1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 34 : Tri Liễu bất đắc dĩ

      Gì…. người xấu?

      Mộ Khinh Hàn nhìn bé khóc rất khoa trương nhất thời dở khóc dở cười. Bọn họ là làm cái gì nên làm mà trong lòng bé này coi bọn họ là “Người xấu” … Chẳng lẽ là lần trước cho bé đả kích quá lớn nên sinh ra bóng ma trong lòng?

      Mộ Khinh Hàn theo bản năng nhìn về phía phu quân đại nhân nhà mình. Nhưng Dạ Thanh Hàn ngoài dự tính có tiến hành bước hành động gì cả, mắt đen thâm thúy lưu chuyển ánh nhìn khó lường khẽ nheo lại, bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động của Tri Liễu, làm cho người ta nhìn thấu rốt cuộc suy nghĩ gì.

      Kỳ quái, chẳng lẽ có ý định cướp gì?

      Thần trộm thấy hai người có hành động gì, lá gan tựa hồ lớn chút, lại thanh vang lên “Oa” 1 tiếng, chợt hướng cái bao mặt đất ôm chặt tha hướng hai người gào khóc:

      “Hu… Cái này thể cho 2 người… Ta rất vất vả mới trộm được, thể cho các ngươi…”

      bé cứ như vậy ôm chặt cái bao liều mạng khóc, cho đến khi nó đem tiếng khóc đến khàn khàn, cổ họng la thành khô khốc, Dạ Thanh Hàn mới chậm rãi mở miệng, thanh lạnh nhạt :

      “Ai ta muốn cướp vật của mi?”

      “Hả?” Tri Liễu sửng sốt nước mắt rơi mặt tựa nhu thủy tinh dưới ánh mặt trời lóe ra hoang mang. giây sau, bé giống như con mèo nổi giận xù lông đùng đùng nhảy dựng lên, hướng về phía Dạ Thanh Hàn nghiến răng nghiến lợi nhưng bởi vì cổ họng khô nên liên tục ho khan

      “Khụ khụ khụ… Nếu phải phải sao các ngươi làm bộ mặt ác bá muốn cướp bóc làm gì!”

      “Mi cảm thấy chúng ta rất muốn cướp bóc sao?” Dạ Thanh Hàn bất trí bất giác cười cười, đem vấn đề vứt trở về cho bé kia.

      “Di? Ngươi… Ngươi đây là… có ý gì? !” Nó nghe vậy sắc mặt biến hóa, làm như nhận thấy trong lời cái gì ổn, nó khỏi luống cuống, tim loạn thình thịch, khỏi đem bao lớn ôm càng chặt hơn.

      “Ta chỉ là muốn quang minh chính đại ở nơi này lấy vật.” Tròng mắt đen như mực trong con ngươi nổi lên tia thần sắc như cười như , Dạ Thanh Hàn dùng ánh mắt như đánh giá con mồi nhìn thần trộm, môi mỏng nhếch.

      “Bất quá nếu như mi có khát vọng được chúng ta cướp như vậy, ta liền cố mà làm giúp mi lần thỏa ước nguyện.”

      Cái gì gọi là “Khát vọng” ? Cái gì gọi là “Cố mà làm” ? Cái gì gọi là “giúp mi lần” ? Đây ràng là cố ý, cố ý! Tri Liễu giận đến muốn hộc máu:

      “Ai nguyện ý cho mi cướp bóc! Cường đạo! Vô sỉ!” Nó có điên đâu mà tự gây nghiệt thể sống? Nó bây giờ ngay cả trái tim cũng đau tê dại!

      bên nghe hai người chuyện với nhau Mộ Khinh Hàn đầu đầy hắc tuyến tự nghĩ: hổ là Dạ… lấy việc trêu trọc 1đứa bé mà hổ thẹn, ngay cả cướp của NPC cũng thuận buồm xuôi gió…

      có có hiệu quả muốn phát điên trận, bé rốt cục nhận mệnh cúi đầu lát sau, nó tội nghiệp ngẩng lên khuôn mặt nhắn nhìn về phía Dạ Thanh Hàn với ánh mắt lóng lánh đầy nước mắt: “Hu hu… Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

      Thấy Tri Liễu giơ tay đầu hàng, Dạ Thanh Hàn hài lòng cười tiếng, rất dứt khoát từ trong bao mình lấy ra ngọc tỷ bên trong đưa tới trước mặt Tri Liễu ánh mắt sắc bén dò xét:

      “Cái ta cần là 1 nửa còn lại của ngọc tỷ này. ra ban đầu có đủ… những bị mi đem giấu, phải sao?”

      Tri Liễu bị ánh mắt kia giống như là có thể nhìn thấu hết thảy làm cho đường lui, sắc mặt trở nên trắng bệch cả người tự chủ run run lên. Này… người nam nhân này, cũng cực kì…đáng sợ ! Đúng là ban đầu bị cướp bởi vì cam lòng nên nó cố ý đem khối ngọc tỳ này bẻ gảy thành hai nửa, len lén đem nửa khác giấu

      nghĩ tới… thế nhưng cũng biết!

      đâu giống người chứ? Quả thực là ác ma mà! Hu hu…

      “Hừ…Người xấu…” Nghĩ đến tình cảnh thê lương ai giúp của mình Tri Liễu vừa nhìn gió thu thổi vù vù qua lá rơi xào xạc nhịn được khuôn mặt rơi lệ. Coi như công rồi! Tại sao mình đường đường 1 thần trộm vang danh thiên hạ tại sao lại giống như làm công để cho người ta cướp mất chứ, hơn nữa mỗi lần… cùng là người cướp!

      Mặc dù nó phục, rất phục lắm, 120 % là thể phục nhưng là cả người vẫn run run, mở ra cái bao lớn bên trong móc ra nửa ngọc tỷ khóc thể làm gì hơn là hai tay dâng lên.

      Mộ Khinh Hàn lăng lăng nhìn Dạ Thanh Hàn rất đương nhiên nhận lấy ngọc tỷ, có chút ảo nhiệm vụ này… cứ đơn giản như thế hoàn thành sao?

      Đột nhiên biết tiếng như giết heo kêu thảm thiết cắt đứt suy nghĩ của nàng:

      “A ——!”

      Mộ Khinh Hàn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tiểu hồ ly vẫn co rúc ở đầu nàng biết lúc nào nhảy tới mặt đất, len lén bò tới cái bao lớn “Tang vật” dùng móng vuốt mở bao ra đem từng nắm từng cục vàng, bạc chần chứ đưa vào trong miệng nhét!

      “Oa! hồ ly thối! Ngươi làm cái gì đó? !Đừng mà…” Tri Liễu thảm thiết kêu lên vội vàng nhào tới ngăn cản hồ ly nuốt “Kim Ngân” của mình. Nhưng là muộn cái bao kia ngay từ lúc nó chú ý thời điểm trở nên rỗng tuếch… Thần trộm đáng thương lòng như dao cắt trong túi trống rỗng nhất thời ngổn ngang trong gió, nước mắt như suối tuôn:

      “A a a! T___T bạc của ta, vàng của ta, ngọc bội của ta…” Tại sao… Ngay cả con hồ ly cũng dám khi dễ nó! ! !

      Nằm ở bên tiểu hồ ly vỗ vỗ cái bụng to, hài lòng nheo lại mắt, bộ hết sức hưởng thụ: “Nuốt những đồ này cảm giác… quá sung sướng!”

      Nhưng tiểu hồ ly đắc ý vị được vài giây đồng hồ, bị Mộ Khinh Hàn nhưỡng mày xách lên, khỏi vung lên móng vuốt giãy dụa:

      “Nương ngu… hu hu, nương ngài làm gì, thả con xuống, thả con xuống!”

      khi tiểu hồ ly hô to “Thả con xuống” tiếng dịu dàng của hệ thống vang lên, áp thanh của tiểu hồ ly..

      <Đinh>

      [Hệ thống]: chúc mừng sủng vật Cửu thiên thần phượng lên lv 2.”

      <Đinh>

      [Hệ thống]: chúc mừng sủng vật Cửu thiên thần phượng lên lv 3.



      <Đinh>

      [Hệ thống]: chúc mừng sủng vật Cửu thiên thần phượng lên lv 20, có được kĩ năng Tam vị chân hỏa, Thiên nộ chi viêm.”

      Nghe này tiếng hệ thống chúc mừng hết sức đứng đắn hồi tưởng đến tiểu hồ ly mới vừa rồi ăn như lang như hổ Mộ Khinh Hàn như thế nào cũng cảm thấy game này có nhiều cái quá tức cười. Cho nên nàng rất khẳng định cho ra cái kết luận: con hồ ly này người thiết kế ác tuyệt đối người rất thú vị! ( □ )

      Thần trộm rất khó khăn từ trạng thái bi thương phục hồi lại tinh thần, tay cầm cái bao rỗng bởi vì vô cùng đau đớn mà run rẩy, nó dùng ánh mắt ai oán ngắm lên 2 kẻ trước mặt lời có mạch lạc:

      “2 người nhất định là cố ý… 2 người phải bối thường… Bối thường vàng bạc cho ta…”

      Nhưng nó chỉ nhận được chẳng qua là ánh mắt tương đối lạnh của Dạ Thanh Hàn: “Bối thường cái gì? Vật của mi cũng phải là ta ăn, có bản lĩnh tự ekeu con hồ ly phun ra cho mi.”

      Cho nên nó bi ai, chỉ có thể u oán bay tới 1 xó u oán vẽ võng tròn nguyền rủa…

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      ra Mộ Khinh Hàn hết sức đồng tình với Tri Liễu, bất quá vừa nghĩ tới nó chẳng qua là 1 NPC trong trò chơi, lại nghĩ tới mình bị 1 NPC hại thảm cho nên đồng tình cứ như vậy bị bóp chết trong trứng nước… Cho nên ra điều này cũng có gì phải đồng tình. ╮ (╯▽╰ )╭

      Tự bào chữa sau Mộ Khinh Hàn hài lòng gật gật đầu, tiếp theo ôm tiểu hồ ly tiến tới cạnh Dạ Thanh Hàn tò mò hỏi:

      “Dạ, xem ngọc tỷ chứa cái gì?”

      Dạ Thanh Hàn có trả lời, cầm lấy hai nửa ngọc tỷ cứ vậy hợp lại trong lúc vết nứt hợp lại khắc kia trận ánh sáng nhàn nhạt nguyệt sắc bạch quang từ ngọc tràn ra sau đó 2 mảnh ngọc tỷ thành công hợp vào hoàn hảo như lúc ban đầu!

      Đinh!

      [Hệ thống]: chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn 3 Trộm bảo vật Chu Tước thành, được kinh nghiệm + 200000, kim tiền + 100000, danh vọng + 100, 1 Thừa Thiên ngọc tỷ.”

      Lần này phần thưởng làm cho Mộ Khinh Hàn rất thất vọng, trước mấy lần phần thưởng cũng hết sức phong phú còn lần này trừ kinh nghiệm, kim tiền, cũng chỉ có ngọc tỷ kia, ngay cả trang bị cũng có. Nàng cơ hồ hoài nghi người điểu khiển hệ thống máy chủ não gần đây có phải hay đến thời kì mãn kinh, biến thành bà thím keo kiệt?

      Nhưng thông báo của hệ thống theo nhau mà đến, bỏ nghi ngờ trong lòng nàng

      <Đinh>

      [Hệ thống]: Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn gây ra nhiệm vụ liên hoàn 4 giả thành chủ có muốn tiếp nhận nhiệm vụ hay ? Xin hãy lựa chọn có hay .”

      ra là… Còn có nhiệm vụ sao hả?

      Ấn có sau Mộ Khinh Hàn nhanh tay mở ra bảng nhiệm vụ nhưng nội dung nhiệm vụ làm cho nàng thất kinh

      Nhiệm vụ : nhiệm vụ liên hoàn 4 giả thành chủ

      Phần thưởng: kinh nghiệm, kim tiền, chứng nhận hảo hữu của Chu Tước thành ( ở trong thành PK vĩnh viễn bị hồng danh)

      Gợi ý: Ngọc tỷ này hóa là chi bảo Hoa Hạ, có thể phù hộ thiên hạ thía bình. Nhưng thành chủ Chu Tước thành lại đem ngọc tỷ trộm ra chẳng lẽ thành chủ này muốn làm phản? Hay là có kẻ gian giả mạo? Mời người chơi hãy tới chính điện Chu Tước thành tìm hiểu thực hư chuyện này.

      Tiến độ hoàn thành: chưa hoàn thành

      “Dạ, nhiệm vụ này…” Mộ Khinh Hàn kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn.

      Nhưng ngoài ý muốn phát Dạ Thanh Hàn trong mắt lên thần sắc chán nản, ánh mắt nhìn cái ngọc tỷ giọng có mấy phần nhịn được:

      “Nhiệm vụ nhàm chán.”

      Nhàm chán? Nhiệm vụ biến thái như vậy mà lại cảm thấy nhàm chán? Mộ Khinh Hàn nhận lấy ngọc tỷ, vừa nhìn cả kinh thiếu chút nữa đem nó rớt mặt đất!

      Vật phẩm : Thừa Thiên ngọc tỷ

      Miêu tả : có đủ 4 thành, và kèm theo ngọc tỷ này, người đó có được thiên hạ.

      Chỉ là 1 câu “Được thiên hạ” đủ để cho nàng cả kinh trợn mắt hốc mồm!

      Cái nhiệm vụ liên hoàn này càng ngày càng ảo, thế nhưng nhiệm vụ này liên quan đến an bình của bốn tòa thành cùng an nguy của Hoa Hạ! Lúc Thanh Long thành khai thông nàng có thấy trang chủ có nó hình như là có liên quan đến 1 nhiệm vụ quan trong game, có thể nhận được phần thưởng cùng đặc quyền vô cùng to lớn, lúc ấy nàng cũng có nhìn kỹ chẳng lẽ chính là cùng cái nhiệm vụ liên hoàn này có liên quan?

      Bất quá, dưới mắt chuyện trọng yếu hơn chẳng lẽ thành chủ Chu Tước thành muốn nhất thống Hoa Hạ?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 35 : giả thành chủ

      Nhưng là Dạ lại nhiệm vụ này rất nhàm chán..

      phải là cho là làm nhiệm vụ này rất phiền toái chứ? Mộ Khinh Hàn từ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, do dự mà nhìn về Dạ Thanh Hàn, thử dò xét hỏi:

      “Như vậy… Dạ, nhiệm vụ này chúng ta còn làm ?”

      Dạ Thanh Hàn nhìn nàng mặt tràn đầy mong đợi kia, nở nụ cười thản nhiên nhưng cũng có đâm phá ý muốn của nàng, mà là hỏi ngược lại:

      “Nàng muốn tiếp tục làm sao?”

      Dĩ nhiên! Mộ Khinh Hàn hai mắt tỏa sáng, lập tức chút do dự gật đầu. Đầu mối quan trong của 1 nhiệm vụ quan trong như vậy há có thể dễ dàng bỏ qua sao?

      Dạ Thanh Hàn cũng có lập tức trả lời chẳng qua là ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chớp mắt.

      Mộ Khinh Hàn bị nhìn chuyên chú có chút hơi sợ, gương mặt tự chủ có vẻ đỏ bừng, nàng rất được tự nhiên quay ra bên thấp giọng :

      “Sao… Có gì sao?”

      có.” Dạ Thanh Hàn hơi than thở

      “Kia vậy cứ tiếp tục .”

      “OK!” Gặp được đồng ý Mộ Khinh Hàn như được đại xá nhưng ngọn lửa hưng phấn mới vừa toát ra bị chậu nước lạnh giội vào bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến rất vấn đề rất quan trọng

      “Bất quá… Chúng ta làm thế nào vào?”

      Ở trong chính điện của thành chủ cho phép người chơi tùy tiện vào cho dù là nhận được nhiệm vụ cũng phải có NPC theo nhưng theo lệ thường những chỗ người chơi có thể đến chẳng qua là bên ngoài chính điện mà thôi. Trừ phi có vinh dự đặc biệt được thành chủ tiếp kiến nếu nằm mơ mà bước vào bên trong điện bước. Mà hộ vệ bảo vệ thành chủ đều cấp 100 trở lên, sơ sẩy 1 cái rước họa.

      cách khác muốn gặp mặt thành chủ so với lên trời còn khó hơn. Len lén lẻn vào có khi còn chưa thấy được thành chủ cũng bị hô vệ chung quanh cho chết ngay lập tức.



      Bất quá, Dạ Thanh Hàn tựa hồ tuyệt lo lắng cái vấn đề này, tròng mắt đen xẹt qua định liệu trước rất tự tin, lạnh nhạt mỉm cười :

      “Đương nhiên là quang minh chính đại vào.”

      “Hả? !”



      Cho đến khi theo đám NPC hộ vệ tinh bước chân vào chính điện, Mộ Khinh Hàn mới biết được cái Dạ Thanh Hàn cái gọi là “Quang minh chính đại” vào nhưng ra là thế nào…

      biết đặc sứ Thanh Long thành quang lâm, tại hạ từ xa tiếp đón mong các hạ lượng thứ.” vị nam tử trung niên có chút mập mạp nở nụ cười từ trong cung tiến lên chào đón, người mặc đầy gấm vóc, thêu chỉ vàng hình Chu Tước, đầu đội ngũ ngọc lưu ly, bên hông đeo đầy ngọc bội xa hoa nhưng vô luận giả dạng cố ra vẻ cao sang nhiều tiền như thế nào nhưng hai bên tóc mai dài ra màu bạc sớm bộc lộ ra tao nhã của hề là thực.

      Mộ Khinh Hàn nhìn bên Dạ Thanh Hàn vẫn trấn định như bình thường rồi lại thấy khuôn mặt tươi cười đón chào thành chủ Chu Tước thành lúc này mới chợt hiểu. Khó trách Dạ Thanh Hàn chắc chắc như thế! ra là là lợi dụng thân phận đặc sứ của Thanh Long thành tiến vào quả nhiên đủ “Quang minh chính đại” …

      ” Thành chủ khách khí rồi.” Dạ Thanh Hàn mặc dù rất nhịn được khen tặng giả tạo như của người kia nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ lời hay vẫn phải .

      Thành chủ Chu Tước thành ha hả cười : “Đặc sứ đến là vinh hạnh cho Chu Tước thành chúng tôi, cũng là làm cho giao lưu của hai thành tình cảm càng thêm thăm thiết.”

      Mộ Khinh Hàn nghe hai người kia thi nhau lời khách sáo trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác kỳ quái: làm sao thành chủ Chu Tước thành này tuyệt hoài nghi bọn họ? Cũng hỏi xem bọn họ là tới làm gì ?

      Đột nhiên tiếng hệ thống nhắc nhở, làm cho nàng hơi bị chấn động

      <Đinh>

      [Hệ thống]: Người chơi hãy chú ý nhóm quái đầu tiên vào khoảng 5 giây sau xuất , người chơi hãy tốt chuẩn bị.”

      Chuyện gì xảy ra? Mộ Khinh Hàn cùng Dạ Thanh Hàn ánh mắt đồng thời sững lại, bọn họ đều từ trong mắt nhau thấy được tia kinh ngạc rất hiển nhiên hai người cũng nhận được 1 thông báo giống nhau.

      Dạ Thanh Hàn cho Mộ Khinh Hàn khiến cái ánh mắt, nàng lập tức hiểu ý, thầm đưa tay đưa vào trong túi chuẩn bị cầm Băng Thiên Tuyết Vũ Kiếm chuẩn bị tùy thời phản công.

      Mà bên kia thành chủ Chu Tước thành cười mắt cũng híp lại thành đường , nửa điểm nguy nan khi tai nạn sắp tới cũng có:

      “Nếu hai vị đường xa mà đến…”

      Lời còn chưa dứt trong khí “Sưu” tiếng rung, năm đạo tên nhanh mạnh mẽ từ ngoài cửa bắn vào, thẳng tắp hướng ba người trong điện đâm tới!

      biết là hệ thống đặt ra hay là Chu Tước thành thành chủ vốn chính là kẻ nhát như chuột. Mắt thấy tên sắp bị bắn tới thân thể thành chủ Chu Tước thành quá đỗi sợ hãi, gấp gáp vạn phần la hét lên: “Có thích khách, có ai …” bởi vì sợ hãi mà quên né tránh, chẳng qua chỉ có khủng hoảng liên tiếp lui về phía sau trơ mắt nhìn mũi tên ngừng tiến tới gần !

      Rụp…

      Chỉ có nghe tiếng vũ khí đụng nhau phát ra tiếng thanh thúy, giữa trung kiếm đưa lên liên tiếp, Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn đồng thời xuất thủ, năm mũi tên bị bọn họ chặn lại trong giây lát, “Ba ” tiếng gãy thành hai nửa vô lực rơi xuống mặt đất.

      Thành chủ Chu Tước thành co quắp ngồi ở dưới đất, ánh mắt ngây ngốc nhìn màn này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Ngay sau đó, năm tên thích khách áo đen từ đại điện nhảy ra, cầm trong tay trường kiếm lóe sáng hung hăng tiến hướng hai người đâm tới!

      Thành chủ hiển nhiên bị trận thế này bị làm cho hoảng sợ hồn phi phách tán, hoảng sợ hét to tiếng, liền lăn vòng trốn xuống bàn, cứ vèo chui vào dám ra.

      khi năm tên thích khách kiếm sắp đâm tới mục tiêu bọn họ đột nhiên dừng lại cước bộ! Bọn thích khách hẹn mà cùng với vũ khí trong tay động tác nhanh chóng lại lưu loát, ánh kiếm sáng ngời lần lượt thay đổi thành mảnh đường múa rối loạn, nhất thời làm nhiễu loạn ầm mắt 2 người, làm hai người chỉ thoáng thấy cảnh tượng trước mặt mình!

      hổ là đầu mối chính của nhiệm vụ. Đám người tự xưng là quái kia quả nhiên rất khó đối phó! Bất quá… Cho dù như vậy như thế nào? Dạ Thanh Hàn trong mắt lướt qua hận chí, khóe miệng nổi lên cái cười lạnh đột nhiên tựa như tia chớp nhảy lên trung xoay cổ tay phen tùy ý lấy ra thanh kiếm, hướng cái quét ngang

      Lần lượt trận ánh sáng hỗn loạn kia chợt biến mất. Dạ Thanh Hàn vững vàng trở về chỗ cũ nhìn lại phía kia năm tên áo đen vô thanh vô tức ngã xuống trong vũng máu…

      Mộ Khinh Hàn nhìn nhữn thi thể kia mặt đất hơi lăn tăn: mình còn chưa thấy cái gì Dạ đem quái giải quyết hết… Quả nhiên Dạ Thanh Hàn vừa ra tay loại tôm tép như nàng chỉ có thể đứng bên mà nhìn thôi = =

      Hệ thống tựa hồ muốn cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, nhóm quái thứ hai xuất lập tức mà tới

      Đinh!

      [Hệ thống]: xin người chơi chú ý, nhóm quái thứ hai khoảng 5 giây sau xuất , người chơi hãy chuẩn bị tốt.”

      Sau mười giây lần này còn có tên bắn lén hoặc những ám khí đánh lén công kích mà là trực tiếp bay tới mấy trăm con chim lửa to khoảng bàn tay, cả người chúng hừng hực lửa vây ánh mắt hung ác, như đạn bắn hướng hai người vọt tới!

      “Dạ! Nhóm này quái để cho em, cho phép đoạt nữa!” Sợ Dạ Thanh Hàn xuất thủ trước Mộ Khinh Hàn liền vội vàng kêu lên, cái quần công Băng Thiên Tuyết Vũ đánh về phía chim lửa vừa đến, trong nháy mắt đem mấy trăm con chim đông lại thành băng!

      Những thứ chim lửa này máu tuy ít nhưng khả năng phòng ngự cực kỳ cao có lẽ nguyên nhân là bởi vì bọn chúng có tầng giáp bằng lửa cách nào tan rã. Bị chiêu công kích đám quái kia thấy sợ nhưng nếu bạn bị đám chim lửa công kích chính là hết sức đáng sợ, chỉ còn thương tổn từ từ tích lên là có thể đem người chơi cấp bậc cao đuổi về nơi hồi sinh. Nhưng Mộ Khinh Hàn hôm nay chiêu “Băng Thiên Tuyết Vũ” lại dễ dàng đem phòng ngự của chim lửa giải trừ, máu của bọn quái tụt lên nhanh chóng, chỉ thêm vài chiêu đem chúng thuận lợi giải quyết.

      Dễ dàng giải quyết xong Mộ Khinh Hàn hài lòng xoay người, hướng Dạ Thanh Hàn khẽ mỉm cười: “Dạ, thấy em làm như thế nào?”

      Dạ Thanh Hàn nheo lại tròng mắt đen lười biếng ngẩng lên, khẽ vuốt cằm giọng phong khinh vân đạm: ” tệ, nhưng có chút chậm.”

      “…” Mộ Khinh Hàn buồn a. T___T quả nhiên… Bị nhìn khinh bỉ…

      Đinh!

      [Hệ thống]: Người chơi chú ý nhóm quái thứ ba trong khoảng 5 giây sau xuất , người chơi hãy chuẩn bị tốt.”

      Lần thứ ba hệ thống nhắc nhở đúng lúc vang lên.

      Mộ Khinh Hàn mới vừa buông lỏng thần kinh lại lập tức căng thẳng, lực chú ý toàn bộ tập trung xem động tĩnh từng ngóc ngách trong điện!

      Trải qua hai lần quái vừa rồi nàng hiểu được cái đạo lý: mỗi lần quái xuất so với lần trước đêu lợi hại hơn! Nếu như phải mới vừa nãy nàng vừa hay có chiêu thức khắc chế quái vật kia sợ rằng sợ rằng kẻ bị chết cũng phải là đám chim lửa kia rồi. Cho nên, nàng dám thư giãn 1 chút nào. Nhưng là lần này, chuyện kỳ quái xảy ra…

      Mộ Khinh Hàn cùng Dạ Thanh Hàn đợi lâu vẫn thấy nhóm quái thứ 3 xuất .

      Tay lăm lăm giơ kiếm bắt đầu đau, bất tri bất giác buông xuống Mộ Khinh Hàn hướng bốn phía nhìn quanh vòng, khỏi nhăn lại lông mày nghi ngờ : “Làm sao nhóm quái thứ ba lâu như vậy cũng ra ngoài? Có phải hệ thống lầm hay ?”

      Dạ Thanh Hàn cũng là tuyệt gấp gáp, vuốt vuốt kiếm trong tay tùy ý đáp: “Chờ chút….”

      Lúc này, thành chủ Chu Tước thành thấy có động tĩnh gì nữa rốt cục từ cái bàn bò ra ngoài, chật vật vỗ phủi bụi người, xấu hổ cười cười vừa hướng hai người tới, vừa chân thành xin lỗi: “ xin lỗi, nghĩ tới trong thành thậm chí có thích khách xâm nhập, để cho hai vị chấn kinh rồi. Ta nhất định kêu người mau sớm điều tra này cho hai vị đặc sứ cái công đạo.”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nàng có chút nghi ngờ nhìn về phía thành chủ. Nhóm quái thứ ba còn chưa có ra làm sao thành chủ lại ra? phải là rất sợ chết sao? Hay là … là hệ thống lầm rồi?

      Nàng suy nghĩ miên man, bỏ lỡ đáy mắt thành chủ Chu Tước thành chợt lóe 1 tia ẩm hiểm và giảo hoạt rồi nhanh biến mất.

      Mắt thấy thành chủ càng chạy càng gần, hồ ly vẫn gục ở đỉnh đầu Mộ Khinh Hàn đột nhiên quát to tiếng:

      “Nương cẩn thận! là quái giả mạo thành chủ!” Vừa mới dứt lời, nó phút chốc mở ra cánh lửa nóng bỏng hướng thành chủ kia đánh tới, nhân tiện hướng người ra phun ra ngụm tam vị chân hỏa

      “Hừ! nghĩ tới hai nhóm quái vật chuẩn bị cũng chết được các ngươi ” Thành chủ mới vừa ra khỏi miệng lời kịch toàn bộ bị chìm ngập ở trong hỏa diễm!

      “Ách…” Động tác giơ chủy thủ đâm Mộ Khinh Hàn cứng lại ở giữa trung trong nháy mắt bị đốt thành than đen, 1 con ngươi nhìn lên mái tóc vốn là thành công có được 1 kiểu tóc ưng ý, tốn nhiều tiền lại bị tiểu hồ ly dùng tam vị chân hỏa làm cho chẳng ra sao!

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 36 : oán khí ti tiện


      “Ngươi… Ngươi… hồ ly thói này!” Thành chủ rống giận lên tiếng.

      Tiểu hồ ly nhàng hạ xuống trở về đỉnh đầu Mộ Khinh Hàn, thu hồi cánh, chớp ánh mắt trong suốt dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn thành chủ Chu Tước thành giống như là rất ủy khuất : chuyện này liên quan đến ta!

      Chuyện phát sinh đột nhiên như vậy khiến Mộ Khinh Hàn bất ngờ.

      “Giả ?” Nghe được tiểu hồ ly gọi thế nàng đột nhiên cả kinh, thừa dịp thành chủ sững sờ trong chốc lát nhanh lui đến bên cạnh Dạ Thanh Hàn, ánh mắt nhìn về thành chủ hoàn toàn cảnh giác cùng phòng bị

      ra là chính là nhóm quái thứ ba mà hệ thống sao?”

      Nhưng khi nàng thấy cái đầu bị cháy đen của thành chủ kia cũng nhịn được nữa “Xì” tiếng bật cười:

      “Ha ha, đầu…cháy”

      Kế hoạch cư nhiên bị hồ ly phá vỡ, thành chủ đáy lòng là lửa giận sôi trào hôm nay vừa nghe tôn nghiêm của mình bị vũ nhục lại càng thẹn quá thành giận thay vẻ mặt thà ôn hòa vừa rồi trong đôi mắt tóe ra hung ác hướng hai người nghiến răng nghiến lợi :

      nghĩ tới hai nhóm quái vật chuẩn bị giết chết được các ngươi, lần này ta tuyệt đối bỏ qua cho các ngươi! Mặc kệ các ngươi là đặc sứ khỉ gì gì kẻ ngăn kế hoạch của ta đều phải …chết!”

      A? Làm sao câu này nghe quen tai như thế nhỉ? Mộ Khinh Hàn sửng sốt, khẽ suy tư mới hiểu ra..ôi ngất! ra là mới vừa rồi còn chưa xong lời kịch…

      Dạ Thanh Hàn giống như là nghe thấy uy hiếp của , chẳng qua là liếc xéo cái, quay đầu nhìn Mộ Khinh Hàn :

      “Cái quái hình người này, em còn cần ?”

      “Ách…” Mộ Khinh Hàn rất nhanh hiểu ý của Dạ Thanh Hàn, ánh mắt đánh giá mỗ thành chủ cả người cháy đen phen, quyết đoán lắc đầu

      ..em đối với ông chú đầu cháy có hứng thú.”

      Giọng ghét bỏ của nàng khiến cho thành chủ kia giống như mèo bị dẵm phải đuôi dữ dội nhảy lên, tức giận :

      “Ngươi mới ông chú đầu cháy! Cả nhà ngươi mới là ông chú đầu cháy! Nếu phải Lão Tử muốn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ, thiên tài như ta sao phải dịch dung thành lão già xấu xí này!”

      ra là ngươi là giả mạo.” Dạ Thanh Hàn khiêu mi, khóe miệng vung lên cười lạnh

      ” Thành chủ ở nơi đâu? Ta đoán nhất định bị ngươi giam lại đúng ?”

      Thành chủ kia kinh ngạc, cổ họng nghẹn suýt nữa hộc máu:

      “Ngươi… Ngươi cướp lời của ta!”

      “Nào có? phải là tự ngươi sao?” Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen sâu thảm khinh thường quét nhìn kẻ kia cái, giọng nhàng phảng phất mình hoàn toàn là người ngoài cuộc

      , mình ngươi tự kết thúc, hãy để cho ta động thủ?”

      “Ngươi… Ngươi…” Thành chủ kia trong mắt lên vẻ ác, giận thể bình tĩnh được với kẻ trước mặt miệt thị mình! Cái nhìn như là nhìn đồ bỏ kia là có ý gì? Cho tới bây giờ người nào dám đối đãi mình như thế! Hừ, rất nhanh… làm cho đối phương biết lợi hại của mình!

      “Đừng nhảm, chịu chết !” Thành chủ chợt phát ra 1 tiếng gầm lên giận dữ kèm theo 1 tiếng “Phanh” vang lên lớn phá vỡ vỏ bọc!

      Phương hướng đứng ngừng toát ra vật gì màu đen, lại giống như cây bông tròn bay ra ngoài, nhanh chóng tạo thành những khối cầu to lớn, móng vuốt sắc bén, có chân đám quái vật có hình thù kì dị!

      Ngay sau đó, con quái ở giữa đám quái này toát ra khói đen, từ từ vòng quanh thân mình trong chốc lát, khói đen tản toàn thân đen nhánh sau đó 1 nam tử xuất tay nắm lấy thanh tam ngạo nghễ đứng ở giữa quái bầy :

      “Ta là bóng ma của oán khí, ngươi dám sỉ nhục ta hãy xem, ta cho ngươi biết tay!” Ánh mắt của bén nhọn quét nhìn toàn trường mắt rất khí thế nhìn quanh. Chỉ thấy tóc của xõa ra, gương mặt cũng là đen nhánh mảnh làm người ta thấy dung mạo của .

      Mà đỉnh đầu của ràng chữ hồng tên “oán khí ti tiện” , cấp bậc: ? ? ?

      Dĩ nhiên là chưa định cấp bậc của con quái tên màu hồng này? Chẳng lẽ…nó cấp 100 trở lên?



      Mộ Khinh Hàn bị cái áp lực vô hình cả kinh trong lòng giật mình theo bản năng nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, nhưng nhìn thấy mắt đen kia tỉnh táo nhưng bên trong lộ ra sát ý!

      “Khinh Hàn, bảo vệ tốt mình.” Dạ Thanh Hàn trầm giọng dặn dò xong, mắt trầm xuống có chần chừ bóng dáng của mạnh mẽ xông vào tựa như tia chóp lóe ra

      Trong phút chốc phảng phất như có rất nhiều ánh sáng hỗn loạn lên trước mắt, trong điện nổi lên 1 trận cuồng phong!

      Uỳnh!

      Trong khí vang lên tiếng thanh như cái gì bị xé rách, đám tiểu quái phát ra tiếng kêu thê thảm, thân thể bị hàn quang xé thành hai nửa! Trong nháy mắt, mảng lớn quái vật bị chết sạch!

      Gió lớn dừng….

      Nam tử áo trắng kia ngạo nghễ đứng thẳng: tay áo bị gió thổi qua nhàng buông xuống, cùng với quía kia giằng co khí thế thua đối phương! Nhưng là chuyện tình kì lạ xảy ra. Con quái hồng kia hừ lạnh tiếng những thứ quái vật vừa chết kia tạo thành 1 đám mây màu đen từ từ tụ lại, thân thể lớn gấp 2 lần trước khi chết!

      “Ha ha, ngươi giết được sao! Ngươi giết bao nhiêu có bấy nhiêu sinh ra!” Nhìn Dạ Thanh Hàn con quái hồng kia khỏi cuồng vọng cười lên ha hả, tiếng cười đinh tai nhức óc cơ hồ có thể đem nóc nhà văng !

      “Là sao?” Dạ Thanh Hàn tròng mắt nheo lại, lộ ra cái lạnh như băng sắc bén

      “Ta đây trước hết đem ngươi giết trước nhìn xem 1 đống quái vật của ngươi có còn sống ra ngoài!”

      Con quái tên hồng kia nghe vậy biến sắc, trong lòng chuông báo động vang lên: tốt! thế nhưng nhìn thấu, chỉ cần mình chết những thứ quái vật này cũng thể sống lại?

      khi sững sờ trong nháy mắt Dạ Thanh Hàn khóe môi cười lạnh, tay phải khẽ nâng chuôi kiến vô hình xông ra 7 đạo kiếm chung quanh bay lên sau đó tay của dùng sức nắm chặt!

      7 chiêu kiếm kia đồng thời thay đổi phương hướng như bảy cái thiên thạch vô cùng nhanh chóng phá vỡ khí lấy con quái tên hồng làm trung tâm lên vòng vây hướng nó hung hăng đâm tới!

      Đứng ở bên Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn chiêu thức hoa lệ của Dạ Thanh Hàn mà kinh hãi!

      … Đây là kĩ năng tất sát của Dạ Thanh Hàn sao?

      Chưa từng thấy sử dụng kỹ năng này có thể đó là bởi vì chưa từng có người nào đáng giá để sử dụng chiêu thức này. Khó trách chưa từng cố định dùng 1 vũ khí… ra là có kỹ năng này xông ra tới 7 cây kiếm?

      Quái tên hồng thất kinh bất quá bộc phát ra trận tiếng cười chói tai:

      “Ha ha! Ngươi cho rằng những thứ tài mọn này là có thể chạm tới ta sao?” Vừa cả người phát ra trận hắc khí dày đặc giống như là bức tường vô hình đem bảy đạo kiếm văng ở bên ngoài.

      “Ha ha, thấy ? Đâm tới ta!” Oán khí ti tiểu tiện nhìn bảy đạo kiếm kia liều mạng muốn đâm vào lại bị tường phòng ngự của bật ra, đắc ý cười ha ha.

      Như lường trước được Dạ Thanh Hàn phát ra tiếng chê cười: “Vậy sao?” Tay phải lần nữa giơ lên, đạo kiếm thứ 8 lấy khí thế sét đánh hướng đỉnh đầu hung hăng cắm xuống! ! !

      Bức tường vô hình trong nháy mắt tan rả, bảy đạo kiếm khổng lồ tìm được mục tiêu đánh vào thuận lợi đâm trúng mục tiêu!

      Nhất thời, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

      Oán khí ti tiện hoảng sợ trợn to hai mắt, thể tin nhìn lên kẻ trước mặt vẻ mặt lạnh nhạt, hồi lâu phát ra thanh yếu ớt:

      “Ngươi…”

      Quái vật bốn phía ầm ầm ngã xuống, hóa thành phấn bay lả tả phiêu tán vào trong khí…

      “Tại sao…” Bị bảy chuôi kiếm đâm trúng nó thể tin này là chuyện thực, giọng vô cùng cam lòng

      “Tại sao ta bị tên tiểu tử đánh bại… Tại sao…”

      Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen lộ ra vẻ tiếc hận, khẽ thán :

      “Ngươi có tư cách làm đối thủ của ta, bất quá tài nghệ của ngươi chưa đủ cao.”

      “Làm sao có thể … Ta là thần thú thu gom oán khí của thành Chu Tước làm sao thất bại chứ? , ta có bại… Ta còn muốn thống nhất Hoa Hạ… Tại sao có thể nhanh như vậy… Ha ha…” Oán khí ti tiện điên cuồng mà đứng lên cười lớn tiếng cười vang dội, hắc khí ngừng tiêu tán thân thể của từ từ thành bụi chán nản rơi xuống đất…

      Oán khí ti tiện kia biến mất. Chỗ biến mất tuôn ra đống lớn trang bị, kim tiền, còn có… 1 cái chìa khóa màu đỏ chí mắt.

      Đinh!

      [Hệ thống]: chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn 4 giả thành chủ, xin hãy đến nhà lao ở dưới đất cứu lấy thành chủ thực , nhận lấy phần thưởng nhiệm vụ.”

      Mộ Khinh Hàn nhìn người mình ngừng tăng lên kinh nghiệm lần đầu đối với nhiệm vụ này sinh ra cảm giác im lặng. Có lẽ nhiệm vụ này như lời Dạ Thanh Hàn… Rất nhàm chán. phải sao? Boss cường đại như vậy thoáng cái bị Dạ Thanh Hàn giải quyết hết…

      Lúc nàng trố mắt trong chốc lát, tiểu hồ ly khẩn cấp từ đỉnh đầu nàng nhảy đến mặt đất, nhanh bò đến đống vàng lóng lánh kia từng ngụm từng ngụm đem vàng nuốt vào!

      “Oa a a, hồ ly dừng tay…! Ngậm mồm ngay!” Mộ Khinh Hàn chợt ghật mình tỉnh lại, vội vàng xông lên vàng từ trong miệng tiểu hồ ly “Cứu giúp” ra ngoài, lúc này mới có tạo thành tổn thất lớn.

      Nhưng tiểu hồ ly kia mắt nước mắt lưng tròng nhìn nàng giống như bị ủy khuất gì lớn bất quá cũng bị hai người tại chỗ thèm để ý tới = =

      Dùng cái chìa khóa đem thành chủ của Chu Tước thành thành cứu ra ngoài, cảm kích vạn phần phát cho hai người chứng nhận Hảo hữu của Chu Tước thành, sau 1 hồi cảm tạ ngừng kia mãi mới phái người đưa bọn họ ra khỏi chính điện.

      Kỳ quái chính là nhiệm vụ liên hoàn này cũng có đến đây là kết thúc nhưng nhìn bẳng nhiệm vụ sô 5 mà mù mờ.

      Nhiệm vụ: nhiệm vụ liên hoàn 5 : ? ? ?

      Phần thưởng: ? ? ?

      Gợi ý: ? ? ?

      Tiến độ hoàn thành: chưa hoàn thành

      Chẳng lẽ nhiệm vụ liên hoàn tiếp theo còn cần cái cái gì phải tìm hiểu rồi kéo ra sao?

      đường rời Chu Tước thành, Mộ Khinh Hàn vừa xem xét bảng nhiệm vụ vừa suy tư, đột nhiên bên tai truyện tới tiếng trầm thấp dễ nghe:

      “Khinh Hàn.”

      “Hả?” Nàng ngẩn ra nhanh chóng ngẩng đầu nhưng chống lại là đôi mắt sâu thẳm thấy đáy kia tựa hồ chứa cái gì đó vô vàn phức tạp khó hiểu.

      Ánh mắt chuyên chú làm cho nàng mỉm cười gắng chấn định nhưng tim bỗng dưng nhảy nhanh nửa nhịp, có chút biết làm sao nhìn Dạ Thanh Hàn:

      “Sao…sao thế?

      Môi của bất động thanh sắc cong lên, con ngươi sâu ngưng mắt nhìn nàng, thanh trầm thấp tựa hồ nhu hòa mấy phần:

      “Ngày mai… Chúng ta hẹn hò có được ?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37 : Thổ lộ, là thổ lộ

      37.1

      câu “hẹn hò ” thành công đem Mộ Khinh Hàn hồn phách đánh bay. Thế cho nên đến khi logout nàng vẫn bị vây trong trạng thái suy nghĩ viễn vông

      Cuối cùng vẫn là Hạ Đào Đào gầm lên giận dữ đem tinh thần nàng kéo về thực tế.

      “Mộ Khinh Hàn, cậu thành khai báo cho mình! Trong trò chơi xuất 1 tên ‘Gian phu’ kia là sao? !” (L: hửm, gian phu á…dạ đại thần mà nghe được từ này …lạnh quá..)

      “A…hả? Cái gì?” Mộ Khinh Hàn bị tiếng hét đinh tai nhức óc làm cho thức tỉnh, cuối cùng vẻ mặt vờ cười khúc khích luống cuống ngẩng lên đầu nhìn Hạ Đào Đào mặt giận dữ như muốn nổ tưng, vô tội trừng mắt nhìn

      “Đào Đào, gì thế?”

      “Cậu còn dám hỏi mình là sao?” Hạ Đào Đào nguyên bản vốn giận đến phát điên bây giờ thấy Mộ Khinh Hàn phản ứng như thế lại càng như đổ dầu cháy thêm lửa, đát lòng giận dữ bị đè nén hết sức căng thẳng phát ra:

      “Cái vừa rồi ở trường cầu hôn là chuyện gì xảy ra? Đột nhiên từ phía nhô ra 1 tên ‘Gian phu’ là chuyện gì xảy ra…”

      Mộ Khinh Hàn náo loạn, vội vàng cắt đứt lời của bạn, phản bác :

      “Dạ mới phải là gian phu!”

      “Còn phải …cậu là cố ý hại học trưởng mất thể diện phải ?” Hạ Đào Đào chống tay cả giận , nghiễm nhiên bộ dạng như 1 bà mẹ tra hỏi con của mình làm cái gì bất chính vẻ mặt kia có thể là phát huy tới mức tối đa giống…



      “Cái gì cái gì cơ? 2 cậu cái gì?” Ở bên làm bộ đọc sách Mạc Toa Toa rốt cục nén được tò mò tiến lên hỏi .

      Mộ Khinh Hàn hết sức bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, bắt đầu kiên nhẫn giải thích:

      “Mình sớm thích Nhan học trưởng nhưng là cậu vốn nghe… Còn có mình cùng Dạ…”

      “Dạ? Phong Kỳ Dạ sao?” Chỉ vừa nghe đến chữ ”Dạ” này, Mạc Toa Toa lập tức sáng lên ánh mắt như vì sao sáng chẳng phân biệt gì hết cứ vậy cắt đứt lời Mộ Khinh Hàn.

      Hạ Đào Đào hiển nhiên còn ở vào trong trạng thái bạo loạn, tùy tiện chút dễ dàng chọc giận tới nàng:

      “Cái gì mà Phong Kỳ Dạ, ràng là gian phu… hả? Toa Toa,cậu gì Phong Kỳ Dạ á?”

      Mạc Toa Toa ý thức được mình sơ hở, chợt che miệng lại, len lén nhìn về Mộ Khinh Hàn quan sát nét mặt của bạn. Thấy bạn có phản ứng gì dị thường mới ấp a ấp úng xuống

      “Cái này chính là…” Nàng dừng chút, lần nữa liếc về phía Mộ Khinh Hàn, rốt cục ấp úng ra thực

      “… Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ hẹn hò…”

      Giống như bị điện giật Hạ Đào Đào cả người chấn động, tay chống hông cứng đờ, lông mày trợn mắt vẻ mặt rất nhanh biến thành đùng đoàng 1 tiếng… Nàng hồi lâu ra lời, từ từ mới từ trạng thái đả kích phục hồi lại tinh thần .

      “Ách…” Nàng rốt cục cách nào trấn định giống như dĩ vãng kế tiếp có ai hành động gì, kẻ nào mà giọng lắp bắp :

      “Kia… gian… Người nam kia là Phong Kỳ Dạ?”

      “A, vậy ấy trong trò chơi tên là gì?”

      Sau khi như trải qua nhiều sét đánh, gió bay lách tách, trận trận thiên lôi Mộ Khinh Hàn đối với loại chuyện này sớm lạnh nhạt cho nên khi Mạc Toa Toa tiết lộ chân tướng cũng có phản ứng gì. ngược lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Đào Đào: “Hả? Chẳng lẽ cậu còn biết chính là Dạ Thanh Hàn sao?” nàng còn tưởng rằng ở trước mặt mọi người thân phận mình lộ nên Hạ Đào Đào biết mình là Lạc Tuyết Khinh Hàn chứ…

      “Cái gì? !” Hạ Đào Đào lần nữa bị đạo sét bổ trúng đầu, cả người khiếp sợ hồn phi phách tán, cứ thế lui về phía sau mấy bước ngón tay run rẩy chỉ vào Mộ Khinh Hàn, giống như cách nào tiếp nhận này này

      ra Khinh Hàn cậu…cậu…”

      Nàng đột nhiên “A” ra tiếng,xông lên trước dùng sức lay Mộ Khinh Hàn, kích động trong gió xốc xếch:

      “Cậu chính là nhân đệ nhất trong Loạn thế, Lạc Tuyết Khinh Hàn sao? !”

      Đệ nhất nhân … Tại sao ngay cả Hạ Đào Đào đều cho rằng nàng là “nhân ” ? Mộ Khinh Hàn lần nữa đau lòng, bất đắc dĩ bị Hạ Đào Đào lay choáng váng cách nào chuyện.



      “Cậu sao gạt mình lâu như vậy! Còn cậu chưa có đăng kí nick?” Hạ Đào Đào lần nữa nổ tung

      “Còn có cậu khi nào cấu kết với Phong Kỳ Dạ ?”

      Mạc Toa Toa ở bên sửa cho đúng: “ phải là cậu ấy thông đồng với Phong Kỳ Dạ, mà là Phong Kỳ Dạ thông đồng với cậu ấy.”

      “… Làm sao cậu biết?” Hạ Đào Đào ngơ ngẩn, quay đầu nghi ngờ nhìn về Mạc Toa Toa.

      Mạc Toa Toa khí thế hào hùng : “Phong đại soái ca chính miệng thế.”

      “…” Hạ Đào Đào lần nữa kinh hãi

      “Cậu….cậu gặp ấy?”

      Mạc Toa Toa trái tim bé nhìn Mộ Khinh Hàn cái, thanh dần dần xuống mùi vị như kiểu mật báo thần bí hề hề :

      “Lúc Khinh Hàn cùng ấy hẹn hòbị mình bắt gặp.”

      “Này… đấy phải là hẹn hồ…” Bị gạt ở bên Mộ Khinh Hàn yếu ớt mở miệng đáng tiếc rất nhanh bị Hạ Đào Đào giọng to hơn lấn át

      “Hai người các cậu thế nhưng cùng nhau gạt mình? “

      “Ách…” Mộ Khinh Hàn cùng Mạc Toa Toa hai mắt nhìn nhau.

      đợi hai người mở miệng giải thích, Hạ Đào Đào rầu rĩ “Hừ” tiếng, ủy khuất quá :

      “Hai người các cậu gạt mình lâu như vậy, là quá đáng! Đặc biệt là Khinh Hàn, cậu thích Nhan học trưởng sớm ! Chờ mình lao lực bao tâm cơ tác hợp 2 người, hại mình mắc cỡ chết người…”

      T___T Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm giác mình oan uổng…

      “Mình sớm thích ấy…”

      Nơi này tựa hồ có phần cho nàng chuyện đợi nàng xong, Mạc Toa Toa đoạt đề tài:

      “Hả? Đào Đào, cậu phải là vẫn rất ủng hộ Khinh Hàn với Nhan học trưởng sao? Làm sao nhanh như vậy gục rồi?”

      “Mình nào có!” Hạ Đào Đào liên tục phủ nhận sống chết thừa nhận mình là cây cỏ đầu tường

      “Mình chỉ nhìn thấy Khinh Hàn đến nay vẫn độc thân sợ bạn ấy độc, cho nên muốn tìm người đến làm bạn với cậu ấy. Nhìn xem mình dụng tâm lương khổ … “

      “…” Loại lý do này cũng có thể nghĩ ra được hổ là Hạ Đào Đào.

      Hạ Đào Đào còn thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến của mình, Mộ Khinh Hàn từ từ di động cước bộ của mình lặng lẽ hướng ngoài cửa chuyển nhân cơ hội muốn lẻn ra ngoài.

      “Đợi chút, cho !” Hạ Đào Đào thấy Mộ Khinh Hàn muốn chuồn lập tức bước xa xông lên trước ngăn cản đường !

      “Khinh Hàn…” Hạ Đào Đào tay bám lấy cằm, lùi lùi đem Mộ Khinh Hàn bức đến góc tường, hình ảnh cực kỳ giống ác bá đùa giỡn đàng hoàng.

      “Sao, cái gì…” Mộ Khinh Hàn nhìn Hạ Đào Đào kia mắt híp lại nhìn mình, ánh mắt nổi lên cái mưu quỷ kế gì đó trong lòng chuông báo động rung ầm ầm.

      Hạ Đào Đào cười hắc hắc trong mắt lên mưu:

      “Cậu giấu giếm mình phải tiếp nhận trừng phạt.”

      “… trừng phạt gì?” Mộ Khinh Hàn trong lòng thầm kêu ổn rồi.”

      “Cậu làm ta trái tim bé của mình tan nát như vậy ..” Hạ Đào Đào xoay động 2 mắt, cặp mắt giảo hoạt tóe ra hưng phấn.

      “Cậu xuống tầng 1 túc xá xem ai là người đầu tiên ngang qua đó, ai cũng được rồi thổ lộ với họ là được rồi!”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn thể tin trợn tròn cặp mắt, thanh bắt đầu run rẩy

      “Cậu xác nhận mình đùa chứ?” Loại chuyện này… sao có thể tùy tiện chứ?

      “Hắc hắc, dĩ nhiên đâu? Tiện nghi cho cậu thế còn gì dưới tầng 1 ký túc xá bình thường qua vẫn là nữ.” Hạ Đào Đào tựa như nữ vương hào khí ngẩng đầu hừ lên tiếng

      “Biết em trai mình trước đắc tội với mình, mình đem đồ chơi của nó toàn bộ hủy , đem đĩa CD game của nó làm hư, đem bánh bích quy nó tích toàn bộ ăn hết, thay kem đánh răng… Mặc dù đĩa CD là do mình mua, nhưng là… Ha ha, cho nên ngàn vạn lần đừng đắc tội với mình…”

      “…” Loại chuyện tổn hại nhân tình này quả nhiên chỉ có Hạ Đào Đào mới làm được.

      “Đến…. Khinh Hàn bé thổ lộ .” Hạ Đào Đào say mê xong, rất gian trá cười hắc hắc, híp mắt hướng Mộ Khinh Hàn đưa ra đôi móng vuốt sói…

      Mộ Khinh Hàn quá sợ hãi vội giãy giụa: “Mình mới cần ><!”

      “Kháng nghị có hiệu quả, bác bỏ! Toa Toa cùng mang Khinh Hàn thổ lộ nào!”

      Mạc Toa Toa biết bị cái gì kích thích lại cũng kích động lời có mạch lạc, vọt tới với Hạ Đào Đào cùng nhau túm tay Mộ Khinh Hàn:

      “Tốt, chúng ta thôi!”

      nên, cứu mạng a”

      Mộ Khinh Hàn đường phản kháng có hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hai “Ác bá” kéo xuống lầu dưới, bắt đầu bị buộc thực hành “Trả thù trừng phạt”của Đào Đào .

      phải thổ lộ sao?” Mộ Khinh Hàn cảm giác mình bị 2 ánh mắt kia nhìn chằm chằm xuyên thấu chỗ trốn. Nàng nơm nớp lo sợ núp ở góc dùng ánh mắt đáng thương nhìn lên hai “Ác bá” trước mặt cầu khẩn

      “Này…, mình muốn …”



      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:
      http://***************.com/download/file.php?id=12119&t=1&sid=965c83562a17516098b6ab9a0fdea6af
      c-37-b.jpg [ 480.34 KiB | xem 5300 lần ]
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38 : hẹn hò ngổn ngang

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Mộ Khinh Hàn bối rối lúng túng, sắc mặt hồng thấu vội vàng hấp tấp giả thích với Phong Kỳ Dạ:

      “Dạ, em… em phải cố ý…”

      “Uh, biết.” Phong Kỳ Dạ bình thản mở miệng, trong mắt lên tia giảo hoạt, thanh lại càng trầm thấp đến say người

      “Em là cố tình.”

      “…” Mộ Khinh Hàn khóc ra nước mắt. T___T mới là cố tình… Cho dù nàng cố tình, cũng cần xong trắng ra như thế…

      “Vậy … Tại sao lại tới nơi này?” Mộ Khinh Hàn buông xuống suy nghĩ, bất an cắn cắn môi ấp úng hỏi, mà thanh nhàng giống như là của mình .

      Thấy nàng quẫn bách Phong Kỳ Dạ thế nhưng giả bộ thấy được, chẳng qua là cười nhạt tiếng đem quyển sách tiếng dầy cộm nặng nề đưa tới trong tay nàng:

      “Này là từ điển, em lần trước…”

      Gần tới tôi, nữ sinh viên trở lại túc xá từ từ tăng nhiều mà ở đương nhiên họ phải qua đường. Người đường thấy nhân vật phong vân lại xuất ở lầu dưới kí túc cũng rối rít quăng tới ánh mắt kinh dị.”Em lần trước… ” lời này vừa ra càng làm cho người nghe thêm mơ màng. Bởi vậy,ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ ánh mắt mập mờ .

      Núp ở phía sau Mộ Khinh Hàn cách đó xa Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa hết sức ăn ý trao đổi ánh mắt như hiểu cười đến vô cùng “ hiểm” .

      Kể từ đó Mộ Khinh Hàn bị bi kịch . Nàng cứ như vậy vô hình đánh lên nhãn “sở hữu của Phong Kỳ Dạ “…

      Thần kinh bị chết lặng của Mộ Khinh Hàn im lặng nhìn về phía Phong Kỳ Dạ, vốn cho là 1 màn bi kịch đến chỗ này rơi xuống, nghĩ tới…

      “Còn có, nhớ được ngày mai… mình … hẹn hò..nhé.” biết là cố ý hay là vô tình Phong Kỳ Dạ cố ý ở 2 từ hẹn hò dừng lại chút thế cho nên cái từ này ra ràng vô cùng cao.

      rất là “tùy ý” xong câu kia rồi hướng nàng khẽ mỉm cười, nhanh nhẹn rời còn dư lại nàng mình đơn ngổn ngang trong gió…

      “Ách…”

      là kẻ phúc hắc giết người đền mạng T___T, có thể thấy được đắc tội với người của , kết quả bi thảm thế nào!

      Kế tiếp như thế nào vượt qua ngay cả chính Mộ Khinh Hàn cũng biết … Nàng tri giác hoàn toàn chết lặng dùng cái từ hình dung đó chính là … suy nghĩ viễn vông. Ngay cả như thế nào trở lại phòng, như thế nào bò lên giường nàng cũng nhớ

      Trước khi ngủ nàng trong đầu chỉ có ý niệm tương lai của nàng cứ như vậy “Chôn vùi” ở tay Phong Kỳ Dạ rồi!

      **Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭



      Hôm sau vừa vặn là cuối tuần, Mộ Khinh Hàn sáng sớm bị Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa hai người từ giường kéo dậy. Hai người giống như vịt đuổi con thúc giục nàng rửa mặt thay quần áo. Hết thảy sửa sang lại thỏa đáng sau chút lưu tình đem nàng đuổi ra phòng sau đó “Phanh” đóng cửa lại!

      Lúc trước khi đóng cửa, Hạ Đào Đào nữ vương lại che miệng cười :

      “Mau hẹn hò ! Đừng làm cho Phong học trưởng sốt ruột chờ, he he…”

      Hắc tuyến ba nghìn trượng = =‖

      “…” Mộ Khinh Hàn nhìn cửa kia ngây người như phỗng.Haiz! Hai người kia làm sao so với nàng còn gấp hơn giống như người hẹn chính là các nàng ấy…

      Nhưng là phải hẹn hò… cùng Dạ hẹn…

      Quá , giống như là chuyện xảy ra trong mộng…

      Mộ Khinh Hàn vẻ mặt hoảng hốt xuống lầu, cho đến khi bên tai truyền vào tiếng cười khẽ, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Vừa ngẩng đầu liền phát người kia chờ ở đó rồi.

      Sáng sớm ánh sáng tinh tế mà rực xoay tròn như những cheiecs vòng duyên dáng, đối mặt với mình là 1 đôi mắt đen nhánh thâm thúy tỏa ra ánh mắt rất mê người. Nhưng là… ánh mắt nhìn mình tựa hồ có chút kỳ quái…

      Tại sao? Chẳng lẽ mặt mình có vết đồ? Hay mặc lộn y phục? Mộ Khinh Hàn thầm nghi ngờ, tinh tế đánh giá mình phen. Lúc Hạ Đào Đào nàng hôm nay mặc vào áo sơ mi trắng mặc dù là quần dài đến đầu gối màu đen nhưng nàng cũng cảm thấy hết sức có tiện. Nhưng là như vậy… Cũng có vấn đề gì mà? Làm sao ánh mắt ấy cổ quái như vậy?

      Cho đến khi Mộ Khinh Hàn thấp thỏm bất an tới trước mặt Phong Kỳ Dạ, rốt cục mở miệng:

      “Khinh Hàn…”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn tâm tình thoáng chốc khẩn trương lên.

      Phong Kỳ Dạ tầm mắt từ từ dời đến dưới chân của nàng, tròng mắt đen lộ ra nụ cười thản nhiên:

      “Di nhầm giày.”

      Uỳnh… Mộ Khinh Hàn cả kinh, vội cúi đầu xem giày của mình, mới phát

      Giày của nàng thế nhưng biến thành con bên giày thể thao, bên giày da… đen, trắng … chân chân chính chính hắc bạch vô song !

      Haiz! Nhất định là nàng bị Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa thúc dục nên quá cuống quít cho nên nhầm… Quá mất mặt! ! !

      “Em..em trở về đổi lại!” Dưới quần bách Mộ Khinh Hàn xoay người muốn chạy trốn.

      Phong Kỳ Dạ tức giận mau phen giữ cổ tay nàng

      “Đợi chút … cần!”

      “Hả? Nhưng là giầy…” Mộ Khinh Hàn khuôn mặt nhắn đỏ lên liều mạng muốn tránh thoát khỏi tay Phong Kỳ Dạ nhưng lại bị cầm chặt tha!

      theo ta được rồi.” Giọng cho người kia có chút phản kháng nào.

      “Nhưng… Nhưng là…”

      Mười phút đồng hồ sau, tại 1 cửa hàng bán giày cách Đại học Y 50m truyền ra đoạn tiếng như này.

      “Dạ, nên như vậy.”

      sao, để cho .”

      “Nhưng là… Rất nhiều người nhìn…”

      cần lo bọn họ.”

      Mộ Khinh Hàn quẫn bách ngồi ở ghế dài như đứng đống lửa như ngồi đống than nhìn lên nam nhân trước mặt nửa chân quỳ mặt đất còn má nàng thành đỏ ửng.

      Phong Kỳ Dạ ngón tay thon dài cầm cổ chân của nàng giúp nàng cởi xuống 2 chiếc giày đen trắng buồn cười kia, sau đó chút hoang mang đổi lại 1 đôi giày mới vừa chọn xong rất đẹp mà thanh nhã.

      thấp cúi thấp đầu, lông mi dài rung động chớp xuống mảnh như hình quạt vẻ chuyên chú làm cho Mộ Khinh Hàn chợt thấy thất thần…

      Ngón tay linh hoạt quay vòng, cái hắt nơ xinh đẹp tựa như con bướm nhảy múa ở giày.

      “Ok.” Phong Kỳ Dạ động tác cực kỳ nhanh hoàn thành loạt động tác, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Mộ Khinh Hàn sợ run khỏi cười khẽ tiếng

      “Khinh Hàn, sao thế?”

      “Hả? có…” Vì che dấu lúng túng của mình Mộ Khinh Hàn nhanh chóng đứng lên, sắc mặt ửng đỏ ánh mắt loạn quét

      có gì… chúng ta thôi.” Nàng ra vẻ mặt trấn định hướng Phong Kỳ Dạ mỉm cười nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến đáy mắt của nụ cười thành hết sức quẫn bách nên cúi đầu.

      Phong Kỳ Dạ khóe môi khẽ cong nhưng cũng gì, chẳng qua là kéo tay Mộ Khinh Hàn tới trước quầy thanh toán, sau đó mang theo nàng rời .

      “Người nam kia lớn lên đẹp trai, hơn nữa đối với bạn vừa tỉ mỉ vừa ôn nhu…”

      “Đúng vậy đúng vậy, bất quá đáng tiếc hoa có chủ …”

      Cho đến khi ra khỏi cửa nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến thanh chuyện Mộ Khinh Hàn mới đột nhiên thức tỉnh:

      “Đúng rồi, tiền mua!”

      “Hả?” Phong Kỳ Dạ dừng bước lại nghiêng đầu nghi ngờ nhìn về phía nàng.

      Mộ Khinh Hàn thấy ý tốt cúi đầu, giọng :

      ” Tiền mua giày, trở về em…”

      “Cho em…” lời chưa ra xong bị tiếng tức giận đến phát điên cắt đứt:

      “Ta dựa vào! Mỉm Cười Đau Đớn đúng là hồn bất tán, làm sao đến thực tế còn buông tha cho tôi! ! !”

      Mộ Khinh Hàn vẻ mặt cứng đờ, lời muốn toàn bộ tắc nghẽn ở trong cổ họng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy trước mặt như vậy 1 màn rất máu chó

      nam sinh ngừng hô to “Cứu mạng”, đường chạy như điên, nét mặt tuấn bởi vì khủng hoảng mà trở nên vặn vẹo, mà phía sau đuổi theo nam nữ. Nam sinh kia… Lâm Vụ ư? ! đuổi theo tha, bộ đáng thương thê thê giống như là… Hội trưởng CLB nhạc kì quái Kỳ Thanh Lãnh chú ai?

      Trừ Kỳ Thanh Lãnh ra phía sau còn có 1 nam sinh mặc áo màu xám, quần màu xanh, đeo kính, nam sinh đó nàng biết .

      “Lâm Vụ, rất tốt với em ! Tại sao lại vứt bỏ em chứ? Em là cỡ nào …hu hu…” Kỳ Thanh Lãnh giọng thê lương làm cho người đường liên tiếp nhìn chăm chú, rối rít hướng Lâm Vụ quăng ánh mắt phẫn nộ.

      “Lâm Vụ ca, chờ chút, phải là cùng Dạ biểu ca mới là đôi sao? Cái Mẫu dạ xoa này là ở đâu chui ra? Làm sao có thể đối với Dạ biểu ca như vậy!” Ánh mắt nam sinh kia đối với Lâm Vụ cũng là đuổi tận buông.

      Ạch! Đây là chuyện gì xảy ra? Quá hỗn loạn… Nàng mới vừa rồi tựa hồ nghe đến từ “Mỉm Cười Đau Đớn”? là quá ảo? đừng là xuyên qua? Nơi này rốt cuộc là thực tế hay trong game?

      Phong Kỳ Dạ tay nắm Mộ Khinh Hàn ràng cứng đờ, quyết định nhanh lập tức lôi kéo người khác xoay người rời .

      Nhưng là… muộn! Ánh mắt của Lâm Vụ nhoáng cái liền phát ra Phong Kỳ Dạ, nhất thời giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng hướng bạn mình mãnh liệt nhào về phía trước:

      “Dạ, chị dâu, cứu mạng …”

      Phong Kỳ Dạ cước bộ dừng lại chợt quay đầu nhìn về Lâm Vụ trợn mắt nhìn!

      Mới vừa rồi định động tác sói bổ nhào hướng Phong Kỳ Dạ nhưng bị cái nhìn của người kia làm cho động tác dừng ở giữa trung, nụ cười mừng rỡ như điên nụ cười cũng cứng tại khóe miệng.

      Bởi vì… đột nhiên cảm giác được cỗ hàn khí mãnh liệt chạm mặt đánh tới mình…

      mắt phải nháy nháy, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thử dò xét :

      “Dạ a, cậu..cậu tức giận phải ?”

      “Dĩ nhiên ..mình làm sao tức giận chứ?” Phong Kỳ Dạ khóe miệng nhếch , thanh trầm thấp lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy giống như ánh sao trong đêm làm người ta thể nhìn thấu nhưng lúc này lộ ra băng hàn rét lạnh làm cho người đứng ở chỗ này hẹn mà cùng rùng mình cái.

      “Cậu canh chừng thế nào mà để cho tiểu tử Khanh Mậu kia cũng đưa tới, mình làm sao có tức giận đây…”

      Ngay lúc đó Mộ Khinh Hàn vẫn chuyện gì xảy ra chẳng qua là mắt choáng váng nhìn lên 1 màn xảy ra trước mặt. Thẳng đến khi chuyện ngày hôm nay kết thúc xong nàng mới ý thức tới là chuyện gì xảy ra… lần đầu tiên hẹn hò cứ như vậy hoàn toàn hủy ở trong tay bạn Lâm Vụ… ( (‵□′ ) )

      “Lâm Vụ, nên vứt bỏ em, hu hu…”

      Kỳ Thanh Lãnh bước xa lao tới giống như con bạch tuộc dính người Lâm Vụ. Mà theo sát ở sau lưng nàng nam sinh đeo kính kia chạy tới nhìn đến Phong Kỳ Dạ khắc kia hai mắt sáng lên, che dấu được vẻ mặt kích động hơi chút trừng mắt kính lên, kính đeo ở ánh mặt trời chiết xạ ra sáng bóng chói mắt.

      “…” Phong Kỳ Dạ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hỏng chuyện.

      Nam sinh đeo kính kia chăm chú nhìn Phong Kỳ Dạ ánh mắt khẽ nheo lại, khóe miệng vung lên nụ cười cực kỳ giống Phong Kỳ Dạ thường tỏ vẻ có “ mưu”: “Dạ biểu ca.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :