1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Tiền án (1)

      Edit: Nhật Dương

      Trở lại sau ngày chơi, Lâm Dung mệt mỏi nằm giường nghỉ ngơi, nghĩ tới chuyện xảy ra lúc xem phim, mặt lại đỏ lên nhưng trong lòng lại oán giận mắng Lăng Tị Hiên, suy nghĩ chút, đột nhiên nhớ tới, mặc dù bộ phim cực kỳ hấp dẫn người xem nhưng dường như Lăng Tị Hiên quá ngạc nhiên, ngược lại, giống như biết trước những tình tiết sắp xảy ra. Lúc an ủi hình như ra nội dung phần sau, hừ, nhất định là xem rồi. Lâm Dung vừa nghĩ tới đây lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên.

      "Này, là em."

      "Dung Dung, làm sao vậy?" Lăng Tị Hiên nghe thấy giọng điệu của Lâm Dung đúng nên vội hỏi .

      "Hừ, trứng thối, bộ phim hôm nay chúng mình xem xem qua rồi phải ?" Lâm Dung tức giận chất vấn .

      Lăng Tị Hiên vừa nghe nhịn được cười, tìm tư thế thoải mái nằm ghế sô pha: "Đúng vậy, sao em phát ?"

      " cho là em ngốc như vậy sao? Vậy còn lôi kéo em xem làm gì? Có dụng ý xấu!"

      "Dung Dung, có dụng ý xấu, phải chuyên gia tình từng bản thân nên xem bộ phim hay trước lần, sau đó xem cùng với người phụ nữ mình thích lần, như vậy mới thú vị." Lăng Tị Hiên cười xấu xa giải thích với Lâm Dung, chuyên gia tình câu như vậy, nhưng chọn bộ phim này là cũng có dụng ý xấu.

      " đừng gạt em, nhất định có dụng ý xấu, muốn nhân cơ hội này khi dễ em, bại hoại, là quả trứng xấu xa nhất đời!"

      Phương pháp mắng người của Lâm Dung khiến Lăng Tị Hiên cười khổ thôi: "Dung Dung, cho dù có dụng ý xấu em cũng cần mắng như vậy?" đúng là có người nào dám mắng như vậy, Lâm Dung là người đầu tiên.

      " xem, chính cũng thừa nhận rồi? nghĩ khi dễ em phải ?"

      " muốn kéo gần quan hệ với em hơn, đây thể tính là khi dễ ?" Lăng Tị Hiên cố ý đùa Lâm Dung.

      "Ai tính? khi dễ em, trước kia chưa từng có ai khi dễ em đâu." Lâm Dung có chút uất ức, đây chính là nụ hôn đầu của đó, cứ như vậy bị Lăng Tị Hiên đoạt .

      "Được rồi được rồi, Dung Dung, là khi dễ em, được chưa?" Lăng Tị Hiên vừa nghe, nhịn được nhớ lại cảm giác lúc sáng hôn Lâm Dung, lại kích động lúc, nghĩ thầm đó là dĩ nhiên, người khác nếu dám khi dễ như vậy, tìm người đó liều mạng, cười hỏi Lâm Dung: "Bảo bối, hôm nay là lần đầu tiên của em, phải ?"

      Lâm Dung ngờ hai chữ "bảo bối" này lại được Lăng Tị Hiên ra tự nhiên như vậy, lần đầu tiên bị người khác gọi như vậy, cảm nhận được che chở và quý trọng, cho nên cũng có bài xích: "Ừ, đúng vậy"

      Lăng Tị Hiên vừa nghe trong lòng vừa vui mừng lại vừa hối hận, vui mừng là do Lâm Dung trao nụ hôn đầu quý giá nhất cho , hối hận là do cách nào làm được như vậy với Lâm Dung, thời đại học ở phương diện này cực kỳ tuỳ tiện, bây giờ để đếm xem thời đại học ở chung chỗ với bao nhiêu gài Lăng Tị Hiên đếm được, phải nhiều đến đếm hết mà là thèm để ý. Nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên hận thể sống ít hai năm, khẽ gọi Lâm Dung: "Dung Dung. . . . . ."

      "Ừ, thế nào?"

      " biết , vĩnh viễn có biện pháp làm y như em, để lần đầu tiên lại cho em nhưng cam đoan với em, trăm năm sau nó chỉ thuộc về em, có được ?" Lăng Tị Hiên rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.

      "Ừ, em biết , em trách ." Lâm Dung cười , mặc dù có chút mất mác nhưng biết, dù sao Lăng Tị Hiên sống trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa cũng qua bốn năm đại học, làm sao còn trong sạch giống như trang giấy, có bất kỳ quá khứ nào. Huống chi bây giờ Lăng Tị Hiên là "lãng tử hồi đầu", Lâm Dung nhìn ra được, lần này cùng , là nghiêm túc,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Tiền án (2)

      Edit: Nhật Dương

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      Lâm Dung ngờ người nhìn thành thục lại thông minh như Lăng Tị Hiên cũng có những chuyện xấu hổ như vậy, nếu mẹ Lăng với có lẽ Lăng Tị Hiên cũng xấu hổ với , nghĩ thầm lần này tốt rồi, về sau có cớ để cười nhạo .

      Hình chụp lúc Lăng Tị Hiên tốt nghiệp tiểu học hết, mẹ Lăng khép album hình lại, với Lâm Dung: "Từ khi nó bắt đầu học trung học chú và dì bị điều đến Bắc Kinh làm việc, khi đó chị Lăng Lệ của nó cũng lên Bắc Kinh học đại học, chúng ta muốn để nó cũng cùng Bắc Kinh nhưng nó lại nên chỉ đành bỏ lại nó."

      "Nhưng sao ấy lại ạ?" Lâm Dung hiểu.

      "Khi đó trong trụ sở quân khu có rất nhiều trẻ cùng tuổi với nó, nó lại là người thích trẻ con, hơn nữa ông nó cũng ở đây, nó bỏ được nên gì cũng ."

      "À, là như vậy ạ, sau đó sao ạ?"

      "Sau đó nó vẫn ở đây, mình học xong trung học, lúc đó dì và chú cũng chỉ bị điều tạm thời, ở đó ba năm chú trực tiếp được sắp xếp về đây phụ trách công tác, dì cũng theo chú trở về. Lúc ấy theo như cấp bậc của chú con có thể sắp xếp đứa trẻ vào trường quân đội, cho nên chú để Lăng Tị Hiên thi thử."

      Lâm Dung tiếp lời của mẹ Lăng: "À, hình như ấy với con, mặc dù ấy thi đậu nhưng điểm số chỉ thiếu chút, là ạ?"

      "Đúng vậy, dì nhớ lúc ấy chỉ thiếu bảy điểm, ha ha." đến chuyện này, vẻ mẹ Lăng đầy tự hào, mặc dù mẹ Lăng biết Lăng Tị Hiên và Lăng Lệ đều là những đứa bé rất ưu tú, đều rất thương bọn họ nhưng người Trung Quốc thường khó tránh khỏi tư tưởng trọng nam khinh nữ, huống chi người chị Lăng Lệ cũng rất thương đứa em trai của mình.

      "Con nghe ấy tiếng của ấy tốt lắm."

      "Đúng vậy, học ít hơn người khác 3 năm cấp 3, hơn nữa trong trường đại học của nó cũng coi trọng nên làm trễ nãi." Mẹ Lăng càng càng cảm thấy đáng tiếc, ra con trai bà rất có thiên phú trong việc học tập nhưng lại chịu khó.

      " ra cũng thể trách ấy, đổi thành người khác cũng có cách nào theo kịp, kiến thức ba năm cấp ba rất quan trọng, Lăng Tị Hiên có thể thông qua kỳ thi cấp bốn, con cảm thấy đó là kỳ tích rồi." Lâm Dung cười .

      "Nó á, lúc ấy nhất định là copy, dì nhớ người ta từ đầu năm hai đại học ghi danh thi, nó lại dám báo danh, đến năm 3 đại học, ông Lăng Tị Hiên nằm viện, phải làm phẫu thuật mổ sọ, lúc ấy bác sĩ đều phần thắng rất , chúng ta chuẩn bị tốt tâm lý. Đứa Tị Hiên này, có tình cảm rất tốt với ông của nó, lúc cho nó biết nó căn bản tiếp nhận, gì cũng chịu để ông làm phẫu thuật, chúng ta còn cách nào đành phải nghe nó chọn phương pháp trị liệu bảo thủ."

      Nghe những chuyện này Lâm Dung cũng khẩn trương: "Sau đó sao ạ?"

      "Tị Hiên rất đau lòng, sau thời gian bắt đầu sa sút, nó cái gì cũng học, cả ngày ra ngoài chơi với đám bạn xấu, còn uống rượu, trước đó có thích nó, ba kia cũng là lãnh đạo trong quân khu, lúc đầu nó đồng ý nhưng lúc kia lại tìm nó, hình như có ở cùng chỗ với kia hai lần, sau đó hối hận." Mẹ Lăng biết Lâm Dung vẫn là đứa bé đơn thuần, vẫn hiểu những chuyện giữa nam nữ nên khi vẫn tương đối hàm súc, chỉ cần Lâm Dung hiểu đó là ý gì là được rồi.

      Chân mày Lâm Dung nhíu chặt lại: "Sau đó sao ạ, ấy và kia chia tay?"

      "Này sao, bọn họ căn bản chưa từng lui tới, cũng thể là chia tay." Mẹ Lăng cũng nhịn được thở dài, "Hai lần đó vẫn là kia hẹn Tị Hiên ra ngoài, sau đó kia hẹn nó khách sạn lần thứ ba nó từ chối, nhưng kia chưa từ bỏ ý định, lại hẹn nó lần thứ tư, kết quả nó trực tiếp gọi người bạn nam trong cùng ký túc xá qua."

      "Hả?" Lâm Dung giật mình, há to miệng, ngờ Lăng Tị Hiên lại quá đáng như vậy.

      "Đúng vậy, lúc ấy kia cũng tức khóc, gọi điện thoại kể khổ với ba con bé. Làm hại dì và chú Lăng thể tới nhà người ta xin lỗi." Mẹ Lăng .

      "À? Lúc đó chắc chú Lăng bị chọc cho tức lắm?" Lâm Dung biết Lăng Trung Thiên vẫn rất nghiêm khắc, khỏi ở trong lòng vì Lăng Tị Hiên toát mồ hôi.

      " có, ngay cả dì đều cảm thấy kỳ quái, lúc ấy chú Lăng của con gì, chỉ với Lăng Tị Hiên bốn chữ: lần sau thể làm như vậy nữa. Cũng có trừng phạt nó nhưng sau này khi nhắc tới chuyện này ông ấy rất tức giận. Bây giờ Tị Hiên cũng chỉ sợ nhất là ba nó nhắc đến chuyện này."

      "Sau đó sao ạ?"

      Mẹ Lăng có chút bận tâm Lâm Dung tức giận, lại có chút đau lòng nên khẽ ôm Lâm Dung vào trong lòng: "Sau đó Tị Hiên như biến thành người khác, cả ngày uống rượu tìm vui với mấy đứa có ba mẹ làm chỗ dựa như nó, còn thường xuyên đổi bạn , nghiêm khắc mà cũng phải là đổi bạn mà là đổi bạn giường, ba nó cực kỳ tức giận nhưng nó vẫn thay đổi, chỉ quá đáng như lần đầu tiên thôi, sau đó ông Tị Hiên lén gạt nó làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta mới cho nó biết, sau khi nó trở lại nhìn ông tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu nghiêm túc học tập."

      Lâm Dung thở phào nhõm: "A, như vậy là tốt rồi, dì, hôm nay dì chủ yếu muốn cho con biết chuyện này, phải ạ?" Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên lo lắng quan tâm đến đoạn tiền án này của nên muốn để biết sớm chút. ra suy nghĩ kỹ chút, cũng tính là sai lầm, dù sao cũng thể hoàn toàn trách ấy, lúc đó tâm trạng của ấy kém như vậy, có thể gắng gượng vượt qua dễ dàng, Lăng Tị Hiên với Lâm Dung về tình cảm của và ông, ông chỉ chăm sóc từ đến lớn mà còn dạy cho rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện có ích cho cuộc sống, tình cảm sâu nặng như vậy sao Lăng Tị Hiên lo lắng cho được.

      "Đúng vậy, Dung Dung, Lăng Tị Hiên lo lắng con đau lòng nên muốn cho con biết nhưng vẫn biết sao, vì vậy mà nhờ dì giúp nó cho con biết, nó còn , chỉ cần con chịu tha thứ cho nó nó chấp nhận bất kỳ hình phạt nào của con."

      "Dì, con trách ấy." Thấy mẹ Lăng có chút xấu hổ, Lâm Dung vội , "Mặc dù nghe dì xong con cũng có chút mất mát nhưng con luôn cho rằng Lăng Tị Hiên có những chuyện quá khứ như thế này, hơn nữa từ lúc bắt đầu con cũng có ý định muốn so đo quá khứ của ấy. Bây
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Quà tặng. Thẹn quá thành giận
      Edit: Lạc Thần

      Sáng sớm ngày thứ ba, hai tiết đầu Lâm Dung có lớp, vì vậy sau khi rời giường tắm rửa sạch , mới vừa xoa xoa tóc, còn chưa kịp ăn cơm, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho .

      "Dung Dung, rời giường chưa?"

      "Ừ, mới vừa dậy được lúc."

      "Còn chưa ăn cơm đúng ? vừa trở về, tại đón em được ? Chúng ta cùng nhau ăn." Lăng Tị Hiên mới vừa xuống máy bay liền lái xe về nhà, chuẩn bị lái xe đón Lâm Dung.

      "À, được, đến gọi điện thoại cho em."

      Nhìn Lâm Dung vừa lên xe, Lăng Tị Hiên nhịn được nhíu chặt chân mày: "Mới vừa tắm rửa gội đầu?" tự tay sờ sờ, còn ướt nhẹp.

      "Ừ, tắm buổi sáng."

      "Sao trước với tiếng, tóc ướt như vậy em ra ngoài, cũng sợ bị cảm à?" Lăng Tị Hiên có chút đau lòng trách cứ .

      Thấy Lăng Tị Hiên quan tâm như vậy, Lâm Dung có chút ngượng ngùng: " có việc gì, trước kia em cũng thường như vậy ra ngoài."

      Lăng Tị Hiên gì nữa, mở cửa sổ xe cho gió thổi vào.

      "Muốn ăn cái gì?" Lăng Tị Hiên hỏi.

      "Tùy tiện, buổi sáng máy bay chưa ăn gì đúng , có đói bụng ?"

      Lăng Tị Hiên khóe miệng hất lên , cười cười: "Ừ, có chút."

      Lâm Dung nhìn ngoài xe chút, cách đó xa có tiệm sữa đậu nành lâu năm, quay đầu với Lăng Tị Hiên: "Nếu chúng ta uống sữa đậu nành , rất lâu có uống."

      "Ừ, thôi." Dừng xe xong, Lăng Tị Hiên dẫn Lâm Dung vào tiệm.

      Sau khi uống xong sữa đậu nành, Lăng Tị Hiên quan tâm nhìn Lâm Dung: "Nhân lúc còn nóng uống nhanh lên chút..., nếu lát nữa em nhất định bị cảm."

      "Ừ." Lâm Dung cảm kích cười cười, nghe lời uống sữa đậu nành.

      Cơm nước xong rồi, Lâm Dung phải , Lăng Tị Hiên gọi lại: "Đợi lát nữa, chờ tóc của em khô chúng ta lại ra ngoài." rồi sờ sờ tóc của Lâm Dung: " sai biệt lắm, lát nữa là được."

      "Ờ." Lâm Dung khéo léo gật đầu.

      "Còn muốn uống sữa đậu nành nữa ?"

      " cần, luôn luôn nhìn em ăn cơm, sao ăn, ăn nhiều chút ."

      biết vì sao, Lăng Tị Hiên luôn thích nhìn Lâm Dung ăn, lúc hai người ở chung chỗ ăn cơm, thường thường thể nào ăn, chỉ nhìn Lâm Dung —— Khi Lâm Dung ăn thường chú ý tướng ăn của mình, hề có chút dáng vẻ thục nữ nào, những thứ đồ ăn có xương cốt gì đó như sườn cánh gà nướng, từ trước đến giờ là trực tiếp cầm bằng tay, còn thường thường ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ và hạt cơm, mấu chốt nhất là sau khi ăn xong còn dùng giấy lau, trực tiếp lè lưỡi liếm sạch , như chú chó ; thấy Lăng Tị Hiên ăn xong sau đó theo thói quen dùng giấy lau miệng Lâm Dung còn luôn cười chua , làm cho Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười. Thế nhưng những điều đó ở trong mắt Lăng Tị Hiên đều đáng đến cực điểm, mỗi lần nhìn ăn cái gì vẻ mặt đều giống như đứa bé thấy kẹo, nhất là nhìn động tác lè lưỡi liếm sạch đôi môi mỗi lần đều làm cho Lăng Tị Hiên có cảm giác đặc biệt mãnh liệt muốn hôn vọng động của .

      "Ừ, được." Lăng Tị Hiên cười cười, lại ăn thêm ít thức ăn.

      "Em muốn học, tại tóc khô rồi, chúng ta thôi." Thấy Lăng Tị Hiên ăn no, Lâm Dung đứng lên.

      "Được, đưa em qua đó."

      Lúc tới cửa trường học, Lăng Tị Hiên đột nhiên dừng xe: "Chờ lát, Dung Dung, ba phút." xong xuống xe chạy vào cửa hàng trang sức, rất nhanh cầm trong tay thứ gì đó ra.

      Ngồi lên xe, cẩn thận chải vuốt tóc Lâm Dung, nhàng cài kẹp tóc trong tay lên cho , Lâm Dung ngờ Lăng Tị
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Cãi nhau

      Editor: lonbia

      Thời tiết ngày càng nóng, kỳ thi cũng ngày càng tới gần, tại trong lòng Lâm Dung đối với kì thi lần này vô cùng lo lắng, thứ nhất là do lúc trước nằm viện gần nửa tháng, học được cái gì, hơn nữa sau khi trở về cha mẹ cùng Lăng Tị sợ lại quá sức mà mệt mỏi đối với thân thể tốt, luôn luôn nghĩ ra biện pháp giúp thả lỏng, thứ hai trong học kỳ này gần như nửa thời gian của đều ở cùng chỗ với Lăng Tị , hẹn hò, xem phim, ăn cơm; thời điểm ở cùng chỗ gọi điện thoại, cứ như vậy mà Lăng Tị còn cảm thấy thời gian Lâm Dung ở bên cạnh quá ít. Những việc này đều làm cho Lâm Dung hoàn toàn có tinh thần học tập, học kỳ sau lại có thêm rất nhiều môn chuyên ngành, những môn này cũng giống như những môn cơ bản học kỳ trước, bình thường tập trung học khẳng định cuối kỳ thi được. Cho nên thời điểm tháng trước kỳ thi, Lâm Dung bắt đầu căng thẳng lo lắng, tận lực rút ngắn thời gian gọi điện thoại với Lăng Tị , cũng dự định cùng chơi, muốn giải quyết xong kỳ thi này đến hè lại tiếp.

      Lại ngày, Lăng Tị gọi điện thoại cho Lâm Dung, thấy Lâm Dung vẫn giống như mấy lần trước, hỏi có sao , có việc gì liền muốn tắt máy, Lăng Tị vô cùng buồn bực, còn lo lắng là có phải tình cảm Lâm Dung dành cho mình bắt đầu phai nhạt rồi hay . Quyết định phải truy hỏi kỹ càng cuối cùng là xảy ra chuyện gì, Lâm Dung thể làm gì khác hơn là .

      "Sắp tới em có kỳ thi, phải ôn tập tốt, trước khi kỳ thi kết thúc đừng tới tìm em."

      Lăng Tị nghi ngờ: " phải còn tháng nữa mới bắt đầu thi sao? Kỳ ở đại học khi nào nhiều bài như vậy, dùng mấy ngày cuối cùng ôn tập được sao?"

      " được, em thể tập trung học cho tốt được, học kỳ này lại quá nhiều môn chuyên ngành, phải bắt đầu ôn từ bây giờ, nếu bị điểm thấp." Lâm Dung vừa tìm bài nghe văn vừa .

      "Vậy cuối tuần mới đến tìm em, ngày thường chỉ gọi điện thoại, được ?" Đây là nhượng bộ lớn nhất của Lăng Tị rồi.

      " được, chủ nhật em còn phải tự học, chỉ có thể gọi điện thoại cho em vào chủ nhật, nhưng mỗi lần quá 30 phút." Trước kia mỗi lần hai người chuyện điện thoại cũng hơn 2 giờ liền.

      Nghe xong câu này, Lăng Tị tủi thân giống như vợ bị ức hiếp: "Dung Dung, sao em có thể tuyệt tình như vậy? nhớ sao? Hơn nữa, như vậy rất đơn, thể chịu đựng được làm sao đây?"
      "Chịu đựng được cũng phải chịu đựng, chỉ tháng, rất nhanh qua thôi, Lăng Tị , em biết là tốt nhất, chờ khi thi xong em bù đắp cho có được ?" Lâm Dung cũng biết như vậy đối với Lăng Tị có chút quá đáng, cho nên an ủi .

      " được, tốt nhất là em nên suy nghĩ kỹ lại sau đó mới kết quả." Sắc mặt Lăng Tị nhanh chóng trầm xuống, lời mà từ chối - đây là giọng điệu khi chuyện công việc.với cấp dưới cũng chỉ dùng câu.

      Nghe được câu từ chối kiên quyết của Lăng Tị , Lâm Dung cũng tức giận: "Hừ, được cũng phải được, em sớm suy nghĩ kĩ càng rồi, mặc sức mà đến, dù sao khi đến em cũng gặp ." xong cúp điện thoại. Học kỳ trước thành tích của rất tốt, tất cả mọi người trong khoa đều biết, học kỳ này bị bệnh lại đương, khẳng định bị chậm ít, chính là cũng muốn điểm bài thi quá thấp, làm cho người khác chế giễu, cho nên mới lo lắng như vậy, nhưng mà những chuyện này Lăng Tị chút cũng hiểu được, lại với như vậy, Lâm Dung vô cùng tủi thân và tuyệt vọng, hơn nữa Lăng Tị lại chuyện với như vậy.

      Ném điện thoại sang bên, Lâm Dung muốn tiếp tục đọc sách, lại phát đọc thế nào cũng vô, trong đầu lúc này đều là câu vừa rồi của Lăng Tị làm cho sợ hãi, ngón tay lật sách cũng dừng được mà khẽ run lên.

      Từ khi quen nhau, Lâm Dũng cũng cảm nhận được Lăng Tị Hiên rất cường thế, ngay từ lớn lên trong hoàn cảnh cực tốt, mặc dù rất ưu tú, nhưng mà cũng vì ưu tú đó, cho nên càng thêm cường thế,

      Khi bắt đầu tốt nghiệp đại học, nhanh chóng được đưa huấn luyện, mặc dù đồng thời bị người khác huấn luyện. nhưng nhờ có người cha như vậy, liền dẫn đến việc huấn luyện viên của có lẽ cũng phải nể ba phần ?

      Cho nên, bản thân luôn luôn có thói quen nghe , cũng luôn có thói quen buộc mình nghe theo , khi gặp mâu thuẫn, Lăng Tị Hiên cũng luôn câu "Ngoan, nghe lời." giải quyết xong.

      rốt cuộc là có biết hay , mình phải là sủng vật của , mà là cá thể độc lập, cũng có suy nghĩ của bản thân.

      rốt cuộc là có biết hay , bản thân cũng là đứa được lớn lên trong nuông chiều của cha mẹ, đừng là cha mẹ trai, ngay cả giáo viên trong trường cũng tôn trọng ý kiến của mình giống như vậy.

      rốt cuộc là có biết hay , khi quen , mặc dù lúc trước là chủ động theo đuổi, nhưng mà tại mình cũng ngày càng thích , thích đến nỗi nguyện ý nghe lời của , nguyện ý vì bỏ qua ý kiến của bản thân, chính mình cũng rất cố gắng, cố gắng để cho ngày càng thích quý trọng mình hơn.

      Tất cả những chuyện đó đều biết, nhưng ít nhất cũng biết, thành tích thi tốt nghiệp của mình tốt, làm cho cha mẹ cùng trai cực kỳ đau lòng, cho nên muốn khi học đại học có thể cho bọn họ chút đền bù, phải vì bản thân, mà muốn làm cho bọn họ vui mừng.

      Nhưng tại sao tại, ràng ai quấy rầy nữa, ràng có thể tập trung học bài, nhưng chữ cũng học vô, bên tai lúc này chỉ lần lượt vang lên giọng lạnh lùng lúc nãy của , cho đến khi sách vở trước mắt trở nên mơ hồ, làm cho chất lỏng trong suốt từ hai mắt tràn ra, bởi vì đèn nén cùng đau lòng mà khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo, từ từ thấm vào môi, mặc dù chỉ có vị nhàn nhạt nhưng lại cảm thấy vô cùng chua sót....(@@, bó tay đoạn này)

      Chỉ câu lạnh nhạt tuyệt tình mà thôi, vì cái gì? Vì sao lại làm cho mình khổ sở như vậy, khó chịu đến nỗi biết làm cái gì, cả người khó chịu giống như đều đau nhức vậy?

      Vốn định tiếp tục cùng Lâm Dung cãi cọ, nhưng mà cú điện thoại, Lăng Tị Hiên tức giận trực tiếp quăng điện thoại xuống đất, buồn bực đốt điếu thuốc, cũng có thói quen hút thuốc, trừ khi tâm tình rất kém, nếu tuyệt đối đụng đến thuốc, cho nên từ sau khi ông nội bệnh tình nguy kịch mà nằm viện, đến giờ vẫn có đụng
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Quỷ kế thuê phòng ngắn hạn.

      Editor: Trịnh Phương.

      Lúc ăn cơm, bởi vì tâm tình của Lăng Tị Hiên rất tốt, hai ngày trước lại ăn gì, cho nên ăn như hổ đói, nhưng vẫn quên gắp thức ăn cho Lâm Dung. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của , Lâm Dung biết hai ngày nay nhất định ăn cơm đàng hoàng, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thương: "Ăn chậm chút, ai giành với ." xong liền gắp thức ăn Lăng Tị Hiên thích cho .

      Lăng Tị Hiên cười xin lỗi: "Ừ." xong liền gắp càng cua hấp Lâm Dung thích ăn vào trong bát của .

      Cơm nước xong, Lâm Dung mệt mỏi, muốn ngủ. Vì vậy, Lăng Tị Hiên tìm khách sạn, thuê gian phòng ngắn hạn. Lâm Dung giống như biết chuyện và Lăng Tị Hiên, nam nữ lại thuê gian phòng ngắn hạn ở trong mắt người khác có ý vị như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nụ cười có ý tứ sâu xa của nữ nhân viên phục vụ có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn là Lăng Tị Hiên có biết, hơn nữa là cố ý thuê phòng. Vừa vào phòng, Lâm Dung lập tức hỏi : "Em cảm thấy nụ cười của nhân viên kia có chút kỳ quái, có phải em có chỗ nào kì lạ ?"

      Lăng Tị Hiên thiếu chút nữa bật cười, trong lòng nghĩ Lâm Dung quả nhiên rất đơn thuần: " có, là ta có vấn đề. Ngủ , chuẩn bị trước, giờ sau gọi em dậy, được ?"

      "Vâng, em ngủ nha."

      Sợ điện thoại di động vang lên quấy nhiễu giấc ngủ của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra muốn tắt , Lâm Dung thấy được lại đột nhiên gọi : "Ai, chừng đổi điện thoại di động từ khi nào vậy?" nhớ, hai ngày trước Lăng Tị Hiên đâu có dùng cái này?

      "A, mới vừa đổi, cái đó hỏng rồi." Lăng Tị Hiên . Ngày đó, khi nhận điện thoại của mình từ Lâm Dung bản thân làm rơi vỡ, cho nên lại mua cái khác.

      "Oh, em muốn chơi chút, bên trong có trò chơi ?" Lâm Dung lòng chỉ nghĩ tới chơi, cũng hỏi xem tại sao điện thoại lại hỏng.

      Lăng Tị Hiên nhịn được cười: "Có, em chơi , mật mã giống với trước kia." xong liền đưa di động đưa cho . Mật mã là sinh nhật của Lâm Dung. may là Lâm Dung hỏi tại sao điện thoại bị hỏng, nếu đúng là biết nên gì.

      Lâm Dung lấy di động chơi trò chơi lúc, lại nhìn tin nhắn của Lăng Tị Hiên, điện thoại di động của là hai sim, cho nên có hai số, số trong đó là số di động mà với ngay từ đầu, cái khác là tự với mình chính. Lâm Dung nhìn mục tin nhắn của sim hai xong liền lấy làm kinh hãi —— trong mục tin nhắn chỉ có mình , danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số điện thoại của , trong mục tin nhắn cũng chỉ có tin nhắn của . nhịn được mà hỏi Lăng Tị Hiên: "Lăng Tị Hiên, số điện thoại trong sim hai của chỉ có mình em biết sao?"

      "A, ừ." Lăng Tị Hiên quay đầu lại cười cười: "Sao vậy?"

      "Ngay cả chú và dì cũng biết sao?"

      "Đúng vậy, biết, bọn họ muốn tìm phải còn có số khác sao?" Lăng Tị Hiên thêm cái sim này chính là vì muốn liên hệ với Lâm Dung dễ dàng hơn, muốn bị người khác quấy nhiễu.

      "Nhưng tại sao vậy?" Hỏi vấn đề này có chút ngu. phải Lâm Dung hiểu là chuyện gì xảy ra, là tin quá tin tưởng.

      Lăng Tị Hiên cười tới bên giường Lâm Dung ngồi xuống: "Số này luôn luôn hoạt động, như vậy em tìm dễ hơn chút. Hơn nữa, cũng cần lo lắng có người khác quấy rầy ."

      "A, thế nhưng lãng phí."

      Lăng Tị Hiên cười: " có gì, có thể chi trả phí điện thoại di động của mình." biết bản thân gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Dung—— riêng mỗi ngày có hơn mười, thậm chí trăm tin nhắn, còn chưa kể tới chuyện gọi điện thoại, nhưng đối với việc tháng mình rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền điện thoại, chút khái niệm cũng có.

      "Hừ, sa đọa." Lâm Dung giọng , nhưng lại vẫn bị Lăng Tị Hiên nghe được.

      "Lá gan em nhỉ? Lại dám mắng , có còn muốn ngủ hay vậy?" Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung sợ nhất nhột, cho nên xuất ra đòn sát thủ của .

      "A, cần, em sai rồi, em sai rồi!" Lâm Dung sợ nhất chính là bị người khác cù, cho nên vừa nghe thấy lời ấy liền nhịn được khẩn trương.

      "Biết sai rồi?"

      "Ừ, biết biết."

      " , tại sao xin lỗi?" Lăng Tị Hiên chắc chắn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bắt nạt Lâm Dung.

      Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên có ý gì, thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nhàng hôn Lăng Tị Hiên cái: "Ừm, như vậy được chứ?"

      " còn sớm nữa, ngủ , buổi chiều còn phải chơi. Nghỉ ngơi cho tốt." Lăng Tị Hiên đắp chăn lên giúp —— máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, sợ Lâm Dung bị cảm.

      Lăng Tị Hiên lên mạng lát, tra xét những kiến thức chính mình gặp phải mà biết trong hai ngày nay —— đây là thói quen của . Cứ vài ngày làm việc như vậy lần. Sau khi Lâm Dung qua lại cùng được khoảng thời gian từ từ phát Lăng Tị Hiên tựa như thần nhân*, giống như vấn đề nào mình gặp phải cũng đều biết, rất nhiều chi tiết trong cuộc sống thể kiến thức của rất phong phú, vì vậy bội phục thôi, biết để đạt được đến mức này, Lăng Tị Hiên mất bao nhiêu công sức. Hơn giờ sau, quay đầu lại xem chút. Lâm Dung ngủ say. nghĩ xem có nên gọi dậy hay , điện thoại Lâm Dung vang lên —— là chuông báo thức đặt, khi ở trường vẫn luôn là giờ rưỡi phải .

      Lâm Dung dụi mắt ngồi dậy, Lăng Tị Hiên tỉ mỉ đưa chiếc khăn lông ướt cho Lâm Dung lau mặt chút: "Nghỉ ngơi xong rồi sao? Chúng ta ra ngoài?"

      "Ừ."

      Khi đến trước cửa khách sạn, quản lý đột nhiên gọi Lăng Tị Hiên lại: "Ngài Lăng, xin chờ chút, ở đây còn có bốn mươi đồng tiền cần trả lại cho ngài!"

      Lăng Tị Hiên buồn bực: "Hả?
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :