Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      tự nhiên gia làm e vỡ mộng :yoyo48::yoyo48:
      caoduonglinhdiep17 thích bài này.

    2. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 026 Chết tâm

      Edit : Kecil

      tới gần nàng thân mình ngồi xổm xuống , ngón tay thô lỗ hung hăng nắm chặt cằm nàng , làn da non mịn nhất thời xuất mảnh hồng ngân ghê người . Tiếp theo lại truyền tới cổ nàng , từ từ bóp chặt lại

      cho ta biết , tại sao ngươi biết tên của ta? , nàng ở đâu?”Thanh lạnh lẽo từ miệng nam tử truyền ra , như băng châu giá rét làm tổn thương đáy lòng nàng . Bàn tay lại bóp chặt hơn , Vân Tâm Nhược hô hấp dồn dập , sắc mặt càng ngày càng trắng bệch

      !”Lại là tiếng gầm

      “Lôi ca ca……..” cổ truyền đến đau đớn , đau nát tâm can của nàng , Vân Tâm Nhược gian nan mở miệng , lại chỉ kêu ba chữ Lôi ca ca , về phần nàng trong miệng là ai . Nàng căn bản biết a ? biết sao có thể trả lời được?

      Hơn nữa , vì cái gì , vì cái gì trong trí nhớ của có nàng? Chỉ là mảng trắng bệch , giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống tay , ngón tay nam tử buông lỏng , tiếp theo lại dùng lực đạo lớn hơn nữa

      khí trong phổi càng ngày càng ít , Vân Tâm Nhược thấy sinh mệnh của mình sắp biến mất , nàng tại cảm giác được , tử vong tới gần mình . Tuyệt vọng , lạnh như băng . Cơn đau liên tục đánh vào lòng nàng

      Người muốn đoạt sinh mệnh nàng lại là Lôi ca ca , người mà nàng nhất…. người từng coi nàng là bảo bối . ! Lôi ca ca của nàng chết , phải , từ lúc bóp chặt cổ nàng , nàng biết , phải là Lôi ca ca mà nàng thương , tại trong lòng có nàng , nàng đối với chỉ là màu trắng xám . hoàn toàn quên nàng . Có lẽ nàng chết tốt hơn , chết thống khổ nữa

      Kỳ , đối với nàng mà , tại sống so với chết càng khó coi . Lòng của nàng , vừa rồi hoàn toàn chết

      Trước mắt càng ngày càng mê mang , tựa hồ xuất gian phòng màu trắng , cười , nam tử cũng cười , bọn họ tay gắt gao nắm cùng chỗ , mười ngón giao nhau rời

      Lôi Liệt nhìn nữ nhân bị mình bóp chặt cổ trước mắt , sắc mặt nàng tái nhợt như tuyết , trong mắt lệ ngừng trào ra , hề giãy dụa , khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười

      Nữ nhân chết tiệt , đây là cái biểu tình gì , Lôi Liệt cảm thấy giống như lửa thiêu cháy mình , nhiệt độ từ bàn tay trực tiếp đốt tới trong lòng , vừa muốn buông tay , chợt nghe giọng nữ nhân kêu to

      “Lôi ca! Người làm cái gì vậy?”

      Lôi Liệt đột nhiên buông tay ra , nhìn về hướng nữ tử , tay vẫn nóng bỏng như cũ , giống như bị tổn thương

      “Ngàn Lan….ngươi có việc gì chứ?” nhìn về chính tay mình , lại nhìn hướng Vân Tâm Nhược , trong mắt lên tia áy náy , vừa rồi có phải hay quá mức kích động , mà ánh mắt hướng về phía Đỗ Ngàn Lan , lại khôi phục như lúc đầu , chỉ có lo lắng đối với nàng

      Vân Tâm Nhược mềm nhũn ngã xuống đất , trước ngực phập phồng , hô hấp mỏng manh , mặt xanh tím . Giống như sắp hít thở thông mà chết

      “Ông trời! Vân Tâm Nhược…….”Nhìn Vân Tâm Nhược trước mắt ngã xuống , Đỗ Ngàn Lan trong mắt toan sáp . Mới vừa rồi còn cùng nàng chuyện , nàng còn hướng mình cười , vậy mà tại như nửa sống nửa chết nằm mặt đất. Nàng thậm chí dám đụng vào người Vân Tâm Nhược , sợ đụng vào thân thể lạnh như băng

      Nàng thể tin được , Lôi ca của nàng , giết người……..

      “A……..”Đỗ Ngàn Lan thương tâm quát to tiếng , nước mắt đột nhiên rớt xuống

      “Ngàn Lan, Ngàn Lan……”Lôi Liệt hoảng hốt vội vàng đem Ngàn Lan ôm vào trong ngực , nhưng cách nào làm cho thân thể nàng ngừng run run . Chết tiệt , vừa rồi đối với nữ nhân kia còn có chút áy náy, tại xem ra mình đoán sai , Ngàn Lan biết nữ nhân kia , nữ nhân kia quả thực có vấn đề

      “Khụ…..khụ….” trận ho khan từ miệng Vân Tâm Nhược phát ra

      “Vân Tâm Nhược!” Đỗ Ngàn Lan đẩy Lôi Liệt ôm nàng ra , quỳ gối kế bên nâng nàng dậy , nước mắt rớt vào khuôn mặt tái nhợt Vân Tâm Nhược , vợ chồng bọn họ hôm nay tạo cái nghiệt gì vậy , nàng đụng người ta làm bị thương . Lôi ca của nàng thiếu chút nữa bóp chết người ta…..

      Nhìn thấy Đỗ Ngàn Lan vì nữ nhân này khẩn trương như vậy , Lôi Liệt tức giận nắm chặt tay , nữ nhân khá lắm , dám đối với Ngàn Lan có ý đồ , ra vì vậy biết được tên . Nguyên lai nàng căn bản chính là cố ý tiếp cận Ngàn Lan , bọn họ hôm nay vừa đến Hoàng thành , căn bản trước kia chưa từng gặp qua nàng

      “Ngàn Lan , nữ tử đó cố ý tiếp cận nàng , mục đích là ta….”Lôi Liệt lửa giận ngập trời , thanh lạnh như băng“Nàng chẳng lẽ quên Trầm Băng sao?”

      Nghe câu đó , Đỗ Ngàn Lan vẫn tiếp tục nâng Vân Tâm Nhược dậy , buông ra .Tiếp cận Lôi ca, nàng xem sắc mặt trắng như tuyết này , nhìn thế nào cũng nghĩ là loại người đó , nhưng là……nàng biết nữa………

      Nàng sợ hãi chuyện như vậy phát sinh người mình . Lôi Liệt phải là người bình thường , thân phận cực kì phức tạp , từng có cái nữ tử tên Trầm Băng có ý đồ thông qua mình để tiếp cận , lần đó , phải chỉ thiếu chút nữa hại Lôi ca chết , cũng hại chết đứa mới tháng trong bụng mình

      Đỗ Ngàn Lan nhìn sắc mặt trắng bệch trong lòng , thể tin được , nàng lại là cái Trầm Băng khác , nhưng là Lôi ca thể sai . Vân Tâm Nhược , ngươi cũng là người như vậy sao? Cố ý làm cho ta đụng ngươi . Cố ý làm cho ta đối với ngươi sinh ra cảm tình, khó trách lúc ngươi nghe tên Lôi ca lại có loại sắc mặt đặc biệt . Ta nhìn lầm ngươi sao? Ngươi có biết ta thích ngươi….thích ánh mắt ngươi , nụ cười của ngươi . Vì cái gì……lại đối với ta như vậy?

      “Ngàn Lan!”Lôi liệt đau lòng lau giọt nước mắt mặt Ngàn Lan“Nàng biết tên của ta , làm ta tưởng ngươi …….”

      dám tiếp nữa , hung hăng đem Đỗ Ngàn Lan ôm vào lòng

      “Lôi ca ngươi chăng?”Đỗ Ngàn Lan nắm chặt quần áo trước ngực . Vẫn là thể tin , trong miệng Lôi ca là loại người tâm cơ sâu trầm , mục đích xuất chỉ vì Lôi ca của nàng , nhưng là , nàng vẫn thể tin được , trong cặp mắt trong suốt kia tồn tại linh hồn đáng sợ , dơ bẩn(có mà chị dơ bẩn có huhu , tội nghiệp Nhược tỷ của em)

      “Ngươi biết ? nàng cười rất đẹp , nụ cười rất trong sáng , ta thể tin được nụ cười đó là giả dối!”Đỗ Ngàn Lan vừa khóc vừa . Đối với Vân Tâm Nhược , nàng thất vọng

      Lôi Liệt đau lòng vỗ vỗ lưng Đỗ Ngàn Lan , trong mắt lên đau đớn . Ngàn Lan lần này thực thương tâm …. mặc kệ nữ tử kia có mục đích gì? cũng để cho nàng thực được, cũng tha thứ cho nàng. Trong mắt sát ý chợt lóe , sắc bén như lưỡi dao muốn cắt từng miếng thịt nữ tử mặt đất , coi nàng giống như độc xà ,mãnh thú

      Chương 027 Tâm tư Ngàn Lan

      Edit: Kecil

      Bọn họ chuyện như gió lạnh thổi vào lòng Vân Tâm Nhược , xuân tháng ba ấm áp , mà nàng lại cảm giác thân thể đông lạnh , lúc này , nàng cảm xác thân thể có thứ gì đó vỡ vụn ….Nàng đọc được nội tâm lạnh như băng , xa lạ của Lôi ca ca , cũng đọc được thất vọng bi thương của Ngàn Lan

      Nguyên lai , bọn họ là vợ chồng , nguyên lai bọn họ sớm có đứa . Hết thảy đều muộn , trong cuộc sống của Lôi ca ca còn Tiểu Nhược này…..

      Nguyên lai….tràng nổ mạnh kia chỉ mang thân thể họ , mà cũng mang cả linh hồn

      Giờ khắc này , tình của nàng còn , lòng của nàng chết , mà hồn của nàng cũng nát vụn…..

      Lôi ca ca…….đây là ngươi muốn sao? Ngươi muốn quên cuộc sống thống khổ kia , quên Tiểu Nhược , thương người khác , nếu đây là điều ngươi muốn , như vậy ta nên thành toàn cho ngươi phải ?

      Chính là vì sao lại đau như vậy? Vì sao bắt nàng phải lựa chọn!

      Lòng của nàng rơi vào đáy cốc sâu thẳm , thể thấy được tia ánh sáng nào

      Nàng mất hết tất cả, có còn lại chút gì ?….còn lại gì?

      Lôi ca ca , tại ta mới biết vì cái gì bướm vàng*** bay cũng trở lại , phải bởi vì dũng cảm , mà vì bên kia sớm có ai chờ đợi nữa

      Khụ….lại là trận kho khan , đánh gãy hai người ôm nhau , hai ánh mắt thần sắc khác nhau nhìn về phía nàng

      Vân Tâm Nhược thử mở miệng , yết hầu lại đau rát như bị hỏa thiêu, lại cảm giác đau , tâm nàng đáng ra nên có cảm giác đau nữa , phải chết rồi sao . Vì cái gì vẫn còn đau . Cười khổ tiếng , nếu còn cảm giác, vậy cho nó đau thêm lần nữa

      “Mặc kệ ngươi tin hay ? Ta chưa từng chủ động tiếp cận ngươi”Nàng gian nan mở miệng , nhìn về phía Đỗ Ngàn Lan trong lòng Lôi Liệt , trong mắt chua sót lướt qua, giống như đâm vào khóe mắt nàng , có cái gì lại chảy ra….

      phải là ngươi đuổi theo ta sao?”Nàng có chút chế giễu

      Nàng đem ánh mắt chuyển hướng Lôi Liệt , mặt trắng bệch cười lạnh như băng

      “Về phần ngươi”nàng nhìn , gằn từng tiếng mà “Ta , chính là nhận sai người , Lôi ca ca của ta , là người có vẻ ngoài giống ngươi , nhưng là , ngươi tuyệt đối phải Gió thổi qua , ánh mắt nàng trong suốt thấy đáy , hiển nhiên cực kì trống rỗng

      Đỗ Ngàn Lan cùng Lôi Liệt đồng thời sửng sốt , ánh mắt thuần khiết như vậy , làm cho Đỗ Ngàn Lan có chút chột dạ , đem mặt chôn vào ngực Lôi Liệt , nàng vừa rồi nghe đến Trầm Băng , có chút quá kích động, quả , chính mình đụng ngã Vân Tâm Nhược , cố gắng lôi kéo người khác cũng là mình . Quả …..là chính mình …… nàng thể phủ nhận , là chính mình hiểu lầm người ta . ràng biết là mình sai rồi , nhưng là…..vẫn thể………

      Lôi ca vì mình thiếu chút nữa bóp chết nàng , bản thân lại thiếu nàng lần nữa , thể làm cho Lôi ca cũng cảm thấy áy náy như mình, hơn nữa , nàng sợ , biểu tình của Vân Tâm Nhược , ràng là nhận biết Lôi ca , tuy rằng nàng chỉ là diện mạo giống nhau , cái này phải chỉ là trùng hợp thôi ? Lôi ca mất trí nhớ là chuyện có , nếu bọn họ nhận thức …..như vậy mình, ông trời…..nàng muốn . Cho nên , thực xin lỗi, Vân Tâm Nhược….

      Tha thứ cho nàng , nàng thể mất Lôi ca

      Lôi Liệt trầm mặc , hai tay che chở nữ tử trước ngực , đôi mắt tối đen như hàn đàm , biết suy nghĩ gì , nhìn ra vui buồn , nhưng lại sắc bén kinh người . nhìn thoáng qua Đỗ Ngàn Lan trong lòng , Đỗ Ngàn Lan lắc lắc đầu , sau đó lại dán chặt mặt vào trước ngực

      Lôi Liệt nhìn Vân Tâm Nhược , cái nữ tử tâm cơ thâm trầm , khinh thường , đáng để nhìn . Còn đem lỗi đổ lên người Ngàn Lan . Nàng biết được Ngàn Lan thiện lương , vạch trần nàng sao? Chuyện hôm nay hết thảy do nàng tự làm tự chịu , thể trách người khác

      khí tựa hồ đứng lại , chỉ nghe tiếng ba người hít thở ,bầu khí trầm lặng

      ————————————————————-

      Chú thích

      Bướm vàng : truyện về bướm vàng http://vietbao.vn/The-gioi-giai-tri/Buom-vang-dau-vai-ai/55222432/417/

      Câu truyện về người con hi sinh vì người mà chấp nhận hóa thành bướm vàng ba năm để chàng trai được sống , chàng trai lúc đầu luôn tìm , biết được có con bướm vàng luôn lượn lờ xung quanh mình . Hai năm sau bướm vàng quay lại tìm chàng , nhìn thấy bóng hình thương kề cận bên người con khác , nghe được mọi người bàn tán hai người sắp kết hôn , bướm vàng đau khổ . Ba năm dài đằng đặc trôi qua , Phúc thần (người làm cho hóa thành bướm vàng) ngày mai có thể trở lại hình người nhưng bướm vàng lắc đầu ” Dạ thưa xin cho con được là bướm vàng suốt đời” rồi vỗ cánh bay mất

      cương 028 Lại lần nữa lặp lại

      Edit: Kecil

      Vân Tâm Nhược hạ mắt xuống , lệ trong mắt nhịn được rớt xuống . Người quả đều ích kỷ , quên , từ nay về sau , nàng cần hy vọng , cần mong đợi nữa , nên giải thoát chính mình thôi

      “Các ngươi hạnh phúc sao?”Nàng đột nhiên hỏi câu mà bọn họ nghe cảm thấy rất kỳ quái , thanh của nàng rất , tựa như bằng hữu chuyện bình thường , chút oán hận

      “Đương nhiên!”Đỗ Ngàn Lan trả lời cần suy nghĩ “Chúng ta vẫn thực hạnh phúc”

      Lôi ca nàng , nàng cũng Lôi ca , nàng rất tự tin về điều đó. Nàng cùng Lôi ca thực hạnh phúc . Vừa xong lại phát có chút nhanh nhảu quá , nhắm chặt miệng lại xấu hổ

      “Vậy là tốt rồi….”Thản nhiên lên tiếng trả lời . đợi bọn họ có cơ hội phản ứng , nàng từ dưới đất đứng lên , bắt đầu quay lưng về phía bọn họ . Vết máu đùi nhìn thấy ghê người cũng chỉ nhoáng qua cái mà thôi . Giống như đóa hoa mẫu đơn tiên diễm , lại lộ ra thê lương…..

      Nàng cứ như vậy xa khỏi tầm mắt bọn họ , gì , cũng hỏi gì nữa…..

      Tới khi thân ảnh của nàng nhìn thấy nữa , Đỗ Ngàn Lan mới nhìn nam tử trước mặt

      “Lôi ca , chàng biết nàng sao?”Nàng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lôi Liệt “Chàng phải mất trí nhớ? nhớ gì về truyện trước kia sao? kia có phải hay là nữ nhân trước kia chàng thích?” Nàng có chút ăn vị , trong lòng đau

      Lôi Liệt nghe ra lo lắng trong miệng Đỗ Ngàn Lan , hai mắt có chút tức giận nhìn nàng , sau đó hung hăn hôn trụ môi đỏ mọng của nàng , tới khi Đỗ Ngàn Lan muốn thở nổi nữa mới buông ra. Trong mắt mảnh thâm tình . Dùng trán mình đụng vào trán nàng

      “Nàng a! nghĩ lung tung , ta đương nhiên biết nàng ta .Cho dù ta có nhớ lại thế nào? Ta chỉ có nữ nhân , qua để nó qua . Hơn nữa chúng ta ở Nhan quốc , mà nàng ta là người Thiên trạch hoàng triều , làm sao cùng ta có quan hệ được?”

      Tiếp theo nâng nàng đứng lên , vỗ vỗ hai má nàng , ám thanh “Thời gian còn sớm, chúng ta về nước thôi. Còn suy nghĩ lung tung xem ta thu thập nàng như thế nào”tà mị trong mắt chợt lóe . Đỗ Ngàn Lan ngượng ngùng cúi đầu

      Sắc mặt đỏ bừng ôm thắt lưng , nghe được lời kiên định trong tình của , nàng giống như ngâm mình trong mật ngọt , còn chút bóng ma trong lòng , chỉ có ấm áp

      “Ân…….”Nàng nhàng đồng ý , cảm giác tội lỗi đối với Vân Tâm Nhược hoàn toàn quên . Chỉ là , có thể quên sao?

      Lôi Liệt nghe nàng về nghi thức Tế thiên hôm nay . Đột nhiên ngực đau xót , bất động thanh sắc che ngực , trong đầu lên cảnh tượng màu trắng , đụng tới được , cũng thấy , chỉ có hình bóng….hình bóng mờ nhạt giống như người nào đó…. là làm sao vậy . Lắc đầu, bỏ qua hình ảnh vừa rồi , khuôn mặt đầy ý cười hướng về nữ tử trong lòng , dù sao cũng quên chuyện trước kia rồi , tại người là Ngàn Lan . Thê tử của , về sau còn có thể có con của

      Ân, thích cuộc sống như vậy , trí nhớ trước kia quan trọng , Ngàn Lan mới là quan trọng nhất!

      Ý cười môi càng lúc càng lớn . Chuyện vừa rồi , giống như tảng đá chìm xuống đáy biển , còn lưu lại chút gì trong lòng

      Thân ảnh hai người ôm nhau biến mất ở ngã tư đường , lâu sau , ở nơi bọn họ vừa đứng xuất mặt đầy lệ , yếu đuối như chiếc lá mỏng manh trước gió

      Nàng lẳng lặng đứng ở đó , giống như pho tượng có sinh mệnh , ánh nắng màu vàng chiếu xuống thân thể nàng , mềm mại dán vào hai gò má nàng . Sắc mặt quá mức tái nhợt, có vài phần mông lung cùng mê ly , lông mi thanh tú nhíu chặt lại , ánh mắt hướng về bóng dáng màu xanh nhạt

      đột nhiên xoay người , váy áo tung ra độ cong xinh đẹp. Giống như đêm đen nổi lên cuộn sóng , mà trong cuộn sóng là mảnh màu đỏ

      Kỳ nàng , chỉ là đứng núp ở nơi vụng trộm nhìn bọn họ , tận mắt nhìn bọn họ ôm , hôn môi , chính tai nghe bọn họ chuyện , từng câu từng chữ , nhất cử nhất động(từng động tác)đều xé rách tâm nàng , trái tim giống như bị cắn nát , toan , ngọt khổ , sáp, trăm ngàn cảm giác đau đớn

      Phật viết , nhân sinh có bát khổ : Sinh , lão , bệnh , tử , biệt ly , oán lâu dài , cầu thể , bỏ xuống được

      biệt ly , quả thực sống bằng chết

      Cảm giác đau lòng này…….ngay cả tia mặt trời , tia ấm áp đều là ước mơ quá xa vời , xa vời giống như tình của …..

      Ta ngươi , lại làm cho chính mình đau………..

      Lôi ca ca , nhân sinh thể thay đổi lựa chọn của mình , mặc kệ là đúng , hay là sai , quyết định phải chấp nhận kết quả , nếu có ngày , ngươi nhớ lại hết thảy , như vậy cũng mong ngươi hãy cười mà quên di…..

      Bất luận ta ở nơi nào , ta đều chúc phúc cho ngươi….được hạnh phúc

      ở ngã tư đường biến mất , con đường trống trãi , tuy rằng có vài người qua , nhưng cũng chỉ vội vàng đuổi theo hướng nơi náo nhiệt kia–Thiên nhai


      Chương 029 Nam tử như liên

      (Liên trong Bạch liên(1) = hoa sen trắng)

      Edit: Kecil

      So sánh ngã tư đường trống trải này với bên kia Thiên nhai người đông vui tấp nập hơn rất nhiều , sau nghi thức Tế thiên là đủ loại thi hội , khúc hội , hội hoa xuân . Thanh niên nam tử ngắm nhìn nữ tử , nữ tử thẹn thùng che mặt , mắt cũng ngừng nhìn về phía bọn họ . Ngẫu nhiên ánh mắt đồng thời giao nhau , đoạn giai thoại bắt đầu( chuyện tình)

      Trong tòa đình(2) tinh xảo , bốn phía hơn mười thị vệ đứng xung quanh , đồng dạng mặc trang phục màu đen , khuôn mặt nghiêm trang , ánh mắt gắt gao nhìn bốn phía , cỗ lực lượng phát ra toàn thân . Liếc mắt cái là biết thị vệ được huấn luyện nghiêm khắc

      Trong đình gã nam tử áo trắng ngồi , ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng , nhàn nhã uống chén trà xanh tay , nâng tay , cúi đầu uống trà đều là động tác nho nhã ,thể khí chất cao quý

      Nam tử khí chất tao nhã , thanh khiết như Bạch Liên

      bàn đá bộ dụng cụ pha trà

      Chỉ chốc lát sau , gã nam tử hắc y vào trong đình , thị vệ bốn phía cũng ngăn cản , ngược lại cung kính hướng hành lễ , giống như trận lốc cuốn vào , rất nhanh ngồi kế bên nam tử áo trắng , bưng lên chén trà đưa vào miệng

      “Hảo trà!”Uống xong , tán thưởng tiếng , lại tự mình rót tiếp ly .“Thanh Hàn , ngươi xem bên ngoài náo nhiệt như vậy , sao ra ngoài xem ? chừng có thể gặp được thê tử định mệnh của ngươi . Ngươi cho là ngồi ở đây nàng tự động đến tìm ngươi sao!”Ngữ khí thập phần càn rỡ , nhưng là lời lòng

      Tiêu Thanh Hàn nhìn Vân Long(vòng tay của a í) cổ tay , song long hí châu(hai rồng đùa giỡn viên trân châu),phía viên bảo thạch màu đỏ , cực kì chói lọi

      thản nhiên mở miệng !”thanh trước sau như , trong trẻo mà lạnh lùng

      Lê Hân buông chén trà , nhìn về phía Vân long ở cổ tay , khỏi bĩu môi , có chút phúng ý “Ngươi nhìn nó mỗi ngày , nó có thể giúp ngươi tìm được thê tử sao?”

      “Nàng đến đây”Tiêu Thanh Hàn thần sắc bình tĩnh như nước , ngay cả đầu cũng ngước lên ,mặc kệ Lê Hân trợn mắt há hốc mồm , vẫn nhàng vuốt ve Vân Long , cảm nhận cảm giác quen thuộc

      “Lúc nào? Nàng ở đâu?”Lê Hân đứng bật dậy , thập phần kích động, lại gần bàn đá hơn , ánh mắt bình tĩnh nhìn , bỏ qua bất cứ biểu mặt Thanh Hàn . Cái này là chuyện đại , sao lại chưa từng nghe qua . Thanh Hàn này cũng giữ bí mật quá !

      Tiêu Thanh Hàn nhàng ngước mắt lên “Mới đây thôi , ta cũng biết nàng ở nơi nào?”

      Lê Hân đặt mông ngồi xuống ghế , có chút thất bại khoát tay“Vậy cũng như , ngươi nhanh nhanh tìm được nàng , đừng quá chậm trễ”

      Tiêu Thanh Hàn nhíu mi ,

      “Đúng rồi”Lê Hân đáy mắt chợt lên tinh quang“Ngươi phải ta sắp hồng loan tinh động sao?” vẻ mặt hưng phấn ,sung sướng nên lời . Ngay cả thị vê ngoài đình cũng toàn bộ đảo mắt nhìn về phía

      “Ngươi gặp nàng rồi?”Tiêu Thanh Hàn cụp mi xuống , che giấu phức tạp trong ánh mắt . Trong lòng cũng hiểu , chuyện nên đến đến rồi….. chỉ là nghĩ nhanh như vậy

      “Đúng, chính là vừa rồi , ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng , liền quyết định nàng phải là của ta”Lê Hân thanh thập phần chắc chắn . Cực kì khí phách“Mặc kệ nàng là ai , chỉ có thể là nữ nhân của Lê Hân ta”

      Nhìn đến quyết tâm thề bỏ qua của Lê Hân , giờ khắc này , Tiêu Thanh Hàn lựa chọn trầm mặc , gì , vẫn là bí hiểm như trước . tại mọi chuyện vẫn còn nắm giữ được trong tay ,khẽ gật đầu cái

      Kiếp này , thể nào tác động tới được , mặc kệ cố gắng thế nào , vẫn là có biện pháp

      loại cảm giác kỳ quái , kiếp này chỉ của riêng Lê Hân ,có thể cũng là của mình . Hoặc là…..của nàng…..

      vỗ Vân Long cổ tay , tâm tư càng bay xa hơn , chỉ có chu sa phát ra màu đỏ

      Lê Hân cũng gì , dù sao Tiêu Thanh Hàn bộ dạng như vậy , quen rồi , bưng lên chén trà trong tay , nhớ tới nữ tử vừa rồi đụng vào , khóe miệng nhấc lên chút ý cười

      Nữ nhân , nàng trốn thoát đâu……

      Chương 030 Ai che nửa đời lưu ly ta

      Edit: Kecil


      Trong nháy mắt , tịch dương(ánh hồng của mặt trời lúc hoàng hôn)đầy trời , khung trời màu hồng , Hoàng thanh chìm đắm trong vầng sáng đó , hoàng hôn đẹp nhất là khi mặt trời vừa lặn . Mọi người đến từ khắp nơi khó còn cơ hội gặp lại . Có tiếc nuối mà về , có ý cười vui vẻ mấy ngày liền , bữa tiệc nào mà tàn . Hoàng thành chậm rãi khôi phục ban đêm yên tĩnh

      Xe ngựa Vân phủ chạy về tới nơi , Tử Y vẫn thực lo lắng cho Vân Tâm Nhược , cho nên xe ngựa vừa về tới liền vội vã chạy về bí phương viện

      Đẩy cửa phòng ra nhìn thấy bóng người nằm giường , sắc mặt mới buông lỏng xuống , tâm tình cũng nhõm hơn , nãi nãi này , làm nàng lo lắng muốn chết mà . Hại nàng tâm thần yên , ngay cả Quốc sư cũng xem kĩ được ,chỉ hận thể mọc hai cánh bay tìm tiểu thư

      Tiểu thư tốt rồi , ngủ đến biết trời đất……

      Nhịn được oán hận vài câu rồi đóng cửa phòng về tiểu viện của mình

      Nghe được tiếng đóng cửa , Vân Tâm Nhược giường mở mắt ra , trong ánh mắt tràn ngập bi thương , kỳ nàng trở về lâu rồi ,tự thay đổi quần áo , cũng tự mình bôi thuốc xong mới nằm xuống , cảm giác mình còn là mình nữa . đau là giả , có việc gì là gạt người . Luôn theo đuổi cái gì đó , sau mới phát ra rằng đó chỉ là hồi ảo giác .Tự với mình tại bỏ qua tất cả bắt đầu lần nữa phải tốt hơn sao? Lại là giọt nước mắt rớt xuống….đột nhiên nàng nở nụ cười , nụ cười tuyệt mỹ

      Gắt gao nhắm chặt mắt , lông mi thấm đẫm ướt nhẹp nước mắt , sau đó vô lực mở ra

      Kỳ chỉ cần còn sống , phải là điều tốt nhất rồi hay sao?

      Cho dù quên nàng . Nhưng ít ra cũng được hạnh phúc . Nếu phải lựa chọn , như vậy nàng quyết định chúc hạnh phúc

      Nhưng là……….

      Màn che màu xanh rũ xuống , ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào phòng , chỉ có tiếng hít thở của nàng chứng minh có sinh mệnh tồn tại

      bàn gỗ hé ra trang giấy nét mực chưa khô , xem ra là vừa viết lâu , nét bút mặc dù phải như mây bay nước chảy lưu loát sinh động , thậm chí có hơi gượng ép , nhưng là có thể nhìn ra được

      Lầu cao cùng ai thượng?

      Thương nhớ thu tình vọng

      Chuyện cũ thành

      Chỉ như giấc mộng
      sunnysmile1012, gaubonganvunglinhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngược nặng quá rồi.........:yoyo44:...........mê gái, tối mắt ra chẳng phân biệt đúng sai.....:yoyo49:..........quên là .............chỉ còn mình gia ở lại........mẹt a.......ôm gia .....níu kéo gia ........gia đau thương a...............sao số chị khổ thế........nam 9 đâu a.......:yoyo30:
      Met Culan thích bài này.

    4. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      @linhdiep17 chỉ còn mình gia ở lại, mấy chương đầu còn có khách hóng hớt, đến mấy chương sau thấy mùi ngược chạy toe tua hết rồi gia ơi:yoyo2::yoyo2::yoyo2:, gia là cái cọc, là phao cứu sinh của đời emmmmmmmmmmmmmmm:yoyo25:, gia mà bỏ e là e ....... :yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      caoduong, sunnysmile1012linhdiep17 thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đây......đây.......gia vẫn gồng mình ở lại đấy thôi:th_91:.......thương tâm lắm cơ.:th_1:....... @caoduong đâu goài......ngày nào bợn đây cũng sẽ réo gọi tên đấy.:th_93:.............vào đây đau thương với bợn nào......:th_59:
      caoduongMet Culan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :