1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Tin nhắn quấy rầy.

      Editor: Trịnh Phương.



      Buổi tối hôm đó, mới vừa hơn mười chút, Lăng Tị Hiên gửi cho nhắn, hỏi: "Bây giờ có thể gọi điện thoại cho em được ?" Lâm Dung vội vàng trả lời: " được được, lúc này vừa tắt đèn, tất cả mọi người còn chưa ngủ hết! Đợi lát nữa em còn chưa ngủ gửi tin nhắn cho , đến lúc đó gọi cho em là được rồi."



      Nhưng đêm hôm đó đặc biệt kỳ quái, lần đầu tiên Lâm Dung ngủ từ rất, còn ngủ rất say, mãi cho đến sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi mới tỉnh, khi tỉnh lại ngay cả chính cũng tin bản thân lại ngủ say đến như vậy. Được ngủ ngon, tâm tình cũng khá hơn, nhưng vừa nhìn điện thoại di động, lại trợn tròn mắt. Tối hôm qua Lăng Tị Hiên gửi cho đống tin nhắn, nhưng bởi vì đặt điện thoại ở chế độ rung, buổi tối lại ngủ rất ngon, cho nên nghe thấy. vội vàng gọi cuộc điện thoại cho Lăng Tị Hiên, qua lúc lâu mới có người nhận.



      "Này, là em." Lâm Dung cẩn thận chuyện.



      "Em còn biết gọi điện thoại cho à?" thanh có chút lười biếng, xem chừng là còn ngủ, chỉ là nghe giọng của có chút tức giận, có lẽ là bị làm phiền giấc ngủ.


      "Rất xin lỗi, có phải ngủ hay ?" Lâm Dung vẫn cẩn thận.



      "Đúng vậy, mới vừa ngủ được bao lâu. Ngày hôm qua phải đợi đến ba giờ sáng." Nghe thanh là có thể tưởng tượng ra bộ dạng còn buồn ngủ của Lăng Tị Hiên tại.



      Lâm Dung le lưỡi cái, ra là có tâm như vậy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi hơn: "Rất xin lỗi, em cố ý, ngày hôm qua em..."



      " cần cho biết ngày hôm qua em làm gì đâu. ," Lăng Tị Hiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên tinh thần bỗng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, cười xấu xa: "Nên bồi thường như thế nào?"



      "Em... Em biết. Nếu ... !"



      " ra cũng rất đơn giản." Lăng Tị Hiên duỗi lưng cái: "Em đồng ý từ nay về sau cho gọi tên thân mật của em là được rồi."



      Giờ Lâm Dung mới hiểu ra mưu đồ của Lăng Tị Hiên. ra là đợi để cho điều kiện, hừ, tiểu nhân!



      " được, bắt nạt người!" Lâm Dung kêu gào với Lăng Tị Hiên qua điện thoại.



      "Tại sao lại là bắt nạt em? Đây chính là do em , cho đưa ra điều kiện. giữ lời cũng phải là phong cách của em nha!" Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung rất coi trọng chữ tín, cả ngày lấy cái này để trấn áp .



      "Em mặc kệ, quan trọng là bắt nạt em!" Lâm Dung luôn luôn mồm miệng lanh lợi bị Lăng Tị Hiên làm cho còn lời nào để , thể làm gì khác hơn là ăn vạ.



      "Được được được, là bắt nạt em, nhưng ngươi đồng ý thể đổi ý ? Ngày hôm qua ngủ được như thế nào, có phải hay ngủ thiếp ?" Lăng Tị Hiên vẫn là lo lắng nàng.



      "Ừ, em cũng biết là xảy ra chuyện gì, tới trường học tháng, lần đầu tiên em ngủ say như vậy, mãi đến vừa rồi mới tỉnh." tới đây, Lâm Dung lại vui vẻ nhịn được. Rất lâu rồi giấc ngủ ngon: "Có phải nhất quyết đợi em gửi tin nhắn cả đêm hay ? Cho nên mới ngủ trễ như vậy."



      "Đúng vậy, sợ sau khi ngủ nghe được tiếng điện thoại di động kêu, cho nên mực chờ đợi." Lăng Tị

      [​IMG]
      Chương 5: Bánh sủi cảo trái cây

      Editor: Tranh

      Thứ tư lúc Lăng Tị Hiên muốn mang trái cây trả lại cho mình, Lâm Dung cho rằng mang tới cho đống trái cây lớn, vì vậy sau khi nhận được điện thoại ngay cả quần áo cũng chưa thay, hưng phấn mang dép chạy xuống dưới chuẩn bị lấy trái cây.

      Lăng Tị Hiên chú ý dừng xe cách ký túc xá khoảng cách nhất định như cũ, lúc thấy Lâm Dung ra đại sảnh, liền hạ kính xe xuống nhìn Lâm Dung chạy tới, rất nhanh liền chú ý đến Lâm Dung ngay cả dép cũng chưa đổi, Lăng Tị Hiên liền chuyển tầm mắt nhìn bàn chân trắng của Lâm Dung, màu xanh của dép tôn lên bàn chân xinh mang theo ý tứ đáng , màu xanh dương của dép cũng làm cho ngón chân nổi lên mảnh trắng trong suốt dưới ánh mặt trời, vẫn cứ nhìn Lâm Dung nên khi Lâm Dung tới trước mặt mình Lăng Tị Hiên vẫn có chú ý, cho đến lúc Lâm Dung nhìn vào trong xe vòng, có phát tung tích trái cây gì đó, liền hỏi : “ phải đưa trái cây cho em sao? Đồ đâu?”

      “Ồ, trái cây còn chưa mua, bởi vì biết em thích ăn những loại trái cây nào, cho nên chuẩn bị dẫn em chọn, trước em nên thay giày!” xong, Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn chân của Lâm Dung.

      Mặt của Lâm Dung lúc xanh lúc đỏ, hung ác trợn mắt nhìn Lăng Tị Hiên cái, liền chạy lên lầu.

      Lâm Dung vốn tưởng rằng phải siêu thị hoặc là cửa hang trái cây, nghĩ đến Lăng Tị Hiên thế nhưng lái xe đưa đến khu vườn rất lớn ở nông thôn, vì vậy khó hiểu hỏi: “Tới đây làm gì? phải muốn tới siêu thị mua trái cây sao?”

      Lăng Tị Hiên cười cười: “ chút nữa chúng ta đến vườn trái cây, ăn sủi cảo trước.”

      “Bánh sủi cảo?” Lâm Dung lại càng khó hiểu, “Ăn sủi cảo làm gì? Em ghét ăn sủi cảo, em ăn, trả trái cây cho em. mua trái cây cho em.” Mẹ thích làm hoành thánh, có lẽ ăn quá nhiều rồi, từ Lâm Dung ghét bánh sủi cảo, nhưng cái vườn nông thôn này nhìn qua vẫn rất lớn rất thích hợp chơi đùa, mở cửa xe chuẩn bị về.

      “Nghe lời, đừng làm rộn, tại còn cho em trái cây, đợi em ăn qua bánh sủi cảo biết.” xong Lăng Tị Hiên kéo đến tiệm cơm trong vườn người dân, với nhân viên phục vụ: “Mang bánh sủi cáo trái cây của quán các người ra đây, mỗi loại hai cái.”

      Bánh sủi cảo trái cây? Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nghe , lập tức cảm thấy hứng thú: “ là nhân trái cây sao? Nhưng làm sao làm được vậy? Loại nấu phải ăn ngon sao?”

      Lăng Tị Hiên nhìn cười: “Ăn ngon, có chút giống với thạch trái cây, chút mang lên em nếm thử là biết, cái vườn bình dân này có hơn sáu mươi loại bánh sủi cảo vị trái cây, toàn bộ đều dùng nước trái cây làm ép vào trong bánh sủi cảo, bây giờ người lớn đều biết.” cũng đột nhiên nhớ tới nơi này cò bánh sủi cảo nhân trái cây, hơn nữa còn ăn ngon, cho nên đưa Lâm Dung đến, hơn nữa may mắn hơn là bây giờ muốn ăn, lúc mùa thu này đều có các loại trái cây tươi ngon, nếu như qua thời gian nữa mới tới, chắc nhiều loại cũng có được.

      Bánh sủi cảo được mang lên rất nhanh, mâm màu sắc rực rỡ —— đỏ rực, hồng phấn, xanh tươi, vàng ánh. . . . . Thấy Lâm Dung trố mắt, Lăng Tị Hiên dạy cho Lâm Dung, đầu tiên phải để trong nước chanh chút mới có thể ăn, nếu rất nóng. Lâm Dung dùng cái muỗng múc bánh sủi cảo, chuẩn bị đặt bên trong nước chanh, khiến sủi cảo nán lại ở trong nước hồi sau liền đưa bánh sủi cảo vào trong miệng ăn, là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Mất ngủ. Hiểu lầm

      Edit: Nhật Dương

      Mấy ngày tiếp theo Lăng Tị Hiên cũng tìm Lâm Dung, phải muốn mà , rất nhớ , rất muốn gặp , muốn chuyện với , muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc ăn cơm, biết vì sao, trước kia phải có bạn , cũng phải chưa từng có cảm giác với con nhưng những cảm giác đó đều xuất phát từ dục vọng cơ thể, chưa từng có ai đặc biệt như Lâm Dung và cũng chưa từng có cảm giác thích mãnh liệt như vậy, rất thích Lâm Dung, lòng thích. Nhưng biết bây giờ Lâm Dung thích , cảm thấy nếu như cứ quấn lấy Lâm Dung làm phiền, đây là kết quả mà Lăng Tị Hiên sợ nhất. Nên mỗi ngày nhắn tin cho Lâm Dung, cũng gì, ban ngày gửi tin nhắn dự báo thời tiết cho ngày mai, nhắc nên mặc quần áo gì, kết quả là mọi người trong ký túc xá đều cho rằng điện thoại của có chức năng dự báo thời tiết, mỗi ngày đều hỏi ngày mai bao nhiêu độ khiến Lâm Dung thể làm gì khác hơn là Lăng Tị Hiên mỗi ngày đều phải gửi cho , nếu có cách nào trả lời. Buổi tối nhắc nhớ uống sữa tươi, nếu chút về tình huống của giảng viên giảng dạy Lâm Dung cho biết, bởi vì Lăng Tị Hiên biết, ở đại học hiểu biết nhiều về giảng viên mới có lợi nhưng những sinh viên đại học năm nhất như Lâm Dung căn bản là có cơ hội hiểu biết nhiều về giảng viên.

      Đến tối, Lăng Tị Hiên chủ động hỏi Lâm Dúng có ngủ được hay , có ngày Lâm Dung làm sao cũng ngủ được, lỗ tai cực kỳ nhạy, bất kỳ tiếng động —— tiếng đóng mở cửa ký túc xá, tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, tiếng dép kéo lê nền nhà kêu lẹp xẹp ngoài hành lang. . . . . . Những thứ tiếng này khiến buồn bực thôi, có biện pháp, Lâm Dung thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên, cúp máy nhận sau đó lập tức gọi lại cho .

      "Cuối cùng cũng đợi được đến lúc em gọi điện thoại cho ." Ngược lại là Lăng Tị Hiên rất vui.

      "Hừ, vui sướng khi người khác gặp họa, tiểu nhân." Lâm Dung buồn bực lại nghe thấy Lăng Tị Hiên vui vẻ như vậy, giận ghê gớm.

      " bị oan mà, vui vẻ là do cuối cùng cũng có thể làm gì đó cho em, đây phải là vui sướng khi người khác gặp họa." Lăng Tị Hiên giả bộ vô tội, "Làm sao vậy, vẫn giống như mấy hôm trước sao?"

      "Ừ, dường như đồng hồ sinh học bị đảo ngược, giờ đêm ngủ, cực kỳ tỉnh táo, ban ngày lại buồn ngủ, khi học luôn muốn ngủ." Lâm Dung vô cùng buồn rầu, từ trước tới nay chưa từng có lúc ngủ được, nhớ năm lớp mười hai có rất nhiều bạn bị suy nhược thần kinh, buổi tối ngủ được, lúc ấy giáo viên cho rằng thành tích tốt nhất nên nhất định cũng có áp lực, còn mua thuốc cho nhưng đều bị ném hết .

      "Có câu ‘Mất ngủ thường phải do nguyên nhân khác mà thường là do bản thân mất ngủ mang tới phiền não’, cảm thấy lúc đầu là em ngủ được nhưng về sau vì sốt ruột nên càng thêm lo lắng do đó càng có tâm tình ngủ, đúng ?" Lăng Tị Hiên thử an ủi .

      "Ừ, có lẽ là như vậy, bởi vì mỗi lần đều lo lắng sốt ruột." Lâm Dung , " xem em phải làm sao?"

      Nghe Lâm Dung như vậy, trong lòng Lăng Tị Hiên căng thẳng, vội vàng giúp giải sầu: " sao, ra lên đại học có nghe giảng bài hay đều sao cả, bởi vì cuối cùng giảng viên đều cho ra thi những gì ghi chép, mấy tài liệu cho trước lớp, cho nên nếu như khi học có nghe giảng sau khi tan học mượn bài của bạn chép lại rồi đến lúc kiểm tra học thuộc là được. Cho nên cần lo lắng chuyện này, mặc kệ là lúc nào, mệt mỏi phải ngủ, thân thể mới là quan trọng nhất biết ?"

      "Nhưng có thể như vậy sao? kỳ quái, vậy em học lúc nào đây?" Lâm Dung vẫn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ thời cấp ba, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện học tập.

      "Lúc em buồn ngủ học, dù là buổi tối cũng sao, hơn nữa buổi tối lúc em học người khác đều ngủ, vừa lúc ai quấy rầy em, khi đó chỉ cần chuyên tâm, nhất định có thể học tốt." Lăng Tị Hiên với , "Tóm lại, em phải nhớ nguyên tắc, nhất định phải thỏa mãn nhu cầu cơ thể, lúc buồn ngủ mặc kệ làm gì cũng phải ngủ, lúc buồn ngủ ngàn vạn lần được ép buộc mình."

      "Nhưng lúc em học người khác đều ngủ, đây phải là rất kỳ quái sao?"

      Lăng Tị Hiên buồn bực: "Cái này có cái gì là kỳ quái? Mấy ấy đều ngủ, hoàn toàn biết gì đâu." Thỉnh thoảng cũng thức khuya hoặc là do xã giao hoặc là do trong đoàn có việc gấp—— nếu như có chuyện lớn, nửa đêm cũng phải họp, hoặc là dạo hộp đêm cùng đám bạn, bất quá buổi chiều hôm sau ngủ bù.

      "Vậy cũng được, em thử." Lâm Dung nửa tin nửa ngờ, dù sao cũng có biện pháp tốt, cùng lắm vẫn ngủ được.

      "Đúng vậy, lúc trước mới tới Nội Mông cũng quen, sau đó dùng biện pháp này rồi từ từ cũng quen." Những lời này là nửa nửa giả, Lăng Tị Hiên phải Nội Mông nhưng quen, như vậy chỉ là muốn Lâm Dung càng thêm tin tưởng, đồng thời cũng dời chú ý của .

      Quả nhiên lời của Lăng Tị Hiên có hiệu quả, "Nội Mông? từng Nội Mông sao? Là du lịch sao, chơi có vui ?" Lâm Dung tò mò hỏi .

      "Đúng vậy, nhưng phải du lịch, đến đó công tác."

      "Công tác, phải công tác ở đây sao?"

      "Khi đó là ở Nội Mông, đến đó cũng là do khi đó còn là doanh trưởng, muốn làm đoàn trưởng phải đến nơi có điều kiện thiếu thốn rèn luyện thêm." Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích cho Lâm Dung, muốn được đề bạt lên phải qua cửa ải này, loại quy tắc ngầm trong bộ đội này chắc chắn Lâm Dung biết.

      "Oh, là như vậy sao. Vậy ở đó bao lâu? Rồi làm gì?"

      "Hình như là nửa năm, cùng giống như ở đây, cũng là mang binh nhưng điều kiện gian khổ hơn."

      "Vậy ở đó ở nhà bạt sao? Nhà bạt chơi có vui hay ?"

