1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vài Lần Hồn Mộng - Cửu Lộ Phi Hương (4 mở đầu, 65 chương, 3 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 59…


      Thương Tiêu cũng ôm lấy nàng, cũng có đẩy nàng ra. Lúc này tuy rằng dựa lẫn vào nhau, nhưng mà lại càng như xa xôi hơn so với trước. Trong lòng Nhược Nhất tuyệt vọng càng sâu, bàn tay nắm lấy vạt áo Thương Tiêu chậm rãi buông ra.


      Đầu ngón tay Thương Tiêu giật giật, mà thần ấn ở mi tâm chợt loé, cuối cùng cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt ngực áo của .


      Lạnh lẽo thấm vào trong lòng.


      nhìn lúc phong tuyết cuồng bạo ở bên ngoài kết giới, đột nhiên : “Năng lượng của nàng tăng cường ít.” Cả người Nhược Nhất cứng đờ, nhớ lại Huân Trì từng qua, nàng cắn môi im lặng.


      Thương Tiêu : “Nhưng để đối phó với ma ngươi còn thiếu vài phần kinh nghiệm. Từ nay về sau, tình ở nơi đây, ngươi liền cần hỏi đến.”


      ràng muốn bạc lạnh vô tình, mà khi ra trong lời lại ý tứ hàm súc như thế. Nhược Nhất ngừng khóc, bắt buộc chính mình phải kiên cường, nàng đẩy Thương Tiêu ra, sau đó lui lại hai bước, đứng vững, thanh còn mang theo chút khàn khàn mất tiếng, nàng : “Ta sợ là muốn trốn cũng trốn khỏi. Thương Tiêu, chàng cũng biết mấy năm nay ta có giấc mộng như thế mà phải ?”


      Thương Tiêu nhíu mày.


      Nhược Nhất nhắm mắt lại, hít hơi sâu, hề nhìn tro tàn còn nằm mặt đất. Thong thả đem chính mình trong mộng Hồng Liên tự thuật ra. Cuối cùng : “ bảo ta cứu , lúc đó Huân Trì cho ta , thời cơ chưa tới, mà tại, cuối cùng ta có thể . Có người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, tại chàng muốn ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được ?”


      “Chuyện xảy ra khi nào ?”


      “Lần đầu tiên…….” Nhược Nhất nhớ lại cảnh tượng lúc đó cười khổ tiếng, ” Ở Lương, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Hồng Liên, lúc chúng ta tiến vào đoạn trí nhớ đó.” Chính là ở nơi đó, chàng về sau chàng luôn luôn ở bên cạnh ta.


      Đương nhiên lời này Nhược Nhất cũng ra miệng.


      Thương Tiêu hạ ánh mắt trầm tư trong chốc lát: “Người nọ có thể bị nhốt ở chỗ nào đó dưới lòng đất?”


      Nhược Nhất lắc đầu.


      Đúng lúc này, khoé mắt Nhược Nhất chợt thấy có ánh sáng nhạt chợt loé, nàng tập trung nhìn vào, đúng là mới vừa rồi đích thực Huân Trì hoá thành bột phấn chậm rãi trôi . Nhược Nhất còn kịp cảm thấy bi thương, chợt thấy dưới tro tàn có vật gì đó khiến nàng chấn động ngây người.


      “Đây là cái gì ?” Thanh Nhược Nhất có chút run rẩy.


      Thương Tiêu ngưng thần nhìn thấy, chỉ thấy dưới bột phấn chậm rãi tản ra, có nét phác họa càng trở nên loé sáng ràng, hào quang ngưng tụ, cuối cùng mơ hồ ra chữ viết mơ hồ.


      Gió thổi qua, tại chỗ đó còn dấu vết.


      Nhược Nhất ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Thương Tiêu, Thương Tiêu như trước nhìn chằm chằm dưới đất, chậm rãi phun ra hai chữ.


      “Thanh Khâu.”


      Từ xưa đến nay Thanh Khâu là lãnh địa của tộc, trấn thủ quái Thanh Khâu là Cửu Vĩ Hồng Hồ họ hàng gần với Cửu Vĩ Bạch Hồ. Vũ La, Cửu Diễm đều là bộ tộc hồng hồ. lực của bọn họ mạnh mẽ bằng Cửu Vĩ Bạch Hồ, mà tương ứng bọn họ cũng có vừa sinh ra liền bị tai kiếp thiên lôi, cho nên chủng tộc phồn thịnh, thành viên gia tộc có rất đông.


      Lúc Thương Tiêu đến Thanh Khâu, cho bất cứ ai biết, chỉ có Tử Đàn.


      Nhưng trừ bỏ Nhan Nhược Nhất.


      tại Nhược Nhất tuy rằng bằng Thương Tiêu có thể đem thần lực khống chế được tự nhiên, nhưng tốt xấu cũng có thể nỗ lực gom mây đằng vân. Nếu nàng hợp toàn lực lại, cũng có thể theo đằng sau Thương Tiêu ở khoảng cách xa xa. Nhưng nàng biết, Thương Tiêu cũng phải nhẫn tâm muốn ném nàng rơi xuống, nếu , kiểu đáp mây bay sứt sẹo như thế, sớm bị quăng lại cách xa vạn dặm.


      Đợi đến khi tới Thanh Khâu, Nhược Nhất ở đám mây thấy cảnh tượng phía dưới Thanh Khâu nhất thời sửng sốt.


      Hai trăm năm trước, nàng có cơ duyên cùng Thương Tiêu đến Thanh Khâu. Bây giờ trong đầu nàng lên hình ảnh non xanh nước biếc nên thơ, mà tại, như thế nào Thanh Khâu lại biến thành bộ dáng này.


      ngọn linh Sơn nghiễm nhiên biến thành toà tử sơn. Dưới đất nơi nơi đều tối như mực, còn thấy cỏ cây thanh tú xuyên qua núi, thấy dòng suối xinh đẹp lấp lánh phản chiếu ánh nắng.


      Nàng ngây người đứng trung, thanh vui mừng từ ở dưới truyền tới. Trong chớp mắt, nữ tử mặc quần áo màu đỏ sậm liền bay lên cạnh nàng, giữ chặt tay nàng vui vẻ : “A Nhan, nghĩ tới ngươi mang biểu ca đến đây. tỉnh táo lại ! Biểu ca qua cơn khổ ải của kiếp nạn ! trở thành vị thần linh đầu tiên từ sau thời Thần Diệt!”


      Nghe xong lời này, bên môi Nhược Nhất nhếch lên tia cười khổ : “Ừ, ta biết.”


      Thấy thần sắc Nhược Nhất gượng gạo, Vũ La như chợt nhớ ra cái gì, phút chốc ngậm miệng lại. Nàng gãi gãi đầu, có vẻ như biết làm sao. Cuối cùng cũng là Nhược Nhất kéo tay nàng : “Tại sao ngươi ở chỗ này ?”


      Vũ La nghe xong lời này, mặt hơi đỏ lên: “Mấy năm nay, ngươi có ở đây nên biết, ta đến Thanh Khâu được thời gian. Gả cho Cửu Diễm.”


      “Vậy sao ?” Nhược Nhất nghĩ tới khi quay về có câu trả lời này. Ngơ ngác đem Vũ La đánh giá lần nữa, lúc này mới phát nàng quả nhiên ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, Nhược Nhất hoang mang “Lần trước ta còn gặp ngươi ở U Đô mà.”


      ” Lần trước là bởi vì biểu ca gặp chuyện may nên ta trở về xem sao, rồi cùng trò chuyện với Tử Đàn tỷ cho tỷ ấy khuây khỏa.”


      Nhược Nhất lúc này mới mang theo chút ngẩn ngơ gật gật đầu, có chút cảm khái :” Nháy mắt, ngờ Vũ La là phụ nữ có chồng rồi.”


      Vũ La cúi đầu, ngượng ngùng cười, đôi mắt lộ ra vẻ mặt của người vợ hạnh phúc : “Chúng ta xuống dưới rồi .”


      Thanh Khâu từ nhìn xuống mặc dù biến thành dáng dấp như vậy, thế nhưng cung điện của vẫn hùng vĩ hoa lệ như hồi đó, thấy nửa điểm dấu vết của điêu linh.


      Nhược Nhất cùng Vũ La vào đại điện, vừa vặn bắt gặp Cửu Diễm cười cười nhìn Thương Tiêu, trùng hợp ra : “ chuyến ra hải ngoại, thấy Thương huynh mặt càng thêm lạnh đến tê liệt. Mỗi ngày nhìn biểu tình của ngươi như vậy, phu nhân của ngươi làm sao chịu đựng được a !”


      Ngẩng đầu lên vừa thấy, Nhược Nhất đứng ở cửa. Vũ La hung tợn trừng . Cửu Diễm sờ sờ mũi, ngồi thẳng dậy, chuyển hướng đề tài : “ đến, Thương huynh mới nhập thần lâu, ở U Đô bế quan tu luyện cho tốt, đến vùng khỉ ho cò gáy Thanh Khâu này của ta làm cái gì ?”


      Thương Tiêu nháy mắt : “Đêm đêm xem tinh tượng, thấy mấy ngày gần đây có đại ở Thanh Khâu. Nên đặc biệt đến xem.”


      Ánh mắt Cửu Diễm hơi chuyển cực kỳ mị hoặc, đôi môi vén lên nụ cười đẹp đẽ : “Ủa ? biết hạng đại như thế nào mà đáng giá ngài tự mình chuyến?”


      ” Thiên cơ.” Lạnh nhạt bỏ lại hai chữ, Thương Tiêu hề nhìn bất luận kẻ nào trong đại điện, xoay người liền . Ngựa quen đường cũ tự tại như nhà của mình vậy.


      Đợi thân ảnh của hoàn toàn biến mất, sau đó Cửu Diễm thở dài, nhìn Nhược Nhất nửa lên án, nửa uỷ khuất : “Ngươi nhìn phu quân của ngươi , thành thần, có thể xem trước được thiên cơ, lực lượng hùng mạnh, bất tử bất diệt, liền tuỳ ý ức hiếp loại tiểu ta. Tuy tộc vương, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là ở lãnh địa của ta. Cứ tuỳ tiện như thế, đúng là xem chỗ này như U Đô thứ hai sao ? có thiên lý, có thiên lý a!”


      Nhược Nhất ngây người lúc lâu, sau đó mới lắc lắc đầu : “Chúng ta phải là vợ chồng.”


      Cửu Diễm còn muốn mở miệng, Vũ La liền đoạt chén trà của gã sai vặt bưng lên hung hăng đập vào chân của Cửu Diễm, nhướng mi : “Ai nha, trượt tay.” Quay đầu liền nắm cánh tay Nhược Nhất, hoà nhã , “Ta thấy ngươi tại chắc là rất mệt rồi, trước tiên là nghỉ ngơi chút .”


      Nhược Nhất gật gật đầu.


      Vũ La đem phòng của nàng an bài chung sân với phòng của Thương Tiêu. Ra cửa phòng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phòng đối diện.


      Lúc Nhược Nhất nghỉ ngơi Thương Tiêu cũng ở trong phòng, nàng thầm nghĩ chắc Thương Tiêu điều tra bốn phía xem có gì nghi ngờ .


      Vũ La đưa chén trà cho Nhược Nhất : “Làm ấm bàn tay . Hai tay ngươi lạnh quá làm cho ta dám nắm.” Nhược Nhất nhàng cám ơn, tiếp nhận chén trà, Vũ La lại , “Tại sao sắc mặt của ngươi lại xanh xao thế này ? Lúc ngươi hải ngoại tìm biểu ca xảy ra chuyện gì ? Biểu ca lịch kiếp phi thăng thành thần, có đả kích đối với ngươi nhiều ? Ngươi cũng biết tại hai người các ngươi đứng cùng chỗ. Hơi thở người có bao nhiêu cổ quái có bấy nhiêu cổ quái. Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?”


      Nghe mấy câu hỏi liên tiếp như thế này, Nhược Nhất chỉ biết lắc đầu cười khổ, nàng so với bất luận kẻ nào càng muốn biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì. Trầm mặc lúc lâu, Nhược Nhất mở miệng chuyển đề tài : “Vũ La, ngươi đến Thanh Khâu tù khi nào?”


      Vũ La vò đầu nhếch miệng cười : “ là hai năm rồi, Tử Đàn chê ta lớn tuổi, cả ngày giống như nam nhân, vừa vặn gặp phải đám dám rước ta, liền vội vàng đem ta gả.”


      Mà Nhược Nhất lại biết, nếu Vũ La thích Cửu Diễm, dù Tử Đàn có ép buộc như nào Vũ La cũng đồng ý. Nhược Nhất : “Cửu Diễm đối với ngươi có tốt ?”


      Vũ La cười gật gật đầu.


      Nghĩ đến nhất định là vô cùng tốt, nếu mới vừa rồi ở đại điện, Vũ La đem chén trà nện ở dưới chân , mà Cửu Diễm chỉ uỷ khuất nhìn nàng, nửa tia tức giận cũng có. Đối với thống lĩnh Thanh Khâu lĩnh chủ mà , đó là sủng nịnh hết mức rồi.


      Nhược Nhất lại hỏi : “Thanh Khâu tại sao lại biến thành như bây giờ ?”


      Vũ La thở dài tiếng : “Nhược Nhất biết, ba năm trước Toan Dữ Điểu phá ấn mà ra, lúc đó biểu ca ở Thanh Khâu cùng đấu mấy tháng. Cuối cùng Toan Dữ Điểu nuốt ăn thiên lôi, mạnh mẽ làm cho Thanh Khâu trở thành như vậy.”


      Ba năm trước đây…….Thiên lôi……


      Nhược Nhất bừng tỉnh đại ngộ, khi đó thiên lôi đột nhiên biến mất dĩ nhiên là bị nơi này kéo tới ! Là do Thương Tiêu…….Nhược Nhất nắm chặt chăn kịch liệt run rẩy.


      Khi đó, ra khi đó Thương Tiêu vì nàng làm nhiều như vậy, nhưng mà nàng nửa điểm cũng phát ra.


      tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thế trêu ngươi buồn cười.


      “Nhược Nhất ?” Thanh lo lắng của Vũ La vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Vũ La, khoé môi tái nhợt run rẩy cong môi : “ có việc gì, chỉ là nghĩ đến thiên mệnh này nọ thôi, sao thấy cuộc đời như trò chơi.”


      Vũ La đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Nhất : “Vậy lần này ngươi cùng biểu ca đến Thanh Khâu có chuyện gì ?”


      Hít hơi sâu áp chế suy nghĩ trong lòng, Nhược Nhất nghiêm mặt : “Vũ La, từ đó tới giờ ngươi ở đây, thấy Thanh Khâu có tượng gì kỳ quái ?”


      tượng kỳ quái ?” Vũ La chống cằm cân nhắc trong chốc lát : “Tuy rằng từ đến lớn ta ở Thanh Khâu, đối với sông núi nước non ở đây cực kỳ quen thuộc, nhưng mà ngươi muốn ta , ta còn tìm ra có nơi nào bình thường ở đây.”


      nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Nhược Nhất sợ run hồi lâu mới chần chờ hỏi : “ có nơi nào bình thường ?”


      Vũ La thở dài nêu ví dụ : “Từ lĩnh chủ, cho tới gã sai vặt ai là phong lưu thành tánh. ràng có ngọn núi cao thông thiên, nhưng lại tích luỹ tí tuyết trắng nào. Ở trong cung điện Thanh Khâu cho tới bây giờ thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên khi ngủ say còn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại giọt nước cũng thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳ tiện ai cũng có thể gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó có hồ, cũng có mộ………”


      Nhược Nhất khỏi dựng tóc gáy ngắt lời Vũ La : “Chuyện xưa quỷ dị ?”


      “Ngoại trừ đêm song nguyệt sáng tròn chim chóc đồng thanh kêu, chuyện khác ta đều gặp qua hoặc thể nghiệm qua. Ta nghe Nhược Nhất từng tới Thanh Khâu đúng ? Chưa từng nghe ngươi kể ?”


      “Lần trước ta tới chỉ biết bộ tộc Cửu Vĩ Hồng Hồ trời sinh tính phong lưu, còn ngọn núi thông thiên kia từ xưa đến nay có tuyết đọng, ở trong cung điện Thanh Khâu từ xưa đến nay đều thấy song nguyệt, còn cái hồ mộ kia…….. Thế nhưng còn những chuyện khác xác thực có nghe qua.”


      Vũ La gật gật đầu : “Lúc chim chóc đồng thanh kêu cùng dòng nước róc rách bên tai, ta cũng nhớ , nếu như vậy trước kia có chuyện lạ rồi.” Vũ La nhìn Nhược Nhất, “Từ khi nào ngươi đối với những chuyện này có hứng thú ?”


      Mà lúc này Nhược Nhất có tâm tình phản ứng với nghi vấn của Vũ La.


      Việc này phải có từ trước, hai trăm năm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng có. cách khác, lời đồn đãi là ở trong hai trăm năm này mới phát sinh.


      Trong hai trăm năm này……..


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 60…


      “Nhan Nhược Nhất.”


      Ai?


      “Bên này.”


      Ai kêu nàng?


      Trong mảnh hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực, bên tai có tiếng dòng nước chảy qua. Nàng cảm giác tứ chi đều khốn cùng vô lực, giống như phiêu bồng trung vậy, tìm thấy chút sức lực.


      Tí tách, tí tách. Cách đó xa có thanh giọt của nước, Nhược Nhất theo lần theo thanh chợt thấy giọt nước đỏ tươi xuống mặt đất, lại nhanh chóng tan ra.


      Nàng kinh hoảng, màn đen bốn phía khiến nàng có chút sợ hãi.


      Đây là đâu? Nàng hỏi, nhưng lại làm sao cũng phát ra tiếng.


      “Nhan Nhược Nhất.”


      Thanh phút chốc trở nên lớn hơn, trong giây lát liền xuất ở bên tai nàng, Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng xoay người.


      Màn đen bốn phía bị nhuộm dần bởi màu đỏ của máu, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng bên kia, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Chỉ là lần này có lại bị đóng đặt tường, mà là đứng đó, tóc tai bù xù.


      người vẫn như trước là bộ hồng y rách nát đó, tay chân tựa hồ bị bóc hết gân, vô lực đáp xuống, nhưng biết vì sao còn có thể đứng ở kia. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt tiều tụy, nghiễm nhiên là bộ dáng lệ quỷ xuất thế (ác quỷ ra đời).


      Mà cái khiến Nhược Nhất cảm thấy càng thêm sởn tóc gáy chính là, cặp mắt lúc nào cũng rũ xuống kia đột nhiên trừng lên, trong đôi mắt màu đen là đồng tử màu đỏ tươi, khóe mắt chảy từng giọt từng giọt huyết lệ, mà khóe môi lại câu ra nụ cười quỷ dị.


      “Ngươi cũng đến đây rồi.” cười khanh khách, xoay người ra sau ôm lấy cái gì đó, lại chậm rãi quay lại đây.


      Đồng tử Nhược Nhất co rút nhanh, chỉ cảm thấy hàn ý từ lòng bàn chân xuyên thẳng lên đến dạ dày, sau đó đông lạnh toàn thân.


      vì cái gì khác. Chỉ vì vật Hồng Liên cầm tay chính là mái tóc của nữ nhân, mà gương mặt dần lộ ra của nữ nhân kia cùng mặt nàng giống như đúc.


      Đó là đầu của Nhan Nhược Nhất.


      Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, chậm rãi chạm vào mặt mình, xúc cảm mang đến mạt ẩm ướt dinh dính, nàng ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình. Lại nhìn cái đầu trong tay Hồng Liên, từ mi tâm của cái đầu đó ngừng chảy máu, nhiễm ướt cả khuôn mặt, có vẻ ghê tởm đến đáng sợ.


      Đột nhiên, cái đầu kia bỗng mở mắt, nhìn thẳng Nhược Nhất, cười ha hả: “Ngươi đến rồi.” Vừa , miệng vừa thổ ra từng ngụm từng ngụm máu đen.


      “A!”


      Nhược Nhất sợ hãi kêu lên tiếng, đột nhiên bừng tỉnh.


      Là phòng ở Thanh Khâu. Cái gì cũng thay đổi.


      Nàng sờ sờ trán mình, cảm giác được trận ướt át, Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, đưa tay muốn làm . Thế nhưng bốn phía mảnh tối đen cái gì cũng thấy. Vội vã xoay người xuống giường, ngay cả giày cũng mang. Nàng đá ngã ghế, tay run rẩy chạm vào hỏa chiết tử (hộp quẹt ở đại) bàn, châm ngọn nến nhìn cái ——


      Nào có vết máu gì đâu, mảnh ướt át này chẳng qua là nàng sờ trúng mồ hôi lạnh mà thôi.


      Sợ bóng sợ gió…


      Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người nhất thời còn khí lực, trượt xuống ngồi ngay dưới đất, siết chặt tay áo muốn giảm bớt hơi lạnh, thế nhưng cánh tay mệt mỏi đến mức chút sức lực nâng tay cũng có.


      Giấc mộng vừa rồi rất chân . Còn chân hơn những giấc mộng khi xưa.


      Hồng Liên còn cầu cứu nữa, còn bị đóng chặt tường, ngược lại còn đưa đầu nàng ra.


      Nhược Nhất nghỉ ngơi trong chốc lát, mới có thể nâng tay lên ấn huyệt thái dương của mình mà xoa xoa. Nàng buộc mình phải bình tĩnh, suy nghĩ chút giấc mộng vừa rồi có phải có ngụ ý gì hay . Thế nhưng càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ.


      Nàng lại lần nữa tiến vào ổ chăn, mượn cái ấm áp của chăn bông để xua rét lạnh. Thế nhưng nàng lại phát , bản thân vừa nằm xuống, trong đầu luôn là những cảnh tượng đáng sợ đó.


      Tựa hồ như có người, luôn luôn trông chừng nàng, chờ nàng ngủ rồi, sau đó chui vào trong giấc mộng của nàng giở những trò kì quái.


      thể ngủ lại được. Nhược Nhất dứt khoát khoác áo choàng, mang giày, đẩy cửa ra ngoài.


      Đêm ở Thanh Khâu có trăng, nhưng bầu trời đầy sao vẫn tỏa sáng như cũ. Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt phía phòng đối diện, cười cười.


      Thương Tiêu thành thần, nửa đêm nàng làm ầm ĩ trong phòng như vậy, lý nào nghe thấy. Duy nhất có thể đó là, nhận thấy được nguy hiểm, cho nên dằn vặt của Nhược Nhất khi bị ác mộng làm khó tất nhiên đủ cho để bụng.


      Nhược Nhất hít sâu hơi, nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi tản bộ trong viện.


      Chắc là ánh sao quá mức mê người, Nhược Nhất nhất thời có hứng, cư nhiên ra khỏi viện, mực ngẩng đầu nhìn sao trời, hoàn toàn mặc kệ mình đến đâu.


      Chờ sau khi nàng chậm bước ra khỏi viện, con quạ đen phịch tiếng chậm rãi dừng xà nhà, đầu chuyển vòng vòng, “nha nha” kêu lên hai tiếng, mới vừa vỗ cánh muốn bay , trận gió quét qua, quạ đen suy sụp rơi xuống đất, giãy dụa hay cái mặt đất rồi còn động tĩnh.


      bộ xiêm y sắc đỏ trong đêm tối có vẻ quá phô trương. Cửu Diễm nhìn nhìn quạ đen mặt đất, quay đầu hỏi: “ theo? Bộ dáng nàng ta ràng là bị người nọ thi chú thuật rồi.”


      Thân ảnh màu trắng giấu trong bóng tối, trầm mặc trong chốc lát, cách hờ hững: “Mượn cái này để dụ ra.”


      Cửu Diễm đồng ý nhíu nhíu mày: “Đừng để đến lúc đó Nhan Nhược Nhất bị thương, ngươi lại phục hồi tinh thần rồi nổi cơn điên lên. Thiên hạ này đáng lo rồi, chịu nổi giày vò của ngươi đâu.”


      “Thân nàng mang thần lực. sao.”


      sao chứ?”


      Bạch y nhân trả lời. Cửu Diễm lắc đầu líu lưỡi: “Thần minh a thần minh, quá vô tình. Thương Tiêu ngươi bây giờ phụ lòng thiên hạ, lại chỉ phụ bạc mình nàng ta. Ngươi muốn cái thiên hạ này, về sau làm sao trả nàng đây?”


      Thương Tiêu : “Ta tự trả nàng.” xong chuyển gót chân, trong nháy mắt biến mất còn dáng.


      Cửu Diễm nhíu nhíu cặp lông mi xinh đẹp, trong lòng lại hiểu được ý tứ của những lời này. Ngược lại đá đá quạ đen chết cứng mặt đất, có chút đăm chiêu mà thào: “Điểu a…” (Điểu: chim)





      Nhược Nhất hoàn toàn biết mình lại xa như vậy, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, quanh mình cảnh sắc khác. Cây khô cùng mảnh đất hoang vu.


      ràng là cảnh tượng xa lạ nhưng nàng lại cảm thấy xa lạ đến quen thuộc. Nghĩ đến giấc mộng khi nãy, trong lòng Nhược Nhất có chút sợ hãi, nàng trái nhìn phải ngắm, muốn tìm con đường mình đến để trở về. Xoay người lại chỉ thấy mảnh khoảng hoang vu vắng vẻ.


      nghĩ tới nàng cư nhiên vào giữa khu đất trống này. Nàng lui về sau hai bước, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến bên có tấm bia đá cực lớn. Nàng chần chờ phen rồi vẫn qua. bia khắc hai chữ “Hồ Trủng” nổi bật dưới ánh sao phát ra màu sắc kì dị.


      “… Phía sau núi có vùng cấm địa tên là Hồ Trủng, có hồ cũng có trủng (mộ).” Thanh của Vũ La nảy lên trong đầu, Nhược Nhất nhịn được rùng mình cái.


      Cấm địa phía sau núi… Nàng cư nhiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể đến phía sau núi của Thanh Khâu. Dù là Nhược Nhất có trì độn hơn chăng nữa, lúc này cũng biết tình có chút đúng. Nàng tập trung thu khí, định bay lên.


      Nhưng mà khi chân nàng chưa rời khỏi mặt đất được ba tấc. Trong mặt đất hoang vu bỗng dưng vươn ra cánh tay tái nhợt, túm chặt gót chân của nàng.


      Nhược Nhất sợ tới mức mặt còn chút máu.


      Chưa cho nàng thời gian thét chói tai, cái tay kia đem nàng xuống lôi kéo. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng biết.


      Gió thổi qua nơi hoang vu này, hai chữ tấm bia đá như có sinh mệnh bắt đầu chậm rãi biến hình. Thoáng nhìn, tựa hồ là có vô số người giãy dụa kêu gào ở bên trong muốn bò ra. Nhưng thuận theo gió đêm quét qua, lại từ từ yên tĩnh lại.


      Sáng sớm hôm sau, Vũ La mới vừa đến trước của phòng Nhược Nhất, muốn gõ, lại thấy Thương Tiêu thân sương sớm, thần sắc có chút mỏi mệt từ ngoài viện tiến vào.


      Vũ La cảm thấy kỳ quái: “Biểu ca, ngươi đây là làm cái gì?”


      Thương Tiêu quét mắt qua Vũ La cái, thản nhiên : “Tối qua nàng ta ngủ trễ, lại vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền nàng ta.”


      “Hả…” Trong đầu Vũ La bắt đầu mơ màng, mặt đỏ hồng, lúc xoay người rời lẩm bẩm, “ phải thành thần rồi sao… Xem ra tình cũng bi quan như Nhược Nhất nghĩ.”


      Đợi còn nghe thấy tiếng bước chân của Vũ La, Thương Tiêu tới trước phòng Nhược Nhất, đẩy cửa phòng ra.


      Trong phòng người. hoang vắng lạnh lẽo. nhìn lướt qua lượt, chiếc ghế nằm lăn dưới đất, chén trà bị ném vỡ, còn có ngọn nến cháy tàn. Nhớ tới tiếng kinh hô tối qua của nàng, Thương Tiêu biết khi đó nàng nhất định là vô cùng sợ hãi.


      Bàn tay vô thức siết chặt. dựng lại chiếc ghế, lẳng lặng ngồi xuống. Nhắm đôi mắt thanh tịnh lại, hô hấp đều đều vài lần.


      có sao.”


      có sao. Cũng biết là cho ai nghe.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 61…


      Tầm Thường Cung.


      “Thương Tiêu Thanh Khâu.” Bàn tay nắm lấy ghế của Quý Tử Hiên gõ hai cái, “Xem ra biết người giật dây là ai.”


      Thái Phùng : “Nếu là tộc cùng bên kia đấu nhau, chúng ta khoanh tay đứng nhìn hay là…”


      “Ma khí là nhất định phải trừ.” Quý Tử Hiên , “Lực lượng của tộc cũng nhất định phải suy yếu.”


      “Ý của cung chủ là?”


      “Án binh bất động. Bí mật trấn áp ma khí trước. Thiên hạ này tranh qua tranh lại, cuối cùng quyết thể rơi vào tay người khác.”


      “Vâng”


      Sau khi Thái Phùng lui ra, Quý Tử Hiên hơi lộ vẻ mỏi mệt vuốt vuốt trán. Bỗng nghe xa xa có tiếng bước chân rất mà nhanh chạy tới, độ cong khóe môi hơi hơi giương lên, vẻ mệt mỏi bị quét sạch.


      “Hiên Hiên!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tầm Tầm Quý Tử Hiên còn chưa mở miệng, thân ảnh nhắn kia đầu chui vào trong lồng ngực , nước mắt nước mũi toàn bộ chà hết lên người , lặp lặp lại chỉ câu: “Ngươi cứu phụ thân, cứu phụ thân.”


      Phụ thân ?


      Quý Tử Hiên có chút dở khóc dở cười, kéo tay : “Vì sao hoang mang như vậy?”


      Tầm Tầm nghẹn ngào: “Phụ thân, đột nhiên đột nhiên ngất xỉu, còn hô hấp, sắc mặt rất trắng… Hiên Hiên, cứu phụ thân!”


      “Phụ thân” xuất trong Tầm Thường Cung? Quý Tử Hiên có chút giật mình, mơ hồ cũng cảm giác được đúng, lập tức liền hỏi gì nữa, tùy ý Tầm Tầm lôi tay hướng ngoài điện.


      Tầm Tầm dẫn vào phòng Mạc Mặc, nhưng sau khi vào lại nhận thấy nửa điểm sinh khí. khỏi nhíu mày: “Mạc Mặc?”


      “Phụ thân!” Tầm Tầm kinh hãi thét lên tiếng rồi xông qua. Quý Tử Hiên ở phía sau hung hăng nhíu mày, người có suy nghĩ vô cùng nhanh nhẹn, lúc này chỉ suy nghĩ thêm chút biết “phụ thân” trong miệng Tầm Tầm từ đầu tới cuối đều là Mạc Mặc. Nhưng lúc này buộc thể nghĩ gì khác. theo hơi thở của Mạc Tầm, đưa tay chạm vào hai má lạnh băng. Đầu ngón tay chậm rãi di động xuống dưới mũi nàng, cảm giác được nửa điểm hô hấp.


      Suy nghĩ của Quý Tử Hiên trở nên trống rỗng trong chớp mắt, trong tim chợt xông lên cỗ khủng hoảng tên. lâu chưa có qua cỗ cảm xúc như vậy, làm có chút vô thố. Sửng sốt ngây ngốc sau lúc lâu, mới dưới tiếng la thét của Mạc Tầm, nghĩ nàng có thể còn được cứu.


      Lập tức chuyển tay ghìm lồng ngực nàng. Nội lực mạnh mẽ dồn trong lồng ngực nàng. lát sau, lồng ngực dưới thân bỗng giãn ra. nghe được loạt các tiếng ho liên tiếp cơ hồ ngay cả phổi cũng ho ra. Còn có tiếng khóc la “phụ thân” của Tầm Tầm.


      Quý Tử Hiên thở dài.


      tồi…


      Đợi sau khi tiếng ho của Mạc Mặc từ từ giảm , hô hấp của nàng trở nên suy yếu. Nghiễm nhiên là bộ dạng của người sắp chết.


      “Quý Tử Hiên.” Mạc Mặc , “Lần trước ngươi ngươi thích ta, là sao?”


      nghĩ tới nàng lúc này lại hỏi câu hỏi như vậy, Quý Tử Hiên ngẩn người, theo bản năng mỉm cười: “ phải giả.”


      “Vậy người chết, ngươi có dám nhận ?”


      Quý Tử Hiên hung hăng nhíu mày, từ nội tâm vô cùng chán ghét câu hỏi này, lát sau, tìm về được bản tính bình tĩnh khắc chế của mình, : “Nàng thường hay như vậy?” biết thân thể nàng yếu rất nhiều so với trước kia, nhưng chưa từng nghĩ suy yếu thành như vậy.


      Chưa từng nghĩ, Mạc Mặc luôn tùy ý phô trương … chết.


      Chữ này tựa hồ cùng nàng khi sống sờ sờ căn bản là có quan hệ gì. Nhưng bây giờ lại ràng kéo lên mối quan hệ.


      “Người chết ngươi có dám nhận ?” Mạc Mặc cố chấp hỏi lại câu hỏi của mình.


      Tầm Tầm biết bọn họ cái gì, nhưng cũng biết được lúc này mình nên lên tiếng, mở to đôi mắt nhìn qua nhìn lại hai người, vẻ mặt rất là đáng thương.


      khí yên lặng trong chốc lát.


      “Dám.”


      chữ vang vang hữu lực như vậy. Mạc Mặc kéo khóe miệng muốn cười to ra tiếng, thế nhưng lại dẫn lên cơn chấn động mãnh liệt trong lồng ngực, nàng lại ho kịch liệt trận. Nàng gắt gao túm lấy tay của Quý Tử Hiên, sau khi dừng lại trận ho khan, nàng nhìn thẳng vào Quý Tử Hiên : “Thế nhưng ta lại dám gả.”


      “Ta muốn sống chung với ngươi. Chỉ có sống mới có thể chuyện với ngươi, cùng ngươi làm tình, giúp ngươi sinh con. Mới có thể đuổi những oanh oanh yến yến bên cạnh ngươi, đánh ngươi, mắng ngươi. Mới có thể chặn ngang ngươi mỗi khi ngươi muốn đối phó Nhan Nhược Nhất, để ngươi vĩnh viễn cũng thể thành công.”


      Những lời ác liệt xuất ra từ miệng Mạc Mặc, nghe vào tai Quý Tử Hiên lại giống như là bản trường ca thanh phong (gió mát).


      “Ta muốn sống, cho nên ngươi thả ta .”


      “Được.” hỏi nguyên nhân, hỏi thời gian, cuộc đời Quý Tử Hiên lần đầu tiên tin tưởng người vô điều kiện.


      “Chờ ta.” Mạc Mặc buông tay ra, “Chăm sóc hàng hại cha cho tốt. Nhưng được để học thành như ngươi.”





      Khi Nhược Nhất tỉnh lại, bốn phía đều là ánh nến chói lọi. Nhưng ràng đốt nhiều nến như vậy, nơi này vẫn mờ mịt chịu nổi như trước.


      Nơi đây như là phía trong của huyệt động, nhưng so với huyệt động bình thường nó rộng rãi hơn nhiều. Nơi Nhược Nhất đứng là ở giữa huyệt động, trước sau đều có đường.


      Nàng ngẩng đầu nhìn lớp đất dày đỉnh đầu, biết mình vào bằng cách nào. Nhớ tới bàn tay sống sờ sờ vươn ra từ bên trong mặt đất. Nhược Nhất chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhất thời cũng dám đứng bất động tại chỗ.


      Nàng ôm lấy hai tay, tùy ý chọn phương hướng, chạy chậm đường về trước. Dù sao cũng còn cách nào khác, vậy đành buông tay cược ván vậy!


      Huyệt động càng vào trong càng mờ mịt hơn, cuối cùng ngay cả ánh nến cũng còn. Thanh của dòng chảy dần dần ràng bên tai.


      Nhược Nhất chịu được nhút nhát trong lòng. Xoay người muốn trở về, thế nhưng trí tò mò quá mãnh liệt thúc đẩy nàng ngừng từng bước về trước.


      Nàng ổn định tinh thần, trong tay ngưng tụ đoàn kim quang, dùng để chiếu sáng. Tuy là chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng dù sao cũng giúp trái tim nàng được an ủi phần nào. Nhược Nhất của bây giờ biết rất ràng, dưới tình cảnh như vậy, có ai tới giúp nàng. có Huân Trì, có Mạc Mặc, càng có Thương Tiêu. Chỉ có thể dựa vào chính nàng để cho mình được sống sót.


      Càng về trước, tiếng vang của dòng chảy càng . Tựa hồ có con sông chảy qua ở phía trước.


      Nhược Nhất bất giác nhớ tới những giấc mộng Hồng Liên hướng nàng cầu cứu, tựa hồ chính là như vậy, ở trong mảnh tối đen, lần lại lần vô vọng lại thể từ bỏ mà cầu nàng cứu .


      Sơn động phía trước xuất ngã rẽ. Nơi ngã rẽ có ánh sáng lên. Nhược Nhất kinh hỉ. Vội chạy xông qua. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến toàn thân nàng mềm nhũn, lập tức quỳ ngồi (giống người Nhật) mặt đất.


      Đầu người, tất cả đều là đầu người.


      Máu tươi đầm đìa phía mái vòm. Dòng máu chảy ra từ trong các vết cắt chỉnh tề cổ các nàng, tí tách tí tách, hội tụ thành dòng sông , chảy giọt vào sâu trong huyệt động. Mà càng khiến Nhược Nhất kinh hãi chính là, bọn họ có khuôn mặt giống nhau ——


      Khuôn mặt của Nhan Nhược Nhất.


      Thấy rất nhiều những khuôn mặt giống mình y đúc được treo mái vòm, Nhược Nhất cảm giác trong lòng là gì, giống như có đỉa dinh dính bò qua hai má cuối cùng chui vào trong mắt nàng, đem cảnh tượng trước mắt cắn đến ghê tởm.


      “Tiểu Nhất Nhất! Tiểu Nhất Nhất!”


      giọng nữ thanh thúy từ xa xa truyền đến. Tinh thần Nhược Nhất bị từ từ gọi về, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên trong huyệt động lót mấy cái cột sắt, như làm lồng giam trong huyệt động vậy.


      Nhược Nhất hít hơi sâu, đỡ lấy vách tường đứng lên. Trong lòng bàn tay ngưng tụ kim quang, chậm rãi đến nơi lồng giam kia. Máu mái vòm vào người nàng, khiến nàng nổi thân nổi da gà, nhưng lúc này nàng cho phép mình chạy trốn.


      Chưa tới gần lồng giam, bàn tay đợi được mà vươn ra.


      Nhược Nhất thấy trang sức cánh tay kia, ngẩn ra, bước chân trở nên nhanh hơn, chạy qua, thấy người bị nhốt ở bên trong, Nhược Nhất giật mình: “Vì sao… Nguyệt Hoàng, sao ngươi lại ở đây?”


      Nguyệt Hoàng lại trả lời câu hỏi của nàng, nàng vươn tay ra khua hai cái: “Chạy mau! Rời khỏi đây! điên rồi, điên rồi!” xong hai hàng lệ trong suốt dọc theo hai má tái nhợt mà rơi xuống: “Tiểu Nhất Nhất rời khỏi đây! Chạy mau!”


      Nhược Nhất kinh ngạc: “Ai điên rồi? Ai nhốt ngươi tại nơi này?”


      , chợt nghe tiếng thét thê lương chói tai từ sâu trong huyệt động truyền đến. Tiếng thét thảm thương, làm người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.


      Nước mắt Nguyệt Hoàng càng rơi nhiều hơn, liên tiếp lắc đầu muốn Nhược Nhất . Chắc ngày nào cũng ở trong hoàn cảnh như vậy, Nguyệt Hoàng sắp sụp đổ mất rồi.


      Nhược Nhất sờ sờ hàng rào, đánh giá năng lực giờ của mình chắc là đủ để cắt đứt nó. Lập tức liền trầm giọng để Nguyệt Hoàng tránh ra. Nàng tĩnh tâm tập trung đề khí, trong đầu lần lại lần nhớ lại hướng hơi thở khi đứng mặt nước.


      Hai tròng mắt bỗng mở ra, quát khẽ tiếng, lồng sắt vang tiếng rồi nát ra.


      Nguyệt Hoàng khỏi giật mình, nhất thời có chút phản ứng lại: “Tiểu Nhất Nhất…”


      Nhược Nhất cười khổ: “Chuyện dài dòng.” Nếu có thể, nàng cũng hy vọng mình vĩnh viễn là Nhan Nhược Nhất chỉ biết sửa y phục.


      Nàng đỡ Nguyệt Hoàng ra. Lúc này mới phát Nguyệt Hoàng gầy yếu đến đáng sợ. Nàng vốn là cái nữ tử kiêu ngạo và rực rỡ như ánh mặt trời. Tim Nhược Nhất căng lại, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm việc này? Ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”


      Nguyệt Hoàng nghe những lời này mà hoảng hốt trận: “Ta cũng biết bao lâu, lúc tìm được Thành Hạo. Thành Hạo… Nhược Nhất, Thành Hạo ở dưới.” Nước mắt nàng rơi lã chã, “Nếu có thể, ta tình nguyện hồn phi phách tán, cũng muốn ngày ngày chịu khổ như vậy.”


      “Thành Hạo… Là Hồng Liên mà trước đây chúng ta gặp sao?”


      Nguyệt Hoàng gật đầu.


      Sắc mặt Nhược Nhất biến đổi: “Ta cứu ra.”


      Nguyệt Hoàng túm Nhược Nhất lại, vẫn lắc đầu như trước: “Chạy, chạy ra khỏi đây trước. mình ngươi cứu được . Thương Tiêu có lẽ…”


      cứu.” Nhược Nhất kéo kéo khóe miệng, “Thương Tiêu của bây giờ chỉ giết . Để trừ hậu họa. Nguyệt Hoàng, giờ có ai nhân từ với kẻ nhập ma. Nếu ta cứu, sau này chỉ đành chờ hồn phi phách tán. Hơn nữa, hướng ta cầu cứu rất lâu rồi.”


      Nghĩ lại Hồng Liên trong mộng kia, lần rồi lần suy yếu hơn. Cuối cùng cư nhiên biến thành như vậy, cẩn thận ngẫm lại, đây có lẽ là tín hiệu còn chống đỡ nổi nữa rồi.


      Nhược Nhất : “Trước tiên ngươi chờ ở đây trước. Nếu ta ra mình ngươi chạy . Ở là Thanh Khâu, Thương Tiêu cũng ở đó, cho bọn họ dưới Hồ Trủng có huyệt động.” xong, Nhược Nhất xoay người bước .


      “Ta ở đây!” Nguyệt Hoàng , “ lực ta chưa mất, còn có thể giúp ngươi.”


      Nhược Nhất trầm tư lát, gật gật đầu. Nhìn Nguyệt Hoàng mà bất lực cười khổ: “Nếu hai chúng ta đều liều mạng vào, ngươi cùng Thành Hạo song túc song phi(say đắm bên nhau). Ta lại nên làm thế nào cho phải a?”


      Dẫu sao Tiêu hồ ly của ta thành thần minh bất tử bất diệt rồi.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 62…


      Dọc theo hướng sâu trong động huyệt, dưới chân khó tránh khỏi việc dẫm phải những vết máu dinh dính. Nghĩ đến nơi dòng sông máu chảy tới, Nhược Nhất khỏi cảm thấy trận ghê tởm. Ngược lại hỏi:


      “Nguyệt Hoàng, ngươi có biết những cái đầu kia đến từ đâu ?”


      Nguyệt Hoàng lắc đầu: “ biết, lúc ta bị bắt tới đây, tỉnh lại là như vậy.”


      “Ai bắt ngươi?” Lần thứ ba hỏi câu này, Nhược Nhất gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Hoàng, cho nàng lại trốn tránh. Bước chân Nguyệt Hoàng dừng lại chút, né tránh ánh mắt Nhược Nhất, trầm mặc . Nhược Nhất nhíu mày, “Cũng đến giờ này rồi, ngươi còn muốn giúp người nọ che giấu sao?”


      “Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ Điểu bị phong ấn tại Thanh Khâu ?” Nguyệt Hoàng trầm mặc sau lúc lâu, cuối cùng lại hỏi câu đầu đuôi.


      Nhược Nhất biết.


      Nàng tiếp: “Trước đây rất lâu, lúc Phượng Hoàng tộc còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu vốn là nơi niết bàn [1] của Phượng Hoàng. Kẻ thành công bất tử, kẻ bại bị chôn trong hồ. Dần dà, cái hồ phía sau núi của Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng Hoàng vốn là chúa của vạn điểu, ở đây lại tụ tập khí tức của Phượng Hoàng tộc qua vạn năm, xét về khí thế có thể áp chế Toan Dữ Điểu được vài phần. Cho nên việc Câu Mang phong ấn Toan Dữ Điểu tại đây chính là lựa chọn tuyệt hảo. Mà hai trăm năm trước, Thương Tiêu nhập ma đại loạn Cửu Châu, hồ của Hồ Trủng liền bị vơi sạch.”


      Nhược Nhất biết quá khứ của nơi này, nhưng lại biết hàm ý vì sao Nguyệt Hoàng những lời này. Vẫn là vẻ mặt khó hiểu nhìn Nguyệt Hoàng.


      Nguyệt Hoàng cúi đầu: “Chúng ta cứu người trước , chạy khỏi đây rồi sau.” Thấy nàng vẫn bảo vệ cho người nọ, Nhược Nhất tiện nhiều lời, quay đầu tiếp tục về phía trước.


      Bên trong càng ra tối đen càng trơn ướt Nhược Nhất thể ngưng tụ kim quang trong lòng bàn tay, giữ chặt Nguyệt Hoàng từng bước chậm rãi về trước. Ước chừng được trăm mét, Nhược Nhất đưa tay khẽ chạm, phía trước cư nhiên là bức tường.


      còn đường?


      Nhược Nhất chậm rãi sờ soạng tường, xem có thể tìm được cơ quan cơ giới nào . Cuối cùng thở dài, xoay người với Nguyệt Hoàng: “Xem ra chúng ta phải trở về đường…” Chữ cuối cùng bị nàng nuốt trôi mất, biến thành thanh hoảng sợ, “Nguyệt Hoàng?”


      Chỉ thấy đôi mắt vốn đen nhánh của Nguyệt Hoàng hóa thành màu sắc sáng chói như lửa, ở trong cái động đen như mực có vẻ quỷ dị đến dọa người.


      “Tiểu Nhất Nhất… Thân thể… ta… rất kỳ quái.”


      “Kỳ quái?”


      Cảm giác được bàn tay Nguyệt Hoàng được giữ trong tay nàng từ từ thu chặt, Nhược Nhất có chút vô liêu. Mượn ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay nhìn bàn tay Nguyệt Hoàng dần dần biến sắc, ngón tay biến dài, mọc ra những chiếc móng sắc nhọn. Vừa nhấc đầu, thấy mặt Nguyệt Hoàng mọc lông vũ.


      Nguyệt Hoàng tựa hồ đau đến vặn người, cổ họng cuộn lên từng đợt các tiếng kêu của động vật. Bỗng dưng, nàng ngửa đầu rít lên, thanh dần dần chuyển biến thành giọng hót của Phượng Hoàng.


      Lúc này tay nàng hoàn toàn biến thành bộ dáng móng vuốt, cào đến cổ tay Nhược Nhất máu thịt trộn lẫn nhau. Đôi cánh phía sau lưng làm căng cả y phục, giãn ra, lại ngại huyệt động quá hẹp nên thể giương ra hoàn toàn được. Nguyệt Hoàng kêu tiếng như đau thương như bi ai, lay rung cả cái động.


      Bức tường phía trước thuận theo tiếng kêu của Nguyệt Hoàng, nương theo chấn động của động mà trượt xuống, tia sáng đỏ tươi màu máu từ từ khuếch đại dưới cái trượt xuống của bức tường, in vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Nhược Nhất, mang ra vài tia hàn khí hôi tanh.


      Đúng vậy… Cùng cảnh tượng trong mộng hơn kém.


      Mặt đất ngấm đầy máu tươi, chân tay cụt đứt lả tả, mùi vị ghê tởm khiến người khác phát nôn vây quanh chóp mũi.


      Chủ yếu nhất chính là, ở ngay trước mắt, là nam tử mặc hồng y rách nát, bị đóng chặt tường kia.


      Hồng Liên, hoặc có thể là Thành Hạo.


      Lúc này cúi đầu, hôn mê.


      Nguyệt Hoàng kêu tiếng buông Nhược Nhất ra, bay thẳng về hướng Hồng Liên. Nhược Nhất bị cơn gió mạnh mẽ này cuốn đến lảo đảo, suýt nữa ngã sấp lên tàn chi [2] tan nát tả tơi. Sau khi đứng vững nàng ngẩng đầu nhìn, Nguyệt Hoàng ngừng ở bên người Hồng Liên, vươn móng vuốt giúp nhổ những chiếc đinh bị đóng người .


      Hồng Liên có giãy dụa, càng ai nhảy ra ngăn cản, cả quá trình thuận lợi khiến người ta kinh hãi.


      Nguyệt Hoàng dùng mỏ nhấc cổ áo Hồng Liên lên, từ từ thả xuống mặt đất. Nhược Nhất lưu lại tầng đề phòng trong lòng, hai tay ngưng tụ tầng kim quang, chậm rãi về hướng bọn họ. Nguyệt Hoàng tựa bên người Hồng Liên, dùng đầu lưỡi nhàng liếm những vết thương rỉ máu người Hồng Liên, kêu gào liên tục cách thảm thiết, tựa hồ người bị thương chính là nàng vậy.


      Nhược Nhất vừa vừa đánh giá hoàn cảnh bốn phía. gian nơi đây , mỗi góc đều có những tảng đá đỏ, ánh sáng đỏ tươi đúng là được phát ra từ chúng. Phía đầu vẫn như trước là lớp đất biết dày bao nhiêu. Đất dưới chân bị máu thấm đến mềm dẻo, tựa như đầm lầy, hễ chú ý liền có thể khiến người khác lọt xuống.


      Nhược Nhất nhìn những tàn chi tựa hồ bị bày biện tán loạn ra khuôn phép kia, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, càng thêm vào những tảng đá xếp ở bốn phía… Đây quả thực, quả thực giống như cái trận!


      nghĩ ngợi, đột nhiên dưới chân trũng xuống, Nhược Nhất đạp vào mảnh đất xốp, mặc nàng dùng lực thế nào cũng rút ra được. Nàng ngẩng đầu muốn kêu Nguyệt Hoàng kéo nàng, cánh tay đứt bên cạnh bỗng dựng đứng lên, như có ý thức vậy hung hăng túm tay Nhược Nhất.


      Khí tức u lạnh lẽo cánh tay kia khích đến cả người nàng rùng mình cái, kim quang có nửa phần chần chừ thẳng tắp vỗ cánh tay đứt kia. Cánh tay này của nàng mới được giải thoát, tay kia lại trầm xuống, cư nhiên cái đầu cắn vào đúng bàn tay phải bị Nguyệt Hoàng cào của nàng.


      Nhìn cái đầu của mình ừng ực ừng ực mà uống máu từ tay của chính mình, cảm giác quỷ dị như vậy làm da đầu Nhược Nhất run lên trận. Run đến nỗi kim quang bắn ra từ cánh tay, lập tức bắn bay cái đầu kia. Mà máu cổ tay vô luận là sao nữa cũng ngăn được.


      Lấy lại tinh thần nhìn liếc qua bốn phía. Nhược Nhất chỉ cảm thấy cỗ cảm giác vô lực tốc hành xuyên suốt nội tâm, các bắp chân, cánh tay cụt đứt vốn nằm rải rác tựa như bị mùi máu của Nhược Nhất hấp dẫn vậy bắt đầu rục rịch chuyển động.


      Nhược Nhất che cánh tay phải chảy máu ngừng lại, cân nhắc xem bây giờ trực tiếp làm nổ oanh lớp đất phía đầu là dễ dàng hơn, hay là giết hết những thứ chân tay cụt đứt vốn có sinh mệnh này dễ dàng hơn.


      “A!” tiếng gào thét thê lương làm Nhược Nhất kinh ngạc đến nhảy dựng.


      Hồng Liên ở bên kia như là bị cái gì kích thích vậy đột nhiên giãy nãy trái phải mặt đất, bắt đầu giãy dụa. Nguyệt Hoàng hóa thành Phượng Hoàng ở bên cạnh gấp đến độ làm sao cho phải. Mà trong thân ảnh giãy dụa kia của , Nhược Nhất lại thấy ánh mắt ——


      tia trắng. Đồng tử đỏ giống như những tảng đá đặt ở bốn phía.


      Y hệt như bộ dáng Nhược Nhất thấy ở trong mộng.


      Tiếng gào thét càng ngày càng thê lương, lại đình chỉ vào lúc cao điểm nhất, mà Hồng Liên cũng ngưng giãy dụa.


      chậm rãi ngẩng đầu lên.


      Đồng tử Nhược Nhất bỗng rút chặt, dốc hết toàn lực quát to:


      “Nguyệt Hoàng mau tránh ra!”


      ……


      Vũ La lại đến gõ cửa, nàng thở dài: “ đến mức này chăng… Cũng đến giờ này rồi.” Vừa vừa đẩy cửa vào phóng, thấy tình trạng trong phòng, nàng xoay người mà ra, lập tức vọt vào phòng Thương Tiêu, “Biểu ca! A Nhan xảy ra chuyện rồi!”


      Cũng có ai.


      Vũ La ngẩn ngơ, sau khi ra khỏi cửa phòng liền lạnh mặt: “ sử tưởng rằng lão tử có thai rồi là phế vật sao?”


      Thanh Khâu sơn, Hồ Trủng.


      Cửu Diễm hắt xì cái vang dội, để ý lắm mà hít hít cái mũi. liếc nhìn cái cảnh sắc thê lương ở bốn phía, lại nhìn sắc mặt càng ngày càng tái của vị thần bên cạnh mà cách lạnh nhạt: “Lâu như vậy mà nửa điểm động tĩnh cũng có, Thương huynh, lần này e là ngươi tính sai rồi.”


      Thương Tiêu hé răng, nhìn chằm chằm tấm bia kia, như là muốn đem nhìn xuyên qua nó vậy.


      Cửu Diễm tựa như biết đến tâm của người khác, sửa sang lại tóc trước trán, lại móc móc móng tay: “Nhan Nhược Nhất mặc dù có được thần lực của Câu Mang, nhưng dù sao cũng chỉ là xuất gia giữa chừng, thủy chung thiếu nửa chén nước. Xét về kinh nghiệm đối chiến, nàng e là ngay cả tiểu hài tử ở Thanh Khâu của ta cũng với tới được.”


      Thương Tiêu vẫn là bất động.


      Cửu Diễm tà tà đánh giá cái sắc mặt của , tiếp tục : “Đầu tiên là mất bạn thân, sau đó lại mất người , bây giờ còn biết gặp cái gì hoặc là lại mất cái gì, nếu ta là Nhan Nhược Nhất, e là sớm khóc đứt ruột gan, lòng dạ nào quyến luyến nhân thế…”


      “Cửu Diễm.” Thương Tiêu cuối cùng mở miệng, “Câm miệng.”


      Cửu Diễm cười nhạo hai tiếng, vẫn là nữa.


      Ngọn gió hoang vu mang theo bụi đất cuốn qua thân ảnh của hai người. Cửu Diễm tựa hồ nhớ tới số chuyện cũ, thần sắc hơi có chút cảm khái. Thế nhưng có nhiều thời gian cho nhớ lại, mặt đất dưới chân bỗng lay động phen.


      Mặt đất cách đó xa song lại nhô lên. Như là núi lửa bạo phát, chỗ đất nhô lên bỗng dưng nổ tung từ bên trong, bùn đất văng tứ tung, trộn lẫn trong đám bùn đất nổ ra kia, còn có từng đoạn chân tay cụt đứt, từng tảng đá đỏ đến quỷ dị, từng giọt mưa máu rơi xuống.


      Thần sắc của Thương Tiêu cùng Cửu Diễm đồng thời căng lại.


      Mà khi bọn họ nhìn vật khác, đừng là sắc mặt Thương Tiêu, ngay cả thần sắc Cửu Diễm cũng phút chốc thay đổi.


      Thương Tiêu : “Cửu Diễm, Nhan Nhược Nhất đâu?” Trong thanh nghe ra cảm tình gì.


      Cửu Diễm giật mình nhìn vật kia, dám tiếp lời. Nhan Nhược Nhất? Kia phải sao? Thương Tiêu cư nhiên nhìn Nhan Nhược Nhất mà tìm người. Quá buồn cười.


      Vật kia…


      Đầu của Nhan Nhược Nhất.


      Tóc rối tung ở mặt, vết máu và bùn đất đầy mặt, vết cắt ở cổ chỉnh tề mà trơn truột, biểu tình bi thương mà thống khổ cực hạn. Hơn nữa… Nàng còn mở mắt.


      Nàng còn mở mắt. Cửu Diễm nghĩ: có lẽ nàng còn có thể nhìn thế gian này.


      Cửu Diễm quay đầu nhìn Thương Tiêu, hừ lạnh tiếng, mang theo chút ý vị trào phúng: “ phải là ở kia sao!”


      Thương Tiêu cất bước về trước, từng bước tới. Bước chân thấy nửa phần lảo đảo, sắc mặt thấy tia hoảng sợ. Bộ dáng của vị thần nên có, làm được.


      Đứng trước đầu Nhược Nhất, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng nửa ngày, thản nhiên hỏi: “Ở đâu?” Hoặc là giả vờ biết, hoặc là thần chí mù mịt.


      Cửu Diễm lúc này còn tâm tình cùng chơi trò đánh đố, mang theo ba phần trào phúng, bảy phần lãnh đạm : “ chết, ở dưới chân ngươi.”


      Giọng còn chưa ra, khóe mắt vị thần minh bạc tình là rơi giọt huyết lệ.


      ________


      [1] Niết bàn: [thuộc Phật giáo] có nhiều nghĩa lắm, như giải thoát, an lạc, bất sinh, tịch diệt…… Nhưng theo ta thấy, ở đây dùng nghĩa tịch diệt có vẻ đồng điệu vs câu sau hơn.


      [2 Tàn: tàn tạ; Chi: tay chân => Tàn chi: tay chân bị cụt đứt.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 63…


      Như bị gương mặt lúc này của Thương Tiêu dọa. Cửu Diễm giật mình: “Thương Tiêu, ngươi…”


      Thương Tiêu cảm thấy ẩm ướt mặt, ngón tay ở chà qua mặt, lau huyết lệ mặt, dấu vết mơ hồ khuôn mặt. Thần sắc có vẻ có chút hoảng hốt, rất là khó hiểu vết máu mặt mình là từ đâu mà đến.


      Cửu Diễm thở dài: “Hai trăm năm trước ngươi vì nàng nhập ma, quấy thiên hạ đại loạn, mà nay nàng lại vì thiên hạ mà chết, cũng có thể là nhân quả luân hồi.”


      Nhân quả luân hồi?


      Thương Tiêu giật mình, Nhan Nhược Nhất trải qua cái nhân như thế nào, nhất thời cũng nghĩ ra, lên trong đầu chính là bộ dáng nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn của hai trăm năm trước, còn có đôi mắt nàng rơi lệ vì cách đây lâu.


      Bây giờ…


      nhất thời có chút khiếp đảm dám nhìn cái đầu mặt đất kia. Ngay lúc vô ngữ, mặt đất lại chấn động kịch liệt trận, trong nháy mắt thân hình Thương Tiêu hơi hơi lay động tựa hồ sắp đứng vững.


      Chỗ mặt đất rạn nứt kia lại đột nhiên nhô lên, lần này cư nhiên so với lần trước còn cao hơn rất nhiều. Cửu Diễm hét lớn: “Mau tránh ra.”


      Thương Tiêu lại đứng bất động. Cửu Diễm chỉ có thả người lên trước kéoThương Tiêu lên giữa trung. Mà khi nhìn xuống, nhìn thấy mảnh đất khô nứt hoang vu của Hồ Trủng vỡ ra cái động kia, nhất thời kinh ngạc: “Đó là… trận?”


      Hoặc có thể mắt trận [1] cực lớn. Khi cái động này từ dưới đất càng khuếch càng lớn, phương xa cũng bắn ra huyết quang màu đỏ sậm. Nếu đoán sai, hướng kia chắc hẳn là phương hướng của Lương. Ánh sáng cấp tốc mở rộng, như là dùng phương thức quét sạch ngàn quân lướt qua Thanh Khâu, lại lao phía xa. Phảng phất như là quét khắp cả Cửu Châu.


      Bầu trời giữa ban ngày bị nhiễm sắc đỏ của máu, giống như có thể giọt ra. Cửu Diễm chỉ cảm thấy tâm phù khí táo, vội thầm niệm vài lần tịnh tâm chú mới áp chế sát khí trong lồng ngực.


      nhìn cái động phía dưới ngừng khuếch trương, thần sắc trở nên ngưng trọng.


      Huyết trận ——


      Thượng Cổ điển tịch (sách cổ) có ghi, tập hợp máu của vạn vật có thể thành huyết trận, trận này có thể cứu sống người chết, làm bạch cốt nở thịt, nếu lượng máu thu thập được đầy đủ, thậm chí còn có thể đảo ngược thời , là pháp thuật có thể lật nhào thiên địa. Nhưng là bởi vì để khai trận cần sát hại quá nhiều sinh mệnh, bị chúng thần Thượng Cổ phong ấn lại, thành pháp thuật cấm kỵ chỉ được ghi trong sách cổ.


      Mở cái thuật này, người nọ rốt cuộc muốn làm gì? Kinh ngạc bên này còn chưa hết, trong động kia lại trào ra đống chân tay cụt đứt, hỗn tạp trong đó còn có… đầu của Nhan Nhược Nhất?


      Làm sao lại có nhiều đầu như vậy!


      Cửu Diễm nhìn đến nghẹn họng trân trối, đảo mắt nhìn Thương Tiêu. thấy mê mang trong mắt Thương Tiêu bỗng trong lại, thần chí trở nên thanh thản. vẫn chưa vội xuống, ngược lại ánh mắt sắc bén tìm kiếm trong đống chân tay cụt đứt phía dưới.


      Cửu Diễm đương nhiên biết tìm cái gì, thế nhưng đối mặt với nhiều gương mặt giống như đúc thế này, làm sao mà tìm?


      Như là muốn đánh vỡ ngờ vực của vậy, trong động tràn ngập huyết sắc kia ném ra tia kim quang. Đôi mắt Thương Tiêu sáng lên, như cũ vội xuống.


      Cửu Diễm nhíu mày ngạc nhiên : “Quả là có chút năng lực.”


      Lời còn chưa dứt, bên trong những cái đầu cùng tứ chi loạn xạ bỗng dưng tung ra đạo kim quang, nổ đến phía dưới máu thịt tung tóe, lập tức bóng người phá vỡ trở ngại trập trùng mà vọt ra, phía sau còn mang theo con…


      Phượng Hoàng!


      Thế nhưng mảy may cảm thấy được chút sinh khí từ con Phượng Hoàng kia.


      Nhưng vào lúc này phía dưới bỗng nhiên tràn ngập sát khí, thân ảnh màu đỏ cũng theo Nhược Nhất bọn họ cấp tốc xông lên, lộ ra dao sắc, chém thẳng về hướng lưng Nhược Nhất.


      Nhược Nhất nhận ra nguy hiểm, thế nhưng muốn ở giữa trung tránh khỏi công kích này là có khả năng. Nàng ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diễm cùng Thương Tiêu trung, nhưng lộ vẻ vui sướng cầu cứu như trước.


      Đôi mắt Thương Tiêu trở nên u ám, thân hình lóe cái đến bên Nhược Nhất, nâng tay gạt lưỡi dao mà người ở phía sau kia công kích qua, vòng tay định ôm eo của Nhược Nhất, nhưng nghĩ tới còn chưa đụng vào, nàng liền quát to: “Đừng chạm vào ta!”


      Thương Tiêu kinh ngạc, tập trung nhìn mới phát toàn thân nàng đều là những vết thương chi chít, khóe môi rỉ ra từng giọt máu . Ánh mắt nhìn mang theo tia đề phòng mà xa lạ.


      Nàng mang theo Nguyệt Hoàng đáp xuống đất. Như hề phát các đoạn chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi đất, tùy ý để những vết máu dinh dính thấm ướt xiêm y của nàng lần nữa. xuất của nàng dẫn dụ những cái đầu kia bạo động, xột xột xoạt xoạt chậm rãi dời qua bên nàng. Cái đầu tới gần nàng bị nàng với vẻ mặt chút thay đổi vỗ đến nát bấy, óc não vỡ vụn cũng dụ nổi nửa điểm phản ứng của nàng.


      Hành động như vậy, nửa điểm cũng giống Nhan Nhược Nhất.


      Mới vừa rồi ở phía dưới kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì…


      Chưa cho mọi người nhiều thời gian hòa hoãn, thân ảnh màu đỏ kia bỗng nhảy lên, cấp tốc đánh về phía Nhược Nhất, giương đao đánh đúng vào lồng ngực Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất tất nhiên ngồi chờ chết, kim quang trong tay phất phới, trực tiếp đỡ lấy đạo chém của đao. Lưỡi dao kia mặc dù dừng lại, mà những lưỡi dao sắc bắn ra từ đao lại khiến người khác cách nào tránh khỏi, đều chui vào trong thân thể Nhược Nhất, biến mất thấy bóng dáng, chỉ lưu lại nhiều điểm máu giọt thấm ra.


      Dù là Cửu Diễm cũng khỏi kinh hãi. Khó trách cho Thương Tiêu chạm vào, thân thể bị đâm nhiều vết vụn như vậy, chạm vào đối với nàng mà chắc chắn chính là đau đớn tận xương cốt.


      Chưa cho Nhược Nhất nửa điểm thời gian nghỉ ngơi, Hồng Liên giương đao lại đánh phát ra.


      Thần ấn nơi mi tâm của Thương Tiêu chợt lóe, đôi mắt tụ tập sát khí, vừa định động thủ, chợt nghe trung truyền đến từng trận cười to: “Đủ rồi. Đủ rồi”


      Hồng Liên mạnh mẽ thu đao lui về phía sau.


      Cửu Diễm, Thương Tiêu biến sắc, nhìn về bầu trời phía Lương. Nhược Nhất ôm lấy Nguyệt Hoàng còn hô hấp, ánh mắt cực lạnh ném về hướng kia.


      Nhưng thấy nam tử thân y phục sắc đỏ tựa lửa từ phương xa trung lại đây, mỗi bước mười dặm, tay áo tung bay, nhanh nhẹn tựa tiên. cao ngạo giống Thương Tiêu, mị hoặc giống Cửu Diễm, nhưng lại có ý vị tao nhã.


      Ánh mắt chần chừ vòng thân thể mọi người, cuối cùng dừng người Nhược Nhất, cười nhạt : “Tiểu nha đầu vất vả rồi.”


      Nhược Nhất siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phun ra tên của , giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy:


      Lương chủ!”


      Lương chủ cười to : “Bây giờ biết còn có tác dụng gì?” vung tay lên, Hồng Liên vọt qua bên người , “ hoàn toàn nhập ma, thành con rối của ta. Huyết trận sống, nghiệp lớn của ta sắp thành, mặc cho các ngươi có thần thông quảng đại đến đâu cũng làm gì được.”


      Thương Tiêu chờ lời vô nghĩa, thần ấn nơi mi tâm chớp sáng ngày càng nóng lên, thân ảnh chợt lóe liền công kích qua. Hồng Liên hộ bên người Lương chủ, sao có thể để cho đắc thủ, hai người nhanh chóng triền đấu trung.


      Thần lực cùng ma lực tranh đấu quá mức kịch liệt, chỉ chốc lát sau bầu trời tích đầy các tầng mây đen nghịt, bao bọc cả Thanh Khâu trong bóng tối.


      Cửu Diễm thầm nghĩ ổn, quay về cung điện Thanh Khâu bày kết giới, xoay người muốn cuốn lấy Hồng Liên, để cho Thương Tiêu thoát thân đối phó với Lương chủ. Nhưng còn chưa hành động, thân ảnh màu đỏ khác xẹt qua trước mặt . lắc mình tránh thoát, tập trung nhìn vào cư nhiên là…


      Nhan Nhược Nhất?


      đúng, đây chỉ là quái vật có xác hồn được chắp vá lại từ cái đầu của Nhan Nhược Nhất cùng những đoạn chi thể [2] tán loạn.


      Cửu Diễm nhìn xuống dưới, mắt trận đỏ như máu hoàn toàn mở ra. đúng như con mắt màu đỏ nhìn lên trung. Các đoạn tay chân đứt khúc cùng những cái đầu bắt đầu tụ hợp lại, hợp thành những con quái vật chẳng ra gì.


      Bọn chúng có những con chạy chung quanh, có những con phát ra tiếng thét tựa đau đớn tựa bi thương, có những con công kích về hướng Cửu Diễm cùng Thương Tiêu.


      Nhược Nhất hình như phát giác biến hóa của xung quanh, nàng cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng trong lồng ngực: “Đây là sư phụ mà ngươi vẫn muốn bảo vệ cho đến phút cuối? Đây là sư phụ của ngươi?”


      Mà Nguyệt Hoàng tất nhiên còn trả lời câu hỏi của nàng nữa.


      Lương chủ biết từ khi nào đến bên người Nhược Nhất, nghe nàng những lời này ý cười bên môi hơi hơi thu lại: “Đợi nghiệp lớn định rồi, ta ắt đền bù cho nàng ta.”


      “Nghiệp lớn? Đền bù?” Nhược Nhất chỉ cảm thấy buồn cười, “Nghiệp lớn của ngươi có thành hay cùng nàng có can hệ gì? Nàng chết rồi lấy cái đền bù của ngươi còn có tác dụng gì?”


      Lương chủ lại cười, trong mắt có tia sáng điên cuồng: “Phượng Hoàng vốn là loài chi bất tử. Sao lại dễ dàng chết như thế. Huống hồ nếu nàng chết, ta cũng nhất định có thể làm cho nàng sống lại. Chỉ cần huyết trận thành rồi, Phượng Hoàng tộc ta phục sinh, Hoàng nhi tất nhiên cũng có thể sống lại. Lúc đó, nàng bao giờ nhớ tới Thành Hạo gì nữa, chỉ thuộc về ta.”


      Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn : “Ngươi muốn đảo ngược thời , làm phục sinh Phượng Hoàng tộc?” Nàng bừng tỉnh đại ngộ, những điểm đáng ngờ từng cơn từng hồi trong đầu dần dần trở nên ràng.


      Vì sao lại là Cửu Man phá đất mà ra đầu tiên? Theo lý thuyết, Lương chủ thân là lãnh chúa phương, ở lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hẳn là phải kinh hoảng hơn so với bất kì ai mới đúng, mà lại ngồi điện đường, chút cũng quản. Rồi sau đó Hồng Liên xuất Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí ăn mòn muốn giết Nhược Nhất. Còn khi tất cả mọi người cùng Hồng Liên đấu trung, thủy chung thấy bóng dáng . Vì sao hồn phách Thành Hạo bị làm thành Hồng Liên? Vì sao ở U Đô mực muốn đẩy Huân Trì vào tuyệt cảnh…


      Cho nên bày huyết trận, cho nên muốn cho thiên hạ nhập ma, làm Cửu Châu nơi nơi đều là chém giết cùng thù hận, tẩm đầy máu tươi.


      Lương chủ cười cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội tộc, vốn định làm nhập ma, nhưng liệu được Tử Đàn có năng lực như thế, cư nhiên trực tiếp đoạt hết ma khí trong thân thể Quý Tử Hiên. Hai trăm năm trước, ta khiến ma khí xâm lấn Tang, phá Thượng Cổ phong ấn. Vốn muốn tại khi đó thả ma xuất thế, nhưng nghĩ đến Huân Trì thế cư nhiên giao trái tim cho ngươi, làm Thần Minh phong ấn thể bị phá giải hoàn toàn. Rồi sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Làm theo cách lúc đó của , ta tưởng quá hai mươi năm có thể thu thập hết lượng máu cần thiết cho huyết trận, lại nghĩ tới chính là cư nhiên tự phong ấn bản thân. Nhiều lần thất bại, ta liền nghĩ dứt khoát tự mình tạo ra Thiên Ma, vừa đúng lúc, Hoàng nhi cư nhiên lại mê luyến hồn phách loài người thấp hèn, ta bèn nhất cử lưỡng tiện, thay Hoàng nhi trừ bỏ tai họa, vừa tìm được vật liệu mà mình muốn có.”


      Nhược Nhất rũ mắt .


      Lương chủ : “Ngươi đến đây làm trở ngại ít kế hoạch của ta, nhưng ra cho ta biết được chuyện thú vị.” cười đến gần Nhược Nhất, “Máu tươi dị thế, quả là thứ có thể gặp nhưng thể cầu, có máu của ngươi, có thể giúp Phượng Hoàng tộc phục sinh sớm hơn, còn có thể loại bỏ tử khí Sát. Ta nghĩ hết biện pháp muốn làm ra loại máu có công hiêu tương tự như máu của ngươi, thế nhưng lại làm ra nhiều sản phẩm thất bại như vậy, cũng tìm được cái hợp ý ta.”


      “Ta nghĩ tới ngươi thế mà lại phối hợp như vậy mà chạy đến Thanh Khâu. đỡ cho ta phải tìm ngươi khắp nơi.” vươn tay ra hướng Nhược Nhất: “Thượng Cổ thần diệt, Phượng Hoàng tộc cũng suy sụp theo. Tộc nhân từng người từng người bỏ mạng. Thế nhân đều là thiên ý…”


      Lương chủ hừ lạnh tiếng: “Thiên ý được xem là cái gì! Ta càng muốn nghịch chuyển thời , phá vỡ ý trời xanh! Hôm nay ta phải để Cửu Châu tái Phượng Hoàng!”


      Nhược Nhất nhìn như nhìn thấy chính mình. Lúc Huân Trì tan biến trước mắt nàng, lúc Thương Tiêu nhập thần khiến nàng phải buông xuôi, lúc Nguyệt Hoàng rơi lệ đình chỉ hô hấp. Nàng cũng muốn điên cuồng rống to như vậy.


      Thiên ý xem là cái gì! Nó được cho là gì chứ!


      “Tiểu nha đầu, nếu ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyện giao máu ra, ta liền cho ngươi ít chịu vài phần thống khổ, lưu ngươi toàn thây.”


      Thanh của Lương chủ vang lên bên tai nàng. Nhược Nhất bỗng nhiên bật cười thất thanh: “ Lương chủ, thiên ý làm Phượng Hoàng tộc của ngươi bị diệt. Mà nay ngươi vì Phượng Hoàng tộc lại muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi giống như trời cao mà chi phối sinh mệnh của ta. Dựa vào cái gì?”


      Nhược Nhất nhìn chằm chằm , cười đến ôn hòa: “Ngươi lại cho là gì chứ?”


      __________


      [1] Mắt trận: là nơi mấu chốt quyết định việc phát động kiêm việc phá hủy pháp trận.


      [2] Chi thể: tứ chi và thân thể.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :