1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 49 : Thệ Thủy xây thành

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên

      Mộ Thần là cau thủ đứng top 4 trong BXH game Loạn thế, cũng là trong trò chơi người chơi duy nhất kĩ năng đúc kiếm đến tới cấp tông sư cùng sử dụng chiêu thức tự nghĩ ra. Trong đó có Dật Trần kiếm là người chơi rèn trang bị mà tạo nên truyền thuyết, từ khi sáng tạo thêm Dật Trần kiếm pháp quả thực như cá gặp nước dựa vào kiếm này lại thiên hạ, thuận lợi lên vị trí thứ tư trong BXH.

      Làm cao thủ thứ 4 sớm thành thói quen được ánh mắt người chơi kính ngưỡng cùng tán dương nhưng Mộ Tích Trần chưa từng có nghĩ tới chính là hình thức “Cao thủ” của mình thế nhưng cũng có 1 ngày chật vật la cứu mạng như bao người.

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Ngày đó mới vừa nộp hoàn nhiệm vụ ngang qua Bạch Hổ thành thời điểm, người chơi toàn thân mặc quái dị giả mèo đột nhiên ngăn cản đường của , hơn nữa càng ngừng với những lời giải thích được.

      Mèo BL đối với , trời sinh bộ dạng thụ rất thích hợp làm BL; còn mình là Đoàn trưởng tổng công đoàn BL, kêu mình gia nhập, cậu ta có thể bao phủ.

      Nhưng là Mộ Tích Trần biểu đạt ý là cự tuyệt, kẻ kia lập tức lộ ra mặt thât, thay đổi nét mặt ôn hòa, nhe răng cười hướng tiến tới gần:

      “Ồ…ha ha… Mộ Thần, ra ta rất sớm chú ý tới ngươi… Bất quá, ngươi hôm nay đồng ý với ta, cũng đừng nghĩ rời …”

      ít bộ dáng ác bá ép người vô tội làm cho Mộ Tích Trần rét mà run. quá sợ hãi bận rộn rút ra Dật Trần kiếm của mình đánh ra Dật Trần kiếm pháp cùng Mèo BL đấu! Nhưng là rất nhanh luống cuống bởi vì kinh ngạc phát kiếm pháp tinh diệu cư nhiên bị kẻ kia dễ dàng địa giải !

      Sau hơn 21 chiêu Mộ Tích Trần bắt đầu lực bất tòng tâm ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu đau nhức. Hoảng hốt, tay múa kiếm run lên, mũi kiếm vô lực đâm về bên mà bên kia Mèo BL cho cơ hội, hắc hắc cười cái Miêu Trảo tới nụ cười kia làm cả kinh cả người run rẩy. Mộ Tích Trần cũng chẳng quan tâm mặt mũi mình nữa hướng vị áo trắng vừa vặn ngang hô to:

      ” Vị đại ca kia, cứu mạng …”

      biết là tiếng này kêu cứu nổi lên tác dụng hay là nhân khí áo trắng kia khí tràng vô cùng cường đại, động tác của Mèo BL chợt hơi chậm lại! Ở nơi này điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, ống tay áo người kia vung lên, Mộ Tích Trần chỉ cảm thấy hàn quang xẹt qua trước mắt, Mèo BL thân nổi lên bạch quang.

      lợi hại! Mộ Tích Trần sợ hãi than ngừng, ngay cả cũng cảm thấy Mèo BL kia cố hết sức, nhưng đối phương lại chiêu làm xong! Luôn luôn đối với cao thủ vô cùng sùng bái Mộ Tích Trần đối với người mặc áo trắng kia là trong nháy mắt hảo cảm hăng đến đỉnh điểm!

      Chẳng qua là Mèo BL chút vẻ mặt lộ ra sợ hãi, mà là sắp tử vong lớn lối đối với người áo trắng cười ha ha:

      “Dạ biểu ca, cho rằng giết em là được rồi ư? Chờ coi, ngày nào đó em vượt xa !” Ánh mắt của vừa chuyển khóa ở người Mộ Tích Trần

      “Còn ngươi nữa, Mộ Thần … “

      Mộ Tích Trần bị ánh mắt kẻ kia mang theo mưu sợ hết hồn, may là đối phương còn chưa có xong bị tử vong, điều này làm cho thở phào hơi. Bất quá hành động của Mèo BL này đúng là phải là thường nhân có thể lý giải !

      Phủi bụi người Mộ Tích Trần đem Dật Trần kiếm thu hồi, chạy đến trước mặt người mặc áo trắng mang tâm tình kích động vẻ mặt sùng bái:

      “Đại ca, ngài lợi hại! Ta rất bội phục ngài! Đúng rồi, thu ta làm tiểu đệ được ?”

      “Ngươi chính là Mộ Thần?” Mặc dù người áo trắng có khăn che mặt, thể nhìn đến giờ phút này là vẻ mặt gì nhưng Mộ Tích Trần ràng thấy giữa tròng mắt đen lên tia kinh ngạc.

      Mộ Tích Trần gật đầu kỳ quái nhìn về phía :

      “Đúng vậy, đại ca…”

      “Chuyện mới vừa rồi cũng phải là cố ý giúp ngươi, chỉ là vì giải quyết phiền phức của mình. Cho nên đem chuyện ngày hôm hãy quên .” giọng người áo trắng đột nhiên trở nên lạnh lùng, ống tay áo của vung lên, mũi chân thi triển khinh công nhanh chóng rời , chỉ để lại Mộ Tích Trần vẻ mặt ngạc nhiên đờ tại chỗ…



      Lần thứ hai nhìn thấy áo trắng kia bên ngoài gần nơi lần đầu thực tập.

      Ngày nghỉ buổi sáng, cha mẹ du lịch nước ngoài đột nhiên gọi điện thoại quốc tế đường dài cho , có con vị bằng hữu mới từ ngoại quốc trở về, vừa lúc ngang qua nơi đây muốn ở tại chỗ của ở tạm thời gian ngắn.

      Khi đó ở gần công ty thực tập thuê phòng , tiền mướn chẳng những rẻ mà , phòng ốc gian cũng rất lớn. mình ở cũng rộng nênhắn cảm thấy nhiều thêm người cũng có gì đáng , cho nên đồng ý.

      Xế chiều hôm đó quả nhiên có người tới nhấn chuông cửa. Mộ Tích Trần xoa mắt mông lung, mơ mơ màng màng mở cửa, nhưng ánh mắt của vừa mới tiếp xúc đến người ngoài cửa lập tức cái giật mình tỉnh táo lại, buồn ngủ hoàn toàn có.

      “Là ngài? Đại ca? ” vô ý thức kinh ngạc kêu ra tiếng! Mặc dù trong trò chơi thấy bộ dáng người áo trắng kia, nhưng xúc giác của luôn luôn nhạy cảm, rất ràng nhớ được cặp mắt thâm trầm như đêm tối, cho nên nhìn cái nhận ra người trước mặt.

      Người kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc

      “Mộ Thần?”

      Mộ Tích Trần kích động gật đầu như tỏi, vẻ mặt sùng bái nhìn người trước mặt: “Chào,coi như chính thức quen biết, em tên là Mộ Tích Trần. Đại ca chính là Dạ Thanh Hàn ư? lợi hại, chiêu làm con Mèo BL kia bay xa! Quá đẹp trai ! Em tốt sùng bái nha…” Biết được Dạ Thanh Hàn là người áo trắng hôm đó do tình cờ ở diễn đàn thấy được hình top 10 người trong BXH.

      “Tôi tên là Phong Kỳ Dạ.” Người ngừng lại ý tứ hàm xúc nhìn cái, trong mắt xẹt qua nụ cười, mới chậm rãi mở miệng

      “… Thực ra Dạ Thanh Hàn đúng là tôi. Chỉ bất quá… tuổi của tôi so với còn hơn.”

      “Sặc!”

      Cái gì gọi là lỡ bước thành thiên cổ hận!Đây chứ đâu

      Trải qua thời gian ngắn chung đụng Mộ Tích Trần dần dần phát , Phong Kỳ Dạ ra là bề ngoài lạnh lùng, nội tâm cực phúc hắc! Người này chẳng những thường xuyên dùng câu “Mộ tiểu đệ” gọi , còn luôn là bất động thanh sắc tùy ý hung hăng nghiền ép sức lao động của mình…

      Mỗi khi thấy Phong Kỳ Dạ đáy mắt nụ cười phúc hắc kia Mộ Tích Trần liền nhịn được dậm chân kêu to hối hận! là ngu ngốc! Lại kêu 1 kẻ so với mình còn tuổi hơn làm đại ca, còn bị đối phương dùng cái này để cười nhạo a a a…

      Cho đến ngày, Mộ Tích Trần kinh ngạc địa biết được Phong Kỳ Dạ ở trong trò chơi cùng em của mình Lạc Tuyết Khinh Hàn kết thành vợ chồng, vui mừng quá đỗi kêu hồi “em rể” phen kết quả vẫn bị câu gọi “Mộ tiểu đệ” giận đến phát điên… ╮ (╯▽╰ )╭





      Tại Thanh Long thành cửa sổ lửu lâu đóng chặt, đèn dầu sáng rỡ. Mà tửu lâu to lớn như thế mà rỗng tuếch chỉ có ba vị khách nhân ngồi bàn.



      bàn bày đầy thức ăn ngon nhất của tửu lâu trong khí tràn ngập mùi thơm của trà mùi thơm thấm vào ruột gan, làm người ta muốn ăn nhiều hơn..

      Trước bàn cơm nghe Mộ Tích Trần tạm chân tự thuật sau Mộ Khinh Hàn ánh mắt ở giữa Mộ Thần cùng Dạ Thanh Hàn di động, nàng kinh sợ run hồi lâu, rốt cục mở miệng:

      ra là 2 người sớm biết…” Trong lòng nàng thầm đồng tình với trai phen, sớm biết phu quân nhà mình phúc hắc lại nghĩ rằng lại phúc hắc đến loại tình trạng này…

      Dạ Thanh Hàn nhấp miếng trà cười nhạt; mà Mộ Thần chỉ lo vùi đầu ăn thức ăn bàn hoàn toàn để ý tới phảu ứng kinh ngạc của Mộ Khinh Hàn.

      trai, vừa mới ăn cơm xong làm sao vừa lên trò chơi vừa…” Mộ Khinh Hàn nhìn ở trước bàn cơm Mộ Thần ăn như lang thôn hổ yết thể chú ý hình tượng nhịn được cau mày.

      Mộ Thần vất vả ánh mắt từ “Trăm bận rộn” liếc nàng cái, lắc đầu thở dài tiếng, vừa quơ lấy cái đùi gà hướng trong miệng nhét:

      “Tiểu Khinh Hàn em quả nhiên giống người ‘ vợ mà thừa nhận, hành động chẳng phải hết thảy sao… Ai, lâu có đồ ăn ngon như vậy…ưm… Đỗ quyên… Hmm thịt…”

      Mộ Khinh Hàn quả thực dở khóc dở cười biết nên cười hay là nên giận

      muốn cái gì?”

      Mộ Thần miệng đem đùi gà toàn bộ nuốt xuống bụng hồi sức vẻ mặt mong đợi nhìn Dạ Thanh Hàn:

      “… Bất quá vẫn là em rể làm đồ ăn ngon, sau này bữa trưa cùng bữa ăn tối như chúng ta, nhờ cậy vào em rể rồi.”

      Dạ Thanh Hàn bình thản liếc cái, nhàn nhạt ra ba chữ

      mơ tưởng.”

      “…”

      “Tôi chỉ làm cho phu nhân tôi ăn.” Vẫn là giọng phong khinh vân đạm.

      “Oa, em rể….” Mộ Thần nhịn được nằm cũng chủy bàn hô to tỏ vẻ bất công

      nên thiên vị như vậy !”

      Mộ Khinh Hàn ở bên nhìn có chút hả hê cười ra tiếng, gương mặt có ý thức lộ ra đỏ ửng.

      Vừa lúc đó, tửu lâu đột nhiên vang lên tiếng va chạm kịch liệt!

      Phanh!

      Có cái đồ gì đó tốc độ lớn đem cửa chính của tửu lâu toát cái lỗ thủng to! Ngay sau đó, bóng amfu lam xông tới hướng Dạ Thanh Hàn nhanh chóng vọt tới!

      Mộ Khinh Hàn kinh ngạc kêu ra tiếng:

      “Dạ! Cẩn thận…”

      Nhưng là cái bóng màu xanh kia ở khoảng cách Dạ Thanh Hàn 0. 01 m dừng lại, sau đó vững vàng hạ xuống ở tay . Mộ Khinh Hàn này mới nhìn ràng ra là con chim bồ câu, bộ dáng cùng chim bình thường có gì khác nhau chẳng qua là nó cả người có ánh lên màu xanh…

      Chim bồ câu chạm vào tay Dạ Thanh Hàn khắc kia hóa thành tờ giấy màu lam lẳng lặng phiêu lạc đến lòng bàn tay của . Phong Kỳ Dạ mở ra tờ giấy, nhàn nhạt lướt qua, giơ tay lên tờ giấy nhất thời hóa thành phấn vụn. nhưng ngay sau đó đứng lên, chần chừ ra ngoài cửa.

      “Dạ, sao vậy?” Kể từ khi kia con bồ câu kia đưa tin xuất Mộ Khinh Hàn t mơ hồ nhận thấy được có cái gì đó đúng, chẳng qua là nghĩ tới Dạ Thanh Hàn phản ứng kịch liệt như thế!

      “Loạn gặp phải chút phiền toái, cần giúp cậu ta”

      “Gì? !” Mộ Khinh Hàn kinh ngạc. Dạ phải là luôn luôn lấy khi dễ Loạn Mã Tiên Sinh làm vẻ vang sao? Làm sao lần này đột nhiên hảo tâm như vậy, dùng bồ câu đưa tin mà giúp rồi?

      Dạ Thanh Hàn cũng quay đầu lại, khi đẩy cửa ra khắc kia hệ thống thông báo bất thình lình vang lên!

      [Hệ thống]: chúc mừng người chơi Thệ Thủy Vô Trần thành công thành lập thành trì “Thệ Thủy thiên hạ” , danh vọng + 1000 điểm.

      [Hệ thống]: thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” hướng Huyền Vũ thành tiến cống 5000 vạn lượng, nhận được thành chủ khen tặng đạt được danh vọng bang phái + 5000 điểm.



      “Thệ Thủy Vô Trần người này làm sao thần tốc như thế? Liễu Tinh Ly mới xây thành có mấy ngày trước?” Nghe được hệ thống thông báo Mộ Thần ánh mắt kinh ngạc trợn tròn, động tác cũng cứng lại cắn cái 1 miếng đồ ăn rơi xuống đất, dầu văng khắp nơi.

      Nhưng là thông báo hệ thống vẫn chịu ngừng nghỉ…

      [Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” được thành thủ Huyền Vũ thành coi trọng đạt được danh hiệu “Khách quý của Huyền Vũ thành”, danh vọng cá nhân + 1000, được tự do xuất nhập chính điện.

      [Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp thành trì lên lv2

      [Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” được thành chủ Huyền Vũ thành coi trọng trao tặng vật phẩm “Huyền Vũ thành binh tỳ”, đạt được danh hiệu “Huyền Vũ nguyên soái” thống lĩnh quân đội Huyền Vũ thành.



      Hệ thống thông báo liên tục ra như thế, tại chỗ ba người đều giật mình. Này…. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 50 : Cuộc chiến Huyền Vũ thành

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên


      Mộ Khinh Hàn ngồi Chu Tước chạy tới Huyền Vũ thành thời điểm nhìn qua chính là 1 màn như vậy

      Các điểm truyền tống trong Huyền Vũ thành bị người của bang Thệ Thủy hoàn toàn phong tỏa, khắp phố lớn ngõ giới nghiêm. Bên trong quảng trường giữa thành lại càng tụ tập nhóm quân thủ vệ mặc áo giáp có cung tên hợp thành vòng vây. Bọn họ giơ cao cung chỉ chờ đợi lệnh phát động.

      Loạn Mã Tiên Sinh lỗi lạc đứng ở nóc tượng cao lớn giữa quảng trường biểu tượng của Huyền Vũ thành từ cao nhìn xuống đông nghịt người, khóe môi vung lên trong mắt lên tia miệt thị.

      69

      Trời gần hoàng hôn, sắc trời dần tối chỉ có 1 chút ánh đỏ làm cả tòa thành trì nhuộm 1 màu hồng đỏ.

      Giờ phút này quảng trường tụ tập nhiều người như vậy nhưng cũng là yên tĩnh tiếng động.

      Loạn Mã Tiên Sinh ôm cánh tay mà đứng, bóng dáng của bị trời chiều kéo dài khiến bóng dáng của càng thêm cao lớn. Thần sắc tự nhược a nhìn chăm chú vào quân đội dưới chân cũng ai gì, cục diện giằng co như vậy kéo dài hồi lâu, khí dị thường quỷ dị.

      Đột nhiên đám quân đội kia giống như đứng yên bất động ở giữa lại tách ra, nhanh chóng lui sang hai bên tạo ra con đường. người xuất ở “Con đường” này, bình tĩnh tới phía này, thân hoa lệ quần áo gấm tím, mặt thủy chung là nụ cười ôn nhuận như ngọc nở. Mà phía sau theo người mặc cẩm bào màu lam nghênh ngang như đại gia trong mắt coi ai ra gì.

      2 vị đứng đầu của Bang Thệ Thủy ; Thệ Thủy Vô Trần cùng Thệ Thủy Niên Hoa.

      Loạn Mã Tiên Sinh tóc dài theo trận gió bay lên, mắt lâm nguy loạn nhìn hai bóng dáng từ từ hướng bên này tới, ánh mắt khẽ nheo lại.

      biết Thệ Thủy bang chủ làm như vậy là vì cái gì? A, đúng, bây giờ hẳn là gọi ‘Thệ Thủy thành chủ’ ..”

      Loạn Mã Tiên Sinh thanh mang theo nồng đậm ý châm chọc đưa vào trong tai Thệ Thủy Vô Trần.

      Thệ Thủy Vô Trần mỉm cười ôn hòa, phảng phất chẳng qua là ở cùng vị bạn hữu nhiều năm thấy chuyện:

      “Ta chỉ phụng ý của thành chủ, muốn mời thành chủ Thanh Long thành đến họp mặt.”

      “Muốn mời? Có ai xuất động quân đội như vậy mà là ‘Muốn mời’ sao?” Loạn Mã Tiên Sinh cười ra tiếng đột nhiên đưa tay chỉ hướng 2 người mặt đất sợ hãi chút nào thẳng.

      “Thệ Thủy Vô Trần, đừng tưởng rằng ngươi làm tới cái chức Nguyên soái kia là có thể cáo mượn oai hùm! Còn ngươi nữa Thệ Thủy Niên Hoa ngươi cũng bất quá chính là tay sai của tướng quân rùa đen mà thôi!”

      Thệ Thủy Vô Trần nụ cười cứng đờ, trong mắt nổi lên mảnh sắc bén như mũi nhọn xông tới.

      “Ngươi …” Thệ Thủy Niên Hoa lại càng giận đến sôi lên, tức giận dứt nghênh hướng Loạn Mã Tiên Sinh ánh mắt đầy khiêu khích, kết quả bị kích đến đầu óc bất tỉnh, giơ tay vung lên để ý hậu quả vọng động hô to :

      “Bắn tên cho ta! ! !”

      Thệ Thủy Vô Trần kinh hãi: “! Chờ … “

      Lời còn chưa dứt giọng của Thệ Thủy Vô Trần bị trận “Bá! ” ” bá! ” ” bá!” cắt đứt!

      Quân đội bắn tên vạn mủi tên bắn về phía Loạn Mã Tiên Sinh, đan vào thành cái lưới lớn đem Loạn Mã Tiên Sinh đường lui toàn bộ che lại!

      “Hừ! hổ là Bang Thệ Thủy này chính là… gọi là ‘Muốn mời’ của các ngươi!” Loạn Mã Tiên Sinh tựa hồ có có cảm giác nguy hiểm đến gần, vẫn trấn định như lúc ban đầu liếc 2 kẻ kia cười ra tiếng.

      Mưa tên đầy trời bay đến.

      khi 1 khắc treo mành treo chuông đó cái chớp mắt!

      Loạn Mã Tiên Sinh quyết đoán đem cung sau lưng mình dỡ xuống, thuần thục mở cung “Sưu” địa mộtcái! mũi tên màu lam tiến từ trong tay Loạn Mã Tiên Sinh lướt trực tiếp nghênh hướng kia vạn tên dài kia bay tới!

      Phảng phất như sao băng xẹt qua mùi tên màu xanh quét trận xoay chuyển mãnh liệt chỉ thấy mùi tên đó tiến vào trung tên dàn tên kia…

      “Kỳ tích” xảy ra!

      Tên bắn của áo giáp thủ vệ quân đột nhiên ở giữa trung gãy! Phảng phất bị mũi tên kia chỉ đường vốn là tên bắn về phía Loạn Mã Tiên Sinh giờ phút này toàn bộ biến thành nhắm ngay đám thủ vệ quân mặt đất kia!

      Cục diện hoàn toàn bị thay đổi!

      “Ha ha! So tài bắn cung với ta sao? Trở về tu luyện thêm trăm năm !” cao 1 tiếng vọng cười to, dũng cảm sảng lạng trong nháy mắt làm cho hai vị của bang Thệ Thủy mặt đầy huyết sắc!

      Mưa tên rơi xuống, vô tình đâm xuống thân thể của đám quân kia, quảng trường lớn như thế ánh sáng của có người tử vong liên tiếp sáng lên, cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời.

      Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt trắng bệch nhanh chóng hướng giữa đám thủ vệ quân thối lui, cơ cảnh núp ở phía sau may mắn tránh được kiếp.

      “Hộ giá! Hộ giá !” Thệ Thủy Niên Hoa còn lại cả kinh bối rối luống cuống la hét, cũng bất chấp mặt mũi ôm cái đầu chật vật chung quanh chạy. Kết quả đứng mũi chịu sào bị mấy chục mũi tên bắn trúng hoa hoa lệ lệ tận hưởng cảm giác “Vạn tiễn xuyên tâm”cứ thế trở về nơi hồi sinh . Trong lúc nhất thời tràng diện hỗn loạn.

      Ngồi ở Chu Tước quan sát 1 màn làm người ta rung động Mộ Khinh Hàn nhịn được phát ra tiếng sợ hãi than, nghĩ tới Loạn Mã Tiên Sinh nam thụ này cũng có thể ra vẻ khí chất “Công” như thế.

      Cho đến khi quân đội bị tiêu diệt 7 , 8 phần Dạ Thanh Hàn mới nhanh chậm điều khiển Chu Tước từ mây hạ xuống, bay đến ngang tầm cạnh Loạn Mã Tiên Sinh.

      “Oa! Dạ …cậu rốt cuộc tới! Tôi sắp chịu được… cậu tới kip thời…” Loạn Mã Tiên Sinh vừa thấy được Dạ Thanh Hàn xuất lập tức lộ ra bộ mừng rỡ như điên, khua tay múa chân kích động được còn thiếu mức nhào tới, phảng phất bộ dạng uy phong vừa rồi chẳng qua là ảo giác của mọi người!

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      ” Chút ít chuyện như thế, cậu lại còn nghiêm trọng giống như ngày tận thế thế?” Dạ Thanh Hàn nhíu mày nhìn về phía , giống như là bị mắc lừa trách cứ .

      “Oa! Dạ, cạu..cậu…cậu lại…” Loạn Mã Tiên Sinh nghe vậy gấp đến độ kêu to.

      “Lại như vậy? Đây quả thực so với ngày tận thế còn nghiêm trọng! Cậu nhìn thấy mình xém chết trong 1 dàn tên sao?”

      bô bô , dùng hết từ ngữ tả việc mới kinh tâm động phách vừa nãy mưu cầu đả động con người Dạ Thanh Hàn.

      Mộ Khinh Hàn “Xì” tiếng cười lên:

      “Nhưng là phải là mới vừa ứng phó rất khá sao?”

      Nhìn 2 vợ chồng đối với mình có chút đồng tình nào Loạn Mã Tiên Sinh trong lòng cái hờn dỗi chui lên nghẹn lên ủy khuất như tiểu tức phụ:

      “Hai người này….” nhưng luôn 1 nửa cách nào biểu đạt ra nội tâm oan khuất của mình, cuối cùng thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo… . T___T quá mức đáng sợ quần công như thế Dạ lại còn chỉ là chuyện rồi?

      “Ha ha ha, em rể, vị bằng hữu của em rất thú vị …”

      Cảm thấy ủy khuất dứt Loạn Mã Tiên Sinh đột nhiên nghe được trận tiếng cười vang dội này mới phát ra 1 người ôm bụng cười ha ha, khỏi kỳ quái :

      “A…này? Vị này là…”

      Mộ Khinh Hàn liếc cười nhìn huynh trưởng cái có chút nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương:

      “Là trai của em, tên trong game là Mộ Thần.” trai, phải chú ý hình tượng chứ…

      “Ồ, Mộ Thần” Loạn Mã Tiên Sinh đột nhiên tỉnh ngộ, hai mắt tỏa sáng thế nhưng quên mất đây là giữa trung cất bước nhảy lên lưng Chu Tước cùng Mộ Thần khách sáo

      “Mộ Thần, ngưỡng mộ đại danh lâu ! Sớm nghe qua tự mình chế kiếm rất lợi hại… nghĩ tới trai của chị dâu…”

      Mộ Thần vất vả ngưng cười, khóe miệng nín cười nhịn được co quắp, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là vươn ra móng vuốt sói cầm tay Loạn Mã Tiên Sinh rung hai cái tiếp theo tiếp tục ngã xuống đất cười to ngừng.

      Loạn Mã Tiên Sinh sờ sờ đầu cũng theo cười lên.

      Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn nhìn hai người như đứa ngốc có chút im lặng liếc nhau cái. Cuối cùng vẫn là Dạ Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng phá vỡ cái quỷ dị này:

      “Ngồi xong chưa, phải cất cánh.”

      Vừa lúc đó mặt đất truyền đến tiếng giận dữ mắng mỏ:

      “Dạ Thanh Hàn, ngươi đem chúng ta làm cái gì rồi? Đem phiền toái cho ta, còn mình muốn rồi? Ngươi có phải là nam nhân hay ? “

      Mới vừa muốn lệnh Chu Tước bay Dạ Thanh Hàn nghe tiếng mắng ác độc như vậy, mi tâm ngay sau đó vắt lên tầm mắt chuyển vào mặt đất.

      Chỉ thấy trong đám quân lính tan rã kẻ quần áo xốc xếch gạt những thủ vệ ra nổi giận đùng đùng vọt tới cất lời mắng to.

      ra là Thệ Thủy Niên Hoa từ nơi sống lại trở lại trong lòng vốn là nín thở dứt, lại nhìn thấy Dạ Thanh Hàn kia dáng vẻ kiêu ngạo lửa giận thoáng cái vọt lên… phanh —— nổ tung!

      “Mắng xong chưa?” Ngoài dự tính Dạ Thanh Hàn chẳng qua là biểu gì, lại rất có kiên nhẫn nghe xong Thệ Thủy Niên Hoa mắng mới hỏi câu.

      Thệ Thủy Niên Hoa sửng sốt nhưng ngay sau đó tức sùi bọt mép nhảy lên:

      “Còn chưa có… “

      “Nếu chưa…vậy ngươi chờ cùng Diêm vương chuyện !” Dạ Thanh Hàn vừa dứt lời kiên nhẫn phất ống tay áo 1 cái, Thệ Thủy Niên Hoa tựa hồ sớm đoán được có hành động như vậy, vội vàng hướng bên cạnh chợt lóe.

      Nhưng là… vẫn là trúng chiêu . = =‖

      Thệ Thủy Niên Hoa cách nào tin nhìn trùy thủ đâm đúng trái tim mình, trợn tròn cặp mắt hồi lâu mới thốt ra ba chữ:

      “Là… … sao…” Đáng giận…. ràng nhanh tránh ra ! Tại sao vẫn dính chiêu…

      “Hừ, Thệ Thủy Niên Hoa ngươi tên ngu ngốc, lại dám mắng Dạ nhà chúng ta? cho cùng loại người như ngươi chỉ có tài miệng lưỡi chưa tính là nam nhân!” lưng Chu Tước áo trắng phủi tay cười đến vẻ mặt hiểm. Thanh chủy thủ kia chính là Mộ Khinh Hàn ném ra mới vừa nãy là Dạ Thanh Hàn làm ra động tác giả nàng cũng rất ăn ý đem thanh chủy thủ ném ra ngoài. ╮ (╯▽╰ )╭

      “Các ngươi…” Thệ Thủy Niên Hoa mang theo vẻ mặt cam lòng cùng oán giận lần nữa trở lại nơi hồi sinh.

      “Quá ghê tởm, chúng ta cùng với các ngươi so đo, lại còn khắp nơi ám toán chúng ta!” Theo bóng Thệ Thủy Niên Hoa biến mất, Loạn Mã Tiên Sinh đột nhiên từ lưng Chu Tước nhảy dựng lên tới bên cạnh Dạ Thanh Hàn cùng sóng vai mà đứng, lạnh lùng nhìn về mặt đất Thệ Thủy Vô Trần vẻ mặt sững sờ.

      “Thệ Thủy thành chủ, ngươi có phải hay hẳn là nên cho chúng ta cái công đạo?”

      “Ta…. ” cảm giác áp bách mãnh liệt làm Thệ Thủy Vô Trần tự chủ lui về sau bước, cắn chặc hàm răng ngẩng đầu nhìn về mấy người kia, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. biết cho dù bây giờ trong lòng có nhiều hận chăng nữa cũng thể biểu ra!

      Cho nên miễn cưỡng nặn ra nụ cười:

      “Này… Dĩ nhiên, chuyện ngày hôm nay… là chúng ta đúng, ta tốt trách phạt…”

      Loạn Mã Tiên Sinh đáp lại cái cười lạnh: “Hy vọng ngươi được là làm được! Còn có… chạy trở về cho thành chủ kia của ngươi biết, bổn đại gia ta rảnh dự Hồng môn yến của , muốn tìm ta tự mình bò qua! Nếu ta còn tưởng rằng là chân tay tàn phế đó!”

      “A… Ta chuyển cáo thành chủ…” Những lời này Thệ Thủy Vô Trần cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi ra.

      Khi Thệ Thủy Vô Trần trong lòng căm giận thanh thanh thúy non nớt vang lên:

      “Nương!” Thệ Thủy Vô Trần cả kinh theo bản năng nhìn về nơi thanh phát ra.

      Chỉ thấy giữa trung, con hồ ly lông trắng đôi cánh lửa đỏ chợt lao vào trong ngực Mộ Khinh Hàn, cánh thu hồi muốn dùng đầu từ từ làm nũng, bị Dạ Thanh Hàn xách ra.

      Tiểu hồ ly bị Dạ Thanh Hàn xách vung tiểu móng vuốt, lã chã – khóc:

      “Hu hu, phụ thân hư! Ta muốn ôm nương…” Nhưng lời còn chưa dứt tiểu hồ ly bị nhướng mày ném tới trong ngực Loạn Mã Tiên Sinh.

      Loạn Mã Tiên Sinh mắt trách cứ nhìn Dạ Thanh Hàn cái, muốn trấn an tiểu hồ ly chỉ nghe thấy tiểu hồ ly tiếng giống như điện giật sợ hãi kêu.

      “Oa! Ta nên trách thúc thúc!” Tiểu hồ ly như con rắn từ trong ngực Loạn Mã Tiên Sinh giãy dụa ra ngoài nhảy đến lưng Chu Tước hoàn toàn để ý tới Loạn Mã Tiên Sinh bị mãnh liệt đả kích, nó mắt nước mắt lưng tròng nhìn về Dạ Thanh Hàn.

      Mộ Khinh Hàn cúi xuống tay sờ soạng lông của tiểu hồ ly, hé miệng cười tiếng:

      “Tiểu Thần ngoan, chuyện 2 ta nhờ con làm… làm xong chưa?”

      Tiểu hồ ly lỗ tai lắc lắc gật đầu như tỏi:

      làm xong. Con theo phụ thân phân phó đem tường thành thiêu hủy đó! Hắc hắc, nước bình thường thể tắt được lửa của con đâu.”

      Lăng lăng đứng tại mặt đất Thệ Thủy Vô Trần chưa kịp tiêu thụ những người kia cùng con hồ ly quỷ dị chuyện cảm thấy kỳ quái chỉ thấy Dạ Thanh Hàn thay đổi tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía , khóe môi vung lên cái:

      “Hôm nay đưa ngươi phần đại lễ.”

      “Cái gì? đại lễ? Thệ Thủy Vô Trần trong lòng cả kinh có cái dự cảm bất an thản nhiên sinh ra, mơ hồ cảm thấy ổn vội vàng nghi ngờ hỏi lên tiếng. Nhưng là giây sau biết đáp án rồi! Bởi vì, hệ thống thông báo ra.

      [Hệ thống]: Thành trì “Thệ Thủy thiên hạ” gặp kẻ ác ý phá hư, bốn bề thành tường sụp xuống, độ bảo hộ thành trì rơi xuống tới 13. Các bang phái khác ngoại trừ cá nhân có thể tự do công thành, vật phẩm đoạt được trong thành là vật phẩm thuộc về mình. Cơ hội khó có được…mọi người mau hành động!



      Ở trong Loạn Thế thành trì mà người chơi tạo ra có thể bị tấn công, chỉ bất quá khó là ở chỗ độ phòng hộ mà thôi. Nhưng nếu thành trì độ phòng hộ dưới 50% trở xuống hệ thống báo ra thông báo cho người chơi .

      ra là “chuyện” trong miệng vài người kia chính là phá hư độ phòng hộ thành trì của mình sao?

      Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt biến đổi lớn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy trong cơ thể có cái gì chạy lên, cổ họng trận ngai ngái.

      “Ngươi …. đáng giận!” khó khăn áp chế tâm tình của mình, vẻ mặt hung ác trừng hướng mấy người, ánh mắt kia tựa hồ muốn đâm thấu bọn họ!

      Nhưng là Dạ Thanh Hàn chẳng qua là lạnh lùng liếc cái, có để ý tới điều khiển Chu Tước cất cánh.

      Thệ Thủy Vô Trần thấy Dạ Thanh Hàn coi mình ra gì, trong lòng lại càng chán nản, hướng về phía Chu Tước cả giận :

      “Dạ Thanh Hàn, ngươi nhớ kỹ cho ta! Chuyện ngày hôm nay chẳng qua là bắt đầu sau này chưa biết được! Ngươi hãy chờ xem!”

      Chu Tước rất nhanh bay vào trời cao, Thệ Thủy Vô Trần thịnh nộ phẩy tay áo cái mang theo trận bụi mù.

      Hồi lâu rốt cục có bang chúng Thệ Thủy nện bước vội vả chạy lên sứt đầu mẻ trán :

      “Bang chủ, thành trì chúng ta bị…”

      Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt rất khó coi , chẳng phân biệt được loạn, rồi là trận chửi mắng:

      “Ngu ngốc! Mau triệu tập người cứu giúp thành trì ! Mau lên!”

      “Dạ…!” Đám bang chúng kia bị hù dọa, đợi lần thứ hai liền lăn vòng nhanh chạy .

      Trời chiều gần hoàng hôn bóng của Thệ Thủy Vô Trần kéo thành dọc dài.

      trận gió lên tà áo bay pháp phới, trung như xuất ra 1 vòng cung xinh đẹp.

      “Hừ, Dạ Thanh Hàn, ngươi nghĩ đến các ngươi thắng sao?Còn chưa hết đâu!” Ngắm lên tượng đá trước mắt cao lớn biểu tượng thành Huyền Vũ, Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt nheo lại, lộ ra nụ cười lạnh thấu xương.

      “Từ khi các ngươi vừa tiến vào Huyền Vũ thành cũng rơi vào cạm bẫy của ta rồi !”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 51 : Ảo cảnh

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Chu Tước từ từ bay xa, Huyền Vũ thành bắt đầu trở nên dần rồi mơ hồ , cuối cùng hoàn toàn từ trong tầm mắt biến mất thấy gì nữa. Mộ Khinh Hàn quay đầu lại bên hướng Loạn Mã Tiên Sinh cười :

      “Đúng rồi, Loạn Mã tiểu thụ làm sao ở Huyền Vũ thành? Còn có tại sao bị đám người của Thệ Thủy kia bắn 1 dàn tên với ?”

      “Lão Tử mới phải tiểu thụ!” Loạn Mã Tiên Sinh nhảy lên, rất tức giận lần nữa cường điệu, vừa ngửa đầu nhìn trời phát ra tiếng thở dài, thở dài

      “Ai, nhớ ngày đó… tôi là tự do cỡ nào. Nhưng hôm nay, cuộc sống tự do quay lại…”

      Loạn Mã Tiên Sinh bô bô câu cảm khái, cuối cùng ngay cả tính tình tốt như Mộ Thần cũng bị đến nhịn được.

      “Khụ khụ, Loạn Mã huynh đệ có thể hay trọng điểm.”

      “Được rồi… ra chuyện xảy ra là như này…” Loạn Mã Tiên Sinh thể làm gì khác hơn là ngưng cảm thán, đến chuyện trải qua

      “Tôi vất vả khi có kì nghỉ thấy thoát được ma trảo bà điên Mỉm cười kia, tính toán tốt chơi game vui đùa chút, ai ngờ nữ nhân này lại chết quấn lấy tôi tha. Trong lúc bối rối ta đánh bậy đánh bạ trốn vào Huyền Vũ thành lại bị quân đội của Thệ Thủy Vô Trần vây quanh, gì là muốn dẫn ta gặp thành chủ của bọn họ…”

      tới đây Loạn Mã Tiên Sinh có chút cảm thấy khó xử bất đắc dĩ nhún vai, tốt cười cười :

      “Chuyện sau đó, mọi người cũng biết rồi.”

      Mộ Khinh Hàn huých cái, nghi ngờ hỏi:

      “Sao trực tiếp chạy về Thanh Long thành?”

      Loạn Mã Tiên Sinh nghe vậy, chỉ cảm thấy ngụm oán khí từ từ tràn đầy lên. Sắc mặt của trướng đến đỏ bừng, phát tiết lên tiếng:

      “Chị dâu cho rằng tôi làm sao? Cái bà điên kia tử lúc biết ta có chiêu này sớm phái người ngăn ở tuyền tống trận của Chu Tước thành cùng Thanh Long thành, ta chỉ đành chạy trốn tới Huyền Vũ thành. Có câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Mỉm Cười Đau Đớn nữ nhân này cũng đoán được tôi chạy đến phạm vi của Bang Thệ Thủy đúng ? Tôi định từ Truyện tống trận kia trở về, nào biết…”

      Mộ Khinh Hàn suy nghĩ chút vừa lên tiếng cắt đứt lời :

      đúng, tại sao cần hồi thành phù đến Thanh Long thành?”

      “… Hắc hắc, hồi thành phù vừa lúc dùng hết.” Loạn Mã Tiên Sinh lúng túng sờ sờ đầu.

      “…” Trừ Loạn Mã Tiên Sinh, những người ở chỗ này khỏiđổ mồ hôi, toàn bộ dùng ánh mắt quái dị nhìn .

      Loạn Mã Tiên Sinh bị mấy đạo ánh mắt ngó chừng cả người được tự nhiên, mặt đen chút, nhịn được phẫn nộ quát:

      “Này! Mọi người có thể hay đổi cái vẻ mặt kia được !”

      Mộ Khinh Hàn cùng Mộ Thần phẫn nộ thu hồi ánh mắt, đồng thời đảo cặp mắt trắng dã, rất tâm linh tương thông nghĩ: Cậu vốn là rất ngu ngốc! Đây là !

      Loạn Mã Tiên Sinh vừa thấy hai người bộ dạng này còn muốn gì nữa lại bị thanh trầm thấp nhưng ràng cắt đứt:

      “Đến.”

      Vừa mới dứt lời, Mộ Khinh Hàn cùng Mộ Thần đồng thời từ lưng Chu Tước nhảy xuống động tác linh hoạt nhảy xuống đất vừa hai chân vững vàng chấm đất. Mà Loạn Mã Tiên Sinh nhất thời thất thần phản ứng kịp chỉ cảm thấy đến phía dưới ổn cả người phút chốc hướng mặt đất ngã “Đông” tiếng.

      “Ai u! Đau …” Loạn Mã Tiên Sinh bị đau kêu lên, giãy dụa đứng dậy, xoa mông nhịn được hướng Dạ Thanh Hàn oán giận

      “Dạ! Cậu trước lúc hạ xuống tại sao thông báo tiếng? Khiến cho mình… Đau chết!”

      “Tôi qua…ai bảo cậu có nghe ?” Ai biết Dạ Thanh Hàn những đồng tình , ngay cả liếc cũng liếc cái nào, phảng phất chỉ là khí.

      câu làm Loạn Mã Tiên Sinh á khẩu trả lời được, thể làm gì khác hơn là im lặng, mình ở trong lòng yên lặng rơi lệ… . T___T ….kẻ có lòng đồng tình con người!

      Nhìn Loạn Mã Tiên Sinh vẻ mặt u oán, Mộ Khinh Hàn thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng là nàng cuối cùng cười ra ngoài. Đó là bởi vì đột nhiên trận gió u ám lướt qua cổ nàng, trận khí lạnh xông vào da của nàng làm thân thể nàng khỏi run lên cả người nhất thời cảnh giác.

      Nàng theo bản năng hướng bốn phía nhìn quanh, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác kì lạ đến mãnh liệt .

      Dưới chân đá chạy lung tung, sương mù từ phương xa chạy tới, thấy điểm cuối. Hai bên cây cao lớn lần lượt thay đổi cành lá bao trùm trong bóng tối, nhìn như 1 rừng cây bình thường nhưng làm cho người ta cảm giác vô cùng rét lạnh.

      “Dạ, đúng…Trở về Thanh Long thành có con đường như vậy sao?” Nàng nhìn quanh bốn phía theo bản năng hỏi ra. thanh của gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, chung quanh lá cây phát ra tiếng kêu xào xạc làm nàng cảm giác sợ nổi da gà, thanh trong miệng cũng khẽ phát run.

      “Hình như thế….” Dạ Thanh Hàn nghiêng đầu mặt nghi ngờ nhìn về phía nàng.

      “Hmm? Chị dâu, chị ngạc nhiên sao? Dạ làm sao có thể sai đường?” đợi Dạ Thanh Hàn chuyện Loạn Mã Tiên Sinh cười lên ha hả

      “Cho dù nhầm đường, nơi này cũng thấy có ma đâu, có con gián to đùng…và vài thứ đáng sợ đâu?”

      bên Mộ Thần đột nhiên “A” kinh hãi kêu ra tiếng, run rẩy chỉphía trước:

      “Kia… Đây là cái gì… tuôn ra…” cũng a ra lời chỉ cảm thấy trận ác cảm sôi trào lên, cặp mắt sáng trong chiếu ra đôi râu khổng lồ.

      Mọi người theo hướng chỉ nhìn lại, khỏi thất kinh!

      Chỉ thấy phương xa chỗ sương mù từ từ ra khỏi bóng to lớn, thân thể toát sáng đen nhánh, đầy răng cưa, cánh khổng lồ như cánh quạt làm người ta cơ hồ muốn nôn mửa. Đây là… Con gián sao?

      Làm bé Mộ Khinh Hàn cho dù ý chí của nàng lực kiên định cỡ nào hôm nay nhìn thấy con gián to thế này cũng cách nào khống chế mình nôn ra trận.

      “Khinh Hàn, nên nhìn!” Dạ Thanh Hàn vội vàng đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Mộ Khinh Hàn, đem nàng kéo vào trong ngực dùng thân thể che mình tầm mắt của nàng.

      “Lập tức nhắm mắt lại!” Thanh dứt khoát ràng truyền vào trong tai Mộ Khinh Hàn, nàng sắc mặt tái nhợt gật đầu dựa theo mà nhắm mắt lại quả nhiên hoản sợ, ghê tởm giảm bớt ít.

      buồn nôn!” Mộ Thần tràn đầy đề phòng giơ kiếm hướng về phía con gián kia ngừng đến gần khuôn mặt cực chán ghét cuối cùng nhịn được đánh mắt chỗ khác.

      Loạn Mã Tiên Sinh lúc này cả kinh trợn mắt há hốc mồm:

      “Oa! Ta chỉ tùy tiện làm sao có? phải có mấy cái hồn lai vãn kia chưa?”

      Vừa mới dứt lời từ phía đạo hắc ảnh trùm xuống làm mảng lớn diện tích bị bóng tối che lại. Loạn Mã Tiên Sinh vội ngẩng đầu vừa nhìn chỉ thấy bầu trời con vật khổng lồ màu xanh hướng bên này bay tới!

      “Má ơi!!”

      “Loạn, mau thả tên!” Dạ Thanh Hàn ánh mắt rùng mình, ra lệnh!

      Loạn Mã Tiên Sinh nhịn được kháng nghị đứng lên:

      “Tại sao lại là mình? “

      “Bởi vì nơi này chỉ có cậu có công kích từ xa! Nhanh lên chút!”

      ràng cậu…” Loạn Mã Tiên Sinh mới vừa chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Dạ Thanh Hàn, cả người run lên lập tức đem câu kháng nghị “ ràng cậu cũng” nuốt trở vào, nhanh chóng rút ra cung tên, nhấc lên, nhắm trúng, dùng sức lôi kéo….

      Hai mũi tên liên tiếp bắn ra lấy tốc độ sét đánh mà nhằm vào 2 bóng khủng bố kia!

      Rầm!

      Sau khi 2 con quái kì dị này đầu toát ra mấy chữ màu đỏ kỳ quái chính là bọn chúng cũng có nằm chết như trong dự liệu mà chỉ thấy thân thể của bọn chúng giống như văng thành mảnh khắp nơi rồi tản ra tan tành rơi xuống đất…

      Sau đó lập tức…Phảng phất có 1 bàn tay vô hình thao túng, những mảnh rơi lả tả kia nhanh tụ hợp thành đống, lần nữa tạo lại thành 1 vòng đen lớn ngay sau đó vòng đen kia toát ra những tia nứt mài tím đống mảnh kia thế nhưng hợp lại thành quái nhân gián màu xanh biếc dáng vóc to lớn, thân thể của nó lại gấp hai rồi!

      Hợp thể sao?

      “Tại sao có thể như vậy? Đây là…” Loạn Mã Tiên Sinh con ngươi co rụt lại, lần nữa mở cung, mũi tên cắm vào người con gián dáng vóc to con kia.

      Nhưng là…

      Lần này bay ra chữ lại là màu xanh biếc “Công kích hiệu quả” !

      “Quái đột biến sao? Nhưng lực phòng ngự làm sao có cao đến thái quá như vậy? Chẳng lẽ…” Mộ Thần cau mày nhưng lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy dưới chân trận dư trấn mãnh liệt, cát đá bay lên và con gián kia lại hướng bên này vọt tới !

      hay rồi!” Kèm theo kêu to lên tiếng, bốn nhân ảnh nhanh như điện hướng từ 4 phương hướng nhảy xuống chạm đến mặt đất chỉ nghe “Uỳnh” tiếng, đất núi rung chuyển, vung lên trận cát bụi.

      “Làm sao trở về…buồn nôn” Vốn là bị ôm ở trong lòng Dạ Thanh Hàn Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm thấy trận đầu váng mắt hoa, vội vàng mở mắt ai ngờ đập vào mắt lại là con so với con mới vừa rồi khinh khủng hơn, lần nữa nôn khan.

      “Khinh Hàn, đừng nhìn!” Dạ Thanh Hàn ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng , mắt hướng con gián kia đảo qua, ống tay áo giương lên phen kiếm trong tay áo bay ra thẳng tắp xuyên qua thân thể con gián xanh!

      -100!

      Giá trị thương tổn như vậy, chút ít máu căn bản có chết được nó!

      Đầu cắm ở trong đất bùn liều mạng giãy dụa con gián xanh kia tựa hồ cảm nhận được thân thể đau đớn, run lên, bốn phía bùn đất trong nháy mắt nứt rồi bay văng ra!

      ràng là côn trùng, mà lại phát ra tiếng như dã thú gầm thét, tiếp theo nó nổi điên hướng đám người họ vọt tới!

      “Tránh mau!”

      tiếng vang lớn xen lẫn tiếng rống to, con gián lần nữa đầu đâm vào trong đất bùn nhưng lần này nó tựa hồ có kinh nghiệm rất nhanh làm thành công giãy dụa ra khỏi bùn đất.

      Bất quá khi nó lại lần nữa tìm kiếm mục tiêu công kích nhưng thấy bóng dáng mấy người họ, khỏi nổi giận lên nó điên cuồng gào thét ở bốn phía lung tung chạy dẫn tới mặt đất lại là trận chấn động mãnh liệt!

      Ù ù uỳnh!

      Cảm thụ được từng mảnh nứt mãnh liệt, núp ở dưới vách đá Loạn Mã Tiên Sinh khỏi nở nụ cười khổ, quay đầu đối với Dạ Thanh Hàn :

      “Dạ này, bây giờ nên làm gì?”

      Dạ Thanh Hàn có trả lời, chẳng qua là yên lặng trấn an Mộ Khinh Hàn trong ngực, trán nhăn lên.

      “Chẳng lẽ ngay cả người như em rể cũng có biện pháp gì sao?” Mộ Thần nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng, cũng khỏi bối rối.

      “Oa! Tại sao phía ngoài ầm ĩ như thế? Làm cho con muốn ngủ cũng được …” khi mấy người cũng có chút đối sách nào 1 tiếng non nớt oán giận cắt đứt. Tiểu hồ ly lông mềm như nhung từ trong túi đựng thú cưng của Mộ Khinh Hàn xông ra, cái móng vuốt xoa liếc tròng mắt, mơ hồ nhìn về chung quanh.

      Loạn Mã Tiên Sinh hai mắt tỏa sáng, vội vàng đem tiểu hồ ly ôm ra ngoài, lắc lắc:

      “Hồ ly, nhanh… dùng lửa thiêu chết con gián kia !”

      Tiểu hồ ly bị dao động đến hoa cả mắt, vội vàng móng vuốt đem tay của đẩy ra, giãy dụa ra ngoài nhảy đến đầu của nhìn quanh sau đó hết sức giải thích được hỏi:

      “Cái gì? Con gián nào cơ?”

      “Mi mù sao? Cái con gián to lù lù màu xanh? To đùng như vậy mà mi lại nhìn thấy?” Loạn Mã Tiên Sinh chỉ vào hướng có con gián kia cơ hồ rống to tiếng. Cho dù bọn họ núp ở bên vách núi nhưng bọn họ có thể xuyên thấu qua vách đá thấy con gián kia thân thể cao thế nào nó như vậy có lý do gì mà tiểu hồ ly lại nhìn thấy!

      Tiểu hồ ly rất ủy khuất ôm lấy cái đuôi xoay lùi thành 1 vòng tròn

      “Nhưng là…Tiểu Thần nhìn thấy. Nơi này đúng là có con gián nào cả…”

      “Mi…mi..mi làm ta tức chết …” Loạn Mã Tiên Sinh vội vàng xao động kêu lên lại bị Dạ Thanh Hàn cắt đứt

      “Đợi chút… Loạn .”

      Dạ Thanh Hàn tầm mắt rơi vào người tiểu hồ ly hết sức tĩnh táo hỏi:

      “Con chút xem con tại sao nhìn thấy?”

      Tiểu hồ ly ôm cái đầu liều mạng lắc đầu.

      “Tiểu Thần biết. Phụ thân, tiểu Thần có nhìn thấy con gián màu xanh mà…”

      Mộ Thần vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía tiểu hồ ly, lộ ra nét mặt bán tín bán nghi, nghi vấn trong đầu hỏi lên tiếng:

      “Tại sao có thể như vậy? ràng chúng ta nhìn thấy…”

      “Ha ha, hồ ly dĩ nhiên nhìn thấy, bởi vì cái này chỉ ảo giác của mấy người.”

      Trong gian rộng lớn vô ngần, đột nhiên 1 tiếng vọng lên tiếng cười vang tận mây xanh, trải qua hồi lâu mà thanh vẫn làm cho người nghr ở chỗ này hẹn mà cùng cả kinh!

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 52 : Lại thấy Quân Tử Quá Lộ

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên

      “Ảo giác?”

      Nghe thế tiếng vọng đó tất cả mọi người đều thấy giật mình.

      Dạ Thanh Hàn trước phục hồi tinh thần lại đầu tiên, trong mắt tối tăm thâm thúy lộ ra vẻ ngưng trọng, quay đầu nhìn chung quanh chút vì xác nhận những lời kia là chân , đưa tay lên vách đá dựng đứng xúc cảm rất chân giống như là giả. Nhưng vì cái gì thanh kia là.. ảo giác? Đúng rồi… cái thanh kia rất quen thuộc… Tựa hồ nghe qua ở nơi đâu rồi?

      Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng Loạn Mã Tiên Sinh kinh hô:

      “Mau nhìn! Con gián kia…”

      Thấy lại nhìn con gián to lớn kia mới phát người của nó thế nhưng toát ra từng vòng vầng sáng, như bước sóng khuếch tán ra. Thân thể của nó từ từ mọc cánh thành tiên từ từ giảm rồi trở nên trong suốt từ từ biến mất thấy gì nữa!

      Cái chỗ này còn thấy bóng dáng của con gián nào nữa.

      Chẳng qua là dấu vết bị phá hỏng vẫn tồn tại, toàn cảnh là vết tích xót lại như tiếng động cho mọi người con gián kia từng tồn tại là chuyện thực.

      Mộ Thần lòng vẫn còn sợ hãi phát ra tiếng than:

      “Nó biến mất! Chẳng lẽ đúng như cái thanh kia , chỉ là ảo cảm giác?”

      “Mới vừa rồi tôi vừa con gián nó xuất … Chẳng lẽ tôi gì… nơi này xuất sao?” Loạn Mã Tiên Sinh hổ là Loạn Mã Tiên Sinh, ngay cả ý nghĩ cũng cùng khác người khác. cúi đầu trầm tư phen đột nhiên rất hưng phấn ngẩng đầu lên giơ lên cao ngón tay hướng trời bao la cười lên ha hả.

      “Trời ạ! Vậy hãy rơi xuống cho tôi đống vàng ! Ha ha!”

      Vừa mới dứt lời tiếng cười của vang tận mây xanh, bầu trời bao la đột nhiên “Rầm ” rơi xuống đống lớn hơn vàng!

      Những đồng tiền vàng lớn như mưa rơi xuống thẳng tắp hướng mấy người mặt đất mà rơi vào!

      Mộ Thần con ngươi bỗng dưng co rụt lại, sắc mặt đột nhiên đại biến:

      “này! Loạn Mã tiểu thụ, cậu cái đồ biến thái này! Muốn tiền muốn điên rồi sao? Có phải hay muốn hại chết chúng ta? “

      Loạn Mã Tiên Sinh quá sợ hãi căn bản chẳng quan tâm trả lời, ôm đầu chạy cách đội ngũ thanh kêu to lên:

      “A a a, rơi vàng, làm sao bây giờ? Cứu mạng ….”

      Cả 1 diện tích lớn đều là mưa vàng làm căn bản chỗ trốn! Bị đống vàng lớn như vậy đập trúng cũng phải là đùa cho dù giá trị thương tổn là -10 hết sức nhưng là bị nện ngần ấy vào người, có thể chết là đương nhiên!

      “Oa! Cứu mạng …” Loạn Mã Tiên Sinh bị tiền ngừng rơi xuống nện đến đầu váng mắt hoa chỉ có thể liều mạng hướng trong miệng nhét thuốc nghiêng người né tránh vàng rơi. thừa dịp né tránh, xoay người nhìn về phương hướng nào có thể trốn tính toán hỏi bọn họ câu xem có đối sách gì ai ngờ cảnh tượng nhìn qua lại làm cho cơ hồ hộc máu!

      thấy gì thế này? nhìn thấy con Thanh Long khổng lồ và đám người Dạ Thanh Hàn, những đồng vàng bay văng ra, có giá trị thương tổn phải 3 người họ…lông tóc tổn hao gì!

      “A! Dạ, nên như vậy …” Loạn Mã Tiên Sinh nhất thời im lặng ” nuốt lại”, nước mắt cơ hồ là bão tố chạy nhanh đến dưới Thanh Long núp ở góc oán trách

      “Dạ khi dễ tôi, chị dâu khi dễ tôi, trai chị dâu cũng khi dễ tôi, tất cả mọi người khi dễ tôi…”

      Cuối cùng, Dạ Thanh Hàn hết sức nhịn được cho cái ‘phù cấm

      Đinh!

      “Hệ thống: Người chơi Dạ Thanh Hàn đối với bạn sử dụng phù cấm , bạn trong mười lăm phút thể chuyện.”

      Loạn Mã Tiên Sinh nghe được hệ thống đầu tiên là kinh ngạc, nhưng ngay sau đó kháng nghị loại la hét lên: “U… &%¥#@!”

      Đáng tiếc, ra lời… ╮ (╯▽╰ )╭

      Mưa vàng túc túc rơi mười phút đồng hồ mới từ từ ngừng xuống.

      Thanh Long cũng theo thế mà biến mất trở lại vào túi thú cưỡi của Dạ Thanh Hàn.

      “Dạ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?” Mộ Khinh Hàn từ dưới Thanh Long ra lấy lại bình tĩnh đứng vững thân thể, giọng mở miệng hỏi người bên cạnh. Nàng bây giờ trạng thái nhìn qua tốt lên rất nhiều gương mặt cũng từ từ khôi phục huyết sắc, nhưng tinh thần vẫn có chút khó chống đỡ.

      Mộ Thần vừa đồng ý gật đầu vừa hướng bốn phía nhìn quanh.

      “Đúng vậy, cho dù biết đây là ảo cảnh cũng cần phải nghĩ biện pháp ra ngoài? Có phải nên cần thứ gì phá giải…”

      Loạn Mã Tiên Sinh bởi vì cách nào chuyện, sắc mặt bởi vì gấp gáp đến mức hồng thấu, chỉ có thể liều mạng gật đầu bày ra vẻ đồng ý, đồng thời trong miệng ngừng phát ra thanh “Ngô ngô ngô”.

      Dạ Thanh Hàn cũng lời nào, nhíu mày xuống suy nghĩ, lông mi dài chớp, trong con ngươi thâm thúy chiếu ra vẻ ngưng trọng giống như suy tư chuyện gì rất trọng yếu. Đột nhiên rút ra chủy thủ sắc bén chút do dự hướng cánh tay trái mình đâm tới!

      Mọi người còn thấy chuyện gì xảy ra chỉ thấy lười sắc bén của chủy thủ làm cho áo thấm vết máu, nhuộm ra, màu đỏ tươi tại ánh mắt mọi người!

      “Dạ!” Mộ Khinh Hàn bị cử động ngoài dự tính làm cho sợ đến thất sắc, vội vàng nhào tới đỡ cánh tay , run rẩy lên tiếng.

      làm gì vậy? “

      có chuyện gì… theo .” Dạ Thanh Hàn nuốt vào viên thuốc chút do dự , giọng lành lạnh mà kiên định, nhìn vào trong mắt nàng cũng lộ ra vẻ nhu hòa.

      Mấy người Mộ Khinh Hàn mặc dù có chút thể hiểu nổi, nhưng vẫn là theo lời Dạ Thanh Hàn ra vách đá, hướng đường tiến xuống.

      Đột nhiên, Dạ Thanh Hàn dừng lại bước chân, có xuống dưới con đường kia nữa mà là theo vách đá bên phải chuyển

      “Đợi chút! Dạ, vách đá bên kia…” Loạn Mã Tiên Sinh vô cùng kinh ngạc kêu ra tiếng muốn ngăn cản Dạ Thanh Hàn. Nhưng lời còn chưa dứt bị t màn rước mắt sợ ngây người!

      Chà!

      luồng lãnh khí từ người Dạ Thanh Hàn phát ra, ánh mắt trầm xuống tia hàn quang lên, trong tay của đột nhiên xuất ra kiếm nhanh hướng vách đá chua nhìn thấy kia đâm tới

      “A…!”

      “A!”

      gian yên tĩnh này chợt vang lên hai tiếng thét chói tai thảm thiết! Kỳ quái chính là có gì địa mà lại sáng lên vòng sáng của 2 cái gì đó tử vong?

      Ngay sau đó.

      Phảng phất như trong tiểu thuyết huyền ảo miêu tả bốn phía gian bỗng nhiên khác lạ cảnh tượng lúc ban đầu toàn bộ bị chôn vùi vào hư , trong gian từ từ biến hóa đến cảnh tượng hoàn toàn xa lạ!

      ra rồi?” Đám người Mộ Khinh Hàn nhìn cảnh tượng chuyển đổi này làm cho người ta khó có thể tin, cả kinh trợn mắt há hốc mồm! Bất quá trải qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm chiến đấu làm bọn họ theo bản năng lưng tựa lưng tụ lại cảnh giác đánh giá đến hoàn cảnh chung quanh.

      Dọc theo con đường rộng rãi, bốn phía cây cối đều xnah tươi hoàn toàn giống như là rừng cây có người từng qua… Mà ở phía trước xa dĩ nhiên là cửa vào của Huyền Vũ thành!

      ra là bọn họ căn bản còn có rời khỏi Huyền Vũ thành…

      Cái game này quá ảo! Lại còn có thể loại như ảo cảnh này…

      Mà lúc này đây, bóng dáng quen thuộc xuất vào trong mắt Mộ Khinh Hàn…

      “Huynh…Quân Tử Quá Lộ? !” Mộ Khinh Hàn giơ tay cầm Băng Thiên Tuyết Vũ Kiếm chỉ chỉ cảnh giác cũng tùy buông lỏng, nàng nhìn thấy người trước mắt, trong mắt lên vẻ kinh ngạc. Nàng nhớ lại mới vừa rồi ở bên trong ảo cảnh cái thanh kia lại hỏi:

      “Mới vừa nhắc nhở chúng tôi là huynh?”

      Mặc dù chỉ là thấy qua lần, Quân Tử Quá Lộ vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt cách xa trần thế, tự nhiên hào phóng hướng mấy người vuốt cằm, cười yếu ớt :

      “Đúng vậy, các vị… lâu gặp.”

      gật đầu, tầm mắt vô tình rơi vào tay áo Dạ Thanh Hàn có vết máu chảy trong mắt lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó than thở dường như cười lên tiếng:

      hổ là Dạ Thanh Hàn, lại biết dùng đau đớn hóa giải ảo giác.”

      Dạ Thanh Hàn quay đầu liếc người kia cái, gì tròng mắt thâm thúy nhìn. Mộ Thần nhìn nhìn Quân Tử Quá Lộ ánh mắt là tò mò mà Loạn Mã Tiên Sinh vội vàng hỏi:

      “Quá Lộ huynh, tại sao huynh lại ở trong thành của Bang Thệ Thủy? Còn có làm sao biết chúng tôi bị lạc vào ảo cảnh?”

      “Bởi vì, tình huống của tôi với mọi người khác là bao.” Quân Tử Quá Lộ cười khổ ra tiếng chẳng qua là trong mắt của vẫn lạnh nhạt có gợn sóng, có chút nào e ngại.

      “Mặc dù rất muốn cùng với mọi người ôn chuyện. Nhưng là tình huống bây giờ, tựa hồ có chút phiền toái.”

      Vừa mới dứt lời, bốn phía cây cối xào xạc mà lay động nhóm thành viên được nghiêm chỉnh huấn luyện của bang Thệ Thủy từ bốn phương tám hướng chui ra vây quanh bọn họ, đem đường của bọn họ hoàn toàn bị phong tỏa.

      “Đây chính là lưới bắt hết cá trong truyền thuyết sao? 1 nửa của BXH Thập đại cao thủ cũng tụ tập tới đây nhỉ? là trời cũng giúp ta! Ha ha…”

      Lúc này tựa hồ là 1 kẻ dẫn đầu đám kia từ trong đội ngũ nhàn nhã ra, trong miệng phát ra tiếng cười to cuồng vọng đắc ý, tiếng cười kia làm người ở chỗ này sởn cả da gà!

      “Là ngươi!” Loạn Mã Tiên Sinh lên tiếng kinh hãi đầu tiên!

      ra là đầu lĩnh người kia chính là kẻ từng bị Loạn Mã Tiên Sinh mũi tên đẩy xuống tận top 9 BXH – Lãng Phiên Vân!

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 53 : Kết quả của cuồng vọng

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên

      “Ha ha, các ngươi lần này có chạy đằng trời, thù mũi tên lần trước…” Lãng Phiên Vân điên cuồng cười lớn, ngũ quan cũng chen chúc lại với nhau lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn. Chẳng qua là đem tầm mắt rơi vào người Dạ Thanh Hàn giây sau mặt đột nhiên biến sắc, mảnh trắng bệch.

      đúng! Dạ Thanh Hàn, ngươi…Các ngươi phải là bị lạc vào ảo cảnh sao? Làm sao như có việc gì? “

      run rẩy chỉ Dạ Thanh Hàn lui về sau hai bước, mắt trừng trừng làm như thể tin tin. Tại sao lại như vậy? Bọn họ ràng bị lạc trong ảo cảnh của mình… Nhưng là Dạ Thanh Hàn trừ chút bị thương ngoài da căn bản lông tóc tổn hao gì!

      76

      ‘Phong thủy luân chuyển’ những lời này chút cũng sai tí nào.

      Lãng Phiên Vân cũng cười ra được nữa như 1 con mồi bị vây quanh có, trong số họ Loạn Mã Tiên Sinh lại đột nhiên phát ra trận cười to nhìn Lãng Phiên Vân trong mắt tinh quang nháy lên:

      “Ngươi cho rằng… ai cũng như củi mục giống ngươi sao? Lãng – Phiên – Vân!”

      “Ngươi… Các ngươi muốn như thế nào?” Lãng Phiên Vân khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, bị ánh mắt Loạn Mã Tiên Sinh tràn đầy hận ý mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lưng sớm mảnh ướt đẫm.

      Lãng Phiên Vân theo bản năng vừa lui bước, lại nghe phía sau thanh nhạt như mây trôi vang lên: “Chúng ta muốn như thế nào ngươi phải là biết ràng sao?”

      Lãng Phiên Vân chỉ cảm thấy sau lưng hơi có thở rét lạnh xông lên, đợi hiểu được chuyện gì xảy ra, trận đau nhói phát máu của con xuống đáy!

      “Ngươi….” Bị tử vong khắc kia mới phát biết lúc nào đứng ở phía sau mình là Quân Tử Quá Lộ, và người phía sau toàn bộ bị giết chết! Mà đánh lén là Mộ Thần đứng ở trước mặt , hướng phong khinh vân đạm cười chẳng qua là nụ cười lạnh như băng.

      Mộ Thần mặc dù phải là kẻ thù của như Dạ Thanh Hàn nhưng vẫn hết sức tôn trọng đạo lý ” tự kiêu bị tự kiêu hại”. Vô luận cố gắng cỡ nào lửa giận trong lòng giờ phút này cũng bị bọn người biết tốt xấu này khơi dậy!

      Người như thế, tuyệt đối thể tha thứ!

      Lãng Phiên Vân chính là thấy mình trong nháy mắt trở lại nơi sống lại khỏi cũng luống cuống, đám người bọn họ rối loạn muốn vứt bỏ hết giáp mà chạy chợt thấy Dạ Thanh Hàn trong tay lên hàn quang!

      … “

      “Tốt” chữ còn chưa kêu hết bọn họ người như phảng phất đụng vào cái gì đó trong lồng ngực trận đau nhức nháy mắt chỗ kia liền mở ra đóa hoa sáng lạng, ngay sau đó chỉ cảm thấy áp lực vô hình mãnh liệt đánh sâu mà đế, và đám người này liên tiếp bị đánh bay ở giữa trung hóa thành những chấm màu sắc tựa như những ánh sao lấp lánh trong ban ngày.

      Ở ngoài thành bị giết cũng ở khu vực ngoài cửa thành sống lại. Mà khi Lãng Phiên Vân lần nữa sống lại thời điểm lại phát đường của bị mấy bóng ma kia ra hoàn toàn thể chống đở .

      Lãng Phiên Vân trong lòng thầm cảm thấy ổn, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, nhìn tới là năm cái mặt vô cùng quen thuộc… Mà những chủ nhân của khuôn mặt kia ai cũng là cao thủ!

      Lãng Phiên Vân trong mắt lần đầu tiên toát ra thần sắc kinh khủng, cắn chặc hàm răng lui bước theo bản năng nhìn về bốn phía tìm kiếm đường, cũng phát có đường có thể trốn!

      “Ngươi… Các ngươi…” Mồ hôi lạnh ứa ra, kinh hoảng ra lời.

      Vốn là Lãng Phiên Vân cho là những người này trong ảo cảnh nhất định mình đầy thương tích đến lúc đó có thể dễ dàng giết chết bọn họ. Nhưng là bọn họ thế nhưng vẫn cường đại chút cũng có hao tổn gì! Mà bây giờ kẻ có việc… lại biến thành là

      Loạn Mã Tiên Sinh dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn vào Lãng Phiên Vân, ma sát tay khẽ cười :

      “Hắc hắc, Dạ, cậu tính toán xử lý người này như thế nào?”

      Còn lại ba ánh mắt kia cũng rơi vào người Dạ Thanh Hàn tựa hồ đợi quyết định của .

      Dạ Thanh Hàn trong mắt đầy hàn quang ngừng lại :

      “Luân bạch !”

      “Tốt! Em rể, tôi liền chờ câu này của cậu!” Mộ Thần kích động lên tiếng đồng ý thi hành ba chưởng trong giây lát lấy ra “Hung khí” sắp giết người. Trời chiều ánh sáng theo xuống lưỡi kiếm sắc bén trơn hạ đạo chói mắt.

      “Dạ Thanh Hàn, ngươi… Ngươi lại muốn luân bạch ta?” Lãng Phiên Vân nghe Dạ Thanh Hàn càng thêm kinh hoảng thất sắc đầu óc nóng lên, bất chấp tất cả chửi ầm lên

      “Thân là đệ nhất cao thủ ngươi cư nhiên hèn hạ như thế? Ngươi tiểu nhân! …Ngươi phải là người!”

      “Ta từ trước đến giờ cũng là hèn hạ như thế ra ta ngại hèn hạ thêm chút.” Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen u như ám dạ lười nhác nhìn giọng lạnh như băng đáp lễ, đồng thời tay cầm kiếm nhanh đâm về phía trước

      Chà!

      Đột nhiên cảm thấy luồng lãnh khí thẳng chui vào bên trong thân thể của mình, Lãng Phiên Vân trợn tròn cặp mắt mới phát giác mình lại bị ‘ giết…



      lát sau, Lãng Phiên Vân lần nữa từ chỗ sống lại bò ra ngoài, bất quá lần này đổi sắc mặt khác hoàn toàn mất hết thái độ lớn lối mới vừa rồi.

      “Dạ… Dạ Thanh Hàn đại nhân, ta…ta biết sai rồi!” Lãng Phiên Vân run rẩy tới trước mặt Dạ Thanh Hàn, đột nhiên “Phù ” tiếng ngã xuống đất thanh cầu khẩn :

      “Mới vừa rồi ta là giỡn, ngài đại nhân chấp tiểu nhân, tha thứ cho ta …”

      Nhưng lời còn chưa dứt mấy cao thủ kia đợi đợi kịp vây quanh tới ở người Lãng Phiên Vân áp dụng kĩ năng vây đánh xưa nay chưa từng có!

      Cứ như vậy, Lãng Phiên Vân lần lại lần bị giết. Cho đến khi về lv 1, rơi sạch trang bị người, đám nhân tài “Vô lương” này bỏ qua. Cứ như vậy, Lãng Phiên Vân mặc cái quần lúc mọi người tràn đầy ánh nhìn soi mói chật vật chạy vào trong Huyền Vũ thành…

      Cho nên thà rằng đắc tội với tiểu nhân, cũng thể đắc tội với Dạ Thanh Hàn. Đó là 1 cậu được ghi vào trong sử sách Loạn Thế, trở thành danh ngôn truyền rộng khắp mà câu kia chính là kết quả của cuồng vọng của Lãng Phiên Vân khiêu khích Dạ Thanh Hàn đúc rút mà có. ╮ (╯▽╰ )╭

      Lãng Phiên Vân giải quyết sau, đoàn người Dạ Thanh Hàn mục tiêu đương nhiên đến người Quân Tử Quá Lộ.

      “Quá Lộ huynh, làm sao xuất ở chỗ này?”

      Dĩ nhiên những vấn đề này Dạ Thanh Hàn chưa bao giờ hỏi. Mà câu kia ràng cho thấy tùy là Loạn Mã Tiên Sinh hỏi ra.

      “Ai, đừng nữa. ra tôi là có chuyện đến Thanh Long thành làm, nghĩ đến lại nhầm, đánh bậy đánh bạ tới Huyền Vũ thành kết quả là bị nhóm người này vây quanh …” Quân Tử Quá Lộ bất đắc dĩ thở dài ra tiếng, vẻ mặt trấn định như thế hoàn toàn giống như là láo. Dứt lời ha hả cười mấy tiếng, vừa như cường điệu giải thích:

      “Đúng rồi, phát mấy người trong ảo cảnh chẳng qua là tình cờ.”

      Loạn Mã Tiên Sinh bán tín bán nghi nhìn cái, ánh mắt nhưng lặng lẽ liếc về phía Dạ Thanh Hàn, nhưng thấy Dạ Thanh Hàn có tỏ vẻ gì rồi hướng Quân Tử Quá Lộ gật đầu:

      ra là như vậy, Quá Lộ huynh cũng muốn trở về Thanh Long thành sao? Cùng nhau sao.”

      “Đương nhiên.” Quân Tử Quá Lộ cười đến vô cùng chân thành.

      “OK.” Loạn Mã Tiên Sinh cười đáp tiếng, mới vừa muốn theo Quân Tử Quá Lộ rời lại thấy Dạ Thanh Hàn nhúc nhích, khỏi kỳ quái

      “Di? Dạ, cậu trở về Thanh Long thành sao?”

      Chỉ nghe Dạ Thanh Hàn chậm rãi đáp:

      “Loạn, Khinh Hàn tâm trạng tốt lắm, tôi cùng ấy out trước, cậu theo Quá Lộ huynh trở về Thanh Long thành.”

      Loạn Mã Tiên Sinh lập tức ngầm hiểu, ánh mắt trở nên vô cùng mập mờ hướng Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn càn quét:

      “Hắc hắc… Dạ, tôi hiểu, cậu yên lòng theo chị dâu tận hưởng thế giới hai người…” đột nhiên cảm thấy đầu bị cái gì nặng dùng sức gõ, đông! trận đau đớn toát ra! bị đau kêu lên tiếng, xoa cái đầu quay đầu trừng hướng Mộ Thần tự dưng gõ :

      “Này, Mộ Thần, tại sao gõ đầu tôi!”

      Mộ Thần chút khách khí trừng lại:

      “Em của tôi là người cậu có thể tùy tiện tưởng tưởng loạn sao?”

      “…” Loạn Mã Tiên Sinh tự biết mình đuối lý, chỉ có thể mặt như đưa đám nghiêm mặt cùng Quân Tử Quá Lộ rời nhưng đường mới nử, vừa quay trở lại đối với Dạ Thanh Hàn , :

      “Đúng rồi, Dạ, cho tôi mượn ‘hồi thành phù’, tôi cũng muốn để cho bà điên Mỉm Cười Đau Đớn kia tìm được tôi.”

      “…” Dạ Thanh Hàn dùng ánh mắt im lặng nhìn cái, thuận tay đưa cho tờ hồi thành phù, rồi cười khúc khích nhìn soi mói theo Mộ Khinh Hàn cùng Mộ Thần out khỏi trò chơi.

      **

      Vạch tìm hồi thành phù Loạn Mã Tiên Sinh cùng Quân Tử Quá Lộ truyền tống đến ngã ba cửa Thanh Long thành.

      Gần tới tối, trong Thanh Long thành người cũng có mấy, cho dù có ai online cũng là tới và vội vàng. Hai bên đường san sát cửa hàng lộ ra vẻ độc vắng lạnh chỉ có đèn lồng màu đỏ treo ngoài cửa tản ra tia sáng mông lung, sáng mà tối của chạng vạng. con đường rộng Loạn Mã Tiên Sinh cùng Quân Tử Quá Lộ 2 cái bóng bị kéo rất dài.

      Vốn là Loạn Mã Tiên Sinh còn coi là ở bên trong Thanh Long thành lắc lư thời gian ngắn mới out, nhưng với tình hình hôm nay lại nổi lên khốn ý.

      “Hmm ——” đánh ngáp, mí mắt mệt mỏi chớp xuống phía dưới, quay đầu tự nhiên với Quân Tử Quá Lộ:

      ” Quá Lộ huynh, tôi liền đưa huynh đến đây… Tôi phải out rồi …”

      “Đợi chút, Loạn Mã huynh, có thể hay tìm chỗ kín đáo?” Quân Tử Quá Lộ nhưng chút có ý muốn chia ra, vẻ mặt chân thành ngăn trở ánh mắt sáng trong.

      “Tôi có chút việc muốn cùng ngươi chuyện chút.”

      Hả? Loạn Mã Tiên Sinh thầm cảm thấy kinh ngạc, bất quá nghe qua có chuyện với , mỏi mệt bất giác tiêu tan nửa phần, cười đáp ứng:

      “Tốt.”

      Cứ như vậy, Loạn Mã Tiên Sinh theo Quân Tử Quá Lộ vào gian khách sạn lớn nhất Thanh Long thành, hướng chưởng quỹ bao gian phòng tốt nhất.

      ” Quá Lộ huynh, huynh có cái chuyện gì… ” chẳng qua là Loạn Mã Tiên Sinh chân trước mới bước vào sương phòng chỉ nghe thấy thanh “Phanh” tiếng vang lớn! giật mình quay đầu kiểm tra tình huống, trước mắt đột nhiên bông hoa .

      Đinh!

      “Hệ thống: Người chơi Quân Tử Quá Lộ đối với bạn sử dụng Khốn Tiên Tác cao cấp, trong vòng 1 giờ thể thoát ra.”

      ” Quá Lộ huynh…tại sao…” Loạn Mã Tiên Sinh nhất thời thoát ra được, khiếp sợ dứt ngẩng đầu nhìn hướng Quân Tử, Quá Lộ đập vào mi mắt là 1 nụ cười.

      Trong lòng của đột nhiên dâng lên mãnh liệt 1 dự cảm bất an.

      Quân Tử Quá Lộ mặt mày cong cong, nụ cười thoáng như kẻ khiêm tốn loại ôn nhuận:

      ” Loạn… chẳng lẽ vẫn chưa sao?”

      Loạn Mã Tiên Sinh suy nghĩ ở trận dừng lại sau chợt tỉnh ngộ , con ngươi của bỗng dưng co rút nhanh cơ hồ là kêu ra tiếng:

      “Quá Lộ… chẳng lẽ là ? “

      Quân Tử Quá Lộ mỉm cười lạnh nhạt:

      sai là tôi.”

      “A a!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :