1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Nằm viện (1)

      Edit: Nhật Dương

      Sau lễ mừng năm mới ngày vào học cũng rất gần, bởi vì ngày 19 là tựu trường nên Lâm Dung với ba mẹ sau khi qua Tết Nguyên Tiêu, ngày 16 trở về trường học. Nhưng ngày 14 ngày, bụng Lâm Dung đột nhiên đau vô cùng, lúc đầu LÂm Dung sợ ba mẹ lo lắng, nghĩ có thể chống cự được nhưng ngờ càng ngày càng đau, càng lúc càng đau, cho đến khi đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức nước mắt cũng tràn ra, mới cắn răng khạc ra hai chữ mà chính cũng nghe : "Mẹ. . . . . ."

      Vừa đúng lúc mẹ Lâm Dung bưng trái cây lên phòng cho , thấy như vậy sợ hết hồn, vội gọi ba Lâm Dung tới, hai người suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ Lâm Dung ăn thứ gì hỏng, ba mẹ vội vàng đưa đến bệnh viện.

      Sau khi bác sĩ khám xong, Lâm Dung mới biết bị viêm ruột thừa, hơn nữa còn rất nghiêm trọng rồi. Bác sĩ hỏi trước kia có biết mình bị bệnh này hay , Lâm Dung suy nghĩ hồi lâu mới nhớ năm thứ tư tiểu học giống như có kiểm tra ra bị viêm ruột thừa mãn tính, lúc ấy bác sĩ chỉ phải chú ý vài vấn đề sao nên cũng để ý, xem ra tại chuyển thành cấp tính rồi.

      còn cách nào khác phải xin nghỉ bệnh hai tuần, Lâm Dung bắt đầu nằm viện. Cho đến tối hôm đó Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho Lâm Dung, Lâm Dung mới chợt nhớ vẫn chưa chuyện này cho Lăng Tị Hiên.

      "Lăng Tị Hiên, bây giờ em nằm viện, xin nghỉ phép nửa tháng rồi, nên sợ là ngày 16 thể trở về."

      "Cái gì?" Lăng Tị Hiên như bị người ta đập cái, đầu óc lập tức choáng váng: "Làm sao lại nằm viện vậy?"

      "Hôm nay đột nhiên bụng rất đau, bác sĩ là viêm ruột thừa nên phải nhập viện."

      "Ở bệnh viện nào, bây giờ bụng còn đau ?" Lăng Tị Hiên nóng nảy hỏi , vừa vừa đổi giày, tìm chìa khóa xe, chuẩn bị đến bệnh viện. lqđ/lqđ

      "Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, hết đau rồi, bây giờ cần qua đây, muộn lắm rồi." Lâm Dung biết muốn tới đây, vội vàng .

      "Sao đột nhiên lại đau bụng, trước kia có từng bị viêm ruột thừa ?" Lăng Tị Hiên làm sao nghe , vừa xuống cầu thang vừa hỏi .

      "Lúc còn rất có kiểm tra rồi, là mãn tính, bởi vì chưa từng bị lại nên cũng xem trọng.", Lâm Dung : "Em phải làm giải phẫu sao, Lăng Tị Hiên, em muốn."

      "Đừng sợ, Dung Dung, bị viêm ruột thừa nhất định phải làm phẫu thuật, có thể dùng phương pháp trị liệu bảo thủ*, tiêm thuốc kháng sinh và thuốc tiêu viêm cũng được nhưng sau đó phải uống thuốc.", Lăng Tị Hiên dùng kiến thức biết để an ủi Lâm Dung.
      (*phương pháp trị liệu bảo thủ là biện pháp trị liệu phẫu thuật)

      "Sao biết? gạt em chứ?", Lâm Dung lo lắng Lăng Tị Hiên vì an ủi nên lừa .

      "Đứa ngốc, mẹ là bác sĩ, sao lại lừa em, nếu em tin gọi điện thoại cho mẹ .", Lăng Tị Hiên vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.

      "Vậy em làm phẫu thuật, em muốn uống thuốc.", Lâm Dung vẫn giống như trẻ con.

      "Được, vậy làm phẫu thuật, với chú và bác sĩ được ?", Lúc này Lăng Tị Hiên xe.

      "Ừ, tốt."

      "Bây giờ có truyền dịch hay ?" Lăng Tị Hiên hỏi , lo lắng cho tay trái của Lâm Dung, nếu như tay truyền dịch, tay kia lại cầm điện thoại hai tay của Lâm Dung đều thể nghỉ ngơi.

      "Đúng vậy, từ
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14 Nằm viện (2)

      Edit: Nhật Dương

      Lâm Dung cười: "Em mới tin đâu, mua chai thuốc tẩy 84 hoặc chai có chất oxy hóa mạnh hơn về, em thấy nhất định có thể làm nó phai màu."

      Lăng Tị Hiên ngờ Lâm Dung như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: "Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em có chút tình thú nào giống vậy?"

      "Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu em hỏi xin y tá chai, mình thử chút?", Lâm Dung nghịch ngợm .

      "Em cố ý đúng ?" Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: "Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?"

      "Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của , em cũng tin tưởng nên nhất định thể để em thất vọng." Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên .

      Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, nghiêm túc với Lâm Dung: "Dung Dung, nhất định để em thất vọng."

      "Ừ, tốt." Lâm Dung cười, lời của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng ra, phần lớn đều thể tin nhưng biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có loại ma lực khiến tin tưởng lời đó, tin tưởng nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích , thương cả đời.

      "Dung Dung, cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho món quà.", Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như cười nhìn .

      "Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên có chuẩn bị gì cả.", Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.

      "Món quà muốn em cần phải chuẩn bị trước." Lăng Tị Hiên : "Nhắm mắt lại, cho được ?"

      Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn , gương mặt trắng xanh của lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên chuyện đương, đừng hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra người khiến trong lòng cũng đột nhiên rối bời giống như có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, được câu gì.

      Mà Lăng Tị Hiên cho là muốn, biết Lâm Dung quá đơn thuần, còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt nên mặc dù trong lòng thất vọng nhưng vẫn cười cười : " sao, Dung Dung, chờ em."

      Qua lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra Lăng Tị Hiên cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho , nhìn lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của cũng được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay theo động tác gọt táo mà nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che tầm mắt , Lâm Dung thấy được biểu cảm mặt Lăng Tị Hiên, cũng nhìn thấy được cảm xúc trong mắt , chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên giấu nỗi đơn và thất vọng, nỗi đơn người nồng đến mức tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.

      Thiệt là, người này thể chờ chút sao? lại đồng ý với , dù sao cũng phải chờ hiểu ra được chuyện gì xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại thẳng ra nên thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.

      Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Xương cá

      Editor: Tranh

      Xe chạy lát, Lâm Dung mới phát phải đường đến trường học, thực ra phân biệt đường, mỗi lần muốn đâu Lăng Tị Hiên trực tiếp dẫn , đúng là lần này quá ràng, căn bản phải hướng, trường học ở phía đông, cảm thấy Lăng Tị Hiên đến phía Tây, vì thế mới hỏi : "Chúng ta phải muốn đến trường học sao? Bây giờ đâu vậy?"

      Lăng Tị Hiên giải thích: "Hôm nay là thứ sáu, trường học em thứ hai tuần sau mới bắt đầu học chúng ta ăn cơm trưa trước, ba mẹ chờ chúng ta ở trong khách sạn, ăn cơm xong rồi về trường học?"

      "Sao thương lượng với em? Em cũng có năng là món đồ chơi mặc điều khiển, nghĩ muốn đưa em đâu em liền theo đó sao, em !" Lần này tức giận , Lăng Tị Hiên chút cũng tôn trọng , chung quy vẫn áp đặt , mặc kệ có nguyện ý hay .

      Cùng ăn cơm với ba mẹ là chủ ý của Lăng Tị Hiên, lúc đầu cho Lâm Dung, là sợ nghĩ nhiều, lo lắng, bây giờ thấy tức giận, vội vàng dỗ : "Dung Dung, em đừng nóng giận, là ba muốn gặp em, em muốn chúng ta ." xong điều khiển xe quay trở về.

      Lâm Dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu chuyện, nghĩ nếu chú Lăng muốn gặp mà mình có phải đúng , tuy nhiên bản thân từ ỷ sủng mà kiêu, khó tránh khỏi tùy hứng, nhưng đến mức lễ phép với trưởng bối như vậy.

      Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên cho rằng vẫn tức giận, có chút đau lòng, lại có chút tự trách, lấy bàn tay sờ sờ tóc : "Là tốt, Dung Dung, nên đối với em như vậy, giải thích được ? Nhưng phải tôn trọng em, lại càng coi em là món đồ chơi, hiểu ?" Nhìn Lâm Dung cúi đầu vui, bộ dáng câu nào, Lăng Tị Hiên cực kỳ đau lòng, nhưng hiểu tại sao Lâm Dung cho rằng mình tôn trọng , sao có thể tôn trọng , ràng là cực kỳ để ý, hận thể tất cả đều nghe theo .

      Nhìn Lăng Tị Hiên tự trách, Lâm Dung có chút đành lòng, cười với : "Em có trách , em tức giận là vì sao từ đầu cho em biết, nếu chúng ta vẫn nên thôi, chú và dì đều chờ chúng ta." Lúc Lăng Trung Thiên nằm viện bắt đầu gọi cho , Lâm Dung liền biết, ra chú Lăng và dì Lăng cùng dạng, đều là người hòa nhã dễ gần, thậm chí chú Lăng còn dễ gần hơn dì Lăng, ông chuyện rất hài hước, có cảm giác rất thân thiết, đùa làm Lâm Dung cười ha ha, cho Lâm Dung cảm giác có khoảng cách, giống như ba . Cho nên Lâm Dung cũng sợ chú Lăng, ngược lại, lại cực kỳ thích chú Lăng.

      Lăng Tị Hiên nở nụ cười: " nghĩ em khẩn trương lo lắng, đứa ngốc, lần sau như vậy nữa. Hay là chúng ta , gọi điện thoại cho bọn họ." cũng muốn để Lâm Dung khó xử, đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ.

      "Vậy như thế nào? Bất luận như thế nào chú và dì đều nghĩ em muốn ." Lâm Dung lo lắng chính là cái này, "Hơn nữa, em rất muốn ăn cơm với chú, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung nhớ tới, qua lần điện thoại kia biết mình và ba của Lăng Tị Hiên cùng sở thích, làm cho hai người đều cảm thấy khó tin.

      " sao? được gạt ." Lăng Tị Hiên có chút tin, trong lòng có chút sợ ba, bởi vì từ Lăng Trung Thiên đối với cực kỳ nghiêm túc, cầu cũng rất nhiều, thời gian chơi đùa với căn bản là có, Lâm Dung cực kỳ nhát gan, vậy mà lại sợ, làm cho cảm thấy khó tin.

      "Ừ, mà." Lâm Dung gật đầu,

      "Tốt lắm."

      Đến khách sạn, chú Lăng và dì Lăng gọi bàn đồ ăn, Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày: "Sao mẹ chờ chúng con đến rồi gọi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Hiểu lầm trong quán bar

      editor: lonbia

      Ăn cơm xong, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung đến phía sau trường học, thay mang hành lý lên lầu, lúc đầu Lâm Dung còn có chút thẹn thùng, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt mong đợi ân cần của Lăng Tị Hiên, đột nhiên cảm thấy dũng cảm hơn chút, cười gật gật đầu, đồng ý cầu của Lăng Tị Hiên. Cho nên ở trước mặt bạn cùng phòng công khai mối quan hệ của cùng Lăng Tị Hiên, điều này làm cho Lăng Tị Hiên cực kỳ cao hứng. Sắp xếp xong đồ đạc, muốn dẫn Lâm Dung rời khỏi, lại bạn cùng phòng của Lâm Dung làm thế nào cũng chịu.

      "Dung Dung vừa mới trở về, dù sao cũng để cho chúng tôi chuyện chút chứ?"

      "Đúng vậy, cùng Dung Dung thân thiết suốt kì nghỉ rồi, còn chưa đủ hay sao?" Lý Tiểu Hoàn ngay cả đùa cũng to gan như vậy.

      "Tất nhiên đủ, cả đời cũng đủ, chỉ tháng làm sao có thể?" Lăng Tị Hiên ngược lại cũng dđlqđ$bia$ chút ngượng ngùng.

      "À..... Là như vậy sao!" Mọi người trong phòng bắt đầu ồ lên đùa cợt. Lâm Dung cực kỳ xấu hổ, lén lút kéo ống tay áo của Lăng Tị Hiên, nhưng mà nghĩ đến lại bị mọi người trong phòng thấy được, tất cả mọi người hét ầm cả lên, lần này Lâm Dung cũng biết nên làm cái gì bây giờ, hoàn hảo Lăng Tị Hiên đủ quan tâm, mỉm cười kéo Lâm Dung qua, với những người khác: "Được rồi, tôi cho mọi người mượn ấy buổi chiều, chờ đến lúc ăn cơm chiều tôi đến đón ấy, bất quá mọi người phải coi chừng ấy cẩn thận, được chứ?"

      "Vì cái gì chỉ có buổi trưa? Chúng tôi cũng muốn cùng Dung Dung ăn cơm." Vưu Lệ .

      " được, tôi muốn cùng ăn cơm với Lâm Dung, ấy, tôi ăn cơm ngon." Những lời này của Lăng Tị Hiên nửa nửa đùa, có Lâm Dung, ăn cơm cảm thấy ngon miệng là , như vậy là lo lắng bạn học của Lâm Dung biết được ăn được cái gì ăn được cái gì, giờ cơ thể Lâm Dung vẫn chưa tốt, yên lòng.

      "À... Là như vậy sao!" Lý Tiểu Hoàn ý vị sâu xa , "Vậy cũng được, lúc đó chúng tôi mang trả lại Lâm Dung mà mất sợi tóc nào cho , vậy được rồi chứ?"

      "Vậy tốt, Dung Dung, trước." nỡ sờ sờ tóc Lâm Dung, Lăng Tị Hiên xoay người , "Chờ tới đón em."

      "Uhm." Lâm Dung gật đầu.

      Nhìn Lăng Tị Hiên biến mất sau cầu thang, lại đợi lúc, phỏng chừng thể nghe thấy tiếng động từ căn phòng trong ký túc xá, trong ký túc xá bắt đầu náo nhiệt trở lại, nửa là quan tâm sức khỏe của Lâm Dung, nửa là quan tâm tiến triển tình của Lâm Dung, chính xác hơn, sau khi dùng 10 phút biết được sức khỏe Lâm Dung có việc gì, thời gian khác vẫn là hỏi xem chuyện tình của với Lăng Tị Hiên, lần đầu tiên Lâm Dung đương, chút kinh nghiệm cũng có, càng biết như thế nào, thể làm gì khác hơn là người khác hỏi cái gì trả lời cái đó, trái lại mọi người trong phòng cơ bản đều là người có kinh nghiệm, nên hỏi đều hỏi, Lâm Dung cũng có giữ bí mật, cái gì cũng ra.

      Nghe xong Lâm Dung kể lại, tiếng thét chói tai trong phòng đều được thay thế thành tiếng cảm thán.

      "Oa, Lâm Dung, Lăng Tị Hiên đối với cậu tốt!" Triệu Hân cảm thán từ trong thâm tâm.

      "Đúng vậy, mình cũng hâm mộ cậu nữa Dung Dung, , mình cũng muốn gặp người tốt như vậy, cho dù ấy có tiền bằng Lăng Tị Hiên, bộ dáng ấy cũng đẹp trai, mình cũng lập tức gả cho ấy." Lâm Tinh , xinh đẹp nhất trong phòng, mỗi ngày đều có người tặng hoa cho .

      Nghe các như vậy, đột nhiên Lâm Dung cũng cảm thấy được số mệnh của mình cũng rất tốt, gặp phải người đầu tiên liền là người có thể hứa hẹn cùng cam đoan cả đời với mình, suy nghĩ, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cúi đầu xem, là Lăng Tị Hiên, lại dẫn đến trận cười đùa của mọi người: "Mới tách ra bao lâu, người nào nhớ đây?"

      Lâm Dung mỉm cười, trực tiếp nghe điện thoại ở trong phòng, dù sao tất cả mọi người đều biết, cũng cần trốn tránh.

      "Alo?"

      "Dung Dung, còn ở trong phòng sao?"

      "Dạ, có việc gì sao?"

      " có gì, đột nhiên nhớ trong bình của em khẳng định có nước nóng, nếu khát nước uống nước của bạn cùng phòng trước , trăm ngàn lần được uống nước suối, biết ?" Lâm Dung ăn được cái gì quá lạnh, Lăng Tị Hiên sợ lại đau bụng.

      "Uhm, em biết rồi, cho tốt , cần lo lắng cho em, lâu rồi vẫn chưa làm, có phải có rất nhiều việc hay ?"

      "Ừ, được, cúp trước đây, tối nay gặp."

      "Dạ." Cúp điện thoại, Lâm Dung vẫn chưa kịp đặt điện thoại xuống dđlqđ$bia$, lại có tin nhắn gửi đến, vẫn là Lăng Tị Hiên, chỉ có ba chữ: " em." Xem tin nhắn, Lâm Dung nở nụ cười, Lăng Tị Hiên này, nhất định vừa rồi biết được bên cạnh mình có người, sợ mình xấu hổ nên , trực tiếp gửi qua.

      Triệu Hân gần mình nhất, phỏng chừng nghe được Lăng Tị Hiên cái gì trong điện thoại, đứng dậy gót ly nước ấm đưa cho : "Lần này vị kia nhà cậu lo lắng cậu có nước nóng uống ?"

      "Cảm ơn Hân Hân." Lâm Dung cảm kích nhận ly nước ấm, máy sưởi trong phòng ký túc xá cũng nóng, thể nào so sánh được với trong nhà, vừa mới vào chút liền cảm thấy lạnh rồi.

      Sáu người bắt đầu tán gẫu, trao đổi những việc trải qua trong kì nghỉ, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ Lâm Dung ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hơn năm giờ rồi.

      Nhưng đối với Lăng Tị Hiên mà đúng lúc lại đối lập, biết chuyện gì xảy ra, có cảm giác sống ngày bằng năm, luôn muốn gọi điện thoại cho Lâm Dung, đột nhiên cảm thấy được chính mình như con diều, Lâm Dung là sợi dây thả diều, mặc dù là cách xa, nhưng lại luôn luôn có thể nắm giữ chính mình, hoặc là, đúng hơn, mình như cây thần kinh phát triển trong người Lâm Dung.

      Vừa mới 4 giờ rưỡi, Lăng Tị Hiên đứng ngồi yên,
      [​IMG]
      Last edited: 2/6/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Hẹn hò và nụ hôn đầu.

      Editor: Trịnh Phương.

      Mở cửa, Lâm Dung để Triệu Hân vào nhà, Triệu Hân vừa tò mò lại vừa kinh ngạc nhìn căn nhà: "Dung Dung, đây là nhà của Lăng Tị Hiên sao? lớn!"

      "Ừ, là của ấy."

      "Oa, ấy bài trí căn nhà này cũng rất đẹp đó chứ. ngờ ấy là quân nhân nhưng lại rất có tế bào nghệ thuật, mắt thẩm mỹ tệ lắm!" Trước kia Triệu Hân từng học mỹ thuật, cũng hiểu được ít nhiều về nghệ thuật. nàng thấy cách bài trí trong nhà Lăng Tị Hiên quả rất có phẩm vị, hơn nữa nhìn tổng thể cũng vô cùng hài hòa.

      Lâm Dung cười ngừng: "Cái gì vậy! ấy nào có biết gì, chính là tìm nhà thiết kế giỏi, lại tìm công ty lắp đặt chuyên nghiệp, hề có chút quan hệ nào với mắt thẩm mỹ của ấy cả." Lăng Tị Hiên có tiền, cho nên muốn trang hoàng nhà ở tốt hơn chút, Lâm Dung biết hề biết chữ gì về nghệ thuật.

      "Lâm Dung, cậu hạnh phúc, ngay cả nhà ở ấy cũng chuẩn bị xong cho cậu, khi ở chung chỗ, các cậu cũng cần buồn phiền vì chuyện này. Giá nhà tại cao như vậy, nếu có nhà ở, hai người còn phải chịu khổ nhiều." Triệu Hân ra những lời từ trong thâm tâm. nàng là rất thực tế.

      "Nào có. Đây cũng phải là nhà ấy mới mua. ấy mua căn nhà này khá lâu, tính đến tại cũng ở hơn hai năm rồi, cũng bởi vì ấy thường tới ở nên nhà mới có thể trông mới như vậy, căn bản phải chuẩn bị cho mình." Lâm Dung cảm thấy buồn cười, hai người bọn họ vừa mới bắt đầu, Lăng Tị Hiên chuẩn bị nhà sao?

      "Vậy cũng rất tốt, ít nhất về sau hai người các cậu cần mua nhà nữa, nếu lại có thêm gánh nặng. Muốn mua phòng tốt như vậy phải dung tiền tiết kiệm hai, ba mươi năm mới mua được!" Triệu Hân rất hâm mộ Lâm Dung. nàng cũng có bạn trai, bạn trai đối với ấy rất tốt, hai người rất nghiêm túc, cha mẹ hai người cũng rất nghiêm túc, nhưng điều kiện của gia đình Triệu Hân kém nhà Lâm Dung ít, điều kiện gia đình bạn trai ấy cũng khác lắm so với nhà ấy. Nếu đêm hai người bọn họ ra so với Lăng Tị Hiên cùng Lâm Dung, có thể trời vực.

      "Ha ha, mình cũng nghĩ nhiều như vậy. Đúng rồi, cậu ở gian phòng kia? Nơi này có bốn phòng ngủ, chỉ có hai phòng thường dùng, cậu chọn phòng thôi." Hai phòng thường sử dụng là hai phòng ngủ, là phòng ngủ của Lăng Tị Hiên, phòng khác là phòng mà lần trước Lâm Dung tới ngủ. Từ sau lần đó, Lăng Tị Hiên cũng vẫn dọn dẹp.

      "Được, mình xem chút." Triệu Hân nhìn hai phòng ngủ chút: "Mình ngủ ở phòng này."

      " phải là phòng này sao?" Lâm Dung ngừng cười, hỏi ấy. Căn phòng Triệu Hân chọn là phòng ngủ hướng về phía mặt trời của Lăng Tị Hiên. Phòng ngủ của Lăng Tị Hiên có cửa sổ sát đất, còn có hướng 270 độ về phía mặt trời, mà Lâm Dung ghét ánh sáng quá mạnh, cho nên phòng ngủ của chỉ có cửa sổ bình thường.

      "Ừm, sao vậy?" Triệu Hân hỏi: " phải đây là phòng của vị kia nhà cậu chứ?"

      "A, phải, ấy thường tới, tới đây cũng là ở tùy ý, nhất định phải ở phòng nào, cậu ở đây là được rồi." Lâm Dung vội , vào thu thập chút đồ đạc: "Được rồi, tại cậu có thể vào ở, trong phòng ngủ có phòng vệ sinh."

      Sáng ngày thứ hai, Lâm Dung còn chưa tỉnh, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho : "Dung Dung, nên rời giường."

      Lâm Dung mở mắt nhìn ra bên ngoài chút: "A, biết, em dậy liền." bò dậy mặc quần áo vào, đánh thức Triệu Hân, hỏi Lăng Tị Hiên: " phải là thích ngủ nướng sao? Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?"

      Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười: " thích ngủ nướng lúc nào hả?" sống cuộc sống của quân nhân nên hình thành thói quen dậy sớm, buổi sáng mỗi ngày đều chạy bộ rèn luyện, hơn năm giờ dậy, tại gọi điện thoại cũng là sau khi rèn luyện xong mới gọi, Lâm Dung như vậy quả là quá oan uổng cho .

      "Em biết, dù sao cũng từng ngủ nướng. Lần trước kịp nghe điện thoại của em ngủ rồi."

      "Đứa ngốc, đó là bởi vì hôm trước hơn ba giờ đêm mới ngủ, sao hôm sau có thể dậy sớm được?" Lăng Tị Hiên cười : "Mới ngủ như vậy lần, liền bị em bắt được."

      "A, là vậy sao." Lâm Dung le lưỡi.

      "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"

      "Em muốn ăn cùng Hân Hân, bọn em muốn tới canteen." cũng muốn mình ra ngoài ăn cùng Lăng Tị Hiên, bỏ lại Triệu Hân ở mình, như vậy chẳng phải là trọng sắc khinh bạn sao.

      "Vậy tốt, ăn với hai người được ? Tiện thể đưa hai người tới trường."

      "Vâng, được. Vậy bây giờ liền lái xe tới đây, đúng lúc để bọn em sửa soạn chút."

      "Được, tại liền qua đó, lát gặp."

      "Ừ, bye bye."

      "Ai, Dung Dung, đợi chút!" Lăng Tị Hiên đột nhiên gọi lại.

      "Sao vậy?" Lâm Dung hỏi.

      "Hôm qua có ngủ ngon ? Có cảm thấy quen hay ?"

      " có, em ngủ rất ngon, cần lo lắng cho em." Lâm Dung cười cười.

      "Vậy tốt, tối hôm qua, rất nhớ ngươi." Lăng Tị Hiên đột nhiên câu như vậy, khiến Lâm Dung sợ hết hồn, biết nên gì cho phải. Lúc ra điều này, Lăng Tị Hiên đại khái cũng đoán được phản ứng của Lâm Dung, muốn làm khó , vì vậy tiếp: "Đến dưới nhà gọi lại cho em."

      "Vâng, tạm biệt." Lâm Dung vội vàng cúp điện thoại, rửa mặt.

      Ăn xong điểm tâm, hai người phải về túc xá, Lăng Tị Hiên giữ Lâm Dung lại, để Triệu Hân cười cười lên mình.

      "Sao lại cho em về phòng?" Lâm Dung là muốn lên thu thập chút đồ. Chính mình cũng ở kí túc xá cả
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :