Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 041 Cái gọi là đại

      Edit: Kecil

      Mặt trời chậm rãi mọc lên , chiếu vào giọt sương phiến lá , giọt sương phiến lá mơ hồ phát ra ánh sáng màu lục , tới khi chiếc lá chịu nỗi sức nặng của giọt sương , trượt xuống đầu lá , rớt xuống thấm vào trong đất , trong khí có hơi thở mùi bùn đất , mặc dù phải có nhiều loại hoa thơm , nhưng cũng thập phần dễ ngửi

      Bên ngoài phòng ngẫu nhiên cũng có vài con chim bay quá , truyền đến thanh chim chíp , trong phòng lại im lặng cực kì. Bên trong bài trí đơn giản , hai ba cái ghế mộc , sắp xếp gọn gàng trong phòng , tuy có chút cũ nhưng được lau chùi sạch

      Lúc này, trong phòng có nữ tử áo xanh , tay trái nắm cảống tay áo tay phải , tay phải cầm bút lông , thần sắc thoạt nhìn có vẻ bình thản , nhưng mi lại nhíu chặt , nàng thất thần nhìn chữ viết bàn

      Có lẽ bởi vì bản chất thông minh , có lẽ bởi vì cả ngày làm gì chỉ luyện tự(tập viết chữ), có lẽ là bởi vì tâm vô tạp niệm( suy nghĩ lung tung , bận lòng cái gì), chữ của nàng có chút tiến bộ , tuy rằng phải như nước chảy mây trôi , nhưng cũng có chút phiêu dật , chữ cũng tốt , thơ cũng tốt , nhưng là, lúc viết, chút mực theo đầu bút rớt xuống , giọt ở trang giấy , từ từ lan rộng ra

      “Đáng tiếc, đặt bút thành công , viết thất bại , vẫn là thất bại.”Vân Tâm Nhược tự với mình , trong lòng có chút tiếc hận , nét bút đầu tiên của nàng rất được , đến cuối cùng lại bởi vì giọt mực này mà hỏng , than hơi , nàng lại bắt đầu cầm lấy tờ giấy khác , đặt lên bàn , lấy chút nước , lần nữa nghiên mặc***tốt lắm , nhúng bút lông vào mực vừa phải , chuẩn bị hạ bút , chợt nghe thanh cửa phòng bị dùng sức đẩy ra

      Tiếng động lớn này làm ngay cả sàn nhà cũng muốn chấn động , làm cho bút trong tay Vân Tâm Nhược hơi hơi quơ quơ , ngòi bút giống như dính giọt sương , theo ruột bút hạ xuống , rớt xuống giấy , nhất thời , trang giấy trắng tinh sạch xuất giọt mực lớn , nàng nhìn nét mực trong giấy trắng , trong mắt cũng bắt đầu nhiễm chút đen , càng ngày càng đen

      “Tiểu thư! Đại a! Đại a…..”Tử Y có chút chú ý tới sắc mặt xanh trắng của tiểu thư nhà nàng, la lớn cái chuyện đại mà nàng vừa nghe được ở phòng bếp , nga , đúng đúng , phải là đại , là đại đại , phi thường đại . Đại ly kì chuyện

      “Tiểu thư, có đại , người biết ? Vừa rồi…..”Nàng đẩy cửa ra , bước chân chạy nhanh hướng tới Vân Tâm Nhược , giống như sợ nàng nghe thấy , ở bên tai nàng kêu lớn lên , nhưng là nhìn thấy tiểu thư nhà nàng người giống như bức tượng, tay cầm bút lông buông , cúi đầu nhìn xuống giấy bàn , trang giấy chấm to đen đen , đó là……nước mực…..

      Gặp…..Tử Y mặt lập tức đỏ bừng , trong lòng hơi hơi có chút bất an , tiểu thư nhà nàng tuy rằng bình thường tính tình có chút cổ quái , có khi nửa ngày phun ra được nửa chữ , nhưng là ở chung lại vô cùng tốt , ngươi có thể ăn của nàng , có thể ngủ giường của nàng , có thể cùng nàng phân biệt lớn , phải cung kính vì nàng là tiểu thư . Đương nhiên , những điều này chỉ áp dụng được với Tử Y , nhưng là , tiểu thư nhà nàng lại cực kì chán ghét người khác quấy rầy lúc nàng viết tự , bởi vì trước mắt việc luyện tự này , là việc duy nhất nàng muốn làm , thảm rồi…..nàng gặp rắc rối

      thầm lè lưỡi , Tử Y chậm rì rì ra phía sau tiểu thư , tận lực để ý tới ánh mắt ăn thịt người của nàng , sau đó có chút cầu xin giải thích hành vi vừa rồi của mình“Tiểu thư , Tử Y phải cố ý , chỉ là vừa rồi kích động quá , cho nên , nhất thời chú ý tiểu thư luyện tự…..ha ha……”Nàng bên cười ngây ngô , bên cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Tâm Nhược , thấy ánh mắt đáng sợ của Vân Tâm Nhược nàng lập tức thối lui…..nàng tại thể thừa nhận , ánh mắt tiểu thư nhà nàng tuy rằng ăn thịt người , nhưng là…..thực dọa người

      Vân Tâm Nhược mâu trung trong trẻo , biểu tình bực mình cũng chậm rãi biến mất , sau đó nàng buông bút , nhìn nét mực lớn giấy, đặt bút thất bại , bại trung chi bại…..

      Chương 042 Rời sao?

      Edit: Kecil

      , chuyện gì?”Thở dài , nàng đem tờ giấy bàn thu hồi , lấy ra trang giấy mới , ngẩng đầu hỏi Tử Y lúc này giống như tiểu tức phụủy khuất , nhìn nàng bộ dạng này , ai mà sinh khí cho được(sinh khí :tức giận)

      “Ai…..”Tử Y bứt rứt nắm đầu ngón tay , dưới đáy lòng thở phào nhõm , nguy hiểm giải trừ……

      “Là như vầy nè tiểu thư”Tử Y nhớ tới chuyện đại mình vừa nghe , mặt mày giấu được vui sướng“Vừa rồi có thánh chỉ đến oa! Là thánh chỉ a! Đương kim Hoàng thượng tự mình viết , hơn nữa nghe là được vị đại quan tuyên chỉ nữa?”

      Thánh chỉ? Vân Tâm Nhược ngừng động tác trong tay , tâm nháy mắt rung động vài lần, hỏi“Viết cái gì?”

      Tử Y ánh mắt cười mị , làm như thánh chỉ đó có liên quan tới mình“Đại tiểu thư được Hoàng thượng tứ hôn , tiểu thư người biết ? là Tứ hôn a! Hơn nữa đối phương là Huyền Vũ Đại tướng quân nổi danh chiến thần a!”Trời ạ! Tử Y nàng là rất kích động , thân là người trong Vân phủ , gặp chuyện may mắn như vậy , nàng cũng thấy hãnh diện a

      tới đây , tay chân nàng quơ qua quơ lại biểu đạt kích động của mình , giống như sợ Vân Tâm Nhược hiểu được

      “Tiểu thư, người cái này có phải hay là thiên đại hảo ?”(chuyện lớn mà còn cực tốt) hồi lâu Tử Y mới phục hồi lại tinh thần , nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược , lại thấy nàng vẻ mặt có chút đăm chiêu , hơn nữa thần sắc căng thẳng , ngay cả ánh mắt bình thường nhàng trong suốt cũng đen lại rất nhiều . Tiểu thư nhà nàng là làm sao vậy? tò mò quá?…..Tiểu thư vừa rồi tâm tình thực bình thường , nhưng là lúc này lạnh ba phần

      “Tiểu thư, thánh chỉ này có vấn đề gì sao?”Tử Y hỏi thử, cảm thấy kì lạ , lần đầu tiên tiểu thư vì chuyện của Vân phủ mà ra vẻ mặt này , giống như gặp chuyện gì đó nghiêm trọng , làm cho tâm trạng nàng cao bỗng dưng tụt xuống , cực kì bất an

      Đại tiểu thư được tứ hôn , có vấn đề gì sao?

      Tứ hôn , Vân Tâm Nhược nghe hai từ này , trong lòng giống như bị cái gì đó đè lại , cảm giác thực nặng nề , từ lúc vào thế giới này , nàng tựa hồ quên cái tai họa ngầm lớn nhất , lúc trước nàng đồng ý cùng Vân Tâm Nhược trao đổi thân phận , trừ bỏ báo đáp ân cứu mạng của Vân Tâm Nhược , vì bảo hộ Tử Y, hơn nữa còn vì chính mình lúc đó đối với nơi này biết gì , cho nên cứ bình an vô sựở đây, chỉ nghĩ đơn giản ngày nào đó mình rời , nhưng là lại hoàn toàn quên mất thân phận này , tạm thời quên , có nghĩa quên vĩnh viễn . giờ yên tĩnh , có nghĩ là vĩnh viễn yên tĩnh

      Vân Thiển Y chung tình với Quốc sư Thanh Hàn , đây là chuyện cần hoài nghi , mọi chuyện im lặng , lại bị đạo thánh chỉ đánh nát , thánh chỉ này chỉ phá vỡ yên bình của Vân Thiển Y , mà còn có của nàng . Ở cái triều đại này , nữ tử hoàn toàn có quyền tự chủ, chỉ biết vâng theo cái gì mà tam tòng tứ đức , lần này là Vân Thiển Y , lần sau có phải hay tới lượt mình

      Khẽ cắn môi , nàng nhìn Tử Y , ánh mắt có chút đen tối thấy , có chút cảm xúc biết là gì lướt qua , Tử Y bị nàng nhìn thân thể cương trực chút , ánh mắt tiểu thư rất kỳ quái , giống như muốn lột hết quần áo mình , kì quái dọa người

      “Tử Y , chúng ta cùng nhau rời được , ngươi có muốn theo ta ?”Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ngữ khí chắc chắn . Trong đôi mắt lên chút chờ mong . Nàng nghĩ lưu Tử Y lại , lần trước Tử Y vận khí tốt , có mình thay thế trộm long tráo phượng , lần này mình rồi , có khả năng có Vân Tâm Nhược thứ ba ,mạng của Tử Y có biết thể còn hay nữa

      ? đâu?”Tử Y vẫn là như lọt vào sương mù , mơ hồ lạc loài , nghe hiểu gì cả ?

      Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía bên ngoài , đôi mắt có chút u ám, thanh ràng truyền tới lỗ tai Tử Y“Ta nghĩ rời Vân phủ”

      “Cái gì? Tiểu thư muốn ?”Tử Y thanh đột nhiên cao lên , ở trong bí phương viên nghe thập phần chói tai , Vân Tâm Nhược đâu, nàng vẫn là hiểu, ý của tiểu thư là sao? Sao phải rời ? Tiểu thư thực là bình thường……Thiên….Tử Y nàng đau đầu quá . Tại sao lại có loại tình này? Nhưng là, tiểu thư vừa rồi gì? Chúng ta?……Nàng lại nhìn về hướng thân ảnh đơn bạc kia . Đột nhiên lại có chút hiểu được

      Nàng quay đầu nhìn Tử Y , nở nụ cười thanh nhã , trả lời đáp án mà Tử Y muốn biết“Ngươi nghĩ đúng , ta chính là muốn giống vị tiểu thư kia của ngươi rời , bất quá ta là muốn mang ngươi theo”

      Chương 043 Rời khó

      Edit : Kecil

      “Tiểu thư!……”Tử Y mắt có chút hồng hồng , cảm động là giả . Tuy rằng thời gian ở chung chỉ có mấy tháng , nhưng là tình cảm của nàng đối với Tiểu thư lại cực kì thâm , vì cứu nàng cùng Tam tiểu thư mà nàng ở lại Vân phủ , nguyện ý cùng nô tì ăn cơm chung bàn , tuy rằng tiểu thư ít chuyện , nhưng nàng biết tiểu thư luôn im lặng quan tâm mình . Tuy rằng nàng biết tiểu thư sớm hay muộn cũng có ngày rời , nhưng là nàng nghĩ tới , tiểu thư cho mình cùng tiểu thư . Tiểu thư thông minh như vậy, đương nhiên biết nếu nàng rồi mình ở đây xong , cho nên mới muốn mang mình theo. Nàng nhìn vào ánh mắt của Vân Tâm Nhược, mạnh mẽ gật đầu

      “Tử Y nguyện ý, nguyện ý cùng tiểu thư rời

      Nàng chưa bao giờ có kiên định tín nhiệm như thế , nhưng là hôm nay tiểu thư cho nàng , cùng nhau rời , nàng chiếu cố tiểu thư , bảo hộ tiểu thư, tiểu thư ngây ngốc như vậy phải có mình chiếu cố mới được . Nàng tin tưởng tiểu thư cũng giống nàng . Các nàng tại tuy danh nghĩa là chủ tớ , nhưng kỳ quan hệ bọn họ lại giống như thân nhân

      Nhưng là Tử Y nhớ tới kiện khác , trong lòng lại băn khoăn

      Nàng bất an nhìn Vân Tâm Nhược , thanh có chút thất bại“Tiểu thư, lão gia tuy rằng quá sủng ái tam tiểu thư , nhưng là Vân phủ cũng phải dễ dàng thoát ra như vậy. Nơi này tuy rằng có ít người nhận thức Tam tiểu thư , nhưng muốn ra phủ vẫn là rất khó”Tử Y giống như nghĩ tới cái gì, tiếp tục “Lần trước Tam tiểu thư cùng gia cũng là rất khó trốn , may sao bởi vì có Tử Y cùng Tiểu thư ở đây, nên có người khả nghi . Ra phủ có bảo vệ nghiêm tra(nghiêm khắc , kiểm tra).Hơn nữa, hơn nữa…..Tử Y khế ước bán mình còn ba năm” tới đây , Tử Y thanh càng ngày càng , càng ngày càng có dũng khí

      Vân Tâm Nhược cũng sợ run lên chút , nghe Tử Y xong , trong lòng có chút ám trầm , như tảng đá quăng vào tâm , mặt hồ tĩnh lặng bỗng gợn sóng , từng vòng từng vòng nhiễu loạn tâm mình , ba năm , ba tháng nàng cũng muốn chờ được , thời gian càng dài , biến cố càng lớn. Nhưng là , ánh mắt của nàng bỗng nhiên toát ra kiên định , tuy rằng nàng biết vì sao Hoàng Đế đột ngột tuyên chỉ như vậy , nhưng là nàng biết , thánh chỉ này đối với mình trận bão táp lớn , từ nay về sau , Vân phủ chỉ là nhà của Phú thương , mà còn có đỉnh núi là Đại tướng quân dựa vào, nếu khi đó muốn thoát , càng thêm gian nan

      Mà cuộc sống như vậy , nàng muốn

      Vân Tâm Nhược nhàng mở miệng , ánh mắt lại vô cùng kiên định“Tử Y , ngươi đừng lo , chúng ta nhất định Nàng để cho sinh mệnh mà mình vất vả có được lại biến mất , nàng đem vận mệnh của mình giao cho người khác . Nàng sống , sống cách tự do tự tại

      Nghe câu đó , Tử Y dùng ống tay áo xoa xoa mặt , sau đó lộ ra chút tươi cười , đó là hỉ cực , cũng là hi vọng . Chỉ cần Tiểu thư nguyện ý , nàng cũng nguyện ý vì Tiểu thư làm bất cứ chuyện gì . Vân Tâm Nhược nhìn nụ cười mặt Tử Y , trong lòng cũng thấy nhàng, ngày mai bọn họ suy nghĩ tìm đối sách , làm sao cho thần biết quỷ hay rời khỏi nơi này . Nàng tin tưởng chính mình , cũng tin tưởng Tử Y . Con đường mà mình muốn , nếu thử , làm sao biết được có thành công hay

      Vì thế , nàng lại lần nữa vuốt tờ giấy mặt bàn , cầm lấy bút luyện tự , trong lòng lại thầm cân nhắc , nghĩ xem như thế nào để rời khỏi nhà giam này. Đề bút , trang giấy nhiễm nét mực , mang theo quyết tâm của nàng

      Tử Y cũng yên lặng đứng bên , giúp nàng mài mực .Ý nghĩ rời cũng thấm sâu trong đầu nàng

      Trong phòng càng trầm tĩnh hơn , chỉ có tiếng bút sàn sạt lướt qua trang giấy , mùi mặc hương lặng lẽ lan truyền khắp bí phương viên , làm cho nơi trong trẻo mà lạnh lẽo này tăng lên chút phong tình

      Chương 044 Người khách ngoài ý muốn

      Edit: Kecil

      Cùng lúc đó , đường đá cuội , có gã nam tử trung niên bước dồn dập , phía sau lướt qua trận gió thổi bay vạt áo nam tử , ngừng lay động

      thẳng tới tòa tiểu viện hoang vắng , mới dừng cước bộ lại , đánh giá cảnh tượng trước mắt , cửa gỗ có chút tàn phá , bài biển thiếu góc, ba chữ Bí phương viên rơi vào tầm mắt , miệng bất giác hơi hơi hạ xuống , hừ tiếng , chán ghét vươn tay đập cửa

      Thanh ba ba làm đám chim trong vườn giật mình

      “Ai a?”Tử Y quay đầu nhìn ra ngoài chút , thập phần tình nguyện buông trang giấy của Vân Tâm Nhược xuống, chữ tiểu thư mới tập viết xong nàng còn chưa xem đâu! là chán ghét

      Mà tiếng đập cửa càng lúc càng lớn , chết tiệt , muốn đập nát cửa của nàng sao! Nhấc váy , đôi giày chạy nhanh ra . Vừa chạy vừa kêu“Đừng gõ , đừng gõ , cửa của ta muốn rớt luôn rồi”Nàng thực sợ người nọ dùng thêm chút lực nữa cửa sụp mất

      Vân Tâm Nhược dọn dẹp tốt mọi thứ bàn , sau đó bưng ấm trà lên tự rót cho mình ly , vừa đặt tới bên miệng , liền thấy Tử Y tiến vào , sắc mặt có chút tái nhợt , ánh mắt cũng có sợ hãi. Nàng……..sợ hãi cái gì? Vân Tâm Nhược khó hiểu

      biết nha đầu kia gặp ma quỷ quái gì nữa

      “Tiểu thư….”Tử Y chậm chạp lại gần Vân Tâm Nhược , ánh mắt cũng ngừng hướng ra ngoài cửa phòng . thầm với nàng“Phương tổng quản đến đây”

      Phương tổng quản giương mắt nhìn thoáng qua nữ tử ngũ quan thanh tú trước mặt , xác định xem nàng có phải người mình muốn tìm hay , lại vô tình nhìn thoáng qua Tử Y , chút sát khí rất nhanh lên

      Tử Y co rúm lại chút , lần này nàng chết chắc rồi , vừa rồi khi mở cửa nàng đối với tổng quản vô lễ , hạ nhân Vân phủ ai mà biết thà đắc tội lão gia , chớ nên đắc tội tổng quản . Phương tổng quản này , tâm tình ngoan độc , trừng trị hạ nhân lưu nửa điểm tình cảm nào . Nhớ tới thủ đoạn của , Tử Y bị dọa tới nỗi lòng bàn tay lạnh như băng , bỗng nhiên dòng nước ấm áp đặt lên tay nàng , vuốt ve nỗi bất an của nàng , đôi tay trắng nõn bé gắt gao cầm chặt tay nàng“Tiểu thư…..”Tiểu thư mắt đỏ hồng lên , cảm kích nhìn về phía Vân Tâm Nhược . Đây là tiểu thư nhà nàng , tuy rằng rất ít chuyện , nhưng lại luôn xuất ở thời điểm người ta cần nhất , sao nàng có thể cảm động cho được

      Vân Tâm Nhược gì an ủi với nha hoàn bên người , ánh mắt khắc cũng ngừng nhìn chằm chằm Phương tổng quản

      “Bí phương viên đại môn(cửa lớn) rắn chắc , Phương tổng quản có ý định muốn đổi cái khác?”thanh kiêu ngạo siểm nịnh từ miệng Vân Tâm Nhược truyền ra , tuy rằng , nhưng lại hướng thẳng về hướng Phương tổng quản

      Gặp nguy loạn , trấn định tự nhiên , Phương tổng quản lần đầu tiên thực đánh giá nữ tử trước mặt, ánh mắt như lần đầu tiên thấy nàng , dung mạo ưa nhìn , nhưng so với Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương liền thấy nàng bằng , nhưng là ngoài ý muốn người nàng lại có cỗ khí chất cao quý, sóng mắt trong suốt , giống như bình thản vướng bận gì , nhìn kĩ lại làm cho người khác có cảm giác thể bình tĩnh . cảm giác vô hình làm cho người ta áp lực bức người

      Thu lại ánh mắt , nhớ tới mục đích hôm nay tới đây , cung kính hướng Vân Tâm Nhược hành lễ , cung kính bên ngoài chứ trong lòng hề có. Trực tiếp nhập vào vấn đề chính“Tam tiểu thư , lão gia thỉnh(mời)tiểu thư ra đại sảnh”

      Chương 045 Lần đầu gặp Vân phụ

      Edit: Kecil

      “Tiểu thư….”Nghe vậy , lòng bàn tay Tử Y càng phát lạnh , thậm chí toàn thân đều lạnh như băng . Sao đột nhiên lại kêu Tiểu thư ra đại sảnh , từ tới giờ Lão gia hề muốn gặp tiểu thư a! lẽ phát ra tiểu thư là giả….. ràng là thời tiết tháng ba , sao nàng lại thấy lạnh dữ vậy nè? Lạnh đến tận trong xương….

      Vân Tâm Nhược trong mắt cũng có chút hoảng hốt , sao đó trầm tĩnh xuống , nàng vỗ bả vai Tử Y , cấp cho nàng cái ánh mắt yên ổn , sau đó bên tai nàng “Yên tâm , phải chuyện thân phận của ta”Nghe câu đó , thần sắc Tử Y mới dịu xuống

      biết được hai chủ tớ này gì , Phương tổng quản nhíu hai mắt lại , che lại việc thoải mái trong lòng , sau đó có biểu gì tiếp tục :

      “Tam tiểu thư , nên để lão gia chờ”Ngữ khí tuy rằng cung kính như vừa rồi , nhưng lại thêm phần được kháng cự

      Vừa rồi Vân Tâm Nhược thấy được tàn khốc trong mắt Phương tổng quản , nàng buông tay Tử Y , mắt hạ xuống , tâm tư trăm chuyển , Phương tổng quản quả nhiên đơn giản ,ánh mắt như vậy chỉ sợ phải do nàng , nàng biết Vân Hồng Đào vì sao lại tìm mình? Nhưng trực giác , tuyệt đối phải là chuyện Tử Y nghĩ , nếu hoài nghi thân phận của mình mời mình ra đại sảnh như vậy ,mà trực tiếp cầm tên chỉa thẳng vào cổ mình cùng Tử Y

      Chỉnh lại quần áo , Vân Tâm Nhược cho Tử Y ánh mắt yên tâm , xoay người ra cửa , nàng có loại dự cảm , lần này là chuyện tốt , nhưng là chuyện gì , nàng đoán được , dù sao nàng cũng sắp biết rồi , binh đến tướng chặn , thủy đến thổ dấu

      Lúc này , trời còn mảnh xanh lam , mặt trời đỏ nhiễm nhiễm dâng lên , biểu thị hôm nay thời tiết tốt, nhìn cảnh sắc mặt trời mọc trước mắt, Vân Tâm Nhược nhìn thẳng hướng mặt trời đỏ , khóe miệng nhàng khơi mào độ cong cực mĩ , trong trẻo mà lạnh lùng hai tròng mắt cũng nhiễm thượng ít lo lắng , nhớ tới ước định cùng Tử Y, loại gọi là hy vọng chậm rãi dâng lên trong lòng , sinh mệnh còn , hy vọng cũng còn

      Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau , Phương tổng quản quay đầu lại , khỏi sửng sốt , cái kia Tam tiểu thư mà vẫn khinh thường , lúc này lại cho thấy hình ảnh cả đời quên được

      Nữ tử phía sau , lẳng lặng đứng ở nơi đó , áo xanh bay lên , sợi tóc theo gió lay động , gương mặt tinh mỹ , thủy mâu lộ ra hai chấm màu dỏ , con mắt như phát ra ánh sáng . Mà da như ánh tuyết bình minh , ở trong nắng sớm giống như ngọc bàn tinh thuận , môi xinh đẹp cong lên , ý cười trong đáy mắt , tựa hồ có thể thấy được linh hồn nàng . sơn , giấu giếm thủy , lại xinh đẹp có thể sánh bằng lưu vân bàn thanh

      thể thừa nhận , tuy rằng dung mạo bằng Đại tiểu thư, nhưng là khí chất đó , lại hơn rất nhiều

      có chút tò mò , nữ tử như vậy , đối mặt với chuyện tình kế tiếp như thế nào

      Phương tổng quản quay đầu trở lại, ánh mắt có phần đồng tình, bước chân nhàng lúc nãy , giờ lại nặng nề trầm trọng

      Lão gia quyết định như vậy , công bằng…..Ai……….

      Đại sảnh của Vân phủ to lớn , lúc này chỉ có mình Vân Hồng Đào đứng , ánh mắt thâm trầm khó hiểu , thân thể nhờ được bảo dưỡng tốt , vẫn như người trẻ tuổi bàn kiện khang , trừ bỏ khóe mắt có chút nếp nhăn , thấy tia già nua nào nữa, ánh mắt lợi hại kia chỉ thuộc loại thương nhân khôn khéo

      , thông minh , cũng khôn khéo . Nếu thểở nơi thương trường ăn thịt người như cá gặp nước được

      Lúc này . Phương tổng quản dãn Vân Tâm Nhược vào đại sảnh , thập phần cung kính đối với lão gia hành lễ “Lão gia, tam tiểu thư tới!”

      Nam tử đưa lưng về hướng bọn họ khoát tay , ý bảo ra ngoài , lúc Phương tổng quản lui ra ngoài , lại liếc mắt sâu thâm nhìn Vân Tâm Nhược cái, trong ánh mắt đó thế nhưng lại có vài phần lo lắng.
      caoduong, linhdiep17gaubonganvung thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngoài gia ra cũng có người lọt hố rồi........:yoyo14:..........:yoyo6:.........:yoyo14:.......tha hồ kêu gào nhá mẹt.........đồng cảm....đồng cảm......:nod:.........ta thấy mùi ngược CHuẩn bị bắt đầu rồi đó......:shiver:
      caoduongMet Culan thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      ngược tầm ngang chương 80 là hết rồi:yoyo45::yoyo45:, đoạn sau toàn cảm động thôi gia ơi :yoyo63::yoyo63::yoyo63:
      caoduonglinhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ít qúa ngược có 80 chương thôi hỏ..........mắt gia sưng goài.......mua thuốc cho gia .......:th_108:..........
      caoduongMet Culan thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      lắm thương lắm:yoyo45::yoyo45::yoyo45: mà hổng có làm gì đc:yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      caoduonglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :