Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      @caoduong đảm bảo chị hông thất vọng đâu:yoyo26::yoyo26:, e là e thích cái dạng vừa dịu dàng, vừa có năng lực bảo vệ người mình :yoyo14::yoyo14:
      caoduong thích bài này.

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      @Met Culan PR kinh khủng khiếp, ko đọc ko dc giồi,hihi thía nị nhớ edit từ từ nhé,khi nào post hết bài bên kia thì tung hàng lun thể cho nó hot ;''>:yoyo17::yoyo17: .
      linhdiep17Met Culan thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      ô cờ tê, e làm song song luôn c. yên tâm tình iu :yoyo52::yoyo52:
      linhdiep17caoduong thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      :yoyo52::yoyo52::yoyo45::yoyo45::yoyo55::yoyo55:́ gắng lên iêm iêu:yoyo32::yoyo32::yoyo56::yoyo56::yoyo57::yoyo57: hihi ngủ ngon iêm iêu ;''>
      Met Culan thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Chương 006 Nha hoàn số khổ?

      Edit:Kecil

      “Lôi ca ca….”

      thân thể gầy yếu đuổi theo bóng dáng cao lớn phía trước , sợi tóc bay loạn , chân mang hài , lòng bàn chân bị đá vụn trát phá . Mỗi bước chạy dưới chân lưu lại vết máu , lưu lại cái dấu chân màu đỏ , bốn phía nơi nơi là khói lửa , môt mảnh phế tích hoang tàn . Nơi này có gió , có ánh mặt trời , cũng có….sinh mệnh

      vươn tay muốn bắt trụ cái gì đó , nhưng là ngón tay vừa đụng tới vạt áo nam tử , nam tử lại cách xa hơn , thủy chung là chạm tới . nóng nảy , phịch tiếng , bị vấp vào khúc cây mặt đất , cơ thể truyền đến trận đau đớn . Mà thân ảnh phía trước lại hoàn toàn hề có ý định dừng lại , càng ngày càng xa…..

      cần!”Nàng muốn đứng lên , thân thể vừa mới cử động lại lập tức ngã xuống“Lôi ca ca…..” khóc nức nở gọi theo bóng lưng người phía trước , trong khí truyền đến tiếng vang của nàng……”Lôi ca ca…Lôi ca ca……” thanh bao hàm bi thường trầm trọng cùng với tưởng niệm tột cùng,. nhưng mà thân ảnh nam tử càng lúc càng mờ nhạt , rốt cuộc nhìn thấy . Thế giới này trống trơn , chỉ còn lại mình nàng….

      “Tiểu thư Tiểu thư…..” lục y(áo xanh)nữ tử trước giường khẽ vỗ mặt , sắc mặt tái nhợt , mặt tràn đầy nước mắt , trán từng giọt mồ hôi ngừng rơi xuống bên gối . Mi như trăng rằm gắt gao nhíu lại , tay lại ở trong khí quơ loạn . Giống như phải nắm bắt được cái gì đó . Miệng vẫn gọi Lôi ca ca , cực kì thống khổ . Trước ngực ngừng phập phồng , tiếng khóc càng ngày càng dồn dập , giống như muốn thở nổi

      Lục y nữ tử nắm chặt tay quơ loạn của nàng , tay kia vỗ thân thể nàng , tinh tế an ủi“Đừng sợ tiểu thư , Tử Y ở lại với người , đừng sợ , đừng sợ….”

      Tiếng khóc chậm rãi xuống , hô hấp cũng từ từ vững vàng hơn . Cuộn mình ở trong chăn , mày vẫn nhíu chặt như cũ , lông mi vẫn còn dính giọt nước mắt , như lá sen dính giọt sương trong suốt , lông mi nhàng run lên , theo hai má rơi xuống bên tai , nhập vào mái tóc , lưu lại đường nước mắt lạnh như băng

      “Ai……” tiếng thở dài từ miệng Tử Y tuyền ra , nàng vỗ về cái trán than oán , nàng là thiên hạ đệ nhất đáng thương nha hoàn a ! tự giễu tiếng , gần đây số lần mình thở dài muốn bằng Lưu thẩm phòng bếp , này phải chưa già muốn chết chứ . nên nên , tuy rằng nàng Tử Y phải quốc sắc thiên hương , phải tiểu thư của người ta , nhưng tốt xấu gì cũng là nha hoàn của người ta , nàng còn chưa gả cho cái lang quân như ý đâu ! Nhưng là lại thở dài tiếng , tay nắm chặt bàn tay bé của chủ tử tại nằm giường Tiểu thư của nàng

      Nàng có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét lớn , Tử Y nàng đời trước chắc chắn làm nhiều điều ác lắm , mới gặp được hai cái chủ tử như vậy , cái là Vân phủ tam tiểu thư , Vân Tâm Nhược , cái khác vẫn là Vân phủ tam tiểu thư , chính là tại nằm giường giả dạng tiểu như nhà nàng , cái kia chân thực chủ tử , từ có mẹ , lão gia lại quan tâm , chỉ có thể chịu cực được sủng , nhưng là tiểu thư còn có chi phí ăn mặc , tuy rằng được như Đại tiểu thư , nhưng là cũng được rồi , mà tiếp , nàng liền tức , nàng tức giận a , có loại cảm giác rèn sắt thành thép

      Vân tam tiểu thư , nàng còn chờ tiểu thư mang theo mình xuất giá , may ra còn tìm được cái trẻ tuổi thành thú(cưới)mình a

      tới tiểu thư nhà nàng , lớn lên cũng coi như đẹp mặt , cho dù được sủng ái cũng là cái tiểu thư , nhất định có thể gả cho người tốt , Nhưng là nàng thế nhưng thương tú tài , lại mã phu . Đừng lão gia , chính khuôn mặt nhắn của Tử Y nàng đều bị tiểu thư làm mất hết(ý làm mất mặt)cùng người khác bỏ trốn , nhìn xem , lưu lại nàng cái nha hoàn đáng thương cùng cục diện rối rắm , lão gia nếu biết , đánh gãy chân nàng mới là lạ

      Cái này cũng coi như chưa quá lắm , chuyện càng quá đáng hơn là cái kia mã phu cùng tiểu thư biết từ đâu lấy ra cái nữ nhân , lớn lên cũng tiểu thư nhà nàng quả thực giống như đúc, mã phu đem nữ nhân này đặt lên giường liền vội vàng rời , ngay cả câu đưa tiễn cũng có , quên mất nha hoàn đáng thương là nàng, cùng cái giả tam tiểu thư ngủ giống như lợn chết

      Tử Y nàng mệnh sao lại khổ như vậy

      Chương 007 Thay thế

      Edit : Kecil

      Nữ nhân này ngủ ba ngày vẫn chưa tỉnh , tìm đại phu xem qua cũng chỉ khí huyết đủ , trong lồng ngực tích tụ khí lâu ngày tiêu tan . cái gì tâm bệnh cần tâm dược , trời ạ , tâm dược , nàng nơi đâu kiếm tâm dược a

      Tam tiểu thư bị bệnh , lão gia nghe cũng hỏi , giống như Vân Tâm Nhược phải nữ nhi của . Mà Đại tiểu thư kia chỉ bị chút phong hàn , khiến cho toàn phủ khẩn trương nửa ngày , đều là họ Vân , tại sao bất đồng như vậy , xem tiểu thư đáng thương của nàng nên sửa tên Vân mệnh khổ a. Nếu nữ nhi nhà mình cũng cái mã phu bỏ trốn dễ dàng như vậy, cho người khác giả tiểu thư cũng thập phần dễ dàng , biết tiểu thư là may mắn hay bi ai

      Nàng còn suy nghĩ nữ tử này tỉnh nàng phải như thế nào , vì mạng chính mình mà suy nghĩ ,phải làm cho nàng biến thành Vân Tâm Nhược mới được , xem cách ăn mặc của nàng , người quần áo rách tung tóe tràn đầy tro bụi , quần áo cũng có vết máu , xem ra là mồ côi

      Cho dù phải bé mồ côi cũng là nử tử trong nhà gặp biến cố lớn nên lưu lạc tha hương , khi giúp nàng thay quần áo , thấy cánh tay thượng đầy dấu vết kim đâm lớn đập vào mắt mình , biết ai nhẫn tâm như vậy đối xử với nữ tử tới 20 tuổi này dùng loại hình pháp như vậy ,nàng biết ở trong cung phi tử trừng phạt cung nữ hay dùng kim đâm , như vậy liền nhìn ra miệng vết thương , có thể làm cho người ta sống bằng chết

      Nhưng là phải a , nàng kiểm tra qua , nữ tử này chỉ có cánh tay là có thương tích, còn những chỗ khác chút vết thương cũng có , làn da thập phần trắng nõn , nhìn nhìn lại cũng là cái thiên kim tiểu thư nghèo túng . là nghĩ ra , chỉ đoán như vậy đều làm nàng đau đầu rồi , quên , chờ nàng ta tỉnh lại rồi sau

      Bất quá , nàng ra bên ngoài hỏi thăm , cũng có nghe có người đánh mất nữ nhi , cho nên thấy được nữ tử này là bé mồ côi cũng chừng

      Tuy rằng Tam tiểu thư nhà nàng được sủng , nhưng cũng là tiểu thư , quần áo đẹp đồ ăn ngon tất nhiên cũng có , tuy rằng có quần áo đẹp lắm , cũng có sơn hào hải vị . Được rồi được rồi , nàng thừa nhận có cẩm y . cũng có mỹ vị , nhưng là ăn mặc tối thiểu chi phí cũng có . Nàng nghĩ đến đủ loại lý do , cứng có mềm có , thậm chí vừa khóc nhị náo tam thắt cổ đều muốn tốt lắm . chỉ là nghĩ tới đều vô dụng như nhau ,nàng chuẩn bị cẩn thận đều thể dùng được

      Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này mở to mắt , nàng đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc , dù sao khuôn mặt kia cùng tiểu thư giống nhau . nàng cùng tiểu thư quan hệ vô cùng tốt , tiểu thư đối dãi với nàng như tỷ muội ruột ,cho nên nàng mới để í tới mình giúp tiểu thư cùng cái kia mã…… phải , là gia bỏ trốn . Nhìn đến đôi mắt sâu như biển kia gắt gao nhìn nàng. nàng còn nảy lên chút tình cảm

      Ánh mắt như ảnh như tùy , gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng , trong mắt có chút chột dạ . cũng có chút kinh hãi , cặp mắt kia tựa hồ nhìn đến tận trong lòng nàng , làm cho lòng của nàng thu nhanh lại . bụng lời muốn lại chữ cũng ra được , đột nhiên trong cặp mắt kia hạ xuống giọt nước mắt

      Tử Y tay chân luống cuống cầm khăn liền hướng lên mặt của nàng lau , tay còn chưa có đụng tới mặt người ta , bị tay kia bắt lấy , Tỷ Y nhìn bàn tay bé bắt lấy tay mình , ngón tay cực kì tinh tế , làn da trắng nõn có chút máu , ngay cả móng tay đều là màu trắng tia huyết sắc , mười ngón tay thập phần lạnh lẽo

      “Muốn làm cho ta thay thế nàng sao?”thanh giống như tiếng mèo từ miệng nàng truyền ra , có chút khàn khàn , lại cực kì ràng truyền đến tai Tử Y

      Khăn lụa trong tay rớt xuống , nàng nghĩ đến rất nhiều loại tình huống thường gặp , ví dụ như:

      giường ngồi dậy , nhìn nữ tử lục y xa lạ khẩn trương hỏi“Người là ai a?”

      Hoặc là , có chút tức giận nhìn bốn phía xa lạ , đối với nàng rống to:“Đây là nơi nào?”

      Nhưng nàng còn chưa có nghĩ tới loại tình huống này , nhìn ánh mắt sâu thấy đáy của tựa hồ cái gì cũng đều biết , cỗ ý nghĩ khủng bố xông vào đầu nàng . Mã phu gia vĩ đại tại sao lại mang đến nương như thế này

      “Ta….ta…ngươi……ngươi…..”Tử Y nàng thế nhưng lớn tới bây giờ lần đầu tiên lắp bắp

      “Ta thay….” giường xong hai chữ này liền thu lại ánh mắt , khóe mắt ngã nhào ra giọt nước mắt , chỉ có giọt , Tử Y phải lần đầu tiên thấy nàng khóc , lại làm cho lòng của nàng chua xót

      câu ta thay , tựa hồ bao hàm nhiều điều lắm , của nàng lệ , tựa hồ có thể nhìn thấy nội tâm nàng có thương tổn khắc cốt ghi tâm , thương tổn này giấu tận sâu trong đáy lòng . tuy rằng che giấu , nhưng là lại càng thêm lạnh như băng , như bàn tay nắm chặt trái tim nàng , cứng rắn bóp mạnh , cho đến máu tươi đầm dìa , mắt của nàng rơi lệ , nhưng là có ai biết lòng của nàng đổ máu , đau đến cực điểm đau , bi đến cực điểm bi , nàng đều chịu đựng

      Nàng biết ? rốt cục trải qua cái gì ? nàng càng biết ? mất cái gì….

      Vì thế , này , chính là người nằm giường tiểu thư Vân Tâm Nhược ,nàng biết tên, . Kỳ lúc tiểu thư chạy trốn nghĩ qua , mạng của nàng là tiểu thư cứu , trả lại cho tiểu thư là đúng , Tử Y nàng tuy chỉ là cái nha hoàn, có đọc qua thư cũng cũng biết tri ân báo đáp , Tiểu thư ân nàng còn , nhưng là tiểu thư tại , tựa hồ lại thiếu cái ân khác

      “Hảo hảo ngủ ….”nữ tử này cực khổ , nàng cảm giác được . Tâm bệnh cần tâm dược , tin tưởng nàng tốt hơn , nàng tin tưởng , lần đầu tiên nhìn thấy mắt nàng liền tin tưởng , nữ tử tái nhợt gầy yếu này có linh hồn kiên cường , bị tra tấn như vậy , lại vẫn còn sống , linh hồn khóc nhưng là vẫn còn sống

      Thay nàng đắp chăn cho tốt lại . nhìn thoáng qua nữ tử hô hấp bình thuận , nàng đứng dậy kiểm tra cửa sổ xem có đóng tốt , thổi tắt ngọn nến bàn , sau đó ra khỏi phòng , cũng cẩn thận đóng cửa lại . Sau đó mới tựa vào bên cửa ,cố gắng đứng vững thân thể mình , lệ tuôn rơi

      Ngẫm lại chính mình từ đơn , nàng là bé mồ côi được Tam tiểu thư cứu , liền bắt đầu cùng Tam tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau , Tam tiểu thư có hạnh phúc của chính mình , tuy rằng mã phu có tiền tài , cũng quyền thế , nhưng lại đối với Tiểu thư tốt vô cùng , mà tân chủ tử giường , nàng muốn coi là thân nhân của mình , chính là…. mỗi ngày buổi tối lại mơ thấy ác mộng , Khi nào mới có thể chấm dứt , mỗi buổi tối là nghe tiếng thất thanh thống khổ đến tận linh hồn . Tàn phá….? thể chịu nổi ….thậm chí là ..sống bằng chết . Khi nào mới được giải thoái đây

      Nàng rốt cuộc trải qua chuyện gì ,Lôi ca ca trong miệng nàng là ai , là ca ca của nàng , hay là người của nàng , có phải hay ….

      Mà nàng cũng dám hỏi , cũng hỏi ra tiếng , sợ nhàng đụng vào mảnh màu đỏ . Tâm , người vẫn sống , tâm chết , liền sống bằng chết

      Vân phủ yên tĩnh , trăng lên cao , bên trong phủ mảnh thanh tĩnh , trừ bỏ rải rác vào cái người hầu , cũng chỉ có xà hành lang treo đèn lồng , làm cho đêm tối có thêm tia ấm ấp

      Đêm tĩnh , nguyệt hi , phong đạm

      Lạnh lùng mộng , họa thiên nhai

      Chương 008 đau


      Edit : Kecil

      Khuê phòng tịch mịch , nhu tràn tấc sầu ngàn lũ . Tích xuân xuân , mấy điểm thúc giục hoa vũ

      Ỷ biến lan làm , chính là vô tình tự! Người nơi nào , mấy ngày liền suy thảo , nhìn tầm mắt trở về lộ( đau cả đầu mà biết dịch ra ntn T_T )


      Gió nhè thổi qua màn che màu xanh nhạt trước giường , khơi lên gợn sóng như như , giường lông mi nhẽ nhúc nhích . Khé nhíu vài cái mở ra cặp mắt như ngọc màu hắc đồng , ánh sáng màu xanh nhạt trước mắt nàng khẽ chuyển tạo ra mảnh gợn sóng


      Cố sức ngồi dậy , nhấc màn che trước giường lên , trời muốn sáng rồi , chân khẽ chạm lên mặt đất , trải qua thời gian điều dưỡng , thân thể nàng tốt lên rất nhiều rồi , có thể tự mình lại


      Đất mặc dù có chút lạnh như băng , nhưng là vẫn có thể chịu được , ngoài cửa sổ tiếng chim nghe thanh thúy , nàng khẽ về phía cửa sổ , ngón tay trắng thuần mở cánh cửa sổ bằng gỗ ra , mùi cỏ xanh lập tức truyền đến


      Ngoài cửa sổ , ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt , làm cho hai gó má tái nhợt sinh ra vầng sáng kim sắc , che dấu chút tái nhợt


      cỏ xanh mới mọc thêm mấy bông hoa biết tên , đầu mùa xuân thời tiết tuy rằng muốn chậm rãi chuyển ấm , nhưng là vẫn để lại chút hơi mát mùa đông . Mấy con bướm bay qua , màu sắc rực rỡ , xuân là hi vọng , xuân là ấm áp . Chỉ là lòng của nàng , nhiều nắng xuân đến đâu nữa cũng thểấm áp , chỉ có mảnh hoang vắng , ngọn cỏ


      Nàng biết mình như thế nào lại đến thời xa lạ này, nơi này là quốc gia Thiên trạch , lúc đầu mờ mịt hiểu gì bây giờ bình tĩnh hơn , cũng chỉ có gần ngày mà thôi , phải nàng tùy ý an phận , mà là đối với nàng mà , ở nơi nào cũng đều giống nhau , cho nên có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện người thường thể nhận . Theo lịch sử nàng biết , nơi này có trong thời đại của nàng , chỉ thuần túy là vương triều cổ đại, nàng là tràng nổ mạnh kia mang đến , lại biết vì cái gì lại thay thế Vân gia Tam tiểu thư


      Chỉ biết là khi tỉnh ở nơi này , trước mắt còn màu trắng quen thuộc , tựa hồ cái thế giới màu trắng qua lâu , nhưng nàng vẫn nhớ ràng tràng nổ mạnh đáng sợ kia , mỗi cái chi tiết , thời gian tựa hồ đều dừng lại trong nháy mắt , đem nàng nhốt vào địa ngục vĩnh viễn . Cái nam nhân đỉnh thiên lập địa kia , cũng còn ở bên nàng


      “Lôi ca ca…..”Ngực trận đau đớn , mười ngón tay gắt gao nắm chặt , gân xanh , nàng thậm chí còn kịp cho tình giấu trong lòng của nàng , chưa kịp chính miệng với … ta ngươi … kịp……


      Chậm , nàng còn cơ hội , Lôi ca ca của nàng , bao giờ trở lại nữa , lưu lại cho nàng cái bóng dáng thâm trầm , như vậy thi cốt vô tồn(thịt nát xương tan)


      Mỗi lần nghĩ đến đó , nàng đều cảm giác đau đớn như ở địa ngục, lăng trì thân thể , tâm của nàng . Nàng còn sống , lại chết


      Nàng vẫn biết nàng , nhưng là ai biết nàng kỳ cũng thương , phải sống nương tựa lẫn nhau , cũng phải đồng cam cộng khổ , mà là , là , là dám . Bởi vì thể để cho người khác biết a ! Nếu hai người họ trở thành điểm yếu của đối phương, nghĩ bảo vệ nàng , nàng làm sao lo lắng cho , tại cái địa ngục màu trắng kia ,bọn họ nhau như thế nào có thể có tương lai , nàng , thương tiếc , mà nàng thương , hèn mọn , đồng dạng thâm , đồng dạng thực , nếu sớm biết rằng , sớm biết rằng như vậy , nàng có liều lĩnh ra sao?


      “Có ?”


      “Có”Thanh cực trong cổ họng nàng ,giống như hơi thở , thấy được vô lực cỡ nào. rốt cuộc nghe được


      Kỳ nàng ràng biết mất , nhưng là nội tâm vẫn có hy vọng nhoi , có phải hay Lôi ca ca của nàng cùng chính mình giống nhau , vẫn còn sống , chỉ là sống ở nơi xa lạ , nàng đem hy vọng này để dối gạt lòng , để bảo vệ nơi mềm yếu trong lòng nàng, nơi thể phai nhạt đau , quên thương . có lo lắng , xuyên qua linh hồn nàng , cực ấm , cũng cực thương….

      Chương 009 Cùng tên

      Edit : Kecil

      Gió thổi qua đầu như vờn sợi tóc nàng , ngừng đảo qua hai gò má của nàng , ngứa , ấm áp , nàng vẫn hy vọng chính mình có thể chạy ra khỏi địa ngục màu trắng kia . cảm nhận thế giới bên ngoài , tại nàng rốt cục ly khai , thấy được thế giới bên ngoài , thấy được mặt trăng mặt trời , trời xanh mây trắng , đông tuyết xuân ấm, mùi thơm khắp nơi . Cũng thấy được màu xanh của cỏ cây , màu tươi hồng của hoa , mảnh thiên nhiên tươi khỏe

      Sinh mệnh của nàng là Lôi ca ca dùng mạng đổi lấy , cho nên nàng phải dũng cảm sống sót . Mười ngón siết chặt , trong lòng nàng yên lặng thầm

      Lôi ca ca , Tiểu Nhược mang theo ham muốn hưởng thụ thế giới này của Lôi ca ca , ta biết đây là điều ngươi vẫn hy vọng , Lôi ca ca , Tiểu Nhược kiên cường , nhất định

      Khuôn mặt thanh mỹ , bên miệng lộ tia cười ảm đạm , ánh nắng nhạt bớt , phảng phất tầng ánh sáng dịu , tót đẹp tới làm cho người ta khong dám quấy rầy

      Tử Y bưng nước vào phòng , xem cảnh bên cửa sổ tuy phải là tuyệt mỹ , nhưng lại mỹ làm cho người ta dám nhìn thẳng , gió chợt thổi , tóc khẽ bay , lông mi như cánh bướm khẽ động , bên miệng chút cười ảm đạm , như ngày xuân mới tới , cười mang theo bi thương , trong bi thương lại lộ ra an ủi . Giống như hoa Bạch Ngọc Lan trong gió , kiên cường đón gió nở ra

      Nhìn lâu , cũng nghĩ mở miệng , thẳng đến khi trong tay truyền đến cảm giác đau nhức , Tử Y nhìn bồn(cái thau )nước trong tay , nước muốn có chút lạnh

      “Tiểu thư , nên rửa mặt chải đầu”Đem bồn đặt lên bàn , Tử Y khẽ lắc đầu , cần lấy quần áo bên cạnh ra cửa sổ phủ thêm lên người tiểu thư , đầu mùa xuân vẫn có chút lạnh , nhất là buổi sáng

      “Ân” kéo sát quần áo lại , nhàng đáp ứng , gật đầu với Tử Y . Tử Y tiến lên chuẩn bị đỡ lấy nàng , thấy nàng khoát tay , đành phải thôi , tân tiểu thư của nàng quá thích người khác đụng mình , đây là điều đầu tiên nàng biết . Chuyện gì cũng tự lực mình làm , tự mình mặc quần áo , tự mình rửa mặt chải đầu , làm nàng nha hoàn càng ngày càng có việc gì làm , là nhà hoàn vô dụng mà . Ai, quên , nàng biết người đó phải tiểu thư của nàng nhưng nàng coi người đó là tiểu thư

      Thấy nàng rửa mặt xong , lau khô mặt , Tử Y liền bưng bồn ra ngoài , chuẩn bị lấy đồ ăn sáng hôm nay tới , chỉ chốc lát sau , đồ ăn nóng hổi được đưa lên bàn , hai món ăn sáng , chén cơm , mặc dù phong phú , nhưng lại ngon miệng

      Tử Y nhìn nàng bưng bát lẳng lặng ăn cơm , nàng ăn rất chậm , cái miệng nhắn nhai chậm rãi

      “Tiểu thư!”nhíu mày chút , nàng đột nhiên có chút chịu nổi khí này , rất im lặng

      “Ân?”buông bát trong tay , chỉ thấy tân chủ tử khó hiểu nhìn nàng

      “Tiểu thư….ân….”Tử Y có chút lắp bắp , biết phải hỏi như thế nào , vị đại tiểu thư này sau khi tỉnh lại , nửa tháng rồi , vẫn là lẳng lặng như thế này , cũng chủ động mở miệng , nếu phải chính mình mở miệng , nàng tuyệt đối chủ động nửa chữ , nhưng đáng sợ là nàng tựa hồ cái gì cũng đều biết , nhưng là Tử Y nàng lại có đống chuyện hiểu , tỷ như , vị tiểu thư tại chạy đâu? Mà nàng là ai… chút vấn đề nay mỗi ngày ở trong đầu mình lăn qua lăn lại , giống như trái tuyết cầu . càng lăn càng lớn , nếu nàng bị nghẹn chết

      “Ngươi tên gì?”quýnh lên , Tử Y thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi mình , đây là cái vấn đề gì

      “Vân Tâm Nhược”thanh thản nhiên

      Tử Y phiên cái xem thường , nàng đương nhiên biết , tiểu thư tại phải kêu Vân Tâm Nhược

      “Ta hỏi là tên của tiểu thư, phải tên của tiểu thư phụ tránh nhiệm nhà ta”Nhắc tới cái này Tử Y còn có chút nghiến răng nghiến lợi , đương nhiên là nghiến răng cái chủ nhân bỏ trốn

      “Vân Tâm Nhược“giọng nặng hơn“Vân của mây trắng , tam điểm tâm , thảo đầu Nhược“tên nàng đúng là Vân Tâm Nhược có sai , đó là tên của nàng , tuy rằng vài năm dùng, nhưng là vẫn nhớ . Nàng là Vân Tâm Nhược , là Tiểu Nhược của Lôi ca ca

      Lôi ca ca……buông bát trong tay ra , ngực buồn đau , có chút vị toan sáp

      Chương 010 Thân nhân

      Edit : Kecil

      Tử Y phát nàng khác thường , ánh mắt gắt gao trừng lớn xem xét nàng , tên cùng tiểu thư nhà nàng giống nhau a , tướng mạo giống nhau , ngay cả cái tên cũng giống nhau , là rất hữu duyên

      “Tiểu thư nhà ta đâu? mã phu gia nhà ta từ nơi nào tìm được ngươi? ngươi là người ở đâu? thân nhân của ngươi đâu?” chuỗi câu hỏi thẳng tắp hướng vào

      biết?”Vân Tâm Nhược nhìn về phía nàng , đống vấn đề của nàng , chỉ dùng hai từ này là trả lời khái quát , nàng tỉnh lại liền ở nơi này , quả cái gì cũng biết , nếu phải có thuật đọc tâm , khi Tử Y đụng nàng nàng mới biết hết thảy , nàng là hoàn toàn biết gì cả , trong mắt giống như dòng nước chảy qua , trong suốt thấy đáy

      Trời ạ , Tử Y tay vỗ vỗ ngực, tiểu thư này, ánh mắt rất đẹp.Có thể nhấn chìm ngườita.Tuyrằng chính mình cũng là nữ nhân , nhưng cũng bị hấp dẫn . Khoan khoan , nàng biết , biết cái gì? biết tiểu thư cùng gia nhà tại ở nơi nào , hay là thân nhân nàng ở nơi nào?

      “Thân nhân của ngươi đâu?”kỳ Tử Y muốn hỏi là , mỗi tối nàng nằm mơ kêu Lôi ca ca là ai , cùng nàng có quan hệ gì , nhưng là hỏi ra miệng

      “Thân nhân?”Vân Tâm Nhược khẽ lặp lại , con mắt tràn đầy sâu đau thương

      Thân nhân sao? nàng biết bọn họở nơi nào? Lúc nàng bị bắt đến phòng thí nghiệm vốn có gặp qua , bọn họ có hay bởi vì nàng mất tích mà khổ sở? Quên , chuyện đó có nghĩ cũng vậy thôi , cách mình quá xa rồi

      Thân nhân của nàng chỉ có Lôi ca ca

      có” giọt nước mắt rớt chén bàn , hòa cùng chúc dung chưa uống hết cùng chỗ , có chút thê lương

      Đột nhiên cỗấm áp tử bả vai truyền đến , trực tiếp rơi vào lòng nàng , chỉ thấy Tử Y đặt tay vai nàng nhàng vỗ , giống như an ủi , giống như quan tâm , cũng giống như đồng tình

      Ấm áp…

      “Tiểu thư, tuy rằng Tử Y cùng người nhận thức lâu , nhưng là Tử Y muốn đem người trở thành Tiểu thư , cho nên về sau Tử Y chính là thân nhân của người”

      Khong phải lời thề , nhưng còn hơn cả lời thề ,Tử Y quyết tâm tuyên bố rời

      “Ân , đồ ăn lạnh rồi , ta hâm nóng lại”Tử Y vội vàng bưng đồ ăn ra ngoài , xoay người hướng cửa , tựa hồ sợ tiểu thư nhìn thấy lệ trong mắt mình , vội vàng chạy ra hướng cửa trốn . Nếu , nàng khóc , xấu hổ lắm

      “Tử Y”Vân Tâm Nhược thở , thanh tựa hồ có chút run rẩy

      “Ân?”nàng dừng lại , chờ nghe chủ tử

      “Cám ơn ngươi!”

      Ba chữ hoàn toàn đánh vỡ ngụy trang của Tử Y , nước mắt rốt cục rớt xuống , kỳ bọn họ trước đó còn chút xem như người xa lạ , nhưng là bây giờ tựa hồ có tình cảm thân nhân , giống như tỷ muội, giống như bằng hữu … cũng biết vì cái gì , có lẽ bởi vì Tử Y quá mức lương thiện , có lẽ bởi vì Vân Tâm Nhược quá mức khổ sở , suy bụng ta ra bụng người , tình cảm đơn thuần nhất thế gian

      Ấm áp vai Vân Tâm Nhược mất , nàng cảm nhận được ràng tâm ý , trong lòng có chút cảm động , nàng tin tưởng Tử Y , là đối tối với mình , vô điều kiện, đó là cái người cực kì đơn thuần , cần xem lòng của nàng cũng biết . biết nàng vì cái gì đối với mình tốt, nhưng nàng biết là , bởi vì cái Vân Tâm Nhược kia sao? Bởi vì chính mình cùng nàng gương mặt 9 phần tương tự , đối với người mình ai cả đường , nhưng mặc kệ như thế nào , nàng tin tưởng , ở thời đại này , nàng có cái bằng hữu(bạn)đầu tiên

      “Lôi ca ca , ngươi thấy ? Tiểu Nhược có bằng hữu mới….”

      Khẽ nhắm mắt lại , Lôi ca ca xuất trước mặt nàng , ôn nhu đối với nàng cười , vẫn là gương mặt tuấn mỹ kia ,chỉ là vừa ngẩng đầu mở mắt ra , trước mắt lại là khí , cỗ chua xót ở trong cổ họng

      Lôi ca ca , ngươi biết

      Có loại tưởng niệm gọi là nhớ lại

      Có loại nhớ lại gọi là khắc cốt ghi tâm

      Có loại tiếc nuối gọi là sai lầm

      loại tên là đau

      Mà có loại đau tên là kiếp này hối hận
      sunnysmile1012, linhdiep17gaubonganvung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :