1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 59 : Đại chiến trái cây

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên


      Thanh Long hạ xuống đến Lưu Tinh thành thời điểm ‘thành chiến’ khí thế ngất trời triển khai.

      76

      Vốn là gác ở sông bảo vệ dây kéo cầu thành nhắm cửa thành. Phó thành chủ quyết đoán phát hiệu lệnh trong nháy mắt mũi tên bắn lượt, ám khí đều xuất thoáng như mưa màu đen giống nhau rối rít rơi xuống, trong nháy mắt dưới thành tường mảnh chết tróc. Có thể bởi vì cách sông là nguyên nhân bảo vệ tường thành, quân đội của Thệ Thủy nhích tới gần được tường chỉ có thể phí sức hướng tường thành bắn tên mạnh, mặc dù tình cờ bắn trúng hai người. Nhưng rất ràng Lưu Nguyệt Tinh tạm thời chiếm thế thượng phong.

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Thấy trận này Liễu Tinh Ly khỏi hài lòng gật gật đầu, hổ là bang phái tay gây dựng, làm việc quả nhiên hữu hiệu.

      “Oa, rung động!” Mộ Khinh Hàn hai chân chấm đất liền phát Thanh Long có như trong tính toán biến mất mà là lần nữa bay lên! Người xuống trước là Liễu Tinh Ly khỏi ngẩng đầu hướng bầu trời hô to:

      “Này! Dạ Thanh Hàn, ngươi đâu vậy?”

      “Các ngươi trước ở chỗ này đánh, ta chính điện Chu Tước thành 1 chuyến!” Dạ Thanh Hàn thanh từ từ biến mất ở xa đám mây nhưng vẫn ràng truyền vào trong tai của bọn họ.

      Liễu Tinh Ly kỳ quái nhìn về phía Mộ Khinh Hàn:

      ta Chu Tước thành làm gì?”

      Mộ Khinh Hàn lắc đầu, tỏ vẻ biết chút nào. Vừa lúc đó tường thành thành viên nhìn thấy có người đột nhiên xuất tường thành, vội vàng cảnh giác xông tới. đợi Liễu Tinh Ly mở miệng giải thích, người trong đó vui mừng hô lên tiếng:

      “… A! Bang chủ! rốt cục trở lại!”

      “Uh, bây giờ tình hình chiến đấu ra sao?” Liễu Tinh Ly gật đầu, bỏ qua mới lời thăm hỏi xã giao, trực tiếp vào chủ đề.

      Nhắc tới thành chiến, mới vừa rồi mấy người lên tiếng cũng khỏi bối rối:

      “Bởi vì thành chiến lần này tới đột nhiên, rất nhiều huynh đệ có online cũng biết chuyện. Trước mắt chúng ta ở trạng thái bị động, mặc dù chúng ta tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng là…”

      “Nhưng là cái gì?” Liễu Tinh Ly cau mày hỏi, nghe cửa thành có người chạy vào truyền đến tiếng vang “Báo” ! Ngay sau đó thở hồng hộc địa hô to :

      “Phó bang chủ, xong rồi! Ám khí cùng mũi tên trong kho đủ nhiều! Sợ rằng chỉ có thể chống đỡ lát nữa… A! Bang chủ! trở lại!”

      tiếng to như vậy phần lớn người lực chú ý cũng bị hấp dẫn qua! Nhất thời tường thành

      “Bang chủ! Bang chủ! Bang chủ trở lại!”

      tốt quá!” Mọi người hưng phấn như thế, ồn ào mảnh.

      Thấy bang chúng có thời gian thư giãn lại bị phân tâm Liễu Tinh Ly vội vàng cao giọng hô:

      “Mọi người được phân tâm, tiếp tục chống trả!”

      Thành chiến, ý nghĩa việc thành bại cũng vào giờ khắc này quyết định. Bởi vì ở thành trong chiến đấu tử vong cách nào ở chiến trường sống lại. Như vậy mỗi người cũng chỉ có lần có cơ hội ra sân. Giả như thành chiến thất bại vậy bọn họ cực khổ thành lập lại thành như vậy còn lâu mới đấu lại được.

      Cho nên khi thành chiến bất kỳ thời khắc nào tuyệt được phân tâm!

      “Ok!”

      Liễu Tinh Ly thanh xuyên thấu tường thành, tin vui bang chủ trở về cộng thêm câu khích lệ, tường thành thành viên bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn tinh thần dâng cao, tinh thần đại chấn, lần nữa khẩn trương tập trung vào trong chiến tranh.

      Phó bang chủ Phiêu Lưu Bình ngón tay giữa đem công việc giao cho vị trưởng lão trong bang phái, sau đó sải bước hướng Liễu Tinh Ly vọt tới, mặt lộ sắc mặt vui mừng:

      “Ly, cậu trở lại!”

      Liễu Tinh Ly nghênh đón,hết sức khẩn cấp hỏi:

      “Bình, tại sao ám khí cùng mũi tên đủ? ràng mấy ngày hôm trước tôi mới cho người bổ sung mà!”

      “Thệ Thủy Vô Trần cái tên tiểu nhân hiểm!” Phiêu Lưu Bình sửng sốt, đột nhiên chửi ầm lên

      “Nhất định là ngày hôm qua khi Thệ Thủy tới phát thiếp mời thời điểm,phái người xâm nhập vào trong kho hàng chúng ta đem phần lớn ám khí mũi tên này đổi thành trái cây!”

      Giống như người vô đứng ở bên xem náo nhiệt Mộ Khinh Hàn nghe được “Vũ khí cũng bị Thệ Thủy đổi thành trái cây” câu này, khỏi “Xì” cười ra tiếng:

      ” Trái cây? Ha ha…” Nàng cười đến cơ hồ ngay cả nước mắt cũng ra, Thệ Thủy Vô Trần tên kia là có phát kiến “Mới”, ngay cả chiêu nham hiểm như vậy cũng có thể nghĩ ra được.

      “A? Vị này là…” Phiêu Lưu Bình nghe được trận tiếng cười như chuông bạc, ánh mắt rơi vào người Mộ Khinh Hàn khỏi hướng Liễu Tinh Ly nháy mắt

      “Ly , cậu khi nào cưa được 1 em xinh đẹp như vậy?”

      Cái Phiêu Lưu Bình này rất đứng đắn ! Lúc này còn giỡn? Liễu Tinh Ly bận rộn trừng mắt liếc cái, hết sức nghiêm túc :

      “Chớ có đùa, ấy là Lạc Tuyết Khinh Hàn!”

      “A! ra là chị dâu.” Phiêu Lưu Bình nghe vậy cả kinh, lập tức đối với Mộ Khinh Hàn nghiêm nghị kính cẩn.

      Phiêu Lưu Bình muốn tiếp tục hỏi tại sao Mộ Khinh Hàn lại ở chỗ này, chỉ nghe thấy nàng cười hì hì hỏi:

      “Trong kho mấy người bây giờ có còn những thứ trái cây kia , là những trái cây gì?”

      Phiêu Lưu Bình sửng sốt, suy nghĩ chút liền hồi đáp:

      “Còn. Có chuối tiêu, dưa hấu, sầu riêng, dứa, ớt… hình như chỉ có năm loại này…”

      ” ớt tựa hồ phải là trái cây phải?”

      “Cũng giống nhau, có gì dùng được!” Phiêu Lưu Bình phát ra tiếng thất vọng thở dài, tới đây khỏi lại là trận nghiến răng nghiến lợi

      “Thệ Thủy Vô Trần cái thằng nhóc kia! Lần sau gặp lại mình nhất định đem chặt ra mười tám đoạn!”

      Lại nghe thấy Mộ Khinh Hàn mỉm cười :

      “Ai những đồ này vô dụng?”

      “Ý của chị dâu là?” Phiêu Lưu Bình ngẩn ra vội vàng hỏi.

      “Chuối tiêu cùng dưa hấu ăn còn dư lại vẻném xuống có thể hãm hại người ngã xuống; sầu riêng cùng dứa có thể làm ám khí ném xuống, về phần ớt mài thành bột, 1 phần đun làm nước cay…” Mộ Khinh Hàn dừng chút, ánh mắt quăng hướng Liễu Tinh Ly cùng Phiêu Lưu Bình

      “Đúng rồi, người nào trong bang mấy người có thú cưỡi có thể bay?”

      Phiêu Lưu Bình chỉ chỉ Liễu Tinh Ly: “Ly có 1 con chim Ưng.”

      Mộ Khinh Hàn mỉm cười gật đầu:

      “A, tệ. Vậy có thể cỡi nó hướng đàu quân đội của Thệ Thủy rắc bột ớt phấn cùng nước ớt nóng xuống để cho mắt của bọn họ tiếp thu được tư vị cay xè… Hắc hắc…”

      “Quả nhiên là phương pháp tốt! hổ là chị dâu… là thông minh!” Phiêu Lưu Bình cao hứng vỗ đùi, liên tục sách sách than thở mấy tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người ra lệnh

      “Tới đây mấy người tới kho mang mấy cái hòm trái cây kia lên! Phải nhanh đó!”

      “Ok!”

      Rất nhanh tường thành chất đầy từng rương trái cây nếu phải thành chiến gần ngay trước mắt, mọi người còn tưởng rằng bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn muốn làm đại hội trái cây cơ đó.



      Mộ Khinh Hàn tới trước mặt cái hòm đựng chuối tiêu, bứt ra 1 trái động tác cực kỳ nhanh lột vỏ, cắn 3 miếng g nuốt trọn trong miệng sau đó vừa nhai vừa chạy đến bên tường thành núp ở dưới tấm chắn của cung thủ. Chỉ thấy ấy cùng cung thủ những thứ gì đó người kia nhận lấy vỏ chuối trong tay nàng đặt ở cung kéo! đạo màu vàng theo đường vòng cung hướng quân đội Thệ Thủy bay tới ! Chính xác… rơi xuống mặt đất…

      Khi chiến tranh quân đội Thệ Thủy hiển nhiên có chú ý tới chi tiết vỏ chuối này rất nhanh vỏ chuối nho này bị con giầy màu đen dẫm! Nhưng là chủ nhân đôi giày này bi kịch thấy dưới chân chợt trợt cả người như chó gặm bùn hung hăng hướng mặt đất ngã xuống! Bởi vì ngã phía sau mảnh người xông lên bị cước bộ của ngăn lại cũng bị ùn tắt! Cho nên quân đội đông nghịt này như hiệu ứng đô mi nô cứ vậy dây chuyền té ngã

      Người dẵm người, người áp người, tử vong vô số!

      Mộ Khinh Hàn hướng Liễu Tinh Ly cười tiếng ý cho bọn biết, lợi dụng trái cây là lựa chọn chính xác!

      tốt quá!” Liễu Tinh Ly là vui mừng quá đỗi, vội vàng phân phó xuống

      “Mọi người mau tới ăn trái cây! Sầu riêng cùng dứa cũng cần ăn, trực tiếp làm ám khí quăng ra ngoài!”

      Hài lòng chiếm được mảnh hưởng ứng, Liễu Tinh Ly vừa quay đầu đối với Phiêu Lưu Bình :

      “Bình, nơi này tựu nhờ cậy cậu rồi, mình rắc ớt!” xong, Liễu Tinh Ly thuận tay nắm túi ớt bên cạnh nhanh như chớp dường như lao xuống tường thành trong nháy mắt thấy bóng người.

      Cho nên rất nhan ở tường thành gác Lưu Tinh thành xuất màn quỷ dị như này..

      Thành viên Lưu Nguyệt Tinh Tiễn cũng dừng lại công kích chỉ dùng tấm chắn che ở trước mặt ngồi ở tường thành, mỗi người cầm quả dưa hấu, nhàn nhã gặm lên.

      Ở dưới thành tường bang chúng Thệ Thủy đau khổ tiến công cũng choáng váng! Bọn họ làm gì thế? Thành chiến khẩn trương như vậy, người Lưu Nguyệt Tinh Tiễn lại còn có tâm tư ăn trái cây?

      Bất quá thời gian dài lộ mặt dưới ánh nắng chói chan còn chưa được khắc nghỉ ngơi chẳng qua là cơ giới tái diễn động tác bang chúng Thệ Thủy nhìn thấy dưa hấu đỏ nhiều nước kia khỏi có chút miệng khô. Tại sao mình phải là thành viên bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn chứ? Bọn họ kìm lòng được nuốt ngụm nước bọt trong lòng thầm sinh ra đố kỵ cùng bất mãn, tại sao bọn họ phải liều mạng như vậy, còn đối với phương có thể nhàn nhã gặm trái cây chuyện phiếm?

      Cứ như vậy, người Thệ Thủy sĩ khí khỏi sa sút nhiều, ngay cả công kích cũng mang mấy phần yên lòng!

      Cho nên, cơ hội tới!

      Thấy bang chúng Thệ Thủy ý chí sa sút vội vàng đem vật cầm trong tay vỏ dưa hấu , vỏ chuối đặt ở cung, rồi quả kia ném mạnh lôi kéo xuống! Trong phút chốc bầu trời Lưu Tinh thành xuất màu vàng, màu xanh bay lên rơi xuống tựa như pháo hoa loại sáng lạng!

      Bang chúng Thệ Thủy thấy chút đồ quái dị hướng bọn họ ném tới khỏi thất kinh, muốn tránh lại phát chỗ có thể trốn! Chờ bọn họ nhìn thấy nện vào người mình bất quá là vỏ trái cây chút có chút nào lực sát thương nào tâm tình bị đè nén trong nháy mắt bộc phát chiến trường mảnh tiếng mắng:

      “Má! Nguyên lai là vỏ chuối cùng vỏ dưa hấu! Hù chết Lão Tử !”

      “Lưu Nguyệt Tinh Tiễn làm người thất đức, lại ném loạn đồ bỏ !”



      Người Thệ Thủy hiển nhiên còn có dạy dỗ thêm, lại thèm để ý chút nào vỏ trái cây rồi giẫm! Kết quả có thể nghĩ…

      Tiếp theo vang lên tiếng mắng lại càng vang tận mây xanh….

      “Ngươi dẵm lên đầu của ta !”

      “Khốn kiếp, ngươi có thể hay bước ! Mắt bị mù à?”

      “NND, ngươi tránh ra chút!”
      ...
      Tìm kiếm với từ khoá:
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_post_thanks.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_user_profile.gif
      2 thành viên gởi lời cảm ơn nashiki96 về bài viết : blucherry, bluerose167
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif


      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/icons/misc/heart.gif 26.12.2013, 21:30
      http://***************.com/downloads/avatars/458820_1395394419.jpg
      nashiki96

      Lớp phó kỷ luật
      http://***************.com/images/ranks/lqd_6.gif
      Ngày tham gia: 25.07.2013, 16:52
      Tuổi: 21 http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_gender_female.gif
      Bài viết: 443
      Được thanks: 306 lần
      Điểm: 9

      http://***************.com/images/icons/misc/heart.gif Re: [Võng du] Loạn thế giang hồ - Phong Hiểu Hàn - Điểm: 11
      59.2

      Ánh sáng tử vong ngừng giăng giăng trong đám người vốn quân đội là có trật loạn thành đống! Chờ bang chúng Thệ Thủy hiểu được là chuyện gì muộn

      Chỉ thấy bầu trời có đám gì màu đen hướng bọn họ bay tới…

      “Gì này? Lại muốn hướng chúng ta ném vỏ trái cây à? đám…” nửa bọn bang chúng Thệ Thủy cười ra, giây sau bọn họ cũng hoảng sợ trợn tròn cặp mắt!

      Mọi người toàn thân đầy gai, sầu riêng và dứa chút lưu tình nện xuống! trời rơi đầy trời mưa trái cây…

      Ầm ầm …

      Mặt đất mở ra cái lỗ thủng to! Bụi đất bay lên đầy trời chiến trường trong nháy mắt bị mảnh cuồn cuộn bụi mù vây lấy! Tiếng kêu cứu lại càng nhiều…

      “Cứu mạng… “

      “Mau tránh ra!”



      Lúc này, bầu trời vang lên tiếng kêu của vật gì đó, Liễu Tinh Ly ngồi chim Ưng cao nhìn xuống đem từng gáo nước ớt đổ xuống! Rồi thành kia ngừng rơi xuống sầu riêng dứa, trận nước màu đỏ rầm rầm rơi xuống.

      Bang chúng Thệ Thủy tầm mắt sớm bị bụi mù làm cho mơ hồ, chút chú ý tới ánh mắt mình bị dính vào nước ớt nóng, đợi khi thân thể sinh ra khác thường mới ràng phát giác ổn!

      “Ai nha! Ánh mắt đau quá, ta nhìn thấy !”

      “Quá cay!”

      Bụi mù cuồn cuộn, nước ớt nóng công kích, bang chúng Thệ Thủy bị đầu váng mắt hoa chỉ có thể như con ruồi chạy loạn, cẩn thận dẫm lên đồng đội mình cứ như vậy dũng hy sinh…

      Với trận đại chiến trái cây này bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn có lẽ toàn thắng!

      Đứng ở tường thành xem chiến cuộc Phiêu Lưu Bình thấy màn như vậy, khỏi đắc ý cười lên ha hả. Nhưng đợi cười đủ, trong thành viên của bang vội vả xông lên thành tường, trong miệng vừa hô:

      xong! xong rồi! Phó bang chủ, xong!”

      Phiêu Lưu Bình bây giờ đại khái sợ nhất nghe được đúng là từ “ xong” này tựa như hiên tại nổi gân xanh, đè nén kích động nhìn về bang chúng kia:

      “Cái gì tốt?”

      Chỉ nghe người kialòng như lửa đốt : “Phó bang chủ, chúng ta phát Thệ Thủy Niên Hoa thế nhưng mang theo nhóm người ở thành tường đào hào cũng nhanh sắp xuyên vào từ dưới mặt đất tiến vào!”

      “Mụ nội nó! Ta còn suy nghĩ là tên Phó bang chủ đồ bỏ Thệ Thủy Niên Hoa kai ràng dẫn đầu tại sao thấy đâu? ra là giương đông kích tây!” Phiêu Lưu Bình nhịn được nhịn được nắm chặt hai tay chửi ầm lên

      “Mau dẫn nhóm người đem cái tênThệ Thủy Niên Hoa…”

      “Đợi chút.” bên Mộ Khinh Hàn đột nhiên nhàn nhạt mở miệng cắt đứt lời .

      Phiêu Lưu Bình sửng sốt, giải thích được nhìn về phía kia:

      “Sao? chị dâu là…” Chẳng lẽ ấy lại có cái kế sách gì mới?

      “Thệ Thủy Niên Hoa để lại cho tôi đối phó.” Mộ Khinh Hàn thản nhiên cười tiếng, đáy mắt xẹt qua tia hàn quang. Tay nàng tung lên, ánh sáng lạnh um tùm của Băng Thiên Tuyết Vũ Kiếm xuất ở trong tay của nàng.

      “Tốt.” Phiêu Lưu Bình tò mò hỏi

      “Bất quá, chị dâu tính toán như thế nào?”



      Mộ Khinh Hàn khóe môi nhếch lên

      “Tới vừa ra người giữ cửa đó cho vạn người thể khai thông!”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 60 : Chật vật rồi chết



      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên


      Trong địa đạo tối như mực đưa tay thấy được năm ngón chỉ có tiếng xột xoạt tiếng đào đất cùng tiếng Thệ Thủy Niên Hoa thỉnh thoảng phiền não thúc giục vọng lên phá lệ vang dội này

      “Mấu người đào mau lên! Động tác chậm quá, đợi đến khi toàn quân bị diệt cũng biết chuyện gì xảy ra!”

      “Nhanh lên chút, phải là đào cái địa đạo thôi sao sao lại lâu như vậy? lũ ngu ngốc!”

      “Này? Làm sao dừng lại rồi? Nhanh lên chút! Chớ có biếng nhác!”

      “…”



      Bị Thệ Thủy Niên Hoa chỉ huy bang chúng Thệ Thủy ngừng kêu khổ. Đào buổi sáng bọn họ miệng lưỡi khô héo, mệt mỏi toàn thân đau nhức, y phục sớm bị ướt đẫm mồ hôi. Om sòm thế làm cho người ta cảm thấy phiền chán nhưng bởi vì tình thế cấp thiết cho nên cũng có người nào dám phản bác câu.

      về, Thệ Thủy Niên Hoa người này đúng là kẻ ngu ngốc, người trong bang có kỹ năng đào gọi, phái những người cao thủ đứng đầu gọi đào đất!

      Bọn bang chúng này mặc dù cả đám đều cao thủ kiếm hệ tinh thông, đao hệ tinh thông nhưng bọn phải là kẻ yinh thông đào đất! Thệ Thủy Niên Hoa hiển nhiên biết đào đất cũng là loại kỹ năng …. nhưng vẫn hiểu còn bộ “Trừ ta ai hiểu”, sau đó rất ngạo mạn mà đem nhóm cao thủ trong bang này cũng triệu tập lại… Cho nên, khư khư cố chấp đem đào đất cho cao thủ, còn cho người cấp thấp đẩy ra chiến trường có thể chậm sao? biết chiến thuật như vậy là mầm mống của thất bại hay sao…



      Vừa đào hồi lâu, hầm ngầm vẫn là đen mảnh. Thệ Thủy Niên Hoa cảm xúc càng ngày càng phiền não, khi chịu nổi muốn chửi mắng đám bang chúng kia tay ngừng lại người cao hứng phấn chấn từ phía trước truyền đến

      “Phó bang chủ! Nhìn thấy ánh sáng!”

      Thệ Thủy Niên Hoa cả kinh cũng có kịp phản ứng:

      “Cái gì?”

      “Ta thấy ánh sáng! Hầm ngầm… Hầm ngầm đào xong…”

      Lời còn chưa dứt Thệ Thủy Niên Hoa chẳng phân biệt thực hư mà mọi người nghe thấy xong hai mắt sáng lên dường như vọt tới trước. Cho nên khắc kia trong địa đạo tràn ngập tiếng mắng ai oán.

      “Ai u, người nào đem ta đẩy thế?”

      “Cái tên hỗn đản nào d ẫm đầu của ta?”

      “Á! Người thần kinh à, sao bước ? “





      Thệ Thủy Niên Hoa giống như có nghe thấy tiếng kêu rên bất chấp tất cả túm lên trước lấy cái xẻng của người đào đầu tiên xúc mạnh đâm ra chỗ có ánh sáng

      Rầm!

      Bị đào bùn đất thoáng cái tản ra, lộ ra cái lỗ lên lớn

      Thệ Thủy Niên Hoa vui mừng quá đỗi chút suy nghĩ cứ như vậy ngoi đầu ra ngoài!

      Nhưng là…

      đợi thấy ngoài cảnh vật, đầu bị cái vật cứng gì hung hăng đập cái! Ngay sau đó đỉnh đầu vang lên giọng nữ mang theo nghi vấn ôn nhu:

      “A? Lạc tỷ tỷ… Làm sao em cảm thấy được dưới chân có đồ gì mềm mại?” Chủ nhân của thanh sửng sốt chút tiếp theo phát ra tiếng thét chói tai

      “Trời ơi! Đầu người!”

      Thệ Thủy Niên Hoa chỉ cảm thấy đầu bị cùng vật hung hăng đập nhiều làm trận đầu váng mắt hoa! đợi biết chuyện gì xảy ra tựu ràng phát thanh máu hết trong lòng ngạc nhiên mắng tiếng “KAO”, cũng bị tử vong truyền tống đến ngoài chiến trường!

      Đây là chuyện gì xảy ra?

      Trước đó lâu…

      Mộ Khinh Hàn theo lời chỉ dẫn của 1 thành viên bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn thuận lợi tới nơi mà nghe là Thệ Thủy Niên Hoa đào, suy tư nên như thế nào tìm kiếm được chính xác chỗ Thệ Thủy Niên Hoa đâò lại nghe thấy phía sau truyện tới giọng nữ vui mừng:

      “Lạc tỷ tỷ, trùng hợp! Tỷ tại sao lại ở chỗ này…”

      Mộ Khinh Hàn quay đầu nhìn lại, bóng dáng màu xanh biếc đập vào mi mắt. thiếu nữ đứng cách nàng xa trong tay của nàng cầm bích tiêu trong suốt, trong mắt tràn đầy vui mừng khi gặp lại bạn tốt sau bao ngày xa cách gặp lại.

      “Á? Vân Ảnh? Em cũng ở nơi đây?” Mộ Khinh Hàn có chút kinh ngạc.

      “Dạ…” Vân Ảnh Tiêu Sanh gật đầu lộ ra vẻ có chút ảo não,

      “2 em tên kia đem hồi thành phù của em dùng, em cứ vậy ..là chính mình lâu rốt cục trở lại gần trong thành. nghĩ tới vừa mới đến cửa hàng mua hồi thành phù nghe thấy tin tức thành chiến sau đó thành ra trong thành…”

      ra là như vậy.”

      Vân Ảnh Tiêu Sanh lại hỏi: “Kia… Lạc tỷ tỷ còn tỷ?

      Mộ Khinh Hàn ánh mắt ở chung quanh thành tường quét nhìn, nghe Vân Ảnh Tiêu Sanh hỏi như vậy thuận miệng đáp:

      “Chị á? nghe Thệ Thủy Niên Hoa mang theo nhóm người đào hào cho nên chị chờ đám này ra ngoài…”

      “Nga, ra là như vậy.” Vân Ảnh Tiêu Sanh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, có chút mong đợi hỏi

      “Có cần em hỗ trợ hay ?”

      Nhiều người thêm phần lực lượng như vậy đối phó với đám Thệ Thủy Niên Hoa kia cũng dễ dàng chút, Mộ Khinh Hàn dĩ nhiên từ chối, cho nên rất sảng khoái đáp ứng:

      “Tốt.”

      “Dạ, nhưng em đây là như thế nào làm…” Lời còn chưa dứt Vân Ảnh Tiêu Sanh đột nhiên cảm thấy dưới chân giống như có cái gì mềm mại động đẩy chân của nàng làm cho nàng thấy cảm giác vô cùng thoải mái.

      “Á? Lạc tỷ tỷ… Làm sao em cảm thấy dưới chân có đồ gì mềm mại?” Nàng cau mày nghi ngờ , vừa cúi đầu hướng dưới chân nhìn lại, tiếp xúc đến đồ mặt đất kia gương mặt thất sắc hét ầm lên

      “Á!!! Đầu người!”

      Kinh hoảng quá nên Vân Ảnh Sanh Tiêu cũng chẳng quan tâm gì cứ hướng về phía đầu đột nhiên từ mặt đất nhô ra mãnh liệt đạp! ! !

      Sau khi nàng đập mạnh mười mấy lần chân sau dưới chân của nàng đột nhiên toát ra bạch quang của tử vong, đầu người kia biến mất…

      Chuyện gì xảy ra? Tử vong?

      Vân Ảnh Tiêu Sanh sửng sốt từ từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, hậu tri hậu giác tự nhủ:

      “Cái gì chứ? Em mới vừa giống như giết chết người?” Định thần nhìn lại ràng phát dưới chân của mình mép có cái lỗ thủng to!

      “Lạc tỷ tỷ, mau nhìn!” Vân Ảnh Tiêu Sanh chỉ vào chỗ kia thét chói tai nhảy ra.

      Mộ Khinh Hàn trong mắt lên vẻ kinh ngạc, nhanh chóng lên trước, ánh mắt ngắm xuống dưới nhất thời vừa mừng vừa sợ:

      ra là bọn mấy tên ọc đào đất ở chỗ này.”

      Lại đến đám người mồ hôi đầm đìa trong hào kia là bị Thệ Thủy Niên Hoa giẫm phải chân bị hung hăng đẩy ngã ở bên, đợi bọn họ biết chuyện gì xảy ra nhìn thấy trong hào đột nhiên sáng lên đạo sáng ngời dị thường bạch quang của người tử vong, làm bọn họ nhất thời mắt mở ra!

      Mấy tên bang chúng Thệ Thủy thất kinh chờ trước mắt bạch quang biến mất thấy gì nữa bọn họ mới ràng phát hiệnđã có 1 cửa hào cười đến ngọt như Đường Quả.

      “Ngươi…Ngươi các ngươi…” Bọn cao thủ này đào lâu như vậy sớm hữu khí vô lực nhìn thấy Mộ Khinh Hàn khắc kia,thế nhưng quên chuyện chạy trốn, sắc mặt trắng bệch!

      Mộ Khinh Hàn hướng về người phía trong hào vẫy vẫy tay, vẻ mặt vô hại cười:

      “Này, đào đất tư vị rất thoải mái nhỉ? “

      xong! Mọi người chạy mau!”

      Trong hào biết là người nào la tiếng,người ở bên trong mới chợt tỉnh ngộ lại thất kinh hướng cửa ra vào đằng kia chạy trốn !

      Bọn bang chúng Thệ Thủy này quay đầu bỏ chạy, Mộ Khinh Hàn bất ngờ. Nàng vốn là cho là bọn họ từ trong đó nhảy ra cùng nàng vật lộn phe, nghĩ tới…

      “Bọn tiểu quỷ nhát gan! Lại trốn!” Mộ Khinh Hàn tức giận tới mức dậm chân, bất đắc dĩ cửa kia quá nàng cách nào trui mà đuổi theo.

      khi nàng vừa vội có thời điểm nhẫn nại tiếng tiêu du dương truyền vào trong tai của nàng.

      Mềm như nước chảy mây trôi tiếng tiêu tựa như nhàng du dương lắng đọng rất dễ nghe làm cho Mộ Khinh Hàn trong nháy mắt có loại cảm giác tựa như lâm vào thế ngoại đào viên

      Tiếng tiêu này…

      Nàng men theo tiếng tiêu nhìn lại mới phát người thổi tiêu dĩ nhiên là Vân Ảnh Tiêu Sanh! Nhìn nhìn lại đám người kia mọi người ngưng chạy trốn đứng tại chỗ lộ bộ dáng đầu váng mắt hoa.

      Kĩ năng gây choáng váng!

      Mộ Khinh Hàn sửng sốt đợi nàng nhớ được tiêu trong tay Vân Ảnh Tiêu Sanh thêm vào hiệu quả choáng váng trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.

      “Vân Ảnh, tiêucủa em là lợi hại!” Nàng tự đáy lòng cảm thán .

      “Ha ha, tính thế, là làm phiền Lạc tỷ tỷ lần đó đưa ta.” Vân Ảnh Tiêu Sanh dừng lại thổi tiêu, bởi vì bị người khác khích lệ mặt khẽ đỏ lên. Đột nhiên nàng giống như là nhớ ra cái gì đó, vừa vội vàng :

      “Đúng rồi, thời gian kéo dài chỉ có chút như vậy mà hiệu quả định thân cũng rất dài, Lạc tỷ tỷ nhớ căn chuẩn thời gian!”

      “OK!” Mộ Khinh Hàn gật đầu, chần chừ mở túi đựng thú cưng, kéo tiểu hồ ly ra ngoài, quơ quơ đem nó lay tỉnh.

      “Sao thế này? Hu hu đùi gà của tôi…” tiểu hồ ly mơ mơ màng màng lầm bầm tiếng, tiểu móng vuốt xoa mắt buồn ngủ mông lung còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ. Nó bất mãn lắc lắc đầu nghiêng cái, vừa muốn ngủ thiếp .

      Mộ Khinh Hàn bất đắc dĩ chỉ đành phải dùng sức lắc lắc nó:

      “Tỉnh , tiểu Thần! Nhanh lên chút phóng hỏa đem trong mấy người kia đốt nào!”

      “Sao?” Tiểu hồ ly giơ lên mí mắt còn năng trịu mơ hồ “Nha” tiếng, kéo cái đuôi lông mềm như nhung từ từ tới trước cửa hào sau đó cứ như vậy mơ mơ màng màng hướng trong đó phun ra ngụm tam vị chân hỏa!

      Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt đem hào hẹp lan rộng, cả hào thành 1 biển lửa! Nghe bên trong ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết Mộ Khinh Hàn hài lòng vỗ vỗ tiểu hồ ly:

      “Tiểu Thần… làm rất khá!”

      “Dạ… Vậy con có thể tiếp tục ngủ chưa?” Tiểu hồ ly ngáp 1 cái, buồn ngủ hỏi, cái đuôi ở phía sau ngừng lay động.

      “Có thể, ngủ .” Mộ Khinh Hàn vừa dứt lời,tiểu hồ ly cũng cái lắc mình bò lại vào trong làm cho nàng lại là trận im lặng.

      Thệ Thủy Niên Hoa chết vậy chắc đây là những tinh ! Tướng lĩnh mất lưu lại bầy người ô hợp có người lãnh đạo như vậy tấn công coi như xong , còn có cái ý nghĩa gì chứ?

      Cho nên với thành chiến mà khi công thành tướng lĩnh tử vong ý nghĩa là công thành thất bại!

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 61 : Kết cục định cục

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      [hệ thống]: Trong thành chiến giữa Lưu Tinh thành tướng lĩnh Thệ Thủy Niên Hoa của Thệ Thủy ngoài ý muốn bỏ mình, Thệ Thủy thiên hạ bị đánh bại Lưu Tinh thành toàn thắng!

      Thông báo truyền ra vốn là bang chúng Thệ Thủy còn đau khổ công thành ở cửa trợn tròn mắt đợi bọn họ biết việc gì cũng bị truyền tống liên tiếp văng ra khỏi chiến trường!

      38

      Thệ Thủy thiên hạ bại!

      Lưu Tinh thành tường thành phát ra trận hoan hô vang tận mây xanh tiếng cơ hồ đem hết thảy bao phủ!

      …Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Mà lúc này đây trong Lạc Nhưng lâu Chu Tước thành.

      Loạn Mã Tiên Sinh mới vừa nghe thấy tin tức kia nhịn được tại chỗ cười ra tiếng:

      “Ha ha, cái tên Thệ Thủy Niên Hoa vô dụng, nhanh như vậy bị Liễu Tinh Tinh giết chết! Liễu Tinh Tinh rất giỏi!”

      Đứng ngồi yên Thệ Thủy Vô Trần nhìn Loạn Mã Tiên Sinh cười đến còn thiếu nước đất lăn lộn trán nổi gân xanh, cơ hồ từ chỗ ngồi đứng phắt lên!

      Thệ Thủy Niên Hoa cái tên kia quả nhiên là ngu ngốc! Sớm biết, cũng đem chuyện quan trong như vậy phó thác cho Thệ Thủy Niên Hoa! Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn, đều do người đàn bà kia…

      ánh mắt hung hăng bén nhọn như lưỡi dao quét hướng ngồi ở bên Mỉm Cười Đau Đớn bình tĩnh uống trà, hận thể đem ta xé nát. Mỉm Cười Đau Đớn giống như cảm nhận được Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt tàn bạo, tay lắc cái khép lại chén nắp ly trà thả vào bàn hướng Thệ Thủy Vô Trần lạnh nhạt mỉm cười:

      “Thệ Thủy thành chủ như thế nào? Ngài đối với thông báo kia có ý kiến gì ?”

      Nữ nhân này! ta đây là cái ánh mắt gì? ràng là cười nhạo mình biết tự lượng sức mình! được tuyệt đối thể để cho ta đắc ý!

      chớ đắc ý!” Thệ Thủy Vô Trần hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cưỡng chế lửa giận trong lòng

      “Chỉ là Lưu Tinh thành, kế tiếp còn có Thanh Long thành cùng Bạch Hổ thành cho nên … ta còn có thua!”

      “Vậy sao? Thệ Thủy thành chủ là chỉ thành chủ Huyền Vũ thành giúp ngài ra mặt?” Mỉm Cười Đau Đớn đáp lại tiếng cười thong dong ứng đối

      “Vậy chúng ta… mỏi mắt mong chờ!”

      Thệ Thủy Vô Trần như đinh chém sắt :

      “Dĩ nhiên! Ta là tuyệt đối thua!”

      Làm người thể nóng vội

      Thệ Thủy Vô Trần dùng kinh nghiệm bản thân mới ra đạo lý này.

      chuyện quá cuồng vọng quá tuyệt đối kết quả thường thường là bi thương thê thảm. Sau giây mới “Tuyên ngôn” như thế nhưng giây sau sắc mặt của đột nhiên đại biến .

      Bởi vì, thông báo làm vô cùng thống hận của hệ thống lần nữa chói tai vang lên.

      [hệ thống]: Chu Tước thành đối với Huyền Vũ thành tuyên chiến, Bạch Hổ thành và Thanh Long thành kết làm đồng minh. Huyền Vũ thành bại thành chủ ý đồ nhiễu loạn an ninh Hoa Hạ bị tru diệt, 1 thời đại tới !

      [hệ thống]: thành chiến Thệ Thủy thiên hạ thua, bị hệ thống cưỡng chế giải tán, thiên hạ có bữa tiệc nào tàn, từ nay thiên hạ còn bang Thệ Thủy nữa





      Bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu! Thệ Thủy Vô Trần ngờ rằng tỉ mỉ bày kết quả thế nhưng nhanh chóng là tan rả !

      Hết thảy thành lịch sử! Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Mà lịch sử luôn là thuộc về người thắng ! Thệ Thủy Vô Trần thành điểm đen của lịch sử!

      Thệ Thủy Vô Trần hai mắt thất thần được ngã ngồi ghế, quả thực tin lỗ tai của mình trong miệng lẩm bẩm:

      “Làm sao… Làm sao có thể…”

      tỉ mỉ thiết kế mưu kế làm sao lại dễ dàng như thế bị phá hủy chứ?

      Xong … xong rồi! Bang phái tay gây dựng cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát! Hết thảy xong!

      ống tay áo dùng sức đảo qua chén bàn binh binh bàng bàng toái rơi đất.

      Mỉm Cười Đau Đớn bất động thanh sắc nhìn mặt đất g mảnh kia khóe miệng vung lên nụ cười. Nàng cũng gì, cũng là Loạn Mã Tiên Sinh nhìn có chút hả hê cười lớn:

      “Ha ha ha, Thệ Thủy Vô Trần mới vừa rồi ngươi phải định liệu trước sao? Làm sao bây giờ sắc mặt trở nên khó coi như vậy? Sách sách bây giờ ngươi nên tâm phục khẩu phục rồi chứ?”

      Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt xanh mét, dùng ánh mắt hung ác trông chừng Mỉm Cười Đau Đớn khó khăn từ trong kẽ răng nặn ra câu :

      “Là ….Mỉm Cười Đau Đớn! Côkhông giữ lời hứa! Là hại ta kế hoạch thất bại !”

      “Chính mi sai lầm rồi.” Mỉm Cười Đau Đớn cười nhạt sửa cho đúng

      ” Đem mình thất bại của mình đổ trách nhiệm người ta. Ta mới vừa qua là ‘Mỉm Cười Đau Đớn ta cho tới bây giờ đều ở phối hợp với kế hoạch của mi phải sao? Ta còn đem Lạc Ngưng lâu cho mi mượn!” Đơn giản vài câu chữ đẩy trách nhiệm còn mống.

      …’ Thệ Thủy Vô Trần hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt đốt ngón tay trắng bệch, đột nhiên gầm lên lên tiếng

      “Mỉm Cười Đau Đớn! chớ đắc ý! Ta thua, cũng chiếm được chỗ tốt gì!”

      “Ha hả, mi cho rằng ta là vì chút ‘Chỗ tốt’ như vậy ? Mi sai lầm rồi. Huống chi…mi cấp cho ta tiền đặt cọc đủ giao phí sửa chữa hôm nay sao?” Mỉm Cười Đau Đớn ánh mắt quét qua bốn phía chung quanh nhìn lần cười đến mặt mày cong cong, chút đau lòng nào.

      Mục đích của nàng… phải là vì tìm thú vui trong cuộc sống sao? Nếu cũng “Phối hợp” với Thệ Thủy Vô Trần làm cuộc chơi nhàm chán như vậy.

      LỜi của Mỉm Cười Đau Đớn hóa thành châm ngừng chọc vào chỗ đau của Thệ Thủy Vô Trần.

      Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt càng phát ra hung ác, thần sắc trong mắt phảng phất bị đè nén như núi lửa sắp phun trào.

      …..”

      “Tốt lắm, nếu trò chơi này kết thúc. Như vậy đám bang chúng ô hợp cũng nên tự tìm lối ra .” Mỉm Cười Đau Đớn nhàn nhạt cắt đứt lời , từ từ đánh tay ba cái.

      Tiếng đánh tay vang lên khắp 4 phía Lạc Ngưng lâu trong nháy mắt thang lầu còn chật ních người Thệ Thủy bao gồm cả Bích Linh Vận còn ngất ở đất đều bị truyền tống bao lại trong nháy mắt bị “Đuổi” ra khỏi Lạc Ngưng lâu!

      Thệ Thủy Vô Trần kinh hãi, bối rối nhìn về bốn phía lại phát trong Lạc Ngưng lâu có “Người mình” ! lảo đảo lui về phía sau bước táo bạo lên tiếng:

      “Mỉm Cười Đau Đớn con đàn bà ăn cây táo, rào cây sung!”

      Mỉm Cười Đau Đớn khóe miệng hơi gấp:

      “Ai, cũng thể lung tung. Giao dịch kết thúc, ta dọn dẹp ‘Đồ bỏ ’, cũng là đương nhiên?”

      …..”

      “Chớ cùng ta nhiều lời kế tiếp nên đến phiên chúng ta!” Thệ Thủy Vô Trần lời còn chưa dứt bị Loạn Mã Tiên Sinh cười lạnh cắt đứt.

      Thệ Thủy Vô Trần kinh ngạc ngẩng lên đầu chỉ nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh, Mộ Thần cùng Tiêu Bách đối với hận thấu xương “Cười gian” , ma quyền sát chưởng từ từ hướng tiến tới gần.

      Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng của Thệ Thủy Vô Trần, vừa sợ sợ lui về phía sau mấy bước, lại bị phía sau lan can ngăn cản cước bộ. Mắt thấy Loạn Mã Tiên Sinh ba người càng ép càng gần khỏi kinh hoảng lên .

      Mặc dù là cao thủ bảng xếp hạng nhưng đối ba là rất khó khăn…

      Thệ Thủy Vô Trần cắn răng cái khi Loạn Mã Tiên Sinh rút ra cung tên cách còn có bước ngắn đột nhiên hướng bàn nắm lên cái gì đó hướng bọn họ dùng sức ném!

      “Loạn Mã huynh … cẩn thận!” Tiêu Bách vội vàng kêu to lên, làm Loạn Mã theo bản năng đưa tay ngăn chặn, chờ đem “Đồ” tiếp được thời điểm lại phát đây chẳng qua là cái chén có chút lực sát thương nào!

      lần nữa vừa nhìn phía trướ, mới phát Thệ Thủy Vô Trần từ lầu nhảy xuống bỏ trốn mất dạng. Trong Lạc Ngưng lâu nào có bóng dáng Thệ Thủy Vô Trần!

      Loạn Mã Tiên Sinh trong mắt lên vẻ gấp gáp muốn đuổi theo, lại bị Mỉm Cười Đau Đớn ngăn cản, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là căm giận dậm chân mắng to:

      “Phi! Cái con rùa Thệ Thủy hèn hạ vô sỉ, đánh lại bỏ chạy! là nhát chết!” vốn là cho là Thệ Thủy Vô Trần vẫn là có chút cốt khí cho dù còn dư lại mình cũng theo chân bọn họ liều mạng nghĩ tới…

      chạy như vậy cam lòng!” Tiêu Bách tức giận phun lên .

      Mộ Thần có kích động như bọn họ chẳng qua là thở dài tiếng:

      “May là Khinh Hàn vừa bắt đầu có nhìn đúng người này… Chuyện gây nên đúng là làm người ta giận sôi!”

      “Tính toán gì… chỉ sợ sau này cũng ngóc lên nổi nữa đâu.” Mỉm Cười Đau Đớn cười nhạt đối với Thệ Thủy Vô Trần chạy trốn thèm quan tâm.

      “Lời là như vậy…” Loạn Mã Tiên Sinh nghiến răng nghiến lợi, mặc dù như thế nhưng cứ như vậy chạy mất trong lòng vẫn là cam lòng!

      Vừa buồn bực vui trong chốc lát Loạn Mã Tiên Sinh cuối cùng từ chuyện Thệ Thủy Vô Trần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mê hoặc rơi vào người Mỉm Cười Đau Đớn, kỳ quái hỏi lên tiếng:

      “Đúng rồi, Mỉm Cười bà điên, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?”

      Bởi vì câu bà điên này làm Mỉm Cười Đau Đớn trong mắt lên vẻ giận dỗi nhưng ngay sau đó thần sắc kia bị kinh ngạc thay thế:

      ra là vẫn sao?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 62 : Tự sát xóa acc

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Hôm nay phát sinh loạt chuyện vậy hành hạ mọi người cả người mệt mỏi, Mộ Thần cùng Tiêu Bách cũng chẳng thừa hơi nghe Mỉm Cười Đau Đớn kể kế phản gián mấy câu cáo biệt sau vội vã logout. Chỉ có Loạn Mã Tiên Sinh vẫn hiểu nhìn về phía Mỉm Cười Đau Đớn hỏi tới chân tướng.

      47

      Trải qua Mỉm Cười Đau Đớn phen giải thích sau Loạn Mã Tiên Sinh cuối cùng hiểu chuyện vừa trải qua.

      ra là Thệ Thủy Vô Trần đem Lạc Tuyết Khinh Hàn trói đến Lạc Ngưng lâu Mỉm Cười Đau Đớn làm bộ đáp ứng cầu của , rất sảng khoái phối hợp với kế hoạch của thuận lợi đem phần lớn người của bang Thệ Thủy “Lừa gạt” thu vào trong túi.

      Chờ Thệ Thủy Vô Trần sau khi rời nàng lập tức cho Lạc Tuyết Khinh Hàn tỉnh, sau đó hai người cùng nhau thương lượng như thế nào hãm hại Thệ Thủy Vô Trần. Kế hoạch ra ngoài sau nàng vừa làm bộ như đồng bọn của Thệ Thủy Vô Trần phối hợp với kế hoạch của ; bên kia thầm cứu giúp Lạc Tuyết Khinh Hàn chạy ra khỏi Lạc Ngưng lâu xem xét đối tượng vừa ra 1 màn “Trộm long tráo phượng” …

      Thệ Thủy Vô Trần bắt đầu còn tưởng rằng là mình nhất thời sơ hả mới để cho Lạc Tuyết Khinh Hàn chạy ra ngoài. Nào biết từ vừa mới bắt đầu tựu lọt vào trong cạm bẫy được bố trí !

      Cứ như vậy, Thệ Thủy Vô Trần trộm gà bất thành còn mất nắm gạo… Mà hậu quả phải trả là tan vỡ

      Mỉm Cười Đau Đớn chiêu này là dùng cực kỳ tuyệt!

      ra là như vậy, cuối cùng cũng làm chuyện tốt.” Loạn Mã Tiên Sinh bừng tỉnh đại ngộ loại gật đầu, mới vừa thuận miệng khen nàng đôi lời, đột nhiên chợt tỉnh ngộ lại

      đúng … ban đầu tại sao đáp ứng giúp chứ? giúp cũng làm ra trận thành chiến phức tạp như thế ?”

      “Bởi vì chơi thế mới thú vị.” Mỉm Cười Đau Đớn híp mắt cười, nụ cười cực kỳ giống tiểu hồ ly giảo hoạt.

      Loạn Mã Tiên Sinh hoàn toàn im lặng.

      Thấy Loạn Mã Tiên Sinh bộ gì, Mỉm Cười Đau Đớn khỏi xì cười lên tiếng, đôi lông mày nhíu lại, trêu chọc :

      “Sao …Tiểu Loạn Mã? Làm sao hôm nay thái độ tốt như vậy? Chẳng lẽ thích em rồi!”

      “Phi!Kẻ bình thường mới hích 1 bà điên! Nếu phải uy hiếp tôi, tôi …” Loạn Mã Tiên Sinh sửng sốt lập tức phản bác nàng, khi thấy mặt người kia là 1 nụ cười, mới phát mình bộc phát

      “Thôi, ta thèm nghe nữa!” Loạn Mã Tiên Sinh giống tiểu tức phụ thẹn quá thành giận căm giận dậm chân theo trận bạch quang, logout .

      Nhìn Loạn Mã Tiên Sinh biến mất Mỉm Cười Đau Đớn khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt. Nàng lẩm bẩm lên tiếng:

      “Á ~ Tiểu Loạn Mã, thẹn thùng…”

      **





      Bị Mỉm Cười Đau Đớn “Đuổi” ra khỏi Lạc Ngưng lâu Bích Linh Vận cuối cùng từ từ tỉnh lại.

      Nàng chống đầu choáng váng từ từ chi đứng người dậy, mới phát mình nằm ở cái chỗ ánh sáng, bất tỉnh trong hẻm . người vẫn mặc mặc áo trắng ngụy trang Lạc Tuyết Khinh Hàn chẳng qua là áo dính đầy nước trà cùng vết bẩn. mái ngói nhà ngừng từng giọt nước dơ bẩn làm ướt xiêm y của nàng.

      Nhìn dấu vết bẩn thỉu kia cảm giác ở ngực sôi trào, nàng khỏi chán ghét nhíu nhíu mày. Áp chế cảm giác muốn nôn mửa, Bích Linh Vận vịn tường từ từ đứng lên muốn tiến thêm bước thấy hoàn cảnh chung quanh.

      cơn gió lạnh lùa từ phía sau lưng thổi qua làm cho Bích Linh Vận rùng mình. Lúc này, tiếng bước chân ở cách đó xa vang lên, ngừng hướng bên này đến gần, càng ngày càng ràng. Đột nhiên, người mang theo kích động lắp ở bên tai Bích Linh Vận vang lên:

      “Phu nhâ, phu nhân ta… ta ta rốt cuộc tìm được nàng…”

      Phu nhân? Bích Linh Vận tâm run lên bần bật, vịn vách tường từ từ hướng thanh phát ra nhìn lại. bóng người rất nhanh tới trước mặt nàng nhưng là ánh sáng quá mờ nàng thấy mặt người tới.

      Bích Linh Vận sắc mặt tái nhợt, nàng do dự mở miệng thử dò xét :

      “Ngươi… Ngươi gọi người nào?”

      “Đương đương… Dĩ nhiên… là nàng, phu nhân…” Người tới bóng dáng cao lớn bao trùm lên làm nơi này vốn là ánh sáng yếu càng thêm mờ mờ”

      Bích Linh Vận mặt càng thêm trắng bệch, tim thình thịch đập loạn. Nghe cái thanh này làm người ta chán ghét trong đầu của nàng tự chủ được nhớ tới vị tân nương có dung nhan làm người ta kinh tâm động phách kia nội tâm đè nén là an, run rẩy lên tiếng:

      “Ngươi… Ngươi nhận lầm người ? “

      “Làm sao có thể, ngươi là phu nahna của ta! Giang hồ đệ nhất mỹ nhân ~” lúc này người này chuyện rốt cục lắp. Hẻm đột nhiên dấy lên chút ánh nến tia sáng từ từ khuếch tán ra, chiếu rọi ra khuôn mặt người kia, Bích Linh Vận trong mắt thấy 1 cái miệng rộng lộ loạt răng trắng…

      Làm Bích Linh Vận ánh mắt tiếp xúc đến người mặt kẻ kia khắc kia mặt huyết sắc còn, cách nào khống chế tâm tình mình thảm kêu ra tiếng:

      “A!”

      Bích Linh Vận chớp mắt thân thể lảo đảo muốn ngã phải ngã xuống.

      “Phu nhân… nàng, nàng làm sao vậy?” Người kia hoảng hốt đưa tay đỡ nàng nào biết người nàng đột nhiên toát ra trận bạch quang bao lại trong nháy mắt thấy! Người nọ chỉ bắt được khí kỳ quái sờ sờ đầu:

      “Di ? Phu nhân, phu nhân đâu?”

      ra là Bích Linh Vận kinh sợ quá độ rốt cục đạt tới quá sức chịu đựng của tinh thần nên bị hệ thống đá xuống tuyến rồi!

      Bất quá theo tình huống bây giờ xem ra nếu như nàng trở lại trò chơi sau này chịu lấy cái “Kinh sợ” kia sợ rằng có thể nhiều hơn … Bất quá đây hết thảy cũng là nàng gieo gió gặt bão, trách ai? ╮ (╯▽╰ )╭

      vị khác người gây ra họa Thệ Thủy Vô Trần, sau khi chạy ra khỏi Lạc Ngưng lâu mơ màng cương đường cái Chu Tước thành, mục đích du đãng.

      Bang phái giải tán làm cho đột nhiên mất mục tiêu nhân sinh, phảng phất linh hồn bị rút , bây giờ giống như bóng ma, căn bản biết đâu…

      vẫn cho rằng, cách làm của có sai bởi vì chẳng qua là vì muốn lấy được mà cố gắng. thiết kế tinh xảo rành rành như thế, nhưng vì cái gì thua hoàn toàn như vậy?

      Chẳng lẽ, là lỗi của ?

      Bất tri bất giác Thệ Thủy Vô Trần du đãng ra khỏi Chu Tước thành, mờ mịt đứng ở cửa vào Chu Tước thành ánh mắt trống rỗng nhìn ra máy người chơi ra vào nhưng cái gì cũng để vào mắt, phảng phất trước mắt chỉ còn lại có bóng đen ngừng lắc lư.

      “A? Kia phải là Thệ Thủy bang chủ sao? Làm sao trông nghèo túng như vậy?” khi Thệ Thủy Vô Trần hao tổn tinh thần cách đó xa truyền đến trận ầm ĩ mang theo châm chọc cười.

      Thệ Thủy Vô Trần theo tiếng ồn nhìn lại chỉ nhìn thấy cách đó xa 5 người chơi mặt mang vẻ châm chọc mà bọn họ là mấy nguyên lão trong bang Thệ Thủy !

      “Là mấy người!” Thệ Thủy Vô Trần sửng sốt nhưng ngay sau đó vui mừng lên tiếng, phảng phất hoàn toàn nhìn thấy tới kia năm người kia mặt thần sắc quái dị

      tốt quá! Mọi người hãu trở lại… Ta tin tưởng cuối cùng có ngày, Thệ Thủy đông sơn tái khởi…”

      lời còn chưa dứt bị trong đám người kia chê cười cắt đứt:

      “Hmm? Đông sơn tái khởi? Thệ Thủy bang chủ, ngươi xác nhận ngươi phải là đùa chứ?”

      Lời của đối phương mang theo mãnh liệt châm chọc cho dù Thệ Thủy Vô Trần có ngốc nữa lúc này cũng có thể nghe ra trong lời của đối phương phải là tốt, thoáng cái cảnh giác lên :

      “Ngươi…Lời này là có ý gì?”

      “hả? Có ý gì?” người khác cười lạnh tiếp, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng thống hận

      “Ta và các em nhờ ngươi chiếu cố những năm này ở Thệ Thủy chịu khổ ít, vô luận đến nơi nào cũng bị người ta xem thường. Thệ Thủy Vô Trần ra chúng ta nhẫn ngươi lâu rồi! Ngươi cho rằng chúng ta còn ngốc như vậy sao?”

      Thệ Thủy Vô Trần con ngươi chợt buộc chặc, tim nhất thời lạnh thấu! tin những huynh đệ ngày xưa kề vai chiến đấu lại ra lời như vậy! Họ cho biết … này, chính là thực tế!

      Khi huy hoàng đám người kia tựa như cái đuôi theo , đối với a dua nịnh hót; tại xuốn dốc bọn họ nhưng đối với trở mặt thành thù…

      “Tại sao…” Thệ Thủy Vô Trần lẩm bẩm lên tiếng, vô lực rút lui hai bước. ngẩng đầu lên nhưng phát mình bị năm người kia vây quanh, khỏi bối rối lên :

      “Các ngươi muốn làm gì? “

      Chỉ thấy người chơi mang thanh dài thiết câu ở trong tay của , vuốt vuốt vũ khí trong tay, cười ra tiếng:

      “Hắc, ban đầu Thệ Thủy bang chủ đối với chúng ta ‘Tốt’ như vậy, chúng ta dĩ nhiên tốt báo đáp Thệ Thủy bang chủ có phải hay ?” vừa mới dứt lời còn lại bốn kẻ kia rối rít lộ ra vũ khí của mình, nhe răng cười hướng Thệ Thủy Vô Trần tiến tới gần.

      “Các ngươi …” Thệ Thủy Vô Trần tim phảng phất chìm vào rét lạnh, ngọn lửa tức giận nhuộm đỏ hai mắt của , giận nhìn chằm chằm năm người kia, hai tay nắm chặt thành quyền!

      Thấy mặt vẻ giận dữ năm kẻ kia khỏi khiêu khích cười ra tiếng:

      “Thệ Thủy Vô Trần, ngươi cũng có ngày hôm nay !”

      Mấy người chơi còn cười ha ha, vừa lúc đó Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên dữ dội lên cái lắc mình vọt tiến lên lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đột nhiên gần người chơi nhào tới!

      Chà!

      Thanh quang sáng lên! Bị Thệ Thủy Vô Trần dùng chủy thủ đâm trúng người kia hai mắt trừng trừng làm như thể tin tưởng xuất thủ. Kèm theo trận bạch quang bị đưa đến nơi sống lại!

      tốt! Mọi người cẩn thận Thệ Thủy Vô Trần cái tên tiểu nhân hèn hạ!” Lập tức có người kêu to ra tiếng còn thừa lại bốn người hẹn mà cùng cảnh giác lên chút do dự hướng Thệ Thủy Vô Trần đánh tới!

      Mặc dù mưu kế của thất bại nhưng có nghĩa là năng lực của là thất bại ! Thệ Thủy Vô Trần cắn răng cái bóng dáng linh hoạt tránh thoát bốn người kia liên tiếp công kích tựa như cá luồn lách sau đó dùng chủy thủ sắc bén phá vỡ cổ họng của bọn , đưa bọn họ đến nơi sống lại!

      Theo người chơi cuối cùng bị giết chết Thệ Thủy Vô Trần rốt cục vô lực co quắp té mặt đất, thở hổn hển. Khóe miệng của vung lên vẻ cười khổ, ra là được ưa chuộng đến như vậy sao? trận mất mát hiểu bàng hoàng xông lên đầu… biết cử động của lúc nãy bất quá là vùng vẫy giãy chết mà thôi!

      Chẳng qua là có thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai của , làm tim chìm vào bóng tối thấy tia ánh sáng

      “Dạ, nghĩ tới cũng! Nghịch Đồng lại chính là Huyết Nhiễm Y!” giọng nữ thanh thúy cười lộ ra vẻ hưng phấn thôi

      “Mới vừa ở Huyền Vũ thành, hết hy vọng thôi Lãng Phiên Vân nghĩ đến đánh lén may là Nghịch Đồng xuất nếu chúng ta cũng thuận lợi như vậy đánh hạ Huyền Vũ thành…”

      Thệ Thủy Vô Trần hai mắt tỏa sáng, lập tức quay đầu tìm cái nơi thanh kia phát ra. Nhưng là lập tức trong lòng hy vọng mới vừa dấy lên, bị màn trước mắt vô tình kia dội mất.

      nhìn đôi thần tiên quyến lữ từ từ hướng bên này đến gần, trong mắt từ từ tràn ra đố kỵ và thống khổ. Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn! Bọn họ… Quả nhiên có lúc nào là ở chung chỗ!

      Nhìn thấy mình… bọn họ nhất định hận đem mình luân bạch đến cấp 1 sao? … Có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất với mình sao? Tựa hồ cũng cái lựa chọn tốt như vậy…

      Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên muốn cười to nhưng phát ra thanh , chỉ có khóe miệng từ từ giương lên khổ sở.

      Chẳng qua là ngoài dự liệu của , Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn qua bên cạnh nhưng phảng phất thấy hữu của , ngay cả nhìn cũng nhìn cái cứ như vậy trực tiếp qua!

      Thệ Thủy Vô Trần sửng sốt nhưng ngay sau đó cười ra tiếng:

      “Dạ Thanh Hàn, ta còn tưởng rằng ngươi hận được muốn đem ta giết chứ!”

      Dạ Thanh Hàn bước chân dừng lại.

      Thệ Thủy Vô Trần cảm giác được khác thường, tiếp tục cười nhạo :

      “Hmm! Làm sao bị ta trúng? Hừ, mới vừa rồi quả nhiên chẳng qua là ngươi giả mù sa mưa?” biết mình tại sao phải làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy cười nhạo Dạ Thanh Hàn làm cho mình bị nhục tâm vơi chút. Bởi vì cảm giác mình như vậy… Dạ Thanh Hàn tức giận, sau đó luân bạch

      Nhưng Dạ Thanh Hàn có trả lời.

      phải ai cũng học được hèn hạ như ngươi.” lúc lâu, câu ý tứ hàm xúc thanh lạnh nhạt bay vào trong tai Thệ Thủy Vô Trần, làm cho cả người chấn động!

      Toàn thân máu phảng phất đọng lại Thệ Thủy Vô Trần chỉ cảm thấy thân thể lạnh như băng. hiểu được! rốt cuộc hiểu ra là… thua ở chỗ này? thua vì tự cho mình là đúng !

      Mộ Khinh Hàn nhìn Thệ Thủy Vô Trần mặt đất thất thần cái, mi tâm cau lại có chút đành lòng kéo kéo áo Dạ Thanh Hàn:

      “Dạ, mau chúng ta thôi.

      Dạ Thanh Hàn gật đầu. khi hai người muốn rời chỉ nghe Thệ Thủy Vô Trần tự giễu a cười lên tiếng:

      “Khinh Hàn, ra là… đây chính là ấn tượng của em đối với tôi sao? ra là tôi thua ở chỗ này ư?”

      lẩm bẩm, tiếp: “Yên tâm, em chán tôi, tôi sau này… cũng xảy ra xuất trước mặt em… Sau này bao giờ … đến quấy rầy em nữa! Bảo trọng!”

      Vừa mới dứt lời Thệ Thủy Vô Trần quanh thân nổi lên tầng quỷ dị hồng quang!

      “Ai… !” Mộ Khinh Hàn thất kinh lại bị hồng quang kia làm ánh mắt đau nhói. Nàng theo bản năng lấy tay chống đở trong khoảnh khắc đó bóng dáng Thệ Thủy Vô Trần bị hồng quang kia hoàn toàn cắn nuốt …

      biến mất.

      Mộ Khinh Hàn chậm rãi thả tay xuống, tâm tình phức tạp nhìn hướng Thệ Thủy Vô Trần biến mất. Cái hồng quang này nàng ở Hồng Lăng cung thấy lần…

      Đó là tự sát…

      Luôn luôn hiểm cho là mình mạnh Thệ Thủy Vô Trần lại lựa chọn tự sát?

      Mộ Khinh Hàn gì nhìn hướng chỗ kia nhìn lần cuối cùng, có lưu luyến xoay người.

      phải là nàng vô tình, mà là đó là kết quả của Thệ Thủy Vô Trần. Cho dù chọn lựa tự sát cái trò chơi này cũng dung

      Chuyện làm sai chuyện, phải vì hành vi của mình chịu trách nhiệm. Người luôn là vì những gì vuột mất mà tiếc hận lại nghĩ rằng ban đầu quý trọng tốt hơn. khi chiếm được nhưng chừa thủ đoạn nào tranh đoạt, lại nghĩ rằng cần quý trọng những gì mình có…

      Mà Thệ Thủy Vô Trần hiểu được phải quý trọng hôm nay, chẳng qua là đối với hành vi của mình chịu trách nhiệm mà thôi…

      Cho nên, vì tất cả có thể tốt đẹp nàng nhất định phải quý trọng người trước mắt…

      Mộ Khinh Hàn vươn tay đối với Dạ Thanh Hàn mỉm cười:

      thôi.”

      Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen sâu thẳm nổi lên nụ cười nhu hòa, cầm lên tay bé của nàng:

      “Ùh, chúng ta thôi.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 63 : có chút chuyện chưa thể giải quyết hết

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      k02

      tường thành Chu Tước thành.

      vị lão đầu hai tay ôm cái đầu tay tựa vào thành tường, cong lên hai chân. Trong miệng ngâm nga hát, nhàn nhã xem xét màn kia dưới thành.

      Cho đến khi mọi người rời , trò hay chấm dứt.

      Lão đầu mới chậm rãi đứng người dậy, hối hận vỗ bắp đùi:

      “Ai, là đầy tớ đủ để là mưu!” vừa lắc đầu liên tục thở dài

      “Cái tiểu tử này là hèn yếu, bị chút ngăn trở liền lui đầu thành rùa đen… Uổng công ta đối với ký thác kỳ vọng lớn như vậy, lại còn lấy thất bại chấm dứt. vô dụng vô dụng…”

      Cảm thán xong, lão đầu mặt vẻ mặt trở nên quả thực so với lật sách còn nhanh hơn, đảo mắt chuyển mặt thất vọng thành vẻ mặt giảo hoạt. hắc hắc cười gian rộ lên:

      “Thôi, quản tiểu tử ngu ngốc kia làm gì! Nhất định lão đầu ta cũng được nhìn 1 màn trò hay như vậy rồi còn có quả nhiên đồ đệ ta dạy dỗ chính là khác mà…

      Hắc hắc, lão đầu bản thân tìm niềm vui thú ~ “

      Dương dương tự đắc phen, khuôn mặt xuân phong của lão đầu từ tường thành nhảy dựng lên, phủi bụi mông tính toán rời .

      Vừa lúc đó, phía sau truyện tới tiếng cười:

      “Lão đầu ~ vội vã như vậy, muốn đâu…”

      Nhiệt độ chợt giảm xuống.

      Lão đầu tâm “Lộp bộp” xuống, chỉ cảm thấy phía sau phút chốc dâng lên trận hàn khí, hơi thở tối tăm đem cả người bao phủ lại…

      Cái thanh quen thuộc này, chẳng lẽ là…?

      Lão đầu mang bát an mãnh liệt kinh hồn táng đảm quay đầu quả nhiên thấy đứng ở nóc 1 người ôm cánh tay mang theo vẻ mặt hài hước nụ cười Mèo BL!

      “Oa!” Lão đầu bị sợ đến kinh hãi kêu ra tiếng, suýt nữa đứng vững, luôn luôn mồm miệng lanh lợi trở nên lắp

      “Ngươi ngươi ngươi tại sao lại ở chỗ này? !”

      Mèo BL từ nhảy xuống từ từ hướng lão đầu tới nheo lại mắt cười hắc hắc :

      “Lão đầu , ngài giống như đáp ứng thu ta làm đồ đệ, ngài có phải hay quên rồi? Còn hỏi ta tại sao ở chỗ này? Ai u, ta rất thương tâm… chuyện giữa chúng ta còn có tính toán ràng đâu chuyện này tại sao có thể dễ dàng kết thúc…”

      “oa oa, ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!” Lão đầu phảng phất nhìn thấy quái vật liên tiếp lui về phía sau, ngăn tiếng khoa trương cao quát lên

      “Cứu mạng ! ! !”

      khắc kia, bầu trời Chu Tước thành tiếng vọng vang lên…

      Đáng tiếc, cho dù lão đầu la hỏng cổ họng cũng có người nào đến cứu … ╮ (╯▽╰ )╭

      **



      Sau kiện thành chiến giai đoạn, nhưng đưa tới oanh động trước nay chưa có nhất là chuyện Thệ Thủy Vô Trần bởi vì binh bại mà tự sát càng làm người ta rung động. Diễn đàn Loạn Thế vì vậy sôi sùng sục.

      Có người suy đoán là bởi vì binh bại mà mặt mũi nào đối mặt với thế nhân cho nên học Hạng Vũ nhảy sông tự vận mà tự sát làm lần hùng; có người lại cho rằng Thệ Thủy Vô Trần cừu gia quá đông bang Thệ Thủy giải tán sau đối thủ tự nhiên để yên luân bạch , Thệ Thủy Vô Trần biết mình cách nào ngốc lên cho nên tự sát; còn có loại thuyết pháp chính là Thệ Thủy Vô Trần là tình gây thương tổn bởi vì nghe có người thấy ở trước cửa Chu Tước thành hướng Dạ Thanh Hàn biểu lộ kết quả bị vô tình cự tuyệt…

      Nhìn diễn đàn đưa ra mọi ý tưởng kia, đều kẻ nào chịu kẻ nào….Mộ Khinh Hàn biết nên khóc hay cười, khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: bây giờ con người làm cho người ta được lời nào…Trí tưởng tượng cũng là phong phú ~

      Mà trong kí túc xá 2 người khác là Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa tại bàn về tin đồn “Trọng đại gần đây phát sinh trong Đại học Y “

      “Nghe ?” Hạ Đào Đào trong miệng ăn miếng khoai tây chiên bẹp bẹp nhai lấy, trong giọng mang vài phần có chút hả hê

      “Mấy ngày hôm trước, cái người mỹ nữ kia của Hệ mỹ thuật tạo hình lén lút chạy trở về Đại học X!”

      Mạc Toa Toa kinh ngạc lên tiếng: “ hả? Mấy ngày hôm trước ta nghe người ta nhắc tới có người muốn trở về Đại học X, nghĩ tới là nữ nhân cố làm ra vẻ kia! thoải mái quá trời!”

      “Dĩ nhiên, ta rốt cục cút !” Hạ Đào Đào rất dương dương đắc ý nở nụ cười

      này ; người cùng Khinh Hàn đoạt nam nhân có kết quả tốt!”

      sai!” Mạc Toa Toa đồng ý , vừa do dự liếc Mộ Khinh Hàn cái, thanh bất giác để thấp vài phần

      “Nhưng là…Gần đây Nhan học trưởng còn có tìm đến Khinh Hàn, có phải hay thấy hoàn toàn từ bỏ ?”

      “Có lẽ…” Hạ Đào Đào muốn tiếp đột nhiên thái độ trở nên nghiêm trang

      “Khụ, cậu ở đây nhăng gì đấy! Chẳng lẽ cậu rất muốn ta tìm Khinh Hàn?”

      Mạc Toa Toa mặt đỏ lên, vội vàng cãi :

      “A… Dĩ nhiên phải …”

      Mộ Khinh Hàn nghe hai người , thầm cảm thấy buồn cười. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nhanh chóng xem cái topic nữa, rồi lưu loát tắt máy vi tính, đứng dậy.

      Hạ Đào Đào thấy bạn đứng lên, cho là mình cùng Mạc Toa Toa chọc giận nên liền vội vàng hỏi:

      “Khinh Hàn, cậu muốn đâu?”

      Chạy tới cửa Mộ Khinh Hàn dừng bước, quay đầu thản nhiên cười:

      “Đương nhiên là ~ hẹn hò~” xong, nàng còn có dừng lại cứ v ậy ra.

      Cửa phòng đóng kín khắc kia nàng nghe được Hạ Đào Đào kích động thét chói tai từ bên trong truyền ra:

      “A a a! Khinh Hàn muốn hẹn hò! ấy cùng Phong học trưởng hẹn hò…”

      đường Đồ Thư Quán, Mộ Khinh Hàn lộ ra vẻ tâm thần yên.

      Nhưng cũng phải là bởi vì muốn cùng Phong Kỳ Dạ “hẹn hò, mà là…

      Ngày hôm qua Mộ Tích Trần cho nàng cùng Phong Kỳ Dạ tin tức “Vui mừng”. ấy khi ba mẹ gọi điện thoại về nhà, cẩn thận” đem chuyện nàng cùng Phong Kỳ Dạ cho bọn họ. Ba mẹ kích động thôi kết quả lại cẩn thận đem chuyện này cho cha mẹ Phong Kỳ Dạ. Sau đó… song phương đối với con dâu cùng con rể tương lai nhà mình nhất định hiểu tỏ vẻ hết sức hài lòng, đương nhiên mừng rỡ… Cuối cùng hai nhà ăn nhịp với nhau còn hẹn thời gian mọi người ra ngoài gặp lần mặt…

      Nghĩ tới đây Mộ Khinh Hàn ngượng ngùng mặt đỏ lên. Mộ Tích Trần tên kia cũng là…Làm sao “ cẩn thận” đem chuyện tiết lộ chứ? Đây tuyệt đối là cố ý! quá ghê tởm…

      “Khinh Hàn.”

      suy nghĩ Mộ Khinh Hàn chợt nghe thanh trầm thấp dễ nghe ở bên tai vang lên.

      “A?” Mộ Khinh Hàn giật mình ngẩng lên đầu nhưng vô tình đụng vào trong ngực người kia!

      Nàng bước chân hơi chậm lại, trọng tâm vững may là đối phương giúp nàng phen, mới để cho nàng có ngã xuống. Nàng liên tục xin lỗi:

      “A, xin lỗi…”

      Lại nghe thấy đối phương phát ra tiếng cười khẽ:

      “Khinh Hàn em vốn là mơ hồ như vậy… suy nghĩ cái gì? yên lòng như vậy?”

      Mộ Khinh Hàn lại là sửng sốt, ngẩng đầu vừa nhìn mới phát mình trong lúc vô tình tới Đồ Thư Quán. Mà người trước mặt…

      “Dạ!” Mộ Khinh Hàn mặt thần sắc từ từ chuyển thành mừng rỡ nàng giống như con bướm thấy được bụi hoa nhào tới, ôm lấy người kia. Sau đó, sỗ sàng ~ing… = =

      ra sỗ sàng nàylà người trước mặt “Dạy”. Bởi vì nàng phát luôn là vô tình hay cố ý ăn đậu hủ của mình. Cho nên dĩ nhiên cam lòng yếu thế, cố gắng đem đậu hủ ăn trở lại… Huống chi đối tượng là Phong đại soái ca ăn uổng…

      Cho nên chuyện này rơi xuống trong mắt Phong Kỳ Dạ, tự nhiên biến thành…

      “Khinh Hàn, làm sao gấp gáp như vậy?” Phong Kỳ Dạ khóe môi hơi gấp, trong mắt tràn đầy nụ cười.

      Mộ Khinh Hàn: “… = = “

      Nhưng là người khác còn chịu bỏ qua cho nàng, đàu để sát vào tai nàng hài hước cười:

      “Khinh Hàn em ngượng sao?”

      Mộ Khinh Hàn khuôn mặt nhắn đỏ lên, nàng trừng mắt liếc cái tức giận sẳng giọng:

      ” Đại đầu quỷ! thôi!” Vừa nàng mắc cở lôi kéo vào.

      Phong Kỳ Dạ cười nhạt tiếng cho nàng tùy hứng lôi kéo mình .

      Sau khi bọn họ đẩy cửa vào Đồ Thư Quán khắc kia, giọng nữ vang dội ở trong tiệm sách vang lên:

      “Lâm Vụ, đứng lại đó cho em! cho chạy!”

      Sau đó, bọn họ thấy được màn quỷ dị như vậy :

      Kỳ Thanh Lãnh tóc tai bù xù phảng phất như nữ quỷ trong tiệm sách chạy lấy tốc độ trăm mét chạy nhanh đuổi theo Lâm Vụ, vừa hô to :

      “Lâm Vụ, tên khốn kiếp này! cho chạy! ràng là thích em tại sao dám thừa nhận?”

      Lâm Vụ chạy trối chết, khuôn mặt kinh hoảng:

      “Oa, cứu mạng!Điên mới thích !”

      “Hừ, cho dù thích! Toàn bộ mọi người cũng biết bị em bao nuôi!” Kỳ Thanh Lãnh vừa đuổi theo vừa đắc ý cười lạnh

      trốn thoát đâu! Giữa chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết!”

      Trong góc 1 bác rốt cục nhịn được quơ lấy chổi lông gà bên cạnh đuổi theo, vừa hô lớn:

      “Này! Trong tiệm sách cấm to tiếng đùa giỡn ồn ào!!”



      Nhìn lên màn trước mặt tức cười này, Mộ Khinh Hàn nhịn được xì cười lên tiếng:

      “Đáng thương Lâm Vụ … cuộc sống sau này là gian nan …”

      “Đây là cậu ta gieo gió gặt bão.” Phong Kỳ Dạ cười nhạt, trong giọng nghe ra chút nào đồng tình ngược lại mang vài phần hả hê.

      cũng phải.” Mộ Khinh Hàn đồng ý gật gật đầu, rất nhanh lời xoay chuyển, ánh mắt chống lại tầm mắt Phong Kỳ Dạ, muốn lại thôi

      “Dạ … đến tính sổ, tựa hồ còn thiếu em việc…”

      Hả? việc? Phong Kỳ Dạ trầm ngâm, đầu nhanh vận chuyển đại não luôn luôn linh hoạt rất nhanh cho ra đáp án. Nhưng hai mắt híp lại, cố ý làm bộ như biết nhìn về phía nàng, mỉm cười:

      “Hả, là cái gì?”

      Lời như thế làm sao biết xấu hổ mở miệng! Mộ Khinh Hàn đỏ mặt, cụp xuống suy nghĩ giọng :

      “Chính là cái kia ….trong trò chơi…!”

      như vậy, Phong Kỳ Dạ vẫn chịu “Bừng tỉnh đại ngộ”, như cũ buồn cười nhìn người khác sắc mặt hồng thấu, hài hước hỏi:

      “Kia là cái gì?”

      Mộ Khinh Hàn trong lòng gấp gáp trừng cái, thẹn quá thành giận:

      thiếu em 1 hôn lễ!” Nhưng vừa mới dứt lời nàng mới phát hận lập tức đào hầm đem mình chôn . Quả nhiên vọng động là ma quỷ … T___T

      “Ồ? ra là Khinh Hàn em… gấp gáp như vậy muốn gả cho sao?” Thuận lợi moi ra lời của người khác, Phong Kỳ Dạ tròng mắt đen xẹt qua vẻ tà tứ, khẽ cúi đầu tiến tới gần nàng

      “Em đây là hướng cầu hôn sao?”

      “…” Mộ Khinh Hàn tâm loạn như ma nhảy, căn bản cách nào bình tĩnh trở lại. Vì che dấu lúng túng của mình, nàng liecs chỗ khác để cho nhìn thấy làm bộ như giận dỗi về phía trước:

      tự mình đa tình ! Mặc kệ !”

      Ai nha, nhanh như vậy lại thẹn thùng? Phong Kỳ Dạ nhìn bóng lưng người khác tâm tình vui vẻ, môi của từ từ vung lên độ cong. Bất quá dĩ nhiên khinh địch như vậy bỏ qua cho nàng, bước nhanh theo, cầm cổ tay của nàng đem nàng kéo trở lại.

      Tâm tình bối rối Mộ Khinh Hàn xoay người chạy trốn, ý thức cũng là mảnh rối loạn, ngờ rằng Phong Kỳ Dạ đột nhiên “Đánh lén”, chỉ cảm thấy trọng tâm mất cả người liền ngã…

      “a!” Mộ Khinh Hàn kinh hoảng kêu lên tiếng nhưng bình yên vô ở vào trong ngực ấm áp…

      Ngay sau đó, 2 cánh tay đem nàng chặt ôm vào trong ngực, ấm áp hơi thở đem nàng bao vây lại. Nàng cố gắng giãy dụa kết quả chẳng qua là người khác càng ôm chặc thêm!

      “Phong Kỳ Dạ!” Mộ Khinh Hàn tức giận

      “Bỏ ra!”

      bỏ, cả đời cũng …” Hơi thở ấm áp đánh tới thanh cúi đầu ở bên tai Mộ Khinh Hàn vang lên, trầm thấp mà khàn khàn, mang theo mị hoặc mê người.

      Mộ Khinh Hàn mặt đỏ lên nàng vốn là muốn tiếp tục “Phản kháng”, nhưng là người có mùi thơm ngát làm nàng cảm thấy an tâm, cộng thêm câu như vậy làm trái tim thiếu nữ mềm nhũn ra.

      Mặc dù ngưng “Phản kháng”, tim đập như sấm nàng mắc cở đỏ mặt nhắc nhở:

      “Dạ, nơi này là nhà sách…”

      Phong Kỳ Dạ phảng phất có nghe thấy lời của nàng, đem thân thể của nàng quay lại, cúi đầu làm cho nàng cách nào nhìn , tròng mắt đen lộ ra nụ cười ôn nhu, sau đó nàng có thể nghe thấy lời rất :

      “Khinh Hàn, em…”

      Lộ ra tiếng say lòng người giống như đạo sấm sét trong nháy mắt đem suy nghĩ Mộ Khinh Hàn phá hủy! Nàng lăng lăng nhìn chăm chú vào Phong Kỳ Dạ, đầu óc mảnh trống . Gương mặt lại đỏ ửng.

      lúc lâu, Mộ Khinh Hàn từ từ cúi đầu, hai tay có có ý thức nắm chặc áo đối phương, lộ ra vẻ vô cùng ngượng ngùng:

      “Dạ…”

      Nàng muốn làm gì đó đáp lại, đột nhiên nghe thấy 1 tiếng đặc biệt lớn ở bên tai 2 người nổ vang!

      “A! Hai người cậu làm gì đó?”

      Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ sửng sốt, đồng thời từ nơi phát ra thanh nhìn lại. Chỉ có thể thấy 1 bác trong tay cầm chổi lông gà giận đến mắt trợn trừng trừng, tay chống nạnh hung hăng nhìn chằm chằm hai người bộ hận thể đánh đòn họ.

      Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ lập tức rất có ăn ý liếc nhau cái, trong mắt đồng thời giao hội cái tin : tốt! Chạy mau!

      giây sau, hai người nhanh chóng tách ra nhưng tay của bọn họ vẫn ở chung chỗ, hai người xoay người bỏ chạy!

      Nhìn hai người trong nháy mắt trốn ra nhà sách , tại chỗ bác kia lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, vừa lớn:

      “Đừng chạy! 2 cậu sinh viên khốn kiếp kia đứng lại cho tôi! Trong tiệm sách cấm tiếng động lớn, cấm chuyện đương a! Cả đám này đều phản rồi đúng …”

      Thanh của bác kia từ từ biến mất ở phía sau. Nhưng là Phong Kỳ Dạ vẫn lôi kéo Mộ Khinh Hàn chạy trốn. Chạy đường lớn bọn họ bèn nhìn nhau cười.

      Gió thỏi qua phần phật chạm vào 2 người, vang lên những thanh rất dễ nghe. Phảng phất thế giới này, ở thời khắc này, ở địa phương này chỉ có hai người bọn họ tồn tại.

      Có lẽ cuộc sống bọn họ sau này còn có rất dài, có lẽ bọn họ sau này con đường bọn họ phải còn rất xa.

      Nhưng là bọn họ cũng giống như bây giờ, hai tay nắm lại cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau vượt qua vui sướng. Vì 1 ngài mai lại đến.

      Cùng nắm tay nhau vượt qua hoạn nạn, cùng sống đến bạc đầu giai lão



      Chính văn hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :