1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      4.2

      Sau khi đăng xuất, Mộ Khinh Hàn hướng nhìn về phía máy tình màn hình giờ tối đen, cố nén lại tiếng thở dài.
      Mọi chuyện tựa hồ như chỉ là giấc mơ… Đến tận bây giờ nàng vẫn thể nào tin nổi, ngờ lại đem bán chính bản thân mình… Mà đối tượng lại còn là Dạ Thanh Hàn! Dạ Thanh Hàn… là Dạ Thanh Hàn đó! sai, đích xác là người đứng đầu BXH cao thủ, gió hô mưa giang hồ…

      Reng reng reng!

      Mấy tiếng kêu ầm ĩ như muốn đòi mạng của chiếc điện thoại bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

      “Ai thế biết? Sao cứ nhè đúng lúc người ta chơi game mà gọi điện thoại vậy chứ…” Mộ Khinh Hàn bất mãn lầm bầm mấy câu, vô cùng miễn cưỡng vội vã vọt tới bên cạnh chiếc điện thoại.

      “A lô, ai đấy…”

      Mới nhấc ống nghe lên còn chưa kịp hỏi hết câu nàng nghe thấy tiếng thét oang oang từ đầu bên kia truyền tới:

      “Khinh Hàn Khinh Hàn! A a a, chúng ta gặp may rồi!”

      Giọng cao vút ấy chọc thẳng vào tai Mộ Khinh Hàn khiến nàng đinh tai nhức óc, vội vàng đưa ống nghe ra xa tránh bị cái giọng sắc lắm ấy làm cho ngoại thương.

      Nhưng ở đầu bên kia chủ nhân của chất giọng cao tận chân trời đó vẫn tiếp tục hưng phấn thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên mất phản ứng của Mộ Khinh Hàn lúc này.

      “ Nhan học trưởng đồng ý tự mình dạy chúng ta chơi Loạn Thế rồi… Đúng rồi đúng rồi, cậu đăng kí tài khoản chưa thế? Tên trong game của cậu là gì?”

      “Nhan học trưởng ?” Mộ Khinh Hàn nhất thời kịp phản ứng, chỉ mơ hồ kêu lên tiếng.

      Phía bên kia điện thoại lúc này truyền đến giọng điệu đầy vẻ kinh ngạc:

      “Này này… tớ Khinh Hàn tiểu thư này từ lúc nào cậu lại trở nên ngốc nghếch chậm chạp thế hả? phải tớ từng bảo gần đây tớ đặt hàng mua tai nghe chơi game của Loạn Thế sao? Còn Nhan học trưởng là Nhan Thiên Thần đó, ID trong game của học trưởng là Thệ Thủy Vô Trần, nghe còn là bang chủ của trong tam đại gia bang phái giang hồ đó! May quá mất… Mà này, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ, ID trong game của cậu là gì thế?”

      Nghe được mấy chữ “Thệ Thủy” đầy nhạy cảm này suy nghĩ của Mộ Khinh Hàn đột nhiên hơi sững lại, nắm chặt điện thoại, cuối cùng ậm ừ đáp câu:

      “Tớ…chưa có đăng ký” Đây cũng tính là dối mà, là gần đây chả đăng ký gì sất bởi vì thực ra nàng chơi Loạn Thế từ lâu rồi…

      phải chứ tốc độ của cậu đúng là rùa đáng khâm phục quá mất! Thôi, thèm với cậu nữa, mẹ tớ gọi… Đúng rồi tên trong game của tớ là Băng Lam Thủy Mật Đào, lúc nào cậu vào được game nhớ tìm tớ nha, bái bai~” Chủ nhân của giọng phía bên kia tuôn ra tràng như pháo liên thanh rồi thèm đợi Mộ Khinh Hàn có phản ứng gì, vội vã cúp điện thoại cái rụp.

      Tút … Tút .. Tút

      “Này, chờ …” Mộ Khinh Hàn cười khổ cái, chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại. bạn Hạ Đào Đào này cũng là tính tình sao cứ vội vội vàng vàng như thế chứ…

      Nhưng mà đột nhiên nàng lại nhớ đến người mang tên Nhan Thiên Thần kia… ta lớn tuổi hơn mình cũng coi như là nhân vật có chút tiếng tăm, thường xuyên vô tình cố ý xuất trước mặt mình mặc dù nàng cố gắng hết sức biểu đạt thái độ của mình, nhưng vẫn luôn làm ra vẻ cực kỳ thoải mái mà mỉm cười:

      chỉ xem em là bạn, hề có ý gì khác.” Có điều nàng hoàn toàn nghĩ tới Nhan Thiên Thần lại là Thệ Thủy Vô Trần? xong rồi…

      là, Mộ Khinh Hàn ngại thái độ mập mờ của ta đối với mình, hơn nữa trước nay nàng vẫn luôn bất hòa với phó bang chủ Thệ Thủy Niên Hoa trong gia tộc Thệ Thủy nhiều lúc đánh Boss đều là nàng cướp của ta, hơn nữa có khi còn giết đến tận ba lần, hại rớt khỏi bảng xếp hạng 30 game thủ đứng đầu…

      Được rồi, từ nay về sau nếu trong game có gặp tốt nhất là cứ bỏ chạy càng xa càng tốt!

      Mộ Khinh Hàn nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng đành thở dài tiếng, quay người bước ra khỏi phòng, bụng bắt đầu biểu tình rồi, trước tiên vẫn nên lấp đầy cái dạ dày hơn!

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 5: Bão tố diễn đàn

      Mộ Khinh Hàn, giới tính nữ, 19 tuổi, trạch nữ 100%, thích nhất là ngủ và chơi game online, theo học tại đại học Y thành phố A, còn lúc này trong thời gian nghỉ hè. Ba mẹ sớm mua vé máy bay sang Châu Âu du lịch từ đời nào rồi, còn trai vẫn thực tập tung tích thế nào cũng chả .

      Vì thế, hiển nhiên là chỉ còn mỗi Mộ Khinh Hàn ở nhà mình.

      Bạn Khinh Hàn của chúng ta lúc này chỉ buồn pha ly trà sữa uống cho no bụng, rồi cầm ly sữa trở lại phòng mình.

      tại Loạn Thế vẫn trong thời gian bảo trì vì quá mức buồn chán, cho nên nàng thể làm gì khác hơn ngoài việc mở web ra, vào Diễn đàn của Loạn Thế dạo đó đây chút, tiện thể tìm hiểu tình hình xem sao.

      Lúc này Diễn đàn hầu hết các bài viết đều là muốn hỏi về những tính năng mới của hệ thống sau khi nâng cấp, Mộ Khinh Hàn di chuột xuống dưới, nhìn lướt qua các tiêu đề, đột nhiên bị bài viết được in đậm hấp dẫn ánh mắt.

      [Tin cự Hot] : Woa!!! Đại thần Dạ Thanh Hàn lấy vợ rồi!

      Bài viết này mới chỉ được đăng lên chưa đầy giờ, thế mà số lượt xem lên tới hơn 10.000 view, trong lòng Mộ Khinh Hàn khỏi cảm thấy hoảng hốt, liền nhấp chuột vào xem.

      Chủ topic là người có tên Hữu Xuyên Nội Khốc, ta rằng khi còn online thấy được tin tức cực kỳ chấn động.

      Bài viết có nội dung cụ thể như sau:

      “Trước khi mình đăng xuất, chính mắt thấy tai nghe thông báo cực hoành tráng của hệ thống: “Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn kết làm vợ chồng với người chơi…”

      Trời ơi!! Đúng là thể tin nổi, đại thần Dạ Thanh Hàn, cuối cùng cũng lấy vợ rồi sao? “

      Bàn tay cầm chuột khẽ rung lên, Mộ Khinh Hàn nghẹn họng nhìn trân trối vào màn hình, đầu kêu ong ong. Tại sao lại có thông báo về việc kết làm vợ chồng với Dạ Thanh Hàn được chứ? Đúng rồi! nhớ lúc thành thân chẳng phải xuất thông báo kèm lựa chọn “có hay ” sao? Mà lúc này đây nàng vẫn còn nhớ rất , ràng chút do dự nhấp chuột vào chữ “” rồi cơ mà? Trời ạ, chẳng lẽ Dạ Thanh Hàn lại chọn “có” sao? Tại sao, tại sao ta phải….

      Càng di chuột xuống phía dưới, những lời bình luận của bàn dân thiên hạ lại càng khiến giật mình sửng sốt.

      Bình luận Sa Phát Đại Vương: “Xếp ghế lắng nghe. Bạn làm sao mà biết được thế *vẻ mặt nghi ngờ*”

      [Bình luận Bất Trắc Phong Vân: “Cùng câu hỏi với người .”

      Bình luận Miêu Mễ Tiểu Tả: “*vẻ mặt khiếp sợ* thể nào….. Dạ đại thần kết hôn là chuyện vô cùng lớn, tại sao tôi lại biết chứ?”

      Bình luận Hoàng Hôn Mặc Lộ: “Chủ topic đúng đó! *vẻ mặt kích động* Tôi đây cũng thấy nữa! Ban đầu tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm!”

      Bình luận Thệ Thủy Lưu Ly: “ phải chứ? Hu hu, Dạ đại ca, muội hận huynh! Những lời thề non hẹn biển ngày xưa của huynh dành cho muội nay còn đâu? Tại sao giờ huynh lại vứt bỏ muội thèm để ý như thế chứ? *vẻ mặt đau khổ* *khóc lóc inh ỏi*”

      Bình luận Nhân Sĩ Nặc Danh: “*Vẻ mặt nôn mửa*Thần kinh! Cái Thệ Thủy Lưu Ly kia, dám xấu Dạ đại thần nhà chúng tôi à? cho biết, ấy còn lâu mới để mắt đến cái loại mặt hàng như ! Ghê tởm vừa vừa thôi chẳng phải mấy ngày trước vừa mới mặt dày bám lấy bang chủ kia sao? làm người ta tức giận đến mức độ thế kia rồi mà vẫn chưa rút ra được bài học cho mình à? Bây giờ lại còn dám làm vấy bẩn danh tiếng của Dạ đại thần nữa sao?”

      Bình luận Dạ Dạ Phấn Ti: “555~ Đại thần thành thân rồi sao? Đừng mà…Cái kia, tôi hận !!! Đồng bọn của Dạ Dạ Phấn Ti tôi tuyệt đối tha cho ! cứ chờ mà làm kẻ thù của dân chúng !!”

      Bình luận Thệ Thủy Lưu Ly: “Này kẻ kia, tôi thế đấy, sao nào? Tôi và Dạ đại ca sớm có tình ý với nhau, chứ còn liên quan cái rắm gì mà đòi xen vào này nọ? Co gan mặc đồ vào nhảy ra đây, hừ, rốt cục cũng chỉ là rùa rụt đầu! Còn nữa cái miệng của , quản nó cho tốt!”



      Bình luận Đoàn Trưởng Tổng Công Đoàn: “Má! Lão tử đây chỉ vừa mới vào phòng rửa tay cái thấy Dạ tiểu công bán thân rồi là sao? Đồng ý với bình luận số 7, đế vương công Dạ phải lấy nữ vương thụ mới đúng, mà phải là nữ nhân!”

      Bình luận Đoàn Trưởng Tổng Thụ Đoàn: “26 muôn năm! 26 bá đạo!”



      Đọc hồi vừa nhìn thấy bình luận số 56, suy nghĩ của Mộ Khinh Hàn đột nhiên sững lại, toàn thân run lên thiếu chút nữa là té từ ghế xuống.

      Bình luận Loạn Mã Tiên Sinh: “Sao hả? phục à? Chị dâu tôi là đẳng cấp thứ thiệt đó, Lạc Tuyết Khinh Hàn – xếp thứ năm BXH cao thủ! Ủng hộ chị dâu! Kẻ nào phục cứ đến tìm tôi PK!”

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Loạn Mã Tiên Sinh!

      Mộ Khinh Hàn nghiến răng nghiến lợi ngó chằm chằm vào màn hình máy tính, hai mắt cơ hồ như tóe lửa, mãnh liệt thiếu cháy bốn phía! Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta muốn trả thù mình sao? Lúc ở trong game, cũng chỉ vô tình đánh nhát thôi, có cần phải bán đứng cách cực kỳ trơ trẽn như thế ? Được lắm…. thù này Mộ Khinh Hàn nhất định nhớ kỹ!

      hòn đá ném xuống mặt hồ làm dậy lên bao đợt sóng lớn, những người có mặt tại đây, ban đầu vẫn còn tỏ thái độ nghi ngờ huyễn hoặc, giờ nhất loạt chuyển sang vô cùng kích động!

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Bình luận Dưa Chuột Hoa Cúc: “Á! Tôi nhìn lầm đấy chứ? Dạ tiểu công kết hôn cùng nhân ca ca sao? Trời ơi, là nữ vương thụ đấy! Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Ha ha, Dạ quả nhiên là công mà, ủng hộ song hàn! Song hàn vô đối!”

      Bình luận Đoàn Trưởng Tổng Công Đoàn: “*Vẻ mặt hớn hở* Ha Ha, Tiểu Dạ quả là để cho Lão tử đây phải thất vọng! Đối xử với nhân ca ca cho tốt vào nhé! Ủng hộ song hàn! Song hàn vô đối!”

      Bình luận Đoàn Trưởng Tổng Thụ Đoàn: “Ủng hộ song hàn! Song hàn vô đối! Giữ vững đội hình!”

      Bình luận Tiểu Cúc Hoa: “Ủng hộ song hàn! Song hàn vô đối!”



      Bình luận Ta Phải Công, Ta Chỉ Là Thụ: “Ủng hộ song hàn! Song hàn vô đối!”

      Bình luận Thệ Thủy Lưu Ly: “Tập đoàn hủ nữ nhà các ngươi chết ! Tên nhân Lạc Tuyết Khinh Hàn này lập tức cút ! Dạ đại ca là của tôi! *vẻ mặt tức giận*”

      Bình luận Đoàn Trưởng Tổng Công Đoàn: “Giám định bình luận số 102, chậc chậc loại thiếu não. Giám định xong!”



      Hàng chuỗi dài các câu bình luận cứ thế nối đuôi nhau như đợt thủy triều miên man vô tận, chỉ có số ít vì chuyện Dạ Thanh Hàn kết hôn mà tỏ ra đau lòng, còn phần lớn đều nhiệt liệt ăn mừng trước tin vui Dạ Thanh Hàn thành đôi với nhân ca ca!

      Mộ Thanh Hàn ngồi đọc đống bình luận như thế, mồ hôi cứ thi nhau túa ra như tắm, trong lòng cơ hồ như toát ra những tia lạnh lẽo. Nàng vội vã đóng trang web lại, cắm đầu cắm cổ chạy lại giường nhào vào trong ổ chăn.

      Trời ơi là trời… thế giới này quá điên cuồng!

      Mộ Khinh Hàn thấp thỏm yên, nằm giường mà lăn qua lăn lại đến mấy lần, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

      Đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nàng phát ra hệ thống rốt cục nâng cấp xong xuôi hết cả rồi. Sau khi nhăn nhó nhìn về phía máy tính sau hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, cuối cùng quyết định đăng nhập vào game.

      Phù, có gì đáng lo ngại cả! May mắn là mình còn có phần thưởng nhiệm vụ là Tàng Sa Cân, cùng lắm sau này đeo nó vào rồi bí mật chơi game cũng chả sao!

      Nhưng mà nếu cẩn thận nghĩ lại … tại sao NPC lại thưởng cho mình cái Tàng Sa Cân nhỉ? Như thể sớm biết ngày mình lâm vào tình trạng như hôm nay …Nếu phải biết rằng hệ thống máy chủ đều là tự động vận hành nàng cực lực nghi ngờ có kẻ thao túng chương trình, cố tình làm cho mình mất thể diện!



      Thời gian trong Loạn Thế cũng giống với ngoài đời thực, cho nên lúc này trong game là sáng sớm, những tia nắng ban mai nhàn nhạt nhàng xuyên thấu qua lớp sương mù, tạo nên khung cảnh ấm áp và dễ chịu.

      Mộ Khinh Hàn vừa mới đăng nhập vào game được mấy phút, nghe thấy giọng cười vang tới từ phía xa xa:

      “Chị dâu, online sớm thế ?”

      Mộ Khinh Hàn lần theo tiếng mà nhìn về phía chủ nhân của nó, chỉ thấy thiếu niên thân mặc hắc y tựa người vào gốc cây đại thụ, đôi mắt híp lại, miệng nhai nhai cọng cỏ khô, hai tay khoanh trước ngực, muôn vàn điểm sáng như nhảy múa người , tản mát ra hơi thở có phần lười biếng chỉ thuộc riêng về buổi sáng sớm tinh mơ mới như thế này.

      khung cảnh tuyệt đẹp với điểm nhấn là mỹ nam như thế vậy nhưng Mộ Khinh Hàn lại có tâm trạng để mà thưởng thức sao mình cứ cảm thấy rằng cái vẻ mặt của ta kia đích thị là cười nhạo mình.

      “Cậu cũng sớm nhỉ!” Mộ Khinh Hàn dửng dưng đáp lại, mặt đổi sắc gửi lời mời tổ đội đến cho .

      [Hệ thống] : “Người chơi Loạn Mã Tiên Sinh chấp nhận lời mời của bạn.”

      [Hệ thống] : “Người chơi Loạn Mã Tiên Sinh gia nhập đội ngũ.”

      “Á? Chị dâu??”

      Ngay giây phút đó Mộ Khinh Hàn lặng lẽ chút tiếng động rút Băng Thiên Tuyết Vũ kiếm ra, cả người hứng lấy những tia nắng ban mai, giận giữ lao thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh. Bầu khí đột nhiên căng ra tất thảy đều trở nên lạnh lẽo dị thường, thân kiếm phát ra những tia sáng sắc lạnh đến đáng sợ.

      luồng sáng mãnh liệt bắn ra từ phía thân kiếm tuy rằng Loạn Mã Tiên Sinh chuẩn bị kịp, nhưng lúc nãy nhìn thấy động tác quỷ dị của Mộ Khinh Hàn cảm thấy có cái gì đó đúng… thế là nhanh như chớp tránh sang bên cạnh.

      Uỳnh!

      tiếng vang cực lớn cùng lúc vang lên thân cây đại thụ sau lưng Loạn Mã Tiên Sinh bị chặt làm hai nửa! Còn về phía Loạn Mã Tiên Sinh, tuy kịp thời né tránh nhưng cũng bị kiếm sượt qua cánh tay, cột máu rớt xuống nhanh y chang thang máy, thoắt cái chỉ còn lại đúng 10 máu.

      Minh Quang Lạc Nguyệt! trong những công kích trí mạng của Lạc Tuyết Khinh Hàn!

      “Á á á, chị dâu chị muốn làm gì?? Tha mạng —”

      “Cậu là đồ khốn, cậu hại chết tôi rồi!” Mộ Khinh Hàn vung kiếm lên, hai bám sát , đôi mắt lóe ra những tia sáng giận giữ như thể sẵn sàng xé nát kẻ trước mắt ra bất cứ lúc nào.

      “Trời ơi oan uổng quá, tôi làm gì hết cả mà!”

      “Còn dám oan uổng à? Tại sao cậu dám bán đứng tôi diễn đàn hả? Khiến cho tôi phải lâm vào tình thế khốn khổ thế này!” Mộ Khinh Hàn dường như phát điên rồi, nhè thẳng vào Loạn Mã Tiên Sinh, nhắm mắt nhắm mũi đâm cho nhát!

      “Trơi ơi, oan uổng quá chị dâu ơi!” Loạn Mã Tiên Sinh vô cùng khó khăn né tránh những chiêu công kích của nàng, vừa cao giọng biện hộ:

      “Là Dạ bảo tôi làm thế mà!”

      Câu này của vừa phun ra khiến cho Mộ Khinh Hàn phải dừng sững lại nàng đuổi theo nữa vẻ tức giận khuôn mặt cũng có phần giảm bớt cực kỳ nghi hoặc nhìn về phía Loạn Mã Tiên Sinh nhíu mày hỏi:

      “Dạ?”

      Loạn Mã Tiên Sinh nặng nề thở hắt ra, vừa nghe thấy Mộ Khinh Hàn hỏi như thế, trong đáy mắt xẹt qua tia hy vọng, vội vàng gật đầu hệt như gà mổ thóc:

      “Đúng thế”

      phải.”

      Đột nhiên, giọng lạnh lùng bỗng từ đâu cắt ngang, cực kỳ dễ dàng mà đâm nhát vào lời giải thích đầy ngắc ngứ của Loạn Mã Tiên Sinh.

      Giọng này, chẳng phải là…

      Mộ Khinh Hàn lúc đầu còn cảm thấy sửng sốt, sau đó lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về hướng Loạn Mã Tiên Sinh, khiến cho ta cách nào né tránh nổi.

      Loạn Mã Tiên Sinh đột nhiên sinh ra hoảng hốt, chột dạ lui về phía sau bước, bước lại thêm bước nữa, trán túa đầy mồ hôi lạnh.

      Đinh!

      Mộ Khinh Hàn còn chưa kịp mở miệng, ngay giây sau, nhìn thấy ta bỗng nhiên hóa thành luồng sáng rồi biến mất… out rồi!

      “Đồ hèn!!!” Mộ Khinh Hàn trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào chỗ kẻ kia vừa mới biến mất sau khi lấy lại được phản ứng chỉ còn biết tức giận dậm chân chửi. Quá hèn, thử coi cao thủ sao có thể làm ra cái chuyện hèn hạ như thế chứ?

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 6: Loạn Mã Tiên Sinh gặp xui xẻo

      Phu nhân, chúng ta phải rồi.” Khi lúc Mộ Khinh Hàn vẫn còn tức giận giọng lành lạnh ấy lại lần nữa vang lên bên tai, phảng phất đâu đây nụ cười thản nhiên.

      Mộ Khinh Hàn vẫn chưa nguôi cơn tức thế là thuận miệng đáp tiếng: “Được”, bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ rất kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, giọng thấm đẫm run rẩy:

      “Đợi chút, vừa mới gọi tôi là gì?”

      Lời còn chưa dứt, nàng bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho đỏ mặt…

      Ánh dương như những hòn ngọc lấp lánh vừa tinh tế lại vừa nhàng bao quanh người , nụ cười khẽ thản nhiên khiến cho người ta bất giác cảm thấy rung động, đôi mắt đen láy và sâu thăm thẳm như bầu trời đêm, mái tóc dài bay trong gió trước vẻ đẹp như thế, ngay đến cả những ánh sáng tinh khôi nhất của buổi sớm mai dường như cũng trở nên ảm đạm buồn tẻ đến lạ lùng.

      Mộ Khinh Hàn cảm thấy tim mình loạn nhịp chỉ nghe Dạ Thanh Hàn thản nhiên đáp như thể đó là điều cần phải bàn cãi vậy:

      “Phu nhân.”

      Gió thổi qua, Mộ Khinh Hàn rốt cục cũng hoá đá đứng bất động tại chỗ. Cặp mắt nàng trợn tròn đầy khiếp sợ: “Nhưng…nhưng…”

      Ánh mắt sáng ngời của Dạ Thanh Hàn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu phong khinh vân đạm mà rằng:

      “Tôi và thành thân, gọi tiếng ‘phu nhân’ chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?”

      Mộ Khinh Hàn thể nào phản bác, hai hàng mi dài khẽ rũ xuống, vô tình bỏ lỡ mất tia sáng lạ lùng chợt lóe trong mắt Dạ Thanh Hàn, vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm:

      “Nhưng chỉ là trong game thôi mà…” Nàng thể ngờ rằng Dạ Thanh Hàn lại có thể gọi mình bằng cái xưng hô thân mật như thế… Mà cũng quái ràng lần trước ta còn tỏ ra rất hờ hững kia mà…Mọi thứ đến quá đột ngột, hệt như là bị người khác nửa lừa gạt nửa dụ dỗ khiến cho mình phải cam tâm tình nguyện bước chân vào cạm bẫy có sẵn từ trước vậy.

      Dạ Thanh Hàn giả vờ như nghe thấy câu lẩm bẩm của nàng, lặng yên tiếng động bước đến gần nàng dịu dàng :

      “Nàng nên tức giận. Chờ lần sau Loạn online sau, ta nhất định giúp phu nhân dạy dỗ cậu ta.”

      Vừa nhắc đến Loạn Mã Tiên Sinh, làn sóng căm giận bất bình trong lòng Mộ Khinh Hàn lại lập tức trỗi dậy chỉ có điều nghe Dạ Thanh Hàn như thế, khỏi ngẩng đầu nhìn vui vẻ :

      “Hả? ?”

      Dạ Thanh Hàn khẽ gật đầu:

      “Ừ, lần sau gặp lại cậu ta, ta nhất định giúp phu nhân bắt cậu ta để nàng tuỳ ý xử lý.”

      Loạn Mã Tiên Sinh vì quá hoảng sợ mà bỏ chạy trối chết, mồ hôi lạnh túa ra, lúc nãy còn cảm thấy mình may mắn thoát được nhanh, hiểu sao giờ đột nhiên lại mãnh liệt rùng mình cái.

      “Tốt quá.” Mộ Khinh Hàn cười tít mắt. Ban đầu mình tổ đội với ta là vì muốn thừa dịp chưa kịp chuẩn bị mà bất ngờ tấn công trực diện vào , cũng chỉ vì “giết nhầm” đồng đội tăng giá trị tội ác, nhưng lại thể lường được rằng bỏ chạy nhanh như vậy, bỏ lỡ mất cơ hội báo thù.

      Nhưng mà lần này có Đại thần bảo kê, ha ha ha, Loạn Mã Tiên Sinh… lần sau cậu đừng hòng chạy thoát!.

      Mộ Khinh Hàn thầm đắc ý trong lòng, chút mảy may ý thức được rằng mình lặng lẽ rời vào hố bẫy của Dạ Thanh Hàn…

      “Vậy…” Hai mắt Dạ Thanh Hàn khẽ híp lại, vươn tay về phía nàng:

      “Chúng ta thôi.”

      Mộ Khinh Hàn có chút do dự, cảm thấy được tự nhiên cho lắm… nàng ngốc nghếch “Vâng” tiếng, đỏ mặt nắm lấy tay , mơ mơ màng màng bị dẫn .

      Trong thoáng chốc, khóe môi Mộ Khinh Hàn bỗng hé ra nụ cười…

      Có lẽ, như vậy cũng tồi chút nào…

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭



      Nơi Dạ Thanh Hàn và Lạc Tuyết Khinh Hàn mới lâu đột nhiên vị trí nơi Loạn Mã Tiên Sinh vừa biến mất, lại bỗng xuất luồng sáng chói mắt.

      Loạn Mã Tiên Sinh online với dáng vẻ và điệu bộ vô cùng lén lút, nháo nhác liếc ngang ngó dọc hồi, đến lúc xác định chắc chắn rằng “kẻ địch” xa mới thả lỏng hơi, lấy tay áo lau mồ hôi mà lòng vẫn còn thầm sợ hãi:

      Nguy hiểm quá! May mà mình nhanh chân thoát được, bằng chết oan uổng rồi. cũng phải lại, chẳng phải chỉ câu bình luận thông thường thôi sao… chị dâu có cần phải kích động đến mức ấy chứ? Nhưng mà Dạ đúng là quá hiểm, cậu ta muốn mượn đao giết người đây mà!

      Loạn Mã Tiên Sinh mãnh liệt oán thán, dù cam lòng cũng đành bó tay bất lực, làm gì được người ta.

      thở dài rồi xoay người, lúc chuẩn bị rời khỏi cái nơi quỷ quái này, bỗng nhiên nghe được tiếng đàn như châu ngọc từ xa xa truyền đến.

      có chút sững sờ bị thanh tinh diệu ấy thu hút toàn bộ chú ý. Như thể cảm nhận được vẻ kinh ngạc của Loạn Mã Tiên Sinh, tiếng đàn hơi ngừng lại lát, rồi lại ngân lên như tiếng nước chảy vùng vẫy giữa trời mây, làm cho 1 đàn yến bỗng bừng tỉnh véo von hót theo khẽ khàng cuốn lấy lòng người. Tiếng đàn lên xuống trầm bổng thất thường, đột nhiên sắc trời chợt biến, mây đen tụ lại, cuồng phong bão táp cùng lúc kéo đến ầm ầm, làm lòng người chấn động! Rồi từ từ, tiếng mưa rơi dần yếu lại, mây đen lặng lẽ tản , trong thoáng chốc trời quang mây tạnh…

      Tiếng đàn phảng phất mang theo ma lực dị thường, khiến Loạn Mã Tiên Sinh nghe đến si mê nhất thời thể dứt ra được, đứng trước thanh tinh diệu như thế, muốn bỏ chút nào, chỉ nguyện mãi mãi đứng lại nơi đây…

      Hả? Quái lạ? Sao lại ngừng rồi?

      hoảng hốt trong mắt Loạn Mã Tiên Sinh cũng dần dần giảm bớt theo tiếng đàn từ từ biến mất, bất mãn chau mày, khó chịu trong lòng còn chưa biến mất, sắc mặt đột nhiên đại biến, trong đôi mắt lóe lên vẻ khiếp sợ, lắc lắc đầu như bừng bừng đại ngộ, ngay giây sau thấy điểm tinh lực của bản thân giảm đến đáy tự bao giờ. nhìn con số “0” tròn trĩnh mà giật mình, mãnh liệt ngẩng đầu lên, quả nhiên ngoài dự đoán của

      Cách đó xa, nhành cây vắt vẻo xinh đẹp ôm cổ cầm trong tay, người khoác trường bào màu xanh ngọc, mái tóc dài mềm mượt như tơ xoã vai, sợi dây dài buộc hờ quanh trán. Nàng nhàng mỉm cười, đôi mắt trong suốt xẹt qua những tia sáng gian xảo. Nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh dùng ánh mắt khiếp sợ ngó chằm chằm vào mình hề hoảng hốt, khoé miệng khẽ nhếch lên vô cùng thoải mái vô cùng tự nhiên chào hỏi .

      “Tiểu Loạn Mã, lâu gặp.”

      thanh vui vẻ ấy, nghi ngờ gì nữa biến thành hàng ngàn cây kim đâm thẳng vào thần kinh trung ương của Loạn Mã Tiên Sinh, kích động hệt như nhìn thấy quỷ, liên tục lùi về phía sau, chỉ vào đối phương tức giận :

      “Má nó! Mỉm Cười Đau Đớn tại sao lại là ?!? Tại sao luôn đánh lén tôi!”

      Mỉm Cười Đau Đớn là cầm sư thần bí nhất trong Loạn Thế, cấp bậc, thích độc lai độc vãng, tung tích ra sao, lâu dần người bình thường cũng chú ý đến tồn tại của ta nữa. Tiếng đàn làm cho như tiến vào ảo mộng vừa rồi đích thị là sở trường của ta, thuộc vào trong những kỹ năng mê hoặc: Câu Hồn Nhiếp Phách

      Thành Loạn Mã Tiên Sinh cũng có chút quen biết nhưng đó lại là cuộc gặp gỡ vui vẻ tí nào. Lần đầu gặp mặt, với nàng ta quen biết gì nhau, vậy mà nàng ta lại biết phân biệt tốt xấu đuổi theo chém , chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng thâm độc, như thể có thâm thù đại hận gì với vậy. Nhưng, nhưng… ràng chưa gặp nàng ta bao giờ kia mà!!! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế?!

      Mỉm Cười Đau Đớn nở nụ cười xinh đẹp:

      với tôi thù oán, chỉ có điều…” Nàng dừng lại, dùng ánh mắt như ngắm nghía món đồ chơi mà nhìn thẳng vào .

      Loạn Mã Tiên Sinh bị nhìn như thế, cả người bất chợt rét mà run, vội vã lùi về phía sau mấy bước, căng thẳng hỏi:

      “Chỉ có điều gì?”

      Mỉm Cười Đau Đớn mỉm cười ngọt ngào, ngón tay khẽ gảy, dây đàn nhàng rung lên phát ra chuỗi giai điệu tuyệt luân, nàng cố ý chậm, phảng phất đâu đây mấy phần đắc ý:

      “Chỉ có điều tôi nhìn trúng muốn mời đến Lạc Ngưng Lâu của tôi làm nam quan…”

      Sét đánh giữa trời quang!

      Trong thời khắc ấy, bạn Loạn Mã Tiên Sinh dường như hóa đá ngay tại chỗ.

      Nam quan = bán thân làm nam kỹ?

      Trong đầu lên chuỗi công thức vô cùng quỷ dị, toàn thân chợt run rẩy ngừng.

      lúc lâu sau, bờ môi chết lặng của mới khẽ giật giật, phát ra thanh khàn khàn mang theo tất cả khiếp sợ và khó tin: “ là chủ thần bí giấu mặt của Lạc Ngưng lâu?!?”

      Trời ạ! Lạc Ngưng Lâu – tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành Chu Tước! Nó nổi danh phải chỉ bởi nó là tửu lâu, mà đích thị là vì bản chất của nó! Lạc Ngưng Lâu ra là tổ chức “buôn bán” thông tin tình báo lớn nhất trong Loạn Thế, tai mắt có ở khắp nơi, với Lạc Ngưng Lâu chỉ cần có tiền chẳng gì là biết, thế gian này có tin tức nào là Lạc Ngưng lâu tìm được, chỉ có những thứ mà bạn tài nào nghĩ tới mà thôi! Nghe chủ nhân giấu mặt của Lạc Ngưng Lâu là người chơi… Đúng là thế khó lường, xa tận chân trời gần ngay trước mắt…

      Mỉm Cười Đau Đớn che miệng cười cái:

      “Ái chà, Tiểu Loạn Mã thông minh quá, chỉ như vậy thôi mà cũng đoán được rồi… Thôi biết điều chút, theo tôi …”

      Trong lòng Loạn Mã Tiên Sinh giờ đây cơ hồ toát ra những tia lạnh lẽo, thầm đoán ra rồi, người đàn bà này tuyệt đối phải mời buôn lậu tin tức tình báo gì gì đó, mà muốn cưỡng bức “bán mình” vào tửu lâu!

      đau khổ bày ra bộ mặt cầu xin tha thứ mà rằng:

      “Mỉm Cười đại tỷ, tôi van xin tỷ…. bỏ qua cho tôi ! Tỷ rốt cuộc nhìn trúng tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa là được chứ gì!”

      được, cả người đều bị tôi nhìn trúng.” Mỉm Cười Đau Đớn mực từ chối, trong mắt lóe ra những tia nhìn sắc bén, nàng nhanh nhẹn nhảy từ cây xuống, mỉm cười vô cùng chậm rãi về phía , nàng làm thế này… cũng chỉ là do tình thế bắt buộc mà thôi.

      …” chỉ thẳng vào mặt Mỉm Cười Đau Đớn, đôi tay khống chế được mà run lên bần bật. có điểm tinh thần thể công kích lúc này Loạn Mã Tiên Sinh căn bản cũng chẳng khác gì phế nhân. Có điều… thể chống cự thôi, vẫn còn đường trốn kia mà! Đúng! Cứ làm như vậy ! Loạn Mã Tiên Sinh hoảng loạn suy nghĩ, vội vàng chọn cách mà vẫn thường dùng để bỏ chạy: logout!

      Thế nhưng…

      Đinh!

      [Hệ thống] : “Bạn trong trạng thái PK, cơ hội chạy trốn trong ngày hôm nay dùng hết, thể logout.”

      Giọng dịu dàng của hệ thống lúc này hệt như chậu nước lạnh, chút do dự dập tắt ngóm tia hi vọng cuối cùng của Loạn Mã Tiên Sinh.

      Má nó! Đồ hệ thống nhà ngươi cố tình chơi ta phải ?!? XXX! Loạn Mã Tiên sinh tuy rằng há mồm xỉ vả hệ thống khốn kiếp, nhưng trong lòng lại khóc ra nước mắt…

      Lúc nào cũng bị biến thành bia đỡ đạn là sao? Là sao??? Mà tên Dạ kia lại có thể thoái mái thản nhiên “phong lưu khoái hoạt” như thế… công bằng, công bằng!!!

      tuyệt vọng nhìn Mỉm Cười Đau Đớn từng bước từng bước tới gần, bản thân lại từng bước từng bước lùi về phía sau, lưng ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, nụ cười ngọt ngào kia qua mắt lại hoá thành vô cùng dữ tợn.

      “Muốn chạy sao? Muộn rồi!”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 7: Chạm mặt ‘thần trộm’

      “Tiểu Loạn Mã, định trốn đâu? Biết điều chút, theo tôi , thế chẳng phải tốt hơn sao?” Mỉm Cười Đau Đớn nở nụ cười tươi như hoa, vô cùng thản nhiên từng bước từng bước tiến về phía Loạn Mã Tiên Sinh, chợt hai tay khẽ vung lên, chiếc đàn tranh vốn được ôm trước ngực trong thoáng chốc biến mất còn tăm hơi, chẳng biết từ lúc nào vật trong tay nàng ta chuyển thành đôi ám khí hình thoi của phái Nga Mi.

      Ánh mặt trời rạng rỡ ngưng tụ đôi ám khí bén nhọn của người kia, rồi rọi ra khắp bốn phía hệt như những cây kim mạnh mẽ đâm vào từng sợi dây thần kinh trong đầu Loạn Mã Tiên Sinh.

      Đôi ám khí nhìn lạnh như băng ấy làm kinh hoảng thôi, này… định tới đây đấy chứ? Chết lần là bị rớt cấp đấy! Lúc nãy tránh được tai kiếp của Lạc Tuyết Khinh Hàn bây giờ lại đụng trúng cái bà điên này… Trời ơi chẳng lẽ số mạng của lại khổ như thế sao trời? Mồ hôi lạnh người Loạn Mã Tiên Sinh cứ thánh thót như mưa, liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt cố tỏ ra trấn tĩnh chỉ thẳng vào Hoàn Nhĩ Thứ Thống mà lắp bắp mấy câu:

      , , là đồ vô sỉ! Đừng, đừng có tới đây, tôi cảnh cáo , nếu …”

      Mỉm Cười Đau Đớn cười cái, vẻ mặt cũng cong cong như vầng trăng non:

      “Nếu thế nào? Tôi cứ thích vô sỉ sao?”

      Đôi mắt của Loạn Mã Tiên Sinh đảo đảo liên hồi, trong đầu đột nhiên lên chủ ý rất mạo hiểm, cắn răng cái, hung ác gầm lên:

      mà bước tới nữa, tôi, tôi lập tức…”

      Mỉm Cười Đau Đớn dùng vẻ mặt như xem kịch vui để đánh giá , đôi mắt đẹp híp lại, buồn cười :

      “Lập tức làm gì?” Đừng có là cái tên kia giả vờ tỏ vẻ như thế đấy nhá? Chẳng lẽ cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi “bàn tay” của mình sao?

      “Chạy!”

      Giọng điệu chém đinh chặt sắt ấy vừa dứt, Loạn Mã Tiên Sinh nhanh như chớp rút từ bao tên phía sau ra mũi tên, nhằm thẳng hướng Mỉm Cười Đau Đớn mà bắn tới!

      -1!

      con số lớn màu hồng chói đột nhiên nhảy ra từ đỉnh đầu Mỉm Cười Đau Đớn, còn nàng cũng vì kịp phòng bị, bị mũi tên đâm tới nên lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Nàng vội bám lấy gốc cây khô bên cạnh để đứng cho vững trong giây phút còn thất thần ấy, Loạn Mã Tiên Sinh như cây tên rời cung, bỏ chạy nhanh như chớp!

      “Này…..” Mỉm Cười Đau Đớn nhịn đau che cánh tay lại, mặc dù vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh ra đòn hiểm lắm nàng bị thương nặng, nhưng game Loạn Thế này có độ chân thực cực cao, cho dù là trong game cũng khiến cho người chơi cảm thấy đau đến 50%, có trời mới biết vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh dùng sức ác đến thế nào!

      Lúc ngẩng đầu lên hình ảnh Loạn Mã Tiên Sinh bỏ chạy cách hết sức chật vật gần như mất hút trong đám sương mù phía xa xa, làm nàng phải vội vàng hét với theo:

      “Tiểu Loạn Mã, nếu còn chạy nữa, nhất định phải hối hận! – Đứng – Lại – Đó – Cho – Tôi!!!!”

      Loạn Mã Tiên Sinh vắt chân lên cổ chạy như điên, nghe thấy tiếng thét xa xa vọng lại qua đám sương mù, mới thầm nghĩ trong lòng: đứng lại ấy hả? Có mà nếu đứng lại nhất định hối hận có! Họa là thằng ngu mới đứng lại! thèm ngoảnh đầu nhìn, tăng thêm tốc độ dưới chân.

      Nhìn hình bóng ngày càng mờ nhạt mơ hồ của Loạn Mã Tiên Sinh, Mỉm Cười Đau Đớn chậm rãi cúi người xuống, nhặt mũi tên rơi mặt đất của , nhìn cây tên khắc chữ ‘Mũi tên, thể dùng’, nàng lạnh giọng cười:

      “Được lắm, Tiểu Loạn Mã, ngờ lại dám đánh lén tôi!” Đôi mắt từ từ nheo lại, trong con ngươi lóe ra những tia lạnh lẽo khôn cùng…



      Cũng trong ngày hôm đó ở vùng Vô Hoa Giản gần thành bất ngờ xuất tên điên chạy rất nhanh, quần áo rách nát lôi thôi, chạy đến nỗi giày cũng bị rớt ra mất tiêu vậy mà thèm ngoảnh đầu lại lấy lần, chỉ lo vắt chân lên cổ chạy trối chết, khiến cho toàn bộ người đường cứ phải dùng ánh mắt kinh hoảng để nhìn . Thậm chí còn có người chụp hình lại rồi tung lên Diễn đàn từ đó, topic rất nóng, rất gây shock ra đời: “*Ngạc nhiên* Cao thủ bỏ chạy vì trốn nợ?” bên trong là hình của Loạn Mã Tiên Sinh với khuôn mặt đẹp trai mang đầy vẻ bối rối, khiến cho mọi người phen thảo luận rất chi là nhiệt tình, thế là mọi chú ý thành công di chuyển từ việc “Đại hỷ của song Hàn” thành việc “Tại sao Loạn Mã Tiên Sinh đứng top ba BXH lại phải trốn nợ”, thậm chí, người ta còn hư cấu thành thiên truyện vạn chữ diễm tình rằng chuyện ấy với Loạn Mã Tiên Sinh là bí mật, cho ai biết…Loạn Mã Tiên Sinh đáng thương, suốt đời minh, vậy mà hiểu sao lại bị phá hủy cách đầy bi kịch như thế…





      Được theo chân đại thần quả nhiên là vô cùng thoải mái!

      Đây là kết luận cuối ngày mà Mộ Khinh Hàn vô cùng sâu sắc đưa ra, ví như chỉ con đường băng qua khu rừng thôi, biết bao nhiêu là quái đột nhiên nhảy ra ‘đánh lén’ rồi, vậy mà chỉ cần Dạ Thanh Hàn vung tay lên cái, mắt cũng chẳng thèm liếc lập tức cho đám quái vĩnh biệt trần gian luôn làm Mộ Khinh Hàn cứ phải trố mắt ra mà nhìn.

      Đây là chỗ nào ấy nhỉ?

      Vô Hoa Giản! Là map mới mở ra bản đồ đấy! Ở đây quái toàn cấp 90 cả, chỉ cần con thôi cũng đủ khiến cho nàng dụng công giết cả buổi sáng mới được, huống chi là từng đám quái như thế? Nhưng, nhưng mà…Dạ Thanh Hàn lại vô cùng nhàng giết sạch bọn chúng… lực công kích của ta, đúng là kinh khủng quá mất…

      Mộ Khinh Hàn cúi đầu, yên lặng theo sát Dạ Thanh Hàn, rất nhiều lần nàng lén ngẩng đầu, muốn rồi lại thôi sau đó lại thấp thỏm bất an cúi đầu xuống. Rốt cục có lần, nàng thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, rồi mới ấp a ấp úng giọng hỏi:

      “Đại thần… tôi có thể hỏi câu được ?”

      .” Dạ Thanh Hàn khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua phía nàng, giọng đầy lạnh nhạt. Cây kiếm của tùy ý vung lên cái phía đằng trước tia sáng lóe lên, cả đám quái nhất loạt bị cho xuống phủ hết.

      Mộ Khinh Hàn cụp mắt xuống, mặt đỏ lên, mấy ngón tay bắt đầu bối rối tự nhàu nhàu quần áo của mình, vô cùng khó xử hỏi:

      “Cái đó… cái đó, trông tôi giống tiểu thụ lắm à?”

      Dạ Thanh Hàn bận giết quái, nghe xong mà thần sắc vẫn chẳng có gì thay đổi, cũng thèm quay đầu lại, đáp:

      giống.”

      “Hả!” Mộ Khinh Hàn đầy kinh ngạc, mãnh liệt ngẩng đầu, bị thứ ánh sáng lóe lên phía trước làm cho chói mắt, tài nào mở ra được, nhưng trong lòng nàng giờ đây lại tràn ngập sung sướng, nhịn nổi mà nở nụ cười.

      Nhưng mới chỉ giây sau, nụ cười khuôn mặt nàng trở nên cứng đờ, cái cảm xúc đơn giản trong lòng hưng phấn vừa biến thành cảm xúc phức tạp bị Dạ Thanh Hàn chút lưu tình phá nát.



      vốn là tiểu thụ mà.”

      phải giống mà: vốn, là, tiểu, thụ!

      Mộ Khinh Hàn: T____T

      Vốn là tiểu thụ, tôi vốn là tiểu thụ…

      Mộ Khinh Hàn ủ rũ cụp đầu, trong đầu ngừng nhớ tới câu kia, mang theo oán niệm đầy mình theo Dạ Thanh Hàn ra khỏi khu rừng. Vừa nhìn thấy bờ tường cao cao của thành, đột nhiên bóng người bé chui từ trong bụi cây cạnh đó ra, đâm sầm vào Mộ Khinh Hàn.

      “Ái!” Bóng người đó tựa như miếng đậu hũ đâm vào cục gạch, bịch tiếng ngã nhào lên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đầy đáng thương:

      “Đau!”

      Bấy giờ Mộ Khinh Hàn mới nhìn ra người vừa đụng trúng mình là nhóc khoảng mười tuổi, tóc buộc vểnh hai bên khuôn mặt nhắn hồng hào, bộ dạng đáng khó tả.

      Nàng hơi ngẩn ra có thông báo ‘ác ý công kích’ của hệ thống sao, chẳng lẽ nhóc này là NPC?

      nhóc ngã đất vội vàng dùng đôi tay bẩn vô cùng của mình dụi dụi hai mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Hàn, nghẹn ngào :

      “Đại tỷ tỷ, xin lỗi, em cố ý…”

      Nhìn bộ dạng chật vật của nó, hiểu sao trong lòng Mộ Khinh Hàn lại dâng lên thứ cảm xúc gọi là mặc cảm tội lỗi, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi vội vàng lên phía trước, nhàng đỡ nhóc dậy, tỉ mẩn phủi hết bụi bám người nó, rồi nở nụ cười hết sức thân thiết:

      sao, lần sau em cẩn thận chút là được.”

      nhóc mở to đôi mắt sáng ngời ngập nước, rất biết điều gật đầu :

      “Dạ, em biết rồi. Gặp lại tỷ tỷ sau.” Thân hình bé của nó khẽ run rẩy, khéo léo lách khỏi đôi tay của Mộ Khinh Hàn, nhìn điệu bộ giống như là muốn bỏ chạy nhanh đúng hơn.

      Sắc mặt Mộ Khinh Hàn trở nên cứng đờ. Trời ơi, chẳng lẽ mình lại khủng bố đến thế sao? Nếu , nhóc kia việc gì phải bỏ chạy như vừa thấy quái vật vậy chứ…

      Dạ Thanh Hàn đứng bên, nhìn hết lượt mấy hành động của nhóc trong đôi mắt dường như có gì đó đọng lại, đột nhiên đôi mày khẽ nhíu, rồi nhằm thẳng phía nhóc bỏ chạy kia, tung ra chiêu Khốn Tiên Tắc!

      Vụt!

      Chiêu thức ấy đánh thẳng vào người nhóc, khiến nó chật vật té lăn ra đất lần nữa, cả người như bị định thân, cách nào thoát ra nổi, nhóc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, khuôn mặt bắt đầu lộ ra vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhưng lại chỉ có thể hét ra những tiếng chói tai:

      “A!!!”

      Mộ Khinh Hàn bị hành động ấy của làm cho sợ hết cả hồn, vội vàng hỏi: “Đại… đại thần, sao lại…?”

      Nếu như nhìn lầm, hình như lúc nãy đại thần vừa dùng Khốn Tiên Tác? ra Khốn Tiên Tác còn có thể dùng bằng cách đó được sao? Nhưng mà… tại sao lại dùng Khốn Tiên Tắc với nhóc đó?

      Dạ Thanh Hàn mặt vẫn đổi sắc, nhìn chằm chằm vào nhóc nằm sõng soài mặt đất, trong mắt lóe lên những tia sáng khác thường, lạnh lùng :

      “Phu nhân kiểm tra lại đồ của mình xem có bị mất thứ gì ?”

      Được nhắc nhở như thế, Mộ Khinh Hàn vội vàng kiểm tra lại đồ người mình, lúc này mới phát có mấy thứ cánh mà bay

      thấy trứng sủng vật, phần thưởng Bỉ Dực Song Phi kiếm mới vừa rồi cũng thấy luôn… á, chẳng lẽ, nhóc kia …là trộm ư?”

      Trong lòng nàng trào lên mỗi nỗi khiếp sợ, đưa mắt nhìn thẳng vào nhóc ngã lăn quay mặt đất kia.

      nhóc này vừa rồi còn trưng ra vẻ mặt rất chi là đáng thương rất chi là động lòng người, vậy mà bây giờ ánh mắt kia lại hệt như đao như kiếm phóng tới, như thể muốn khoét thịt luôn hai người vậy, thế lại còn la toáng lên:

      “Này này, đừng có dùng cái từ ‘trộm’ khó nghe vậy chứ! Mấy người đừng có mà vũ nhục tôi, cho mà biết tôi là thần trộm Tri Liễu lợi hại nhất từ trước tới nay đấy! chưa hả? Hừ, còn mau thả tôi ra!”

      Dạ Thanh Hàn khinh thường liếc mắt cái, như thể nhóc đó đáng để nhìn tới, châm chọc khiêu khích :

      “Lợi hại nhất? Lợi hại như vậy, chẳng phải bây giờ vẫn bị ta bắt được sao?”

      “Ngươi….” Nhóc ‘thần trộm’ nhất thời cứng họng, khuôn mặt nhắn lúc đen lúc trắng, biến hóa khôn lường lại hết sức khó coi. Cuối cùng, sắc mặt nó trở nên đỏ bừng, rồi “Oa” tiếng, bắt đầu khóc rống lên.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 8: NPC Cướp bóc.

      “Hu hu hu…”

      Từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế chảy dài hai gò má của nhóc Tri Liễu, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước dưới ánh mặt trời rực rỡ phát ra những tia sáng lấp lánh, khiến cho dáng vẻ nhóc lại càng thêm phần uất ức, thêm phần đáng .

      Mộ Khinh Hàn nhìn dáng vẻ khóc lóc như hoa lê đẫm mưa của , trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác thương hại. Mặc dù hành động của nó như vậy là đúng, nhưng dù gì nó vẫn còn

      Nhưng Dạ Thanh Hàn lại hoàn toàn bị nước mắt của Tri Liễu làm lay động chút mảy may, khuôn mặt vẫn chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn gào khóc.

      Chờ cho đến khi tiếng khóc của Tri Liễu trở nên khàn khàn, giọng cũng còn lưu loát nữa, mới lạnh nhạt mở miệng :

      “Này, khóc đủ chưa, đủ rồi giao đồ ra đây!”

      “Ngươi…!” Tri Liễu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, giọt nước trong suốt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, giọng tưởng như khàn đặc, lúc này vẫn có thể gào toáng lên:

      “Ngươi, sao ngươi… lại có chút lòng thương xót nào như thế chứ!!”

      “Lòng thương xót? Lòng thương xót là cái gì? Huống hồ tự nghĩ, đối đãi với mi, ta cần phải có cái gọi là ‘lòng thương xót’ đó sao?” Dạ Thanh Hàn cười chế nhạo bóng Tri Liễu phản chiếu trong đôi mắt dường như bị bao phủ bởi lớp băng ngàn năm, lạnh lùng vô tình đến đáng sợ.

      Sao mà trong khoảnh khắc ấy, Tri Liễu đột nhiên có cảm giác như mình vừa gặp phải ác ma. nhóc trợn tròn đôi mắt, bàn tay chỉ thẳng vào cũng nhịn nổi mà run lên bần bật:

      “Ngươi, ngươi thể đối xử với ta như thế được, ta là NPC!”

      Dạ Thanh Hàn nhếch môi làm thành nụ cười nhạt, đáy mắt mơ hồ lóe ra những tia sáng sắc lạnh:

      “NPC sao? Còn nhảm ta ngại đưa tiễn ngươi ‘lên đường’ đâu.”

      câu này của , nghi ngờ gì nữa cắm phập vào yếu huyệt của Tri Liễu!

      Trong Loạn Thế, NPC hoàn toàn giống với người chơi, chỉ có duy nhất mạng sống mà thôi, cho dù mang người chức vụ lợi hại đến thế nào chăng nữa, kiểu gì cũng có ngày phải tuân theo cài đặt sẵn của chương trình mà tạm biệt trần gian về với đất mẹ. Vì thế cho nên NPC nào cũng đều coi tính mạng của mình quý giá như trân bảo.

      Nhưng Tri Liễu trước giờ chưa từng nghĩ tới, ngờ lại có ngày, NPC thông minh như nó lại bại dưới tay người chơi. Nó uất ức cắn môi, giọng đồng ý:

      “Được rồi được rồi… Ngươi, ngươi thả ta ra trước …” Nó vừa , mắt vừa đảo tứ tung, trong lòng thầm tính toán.

      Tựa như nhìn thấu được mưu của Tri Liễu, đáy mắt Dạ Thanh Hàn xẹt qua tia khinh miệt, buông ra câu phá nát luôn mọi hy vọng toan tính trong đầu nhóc:

      “Nếu chạy trốn, tự gánh lấy hậu quả.”

      Hệt như vừa bị giáng cho cái bạt tai mạnh, thân thể Tri Liễu trở nên cứng đờ, miệng nó mím lại, thất bại cúi đầu, vô cùng nản chí móc ra mấy thứ lúc này vừa trộm được trả lại cho người ta.

      Trời ơi, cuối cùng nó cũng gặp phải khắc tinh rồi! Kẻ này… ràng là còn hiểm hơn ác ma gấp mấy lần!

      Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Thanh Hàn vẫn chưa rời khỏi người Tri Liễu:

      “Còn gì nữa ?”

      Tri Liễu kinh ngạc trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn :

      “Chẳng phải… ở đây hết rồi sao?”

      “Đưa toàn bộ đồ mi trộm được ra đây.” Giọng lạnh nhạt của Dạ Thanh Hàn mang theo uy phong thể chống cự, hờ hững vung trường kiếm lên, vẽ vào trung vòng cung hoàn mỹ.

      Sắc mặt Tri Liễu giờ đây cắt còn hột máu, liều chết giữ chặt chiếc túi bên người:

      “Đó… đó là của ta mà!”

      Dạ Thanh Hàn lại lạnh nhạt cười tiếng, giọng của chút lưu tình, chặn hết đường sống của kẻ khác:

      “Của ngươi? phải là trộm được ư? là xuống phủ gặp Diêm Vương, hai là giao toàn bộ ra đây, cho mi chọn.”

      Tri Liễu nghẹn, mặt đỏ bừng bừng:

      “Ngươi….là đồ vô sỉ!” Đây chẳng phải là quang minh chính đại đánh cướp… à , là quang minh chính đại ăn cướp mới đúng!

      Ngay giờ phút này, rốt cục nó cũng ngộ ra được chân lý: Nó, thần trộm Tri Liễu, thua! Thua thảm hại! Thua dưới tay người chơi vẻ ngoài lạnh lùng mà trong lòng xấu xa thâm hiểm như thế!

      Những giọt nước lại bắt đầu trào ra từ khóe mắt Tri Liễu, trước ánh nhìn sắc lạnh vô tình của Dạ Thanh Hàn, nó lòng đau như cắt chìa toàn bộ số đồ người mình ra.

      Mỗi lần móc ra thứ, Tri Liễu lại có cảm giác như thân thể bị chém nhát đầy dã man, đau lòng quá…

      Hốc mắt nó rốt cục cũng chứa nổi những giọt nước to như hạt đậu ấy nữa, hai hàng nước mắt cứ thế mà tuôn ra khắp mặt. Đến khi lấy thứ đồ cuối cùng ra khỏi người, nó thể chịu nổi nữa, lại “Oa” tiếng, bắt đầu khóc rống lên, khuôn mặt nhập nhèm nước mắt chạy thục mạng vào khu rừng gần đó:

      “Hu hu… bắt nạt con nít…”

      Nghe thấy tiếng khóc vẫn luẩn quẩn lởn vởn trong khu rừng lâu là lâu, khuôn mặt Mộ Khinh Hàn lên vẻ động lòng trắc , do dự mở miệng:

      “Đại thần, có cần phải…” quá đáng như thế ?

      Đinh!

      [Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn và người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất: Gặp thần trộm Tri Liễu. Phần thưởng nhiệm vụ là những vật phẩm vừa lấy được.”

      Giọng của hệ thống đột ngột vang lên làm Mộ Khinh Hàn kinh hoảng thôi, suy nghĩ trong đầu cũng bị ngừng lại. chợt nhớ ra, trong game Loạn Thế này chỉ cần tổ đội với nhau khi hoàn thành nhiệm vụ mọi thành viên trong tổ đội đều được hưởng hết. Nhưng nhớ chưa từng nhận nhiệm vụ nào như thế kia mà? Chẳng lẽ lại là đại thần sao?

      Mộ Khinh Hàn có chút ngạc nhiên:

      “Hả? ra là nhiệm vụ à?” Nhưng mà… nhiệm vụ này, sao lại… kỳ quái thế chứ?

      Dạ Thanh Hàn gật đầu, hờ hững “Ừ” tiếng, giọng vẫn vân đạm phong thanh:

      “Lúc trước vô tình nhận nhiệm vụ.”

      “囧…”

      … Nghe giọng của tựa hồ như cũng quên mất tiêu cái nhiệm vụ đó luôn rồi…

      đúng” Mộ Khinh Hàn khẽ cau mày, đưa tay lên chống cằm làm thành tư thế đầy suy tư, tiếp tục hỏi:

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      “Sao lại biết nhóc đó chính là Tri Liễu?”

      “Lúc đầu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng sau đó nghe tự giới thiệu khẳng định luôn.”

      “…” Mộ Khinh Hàn im lặng tập hai, trong lòng vô cùng thương cảm cho Tri Liễu bất hạnh. Cho nên mới , cho dù có là thần trộm chăng nữa quan trọng vẫn là phải có cái đầu thông minh mới được…

      Nàng khẽ nhếch môi còn định tiếp

      Phật phật phật …

      Xa xa truyền đến tiếng đập cánh, suy nghĩ của Mộ Khinh Hàn cũng vì thế mà bị gián đoạn, nàng sửng sốt nhìn chỉ thấy chú chim bồ câu đưa tin lông trắng như tuyết đậu xuống tay Dạ Thanh Hàn, phút chốc hóa thành mẩu giấy trắng.

      Dạ Thanh Hàn mở mẩu giấy ra, nhàn nhạt quét mắt lượt, đôi mày khẽ chau lại, dừng lại trong giây lát, rồi chút do dự nghiền nát mẩu giấy trong tay.

      Trong lúc Mộ Khinh Hàn còn sợ run lên, Dạ Thanh Hàn thu lại toàn bộ vật phẩm nãy giờ vẫn nằm mặt đất, tiện tay ném khối màu đen cho :

      “Thứ này nàng cầm mà chơi, còn vứt cũng được. Ta out trước, mấy ngày tới ta vào game, có việc hãy tìm Loạn.”

      Hả? Mộ Khinh Hàn vẫn trong tình trạng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ánh mắt chạm đến thứ đồ cầm trong tay, đột nhiên nàng sợ hết hồn Mộc bài xây… xây thành?

      …Thứ này cầm mà chơi, còn vứt cũng được…

      Trời ơi, có phải vừa nghe nhầm thế?

      Nghĩ đoạn, vội vã ngẩng đầu: “Á? Đại thần, chờ…” Chữ ‘chờ’ còn chưa ra khỏi miệng, người trước mắt hóa thành dải ánh sáng trắng, out rồi.

      Ánh mặt trời màu vàng óng ánh đầy ấm áp dịu dàng chiếu rọi khắp chốn, gió xôn xao trong bầu khí giờ đây vẫn còn lưu lại loại hơi thở đầy trong mát chỉ thuộc về riêng người đó. Mộ Khinh Hàn đứng nguyên tại chỗ, bất động hồi lâu rốt cục thở dài hơi, tựa như mệt mỏi rã rời rồi.

      Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, nheo mắt lại, đột nhiên thấy trong lòng như vừa sinh ra loại cảm giác đầy mê man, cảm giác này… dường như những chuyện vừa liên tiếp xảy ra ấy làm choáng váng thôi.

      Bầu khí lúc này hệt như sợi dây đàn căng rốt cục cũng được nới lỏng tuy nhiên vẫn còn chút gì đó đầy bất an.

      “Ai thế nhỉ?” Đột nhiên nàng có cảm giác như bị kim châm vào da thịt, đầy cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

      Soạt… soạt…

      Dường như khu rừng cũng tỏ ra khiếp sợ, cây cối ngừng lay động, tạo ra những thanh xào xạc đầy dồn dập.

      Mộ Khinh Hàn trước giờ luôn rất nhạy cảm, nàng sớm nhận ra luồng khí rất an toàn rồi, nhíu chặt đôi mày còn muốn bỏ chạy quá muộn! đám người tay lăm lăm cây đao đồng loạt xông ra từ những bụi cây cạnh đó nhất loạt bao vây chặt chẽ!

      Mộ Khinh Hàn nhìn đám người tỏ ra bất an đến nỗi ngay cả cây đao cũng cầm chặt kia, dường như bọn chúng cũng muốn lui nhưng lui được, khiến cho trong lòng nàng thấy an tâm hơn rất nhiều, đôi mày chau lại cũng từ từ giãn ra. Mộ Khinh Hàn bình tĩnh đáng giá lượt đám người xung quanh này, cuối cùng tầm mắt của dừng lại người gã đàn ông mặt mày tuấn lãng, hừ lạnh :

      <Cận> [Lạc Tuyết Khinh Hàn] : “Thệ Thủy Niên Hoa, lại là ngươi?”

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Ha ha, Lạc Tuyết Khinh Hàn, chắc ngươi thể ngờ cũng có ngày mình bị lâm vào hoàn cảnh này nhỉ?” Thệ Thủy Niên Hoa nở nụ cười nho nhã, phảng phất đâu đây là vẻ oán hận khinh miệt, dùng ánh mắt đầy hả hê nhìn kẻ kia, tựa như cười nhạo rằng, ngờ kẻ đó cũng có ngày hôm nay.

      Mộ Khinh Hàn nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn ta cái, chút hoang mang mở miệng:

      <Cận> [Lạc Tuyết Khinh Hàn] : “Ngươi…”

      Cảnh tượng kẻ thù gặp nhau này đúng là cảm động quá mất, Mộ Khinh Hàn thèm quan tâm đến thái độ đầy kích động của Thệ Thủy Niên Hoa, còn chưa dứt lời, hung hãn cắt ngang:

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Ngươi cái gì mà ngươi! Đừng tưởng rằng bịt kín mặt mũi rồi ông đây nhận ra ngươi! Đồ nhân , biết điều mau giao lệnh bài xây thành ra đây, có khi Bang chủ ta nghĩ lại mà tha cho ngươi mạng!”

      Đáy mắt Mộ Khinh Hàn chợt lóe lên những tia lạnh, khẽ nhếch miệng, cười như cười:

      <Cận> [Lạc Tuyết Khinh Hàn] : “Ngươi theo dõi ta?”

      Thệ Thủy Niên Hoa bắt đầu chột dạ, bèn lắp bắp phản bác:

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Ai…ai ! Ta chỉ…Phi! Tại sao ta lại phải giải thích với đồ nhân nhà ngươi chứ, mau giao lệnh bài xây thành trong tay ngươi ra đây, bằng đừng hòng tính đến chuyện khỏi đây!”

      Rốt cục cũng nổi điên, hung tợn gầm lên tiếng, ánh mắt đầy sát khí, bắt xoẹt xoẹt về phía Mộ Khinh Hàn!

      <Cận> [Lạc Tuyết Khinh Hàn] : “Ái chà, Thệ Thủy Niên Hoa phó bang chủ đó sao, phải ngươi khinh người quá đáng đấy chứ? Ta còn lâu mới đưa ra cho ngươi.” Nàng cố ý nhấn mạnh vào chữ ‘Phó’, tựa như nhắc nhở thân phận của đối phương, còn bản thân lại trưng ra vẻ mặt rất chi là ngây thơ vô tội.

      Lời của Mộ Khinh Hàn quả nhiên chọt trúng nỗi đau của Thệ Thủy Niên Hoa, lửa giận trong người nổi lên phừng phừng, đốt đỏ cả tròng mắt, nghiến răng nghiến lợi thốt: “ câu thôi: Ngươi có đưa hay ?!”

      Mộ Khinh Hàn ngáp cái, thái độ vô cùng nhàn nhã ung dung: <Cận> [Lạc Tuyết Khinh Hàn] : “Còn phải xem lần này ngươi có bản lĩnh hay ?”

      Thái độ hờ hững thèm quan tâm đến người khác đó của lại càng làm cho Thệ Thủy Niên Hoa điên tiết, nhảy dựng lên, vung tay chỉ thẳng vào :

      <Cận>[Thệ Thủy Niên Hoa] : “Ngươi…!!! Được lắm, rượu mời uống, thích uống rượu phạt! Ngươi từng giết ta ba lần, hôm nay ta thề luân bạch ngươi!!! Các em, xông lên!!!!”

      Bọn người trong bang phái Thệ Thủy lần lượt nhìn nhau cái, rồi mới vội vàng cuống quýt giơ vũ khí trong tay lên nhằm thẳng hướng Mộ Khinh Hàn, bắt đầu tấn công!

      ra ngay từ thời khắc nhìn thấy Thệ Thủy Niên Hoa xuất trong lòng Mộ Khinh Hàn sớm có kế sách ứng phó. Vừa nghe thấy tiếng hô công kích vang trời của kẻ địch, nàng liền lặng lẽ mở Tàng Sa Cân ra, dùng chức năng thân!

      Ngay giây phút bọn người trong Thệ Thủy ùa lên đánh lại cực kỳ ngạc nhiên phát ra bóng dáng của Mộ Khinh Hàn trong nháy mắt biến mất còn tăm hơi. Bọn bang chúng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào khoảng trước mắt sớm còn bóng người, cả bọn đồng loạt đưa mắt nhìn nhau hoàn toàn có dấu hiệu logout mà, chẳng nhẽ ta lại có thể biến mất khỏi mặt đất như thế sao?

      lẽ… Mộ Khinh Hàn biết dịch chuyển tức thời?

      “Phó bang chủ, ta… thấy ta đâu nữa!”

      Thệ Thủy Niên Hoa nắm chặt hai tay, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi:

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Chết tiệt! dưng lại để cho tên nhân kia chạy thoát!”

      Mộ Khinh Hàn – kẻ vừa biến mất cách vô cùng thần bí nay đứng cạnh đó mà thầm cười trộm, nàng nhanh nhẹn lấy ra chiếc chủy thủ mà có lần từng dùng để làm nhiệm vụ ám sát, về phía gã bang chúng trong đám đông hỗn loạn cách vô cùng nhàng.

      Chỉ có 10 giây thôi nhưng thế cũng đủ rồi!

      Đôi chân vừa chuyển, chiếc chủy thủ sắc bén hướng thẳng vào cổ của đối phương, trong nháy mắt đó, linh hoạt tấn công trực diện vào tên đứng bên cạnh Thệ Thủy Niên Hoa, kẻ bị đâm trúng, ngay giây sau hóa thành dải ánh sáng trắng, chịu kiếp quay trở về thành hồi sinh!

      Thệ Thủy Niên Hoa bị tình huống đột nhiên sinh ra trước mắt này dọa cho sợ hết cả hồn, vội vàng cao giọng nhắc nhở bọn người xung quanh:

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “ đúng, ta vẫn còn ở quanh đây, mọi người cẩn thận!”

      thể để cho ta có cơ hội phản kháng được, thời gian ít như thế, Mộ Khinh Hàn khẽ híp mắt lại, nhanh như chớp đâm thẳng chủy thủ vào tim !

      Thệ Thủy Niên Hoa lúc bấy giờ vẫn chưa hiểu có chuyện gì diễn ra, chỉ cảm thấy bên ngực phải bất giác nhói đau, trong chớp mắt đó, dường như thấy được cả cái chết của mình.

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Ngươi… ngươi…” Đôi đồng tử trong mắt Thệ Thủy Niên Hoa thu hẹp lại, kinh hãi nhìn chiếc chủy thủ cắm phập nơi trái tim mình, ngay cả cơ hội giãy dụa, cũng hoàn toàn có! cam tâm! Tại sao lại khinh địch như thế, tại sao lại bị tên nhân kia giết cấp nữa?! Trong nháy mắt khi thân thể sắp biến mất, giữa dải ánh sáng trắng, đột nhiên vang ra tiếng rống kinh thiên động địa:

      <Cận> [Thệ Thủy Niên Hoa]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn!!!!!!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :