1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện : Mỉm Cười Đau Đớn VS Loạn Mã Tiên Sinh

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên




      Người biết Kỳ Thanh Lãnh đều cảm giác được, đó là người thể lý thỉnh thoảng còn có tố chất thần kinh.

      Lúc này, Kỳ Thanh Lãnh nhún vai, cười nhạt tiếng giả bộ làm chuyện gì cũng phát sinh. Nhưng ra là người như thế nào, có quan hệ gì chứ? Nàng thích thỉnh thoảng điên điên, thỉnh thoảng đùa dai, thỉnh thoảng có tố chất thần kinh… Giang sơn khó khó đổi, bản tính khó thay đổi, đây là việc nàng thích, người khác thích cũng có cách nào… ╮ (╯▽╰ )╭

      78

      Cứ như vậy, Kỳ Thanh Lãnh vẫn trải qua cuộc sống động kinh như thế. Nhưng là, cho đến có người kia xuất , hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống bình tĩnh mà tràn đầy thú vị của nàng

      Ba tháng trước tin tức xuất diễn đàn game, là game 3D Loạn Thế phát hành khắp đất nước, vô luận là nam nữ già trẻ cũng bị cái tin tức này hấp dẫn. Nó như 1 làn gió quét vào sinh viên trường đại học Y, và chủ đề của trong phòng Kỳ Thanh Lãnh cũng nhiên từ mấy chuyện bình thường dời đến game Loạn Thế.

      Bởi vì Kỳ Thanh Lãnh thường ngày ” tính cách “ u, các trong trường đều cho rằng như vậy chơi những trò chơi này, đương nhiên đem nàng quên . Mỗi khi nghe bạn cùng phòng hăng hái bừng bừng đàm luận trang bị như thế nào trong trò chơi là cao cấp, cao thủ lợi hại như thế nào Kỳ Thanh Lãnh nụ cười hàm xúc .

      ai biết này trong lòng u, thích “Vấn đề” thú vị, lại tà ác Kỳ Thanh Lãnh chính là trong top 10 cao thủ Quân Tử Quá Lộ của Loạn Thế!

      Nhưng Quân Tử Quá Lộ phải là nam sao? Làm sao… Có lẽ ai biết, biết rồi cảm thấy vô cùng khiếp sợ. ra này hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn!

      Kỳ Thanh Lãnh ở lần đầu trèo lên Loạn Thế, ngoài ý muốn trở thành người chơi thứ 99999 vào trò chơi, hệ thống vì vậy tặng cho nàng 1 phần thưởng là 1 đạo cụ đặc biệt, đạo cụ này những thay đổi được giới tính trong game, còn có thể thành lập acc khác. Cho nên, nàng dùng cái đạo cụ này cứ thế và thành …Quân Tử Quá Lộ…

      Quân Tử Quá Lộ kiếp sống trong trò chơi ngoài ý muốn rất thông thuận, chẳng những nhân duyên vô cùng tốt hơn nữa đụng phải ít nhiệm vụ tàng. Chơi như vậy nàng ngược lại cảm thấy rất vô vị, cho nên quyết định khôi phục thân phận lập acc nữ.

      Nhưng là nàng nghĩ tới kể từ khi nàng mới vừa lập acc nữ “Mỉm Cười Đau Đớn” kia lâu sau, xảy ra vô cùng chuyện vui…

      Ngày hôm nay vừa lên tuyến làm tân thủ Mỉm Cười Đau Đớn dĩ nhiên muốn tiếp tục hoàn thành nửa nhiệm vụ tân thủ nàng ngày hôm qua làm dở. Nhưng nghĩ tới vừa mới bắt đầu nhiệm vụ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Khi nàng qua khu rừng rậm cẩn thận dẫm trúng 1 bẫy rập của ai đó, rơi vào trong hố. Nếu như là bẫy bình thường cũng đâu đến nỗi, nàng nghĩ tới trong bẫy lại đâm thêm mấy bụi gai sắc bén… Luôn luôn thông minh như nàng lại để ý, trúng những thứ hạ lưu này!

      “Hí…” Ngã vào trong hố Mỉm Cười Đau Đớn cố gắng đứng lên lại bị trận thân người đau đớn hành hạ lần nữa quỳ rạp xuống đất . Máu tươi nhuộm đỏ quần áo, nàng ôm chân phải bị thương, trán đầy mồ hôi thần sắc tái nhợt lộ ra nét thống khổ của nàng.

      Mỉm Cười Đau Đớn vội vàng ăn vào thuốc trị thương, kéo xuống tấm vải đơn giản đem vết thương băng bó lại. Ở trong game này hết thảy cảm giác cũng lấy từ thực tế , mặc dù máu trở về mãn nhưng cảm giác đau đớn cũng lập tức biến mất.

      như vậy, nàng phải là có thể leo ra khỏi cái hố hãm hại người này rồi?

      Nhưng là Mỉm Cười Đau Đớn có bị cái chuyện này làm khó. Bởi vì nàng lập tức nghĩ ra phương pháp giải quyết

      “Mỉm Cười Đau Đớn” cùng “Quân Tử Lỡ Đường” là có thể đổi được, chỉ cần nàng chuyển đến tài khoản “Quân Tử Lỡ Đường”, là có thể dễ dàng mà rời bẫy rập.

      Nhưng là khi nàng lựa chọn “Chuyển nhân vật” hy vọng kia lại bị hệ thống vô tình đâm phá!

      Đinh!

      [Hệ thống]: nhân vật của bạn đứng ở trong bẫy, tạm thời thể chuyển nhân vật.”

      Cái gì? thể chuyển?

      Mỉm Cười Đau Đớn nhất thời cứng đờ, thất bại tựa vào vách tường trong lòng ngừng kêu khổ. Nàng ngửa đầu nhìn lên trời bị sáng rỡ chói mắt đau nhói mắt chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tay thể chạm đến miệng hố. Nên làm cái gì bây giờ? ra khỏi bẫy chẳng lẻ muốn chờ đến vết thương hoàn toàn khang phục? Cho dù bình phục, bẫy cao như vậy cũng rất khó khăn leo ra …

      Mỉm Cười Đau Đớn lòng như lửa đốt nàng lần nữa cố gắng đứng lên, vết thương vẫn bị đau đớn hành hạ mấy lần ngã nhào.

      Nàng mờ mịt luống cuống tựa tại vách tường chưa từng có như vậy cảm giác thê thảm đến thế. Ở nơi này nhất thời thấy mất mát, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng bước chân trong nội tâm nàng xúc động.



      Có người!

      Mỉm Cười Đau Đớn trong lòng vui mừng, phảng phất chợt thấyánh sáng . Nàng cũng chẳng quan tâm đùi đau đớn, chống đỡ vách tường miễn cưỡng đứng lên, hô to lên mặt đất:

      “Có ai ? Cứu mạng …”

      Nơi xa tiếng bước chân ngừng lại tiếp theo thay đổi phương hướng hướng bẫy bên này tới. Mỉm Cười Đau Đớn phảng phất nhìn thấy hy vọng, ngay cả khí lực đều nhiều hơn vài phần, tiếp tục hô to:

      “Cứu mạng …”

      Tiếng bước chân ngừng đến gần, chỉ chốc lát sau bóng người đứng cửa hố che phần lớn ánh sáng.

      Mỉm Cười Đau Đớn có chút thích ứng híp híp mắt, lần nữa ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy 1 khuôn mặt mờ mờ.

      “Sao vậy?” thanh mang theo nghi vấn ở miệng bẫy vọng lại người tới tựa hồ là nam tử, nhưng giọng lộ ra kiên nhẫn.

      “Vị huynh đài này…” Mỉm Cười Đau Đớn muốn khách sáo nhưng ràng phát nàng bây giờ phải là Quân Tử Quá Lộ cho nên vội vàng đổi lời trong giọng cầu khẩn mang theo ngọt ngào

      “Vị ca ca này, cứu muội ra ngoài với?”

      Thân ảnh kia ràng hơi chậm lại, tựa hồ run lên cái,qua lâu mới mở miệng :

      “Hả? Muốn cứu ra ngoài ư?” Giọng rất có vẻ hoài nghi đắc ý.

      Nhưng là Mỉm Cười Đau Đớn lòng như lửa đốt chỉ muốn tìm đường sống, nơi nào nghe được trong lời của kẻ kia dị thường? Nàng vội vàng gật đầu:

      sai, van xin huynh. Tôi bị thương, được.”

      “…” Đối phương trầm mặc chốc lát, bóng dáng rốt cục giật giật.

      Mỉm Cười Đau Đớn cho là rốt cục đáp ứng, mừng rỡ dứt. Ai ngờ giây sau, bóng dáng kia chợt nhảy ra, từ cửa động biến mất!

      “Này! Huynh phải cứu muội sao? !” Mỉm Cười Đau Đớn nóng nảy, hô to lên tiếng.

      “Ha ha…Cứu ư? Ta lúc nào ?” Nơi xa bay tới trận cười ha ha, chỉ nghe người nọ giọng đắc ý

      “Đừng cho là ta biết, làm bộ bị thương sau đó để cho ta cứu lên tìm lý do báo ân quấn lấy ta dẫn luyện cấp có phải hay ? Hừ! Loại nữ mê trai như ta thấy nhiều! Đừng cho là Loạn Mã Tiên Sinh ta dễ bị gạt…”

      “Cứ như vậy, nữ mê trai, sau hẹn gặp lại~” Tiếng cười từ từ bay xa nhưng trong khí vẫn quanh quẩn tiếng lâu tiêu tan phảng phất cười nhạo Mỉm Cười Đau Đớn là “Tự mình đa tình” !

      Mỉm Cười Đau Đớn sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống, nàng giận đến hàm răng mài khanh khách rung động!

      Đáng giận! chẳng những chịu cứu nàng, còn cười nhạo nàng là nữ mê trai?

      Mỉm Cười Đau Đớn nắm chặt tay, tức giận đến xanh mặt. Nhưng nàng nhưng thể làm gì, bởi vì nàng bây giờ muốn leo ra bẫy căn bản là thể!

      Nàng nhục chí ngã ngồi trở về mặt đất, tiếp tục chờ đợi người chơi khác đến. Nhưng là theo thời gian nàng thất vọng…

      Kể từ khi cái kẻ khốn kiếp tự xưng “Loạn Mã Tiên Sinh” sau khi cái địa phương quỷ quái này căn bản cũng người qua! Cho đến khi chân nàng vết thương hoàn toàn khỏi hẳn cũng đợi được người chơi đến…

      Sắc trời dần tối, rất nhanh đến ban đêm.

      Nếu là bây giờ có người qua rừng cây u này nhất định nhìn thấy nữ giống quỷ từ dưới đất leo ra, ánh mắt sắc bén như kim châm trong tối phá lệ ánh lửa.

      Mỉm Cười Đau Đớn từ trong bẫy bò ra ngoài, nàng cắn chặc môi trong mắt lên vẻ thống hận.

      Loạn Mã Tiên Sinh phải ? Được rồi nàng nhớ kỹ ! Loạn Mã Tiên Sinh, chờ coi… Nàng nhất định bỏ qua cho !

      Cứ như vậy, chuyện của Mỉm Cười Đau Đớn cùng Loạn Mã Tiên Sinh từ giờ khắc này bắt đầu





      Kể từ sau kiện “Mê ” kia Mỉm Cười Đau Đớn luôn biến đổi trêu cợt Loạn Mã Tiên Sinh dùng tất cả biện pháp đem vài tiếng xấu đổ lên đầu Loạn Mã Tiên Sinh, có khi thậm chí tự mình ra trận “Đuổi giết” khiến cho Loạn Mã Tiên Sinh sợ hãi dứt.

      thời gian ngắn, Loạn Mã Tiên Sinh nhức đầu dứt, nghĩ mãi mà tại sao có bà điên tên “Mỉm Cười Đau Đớn” luôn là đuổi theo chết tha. Cái kẻ thần kinh ổn định kia sớm đem chuyện “Mê ” ném ra sau ót, huống chi lúc ấy nhìn thấy mặt người “Nữ mê trai” trong đầu tự nhiên bỏ đoạn trí nhớ này…

      Mỗi khi thấy Mỉm Cười Đau Đớn Loạn Mã Tiên Sinh luôn là tự động mà rét lạnh, chú ý hình tượng quay đầu bỏ chạy, trong miệng hô to :

      “Cứu mạng, có 1 bà điên đuổi theo giết người … “

      Từ đó, Loạn Mã Tiên Sinh hình tượng cao thủ xuống dốc phanh, bởi vì nguyên nhân “Hoa đào” quá thịnh, còn bị các người chơi bầu thành ‘đệ nhất đàn ông phụ lòng’ của Loạn Thế…

      Sau lại bị đuổi giết mấy lần Loạn Mã Tiên Sinh cũng học thông minh rồi. Mỗi khi thấy bóng dáng màu lam giống Mỉm Cười Đau Đớn trước tiên quay đầu bỏ chạy!

      Cái biện pháp này rất nhanh có hiệu quả rất nhiều lần Mỉm Cười Đau Đớn mới vừa nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh xuất muốn đuổi kịp nhưng lập tức thấy thấy bóng dáng.

      Mỉm Cười Đau Đớn khỏi tức giận. Người này làm sao chạy trốn nhanh như vậy? Cứ tiếp tục như vậy bắt được ,phải nghĩ cách khác…

      khi nàng loạn loan lên 1 mảnh suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh mấy người chơi qua rất khí thế ngất trời nghị luận.

      người trong đám người kia hùng tâm bừng bừng :

      ” Những cao thủ kia là lợi hại! Ta muốn lấy bọn họ làm mục tiêu, cố gắng vượt xa bọn họ! ngày nào đó ta cũng bò lên BXH cao thủ !”



      Những người còn lại lập tức cười lên ha hả:

      “Ngươi đừng có nằm mơ! Ngươi ngay cả Bách Đô còn chưa đến làm sao nhanh như vậy vào top 10 chứ?”

      “Đúng thế, đúng thế…..”

      “Ai, bất quá trở lại, mười cao thủ tựa hồ chỉ từng có người là Quân Tử Quá Lộ dùng ám khí…”

      Quân Tử Quá Lộ

      Nghe được cái từ này Mỉm Cười Đau Đớn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đầu óc nhanh tạo thành kế hoạch!

      Trong mắt của nàng xẹt qua tia chói sáng.

      sai! Nàng chẳng những là “Mỉm Cười Đau Đớn”, đồng thời nàng là “Quân Tử Quá Lộ” nhân duyên vô cùng tốt ! Tại sao nàng lợi dụng thân phận này theo tới gần Loạn Mã Tiên Sinh? Trước hết để cho Mỉm Cười Đau Đớn đuổi theo , sau đó để cho Quân Tử Quá Lộ cứu , chờ tiếp cận từ từ trả thù cũng muộn.

      Mỉm Cười Đau Đớn hai con mắt nhíu lại, khóe miệng vung lên vẻ nụ cười hồ ly giống như tu luyện trăm năm.

      Loạn Mã Tiên Sinh, hãy chờ xem! Đời này, nhất định trốn thoát lòng bàn tay của ta

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện : hoa đào trong truyền thuyết

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Trong 1 lần rất tình cờ, Mộ Khinh Hàn may mắn theo Phong Kỳ Dạ tới chỗ Lâm Vụ ở.

      Dưới lầu Lâm cư xá hoàn cảnh an tĩnh, hồi lâu chỉ thấy được thỉnh thoảng mấy cư dân ngang qua. Cho nên tới tới Mộ Khinh Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, khỏi có cảm giác bị lừa gạt. Nàng giãy dụa hồi lâu, rốt cục hướng bên cạnh Phong Kỳ Dạ ra nghi vấn của mình:

      “Dạ, đúng… em nhớ được trước kia , gần nhà Lâm Vụ có rất nhiều hoa đào…Làm sao bây giờ còn thấy được đóa?”

      Nhớ được lần, Phong Kỳ Dạ với nàng tại sao đến ở Lâm Vụ nhà. Đó là bởi vì gần nhà Lâm Vụ có rất nhiều người mê trai, mỗi khi đến thời điểm giang hồ loạn thành đống.

      Nhưng là tại sao nàng bây giờ lâu như vậy, cũng thấy được đóa hoa đào?

      Chẳng lẽ là Phong Kỳ Dạ muốn cùng nàng về nhà, cố ý lừa gạt nàng?

      Mộ Khinh Hàn nghĩ tới đây khỏi sinh ra mãnh liệt hoài nghi!

      “Hả? Hoa đào?” Phong Kỳ Dạ đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó rất là trấn định tự nhược trả lời

      có.”

      ?” Mộ Khinh Hàn tỏ vẻ rất hoài nghi.

      Phong Kỳ Dạ gật đầu, tròng mắt đen vẫn nhìn chăm chú vào phía trước hiểu đột nhiên xẹt qua:

      “uh, em nhìn, đây phải là tới rồi sao?”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn nghi ngờ theo ánh mắt Phong Kỳ Dạ nhìn nhưng nhìn thấy…

      bé tuổi chừng năm tuổi, đầu là 2 búi tóc như sừng cừu, cầm trong tay cây kẹo mút lớn bé hướng Phong Kỳ Dạ chạy tới, hàm răng còn chưa mọc đủ, miệng hô:

      ” Ca ca xinh đẹp, ca ca tới rồi …”

      bé rất hưng phấn mà nhào lên ôm lấy chân Phong đại soái ca, chợt cọ:

      “Ca ca rốt cuộc tới, Nữu Nữu đợi ca ca lâu lắm đó!”

      Mộ Khinh Hàn hết sức bất khả tư nghị trừng mắt nhìn:

      “Dạ, đây chính là cái …”

      bé tựa hồ nhận thấy được còn có người khác tồn tại, đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng Mộ Khinh Hàn, nhe răng trợn mắt lộ làm ra bộ hung ác:

      “Nhìn cái gì vậy! Ca ca là người của cháu, cho phép đoạt!”

      Mộ Khinh Hàn hắc tuyến.

      biết là lớn, hay là chung quanh hiệu quả truền vô cùng tốt, mới hét như vậy từ bốn phương tám hướng đột nhiên tuôn ra đoàn tuổi xấp xỉ bé, trước ôm lấy Phong Kỳ Dạ đẩy tiểu nương kia ra, đoàn đoàn bao vây lên, đám bất mãn kêu lên.



      Trong nháy mắt, đám ồn ào,ồn ào

      “Ai Phong ca ca là của bạn, Phong ca ca ràng là của mình!”

      “Là của mình! cho đoạt!”

      “Bạn tránh ra!”

      nhảm, ca ca ràng là của mình, mình muốn gả cho ca ca…”

      “Hu hu, Dạ ca ca ràng là của mình…” Thậm chí, chen chúc với người khác, rồi “Oa” tiếng khóc lên, tiếng khóc vang lên trong tiểu khu, đinh tai nhức óc…

      Lăng lăng đứng ở trong tiểu khu tràn ngập tiếng khóc cùng tiếng mắng, Mộ Khinh Hàn rốt cục đổ mồ hôi. Nàng như thể tin ánh mắt nhìn về phía Phong Kỳ Dạ nhưng nhìn thấy người kia nụ cười vẻ bất đắc dĩ.

      Nàng giống như có chút hiểu …

      Tại sao Phong Kỳ Dạ đánh chết cũng chịu tới nhà Lâm Vụ…

      Ạch! ra đây chính là dưới nhà Lâm Vụ có rất nhiều hoa đào trong truyền thuyết !

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện : JQ (gian tình) như thế nào bắt đầu

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Mộ Khinh Hàn ngã bệnh .

      Đều người ngã bệnh thích nhất là làm nũng nhất là con . Mộ Khinh Hàn chưa bao giờ tin tưởng loại truyền thuyết này nhưng là thần bệnh tật phủ xuống đầu của nàng, nàng phải tiếp nhận thực này.

      Đầu choáng váng Mộ Khinh Hàn mềm yếu vô lực nằm ở giường lăn qua lộn lại, sống chết cũng chịu nghe lời Phong Kỳ Dạ biết điều chút uống thuốc.

      “Khinh Hàn, uống thuốc có được ? Ngã bệnh phải uống thuốc mới có thể tốt?” Phong Kỳ Dạ nắm tay Mộ Khinh Hàn ôn nhu dụ dỗ , nụ cười bất giác mang theo vài phần khổ sở. cảm thấy bây giờ giống như là người ngu ngốc, cả loại chiêu số dụ dỗ trẻ con cũng lấy ra tại sao Mộ Khinh Hàn vẫn là chịu đáp ứng chứ?

      Mộ Khinh Hàn hất ra tay của , cuốn thân thể mềm yếu lầm bầm :

      …thuốc rất đắng, em muốn uống…”

      Phong Kỳ Dạ tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ nàng:

      “Thuốc đắng.”

      “Em tin! gạt người!” Lời còn chưa dứt Mộ Khinh Hàn cao giọng cắt đứt

      “Dạ gạt người, em mới tin !”

      “…” Phong Kỳ Dạ hoàn toàn im lặng.

      Nhìn Mộ Khinh Hàn giống như tiểu hài tử ở giường khóc lóc om sòm lăn lộn, Phong Kỳ Dạ lại vừa tức giận lại buồn cười, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:

      “Vậy em muốn như thế nào mới tin lời của ?”

      “Trừ phi uống lần cho em xem!” Ngã bệnh đại não luôn là thông, cho nên Mộ Khinh Hàn ra câu kia hoàn toàn là có trải qua cẩn thận suy tư mà là bật thốt lên.

      Phong Kỳ Dạ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Chỉ cần uống, em uống sao?” tiếp tục hỏi.

      sai.” Mộ Khinh Hàn gật đầu, trả lời như đinh chém sắt. Mặc dù đầu của nàng hơi choáng nhưng vẫn mở to đôi sáng đen nhìn .

      “Tốt… đây là em .” Nhận được Mộ Khinh Hàn bảo đảm Phong Kỳ Dạ chút do dự đem thuốc vốn là vì nàng chuẩn bị toàn bộ… ném vào trong miệng…

      Nào biết Mộ Khinh Hàn giây sau hắc hắc nở nụ cười:

      “Dạ đem thuốc uống hết… Thực ngốc, uống hết em cũng uống a…”

      Nàng miệng tràn ra nụ cười làm cho Phong Kỳ Dạ hai hàng lông mày nhếch lên, trong mắt của xẹt qua gì đó vẻ ý tứ hàm xúc . Song đợi nàng đắc ý Phong Kỳ Dạ đột nhiên đè lại hai vai của nàng chợt cúi người.

      “Ngô!” Mộ Khinh Hàn thất kinh nhưng phát môi mình bị cái gì mềm mại chạm lên. Nàng muốn giãy dụa nhưng bởi vì bị bệnh toàn thân vô lực chỉ có thể tùy ý cho Phong Kỳ Dạ muốn làm gì làm, nàng chỉ cảm thấy mấy viên gì trơn vào cổ họng của mình, bị buộc nuốt nuốt xuống, cảm giác khổ sở nhất thời ở nơi cổ họng tràn ngập ra.

      Phong Kỳ Dạ rời người mình khắc kia Mộ Khinh Hàn nhịn được ho khan, vừa tức giận trừng hướng người khác giả bộ như có chuyện gì xảy ra:

      mới vừa làm gì…”

      Phong Kỳ Dạ cười nhạt tiếng, hơi chút sửa sang lại áo:

      “Làm sao? Khinh Hàn em hài lòng sao? Chẳng lẽ muốn thêm lần?”

      “Dĩ nhiên phải!” Mộ Khinh Hàn mặt đỏ lên. biết có phải hay là bởi vì bị bệnh, cộng thêm gương mặt vốn là đỏ mặt nàng giận dữ mắng mỏ nhưng lại hóa thành loại còn chưa đủ.

      Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen nheo lại:

      “Vậy sao?”

      , muốn làm gì?” Mộ Khinh Hàn khẩn trương nuốt ngụm nước bọt.

      nghe lời dĩ nhiên phải tiếp nhận trừng phạt có đúng ?” Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen tràn đầy nụ cười nhưng thấy thế nào đều giống như hết sức quỷ dị…

      Mộ Khinh Hàn chỉ có thể lăng lăng nhìn Phong Kỳ Dạ từ từ đến gần nàng, hơi thở nóng rực cách mình càng ngày càng gần…

      “Đợi chút!” Mộ Khinh Hàn hữu khí vô lực gọi ngừng con sói phúc hắc.

      “Sao?” Phong Kỳ Dạ khiêu mi, trong giọng mang theo tia nhịn được.

      Mộ Khinh Hàn có chút sợ hãi co lại, yếu ớt lên tiếng:

      “Cái kia… em còn ngã bệnh… lây bệnh…”

      sao lây bệnh cho , em sao.” Phong Kỳ Dạ mỉm cười sau đó lại cũng chậm trễ dùng môi che lại cái miệng nhắn nhiều của nàng.

      “Ngô…” Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn. Môi mềm mại nóng bỏng chặt áp bách nàng, cọ sát lẫn nhau làm cho nàng trận run rẩy. Càng làm cho nàng tức giận chính là nàng ràng muốn giãy dụa nhưng là lại tự chủ được phối hợp với

      Sau đó…Sau đó…

      Ngày hôm sau, Mộ Khinh Hàn bệnh quả nhiên hoàn toàn khỏi hẳn …. Chẳng qua là kể từ ngày đó nàng cũng dám nữa lúc ngã bệnh làm nũng uống thuốc.



      ———-oOo———-

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :