@linhdiep17 bấy bì nếu Húc ở truyện khác là làm nam chính si tình rồi đấy nhá, tại bên này mẹ ghẻ ảnh quá đó mà bấy bì cũng chả ghét gì ảnh, chỉ thấy cách hơi biến thái bệnh hoạn thôi
Chương 021 Hân Y lần đầu gặp (Lê Hân +Vân Thiển Y) Edit: Kecil Xe ngựa chạy tới nơi thực nghi thức Tế thiên muốn nửa canh giờ , bởi vì đường dòng người nhiều lắm ,nên xe ngựa rất chậm , tới khi tới nơi , nơi đó muốn tấp nập đông người , Tử Y giúp đỡ Vân Tâm Nhược xuống xe trước , sau đó Vân Thiển Y cũng tao nhã được hai tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa Năm người hàng , tới nơi Vân phủ đặt trước , có 5 thị vệ bên cạnh , mỗi người ánh mắt lộ ra tinh quang , thoạt nhìn thân thủ rất tốt , Vân Thiển Y đứng ở đó , ánh mắt khao khát , Vân Tâm Nhược lại có chút hoảng hốt , ở nơi đông người nàng có chút quen , Vân phủ tuy rằng cũng có rất nhiều người , nhưng ở bí phương viên của nàng chỉ có Tử Y , nơi này làm cho nàng có cảm giác thở nổi , nàng có điểm sợ hãi , có điểm muốn chạy trốn Hít hơi sâu , xoay người thong thả tiêu sái ra khỏi đám đông , tận lực cẩn thận đụng trúng người đường , Tử Y ánh mắt gắt gao nhìn lên đài , chút chú ý hành động của Vân Tâm Nhược , lúc này nàng có chút thất trách… Nhưng lại bị Vân Thiển Y cẩn thận phát , Vân Thiển Y ngoái đầu nhìn về phía sau , chỉ thấy mình Tử Y , thấy thân ảnh Vân Tâm Nhược , trong lòng hoảng hốt , lập tức đứng dậy , nhìn đến cách đó xa có mảnh lam nhạt , màu lam nhạt đó , là quần áo hôm nay Vân Tâm Nhược mặc “Các ngươi đứng ở đây , ta chút”Dàn xếp mọi người , Vân Thiển Y để ý mọi người phản đối , đẩy đám người ra , hướng theo phương hướng lam nhạt chạy tới . Tri Dung cùng Tri Hạ cũng theo sau nàng Chỉ có Tử Y ngây ngốc chưa hiểu gì đứng nhìn Vân Thiển Y đuổi theo mảnh lam nhạt kia , bốn phía người càng ngày càng nhiều , cẩn thận chút , va chạm trúng người khác , mắt thấy sắp té ngã , Tri Dung cùng Tri Hạ lo lắng quát to tiếng “Tiểu thư, cẩn thận!” Nhưng là người nhiều lắm , rất nhanh liền nhấn chìm thanh bọn họ Lúc nàng nghĩ đến mặt mũi mình sắp bầm dập , lại bị lãm vào cái ôm ấm áp , cánh tay như gọng sắt nắm eo của nàng , nàng nhìn về phía trước , thấy vị nam tử tuấn cực kì, khuôn mặt sắc nét , dài mắt phượng , mày đen rậm , mà nam tử nhìn đến mặt của nàng , có chút ngây ngốc, Vân Thiển Y mặt đỏ bừng , đây là lần đầu tiên nàng cùng nam tử tiếp cận gần gũi như vậy , hơi thở nam tử thậm chí phun lên mặt nàng , giống như hỏa thiêu “Cám ơn…cám ơn…công tử……….” Nàng tay chân luống cuống đẩy nam tử trước mắt ra , năng có chút lộn xộn , dám liếc mắt nhìn thêm cái nào nữa “Tiểu thư , tiểu thư , người sao chứ?”thanh Tri Dung cùng Tri Hạ truyền đến , người cũng rất nhanh nâng Vân Thiển Y dậy , kiểm tra chút xem nàng có bị thương hay , nhìn thấy có việc gì mới yên lòng Ba người lại hướng nam tử kia cảm tạ xong nhanh chóng rời , hề dừng lại “Hạ Chi!”Nam tử kêu lên , phía sau liền xuất hắc y nam tử “Tướng quân , có gì phân phó?”Nam tử gọi Hạ Chi thập phần cung kính hỏi “ thăm dò xem nữ tử kia là thiên kim nhà ai”Nam tử mặt mày ý cười ,ánh mắt mảnh ấm áp , Hạ Chi khó hiểu nhìn nam tử . Cười như vậy , đây là lần đầu tiên thấy . Lại liếc mắt nhìn hướng nữ tử kia rời , trong lòng hiểu được đôi chút Chủ tử nhà , hình như lần này động tâm , cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân chủ động tìm , lần đầu tiên chủ động tìm nữ nhân , tướng quân phủ phải hay sắp có kiện mới? gọi là Tướng quân , sai , người này chính là Thiên trạch hoàng triều Huyền vũ đại tướng quân Lê Hân nổi danh cùng với Quốc sư Thanh Hàn Lê Hân nhìn phương hướng nữ tử kia rời , mặt môi cười độ cong tuyệt lệ , khuôn mặt tuyệt sắc kia , vẻ mặt thẹn thùng , đá động sâu vào tâm , quên được cảm giác ấm áp trong lòng kia , tựa hồ còn có hương thơm thản nhiên của nàng , ngay lần đầu tiên đối diện , làm cho tim đập nhanh hơn , cỗấm áp lan tràn khắp cơ thể đột nhiên nhớ tới hôm trước ở Bạch Sương cung Thanh Hàn hồng loan tinh động , lúc đấy còn cảm thấy nhảm nhí , nhưng là tại cảm thấy may mắn , nếu nàng là hồng loan(tân nương,nương tử),như vậy cam nguyện vì nàng mà động tâm Nàng , chắc rồi , phải vì câu hồng loan tinh động , cũng phải vì định mệnh hay phải định mệnh , đơn thuần là thích , thích tiểu nữ nhân này lần đầu gặp mặt tiền tác động tới cảm giác của , nguyên lai thích người , cũng phải khó có thể chấp nhận . Bên môi ý cười ngừng , nhìn về nơi tế đàn , thân là chức vị quan trọng , trách nhiệm hôm nay của là bảo hộ nghi thức tế thiên bị quấy rầy . Mọi chuyện luôn luôn có thể có sai lầm , muốn xuất sai lầm , tuyệt đối thể có sơ sót gì Chương 022 Nam tử tuyệt trần Edit:Kecil Vân Thiển Y mặt ửng đỏ sớm tán , nàng đem nam tử vừa rồi cứu nàng hoàn toàn quên mất , lại hề biết , Nam tử này làm cho cuộc sống tương lai của nàng biến hóa long trời lỡ đất , mà loại biến hóa này , nàng thể cũng muốn thừa nhận Nàng cùng Tri Dung Tri Hạ đến phía trước thị vệ . Tử Y nhìn ba người bọn họ trở về , lại thấy Vân Tâm Nhược đâu , trong lòng căng thẳng . Mình là sơ suất mà , sao lại đem tiểu thư quên mất “Đại tiểu thư , tiểu thư nhà ta đâu?”Nàng sốt ruột hỏi , tiểu thư ngốc a , chạy đâu , làm cho người ta thực lo lắng mà Tri Dung khí đầy mình , hung hăng liếc mắt Tử Y cái , nếu phải vì tìm Vân Tâm Nhược , tiểu thư nhà nàng như thế nào lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống , làm cho người khác chiếm tiện nghi , thực là tức chết nàng mà “Tử Y ngươi đừng sốt ruột , ta kêu thị vệ tìm nàng , nàng có việc gì đâu , yên tâm ”Vân Thiển Y vỗ Tử Y hốc mắt ửng đỏ , giọng an ủi . Nghe được Đại tiểu thư vậy , Tử Y an tâm hơn chút , có người tìm , như vậy nàng tin tưởng tiểu thư nhà nàng nhất định có việc gì Mới được tới đó , nghe trong đám người truyền ra thanh to lớn“Thanh Hàn Quốc sư đến!” Vừa rồi đám người còn tranh cãi ầm ĩ , nhất thời toàn bộ im lặng Xa xa chỉ thấy bóng trắng xuất , như mây nhàng phiêu dật , lại như gió thổi qua rừng cây thâm trầm , làm cho người ta nhìn vào , cảm thấy giống như thần tiên hạ phàm, trong trời đất chỉ còn lại bóng dáng màu trắng kia , giống như mây trời ngừng bay , giống như tuyết mùa đông lạnh lẽo mà ấm áp Nam tử áo trắng như tuyết , tóc đen như mực , mi trung trầm ổn , mi đoan tuấn nhã ,sóng mắt giống như trăng trong đêm , ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng , lại như mặt trời mới mọc ,bốn phần ấm áp Môi căng mọng no đủ , sắc mặt như bạch ngọc , mi gian chu sa đỏ tươi, huyết diễm xinh đẹp Áo trắng , mặc phát*, chu sa Chú thích : mặc phát* đầu tóc đen Trong thiên địa giống như chỉ có ba màu sắc này , như sắp bay về trời Tay áo tung bay , bước trầm ổn , khí chất cao quý biểu lộ khắp toàn thân . Làm cho người ta dám nhìn thẳng , chỉ sợ xem nhiều giống như bị dính độc nghiện Tiêu Thanh Hàn đến tế đàn , nhìn xuống phía dưới đám đông dân chúng , thân thể tuấn nhã cao ngất , toàn thân khí chất cao quý , cầm bên cạnh bàn chỉ thô ngưng hương*** Nhấc tà áo trắng , nhàng quỳ xuống Này quỳ , cảm động trời cao Này quỳ , danh khắp thiên hạ Mọi người cũng theo quỳ xuống Bái thứ nhất , cầu chúc quốc thái dân an Bái thứ hai , nguyện mưa thuận gió hòa Bái thứ ba , nguyện ngũ cốc được mùa Thanh của theo tam bái truyền vào tai mọi người , tam bái này , biểu đạt cho mọi người hướng tới bình an , chờ đợi cuộc sống tốt đẹp . Dân chúng bình dân mong gì nhiều , chỉ mong như vậy Mọi người lớn tiếng thét lên hoan hô , quốc thái dân an , mưa thuận gió hòa , ngũ cốc được mùa , lần lại lần , tiếng vang từng trận , nhiệt huyết sôi trào Vân Thiển Y mắt rưng rưng , si ngốc nhìn nam tử kia, giống như đem thân ảnh khắc đến trong lòng , dung nhập xương cốt , giờ khắc này nàng cảm thấy mình thể thoát khỏi lưới tình này , vì thương , vì nụ cười của …. Bất quá , nàng cam tâm tình nguyện Mà Vân Tâm Nhược bên kia , cách xa chỗ đông người, bỗng nhiên nghe được trận tiếng hoan hô , giương mắt lên nhìn , dân chúng đông nghìn nghịt , Thiên nhai có bóng trắng hoa mỹ , áo trắng tung bay , siêu phàm thoát tục nên lời Người kia chính là Thiên Trạch Quốc sư ! Cao cao tại thượng như vậy , di thế độc lập , nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy bóng trắng kia có vẻ tịch , tồn tại trong trời đất này chỉ vì duy nhất người mà thôi Lúc này , trái tim nàng đột nhiên đập rất nhanh , là loại cảm giác lúc ở xe ngựa , theo bản năng nhìn ra bốn phía , cái gì cũng thấy , ôm ngực, trước ngực từng đợt đau nhói Mà ngay tại lúc nàng tự hỏi vì sao . chút thân ảnh màu xanh thoáng qua , ngẩng đầu lên , biến mất thấy gì Có chút thất hồn lạc phách , nàng lại nhìn lên Thiên nhai kia, làm cho nàng có cảm giác bóng dáng đơn , xoay người về phía trước , dần dần rời xa , bởi vì mọi người đều nhìn Quốc sư tế thiên , nên đường rất ít người , nàng đường cách vô ý thức, cứ như vậy mà Đường phía trước rất dài , giống như có điểm dừng. Chú thích : chỉ thô ngưng hương *** : cái cây nhang to to đó Chương 023 Bị thương Edit: Kecil Phịch tiếng , nàng cảm thấy có lực đụng mạnh vào người , chân đứng vững , lảo đảo chút liền ngã xuống đường , đùi cảm giác đau đau , tia hồng chậm rãi chảy ra , chảy máu , đỏ như máu . Vân Tâm Nhược nhìn máu của mình , có chút ngây ngốc . ra , máu của nàng còn nhiều như vậy , còn chưa bị lấy hết , chút chua sót trong ánh mắt… “ nương, ngươi sao chứ?” thanh thanh nhuận của nữ nhân truyền tới , người cũng xuất bàn tay , tinh tế , trắng noãn , nàng ngẩng đầu lên nhìn , thấy cảnh xuân tươi đẹp trước mặt “Thực xin lỗi! ta phải cố ý! A…ngươi chảy máu rồi”Nữ tử kia sốt ruột lấy khăn lụa trong ngực ra , muốn giúp nàng băn bó miệng vết thương Vân Tâm Nhược né tránh tay nàng , cố hết sức đứng lên , chân có chút đau , rất đau , xem ra bị thương . Nàng xoay ngươi liếc mắt nhìn nữ tử kia cái nào , tiến về phía trước bước “ nương ngươi sao chứ? Ta giúp ngươi tìm đại phu được ?”nữ tử kia gắt gao theo sau nàng , tựa hồ có ý định rời Vân Tâm Nhược dừng bước , quay đầu nhìn về nữ tử phía sau , nhíu mi hỏi“Có chuyện gì sao?”Ngữ khí bình thản , chút để ý vì người này đụng vào mình nên mới bị thương Nàng kia khóe miệng khai chút cười , thực ấm áp , giống như gió thổi vào lòng nàng , nữ tử như vậy , sợ là ai có thể cự tuyệt “Ngươi xem , ngươi bị thương rồi , là ta tốt, ta mang ngươi tìm đại phu băng bó chút được ?”thanh nữ tử tràn ngập có lỗi ,“Ta vừa rồi chú ý liền đụng vào ngươi , còn làm cho ngươi bị thương . Ngươi xem chảy máu rồi kìa” “ cần”Vân Tâm Nhược nhìn quần áo màu lam nhạt của mình nhiễm chút màu đỏ , cự tuyệt . Kỳ máu nàng chảy nhiều lắm . là thói quen , hơn nữa chút đau đó , nàng chịu được “ được !”nữ tử thanh cực kì kiên trì . Sắc mặt nghiêm trang“Là ta đụng vào ngươi , ta sao lại chịu trách nhiệm được . Để cho ngươi khác biết , nghĩ thế nào về Đỗ Ngàn Lan ta” “Phải ?”Vân Tâm Nhược nhìn nữ tử có chút kích động trước mắt , thể mở miệng cự tuyệt được nữa , nụ cười vừa rồi của nàng , như nắng ngày xuân chạm vào tầng băng mỏng sâu nhất trong lòng nàng “Vậy ngươi muốn làm sao?”Vân Tâm Nhược nhìn nàng , chờ nàng trả lời “Ta biết phía trước có Y quán , ta mang ngươi trị thương a!” xong , liền cứng rắn kéo tay Vân Tâm Nhược . để ý nàng giãy dụa . Vân Tâm Nhược đụng vào tay nàng theo bản năng cảm nhận được tâm tư của nàng . Có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trước mắt , ánh mắt mảnh sương mù Đỗ Ngàn Lan chú ý tới nữ tử bên người dị thường , trong lòng nghĩ nghĩ khỏi thở dài , lại gặp rắc rối , người ta nương hoàn hảo bị gì lại tại mình mà chảy máu , nếu Lôi ca biết , như thế nào , phải đem chỗ bị thương của người ta chữa khỏi , rồi nàng chấp nhận bị phạt thôi. Dù sao cũng phải lần đầu tiên . Nghĩ đến đây tâm tình của nàng tốt lên ít . Cười ra tiếng… “Ha ha…..” có ngượng ngùng của nữ nhi , ánh mắt lộ ra khí “Ta gọi là Đỗ Ngàn Lan , còn ngươi?”Nàng nhìn nữ tử bên người . Thấy sắc mặt nàng có chút tốt , cước bộ chậm lại “Ngươi vừa rồi mới ”Vân Tâm Nhược giấu sương mù trong mắt, ánh mắt thập phần trong suốt . Giống như hồ nước tháng ba tĩnh lặng , trong sáng thuần khiết Sau đó nàng tiếp“Ta gọi là Vân Tâm Nhược”Thanh tựa hồ từ nơi rất xa truyền tới , có chút phiêu hồ “Ách…..ta quên?”Đỗ Ngàn Lan khoát tay , ngượng ngùng “Tính cách của ta là như vậy , luôn biết để ý trước sau . Lôi ca cũng phải nhắc nhở lần . Nhưng là ta sửa được”Tuy là oán giận , nhưng là có thể nghe ra ngữ khí ngọt ngào Lôi ca sao? Vân Tâm Nhược im lặng , tinh thần lại bay rất xa, trái tim nhảy lên . Cảm giác có chút đau Đỗ Ngàn Lan có Lôi ca của nàng , nhưng là Lôi ca ca của mình nàng đánh mất , cái tên giống nhau , lại ăn mòn thể xác và tinh thần nàng . Lôi ca ca , là người duy nhất nàng thương a Bên ngoài Hoàng thành có Y quán , người ở mặc dù thưa thớt , nhưng là ở đây chỉ có đại phu , hơn nữa đại phu y thuật vô cùng tốt , tính cách thập phần hiền hòa . Người xung quanh nghèo khó có tiền mua thuốc men , Y quán này giảm miễn tiền thuốc vô điều kiện . Cho nên Y quán cũng khá nổi tiếng Đỗ Ngàn Lan cẩn thận giúp đỡ Vân Tâm Nhược , vừa đến cửa Y quán liền la lớn “Đại phu , có người bệnh , nhanh ra a!” “Đến đây…”Trước cửa xuất nam tử trung niên khoảng 40 tuổi , sắc mặt hồng nhuận , nhìn đến vết máu đùi nữ tử màu lam , thần sắc sửng vốt , vội vàng mở miệng “Mau dẫn nàng vào , sao lại chảy nhiều máu như vậy?”Mở cửa ra , lập tức vào trong lấy y dược Lẳng lặng nhìn Đại phu thay mình cầm máu , thượng được , băng bó lại . Vân Tâm Nhược câu nào , chỉ là lẳng lặng nhìn Chương 024 Là ngươi sao? Edit: Kecil “Tốt lắm , trong vòng 3 ngày để vết thương đụng nước là được”băng bó vết thương xong , đại phu tán thưởng nữ tử trước mắt , tuổi vượt qua 18 , lại có khí chất linh đạm , bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối , nhưng là có thể thấy được nội tâm thập phần kiên cường . Là đại phu nên đương nhiên biết được vừa rồi thượng dược rất đau , tuy rằng nàng đau tới sắc mặt tái nhợt trong suốt , nhưng là lại chưa từng rên tiếng nào , chỉ nhíu chặt mày lại Nàng đối với đau đớn trình độ nhẫn nại vượt qua tưởng tượng của Sau đó lấy bình sứ màu trắng trong hòm thuốc ra , đưa tới tay Vân Tâm Nhược “Dược này , mỗi ngày bôi 2 lần , trong vòng 7 ngày , là có thể lưu lại sẹo gì” “Cám ơn”Vân Tâm Nhược nhàng cười , dung mạo như tuyết băng sơ , cầm bình sứ tay để vào trong lòng .Có dược tốt rồi , bằng nha đầu Tử Y kia biết được , lại lải nhải ngừng , làm cho mình thể thanh tĩnh Sau đó Đỗ Ngàn Lan tới tiệm may mua cho Vân Tâm Nhược bộ quần áo mới , nàng cũng cự tuyệt , người mình có đồng bạc nào , nếu mặc quần áo này trở về, Tử Y làm gì , nàng sợ nhất là phiền toái đến Vân Thiển Y ra khỏi tiệm may , Vân Tâm Nhược nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Đỗ Ngàn Lan , lại nhìn nhìn sắc trời , nên trở về thôi . Vì thế , nàng hướng Đỗ Ngàn Lan lời từ biệt “Ta phải về”Sau đó quay lại nhìn nàng cái“Còn có, cám ơn quần áo của ngươi”, khẽ mĩm cười ,dung mạo như tuyết trắng Đỗ Ngàn Lan cũng cười nhìn nàng gật đầu , có chút có lỗi “Vốn là ta đúng , quần áo này coi như là chuộc lỗi ”ngữ khí thập phần chân thành “Nhớ bôi thuốc”Nàng khỏi dặn dò cẩn thận “Cám ơn ngươi……”Cám ơn tiếng nữa , Vân Tâm Nhược xoay người , góc áo tung bay . Chậm rãi rời xa tầm mắt Đỗ Ngàn Lan Đỗ Ngàn Lan vỗ vỗ mặt mình , mặt mảnh lo lắng . Sau đó với vui vẻ rời , đột nhiên nàng dừng lại cước bộ , khóe miệng cong lên ,trong miệng giọng nhàng“Ánh mắt đẹp , cười cũng đẹp…..Vân Tâm Nhược” Vân Tâm Nhược đường , người đường vẫn là tốp năm tốp ba(năm người , ba người chung)nàng nghĩ quay về tìm Tử Y , Vân phủ rất lớn , tùy tiện tìm người hỏi là có thể về được rồi . Hạ quyết tâm , nàng hướng Thiên nhai tới . Tuy rằng lần đầu tiên xuất môn , nhưng là nơi này dễ nhận biết lắm , chỉ cần cùng người khác là được Ở đường vừa vặn đụng cận vệ của Vân Thiển Y , hỏi chút đường về Vân phủ , sau đó phái người Tử Y về trước . Thị vệ nghe xong liền gật đầu cái , rất là cung kính trở về phục mệnh Đây là nàng đầu tiên ra khỏi Vân phủ , đối với bên ngoài hết thảy đều ngạc nhiên , bất quá bởi vì chân bị thương , nàng cũng thể quá nhanh , có thể từ từ thưởng thức tại có thể tự do , có người canh chừng nàng , cũng có người nhốt nàng , nàng có thời gian , có cơ hội . Về sau nàng khắp đại giang nam bắc , mặc dù quen thuộc nơi này , nhưng là ở đây phong cảnh rất tốt Đột nhiên , ở cách nàng xa có bóng dáng màu xanh xuất , khoảng cách gần như vậy . Nàng dừng lại cước bộ , thất thần nhìn về phía trước , thậm chí dám chớp mắt , si ngốc nhìn , nàng che lại trái tim ngừng đập mạnh , trong mắt ý lệ tràn đầy , miệng khẽ nhếch , giống như muốn cái gì , lại nên lời . Trong cổ họng khàn khàn đau , loại cảm giác quen thuộc này , cảm giác tim đập nhanh Cái thân ảnh kia, rất giống……rất giống …. Lôi ca ca , là ngươi sao?……. Chương 025 nhớ nàng Edit:Kecil đưa lưng về phía nàng , thấy được khuôn mặt , nhưng là thân hình cao ngất đó , khí thế giống như cự thạch đó(tảng đá), ràng là a. Ở chung vài năm , đối với nàng thập phần quen thuộc , nàng có thể khẳng định , là Nhưng là Nàng vẫn sợ , muốn thấy xoay người lại , nhưng lại dám ,sợ lại là giấc mộng , lại thêm lần tuyệt vọng Mà lúc này nam tử áo xanh cảm giác phía sau có tầm mắt mãnh liệt , gắt gao nhìn chằm chằm mình , ánh mắt kia tựa hồ hiểu biết mình . Nữ tử kia sắc mặt tái nhợt như tuyết , thân thể như lá rụng run run . Giống như kích động cực kì . nhăn mày lại , vì sao lại là vẻ mặt này ? biết nàng là ai Nam tử đột nhiên xoay người lại , khuôn mặt tuấn dật tiêu sái bại lộ trước mặt Vân Tâm Nhược , ánh mắt sắc bén nên lời , dáng người so với người bình thường cao lớn hơn rất nhiều , quần áo màu xanh bao vây lấy dáng người hoàn mỹ của nam tử , cơ thể từng khối nổi lên , hoàn mỹ hữu lực nhìn nàng , nàng cũng nhìn Là ! là ! Vân Tâm Nhược giống như bị điện giật , đứng đơ người ở đó , lệ trong mắt rốt cuộc nhịn được trào ra , giống như trân châu ngừng rớt xuống . Giống như lá hải đường rụng , đẹp mà bi thương . Đây là Lôi ca ca của nàng , nàng có nhận sai , thân hình kia , gương mặt kia , bao gồm vết sẹo dưới mắt , chính là Lôi ca ca của nàng Nguyên lai , còn sống Thanh của nàng nghẹn trong cổ , thể ra lời , cảm giác thống khổ khi bị mất , tại bởi vì có được mà mừng như điên , bao nhiêu ủy khuất ngày đêm gắt gao bao chặt lấy nàng . Lôi ca ca……. “Lôi…..Lôi ca ca……..”Rốt cục , Vân Tâm Nhược như con thú ô ô khóc , thanh bộc phát , bước chân nặng nề hướng tới Nàng quá mức kích động , nhìn thấy xa lạ trong mắt . Nàng quá mức kinh hỉ , thậm chí phát vẻ mặt lạnh như băng của Từng bước lại từng bước , nàng vươn tay , tới hướng nam tử kia , nghẹn ngào kêu tên “Lôi ca ca……..” bước, hai bước , ba bước…. Vươn tay chạm vào ống tay áo , nam tử ánh mắt trầm , nhàng vung tay, liền đem tay nàng hất ra ngoài , chút tình cảm khóe môi chút độ cong mỉa mai , lại là giả bộ nhận thức . Mấy tháng nay chỉ mất trí nhớ chứ đầu óc có bị ngốc . Đáng tiếc , nàng biểu diễn dù chân thế nào , nước mắt chảy nhiều như thế nào cũng vô dụng , tin tưởng . Còn muốn chạm vào thân thể , muốn chết , mũi nhọn trong mắt chợt lóe, trừ bỏ người kia , ai cũng đừng nghĩ tác động đến , nghĩ đến nàng , trong mắt dâng lên tia ôn nhu , nùng hậu thâm tình , là Vân Tâm Nhược bị hất té ngã mặt đất , ánh mắt thể tin nhìn phía nam tử , vết thương đùi đau , lại lần nữa thấm đỏ quần áo , váy nhiễm đỏ , tâm cũng bị thương . Tại sao có thể như vậy ? Ai có thể cho nàng biết , nàng rốt cuộc có phải hay nằm mơ? là Lôi ca ca của nàng sao? Là Lôi ca ca từng cẩn thận che chở nàng sao , là vì muốn nàng có thể thoát khỏi địa ngục kia mà làm cho bản thân cùng nó nổ tung sao? Vì cái gì tại xa lạ như vậy ? Ánh mắt lạnh như băng , có xa lạ cũng có khinh thường nhận ra nàng sao? “Lôi ca ca , ta là Tiểu Nhược , ta là Tiểu Nhược , ngươi nhận ra ta sao?”Vân Tâm Nhược khàn khàn khóc rống , thanh tuyệt vọng . Đây phải là …. phải ………”Lôi ca ca , ngươi nhớ phòng thí nghiệm màu trắng ư , ngươi nhớ tràng nổ mạnh kia ? ngươi cũng nhớ ra ta sao?” Nam tử chau mày , hình thành cái xuyên tự, người cơ thể buộc chặt , căn bản biết cái gì Tiểu Nhược , cái tên Lôi ca ca chỉ có nữ nhân biết ,mà nữ nhân khóc lóc thảm thiết trước mắt này , sao lại biết tên mình , rốt cuộc nàng là ai…… “Chết tiệt…….”Nam tử hung ác nham hiểm điên cuồng hét lên tiếng , thanh giống như địa ngục truyền tới lặng băng truyền vào xương cốt.
Gia đã phản bội bé mẹt......hazz............xí xọn qua bên kia......mà thấy nguyên si cover ko đâu có edit mượt như mẹt của gia....sao lại lên tiếng được nhỉ.......................mẹt cứ tự tin edit như cũ cũng được mà.....đâu giống gi với ben đâu