      Lăng Tị Hiên nhịn được bật cười, nghĩ thầm, rốt cuộc Lâm Dung vẫn còn trẻ con: "Dĩ nhiên phải, bây giờ có rất nhiều dân du mục ở Nội Mông ở nhà bạt nữa, đều có nhà cửa vô cùng tốt, còn có ít nhà di động, có thể dùng xe chở khắp nơi, khi lắp ráp tốt cũng rất lớn rất đẹp. Tụi ở khu nhà trệt đơn sơ."

      Lâm Dung hơi thất vọng: "A, em còn tưởng ở trong nhà bạt, như vậy chơi rất vui."

      "Đứa ngốc, nhà bạt có thể bao lớn, binh lính ở đây đều ở ký túc xá tập thể, lại có tới mấy chục người ở chung phòng trong ký túc xá, tụi đâu tìm nhà bạt lớn như vậy? Hơn nữa, nhà bạt là vì dễ mang theo thuận tiện cho việc lắp ráp, tụi lại cần phải khắp nơi chăn thả."

      " ở chung với nhiều người trong cùng phòng sao?" Lâm Dung tò mò, đoàn trường có thể như vậy sao?

      Lăng Tị Hiên giải thích: "Dĩ nhiên phải, mình, còn có phòng làm việc."

      "Vậy sao, vậy bình thường các ăn gì? Giống dân du mục sao?"

      " giống, giống như lúc ở nhà, ăn cơm, ăn mì, rau dưa hơi ít, có lúc có rau dại ăn, thịt mua thịt bò thịt dê của dân du mục, trước kia ở nhà đều ăn thịt heo, nhưng đến đó lại cực kỳ muốn ăn, có lúc họ cũng cho tụi pho-mát, trà sữa, vân…vân…."

      "Giống trà sữa trong tiệm nước giải khát sao?" Có thời gian Lâm Dung đặc biệt thích uống trà sữa, nhìn thấy mua, hơn nữa còn nếm hết tất cả các hương vị mà thấy, mặc dù bây giờ uống nhưng vẫn hiểu rất về trà sữa.

      " giống nhau, trà sữa em hay uống là loại rất ngon nhưng trà sữa ở đây rất tanh, phô mai cũng thế, vừa tanh vừa chát, ăn ngon, giống y như cái hôm đó bạn em đưa, ấy có phải người ở Nội Mông ?" Lăng Tị Hiên hỏi .

      "Đúng vậy, đúng là ấy, nhưng ấy ăn rất ngon." Lâm Dung , lúc Dương Dương đưa cho còn ba hoa chích chòe thổi phồng pho-mát của ấy giống như đời có cái gì ăn ngon hơn thứ này, " ấy còn từ đến lớn đây là món ăn vặt ấy thích nhất, ăn đến bây giờ vẫn ngán!"

      "Ha ha, đó là do từ ấy ăn quen nhưng với loại đồ ăn này ăn hợp, may là hôm đó em chưa ăn, nếu khẳng định hối hận." Lăng Tị Hiên , cảm thấy người ăn sung mặc sướng như Lâm Dung khẳng định cũng cực kỳ soi mói với đồ ăn giống như , ăn quen những thứ đó.

      "Chắc là vậy, vậy bình thường bọn huấn luyện cái gì, giống như quân huấn của tụi em sao?" Bây giờ nhớ lại quân huấn, Lâm Dung
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Lần đầu tiên mời đàn ông ăn cơm

      Editor + Beta: lonbia

      Lăng Tị Hiên cũng biện hộ cho bản thân mình nữa, cầm hoa quả đưa cho Lâm Dung, Lâm Dung gật đầu nhận lấy, cười cười: "Đúng lúc có, lần này cần mua."

      Lăng Tị Hiên lấy làm kinh sợ: "Nhiều như vậy em đều ăn hết rồi à?" Ngày đó hai người hái trái cây đủ xe cũng được nửa xe đấy.

      " phải, mình em cũng ăn được bấy nhiêu, tất cả đều cho bạn cùng phòng rồi.'' Ở trong ký túc xá chính là như vậy, huống chi trái cây ngày đó hai người hái vừa đẹp mắt lại ăn ngon, còn có rất nhiều như thế nào mọi người chưa từng thấy qua, năm sáu người cướp đoạt, rất nhanh liền còn rồi.

      "Đây là mua cho em, cần chia cho các ấy." Lăng Tị Hiên có phần vui, cảm thấy Lâm Dung chịu uất ức rồi.

      "Em biết, nhưng mà cho dù em chia cho mọi người, cũng có người đến cướp đoạt." Lâm Dung giải thích, " ra có gì, phải sinh viên trong ký túc xá đều là như vậy sao? Các ấy có đồ ăn ngon cũng cho em như vậy." cho rằng Lăng Tị Hiên cũng từng học đại học, cảm thấy buồn bực, biết rằng Lăng Tị Hiên là nam, nam sinh trong ký túc xá khẳng định chưa từng quá đáng đến mức cướp đoạt trái cây về ăn như nữ sinh trong lý túc xá, huống chi trường Lăng Tị Hiên chính là trường quân đội, đối với chuyện như vậy lại càng biết.

      "Vậy hôm nay đưa đồ cho em có phải sau khi trở về cũng dự định chia cho bạn học hay hả?" Lăng Tị Hiên cau mày hỏi.

      "Đúng đó, hơn nữa căn bản là cần em chia, mọi người tự mình tới giành." tới đây, Lâm Dung nhớ tới cha mẹ bạn học ở phòng kế bên phòng mình đến thăm, mang rất nhiều dâu tây, kết quả mọi người đếm chúng sau đó trừ sau trái và chia đều cho mỗi người cũng là chuyện thú vị, khỏi cười khẽ tiếng, nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Tị Hiên nhìn về phía mình tràn ngập khó hiểu, vội vàng kể chuyện này cho nghe, vốn tưởng rằng thấy hài hước, ai biết cuối cùng Lăng Tị Hiên lại đánh giá bằng hai chữ "khủng bố".

      "Lên xe trước, theo giúp mua chút đồ."

      Mặc dù buồn bực, nhưng mà vừa nghe Lăng Tị Hiên như thế, Lâm Dung cũng khó mà được cái gì, đành phải theo lên xe.

      nghĩ tới Lăng Tị Hiên lại dẫn đến cửa hàng trái cây, Lăng Tị Hiên chọn cũng chọn, lại tùy tiện mua đống trái cây. Từ trong cửa hàng trái cây ra, đưa trái cây cho Lâm Dung: "Em lấy những thứ này chia cho bạn cùng phòng, những thứ vừa rồi đưa em tự mình ăn, đừng lẫn lộn đó." cũng muốn Lâm Dung lấy trái cây của mình mua cho chia cho bạn cùng phòng, những loại trái cây nầy đều là hàng nhập khẩu, bản thân cũng được ăn thỏa thích, đau lòng, mình lại đau lòng đây.

      Lâm Dung dở khóc dở cười: "Tốt lắm. Sau này cần mua đồ này nọ cho em nữa, nếu có phải đều lại mua hai phần hay ?"

      "Em cần quan tâm chuyện này rồi."

      Bởi vì đồ cực kỳ nặng, Lăng Tị Hiên kiên trì lái xe đưa Lâm Dung đến dưới lầu kí túc xá, nhìn Lâm Dung mở cửa xe, đột nhiên Lăng Tị Hiên chặn cửa xe: "Dung Dung, chờ chút!"

      Lâm Dung quay đầu: "Làm sao vậy?"

      "Buổi tối có chuyện gì nhớ gọi cho ." Lăng Tị Hiên có lẽ sợ Lâm Dung ngủ ngon.

      "Ừ, em biết rồi." Lâm Dung cười cảm ơn với , vào ký túc xá.

      Trở lại ký túc xá, mọi người giống như sói đói nhìn đồ trong tay giống như con cừu , Lâm Dung buồn cười --- tất cả mọi người đều biết vừa ra ngoài trở về có đồ ăn ngon, cho nên đều chờ ! mang bọc trái cây Lăng Tị Hiên mua lúc sau đặt xuống bàn lớn ký túc xá mở ra "Muốn ăn cái gì tự mình lấy !"

      "Oa, Dung Dung, chúng tớ cậu chết mất!" Các chuyện ùa lên cùng lúc, ăn ngấu nghiến. Nhìn bộ dáng vui mừng của các , Lâm Dung cũng mở bọc trái cây của mình ra nhìn chút, quả nhiên so với bọc kia tốt hơn rất nhiều, Lăng Tị Hiên cho mình những loại trái cây này, có loại trái cây hiếm khi bán trong cửa hàng, dù cho trong cửa hàng trái cây có bán, chất lượng nhìn qua cũng tốt lắm, cái này Lăng Tị Hiên đúng là rất dụng tâm, nhưng mà càng để tâm, Lâm Dung càng cảm thấy lo lắng. cảm thấy bản thân mình nợ đồ vật cùng ân tình của Lăng Tị Hiên thực rất nhiều, như vậy cũng trả lại cũng tốt, chừng nợ càng nhiều càng có khả năng vĩnh viễn cũng trả lại. Ai, Lăng Tị Hiên nghĩ, như vậy sao?

      Lâm Dung nhìn đồng hồ đeo tay chút, 7:30, trong đầu đột nhiên lên vấn đề: Lăng Tị Hiên có phải
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: "Quân nhân đột kích".

      Editor: Trịnh Phương.

      Trong tháng sau, trừ việc mỗi tuần Lăng Tị Hiên mang trái cây cho Lâm Dung lần, thỉnh thoảng lại đưa ra ngoài ăn cơm vào ngày chủ nhật cũng tới gặp quá nhiều, nhưng mỗi ngày cũng gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn sợ cảm thấy phiền, cho nên trong lần đưa hoa quả cho Lâm Dung còn với rằng: "Dung Dung, nếu như em cảm thấy chuyện tới tìm em làm ảnh hưởng đến em phải cho biết, về sau ít đến."

      Nhìn ánh mắt khẩn trương của Lăng Tị Hiên nhìn về phía mình, Lâm Dung cười cười: "Em bị ảnh hưởng gì cả, phải là có thời khóa biểu của em sao? Mỗi lần tới tìm em đều là vào lúc em phải lên lớp, cho nên sao cả. Chỉ là..."

      Nghe thấy Lâm Dung có việc gì, trong lòng Lăng Tị Hiên yên tâm hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng về sau có thể chút kiêng kỵ, nhưng Lâm Dung đột nhiên ra hai chữ "Chỉ là" khiến khỏi lo lắng, vì vậy hỏi: "Chỉ là làm sao?"

      "Chẳng qua nếu như em có chuyện muốn cho tới tìm em được tức giận, được ?"

      Lăng Tị Hiên thả lỏng, cười: "Được, trường hợp có nhiều ?"

      "Cũng nhiều, trừ phi em bị bệnh hoặc là trường học đột nhiên có chuyện."

      " thể tới thăm lúc em bị bệnh sao?" Nghe thấy như vậy, Lăng Tị Hiên lại bất mãn.

      " tới thăm em? Đến kí túc xá sao? nhất định vào được, kí túc xá nữ sinh thể cho nam sinh vào." Tên Lăng Tị Hiên này là đần.

      "Cũng đúng, nhưng nếu như em bị bệnh nhất định phải lập tức cho biết, có thể đưa em bệnh viện, mẹ là bác sĩ, biết ?" Lăng Tị Hiên rất nghiêm túc.

      "Được, em biết rồi, cần lo lắng cho em, tại em cũng thấy nghi ngờ đó. Rốt cuộc có công việc hay mà sao cả ngày đều có việc gì làm vậy? Em cảm thấy đoàn trưởng chắc hẳn phải rất bận, rất bận nha." Lâm Dung xem”Quân nhân đột kích”, người đoàn trưởng trong bộ phim này cũng rất bận. Ông ấy lớn tuổi mà còn bận rộn như vậy, Lăng Tị Hiên lại tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng khẳng định là phải có nhiều việc cần làm hơn, sao có thể thong thả như vậy?

      Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn : "Sao em biết đoàn trưởng rất bận rộn?" , công việc của đoàn trưởng quả là rất nhiều, nhưng bởi vì mấy ủy viên chính trị và người hướng dẫn dưới quyền rất có năng lực, hơn nữa, từ trước đến giờ, có nhiều kiên nhẫn đối với công việc cầu nghiêm khắc, mọi người cũng đều biết thói quen của , có đám cấp dưới đắc lực như vậy, Lăng Tị Hiên rất yên tâm, chuyện công tác đương nhiên cũng cần bận túi bụi giống như các đoàn trưởng khác. Bình thường làm, nếu như có việc gì, với cha mình tiếng, nghỉ mất buổi cũng phải là thể. Trong khoảng thời gian gần đây, nghỉ ít bởi vì tìm đến Lâm Dung.

      "Bởi vì em xem “Quân nhân đột kích” rồi, người đoàn trưởng ở trong đó cũng rất bận." Lâm Dung ràng cho biết.

      Lần này Lăng Tị Hiên càng cười tươi hơn, nhưng cười là vì Lâm Dung quá ngây ngô: "Em thích xem TV quá rồi đó, đúng là quá tin tưởng nó rồi. Khi nào có thời gian em nghe chút, cảnh tượng trong phim có trăm ngàn chỗ hở, có chút nào là chân ."

      "À? hay giả vậy? Em cảm thấy được rất chân nha." Khác nghề như cách núi, mình biết chút gì về quân , giống Lăng Tị Hiên, cho nên xem “Quân nhân đột kích” cảm thấy rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa mỗi người trong đó cũng làm cho mình rất cảm động. Đột nhiên giống như phát lên cái gì, Lâm Dung ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tị Hiên: "Em cảm thấy rất giống người trong phim đó."

      Lăng Tị Hiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Em tới Cao Thành hả?"

      "Ừ." Lăng Tị Hiên đoán được, Lâm Dung cũng cảm thấy kỳ lạ.

      "Tại sao? Bởi vì cũng có người cha giống , cho nên cuộc đời của luôn thuận buồm xuôi gió?" Nghe thấy Lâm Dung cũng như vậy, trong mắt Lăng Tị Hiên ràng thoáng qua chút ảm đạm cùng thất vọng, mặc dù tia sáng kia biến mất rất nhanh nhưng Lâm Dung vẫn cảm nhận được bất đắc dĩ cùng mất mát trong giọng của Lăng Tị Hiên. ra lúc Lăng Tị Hiên xem phim cũng cảm thấy mình và Cao Thành rất giống nhau, nhưng vẫn luôn là muốn thừa nhận. ra cũng biết , mình và tạo hình của nhân vật chính trong phim rất giống, ngay cả thành tích cũng có thể là tốt như nhau. muốn thừa nhận là bởi vì lòng tự tôn khiến muốn coi mình là người dựa vào cha mới có thể thành công. Sinh ra trong gia đình như vậy, cho dù có thành công là dựa vào cố gắng của chính mình người xung quanh cũng nhìn thấy, huống chi là trong xã hội này, nếu muốn thành công, chỉ cần có năng lực thôi đủ, ngoài nó ra còn phải có nhân tố mấu chốt là cơ hội. Lăng Tị Hiên biết, rất nhiều cơ hội mình đạt được trong quá trình tới thành công đều là bởi vì có người cha chức vụ cao và người chị có tiếng trong giới kinh doanh—— chị Lăng Lệ của Lăng Tị Hiên cùng rể Cao Vân điều hành tập đoàn Lăng Vân hoạt động rất tốt, phát triển đến mức cao nhất, nghiễm nhiên trở thành ông trùm của của giới kinh doanh. Nếu phải là nể mặt bọn họ, người khác dễ dàng cho mình cơ hội như vậy.

      "Dạ, nhưng đừng hiểu lầm, năng lực của Cao Thành cũng rất mạnh, thành công của ta có cha ta trợ giúp, nhưng nhiều hơn là bởi vì năng lực của chính ta. Em cảm thấy cũng giống vậy, hơn nữa em cảm thấy được còn tự cố gắng nhiều hơn ta để đạt được thành công." Đây là lời tâm của Lâm Dung. Tiếp xúc với Lăng Tị Hiên trong khoảng thời gian này giúp nhìn thấu tài năng của Lăng Tị Hiên. phải tự nhiên mà học sinh giỏi là có thể học cấp 3 mà trực tiếp thi lên đại học; phải tự nhiên mà người có thể ghi nhớ chuyện mình gặp mỗi ngày, sau đó ghi trong lòng rồi tới thư việc vào buổi tối để tìm ra đáp án; phải ai cũng đều có thể quản lý được những quân nhân lớn hơn mình rất nhiều tuổi, lại còn có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục; phải ai cũng có thể...

      Vừa rồi trong lòng Lăng Tị Hiên còn có chút thất vọng, tại khỏi vui mừng: "Em nghĩ như vậy sao, Dung Dung?" cảm thấy bản thân giống như tìm ra được cảm giác tri kỷ. Bản thân thực là người thích phấn đấu, bởi vì cố gắng cho nên cũng tương đối ưu tú, nhưng để có thể được như ngày hôm nay, quả là có ba nguyên nhân. Cha phải là có tư tâm, nhưng cũng lớn, nếu nghiêm khắc với mình như vậy, mà để rất nhiều người tự nhiên chăm sóc, cất nhắc , nhưng bởi vì có người cha có quyền thế, cho nên tất cả mọi người quá chú ý xem năng lực của rốt cuộc là như thế nào, mà cho là tất cả của đương nhiên đều do cha ban tặng, đương nhiên coi như con nhà giàu. Bắt đầu này luôn khiến rất bất mãn, nhưng dần dần thành thói quen nên cũng quan tâm. Nhưng bây giờ, Lâm Dung mới quen biết mình được mấy ngày là có thể nhìn ra bản thân có năng lực hơn so với con nhà giàu bình thường, điều này khiến Lăng Tị Hiên rất cảm động.

      "Đúng vậy, vốn chính là như vậy." Lâm Dung đương nhiên gật đầu cái.

      "Nhưng ra có rất nhiều người biết." Ánh mắt Lăng Tị Hiên đột nhiên lại tối xuống. Từ khi ra đời vẫn luôn mắc trong hiểu lầm của người khác, tại chuyện này bị Lâm Dung thỉnh thoảng nhắc tới, cũng làm cho tâm tình của đột nhiên có chút tốt.

      Suy nghĩ chút, Lâm Dung cảm thấy cũng bình thường. Nếu như chính mình tiếp xúc với Lăng Tị Hiên cũng có thể nghĩ như vậy. Nghĩ tới mặc dù nhiều năm như vậy vẫn thuận buồm xuôi gió, cũng coi là tiền đồ vô lượng, nhưng vẫn luôn phải sống trong hiểu lầm của nhiều người như vậy, hơn nữa hiểu lầm này còn phủ đinh năng lực mà bản thân phải dựa vào cố gắng mới có được cũng khó khăn , vì vậy an ủi : "Có lúc có rất nhiều người hiểu chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta tự mình biết mình là người tốt là được rồi, cần để ý xem người ta nghĩ như thế nào, người như vậy mới có thể sống thoải mái."

      Lâm Dung mở miệng liền là tiếng "chúng ta", Lăng Tị Hiên nghe được trong lòng liền thoải mái, nghĩ tới khi mình và Lâm Dung có thể thành "chúng ta" là tốt. Nhưng vẫn xem Lâm Dung thành đứa bé ngây thơ hơn mình rất nhiều, mà tại đột nhiên ra đống lời có triết lý khiến Lăng Tị Hiên cảm giác ngoài dự liệu. Lời như vậy, hình như chỉ có người trải qua mới có thể , còn người chất phác giống như , nhưng hình như kinh nghiệm của chính mình đều biết. Rất đơn giản, điều này làm cho Lăng Tị Hiên cảm thấy khó hiểu.

      Biết Lâm Dung cũng thấy mình phiền, Lăng Tị Hiên liền rất yên tâm, đồng thời cũng phấn chấn hơn nhiều. Về sau có thể chút kiêng kỵ mà tìm đến Lâm Dung, mang chơi, ăn cơm. Trước kia cũng dám làm như vậy, mặc kệ có nhớ bao nhiêu, tuần lễ liền tối đa cũng chỉ dám đến tìm , hai lần. Mặc dù tại cũng thể đến ngày ngày nhưng ít nhất là cách ngày tới lần cũng có vấn đề gì. tuần có thể tới nhiều lần như vậy, chủ nhật còn có thể kéo Lâm Dung chơi ngày, nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên vui mừng chỉ kém mức bật cười thành tiếng.

      tới mấy ngày, Lâm Dung cũng hối hận vì bản thân với Lăng Tị Hiên. Kể từ sau lần chuyện vào ngày đó, cứ cách vài ngày, vào buổi tối, tới đây đưa Lâm Dung ra ngoài ăn cơm. Ra ngoài từ hơn năm giờ, tới gần mười giờ mới đưa trở lại. Lâm Dung ngược lại muốn , nhưng mỗi lần Lăng Tị Hiên đều đến sớm mà đứng ở dưới lầu để chờ học về, cho có cơ hội tới phòng ăn hoặc là trở về túc xá, còn ra vẻ tội nghiệp, : " chờ ở đây hơn tiếng, chỉ sợ em tan lớp sớm, có công lao cũng có khổ lao. tại nếu trở về, lái xe đến quân khu cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, em phải có thông cảm cho , ăn với bữa cơm, coi như là bồi thường cho , được ?"

      "Ai bảo cứ thích chạy tới đây làm gì? Đáng đời! Hôm nay là lần cuối cùng, nếu ngày mai còn tới nữa, em liền gọi cho bảo vệ của trường đó." Lâm Dung uy hiếp. An ninh của trường Lâm Dung vô cùng tốt, bảo vệ là nhân viên phụ trách về việc trị an của trường học, đây là điều mà
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Chồn chúc tết gà
      Edit: Lạc Thần


      Chủ nhật về đến nhà, Lâm Dung rất vui vì được về chơi hai ngày với mẹ, mặc dù trong nhà còn có rất ưu tú lớn hơn bốn tuổi, nhưng mà Lâm Dung lại là con từ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều, ngay cả trai cũng rất thương . Lên đại học là lần đầu tiên rời nhà, mẹ rất lo lắng và đau lòng, cho nên mỗi lần về nhà, cũng làm những món ngon cho ăn, cùng nhau dạo phố mua đồ với , Lâm Dung biết mẹ nhất định mệt mỏi, cho nên luôn muốn mẹ được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ với .

      Đến tối thứ sáu, Lâm Dung nằm ở giường chuyện phiếm với mẹ, mẹ cười : "Gần đây có học sinh khóa 98 đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ muốn đến gặp mẹ...mẹ sớm nhớ học trò như vậy, cũng mười năm rồi, cũng biết tại nơi nào mà cậu ta biết số điện thoại của mẹ, nghe tại cậu ta cũng là đoàn trường!" Cũng giống như tất cả các giáo viên khác, mẹ Lâm Dung coi học sinh giống như là con của mình vậy, vừa nhắc tới là mặt lập tức hưng phấn, huống chi là học sinh dạy nhiều năm mà còn có quên mình, đối với giáo viên mà , chuyện vui mừng nhất có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

      Lúc đầu Lâm Dung cũng ko để ý cho lắm, chỉ "Ừ" tiếng —— loại chuyện như vậy xảy ra trong nhà là rất bình thường, nhưng mà sau đó nghe được câu cuối cùng mới đột nhiên cả kinh, hiểu được, vội vàng hỏi: "Mẹ, con là khóa nào vậy?" suy nghĩ có phải là Lăng Tị Hiên hay , ngày đó mẹ dạy , phải là đấy chứ?

      "Đứa ngốc, con là khóa 2000 nha! Hỏi cái này để làm gì?" Mẹ hiểu hỏi .

      "Vậy người học sinh gọi điện thoại cho mẹ đó lớn hơn con hai tuổi đúng ?" Lâm Dung hỏi, Lăng Tị Hiên phải là lớn hơn hai tuổi sao?

      "Hình như là vậy đó, nếu cậu ta đến trường theo tuổi bình thường." Mẹ : "Con sao vậy?"

      "Vậy tên của ta có phải là Lăng Tị Hiên hay ?" Lâm Dung kịp chờ đợi hỏi.

      "Đúng vậy, làm sao con có thể biết?" Bà cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Dung học trung học đệ nhất cấp phải là trường học bà dạy, huống chi học sinh của bà lại hơn con bà hai cấp, ngay cả bà còn nhớ, làm sao con bà lại biết?

      "À, mấy ngày trước ta tìm được con, hỏi con số di động của mẹ ấy mà." dối mẹ, nhưng lại thể toàn bộ chuyện tình cho mẹ biết được, Lâm Dung thể làm gì khác hơn là như vậy.

      "Ồ, là như vậy à, mẹ làm sao cậu ta có thể có số điện thoại của mẹ được! Chỉ là đứa này đúng là rất có tâm, bé trai bây giờ, đều để giáo viên vào trong mắt, dạy mình xong liền quên, làm sao giống cậu bé này được." Mẹ vẫn là rất vui vẻ: "Huống chi lúc đó cậu ta cũng phải là đứa bé có thành tích rất tốt. Nếu mẹ nhớ cậu ta."

      Lâm Dung gì, trong lòng lại nghĩ tới: hừ, người này thực dối trá, làm sao có thể biết nhà ở đâu, còn hỏi mẹ , chồn chúc tết gà, có lòng tốt.

      Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dung tức giận, gửi tin nhắn cho Lăng Tị Hiên : ai cho gọi điện thoại cho mẹ em ? Tiểu nhân! Thế nhưng muốn lợi dụng mẹ em, nếu dám tới nhà em nhất định phải chết!

      Rất nhanh, Lăng Tị Hiên : muốn nhìn dì chút, mặc dù mẹ em có dạy , nhưng trong đoàn của có vài binh sĩ là học sinh của mẹ em đấy, là thay bọn họ nhìn giáo viên, có quan hệ gì với em. Chiều nay qua, như vậy liền có thể đưa em về.

      Lâm Dung muốn bốc khói : gọi là dì sao? Gọi giáo! Nếu dám đến, tự gánh lấy hậu quả ! Lâm Dung nghĩ tới Lăng Tị Hiên có biện pháp như vậy, xem ra trước kia quá xem thường rồi, mặc dù tuổi của lớn, nhưng mà lịch duyệt xã hội lại đủ phong phú, hơn nữa người lại ngu ngốc, còn sinh viên mới vừa lên đại học, phải đối thủ của .

      Lăng Tị Hiên lại trả lời: Dung Dung, là muốn gặp mẹ của em lần, biết em thích , nhưng cũng thể cho cơ hội chứ, nếu như em đáp ứng ... gặp mẹ em cũng giúp đỡ được gì đúng ? Huống chi, lính của ta vẫn muốn gặp mẹ em, nhưng khổ nổi là xa quá, có cơ hội, như vậy vừa vặn cũng coi như giúp bọn họ rồi. Tại sao để cho ?

      Nhìn đến tin nhắn, Lâm Dung có chút , hỏi : bảo đảm chỉ là đơn thuần nhìn giáo viên sao?

      Lăng Tị Hiên cười, dĩ nhiên là hoàn toàn rồi, là muốn làm cho quan hệ của và Lâm Dung phát triển để mở ra con người dễ hơn, huống chi có mẹ Lâm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :