1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Quân huấn. Là phúc hay họa?

      Edit: Nhật Dương

      Cuộc thi qua, thời gian nghỉ hè cũng giống như dòng nước chảy. Lăng Tị Hiên càng ngày càng quen với việc ở cùng chỗ với Lâm Dung nên bây giờ đụng phải hai tháng nghỉ hè này, biết Lâm Dung nhất định về nhà, vì vậy mà Lăng Tị Hiên cực kỳ đau đầu, suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng trừ việc thường xuyên lái xe tới thăm nghĩ ra được cách nào khác.

      Chạy hơn tháng, mặc dù mệt chút, Lâm Dung cũng phiền nhưng Lăng Tị Hiên vẫn làm như biết mệt. Mà lời mở đầu mỗi lần tới đều giống nhau:

      Lâm Dung: "Sao lại tới nữa?"

      Lăng Tị Hiên: "À, tới đây làm chút chuyện."

      Lâm Dung trừng , vẫn trừng đến khi ——

      Lăng Tị Hiên cười than thở: " tới đây làm chút chuyện, thuận tiện sang xem em."

      Tiếp tục trừng.

      Lăng Tị Hiên vò đầu: " tới đây xem em, thuận tiện làm chút chuyện."

      Vẫn quyết tâm trừng —— giỡn, đây phải là tỉnh Đông Hải nên cơ bản là có chuyện gì cần tới đây làm chứ? Huống chi mùa hè vốn là lúc quân khu tương đối nhàn rỗi, coi như cần tới Đông Hoàn làm việc cũng tới vào lúc nghỉ hè.

      Lăng Tị Hiên thua trận: "Được được được, Dung Dung, đầu hàng, nhớ em, rất nhớ nên chỉ muốn tới gặp em."

      Chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung biết nên gì ——sao lại nhớ chứ, vậy nên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại gửi tin nhắn cho . Nhưng Lăng Tị Hiên như vậy cũng hơi quá phận chút: hai ba ngày tới đây lần, mỗi lần lái xe về đều mất gần gần mười tiếng, tinh thần và thể lực sao chịu nổi? Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi của Lăng Tị Hiên, trái tim Lâm Dung nhịn được mà đau thắt lại, chân mày cũng nhíu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng và đau lòng, nhưng khi nhìn đến gương mặt mệt mỏi của Lăng Tị Hiên lúc xuống xe lại trở nên rực rỡ hẳn lên khi thấy câu Lâm Dung cũng nên lời. thể làm gì khác hơn là thường xuyên gửi tin nhắn nhắc nhở : ít hút thuốc, nghỉ ngơi nhiều, nên thức đêm, thả lỏng cơ thể.

      Bước vào tháng tám, Lăng Tị Hiên lại lái xe tới—— chỗ khác biệt là lần này dẫn theo tài xế của mình, xe cũng là chiếc xe Jeep quân dụng của đơn vị mà phải chiếc Audi A8 của , Lâm Dung buồn bực, Lăng Tị Hiên cười cho biết: " Dung Dung, lần này phải tới thăm em, ." Trong giọng còn mang theo vẻ hả hê.

      Lâm Dung càng thêm buồn bực: Lần này giống như Lăng Tị Hiên có công vụ muốn làm nên hỏi : "Vậy các muốn làm gì?"

      "Là phần học sinh mới của trường trung học cơ sở và trường học trung học phổ thông trước kia của em tiến hành quân huấn, từ binh đoàn phòng hóa của tụi làm huấn luyện viên nên theo đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới."

      "Binh đoàn phòng hóa của người ta đảm đương chức vụ huấn luyện viên, liên quan gì tới , và người ta tới đây làm gì?" Lâm Dung bất đắc dĩ, mắt trợn trắng: Lăng Tị Hiên là người phụ trách bộ binh thông tinh và bộ đội đối kháng, căn bản phải là lính hóa học, trắng ra là còn mượn cớ này để tìm đến .

      "Ha ha, song doanh mà, dù sao đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa cũng vui vẻ thanh nhàn, tụi vẫn ở cùng nhau, bọn họ phải quân huấn hai mươi mốt ngày, còn lo lắng trường học của tụi em chỉ để bọn họ quân huấn có tuần lễ."

      Lâm Dung cũng là người bị quân huấn hành hạ đến sợ nên dĩ nhiên là đứng về phía đàn em tốt nghiệp tiểu học chuẩn bị bước vào trung học và tốt nghiệp trung học cơ sở sắp bước vào trung học phổ thông, nghe Lăng Tị Hiên như thế, trong lòng cũng nhịn được căm phẫn: "Hừ, loại người như , vui sướng khi người khác gặp họa, tàn nhẫn vô cùng, phải biết quân huấn mệt mỏi và khắc khổ nhiều như thế nào sao?" ////DĐ!e^@uy`+)o^N///

      Lăng Tị Hiên đột nhiên nhớ đến chuyện Lâm Dung ghét quân huấn nên hiểu tại sao Lâm Dung lại như vậy, vì vậy mà dùng lời thấm thía để "giáo dục" Lâm Dung: "Dung Dung, biết quân huấn đối với học sinh mà là rất khổ và mệt nhưng quân huấn có ý nghĩa rất lớn về thực tế và lợi ích về lâu dài, sau khi bắt đầu quân huấn chỉ khiến học sinh lúc bình thường học tập có tính tổ chức và kỷ luật, giúp trường học dễ dàng quản lý mà còn có thể bồi dưỡng thói quen học tập và sinh hoạt tốt cho bọn họ, có lợi cho việc thành công trong học tập của bọn họ; quan trọng hơn là quân huấn có thể tôi luyện ý chí và phẩm chất của người. . . . . ."

      Lăng Tị Hiên còn chưa hết bị Lâm Dung cắt đứt: " đến để lên lớp chính trị cho em sao? Em —— —— hoan —— nghênh!"

      Lăng Tị Hiên vội cười theo: " có, Dung Dung, chỉ muốn mượn cơ hội này để bên cạnh em nhiều hơn, , huống chi còn chưa thấy học sinh trung học quân huấn ngoài thực tế nên cũng muốn nhìn xem, chúng ta có nhiều thời gian ở chung hơn, như vậy tốt sao?"

      Lâm Dung cúi đầu lên tiếng.

      Lăng Tị Hiên cười xấu xa, khẽ kéo Lâm Dung vào bên cạnh : "Vậy xem như em chấp nhận đó."

      "Hừ!" Lâm Dung sao cũng được kháng nghị nhưng cũng né tránh.

      Nhưng sau đó Lăng Tị Hiên mới phát hai mươi mốt ngày hạnh phúc vui vẻ với Lâm Dung mà tưởng tượng ra là hoàn toàn giống nhau, mà bị đám nhóc lớn lớn làm cho cực kỳ đau đầu.

      Bởi vì thay đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới nên mỗi ngày phải vòng khu trung học cơ sở và trung học phổ thông để kiểm tra tiến độ và chất lượng huấn luyện của quân huấn. Ngày thứ nhất, kiểm tra ở khu trung học cơ sở gặp phải vấn đề ——

      Huấn luyện viên đứng giữa đội, sau khi chia bốn mươi mấy người thành sáu hàng huấn luyện viên hô: "Hàng thứ nhất, điểm số!"

      Hàng thứ nhất nhìn tôi, tôi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Bị thương

      Editor: lonbia

      Vào chủ nhật tuần sau đó, Lâm Dung nghe bên ngoài trường mới xây khu vui chơi rất đẹp, vì thế Lăng Tị Hiên lái xe mang Lâm Dung đến đó, đến nơi hai người mới phát , mặc dù rất đẹp, nhưng còn nhiều chỗ vẫn xây dựng, chưa xây xong. Lăng Tị Hiên nắm tay Lâm Dung đến gần cái hồ, cái hồ đó nhìn rất đẹp, gần đó là sân vận động, sân vận động còn xây dựng, xây đến tầng 3.

      Lúc đến sân vận động, Lâm Dung đúng lúc gần chỗ công trường xây dựng, đúng lúc này có cục gạch từ lầu ba rớt xuống, rơi trúng Lâm Dung, nhưng mà lúc này Lâm Dung vẫn chưa cảm thấy được chuyện gì, Lăng Tị Hiên thấy được mới nhanh chóng kéo Lâm Dung sang bên, theo bản năng đưa tay phải của mình ra ngăn cục gạch lại, cục gạch từ lầu 3 rơi xuống với tốc độ rất nhanh, đập vào tay phải của Lăng Tị Hiên, đau vô cùng, nhịn được mà kêu lên tiếng.

      Hơn nửa ngày Lâm Dung mới kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đứng ở đó sửng sốt hồi lâu cũng biết nên làm cái gì, mãi đến khi Lăng Tị Hiên kêu đau, mới khẩn trương kéo tay phải của Lăng Tị Hiên qua nhìn xem bị thương ở đâu, nhìn thấy tay phải của sưng lên rất nhanh, nước mắt của Lâm Dung trào ra ngừng được.

      Lăng Tị Hiên nhìn thấy Lâm dung khóc, có chút luống cuống, quên mất cánh tay đau của mình, lấy tay lau nước mắt cho : "Làm sao vậy, đừng khóc, bảo bối, sao, nghe lời nào." Mới vừa đụng đến mặt Lâm Dung, bỗng nhiên nhớ lại tay phải của mình còn dính máu, được sạch , sợ lau xong bẩn mặt của , vội đổi thành tay trái, cẩn thận lau nước mắt cho Lâm Dung.

      Lâm Dung đẩy tay , kéo lại hỏi: "Lăng Tị Hiên, tay còn lái xe được ? Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện ."

      Lăng Tị Hiên cười an ủi : "Này, có sao, chút vết thương này tính là gì, căn bản cần đến bệnh viện, , chúng ta lại xem hồ nhân tạo thôi."

      "Đáng ghét, sao lại vậy chứ, đau đến như vậy, còn gạt em sao." Nhìn thấy Lăng Tị Hiên đau đến đổ cả mồ hôi, nước mắt Lâm Dung lại rơi xuống. (@@, sao đưa bệnh viện , giống phim ấn độ quá)

      "Được được được, Dung Dung, chúng ta bệnh viện được chứ? Ngoan nè." Đây là lần thứ hai Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung khóc, nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy khóc thương tâm như vậy, trong lòng nhịn được mà bắt đầu đau lòng.

      Hai người còn chưa đến chỗ đậu xe, tay Lăng Tị Hiên đau đến mức thể động đậy được đừng là lái xe, nhìn thấy Lâm Dung khóc đến hoa lê đẫm mưa, cố nhịn đau mỉm cười ôm lấy Lâm Dung an ủi: "Dung Dung, sao, thể lái xe chúng ta liền gọi taxi, giúp gọi điện thoại, gọi người đến mang xe về."

      Lăng Tị Hiên gọi điện cho Chu Lập, nhờ mang xe mình về, còn mình cùng Lâm Dung lên taxi, dọc đường ngừng an ủi Lâm Dung, chọc cho cười, lúc đến bệnh viện, cuối cùng Lâm Dung vẫn bị Lăng Tị Hiên làm cho bật cười, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười toàn nước mắt, Lăng Tị Hiên vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy đau lòng, nhịn được lấy tay xoa mặt Lâm Dung, Lâm Dung lấy tay lau nước mắt, Lăng Tị Hiên nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dung bởi vì khóc mà trở nên đặc biệt mẫn cảm, khẩn trương nắm tay : "Trực tiếp lấy tay lau mặt như vậy, em sợ đau hả?" xong lấy túi xách của Lâm Dung tìm khăn giấy ướt, cẩn thận lau mặt cho , Lăng Tị Hiên chỉ còn tay trái có thể hoạt động, nhưng vẫn ôn nhu thay Lâm Dung lau mặt, lấy khăn giấy ướt thay lau xong sợ mặt bị khô, lại dùng khăn giấy lau mặt , nhìn thấy bộ dáng vất vả của trong lòng Lâm Dung rất cảm động, nước mắt ngừng được lại chảy ra: "Em....tự em làm được rồi."

      "Được." Lần này Lăng Tị Hiên cũng kiên trì nữa, nghe lời đưa khăn giấy cho Lâm Dung.

      đến bệnh viện lấy số, bác sĩ khám cho Lăng Tị Hiên, sau khi cố định sơ qua tay của lại đưa chụp X-quang, sợ Lâm Dung quá lo lắng, quăng đơn thuốc của bác sĩ sau đó đến bên cạnh Lâm Dung chờ ngoài cửa: "Bác sĩ sao, chỉ là sưng lên có chút nghiêm trọng, uống thuốc ổn."

      " sao? Nhưng mà tại sao tại được cử động? Có phải rất đau ?" Lâm Dung nửa tin nửa ngờ.

      " gạt em làm gì, đứa ngốc, có việc gì, đó." Lăng Tị Hiên sờ đầu .

      "Thực xin lỗi, Lăng Tị Hiên, đều tại em tốt." Lăng Tị Hiên chắn cục gạch kia là vì Lâm Dung, Lâm Dung cực kỳ cảm động, nhưng mà nhiều hơn vẫn là cảm giác áy náy, dường như việc Lăng Tị Hiên làm đều vì , vì trả giá, bản thân ngồi mát ăn bát vàng. Bây giờ còn hại thành như vậy, trong lòng Lâm Dung vô cùng áy náy và đau lòng.

      "Dung Dung, đừng buồn, phải tại có việc gì sao?" , điện thoại của vang lên, Lăng Tị Hiên nhìn điện thoại, là mẹ gọi đến, qua bên nghe điện thoại.

      "Tị Hiên, Chu Lập con bị thương ở tay,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Tình địch gọi điện tới.

      Editor: Trịnh Phương.

      Trong vòng mấy tháng sau, bởi vì đau lòng, Lâm Dung đối với Lăng Tị Hiên gần như là muốn gì được đó. Lúc hai người chung với nhau, Lâm Dung thậm chí còn cho Lăng Tị Hiên gọt trái cây —— luôn gọt xong rồi mới đưa cho Lăng Tị Hiên. Phải biết, tình huống trước kia là trái ngược hoàn toàn.

      Ban đầu, Lăng Tị Hiên bỏ được Lâm Dung, nhưng cũng biết Lâm Dung khổ sở trong lòng, như vậy làm dễ chịu hơn chút, cho nên cái gì cũng nghe theo Lâm Dung.

      Lui tới hơn năm, quan hệ của hai người dĩ nhiên là phát triển ổn định. Mặc dù Lâm Dung có chút tùy hứng, nhưng dù sao Lăng Tị Hiên cũng lớn hơn hai tuổi, mà bởi vì công việc nên càng lộ vẻ thành thục hơn so với những người cùng lứa tuổi, cưng chiều đối với Lâm Dung đạt đến mức giới hạn. Phàm là chuyện liên lụy đến nguyên tắc, vẫn đều nghe theo Lâm Dung; có vấn đề biết Lâm Dung chắc chắn hiểu chuyện, vì vậy luôn là biện pháp dùng sức mạnh khống chế. Mẹ Lăng đối với Lâm Dung càng thêm thích, chỉ cần bận việc gì, mỗi Chủ nhật đều đưa Lâm Dung tới nhà mình ở hai ngày, nấu đồ ăn ngon cho Lâm Dung ăn.

      Thế nhưng, vào buổi sáng sớm, trạng thái này bị phá vỡ triệt để.

      Ngày đó cũng là Chủ nhật. Hôm thứ Sáu, Lăng Tị Hiên tới trường học đưa về nhà , nhưng ngày thứ hai mẹ Lăng lại có việc gấp phải ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại cùng Lăng Tị Hiên.

      Nuổi sáng thứ Bảy, lúc Lâm Dung tỉnh dậy là hơn sáu giờ chút, rửa mặt, mặc quần áo tử tế, ngồi ở phòng của mình —— Lăng Tị Hiên thường ngồi ở ghế salon giữa phòng nghỉ ngơi, xem tạp chí. Mỗi ngày Lăng Tị Hiên đều rời giường từ lúc năm giờ rưỡi để ra ngoài chạy bộ sáng sớm, chạy bộ xong rồi mang bữa ăn sáng về, ngày thứ bảy hôm nay khẳng định cũng ngoại lệ.

      Tạp chí mới vừa mở ra, điện thoại di động của mình liền vang lên, Lâm Dung cầm điện thoại di động lên nhìn: Là dãy số xa lạ, còn là Bắc Kinh. Nghĩ là có phải bạn học ở Bắc Kinh đổi số hay , cho nên Lâm Dung tiếp điện thoại.

      "Này, xin chào."

      " là Lâm Dung sao?" giọng nữ rất khách khí.

      Lâm Dung buồn bực, trong lòng còn có chút sợ: "Là tôi, xin hỏi là ai?"

      "Tôi là bạn trước của Lăng Tị Hiên, phải là bây giờ ở chung với ấy sao?"

      Lâm Dung hít vào hơi, bức bách mình tỉnh táo lại: " có, tìm tôi có việc sao?" Lần đầu tiên chuyện thương, Lâm Dung dĩ nhiên rất sợ chuyện như vậy, càng chút kinh nghiệm, huống chi tại đầu sỏ gây nên là Lăng Tị Hiên còn ở bên cạnh mình.

      "Bây giờ Tị Hiên đâu rồi hả?" Trương Lệ Tuyên cố ý gọi thân mật, muốn kích thích Lâm Dung.

      "A, ấy mua đồ ăn sáng rồi." Lâm Dung phản xạ có điều kiện mà , bởi vì dối, cho nên Lâm Dung cũng biết câu này có ý vị như thế nào. Truyện_chỉ_đăng_tại_Di4end^l®eq&uyd¦on

      "Nha. . . . . ." Trương Lệ Tuyên ở bên kia điện thoại hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cố ý chữ "Nha" bảy quẹo tám rẽ*, dương quái khí**: "Còn các người ở cùng chỗ, láo cũng quá cao minh ?"

      Lúc này Lâm Dung mới phản ứng được là mình sai, muốn giải thích, lại nghe được người bên kia điện thoại tiếp: "Như thế nào? Kỹ thuật giường của Lăng Tị Hiên nhất định khiến cho rất hài lòng? ấy rất am hiểu cái này."

      Nghe thế lời quá đáng như vậy, Lâm Dung vừa xấu hổ, biết nên gì, lúc lâu mới tìm về lý trí: "Xin hỏi rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì? có việc gì tôi muốn ăn cơm." Lúc này đoán chừng Lăng Tị Hiên cũng nhanh chóng trở lại.

      "Đương nhiên có chuyện, tôi muốn cho biết, và Lăng Tị Hiên thích hợp, tôi mới là người bạn thích hợp nhất của ấy, cho nên tốt nhất là nên rời khỏi ấy ." Trương Lệ Tuyên rất khách khí.

      Từ Lâm Dung yếu ớt, tự nhiên chưa từng bị người khác đối xử như vậy, cam lòng chịu uất ức, nhịn được đáp trả: "Tôi muốn ở bên cạnh ấy cũng phải là mình tôi có thể quyết định. Nếu như Oăng Tị Hiên muốn tôi và ấy ở cùng nhau, tôi tự nhiên quấn lấy ấy." xong, Lâm Dung tức giận, uất ức cúp điện thoại.

      Ép buộc mình trấn định lại, hồi tưởng chuyện mới vừa rồi, trong lòng Lâm Dung khỏi thầm chửi mình quá đần, sao lại " ấy mua đồ ăn sáng rồi." ra hết những lời như vậy, đổi lại là người khác, đừng hai người vốn là ở cùng nhau, dù là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Lăng Lệ làm khó dễ

      Edit: Nhật Dương

      tháng sau, chị Lăng Tị Hiên trở về nước, chị ấy gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên, cũng chứng minh rằng Lăng Tị Hiên đoán sai.

      "Tị Hiên, ngày mai chị về nước, có thời gian ra sân bay đón ?"

      "Ngày mai. . . . . . Ngày mai là thứ năm, được, có thời gian, mấy giờ?" Lăng Tị Hiên lật xem lịch để bàn bàn làm việc của rồi .

      "Mười giờ trưa mai máy bay hạ cánh, em đặt khách sạn trước ."

      "A, được, rể cũng trở về sao? Còn có Cao Viễn?" Cao Viễn là con trai của Lăng Lệ và Cao Vân.

      "Ừ, đều trở về, vậy chị cúp máy đây, bên này còn có hội nghị, lập tức bắt đầu." đợi Lăng Tị Hiên gì, Lăng Lệ cúp máy ——từ trước đến nay chị ấy luôn bận rộn như vậy, Lăng Tị Hiên cũng quen.

      Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên đón được chị và gia đình chị ấy, sau đó đưa nhà ba người họ đến khách sạn đặt trước để ăn cơm trưa.

      "Đúng rồi, Tị Hiên, ngày mai là cuối tuần, em dẫn bạn của em tới chỗ của chị , dù sao chị cũng phải biết chút." Lăng Lệ vừa ăn vừa hỏi Lăng Tị Hiên, sớm nghe chuyện em trai vì bạn mà gãy tay, Lăng Lệ từ rất cưng chiều Lăng Tị Hiên nên trong lòng vừa đau lòng Lăng Tị Hiên cũng đồng thời nhịn được có chút oán giận bạn mới của em trai mình. Huống chi lại nghe em Trương Lệ Tuyên mà thích Lâm Dung có rất nhiều điều xấu, càng nhiều hơn nữa là năm nay em trai bởi vì tập trung hết tinh thần vào Lâm Dung mà để ý đến , thậm chí còn chủ động gọi điện thoại cho , những chuyện này cũng đủ làm cho Lăng Lệ có ấn tượng rất kém với Lâm Dung_bạn tại của Lăng Tị Hiên.

      Nghe giọng điệu của chị tốt, Lăng Tị Hiên lập tức biết Trương Lệ đến những chuyện làm sau lưng chị ấy nên quả quyết cự tuyệt: "Chủ nhật này tụi em phải ra ngoài chơi, có thời gian." Đây là lần đầu tiên từ chối chị của mình.

      Lăng Lệ nghe thấy lời quá đáng như vậy rất tức giận: "Tị Hiên, em làm sao vậy? Để em dẫn bạn tới cho chị xem chút có sao? Chị có còn là chị của em hả? Vậy em tính đến lúc kết hôn cũng để cho chị biết em ở cùng chỗ với ai hả?"

      Mắt thấy hai người cãi nhau, Cao Vân ở bên vội vàng khuyên vợ của mình: "Lăng Lệ, em từ từ với Tị Hiên, sao lại nóng nảy như vậy?"

      Đoán chừng Lăng Tị Hiên cũng ý thức được chuyện hơi quá, nghĩ lại mới nhớ người từ chị ấy thương nhất là nên thể làm gì khác hơn là nhận thua trước: "Vậy được rồi, em dẫn ấy tới."

      Buổi tối ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên lái xe đưa Lâm Dung đến nhà Lăng Lệ, hào hoa xa xỉ của căn nhà chị khiến Lâm Dung kinh ngạc.

      Ngôi nhà kia của ba mẹ Lăng Tị Hiên rất đẹp, nhưng dù sao cũng là nhà trong quân khu, dù là căn biệt thự ba tầng cũng chỉ có tòa nhà lầu, cũng chỉ xinh xắn như ngọc bích. Mà bây giờ, trước mắt Lâm Dung là nhà của Lăng Lệ, tòa lầu chính, ba tòa lầu ở bên cạnh, từ cổng chính đến cửa tòa lầu chính cũng gần 200m —— như vậy có thể tưởng tượng được cả căn nhà lớn như thế nào.

      Con đường thẳng tắp chia khoảng sân làm hai phần, bên là hồ bơi khổng lồ, bên cạnh là số máy tập thể hình và bàn ghế dùng để nghỉ ngơi; bên là khoảng sân cỏ xinh đẹp, thảm hoa và số loại trái cây theo mùa, còn có xích đu và mấy trò chơi được thiết kế đặc biệt cho trẻ em.

      Trong lòng Lâm Dung khỏi buồn bực, nhà ba người, có cần xa xỉ như vậy sao?

      suy nghĩ, Lăng Tị Hiên kéo vào tòa lầu chính, khi bước vào cửa chính, Lâm Dung mới phát vẫn còn chưa đủ xa xỉ: vừa rồi chỉ là thấy được hồ bơi bên ngoài, ngờ bên trong nhà còn có , là ở dưới sàn tầng trệt, hơn nữa còn tuyệt đối thua kém bên ngoài —— mặc dù diện tích hơn nhưng lại tinh tế rất nhiều.

      "Chị, tụi em tới rồi." Lăng Tị Hiên vừa lôi kéo Lâm Dung lên cầu thang vừa gọi Lăng Lệ.

      Mặc dù biết tên tuổi của Lăng Lệ —— là trước khi biết Lăng Tị Hiên biết, mọi người đều biết chị ấy và Cao Vân cũng như tập đoàn Lăng Vân, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ mạnh mẽ và có vị thế cao như vậy, thậm chí trong tương lai xa, còn có thể trở thành người thân của chị ấy, trong lòng Lâm Dung nhịn được khẩn trương và thể làm gì khác hơn là nắm chặt tay của Lăng Tị Hiên.

      Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung khẩn trương, cũng nắm chặt tay , an ủi : " có chuyện gì, chị ấy là chị , tự nhiên cũng là chị của em, đối xử tốt với em." Mặc dù biết trong lòng chị có chút khúc mắc với Lâm Dung nhưng Lăng Tị Hiên tin tưởng, có ở bên cạnh, Lâm Dung còn đến mức chịu quá nhiều uất ức.

      Lăng Lệ xuống cầu thang dẫn hai người lên lầu, mặc dù chỉ mặc đồ ở nhà nhưng hình như kiêu ngạo từ bên trong của chị ấy vẫn hề yếu chút nào, vẫn khiến Lâm Dung có cảm giác áp bức.

      "Là Lâm Dung phải ?" Lăng Lệ đứng ở cầu thang, cũng xuống mà trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Dung.

      "Chị khỏe." Lâm Dung ngoan ngoãn cười ngọt ngào chào hỏi Lăng Lệ.

      "Ừ, lên lầu thôi." xong Lăng Lệ xoay người lên, cũng thêm câu nào. Lâm Dung thể làm gì khác hơn là lên theo, vừa vừa nghĩ, phải mọi người đều con giống mẹ sao? Mẹ Lăng đối xử với người khác nhiệt tình như vậy, sao Lăng Lệ lại hoàn toàn khác biệt, đối xử với người khác lạnh lùng và miễn cưỡng như vậy?

      Sau khi lên lầu, Lâm Dung mới biết Lăng Lệ cũng nguội lạnh với người khác mà chỉ nguội lạnh với mình .

      Lăng Lệ nấu cơm, vì vậy gọi Lâm Dung: "Lâm Dung em biết nấu cơm ? Chúng ta cùng nhau nấu ." Giọng điệu vẫn lạnh lùng.

      "À. . . . . . Em chỉ biết ít món ăn đơn giản, vậy được ạ." Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng Lâm Dung vẫn theo Lăng Lệ tới phòng bếp.

      "Tị Hiên thích ăn món thịt hầm rau khô nhất, biết làm ?" mình Lăng Lệ thuần thục xắt đồ ăn, cũng ngẩng đầu lên hỏi Lâm Dung.

      "À? Dạ. . . . . . biết." Lâm Dung hoảng sợ, mặc dù biết Lăng Tị Hiên thích món đó, nhưng dù sao đó cũng là món ăn của khu Thiệu Hưng, là người phương Bắc, sao có thể biết làm.

      "Em ở chung chỗ với Tị Hiên lâu như vậy mà ngay cả món nó thích ăn cũng học làm sao?" Giọng điệu của Lăng Lệ rất bình tĩnh nhưng lại thể xem trách cứ trong đó.

      Lúc này Lâm Dung mới biết chị của Lăng Tị Hiên cố ý làm khó , nhưng đối mặt với người cường thế như vậy lại biết nên làm cái gì, thể làm gì khác hơn là uất ức : " xin lỗi, sau này em học."

      Lăng Lệ nữa.

      Lúc ăn cơm, Cao Viễn ở bên ngoại nên chỉ có bốn người, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung ngồi ở bên, làm sao mà chị lại biết món Lâm Dung thích, bàn ăn đầy món ăn nhưng có món nào là Lâm Dung thích ăn, Lâm Dung tự nhiên có chú ý tới điểm này cũng là Lăng Lệ sớm thiết kế tốt, chỉ là vừa rồi ở trong bếp bị Lăng Lệ đối xử như vậy, hơn nữa lúc ăn cơm cũng người nào của mình thích, cho nên tâm tình sa sút, người chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cũng gắp đồ ăn.

      Lăng Tị Hiên nhìn ra đây là quỷ kế của chị , lại nhìn dáng vẻ vui của Lâm Dung, hiển nhiên là cực kỳ đau lòng lại biết nên dùng cớ gì để với chị , nhưng lại cam lòng để Lâm Dung chịu uất ức, vì vậy săn sóc hỏi Lâm Dung: "Bảo bối, có phải có món em thích ăn, muốn ăn cái gì, bây giờ làm?"

      "Hả. . . . . . có, có, ra ăn rất ngon." Lăng Tị Hiên vừa hỏi như vậy, Lâm Dung lại biết nên như thế nào nhưng lại đúng lúc để Lăng Lệ lấy cớ.

      "Lâm Dung chê món chị làm ăn ngon phải ?" Lăng Lệ tự nhiên ăn cơm, vẫn ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu bình lặng như nước .

      Cao Vân ngồi chung với Lăng Lệ, nhức đầu nhìn vợ mình cố ý làm khó cực kỳ đáng mà Tị Hiên rất thích trước mặt lại biết nên làm sao để loại bỏ thành kiến của vợ mình, muốn với ấy mấy câu lại muốn nể mặt ấy ở trước mặt người ngoài; đành gì, lại thấy Lâm Dung như vậy cũng có chút đành lòng, thể làm gì khác hơn là nặng nề ho khan hai tiếng: "Lăng Lệ, gì đó? Hôm nay là lần đầu tiên Tị Hiên và Lâm Dung tới, sao lại khiến người ta vui?"

      Mặc dù Lăng Lệ và chồng ở trong công ty có cổ phần bằng nhau, hơn nữa trắng ra là, cộng thêm cổ phần của Lăng Tị Hiên và mẹ Lăng ở công ty cổ phần công ty vẫn do nhà khống chế nhưng từ trước tới nay Lăng Lệ quen nghe lời chồng, hai người vốn rất nhau, tự nhiên có mâu thuẫn, nghe chồng mình mình như vậy, Lăng Lệ bất mãn bĩu môi, cũng gì.

      ", phải vậy, chị, em có ý này, chỉ là. . . . . ." Lâm Dung nhất thời luống cuống, vội vàng giải thích.

      "Vậy em có ý gì?" đợi Lâm Dung giải thích xong, Lăng Lệ lập tức tiếp lời.

      "Chị, chị đủ chưa?" Thấy Lâm Dung bị chị làm khó như vậy, Lăng Tị Hiên nhịn được, hét to với chị . Từ sau khi ở cùng với , Lâm Dung vẫn bị xem như người trân quý nhất mà cưng chiều, đừng là khi dễ , thấy có chút vui Lăng Tị Hiên cũng đau lòng tự trách nửa ngày, bây giờ thấy bạn mình bị đối xử như thế,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26.1: Tiêu tan hiềm khích lúc trước.

      Editor: Trịnh Phương.

      Trong vài ngày sau đó, Lăng Tị Hiên vẫn ở trong căn hộ ở gần trường Lâm Dung của mình. Bởi vì muốn gặp mặt Lăng Lệ, cho nên ngay cả nhà cũng trở về, Lăng Lệ gọi điện thoại cũng nhận, còn gửi nhắn tin cho ấy, : "Tốt nhất chị cũng đừng gọi điện thoại cho Lâm Dung, em kéo số của chị vào danh sách đen của điện thoại ấy, chị muốn gọi cũng gọi được."

      Lúc này Lăng Lệ mới ý thức được em trai tức giận bao nhiêu. Ngẫm lại mình ngày đó quả cũng có chút quá đáng đối với Lâm Dung, chính mình cũng biết bản thân đuối lý, thể làm gì khác hơn là chờ Lăng Tị Hiên bớt giận.

      Bởi vì hơn năm chưa trở về nước, cho nên sau khi ở lại nhà mấy ngày, vợ chồng Lăng Lệ cùng Cao Vân liền đưa Cao Viễn tới nhà cha mẹ Cao Vân ở Phổ Giang thăm họ. Ông bà nội lâu như vậy được thấy cháu trai, đương nhiên rất muốn gặp đứa bé, vì vậy cũng cam lòng lại để cho bọn họ , cho nên Lăng Lệ mực ở lại nhà mẹ chồng tuần lễ mới trở về.

      Sau khi trở về, mới vừa dàn xếp ổn thỏa, Lăng Lệ liền kịp chờ đợi thúc giục chồng mình gọi điện thoại cho Lâm Dung. Cao Vân thấy vợ như vậy, khỏi trêu chọc : " cảm thấy là nếu gọi có vẻ có thành ý, vậy có phải là em nên tự mình gọi ?"

      "Em biết , nhưng Tị Hiên rồi, nó kéo số điện thoại của em vào danh sách đen của Lâm Dung, em gọi cho người ta thế nào?" Lăng Lệ dĩ nhiên cũng biết mình tự gọi có thành ý hơn, nhưng cảm thấy mất mặt, huống chi Lăng Tị Hiên cũng như vậy.

      "Vậy còn cho biết, dùng của điện thoại của , hoặc là dùng điện thoại cố định của nhà mình gọi được sao?"

      Lăng Lệ vẫn còn do dự thể quyết định: " cần phải như vậy chứ? gọi !"

      Cao Vân thấy vợ như vậy, thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại chính mình bấm số của Lâm Dung, đưa tới bên tai vợ: "Tốt lắm, kết nối rồi, mình* !"

      * Cách thân mật giữa vợ chồng. Thường người ta “vợ- chồng”, “- em”,… Cách xưng hô “mình- mình” thể hai người rất thân mật, thương nhau, tuy hai mà .

      Khóa học buổi chiều kết thúc, Lâm Dung chuẩn bị tới canteen ăn cơm, đột nhiên nhận được số xa lạ gọi tới, vì vậy vừa vừa nhận.

      "Alo, xin chào."

      Lâm Dung chuyện, Lăng Lệ thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận lấy điện thoại, đồng thời hung ác trợn mắt nhìn chồng mình cái.

      "Này, Lâm Dung, là chị, Lăng Lệ."

      "Ách. . . . . . Chào chị ạ." Lăng Lệ đột nhiên gọi điện thoại tới, Lâm Dung lắp bắp kinh hãi cùng giật mình, suy nghĩ chút tới dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Lệ ngày đó, khỏi sợ run cả người. Lần này biết Lăng Lệ lại muốn khó mình như thế nào, huống chi lúc này Lăng Tị Hiên lại có ở bên canh.

      "Cái đó. . . . . . Lâm Dung, ngày đó tâm tình chị tốt, cho nên chú ý tới cảm nhận của em, chị nên đối xử với em như vậy."

      ". . . . . . A, có chuyện gì, chị." Nghe được câu này, Lâm Dung cũng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, Lăng Lệ thế nhưng lại như xin lỗi với mình!

      "A, có việc gì là tốt, buổi tối em có tiết học nào ? Nếu tại chị đón em. Lần trước cũng dẫn em thăm nhà chút, tối hôm nay tới xem chút !" Lăng Lệ rốt cuộc cũng vẫn là người lãnh đạo, mặc dù xin lỗi với người ta, mời người ta đến nhà chơi, nhưng trong giọng điệu vẫn mang theo giọng điệu cho cự tuyệt.

      "Vâng, được, cảm ơn chị." Bản thân có thể làm hòa cùng Lăng Lệ, Lâm Dung đương nhiên là rất vui vẻ. , từ sau ngày rời khỏi nhà Lăng Lệ, mặc dù ngoài miệng mình gì, thế nhưng việc kia vẫn giống như tảng đá khổng lồ nặng nề đè trong lòng của mình, khiến mình thoải mái, chớ chi là vui mừng. Mấy ngày nay, mình thậm chí mực nghĩ, có cần chủ động gọi điện thoại cho Lăng Lệ hay , giải thích ràng cho chị ấy, tranh thủ để chị ấy tiếp nhận mình, nhưng vẫn do dự gọi vì sợ bị chị ấy trực tiếp cự tuyệt. tại Lăng Lệ lại chủ động gọi điện thoại, vậy khẳng định là vấn đề được giải quyết. Nghĩ tới những điều này, Lâm Dung khỏi muốn cười lên tiếng, chỉ là lập tức lại nghĩ tới vấn đề khác.

      "Cái đó. . . . . . Chị, em có nên gọi Lăng Tị Hiên cùng ạ?"

      " cần cần, ngàn vạn lần được gọi nó, bây giờ Tị Hiên còn tức giận, nếu như em cho nó biết, nó khẳng định cho em tới." Nghĩ đến em trai, Lăng Lệ liền trở nên đau đầu. Tị Hiên dễ dàng giận chính mình, nhưng khi nó nóng giận liền phiền toái, mình còn biết lúc nào mới có thể chuyện với đứa em trai này đây.

      "Oh, vậy cũng tốt, vậy em chờ chị ở cửa trường học được ạ?"

      "Ừ, được, em phải gấp, khoảng 20 phút sau chị mới có thể đến."

      "Vâng, được, chị. Vậy, hẹn gặp lại." Cúp điện thoại, Lâm Dung quả vui mừng muốn nhảy dựng lên, suy nghĩ chút, vẫn bấm số của Lăng Tị Hiên.

      "Dung Dung, tan lớp rồi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :