1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VÂN CUỒNG - Phong Hành Liệt (80/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển III: Thiên hạ thấm đẫm máu hùng.

      Chương 79: Thiên hạ thấm đẫm máu hùng - Lừa dối cao thủ

      Eidt: Thủy Lưu Ly


      Nghĩ đến lời của Bắc Tinh Ngạn, đôi mắt đen nhánh của Vân Cuồng chớp chớp “Ồ” tiếng, gật gật đầu, híp mắt cười : “Các ngươi tìm Gia Sư* để làm gì?”

      (*gia sư trong lời mấy ng kia muốn hỏi là sư phụ của Vân Cuồng, nhưng Vân Cuồng lại Gia sư, ý kiểu như lặp lại tên ai đó, chứ ko có ý là sư phụ mình, hay có nghĩa Vân Cuồng thừa nhận mình có sư phụ. Vân Cuồng chơi chiêu thôi)
      Nam tử hắc bào sững sờ, đáy mắt trào lên trận mừng như điên. Dưới cái nhìn của , Vân Cuồng lời này với ý tứ là thừa nhận mình có sư phụ, vậy cũng có nghĩa là người bọn họ muốn tìm nhất định chính là người đó!

      Vẻ mặt Vân Cuồng quang minh lẫm liệt hề chột dạ, dấu vết theo dõi biến hóa mặt , thầm : Đây là tự ngươi cho rằng như vậy chứ ta thừa nhận ta có sư phụ nhá. Vị sư phụ kia là do ngươi tự mình dùng da trâu thổi ra, hoàn toàn liên quan đến Thiếu gia ta. Ta luôn rất ‘thành ’, !

      Nam tử hắc bào hề biết mình bị người khác lừa dối cho qua, thái độ nghiêm túc, cẩn thận khiến bầu khí cũng nghiêm nghị hơn rất nhiều, chỉ thấy : "Liễu công tử, kiếm Thương Lãng đến lúc phải có chủ rồi. Xin công tử cho lệnh sư, nhất định phải đến Lăng Tiêu Cung thu hồi Thương Lãng. khi Thương Lãng xuất thế, Lăng Tiêu Cung dốc toàn lực phụ trợ (phụ tá+trợ giúp) tân Thiên chủ, trợ giúp Thiên chủ thống nhất tứ môn Mật Tông!"

      "Kiếm Thương Lãng?" Hai mắt Vân Cuồng sáng như sao, bên trong lóe ra hào quang , nàng hơi cúi đầu, thu lại biểu tình, vẻ mặt cao thâm khó dò : "Đao Côn Ngô?"

      "Liễu công tử biết rồi? Đúng, nhất định là lệnh sư cho ngươi! Tốt tốt tốt!" ngoài dự liệu của Vân Cuồng, nam tử hắc bào quả nhiên ngẩn ra, sắc mặt vui mừng càng sâu, hiểu lầm càng sâu: Sư phụ ‘ với ‘’, vậy có nghĩa cũng có ý đồ muốn thống nhất tứ môn. Nghĩ tới đây, (nam tử hắc bào) thổn thức, cười ngớt miệng: " ngờ sau bao nhiêu năm ta còn có có hội nhìn thấy ngày tứ môn Mật Tông thống nhất, chuyện khiến người khác phải vui mừng, ha ha ha ha —— "

      Khá là áy náy ho khan tiếng, Vân Cuồng có ý tứ quấy rối lão nhân gia này kích động, nhưng trong lòng nàng vẫn còn quá nhiều câu hỏi thể hỏi, cho nên mới mơ hồ hỏi thăm điều mình muốn biết: "Cái này, vãn bối cũng chỉ nghe mà thôi, đao Côn Ngô và kiếm Thương Lãng có lợi hại như vậy .”

      Cuối cùng nam tử hắc bào cũng bình tĩnh lại, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn tràn ngập ý cười, dưới cái nhìn của nếu Vân Cuồng là ‘đồ đệ của vị kia’ cũng bị dán nhãn ‘người mình’ nên tất nhiên có thể cho nàng biết.

      "Kiếm Thương Lãng và đao Côn Ngô là bảo nhận (lưỡi) tập trung linh khí trong trời đất, thêm vào thánh vật của Ma Môn là Huyến Long Văn, Tuyết Phách tháp Khinh Trần và Tuyết Liên ngàn năm của Cửu Tiên Cốc, thực tế chúng là bốn thánh vật của Mật Tông ta. Chỉ có cao thủ Thiên Trúc mới có thể khơi thông với hai bảo nhận. khi thu phục được bảo nhận, người đó có đủ thực lực quét ngang thiên hạ. Mà chỉ có người thu phục được Thương Lãng Côn Ngô, Mật Tông mới nghe theo hiệu lệnh, tôn người đó làm ‘Thiên chủ’, hơn nữa mỗi khi ‘Thiên chủ’xuất đều là thời gian cường thịnh nhất Mật Tông ta.”

      Nam tử hắc bào càng càng đắc ý nhưng lại mang theo chút mất mát, mờ mịt, đắc ý là vì thời kỳ cường thịnh xưng thần năm châu bốn biển, mất mát, mờ mịt là vì nếu Thiên chủ tiếp tục xuất tứ môn Mật Tông ngày càng sa sút.

      "Từ khi Thiên chủ đời trước qua đời, ảnh hưởng từ thế lực của Ma Môn từ từ mở rộng, ý muốn độc chưởng đại lục, còn cùng Lôi môn thế gia kết thành ân oán . Tuy tam môn còn còn lại thích tranh với đời, nhưng trước tình hình đó chúng ta thể tập trung lực lượng tam môn để chống chọi. Cũng vì thế mà tứ môn Mật Tông dần dần phân liệt, chẳng qua nhờ thế Ma Môn mới co đầu rụt cổ, khiêm tốn hành động cho tới hôm nay. Nhưng bây giờ Ma Môn lại thế lần thứ hai, nó có nghĩa là Huyến Long Văn nhận chủ, phụ Hàn Á Liên lại quá mức tàn nhẫn, nếu để ả thực được ý đồ, toàn võ lâm chìm trong nước sôi lửa bỏng, sinh đồ thán, vì lẽ đó, chúng ta khẩn cầu lệnh sư xuống núi liên hợp với tam môn chúng ta cùng nhau đối kháng Ma Môn. Liễu công tử, những lời này xin ngươi nhất định phải báo lại cho lệnh sư.”

      Lời nam tử hắc bào đúng trọng tâm, đem mục đích, lợi ích, tất cả đều ràng, làm nàng chứng thực được lời Bắc Tinh Ngạn , cũng khiến nàng hiểu được quả nhiên bọn họ có ác ý.

      xong vấn đề cơ mật của Mật Tông, nhìn đôi mắt sáng ngời nghiêm túc của nghiêm chỉnh nhìn nàng, Vân Cuồng cũng chỉ đành cưỡi hổ khó xuống, gật gật đầu, trong lòng lại thầm : Lão huynh, phải ta muốn giúp ngươi, có điều đời này có người như vậy, với lại ngươi cho ta nghe vị ‘sư phụ’ trong hư của ta cũng đồng thời nghe thấy lời ngươi thôi, cho nên ta tính là lừa dối ngươi đâu nhỉ!

      Suy nghĩ chút, Vân Cuồng quyết định nếu làm làm đến cùng, dù sao cũng phải ép đủ giá trị tặng dư của vị cao thủ tuyệt đỉnh trước mặt, cho nên mang theo ý đồ, tiếp tục hỏi: “Tiền bối, mấy ngày trước ta nghe thấy Cửu Tiên Cốc sắp tổ chức ngày hội Cửu Tiên, lúc đó còn có linh vật xuất . Lấy kinh nghiệm từng trải của tiền bối, ngài cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tuyết Liên ngàn năm kia ?”

      Nam tử hắc bào cả kinh, thậm chí ngay cả linh vật của Cửu Tiên Cốc ‘’ cũng biết, nếu phải ‘sư phụ’ ‘ cho ‘ còn là ai nữa? Nghĩ vậy nam tử lập tức kiên định hơn với suy nghĩ ‘người kia’ nhất định nhìn chằm chằm tứ môn Mật Tông. Nghĩ vậy trong lòng xuất vô vàn hy vọng, giọng điệu chuyện cũng gấp gáp hơn mấy phần: "Liễu công tử đoán sai, Tuyết Liên ngàn năm đúng là căn nguyên của linh vật, mỗi khi đến năm khô hạn* Tuyết Liên ngàn năm kết ra quả Tuyết Liên Tử, ăn vào có thể cải tử hồi sinh, giải bách độc, cường tráng thân thể, đối với người luyện võ mà là linh dược độc nhất vô nhị. Năm nay chính là năm Tuyết Liên nở hoa kết quả, đáng tiếc vật này đối với cao thủ Bạch Trúc hiệu quả bao nhiêu, nhưng dù vậy, nó vẫn là mục tiêu tranh cướp của toàn võ lâm, đến lúc đó chỉ sợ danh môn trong thiên hạ cũng chen vào chân, tất nhiên, tứ môn Mật Tông cũng thiếu.”

      (*đừng hỏi ta là mấy năm vì ta ko biết =.= tra cũng ko ra)

      Ngạc nhiên trợn tròn mắt, Vân Cuồng kinh ngạc: "Đó là linh bảo của Cửu Tiên cốc mà, lẽ nào bọn họ thèm để ý chút nào sao?”

      "Chú ý? Ha ha, bọn họ chú ý được! Linh khí tụ ra hạt sen, rơi xuống từ chín tầng trời. Tuyết Liên ngàn năm sinh trưởng vách núi cao, cho dù là cao thủ Bạch Trúc như chúng ta cũng cách nào dễ dàng chạm đến. Năm đó Tuyết Liên ngàn năm do chính tay Thiên chủ tự mình trồng, khi Tuyết Liên được đào ra xuất loại quả như bông tuyết. Loại quả này chỉ khi còn trong trung mới có tác dụng, nếu chẳng may chạm phải bất cứ vật gì lập tức vỡ tan, dùng tay nắm lấy cũng được, muốn ăn chỉ có thể tự mình tranh cướp, nhân lúc Tuyết Liên Tử còn ở trong trung, tranh thủ nuốt uống. Mà trong Cửu Tiên Cốc, ngoại trừ lão quái vật ra nhưng kẻ khác chỉ là cao thủ Thanh Trúc, quanh năm ngâm mình trong vại thuốc, đến Tử Trúc cũng hiếm thấy, làm sao có thể tranh chấp cùng với người khác? Nếu biết để những tên thùng cơm ấy ăn Tuyết Liên Tử ngàn năm cũng chỉ lãng phí chi bằng bán cho người khác nhân tình phải tốt hơn sao.” Học thức của nam tử hắc bào đúng là vô cùng uyên bác, chậm rãi , vì muốn lấy được thiện cảm của Vân Cuồng mà đem tất cả mọi chuyện ra, còn quên híp mắt cười nhắc nhở.

      "Nếu Liễu công tử có hứng thú với vật này có thể cùng lệnh sư đến đó, để lệnh sư mang theo ngươi, giúp ngươi đoạt Tuyết Liên Tử, đến lúc đó những người khác thể cạnh tranh với ngươi được.”

      Vân Cuồng cũng nháy nháy mắt, thản nhiên nở nụ cười: "Tất nhiên bổn công tử rất có hứng thú đối với những thứ tốt như vậy.”

      Nam tử hắc bào nghe vậy càng thêm phấn khởi, trong lòng tính toán đến Cửu Tiên Cốc để chiêm ngưỡng phong thái của cao thủ Thiên Trúc, chẳng qua ngờ rằng, từ đầu đến cuối vị ‘cao thủ’ trong tâm niệm chỉ là cái hố lừa đảo mà thôi.

      " tồi, tồi.” Nam tử hắc bào thở dài nhõm, cảm thán câu, trong lòng cũng cảm thấy trọng trách vai được hơn ít, mặt tự giác lộ ra nụ cười thoả mãn.

      "Đúng là tồi!”

      Nếu ngươi cảm thấy tồi vậy ta tin rằng ngươi chắc chắn muốn biết được chân tướng đâu. sao, ta luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, vì thế, ta cho người biết. khuôn mặt tuấn tú mê người của Vân Cuồng cũng lộ ra nụ cười thoả mãn, thân thiết, hề chột dạ hay lúng túng, trong thiên hạ này sợ rằng chỉ có mình nàng mới có thể to gan lừa dối cao thủ Bạch Trúc như vậy thôi.

      Lý Tranh vẫn im lặng ngồi bên, kể từ lúc Vân Cuồng vừa bước vào, đôi mắt đẹp của nàng ta chưa hề dời khỏi người nàng, nhìn nàng nở nụ cười như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy trước mặt như trăm hoa đua nở, trong lòng càng lúc càng chìm sâu, nàng ta than : “Vốn dĩ ta còn muốn mời Liễu công tử đến Lăng Tiêu Cung, nhưng ngờ công tử lại là đồ đệ của cao nhân, có vẻ như tiểu nữ phải thất vọng rồi.”

      "Cái này cũng hẳn, Lý Ổn nương tài học hơn người, Vân Cuồng từng nghe danh, vậy, chẳng lẽ chúng ta thể kết làm tri kỷ sao?”

      Trong lòng Lý tranh nóng lên, phương tâm khẽ động (động lòng). Từ ngày gặp mặt ở Yên Vũ Lâu, trái tim nàng vẫn luôn buộc người thiếu niên này, chẳng qua sau đó xảy ra rất nhiều chuyện cho nên nàng mới có thời gian tìm ‘’ hàn huyên, chuyện. Mà lúc này tạm biệt lại cảm thấy phong thái của càng ngày càng mê người, khiến nàng gần như thể khống chế trái tim mình. Chẳng qua khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt tạp chất của ‘’ Lý Ổn khỏi cười khổ. Có lẽ nàng vọng tưởng rồi!

      Bất đắc dĩ gật đầu, Lý Ổn thầm cảm thán. Ta chỉ muốn làm bằng hữu của ngươi!

      Nam tử hắc bào nhìn vẻ mặt Vân Cuồng, chân mày đột nhiên nhíu chặt, trong lòng cười khổ, sờ sờ đầu Lý Tranh: “Tranh Nhi, thôi, chúng ta quấy rầy người ta lâu rồi.”

      "Tiền bối, tạm biệt.” Vân Cuồng tùy ý chắp chắp tay tiễn hai người ra ngoài.



      Lý tranh đường hồn bay phách lạc theo sau sư tôn, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đè nén rất khó chịu, nàng ta khổ sở : "Sư tôn, tại sao trong thiên hạ có nhiều nam tử thích con như vậy nhưng ‘’ lại hề để con trong lòng, là Tranh Nhi đủ sức quyến rũ sao?”

      "Tranh nhi, sư phụ cũng thếu chút nữa bị lừa, đến cuối cùng ta mới phát , vị ‘Thái tử Thiên Vân’ này đúng là tầm thường, đến sư phụ cũng thể tán hướng nàng tiếng. Con đừng để ý, nếu nàng là nam tử nhất định thích con.” Nam tử hắc bào liên tục cảm thán, dường như cũng vì nhân vật khó tin này mà hoảng sợ.

      "Nếu là nam tử ——" Lý Tranh lẩm bẩm thầm, trong con ngươi xinh đẹp nhất thời dao động tia sáng khó mà tin nổi. Nàng ta gần như bật người lên, kinh ngạc hô : "Lẽ nào nàng là —— này —— sao có thể có chuyện này được!" Nam tử tuấn tú tì vết, thiếu niên có phong thái mê người như vậy, lại là nữ tử? Lý Tranh gần như thể tin vào tai mình. Nàng ấy còn được công nhận là đệ nhất công tử mà!!

      " đời này có chuyện gì là thể, chẳng qua là do chúng ta chưa nhìn thấy mà thôi. đâu xa, mới đây còn xuất vị cao thủ tuyệt đỉnh mà ngày cả sư phụ cũng đoán ra là ai. Hơn nữa vừa xuất , vũng nước đại lục này thể tiếp tục an ổn, rất nhiều cao thủ đại lục ——" Nam tử bào dở, đột nhiên trận gió ác liệt đảo qua, trường sam màu mực phiêu dật, chợt loé rồi biến mất, đường chạy về phủ Thái tử, khiến mí mắt nhảy lên cái, bắt đầu kinh hãi.

      "Người kia là —— "

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Thiên hạ thấm đẫm máu hùng - Vạn dặm chặn giết.

      Edit: Thủy Lưu Ly


      Ngay lúc nam tử hắc bào vừa khỏi, Vân Cuồng lập tức cõng lưng cái vò , chặn bức thư sớm chuẩn bị tốt lên bàn, sau đó vọt người từ cửa sau ra khỏi phủ Thái tử. Nếu lúc này nàng còn ở lại Sở kinh ổn chút nào, bởi biết đâu lát nữa có phiền toái nào đó tìm tới cửa sao. Dù sao chuyện nên bàn giao cũng bàn giao, ba mươi sáu kế, tẩu vi thương sách.

      Vân Cuồng biết rằng khi nàng vừa mới rời khỏi, trong thư phòng lập tức nhiều thêm người nam nhân, liếc nhìn bức thư bàn, nhất thời nghiến răng nghiến lợi. “Tên nhãi vô lại” Bốn chữ vừa ra, lại phóng người đuổi theo.

      Sau giờ ngọ, ánh nắng vừa đúng, ấm áp bao phủ người Vân Cuồng, nàng dạo qua vòng Kinh thành, mua vài vật phẩm vụn vặt, lúc này mới trong ngưỡng mộ, cuồng nhiệt và những ánh nhìn chăm chú của chúng mỹ nữ mà rời khỏi Sở kinh, cũng tạm biệt bất cứ kẻ nào, quyết định lên đường đến Cửu Tiên Cốc.

      Chim ưng giương cánh, bay lượn chín tầng trời, đuổi mây vờn trăng, chí ở bốn phương.

      Vân cuồng sớm đoán được, ngày nào đó, bản thân nàng mình hành tẩu khắp đại lục, mà phải co đầu rụt cổ ở lại Sở quốc nho . Trời Nam đất Bắc, thế giới này có bao nhiêu điều đặc sắc, nếu ngao du phen phải uống phí cơ hội xuyên qua thế giới này sao?

      Đạp bước nhàng, Vân Cuồng nhất thời phấn khởi, thả người nhảy vào núi rừng, đề khí vọt thẳng lên trời, chỉ bằng khinh mà chạy . Bước chân bẫng, vạt áo bồng bềnh như tiên, mặt cho gió lạnh lướt qua mặt, phóng khoáng, thoải mái vô cùng.

      Chơi đùa đến nghiện, Vân Cuồng cũng có ý đồ muốn thử xem khinh công của mình đến trình độ nào, cho nên càng trở lại đường lớn mà trực tiếp đề khí băng qua rừng. Thân thủ nhanh nhẹn, chỉ mất buổi chiều được trăm dặm lộ trình, vừa tới chạng vạng đến được nơi truy sát Tần Niệm trước đó.

      Chẳng qua vốn chìm trong cảm giác thích ý tự do khó có được, Vân Cuồng lại đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất đốm sáng như có như . Trong lòng kinh ngạc trận, đám người kia là cao thủ Tử Trúc! Thời đại này cao thủ Tử Trúc đều là cải trắng à? Sao toàn ra ngoài bộ như vậy?

      Trong lòng khó hiểu, đôi mắt đen như mực của nàng hơi chuyển động, lặng yên, che giấu hơi thở tiếp cận đám người kia. Tâm niệm đảo qua, lại càng kinh dị phát , đội nhân mã này do mười mấy cao thủ tạo thành, tất cả đều mai phục trong rừng, nếu phải nàng bước chân vào Thiên Trúc, hơi thở thể bị người khác phát có lẽ bị lộ tung tích rồi.

      Những người này là ai? Ở đây làm gì. Vân Cuồng nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.

      "Trưởng lão Minh , chúng ta ở chỗ này chờ rất nhiều ngày nhưng tại sao vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của tên nhóc Liễu Vân Cuồng kia? Gia chủ cũng là, chỉ giết người mà còn phiền phức như vậy, chúng ta cứ trực tiếp tiến vào Sở kinh làm thịt ‘ phải được rồi sao. Tên nhóc kia chỉ là đứa con nít, bản lĩnh có thể lớn bao nhiêu, có đáng để gia chủ phải lao sư động chúng* như vậy? Bây giờ còn phát động toàn bộ Tử Trúc điện… “ gã râu rậm kiêu ngạo đứng bên cạnh lão giả gầy trơ xương được bọc bởi chiếc áo choàng màu đen lớn, trò chuyện câu được câu , trong giọng của gã lộ khinh thường và bất mãn.

      (*huy động nhiều người, ý đoạn này là huy động nhiều người để giải quyết việc )

      "Hừ! Muốn chết cũng đừng kéo lão phu vào! Con nít? Ngươi gặp đứa con nít nào có thể giết chết ba trưởng lão Tử Trúc chưa? Tên kia vốn là nghiệt! Toàn bộ tử trúc điện? Ta cho ngươi biết, đến Mặc trúc điện đều bị đại nhân phát động rồi.” Khuôn mặt già nua của trưởng lão Minh lộ phiền muộn, đến nếp nhăn mặt cũng sâu hơn mấy phần.

      "Mặc Trúc điện? Trời ạ, bản lĩnh của tên Liễu Vân Cuồng này cũng quá lớn rồi? Chẳng lẽ đại nhân muốn tiến hành vạn dặm chặn giết với ‘’?” Đại hán nghe được khỏi kinh hãi, nhịn được mở miệng hỏi.

      " phải chẳng lẽ, mà là khẳng định! Lần này vạn dặm đến Cửu Tiên Cốc, gia chủ tập hợp nhiều người, tiểu chủ nhân cũng mang theo bốn gã cao thủ Tử Trúc, tạo thành nhóm tiến hành truy kích đường, mà chúng ta rải rác mai phục, đường phục kích, với thiên la địa võng như vậy, cho dù Liễu Vân Cuồng có bản lĩnh bằng trời cũng trốn được! Nếu lần này ‘ chết chính là những bia đỡ đạn như chúng ta chết!” đến điểm này trưởng lão Minh càng lúc càng tỏ vẻ bực bội, trầm mặt hừ hừ ngừng, dường như muốn đem tất cả những tích tụ trong lòng đều tống ra sạch sành sanh.

      "Đám người kia đều là những kẻ khốn nạn biết xấu hổ, gặp phải chuyện gì, từng tên từng tên chỉ biết trốn xa, nhất định cứ phải đẩy lão tử ra đánh trận đầu này. Nương nhà chứ, đây phải bảo lão tử tìm chết sao! Ba người Minh Vực có tu vi cả ta nhưng đều bị chết thê thảm như vậy, nếu chúng ta đụng vào hàng ổ của ‘’, ngay cả người cũng đừng mơ thoát được!”

      Hán tử nghe đến chỗ này, khỏi run rẩy trận, dường như tỉnh táo thêm chút, liều lĩnh cảm thán: “Trưởng lão minh, có điều vừa rồi mới có thư truyền tới Liễu Vân Cuồng ra khỏi thành, chúng ta ở đây phục kích chẳng phải tính mạng rất đáng lo sao?”

      "Khà khà, ngu ngốc, ngươi quên cái gì gọi là phục kích sao?” Trưởng lão Minh đắt ý vuốt chòm râu dê của mình, trầm cười : “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ngoài sáng được chúng ta hành động trong tối, phải đường chúng ta sắp xếp ít độc châm vừa vào máu là chết dễ phát sao? Đến khi ‘’ trúng độc, chúng ta lại cùng nhau tiến lên còn sợ giết được ‘’ à! Có người Liễu Vân Cuồng rất thâm độc, ngày hôm nay, lão phu muốn cho ‘’ biết thế nào mới gọi là thâm độc! Khà khà khà——"

      "Ha hả —— khâm phục khâm phục, trưởng lão Minh quả nhiên rất thâm độc!” giọng lanh lảnh bên cạnh tiếp lời, trong than thở lại lộ ra nồng đậm ‘sùng kính’, khiến trưởng lão Minh nghe được càng thêm đắc ý, càng thêm hăng hái.

      "Hừ còn cần phải sao, chỉ đứa con nít mà cũng muốn so thâm độc với lão phu, lão phu ăn muối còn nhiều hơn ‘’ ăn cơm đấy! Lão phu tin giết được ‘’.”

      thanh réo rắt kia tiếp tục cười dài tiếp lời: “ ? Nhưng ta lại mấy tin tưởng lắm!”

      Khuôn mặt già nua của trưởng lão Minh đỏ ửng, giận dữ nhìn đại hán: “Đường nhiên là , ngươi dám hoài nghi lão—— "

      được nửa câu, lại đột nhiên im bặt bởi vì thanh lanh lảnh dễ nghe kia phải do tên hán tử này phát ra!

      Đại hán sớm mặt mày xám trắng còn chút ý cười nào, đôi môi run rẩy, hai chân run lên, nhìn chằm chằm sau lưng trưởng lão Minh giống như nhìn thấy thứ gì khủng bố lắm.

      Trưởng lão Minh cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng gió lạnh ào ào, lông tơ, râu tóc dựng đứng, lúc lão run rẩy quay đầu lại ngay lập tức đối diện đôi mắt tràn ngập ý cười, khiến lão hoảng loạn đến mức, tung người bay ngược về sau mấy trượng.

      Cảnh tượng đột ngột thế này khiến Vân Cuồng kinh ngạc trận, đột nhiên cảm thấy biết nên khóc hay cười. Đây là trưởng lão Tử Trúc Điện? Sao lá gan còn hơn cả thỏ vậy. Nàng xuất chứ có phải Trinh Tử* xuất đâu mà ngạc nhiên như thế?

      (*hay còn gọi là Sadako ma nữ tóc dài chui từ dưới giếng lên hay treo ra khỏi tivi ấy)

      "Ngươi ngươi ngươi —— ngươi muốn làm gì? Trưởng lão Minh lùi ra xa xa mà đứng, còn ngừng liếc nhìn bốn phía. khí yên tĩnh xung quanh càng khiến ba hồn bảy vía của lão bay mất hai hồn sáu vía, đáy lòng vô cùng hoảng loạn.

      Vân Cuồng bất đắc dĩ nhìn cái người tuyên bố nhất định phải giết chết mình kia, vô cùng thân thiết : “Lúc nãy chẳng phải trưởng lão muốn so xem ai thâm độc hơn sao? Trưởng lão Minh cũng biết đấy, tính ta cũng tương đối độc, cho nên trong bóng tối ‘lỡ tay’ giết nhóm thủ hạ của trưởng lão. Ta nghĩ, chắc trưởng lão cũng bất ngờ đúng .”

      Trưởng lão Minh sợ mất mật: ngờ tên nhóc này lại thầm giết nhiều người dưới mí mắt mình như vậy! Có khả năng võ công của ‘’ ở mình! Nghĩ vậy lão lập tức rút ra ống tiêu , tiếng rít sắc bén truyền ra, tiếng vang vang khắp núi rừng.

      Sắc mặt Vân Cuồng hơi thay đổi, đề khí vọt người lên, tiện tay vỗ chưởng vào huyệt Thiên Linh đỉnh đầu đại hán, xong người như tia chớp, hét to tiếng, hung hăng phóng lại chỗ trưởng lão Minh .

      Trưởng lão Minh thấy màn này, nhưng ngoặc nỗi còn dủ thời gian tránh thoát, vì thế lão dứt khoát dốc toàn lực, muốn dùng chiêu này xoay chuyển tình thế. Chỉ thấy chiêu vừa ra, chân khí lưu chuyển, vạt áo bay loạn, có điều đúng lúc này, lão đột nhiên cảm thấy sau lưng tê rần, trước mắt tối sầm, suýt hôn mê bất tỉnh!

      "Ầm!" tiếng, thân thể trưởng lão Minh theo tiếng mà bay, như diều đứt dây, thẳng tắp va chạm vào hoàng loạt cây cối, toàn thân chấn động cũng biết gãy bao nhiêu chiếc xương. Lão ngừng hộc máu, con mắt như muốn lòi ra, cổ họng phát ra tiếng vang khó hiểu, dùng hết sức lực chỉ vào Vân Cuồng, trong mắt tràn ngập tức giận, thù hận và cam lòng.

      "Ngươi —— ngươi —— ngươi đánh lén."

      Vân Cuồng vỗ vỗ tay, gương mặt tuấn tú lộ ra hỗ thẹn ‘chân thành’: “ tiện, trưởng lão Minh , ta quên nhắc nhở ngươi, lúc nãy sau lưng ngươi ta có bố trí vài cơ quan gắn độ châm, chỉ cần ngươi vừa động chân khí toàn thân khích phát cơ quan chuyển động, đâm thủng da thịt, cho nên… Ha hả… xin lỗi ta ‘nặng tay’ khiến ngươi có cơ hội tỷ thí công bằng với ta. Tội lỗi, tội tỗi, tội lỗi. Nhưng mà sao, ta có thể chờ ngươi khỏi hẳn, —— "

      Trưởng lão Minh thấy vẻ mặt nàng như vậy, chỉ cảm thấy luồng lửa giận vọt thẳng lên đỉnh đầu ‘Phụt!” tiếng, phun ra ngụm máu lớn. Sắc mặt lão lúc này càng thêm dữ tợn, ngón tay run rẩy như còn muốn điều gì nhưng ngoặc nỗi cổ họng bị tắt ngẹn, thể phát ra thanh được nữa.

      Vân Cuồng cười hì hì, tùy tiện hai câu xem như đưa ma cho lão: “Để ngươi có thể chết nhõm chút, ta cho ngươi biết câu này, kẻ thâm độc mình thâm độc, ngươi xem , ta đúng là người tốt nhỉ!”

      Câu này vừa ra, trưởng lão Minh mới hoàn toàn đoạn khí, đầu lệch sang bên, sớm xuống Phủ trình diện với Diêm Vương.

      Đáng lẽ lão ta còn sống được thời gian ngắn lại bị Vân Cuồng chọc tức chết tươi——

      Giải quyết xong đám người, Vân Cuồng khỏi rơi vào trầm tư, chuyện này khiến nàng ý thức được nguy cơ lớn lao trước mắt.

      Con đường vào Cửu Tiên Cốc đại khái phải qua phạm vi thế lực của Tần gia, mà còn chưa kể đến mạng lưới chặn giết được bọn chúng bố trí đường. Hơn nữa cho dù võ công của nàng có lợi hại thế nào nàng cũng là người chứ phải làm bằng sắt, lần hai lần là có thể thoát thân, còn nếu hơn e rằng khó tránh khỏi chuyện lật thuyền trong mương, huống chi cao thủ của đối phương còn nhiều như vậy.

      Phải làm thế nào mới có thể tránh thoát tấm lưới tuyệt sát này để chạy đến Cửu Tiên Cốc đúng hạn đây?

      Trong lúc suy tư, Vân Cuồng lại đột nhiên nghe thấy tiếng thét dài réo rắt truyền đến từ đỉnh núi ở xa xa. Tiếng hú tùy ý, phóng đãng, mê hoặc hồn người, lại vô cùng quen thuộc. Nàng khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, bàn tay ngọc xoa xoa chiếc cằm trơn bóng, trong mắt còn lộ ra ý cười vô cùng gian xảo.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :