1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VÕNG DU LOẠN THẾ GIANG HỒ - Phong Hiểu Anh Hàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39 : Nếu bồi thường lại

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên



      Tên họ: Phong Khanh Mậu

      Giới tính: nam

      Quan hệ : biểu đệ của Phong Kỳ Dạ

      Tính: phúc hắc, hiểm

      thích: thích BL cùng nhìn BL…

      Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

      Lúc này, tiệm đồ uống ở vị trí vắng vẻ có 1 khí quỷ dị loại làm cho người ta bị đè nén liên tục ngừng truyền ra…

      bàn vuông, hai nam nữ, ba ly kem tươi, khí quỷ dị.

      Mà trong ba người này chỉ có vị kia mang mắt kính kia hết sức bình tĩnh dùng cái thìa quấy kem tươi từng ngụm từng ngụm cho vào trong miệng, mà hai người khác yên lặng gì nhìn chằm chằm , nhúc nhích. 1 màn quái dị như vậy duy trì hồi lâu, Phong Khanh Mậu tựa hồ rốt cục nhận thấy được có cái gì đúng, nhanh chậm để xuống cái thìa đưa tay đẩy mắt kíng, khóe miệng khẽ vung lên:

      “Dạ biểu ca, tại sao chuyện? Nhìn thấy em là vui cho nên ra lời ư?”

      Phong Kỳ Dạ ngắm lên nam sinh đeo kính trước mắt này, hết sức nhẫn lại suy nghĩ trong lòng và tức giận xông lên, lạnh lùng :

      “Phong Khanh Mậu, em phải là ở nước ngoài sao? Làm sao chạy trở lại?”

      “Ai, nếu Dạ biểu ca cũng có thể chạy trở lại em tại sao có thể chạy trở lại chứ?” Phong Khanh Mậu cười hắc hắc, đầu hơi chút lắc thấu kính xẹt qua đạo ánh sáng

      “Em nhưng là rất mong đợi Dạ biểu ca cùng Lâm Vụ biểu tẩu phát triển cho nên cố ý trở về tới thăm . Bất quá Lâm Vụ biểu tẩu mới vừa bị nữ nhân điên túm mà nhưng thờ ơ…”

      Phong Kỳ Dạ phủ định, giọng vô cùng bất thiện: “Em bây giờ nhìn xong chưa? Nhìn xong cút nhanh trở về cho .”

      “Ai, Dạ biểu ca sao lại vô tình thế chứ? Người ta dầu gì cũng là vì mà trở lại …” Phong Khanh Mậu giả vẻ thương tâm, cố ý kéo dài thanh

      “Chẳng lẽ muốn gạt em, hồng hạnh xuất tường? Phải ? rất đúng giống như có… Cái …” tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống người Mộ Khinh Hàn ánh mắt ràng mang theo tính toán.

      “Bất quá em thích nữ … à mà?”

      Mộ Khinh Hàn tay nắm cốc cứng đờ, bị ánh mắt có hảo ý bị làm cho sợ đến lui sau chút, bất quá may là trận địch ý kia rất nhanh biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, Phong Khanh Mậu mắt đánh giá nàng lộ ra mấy phần nghi ngờ:

      “A..chào, chị giống như nhìn có chút quen mắt…”

      Đứa trẻ Phong gia sản xuất ra cũng phải là ngu ngốc, Phong Khanh Mậu rất nhanh lộ ra vẻ chợt hiểu, vui mừng vỗ tay cái:

      “Ồ! Chẳng lẽ chị chính là đệ nhất nhân trong Loạn thế… Lạc Tuyết Khinh Hàn?”

      Mộ Khinh Hàn… uỳnh uỳnh.

      … Gì chứ! Tại sao mỗi người thấy mình tphản ứng đầu tiên cũng là 2 từ “nhân ” ?

      Mộ Khinh Hàn vội vàng sửa đúng : “Tôi mới phải là nhân !”

      Thấy Mộ Khinh Hàn thừa nhận, Phong Khanh Mậu vui mừng quá đỗi lộ ra mặt vui mừng, gật đầu lia lịa:

      “Em biết, chị phải là nhân , chị là thụ sao.”

      Mộ Khinh Hàn tiếp tục mồ hôi lạnh.

      “Hmm! Em Dạ biểu ca tại sao phải hồng hạnh xuất tường, ra là nhân ca ca tốt hơn .” vỗ vỗ cằm nhìn chăm chú vào Phong Kỳ Dạ ánh mắt híp lại, làm vẻ suy nghĩ sâu xa.

      tệ tệ, rốt cục thông suốt, Lão Tử năm đó ở diễn đàn lực mạnh mẽ ủng hộ hai người quả nhiên là chính xác !”

      “Hmm? Diễn đàn?” Mộ Khinh Hàn nghe vậy cả kinh, thần kinh giống như có dự cảm hay dường như chợt vừa nhảy, đầu óc nhanh lên cái tên với nội dung quen thuộc…

      Phong Khanh Mậu dương dương tự đắc nở nụ cười: “Sao? Chị nhìn thấy sao? Năm đó Lão Tử còn giúp 2 người chửi rủa Thệ Thủy Lưu Ly nữ nhân ác tâm kia phải ngừng lại, rất đại khoái nhân tâm.”

      Quả nhiên là kẻ kia… Mộ Khinh Hàn khóe miệng co quắp, nàng cảm thấy hết sức bất khả tư nghị:

      “Em, em chính là cái người tên Đoàn Trưởng Tổng Công Đoàn? !” Cái người từng tại diễn đàn cổ động “Song hàn vương đạo” rồi kéo theo 1 đám người hôi vào đó ư? … Nàng ban đầu còn tưởng rằng kia là 1 chứ?

      “Hmm! Đúng rồi, bất quá đó chỉ là ID diễn đàn, tên ở trong trò chơi của em là Mèo BL.” Phong Khanh Mậu cười hắc hắc.

      “… Mèo BL ? giống như có chút quen tai…” Mộ Khinh Hàn đại não lần nữa nhanh vận chuyển, kinh ngạc kêu lên tiếng

      “A! Cậu chính là người mà sau khi Huyết Nhiễm Y bị luân bạch sau chen chân vào vị trí thứ 10 Mèo BL?”

      Phong Khanh Mậu mặt ra vẻ lúng túng: “Khụ khụ, biểu tẩu, em bây giờ là top 10, nhưng xin nên dùng từ ’Chen vào’, cám ơn.”

      Được rồi… Bây giờ đối với nàng đầu tiên gọi là “ này” biến thành “nhân ca ca”, bây giờ lại trực tiếp biến thành “biểu tẩu”, nàng là nên cười hay nên khóc?

      “Đủ rồi!” Vẫn bị gạt ở bên Phong Kỳ Dạ rốt cục muốn hỏng mất, tức giận trừng kẻ kia thản nhiên tự đắc, tròng mắt đen nhánh bên trong nổi lên cuồng bạo

      “Phong Khanh Mậu!”

      “Hắc hắc… Dạ biểu ca, tại sao tức giận như vậy…” Phong Khanh Mậu giọt mồ hôi lạnh, mặt vẫn thay đổi sắc ngồi vững ghế bất động

      “Bất quá cùng biểu tẩu giao lưu trao đổi 1 chút, cần phải mọn như vậy .”

      Phong Kỳ Dạ cười lạnh, tròng mắt đen tóe ra vẻ nguy hiểm: “Trao đổi? Kia cần đây giao lưu trao đổi với em sao?”

      Người khác chút nào sợ uy hiếp, câu đâm phá ý nghĩ Phong Kỳ Dạ:

      “Dạ biểu ca, ghen tị …”

      Phong Kỳ Dạ trong lồng ngực thiêu đốt lửa giận đến phát kịch liệt, ức chế muốn đá bay kẻ trước mặt này bay đến bên kia Đại tây dương, tròng mắt đen lần nữa híp híp, lộ ra hàn quang khiếp người:

      “Phong —Khanh— Mậu “

      Nghiến răng nghiến lợi ra ba chữ Phong Khanh Mậu cả người chấn động, biết mình chạm đến giới hạn của Phong Kỳ Dạ, tiếp tục nữa như vậy chỉ sợ có nguy hiểm. Mấy phen cân nhắc sau dĩ nhiên phải bo bo giữ mình cho thỏa đáng. Cho nên ha hả cười tiếng, nhanh chóng đứng lên, từ từ hướng ngoài cửa chuyển :

      “Sao dám làm phiền ngài đại giá…”

      “Dạ biểu ca luôn là thần tượng của em…” Phong Khanh Mậu rồi để lại dấu vết ngoài cửa di động .

      “Nếu như em là ánh sao trong đêm tối, nanh chính là ánh trăng kia sáng ngời; nếu như em là đóa hoa chính là mặt trời chiếu rọi; nếu như em là công chúa bạch tuyết, chính là hoàng hậu ác độc muốn hại chết em… …à sai…” Phong Khanh Mậu vội vàng dùng nụ cười che dấu sai lầm của , rốt cục chuyển đến cạnh cửa thở phào ra hơi

      “Hắc hắc, tóm lại Dạ biểu ca … “

      “Cám ơn mời khách, có cơ hội gặp lại sau! Cố gắng lên đem tiểu thụ biểu tẩu ‘Đẩy ngã’ ! Còn có biểu tẩu có rãnh rỗi ghé diễn đàn cùng nhau chơi đùa ~Bye~” Phong Khanh Mậu hơi xong, cười to ba tiếng, chợt kéo ra cửa thủy tinh cũng quay đầu lại xông ra ngoài!

      Leng keng …



      Chuông gió cửa leng keng leng keng vang lên, trong tiệm còn có bóng dáng của Phong Khanh Mậu…

      Phong Kỳ Dạ: “…”

      Mộ Khinh Hàn: “…”

      Ngẩng đầu nhìn về đồng hồ điện tử thế nhưng là 2 giờ chiều, bất tri bất giác lại hành hạ lâu như vậy … Sắc mặt trầm của Phong Kỳ Dạ bất đắc dĩ vuốt vuốt huyệt thái dương, than ra hơi.

      “Chúng ta về thôi?” Phong Kỳ Dạ nhìn về Mộ Khinh Hàn trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

      Mộ Khinh Hàn có chút kinh ngạc, phải … hẹn hò sao? Nhưng thấy mặt sắc mặt đúng lắm, thể làm gì khác hơn là thất vọng gật gật đầu:

      “Được rồi…”

      Cho nên nguyên bản hẳn nên là hẹn hò rất tốt đẹp chính là cứ như vậy kết thúc ở kiện khôi hài… ╮ (╯▽╰ )╭

      **

      là qua buổi trưa nên sân trường chỉ có yên lặng.

      Ngày thường tiếng động xôn xao ầm ỹ đều ở thời khắc này toàn bộ biến mất. Phong Kỳ Dạ đưa Mộ Khinh Hàn đến lầu dưới kí túc cùng nhau cũng thấy bóng người.

      Tự dưng về Mộ Khinh Hàn mới bỗng nhiên nhớ lại chuyện đôi giày, vội vàng gọi lại Phong Kỳ Dạ xa vài mét:

      “Dạ, chờ chút .. “

      “Sao vậy?” Phong Kỳ Dạ dừng bước lại, xoay người mặt nghi ngờ nhìn về phía nàng.

      Mộ Khinh Hàn bước chân chạy lên trước, sắc mặt gấp gáp :

      “Giày… Tiền giày, em còn chưa có trả lại cho …”

      Nhìn nàng đứng bộ dáng bất an, Phong Kỳ Dạ trong mắt mỏi mệt từ từ rút , tròng mắt đen bên trong bắt đầu phát ra nụ cười ôn hòa toan tính, trong lòng vẻ lo lắng kia nhất thời quét là sạch:

      cần trả cho , là tặng.”

      “Nhưng là…” Mộ Khinh Hàn cúi đầu nhìn về phía 2 chiếc giày xinh kia, vừa do dự vừa quấn quýt

      “Như vậy có thể tốt lắm?” Thủy chung phải là tiền của mình, lương tâm có bất an…”

      “Làm sao tốt?” Phong Kỳ Dạ buồn cười , trong mắt nụ cười càng sâu. Đưa bạn mình đương nhiên có 1 ý nghĩa, nếu trả tiền lại nó trở nên có ý nghĩa…

      “Cái kia… em cảm thấy được…” Mộ Khinh Hàn hưi run ngẩng lên liếc cái, rồi cực kỳ nhanh thấp xuống, do dự mà biết có nên hay ra ý trong nội tâm

      ra …”

      Phong Kỳ Dạ rất nhẫn nại chờ đợi lý do của nàng

      “Hả?”

      tại sao lại đối với em tốt như vậy? Em cảm giác… cảm thấy, đối với em quá tốt… Em biết như thế nào đáp trả lại cho …” Mộ Khinh Hàn thanh từ từ xuống, gương mặt từ từ lộ ra cái ửng đỏ.

      “…” Nhưng trả lời lại nàng chỉ là người kia im lặng .



      Nàng xấu hổ đỏ mặt, hận được lập tức đào cái hố đem mình chôn. T___T nhất định là nàng quá trắng ra đem Dạ sợ hãi rồi!

      Đột nhiên đối diện truyền đến tiếng cười khẽ.

      Mộ Khinh Hàn sửng sốt, chần chờ ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn thấy Phong Kỳ Dạ khóe miệng hàm chứa nụ cười. Mà cặp mắt kia chuyên chú ngắm nhìn nàng tròng mắt đen sâu thẳm, đáy mắt như giếng cổ trầm tĩnh chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp nàng nhìn cũng hiểu…

      Mộ Khinh Hàn khỏi giật mình đột nhiên:

      “Dạ…”

      Phong Kỳ Dạ đột nhiên tiến lên bước, từ từ cúi đầu, ánh mắt sáng quắc khóa ở người nàng.

      “Dạ? Tại sao?” Đập vào mặt mình là hơi thở ấm áp hơi thở làm cho nàng khỏi hoảng hốt, nhất thời tim đập rộn lên.

      “Nếu như… em muốn bồi thường lại cho , kia…cứ như vậy bồi thường lại …” khóe môi mỏng khẽ vung lên, tròng mắt đen quang mang lóe lên, đáy mắt lộ ra hơi thở tà mị.

      Mộ Khinh Hàn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, giây sau có chút nào báo động trước môi của nàng… cũng bị cái gì ấm áp mềm mại ngăn chận!

      “Ưm…” Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn đại não “Oanh” tiếng, toàn thân cứng ngắc chết lặng, hoàn toàn có tri giác…

      Mà trong đầu tựa hồ chỉ có ý niệm ngừng bay lên:

      Dạ… Dạ lại…

      A a a, Dạ lại hôn mình! ! !

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 40 :Loạn Mã Tiên Sinh bị buộc cưới

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên
      40.1



      Mộ Khinh Hàn tâm hồn lâng lâng trở lại phòng ngủ, lập tức bị ở 2 kẻ chờ đợi trong mắt lóe lên tia sáng hóng hớt của Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa vây quanh, càng ngừng ép hỏi:

      “Như thế nào như thế nào? Cùng Phong học trưởng hẹn như thế nào ?”

      Song giờ phút này Mộ Khinh Hàn trong đầu nhét tất cả đều là Phong Kỳ Dạ, hoàn toàn nghe được các bạn cái gì đó, càng có tâm tư trả lời vấn đề của 2 bạn. Nàng mơ mơ màng màng bò lên game, chỉ để lại hai kẻ kia nụ cười cứng tại mặt, hai mặt nhìn nhau.

      Nhưng mới lên tới game Mộ Khinh Hàn lại nhận được đống lớn thư tín khi nàng offline.

      Đầu tiên là Vân Ảnh Sanh Tiêu rất uyển chuyển hỏi thăm: “Lạc tỷ tỷ, chị là Lạc Tuyết Khinh Hàn?”

      Tiếp theo là Băng Lam Thủy Mật Đào liên tục oanh tạc:

      - “Mộ Khinh Hàn đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mau giải thích cho lão nương!”

      - “Tại sao gửi lại tin nhắn?”

      - “Này! Cậu ở đâu? Mau trả lời lão nương!”





      Mộ Khinh Hàn trả lời lại mấy cái tin tự nhận là tương đối trọng yếu, sau đó bất đắc dĩ đem bức thư ép hỏi tiêu hủy. Nhưng khi nàng đọc được Thệ Thủy Niên Hoa dùng bồ câu đưa tin nhất thời dở khóc dở cười:

      “Đồ nhân , mi lại dám lừa gạt tình cảm của ta, ta tuyệt đối bỏ qua cho mi! Chẳng qua nếu như mi nếu dùng acc kia theo ta ước hẹn, ta liền suy nghĩ tha thứ cho mi.” (L: tên này đúng là thần kinh mà…)

      Thấy câu cuối cùng câu nàng lại càng thẹn quá thành giận, chút do dự đem tin tiêu hủy nhân tiện đem Thệ Thủy Niên Hoa kéo vào sổ đen vĩnh viễn.

      Sau đó, tin của Thệ Thủy Vô Trần : ”Khinh Hàn, có thể hay ra ngoài gặp mặt?… Có lời gì muốn với em…”

      Nàng tiếp theo nhìn xuống.

      tin cuối cùng ; “Chị dâu cứu mạng ! Tôi bị Mỉm Cười Đau Đớn cái nữ nhân điên kia bức hôn, mau tới Lạc Ngưng lâu Chu Tước thành cứu tôi! Dạ lại để ý tới tôi!” Nọi dung hết sức khẩn cấp làm cho Mộ Khinh Hàn đột nhiên cả kinh.

      Hả? Đây là cái gì?

      Nàng kinh ngạc nhìn về phía tên người, dĩ nhiên là… Loạn Mã Tiên Sinh? Mà thời gian.. Mới vừa rồi sao?

      nhìn gì vậy?” 1 thanh mát lạnh trầm thấp đột nhiên truyền vào tai Mộ Khinh Hàn làm cho bóng dáng của nàng ngừng lại.

      Nàng quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Dạ Thanh Hàn, ánh mắt tự chủ được dời đến mặt của . Mặc dù mặt của khăn che lại nhưng lại nghĩ tới chuyện mới vừa nãy ấy đối với mình làm, Mộ Khinh Hàn mặt khỏi đỏ lên.

      “Dạ…” Mộ Khinh Hàn cúi đầu, tay chân luống cuống, “Tiếp nhận thư người xa lạ ” cái lí do này có vẻ che đậy, khẩn trương giải thích

      có… có gì, Loạn Mã Tiên Sinh phát bồ câu đưa tin, hôm nay muốn cùng Mỉm Cười Đau Đớn thành thân.”

      Dạ Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú, tròng mắt đen bên trong lộ ra nụ cười thản nhiên

      “Vậy ư?”

      Mộ Khinh Hàn căng thẳng, lại đem thư cầu cứu của Loạn Mã Tiên Sinh nhớ thành thiệp mời kết hôn: “Chúng ta có nên hay chúc mừng cậu ta? Cậu ta ở Lạc Ngưng lâu Chu Tước thành…”

      Dạ Thanh Hàn cũng là bộ sao cả, khẽ gật đầu cái:

      “Nếu như em muốn , kia hãy .”

      Đáng thương Loạn Mã Tiên Sinh, cứ như vậy ở cuộc chuyện với nhau bất tri bất giác thành bi kịch …

      **

      Ở trong game Loạn thế người nào biết, người nào hiểu trong Chu Tước thành nơi nổi danh nhất chính là Lạc Ngưng lâu bởi vì nó là nơi buôn bán tin tức tình báo lớn nhất, và cũng là nơi ai thích nổi tiếng có thể lợi dụng nó để 1 ngày có thể nổi danh.

      Mà hôm nay chính là ngày lão bản thần bí của Lạc Ngưng lâu Mỉm Cười Đau Đớn cùng 1 cao thủ trong BXH Loạn Mã Tiên Sinh thành hôn. Đại khái người nào cũng nghĩ tới lão bản giấu mặt của Lạc Ngưng lâu lại lựa chọn ở ngày đám cưới để tiết lộ thân phận của mình.

      Giờ lành chưa tới Lạc Ngưng lâu nơi được khen là “thiên hạ đệ nhất lâu” trước cửa chật ních người chơi đến đây xem lễ. Người chơi vì kéo đến quá nhiều nên đường phố lưu thông, có chỗ ở chung quanh trước bậc cầu thang các cửa hàng khác gần đó người chơi líu ríu hàn huyên bát quái, tràng diện vô cùng náo nhiệt.

      nghĩ tới lão bản thần bí của Lạc Ngưng lâu dĩ nhiên là ! Mỉm Cười Đau Đớn… Cái tên này ta cũng chưa từng nghe qua ! Đại khái là vị cao thủ có thực lực thân bấy lâu nay sao?”

      “Mỉm Cười Đau Đớn khẳng vì Loạn Mã Tiên Sinh mà lộ thân phận của mình, dễ dàng…”

      “Ta nghe Mỉm Cười Đau Đớn là đuổi ngược Loạn Mã Tiên Sinh, nghe nàng vì Loạn Mã Tiên Sinh từng tranh với rất nhiều cao thủ, cũng đem những nữ người chơi theo đuổi Loạn Mã Tiên Sinh luân bạch có người phải tự sát, xóa nhân vật…..”

      “Sách sách… tình quả nhiên là mù quáng, Loạn Mã Tiên Sinh loại người phụ lòng này mà nàng ta cũng .”

      “A! Đúng rồi, hôm nay đệ nhất mỹ nhân Loạn Thế – Bích Linh Vận cũng xuất đó.”

      “Oa, đệ nhất mỹ nhân Bích Linh Vận cũng tới, đến lúc đó nhất định phải chụp ảnh chung rồi. biết đệ nhất cao thủ cùng đệ nhất nhân tới hay nhỉ? PHải chăng tất cả đệ nhất cũng tới, chắc là tốt…”





      “Lại ngay cả đệ nhất mỹ nhân cũng mời tới, Loạn Mã Tiên Sinh rất lớn mặt tử!” Ngoài vòng tròn 1 đám người, Mộ Khinh Hàn kiễng chân hướng bên trong nhìn quanh, nghe thấy mọi người rối rít nghị luận khỏi quay đầu lại hưng phấn đối với Dạ Thanh Hàn .

      Cái gọi là đệ nhất mỹ nhân Loạn Thế cũng phải là phía nhà phát hành công nhận, mà là diễn đàn người chơi bỏ phiếu chọn. ra ban đầu, Lạc Tuyết Khinh Hàn ở danh sách ứng cử của đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa phiếu bầu còn hơn đứng tới thứ hai Bích Linh Vận rất nhiều, chỉ bất quá người chơi đem Lạc Tuyết Khinh Hàn cho rằng là nam nên rối rít tiếc hận, cho nên danh hiệu đệ nhất mỹ nhân tự nhiên thuận lý thành chương rơi vào người có phiếu bầu thứ hai Bích Linh Vận.

      Dạ Thanh Hàn tầm mắt thủy chung có rời Mộ Khinh Hàn, tròng mắt đen lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

      Lại nghe nàng tự nhủ lẩm bẩm : “Nhưng là nhiều người như vậy, chúng ta làm sao tìm được Loạn Mã Tiên Sinh chứ?”

      Dạ Thanh Hàn cau lại lên lông mày, ánh mắt liếc liếc ở 4 phía Lạc Ngưng lâu, cuối cùng bình tĩnh rơi vào mái hiên bóng người, dưới khăn che mặt khóe môi khẽ nhếch lên chút do dự ôm lấy người khác còn sợ run:

      , chúng ta từ lầu cao nhất vào.”

      “Hả? Dạ…” Mộ Khinh Hàn vốn là còn ngẩn người đột nhiên cảm thấy dưới chân còn chạm đất, thân thể rời mặt đất khỏi quá sợ hãi

      , muốn đâu đây?”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      40.2

      Dạ Thanh Hàn có trả lời chẳng qua là ôm nàng, linh hoạt nhảy lên nóc nhà bên cạnh, qua đám người với những tiếng động lớn, ầm ĩ náo nhiệt từ phía sau tiến vào lầu cao nhất của Lạc Ngưng lâu, đẩy ra lụa mỏng nhảy vào.

      Nến đỏ được an tĩnh đốt lên, tản mát ánh sáng đem căn phòng chiếu lên sáng như ban ngày. Đại khái là có hỉ khí, căn phòng trang trí cũng toàn màu đỏ, rèm cừa, giường đỏ đến chói mắt, mọi vật phẩm ở đây cũng bị bọc lên khối lụa đỏ để con mắt khi nhìn vào nơi nơi đều là đỏ tươi.

      Hai chân mới chạm đến thảm đỏ tươi Mộ Khinh Hàn liếc mắt liền phát thấy 1 người thân mặc trang phục tân lang, ngồi ở hỉ giường khuôn mặt sầu khổ - Loạn Mã Tiên Sinh. (L: bình thường toàn dâu ngồi đó mặt bi ai chứ..ài bạn Loạn đúng là tiểu thụ mà….)

      Mà Loạn Mã Tiên Sinh hiển nhiên cũng phát ra hai người cơ hồ mặt muốn khóc lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, lập tức từ giường nhảy dựng lên:

      “Dạ, chị dâu, 2 người tới?”

      “Hu hu, mau tới cứu tôi! Tôi muốn cùng cái nữ nhân điên kia thành thân!” Loạn Mã Tiên Sinh cơ hồ là nước mắt chạy đến, phịch tiếng quỳ xuống đất ôm vạt áo Dạ Thanh Hàn tố khổ.

      Dạ Thanh Hàn nhíu mày, thân thể chợt di động để lại dấu vết thoát khỏi ma trảo của .

      Mộ Khinh Hàn nhìn người kia quỳ mặt đất giả khóc khỏi kỳ quái hỏi:

      “Vậy cậu còn sống ở chỗ này làm gì? Làm sao trốn?”

      Loạn Mã Tiên Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn uất:

      “Tôi trốn được ? Cái nữ nhân điên kia lại chạy đến dưới kí túc làm bộ đáng thương, liều mạng khóc hô muốn tôi chịu trách nhiệm khiến kí túc xá ai cũng biết ! ta còn muốn ra lệnh với tôi, nếu như tôi ở trong trò chơi cùng ta kết hôn, ta phải đến kí túc xá náo… Tôi chẳng phải bị đổ oan sao?”

      Miệng rồi nhìn về Mộ Khinh Hàn ánh mắt trở nên đáng thương cực kỳ giống kiểu làm nũng: “Cho nên, chị dâu, chị phải cứu tôi ra ngoài…”

      “Làm sao cứu chứ?” Mộ Khinh Hàn hướng lúng túng cười tiếng

      mình cậu cũng cứu nổi mình? Hai người chúng tôi người ngoài cuộc như thế nào cứu chứ?”

      Loạn Mã Tiên Sinh hết sức nghiêm túc suy nghĩ lại bắt đầu cho Mộ Khinh Hàn 1 chủ ý:

      “Chị dâu chị có thể cùng Dạ cùng nhau đem cái nữ nhân điên Mỉm Cười Đau Đớn kia đánh bất tỉnh…”

      “Vậy sao? Làm sao trước đem em đánh bất tỉnh trước?” tiếng cười thanh thúy như châu ngọc đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới, đem Loạn Mã Tiên Sinh thao thao bất tuyệt cắt đứt. Tiếp theo cửa bị người đẩy ra làm cho Loạn Mã Tiên Sinh kinh hãi, lần nhìn thấy bóng dáng kia thành ác mộng ngày ngày phát của !

      Mỉm Cười Đau Đớn 1 hỉ phục bước nhàng về phía ba người, mỉm cười đến phát ngọt.

      “Điên, nữ nhân điên…” Loạn Mã Tiên Sinh nhìn kẻ ngừng hướng tiến tới gần, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn!

      “Kỳ… Kỳ học tỷ.” biết như thế nào gọi Mỉm Cười Đau Đớn, thể làm gì khác hơn là gọi tên ấy ở thực tế. Bất quá lĩnh giáo cái điên của Kỳ Thanh Lãnh, Mộ Khinh Hàn tự nhiên dám khinh thường vừa mỉm cười hướng người kia chào hỏi, vừa nhanh chuyển đến bên cạnh Dạ Thanh Hàn.

      Lực chú ý của Mỉm Cười Đau Đớn quả nhiên bị Mộ Khinh Hàn hấp dẫn , nàng cười đến mặt mày cong lên: “Ai da ~ tiểu học muội, em cũng tới, là tới dự hôn lễ của chị sao?”

      “Vâng…” Mộ Khinh Hàn lung tung gật gật đầu, hoàn toàn nhìn tới bên Loạn Mã Tiên Sinh vẻ mặt oán phụ

      “Hôn lễ của Kỳ học tỷ rất hoa lệ.”

      “Dĩ nhiên, là lão bản Lạc Ngưng lâu đệ nhất Chu Tước thành, hôn lễ của chị sao có thể hoa lệ chứ?” Mỉm Cười Đau Đớn cười , đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe dùng ánh mắt nhìn hàng hóa đánh giá nàng:

      “Hì hì, có hứng thú vào Lạc Ngưng lâu của chị ?”

      1 từ “ vào” có thể là ý vị thâm trường cộng thêm Mỉm Cười Đau Đớn nụ cười kia như thế nào nhìn cũng giống như có hảo ý Mộ Khinh Hàn lại càng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục lắc tay lời có mạch lạc:

      cần! Em vẫn là thích theo phu quân nhà em lưu lạc giang hồ…”

      Mới vừa xong câu này nàng đổ mò hôi, mặt bạo hồng, hận được ngay lập tức đem đầu lưỡi của mình cắn xuống! Nàng nàng nàng nhăng gì chứ? Hu hu… như này muốn nàng như thế nào đối mặt với Dạ…

      Dưới khăn che Dạ Thanh Hàn khóe môi để lại dấu vết nhếch lên.

      “Kia đáng tiếc… Bất quá, bản tiểu thư cũng cưỡng đoạt, em muốn thôi vậy.” Mỉm Cười Đau Đớn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt từ Dạ Thanh Hàn người xẹt qua, cuối cùng rơi xuống người Loạn Mã Tiên Sinh, cố ý kéo dài tiếng

      “Bất quá ta…. 2 người là tuyệt đối thể mang .”

      “Dạ…” Loạn Mã Tiên Sinh con mắt lóng lánh nhìn về Dạ Thanh Hàn, ý đồ tìm kiếm tia hy vọng chạy trốn.

      “Chúng tôi chưa muốn dẫn cậu ta .” Dạ Thanh Hàn chút lưu tình đâm phá hy vọng của Loạn Mã Tiên Sinh, vẻn vẹn là dùng ánh mắt đồng tình nhìn cái.

      “Bớt đau buồn , người xấu làm chuyện tốt có thiên lôi đánh xuống, cho nên phu nhân, chúng ta thôi!” xong câu này rất quyết đoán kéo Mộ Khinh Hàn ra ngoài.

      Loạn Mã Tiên Sinh trái tim mong manh nhất thời vỡ rơi đầy đất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định vươn tay hướng Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn ly khai chộp tới

      “Oa a a, Dạ, chị dâu …hai người thể vứt bỏ tôi…”

      bên Mỉm Cười Đau Đớn lộ ra cái cười gian như ý:

      “Hì hì, Tiểu Loạn Mã, nên biết điều chút với bái đường với em ! Em là lấy hình thức kết hôn cao nhất đó – vĩnh viễn đó nha! Nhìn xem, em đối với quá tốt…”

      nên tới đây, cứu mạng ——! ! !”



      Cuối cùng Loạn Mã Tiên Sinh chịu khổ kết cục của kiện bức hôn là như vậy.

      Loạn Mã Tiên Sinh cứ như vậy bị hai vợ chồng máu lạnh vô tình vứt bỏ còn dưới cường thế của Mỉm Cười Đau Nhói vô cùng tình nguyện theo nàng ta thành thân.

      Mà vậy đối vợ chồng vô lương kia giờ phút này ngồi ở nóc đối diện Lạc Ngưng lâu, hăng hái dạt dào quan sát nghi thức tiến hành hôn lễ. Trong sảnh Lạc Ngưng lâu lực chú ý của các tân khách tập trung vào hai vị nhân vật chính, người nào cũng có chú ý tới 2 người ở nóc nhà đối diện.

      “Ai, cái hôn lễ này quả nhiên đủ hoa lệ! Mỉm Cười Đau Đớn bỏ ra ít…” Mộ Khinh Hàn bám lấy cằm lẩm bẩm tự , mặc dù nàng xem chính là hôn lễ của Loạn Mã Tiên Sinh nhưng tầm mắt thủy chung rơi vào bóng dáng màu xanh bên cạnh tân lang và tân nương.

      màu xanh biếc ở trong đám người phá lệ chói mắt, dung mạo xuất chúng cần khá tỉ mĩ tóc đen mềm như mây, da trắng như tuyết, thân áo xanh, người đó vẻ mặt bình thản càng giống như tiên nữ.

      ta chính là Đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết Bích Linh Vận sao?

      Ba! Bùm bùm!

      khi nàng sững sờ, bầu trời bao la tràn ra những ánh pháo hoa rực đem bầu trời chiếu lên dị thường sáng ngời.

      Nghe trong Lạc Ngưng lâu truyền ra từng đợt hoan hô Mộ Khinh Hàn nhịn được thở dài :

      lãng phí, ban ngày nổ pháo hoa nơi nào có thể thấy chứ? Đáng tiếc…” Thanh của nàng vừa chứa tiếc hận lại có vẻ hơi mất mát…

      Tựa hồ mình ngay cả cơ hội nhìn pháo hoa ban ngày cũng có…

      “Khinh Hàn.” Dạ Thanh Hàn thanh bên tai của nàng vang lên làm cho nàng hơi bị ngẩn ra.

      “Sao?” Nàng quay đầu lại phát khăn trước mặt biết từ lúc nào cởi xuống đêm tuấn nhan lấp vào trong mắt nàng ngày càng ràng hơn.

      Tròng mắt đen thâm thúy u ám kia mơ hồ tản ra ánh mắt đầu độc, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi đến mặt của chiếu lên sáng chói những góc cạnh hoàn mỹ, hơi thở ấm áp hướng nàng đánh tới:

      “Em có muốn hay , chúng ta trở về bổ sung lại hôn lễ hoa lệ hơn?”

      “Dạ, …” Mộ Khinh Hàn mặt ửng đỏ, nàng hơi ngượng ngùng cúi xuống phía dưới… . tiến tới gần mình, cho dù nàng biết kế tiếp có chuyện gì phát sinh nhưng nàng vẫn là biết điều chút nhắm hai mắt lại.

      Trong bóng tối, nàng có thể cảm giác được đến gần…

      khi lòng của nàng cơ hồ nhảy lên 1 giọng nữ hơi thanh lãnh mang theo vạn phần vui mừng đột nhiên xen vào giữa hai người:

      “Bạn học Kỳ Dạ, là cậu sao?”

      Mộ Khinh Hàn thân thể cứng đờ, vội vàng mở mắt, giãy dụa lui cách Dạ Thanh Hàn chút ít. Trong lúc bối rối nàng hướng bên kia nhìn cái, mới ràng phát trước mặt bọn họ nhiều hơn bóng dáng màu xanh nhạt.

      mặc áo xanh nụ cười mặt nhìn đến động tác của hai người từ từ bị lạnh đông lại cuối cùng toàn bộ cứng tại khóe miệng.

      Mộ Khinh Hàn đầu nhưng “Oanh” tiếng, hơn nữa cũng cách nào bình tĩnh . ta, ta phải là cái Đệ nhất mỹ nữ của Loạn Thế —Bích Linh Vận hay sao?

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 41 Học hệ khiêu chiến lệnh

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên


      Đệ nhất mỹ nhân phải là còn dự hôn lễ sao? Làm sao chớp mắt chạy tới trước mặt bọn họ rồi? Hơn nữa còn gọi Dạ là …”Bạn học Kỳ Dạ ” ? ấy quen Dạ ư?

      Nàng nghi vấn nhìn đến Bích Linh Vận khắc kia ngừng ở trong đầu toát ra đem suy nghĩ Mộ Khinh Hàn loạn thành 1 đoàn.

      “Nương, con đói bụng!” 4 phía yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh thanh thúy như chuông bạc tiếp theo đôi tai có lông mềm như nhung từ Mộ Khinh Hàn trong túi toát ra, tò mò hướng bốn phía nhìn quanh nhưng là lập tức bị hai đạo ánh mắt có thể so với tủ lạnh còn lạnh hơn làm cho sợ rụt trở vào, cũng dám ra nữa.

      Đệ nhất mỹ nhân Bích Linh Vận cặp mắt dịu dàng như nước trong mắt nổi lên cái gì đó kinh dị, cũng bắt đầu lộ ra địch ý. Rất nhanh che dấu nụ cười mặt, vẻ mặt khôi phục đạo mạo vốn có cũng rời , chẳng qua là nhúc nhích đứng tại chỗ, chớp mắt nhìn lên 2 người trước mặt động tác mập mờ.

      Bích Linh Vận kia hai con mắt cực kì giống tia X quang làm cho Mộ Khinh Hàn cả người được tự nhiên, run tránh ra tầm mắt của đệ nhất mỹ nhân, nhàng giật tay áo Dạ Thanh Hàn giọng hỏi:

      “Dạ, biết ấy?”

      Chuyện tốt đột nhiên bị phá hư, đổi lại ai cũng cảm thấy khó chịu. Dạ Thanh Hàn giận tái mặt, ánh mắt lạnh như băng quét Bích Linh Vận cái, đạo hàn quang ở đáy mắt xẹt qua.

      biết!”

      “Hả?” Mộ Khinh Hàn nghe ra giọng điệu của ràng có tức giận, còn có mấy phần nhịn được nàng len lén nhìn Bích Linh Vận cái bất ngờ phát đệ nhất mỹ nhân sắc mặt cứng đờ, mắt lại lên vẻ bị thương! Mộ Khinh Hàn trong lòng nhất thời có vài phần hiểu ra là người theo đuổi Dạ ư? Dạ quả nhiên là họa thủy …họa thủy…

      “Chúng ta thôi.” Dạ Thanh Hàn như có việc gì đem khăn che trở lại mặt, hoàn toàn coi Bích Linh Vận như trong suốt tựa như là có nhìn thấy ta, kéo tay Mộ Khinh Hàn cũng quay đầu lại rời .

      “Đợi chút, Kỳ…” Cho đến khi hai người khoảng, Bích Linh Vận mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần gấp gáp gọi ra tên của nhưng thanh mới vừa bật ra lại tắc nghẽn ở giữa cổ họng. Bởi vì nàng phát đối phương lưu cho mình chỉ là bóng lưng vô tình…

      Bích Linh Vận thần sắc ảm đạm , lâu đứng tại chỗ, ánh mắt như cũ nhìn hướng Dạ Thanh Hàn dời , từ từ đáy mắt của nàng lộ ra băng lạnh thấu…

      **Bạn đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭



      Rời Chu Tước thành sau Mộ Khinh Hàn lại cùng Dạ Thanh Hàn 1 phó bản đánh quái phát tiết, nhìn quái kia ngừng toát ra con số màu đỏ thương tổn Mộ Khinh Hàn chẳng những có hai mắt sáng lên ngược lại cảm thấy sợ hết hồn hết vía, bước run , chỉ sợ dẫm lên địa lôi Dạ Thanh Hàn.

      Dạ Thanh Hàn hôm nay tâm tình hiển nhiên tốt lắm, giết quái so với dĩ vãng cũng ác hơn.

      Vụt ..vụt trước mặt quái ngừng ngã xuống cuối cùng BOSS thảm thiết kêu rên bị 1 người chơi biến thái trong phó bản rất vinh dự được mai táng ở tay Dạ Thanh Hàn.

      Mộ Khinh Hàn cứ như vậy im lặng theo sát lăn lộn cọ kinh nghiệm cho đến khi tăng thêm 1 lv mới lưu luyến out…

      Kết quả…

      Nàng mới vừa out bị hai con bạn khả ái cùng phòng xách đến trước cái Lap của Mạc Toa Toa…

      Mới từ trong thế giới game khôi phục lại như cũ Mộ Khinh Hàn ngồi ở chỗ ngồi của Mạc Toa Toa vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa nét mặt nghiêm túc:

      “Gì thế?” Chẳng lẽ hai nàng lại muốn dùng hình bức cung? Nhưng là nàng có gì để có thể bị “Ép” …



      “Nhìn diễn đàn trường xảy ra chuyện lớn rồi!” Hạ Đào Đào khuôn mặt như tờ giấy ra vẻ thâm trầm lại có vẻ hết sức tức cười làm cho Mộ Khinh Hàn thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

      “Rốt cuộc sao nào? Làm sao hai người bộ dáng thế kia…” Mộ Khinh Hàn chẹp miệng, dưới tầm mắt cưỡng bức của 2 con bạn hết sức tình nguyện mở ra diễn đàn trường, rồi mở ra cái 2 bạn muốn…

      nhìn sao vừa nhìn Mộ Khinh Hàn bị sợ hết hồn!

      Diễn đàn trường học các topic cơ hồ hơn phân nửa đều là thảo luận tin đồn về mình cùng Phong Kỳ Dạ… Từ khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt rồi ở nơi đâu mến nhau, lần đầu tiên nắm tay ở chỗ nào… Tóm lại từ bắt đầu đến bây giờ tất cả đều bị đồn qua lần, thậm chí còn có người hư cấu lịch sử quan hệ của bọn họ viết thành 1 chuyện tình rồi post lên kết quả rất được hoan nghênh…

      Mộ Khinh Hàn hướng về phía màn hình, mặt như bị nghẹn :

      “… Người trong trường quá giỏi, mới có…”

      “Đây phải là trọng điểm!” Hạ Đào Đào thấy nàng nhìn chằm chằm vào những topic màu sắc rực rỡ đồn thổi kia khỏi hổn hển rống lên

      “Nhìn các thông báo dán ở kia kìa!”

      “Hả, dán?” Mộ Khinh Hàn lẩm bẩm đáp tiếng, lôi kéo con chuột lên kết quả bị đề mục đỏ thảm làm cho kinh hãi rồi!

      Thông báo : Bạn Lâm Vụ học ngánh Số lý bị mình bao nuôi, xin các bạn nữ trong trường được đánh chủ ý vào bạn ấy!Bên cạnh ghi tên người viết thông báo… Kỳ Thanh Lãnh.

      Mộ Khinh Hàn tại chỗ cười ra tiếng gục ở bàn cười dậy nổi thắt lưng . Kỳ Thanh Lãnh học tỷ quá nhanh nhẹn, dũng mãnh! May là nàng lúc này có uống nước nếu nhất định toàn bộ phun hết!

      Chẳng lẽ… Hạ Đào Đào nghiêm túc như vậy bận rộn hồi lâu chính là vì cái thông báo khôi hãi này sao?

      Ai ngờ, Hạ Đào Đào cũng có như nàng trong tưởng tượng theo nàng cùng nhau cười ra tiếng mà là mặt mẹ kế phẫn nộ quát:

      “Mộ Khinh Hàn! Cậu cười đủ chưa? Thông báo viết thế mà còn cười được à?”

      Mạc Toa Toa cũng hết sức nghiêm túc gật đầu: “ sai, Khinh Hàn, đối mặt với chuyện nghiêm túc như vậy cậu thể xem như vậy!”

      “Gì? Chẳng lẽ loại thông báo này buồn cười sao?” Mộ Khinh Hàn nghi ngờ nhìn về phía hai người, nén cười hỏi ngược lại.

      Hạ Đào Đào hướng màn hình lướt cái thấy được con chuột dừng lại vị trí kia gấp đến độ dậm chân:

      “Cậu nhìn nơi nào chứ? Mình muốn cậu xem chính là cái thông báo ở cao nhất kia kia! Học hệ khiêu chiến lệnh!”

      “Gì? A … Học hệ khiêu chiến lệnh?” Bắt đầu Mộ Khinh Hàn còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng khi nàng thấy được theo lời Hạ Đào xem ra nhất thời giống như bị đạo sét bổ trúng.

      Thông báo : Hệ mỹ thuật tạo hình chính thức hướng Hệ Trung văn phát ra Học hệ khiêu chiến lệnh!

      Mộ Khinh Hàn cả kinh trợn mắt há hốc mồm!

      Học hệ khiêu chiến lệnh! Sao lại là Học hệ khiêu chiến lệnh! Loại biến thái này…

      Học hệ khiêu chiến lệnh của Đại học Y là loại truyền thống đặc sắc. Mỗi học hệ có thể hướng hệ khác phát ra khiêu chiến, nhằm vào có thể là toàn hệ cũng có thể là 1 người. Hai hệ xác nhận khiêu chiến sau có 1 người thứ ba khác hệ ra đề mục, người phát ra khiêu chiến cùng người tiếp nhận khiêu chiến cần theo như chỉ định phải hoàn thành đề mục này sau đó chỉ định bình chọn ra học hệ chiến thắng. Bên thắng lợi có thể cầu bên thất bại làm chuyện…

      Này có thể là liên quan đến vinh quang của 1 hệ, cũng có thể loại biến tướng ác độc. Tỷ như có lần Hệ hóa học cầu Hệ lịch sử toàn thể sinh viên quét nhà vệ sinh tháng, hơn nữa cho phép dùng bất kỳ công cụ nào…

      Mộ Khinh Hàn nhìn màn hình hoảng hốt trận. Mới chậm rãi quay đầu ánh mắt kinh giật mình nhìn về Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa:

      “Chuyện gì xảy ra? Hệ Mỹ thuật tạo hình tại sao đột nhiên hướng hệ chúng ta phát ra cái biến thái này?”

      “Bởi vì Hạ Bích Ngưng…cậu biết Hạ Bích Ngưng ?” Mạc Toa Toa lo lắng nhìn bạn mình cái muốn lại thôi.

      Bạn Mộ Khinh Hàn quả nhiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:

      “Hạ Bích Ngưng? Là người nào?”

      Hạ Đào Đào tức giận cướp lời : “Chính là 1 thầm mến Phong Kỳ Dạ! Hừ, ràng ta mới là Tiểu Tam tại sao Khinh Hàn nhà chúng ta…”

      Nghe Hạ Đào Đào bô bô lời làm người ta đầu óc choáng váng Mộ Khinh Hàn cuối cùng hiểu ra

      ra là Hạ Bích Ngưng là sinh viên Đại học X trao đổi, học Hệ mỹ thuật tạo hình. Theo lý thuyết ta cùng Mộ Khinh Hàn có chút liên quan nào, như thế nào cũng đem mâu thuẫn xé đến người Mộ Khinh Hàn . Nhưng là đối tượng Mộ Khinh Hàn gặp gỡ là Phong Kỳ Dạ cũng là người Hạ Bích Ngưng thầm mến bốn năm cho nên vấn đề bắt đầu…

      Nghe Hạ Bích Ngưng ở Đại học X lần đầu tiên nhìn thấy Phong Kỳ Dạ đối với vừa thấy , bản thân có dung mạo cùng sở trường làm ta hết sức tự tin, liên tiếp đối với Phong đại soái ca lấy lòng nhưng là đối phương mỗi lần cũng làm bộ như nhìn thấy. Nhưng là Hạ Bích Ngưng chút nhục chí, hơn nữa khi Phong Kỳ Dạ trở về Đại học Y thời điểm chút do dự lấy danh nghĩa trao đổi sinh viên chuyển tới Đại học Y.

      Bởi vì, nữ sinh Hệ mỹ thuật tạo hình cũng bị Hạ Bích Ngưng tinh thần bất khuất mà thuyết phục đồng thời cũng vì Hạ Bích Ngưng tổn thương thấy bất công. Vì họ sớm đem Hạ Bích Ngưng cùng Phong Kỳ Dạ hai người cho là tài tử giai nhân…

      Nhưng chẳng ai ngờ rằng nửa đường chạy ra 1 người tên Mộ Khinh Hàn…

      Kể từ đó, các nữ sinh viên của Hệ mỹ thuật tạo hình nổi giận! Rối rít nhảy ra cầu đánh ngã Tiểu Tam cho Hạ Bích Ngưng công đạo! Cho nên mấy đó lấy danh nghĩa của Hệ mỹ thuật tạo hình hướng Hệ Trung văn phát ra Học hệ khiêu chiến lệnh ——dĩ nhiên là muốn nhắm thẳng vào Mộ Khinh Hàn!

      Nghe Hạ Đào Đào trần thuật, Mộ Khinh Hàn người luôn bình thản rốt cục bị chọc giận đột nhiên nhảy người lên, tức giận vỗ bàn:

      “Cái gì mà ‘Tiểu Tam’ ? Cả nhà mấy mới là Tiểu Tam! Phải đem mấy ta đến Hệ chúng ta học 1 hôm định nghĩa của 2 từ ‘Tiểu Tam’ , đúng là….! Còn có chuyện Hạ Bích Ngưng thầm mến Dạ đâu có liên quan gì tới mình chứ?”

      Trong phòng thanh trong nháy mắt toàn bộ biến mất.



      lúc lâu.

      Hạ Đào Đào nụ cười sáng lạn tiến lên đè lại bả vai của Mộ Khinh Hàn

      “Khinh Hàn, đừng kích động…”

      Mạc Toa Toa hiển nhiên cũng bị Mộ Khinh Hàn làm cho sợ hết hồn cũng theo Hạ Đào Đào gật đầu như tỏi:

      “Đúng đúng đúng, phải tĩnh táo chút…”

      “Mình rất tỉnh táo! Đúng rồi còn có khiêu chiến kia…” Mộ Khinh Hàn muốn “Loại này nhàm chán cũng đừng có quản nó” Nhưng Hạ Đào Đào hết sức kích động cắt đứt nàng:

      “Yên tâm! Khinh Hàn, bọn mình giúp cậu nhận cái khiêu chiến này! Mình tin tưởng cậu nhất định có thể đem kẻ kia đánh cho hoa rơi nước chảy! Ha ha…”

      Mộ Khinh Hàn trợn tròn cặp mắt

      “Cái gì? Các cậu… giúp mình nhận? !”

      “Dĩ nhiên chuyện liên quan đến vinh dự của Hệ Trung văn cùng thể diện cá nhân cậu làm sao có thể chấp nhận? Sáng sớm ngày mai 10 giờ Khinh Hàn nhớ chuẩn bị sẵn sàng nha…”

      Nhìn Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa sau, Mộ Khinh Hàn thần sắc cứng đờ, thoáng cái tê liệt ngã xuống ở ghế ngồi, cả người vô lực. Nhìn trước mắt hai vị kia hưng phấn thôi nàng đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh…

      Nếu như có hai đứa bạn thần kinh ổn định như vậy cùng phòng là sai như vậy nàng là mười phần sai ! ! !

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 42 : Kết quả

      Tác giả : Phong Hiểu Hàn

      Edit : Tuyết Liên

      Lần này học hệ khiêu chiến mượn sân tập luyện của Hệ nhạc nên nghe người ra đề lần này chính là từ Hệ nhạc tuyển ra.

      Buổi sáng chưa tới 10 giờ, Mộ Khinh Hàn bị hai vị bạn cùng phòng vừa đấm vừa xoa rất tình nguyện theo sát các nàng từ tiết khoa học xã hội len lén chạy ra ngoài.

      “2 cậu tại sao vội vã như vậy? Còn chưa tới mười giờ mà.” Ra khỏi phòng học sau Mộ Khinh Hàn thấy rất là giải thích được bèn hỏi.

      Mạc Toa Toa cùng Hạ Đào Đào mỗi người kéo 1 tay của Mộ Khinh Hàn hướng nơi hẹn chạy. Nghe Mộ Khinh Hàn hỏi như vậy Hạ Đào Đào cũng quay đầu lại phản bác :

      “Loại tranh tài quan trọng này tuyệt đối thề tới trễ! Nếu đối thủ cho là chúng ta rút lui.”

      Mộ Khinh Hàn hết sức im lặng nhìn hai con bạn ý chí chiến đấu sục sôi cũng cứ thể để 2 người lôi kéo .

      Ba người rất nhanh tới sân của Hệ nhạc nhưng ngoài ý muốn phát người cửa vây quanh dáng dấp nhìn thoáng qua giống như là mấy nữ sinh viê n Hệ mỹ thuật tạo hình hăng hái bừng bừng địa nghị luận những gì đó.

      Nhìn thấy ba người đến mấy nữ sinh kia từ từ ngưng chuyện, đánh mắt lẫn nhau còn ngừng dùng ánh mắt quái dị hướng Mộ Khinh Hàn xem .

      Trong đó có 1 dùng lời khinh ngạc cực kỳ khoa trương : “Ai, ta phải là cái hư hỏng cướp Phong Kỳ Dạ sao? Mình cho là ta cũng dám tới !”

      Khác nữ sinh khác cười tiếp: “Người biết xấu hổ vô địch thiên hạ a… Bất quá lớn lên hình dáng gì chứ căn bản so với Bích Ngưng chỉ bằng phần mười!”

      Mấy người Mộ Khinh Hàn vốn là muốn để ý tới các kia, nhưng là Hạ Đào Đào thiếu kiên nhẫn xông lên hét lớn:

      “Rốt cuộc là người nào biết xấu hổ chứ? Mấy nên biết ràng ràng rồi mới nên !”

      Mấy nữ sinh kia hiển nhiên nghĩ tới phản ứng của Hạ Đào Đào kích động như thế nhất thời bị làm cho sợ đến đờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

      Nhưng rất nhanh 1 tóc xoăn chuyện lộ ra vẻ mặt rất khinh thường mặt nở nụ cười hướng sau Mộ Khinh Hàn vẫy vẫy tay:

      “Bích Ngưng, cậu đến rồi.”

      Nghe nữ sinh tóc xoăn la như vậy , mấy của Hệ mỹ thuật tạo hình rối rít phục hồi lại tinh thần, mặt lần nữa đeo trở về nụ cười ngọt lịm. 3 người của Mộ Khinh Hàn cũng theo ánh mắt nữ sinh kia nhìn về phía sau quả nhiên thấy “Bích Ngưng” .

      Cách đó xa, tóc dài trang phục thời thượng hướng của các nàng tới, người vẻ đẹp thành thục càng làm người khác chú ý thể bỏ qua, chẳng qua là 2 mắt phá lệ thanh lãnh phảng phất như rời xa tất cả huyên náo của thế gian. ấy nhìn đến Mộ Khinh Hàn thời điểm trong mắt thần sắc ràng ngẩn ra toát ra mấy phần khó lường.

      “Lớn lên hình dáng gì thế diễn viên hí khúc…” Hạ Đào Đào ở bên thầm . Nhưng Mộ Khinh Hàn nhìn thấy Hạ Bích Ngưng khắc kia ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Cái này… phải là Bích Linh Vận chứ? ấy tại sao lại xuất ở nơi này? Chẳng lẽ Bích Linh Vận chính là Hạ Bích Ngưng?

      Nữ sinh viên tóc xoăn liếc Mộ Khinh Hàn cái vòng qua các nàng hướng Hạ Bích Ngưng tới:

      “Bích Ngưng, mới vừa rồi mấy ta…”

      Hạ Bích Ngưng lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng cắt đứt :

      “Tiểu Như, đừng như vậy.” xong còn có để ý tới nữ sinh kia lúng túng trực tiếp hướng Mộ Khinh Hàn tới.

      “Mộ học muội, xin lỗi, mấy ấy cũng có ác ý…” Hạ Bích Ngưng hiển nhiên cũng nghe được mấy lời mới vừa rồi, mặt lộ ra vẻ áy náy nhưng trong mắt vẫn là mảnh đạm mạc.

      Mộ Khinh Hàn há miệng vừa muốn trả lời bị Hạ Đào Đào tức giận cắt đứt:

      có ác ý? có ác ý có tiến hành công kích người ta, có ác ý đối với Khinh Hàn chê cười, có ác ý khiêu chiến kia làm gì?” Nàng dừng chút giọng càng thêm kích động

      “Mơ ước bạn trai người khác còn ở chỗ này quá mù sa mưa, chúng tôi mới để chị vừa ý!”

      Hạ Đào Đào mang theo chữ thô tục nào nhưng lời sắc bén chỉ trích chuyện xảy ra làm cho Hạ Bích Ngưng tại chỗ ngơ ngẩn, sắc mặt lại càng trận trắng.

      “Khinh Hàn chúng ta vào thôi!” Hạ Đào Đào phát tiết lửa giận trong lòng, hồi sức cũng cho Mộ Khinh Hàn cơ hội chuyện lôi kéo bạn mình liền vào bên trong lưu lại Hạ đại mỹ nhân mặt trắng bệch.

      Mơ hồ nghe thấy phía sau mấy Hệ mỹ thuật tạo hình bất mãn nghị luận ra tiếng:

      “Ai da, ta thái độ gì thế!”

      “Đúng thế… biết là người nào mơ ước trước đâu…”

      Mộ Khinh Hàn thầm thở dài hơi, có chút nhức đầu ấn huyệt thái dương. Người Hệ Mỹ thuật tạo hình quả nhiên chính là đám bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng ngay cả thị phi đen trắng cái gì cũng tùy tiện điên đảo. Cho nên Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa đón nhận trận khiêu chiến này quả thực chính là là càng thêm lý do cung cấp cho chứng vọng tưởng này bay xa…bay cao.

      Cho đến khi vào bên trong Mộ Khinh Hàn mới phát có cái gì đúng.

      Sân lớn như thế nhưng lại còn chỗ ngồi, ngay cả lối ra cũng chật ních người đến đây xem náo nhiệt, tràng diện thế này khiến cho Mộ Khinh Hàn khiếp sợ thôi.

      phải là khiêu chiến của Hệ Trung văn cùng Hệ mỹ thuật tạo hình hệ sao? Làm sao nhiều người đến như vậy?

      Nghi vấn của nàng lập tức bị Hạ Đào Đào tiếng kêu sợ hãi giải đáp :

      “Má ơi! náo nhiệt… Người của Hệ số lý cùng Hệ nhạc cũng tới…”

      Người của Hệ nhạc tới địa bàn của mình xem náo nhiệt có gì kỳ. Nhưng là người của Hệ số lý thế nhưng cũng tới cách khác… Dạ cũng tới sao?

      Kinh ngạc xong Mộ Khinh Hàn đem tầm mắt quăng bốn phía, có thể trong đám người tìm kiếm thủy chung nhìn thấy bóng dáng của … Chẳng lẽ ấy rảnh? Trong lòng nàng khỏi sinh ra hơi chút thất vọng.

      “Mau mau, Khinh Hàn, tranh tài sắp bắt đầu!” Mộ Khinh Hàn bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Toa Toa, nàng còn có biết là chuyện gì xảy ra chợt bị lực đẩy đẩy tới trong đám người!

      Ách?

      Thoáng cái lộ ra trước tầm mắt của mọi người Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm thấ…, tại sao chung quanh thanh giống như thoáng cái hơn nhiều như vậy? Tựa hồ xu hướng yên lặng như tờ…

      Mộ Khinh Hàn bị hàng trăm ánh mắt nhìn tránh được lúng túng dứt, khẩn trương làm mồ hôi lạnh ứa ra mặc dù nàng cố gắng tiêu diệt hữu của mình nhưng chỗ nàng đứng… Đúng là rất bắt mắt…

      Nàng lo lắng có nên hay từ trong đám người lui , bả vai bị mội cái tay giữ ngay sau đó bên tai vang lên tiếng quen mà kì dị của Kỳ Thanh Lãnh, giọng mang theo vài phần mưu:

      “Hmm! Người rốt cục đủ, vậy bắt đầu nha!”

      Mộ Khinh Hàn quay đầu, mới phát Hạ Bích Ngưng biết lúc nào tiến vào đứng cách nàng xa ngồi và chờ đợi .

      Kỳ Thanh Lãnh vỗ vỗ bả vai của nàng hướng nàng lộ ra nụ cười quỷ dị. Tiếp theo nàng tới giữa đám người lớn tiếng tuyên bố:

      “Mọi người im lặng, nếu mọi người tới đông đủ như vậy tôi tuyên bố cuộc khiêu chiến ngày hôm nay chính thức bắt đầu . “

      Vừa mới dứt lời toàn trường yên lặng như tờ. Bất quá cũng phải bởi vì lời mở đầu của Kỳ Thanh Lãnh mà là bởi vì… Đột nhiên xuất ở cửa vào, 1 người khoan thai chậm hướng trong đám người tới – Phong Kỳ Dạ…

      Nam chính trong chuyên xấu xuất ! Tại chỗ người xem khỏi mắt sáng lên nín thở nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của .

      Nếu như là người bình thường bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú sợ rằng sớm tại n chỗ đào hố đem mình chôn vào. Nhưng là Phong Kỳ Dạ là người thế nào? Cho dù ở trước mắt bao người, ta vẫn trấn định.

      Chỉ thấy trực tiếp hướng Mộ Khinh Hàn tới khẽ mỉm cười, còn thân thể của Mộ Khinh Hàn phát run õ trán nhàng rơi xuống 1 nụ hôn, ôn nhu :

      “Khinh Hàn, cố gắng lên.”

      Mộ Khinh Hàn bị ngàn vạn đạo ánh mắt soi mói nhìn làm tại chỗ hóa đá. Nàng luống cuống trừng mắt nhìn nhất thời khóc ra nước mắt.

      T___T họa thủy, ấy là cố ý … ràng là kẻ gây ra mầm tai vạ nhưng còn muốn mình thu thập cục diện rối rắm, mà mình đứng ở bên như có chuyện gì xảy ra, hổ là Phong Kỳ Dạ…

      Phong Kỳ Dạ hoàn thành “Sứ mạng” của mình, an tĩnh thối lui đvào trong đội ngũ của Hệ số lý. Bất quá cử động này của quả nhiên đưa tới oanh động, người Hệ số lý hệ thoáng cái xúm lại chặt bao vây lại. Người Hệ Trung văn cùng Hệ nhạc hẹn mà cùng phát ra tiếng hoan hô; mà người Hệ mỹ thuật tạo hình giận đến trắng bệch mặt, vẻ mặt phẫn hận chừng nhìn Mộ Khinh Hàn.

      bên Hạ Bích Ngưng vẫn tĩnh táo đứng, ánh mắt bình tĩnh có sóng chẳng qua là trong lúc vô tình cắn môi.

      Kỳ Thanh Lãnh thấy khí đúng, vội vàng hắng giọng cái cao giọng :

      “Tốt lắm, xin các vị tới xem náo nhiệt yên tĩnh chút! Khiêu chiến sắp bắt đầu!”

      Đám người theo người chủ trì này hô to tiếng, từ từ an tĩnh lại. Kỳ Thanh Lãnh hết sức hài lòng gật gật đầu, quét mắt nhìn Mộ Khinh Hàn cùng Hạ Bích Ngưng cái hỏi:

      “2 người chuẩn bị xong chưa?”

      Chị ấy hỏi như vậy Mộ Khinh Hàn mới nhận ra có cái gì đúng… Khó khăn, chẳng lẽ lần này ra người ra đê chính là Kỳ Thanh Lãnh Trưởng CLB nhạc kì quái? … phải chứ? Chị ấy mà ra đề kinh hãi như thế nào?

      Mộ Khinh Hàn đột nhiên có dự cảm thê thảm nỡ nhìn, sắc mặt cứng đờ sau đó ôm 200% tính toán hướng Kỳ Thanh Lãnh gật đầu.

      Nhận được hai người gật đầu sau, Kỳ Thanh Lãnh cười hắc hắc

      “Đề lần này chính là..” phần mấu chốt ấy cố ý dừng lại, giọng thần bí hề hề dẫn tới mọi người tò mò phát điên dứt, chờ sau hồi ấy rốt cục chậm rãi ra đề

      “Làm 1 chuyện ngoài dự đoán của mọi người.”

      Đề rất bình thường! Kỳ Thanh Lãnh thế nhưng ra đề bình thường như thế? Nghe vậy Mộ Khinh Hàn mới thở phào nhõm rồi lại lập tức bị làm khó trong lòng thầm là nhận định Kỳ Thanh Lãnh hiểm.

      Chuyện đơn giản nhát thường thường là khó khăn nhất. Tựa như cái đề này “1 chuyện ngoài dự đoán mọi người “, chuyện như vậy bình thời rất dễ dàng nhưng chân chính tỏ ra ngoài cũng là rất khó…

      khi Mộ Khinh Hàn có chút đầu mối nào Hạ đại mỹ nhân vẫn trầm mặc mở miệng:

      “Có thể hay để tôi bắt đầu trước?”

      Mộ Khinh Hàn đúng là nghĩ ra bất kỳ chuyện gì ngoài dự đoán mọi người, thấy người kia bắt đầu trong lòng mừng thầm, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Hạ Bích Ngưng mặt chút thay đổi tiếng “Cám ơn”, tiếp theo hướng nơi Hệ số lý ngồi, thẳng đến trước mặt Phong Kỳ Dạ đứng lại, ngẩng đầu thẳng tắp ngắm vào trong mắt của .

      Mộ Khinh Hàn trong mắt lên vẻ kinh ngạc, khỏi ngừng lại hô hấp. Chị ấy … Muốn làm gì?

      Hạ đại mỹ nhân vẻ mặt luôn lạnh lùng giờ phút này mặt nhưng lại lộ ra đỏ ửng, giây sau nàng phảng phất khua lên dũng khí lớn nhất, dũng cảm ra lời trong nội tâm: “Bạn Kỳ Dạ, mình vẫn rất thích bạn.”

      Nàng ngượng ngùng cúi đầu nhưng thanh vẫn ràng:

      “Mình cảm thấy được, mình so với Mộ học muội thích hợp với bạn hơn, mình có lòng tin có thể thay được vị trí của em ấy. Hy vọng bạn có thể cho mình cơ hội.”

      Người ngồi ồ lên.

      Nữ sinh viên Hệ Mỹ thuật tạo hình kích động hét rầm lên, cơ hồ muốn đánh bay nóc nhà, các ấy phấn khởi ồn ào đứng lên:

      “Phong Kỳ Dạ, đáp ứng Bích Ngưng “

      “Đáp ứng Bích Ngưng ! ấy mới là người thích hợp nhất!”

      Phong Kỳ Dạ chỉ làm vẻ mặt làm cái gì cũng thấy được, lạnh lùng cười tiếng đáp lại:

      “Cùng tôi liên quan.”

      Nữ sinh viên Hệ Mỹ thuật tạo hình động tác ở khắc kia dừng hình, lộ ra vẻ vô cùng tức cười. Còn lại người hệ khác rối rít hướng các nàng quăng ánh mắt hả hê như phảng phất nhìn đám xiếc biểu diễn.

      Nụ cười của Hạ Bích Ngưng cứng tại mặt, nhất thời giống như nhục chí lui về, ảm đạm mất mát.

      Đem màn này thu hết vào trong mắt Mộ Khinh Hàn thoải mái hơn, nhưng nàng vẫn dám khinh thường. Bởi vì Hạ Bích Ngưng xong, kế tiếp đến phiên nàng…

      Nàng nhìn quanh bốn phía vòng tiếp theo sải bước hướng 1 nam sinh của Hệ nhạc tayđang cầm 1 chai nước suối tới, hướng cười tiếng:

      “Bạn học, có thể hay cho mình mượn chai nước khoáng dùng chút được ?”

      Nam sinh kia mở ra nước chai muốn uống đột nhiên bị Mộ Khinh Hàn cầu cổ quái như vậy sợ hết hồn, lăng lăng đem chai đưa tới:

      “Đây.,.bạn cầm .”

      Người ngồi rối rít lộ ra vẻ mặt nghi ngờ giải thích được hai mặt nhìn nhau. ấy muốn làm gì?

      Chỉ thấy Mộ Khinh Hàn cầm trong tay chai nước mở ra từng bước từng bước đến trước mặt Hạ đại mỹ nhân đứng lại, hướng người kia khẽ mỉm cười, sau đó

      chút do dự đem nước trong chai toàn bộ hướng người người kia giội xuống! ! ! (L: ai da, ta thích… )

      Ầm! Hạ Bích Ngưng còn có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bị giội cho thân đầy nước. Nước trong suốt giống như thác nước từ đỉnh đầu của nàng trút xuống hủy diệt lớp hóa trang. Đem gương mặt mỹ lệ của nàng biến thành hỏng bét, mặt lại chỗ tím, chỗ hồng, chỗ xanh!

      tốt cho 1 Đại mỹ nhân cứ như vậy bị giội thành nữ quỷ ướt sũng!

      Đông!

      Chai nước suối bị Mộ Khinh Hàn dùng sức ném mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy làm cho người ở chỗ này trong lòng hơi bị chấn động!

      “Hạ Bích Ngưng, tôi nhẫn chị đủ rồi!” Nàng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt bén nhọn chút sợ hãi nhìn hướng Hạ Bích Ngưng giống như bị dẫm lên địa lôi phẫn uất trách mắng

      “Ra mắt biết xấu hổ chưa từng qua người nào biết xấu hổ như chị! Thầm mến Dạ bốn năm, Dạ để ý tới cũng được, nhưng muốn đoạt bạn trai người khác còn khí thế hào hùng thế mà ở sau lưng làm mưu mọn khiến cho giống như tôi mới là người thứ ba xen vào.”

      Nàng lời xoay chuyển, khóe miệng vung lên 1 cụ cười lạnh, châm chọc cảnh cáo :

      “Chị cho rằng chị là ai? Dạ là người có thể tùy tiện đoạt là đoạt sao? Họ Hạ, bệnh công chúa nghiêm trọng quá rồi? nhớ kỹ cho tôi, Phong Kỳ Dạ là người của tôi, người nào cũng được mơ tưởng đến ấy!”

      Hạ Bích Ngưng nhúc nhích đứng tại chỗ, dưới nước chảy mặt nàng như chết trắng!

      khắc kia chỉ có thanh của 1 mình Mộ Khinh Hàn vô cùng , cũng nghe thấy loại thanh thứ hai. Tất cả mọi người cũng hoàn toàn bị hành động này của Mộ Khinh Hàn chấn khinh!

      Phong Kỳ Dạ khóe môi gợi lên vẻ vui vẻ cười .

      Hạ Đào Đào trợn tròn cặp mắt liều mạng kéo ra tay áo Mạc Toa Toa lời có mạch lạc :

      “Toa Toa này, mình…mình có phải hay ảo giác rồi? Kia… Người kia là Khinh Hàn sao? Làm sao lại nữ vương như vậy chứ?”

      Mạc Toa Toa hiển nhiên cũng bị cử động của Mộ Khinh Hàn hù dọa chẳng qua là lăng lăng trợn tròn mắt biết làm sao.

      Im lặng như vậy vài giây đồng hồ sau, đám người Hệ số lý Lâm Vụ đật nhiên bộc phát sục sôi hoan hô:

      “Chị dâu giỏi! Ủng hộ chị dâu! Chị dâu vạn tuế!”

      biết có phải hay là do kéo mà trừ người Hệ mỹ thuật tạo thif các sinh viên đều nhiệt liệt vỗ tay, rối rít huýt sáo.

      Hạ Bích Ngưng trong tiếng vỗ tay hoa dung thất sắc, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lấy tay chống đở mặt của mình tránh né ánh mắt của mọi người.

      Các Hệ Mỹ thuật tạo hình nhất thời đất dung thân, mọi người cúi đầu dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Các nàng biết … các nàng hoàn toàn thua! Ngay từ vừa mới bắt đầu cuộc tranh tài này các nàng thua thể nghi ngờ, chẳng qua là các nàng muốn tin như vậy mà thôi! Hôm nay phản ứng mọi người lại càng xác minh chuyện , các nàng tự rước lấy nhục!

      Vốn cho là Mộ Khinh Hàn khi chiếm cứ thượng phong sau còn có cử động gì đó ai biết nàng chẳng qua là lạnh lùng nghiêng mắt nhìn Hạ Bích Ngưng cái, lúc mọi người trừng trừng nhìn chăm chú tới trước mặt Phong Kỳ Dạ chút do dự nắm tay của hướng cửa ra.

      “Dạ, chúng ta !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :