1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Ăn dấm chua

      Editor: Tử Tranh ❀◕ ‿ ◕❀

      Sau khi lên xe, Lăng Tị Hiên đưa hộp quà trái cây cho Lâm Dung: “Những thứ trái cây này em cầm ăn , đều mua loại mà em thích ăn.”

      phải đến thăm giáo sư sao? Sao lại mua trái cây em thích ăn?” Lâm Dung hỏi , ra khi Lăng Tị Hiên chỉ lấy giỏ trái cây Lâm Dung biết, cái này là tặng cho .

      “Hai người là mẹ con, nhất định sở thích khác nhau lắm, dì cần có thể cho em.” Giải thích chê vào đâu được, ra lúc mua trái cây, liền nghĩ đến chuyện này, nếu như mẹ Lâm Dung chịu nhận quà của , vậy nhất định là phải lấy lại, cho nên lúc đó liền quyết định cầu đưa cái này cho Lâm Dung, cho nên lúc đó chọn đống trái cây Lâm Dung thích giả dạng làm quà tặng.

      “Em với rồi, được gọi mẹ em là dì, gọi là giáo sư!” Lâm Dung trách móc .

      Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn người bên cạnh, giống như con Tiểu Miêu nổi giận, có lực công kích gì, tuy nhiên nó lại rất đáng , dễ thương khiến Lăng Tị Hiên nhịn được trêu chọc .

      “Được, được, sai lầm rồi, lần sau dám vậy nữa.” Lăng Tị Hiên làm bộ cầu xin tha thứ.

      “Hừm, như vậy còn được.”

      “Đúng rồi, em và Ngô Chí đó là bạn học sao? Học chung mấy năm?”

      “Bạn trung học, ba năm.” Lâm Dung nghiêm túc.

      “Cái gì? Trước khi phân ban và sau khi phân ban em và ta đều là bạn học sao?” Lăng Tị Hiên có chút kinh ngạc.”

      “Phân ban nửa năm trước chung lớp, nhưng mà học cùng lầu, cho nên vẫn luôn giữ mối quan hệ quen biết.”

      ta thích em phải ? Thích em bao lâu rồi?”

      “Em cũng lắm, hơn năm gần hai năm thôi! Trước kia ta có bạn , sau lại biết vì sao lại đột nhiên chia tay với bạn , bây giờ bạn ta còn rất thích ta đó.” Trong giọng của Lâm Dung có bao nhiêu bất mãn cùng oán trách, vốn được, trước kia Ngô Chí và bạn ta tựa như , là cặp người kiểu mẫu trong trường học, nếu như bọn họ giống như trước đây tốt biết mấy, bạn ta cũng đau lòng như bây giờ, cũng cần phiền não như bây giờ.

      Lăng Tị Hiên kinh ngạc: thời gian hai năm, Lâm Dung vẫn đồng ý, thế nhưng ta cũng buông tha, xem bộ dáng đó hình như là rất thích, chừng là rất . Đột nhiên Lăng Tị Hiên có chút thấp thỏm lo âu, giống như bị uy hiếp. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần tâm lại kiên trì, thường thường có thể thực được. Ngô Chí đối với Lâm Dung là như vậy đúng ? Nếu như vậy, dù mình kiên trì thế nào, chẳng phải cũng vĩnh viễn chậm hơn người đó ít nhất hai năm?

      “Người khác sao?” Lăng Tị Hiên làm bộ như thèm để ý hỏi câu, ra muốn thông qua vấn đề này thăm dò thái độ của Lâm Dung dành cho Ngô Chí, hiểu Ngô Chí có thể trở thành uy hiếp của mình hay .

      “À, ra người khác rất tốt, lúc trước kia, chúng tôi là bạn bè khác phái đặc biệt, khi đó trong lớp những người con trai có thành tích tốt đều có quan hệ rất tốt với tôi, trong đó Ngô Chí căn bản là người có mối quan hệ tốt nhất. . . . . . .” Bị Lăng Tị Hiên hỏi như vậy, Lâm Dung ngừng nhớ đến những ngày học cấp ba —— khi đó mặc dù mệt chết được, nhưng cũng rất vui vẻ, trong lớp có chừng mười bạn học và quan hệ rất tốt với giáo sư, cả ngày mọi người đều ở chung chỗ hoặc là cùng nhau nghiên cứu đề tài, hơn nữa là cùng nhau chuyện phiếm, bận rộn nhưng vui vẻ, có lẽ bởi vì thi cao đẳng nên có chút ảnh hưởng tốt, Lâm Dung vẫn hoài niệm khoảng thời gian thể là huy hoàng nhưng lại là năm tháng vui vẻ hạnh phúc, rất giống như quay lại quá khứ.

      Nhưng Lăng Tị Hiên lái xe nghe được Lâm Dung Ngô Chí rất tốt, quan hệ với cũng rất được tâm sớm lạnh nửa, sau đó Lâm Dung cái gì cũng nghe lọt, trong đầu đều là cảnh Ngô Chí và Lâm Dung chung với nhau đến chói mắt, tâm tình cũng khỏi phiền não, lái xe cũng chậm lại, dọc theo đường , Lăng Tị Hiên cũng nữa, mặc dù có làm ra dáng vẻ giận dữ, nhưng đôi môi mỏng lại mím chặt, làm cho Lâm Dung phát ra chuyện khác thường —— lần đầu tiên thấy Lăng Tị Hiên như vậy, Lâm Dung cũng có chút sợ, có chút sợ sệt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hai bên xa lộ cao tốc theo tốc độ con người lui về phía sau, như hiểu được cái gì, Lâm Dung nhanh chóng xem bàn tốc độ, khỏi sợ hết hồn: hơn 190 km rồi, mà cả đoạn đường này chỉ có 200km!

      Thấyánh mắt Lâm Dung lộ ra dáng vẻ sợ hãi nhìn về bàn tốc độ, Lăng Tị Hiên mới ý thức được mình vừa rồi chỉ lo nghĩ chuyện của mình, quan tâm , vì vậy lặng lẽ hạ tốc độ xuống 4 lần, Lâm Dung thở phào nhõm, cười: “Sao biết em muốn làm gì?”

      muốn biết tâm tư của em, tương đương cho em lái xe à?” Thấy Lâm Dung cười
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Có kinh có hiểm (3)

      Edit: Nhật Dương

      "Đứa ngốc, ràng em cũng có làm gì, hơn nữa, tại họ biết, về sau chúng ta có thể cùng với nhau mà cần băn khoăn điều gì, như vậy phải là tốt hơn sao?"

      "Ừ."

      "Vừa rồi gọi điện thoại cảm thấy giọng điệu của em thích hợp, ra là do chuyện này à?"

      "Đúng vậy, họ đều ở bên cạnh nghe, còn cho em với ."

      Lăng Tị Hiên bật cười: "Vậy là em sợ bọn họ à? Họ bắt em làm gì em làm đó sao." Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng sợ chứ đừng tới chuyện nghe lời .

      "Đúng vậy, nếu làm vậy sao em có thể ở trong ký túc xá ngốc." Lâm Dung bất đắc dĩ cười cười, tâm tình có thấp thỏm như lúc nãy.

      "Dung Dung, em thích xạ kích sao?" Biết Lâm Dung vừa rồi khẩn trương, Lăng Tị Hiên muốn phân tán lực chú ý của , để cho vui vẻ chút.

      "Là dùng súng lục sao? Súng sao?" Lâm Dung lập tức cảm thấy hứng thú. Lúc quân huấn cũng có xạ kích nhưng là dùng mấy khẩu súng trường bị báo hỏng trong kho vũ khí, loại súng đó vừa nặng vừa xấu xí vừa cũ, có chút cảm giác nào, còn chưa được nhìn thấy súng lục đâu.

      "Đương nhiên là , còn là súng lục chuyên dụng của nữ binh đấy."

      "Ừ ừ ừ, thích thích." Lâm Dung ngừng gật đầu.

      "Vậy tốt, chiều mai em có tiết, chúng ta xạ kích được ? Hai người chúng ta là có thể ở bên trong phòng xạ kích."

      "Ừ, được nhưng em chưa từng học qua, xạ kích."

      " sao, dạy cho em." Lăng Tị Hiên vừa lên năm thứ nhất đại học có rất nhiều người chịu thua trước tài bắn súng của .

      "Vậy được."

      "Có phải buồn ngủ rồi hay ?" Trong sinh hoạt của Lâm Dung thường có mấy thói quen , Lăng Tị Hiên chưa từng cố ý ghi nhớ nhưng mấy thói quen đó cứ như loại mầm móng trong lúc vô tình cắm rễ lớn lên trong lòng của Lăng Tị Hiên, cũng chỉ nghe Lâm Dung qua lần về thói quen ngủ trưa, tuy nhiên vẫn chú ý đến hai giờ gọi điện thoại cho Lâm Dung.

      "Ừ."

      "Vậy ngủ , buổi chiều học cho tốt."

      Ngày hôm sai lúc trở về, Lâm Dung mang về cho mỗi người trong phòng đầu đạn, hơn nữa còn cố ý mua dây đỏ xuyên qua, bạn cùng phòng đều hết sức hưng phấn, còn lấy dây chuyển cổ xuống để đeo dây đầu đạn lên.

      Qua hơn nửa học kỳ, phần lớn các môn đều chuẩn bị kiểm tra, việc học tập cũng dần dần trở nên bận rộn, tất cả mọi người đều vội vàng ghi chép, ghi nhớ trọng điểm, Lâm Dung cũng ngoại lệ, thời gian ở chung với Lăng Tị Hiên rất ít, có cảm giác gì nhưng Lăng Tị Hiên lại giống vậy, đối với Lâm Dung giống như loại thuốc phiện, sau khi hút nghiện, khi nghiện có cách nào tự kềm chế được cũng thể ngừng lại, điểm khác biệt duy nhất là tính vô hại của loại "nha phiến" này cũng như từ đầu đến cuối đều vui vẻ chịu đựng. Vì vậy, sau mấy ngày bị Lâm Dung vô ý lạnh nhạt, từng giây từng phút nhớ nhung rốt cuộc từng chút từng chút tích tụ thành hư , dù làm gì cũng thể rời khỏi trạng thái đó được, khổ não vò tóc nửa ngày, đột nhiên Lăng Tị Hiên bấm rớt điếu thuốc lá trong tay —— cai thuốc hai năm rồi nhưng hai ngày nay đột nhiên hút lại, vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc vừa gọi điện thoại cho người bạn ở trường học Lâm Dung muốn nội dung trọng tâm của kỳ thi.

      buổi chiều đẹp trời, Lâm Dung vừa đến lớp ngồi ở hàng phía trước, điện thoại di động lại vang lên, là tin nhắn của Lăng Tị Hiên: đến hàng cuối cùng ngồi.

      Lâm Dung vội quay đầu lại, Lăng Tị Hiên ngồi ở hàng cuối chờ , tới ngồi xuống: " tới đây làm gì vậy?"

      "Bồi em học."

      "Ai muốn bồi học hả? Em phải nghe giảng, cần ngồi ở phía trước, chính ở đây chơi ." xong Lâm Dung muốn đứng lên .

      "Vậy cũng lên phía trước ngồi với em, chính em suy nghĩ chút hai chúng ta ngồi ở phía sau hay ngồi ở phía trước?" Lăng Tị Hiên cười đến hiểm.

      "Tiểu nhân, hừ!" Lâm Dung bất đắc dĩ oán hận ngồi xuống, lại nhịn được lo lắng, "Làm sao bây giờ, em
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Sinh nhật của hai người

      Editor: lonbia

      Cha Lăng Tị Hiên - Lăng Trung Thiên vừa công tác trở về, chân còn chưa bước vào nhà, mẹ Lăng thể chờ đợi được mà chuyện con trai mang bạn về nhà cho chồng biết, bình tĩnh nghe vợ xong, Lăng Trung Thiên hỏi: "Quan trọng là Lăng Tị Hiên có nghiêm túc hay ?" Lăng Trung Thiên chưa bao giờ gọi con trai Tị Hiên giống mẹ Lăng, bởi vì tử ông đối với cầu rất nghiêm khắc, hơn nữa trong lúc công tác liên quan đến cấp bậc, ông đều gọi trực tiếp tên của Lăng Tị Hiên. Bắt đầu học đại học, bởi vì có cha mẹ bên cạnh, Lăng Tị Hiên cũng có chút phóng túng, đặc biệt là vấn đề tìm bạn , thay bạn nhanh giống như thay áo, hơn nữa bởi vì do thực thích nào, cho nên lần nào là nghiêm túc, điểm ấy làm cho Lăng Trung Thiên cực kỳ lo lắng.

      "Em thấy đúng là nghiêm túc, trước kia cho tới bây giờ thằng bé cũng chưa từng người nào, lần này lại mất rất nhiều công sức, hơn nữa biết ? Ngày đó...." Mẹ Lăng kể toàn bộ chuyện ngày đó Lăng Tị Hiên mang Lâm Dung về nhà tự mình lột vỏ trái vải cho ăn, còn giúp ăn lòng trắng trứng cho chồng nghe, vẫn quên thêm mắm dặm muối phen.

      Luôn luôn nghiêm túc như Lăng Trung Thiên cũng nhịn được mà bật cười: " là nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lăng Tị Hiên cũng có ngày hôm nay!"

      "Đúng đó, ngay cả em cũng cảm thấy ngạc nhiên." Con trai từ được mình nuông chiều đến lớn, mặc dù hết sức ưu tú, nhưng về mặt sinh hoạt tuyệt đối là đại thiếu gia hơn kém, có thể giúp làm những thứ này, ít nhất cũng động tâm.

      "Nó chỉ là thích người ta, muốn đương vẫn cần nhiều hơn?"

      "Em thấy lần này thực nghiêm túc, con nó còn muốn cưới người ta." Mẹ Lăng , mặc dù trước kia Lăng Tị Hiên ở phương diện này mấy đáng tin, nhưng mẹ Lăng cũng biết, liên quan đến tình cảm, Lăng Tị Hiên suy nghĩ rất nghiêm túc cũng rất thận trọng.

      " bé kia như thế nào?" Nếu chỉ là đương, Lăng Trung Thiên muốn cân nhắc xem này có đủ điều kiện và tố chất để bước vào gia đình này hay , mặc dù đám cưới chính trị còn phổ biến, nhưng Lăng Trung Thiên đối với địa vị chính trị mà , môn đăng hộ đối vẫn rất cần thiết, huống chi con lớn Lăng Lệ điều hành công ty lớn, mặc dù công ty là cùng chồng mình nắm quyền, nhưng cho cùng cũng là công ty nhà họ, Lăng Tị Hiên cùng mẹ Lăng hai người đều nắm 10% cổ phần của công ty. Vì vậy đối với nửa kia sau này của Lăng Tị Hiên, muốn suy xét chỉ là môn đăng hộ đối, còn có vấn đề nhân phẩm.

      "Em thấy rất tốt, mẹ con bé là giáo viên cấp ba môn vật lí, cha là giáo sư trường y, nhà con bé là gia đình nhà giáo, khẳng định là thể sai, em rất thích con bé, người tuy đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất có năng lực. Mấu chốt là người ta còn là học sinh trường trung học danh tiếng, mà còn giống như là do thi tốt nghiệp được tốt mới đến nơi này học, thành tích lúc xưa rất tốt, lễ phép, dịu dàng biết quan tâm, ngày đó con bé còn ở nhà chúng ta làm cơm. Quang trọng hơn là, em cảm giác con bé phải là hạng người tham tiền, đến bây giờ con bé vẫn chưa chịu đồng ý với Lăng Tị Hiên." Nhớ lại ngày đó Lâm Dung đến nhà, ấn tượng của mẹ Lăng đối với Lâm Dung lập tức tăng vọt, hồi lâu chính là Lâm Dung tốt.

      Thời điểm nghe mẹ Lăng giới thiệu, Lăng Trung Thiên ngừng gật đầu: "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt." Ông cũng muốn Lăng Tị Hiên tìm bình hoa* mang về, hi vọng lớn nhất của ông là Lăng Tị Hiên có thể tìm con nhà gia giáo. Nhưng khi nghe được câu sau cùng, nhịn được nhíu mày hỏi: "Cái gì, con bé vẫn chưa đồng ý với nó sao?" (*: người vô dụng, chỉ có vẻ bề ngoài)

      "Đúng vậy, Tị Hiên cũng rất phiền não."

      Lăng Trung Thiên nở nụ cười: "Cũng nên để cho nó phiền não, từ nó chưa từng phiền não, thấy này được, khi nào Lăng Tị Hiên mang con bé đến lần nữa." Mặc dù chưa được gặp mặt này, chỉ được nghe kể, nhưng mà kỳ quái là ấn tượng của Lăng Trung Thiên đối với bé này rất tốt, nhưng thể ra là tốt cái gì.

      "Nó đợi người ta đồng ý mới được."

      "Cũng được."

      Biết cha tối nay công tác về nhà, tối đó Lăng Tị Hiên về nhà ăn cơm tối, bình thường ít khi ăn cơm ở nhà, nhưng cha vừa mới trở về, theo thường lệ, luôn là muốn cùng nhau ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tị Hiên muốn ra ngoài gọi điện thoại, bị Lăng Trung Thiên gọi lại: "Chờ chút, cha có việc hỏi con."

      "Chuyện gì vậy cha?"

      " đương sao?"

      Lăng Tị Hiên hiểu cha biết, : "Là con thích người ta, người ta chưa đồng ý, cho nên cũng tính là ."

      "À..., thể vì vậy mà làm chậm trễ công việc, biết ?"

      "Con biết rồi, cha, về sau con chú ý." Về vấn đề công việc, từ trước đến nay Lăng Tị Hiên chưa bao giờ dám câu được với cha của mình, cho nên chỉ có thể oán thầm sư đoàn trưởng trong lòng với việc người báo chuyện của mình.

      Lăng Trung Thiên thở dài : "Cha và chỉ đạo viên đoàn của con chuyện, để ta giúp con chút, về sau khi con làm trước cho ta tiếng."

      "Vâng, cảm ơn cha." Lăng Tị Hiên ngờ đến cha lại giúp mình.

      Trở lại phòng mình, Lăng Tị Hiên bắt đầu vì quà sinh nhật của Lâm Dung mà phát sầu, thứ bảy tuần này là sinh nhật của rồi. biết đưa món quà như thế nào mới tốt nữa, quá mắc Lâm Dung chịu nhận, nếu rẻ quá lại cảm thấy có lỗi với Lâm Dung, cũng thể hết được tấm lòng của mình, nghĩ nữa ngày, Lăng Tị Hiên quyết định lái xe ngoài chút, xem thử có thể tìm ra cái
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12 tt

      Đến tối thứ 7, Lăng Tị Hiên mang theo Lâm Dung cùng bạn học của đến quán lẩu lớn, sau khi ngồi xuống, Lăng Tị Hiên mỉm cười đưa thực đơn cho Lâm Dung cùng bạn học của : "Mọi người muốn ăn cái gì cứ gọi là được."

      Có người mời, đám con tự nhiên cũng chút nào khách khí, huống hồ chủ nhà cũng phải là người có nhiều tiền, cho nên đống người quay quanh thực đơn bắt đầu bàn bạc, viết món ăn thực đơn ra tính toán lại thay đổi, sửa lại rồi lại viết, hoàn toàn biến Lăng Tị Hiên và Lâm Dung trở thành khí, hai người thể làm gì khác hơn là cười bất đắc dĩ.

      Sau khi chọn xong, Lý Tiểu Hoàn đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, bởi vì biết Lăng Tị Hiên, cho nên người phục vụ nhìn chút sau đó đưa cho Lăng Tị Hiên hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"

      Lăng Tị Hiên cầm lấy nhìn qua hai lần: "Thêm hai phần nắm kim châm, như vậy đủ rồi."

      Người phục vụ gật đầu, cầm thực đơn rời .

      "Oa? Sao lại gọi nhiều nấm kim châm như vậy?" Chu Nguyệt buồn bực, vừa rồi các gọi phần rồi.

      "À..." Lăng Tị Hiên mỉm cười, "Tôi rất thích ăn, cho nên muốn gọi nhiều thêm chút." Có binh lính trong đội là bạn học thời cấp 3 của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên có nghe , khi ăn lẩu, Lâm Dung chủ yếu chỉ ăn nấm kim châm, phải vì thích ăn cái khác, mà vì rất thích ăn nấm kim châm thôi.

      vừa xong, mọi người cũng để ý, bắt đầu mồm năm miệng mười (ý là tám, hay nhiều chuyện á) bàn luận về cách trang trí bên trong quán lẩu.

      Lâm Dung nhìn , thận trọng hỏi: " thích ăn nấm kim châm sai?" sợ Lăng Tị Hiên giành với mình.(@@, bó tay bà nữ 9)

      Thấy dáng vẻ Lâm Dung cẩn thận, có chút chột dạ giống như sợ bị nhìn thấu tâm tư của mình chọc cho Lăng Tị Hiên nhịn được mà khẽ cười: "Yên tâm , Dung Dung, có thích ăn như em."

      " đặc biệt gọi cho em sao?" Lâm Dung kinh ngạc: Lăng Tị Hiên là thần sao? Làm sao mà cái gì cũng biết hết vậy? Ít nhất chuyện này mình cũng chưa từng ra.

      "Đúng vậy, phải em cực kỳ thích ăn nấm kim châm sao?" Lăng Tị Hiên có chút đắc ý khi nhìn vẻ mặt hoang mang của Lâm Dung : " tại em cũng ngốc đến mức hỏi làm sao biết được chứ?"

      Lâm Dung đúng là muốn hỏi, nhưng mà chữ "Ngốc" kia ngăn lại nghi vấn của , thể làm gì khác hơn là chu mỏ, cũng gì thêm nữa.

      Nhìn như vậy, Lăng Tị Hiên càng buồn cười hơn, hỏi: "Bạn học cấp 3 của em có người tham gia quân đội ?"

      Lâm Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      "Này này này, hai người cái gì đấy? Có cái gì thầm mà thể với tụi mình chứ?" Đồ ăn được bưng lên, vài người vội vàng hướng về phía nồi lẩu, nhưng mà lại phát hai nhân vật chính ngày hôm nay tâm tư vốn dĩ là bàn ăn mà đặt người đối phương, khỏi bất mãn cùng đùa cợt mà nhắc nhở.

      Nghe như vậy, mặt Lâm Dung từ trắng chuyển sang đỏ, giống như lò xo dạng nhảy lên tránh khỏi chỗ bên cạnh Lăng Tị Hiên, ngồi chung cùng bạn học, ai ngờ mọi người giở trò xấu, chỉ còn lại chỗ ngồi đối diện Lăng Tị Hiên là trống, kiên quyết bắt Lâm Dung ngồi ở đó.

      Nhìn Lâm Dung càng ngày càng xấu hổ, Lăng Tị Hiên đành phải mỉm cười: "Vẫn là để cho ấy ngồi bên cạnh tôi, nếu mọi người cũng được tự nhiên ?" xong cười nhìn Chu Nguyệt bên cạnh mình, Chu Nguyệt ngồi ở vị trí này vốn dĩ khẩn trương thầm kêu khổ ở trong lòng, nghe được Lăng Tị Hiên như vậy, nhanh chóng đứng lên kéo Lâm Dung qua, bản thân chạy .

      Lâm Dung thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nhìn Lăng Tị Hiên nhúng nấm kim châm gắp vào trong chén của mình: "Nào, nhanh nếm thử chút xem ăn có ngon hay , để nguội ăn ngon đâu."

      Sau khi ăn gần xong, Lăng Tị Hiên buồn cười lặng lẽ hỏi : "Như thế nào lại trêu chọc nhàng như vậy, bình thường bọn họ cũng trêu chọc em như vậy sao?" Da mặt Lâm Dung rất mỏng, đừng là lấy chuyện này ra trêu chọc , trước kia ở trường học, giáo viên câu nặng lời nước mắt của nhanh chóng chảy xuống, làm cho tất cả giáo viên dám phê bình , dung túng cho tính tình của Lâm Dung như vậy, chuyện tranh cãi cùng giáo viên cũng làm ít, nhưng giáo viên đều biết ỷ sủng mà kêu, nên cũng so đo với . (@@)

      "Hừ, đều tại ! Nếu bọn họ làm sao có thể khi dễ em như vậy?"

      "Đúng đúng đúng, là tại đúng..." Lăng Tị Hiên bên dỗ Lâm Dung bên nghĩ ở trong lòng, đừng là mọi người, nếu là thấy em như vậy cũng nhịn được mà muốn trêu chọc em.

      Ăn cơm xong, sau khi lấy bánh ngọt, mọi người đến KTV.

      Ăn bánh ngọt trước, tất cả mọi người lấy quà của mình ra: Lý Tiểu Toàn tặng bộ tuyển tập
      [​IMG]
      melodyevilChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Tu thành chính quả.

      Editor: Trịnh Phương.

      Thời gian sinh nhật trôi qua rất nhanh. Vì phải chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, cho nên mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Sau khi thi xong chính là kỳ nghỉ đông mà Lâm Dung chờ đợi từ rất lâu, vừa vặn là thời gian cao điểm chuẩn bị bước vào năm mới.. Nhà trường tính đến việc sinh viên về nhà có chút khó khăn, cho nên bắt đầu bán vé cho sinh viên ngay tại trường trước mười ngày, chỉ là vé sinh viên nên toàn bộ đều là ghế ngồi cứng thậm chí là vé đứng. Lâm Dung quen với việc hưởng thụ những điều tốt nhất dĩ nhiên có ý định về nhà bằng cách đó mà muốn ba lái xe tới đón mình, nhưng chính cũng biết rằng công việc của ba rất bận rộn, huống chi như vậy cũng quá kỳ cục, đành chấp nhận thôi. Vì vậy nản lòng thoái chí về chỗ bán vé trong trường. Khi Lăng Tị Hiên đến tìm Lâm Dung, vừa vào sân trường thời thấy cảnh tượng Lâm Dung lê bước chân chậm rãi , nhịn được bật cười, lặng lẽ tới trước mặt .

      "Sao lại có tinh thần như vậy? Thi tốt sao?"

      Trong giọng của Lâm Dung cũng lộ ra vẻ phờ phạc rũ rượi: " phải, em muốn mua vé xe lửa để về nhà. đáng ghét là trong trường chỉ có vé ghế ngồi cứng cùng vé đứng."

      Lăng Tị Hiên cười cười: "Ha ha, biết rồi, cần mua vé nữa, mua cho em hai vé xe lửa rồi đây." xong liền lấy ra hai tờ vé đưa cho Lâm Dung.

      Lâm Dung vô cùng vui sướng: "Có ? Oa, là giỏi!" Sau khi nhận lấy phiếu, lại buồn bực hỏi: "Nhưng sao lại là hai vé? tấm phải đủ rồi sao?" Lâm Dung có dự cảm chẳng lành. phải là Lăng Tị Hiên muốn về nhà cùng đó chứ?

      "Em mình quá an toàn, phải lớp em còn có bạn học tên Đông Hải sao? ấy là bạn học cùng cấp ba của em, cho ấy tấm vé, như vậy hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau khi ở đường, cũng có thể yên tâm hơn." Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích.

      Lâm Dung ngờ Lăng Tị Hiên chu đáo như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tị Hiên, cảm động biết nên gì.

      Ngày về nhà, Lăng Tị Hiên đưa người lên xe rồi mà vẫn chưa yên tâm: "Sau khi đến nhớ gửi nhắn tin cho , còn nữa, được đổi số điện thoại di động để có thể dễ dàng gọi điện thoại."

      " được, nếu như đổi số, khi gọi điện thoại cho , em còn phải tốn tiền nữa." Lâm Dung bất mãn kháng nghị. Từ trước tới giờ, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho chuyện phải là tính theo phút mà là tính bằng giờ đồng hồ! Nếu như còn dùng số ở trường, rất lo lắng rằng tiền mừng tuổi của mình cũng đóng nổi tiền điện thoại.

      "Ai cần em tốn tiền, trả trước tiền điện thoài cho em rồi, xem thử tin nhắn trong điện thoại ." Lăng Tị Hiên cau mày.

      Nghe vậy, Lâm Dung vội lấy điện thoại di động ra, thấy hệ thống gửi tin nhắn tới, thông báo nạp thành công 1000 nguyên*, lúc này mới phản ứng được là Lăng Tị Hiên chuẩn bị xong xuôi từ trước. Tức giận vì Lăng Tị Hiên làm việc bá đạo mà bàn bạc với mình, Lâm Dung kháng nghị: "Ai muốn nạp tiền chứ, em cần! Cái này cho , về nhà em phải thay số." Từ trước đến giờ, quen với việc được nợ Lăng Tị Hiên cái gì về mặt vật chất, mỗi lần Lăng Tị Hiên làm như vậy, Lâm Dung đều có cảm giác vừa bất bình lại vừa khó xử.

      *Đơn vị tiền tệ, ở Trung Quốc là Nhân dân tệ. Đổi ra tiền Việt Nam là khoảng 3300000VNĐ (=.=|||)
      Ngược lại là lúc này Lăng Tị Hiên cũng có kiên nhẫn, vẻ mặt xem kịch vui với Lâm Dung: "Tùy em, nhưng nếu như gọi tới mà được nên tìm đến nhà em em cũng đừng trách !"

      Lâm Dung còn cách nào: "Hừ, hèn hạ!" Mặc dù trong miệng như vậy, nhưng trong lòng cũng thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

      Sau khi về đến nhà, Lâm Dung nhanh chóng nhận được tin nhắn mà Lăng Tị Hiên gửi tới: "Thành tích cũng tệ lắm, trừ môn tốt ra mấy môn còn lại đều là xuất sắc, em biết môn nào được xuất sắc chứ?" Phía sau là kí hiệu mặt quỷ cười xấu xa. Sau khi xem xong, Lâm Dung hận tới mức muốn xóa luôn tin nhắn. dĩ nhiên biết, nhất định là thể dục, môn này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mình. Từ khi học tiểu học bắt đầu thất bại, lên cấp trung học cơ sở điểm tốt hơn, nhưng bởi vì thi cấp ba phải thi thể dục cho nên bị dày vò quá mức. Khi học ở cấp ba Lí Canh, bởi vì thành tích của các môn học khác khác biệt quá lớn so với thành tích môn thể dục, mà giáo thể dục rất quen thuộc với , giáo viên cũng cho mặt mũi nên mới cho qua môn thể dục. đau nhiều lần cho nên căn bản là có hi vọng xa vời gì, chỉ ngóng trông qua môn là tốt rồi.

      giống như kiểu nghênh đón ngày nghỉ sau cả học kì bị áp bức, trong kì nghỉ đông của đại học có nhiều vui mừng như vậy, ngược lại còn có chút nhàm chán. Khi ở trường còn có nhiều bạn học như vậy, về đến nhà, bởi vì có ai ở cùng, xem phim, chơi máy tính cũng đều cảm thấy nhàm chán, khỏi nhớ lại thời gian ở trường.

      giống với Lâm Dung, Lăng Tị Hiên có kì nghỉ đông, hơn nữa càng thời điểm cuối năm càng bận túi bụi, vừa đưa Lâm Dung , trong quân đội liền mở hội nghị cuối năm, nhờ có ba ban tặng, kể từ khi thăng chức, việc chuẩn bị cho việc tổ chức hội nghị này vẫn do tay phụ trách, từ đặt hàng những thứ cần có trong cuộc họp như nước suối, hoa tươi, mâm đựng trái cây, biên bản hội nghị; đến thuê người chụp ảnh, lục tượng sư, nội bộ cùng nhân viên truyền tin, ký giả ở bên ngoài; rồi đến bố trí hội trường, chuẩn bị bản thảo để đọc. . . . . . có người nào cùng phụ trách, hoàn toàn thể rời mắt để tránh xuất chuyện ngoài ý muốn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lăng Tị Hiên mệt đến sắp ngất. die#nd$anl(equ+yd-on

      Sau hội nghị trong quân là các cấp chính phủ an ủi, họp mặt chúc tết. Tất cả các cuộc hội đàm, phàm là cấp thị xã trở lên đều phải , tại có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí của , cũng có người muốn xem kịch vui, cho nên, mỗi lần gặp mặt như vậy, mặc dù dùng làm gì, nhưng
      [​IMG]
      melodyevilChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :