàng như tiên tử nhiễm bụi trần, nhàng thanh khiết, mà gả y đỏ thẫm, làm cho khuôn mặt vốn là trắng nõn, giống như dính vào ánh sáng màu hồng nhuận, mang theo vài phần cao quý. Cực đẹp…..

      Chương 058 Xuất giá


      Edit: Kecil


      Lúc này, đại môn bí phương viên đóng chặt, Tử Y dựa theo cầu của Vân Tâm Nhược sơ kiểu tóc cực kì đơn giản. Mà ngoài cửa, Phương tổng quản nghe nhóm phụ nhân hỗ trợ tân nương trang điểm loạn thất bát tao đủ loại cử chỉ kỳ quái của tân nương, đột nhiên, lắc lắc tay ý bảo các nàng lui ra


      Mặt của trong bóng đêm, chỉ có con ngươi màu đen hơi hơi lên tia ưu sắc, trời sắp sáng………


      đường thẳng lặng lẽ xẹt ngang qua phía chân trời màu xanh thẳm, vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên, bên trong Vân phủ, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường, đèn đỏ treo cao, tất cả đều là màu đỏ, khung cảnh màu đỏ tưng bừng nào nhiệt toàn bộ vây quanh Vân phủ , giống như màu đỏở hải dương, nóng hôi hổi


      thanh chúc mừng, tiếng quát liên miên ngừng, nghe được trận thanh pháo nổ, sau đó là tiếng kèn thổi, tiếng trống chiêng, cửa Vân phủ sớm bị đám người vây kín còn kẽ hở, kiệu tám người nâng đứng trước cửa, bốn góc kiệu là bốn viên trân châu, dây kết màu đỏ buông xuống, tế đoạn làm thành kiệu liêm thêu trăm điểu hướng phượng, song điệp diễn hoa, toàn bộ thoạt nhìn đều rất sống động, mà làm cho người ta chú ý là tay vịn kiệu lại là dùng thủ ô kim tạo thành, kiệu hoa tám người nâng, đủ xa hoa mà


      đầu đội hỉ khăn màu đỏ, Vân Tâm Nhược lẳng lặng ngồi, Tử Y bị nàng lấy cái cớ bắt ra ngoài, chờ khi nàng trở lại, có lẽ mình rồi, mà nàng tin tưởng Phương tổng quản chiếu cố tốt Tử Y


      “Tử Y, thực xin lỗi”Bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt lại, đột nhiên cảm giác vô lực, đôi mắt bình tĩnh như nước lúc này lại tràn đầy sợ hãi, giọt lệ rớt xuống gả y đỏ thẫm,lướt qua trong giây lát


      Người săn sóc dâu lắc lắc mông tới, bàn tay mập mạp kéo tay Vân Tâm Nhược, :“Tân nương tử, lên kiệu thôi.”


      Như máy móc, nàng từng bước rời khỏi Vân phủ nơi nàng sống mấy tháng nay, rời xa cái tiểu viện hoang vắng lại tràn ngập ấm áp, cũng rời xa Tử Y, người nàng xem như thân nhân ruột thịt


      Tử Y, nghĩ đến Tử Y, nàng quay đầu lại, trước mắt cũng là bị mảnh màu đỏ ngăn trở….


      Lúc này, trong phòng Vân Tâm Nhược ở bí phương viên, nơi nơi đều là trang giấy, giấy trắng, tự đen(chữ), Tử Y ngồi dưới dất, hai tay rất nhanh thu dọn lại, miệng khỏi than thở “Tiểu thư cũng là, sao sớm chút cho ta biết? Muốn lấy mấy thứ này? tại kiệu hoa sắp tới rồi, làm sao nàng thu dọn hết được đây?”


      Rốt cuộc xong, nàng lau mồ hôi trán, đem tất cả trang giấy thu lại sạch , sau đó đứng lên, vỗ vỗ bụi người, lại tới trước bàn gương đồng vuốt vuốt lại tóc, sau đó lại cúi đầu nhìn xem quần áo người, tiểu thư nhà nàng xuất giá nha, nàng thể làm tiểu thư mất mặt được


      Ôm đống giấy kia, nàng thở hổn hển chạy, thẳng tới lúc nghe được thanh trận pháo, Tử Y ánh mắt sáng ngời, ôm chặt vật gì đó trong lòng, chạy nhanh hơn


      Đột nhiên phía trước bàn tay vươn ra, làm cho nàng có chút lảo đảo, đống giấy tranh chữ ôm trong lòng toàn bộ rơi xuống đất, thảm, Tử Y vẻ mặt đau khổ cẩn thận nhặt lên, đây chính là bảo bối của tiểu thư nhà nàng a, tiểu thư mặc kệ từ sáng tới tối khổ luyện tập viết chữ a, nếu rớt hỏng mất, nàng sao có thể giao cho tiểu thư


      “Ngươi sao lại như vậy?……..”Nàng tức giận hướng về phía trước trừng cái. Lại nhìn thấy người đó là ai, kinh ngạc chút, sao lại có thể là ông ta…..


      Phương tổng quản….


      Tử Y ôm chặt gì đó trong lòng, có chút khẩn trương, nàng sợ nhất là Phương tổng quản.


      Lỡ chọc vào là muốn trốn cũng được. Nhưng tại phải thời điểm để nàng nghĩ lung tung, tiểu thư nhà nàng còn chờ nàng mà….


      “Thực xin lỗi Phương tổng quản, Tử Y hôm nay phải bồi tiểu thư xuất giá, đa tạ Phương tổng quản trước kia chiếu cố Tử Y” đống xong, nàng hướng về phía trước bắt đầu , nhìn Phương tổng quản mặt mày trầm, vội vàng “Tiểu thư nhà ta còn chờ ta, cho nên Tử Y xin phép trước…..Tử Y là nha hoàn hổi môn”


      Tử Y có chút ăn lung tung, nàng gấp muốn chết…….


      “Ngươi thể !”Sưu chút Phương tổng quản giữ chặt Tử Y, ngữ khí cực nặng hơn nữa thập phần nghiêm khắc


      “Vì sao?”Tử Y tay ôm tranh chữ, cũng bất chấp sợ hãi, Phương tổng quản này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng hung hăng trừng mắt Phương tổng quản“Tiểu thư nhà ta thay Đại tiểu thư xuất giá, vì sao ta thể . Hơn nữa tại khế bán mình của ta còn ở Vân Phủ, các ngươi cần xen vào”


      Nghe được ba chữ khế bán mình, Phương tổng quản nhìn về phía Tử Y, ánh mắt thể tàn khốc trước nay chưa từng có


      “Ngươi hại nàng lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế lần nữa?”


      Gằn từng tiếng, hung hăng đả kích Tử Y


      Đây là ý gì……


      Tranh chữ trong tay toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này, nàng lại vô lực nhặt lên….


      “Cái gì là ngươi hại nàng lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế lần nữa?”Nàng ngẩng đầu hỏi


      “Ngươi biết sao?”Phương tổng quản từ cao nhìn xuống nàng“Nếu phải ngươi, Tam tiểu thư đồng ý cam tâm tình nguyện đáp ứng chuyện này, phía trước đợi nàng là cái gì, nàng toàn bộ đều biết được”


      có khả năng………Tử Y đột nhiên ngã xuống mặt đất, đây là điều nàng dám nghĩ nhất, dám thừa nhận, tại có người ràng cho nàng biết, nguyên lai hết thảy đều là nàng tự lừa mình dối người


      “Tiểu thư!”Tử Y từ dưới đất đứng lên, ngay cả tranh chữ cũng nhặt lấy……Nàng muốn tìm tiểu thư, nàng cần tiểu thư phải gả


      “Tử Y, được ?”Phương tổng quản giữ chặt nàng. Ngữ khí sâu xa “Ngươi , chỉ làm nàng tăng thêm phần nguy hiểm thôi.”


      Nghe như vậy, Tử Y còn gì để , rớt nước mắt nhìn về phía đại môn Vân phủ, nàng thể phản bác, hai chân bị cố định lại, trang giấy mặt đất mở ra, chữ viết xinh đẹp, chậm rãi bị gió thổi cuốn

      Chương 059 Đón dâu

      Edit: Kecil

      Mười dặm ngoài phố, người qua đường đứng đó, kiện Đại tướng quân đón dâu có thể so với Bách hoa tiết mấy ngày trước , dân chúng đều vây quanh ngã tư hai bên đường, nhìn đội ngũ đón dâu đồ sộ nhất từ trước đến nay

      tuốt đằng trước kiệu dâu là hơn trăm nhạc thủ, diễn tấu sáo và trống ngừng, tuyên dương khí vui mừng, đằng sau là mấy chục hắc y hộ vệ. Nghe là hắc y vệ trong tướng quân phủ, hôm nay thế nhưng lại dùng để bảo hộ tâm nương tử trong kiệu. Sau đó mới tới kiệu hoa như lửa đỏ xa hoa tới cực điểm, liền ngay cả diện mạo bốn kiệu phu đều là công tử tuấn lãng trẻ tuổi. Bọn họ toàn bộ đều là thân hình cao lớn, quần áo người dính sát vào cơ thể, ra dáng người hoàn hảo, bước chân trầm ổn, kiệu hoa nặng như vậy vai, mà lông mày cũng nhíu lại chút nào

      Mặt sau là từng tốp nha hoàn, người người đều là trẻ tuổi xinh đẹp. Ngữ cười khanh khách. Mà người theo săn sóc dâu, mặc quần áo đỏ thẫm, thân thể mập mạp thế nhưng có thể giống như dương liễu lắc qua lắc lại, cầm khăn tay đỏ thẫm tay, ngừng phe phẩy, khóe miệng cười muốn đến mang tai

      Cùng lúc đó, bên trong phủ Tướng quân, nến đỏ hỉ tự, nơi nơi đều là khí vui mừng, đèn cung đình màu xanh lúc trước cũng sớm đổi thành đèn lưu ly đỏ thẫm, nơi nơi đều phô màu đỏ , dẫm nát thượng, mảnh nhuyễn miên

      Lê Hân thân màu đỏ hỉ phục hoàn toàn còn như trước luôn sẳng giọng cùng khí phách, chỉ thấy mặt mày mỉm cười, trong ý cười thế nhưng lại có ôn nhu cùng với thâm tình hiếm thấy

      Tuy rằng mọi người biết vì sao đột nhiên muốn thành thân, hơn nữa tự mình tiến cung thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng là trừ bỏ đối với đưa ra quà tặng tốt nhất, lúc này, chờ mong nhất vẫn là muốn gặp tân nương thần bí kia

      thanh trận pháo truyền đến, từ xa đến gần, từ xa chợt nghe được tiếng người săn sóc dâu, Lê Hân mặt tươi cười, mang theo nhiều tân khách cùng nhau ra phủ tướng quân nghênh đón tân nương. Kiệu hoa đỏ thẫm dừng lại, tiếng chiêng trống ngừng, thanh mọi người chúc mừng ngừng truyền đến tai. Càng ngày càng hỗn độn nhưng lại rất náo nhiệt

      “Thỉnh tướng quân đá cửa kiệu!” thanh tiêm tế của người săn sóc dâu truyền ra vang dội

      Lê Hân tới gần kiệu hoa, người quần áo đỏ thẫm, càng làm cho nhìn cao lớn hơn, khuôn mặt tươi cười sáng lạng so với ngày xuân còn muốn sáng lạng hơn. liền nhấc trường bào lên, nâng lên chân phải, đá vào kiệu hoa chút

      Chỉ nghe phịch tiếng, Vân Tâm Nhược ngồi trong kiệu hoa đôi mắt nhàng mở ra, trước mắt thấy sáng hơn vài phần, cảm giác là có ai vén rèm kiệu hoa ra, sau đó nhìn xuống dưới hỉ khăn, lại thấy bàn tay to xuất trước mắt nàng

      Nàng cử động, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay kia, bàn tay màu đồng cổ, nhìn kỹ, bàn tay có vài vết chai, ngón tay thoạt nhìn cực kì thon dài hữu lực, đôi tay rất được, ai vậy?

      Lê Hân cũng lẳng lặng nhìn nữ tử trong kiệu, nàng im lặng ngồi ở chỗ kia, cũng nhúc nhích, bàn tay nắm chặt lại, giống như gốc cây hoa ngọc lan xinh đẹp, im lặng chậm rãi tản ra, tuy rằng nhìn thấy bộ dáng tại của nàng, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khuynh quốc khuynh thành. Nhất thời, trong lòng xúc động chút

      Thiển Y……thê tử của …..

      Giống như chờ kịp, vươn bàn tay to gắt gao cầm bàn tay bé của nàng, hai tay giao nhau nắm lại, cái cảm xúc mềm mại kia, làm cho tâm thần khỏi nhộn nhạo vài phần. Tựa hồ nhớ tới Bách hoa tiết ngày đó, cái kia tuyệt sắc dung nhan ở trong lòng mình ngẩng đầu lên, mặt hồng nhan e lệ, trong lồng ngực tràn ngập ôn nhu trước nay chưa từng có. nghĩ, đây có lẽ là mà mọi người hay ……

      Kéo tay nàng, nhàng giúp đỡ nàng, lại phát , thân thể nàng run run lên chút, Lê Hân nắm chặt tay bé nàng, cách hỉ khăn vào tai nàng“Đừng sợ , có ta ở đây”Thanh ôn như như nước chảy, sau đó nắm tay nàng cẩn thận dẫn nàng tiêu sái tiến vào lễ đường………

      Hai tay chạm vào nhau, hình ảnh như màn bạc lướt qua đầu nàng, Bách hoa tiết, khuôn mặt nữ tử….. thân thể giống như bị ngâm trong nước đá, Vân Tâm Nhược khỏi rét run. Nàng nghĩ tới bao nhiêu loại lý do, nhưng nghĩ tới tình huống này

      Nhất kiến chung tình, thánh chỉ tứ hôn. Bao hàm tình thắm thiết, nếu bị lừa gạt ra sao? Khóe miệng gợi lên chút cười ảm đạm, đên nay, vận mệnh của nàng, lại xuống thêm nữa…….

      Namtử mạnh mẽ cầm tay nàng, lại làm cho nàng ấm áp được, tân khách ồn ào náo nhiệt, lại làm cho nàng càng thêm lạnh thấy. Nếu hết thảy chân tướng bị vạch trần , nàng có thể tượng tượng ra, là có chuyện kinh thiên động địa như thế nào, mà chuyện kinh thiên này, người đầu tiên chịu đựng là chính nàng

      Chương 060 tác lễ

      Edit: Kecil

      đầu hồng trù(*) để vào tay mình , Vân Tâm Nhược gắt gao cầm chặt, giống như cầm vận mệnh của mình, gắt gao xiết chặt…. buông lỏng tay….. mà đầu hồng trù khác đặt trong tay Lê Hân , bất cứ ai liếc mắt nhìn cái đều có thể thấy được vui sướng trong thân ảnh cao lớn đó, mày rậm phi dương, khóe miệng cong lên, khuôn mặt như đao khắc lúc này lại tuấn dật phi phàm

      “Thanh Hàn quốc sư đến!…..” tiếng thét to. Bốn phía chậm rãi im lặng xuống, tĩnh lặng tiếng động

      Thanh Hàn quốc sư…..trời ạ. Là quốc sư….. thế nhưng đến đây!

      Lê Hân đứng đó, bên miệng ý cười vui vẻ

      Ngoài cửa xuất thân ảnh trắng như tuyết, tóc đen lay động, trong trẻo mà lạnh lùng ngạo nghễ, ánh mắt thâm sâu, giống như ôn hòa, lại thấy tình cảm gì, giống như vô tình, lại ôn nhu như tùy ba phiêu tán. Khóe miệng cong lên thành độ cong duyên dáng, mi gian đỏ hồng chu sa, nhan sắc tuyệt mỹ, toàn thân thể khí chất cao quý

      Mặt mày như họa, cao quý tột cùng

      thanh hút mạnh khí ngừng, ai có thể có khí chất cao quý như vậy, ai có thể có dung nhan tuyệt mỹ như vậy. trừ bỏ Tiêu Thanh Hàn quốc sư, sợ tìm cả thế gian cũng có người thứ hai

      Lê Hân bĩu môi, sao từ trước tới giờ lại biết Tiêu Thanh Hàn này khuôn mặt đáng ghét như vậy, phải nữ nhân, đẹp như vậy làm cái gì? tên Tiêu Thanh Hàn này, hôm nay là ngày mừng của mình, còn muốn tranh giành nổi bật với mình. tại, đúng là muốn đánh sưng múp khuôn mặt kia mà, đúng là tai họa

      Tiêu Thanh Hàn vào nội đường, đứng ở phía , ánh mắt đạm nhạt liếc nhìn bốn phía chút, lại liếc mắt nhìn tới nữ tử mặc gả y màu đỏ kia, mâu trung lên tia u ám. Môi khẽ nhúc nhích, thần sắc lại động nửa phần, cuối cùng ánh mắt dừng lại người Lê Hân

      từ trong lòng lấy ra hộp kim sa đỏ thắm. đưa đến tay Lê Hân , mở miệng “Đây là lễ vật của Hoàng huynh đưa cho ngươi!”tạm dừng chút, sau đó ngước mắt lên, đôi mắt cười như cười“Hoàng huynh có việc thể tham dự, cho nên nhờ ta giao cho ngươi”

      Lê Hân tiếp nhận , mở ra vật trong tay, trong hộp là hạt dạ minh châu trong suốt vô cùng, ánh sáng chiếu vào phát ra nhiều màu sắc, cả vật thể trong suốt, liếc mắt cái cũng biết là vật vô giá, phải vật thường, đây chính là Đông hải dạ minh châu của tiểu quốc phương Đông, khỏi cười cái, Tiêu Cẩn Du này còn vì chuyện thánh chỉ mà tức giận sao? đúng là keo kiệt. nhớ trong hoàng cung của tên kia còn có viên lớn hơn nữa, tặng viên này, đúng là tốt mà

      Bất quá, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn , áo trắng như tuyết, trầm tĩnh như nước, lại hai tay trống trơn…nhíu mày…..

      “Thanh Hàn, của ngươi đâu?….”

      Mọi người thở hốc kinh ngạc, Thanh Hàn quốc sư cùng Tướng quân thân như huynh đệ, hôm nay thể cho mọi người thấy , tự mở miệng đòi quà tặng. Cả thiên hạ trừ , có người thứ hai

      Tiêu Thanh Hàn ánh mắt trong trẻo lên mĩm cười, vươn tay lắc lắc, gã nam tử hồng y từ ngoài cửa vào, hồng y như máu, giống như nghiệt, đôi mắt phượng dài lòe lòe như phát sáng, giống như mặc ngọc trong hồ sâu, màu môi hồng thuận. Giống như hoa mẫu đơn diễm lệ, thản nhiên tươi cười, câu hồn lóa mắt, ngay cả mặt cũng có chút hồng . giống Tiêu Thanh Hàn trong trẻo mà lạnh lùng, cũng giống như Lê Hân cuồng quyên khí khách. so với nữ nhân còn muốn quyến rũ hơn ba phần, nhưng là lại làm cho người ta cảm giác tia nữ khí, lúc này tay cầM vò rượu màu xanh. Hồng y thảm đỏ, càng tôn lên nhan sắc, hết sức xinh đẹp

      Lê Hân mặt có chút đen lại, lại là cái tranh giành nổi bật, đại nam nhân lại mặc hồng y, là ghê tởm muốn chết, thầm mắng, lại cúi đầu phát chính mình lúc này cũng thân hồng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình

      Minh Phong cười như đóa hoa thanh lệ, cầm vò rượu trong tay giơ lên“Đây là rượu thanh trúc do Quốc tự mình nhưỡng”

      “Rượu thanh trúc…..”trời ạ! Mọi người lại là trận thổn thức, cảm giác nước miếng đều sắp chảy ra, rượu thanh trúc này, cả thiên hạ chỉ có mình Thanh Hàn quốc sư có thể uống, nghe là chôn sâu giữa rừng trúc, mùi thơm ngát thuần miệng,vị nồng đậm, uống qua ngụm cảm thấy tất cả rượu trong thiên hạ có cửa so sánh.
      gaubonganvung thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 061 Động phòng hoa chúc

      Edit : Kecil

      Ôm vò rượu, Lê Hân đảo mắt qua vò rượu, từ lâu muốn nếm thử rượu này. Lúc trước thế nào cũng cho uống chén, tại thế nhưng lại tặng vò rượu. Xem ra thú tân nương mang đến ít vận may a. Ánh mắt thâm tình liếc nhìn nữ tử thân hồng y cái, ý cười mấy ngày liền

      Minh Phong thấy tiếp nhận rượu, lại từ trong lòng lấy ra bình ngọc, đưa tới trước mặt , mỉm cười :“Đây là Thanh phong ngọc lộ, hôm nay là ngày vui của Tướng quân. Minh Phong chỉ chuẩn bị lễ vật nho , thỉnh trớ trách móc!”

      trận thanh hít vào lớn hơn nữa. Thanh phong ngọc lộ, là thần dược mà võ nhân thiên hạ mơ ước, nghe viên là có thể có được năm công lực, hơn nữa có thể giải trăm độc, có công hiệu khởi tử hồi sinh, mà làm cho người ta càng ngạc nhiên chính là, nam tử hồng y này lại là Minh Phong mệnh danh Hồng y tu la nổi tiếng thiên hạ. Nghe đồn giải dược hay độc dược đều song tuyệt, rất ít người gặp qua , nguyên lai trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại…..đẹp như vậy……

      Lê Hân cười to tiếp nhận, nhét vào trong lòng, an bài tốt hết thảy, bắt đầu bái đường, hôm nay đúng là mua thu hoạch của

      Vân Tâm Nhược vẫn đứng ở đó nhúc nhích, lẳng lặng nghe bọn họ chuyện, trong lòng vô ba vô lan, tựa hồ tại hết thảy mọi chuyện liên quan gì tới nàng, nhìn xuống phía dưới hỉ khăn màu đỏ, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân mình, thẳng tới lúc nghe được tiếng Thanh Hàn quốc sư đến, nàng mới nhìn thấy đôi giày màu trắng, dính nửa điểm hồng trần, góc áo màu trắng ngừng thoảng qua ánh mắt nàng, trong đầu nàng bắt đầu hồi tưởng lại ngày đó ở Bách hoa tiết nhìn thấy bóng dáng đơn thuần, hôm nay lại nhìn thấy đôi chân người đó, mong là lần sau nàng có cơ hội nhìn thấy . Nhưng là, còn có cơ hội sao?…..

      Nghe câu nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, nàng xoay người cứng ngắc, cúi đầu, ánh mắt thế nhưng vẫn nhìn đôi giày trắng kia

      Khuôn mặt bên trong hỉ khăn mọi người nhìn thấy, ánh mắt tân nương có nửa phần vui mừng, mà là tràn đầy ảm đạm, mà là tiếng thở dài nhợt nhạt thoát ra….

      Trong phòng tân hôn, màn che giường sắc đỏ thẫm được chia làm hai, cột lại ở hai bên giường, giường sợi dây kết tinh tế phô ra cát tường đỏ thẫm, kim tuyến đánh biên, ngân tuyến câu để, bàn gỗ lim được điêu khắc tinh tế là cặp nến long phượng đỏ như lửa nhàng lay động, ngừng dấy lên, từng giọt từng giọt theo thân nến uốn lượn chảy xuống.(cái đoạn này ta bó tay:-()

      Vân Tâm Nhược ngồi trước giường nhúc nhích, đỉnh đầu vẫn còn hỉ khăn đỏ thẫm, che giấu mặt nàng trong bóng tối, lúc này trong phòng chỉ có mình nàng, tuy rằng khí đều là màu hồng vui mừng, lại im lặng nhiễm vài phần khinh sầu

      Lúc này nếu trước ngực nàng phập phồng, có lẽ cùng vật điêu khắc có sinh mệnh giống nhau, tĩnh lặng cách thần kỳ

      biết ngồi bao lâu, tiếng két thanh đẩy cửa vang lên. Tiếp theo, đôi giày đen chậm rãi tới, thuận tiện kéo theo chút hơi gió lạnh, thổi bay dây kết trân châu(*). gian bỗng dưng có chút kiều diễm, làm say lòng người

      Dây kết trân châu : bốn góc khăn có bốn viên trân châu. các nàng hay thấy dưới viên trân châu có mấy sợi loe nghoe í

      Lê Hân chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cho dù từng đêm đen cưỡi ngựa vào doanh địch, bị nhốt tra tấn mấy ngày, cho dù quân địch hơn mười vạn đại quân đối chọi, đều giống như bây giờ, chưa bao giờ có cảm giác tâm tình bối rối vô thố như tại. nhàng tiêu sái tới gần thân ảnh màu hồng kia, chỉ sợ giai nhân giật mình

      Cầm lấy gậy vén hỉ khăn , nhàng nâng hỉ khăn tân nương lên, ôn nhu kêu:“Thiển Y….”

      Cảm giác trước mắt đột nhiên sáng ngời, Vân Tâm Nhược ngước mặt lên, khuôn mặt nhắn trắng thuần ngay tức khắc xâm nhập vào mắt Lê Hân

      Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hân đột nhiên sửng sốt

      Chương 062 Sai hôn

      Edit: Kecil

      Nhìn xuống nữ tử trước mắt, da thịt như ngọc bàn trong suốt, môi phấn nộn, đôi mi thanh tú nhược viễn sơn, con mắt sáng thanh linh như nước, giống như dòng nước ngày xuân, mắt như phát sáng, mặc dù trang điểm chút nào, lại có chút mong manh như nước(ah nước nhìn có vẻ yếu đuối nhưng ra chả yếu đuối chút nào)

      hề nghi ngờ, khuôn mặt này có thể xinh đẹp, nhưng là cùng dung nhan tuyệt sắc trong trí nhớ kém quá xa, hơn nữa, người này rất xa lạ

      phải Vân Thiển Y, nàng là ai?

      Gậy vén hỉ khăn trong tay rơi xuống tiếng nhàng, lại làm cho tâm người khác khỏi hoảng hốt. Đồng tử Lê Hân đột nhiên co rút lại, thần sắc ôn nhu mặt biến mất.“Ngươi là ai?”thanh tàn nhẫn. Giống như khúc dạo đầu của trận mưa gió, gõ vào thể xác và tinh thần Vân Tâm Nhược

      Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, căn bản phải dung nhan tuyệt sắc trong suy nghĩ, trước kia có bao nhiêu mong chờ, tại có bấy nhiêu tức giận, thần sắc Lê Hân trong nháy mắt biến thành băng, phẫn nộ bị lừa gạt, đau xót mộng đẹp bị đánh nát, toàn bộ biến thành hận ý phệ huyết. Thân thể cao lớn gắt gao buộc chặt, như cung tên bị kéo căng, vừa động chút , là mũi tên bén nhọn xé gió phóng ra

      Vân Tâm Nhược đồ đẫn nhìn nam tử trước mắt, mi mắt cụp xuống, con ngươi thâm sắc trong nháy mắt có loại bi ai lên. Môi khẽ nhúc nhích, nhưng có câu nào thoát ra

      Thấy nàng , vươn tay bóp lấy cổ nữ tử, sau đó chậm rãi buộc chặt, gằn từng tiếng giống như hàn băng“Ngươi là ai, Vân Thiển Y đâu?”

      Vân Tâm Nhược bị bóp cổ, khí trong ngực càng ngày càng loãng, có chút thống khổ nhíu mi lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Lúc này, nàng cảm giác có chút tự giễu, đây là lần thứ hai nàng bị người ta bóp cổ. Xem ra cổ của nàng, tựa hồ thực được thích a!

      Cằm của nàng bị nam nhân nâng lên, xem đau đớn ở cổ, nhìn nam tử đôi mắt hắc đồng giận dữ trước mắt, môi nhàng mở ra

      “Vân Tâm Nhược…..”Thanh nhanh chậm, cao thấp. Tựa hồ hoàn toàn hề đem nam tử trước mặt để trong mắt. Tựa như cũng đem nàng để trong mắt

      Vân Tâm Nhược, là nữ nhi được sủng của Vân Hồng Đào. Lê Hân thân thể cứng đờ, trong lòng giống như hiểu được cái gì đó, mâu sắc càng biến thâm trầm, mơ hồ có thấy nhìn thấy gân xanh trán nhừng nhảy lên, buông bàn tay cổ Vân Tâm Nhược ra…….Sau đó đợi nàng có phản ứng gì…….giơ tay lên……

      “Ba!” tiếng, Vân Tâm Nhược thân thể chưa ổn định, lảo đảo chút, chật vật từ giường rơi xuống đất, thân hình gầy yếu của nàng sao có thể ngăn cản cái tát của nam tử này, thoáng chốc, gương mặt trong nháy mắt sưng đỏ lên, nhìn vào gương mặt như ngọc của nàng hiển thị ràng năm dấu tay, miệng nàng khẽ nhúc nhích, tia máu chảy ra….

      “Hảo hảo hảo……”Nam tử từ cao nhìn xuống nàng, ba chữ hảo, như gió trong bão tuyết, ngữ khí băng hàn tới cực điểm, bày ra trong khí giữa trời đất“Hảo cái Vân Hồng Đào, hảo cái Tam tiểu thư Vân phủ a, hảo hồi thay gả hoàn mỹ”

      Đau đớn từ gương mặt truyền đến, mùi máu tươi trong miệng ngày càng dày đặc, nàng cắn chặt hàm răng, nhịn xuống thanh hô đau, đau, nàng chịu được, so với trước kia cơn đau này quá . Nhưng là, lúc này lần đầu tiên nàng lại có chút cảm giác hận người, vì sao đối đãi với nàng như vậy, muốn gả phải là ý nghĩ ngu ngốc của nàng, lẽ đời này chỉ có là đau khổ sao? Người phụ phải là nàng

      Hít hơi sâu, nàng tay che bên mặt bị sưng, tay níu vào thành giường, chậm rãi đứng lên, lưng đứng thẳng như có thể cõng ngọn núi lớn, nàng giương mắt, đôi mắt trong suốt như chân trời đầy sao, đẩy ra đêm đen, linh quang lóng lánh, tuy rằng mặt sưng đỏ, khóe miệng cũng có vết máu, nhưng tổn hao gì đến nửa điểm xinh đẹp của nàng, trầm tĩnh làm cho người ta thể coi thường. Trong mắt của nàng chảy qua rất nhiều cảm súc, hận rất đạm, tàng sâu là oán, sâu bên trong là ủy khuất, lại là đơn có giọt lệ nào

      Chương 063 Sai tình

      Edit: Kecil

      bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, thân hình kiều nhỏở trước nam tử thân ảnh cao lớn càng thêm bé, nhưng là ánh mắt kia lại kiên nghị bất khuất, thấy chút khiếp đảm

      “Nghe đồn Lê Hân tướng quân nổi danh Chiến thần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền” thanh khinh nhuyễn như mặt nước, từ trong miệng nàng truyền ra, khẩu khí lại đóng băng ngay lập tức“Nguyên lai, Chiến thần cũng đánh nữ nhân!”Mỗi chữ ra, khóe miệng liền cảm giác như bị lửa nóng thiêu đau đớn, nhưng càng đau, ánh mắt của nàng càng lãnh hơn

      Lê Hân nhìn trước mắt, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, kì thực khỏi có vài phần kinh ngạc, cả thiên hạ người có thể thản nhiên đối mặt với mình nhiều, nữ nhân này sợ uy nghiêm của mình, sợ mình tức giận, lại ra lời lẽ có ý nghiêm khắc giáo huấn mình. Dám chỉ trích , biêt là rất ngu dốt hay là sợ chết

      Nếu là bình thường, có lẽ có vài phần tò mò với nữ tử như vậy, nhưng là hôm nay, có khả năng làm cho nghĩ nhiều, nữ nhân này người mặc gả y đỏ thẫm, cho thấy hôm nay bản thân bị người lừa gạt tới chật vật như vậy, phẫn nộ bị mất Thiển Y, lại phải chọn Vân Tâm Nhược, hồi mộng đẹp bị vỡ nát, làm cho tức đến mắt như muốn xung huyết, thẳng đến hoàn toàn mất lý trí. nổi lên tính bạo ngược, lạiba tiếng, cái tát đánh tiếp lên mặt bên kia của màng. Thanh to lớn như vậy, có thể thấy được sử dụng bao nhiêu khí lực

      Vân Tâm Nhược lui về sau vài bước, đụng vào ghê gỗ lim phía sau, mặt đau đớn, thân thể đơn bạc giống như lá cây bay xuống, ngã xuống đất, khuôn mặt non mịn tại đỏ bừng, đau đớn như hỏa thiêu. Nàng ngước mặt lên, bình tĩnh nhìn Lê Hân, trong mắt như hồ nước trong, chiếu lại hết thảy hình ảnh của nam tử , tựa hồ có loại kêu là đáng thương xuất

      “Ngươi đây là cái biểu tình gì”Lê Hân nhìn thấy thần sắc đáng thương trong mắt nàng, cuồng nộ rống to, tại thể áp chế được tính tình của mình“Ngươi dám dùng ánh mắt thương hại đó nhìn Bản tướng quân……..ngươi còn dám…..”

      “Ta có cái gì dám!”Vân Tâm Nhược ngược lại“Ta chính là thương hại ngươi, ngươi đúng là đáng thương, Vân Thiển Y vốn là có người trong lòng, ngươi lại cầu đạo thánh chỉ làm cho Vân Hồng Đào thể gả nữ nhi , nhưng ngươi có lẽ ngờ, chữ kém, thú vào vẫn là nữ nhi vân gia, vẫn tưởng là nữ nhân trong lòng ngươi”(kém may mắn đó các nàng) tới đây, Vân Tâm Nhược bỗng nhiên quay mặt qua, hề nhìn “Ngươi xem tại, ai mới là người đáng thương…..”Thanh thản nhiên, lại giống như dao bén hung hăng đâm vào ngực Lê Hân, mang đến trận đau đớn

      Đau lòng thình lình xuất , vì câu kia, Vân Thiển Y có người trong lòng…… chưa bao giờ có cảm giác như tại, tâm giống như bị cắt mất khối, đau đớn rỉ máu liên tục ngừng khắc nào….

      Tân phòng đỏ thẫm, tràn ngập cỗ bi thương nồng đậm, có của , cũng có của nàng…….

      Sai thời gian, hay là duyên phận. Trách được Vân Hồng Đào cự tuyệt mọi người cầu thân, trách được Vân Thiển Y năm nay tròn mười chín còn chưa xuất giá, ngàn tư vạn tưởng, ngàn tính vạn tính, lại chưa bao giờ nghĩ đến, Vân Thiển Y sớm trao tâm cho người khác….. càng nghĩ tới, hôn lễ chính mình ngày đêm chờ đợi, cuối cùng lại là trò cười khôi hài

      “Tướng quân……”Lúc này, nghe được bên trong tân phòng ồn ào. Hạ Chi đứng im được, cảm giác này đúng a! Sao lại ầm ỹ như vậy, đành phải đẩy cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày phản ứng gì…..

      Đây là tình huống gì? Tướng quân Thiên Thần quốc. Lúc này lại giống như tù binh thất bại, thân ảnh cao lớn suy sụp, hỉ phục đỏ thẫm lúc này tựa hồ cũng phát ra u ám, thấy nửa phần thần thái, mà làm cho càng thêm kinh ngạc là cái kia quỳ rạp mặt đất, nữ nhân chật vật tả được kia là ai, gương mặt xưng húp như đầu heo, trừ bỏ đôi mắt còn có thể nhìn, căn bản nhìn ra ngũ quan trông thế nào, nàng mặc gả y đỏ thẫm, kiện gả y kia là tự mình đưa qua mà? Nhưng là, Hạ Chi vò tóc, có thể khẳng định, nữ nhân này tuyệt đối phải Đại tiểu thư tuyệt sắc của Vân gia, Vân Thiển Y từng gặp qua. Nữ nhân trước mắt này là ai, lẽ. Nàng chính là tân nương hôm nay……

      Ông trời, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc có sai lầm gì rồi…

      Chương 064 Lẻn vào Vân phủ ban đêm

      Edit: Kecil


      “Tướng quân…..nàng là ai? Sao nàng lại mặc gả y?……”Hạ Chi chỉ vào nữ nhân kia, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên hỏi


      “Tự ngươi hỏi nàng !”Lê Hân thanh ám ách truyền đến, làm cho Hạ Chi khỏi lạnh run cái, đợi có phản ứng gì, trận gió đột nhiên thổi qua, chỉ thấy Lê Hân như quỷ mị sớm tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chi, lời lạnh như băng truyền đến“Canh giữ nàng cho cẩn thận!”Sau đó, nhấc chân bước ra khỏi cửa, tuyệt tình chút do dự….


      Tướng quân đâu vậy?……Hạ Chi nhìn ra cửa, đầu óc suy nghĩ. Phương hướng kia hình như là hướng ra phủ. trận thanh ho khan kéo Hạ Chi suy nghĩ tỉnh lại, chậm rãi tới gần Vân Tâm Nhược, ngồi xổm xuống. Nhếch miệng nhìn nữ tử diện mạo trước mắt. Nhíu mi hỏi“Ngươi…là ai a?”


      “Vân Tâm Nhược…..”Nàng có chút thống khổ rên rỉ, từng giọt mồ hôi lớn từ đầu rớt xuống. Mặt đau, thắt lưng càng đau hơn……


      Hạ Chi sửng sốt, này phải Tam tiểu thư Vân phủ sao, chuyện Vân phủ là tự mình tra , đương nhiên biết Vân Tâm Nhược là ai? Nhưng là nàng tại sao lại xuất ở Phủ Tướng quân, lại còn mặc gả y, lẽ?……..Trộm long chuyển phượng, bốn chữ này chui vào đầu ….nguyên lai….là như vậy……


      (Cái con khỉ, có mà trộm heo chuyển phượng có)


      Đột nhiên hiểu được, nhìn nữ tử ngồi, khuôn mặt ghê người kia làm cho khỏi giật mình, Tướng quân cũng quá nặng tay !


      “Uy! Ngươi sao rồi?” có chút lo lắng nhìn mắt nữ tử, xem vết thương của nàng, cần đoán cũng biết ai đánh, là Tướng quân vĩ đại của a! Nhưng lại như thế nào cũng lạy thiên rồi, mặc kệ người ngồi kiệu hoa là ai, tại đều là phu nhân của Tướng quân, sao lại có thể nặng tay như vậy, huống chi nàng lại là . Vậy mà tướng quân lại thực có thể…..


      Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, vẻ mặt kia quan tâm nàng giống như Tử Y“Ta….. có việc gì…..”Nàng cố hết sức ra năm chữ, cố gắng chống đỡ cho mình ngã xuống


      “Kia….đắc tội”Suy nghĩ hồi, Hạ Chi chặn ngang nàng ôm lại, đến bên giường, nhàng đặt xuống, sau đó ra cửa phòng, vết thương của nàng thoạt nhìn rất nặng, thể chậm trễ, Tướng quân canh giữ nữ nhân này cho tốt, như vậy tim cái Đại phu cho nàng cũng được …….


      Vân Tâm Nhược nằm ở giường , nhàng thở phì phò……Khuôn mặt sưng đỏ lại cố hết sức cười ra đóa hoa nhan. Lại lần nữa vào địa ngục


      Thân ảnh Lê Hân như gió nhanh chóng bay về phía trước, thẳng đến Vân phủ…..thân ảnh nhanh nhẹn lướt qua tránh né hạ nhân tuần ban đêm, bằng vào nhãn lực cao thâm nhanh chóng tìm được nơi Vân Thiển Y ở


      Vân Nguyệt các


      Thân thể nhàng nhảy lên cái xinh đẹp, ngồi cành cây đại thụ, sau đó đứng im liếc mắt nhìn vào trong phòng, trong phòng, Vân Thiển Y ngồi thêu, ánh mắt nhìn theo kim tay, động tác chuyên chú, ngón tay như vũ bay, động tác cực kì nhanh


      tham lam nhìn nữ tử trong phòng, giống như muốn đem nàng khắc vào tận đáy lòng, nhưng nhớ tới tân nương giả trong tân phòng, trong lòng lại cuồng nộ, ngón tay bóp chặt lấy thân cây phát ra tiếng răng rắc, thân cây lập tức bị rớt ra tầng da


      Tức giận giống như núi lửa bùng nổ hết, tại tựa như con sư tử bị chọc giận, thậm nghĩ muốn nghiền nát người lừa gạt cùng thương tổn mình, nhưng là, vừa nhìn đến dung nhan kia, lại thủy chung nhẫn tâm

      Chương 065 Nam tử xa lạ


      Edit: Kecil


      hít sâu mấy hơi, chờ cơn tức giận trong lồng ngực bình ổn chút, từ cây nhảy xuống, lại nhặt lên hai khối đá , giơ tay lên, chuẩn xác ném vào hai cái nha hoàn ngoài cửa, bọn họ liền té xuống mặt đất


      Nghe được thanh mở cửa, Vân Thiển Y tưởng là Tri Dung, cảm giác miệng có chút khát, vì thế mở miệng


      “Tri Dung, rót cho ta ly trà !”


      Bàn tay to thon dài nhấc ấm trà trước bàn, đổ vào chén trà, nhưng là đối phương lại buông chén trà trong tay. Nàng có chút tức giận :


      “Tri Dung, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”


      Giương mắt, lại phát , người trước mắt phải Tri Dung, mà là người khác, người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa lại là nam nhân…..


      “A! Ô…….”tiếng thét chói tai còn chưa phát ra, bị đại chưởng của đối phương bưng kín miệng. Chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất, toàn bộ nước trà rơi vào quần áo màu đỏ của nam tử


      Vân Thiển Y bị che miệng lại, tức khắc hoang mang lo sợ, trong lòng khó nén cỗ tuyệt vọng truyền đến, nàng căn bản chưa từng gặp qua loại tình huống này, nàng sợ hãi tới toàn thân phát run, muốn cầu xin tha thứ, muốn mở miệng, lại bị người ta che lại, chỉ có thể phát ra thanh um um. Giống như đôi tay khủng bố bóp chặt trái tim của nàng, nước mắt ngừng rơi xuống…..


      “Đáng chết…..”Lê Hân thấp giọng rủa tiếng


      Nước mắt của nàng rớt xuống tay , giống như cây châm nhọn đâm mạnh vào lòng , rước lấy trận đau nhói


      được khóc…..”Thanh nặng nề truyền đến, ba phần uy hiếp lại thêm bảy phần đau lòng. Mắt nhìn thẳng vào nàng , hoàn toàn mất phương hướng


      “Ô ô…..”Vân Thiển Y phe phẩy đầu, nghe câu được khóc kia làm cho nước mắt tụ lại trong mắt ngừng đảo quanh, dám hạ xuống. Nam nhân này rất đáng sợ


      “Ta thương tổn nàng, tại ta buông nàng ra, nhưng là được khóc, được kêu”Lê Hân cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, tay che miệng Vân Thiển Y thả lỏng chút


      Bên tai truyền đến nhiệt khí khi nam tử thở ra khi chuyện, giống như con sâu lông người nàng, làm nàng khỏi run run. Nhưng là nghe xong vẫn gật gật đầu


      Lê Hân buông tay ra, nữ tử thở ra ngụm khí , hương thơm như lan đảo qua tay , trong lòng bàn tay còn giữ lại cảm xúc ôn nhuận của môi nàng, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể , trong lòng có loại cảm xúc bi ai, triền miên dứt.


      Vân Thiển Y được tự do vội vàng chỉnh lại quần áo mình, đề phòng nhìn nam tử trước mặt, sợ hãi thương tổn nàng, ánh mắt của nàng ngừng chuyển động, nhìn ra cửa, lại liếc xem cửa sổ. Khuôn mặt lo lắng. Bối rối hỏi:


      “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”


      “Ta là ai……..”


      “Ta là ai…….Ha ha……”


      Lê Hân cười điên cuồng, cười bi thương, cảm giác đau kia càng ngày càng ràng. Vốn là thê của , nàng thế nhưng quên . Là buồn cười, hay là đáng buồn a……….


      “Ngươi nhớ ta sao?” bình tĩnh nhìn Vân Thiển Y , trong mắt dấu được tịch mịch


      tới gần nàng, làm cho nàng xem mặt mình…..


      nhớ?…….Có cái gì sao?….Vân Thiển Y mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, vì sao lại câu đó, lẽ là nhận sai người. Theo trực giác, nàng tin tưởng nam tử này thương tổn mình, thân thể từ từ trầm tĩnh lại, sợ hãi vừa rồi tiêu thất nữa, tại nàng mới có thể thực đánh giá nam tử này


      Khuôn mặt dung nhan tuấn lãng, mày kiếm đen như mực, ánh mắt sáng ngời, mặt mày tràn đầy khí phách, thân thể cao thẳng, nam tử cả người mặc huyền y đỏ thẫm thể khí vui mừng, nhưng là lúc này, hồng y lại dính ít bụi đất, làm cho khí vui mừng khỏi có vài phần tịch mịch


      Khuôn mặt này………


      Vân Thiển Y cố gắng suy nghĩ, nàng tựa hồ gặp qua , nhưng là ở nơi nào?


      “Còn chưa nhớ ra sao?”Hơi thở nóng của phun lên mặt nàng, lúc này nam tử lại tới gần nàng vài phần…..Vân Thiển Y đột nhiên mở lớn miệng


      “Là ngươi……”


      Nàng nghĩ tới, là người kia, Bách hoa tiết. Nam tử ngày đó cứu nàng….
      gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      :yoyo61:....tra nam này.....:yoyo61:tra nữ này.........:yoyo61:mẹt này...........ý nhầm......mẹt.........:yoyo45:.........
      caoduongMet Culan thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      @caoduong :063: kiếm bộ nào co thit vụn.....thịt nát......edit......bợn góp máu cho.......:yoyo53:..............,ko hiểu gì nhờ mẹt :yoyo40:........chỉ thêm........moahhhhhh...........:yoyo36:
      caoduongMet Culan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :