1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      20.2

      Mộ Khinh Hàn vác cái đầu nặng nề chứa đầy những kiện đáng sợ vừa xảy ra, lết xác trở về ký túc xá vốn còn định kiếm mấy đứa bạn để an ủi cho linh hồn bị tổn thương lại phát ra, trong phòng ký túc lúc này có lấy bóng người.

      Bất đắc dĩ Mộ Khinh Hàn còn cách nào khá đành lấy từ tai nghe dùng để chơi Loạn Thế rồi bắt đầu vào game. Chiếc tai này là quà tặng kèm khi mua Lap, có thể mang nó theo bên người cách dễ dàng

      Chỉ có điều…

      Mộ Khinh Hàn vừa đăng nhập nhìn thấy hệ thống dùng giọng rất mực dịu dàng thông báo với mình: “Chào bạn tại Loạn Thế trong quá trình bảo trì, ba giờ chiều nay hoàn tất quá trình xin hãy đăng nhập lại sau rất cảm ơn ủng hộ của quý khách hàng.”

      Được rồi, vì cái quái gì mà ngay cả game cũng muốn đối đầu với mình thế này!! TT___TT Mộ Khinh Hàn buồn bực.

      Lúc vừa vào web diễn đàn của Loạn Thế, Mộ Khinh Hàn lập tức phát ra bầu khí nơi đây sôi sùng sục tự lúc nào, nhưng hầu hết cũng chỉ đều thảo luận về mấy vấn đề xoay quanh thành Thanh Long và Dạ Thanh Hàn, trong đó chuyện hư cấu chuyện bịa đặt, chuyện nhảm nhí nhiều kể xiết, có nơi chúc mừng Dạ Thanh Hàn có nơi đố kỵ ghen tức với còn có đám người mắng Lạc Tuyết Khinh Hàn đúng là số cứt chó mới may mắn được đến thế. Nhưng là chẳng có tin tức giá trị gì.

      Nàng tiếp tục rê chuột xuống dưới đột nhiên bị tên của hai topic kề nhau hút lấy chú ý.

      Mộ Khinh Hàn cực kỳ sửng sốt, vội vàng nhấp chuột vào đọc xong lượt cảm xúc của lúc này là vô cùng kinh hãi.

      Chuyện thứ nhất, là tin tức về vụ luân bạch lúc trước của Huyết Nhiễm Y. Nghe người em tốt của Huyết Nhiễm Y là Lãng Phiên Vân thích Thệ Thủy Lưu Ly của Thệ Thủy vì muốn lấy lòng Thệ Thủy Lưu Ly mà hợp tác với bang chúng Thệ Thủy để luân bạch Huyết Nhiễm Y.

      Nguyên nhân là vị Huyết Nhiễm Y sở hữu viên linh đan có công dụng +5 điểm kháng choáng mà Thệ Thủy Lưu Ly vẫn thèm muốn bấy lâu nay.

      Nguyên nhân thứ hai là vì Huyết Nhiễm Y từng cự tuyệt lời tỏ tình của Thệ Thủy Lưu Ly thế nên ta nhất quyết trả thù. Có điều bất luận là lí do nào nữa kết quả vẫn là Huyết Nhiễm Y bị luân bạch sau đó ta xóa luôn nhân vật biến mất hẳn thế gian này.

      Chuyện thứ hai là về việc Thệ Thủy Niên Hoa đăng thông báo ngừng truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn.

      Topic kia mấy ngày gần đây Thệ Thủy Niên Hoa phát thông báo kênh thế giới tuyên bố rằng truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn nữ, mà lại giải thích nguyên nhân vì sao. Nhưng điều bất ngờ ở đây lại là việc chủ topic tiết lộ thêm rằng Thệ Thủy Niên Hoa bị đệ nhất cao thủ Dạ Thanh Hàn giết tới mười cấp lận!

      Thệ Thủy Niên Hoa, bị Dạ Thanh Hàn, giết – mười – cấp??

      Mộ Khinh Hàn choáng. Trợn tròn mắt ngó đăm đăm vào màn hình máy tính ngay trước mặt, trong lòng nàng bỗng dấy lên cảm xúc phức tạp cách nào cắt nghĩa nổi.

      Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao mình lại…hoàn toàn biết thế? Dạ Thanh Hàn vì cớ gì lại phải giết Thệ Thủy Niên Hoa? Chẳng lẽ chỉ vì Thệ Thủy Niên Hoa muốn truy sát mình thôi sao?

      Đáy lòng mơ hồ sinh ra tia ấm áp. Bất luận là vì mình hay vì Thệ Thủy Niên Hoa quá ngứa mắt, lí do nào cũng được giờ phút này Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy rất, rất cảm động.

      Nhưng mà… sao đến giờ mà vẫn chuyện đó với mình? được sau khi đăng nhập vào game nàng nhất định phải hỏi cho .

      Mang theo lòng quyết tâm nhẫn nại đến ba giờ chiều rốt cuộc Mộ Khinh Hàn cũng có thể thuận lợi đăng nhập vào game. Vầng sáng trắng quanh người vừa tản hết đập vào mắt nàng thân áo trắng của Dạ Thanh Hàn.

      Bạch y như tuyết, mắt đen tựa mực cả người tỏa ra ánh hào quang chói lòa khiến cho đại điện lộng lẫy của thành chủ như bị lu mờ dưới vẻ đẹp rực rỡ ấy.

      Dạ Thanh Hàn… tồn tại của dường như là thứ gì đó vô cùng đặc biệt, mà bầu trời, mặt đất cũng vì hữu đó mà trở nên bé xiết bao…

      Mộ Khinh Hàn kìm nổi lòng mình bật thốt tên :

      “Dạ…”

      Dạ Thanh Hàn hơi ngẩn người, đôi mắt đen sâu thẳm ngày thường chợt gợn lên con sóng khó lòng phát ra.

      Ngay giây sau, chỉ thấy lên tiếng:

      “Có phải, là người giết mười cấp của Thệ Thủy Niên Hoa?”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 21: mưu của Thệ Thủy Lưu Ly


      Hả?” Dạ Thanh Hàn ngờ nàng lại hỏi câu này, hơi ngẩn người, rồi chậm rãi mở miệng:

      “Hình như đúng là có việc đó phải.”

      Lại còn ‘hình như’…

      “…” Mộ Khinh Hàn đúng là hết chỗ luôn rồi, vốn dĩ nàng đến đây với tâm trạng cực kỳ kích động, cực kỳ tò mò mà giờ nghe xong câu ấy của tất thảy đều hóa thành mây khói. Giọng điệu kia, vẻ mặt kia, chẳng phải tỏ ra ta – đây – vô – tội rành rành là gì!

      Đôi mắt đen tựa mực của Dạ Thanh Hàn hơi nheo lại, ung dung thản nhiên hỏi:

      “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn khẽ giật mình, kinh ngạc mất lúc lâu, nàng mới bối rối đáp:

      “À… ra cũng có gì chỉ là vừa nãy muội thấy mọi người bàn tán diễn đàn giết chết Thệ Thủy Niên Hoa…” Nàng vừa giải thích, vừa tự thầm khinh bỉ mình trăm lần nghìn lần. Mình chột dạ cái gì chứ! Câu hỏi vừa rồi của nàng ràng là cực kỳ quang minh chính đại mà!

      Nhưng mà hình như cục diện thay đổi rồi phải, tình thế hoàn toàn xoay vần trong lòng bàn tay . Mình… đúng là thất bại quá…

      Giải thích xong hơi Mộ Khinh Hàn mới cuống quýt ngẩng đầu:

      “Cái đó, sao lại giết ta?”

      ngáng đường ta.” Dạ Thanh Hàn đáp như .

      Mộ Khinh Hàn 囧… kiểu trả lời gì đây hả trời? = =

      Phảng phất như nhận ra vẻ bối rối của nàng, nét cười nơi đáy mắt Dạ Thanh Hàn chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, bình thản tiếp:

      “Lạc Tuyết… những chuyện đó đều quan trọng, nàng cần phải để ý.”

      “Vâng…” Mộ Khinh Hàn ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng lại bướng bỉnh thanh minh: phải mà!

      Chẳng phải nàng muốn biết chuyện gì cũng đâu thèm quan tâm đến việc Thệ Thủy Niên Hoa sống chết ra sao hỏi như thế ràng.. ràng là vì…

      “Tôi còn nghĩ tên Dạ này làm quái gì mà chưa hoàn tất thủ tục biến mất còn tăm hơi thế, hóa ra là tới đây tán tỉnh chị dâu à!”

      tiếng cười đầy vẻ châm chọc bất ngờ vang lên từ phía sau lưng Mộ Khinh Hàn cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu nàng.

      Mộ Khinh Hàn tập trung nghĩ ngợi bị cắt ngang cái phập, nhất thời lửa giận bùng lên, nàng xoay phắt người lại dùng ánh mắt dã man có khả năng giết người cần đến dao của mình phóng vèo vèo về phía khuôn mặt tươi cười của Loạn Mã Tiên Sinh.

      Loạn Mã Tiên Sinh vừa đăng nhập vào game loi choi phá ngang “gian tình” của đôi uyên ương kia còn tự dương dương đắc ý, cả người đột nhiên bị ánh mắt sắc bén cực lạnh lẽo đâm xuyên qua, chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vi vu ngay sau lưng mình. khỏi rùng mình cái, lúng túng cười khan mấy tiếng, rồi vội vàng lảng sang chuyện khác nhằm lay chuyển ánh mắt của Mộ Khinh Hàn:

      “A, đúng rồi, chị dâu, chị gặp Dạ chưa? Xin cho biết cảm tưởng lúc này của chị? Ha ha…”

      Trong khoảnh khắc đó, Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy nụ cười của đúng là vô cùng nham hiểm, nhưng những gì lại cực kỳ khó hiểu, khiến nàng đành kìm nén cơn giận mà rằng:

      “Cái gì mà gặp với chả gặp?”

      “Hở? Chị dâu biết á? Chẳng phải chị với Dạ… Dạ…” Loạn Mã Tiên Sinh dường như nghĩ ra điều gì, vội vàng dùng ánh mắt kinh ngạc ném cho Dạ Thanh Hàn, lại bị cái nhìn sắc bén lạnh lùng của làm cho tắt đài ngay.

      Loạn Mã Tiên Sinh mãnh liệt cảm thấy bầu khí xung quanh biến thành những luồng khí đầy áp bức tự lúc nào, hẹn mà cùng nhào thẳng vào người , khiến còn cách nào khác, đành chật vật thu ánh mắt của mình lại đoạn tỏ ra cực kỳ ấm ức mà rằng:

      “Được rồi, tôi biết gì hết, biết gì hết…”

      Nhưng mà Mộ Khinh Hàn còn lâu mới tin lời , nàng khẽ nhíu đôi mày, bắt đầu hỏi cung:

      “Rốt cuộc là cậu có ý gì?”

      Loạn Mã Tiên Sinh cười khan mấy tiếng, rồi nhanh như chớp quay sang nhìn Dạ Thanh Hàn, giục:

      “Dạ, giáo sư bảo tôi tìm cậu, mau out .”

      “Biết rồi.” Dạ Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn ta cái, vừa đáp, vừa mở bảng thông tin nhân vật ra, rồi nhìn chằm chằm vào đó như thể cân nhắc suy nghĩ điều gì.

      “Hê? Dạ, cậu làm gì thế?” Loạn Mã Tiên Sinh dõi theo những cử động của Dạ Thanh Hàn, khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhưng vừa dứt lời, nghi vấn trong lòng lập tức có lời giải đáp.

      [Hệ thống] : “Người chơi Dạ Thanh Hàn chuyển nhượng vị trí thành chủ cho bạn, bạn có đồng ý ? Xin hãy chọn ‘Có’ hoặc ‘’.”

      Hơ? trời rớt xuống à??

      Vừa nghe thấy giọng dịu dàng của Hệ thống, Loạn Mã Tiên Sinh còn cứ ngỡ mình mắc bệnh mộng du, sau khi xác nhận chắc chắn đó phải là hoang tưởng của mình, mới sung sướng hét ầm lên như bệnh nhân trốn trại, chỉ sợ Dạ Thanh Hàn đổi ý, thế là chẳng thèm suy nghĩ nhiều lập tức chọn ‘Có’ nhanh gọn lẹ.

      [Hệ thống] : “Người chơi Dạ Thanh Hàn thoái vị nhượng hiền tài chúc mừng người chơi Loạn Mã Tiên Sinh trở thành người đứng đầu Thanh Long thành.”

      Chuyện lớn thế này, hệ thống sao mà thông báo kênh thế giới cho được?

      [Thế giới] : “Người chơi Dạ Thanh Hàn thoái vị nhượng hiền tài, chúc mừng người chơi Loạn Mã Tiên Sinh trở thành người đứng đầu thành Thanh Long.”

      Nghe thấy câu thông báo tuyệt vời của hệ thống, Loạn Mã Tiên Sinh đưa tay chống tay, ngẩng mặt cười dài chỉ kém mỗi việc khua tay múa chân loạn xà ngầu lên nữa thôi.

      “Ê, Dạ, cậu uống lộn thuốc à? Sao bỗng dưng lại tốt bụng vậy hả?” giờ vị thành chủ cao quý ngời ngời, dưới người, vạn người, làm sao mà dương dương đắc ý cho được? Nhưng cái cảm giác trong lòng lúc này, lại có chút gì đó là lạ, tựa hồ… tất cả đều là mưu của Dạ Thanh Hàn?

      Hệt như muốn chứng minh cho suy nghĩ của , đột nhiên bốn bề nổi lên những tiếng phần phật khiến Loạn Mã Tiên Sinh khỏi kinh hãi:

      “Tiếng gì thế?” Vừa hỏi, vừa đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động theo bản năng, rồi bỗng trợn tròn đôi mắt đầy kinh sợ:

      “ Đây là cái gì?”

      Phía ngoài cánh cửa đại điện đột nhiên tràn ra tầng ảo ảnh, rồi hệt như ném viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, bầu khí bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đương lúc Loạn Mã Tiên Sinh cảm thấy vừa sợ, vừa tò mò, đột nhiên hàng ngàn hàng vạn con chim bồ câu trắng muốt bỗng ra từ trong trung như làn mưa tên xé toạc cả bầu trời, chúng vỗ mạnh đôi cánh bay thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh!

      Dạ Thanh Hàn bĩnh tĩnh ung dung nhìn ta cái dáng điệu lúc này hệt như người ngoài cuộc tỏ rằng đây chẳng qua chỉ chơi tí cho vui:

      “Mấy cái này đại khái là giấy xin phép thông hành trong Thanh Long thành.”

      Loạn Mã Tiên Sinh nhìn chằm chằm vào bầy chim bồ câu đông nghịt kia, nhất thời cảm thấy cực kỳ bi phẫn! biết ngay mà, Dạ vốn là kiểu người xảo trá nham hiểm như thế, làm gì có chuyện tốt bụng đột xuất vậy chứ! Mặc dù mọi chuyện đều là tự chuốc lấy, nhưng vẫn thể kìm nén cục tức trong lòng:

      “Má! Tôi biết ngay thể nào cũng có chuyện chẳng lành mà, cậu mà trở nên tốt tính thế mới là lạ! Quả nhiên, cậu vì muốn tránh phiền phức nên… Á !”

      Lời còn chưa dứt Loạn Mã Tiên Sinh bị dìm hẳn trong đám bồ câu đông nghịt ra sức chen chúc nhau, bất luận là giọng hay thân mình đều chết chìm trong vùng biển trắng toát kia rồi!

      “Tôi sớm khuyên cậu nên sử dụng chức năng từ chối thư của người lạ ” Dạ Thanh Hàn vẫn tỏ ra rất mực nhẫn tâm vô tình, bồi thêm câu:

      “Ai bảo cậu chịu nghe tôi?”

      “Cái này gọi là, tự tạo nghiệt thể sống!” Mộ Khinh Hàn nhìn vẻ chật vật của Loạn Mã Tiên Sinh trong đám bồ câu, khỏi thầm cười trộm trong lòng, tức giận vì bị phá ngang ban nãy cũng bay mất như đám mây kia. Lúc đầu khi thấy Dạ Thanh Hàn đột nhiên nhượng lại ngôi vị cho Loạn Mã Tiên Sinh, trong lòng khỏi cảm thấy thất kinh, còn nghĩ thầm trong bụng, sao Dạ lại đưa ra quyết định sáng suốt chút nào như thế chứ? Nhưng giờ nàng hiểu rồi… nàng biết mình nên nhen, nên xấu tính đến vậy, nhưng hiểu sao, vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái hả hê. ~╰( ̄▽ ̄)╮

      Nhìn Loạn Mã tiểu thụ lúc, bạn Dạ Thanh Hàn của chúng ta bấy giờ mới nhớ ra mình còn có việc, lập tức quay sang, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào Mộ Khinh Hàn:

      “Lạc Tuyết, ta…”

      Mộ Khinh Hàn biết định gì, đợi hết, cắt ngang:

      yên tâm , em tự dạo lòng vòng trong thành cũng được.”

      Vã mồ hôi = =|| Sao đột nhiên, giọng điệu của lại hệt như… sinh ly tử biệt thế này?

      Dạ Thanh Hàn gật đầu, dặn:

      “Lát ta đến tìm nàng, đừng đâu xa.”

      “Vâng.”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      21.2


      Tạm biệt Dạ Thanh Hàn rồi, Mộ Khinh Hàn bước ra khỏi tòa lâu đài của thành chủ. Lúc bấy giờ, nàng mới nhàm chán mở bảng thông báo của hệ thống ra lại kinh ngạc phát thấy sau khi server được nâng cấp trong game có thêm mấy chức năng.

      Thứ nhất, mở ra chức năng đổi tiền ảo trong game và tiền ngoài đời, với tỷ suất là 100 : 50, bên cạnh đó công ty phát hành game còn khấu trừ 5% lệ phí. Bởi vì mở ra chức năng mới như thế, nên số lượng kim tiền rơi ra khi đánh quái cũng tự động giảm theo, còn giá của trang bị, dược liệu lại tăng cao đến đáng sợ.

      Thứ hai, mở ra chức năng điều chỉnh diện mạo của người chơi. Mỗi người chơi chỉ có lần điều chỉnh duy nhất, có thể chọn đẹp lên 10% hoặc xấu 10%, khi xác nhận điều chỉnh, thể trở về nguyên dạng được nữa.

      Thứ ba, mở ra chức năng bán đấu giá. Người chơi có thể giao vật phẩm hoặc trang bị cho hệ thống để bán đấu giá, mức tiền do người chơi tự đặt ra. Hơn nữa người mua cũng có thể cướp thẳng tay món hàng nếu đủ khả năng. Khi bán được vật phẩm đấu giá nào đó hệ thống tự động khấu trừ 5% phí dịch vụ trong tài khoản của người bán.

      Thứ tư, chức năng kết hôn được nâng cấp, có thêm nhiều hình thức tỏ tình cho các cặp đôi. Ví như hình thức rất đơn giản là ném tú cầu, hoặc cao cấp hơn là kiểu tạo phông nền hoa bay khắp trời để cầu hôn, vân vân mây mây đủ các thể loại… Hình thức nào càng xa hoa lộng lẫy chi phí lại càng cao, đầu tiên bạn phải nạp phí để chọn cảnh tỏ tình, sau đó nếu tỏ tình thất bại, Hệ thống tự động trả lại 50% số tiền cho bạn.

      Thứ năm, để kỷ niệm kiện Thanh Long thành được mở ra bản đồ, hệ thống tổ chức hoạt động, trong vòng năm mươi ngày sau khi thành Thanh Long xuất trước mười giờ mỗi ngày, tất cả người chơi đều được nhân đôi điểm kinh nghiệm và nhận vật phẩm bất kỳ.

      Ngoài ra, hệ thống nhiệm vụ cũng được nâng cấp hoàn toàn, có thêm nhiều nhiệm vụ tàng hơn nhưng chi tiết cụ thể thế nào đều phải đợi người chơi tự khám phá.

      tóm lại, lần nâng cấp lần này đúng là hại nhiều hơn lợi, đặc biệt là chức năng chuyển đổi tiền tệ khiến ai có thể chấp nhận nổi. thể cảm khái rằng, công ty phát hành game quả nhiên là càng ngày càng biến thái!



      Còn trong tình trạng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Mộ Khinh Hàn vẫn chưa phát ra cái rằng mình đứng con đường cái xa lệ phồn hoa của thành Thanh Long tự lúc nào chẳng hay.

      “Lạc Tuyết Khinh Hàn!”

      giọng cao vút và the thé đột nhiên vang lên ngay sau lưng , thành công gọi về linh hồn treo ngược cành cây của Mộ Khinh Hàn, khiến nàng giật nảy cả mình, mãi lúc sau mới quay đầu lại xem kẻ đó là ai. Đập vào mắt nàng lúc này là khuôn mặt phồng mang trợn má thở phì phò nhìn chằm chằm vào nàng.

      Đáng nhẽ ra đó phải là gương mặt xinh đẹp với đôi mắt to tròn sáng rỡ và đôi môi kiều diễm đỏ mọng, nhưng vẻ giận giữ và ác độc phảng phất kia lại che những nét đẹp thanh tú ấy. đó vận bộ y phục đỏ rực như lửa, trông cực kỳ chói mắt tay nắm cây roi dài cũng đỏ chóe lóe, nhìn rất chi là hợp tông, ta dùng ánh mắt có chút hảo ý nào nhìn chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn,như chỉ hận thể giết chết luôn vậy.

      Mộ Khinh Hàn cảm thấy, người này trông quen quen…

      ý nghĩ chợt lóe lên khiến Mộ Khinh Hàn bỗng chốc hóa đá hoàn toàn.

      Thệ Thủy Lưu Ly?

      Sao Thệ Thủy Lưu Ly lại đột nhiên xuất ở đây? Mộ Khinh Hàn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, giờ phút này con đường cái xa hoa của Thanh Long thành, ít kẻ nhận được giấy phép thông hành của thành chủ, tốc độ xử lí của Loạn Mã Tiên Sinh quả là còn nhanh hơn cả chó chạy. Nhưng mà ràng thành này mới chỉ được mở ra bản đồ sao lại cho phép nhiều người chơi tự do ra vào vậy kìa…

      Nhất định là tên Loạn Mã Tiên Sinh kia nổi cơn lười, thèm nhìn cẩn thận chấp nhận hết đám thư xin cấp phép!

      Mộ Khinh Hàn còn chưa kịp mở miệng, Thệ Thủy Lưu Ly vọt tới trước mặt hất cằm lên, tỏ ra rất mực oai phong lẫm liệt:

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “ , muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa Dạ Thanh Hàn?”

      Mộ Khinh Hàn bị giọng cao vút của ta dọa cho sợ hết hồn, luống cuống hỏi lại:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “ gì? Tôi hiểu…”

      Thệ Thủy Lưu Ly hừ lạnh tiếng, trợn tròn đôi mắt giọng điệu đầy vẻ gây :

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Đừng giả bộ nữa, cái đồ nhân này cứ sống chết quấn lấy Dạ Thanh Hàn chịu buông, chẳng phải vì muốn có tiền của ấy hay sao? Ai mà chả biết ấy là đệ nhất tài phú bảng xếp hạng chứ!”

      Mộ Khinh Hàn thầm xỉ vả trong lòng: mới là nhân ! Cả nhà mới là nhân !

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Vậy tôi cứ tiếp tục quấn lấy ấy đấy, sao nào? Tôi cần gì phải động đến tiền của !” Kìm chế cơn giận trong lòng Mộ Khinh Hàn phong khinh vân đạm cười . Nàng biết rất , cách tốt nhất để chọc tức người, đó là phải giả vờ như thèm để ý đến ta.

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “

      Thệ Thủy Lưu Ly tức giận đùng đùng, nhưng ngờ ả này lại chẳng bắn ra tràng chửi rủa như Mộ Khinh Hàn vẫn tưởng, mà đột nhiên “Phịch” cái, ta quỳ rạp xuống đất, thái độ gây vừa rồi hoàn toàn biến mất, đôi mắt to kiều diễm nhanh chóng bị che phủ bởi lớp sương mù, ta ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Hàn, mà như chực khóc:

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, tỷ tha cho muội ! Muội và Phiên Vân lòng nhau, muội sớm bỏ hết mọi si tâm vọng tưởng với Dạ Thanh Hàn rồi sao tỷ còn định cướp đoạt mọi thứ của muội nữa?”

      “(⊙_⊙)…” Mộ Khinh Hàn bị vẻ quay ngoắt 180 độ của Thệ Thủy Lưu Ly doạ cho sợ hết hồn, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta. Chuyện quái quỷ gì diễn ra thế này? Thệ Thủy Lưu Ly rốt cuộc muốn làm gì đây?

      Thấy Mộ Khinh Hàn có phản ứng, Thệ Thủy Lưu Ly lập tức điều chỉnh điệu lớn hơn bậc, giọng cũng ngày càng trở nên đáng thương hơn:

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Lạc Tuyết tỷ tỷ, cầu xin tỷ đừng bám lấy Phiên Vân nữa có được ?”

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly, sao muội lại quỳ trước mặt hạng người này! Mau đứng dậy !” gã vẫn trầm mặc đứng cạnh Thệ Thủy Lưu Ly từ nãy đến giờ – kẻ bị Mộ Khinh Hàn nhầm tưởng là người đường Giáp Ất nào đó – đột nhiên xông ra phía trước tiến đến đỡ lấy Thệ Thủy Lưu Ly, đồng thời dùng ánh mắt hung hăng giận giữ như muốn xé nát đối phương ném vèo vèo về phía Mộ Khinh Hàn:

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Ta sớm , ta thích nhân , mi đừng quấn lấy bọn ta nữa!”

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: ‘Phiên Vân’?

      Nghe xong mấy lời của Thệ Thủy Lưu Ly, Mộ Khinh Hàn đột nhiên nhớ tới topic bàn tán về nguyên nhân Huyết Nhiễm Y bị luân bạch lúc trước, đại khái cũng hiểu ra tình cảnh trước mắt, hai kẻ kia dám dựng kịch hãm hại mình ư? có cửa đâu!

      Mộ Khinh Hàn trấn tĩnh cười lạnh tiếng, chút nao núng nhìn thẳng vào mắt đối phương:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “hả? ra các hạ chính là kẻ vì Lưu Ly tiểu thư đây, mà tiếc bán đứng cả em tốt của mình – Lãng Phiên Vân?” Nàng dừng lát khẽ mỉm cười:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Quả là thẹn với tình cảm thắm thiết của Lưu Ly, tiếc hy sinh cả danh tiếng của mình để hãm hại ta.”

      Giọng điệu của nàng nghe qua có vẻ rất thản nhiên nhưng thực chất lại đầy tính châm chọc khiến Lãng Phiên Vân nhất thời hoảng hốt. ta ngờ được rằng Mộ Khinh Hàn lại có thể ung dung ứng đối như thế lập tức cau mày lại lớn tiếng quát:

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, đủ rồi! Ta ta hoàn toàn hề thích ngươi, sao ngươi cứ biết xấu hổ như vậy hả?”

      Tiếng gầm của vang vọng khắp con đường dài, dư tản ra bốn phía, ít người chơi bị tiếng quát giận giữ này của dọa cho sợ rớt mật, nhất loạt dùng ánh mắt bát quái ném về phía mấy người họ.

      Mắt thấy đám quần chúng nhân dân đều nhìn hết về phía này, Thệ Thủy Lưu Ly biết mưu kế của mình sắp thành công, ta gắng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, ra vẻ quằn quại vật vã khóc lóc cầu xin:

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội biết những hành động trước kia của muội đều là đúng, khiến tất cả mọi người phải cười chê. Nhưng lần này, muội rất thích Phiên Vân, tỷ có Dạ Thanh Hàn rồi, muội van xin tỷ, tỷ đừng bám lấy Phiên Vân nữa có được ?”

      Đám người đường dần dần túm tụm lại quanh ba người họ, rất nhanh sau đông nghèn nghẹt, tạo thành vòng tròn với Mộ Khinh Hàn, Thệ Thủy Lưu Ly và Lãng Phiên Vân là trung tâm.

      Nhìn đám quần chúng nhân dân ngó mình chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ như bàn luận hăng hái lắm, giờ phút này Mộ Khinh Hàn lại cảm thấy cực kỳ bình tĩnh, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trong quán ăn ven đường, nhìn tờ thực đơn lát, rồi mỉm cười với NPC:

      “Ông chủ, cho tôi bát mì Dương Xuân!”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 22: nổi giận rồi

      “Dạ, khách quan xin chờ lát.” Lão chủ quán NPC nhiệt tình đáp lại tiếng, rồi bắt tay vào công việc ngay, hệt như nhìn thấy chút gì những việc diễn ra xung quanh.

      Chưa đến khắc sau bát mì Dương Xuân bốc hơi nghi ngút được đặt trước mặt Mộ Khinh Hàn, mấy quả trứng trần cắt làm đôi, màu vàng và trắng quyện lẫn vào nhau đầy bắt mắt, lớp hành được phủ lên bát mì, mùi thơm lan toả trong gian, khiến người ta cứ thấy thòm thèm lạ.

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thơm quá!” Mộ Khinh Hàn ra sức hít hà, thèm để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, hơi vén chiếc khăn che mặt lên, nắm chặt đôi đũa, bắt đầu nhào vào bát mì như hổ đói vồ mồi.

      Quần chúng nhân dân đứng xem nhất loạt đưa mắt nhìn nhau, ra lòng dạ của Thệ Thuỷ Lưu Ly ra sao, tất cả sớm biết , huống chi tiếng xấu cuả đám người trong Thệ Thuỷ vốn hề ít, chẳng qua là ai nấy đều muốn xem xem, Lạc Tuyết Khinh Hàn khi bị đặt vào hoàn cảnh này có phản ứng ra sao. Nhưng nhất cử nhất động hôm nay của nàng, lại hệt như thể mình chỉ là người ngoài cuộc liên quan đến Thệ Thuỷ Lưu Ly tự biên tự diễn.

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “No !” Mộ Khinh Hàn cuối cùng cũng đặt đôi đũa xuống, hài lòng lấy ống tay áo lau lau miệng. Nàng quét mắt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hãi của Thệ Thuỷ Lưu Ly đoạn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Hửm? Sao lại dừng rồi? Tiếp tục chứ, tôi chưa xem đủ mà!”

      Xem xem , giọng điệu này, vẻ mặt này, chẳng phải là thành viên đích thực của câu lạc bộ bát quái hay sao!

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi có ý gì?!” Vốn dĩ Lãng Phiên Vân còn cảm thấy hơi hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thái độ thèm để họ vào trong mắt rành rành kia của Mộ Khinh Hàn, lòng chợt bùng lên lửa giận giọng điệu càng thêm vẻ hùng:

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly quỳ xuống trước mặt mi nhún nhường đến vậy rồi, mi còn muốn thế nào nữa??”

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “ ra ta cũng muốn biết ta phải làm thế nào mới đúng, vì ta thực hiểu ý của mấy người.” Mộ Khinh Hàn tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, như thể mình cố lắm rồi mà vẫn thể giúp nổi họ:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Tôi này, Lãng Phiên Vân huynh đệ à, ngươi có tự sướng quá đáng thế? Bảo nhé đến cả sợi tóc của Dạ Thanh Hàn ngươi cũng chẳng bằng ta đui mù gì mà phải thích ngươi?”

      Chỉ là câu rất mực thản nhiên, đầy vẻ ung dung tự tại như thế, vậy mà khi bay vào tai kẻ trong cuộc kia, lại chẳng khác nào lời châm chọc sắc bén đâm thẳng vào từng sợi dây thần kinh của .

      Mọi người đồng loạt ồ lên.

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Ngươi” Lãng Phiên Vân thể ngờ được rằng Mộ Khinh Hàn lại có gan dám làm mất mặt trước đông người như thế, nhất thời giận đến xanh mặt.

      Thệ Thuỷ Lưu Ly nhìn vẻ bừng bừng tức giận đến độ nghẹn cứng cả họng của Lãng Phiên Vân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nàng sợ mất tình cảnh có lợi mà mình cất công gây dựng, nên vội vàng gào khóc bổ nhào tới kéo kéo ống quần của Mộ Khinh Hàn: <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Hức hức, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội biết muội sai rồi van xin tỷ đừng giận nữa, tha cho muội và Phiên Vân …”

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ nhất, tôi phải tỷ tỷ của , chớ có gọi bừa.” Mộ Khinh Hàn chút lưu tình, giật mạnh y phục ra khỏi tay Thệ Thuỷ Lưu Ly, tránh cho quần áo mình bị ả kia “tàn phá”, đoạn nàng dừng lát rồi tiếp:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ hai, tôi hề có chút xíu nào gọi là hứng thú với Phiên Vân của , phiền mấy người cút khỏi tầm mắt của tôi . Còn nữa…”

      Mộ Khinh Hàn lạnh lùng nhìn cái, giọng cao thêm bậc:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Kẻ xấu nhất định phải chịu báo ứng!”

      <Cận> [Thệ Thủy Lưu Ly]: “, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội có ý đó…”

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly, đừng nhiều lời với ta nữa. Loại người như thế, đáng nhẽ ra phải bị luân bạch từ sớm mới đúng!” Sắc mặt Lãng Phiên Vân trắng bệch, nghiêm giọng cắt ngang lời Thệ Thuỷ Lưu Ly, hừ lạnh tiếng, rồi đột nhiên vỗ tay “bộp bộp” mấy cái, lập tức đám người ùa ra từ bốn phương tám hướng chặn hết mọi lối đến con kiến cũng lọt ra nổi.

      Bọn người vây lại thành vòng tròn, hẹn mà cùng làm động tác: giương cung, ngắm bắn! Chỉ trong thoáng chốc, lưới tên dựng bằng đoàn người dạt ra khắp bốn phía, chỉ chờ lệnh cái, là lập tức bắn thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, hôm nay ngươi có chạy đằng trời!” Lãng Phiên Vân nhếch miệng làm thành nụ cười lạnh, đáy mắt loé lên vẻ lạnh lùng đầy uy hiếp:

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Mi tự chọn ! Xoá nhân vật ngay tại đây hay chờ bọn ta động thủ?”

      Mộ Khinh Hàn nhìn thẳng vào ta với vẻ khinh bỉ và chán ghét:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “ ra Huyết Nhiễm Y cũng bị các người luân bạch như thế này sao…”

      Lãng Phiên Vân hơi nhíu mày, đôi mắt quét hết xung quanh lượt, lạnh lùng :

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Các vị có mặt ở đây hôm nay dù kết quả ra sao cũng xin đừng trách ta. Các người chứng kiến hết toàn bộ việc có hận nên hận vận khí của các người tốt!”

      Đám người đường sớm bị xuất của bọn bang chúng Thệ Thuỷ làm cho sợ hết hồn, nay lại nghe thấy những lời này của Lãng Phiên Vân, thêm vào đó là tiếng hét thất thanh của kẻ nào đó: “Thệ Thuỷ giết người …”, khiến ai nấy đều nhất loạt thất kinh thét ầm lên, trong giây lát, cả đám người như bầy ong vỡ tổ, bỏ chạy nháo nhào chả biết đằng nào mà lần.

      Lãng Phiên Vân nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hừ lạnh tiếng, vừa giơ tay lên mười mấy mũi tên lập tức bắn ra vèo vèo, mấy người chơi chạy nhanh nhất lại hoá thành những kẻ bị làm bia ngắm đầu tiên, trong thoáng chốc bị màn mưa tên giết sạch.

      Những luồng sáng trắng cứ thế liên tiếp loé ra như đợt thuỷ triều, khiến đám người chơi còn lại khỏi vã mồ hôi lạnh ướt đẫm cả quần áo, có người đột nhiên bừng tỉnh nhân lúc chưa chuyển trạng thái PK mà out ra khỏi game cũng có người vì quá kinh hãi, cứ đứng đực ra như tượng, chẳng dám nhúc nhích gì. Giờ khắc này tất cả bọn họ chỉ có duy nhất ý nghĩ trong đầu: Chúa ơi!! Sau này con dám tò mò chuyện của người khác

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Giết người vô tội có bản lĩnh gì!” Mộ Khinh Hàn cau mày, vừa vừa thầm “hỏi thăm” Loạn Mã Tiên Sinh cách vô cùng giận giữ. Người bình thường nhất định dám giết người lung tung ngay trong thành, vì kiểu gì cũng bị hộ vệ thủ thành đuổi giết, nếu bị bắt, lập tức nhà đá thẳng tiến. Nhưng hôm nay bọn người trong bang Thệ Thuỷ lại dám hung hăng ngang ngược giết hại cả đám người trong thành Thanh Long thế này, há chẳng phải là vì tên thành chủ chết bầm chết dẫm kia bố trí đội ngũ hộ vệ đó sao?

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Thắng làm vua, thua làm giặc chẳng có chuyện bắt nạt với bắt nạt gì hết!” Lãng Phiên Vân cười to rồi chợt hét lên tiếng:

      <Cận> [Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi chịu chết ! Hôm nay ta thề vì Lưu Ly mà đại khai sát giới!” Dứt lời đột nhiên rút thanh đại đao từ sau lưng ra, lao thẳng về phía Mộ Khinh Hàn!

      Cùng lúc đó…

      Vút !

      mũi tên xé toạc cả trung, lao đến cùng những cơn gió, trong chớp mắt đâm xuyên qua người Lãng Phiên Vân, khiến động tác của lập tức trở nên cứng đờ, còn chưa kịp hoảng sợ, thân thể hoá thành luồng sáng trắng, bay vút .

      Ngay nơi Lãng Phiên Vân vừa biến mất, vẫn còn cắm mũi tên màu lam, ngạo nghễ găm thẳng vào mặt đất.

      Người có thể sử dụng cung tên đến mức xuất thần nhập hoá như thế này, sợ rằng trong cả Loạn Thế cũng chỉ có mà thôi.

      “Là Phá Vũ Tiễn của Loạn Mã Tiên Sinh!” Trong đám người hỗn loạn kia, có kẻ nhận ra ngay được lai lịch của mũi tên này vội vã kêu lên đầy kinh ngạc.

      sai là Loạn Mã Tiên Sinh!”

      “Tốt quá tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”

      Quần chúng nhân dân lại bắt đầu bùng nổ, vỗ tay vang trời.

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã Tiên Sinh! Lăn ra đây!” Mộ Khinh Hàn vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, vội kiềm chế cơn tức lại, quay sang hướng khác gọi to tiếng, lập tức dáng hình vận lam y cuống cuồng vạch đám người chạy ra, lóp ngóp bò đến trước mặt Mộ Khinh Hàn thở ra hơi:

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Tới đây…”

      Còn chưa kịp đứng vững, Loạn Mã Tiên Sinh đáng thương phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Mộ Khinh Hàn:

      <Cận> [ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã! Sao cậu dám cho phép bọn người này vào thành hả!”

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Ha ha, cái này…” Loạn Mã Tiên Sinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, đoạn nở nụ cười đầy nịnh nọt:

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Chị dâu, xin lỗi nha, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận, lần sau tôi nhất định chú ý…”

      Đám người đường chịu nạn vừa nhìn thấy mũi tên chứa đựng sức mạnh vô biên kia của Loạn Mã Tiên Sinh, vốn còn cứ tưởng được chiêm ngưỡng vị thành chủ oai phong lẫm liệt, thể ngờ rằng trước mắt họ lúc này lại là Loạn Mã Tiên Sinh đầy vẻ nịnh bợ, khiến cho ai nấy phải nhất loạt trợn mắt há mồm, bắt đầu bàn tán xôn xao.

      Nhưng vụ bát quái lần này, rất nhanh đến hồi kết, bởi vì tầm mắt của mọi người, đều đồng loạt ngó chằm chằm vào phía sau Loạn Mã Tiên Sinh…

      Đó là nam tử áo trắng.

      thân bạch y này, ràng là dịu dàng như bông tuyết trắng tinh, lại phảng phất vẻ lạnh lùng của núi băng ngàn năm lộ ra cao ngạo từ tận sâu trong xương tuỷ.

      Dạ Thanh Hàn.

      Đám người xung quanh, vì xuất của mà bắt đầu sôi trào lần nữa.

      “Dạ – Dạ Thanh Hàn???”

      “Trời đất ơi! Thần tượng của tôi! Có phải tôi nằm mơ thế này! Mau véo tôi cái ! Úi da, đau quá!”

      “Đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết?! Nhất định là tôi bị ảo giác rồi!”



      Thệ Thuỷ Lưu Ly vốn còn trốn bên, thầm cười trộm trong lòng, nay đột nhiên nhìn thấy Lãng Phiên Vân bị giết chết tươi nhất thời rối trí, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho xanh lè xanh lét, ngay sau đó lại chợt thấy Dạ Thanh Hàn xuất , lòng càng thêm rối bời. Nàng vội vàng xông lên phía trước, nặn ra vẻ mặt kiều diễm đáng , giọng chực như nấc nghẹn:

      “Dạ ca ca! Muội… muội chỉ tới để lời xin lỗi…”

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Xin lỗi? Xin lỗi đồng nghĩa với việc luân bạch chị dâu à?” Loạn Mã Tiên Sinh mất hết kiên nhẫn, thẳng thừng cắt ngang lời ta, rồi cười đầy khinh bỉ:

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Thệ Thuỷ Lưu Ly, đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa! Ai mà chẳng biết luôn thèm muốn Dạ chứ?”

      Thệ Thuỷ Lưu Ly nhất thời cứng họng, sắc mặt trở nên trắng bệch, bị nụ cười khinh thường của Loạn Mã Tiên Sinh sỉ nhục, ta thoắt cái nổi điên lên, hệt như bệnh nhân tâm thần mà hét toáng:

      “Đúng! Tôi thích ấy đấy sao! Bọn tôi hai bên đều có tình, chỉ tại đồ nhân này, hết lần này lượt khác cứ phá ngang hai người bọn tôi!” Ánh mắt ghen ghét đố kỵ nay hoá thành căm hận tột độ, như con dao sắc bén đâm thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.

      Loạn Mã Tiên Sinh nghe thấy vậy, nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn:

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Hai bên đều có tình? Ha ha ha, Dạ, ổn rồi… cười chết tôi…”

      Thệ Thuỷ Lưu Ly tức đến độ đấm ngực dậm chân: “Ngươi cười cái gì, lời ta là hoàn toàn đúng !” Dứt lời, ta lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Dạ Thanh Hàn:

      “Dạ ca ca…”

      Nhưng chỉ thấy Dạ Thanh Hàn nhíu chặt đôi mày, đột nhiên rút mũi tên từ trong bao đựng tên sau lưng Loạn Mã Tiên Sinh ra, vụt cái, phóng thẳng về phía Thệ Thuỷ Lưu Ly

      Thệ Thuỷ Lưu Ly còn chưa kịp nhìn thấy ra tay bằng cách nào, cảm giác đau nhức cổ mãnh liệt truyền đến trước khi vầng sáng trắng loé ra, nghe thấy tiếng thét đầy căm hận của ả:

      “Á! Tại sao !!”

      Ngay giây sau.

      [Hệ thống]: “Người chơi Thệ Thuỷ Lưu Ly vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số của thành Thanh Long”, từ nay về sau tuyệt đối được đặt chân vào thành Thanh Long.”

      [Hệ thống] : “Người chơi Lãng Phiên Vân vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số của thành Thanh Long”, từ nay về sa, tuyệt đối được đặt chân vào thành Thanh Long.”

      “Hạng đàn bà độc ác này, dĩ nhiên phải liệt vào sổ đen vĩnh viễn rồi.” Loạn Mã Tiên Sinh còn cảm thấy cực kỳ đắc ý trước lựa chọn sáng suốt của mình bỗng nhìn thấy vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, vội vàng im bặt.

      Mộ Khinh Hàn len lén nhìn cái giọng gọi:

      “Dạ…”

      Phập!

      Mũi tên đột nhiên bị ném xuống đất, kêu lên tiếng chói tai, nặng nề như cắm sâu vào tâm trạng mỗi người.

      Từ lúc xuất cho tới tận bây giờ, Dạ Thanh Hàn vẫn câu nào, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, rồi quát lên tiếng vang trời:

      <Thế giới> [Dạ Thanh Hàn]: “Cút! Về với bang chủ của các ngươi, nếu ai còn dám đến làm phiền Lạc Tuyết, ta nhất định đạp bằng cả Thệ Thuỷ!”

      Cả người tản mát ra luồng khí lạnh bức người, bất luận là đám bang chúng Thệ Thuỷ hay những người đường, cũng đều phải lùi lại vài bước, sợ hãi nắm chặt vũ khí trong tay. Lời cảnh cáo này của , đúng là khiến người ta phải kinh hãi đến thót tim.

      Cho dù là Mộ Khinh Hàn, cũng bị giọng ấy của làm cho giật mình lạnh gáy.

      nổi giận rồi…

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 23: Bang chủ đệ nhất bang


      Đôi đồng tử đen thẫm của Dạ Thanh Hàn co lại, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng sắc bén quanh người mơ hồ tản ra luồng sát khí.

      Bầu khí khắp bốn phía bắt đầu đông cứng lại, lạnh lẽo như núi băng ngàn năm tỏa ra từ người đại thần, đúng là khiến người ta cảm thấy rét cũng run nhất thời đứng chôn chân tại chỗ, bất động như tượng chẳng biết phải làm sao.

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Loạn Mã Tiên Sinh thấy ổn rồi, liền nơm nớp liếc nhìn Dạ Thanh Hàn cái sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo của mình ném vèo vèo ra khắp bốn phía, giả vờ thoải mái ho “khụ” tiếng, cất cao giọng :

      <Cận> [Loạn Mã Tiên Sinh]: “Sao hả? Còn chưa chịu à? Hay là muốn so tài bắn cung với ta?”

      Cho dù Dạ Thanh Hàn có sức nhẫn nại rất tốt, nhưng nếu còn tiếp tục thế này, chỉ e cậu ta đại khai sát giới mất. Tuy rằng đám người trong Thệ Thủy là muôn phần đáng chết, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi…huống hồ kẻ khởi xướng cũng được dạy cho bài học nhớ đời rồi.

      Những lời này của Loạn Mã Tiên Sinh tuy có chút xíu tính uy hiếp nào, nhưng cũng đủ khiến cho đám người xung quanh như bừng tỉnh cơn mê, đợi vị thành chủ kia lặp lại đến lần thứ hai, bất luận là bang chúng Thệ Thủy hay chỉ là quần chúng nhân dân tò mò đến xem náo nhiệt, đều hoảng hốt thi nhau bỏ chạy tứ tung. Họa có là thằng ngu cũng biết những lời đó của Loạn Mã Tiên Sinh chứa hàm ý gì, muốn so tài bắn cung cùng ta ấy hả, sợ rằng chỉ có hai chữ duy nhất thôi: Chết – chắc!

      Nhưng mà, thế gian này vẫn có loại người sợ chết…

      Bộp, bộp, bộp.

      Đương lúc tình cảnh rối ren, đột nhiên từ trong đám người chạy loạn, truyền ra ba tiếng vỗ tay đầy mạnh mẽ ngang tàng, tiếng cười sang sảng của người nào đó cũng theo ấy mà vang lên:

      hổ danh là đệ nhất cao thủ, Liễu mỗ vô cùng bái phục.”

      Mộ Khinh Hàn còn suy nghĩ xem có nên thừa dịp mà bỏ chạy luôn đây, chợt nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của kẻ đó, nàng vô thức ngẩng đầu lên chỉ thấy người khoác người bộ quần áo màu vàng chóe , từ đám người bước ra vẻ mặt cực kỳ bình thản ung dung, tựa như hề bị khí thế của Dạ Thanh Hàn uy hiếp chút xíu xiu nào chỉ có điều… ta lại mang mình khuôn mặt giống hệt trẻ con, đặc biệt là đôi lông mày kia, đúng là y xì đúc đôi mày của bút sáp màu Tiểu Tân, kết hợp với bộ quần áo cao quý ngời ngời ấy quả thực chẳng khác gì quả trứng gà vàng óng ánh! Mộ Khinh Hàn cảm thấy vô cùng sửng sốt, kiềm chế được, bật thốt lên:

      “Liễu mỗ? Trứng gà vàng? ta là ai?”

      Người kia vốn còn thong dong bước như chẳng gì có thể khiến bận tâm vừa nghe thấy câu hỏi của Mộ Khinh Hàn sắc mặt đột nhiên đại biến lập tức nhảy dựng lên như bị lửa đốt đằng mông, có cảm tưởng như vừa bị người ta sỉ nhục ghê gớm lắm, rồi vừa chỉ tay vào người mình vừa điên cuồng la hét:

      “Đáng ghét, tôi là trứng gà vàng?! Còn nữa, nhận ra tôi?”

      Mộ Khinh Hàn trưng ra vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao, nhìn hỏi lại:

      “Tại sao tôi lại phải biết huynh?”

      !”

      “Ha ha, trứng gà vàng… Sao tôi nghĩ ra cụm từ này ngay từ đầu nhở? Giống, thực quá giống!” Loạn Mã Tiên Sinh đứng bên, cười tới nỗi thẳng lưng lên nổi càng làm cho gã thiếu niên kia tức đến độ đấm ngực giậm chân!

      Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn ngoài việc đánh mắt nhìn sang Dạ Thanh Hàn:

      “Này, Dạ Thanh…”

      ngờ, Dạ Thanh Hàn lại chỉ khinh thường liếc cái, nhàn nhạt cắt ngang lời :

      “Liễu Tinh Tinh, hôm nay tôi có tâm trạng PK với cậu, cậu .” Ngữ khí hệt như đuổi gã ăn mày hơn kém.

      “Dạ Thanh Hàn, đủ lắm rồi! Tên tôi phải Liễu Tinh Tinh, tôi là Liễu Tinh Ly!!! Nếu huynh còn gọi Liễu Tinh Tinh nữa, tôi , tôi …” Gã thiếu niên rốt cục cũng ngậm họng hoàn toàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Thanh Hàn cơ hồ như muốn phun lửa, nhưng vẻ tức giận bừng bừng này của lại xuất ngay khuôn mặt trẻ con kèm hàng lông mày ngộ nghĩnh kia đúng là khiến người ta buồn cười chịu được.

      Loạn Mã Tiên Sinh nín cười làm ra vẻ nghiêm nghị, khoanh hai tay trước ngực như xem kịch vui:

      thế nào?”

      Gã thiếu niên gấp đến độ nghẹn đỏ cả mặt, ôm đầu phát điên:

      “Tôi, tôi …”

      “Tôi này, trứng gà vàng Tinh Tinh huynh đệ à, mỗi lần huynh PK với Dạ đều thua nóng mặt ra vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định ư?” Loạn Mã Tiên Sinh nheo hai mắt lại, ranh mãnh tiếp:

      “Liều mạng suốt kiếp như thế lẽ nào huynh ngán sao? nhá, đến tôi nhìn mãi cũng chán tôi van huynh huynh sớm hết hy vọng cho tôi nhờ.”

      “Mấy người có thôi ! Ai tôi đánh lại ” Gã thiếu niên hét lên đầy giận giữ, có điều nhìn thế nào cũng giống hệt như đứa con nít bị người ta đùa giỡn. Đôi mày cau lại hùng hổ nhìn thẳng vào Dạ Thanh Hàn trang trọng tuyên bố:

      “Đặc biệt là đó Dạ Thanh Hàn! Cứ chờ mà xem, ngày nào đó, tôi nhất định đánh bại huynh đánh bật huynh khỏi vị trí thiên hạ đệ nhất!”

      Dạ Thanh Hàn hoàn toàn hề đem dáng vẻ thị uy của để vào trong mắt, đến liếc cái cũng chả thèm, kéo tay Mộ Khinh Hàn, quay lưng bỏ nước:

      xong chưa? Lạc Tuyết, chúng ta !”

      Mộ Khinh Hàn choáng – toàn – tập! Dạ… cầm tay mình

      “Chờ !” Kẻ kia thất sắc, rốt cục cũng chịu thu vẻ kiêu căng lớn lối kia lại, vội vã bước đến chặn trước mặt hai người.

      ánh mắt vô cùng lạnh lẽo phóng vèo vèo về về phía , Dạ Thanh Hàn kiên nhẫn hỏi:

      “Làm gì đấy?”

      “À… việc đó, tôi…” Gã thiếu niên bị ánh mắt của Dạ Thanh Hàn làm cho sởn cả da gà, bộ dạng đầy vẻ khiêu khích vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong chớp mắt hóa thành dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, hai tay bắt đầu run rẩy liên hồi, chột dạ đảo đảo mắt nhìn Mộ Khinh Hàn rồi nhe ra nụ cười nịnh nọt:

      “Chị dâu à, nghe chị có khối lệnh bài xây thành đúng ?”

      Lí trí của Mộ Khinh Hàn giờ đây khôi phục lại phần nào, nhưng suy nghĩ vẫn còn khá rù rờ, nghe tên trứng gà vàng kia hỏi, lát sau mới có phản ứng:

      “Huynh… sao huynh biết?” nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, khối lệnh bài này là Dạ Thanh Hàn tiện tay ném cho chơi cơ mà = =, ngoại trừ lúc đám người Thệ Thủy Niên Hoa chặn đường cướp ra, chẳng mấy ai biết được việc này, làm sao…

      “Thệ Thủy Niên Hoa của Thệ Thủy lần trước cướp được của chị, cho nên khắp nơi rêu rao rằng chị có trong tay lệnh bài xây thành, giờ đến nửa số người chơi trong Loạn Thế đều biết rồi.” Người kia cười ha ha giải thích ánh mắt nhìn Mộ Khinh Hàn tràn đầy hy vọng, hệt như đứa bé con làm nũng, đòi kẹo người lớn vậy.

      Quả nhiên là chuyện tốt của Thệ Thủy Niên Hoa! Mộ Khinh Hàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm xỉ vả tổ tiên mười tám đời nhà , tâm tình tốt thái độ tất nhiên cũng tốt theo, ánh mắt nàng nhìn cũng trở nên lạnh lùng sắc bén:

      “Vậy huynh muốn gì?”

      trước mặt này hình như cũng chẳng dễ chọc tí nào… trán túa ra giọt mồ hôi lạnh, cười gượng mấy tiếng, trưng ra vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt lấy lòng:

      “Lạc Tuyết tỷ tỷ à, lệnh bài xây thành kia chị bán cho tôi , chị muốn bao nhiêu tiền cũng được…”

      bán!”

      Lời còn chưa dứt, bị Dạ Thanh Hàn lạnh lùng cắt ngang chút lưu tình.

      “Đừng vậy mà!” Vẻ mặt gã thiếu niên hệt như đưa đám nhưng có vẻ như vẫn chưa hết hy vọng, vội vàng chạy tới kéo kéo ống tay áo Dạ Thanh Hàn, hoàn toàn còn sót lại chút xíu gì hình tượng vênh váo hung hăng ban nãy:

      “Dạ Thanh Hàn, Dạ đại ca, Dạ đại thần, huynh xem kiếm được cái lệnh bài xây thành đúng là chẳng dễ dàng gì, sao huynh nỡ nhẫn tâm cự tuyệt tôi như thế? Huynh bán cho tôi được …”

      Dạ Thanh Hàn cười nhạt:

      “Chuyện của cậu liên quan gì đến tôi?”

      Nam tử kia liên tiếp đụng phải chướng ngại vật, mặt mày nhìn thế nào cũng tốt lên nổi, đến cả nụ cười cũng trở nên cứng ngắc:

      “Tốt xấu gì chúng ta cũng là người quen, huynh đừng vô tình thế mà… Giá cả thành vấn đề, bán cho tôi …”

      Nhân lúc tên kia còn lo bám lấy Dạ Thanh Hàn như keo dính, Mộ Khinh Hàn lặng lẽ bước ra xa, tiếng động đến bên cạnh Loạn Mã Tiên Sinh, giọng hỏi đầy vẻ hiếu kỳ:

      “Cái tên trứng gà vàng kia rốt cục là ai thế? Sao lại muốn mua lệnh bài xây thành gấp đến vậy?”

      Loạn Mã Tiên Sinh kinh ngạc hỏi lại:

      “Chị dâu, chị biết á? là Liễu Tinh Ly đấy!”

      Mộ Khinh Hàn suy nghĩ lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên thất kinh, trố mắt nhìn:

      “Liễu… Liễu Tinh Ly? Chẳng lẽ chính là đệ nhị cao thủ – kiêm bang chủ đệ nhất bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn trong truyền thuyết?! phải chứ? Quả nhiên là thể nhìn bề ngoài để đánh giá mà…”

      “Chính thế đó, tên này rất thích PK với Dạ, lúc nào cũng bị Dạ đánh cho hoa rơi nước chảy, mỗi lần đều rớt sạch kinh nghiệm làm gì lại còn mất rất nhiều tiền thế mà vẫn chẳng chịu từ bỏ ý định… Có điều tên này cũng đại gia lắm…”

      Bên này Mộ Khinh Hàn cùng Loạn Mã Tiên Sinh buôn dưa bán táo về những chiến tích đầy xui xẻo của bạn Liễu Tinh Ly, bên kia bạn Liễu Tinh Ly cũng gắng sức thi triển chiêu pháp bám chặt rời của mình.

      “Dạ đại ca, Dạ đại thần…”

      Dạ Thanh Hàn rốt cục cũng bị cái nghiệp bám dính như kẹo kéo của ta làm cho chịu nổi nữa, lạnh lùng liếc cái, giận giữ :

      “Cậu thử xem, tại sao tôi nhất định phải bán cho cậu!”

      Liễu Tinh Ly cứng người, run rẩy mở miệng giải thích:

      “Dạ đại ca, nghe Thệ Thủy đánh siêu Boss có khả năng cho ra tấm lệnh bài xây thành, mà giờ chưa có bang phái nào xây được thành cả nếu để họ có lệnh bài trong tay rồi, chỉ e họ trở thành bang phái đầu tiên làm chủ được cả tòa thành mất…” Đến đây giọng của cũng ngày càng , vô thức nuốt nước miếng, dè dặt quan sát vẻ mặt của Dạ Thanh Hàn.

      Dạ Thanh Hàn nghe thấy cụm từ “Thệ Thủy” đầy nhạy cảm kia, đôi mày chợt cau lại, cặp đồng tử đen sẫm như bầu trời đêm lóe ra tia lạnh. lúc lâu sau, mới mở miệng:

      nghìn vạn, tôi bán cho cậu.”

      Liễu Tinh Ly nhất thời mừng như điên, đôi mắt lấp lánh mấy giọt nước, lên cơn kích động như bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại:

      á?! Dạ đại ca, rất cảm ơn huynh!”

      “Có điều…”

      Lời vừa thốt ra, khiến tim Liễu Tinh Ly nảy lên, như chực trào ra khỏi cổ họng. Lòng thầm than ổn, cái từ “có điều” kia khái niệm làm người ta phải kinh hồn bạt vía… Huống hồ, hai chữ kinh khủng ấy lại được thốt ra từ miệng Dạ Thanh Hàn, chắc chắn trăm phần trăm là chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi…

      Liễu Tinh Ly nín thở, chỉ sợ Dạ Thanh Hàn đổi ý, chuẩn bị sẵn sàng mười hai vạn phần tinh thần:

      “Có điều gì?”

      “Có điều sau khi xây thành xong hàng tháng cậu phải giao 50% thu nhập của thành cho tôi.” Ngữ khí Dạ Thanh Hàn vẫn phong khinh vân đạm như thế, như thể đó là chuyện hiển nhiên cần bàn cãi vậy.

      “…” Liễu Tinh Ly như bị sét đánh trúng, cả người dại ra, kinh hãi há hốc mồm trợn tròn đôi mắt ngó trân trân vào Dạ Thanh Hàn, thể thốt lên nổi câu ra hồn:

      “Huynh…”

      Mộ Khinh Hàn đứng bên che miệng cười trộm, Dạ lại bắt đầu nổi hứng cướp bóc rồi… Nhưng hiểu sao, nàng đột nhiên cảm thấy rất thích nhìn cảnh Dạ bắt nạt người ta… (/ □ \)

      lúc lâu sau, cuối cùng Liễu Tinh Ly cũng lấy lại được tinh thần, chỉ là cả người vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Thanh Hàn, lắp bắp mở miệng khóc lóc van xin:

      “Đại, đại ca, 50% hình như nhiều quá…Thể nào tôi cũng bị bang chúng chém chết cho coi…Có thể có thể giảm xuống còn 20% được ?”

      Đôi mắt đen thẳm của Dạ Thanh Hàn xẹt qua tia gian xảo: “40%”

      Liễu Tinh Ly cắn chặt răng, tiếp tục ra sức cò kè mặc cả: “25%”

      “30%, giảm nữa bán.” Dạ Thanh Hàn lạnh lùng khẳng định, tung tối hậu thư ra.

      “…Được, được rồi… T____T” Liễu Tinh Ly khóc ra nước mắt, rốt cục đành phải thỏa hiệp, khóe miệng hơi co giật, cười mà chẳng ra cười:

      “Đại ca, huynh đúng là còn gian thương hơn cả bọn gian thương bất lương kia đấy…”

      Tiền trao cháo múc, bạn trứng gà vàng cuối cùng cũng có được lệnh bài xây thành trong tay, đáng lí ra phải tí tởn hí hửng vui vẻ phấn khởi tạm biệt mọi người rồi mới đúng, chậc chậc đáng tiếc… xui xẻo thay, người đụng trúng lại là Dạ Thanh Hàn.

      Ngay hôm đó có người post bài viết lên diễn đàn game, rằng nhìn thấy vị “bút sáp màu Tiểu Tân” khoác bộ y phục màu vàng chóe lóe, tay cầm khối lệnh bài đen kịt nước mắt lưng tròng bước ra khỏi thành Thanh Long, dáng vẻ đáng thương khó tả khiến người ta bất giác phải cảm thấy đành lòng. Có người đoán nhất định là bị gã NPC bất lương nào đó giở trò lừa đảo, có kẻ lại cho rằng chắc chắn là bị cao thủ giết chết, điểm kinh nghiệm cũng tiêu tan. Nhưng mà rất nhanh sau đó nhân sĩ hiểu chuyện vào diễn đàn phân tích ràng vị “bút sáp màu Tiểu Tân” vận quần áo vàng chóe kia chính là cao thủ đứng thứ hai bảng xếp hạng – Liễu Tinh Ly, thử hỏi kẻ nào giết nổi ta? Thế nên cuối cùng, đám người diễn đàn nhất loạt tỏ ra ta đây thông minh lắm, ta đây hiểu lắm họ à ra nguyên do khiến bạn Liễu Tinh Tinh phải khổ sở thế này cũng chỉ có hai chữ mà thôi: thất tình!

      Tất cả bọn họ đều thể biết rằng, hóa ra thế gian này, lại có thêm bạn trẻ đáng thương, chịu khổ dưới “độc thủ” của Dạ Thanh Hàn… ╮(╯▽╰)╭

      Đuổi bạn trứng gà vàng rồi, Mộ Khinh Hàn vừa cầm tập ngân phiếu, vừa thầm vui sướng trong lòng, giờ phút này sùng bái đối của nàng đối với Dạ Thanh Hàn lên tới cực điểm! Sống bằng này tuổi rồi nàng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như thế…Cầm ngần ấy tiền trong tay cảm giác này đúng là… quá thoải mái!

      “Chị dâu…” Loạn Mã Tiên Sinh nhìn tập ngân phiếu trong tay Mộ Khinh Hàn, ánh mắt cũng bắt đầu dại , cố kiềm chế cho nước miếng chảy xuống, bắt đầu giở bản chất giỏi xu nịnh của mình ra, mắt lấp lánh nhìn mình:

      “Có thể chia cho tôi ít ?”

      được! Số tiền này là của Dạ cho tôi mà!” Mộ Khinh Hàn cau mày, cần nghĩ ngợi gì thêm, nàng cự tuyệt ngay lập tức nhanh tay bỏ tập ngân phiếu vào túi rồi quay lại làm mặt quỷ với Loạn Mã Tiên Sinh.

      “Chị dâu, chị đừng keo kiệt vậy chứ…” Loạn Mã Tiên Sinh trưng ra vẻ mặt như thể tâm hồn bé của mình vừa bị người nào đó làm tổn thương sâu sắc, vừa vừa nhích người đứng úp mặt vào trong góc tường.

      Đáy mắt Dạ Thanh Hàn xẹt qua ý cười thản nhiên chậm rãi bước đến bên Mộ Khinh Hàn, nhàng gọi tên nàng:

      “Lạc Tuyết.”

      “Vâng, sao?” Mộ Khinh Hàn sau khi ăn hiếp được Loạn Mã Tiên Sinh cười hì hì quay đầu lại, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Dạ Thanh Hàn:

      “Dạ, có chuyện gì sao?”

      Ý cười trong mắt Dạ Thanh Hàn lại càng sâu thêm:

      “Tối nay…”

      Nhưng lời còn chưa dứt, bị tiếng hét chói tai của Mộ Khinh Hàn bất ngờ cắt ngang:

      “A !”

      Chuyện quái quỷ gì thế này!

      Mộ Khinh Hàn kinh ngạc mở to đôi mắt, trong tích tắc, quanh thân xuất vầng sáng trắng chói lòa, chỉ vài giây sau, quầng sáng ấy che hết mọi thứ trước mắt.

      Cả người chìm trong bóng tối, đến lúc này Mộ Khinh Hàn mới chợt phát ra…

      Nang bị đá khỏi game rồi!

      Thường trong Loạn Thế, chỉ có hai tình huống mà người chơi đột ngột bị out khỏi game, là hệ thống tiến hành nâng cấp server, nên cưỡng chế đăng xuất, còn tình huống thứ hai là… Công ty phát hành game vì bảo vệ an toàn cho người chơi, thiết lập thêm chức năng: nếu đường truyền mạng tốt liên tục bị gián đoạn hoặc đột ngột bị cắt điện nhân vật tự động đăng xuất. ràng là Hệ thống hề nâng cấp gì mà chỉ còn lại khả năng thứ nhì kia thôi…

      Ẹc, đường truyền mạng bị ai đó ngắt ?

      Ý thức của Mộ Khinh Hàn dần dần trở về với thực còn chưa kịp tỉnh táo lại từ đống đen ngòm hỗn độn, nghe thấy thanh hùng hổ như sét đánh bên tai:

      “Khinh Hàn, làm sao đây ả Thệ Thủy Lưu Ly kia gây ra chuyện lớn rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :