1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vật cưng của thiếu gia - Hồng Sầm ( Sắc - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Lãnh Tiêu đột nhiên xuất làm cho Đỗ Lệ Nhi vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho Tông Tước hiểu người trong nội tâm Băng Nhi chờ đợi là tuýp người đàn ông như thế nào.

      Trong bốn người, chỉ có Quân Mạc Sầu là người duy nhất còn có thể tỉnh táo tự hỏi, dùng lý trí quan sát Lãnh Tiêu, lập tức liền nhớ đến cảnh Băng Nhi thỉnh thoảng lấy ra lá thư lén đọc, chẳng lẻ đó chính là lá thứ mà ta viết cho ấy sao !

      ra ta chình là nguyên nhân làm cho Băng Nhi cự tuyệt tất cả nam sinh của trung học Thánh Thấm theo đuổi.
      Mà giờ này khắc này, Băng Nhi ngoại trừ si ngốc nhìn Lãnh Tiêu cũng thốt lên được lời lẽ nào.

      ấy xuất ! !

      Lãnh Tiêu, tại sao lại kêu Băng Nhi mặc bộ lễ phục này?!” Đôi mắt xinh đẹp tròn xoe tỉ mỉ dò xét, Đỗ Lệ Nhi kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) hết nhìn Lãnh Tiêu lại nhìn đến em cùng cha khác mẹ.

      "Bởi vì đây là quà sinh nhật tôi tặng ấy." Lãnh Tiêu từ đầu đến cuối chỉ chú ý Băng Nhi, ánh mắt tham lam như muốn đem ăn tươi nuốt sống. Còn Đỗ Lệ Nhi, ngó cũng thèm ngó lần

      tại sao phải tặng quà sinh nhật cho nó?” Đỗ Lệ Nhi nhất thời mù mờ tra nguyên nhân, từ khi nào Lãnh Tiêu quen biết Băng Nhi? Hơn nữa còn thân thiết đến độ tặng quà sinh nhật cho nó??

      “ Tặng quà sinh nhật đương nhiên là mừng sinh nhật!” Miễn cưỡng vứt lại câu này, Lãnh Tiêu chậm rãi bước đến bên Băng Nhi.

      ". . . . . . với nó. . . . . . hai người. . . . . ." Đỗ Lệ Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, biểu mặt ngốc trệ buồn cười.

      "Băng Nhi, sinh nhật vui vẻ!" tại so với trong trí nhớ của còn kiều diễm xinh đẹp động lòng người hơn, tư thái ưu nhã, hoàn toàn thua bất kỳ vị tiểu thư khuê các nào, xem ra vật cưng của hề quên lời nhắn nhủ của .

      "Thiếu gia, thiếu gia rốt cục trở lại. . . . . ." A, phải là nằm mơ chứ!

      Nổi đau nhớ nhung bị đè nén trong nháy mắt hóa thành nước mắt, lăn xuống gò má phấn nộn, vươn tay nhàng mà đụng tay , sợ hết thảy đều là ảo giác của mình

      "Ừ." Môi khêu gợi nhàng nở nụ cười.

      "Đỗ Băng Nhi, mày là đứa biết xấu hổ, lại dám giành đàn ông mà Đỗ Lệ Nhi tao thích! Trả lại cho tao, Lãnh Tiêu của tao!"

      Suy nghĩ lại, kết luận duy nhất của Đỗ Lệ Nhi là Đỗ Băng Nhi lén dụ dỗ Lãnh Tiêu, tức giận điên cuồng làm cho ta mất lý trí, xông lên phía trước có ý định dạy dỗ Băng Nhi chút.

      "A!" Tóc dài bị Đỗ Lệ Nhi hung hăng nắm lấy, Băng Nhi kêu đau.

      "Đỗ Lệ Nhi, muốn làm gì Băng Nhi? !" Trong phút chốc, bàn tay cứng như thép của Lãnh Tiêu hề thương hương tiếc ngọc hung hăng nắm chặt cánh tay Đỗ Lệ Nhi, lực đạo mạnh đến độ véo đỏ cánh tay được bảo dưỡng tỉ mỉ, đau đến độ làm ta thể buông tay ra.

      Đem Băng Nhi đẩy tới sau lưng, Lãnh Tiêu như hộ hoa sứ giả trừng mắt phòng bị Đỗ Lệ Nhi.

      " Lãnh Tiêu, em tin thích nó, nhất định là nó dụ dỗ đúng hay ? ! Nó cũng thấp hèn giống mẹ nó, chuyên giành đàn ông của người khác! ngàn vạn đừng để bề ngoài thanh thuần của nó lừa gạt . . . . ." Đỗ Lệ Nhi bối rối mãnh liệt lắc đầu, sao cũng thể tiếp nhận Lãnh Tiêu mến Băng Nhi, ta cố chấp cho rằng do Băng Nhi biết xấu hổ dụ dỗ Lãnh Tiêu.

      "Chú ý cách dùng từ của Đỗ Lệ Nhi, chuyện tình cảm của mẹ Băng Nhi và ba là chuyện của đời trước, liên quan đến Băng Nhi, cần sống trong bóng tối thù hận của , còn chuyện ấy giành đàn ông của , thẳng thắn mà ấy căn bản cần giành bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng là của !” Ánh mắt lãnh mạc giống như lưỡi đao sắc bén ngăn cản những lời phê phán ác độc của Đỗ Lệ Nhi.

      ", em tin, nhất định là nó, nó đem từ bên cạnh em cướp !" dứt lời, Đỗ Lệ Nhi để ý hình tượng lại muốn tiến lên bắt lấy Băng Nhi.

      Nhưng ta vươn tay ra còn chưa chạm vào góc áo Băng Nhi bị Lãnh Tiêu thô bạo ngăn trở.

      "Đủ rồi, chỉ bằng Đỗ Lệ Nhi , Lãnh Tiêu tôi nhìn còn thuận mắt." Đối với bộ mặt bốc đồng kiêu ngoa của ta, Lãnh Tiêu sớm nhìn ,hôm nay vừa thấy, càng cần hoài nghi.

      ". . . . . .hai người. . . . . ." Gương mặt diễm lệ nhất thời vặn vẹo, Đỗ Lệ Nhi từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, khi dễ Băng Nhi làm niềm vui, qua nhiều năm như vậy, lần đầu nếm trải mùi vị thất bại.

      (Ling: hắc hắc, nhục nhã chưa kìa muốn sỉ nhục người ta ai dè mất mặt tới thiếu điều kiếm lỗ mà chui)

      Đây là nguyên nhân Lãnh Tiêu đặc biệt chọn nơi này đoàn tụ với Băng Nhi, mục đích đơn giản là muốn thay trút giận.

      "Chúng ta , đừng để ý tới ấy." Đối với loại thiên kim nhà giàu kiêu căng này, Lãnh Tiêu gặp nhiều, xoay người dịu dàng khoác tiểu giai nhân ở bên cạnh vào sân nhảy.

      "Thiếu gia, em rất nhớ . . ." Cảm giác mình giống như ở trong mơ, ngay cả hô hấp Băng Nhi đều là cẩn thận.

      " biết ." vui vẻ, tiểu bảo bối của vĩnh viễn thay lòng, phát này làm cho tảng đá lớn trong lòng được thả xuống.
      vốn còn có chút lo lắng, nếu Băng Nhi hề đối với toàn tâm toàn ý, nếu trong lòng người khác, như vậy có thể tiếp nhận ? , biết , từ thủ đoạn đem kéo về, khóa chặt bên mình lần nữa.

      "Khiêu vũ ! Hôm nay là sinh nhật của em, cho biết nguyện vọng của em là gì?” đặc biệt chọn đúng hôm sinh nhật của mà về nước chính là vì muốn cho kinh hỉ, xem bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt của , Lanhc Tiêu biết mình quả nhiên khoog uổng phí tâm tư.
      "Thiếu gia chính là nguyện vọng của em a!" như chú chim non mềm mại nép vào trong ngực mà khiêu vũ, đôi thủy mâu sáng ngời chớp động lên hào quang.

      "Vậy sao?" ôm lấy thân thể mãnh mai càng thêm linh lung hấp dẫn của , bị câu trả lời đơn giản của lấy lòng.

      "Tâm nguyện duy nhất của em chính là nhanh được gặp thiếu gia.” Trời biết nhớ đến mức nào!

      "Đơn giản như vậy sao. . ." vẫn thơ ngây như vậy, vô dục vô cầu.

      " rất tàn nhẫn, chỉ để lại lá thư rằng mà bỏ Băng Nhi nước Mỹ xa xôi như vậy!" Rủ xuống đôi mắt ảm đạm, Băng Nhi nhịn được oán trách.

      " trước cho em biết chính là muốn cho em khổ sở." Vốn cho là làm như vậy đối hai người rất tốt, biết hai trái tim cách xa nhau chỉ có càng thêm dày vò.

      "Nhưng em cũng cảm thấy rất khó trải qua, khó qua. . . . . . gặp được thiếu gia, Băng Nhi quả thực sống ngày bằng năm." bây giờ mới hiểu được, phải trải qua nhớ nhung mới biết, xa cách khiến con người ta tiều tụy như thế nào...!

      " chẳng phải về rồi sao?" Lãnh Tiêu cười khổ , trong những ngày chia lìa cũng sống vui vẻ!

      Trong những ngày ở Newyork, bất kể là người đẹp Đông phương hay Tây phương thiếu nữ đều hấp dẫn được , trong thâm tâm , chỉ muốn 1 mình , Đỗ Băng Nhi.

      "Ừ, nghĩ tới ước nguyện mười tám tuổi của em lại được thực .” Sắc mặt sáng lên, vui sướng gương mặt hồng nộn, hôm nay là ngày vui nhất trong đời .

      "Ngoại trừ hi vọng nhanh trở về, có tâm nguyện khác sao?" ôm chặt , hồi ức về thân thể kiều mềm mại của làm cho cảm giác của khoan khoái, rốt cục cũng tròn mười tám tuổi, có chút xúc động xen lẫn gấp gáp thể chờ đợi.

      "Thiếu gia?" Bị ôm có chút khó thở, Băng Nhi hiểu hô.

      "Có nhớ nụ hôn của hay ? Có nhớ ôm hay ? Có nhớ chương trình học từng dạy hay ?” cúi đầu xuống bên lỗ tai tuyết trắng của hỏi

      "Có, Băng Nhi rất nhớ nụ hôn của thiếu gia, ôm. . . . . . Còn có những ‘ chương trình học ’ kia. . . . . ." Khuôn mặt Băng Nhi đỏ bừng, hờn dỗi trả lời, muốn giấu ham muốn chân chính cùng dục vọng của chính mình, đối Lãnh Tiêu, vĩnh viễn

      ". . . . . . Đêm nay đem từng bài học ôn lại cho em, còn có dạy hết cho em ‘chương trình học cuối cùng’." lớn mật vuốt ve vòng eo mãnh khảnh của , nhàng xoa nắn lấy, hành động mờ ám của như ám chỉ sắp cho đêm hưng phấn.

      "Thiếu gia, hãy ôm chặt em, để cho em biết đứng trước mắt phải giấc mơ, hồi hư ảo. . . . . ." si tình ngắm nhìn đôi đồng tử đen sâu như biển, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.

      "Bé ngốc." Rốt cục hoàn toàn thuộc về .

      Mới nhảy xong điệu Waltz, Lãnh Tiêu liền dẫn Băng Nhi rời đám đông tại sàn nhảy, đường đua xe bão tố đến tầng cao nhất của khu nhà chuyên dụng của , tầng cao nhất của cao ốc được thiết kế làm cho người ta vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy những ngôi vì sao lấp lánh xuyên qua trần nhà thủy tinh.

      "Đến đây, cầu nguyện rồi thổi nến." tự tay vì đốt sáng lên mười tám cây nến chiếc bánh ga-tô .

      "Thiếu gia. . . . . ." Nước mắt nhanh chóng tràn ngập hốc mắt phiếm hồng của .

      "A, Vật cưng đáng của sao lại thích khóc như vậy?" giơ tay lên, dịu dàng lau những giọt lệ mặt .

      "Em. . . . . . Em khóc là bởi vì em rất vui. . . . . ." cảm động kề sát vào lòng bàn tay , dựa vào da thịt như để chứng thực chuyện trở về bên cạnh .
      "Chỉ là chiếc bánh ga-tô khiến em cảm động như vậy?” Xoa bóp khuôn mặt trắng nõn nà của , Lãnh Tiêu cưng chiều giễu cợt .

      "Người ta cảm động chỉ vì bánh ga-tô, mà còn có tâm ý của thiếu gia. . . . . ." Băng Nhi thẹn thùng thổi tắt ngọn lửa nhảy múa phía cây nến, nội tâm cảm thấy vạn phần thỏa mãn hạnh phúc.

      "Em càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi, chẳng qua là gầy chút ít." Dưới ánh sao, đẹp đến độ làm cho hoa mắt thần mê.

      "Thiếu gia cũng thay đổi rồi, trở nên càng ngày càng tuấn, tóc nhuộm màu vàng đồng làm em vừa rồi thiếu chút nữa nhận ra thiếu gia.” vừa rồi đột nhiên xuất ở buổi tiệc, nguyên bản tóc ngắn lộn xộn, theo trình tự nay được sửa thành ưu nhã giống như quý tộc, sáng ngời giống như vị bá tước từ trong tranh bước ra.


      " cho biết, tốt nghiệp trung học rồi kế tiếp có tính toán gì ?" nắm tay, dẫn đến ghế sô pha ngồi xuống.

      "Em đủ điều kiện được tiến cử vào đại học A rồi, cho nên đợi học kỳ mới bắt đầu em chính là sinh viên mới của đại học A!" Băng Nhi kiêu ngạo mà .

      " đơn giản, hổ là Băng Nhi của ." quả nhiên có nhìn lầm .

      "Băng Nhi có làm cho thiếu gia thất vọng!" như đứa bé khát vọng được ca ngợi.

      "Ừ, em bây giờ giống như viên ngọc dần dần phát ra ánh sáng long lanh, khó trách lại hấp dẫn đến Tông Tước cùng những nam sinh kia ngấp nghé." Lãnh Tiêu có chút ghen tuông .

      "Thiếu gia?" Làm sao vậy, tựa hồ có chút được vui?

      " nghe tên Tông Tước kia vốn là mời em làm bạn nhảy trong tiệc tốt nghiệp, sao em lại cự tuyệt ?" Từ tối nay lúc vào Thánh Thấm, lời đồn về Băng Nhi cùng tên tiểu tử gọi là Tông Tước kia thể ngăn cản lọt vào trong tai .

      "Em vốn có ý định tham gia tiệc tốt nghiệp, càng muốn làm bạn nhảy của bất luận kẻ nào. Bạn nhảy của Băng Nhi chỉ có thiếu gia, cũng chỉ có thể là thiếu gia, ngoại trừ thiếu gia, Băng Nhi tuyệt đối cùng người đàn ông nào khác ngoài thiếu gia khiêu vũ.” Sợ Lãnh Tiêu hiểu lầm , Băng Nhi sốt ruột giải thích.

      "Rất ngoan." Biểu lộ chăm chú vội vàng của làm cho Lãnh Tiêu cảm thấy rất vui sướng.

      "Thiếu gia, lần này trở về Mỹ nữa chứ?" có chút lo lắng bất an hỏi .

      " nhất định, phải xem tình hình hoạt động của công ty." Kỳ nếu lại phải xuất ngoại, chắc chắn dẫn cùng.

      "Như vậy. . ." Băng Nhi đơn cúi đầu xuống.

      "Sao vẻ mặt lại khổ não như vậy?" Lãnh Tiêu nâng lên gò má non mềm của , phát vành mắt có chút phiếm hồng .

      "Em muốn thiếu gia rời , muốn tiếp tục trải qua những ngày có thiếu gia." Băng Nhi nhào vào trong ngực ấm áp của , dùng sức lắc đầu.

      "A, còn chưa em bắt đầu nỡ rồi sao?” Vật cưng bé ngọt ngào đáng nhất của .

      "Thời gian ở Mỹ thiếu gia có từng nhớ Băng Nhi ?" Băng Nhi nâng lên đôi đồng tử mịt mờ, nghiêm túc hỏi.

      "Có chứ! Nghĩ em có nghe lời của , chăm chỉ hoàn thiện chính mình hay ." cưng chiều sờ mái tóc dài đen của nhàng trả lời.
      "Ngoại trừ cái đó? Còn có nguyên nhân khác ?" muốn biết trong nội tâm thiếu gia, đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào?

      "Vậy tại sao em lại nhớ ?" bé khờ dại này có nhận ra được sâu trong nội tâm có biến hóa ?

      "Em, em có nguyên nhân khác, chỉ là gặp được thiếu gia liền cảm thấy là khổ sở, là khổ sở, cả người, cả trái tim tất cả đều có sức lực, cả ngày lẫn đêm duy nhất bận lòng chỉ có thiếu gia." từng đọc qua sách " ngày gặp, như cách ba thu", biết có đúng là cảm giác này hay .

      "A, Băng Nhi đáng . . . . . ." ,Đối mặt với lời thổ lộ công khai như thế của Lãnh Tiêu chăm chú ôm , hài lòng nở nụ cười.

      "Ưm. . . . . ." Khuôn mặt nhắn của chôn ở trước ngực , nhìn thấy thần sắc giờ phút này sung sướng cỡ nào.

      " thích như vậy sao. . ." Xem ra có thương lầm người.

      "Ừ, Băng Nhi thích nhất thiếu gia . . . . . ." Đời này, chỉ mình thiếu gia, lòng của rốt cuộc dung nạp được người đàn ông khác!

      "Chỉ có thích thôi sao?" Hôn lấy cái trán trắng nõn của Băng Nhi, Lãnh Tiêu tham lam cầu tình cảm chân nhất của .

      " chỉ vậy, những ngày chia lìa Băng Nhi mới phát ra mình riêng chỉ là mến thiếu gia. . . . . ." Phần cảm giác như như cho đến đêm nay mới hiểu ràng, , Lãnh Tiêu .

      " chỉ là mến?" cũng gấp, muốn tự ra.

      "Em , thiếu gia." Mặt Băng Nhi đỏ lên, dũng cảm thổ lộ.

      " biết ." Tuy đáp án nằm trong dự liệu của , nhưng nghe được chính miệng ra, vui sướng càng gấp bội.

      ". . . . . . Thiếu gia cũng Băng Nhi chứ?" do dự hỏi, sợ phải nghe được đáp án khác.

      "Vấn đề này sau này trả lời em." nhíu mày cười tà, .cố ý gây tò mò cho

      "Vì sao phải bây giờ?" rất muốn, rất muốn nhanh nghe được câu trả lời của a!

      "Bởi vì bây giờ thực muốn em. . . . . ." Môi nóng bỏng nhàng áp lên .

      "Thiếu gia. . . . . ." Cánh môi run rẩy lâu cảm thụ được thoải mái.

      Dựa sát vào tấm kính thủy tinh khổng lồ che phía trước, thân hình cao to cứng rắn của đàn ông cách thân hình mãnh khảnh linh lung của thiếu nữ tới centimet, từ người toát ra nhiệt khí thiêu đốt , bao vây lấy , làm toàn thân run rẩy thôi.

      Nâng lên tay phải, nhàng đụng chạm đôi môi khiêu gợi của , tinh tế miêu tả, đột nhiên nở nụ cười, bởi vì vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm láp ngón tay ngọc ngà nhắn của , cảm thụ từ đầu ngón tay trắng nõn truyền đến cảm giác tê dại trong nháy mắt lan khắp thân thể .

      "A ——" thở , thẹn thùng rút ngón tay bị ngậm giữa cặp môi đỏ mọng về.

      Mắt Lãnh Liêu thoáng chốc trở nên u ám nồng đậm dục vọng, chậm rãi cởi caravat xuống, cởi ra áo khoát tây trang cùng áo sơ mi, lộ ra thân thể rắn chắc như đồng thiết.

      biết tại sao Băng Nhi đột nhiên rất muốn gần sát , dựa vào , mùi cơ thể nam tính của làm mê loạn rồi, cơ thể hiểu sao từ từ nóng lên. lớn mật học động tác của , chậm rãi kéo xuống lễ phục nửa người của , làm cho cặp ngực trắng nõn như tuyết bật ra, theo hô hấp có chút phập phồng, nụ hoa màu hồng phấn bởi vì nội tâm khao khát dục niệm mà vểnh lên.

      Trong nháy mắt, đôi đồng tử đen cực nóng gắt dao nhìn nơi đẫy đà trong trí nhớ, ngạc nhiên phát chúng càng trở nên mượt mà, to lớn, dưới ánh sao u ám chớp động lên chọc người ham muốn.

      "Thiếu gia. . . . . ." mị nhãn như tơ, hai tay nâng cao đôi gò bồng đảo trắng nõn của chính mình lớn mật hấp dẫn .

      Mắt trở nên sâu u, tay phải nâng lên duỗi ra ngón trỏ xoa nắn lấy, nụ hoa phấn nộn bị trêu chọc mà thẹn thùng co rút lại nhô ra, dần dần nở rộ ra màu đỏ rực.

      "Mới bao lâu gặp chỗ này lớn lên ít.” Lãnh Tiêu hài lòng nắm bắt hai nụ hoa đẫy đà ít, hiểu được cảm giác chúng trong lòng bàn tay.

      "Ưm, thiếu gia. . . . . ." Băng Nhi than thở lẩm bẩm, thân thể đối với đụng chạm của luôn phản ứng kịch liệt.

      Phút chốc đột nhiên ngậm lấy nụ hoa cứng rắn nhẵn nhụi mà mút, dục hỏa quen thuộc lấy tốc độ cực nhanh đốt cháy toàn bộ cơ thể .

      Vui thích lâu vừa trở lại, theo vũ động đầu lưỡi phóng xuất khát vọng ngủ đông trong cơ thể

      "A a đừng. . ."

      Cảm giác cuồng dã làm cho thở hổn hển, hai chân hư nhuyễn thiếu chút nữa chống đỡ nổi chính mình mà ngã xuống.

      giây sau thân thể cường tráng khách khí chút nào đứng giữa hai chân , tà khí đem cả người nâng lên, tận lực ma xát u cốc tư mật của , lại dùng nụ hôn điên cuồng chế trụ cái miệng nhắn hồng diễm diễm của .

      Lưỡi của càng ngừng ở trong miệng lướt nhanh, vòng eo mô phỏng động tác chạy nước rút đụng chạm lấy Băng Nhi, vô cùng có tiết tấu mềm mại giữa hai chân.

      cơ hồ muốn thét lên! dâm tà khiêu khích, làm nơi tư mật của rất nhanh liền ướt.

      Lãnh Tiêu làm cho mình dán vào thân thể đường cong lồi lõm của Băng Nhi dần dần trượt , vào nơi thần bí muốn xa rời nhất.

      "Hương vị thơm quá, giống trong trí nhớ như đúc." nâng cao làn váy lễ phục, say mê chui vào u cốc u của , cách quần lót ren hơi mỏng ngửi ngửi mùi hương nồng đậm mê người giữa hai chân thiếu nữ.

      "Thiếu gia. . . . . ." Thấy chân quỳ gối ngồi chồm hổm muốn , trắng trợn mà ngắm nhìn vải dệt mỏng manh, như là dùng ánh mắt cởi nó, Băng Nhi cảm thấy hưng phấn mà kiêu ngạo.

      Đem làn váy mềm nhẵn nhét vào trong tay , gọn gàng cởi ra quần lót ren của , Lãnh Tiêu đắc ý phát , hương thơm thiếu nữ trong bụi hoa tràn ra mật ngọt ướt át, đẩy hai chân ra, dẫn dắt đặt chân bờ vai .


      Lãnh Tiêu ma mị ngắm nhìn , ngón tay giữa ngăm đen to và dài chậm rãi thâm nhập vào hoa kính trơn mềm của , tà ác hỏi: "Lúc có ở đây, chỗ này từng có người đàn ông khác vào sao?"

      "A. . . . . . có. . . . . . có. . . . . ." ủy khuất lắc đầu, bất lực tùy ý ngón tay dài của trong dũng đạo trật hẹp co rút của dao động, cảm giác vui thích hóa thành dịch ồ ồ tuôn chảy, thấm ướt ngón tay của .

      "Rất ngoan. . . . . ." Ngón tay cái của tà nịnh kìm tại nụ hoa mềm mại ẩm ướt của , càng ngừng xoay tròn, vuốt phẳng, bắn ra, gẩy, đem làn sóng ham muốn trong cơ thể đẩy lên rất cao.

      "A. . . . . . A a . . ." Thanh đứt quãng kiều từ môi tuôn ra.

      " nhiều dịch! Băng Nhi của vẫn mẫn cảm như vậy. . . ." Cổ tay màu đồng đặt ở cặp mông đầy đặng của , dùng sức xoa nắn nắm bắt , đầu lưỡi phóng đãng cuồng vọng liếm lên hạch đế trong u cốc

      ngậm lấy hạch đế của mà gặm cắn, hai ngón tay chậm rãi nhàng vươn vào trong tiểu huyệt co rúm của , hoa kính kích động chảy ra càng nhiều càng mật ngọt, tu hoa lâu chưa được trìu mến nhiệt tình nở rộ ra.

      "A ——" ức chế nổi kiều hô, bộ dáng làm cho người ta đau lòng cực kỳ.

      Lãnh Tiêu nhìn thấy, tà ác bừa bãi trêu chọc lấy hoa tâm mật nhụy của mình, Băng Nhi mũi chân cuộn lại, hưng phấn mà đưa sát về phía , giữ lại chút nào dâng lên tất cả của .

      "Xem cái mông của em bắt đầu vặn vẹo lên !" lần nữa nhấm nháp hoa nhị non mềm của , đâm vào tiểu huyệt mềm mại ẩm ướt, cho đến dũng đạo của xử nữ vì mà mở rộng ra.

      "Em . . . . . Em cảm thấy sắp điên rồi. . . . . . A ——" Dục hỏa cuồng dã càng ngừng thiêu đốt lên, thiếu nữ kiều trở nên phóng đãng.

      Sau khi trải qua cao triều lần đầu, Băng Nhi rốt cuộc vô lực chèo chống chính mình, tùy ý Lãnh Tiêu ôm tới phòng ngủ ấm áp sáng ngời, tùy ý đem cởi đến mảnh vải che thân, tùy ý tà ác tạo ra tư thế ngồi.

      Dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn của Lãnh Tiêu, hai chân thon dài xinh đẹp của Băng Nhi bị chân dài mạnh mẽ của mở ra đến cực hạn, giường rất lớn lộ ra cái gương khổng lồ chiếu rọi ra tư thái mập mờ của hai người.

      Đối với trong gương, Lãnh Tiêu tà ác mệnh lệnh : "Băng Nhi xinh đẹp, cho xem em có thể vì dâm loạn tới trình độ nào." Nắm bàn tay mềm mại của cùng vào mật cốc trơn ướt , ý bảo vuốt ve chính mình.

      Thừa nhận ánh mắt nóng rực của , Băng Nhi thẹn thùng giật giật ngón tay, phát cổ khoái cảm diệu kỳ khác hẳn với Lãnh Tiêu đụng chạm tại hoa tâm tản ra, làm cho nhịn được chậm rãi vỗ về chơi đùa lên.

      "Thích nhìn em như vậy đúng !" dạy tiến vào tiểu huyệt tràn đầy mật hoa.

      . . . Thiếu gia nhìn , ý thức được điểm này, Băng Nhi cảm giác dũng đạo bao vây lấy tay mình phút chốc co rút lại, dịch trơn nóng dinh dính lập tức tuôn ra khỏi huyệt khẩu, làm cho dễ dàng tiến vào.

      "Tự mình cảm giác chỗ này xem." kéo qua tay kia của , trực tiếp xoa nắn nụ hoa bé sưng lên, dẫn dắt thể nghiệm chỗ mẫn cảm nhất, diễm lệ nhất của mình.

      "A, xin đừng nhìn, thiếu gia!" Băng Nhi cảm thấy thẹn hô, nhưng động tác ngón tay khuấy động lấy châu hạch chút cũng chưa từng ngừng.

      "Đẹp quá, cho xem càng nhiều hơn !" Nụ hoa đỏ bừng trong vỗ về chơi đùa của thiếu nữ đẹp đẽ tách ra.

      "Đừng. . . Thiếu gia, cần. . . . . ." Phóng đãng chơi đùa chính mình như thế, làm cho cảm giác dường như cả thân thể cháy rồi.

      "Tiếp tục." Lãnh Tiêu sung sướng cười khẽ. (Ling: Tiêu ca dâm đãng quá, Ling mất máu trầm trọng vì edit những khúc này)

      ". . . Quá mất mặt. . ." cảm giác rất rụng rời a! Nhưng lại dường như ghét loại cảm giác này. . . . . .

      " rồi, ở trước mặt cần cảm thấy thẹn thùng." Vén qua làn tóc dài tung bay, gặm cắn làn vai trắng nõn của , mút lộng lấy làn da thấm đẫm mồ hôi.

      "A, nhìn em. . . . . . Thiếu gia lại nhìn em, Băng Nhi thoải mái. . . . . . Cảm giác tuyệt quá!" Băng Nhi mềm yếu ngâm, lẩm bẩm, rốt cuộc khắc chế được chính mình xuân tình nhộn nhạo.

      Mắt thấy dịch trong hoa huyệt chảy ra, dọc theo đùi trượt xuống chảy xuôi uốn lượn, cuối cùng xuống tuyết trắng giường, Lãnh Tiêu biết dục hỏa trong cơ thể cố nén lâu sắp được giải phóng hoàn toàn.

      Như là nhịn cả đời thể nhận , giờ này khắc này còn có cái gì có thể ngăn cản !

      Lãnh Tiêu buông , rất nhanh cởi bỏ tất cả quần áo cò thừa, lại lần vào giữa chân , làm cho dục hỏa cuồng rực của mình chìm đắm tại trong hoa tâm tràn ngập thủy mật của , khiêu khích ma sát tiểu huyệt run rẩy.

      "Nhìn ràng là ai chiếm giữ em, là ai tiến vào trong cơ thể em, cho em cuồng dã !" rất hẹp, hẹp đến độ làm cho nỡ thương tổn tí nào. Nhưng nam căn cương cứng chạy nước rút cách nào làm cho đình chỉ được dục niệm muốn đâm vào .

      " là thiếu gia. . . . . ." Băng Nhi mềm mại hô, cảm giác bị chậm chạp kì kèo, chỗ đó hư khó nhịn như là cần thứ gì đó đến bổ khuyết nhét đầy.

      "Gọi tên của cho đến khi thỏa mãn!" dùng lực đem hai chân đẩy ra đến cực hạn, cuồng vọng muốn khi tiến vào phải biết hết thảy là ai chiếm lĩnh .

      "Tiêu. . . . . . Tiêu. . . . . ." Băng Nhi mềm yếu, kiều hô, len lén đem hết tình của mình dồn vào giọng .

      "Nhẫn nại chút, rất nhanh thoải mái ." Ngón tay đẩy ra hai cánh hoa bảo vệ lấy hoa huyệt, chậm rãi nhập vào khe hở kia.

      Nam căn thô to lần đầu tiến vào hoa kính hẹp của thiếu nữ, cường ngạnh chống đỡ đạo non nớt, đau đớn như tê liệt làm cho Băng Nhi vốn ngoan ngoãn nằm ngửa sợ hãi mà vùng vẫy.

      cần, thiếu gia xin mau dừng tay, vỡ ra, đau quá !” Nước mắt Băng Nhi nhanh chóng tuôn ra.

      Lãnh Tiêu dùng sức đè lại bắp đùi đá lên, “ chút nữa. . . . ." rất chặt làm, cho cơ hồ khó có thể tiến vào.

      "Đau quá! Mau ra. . . . . ." bị nứt vỡ a! Băng Nhi đau đớn bật khóc.

      "Có thể, em rất ướt." Nam căn thô to cuối cùng đột phá được màng trinh tiết mỏng kia, sâu đâm vào mật đạo.

      "A ——" Mạnh mẽ đâm vào, làm cho Băng Nhi gần như khó có thể tiếp nhận, nắm chặt ga giường mất hỗn độn, hai mắt đẫm lệ như sương mù che chắn.

      “Sao rồi! toàn bộ cắm vào . . . . . ." dừng lại, cố nén dục hỏa cháy bỏng lại, cho thời gian thích ứng hữu của .

      " cắm . . . . . ." Theo thời gian biến mất, đau đớn trong hoa kính non mềm cảm giác tựa hồ giảm bớt. Băng Nhi ngẩng đầu lên, khó có thể tin chính mình dung nạp nam căn thô to của .

      "Cảm giác như thế nào?" Lãnh Tiêu nâng lên cái mông tròn vểnh của , làm cho hai người kết hợp càng thêm sâu sắc.

      "A, rất nóng, rất cứng. . . . . ." Ý thức được ở trong cơ thể , Băng nhi thẹn thùng đáp trả.

      "Tốt lắm, kế tiếp em nên tận tình cảm nhận." Lưỡi dao nam tính sắc bén chậm rãi thối lui ra chút ít, lại đâm vào sâu hơn, kích thích thủy mật bốn phía trong hoa huyệt.

      "A. . . đừng. . . ưm. . ." Đây là cảm giác gì? Tê dại, nóng rực, lấp đầy lần lượt thay đổi đánh thẳng vào .

      "Thích ? Băng Nhi." Tốc độ ra vào của Lãnh Tiêu dần dần nhanh hơn, thỏa mãn ở trong hoa kính ấm áp, ướt át xuyên qua.

      "Thích. . . . . . Băng Nhi thích nhất thiếu gia . . . . . ." Tình cảm lạ lẫm, sóng triều mãnh liệt dâng lên, che mất đau đớn ban đầu, mang đến hồi mạnh hơn hồi vui thích, cặp môi thủy nộn đỏ mọng phát ra tiếng kêu cuồng dã dễ nghe.

      "Thoải mái ? Băng Nhi" càng ngừng tái diễn động tác đâm vào, hưởng thụ lấy dũng đạo hẹp co rút nhanh mút lấy .

      " thoải mái, thoải mái a. . ." lượng lớn dịch của tuôn ra, mông co rút vừa co vừa căng.

      "Băng Nhi đáng của , trong cơ thể của em chặt, nóng . . . . ." ôm chặt mông trắng của , lực đạo xâm nhập lần nữa tăng thêm.

      Khi đem đầu lưỡi sâu tìm đến trong miệng , đồng thời nam căn thô to của cũng lần nữa hướng hoa huyệt hẹp của mà đẩy mạnh, cùng lúc giữ lấy hai tiểu huyệt của thân thể .

      "A . . Em sắp điên rồi." Băng Nhi ngửa đầu nức nở.

      "Băng Nhi xinh đẹp của , nhấp hông của em nhanh lên chút." Tăng thêm lực đạo dưới hông, đút sâu vào hoa huyệt nho của .

      "Thiếu gia, em. . . . . . em sắp cao triều. . . . . ." Tinh mâu mê ly, toàn thân giống như căng ra, sức lực đẩy đưa đến trong cơ thể .

      " cho phép, trước khi chưa có thể, cho phép em đến cao triều!" xấu xa ra lệnh.

      "Sao lại bá đạo như vậy. . . . . . Nhưng mà, thiếu gia, người ta . . . . . . Sắp nhịn được. . . . . ." Mỗi lần đâm vào, cặp ngực no đủ đứng thẳng của cũng lập tức kiều mị đong đưa lên xuống .

      Cảm giác được hoa kính nóng bỏng dần dần run rẩy buộc chặc, Lãnh Tiêu ngoan độc rút ra khỏi .

      "A. . . . . . sao vậy. . . . . ." thất vọng phát ra thân ngâm.

      " rồi, cho phép em cao triều trước." Nhéo lấy nhũ tiêm như mật đào, tà ác .

      "Thiếu gia. . . . . . Van cầu , cho em. . . . . ." bò người lên cầu khẩn.

      ưu nhàn nằm xuống, lưỡi dao sắc bén đỏ rực vừa thẳng vừa dựng đứng .

      "Nếu muốn tự leo lên đây !"

      chút do dự nhảy lên eo mông của , hai tay bắt được dục hỏa nam tính, tiểu huyệt tràn ngập thủy mật cứ như vậy cuồng dã bao lấy , nuốt sống , đem lửa nóng của toàn bộ tiến vào , phóng đãng cưỡi rong ruổi .

      "A . . thoải mái. . . . . ."

      lắc lư thân thể, lần lại lần hướng vật thô to nóng bỏng đè xuống, hai người giao hợp đồng thời ngừng mà ma xát va đập vào hạch sung huyết, cao trào chảy dài, cơ hồ thiêu trụi toàn bộ tâm trí .

      thể nhẫn nhịn được đơn giản trêu chọc khiến cho cơ hồ điên cuồng, eo ra sức đẩy lên, dục vọng nam tính thô to đồng thời hướng hoa huyệt của đâm vào, làm Băng Nhi khó nhịn như là phối hợp với , đưa càng hướng bên trong thu nạp vào.

      Tư thế kết hợp như vậy, làm cho hoàn toàn bao hàm , cắn nuốt .

      Nhìn biểu tình rất hưởng thụ của , vốn cẩn thận lại nâng lên nặng nề mà hạ xuống, dùng thân thể của tới lấy lòng .

      "Em là làm cho cảm thấy vui mừng a!" Bị thân thể nữ tính xinh đẹp của bao vây lấy, mắt thấy bộ ngực nhấp nhô ngừng dao động, lòng của hoàn toàn bị nắm bắt.

      "Thiếu gia. . . . . ." Mở ra tầm mắt bị che chắn bởi sương mù, Băng Nhi thấy được trong gương có cùng cực kỳ giống nhau.

      Vẻ mặt biểu lộ chìm đắm trong thiên đường cực lạc, càng ngừng giãy giụa thân thể, cuồng dã cỡi thân người đàn ông bên dưới, đôi gò bồng đảo nhấp nhô liên tục, ……….. đó là sao? Rất mị, rất phóng đãng a!

      “Bị chính bộ dáng mãnh liệt của mình hấp dẫn sao?” đứng dậy ôm lấy , trong nháy mắt hai người tạo ra tư thế khác.

      Lãnh Tiêu tà nịnh lật qua cái mông xui lơ của Băng Nhi, làm cho nắm xấp nâng lên cái mông nho , cũng ngừng xỏ xuyên qua, đâm vào ………

      "A. . . Thiếu gia. . . . . ."

      Cặp mông tròn trịa trắng nõn bị tận lực dùng sức đâm vào hoa huyệt, đồng thời trước sau đung đưa, nụ hoa đỏ bừng càng ngừng lắc lư, cổ vũ dục vọng rực cháy trong cơ thể đàn ông.

      "A. . . Tuyệt quá, chỗ đó. . . . . ." Cảm giác được nam tính nóng bỏng to và dài nhiều lần đâm sâu vào trong hoa huyệt nhiều mật dịch, đỉnh chạm đến thành trong non mềm, tạo ra loại kích thích chỗ mẫn cảm, Băng Nhi kiều mị kêu lên.

      Nơi hai người giao hợp phát ra tiếng nước róc rách, cả tầng lầu tràn ngập cảm giác mập mờ

      "Thiếu gia. . . . . . được. . . . . . Em được. . . . . ." Khoái cảm mãnh liệt làm cho choáng váng thôi, lần nữa bị tạo ra ma xát, non kính dường như bốc cháy lên rồi, cao triều dâng lên lần nữa uy hiếp tới gần.

      Lãnh Tiêu tinh tường cảm nhận được hoa kính trật hẹp co rút nhanh nhấn chìm , mút lấy …..

      "Được rồi, Băng Nhi em có thể đến cao triều.” Lãnh Tiêu ôn nhu ra lệnh , cuối cùng tốc độ chạy nước rút nhanh hơn.

      "A ——" Nhận được cho phép của , liền như làn khói nhàng bay lên thiên đường cực lạc.

      "Rất sảng khoái a!" Liên tục cường hãn chạy nước rút làm cho đồng thời đạt tới mất hồn đỉnh phong.

      "Em . . . . . . Tiêu. . . . . ." Hoa huyệt ngừng co rút lại, lần lượt xoắn căng nam căn to và dài của .

      Khi vui sướng phát ra lãng ngâm ôm lại thân thể mềm mại xương, bởi vì cao triều mà ở trong cơ thể co rút lại ngừng phun ra hạt giống nóng rực của .

      Ngắm nhìn thân hình mềm mại vô lực của được mình ôm trong ngực, Lãnh Tiêu có loại cảm giác phiêu bạt lâu ngày rốt cục trở lại điểm xuất phát, về nơi quy tụ.

      Vốn cho là trong khoảng thời gian xa cách, hai người có thể lý tính tự hỏi, tập trung làm phần cảm tình chủ tớ này.

      Nhưng người ở nước Mỹ, tâm tư lưu lại người .

      Cho nên thời gian vẫn chưa đến năm, liền quyết đinh trở lại.

      hiểu rất , bất kể mười bảy tuổi hay bây giờ đủ mười tám tuổi, Băng Nhi chính là Băng Nhi, người con làm như thế nào cũng có biện pháp buông tay.

      Bời vì ban đầu tâm tư đùa bỡn sớm thay đổi rồi, ràng trong lúc vô tình bé này, trong thời gian rất ngắn, cái nhăn mày, nụ cười của , từng câu từng chữ của như là dấu ấn khắc sâu trong đầu .

      Nước chảy đá mòn, mọc rễ cắm rất sâu vào trong lòng , làm cho muốn quên cũng quên được.

      "Tên trộm!”

      Băng Nhi ý thức vốn vẫn mơ hồ trong hoan ái kinh tâm động phách vừa rồi, bị câu đó của Lãnh Tiêu làm cho tỉnh lại.

      "Thiếu gia, em. . . . . . Em vừa rồi có trộm bất kỳ vật gì của , làm sao có thể em như vậy? !" rất ủy khuất, khổ sở cãi lại.

      "Em còn dám em có!" cười đến rất vui vẻ, Rất đắc ý.

      "Vậy thử em trộm cái gì của ?" phục, vừa rồi có trộm đồ của !

      "Cái này. . . . . . Em trộm tim của , làm cho trong này trở nên trống rỗng, ngày trông thấy em tựa như thiếu cái gì, làm chuyện gì đó đều cạn sạch sức lực!" Lãnh Tiêu cười mỉm, nắm bàn tay bé của dán lên ngực trái của , lần đầu thâm tình .

      "Thiếu gia. . . . . ." Băng Nhi vong tình trừng to mắt, nước mắt nhanh chóng như sương mù che chắn tầm mắt .

      Đây là đấy sao? ! Thiếu gia sao?

      " em, vật cưng của , bảo bối của ." Nhìn biểu tình khó có thể tin mặt , Lãnh Tiêu dùng sức ôm chặt , cảm tính lẩm bẩm . Vốn là muốn dụ được lòng của , ngược lại bị làm cho chú ý.

      "Em cũng , thiếu gia của em, người đàn ông của em.” Băng Nhi ngọt ngào chủ động hôn .

      Rốt cục trong cưng chiều của hoàng tử, bé lọ lem bước lên thiên đường hạnh phúc.


      —— Toàn Văn Hoàn——
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :