Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      linhdiep17caoduong thích bài này.

    2. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 046 Cha giả và con thực giằng co


      Edit: Kecil


      Lúc này , trong đại sảnh Vân phủ, chỉ có Vân Tâm Nhược cùng Vân Hồng Đào người đưa lưng về phía nàng , hai người ai cũng im lặng . Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn nam tử trung niên trước mắt, người này chính là người cha phụ trách nhiệm của nàng cùng nữ tử kia . Nhớ tới mảnh sân hoang vắn , nhớ tới nữ tử đáng thương mười mấy năm bị người ta xem như có, ánh mắt của nàng đột nhiên lãnh . Người như vậy căn bản xứng làm cha


      Vân Hồng Đào đột nhiên xoay người , cùng ánh mắt lạnh lùng của Vân Tâm Nhược đối nhau , cái khôn khéo , cái lạnh lùng , Vân Hồng Đào chán ghét đánh giá nữ tử trước mắt , thân thể gầy yếu , dung mạo cùng Thiển Y kém quá xa , trong mắt chỉ có chán ghét , thể chấp nhận được nữ tử trước mắt , xem ánh mắt lạnh nhạt cùng bình tĩnh của nàng . Cũng quên thân thể của nàng chính là nữ nhi thân sinh của mình


      Vân Tâm Nhược che giấu lạnh lùng trong mắt , cúi đầu muốn nhìn khuôn mặt kia nữa , trong ánh mắt của người đó , nàng thấy được rất nhiều , ghét bỏ , chán ghét , hèn mọn , hề có từ ái của phụ thân. Toàn là những điều tốt , hoàn hảo , nàng căn bản phải nữ nhi của , có thể lạnh nhạt đối mắt với loại ánh mắt này , thương tâm , khổ sở. Nhưng là , nàng cũng thấy thực khinh thường


      Vân Hồng Đào nhìn Vân Tâm Nhược , trong mắt khôn khéo tràn ngập tính kế , :“Ngươi có biết vì sao ta muốn ngươi tới đây?”


      Vân Tâm Nhược khỏi cười lạnh , lai giả bất thiện , thiện giả đến . Nàng muốn xem Vân Hồng Đào rốt cuộc muốn nàng làm gì?


      “Ngươi có biết vì sao ta muốn ngươi tới đây?”Vân Hồng Đào lặp lại lần nữa


      Chuyện gì?”Giọng nữ thanh đạm nhàng , nghe ra cao thấp , ra vui vẻ bực tức


      chút lệ mang quét về hướng Vân Tâm Nhược cúi đầu, đối với phản ứng trì độn của nàng , chán ghét trong lòng lại nhiều hơn .Hừ, ngay cả lễ phép cơ bản cũng biết


      “Chuyện tứ hôn hôm nay ngươi cũng nghe rồi ! Hoàng Thượng muốn Thiển Y gả cho Huyền Vũ đại tướng quân” đến Đại nữ nhi , trong mắt Vân Hồng Đào dâng lên chút tình thương nồng đậm của người cha. Lại nhìn về hướng Tam nữ nhi tiền đồ kia , giống như xem đống dơ bẩn , hề muốn nhìn thêm cái nào nữa , thẳng mục đích


      “Thiển Y có người trong lòng , ta muốn miễn cưỡng nàng , cho nên nàng gả”Ngừng hồi , ngữ khí cực kì trầm “Ta muốn ngươi thay nàng gả tới phủ Tướng quân”Đây là mệnh lệnh cũng là cầu , có nửa điểm có thể thương lượng


      Thay gả , Vân Tâm Nhược ngước mắt nhìn thẳng về phía Vân Hồng Đào , mặt lên tia chán ghét , cũng rất mau thu liễm lại , người này danh nghĩa là phụ thân của nàng , khóe miệng cong lên chút , nàng còn tưởng là cái gì chứ? Nguyên lai là như vậy , xem ra nàng quá xem thường tình cảm của Vân Thiển Y đối với Quốc sư Thanh Hàn , xem thường tình thương của Vân Hồng Đào với ái nữ , cũng xem thường ti bỉ của . Vậy mà cũng nghĩ ra được , buồn cười , thực buồn cười…..


      Vân Tâm Nhược ánh mắt trong trẻo đông lạnh lại , mâu sắc như băng , như lưỡi đao bắn về phía Vân Hồng Đào . Đạm thanh mở miệng , ngữ khí giống như trào giống như phúng


      “Vân phủ chỉ có cái cực kì được sủng ái là Đại tiểu thư , người ngoài làm gì biết được có Tam tiểu thư , cái kia Tướng quân ràng muốn thú Vân Thiển Y, lại gả Vân Tâm Nhược , đây là khi quân , nếu bị phát , tội danh này ai chịu?”


      Vân Hồng Đào cảm giác trong khí truyền đến trận gió lạnh, nhìn đến ánh mắt Vân Tâm Nhược , băng hàn trong mắt nàng như muốn đông cứng


      Lại nghe ra giọng châm chọc của nàng , nhất thời mặt mảnh xanh mét


      Chưa từng có ai dám dùng ngữ khí đó chuyện với , thương trường ai cũng phải nể mặt , ở Vân phủ ai mà đối với cung kính tòng mệnh , hôm nay lại bị nữ nhi của chính mình châm chọc khiêu khích, hơn nữa lại là nữ nhi mà từ mình ghét bỏ


      nắm chặt tay , chỉ sợ nhịn được tiến lên tát nữ tử cười này cái . hít hơi sâu , nhịn lại tức giận ngập trời trong lồng ngực

      Chương 047 Uy hiếp

      Edit: Kecil

      “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể lấy Vân phủ ra giỡn sao?”Vân Hồng Đào ánh mắt hèn mọn nhìn nữ tử trước mắt , ngôn ngữ hết sức muốn nhục nhã nàng “Hoàng Thượng tứ hôn chỉ là chi nữ Vân phủ, chưa từng ghi là Thiển Y, cho nên , chỉ cần là nữ nhi của Vân Hồng Đào ta, tính là khi quân , cho nên , ngươi nhất định là gả Tướng quân phủ rồi. Lấy tư sắc bình thường của ngươi, gả cho Tướng quân là phúc đức tu luyện từ kiếp trước rồi”

      Vân Tâm Nhược trầm tĩnh nhìn về phía , trong mắt hàn băng nhất thời chậm rãi biến mất , đôi mắt trong trẻo như ánh trăng tái , buồn cười , phúc khí mà cho Vân Thiển Y hưởng thụ ư, Vân Hồng Đào quả thực dối trá đáng thương, tại mới nhớ tới còn có nữ nhi khác , cùng người như vậy tức giận đáng, thể nghe lọt được câu nào mà

      lấy chồng!”Nàng ném ba chữ , hề nhìn về phía xoay người rời

      Vân Hồng Đào kinh ngạc nhìn Vân Tâm Nhược xoay người , thân thể giống như đông cứng lại

      Nữ nhi này biểu ngoài ý muốn của , tốt! Tính tình đủ cứng rắn , nhưng là, trong mắt lên loạt tính kế, lấy hay lấy, phải quyền của nàng.

      “Ta nhớ nha hoàn của ngươi gọi là Tử Y phải !”Vân Hồng Đào híp hai mắt, khóe môi nâng lên ra mấy nếp nhăn , giống như hồ ly giảo hoạt, dự kiến nhìn thân ảnh nàng ngừng lại

      Tử Y! Vân Tâm Nhược xoay người, quần áo màu xanh quét độ cong uyển chuyển, môi đào tái nhợt cắn chặt lại , mâu trung lên tia thâm trầm duệ lực

      “Ngươi muốn làm gì Tử Y?”

      “Nàng được tốt lắm thôi”Ánh mắt như hồ ly của Vân Hồng Đào thèm nhìn nàng, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình ly trà “Khế bán mình của Tử Y còn có vài năm, nha đầu kia lớn lên cũng có vài phần tư sắc, ngươi đem nàng bán kĩ viện thế nào, hẳn là được ít tiền !” vòng vo chút. tiếp

      “Đại tướng quân là ngươi nhất định phải gả rồi , cho dù trói lại cũng phải đem ngươi buộc vào kiệu hoa , ngươi cần gì phải công hy sinh bồi thêm nha hoàn theo mình mười mấy năm?”Vân Hồng Đào nhấc khóe miệng, biểu tại tâm tình vô cùng tốt, mặc kệ nàng nhìn mình như người chán ghét nhìn con thú, vừa rồi tức giận, hơi hơi thoát bớt rồi, là người trong giới thương nhân , đương nhiên biết dùng biện pháp tốt nhất để giải quyết. Như thế nào để mình có lợi nhất, Vân Tâm Nhược muốn đấu cùng , đợi kiếp sau

      Được, tốt lắm! Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn Vân Hồng Đào trước mắt , đột nhiên , nàng nở nụ cười, cười giống như gió xuân tháng ba, cỗ lo lắng thị sát làm cho khuôn mặt nhắn của nàng thanh thoát hơn, nhưng là ý cười hề có trong đáy mắt. Lại tăng vài phần lãnh ý. Ngoài cười trong cười , làm cho người ta đoán ra

      tại hai người, giống như cha và con , mà là hai con hổ trong núi , ai cũng chịu nhận thua, hai hổ đánh nhau , đương nhiên con tổn thương

      Vân Hồng Đào vẫn chưa chú ý tới biểu tình cổ quái của Vân Tâm Nhược, còn thoải mái uống trà, nội tâm thập phần chắc chắn nàng đồng ý

      Quả thực, ly trà này của còn chưa uống xong . Vân Tâm Nhược cụp mắt xuống, lãnh ý thu lại vài phần

      “Ta đáp ứng ngươi”

      “Hừ…..”Hừ tiếng, Vân Hồng Đào đứng lên, nâng cao cằm, lạnh lùng ở cao nhìn xuống nàng, cười cười suy nghĩ, nàng biết tự lượng sức mình

      “Đáp ứng rồi , vậy ngươi tại có thể Vân Hồng Đào đuổi người, khắc cũng muốn nhìn gương mặt này. Càng xem càng phiền lòng “Về những chuyện khác, ta cho Phương tổng quản với ngươi”

      Giương mắt, Vân Tâm Nhược ánh mắt khinh thường liếc qua cái, vẫn là lẳng lặng đứng ở đó , đạm ngữ “Ta còn chưa xong , Vân lão gia liền vội vã muốn đuổi người như vậy sao?”

      tiếng Vân lão gia, làm cho cơn tức giận vừa xuống của Vân Hồng Đào trào dâng lên , tay run run chỉ vào mặt Vân Tâm Nhược “Ngươi gọi ta là cái gì? Ta là cha ngươi! Ngươi là cái nữ nhi bất hiếu”

      So sánh với Vân Hồng Đào tức giận thở hổn hển, Vân Tâm Nhược vẫn định thần nhàn nhã như cũ , đem chút lửa giận của để trong mắt, thanh như gió lốc cuốn tung bay ra

      “Cha, ngươi xứng làm cha sao?”Giống như thán, giống như phúng. Trong mắt chỉ có xa cách



      Chương 048 Điều kiện

      Edit: Kecil

      “Ta…..”Vân Hồng Đào rút lui về phía sau từng bước “Cha, ngươi xứng làm cha sao?”Những lời này ngừng vang vọng trong đầu , lần đầu tiên có người trắng ra những lời này, lần đầu tiên có người dùng sức đâm vào trương đơn bạc giấy này(chẳng hiểu chỗ này T_T). Lần đầu tiên, nội tâm bị trói buộc của bày ra lỏa lồ trước mặt người khác, bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề này, vẫn luôn chôn sâu ở đáy lòng, hôm nay , lại bị nàng thẳng ra lời như vậy , có thể lừa người khác, nhưng thể lừa chính mình. Tuy rằng chưa bao giờ quan tâm hỏi han gì về Vân Tâm Nhược, nhưng biết mình có hai nữ nhi. Con người có khi mâu thuẫn. ràng cực lực bỏ qua, nhưng vẫn tồn tại vĩnh viễn trong đáy lòng. thể xóa được

      Vân Tâm Nhược nhìn Vân Hồng Đào bị đả kích nghiêm trọng, trong mắt khí thế bức người

      “Đem nữ nhi từ để lại trong tiểu viện hoang tàn vắng vẻ, tự sinh tự diệt, bởi vì hạnh phúc Đại nữ nhi, lại muốn nàng thay gả, gả này phải hạnh phúc, mà là vào xà quật bàn nguy hiểm, nếu có ngày bị tố giác, là đầu ai rớt xuống? Là ai hi sinh mạng? là hủy hạnh phúc của ai? Hoàng đế tứ hôn, thiên hạ đều biết, ai dám làm mất mặt hoàng gia. Các ngươi có cả trăm ngàn loại biện pháp đem tội danh đổ lên người Vân Tâm Nhược, chết chỉ có nàng, hủy cũng chỉ có nàng”

      Vân Hồng Đào thể tin nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt lợi hại làm cho người ta kinh ngạc, ngôn ngữ sắc bén . thể thừa nhận, nữ nhi chưa bao giờ xem trọng này , thế nhưng lại thông minh tới cực điểm. thông minh này làm cho kịp trở tay. Còn làm mặt mũi cùng tôn nghiêm của bị đả kích nghiêm trọng. Tâm của toàn bộ bị đảo loạn, được nửa câu phản bác. Kỳ hết thảy những điều này cũng phản bác được. Nàng toàn bộ đều là

      “Muốn ta gả có thể, đáp ứng ta hai điều kiện là được”Vân Tâm Nhược mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng làm cho người ta thể nắm bắt được. Nụ cười môi nhợt nhạt, thản nhiên…..lại lạnh lùng mà xa cách

      !” hổ là thương nhân nổi danh của Thiên Trạch, chỉ chốc lát liền có thểổn định thể xác và tinh thần, thể lần nữa xem kỹ nữ tử trước mắt, vẫn muốn thừa nhận nữ nhi này làm cho rung động rất lớn

      “Thứ nhất, ta muốn khế bán mình của Tử Y”

      “Có thể, ngày mai ta kêu Phương tổng quản đưa cho ngươi”Vân Hồng Đào chần chờ nửa phần, trực tiếp đáp ứng , lại thầm vụng trộm đánh giá nàng, dung sắc(dung mạo , nhan sắc)tuy rằng bằng Y nhi, nhưng có đôi mắt thể sức sống, mâu sắc tối đen, lộ ra trí tuệ cùng linh khí của nữ nhân hiếm có thế gian. Thân hình mặc dù gầy yếu, lại có cỗ khí chất thanh cao, tiêu táo

      “Thứ hai”Vân Tâm Nhược khóe môi nhuộm đẫm lãnh khí, mở miệng “Từ lúc ta thay Thiển Y gả tới Tướng quân phủ, Vân Tâm Nhược cùng Vân phủ đoạn tuyệt hết thảy quan hệ”

      “Hết thảy quan hệ”Nhíu mày, nàng lặp lại những lời này

      Nàng nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Vân Hồng Đào, nàng nở nụ cười, cười thoải mái, cười tùy ý, chủ động cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, phỏng chừng ở Thiên Trạch nàng là người đầu tiên. Nàng để người ta có cơ hội lợi dụng nàng lần thứ hai. Mặc kệ về sau ra sao, Vân phủ này cùng mình hoàn toàn là gì nữa, cho dù vạn nhất có ngày, thân phận bị vạch trần, như vậy Vân gia tam tiểu thư thực biết sống ở nơi nào, cũng có chuyện gì. Đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho họ. Về phần thay gả, coi như giảm mấy tháng chi phí ăn mặc của Vân phủ

      Mà nàng mệt, cho nên tức giận lúc ban đầu mới có thể bình tâm xuống

      “Ngươi cái gì? Đoạn tuyệt quan hệ?”Vân Hồng Đào sợ hãi kêu tiếng, tức tới cả người phát run, hôm nay Vân Tâm Nhược quả thực lần đầu tiên làm cho người ta sinh khí nhiều như vậy

      “Đúng, đoạn tuyệt quan hệ”Nàng nặng câu nữa “Hơn nữa là tất cả”Gằn từng tiếng, từng chữ ràng, như thấm vào tâm người nghe

      Ba tiếng, Vân Hồng Đào tạp nát chén trà thượng đẳng trong tay, từng mảnh lẳng lặng nằm im nơi đó, nước trà chưa uống hết cũng làm ướt tấm thảm nhung

      Vỡ nát chỉ là chén trà, còn có quan hệ tốt đẹp lắm của cha con họ, tựa hồ thể hàn gắn lại được nữa, cùng còn tồn tại

      A

      Chương 049 Uy hiếp cùng phản uy hiếp


      Edit: Kecil


      “Nghiệt nữ…..ngươi đừng mơ tưởng!” thanh nghiến răng nghiến lợi. Vân Hồng Đào tức giận tới ngực phát đau, ngừng vuốt ngực mình lại, thân là chủ nhà Vân phủ uy nghiêm sao có thể bị khiêu khích như vậy, nữ nhi của mình thế nhưng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, truyền ra ngoài, chẳng phải tự mình thành trò cười cho thiên hạ sao , tuyệt đối đồng ý


      “Nga….”Vân Tâm Nhược vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thân hình cũng di động nửa phần, tựa hồ những chuyện trước mắt đều có trong dự kiến của nàng, ngay cả việc nghe Vân Hồng Đào cự tuyệt cũng biết trước


      “Ngươi có thể cự tuyệt ta, ta cùng có thể lấy chồng , nhưng Vân Thiển Y rốt cuộc còn cơ hội rồi”Dừng chút, nàng nhàng phủ tay lên trán mình chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt thanh bụi Vân Hồng Đào“Ngươi , vị Thanh Hàn Quốc sư kia còn có thể hay lại muốn nàng”(nguyên văn là “gả ăn ở phụ” mà hiểu, chắ đại loại cũng na ná cái kia)


      “Ngươi uy hiếp lão phu?”Vân Hồng Đào sắc mặt như đêm giông tố tháng tám trầm. Nàng sao có thể biết chuyện Y nhi cùng Thanh Hàn Quốc sư, mà lúc này, cũng phải nghĩ lại


      “Ta uy hiếp ngươi, tựa như ngươi vừa rồi uy hiếp ta thôi”Vân Tâm Nhược thản nhiên hồi phúng. Căn bản đem tức giận của Vân Hồng Đào để trong mắt, mỗi người đều có uy hiếp chính mình, nếu uy hiếp mình chính là Tử Y, như vậy cần nghi ngờ, uy hiếp của Vân Hồng Đào chính là Vân Thiển Y. Vân Tâm Nhược a Vân Tâm Nhược, ngươi đúng là có người cha tốt a


      hề nhiều, Vân Tâm Nhược đối với Vân Hồng Đào hành cái lễ sơ sài, Tử Y giáo lễ phép cơ bản nàng vẫn biết, tuy rằng nàng thập phần khinh thường Vân Hồng Đào, nhưng là, việc nên làm nàng cũng bỏ qua


      “Vân Lão gia, ngươi có thể suy nghĩ chút, ngày mai cho ta câu trả lời thuyết phục” xong, khinh ảnh xoay người, lại lúc trước mắt có ai, trong đôi mắt xuất chút thần sắc phức tạp


      Nàng biết Vân Hồng Đào đồng ý, cái Vân Tâm Nhược đổi cái Vân Thiển Y, lựa chọn như vậy, đương nhiên đồng ý, trận thoạt nhìn chính mình ngay từ đầu thắng, nhưng chỉ chính nàng biết, nàng thua, thua tự do, kỳ liền thua toàn bộ


      Nhìn mạt áo xanh kia chậm rãi rời xa tầm mắt mình, Vân Hồng Đào giống như thương lão , suy sụp ngồi ghế, bị chính nữ nhi của mình mạch thị, bị chính nữ nhi của mình kêu Vân lão gia, bị chính nữ nhi của mình cứng rắn buộc đoạn tuyệt quan hệ cha con, những điều này tất cả mọi người ai có thể chịu đựng được, tuy rằng chưa từng chờ mong gì ở nàng, nhưng dù sao cũng là con thân sinh. Máu mủ tình thâm, thể thay đổi, Vân Hồng Đào mặc dù trì chiến thương trường nhiều năm, nay lại thành cái phụ thân cực kì thất bại(Máu mủ tình thâm:ọe , chả thấy tình chỗ nào thâm chỗ nào, đối xử còn ác hơn người dưng, mặc dù đúng là zậy hê hê)


      Suy nghĩ lại, căn bản cần suy nghĩ lại, thể để cho Thiển Y gặp chuyện may, nàng là nữ nhi mình cưng chiều nhất, nàng là huyết mạch duy nhất của nữ nhân mình nhất


      Đoạn tuyện đoạn tuyệt, vốn là người nên xuất , chờ mong gì. tại cứ giải quyết như vậy . Vì thế, dựa vào lưng ghế, hướng ra ngoài hô to tiếng“Người đâu…..”


      Hết thảy lựa chọn đều có kết quả, mà có lẽ cho tới bây giờ vốn có lựa chọn


      Xoay người, Vân Tâm Nhược lại gần bên hồ nở đầy hoa sen kia, lẳng lặng đứng bên bờ, trong hồ mùi hương tản mát trong khí, thêm chút hơi ấm khỏi làm cho người ta say mê


      trời mảnh thâm lam, có vài cụm mây bay như khối lụa mỏng, có chút mông lung, bên hồ dương liễu lả lướt, giống như mỹ nhân thướt tha, gió thổi cành liễu nhàng lay động, nhìn kỹ thế nhưng có chút xinh đẹp tuyệt sắc. Hoa này, hồ này, sợ là về sau còn cơ hội thấy nữa


      Nhưng là, nàng lạnh nhạt cười, trong trẻo mà lạnh lụng mi tâm chậm rãi giãn ra, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ tháng ba, trong bình tĩnh lộ ra sợ hãi, ba phần lạnh lùng, còn có năm phần dũng cảm, gió thôi y phục tung bay, nhưng là thân thể gầy yếu lúc này lại đứng thẳng trước gió, nếu có ngày, nàng lần nữa có được tự do, nàng buông tay. Mặc kệ chuyện gì đến? Nàng quyết tâm trong lòng, phong cảnh hợp với lòng nàng, nhưng lại có khả năng đả động nhân tâm

      Chương 050 Có phó Tử Y


      Edit: Kecil


      lúc lâu sau, nàng mới trở lại bí phương viên, còn chưa tới cửa, liền nhìn thấy thân ảnh nho ngồi ở cửa, tựa hồ ngủ. Cái kia là….Tử Y. Vân Tâm Nhược bước nhanh đến trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng cổ dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua, ấm áp như xuân, làm cho ánh mắt của nàng hơi hơi có chút chua xót, chớp chớp vài cái xoán tan lệ trong mắt


      Nàng nhớ , lần đầu tiên nhìn thấy Tử Y, Tử Y cùng mình vượt qua vô số ác mộng, nàng luôn cười, chẳng sợ đối phương xa lạ là nàng


      “Tiểu thư, người lại thấy ác mộng?”


      “Tiểu thư, người lại ăn cơm, nếu ăn người chả có miếng thịt nào đâu!”


      “Tiểu thư, về sau Tử Y làm thân nhân của người được ?”


      “Tiểu thư, có Tử Y ở đây, người đơn!”


      Vân Hồng Đào có lẽ có thể dùng nhiều loại biện pháp làm cho nàng thay Vân Thiển Y xuất giá, nhưng là biện pháp nào hữu dụng hơn bằng dùng Tử Y uy hiếp nàng , làm cho nàng cam tâm tình nguyện, làm cho nàng có nửa điểm đường lui, tân nương tình nguyện, có người biết nảy sinh những chuyện gì, cũng có người biết trong phủ có rất nhiều chuyện xấu ai biết


      Thương nhân khôn khéo như vậy, quả bắt được nhược điểm lớn nhất của nàng. Làm cho nàng thể đáp ứng


      Bất quá, Tử Y, ngươi sắp được tự do. Trước mắt đây là chuyện duy nhất có thể an ủi nàng


      Cười cười, nàng xóa tan tất cả những cảm xúc vừa rồi, chỉ còn mảnh vân đạm phong thanh, tinh sơ minh nguyệt, tay nhàng vỗ vỗ bả vai Tử Y, giọng kêu“Tử Y, tỉnh tỉnh……”


      “Ân….”


      Tử Y xoa xoa ánh mắt, từ lúc tiểu thư bị tổng quản mang , nàng liền lo lắng, tuy rằng tiểu thư qua chuyện này cùng thân phận của nàng liên quan, nhưng là nàng thể lo lắng, vì thế ngừng ở cửa bí phương viên tới lui, thẳng đến đều nhanh cấp nàng san bằng( biết ghi ra ntn cho dễ hiểu nữa). Bất tri bất giác, hiểu sao lại ngủ


      “Tiểu thư?”Rốt cuộc Tử Y tỉnh táo lại, đôi mắt nhíu lại, lệ đột nhiên ngã nhào, tiểu thư của nàng, trở lại


      “Tiểu thư, người sao chứ?”Tử Y lo lắng nhìn Vân Tâm Nhược từ xuống dưới, cực kì lo lắng hỏi


      Lắc đầu, Vân Tâm Nhược đứng lên, thuận tiện kéo Tử Y còn ngồi dậy, trả lời“Ta sao.”


      “Vậy lão gia tìm người có chuyện gì?”


      Vân Tâm Nhược ngón tay nhàng giật giật, cho Tử Y cái cười yếu ớt, cười đến cực thiển bi thương. Tử Y sơ ý hoàn toàn nhìn ra được


      có chuyện gì”Nàng tránh nặng tìm trả lời. muốn đem chuyện mình cùng Vân Hồng Đào ra, sau đó thẳng vào bí phương viên. Giương mắt nhìn lên, bên trong vườn cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng tâm tình bất đồng


      Tử Y bỉu môi, tin lời của Vân Tâm Nhược. Gót chân vội vàng theo sau Vân Tâm Nhược, hô gọi


      “Tiểu thư, ngươi gạt người. Lão gia gọi người, nhất định phải có chuyện gì chứ?”


      “Người cho Tử Y nghe được , chừng Tử Y có thể hỗ trợ!”


      “Tiểu thư…….”


      Lá khô đầy sân, Huân thảo đơn, lạnh lùng, toàn bộ những điều này đều quen thuộc tiếng ồn ào mấy phần nóng bỏng, toàn bộ đều như có thêm sức sống, giảm ít ảm đạm cùng tịch liêu


      Vân Tâm Nhược đột nhiên xoay người, làm cho Tử Y theo phía sau mém chút nữa đụng thẳng vào lưng nàng


      Tử Y vỗ vỗ ngực, giận dữ “Tiểu thư người đột nhiên dừng lại sao lại Tử Y tiếng nào, vạn nhất đụng người té làm sao, toàn thân người cũng có được mấy lượng thịt đâu”


      Quan tâm lại thâm vài phần ý tổn hại. Miệng Tử Y có khi cũng thực độc mà


      “Tử Y….”


      “Ân?”


      “Ta đói bụng……”


      “Ta……….”


      Tử Y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vân Tâm Nhược , khỏi thở dài, nhịn được thất bại, mười lần hỏi mười lần ra được cái gì?“Tốt lắm, Tử Y lập tức lấy đồ ăn”Nàng tức giận , dù sao tiểu thư nhà nàng cũng vì bất kính trong lời mà tức giận


      Lúc gần , lại vẫn lo lắng nhìn nàng từ đầu tới chân đánh giá cẩn thận phen. Thấy khuôn mặt nhạt như gió thu của tiểu thư, lại biết vì sao làm cho nàng cảm giác trong lòng vi toan


      Nàng xoay người bước nhanh chạy , đây là làm sao vậy? Cảm giác là lạ


      Thẳng tới lúc nhìn thấy thân ảnh kích động của Tử Y, Vân Tâm Nhược mới ngẩng đầu nhìn lên trời, vạn dặm bát ngát trời xanh. Lòng của nàng càng phát ra phiêu hồ…..
      gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 051 Thành toàn

      Edit: Kecil

      Cơm nước xong, Tử Y dọn dẹp tốt hết thảy, mới vừa ra ngoài Phương quản gia vào. nhìn thấy Vân Tâm Nhược đọc sách, liền im lặng đứng bên, câu nào.

      Vân Tâm Nhược ngồi ở bàn tay cầm sách, ngón tay nhàng lật trang sách, thanh lật sách sàn sạt vang lên. lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phương tổng quản, kỳ nàng sớm biết vào, cũng biết tới làm gì? Nàng phải là người nhiều, mở miệng, nàng cũng tự nhiên trước. Đương nhiên, đối với Phương tổng quản này, theo như vừa rồi chính là muốn làm phiền nàng đọc sách, ấn tượng của nàng đối với tốt hơn nhiều lắm, Phương tổng quản này tuy rằng làm người chanh chua, cũng chỉ là cái tiểu nhân

      “Tam tiểu thư!”Bị Vân Tâm Nhược nhìn chăm chú, Phương tổng quản hành lễ, ngày xưa trong mắt chỉ có khinh thị nay lại cung kính, lại vẫn có chút bội phục

      Vân Tâm Nhược gật gật đầu, buông sách tay, đứng dậy“Phương tổng quản có gì muốn giao cho ta lấy ra

      “Vâng….”Phương tổng quản đáp. thầm bội phục vị tiểu thư băng tuyết thông minh này, từ phía sau lấy ra hai trang giấy. Hai tay dâng lên trước mặt Vân Tâm Nhược, giải thích:
      “Trong đó tờ là khế bán mình của Tử Y, tờ khác là của Lão gia đưa cho tiểu thư”

      Vân Tâm Nhược tay cầm hai tờ giấy trong tay , nhìn kỹ, giấy trắng mực đen viết ràng, tờ thứ nhất quả thực là khế bán mình của Tử Y, có dấu tay Tử Y đó

      Mở ra tờ giấy thứ hai, chỉ thấy mặt giấy viết“Tam nữ Vân Tâm Nhược của Vân Hồng Đào, ngỗ nghịch nghe lời, coi thường trưởng bối, ta cùng con này đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau Vân Tâm Nhược sinh lão bệnh tử, giàu có khèo khó gì quan hệ đến Vân phủ”

      Ngỗ nghịch nghe lời, coi thường trưởng bối, tội danh tốt, quả thực hết thảy đều nằm trong dự kiến của nàng, xem ra nàng thực làm Vân Hồng Đào tức giận ít, Vân tam tiểu thư a Vân tam tiểu thư, những việc hôm nay ta làm, mong là vừa lòng ngươi, cần phải sợ có ngày nếu ngươi thực bị người khác nhận ra cũng có thể vui vẻ sống qua ngày. Về phần Tử Y, biết lát nữa nhìn đến khế bán mình của mình có biểu tình gì. Nàng – thực chờ mong a! Nghĩ như vậy khỏi có ý cười nhợt nhạt bên khóe miệng

      Phương tổng quản vẫn nhìn Tam tiểu thư trước mắt, tất nhiên là biết hai tờ giấy kia viết cái gì, tại đối với Tam tiểu thư , chút cũng đoán được, nhưng là, cái nữ tử nho , lại có thể cùng lão gia đưa ra hai điều kiện, nhận thua chút nào, hơn nữa thế nhưng có thể làm cho lão gia chỉ có thể đồng ý mà thể gì, chấp nhận điều kiện kinh thế hãi tục này. Xác thực , những gì nàng làm, đúng là thế tục thể chịu được, là sai mười phần, nhưng là, ai ép buộc nàng, ai đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người nàng, mà nàng lại chấp nhận gánh nặng đó, khí độ này, dũng khí này, làm cho người ta thể bỏ qua. đối với nữ tử này lại thêm vài phần kính ý

      Dù sao cũng là Lão gia cùng Đại tiểu thư sai trước a!

      “Tam tiểu thư”Phương tổng quản khỏi mở miệng“Lê Hân tướng quân là người ngay thẳng, điều binh trác tuyệt, phải là người ti tiện, tự nhiên điều kiện cuộc sống phải như người bình thường, vậy dù Tam tiểu thư gả , cho dù sau này phát chân tướng, cũng đối với tiểu thư có nhiều thương tổn lớn lắm”Dừng lại, nhìn thấy nụ cười bên miệng Vân Tâm Nhược còn chưa giảm, tiếp tục “Hơn nữa, Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư dù sao cũng là tỷ muội, máu mủ tình thâm, tam tiểu thư tất nhiên muốn nhìn thấy Đại tiểu thư cả đời buồn bực vui!”

      Lời này cực kì có ý bên trong, vừa muốn an ủi Vân Tâm Nhược, ý lại bảo chuyện đại gả này cũng phải kết quả quá xấu. Lại cho nàng biết đó là điều nàng phải làm(đoạn này na ná thế chứ phải nguyên văn)

      Vân Tâm Nhược gì, đặt tờ giấy tay xuống bàn, tới trước cửa sổ, mở ra, gió bay vào nhàng thổi loạn tóc nàng. Sợi tóc khẽ lay động, lướt qua hai má nàng, trong đáy mắt trong như hồ nước lại xuất tia ảm đạm, nàng thành toàn người khác, nhưng là, ai thành toàn cho nàng?

      Chương 052 Thử

      Edit: Kecil

      Phương tổng quản đứng ở chỗ cũ nhìn Vân Tâm Nhược đột nhiên ra hướng cửa sổ, ông đoán được lòng nàng nghĩ gì

      Mà nữ tử bên cửa sổ đột nhiên quay đầu, mở miệng :“Phương tổng quản có thể giúp ta làm việc ?”Có vài phần khẩn cầu , cũng có vài phần đoán

      Hảo ý của , nàng tất nhiên thấy được. Cho nên…….

      Phương tổng quản chút do dự gật đầu. Trả lời“Tam tiểu thư có gì cứ phân phó? Chỉ cần Phương mỗ có thể làm được, nhất định tận hết sức lực”

      Nghe được như vậy, Vân Tâm Nhược thở ra, quả nhiên, nàng đoán đúng. Vì thế :

      “Sau khi ta gả , có thể giúp ta chiếu cố Tử Y chút được ?”Nàng cầu gì khác, chỉ có cái này. Nàng mang Tử Y vào phủ Tướng quân, nơi đó mình nàng là đủ rồi

      “Tam tiểu thư, người định mang Tử Y sao?”Phương tổng quản cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, cũng thập phần kinh ngạc, hiểu , nàng cố hết sức lấy lại khế bán mình của Tử Y, cũng là vì Tử Y mới cam tâm thay gả, vì sao tại lại muốn đem nàng bỏ lại nơi đây

      cần”Vân Tâm Nhược lắc đầu, vào nội thất, chỉ chốc lát ôm ra cái hộp khéo léo, đưa tới tay Phương tổng quản. Ý mở ra.

      Phương tổng quản vừa mở ra, thấy bên trong có vài món trang sức, mấy thỏi bạc, mặc dù phải vô giá, nhưng là cũng có giá trị

      “Tam tiểu thư, đây là?….”

      Vân Tâm Nhược cũng nhìn cái hộp trong tay , lời khỏi có vài phần chua sót“Ta mang Tử Y theo , tương lai biết được”

      Ngắn ngủn hai câu , Phương tổng quan trong lòng nhất thời hoàn toàn hiểu được, phát tiểu thư này thiện lương, đem này nọ trả lại trong tay nàng, mở miệng . Thanh leng keng hữu lực“Tam tiểu thư yên tâm, chỉ còn Phương mỗ còn ở đây ngày, Tử Y nhất định có việc gì. Đây là Phương mỗ cam đoan với tiểu thư”

      Vân Tâm Nhược lại đem này nọ đặt trở lại tay , kỳ vừa rồi nàng chính là muốn thử, lúc nàng đem hòm giao lên tay , va chạm vào cánh tay Phương tổng quản, xem ra mình đoán sai, cũng có nhìn lầm người, Phương tổng quản này quả nhiên là người có thể nhờ cậy. Đương nhiên thuật đọc tâm của nàng lợi hại như vậy, chỉ cần vừa chạm vào, là có thể đọc được tất cả nội tâm, phải biết rằng, lòng người là sâu nhất, khó dò nhất, nàng chỉ là tiếp xúc Phương tổng quản trong nháy mắt, cảm nhận đối với mình có nửa phần ác ý. Thậm chí cũng có thể mơ hồ cảm thụ được chút đồng tình trong . Phương tổng quản này người cũng có vài phần chính khí

      Kỳ chỉ cần điểm ấy thôi đủ, nàng cười đạm, chỉ vào cái hộp trong tay Phương tổng quản :“Nếu Phương tổng quản tiếp nhận, về sau giao cho Tử Y là được”

      Nghe được lời của nàng, Phương tổng quản mới đem cái hộp thu lại, thầm quyết định, những thứ này ngày sau nhất định giao cho Tử Y, tiểu thư đáng thương, từ khổ, người thương, tương lai lại biết là hạnh phúc hay bất hạnh, chỉ hy vọng Đại tướng quân sau khi biết được chân tướng, làm khó đứa đáng thương này. trách Đại tiểu thư có người trong lòng. Cũng mắng Hoàng Thượng hạ chỉ .Nam hôn nữ gả, vốn là chuyện cực kì bình thường, nay lại ồn ào như thế. Khổ nhất cái vô tội chính là nàng

      Nhìn Phương tổng quản trầm mặc, Vân Tâm Nhược lại đem ánh mắt nhìn về phía xa xa, ánh mắt hết sức sâu thẳm, lại tự nhiên có tịch liêu bên trong, thẳng đến lúc Tử Y trở về

      Khi Tử Y trở về, nhìn thấy Phương tổng quản, thân mình co rúm lại chút, Phương tổng quản cũng chỉ hảo ý đối với nàng cười cái, nhìn thấy tươi cười, Tử Y lại toàn thân thoải mái

      “Tam tiểu thư, ta đây trước phục mệnh”Phương tổng quản xoay người hành lễ, “Về phần đáp ứng chuyện của tiểu thư, Phương mỗ nhất định làm”

      Sau đó đợi bọn họ trả lời, liền ôm hộp trong tay ra cửa phòng

      Tử Y lôi kéo ống tay áo Vân Tâm Nhược, mới vừa thoát khỏi cái cười kia của Tổng quản tỉnh lại, Hỏi“Tiểu thư, Phương tổng quản đáp ứng người cái gì?”

      Vân Tâm Nhược trả lời, quay lại cầm lấy tờ giấy bàn, mà tờ khác cẩn thận gấp lại bỏ vào túi trong tay áo, để Tử Y nhìn thấy

      “Tiểu thư, ta chuyện với tiểu thư a!”Tử Y nàng tại là thập phần đồng ý, cho phép Tiểu thư nhà nàng tạm thời câm điếc. Hôm nay sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy, nếu cho nàng biết nguyên nhân, nàng tuyệt đối nghẹn chết

      “Tiểu ……”Còn chưa xong, chỉ thấy Vân Tâm Nhược nhanh chóng đem tờ giấy kia để ra trước mắt nàng, thành công ngăn cản nàng tiếp tục cằn nhằn

      Chương 053 Đêm trước khi xuất giá


      Edit: Kecil


      Chỉ thấy Tử Y hai mắt trợn lên, trong mắt nước mắt lập tức trào ra, toàn thân kích động run run


      Nàng tuy rằng biết chữ nhiều lắm, nhưng là ba chữ khế bán mình, nàng tuyệt đối nhớ lầm. Lúc nàng biết, còn ngây thơ, bị người ta đem bán vào Vân phủ, tờ giấy khế bán mình, làm cho nàng từ nhi trực tiếp biến thành gã nô tài thấp hèn, cái gì sống dơ bẩn. Sống mệt mỏi , nàng đều trải qua, cái gì chèn ép nhục nhã, nàng cũng trải qua, đến lúc gặp Tam tiểu thư, cuộc sống nàng mới tốt lên chút, tuy rằng Tam tiểu thư được sủng ái, nhưng là đối với mình giống như tỷ muội đồng tình, chưa bao giờ bạc đãi, đến lúc Tam tiểu thư rồi, gặp được Tam tiểu thư tại, tuy rằng ít , nhưng vẫn giống như thân nhân của mình


      tại, khế bán mình trước mắt làm cho nàng kích động biết làm sao, sợ chỉ là giấc mộng


      “Tiểu thư, đây là có chuyện gì?……Tử Y….khế bán mình của Tử Y sao lại ở đây?”Nàng ngừng khóc thút thít, ngữ khí có chút khàn khàn, trong mắt nước mắt càng ngày càng nhiều


      Vân Tâm Nhược lấy ra cái khăn mặt đưa cho nàng, Tử Y cầm lấy liền hướng lên mặt lau. Động tác có chút thô lỗ


      “Tử Y về sau còn là cái nô tài nữa, có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình”Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ý tứ trong lời ràng. Làm cho người ta đoán ra. Mà cách đó, ngữ khí lại có chút hơi hơi hiu quạnh


      “Đúng vậy, Tử Y về sau có thể theo Tiểu thư, muốn có thể Nghe như vậy, Tử Y mới nín khóc mỉm cười, cao hứng tiếp nhận khế bán mình, nhìn nhìn lại, sờ soạng lại sờ soạng, giống như đối với bảo bối


      Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ là trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua tầng đau thương


      Hoàng Thượng ban chỉ cho Huyền Vũ Đại tướng quân Lê Hân, trong lúc nhất thời mọi người trong thiên hạ đều biết, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người cao hứng, cũng có người thương tâm, Lê Hân tướng quân là người như thế nào, là Chiến thần của Thiên Trạch Hoàng triều, lại đột nhiên bị đạo thánh chỉ hôn nhân trói buộc, hơn nữa Tướng quân phu nhân tương lai phải Công chúa, cũng phải Quận chúa, mà là nhi nữ của thương nhân, tuy rằng dung mạo tuyệt sắc vô song, dung sắc tú lệ, nhưng là, vẫn có người ngước mặt lên trời hô to bất công, Hoàng Đế bất công, vì sao chuyện tốt này, phải rơi xuống người mình. Trong vài ngày dẫm nát tâm của đám lớn khuê các


      Bên ngoài tại sớm sôi trào như thái dương tháng tám, ánh sáng ngập trời, bên trong Vân phủ vui mừng mảnh, hồng chuyên lục ngõa, hồng mang tung bay, nơi nơi đều là khí vui mừng, người bên trong Vân phủ mặt đầy hồng quang


      Làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn là, nhiều ngày nay, cửa lớn Vân phủ ngừng có người ra ra vào vào, miệng đầy lời chúc, đồ vật quý hiếm trăm món, giống như nước lớn đổ ào vào Vân gia, từ quan viên Vương gia, cho tới thương nhân đầy tớ, nhất nhất đều tự mình tới cửa, mang tiếng là tới chúc mừng, kì thực là nịnh nọt . Vân phủ nhiều ngày thu nhiều bảo vật, phỏng chừng có thể so sánh với quốc khố


      Vân Hồng Đào tiếp đãi tất cả, mặt mảnh tươi cười, mỗi khi tiếp nhận vật gì, gặp qua người nào, nụ cười mặt lại sâu sắc thêm chút, tâm cũng áp chế phần


      Vân Thiển Y cũng bước khỏi cửa, chỉ lẳng lặng đứng ở Vân Nguyệt các, tiếp tục thêu kiện hí thủy uyên ương, từ khi biết Vân Tâm Nhược nguyện ý thay gả, lòng của nàng liền tràn ngập đủ loại mâu thuẫn, áy náy, bất an, cùng với kinh hỉ. Nàng ngừng động tác trong tay, từ bên cạnh khung thêu đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, váy màu vàng nhạt chậm rãi lướt qua mặt đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ, tùy ý có thể nhìn thấy sắc đèn đỏ thẫm, bọn hạ nhân tới tới lui lui qua lại, có khi dừng lại vào tai nhau vài câu, có khi cũng có thể nhìn thấy Vân Hồng Đào cùng số gương mặt xa lạ, biết thân phận là gì, nhưng có thể thấy được vẻ cao sang


      Đến bây giờ, nàng vẫn là như lọt vào sương mù, hạ chỉ tứ hôn, Huyền Vũ đại tướng quân, Tam muội thay gả, những việc này toàn bộ ngừng quay cuồng lần lượt thay đổi trong đầu nàng, hợp lại làm cho nàng bối rối, nhưng là, dứt bỏ những việc này, nàng lại cũng người nọ khoảng cách càng ngày càng gần, về sau có cơ hội mượn lí do tới phủ Tướng quân gặp người kia


      Hết thảy có thể như nàng mong muốn sao? Kia chỉ có trời biết. Tương lai cho tới bây giờ đều là hay thay đổi, phương thức biến hóa vượt xa tưởng tượng của con người. Chỉ sợ đến lúc đó, là khó có thể tiếp nhận



      Chương 054 Tử Y: phi gả y

      Edit: Kecil

      Bên trong vườn bí phương viên, ánh nến nho sáng lên, giống như đốt sáng hy vọng trong đêm đen, bão cát sa thổi, ánh sáng chập chờn, bàn là cái khăn hỉ thêu vàng, còn có thân sắc lửa đỏ y phục tân nương, những thứ này là vừa rồi Phương tổng quản mang theo vài hạ nhân đưa tới, màu sắc đỏ thẫm, tiên diễm như máu , kim tuyến tú thành bàn long ngọc phượng, trong phú quý mang theo cát tường, ngân tuyến vẽ thành uyên ương hí thủy, tình ý nồng đậm

      Gả y đỏ thẫm theo ánh nến chiếu ra càng thêm diễm, mà trước bàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào y phục đỏ thẫm ,đôi mắt thanh thiển cũng phiếm tầng màu đỏ nhàn nhạt

      Chi tiếng, cửa bị người khác đẩy ra, chúc quang ngừng lóe sáng, sau đó lại lần nữa im lặng tỏa ra ánh sáng, lửa ngừng đốt tàn nến chảy xuống, nhưng là vẫn như cũ lẳng lặng nhìn, tinh thần phiêu xa đâu đó, ánh mắt đạm mạc, thoáng chút trống rỗng, toàn thân lên cảm giác đơn

      Tử Y lấy tay vỗ lên bả vai, mệt chết nàng được, gần đây có lượng khách lớn tới Vân phủ, cho nên nô bộc lớn gì cũng bận rộn túi bụi, ngay cả Tử Y cũng bị kéo ra ngoài hỗ trợ, Đại tiểu thư thành thân, đều nhanh chóng đem bọn họ mệt muốn mất nửa cái mạng

      nhàng đẩy cửa ra, nhất thời cỗ lo lắng đánh úp lại, nhìn nhìn Vân Tâm Nhược bên cạnh bàn, biết vì sao, lòng của nàng lại có chút cảm giác ê ẩm,tiểu thư như vậy, làm cho nàng cảm giác thực xa xôi. Nhìn thấy người, nhưng lại thấy được tâm

      Lắc đầu, Tử Y đem ý nghĩ kỳ quái trong đầu đá văng ra, khế bán mình người nàng, tại nàng là người tự do, nàng chờ cơ hội tốt rồi cùng tiểu thư rời nơi này

      Đúng rồi, cẩn thận nhìn lại, tiểu thư nhà nàng nhìn cái gì a? Nghi hoặc đem ánh mắt của nàng nhìn về phía trước bàn……Vải đỏ, kim tuyến, ngân biên…..Trời ạ! Đây là cái gì a?

      Vừa đến gần thấy như vậy, dọa nàng hồn phách muốn bay mất, cái này phải gả y sao? Đây là gả y của Đại tiểu thư, hôm nay lúc phòng may mặc vừa đưa đến, nàng còn liếc mắt nhìn xem cái mà? Nhưng là, tại sao gả y này lại chạy đến bí phương viên?

      Gả y là chân dài hay là mọc cánh, sao lại tự mình bay đến đây. Trong đầu nàng tự nhiên xuất ý nghĩ kì quái, gả y màu sắc lửa đỏ mọc cánh, bay a bay, đúng đúng. Nàng nhanh chóng đá bay tư tưởng kỳ quái trong đầu mình. Vẫn là hỏi người trong cuộc tốt hơn

      “Tiểu thư……Đây là cái gì?”Tử Y chỉ vào gả y đỏ thẫm bàn hỏi. Ngữ khi run run giống như nhìn thấy quỷ

      Vân Tâm Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Y cái, tiếp theo ánh mắt lại dừng ở kiện gả y bàn. Hỏi lại Tử Y:

      “Ngươi nhìn thấy sao?”

      “Ông trời, đây là sao, gả y của Đại tiểu thư sao lại chạy đến đây được?”Tử Y vội vàng cầm lấy gả y bàn ôm vào ngực, lo sợ tới muốn khóc“Phải thừa dịp người ta còn chú ý trả về mới được” xong liền chuẩn bị chạy ra hướng cửa

      “Tử Y……”Vân Tâm Nhược kêu nàng ngừng lại, sau đó đứng lên, cầm lấy kiện gả y trong tay nàng, đặt trở lại lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt Tử Y, khuôn mặt kia thế nhưng lại thể vẻ kích động, tròng mắt ửng đỏ tựa hồ tùy lúc đều có thể rơi lệ

      Vân Tâm Nhược cảm giác cỗ chua chát từ yếu hầu trào ra, nàng nhắm mắt lại, nuốt ngược vào vị chua sót kia, mặt lại lên tươi cười như gió

      “Tử Y, ngươi đem nó , ta mặc cái gì xuất giá đây?”

      “Xuất…..xuất….xuất giá……”

      Miệng Tử Y lắp bắp lặp lại hai chữ đó, sợ hãi nhìn về phía Vân Tâm Nhược, lão gia đột nhiên muốn gặp tiểu thư, ngày hôm sau Phương tổng quản mang đến khế bán mình của nàng, tiểu thư mấy ngày nay trầm mặc…. lẽ…..

      Nàng mạnh mẽ cầm chặt gả y bàn, ngón tay dùng sức níu chặt, thanh có chút khàn khàn. “Tiểu thư……ngày kia người gả đến phủ Tướng quân là Đại tiểu thư mà phải ?”Trăm ngàn lần, trăm ngàn lần cần như suy nghĩ của nàng

      Vân Tâm Nhược vẫn như cũ nhạt nhẽo nở nụ cười, nhưng là nụ cười lại chua chát hơn rất nhiều. “Tử Y, gả tới đó phải tốt sao? Ngươi phải Đại tướng quân là Chiến Thần sao. phải cái kia nam nhân là bao nhiêu nữ nhân tưởng đập đầu cũng phải gả sao? Nay là ta được gả, ngươi phải là nên thay ta thấy cao hứng sao?”

      phải….. phải……” tiếp nhận được tin tức như vậy, phải các nàng cùng nhau rời Vân phủ sao? Vì sao người gả phải là Đại tiểu thư, mà lại là tiểu thư của nàng?



      Chương 055 Khoái hoạt xuất giá?

      Edit: Kecil

      Người khác biết tiểu thư, nhưng Tử Y nàng mà biết sao? Tiểu thư nhà nàng nhất là tự do, còn có cái kia lúc ngủ thường xuyên kêu Lôi ca ca. Lập gia đình, hủy bỏ tất cả của Tiểu thư. Hơn nữa, ràng gả là Đại tiểu thư, nàng dám tưởng tượng, nếu bị phát , tiểu thư bị đối đãi tàn khốc như thế nào nữa. Bị thương….hoặc là chết….

      Cầm trong tay gả y. đột nhiên cảm giác muốn bỏng tay, giống như lửa đốt thiêu cháy tay nàng, loảng xoảng tiếng, gả y như phá bố rơi xuống mặt đất, mảnh màu đỏ kia, giống như máu đâm vào mắt làm nàng bị thương, còn có lòng của nàng

      “Tiểu thư, người vì sao phải gả, chúng ta phải rời nơi này sao? Tiểu thư, lẽ người quên…..Lôi ca ca của người sao?”

      Ba chữ Lôi ca ca, như khối băng đá lạnh lẽo đâm vào lòng Vân Tâm Nhược, giống như trăm ngàn cây châm , mỗi cây đều hướng thẳng vào trái tim nàng, ê ẩm chát chát

      chút sắc ý thê lương lên mặt nàng, giống như ngàn phàn quá tẫn thương nhiên, cũng giống như nhiều lần trải qua thế thê lương

      Nàng đem Lôi ca ca của nàng….

      Đánh mất…..

      “Tiểu thư, Tiểu thư!”Tử Y đứng lên, ôm chặt lấy Vân Tâm Nhược“Tiểu thư, người khóc ra được ? Van cầu người, cần nở nụ cười nữa….. Tử Y cầu người”

      Vân Tâm Nhược trát hạ tiêm trưởng mắt tiệp, bóng đen đạm sắc lên hai gò má non min. Trong mắt giọt lệ nào, nàng vỗ bả vai Tử Y

      Bỏ tay Tử Y ra, Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y mặt đầy nước mắt trước mặt, đời này còn có người nguyện ý vì nàng Mà rơi lệ, nàng muốn thỏa mãn

      “Tiểu thư, chúng ta đào tẩu được ?”Tử Y lau nước mắt, nàng đứng nhìn Tiểu thư gặp chuyện may

      Trốn, có thể trốn được sao? Có năng lực chạy trốn tới đâu?

      Vân Tâm Nhược nhặt lại gả y mặt đất, tử y lại trước nàng, giựt lại gả y trong tay nàng, gắt gao ôm chặt

      “Tử Y , ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá được ?”Vân Tâm Nhược mặt xuất chút nụ cười, giống như đứa bình thường thuần khiết chưa từng bị thương qua

      Tử Y lại cảm giác trận gió lạnh lẽo thổi đến bên người, lãnh đến làm cho nàng phát run, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, mở mắt nhìn Vân Tâm Nhược

      “Tiểu thư, khế bán mình của Tử Y?…..”

      phải…….”Biết nàng muốn gì. Vân Tâm Nhược đánh gãy lời nàng“Vân Thiển Y có người trong lòng, nàng có gả ra ngoài cũng chỉ buồn bực vui mà chết. cho nên ta thay gả”

      “Nhưng là, Đại tiểu thư phải tỷ tỷ ruột của người……”Tử Y tin, tính tình Vân Tâm Nhược, nàng phải hiểu được hết, nhưng cũng nắm được năm phần. Tuyệt đối phải vì nguyên nhân này, trực giác cho biết chuyện này cùng nàng có liên quan

      “Tử Y, làm cho ta khoái hoạt xuất giá được ?”Lại là câu này, giống như suy nghĩ gì nhiều, nhưng là ý cười đạm mạt kia lại đánh vào lòng nàng

      Tử Y đồng ý, vì thế khỏi gật đầu. Tuy rằng nguyên nhân, nhưng là Tiểu thư nhà nàng như vậy, về sau bất luận ra sao, vô luận phát sinh chuyện gì, là phúc hay họa, Tử Y nàng đều ở cùng Tiểu thư, cùng nhau đảm đương

      Vân Tâm Nhược vỗ vỗ bả vai Tử Y. chỉ lưu lại cho nàng chút lạnh nhạt. xoay người ra cửa phòng, tối nay, trăng, sao. Chỉ có gió nhàng thổi tới, thổi tới người, có tia lạnh lẽo

      Bí phương viên đóng cửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng lạn bên ngoài, xa xa còn truyền đến từng trận thanh chuyện, nàng tựa người lên cây, thân cây thô ráp, ma sát lưng của nàng, thực thoải mái, ngón tay tinh tế trắng bệch lần lượt thay đổi, ánh mắt nhìn về phía phương xa, về nơi có tiêu điểm

      Nhân sinh của nàng, lại đem dến cho nàng cái tân lao sủng….
      gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      @Met Culan hihi,sợ e tụt cảm xúc nữa ý mờ, cẩn tất vô áy náy mờ :yoyo51::yoyo51:
      linhdiep17Met Culan thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      chị đọc xem thích ko làm với e cho vui:yoyo51::yoyo51:, cũng tầm hơn 50c thôi, nghe bên ttv bảo dễ thương lém, nữ truy mà :yoyo19::yoyo19:
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :