U minh Trinh thám - Lão Thiên Thúc Thúc (Kinh Dị, Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Nữ thi kỳ hoặc

      Nguồn: vipvanda








      Đội hình cảnh khu vực này cách cư xá Minh Diệu ở cũng xa, qua mấy con phố đến, hành lang mấy cảnh sát hình bận rộn lại ngừng.

      - ngại quá, cho hỏi thăm đại tỷ đầu của các ở đâu vậy?

      Minh Diệu kéo tay cảnh quan còn trẻ tuổi hỏi thăm.

      - A, đội trưởng sao, tìm nàng có chuyện gì vậy, hôm nay có vụ án kỳ quái, nàng bận, cần tôi giúp tìm nàng ?

      Cảnh quan trẻ tuổi nhìn qua hẳn mới vừa chuyển tới, cũng nhận ra Minh Diệu, nhưng nhìn Minh Diệu tựa hồ rất quen thuộc với người lãnh đạo trực tiếp, tự nhiên thể quá lãnh đạm.

      - cần, chính tôi tìm ấy là được, ấy ở đâu?

      Minh Diệu muốn phiền phức, huống chi có nhiều thứ tiện ra trước mặt người khác.

      Cảnh quan trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn Minh Diệu chút, có chút chắc, người này biết người lãnh đạo trực tiếp lại còn có bộ dạng như rất quen thuộc, nhưng có vài nơi trong cục cảnh sát phải là ai cũng có thể được.

      - Tiểu Trương, để cho tôi, chúng tôi quen nhau.

      người trung niên gầy gò mặc áo khoác trắng đeo mắt kính tới.

      - A, Cung pháp y, các vị biết nhau sao, vậy tôi làm việc đây.

      Tiểu cảnh quan họ Trương thấy nhân vật đứng đầu khoa pháp y của cục cảnh sát quen thuộc với người thanh niên kia, liền yên tâm đem Minh Diệu giao lại cho Cung pháp y sau đó liền xoay người làm việc.

      - đến rồi, tôi biết ngay nhất định là có chuyện phiền toái. Tìm Từ Mẫn đúng , thôi.

      Cung pháp y thân thiết ôm bả vai Minh Diệu xuống lầu.

      - Có vụ án gì mà kỳ quái vậy? Mỗi lần tới đều đơn giản tìm người uống trà ăn cơm hay chuyện phiếm đơn giản như vậy đâu.

      Mặc dù Cung pháp y tuổi tác cũng lớn lắm, nhưng là nhân tài của phân cục cảnh sát, có mấy vụ án các đồng nghiệp tìm ra chứng cớ, nhưng lại để cho tìm được điểm đột phá, cho nên trong cục cảnh sát vẫn thường xuyên nhờ vả , trong đó có mấy lần Minh Diệu cũng giúp đỡ, thường xuyên qua lại nên mọi người đều rất quen thuộc.

      - Là vụ án sáng nay trong cư xá ở đường dành riêng cho người bộ có tự sát, nhà của nàng nằm bên tầng lầu nhà tôi, tôi muốn tới xem chút.

      Minh Diệu cũng hề giấu diếm, mọi người biết về nhau, chừng có thể từ chỗ Cung pháp y nhận được chút tình báo.

      - Ân, vụ án này tôi có nghe , nhưng người khám thi phải tôi, báo cáo cặn kẽ tôi lắm, tôi và cùng đến xem .

      Cung pháp y đẩy ra cửa phòng đặt xác.

      cỗ gió lạnh thổi tới, Minh Diệu rùng mình.

      - Tôi tình nguyên sống chung chỗ với nữ quỷ xinh đẹp như tiểu Ngọc suốt năm cũng nguyện ý cùng người chết ở chung phút đồng hồ.

      nữ cảnh sát hình xem báo cáo, mái tóc ngắn ngang tai nhìn qua vô cùng tư hào sảng, nghe thấy tiếng động ở cửa liền xoay đầu lại.

      - tới là vì này sao, vừa lúc tôi muốn tìm đây, như vậy đỡ mất công tôi phải qua đó.

      - Từ Mẫn, có phát gì à?

      Mấy ngày gặp, Minh Diệu phát vành mắt Từ Mẫn đen sẫm, nhất định suốt mấy ngày được chợp mắt.

      - lại mất ngủ mấy ngày đây?

      - có biện pháp thôi.

      Từ Mẫn hoạt động bả vai chút, có chút đau nhức nhăn mặt.

      - Mới vừa kết xong vụ án cướp bóc kia, hôm nay liền xảy ra chuyện, này ở ngay tiểu khu nhà , biết gì ?

      - biết, nàng mới vừa đưa đến, tôi còn chưa nhìn thấy, có thể cho tôi xem thi thể ?

      tại Minh Diệu cũng hiểu chuyện này ra sao, còn chưa tìm hiểu được ràng cũng muốn quá nhiều.

      Từ Mẫn quan sát , nàng biết Minh Diệu vô duyên vô cớ quan tâm tới vụ án của hàng xóm, nhưng cũng ràng.

      - Cũng tốt, vừa lúc có Cung pháp y tại đây, chừng nhìn ra được chút gì.

      cỗ nữ thi lẳng lặng nằm bàn mổ, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người.

      - Tôi vừa xem xong báo cáo, rất kỳ quái.

      Cung pháp y vuốt vuốt sống mũi của mình, mỗi lần suy tư thường xuyên có thói quen như vậy.

      Minh Diệu nhìn vào mặt nữ thi, cảm giác có cỗ hắc khí phiêu tán chưa tan, có người có trong phòng nên cũng tiện hỏi Hoài Tố, dù sao thân phận đối ngoại của là thám tử tư mà phải thần côn.

      - Để chờ ra ngoài hỏi lại xem sao.

      Minh Diệu vỗ vỗ miệng túi áo đựng nhẫn ngọc, để Hoài Tố chú ý.

      - nhìn tay phải của nàng xem.

      Từ Mẫn tới bên cạnh chân nữ thi.

      - cổ tay có bảy vết thương, mỗi đao đều rất sâu, đây phải vì do dự mà cắt nhiều lần như vậy. Hơn nữa chúng tôi hỏi chồng của ấy, nàng cũng thuận tay trái, vậy tại sao lại dùng tay trái tự sát?


      Cung pháp y nhìn vào hình X quang mới đưa tới.

      - Gãy rất nặng, người ngã nhào tuyệt đối đem cổ mình gãy thành như vậy, đây là do ngoại lực tạo thành.

      - Thấy dấu vết phun tung tóe tường ?

      Từ Mẫn từ trong hồ sơ lấy ra tấm hình chụp tại trường.

      - Ân, là thứ này.

      Minh Diệu cũng muốn cho Từ Mẫn biết từng nhìn thấy hình ảnh này ngay tại trường, Từ Mẫn là người rất thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, tuyệt đối làm theo kiểu giải quyết việc chung giam 24h để cho ghi nhớ lâu, sau này nên tùy tiện xuất nhập trường phát sinh vụ án.

      - Đúng, chính là nơi này. Đồng nghiệp làm mẫu ngay tại trường, với tầm cao của người chết, muốn từ nơi này cắt cổ tay vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ khi tự sát lại giơ cao cánh tay lên để cắt à?

      - Tôi xem bản báo cáo kiểm nghiệm máu chút.

      Cung pháp y nhìn ra Minh Diệu có mấy lời muốn hỏi lại thể hỏi, nên tìm lý do rời khỏi phòng đặt xác.

      - Cho nên vụ án này phải là tự sát, mà là giết, đúng ?

      Minh Diệu giúp Từ Mẫn ra

      đáp án.

      Từ Mẫn đưa ánh mắt giống như ý tứ muốn nhảm.

      - Những gì tôi biết hết rồi, vậy cũng đem những gì biết ra .

      Minh Diệu xòe tay ra.

      - ra chuyện gì tôi cũng biết cho nên mới tới hỏi thôi.

      Từ Mẫn nhìn Minh Diệu, bộ dáng tôi tin .

      - Vậy tại sao lại tới hỏi vụ án này?

      - Trực giác, trực giác của đàn ông.

      Minh Diệu bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.

      - Cút sang bên, để cho tôi biết biết gì mà gạt tôi xem tôi làm sao thu thập . nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

      Từ Mẫn có chút tức giận.

      - A, đúng rồi, tiểu Quất khỏe ?

      Tiểu Quất là con của Từ Mẫn, năm nay năm tuổi, rất khả ái, Từ Mẫn luôn bận rộn công việc nên quan tâm được con bé, sau khi ly hôn liền đem con giao cho ông bà nội chiếu cố.

      - Ngày hôm qua còn gọi điện thoại nhớ mẹ.

      Từ Mẫn đến con , trong mắt tràn đầy ôn nhu.

      - Có rảnh rỗi nên về chơi với con bé , công việc làm hoài xong đâu.

      Minh Diệu rất hài lòng vì mình kịp thời đổi sang đề tài khác, nếu còn tiếp tục nhắc tới vụ án chừng làm cho Từ Mẫn nổi giận.

      - Tôi đây, có phát gì tôi điện thoại cho .

      - Được rồi, nhớ đó, cho tự mình điều tra.

      Từ Mẫn rất yên tâm với Minh Diệu, theo nàng xem, người thanh niên mà nàng xem như em trai ruột thịt này luôn thích làm chuyện mạo hiểm.

      - Có việc nhất định phải cho chúng tôi biết, chúng tôi là chuyên nghiệp, hiểu , bất quá chỉ là thám tử tư mà thôi.

      - Biết rồi, đại tỷ dài dòng.

      Minh Diệu đẩy cửa ra, lại đột nhiên dừng bước.

      - Chồng của này tình huống như thế nào?

      - Có được chứng cớ vắng mặt tại trường.

      Từ Mẫn rất ghét loại đàn ông có tình nhân ngoài giá thú. Ngủ đêm ở nhà người khác lại lừa gạt vợ mình là phải làm thêm giờ.

      - Được rồi, tôi đây.

      Minh Diệu ra khỏi cục cảnh sát.

      Ánh mặt trời chiếu sáng lên người thoải mái, mặt trời mùa thu giống như tình của người đàn ông bốn mươi tuổi, ấm áp mà mãnh liệt. Minh Diệu duỗi lưng, đem cảm giác trầm úc bên trong phòng xác quét sạch.

      - Tiểu Ngọc, cảm giác được chút gì ?

      Minh Diệu vỗ vỗ chiếc ngẫn ngọc trong túi áo.

      - Mùi vị rất nồng liệt, này bị người dùng hắc ma pháp giết chết, nhưng là loại cụ thể nào tôi cũng xác định, dù sao tôi đối với mấy thứ này cũng quen thuộc lắm.

      Hoài Tố hiển nhiên lười tranh luận với Minh Diệu về việc gọi sai tên của nàng.

      - Hắc ma pháp sao? Kỳ quái, đây phải là đồ của người ngoại quốc, làm sao có thể chạy tới quốc gia chúng ta đây?

      Minh Diệu suy nghĩ lâu.

      - có biện pháp, chỉ đành tìm nàng hỗ trợ thôi.

      - A, muốn tìm người đàn bà biến thái kia sao, tôi , tôi muốn trở về.

      Hoài Tố nóng nảy, xem ra đối với việc Minh Diệu muốn tìm người hỗ trợ có ý kiến rất lớn.

      - Làm ơn, tôi muốn thấy nàng, mỗi lần thấy nàng là nàng cứ nhìn chằm chằm tôi, để cho tôi về phòng làm việc trước .

      - Được rồi.

      ra Minh Diệu cũng rất nhức đầu đối với việc gặp người kia, nhưng có biện pháp, ở trong thành thị này chỉ có nàng hiểu về ma pháp quái vật phương tây mà thôi.

      Ngồi lên xe taxi quay về phòng làm việc cất kỹ nhẫn ngọc, Minh Diệu lại tới tòa lầu Di Hòa nằm tại Trung Lộ Hong Kong.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Khu ma sư xinh đẹp

      Nguồn: vipvanda








      Bên dưới tòa lầu Di Hòa, Minh Diệu đứng bên đường nhìn lên, thể phủ nhận có thể ở loại địa phương này thuê được phòng làm việc, nhất định cũng là người rất có tiền, nếu tính năm tiền thuê chẳng khác nào năm thu nhập của Minh Diệu.

      Minh Diệu thở dài vào đại sảnh, bảo an cản lại.

      - xin lỗi tiên sinh, muốn đâu?

      Nhân viên bảo an dùng ánh mắt đề phòng đánh giá Minh Diệu, người ra vào nơi này đều mang giày tây, mái tóc chải láng mướt như giày da, rất ít khi nhìn thấy người nào mặc loại áo khoác hàng vỉa hè như Minh Diệu, đầu tóc còn rối loạn hơn cả tổ chim.

      - Tôi đến 1309, trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya, chúng tôi có hẹn trước.

      Minh Diệu cũng bất mãn với thái độ của nhân viên bảo an, xã hội bây giờ dựa vào quần áo nhận thức cũng thành trào lưu.

      - Mời đăng ký chút.

      Nhân viên bảo an nhìn Minh Diệu, cũng phải, khách nhân lên 1309 có ít người đều là lôi thôi lếch thếch như thế. chừng là khoa học gia hay nhà thám hiểm nào đó, nhóm người này cũng là biến thái, nhân viên bảo an thầm nghĩ.

      Viết tên giả quyển đăng ký ở lầu , Minh Diệu vào thang máy.

      - Có lầu 13 lại có lầu 14, mê tín của người ngoại quốc ở tại Trung Quốc có tác dụng a, bị hắc ma pháp hại chết…đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      Minh Diệu nhìn số nhảy trong thang máy suy nghĩ.

      chung thang máy là nhân sĩ tinh len lén đánh giá Minh Diệu, hẹn mà giữ khoảng cách với , tựa hồ lo lắng người Minh Diệu có vật gì dơ bẩn dính lên người mình.

      ra thang máy, từ rất xa Minh Diệu nhìn thấy tấm biển sáng ngời: Trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya.

      Hít sâu vài hơi, Minh Diệu tựa hồ hạ quyết tâm lớn, chậm rãi đẩy cánh cửa thủy tinh.

      Gọi là trung tâm nghiên cứu, ra chỉ là gian phòng làm việc cũng lớn lắm. nữ thư ký tràn ngập khí tức thanh xuân ngồi sau quầy, nữ thư ký nhìn thấy Minh Diệu đẩy cửa nhưng do dự muốn tiến vào, thoáng cười thầm, đứng dậy chào hỏi:

      - Minh tiên sinh, tới rồi, tìm chị Ada , chị ấy ở bên trong.

      - Uhm, tự tôi vào được rồi.

      bị phát , Minh Diệu thể làm gì khác hơn là vào trong.

      - Lần này thanh chút nhé, lần trước hù dọa khách nhân bỏ chạy hết đó.

      Nữ thư ký che miệng cười trêu chọc.

      - Đáng bị đòn, trẻ con nên lung tung.

      Gương mặt Minh Diệu chợt đỏ lên, hít sâu hơi gõ cửa phòng làm việc.

      - Come in, please.

      Trong phòng làm việc truyền ra thanh rất dễ nghe của .

      Minh Diệu xoa xoa bàn tay, đẩy cửa vào.

      có mái tóc quăn rám nắng xinh đẹp chuyên tâm dùng kính hiển vi xem xét viên đá cũ kỹ, đôi chân thon dài trắng nõn bên dưới lớp quần màu đen làm người ta mơ màng. khom người, bờ mông tròn trịa lộ ra càng thêm mê người, Minh Diệu chợt cảm thấy trong miệng mình có chút khô nóng.

      - Chị Ada, tôi có việc tìm chị hỗ trợ.

      Minh Diệu nhàng câu, bản thân cũng cảm thấy ngữ điệu của mình có chút kỳ quái.

      - A…tiểu Minh rốt cục tới rồi, tôi chờ suốt buổi trưa đó.

      Nghe được thanh của Minh Diệu, cao hứng đặt viên đá xuống xoay người lao đến.

      - A, đừng…

      Minh Diệu còn chưa kịp xong, nhảy dựng lên ôm lấy đầu của , ghì xuống bộ ngực cao vút mềm mại của mình.

      - Ngô, khổ quá…thở nổi nữa rồi…

      Minh Diệu cảm giác trước mắt trắng xóa, tựa hồ có thiên sứ vẫy tay với .

      - phải là đầu trâu mặt ngựa sao, tại sao lại gặp thiên sứ a!

      Minh Diệu xuất ảo giác tử vong nhiều lần, đầu óc có chút hiểu .

      - A, cậu quá hư hỏng, lâu như vậy cũng đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ rất nhớ cậu đó, điện thoại cho cậu chưa được hai câu gác máy mất rồi, là vô tình!

      vừa dùng giọng làm nũng chuyện, vừa ghì đầu Minh Diệu vào ngực mình.

      - Ngô…buông ra…buông…

      Minh Diệu dùng hết khí lực toàn thân vất vả tránh được vòng ôm của , thở hổn hển hô hấp khí thanh tân.

      - Còn sống tốt.

      Minh Diệu hô hấp lại đầy đủ dưỡng khí, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, sinh mạng tràn đầy tốt đẹp.

      - Chị…ân…đừng khóc nha…

      Minh Diệu mở mắt, lập tức liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt.

      - Wow…tiểu Minh thích tỷ tỷ, tỷ tỷ đau lòng a…

      gục lên bàn gào khóc.

      - Hô…

      Minh Diệu cảm giác đầu mình có chút lớn.

      - Làm sao chị biết tôi sắp tới?

      - A, đương nhiên rồi, chị cùng tiểu Minh tâm linh tương thông nha.

      đứng lên ôm cổ Minh Diệu, cười hì hì, mặt vẫn còn nước mắt.




      - Ngồi xuống ngồi xuống…

      Minh Diệu phí sức đẩy ngồi xuống ghế, xoay người ngồi đối diện bàn, vì an toàn còn kéo chiếc ghế dịch ra sau chút. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

      - Chị biết tôi tới sao?

      Minh Diệu thấy vểnh đôi môi nhắn, vội vàng chuyển đề tài.

      - Đương nhiên rồi, người Trung Quốc các cậu có phương pháp của người Trung Quốc, người Châu Âu chúng tôi có phương pháp của người Châu Âu, chỉ riêng các cậu có thể tính toán được trước tương lai thôi.

      hỗn huyết tên Ada lên vẻ mặt đắc ý khó thể che giấu.

      - Chuyện xem bói này tôi quen.

      Minh Diệu châm điếu thuốc, cảm thụ hương vị tuyệt vời của điếu thuốc đầu tiên sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

      - cần gấp gáp, em…trai…à…

      Ada đứng lên, tay chống lên bàn cúi người nhìn Minh Diệu, chiếc nút áo thứ ba biết mở ra khi nào, mảnh tuyết trắng ra ngay trước mắt , bộ ngực đầy đặn chút an phận tựa hồ tùy lúc đều có thể nhảy ra, Minh Diệu liền cảm giác lỗ mũi có chút phát nóng.

      - Ngô…ngồi xuống ngồi xuống…

      Minh Diệu sờ sờ lỗ mũi, hoàn hảo, máu mũi còn chưa chảy ra.

      - Trung tâm nghiên cứu văn hóa Maya, tấm bảng sao dùng loại tảng đá thiên nhiên mà lại dùng thủy tinh tạo thành?

      - Bởi vì tôi thích thôi, tảng đá sao đẹp bằng thủy tinh chứ.

      Ada dùng tay vuốt đầu, đôi mắt xanh thẳm kiều mỵ mập mờ đánh giá Minh Diệu.

      - Ân…lần này tới tìm chị có chuyện trọng yếu muốn hỏi thăm chút.

      Minh Diệu bị nhìn tới mức cả người cảm thấy được tự nhiên.

      - Chuyện gì vậy, bất cứ chuyện gì chị cũng có thể cho tiểu Minh, bao gồm những bộ vị…mẫn…cảm thân thể của chị a…

      Ada tiếp tục dụ hoặc Minh Diệu, theo nàng xem ra, trêu chọc loại đàn ông có sắc tâm như có sắc đảm như là niềm vui thú lớn nhất trong đời nàng.

      - A..hừ, là về hắc ma pháp.

      Minh Diệu đem chuyện của nữ thi kể lại cho Ada nghe qua.

      Nghe được hắc ma pháp, vẻ mặt Ada liền trở nên nghiêm túc.

      - Điều này sao có thể, cho dù ở Châu Âu hắc ma pháp cũng là pháp thuật bị cấm kỵ, ủy ban tối cao đối với ma pháp sư tu luyện hắc ma pháp khống chế vô cùng nghiêm mật, thể nào chạy tới Trung Quốc. Cho dù tới Trung Quốc ma pháp sư dùng thân thể mình lại đại giá để tu luyện hắc ma pháp cũng nhàm chán tới mức hại chết bình thường như vậy.

      - Cảm giác của Hoài Tố sai, chị cũng biết mà.

      Minh Diệu rất tin tưởng năng lực của Hoài Tố, là đại công chúa thời cuối Tây Hán, ở bên trong nhẫn ngọc suốt hai ngàn năm, kiến thúc của nàng phải vượt xa người thường rất nhiều.

      - Nếu là lời của Hoài Tố hẳn là sai, chuyện này tôi phải báo cáo với ủy ban tối cao chút mới được.

      Ada hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết.

      - Có thể tra xét ra là dùng loại hắc ma pháp gì ?

      Minh Diệu đem tình huống của nữ thi cùng trường miêu tả cho Ada.

      - trần nhà phòng tắm có văn chương sao?

      Ada chỉ cần liếc mắt nhìn văn chương là có thể xác định được tám chín phần mười dùng loại hắc ma pháp gì.

      - có, có gì cả, nếu phải Hoài Tố ngửi được mùi vị kỳ quái, tôi cũng thể phát .

      Minh Diệu khẳng định trần nhà rỗng tuếch.

      - nhiều máu, vặn gãy cổ, kỳ quái, cậu xác định kia chết vào tối hôm qua sao?

      Ada đem tất cả đều mối viết lên trang giấy, cắn bút cau mày suy tư.

      - Hẳn là như vậy, bởi vì tối hôm qua hồn phách của nàng xuất trong phòng ngủ của Tiểu Manh, có gì đúng sao?

      Minh Diệu cảm giác đầu óc có chút loạn.

      - Nhất định phải làm cho ràng thời gian chết của này, như vậy mới có thể xác định rốt cục là dùng hắc ma pháp nào.

      Ada cau mày:

      - Cậu về nhà lúc mấy giờ?

      - Hẳn phải trước 12 h, vốn khoảng 10h là có thể về tới nhà rồi, nhưng đường lại bị con lệ quỷ quấn lấy.

      Minh Diệu nhớ tới đêm đó lòng còn sợ hãi.

      - Nếu như là sau 12h, cũng chính là sau khi cậu tiêu diệt oan hồn của nàng nàng mới chết, như vậy có thể chứng minh được suy đoán của tôi.

      Ada đứng lên, mặc áo khoác vào:

      - Tôi và cậu cùng xem thi thể.

      - Chị cảm thấy hẳn là gì?

      Minh Diệu cảm giác lần này tới đúng chỗ, mặc dù thiếu chút nữa bị ngộp chết, nhưng rốt cục lại có đầu mối mới.

      - Khống Hồn Thuật, cách khác lúc cậu tiêu diệt oan hồn của nàng nàng còn chưa chết, hồn phách của này ràng bị cưỡng bách rời khỏi thân thể.

      Ada kéo cửa phòng làm việc.

      - Susan, có thể tan việc rồi, tôi ra ngoài trở lại.

      Nữ thư ký nghe có thể sớm tan việc, liền cao hứng thu dọn rời .

      - cùng sao, tự tôi được rồi mà.

      Minh Diệu hiển nhiên muốn cho Ada cơ hội hành hạ .

      - Dĩ nhiên.

      Ada giảo hoạt cười cười:

      - thế nào tôi cũng có giấy phép làm Khu Ma Sư, hơn nữa kiện Hắc Ma Thuật Châu Âu, tra xét ủy ban tối cao thu lại giấy phép của tôi rồi hủy mất.

      Minh Diệu thở dài hơi.

      - Ở đường có thể đừng thân mật quá hay đây?

      - thể.

      Ada kéo cánh tay trái Minh Diệu ôm chặt, cánh tay truyền tới đoàn mềm mại mà co dãn làm Minh Diệu có chút choáng váng đầu óc.

      Nếu vứt xong, xin trời phù hộ đừng để cho người quen nhìn thấy . Minh Diệu van xin các vị Phật tổ Bồ Tát mà quen biết, sau đó cùng Ada ra khỏi phòng làm việc.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Công viên bóng người








      - Xông lên, tới căn tin.

      Diệp Tiểu Manh chỉ cần đến giờ ăn tràn đầy lực lượng. Đối với nàng mà ngồi trong căn tin chật chội đông đúc chém giết thức ăn so sánh với ngồi yên trong phòng học nghe giảng bài cảm giác thành tựu hơn rất nhiều.

      - Trình Tú, muốn ăn gì tôi giúp mua.

      Nhìn căn tin người người tấp nập, người bình thường cảm thấy nhức đầu, Diệp Tiểu Manh ngược lại có chút nhiệt huyết sôi trào.

      - Tôi ăn.

      gương mặt có chút tái nhợt của Trình Tú lộ ra vẻ mặt chán ghét, chỉ thoáng qua rồi biến mất. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

      - Tôi đói bụng, ăn .

      Trình Tú tựa hồ đối với việc rủ rê Diệp Tiểu Manh ra ngoài trường ăn cơm thất bại nên có chút khó chịu.

      - Sắc mặt của tốt lắm, ăn chút cơm sao được, được, chờ chút, tôi mua cho .

      Diệp Tiểu Manh đợi Trình Tú phản đối, liền dùng cỗ sức lực khí thế chưa từng có xông vào chỗ bán cơm.

      - Sư phụ sư phụ, hai phần cơm, nhiều chút, thịt nhiều chút.

      Thân thể có chút mỏng manh của Diệp Tiểu Manh biết từ nơi nào bộc phát ra lực lượng, gạt mở nhiều nam sinh khỏe mạnh hơn nàng vọt tới ngay cửa sổ bán cơm.

      - Mỗi lần tới mua cơm đều muốn chiếm tiện nghi nha!

      Người bán cơm là trung niên khoảng bốn mươi tuổi mập mạp, chậm rãi chuyện.

      - Cho nè!

      Mỗi lần vị sư phụ này cũng chiếu cố Diệp Tiểu Manh, vóc người xinh đẹp làm gì cũng có ưu thế.

      - Ha ha, tạ ơn sư phụ.

      Chỉ cần có thể chiếm được tiện nghi vô luận là chuyện lớn hay Diệp Tiểu Manh cũng rất vui vẻ, hưng phấn bừng bừng bưng cơm từ trong đám người chen chúc ra ngoài.

      - công bình, vì sao của nàng lại nhiều hơn của tôi vậy?

      nam sinh đeo kính nhìn vị đầu bếp trọng nữ khinh nam rất cam lòng.

      - Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, khi nào cậu mặc váy tôi lấy nhiều cho cậu.

      Vị sư phụ liếc nam sinh .

      Diệp Tiểu Manh bưng hai phần cơm quay trở ra vị trí cũ, lại biết Trình Tú nơi nào.

      - Kỳ quái, Trình Tú đâu?

      Diệp Tiểu Manh quan sát chung quanh, vẻ mặt tái nhợt ngơ ngẩn của bạn thân hôm nay làm cho nàng rất lo lắng.

      - A, ở đằng kia.

      Bên ngoài căn tin ngay góc, từ rất xa Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Trình Tú chuyện với người đàn ông, tâm tình còn rất kích động, tàng cây che lại mặt mũi của người đàn ông kia.

      - Là bị người khi dễ hay sao, hay là gây cãi với bạn trai, nhìn quần áo giống là học sinh nha!

      Diệp Tiểu Manh có chút chắc chắn, quyết định lặng lẽ lén qua nghe lén.

      - làm trở ngại tôi, bắt đầu từ bây giờ tránh xa phạm vi tầm mắt của tôi , nếu tôi khách khí.

      Thanh lãnh khốc của người đàn ông từ rất xa truyền đến, có chút quen thuộc.

      - tốt, có người muốn khi dễ Trình Tú, mình phải hỗ trợ.

      Diệp Tiểu Manh rất đủ nghĩa khí, lập tức từ góc tường nhảy ra ngoài.

      - Uy, làm gì muốn khi dễ Trình Tú, đàn ông khi dễ đàn bà có biết xấu hổ …A, thầy Lưu!

      Thầy Lưu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhảy ra ngoài, dùng tay đẩy gọng kính viền vàng, gì xoay người rời .

      - Trình Tú, sao chứ?

      Diệp Tiểu Manh lo lắng bạn bị khi dễ òa khóc lên.

      - A… có chuyện gì, thôi.

      Trình Tú tựa hồ cũng muốn nhiều lời, xoay người rời .

      - Thế nào lại là đây, vậy có quan hệ gì với Trình Tú?

      Diệp Tiểu Manh nhìn bóng lưng thầy Lưu xa thầm suy tư, nhưng nhìn thấy được bạn thân nắm chặt bàn tay.

      - Ăn nhanh , sắc mặt tốt, nhất định phải ăn nhiều chút.

      Diệp Tiểu Manh cũng muốn dò hỏi quá nhiều chuyện riêng tư của bạn, nàng biết mỗi người đều có chuyện bí mật muốn nhiều người biết, nếu như có thể , Trình Tú nhất định cho nàng biết.

      - Ân, tôi ăn vô, ăn .

      Trình Tú nhìn thức ăn trước mặt, có chút chán ghét.

      Diệp Tiểu Manh cho là bạn quen thức ăn trong căn tin, cũng phải, gia đình Trình Tú khá giàu có, bình thường cũng tới căn tin ăn cơm, thường ra ngoài quán ăn bên ngoài.

      - Được rồi, chút tôi cùng ra ngoài ăn vậy.

      - cần, hôm nay tôi ăn vô, ăn , tôi ngồi với .

      Hôm nay Trình Tú tựa hồ kiên trì ăn cơm trưa.

      Nếu khuyên được coi như xong, tự mình ăn thôi. Diệp Tiểu Manh là có nhiều tâm tư, bắt đầu ăn ngấu nghiến chút hình dáng thục nữ.

      - Sau khi tan học với tôi tới công viên chút .

      Trình Tú đề nghị.

      - Ngô… được, thầy Vương muốn tôi tới phòng giáo viên gặp thầy, nếu chờ tôi chút vậy.

      Diệp Tiểu Manh gặm cục xương, ậm ừ trả lời.

      Trình Tú tựa hồ có chút nhịn được, cau mày.

      Nghĩ lát, Trình Tú tựa hồ nghĩ ra điều gì.

      - Được rồi, tan học tôi chờ ở công viên.





      Chương trình học nhàm chán làm Diệp Tiểu Manh có chút tinh thần, cũng may kết thúc tiết học còn có Trình Tú đến tìm nàng chuyện phiếm. Mặc dù khi Trình Tú tìm nàng chuyện ngược lại chính là nàng nhiều hơn, Trình Tú chẳng qua chỉ ậm ừ vài tiếng, có chút bất an. Diệp Tiểu Manh cũng để trong lòng, cảm thấy là do nguyên nhân tình thần bạn thân được tốt.

      Tan học, Diệp Tiểu Manh vừa nghĩ phải đến phòng giáo viên nghe giáo huấn liền cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng nàng có biện pháp, đưa đầu đao rụt đầu cũng đao, sớm chút để nghe giáo huấn cũng sớm kết thúc, sau đó còn gặp Trình Tú, nghĩ tới đây Diệp Tiểu Manh liền kiên trì về phòng giáo viên.

      tại chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên, các học sinh trung học đệ nhị cấp giống như đàn ngựa hoang xổng chuồng tuôn ra cửa trường, tất cả đều có những sinh hoạt phong phú sau khi tan học, tiệm, dạo phố, ước hẹn. Bên trong giáo học lâu tầng ba vắng ngắt, chỉ có tiếng vọng từ bước chân của Diệp Tiểu Manh.

      Rẽ qua hành lang chính là phòng giáo viên, Diệp Tiểu Manh còn tập trung suy nghĩ lát làm sao an ủi bạn, vừa chuyển qua khúc quanh, thân ảnh làm nàng hoảng sợ kêu to tiếng.

      - A…thầy Lưu, có…có chuyện gì ?

      Diệp Tiểu Manh bởi vì kiện xảy ra lúc trưa, trong lòng càng thêm đề phòng thầy Lưu.

      - có chuyện gì, tan học nên sớm về nhà .

      Thầy Lưu tựa hồ quên mất chuyện lúc trưa.

      - Nga, tôi đến phòng giáo viên xong về nhà.

      Diệp Tiểu Manh cũng muốn nhiều lời, chỉ muốn né tránh người đàn ông làm cho nàng luôn có cảm giác sợ hãi này.

      - Đúng rồi!

      Thầy Lưu đột nhiên gọi lại Diệp Tiểu Manh.

      - là bạn của Trình Tú sao? hiểu về ấy ?

      - Ân?

      Câu hỏi đột nhiên làm Diệp Tiểu Manh thoáng sững sờ.

      - Bỏ , có chuyện gì, gặp giáo viên xong sớm về nhà , trời sắp tối rồi đó.

      Thầy Lưu lưu lại câu đầu đuôi liền xoay người rời , lưu lại mình Diệp Tiểu Manh đứng nơi đó sững sờ.

      Từ trong phòng giáo viên ra ngoài, trời mờ tối, thầy dạy văn đúng là có dấu hiệu tiền mãn kinh, giáo huấn nàng suốt hơn hai giờ mới bằng lòng trả lại di động cho nàng.

      - A, tử lão đầu, mắng mình thời gian dài như vậy, xong đời, Trình Tú chắc rời mất rồi.

      Đem di động còn chưa kịp nhìn kỹ bỏ vào trong cặp sách, Diệp Tiểu Manh liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa trường.

      Hẹn gặp mặt Trình Tú tại công viên cách trường học xa, vừa rẽ sang đường dốc đến, khí hậu giữa sườn núi vô cùng thanh tân, nhưng bởi vì có chút vắng vẻ cho nên vào mùa hè chỉ có cư dân ở gần bên sau khi ăn xong cơm tối đến nơi này dạo, hoặc thỉnh thoảng có những cặp tình lữ tìm những địa phương thanh tịnh trò chuyện mới đến đây.

      - Hô hô…Trình Tú bỏ về mình chứ…

      Diệp Tiểu Manh vội vàng tìm kiếm bạn, hề chú ý hôm nay bên trong công viên bóng người.

      Sắc trời tối, bên trong công viên lớn chỉ có tiếng gió thổi qua tàng cây tạo thành thành xào xạc, gió thu lướt qua, Diệp Tiểu Manh cảm thấy có chút lạnh lẽo, còn có chút sợ hãi.

      - Đúng rồi, gọi điện cho Trình Tú.

      Diệp Tiểu Manh lấy ra di động trong cặp sách, muốn gọi điện cho bạn hỏi thăm vị trí.

      - Hì hì, rốt cục tới, tôi chờ lâu.

      Thanh Trình Tú đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Tiểu Manh làm nàng hoảng sợ nhảy dựng.

      - A, làm tôi sợ muốn chết, đáng ghét.

      Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ lồng ngực mình:

      - Chờ lâu lắm phải ?

      Diệp Tiểu Manh có chút lạnh lẽo định ôm thân thể bạn tìm kiếm chút ấm áp,

      Trình Tú bước sang bên phải bước, tránh né tay Diệp Tiểu Manh.

      - lâu lắm, bằng tôi cũng có thời gian đem nơi này dọn dẹp thanh tịnh.

      Ánh đèn công viên tựa hồ như muốn hỏng mất, liên tục nhấp nháy, chiếu lên gương mặt Trình Tú chợt lóe chợt lóe, làm người ta nhìn qua có chút thấy .

      - Tại sao vậy, giận tôi ư, xin lỗi, thầy Vương dài dòng lắm.

      Diệp Tiểu Manh thấy bạn tránh né mình, cho rằng nàng chờ mình lâu quá nên tức giận, vì thế bước tới thêm vài bước xin lỗi bạn.

      - xin lỗi nha…Ân, Trình Tú, mặt của sao vậy…

      Vừa đến gần mấy bước Diệp Tiểu Manh đột nhiên thấy gương mặt bạn có gì đó đúng, tựa hồ mặt lên những dấu chấm đen tràn đầy.

      - Ân? Chuyện gì?

      Trình Tú dùng tay sờ soạng lên mặt mình.

      - A, thứ phẩm là luôn có bộ dạng này, được bao lâu thay đổi, cần khẩn trương đâu.

      Trình Tú ngẩng đầu, đôi mắt quỷ dị ngó chừng Diệp Tiểu Manh, giống như thưởng thức món đồ chơi hài lòng.

      - Có thân thể của , tôi có thể ở lại sinh hoạt tại nơi này rồi, có ai có thể tìm được tôi, ha ha ha…

      Trình Tú lớn tiếng cười, tiếng cười có cảm giác như móng tay rạch lên bảng đen, làm Diệp Tiểu Manh khỏi nổi da gà.

      - là ai, phải Trình Tú. đem Trình Tú đâu?

      Diệp Tiểu Manh từ từng gặp qua rất nhiều thứ kỳ quái, so với sợ hãi ngược lại nàng càng thêm lo lắng cho an nguy của bạn mình.

      - Trình Tú sao? Tôi chính là Trình Tú mà muốn tìm a, nhận ra tôi sao, cần gấp gáp, rất nhanh ở chung chỗ với Trình Tú, cùng nhau vui vẻ ở lại trong bình phụng bồi tôi, xem tôi dùng thân thể của hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về , mặc dù ta ra cũng nhận ra , đến đây

      Trình Tú cười nhìn Diệp Tiểu Manh ngoắc ngoắc ngón tay, móng tay màu đen phiếm lên lam quang, Diệp Tiểu Manh cảm giác thế giới trước mắt đột nhiên tối đen…

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Vĩnh Sinh ma pháp

      Nguồn: vipvanda








      Trong phòng để xác, Ada từ trong ba lô tùy thân lấy ra bốn bình thủy tinh .

      - Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?

      Minh Diệu cảm thấy khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.

      - Phụ nữ bình thường chắc bao giờ mang theo bên người cái đuôi thằn lằn, lông nhện, nước dãi của chuột… dạo phố ? Cậu nghĩ như vậy đúng ?

      Ada quả nhiên phải phụ nữ bình thường, nàng tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Minh Diệu, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.

      - có, có, tôi tuyệt đối có nghĩ như vậy.

      Minh Diệu vội vàng phủ nhận.

      - Cậu nhất định nghĩ như vậy.

      Nước mắt Ada giống như lập tức chảy xuống.

      Minh Diệu thở dài hơi, đối với kiểu biểu diễn này của Ada vô cùng nhức đầu.

      - Đừng nên náo loạn nữa, đây là cục cảnh sát, chị Từ Mẫn nhìn đây.

      Từ Mẫn lui ra sau nhanh, biết do đồ vật Ada lấy ra làm nàng buồn nôn hay muốn bệnh ngu ngốc của Ada lây nhiễm tới mình.

      - Đây phải là rất bình thường thôi.

      Ada trong nháy mắt liền thu hồi nước mắt, dù là diễn viên đoạt Oscar cũng khỏi bội phục nàng biểu diễn tự nhiên:

      - Cậu còn phải mỗi ngày đều mang theo xấp giấy vệ sinh khắp nơi sao.

      - Đó gọi là trương phù…

      Minh Diệu vốn định phản đối, cẩn thận nghĩ lại đành lên tiếng, chính quan trọng hơn.

      Ada thấy mình lấy được thắng lợi, đắc ý mân mê đồ vật trong bình.

      - Chị Từ Mẫn, có thể hỗ trợ đừng cho người khác vào đây được ?
      -
      - Chuyện kế tiếp có chút hợp với cuộc sống của người bình thường, Minh Diệu muốn để Từ Mẫn bị lôi cuốn vào kiện linh dị.

      - Đừng làm rối loạn nơi này.

      Hiển nhiên Từ Mẫn cũng muốn dính dấp vào những chuyện như vậy, dù sao những phương pháp này hợp với những gì nàng từng được giáo dục, rất dễ dàng làm người ta thể phân biệt được đâu mới là thực tế.

      - Tôi chờ ngoài cửa, nhanh chút.

      Từ Mẫn ra khỏi phòng.

      - Giúp tôi đem thi thể đặt xuống mặt đất.

      Ada chuyên tâm pha trộn đống vật phẩm kỳ quái hỗn hợp, cụ thể bên trong có những thứ gì cũng chỉ có nàng biết được.

      - Chúng ta bắt đầu . xem chương mới tại tunghoanh(.)com

      Minh Diệu hít sâu hơi.

      - Hy vọng có tin tức tốt.

      Ada dùng muối rải vòng tròn mặt đất, đem nữ thi vây quanh chính giữa.

      - Cậu tới đem những thứ này bôi lên trán, ngực cùng rốn của thi thể, phải bôi đều.

      hộp phấn bột hỗn hợp đưa tới trước mắt Minh Diệu, bốc lên mùi hôi khó ngửi.

      - A, tôi chán ghét loại mùi vị này, vì sao chị tự làm cho xong .

      Minh Diệu rất hài lòng với công việc Ada phân phó.

      - Rất đơn giản.

      Ada lui ra sau bước:

      - Bởi vì tôi cũng thích mùi vị này.

      Minh Diệu bất đắc dĩ dựa theo chỉ thị của Ada đem chất bột hỗn hợp bôi lên thân thể của nữ thi.

      - Bây giờ tôi cần máu của cậu.

      Ada lấy ra cây phấn viết.

      - Bôi lên đây.

      - Tại sao lấy của chị?

      Minh Diệu vẫn nhớ canh cánh chuyện vừa rồi.

      - Bởi vì cậu là đàn ông, hơn nữa thể chất của cậu gần gũi với tử linh, dùng máu của cậu có hiệu quả tốt hơn.

      Ada đem phấn viết đưa tới trước mặt Minh Diệu, cho phép cự tuyệt.

      - vào, nhiều chút.

      - Ô ô ngô ngô…

      Minh Diệu ngậm ngón tay vừa cắn vỡ:

      - Cần thêm nhanh chút.

      - cần nữa, mua bịch bỏng ngô bắt đầu xem biểu diễn .

      Ada dùng phấn viết vẽ ra những văn tự khắp bốn phía thân thể nữ thi mà Minh Diệu hoàn toàn xem hiểu.

      Minh Diệu hoàn toàn biết gì về Hắc Ma Thuật Châu Âu, chỉ có thể đứng bên nhìn xem, có chút cảm thấy gấp gáp.

      Ada đứng bên ngoài vòng tròn do muối rắc quanh, tay phải vươn về phía trước, năm ngón tay mở ra, trong miệng lầm bầm những từ ngữ mà Minh Diệu nghe hiểu.

      Nữ thi mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ có vật gì đó muốn chui ra khỏi thân thể, tứ chi ngừng giãy dụa mặt đất.

      đạo quang mang đỏ như máu từ giữa trung vẽ ra đạo văn chương, Minh Diệu cùng Ada đều quan sát đồ án kỳ quái kia.

      - Rất khó giải quyết sao?

      Minh Diệu nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của Ada cau chặt lại.

      - Đây tuyệt đối phải hắc ma pháp sư bình thường có thể làm được.

      Ada cắn móng tay suy tư.

      - Quân vương của bóng tối, người đưa đò cho vong linh, lực lượng ma quỷ, có thể vẽ ra loại văn chương này tuyệt đối phải là người vô danh.

      - Có ý tứ gì?

      - Khống chế tuyệt đối, dẫn dắt linh hồn, ban cho lực lượng của bóng tối. Mục đích của người này chỉ đơn thuần muốn giết chết Diệp Tiểu Manh. mạnh mẽ đem linh hồn của này biến thành vong linh, đem lực lượng bóng tối ban cho nữ vong linh này, khiến cho nó tiến vào phòng của Diệp Tiểu Manh, hút rụng linh hồn của nàng.

      - Ý của chị là muốn linh hồn của Tiểu Manh sao?

      - , linh hồn bị nữ vong linh này mang , trở thành vong linh lực lượng. Vậy mục đích của rốt cục là gì?

      Ada nghĩ mãi hiểu.




      Tôi biết, cần thân thể có linh hồn.

      Minh Diệu có chút nổi giận, đáp ứng cha mẹ của Tiểu Manh phải chiếu cố cho nàng tốt, bây giờ lại có người muốn xúc phạm tới Tiểu Manh.

      - Tại sao?

      Ada gặp Tiểu Manh vài lần, cũng có cảm giác được Tiểu Manh có điều gì khác với những khác.

      - Bởi vì dòng máu trong cơ thể Tiểu Manh.

      - Máu? Chẳng lẽ Diệp Tiểu Manh phải là nhân loại?

      - Xin chị chuyện, nên ra chuyện này.

      Vẻ mặt Minh Diệu trở nên nghiêm túc.

      - Được rồi, xem như cậu thiếu tôi nhân tình, việc báo cáo tôi nghĩ biện pháp.

      Diệp Tiểu Manh là ác ma chuyển sinh làm Ada kinh hãi.

      - Còn có chuyện tôi rất để ý.

      Minh Diệu đem chuyện Mê Hồn Phù có dính máu bẩn của Trình Tú với Ada.

      - Cậu chuyện này làm cho tôi nhớ lại người.

      Vẻ mặt Ada có chút kinh hoảng:

      - Cậu có nghe qua cái tên Merlin chưa?

      - Nghe qua, tựa hồ là người rất nổi danh, nhất thời nhớ nổi là ai.

      Minh Diệu lắc đầu.

      - Đúng vậy, là người rất nổi danh, hoặc là có thể người từng rất nổi danh.

      Ada mở ra túi xách tùy thân:

      - Merlin từng là ma pháp sư rất nổi danh, là bạn thân của vua Arthur. Theo truyền thuyết chính do Merlin chỉ dẫn vua Arthur chiếm được thanh kiếm trong đá, cũng thống trị nước . Merlin là do Đại Địa Chi Mẫu cùng ma quỷ Incubus sinh ra trong giấc mộng, Satan từng có kế hoạch để Merlin trở thành lực lượng của cái ác địa cầu, dùng đối kháng lực lượng cái thiện của Jesus Christ. Nhưng sau khi Merlin ra đời, lập tức đón nhận tẩy lễ, bắt đầu thời kỳ sinh mệnh tốt đẹp, nhưng vẫn có được năng lực biết trước tương lai cùng pháp thuật. mê muội bà đồng sư tên gọi Winnie, còn cho bà ta biết mình có được lực lượng thần kỳ. Khi biết được nhược điểm của Merlin, Winnie liền sử dụng ma pháp đối với , đem vĩnh viễn nhốt bên trong gốc cây. Winnie lợi dụng Merlin giúp bà ta tìm kiếm phương pháp bất tử trường sinh, mà Merlin cũng tìm được, chiếm cứ thân thể trẻ trung của Winnie rời khỏi gốc cây kia, sau đó biến mất thế giới này. Mấy năm trước ở tại Bỉ có đôi vợ chồng phát hiên con của họ đem toàn bộ tiền trong ngân hàng chuyển cho người quen biết, chuyển tiền xong liền chết , mà số tiền kia chẳng biết đâu, đây là do đôi vợ chồng ủy thác cho tôi triệu hoán linh hồn bé mà tìm kiếm chân tướng, nhưng tôi lại cách nào tìm được linh hồn của bé kia tại Minh giới.

      - như vậy trong người Merlin chảy dòng máu bị làm bẩn, cho nên cần có thân thể của Tiểu Manh. Còn điều tôi biết , nếu như Trình Tú chính là Merlin, như vậy có rất nhiều thời gian để làm chuyện này, dù sao ở nhà chúng tôi ba tháng rồi.

      Minh Diệu cảm thấy tình dần tìm được chân tướng.

      - Chỉ có thân thể thích hợp còn chưa đủ, còn cần ở thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp sử dụng chú pháp đặc thù, phải lúc nào cũng có thể thực .

      - Thời gian cùng địa điểm thích hợp là sao?

      Minh Diệu có chút giải thích được.

      - Ở thời điểm dương giao thế trong cuộc sống, ở trong bóng tối, bóng người, cầu xin Tà Thần ban ân.

      - Ngày 14 tháng 7, Quỷ Môn mở ra, hồn vô chủ phủ cũng chạy tới dương gian, khắp nơi tìm thức ăn. Đến 15 tháng 7 cũng chính là ngày hôm nay cánh cửa địa ngục đóng lại. Merlin kịp chờ đợi mà muốn lập tức động thủ, chúng ta phải nhanh tìm Tiểu Manh mới được.

      Minh Diệu gọi di động cho Tiểu Manh, nhưng điện thoại vẫn bị khóa máy, thời gian này hẳn là tan học.

      Minh Diệu thò tay tìm kiếm trong túi:

      - Hỏng bét, tôi bỏ quên Tầm Nhân Phù trong phòng làm việc rồi.

      - Để tôi làm cho, người cậu có vật gì Diệp Tiểu Manh từng dùng qua hay ?

      Ada lấy ra cây gậy thủy tinh, cùng chiếc cốc nho .

      - Tôi tìm xem , chỉ cần là đồ vật Tiểu Manh từng tiếp xúc qua là được sao?

      Minh Diệu lật ngược quần áo tìm đồ vật mà mình cần dùng.

      - Đều có thể, chỉ cần là đồ vật từng tiếp xúc trong mấy ngày gần đây đều được.

      - Chị quay sang chỗ khác .

      Sắc mặt Minh Diệu có chút đỏ hồng.

      Ada đối với phản ứng của Minh Diệu có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại, nghe được phía sau truyền ra thanh cởi đồ.

      - Dùng cái này được ?

      Minh Diệu đưa cho Ada chiếc quần lót, mông còn thêu chú gấu mèo.

      - Quần lót cũng do Tiểu Manh giặt giúp tôi, mới giặt hôm trước thôi…

      Ada lộ ra bộ dáng “tôi rất khinh bỉ cậu”, tay cầm lấy quần lót.

      Đem quần lót đốt sạch lại bỏ tro tàn vào trong chiếc cốc, Ada từ trong chiếc bình đổ ra ít chất lỏng dinh dính màu trắng.

      - Đây là cái gì?

      Chất lỏng dinh dính làm Minh Diệu cảm thấy buồn nôn.

      - Tinh dịch của ngựa, vô luận là bao xa đều có thể trở lại nhà mình.

      Ada đem cây gậy thủy tinh đặt vào giữa, thời gian trôi qua cây gậy liền phát ra hồng quang nhàn nhạt.

      - Đến đây , chúng ta tìm tình trong lòng cậu.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Căn hầm bỏ hoang


      Nguồn: vipvanda







      Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút giá lạnh, nhất định do ngủ thiếp thấy ác mộng nên đem chăn đá rơi xuống mất rồi!

      Nàng mơ hồ nhớ được mình nhìn thấy ác mộng, trong mộng Trình Tú biến thành quái vật có nanh, nắm lấy mắt cá chân của nàng, nàng liều mạng muốn tránh thoát nhưng khí lực của quái vật lớn đến kinh người.

      - Khát nước quá…Ân?

      Diệp Tiểu Manh muốn ngồi dậy tìm chút nước uống, lại phát tay chân thể nhúc nhích.

      - Quỷ áp giường sao?

      Thân thể cùng đại não tựa hồ mất liên lạc, toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển động đôi mắt.

      - Nơi này…là nơi nào? phải mộng sao?

      Diệp Tiểu Manh đánh giá bốn phía, trong căn phòng tối như mực có thể dùng ánh mắt phân biệt được đồ vật nhiều lắm, nhưng Diệp Tiểu Manh rất khẳng định nơi này tuyệt đối phải phòng mình.

      trần nhà đỉnh đầu, đồ án hình tròn quỷ dị lóe ra ánh sáng màu đỏ, ánh sáng ảm đạm làm cho người ta có cảm giác tâm tình như bị đè nén, Diệp Tiểu Manh cảm giác sau lưng có chút đau nhức, nằm mặt đá thoải mái như nằm nệm giường trong nhà.

      - tỉnh rồi.

      Thanh Trình Tú truyền qua, Diệp Tiểu Manh theo thanh miễn cưỡng có thể thấy được ở phía xa có hai thân ảnh mơ hồ đứng.

      - Xoẹt!

      Trình Tú dùng diêm đốt sáng cây nến màu trắng, dùng tay cầm lấy chậm rãi về hướng Diệp Tiểu Manh. Trong khí tản ra mùi hôi thối, càng lúc càng gần. Diệp Tiểu Manh dần dần thấy gương mặt người bạn thân tróc ra từng miếng thịt, lộ ra mạch máu đỏ tươi cùng xương cốt trắng hếu.

      - Rốt cục là thứ gì vậy…

      Diệp Tiểu Manh có chút sợ hãi, ác quỷ nàng cũng từng thấy qua, nhưng loại quái vật giống như cương thi này nàng lần đầu tiên mới thấy, huống chi đây còn là thân thể của người bạn thân thiết nhất.

      - chỉ cần biết sau này tôi chính là chủ nhân của là được.

      Trình Tú nhìn Diệp Tiểu Manh lộ ra vẻ mỉm cười mà ta cho rằng rất hòa nhã, nhưng lên gương mặt thối rữa lại làm cho người ta dựng đứng tóc gáy.

      - Nhanh thôi, trăng sắp lên rồi.

      Trình Tú có chút hưng phấn.

      - Khó được cơ hội tìm thấy thân thể hoàn mỹ như vậy, so sánh với thế phẩm này mạnh hơn nhiều lắm.

      Da thịt cánh tay Trình Tú bắt đầu từ từ tróc ra, mấy chỗ vết thương mang theo thịt nhão chỉ còn dựa vào lớp da treo lủng lẳng người.

      - Rốt cục làm gì Trình Tú?

      Diệp Tiểu Manh càng thêm lo lắng cho bạn hơn cả chính an nguy của mình.

      - Sao thế, Tiểu Manh, nhận ra tôi sao, tôi chính là Trình Tú đây, ha ha ha ha…

      Trình Tú tựa hồ nghe được chuyện rất buồn cười, lớn tiếng cười lên, căn bản thèm để ý bởi vì cười to mà làn da bung ra rách rưới.

      - Khi tôi vừa mới tới thành phố này liền chú ý tới , và tôi có dòng máu giống như nhau, cho nên tôi nghĩ biện pháp chuyển tới trường học của , cùng trở thành bạn bè. Làm sao, quên chúng ta từng cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ sao? Quên chúng ta từng nhiều lần nửa đêm ở giường chuyện phiếm suốt đêm sao? biết Trình Tú cũng chính là tôi a, ha ha ha ha…

      - Kẻ lừa gạt… ra hết thảy đều là gạt người sao…

      Diệp Tiểu Manh bi thương. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy quỷ hồn, Diệp Tiểu Manh rất ít cơ hội kết giao bạn bè, bởi vì khi nàng với bạn bè về thế giới của nàng, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là người điên nên rời xa nàng. vất vả mới tìm được người bạn có thể thành bí mật với nhau, nhưng bây giờ lại cho nàng biết hết thảy bất quá chỉ là mưu, hết thảy những quá khứ vui vẻ đều là giả dối, toàn bộ đều là giả dối, hết thảy chỉ là mưu bởi vì muốn bắt cóc nàng mà bố trí, Diệp Tiểu Manh nhẫn nhịn để nước mắt chảy xuống.

      - Quái vật, Minh Diệu đến cứu tôi!

      Diệp Tiểu Manh cầu nguyện trong lòng.

      - Minh Diệu mau tới !

      - Minh Diệu? Là thám tử tư có bao nhiêu năng lực đó sao? Ha ha, cho rằng lực lượng của người phàm có thể ngăn cản được tôi sao?

      Trình Tú cũng xem Minh Diệu vào trong mắt.

      - Lần trước cứu được chỉ là vận khí tốt, liều mạng bị tử linh độc khí nhập vào cơ thể vội vàng chạy về, bây giờ còn có thể cử động hay hãy còn là vấn đề.

      Theo ta xem ra, Minh Diệu bất quá chỉ là thám tử tư có chút linh lực mỗi ngày ăn no chờ chết, nhờ vào việc thám tử theo dõi vợ người khác, tìm kiếm thân nhân dùm người khác mà thôi.

      - Vậy sao, vậy chúng ta chờ xem.

      Diệp Tiểu Manh cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa đem chuyện Minh Diệu có lực lượng với Trình Tú.

      - Minh Diệu bị thương sao, sao với mình chứ, có gì nghiêm trọng ?

      Diệp Tiểu Manh bắt đầu có chút lo lắng cho thân thể của Minh Diệu.

      - cần sợ, ánh trăng lập tức lên cao rồi, hồn phách thế gian bắt đầu tụ tập, mang đến cho ta lực lượng, sau này tiếp tục vui vẻ mà sống, đói bụng, rét lạnh, già yếu, có phiền não, chẳng qua thế giới của biến thành cái bình , yên lặng nhìn vào thế giới này, cái thế giới vốn thuộc về .

      - định làm gì tôi?

      Diệp Tiểu Manh bình tĩnh lại. Đầu tiên phải hiểu mục đích của tên quái vật này mới có thể nghĩ ra biện pháp bỏ chạy, nàng thầm nghĩ trong lòng.

      - cần biết, chỉ cần hưởng thụ hết thảy là được.

      Trình Tú hít hơi sâu.

      - Kỳ quái, tại sao còn chưa tụ tập đủ?

      Đột nhiên mặt đất truyền ra chấn động, đồ án trần nhà càng ngày càng trở nên ảm đạm.



      - Là Minh Diệu sao?

      Trong lòng Diệp Tiểu Manh mặc niệm tên Minh Diệu.

      - Mau tới cứu tôi .

      - Ngươi nhìn chút.

      Trình Tú quay đầu lại nhìn bóng đen :

      - Có người phá hư kết giới của ta, thu thập chúng, cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến ta.

      Bóng đen chậm rãi biến mất trong bóng tối.

      - Chị xác định chính là nơi này sao?

      Đối với việc dễ dàng vào căn hầm, Minh Diệu cảm thấy kỳ quái.

      - Chẳng lẽ hề có chút phòng hộ nào sao chứ, pháp thuật này thể bị quấy rầy à?

      - Tôi cũng biết, thế này, khi tiến hành loại nghi thức lớn kia ma pháp sư thiết lập kết giới cường lực phòng ngừa những người khác xâm lấn.

      Ada đem Lục Mang Tinh Ngân Liên vốn định dùng bài trừ kết giới bỏ vào trong túi.

      - Chúng ta cẩn thận chút, có thể có bẫy rập gì đó.

      Minh Diệu lấy ra trương Chiếu Minh Phù, trương phù phát ra ánh sáng chiếu khắp căn hầm, hai người cẩn thận theo phương hướng cây gậy thủy tinh chỉ tới về phía trước.

      Vào thời gian đầu giải phóng, có rất nhiều thành phố cùng núi non xây dựng ít hầm trú , nhưng đến tại phần lớn bị bỏ hoang, vách mọc đầy rong rêu, mặt đất còn ẩm ướt. Thỉnh thoảng có tiếng kêu rin rít của loài chuột, bởi vì hồi vang vọng nghe ràng.

      - Sắp đến rồi!

      Cây gậy thủy tinh trong tay Ada càng ngày càng đỏ lên, là tín hiệu sắp đến gần mục tiêu.

      - Cẩn thận!

      Minh Diệu cảm giác được có điều gì đúng ngay lập tức đẩy mạnh Ada, tự mình nhảy ngược ra sau bước dài.

      - Thịch!

      khối nước bùn khổng lồ từ đỉnh đầu rơi xuống, đập nổi lên đống bọt nước, chính là chỗ đứng vừa rồi của hai người.

      - Ra , ta thấy được ngươi.

      Minh Diệu lạnh lùng nhìn vào bóng tối .

      người trung niên mặc âu phục màu vàng từ trong bóng tối chậm rãi ra, Minh Diệu cũng nhìn thấy mặt của .

      - Nguyên lai là ông, bản thân tôi đúng là nhìn sai lầm, nhìn ra được ra người ông cũng có thứ sạch .

      Minh Diệu nhận ra người đàn ông này chính là chồng của người phụ nữ tự sát.

      - Cậu thể nhìn ra đâu.

      Ada đau lòng vuốt vuốt túi xách hiệu LV dính nước.

      - Loại oán linh này bởi vì bình thường bị ma pháp sư giấu bên trong tiềm thức người khác, dựa vào việc cắn nuốt dục vọng của con người mà sinh hoạt, dần dần xóa ý thức của chủ nhân, trước khi thành công rất khó phân biệt ràng.

      Người đàn ông trung niên tựa hồ cũng nghe được bọn họ chuyện, cúi đầu, hai ngón tay khấu chặt chỗ, xương cốt người ngừng vặn vẹo bên dưới lớp quần áo cũng có thể thấy được ràng.

      - làm gì thế?

      Minh Diệu thấp giọng hỏi Ada.

      - Nhân cách giao thế, nhanh, thừa dịp tại giết chết .

      Ada bắt đầu tìm kiếm dụng cụ trong túi xách.

      - Khu Ma Sư Châu Âu các vị dùng đồ quá phiền toái, để cho tôi tới .

      Minh Diệu lấy ra trường phù trong túi quần.

      - Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu quý hợp hóa hỏa, tật!

      đoàn hỏa cầu chiếu sáng cả lối , bắn thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên.

      Người đàn ông tựa hồ vừa thức tỉnh, cong người lên, hai tay đẩy ra trước, giọt nước mặt đất giống như vừa sống lại bay lên giội vào hỏa cầu.

      - Phốc xuy!

      Giống như than cháy đỏ bị ném vào trong ao nước, ngọn lửa bị dập tắt, trong thông đạo tràn ngập hơi nước nóng hực bức người, Minh Diệu cùng Ada có chút khó mở mắt.

      - Quá muộn!

      Người đàn ông mở miệng.

      - Thân thể này hoàn toàn thuộc về ta!

      Minh Diệu cùng Ada lui ra sau hai bước, đề phòng nhìn người đàn ông trước mắt.

      - Ngươi là Sử Ma của Merlin sao? truyện được lấy từ website tung hoanh

      Ada cầm túi xách vòng ra phía sau, thò tay tìm đồ vật bên trong.

      - cần phí công, muốn ám toán ta sao, ta cũng thấy được!

      Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Ada.

      - Diệp Tiểu Manh ở đâu?

      Minh Diệu muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mỗi giây trôi qua Tiểu Manh càng tăng thêm nguy hiểm.

      - Là bé bị bắt đó sao? đáng tiếc, các ngươi thể nhìn thấy nàng, bởi vì các ngươi phải chết tại nơi này.

      Người đàn ông trung niên thè lưỡi liếm đôi môi:

      - Các ngươi qua được, đường này thông.

      - Vậy cũng nhất định, giết chết ngươi là qua được rồi!

      Minh Diệu lấy ra thêm trương phù.

      - Ly hỏa, tật!

      Năm hỏa cầu hướng người trung niên bay , số lượng tuy nhiều nhưng kích thước hơn vừa rồi.

      - Ha ha, cùng chiêu thức có tác dụng sao?

      Người trung niên cười lớn, chỉ vươn tay liền đem hỏa cầu đánh trở về.

      Minh Diệu vội vàng nằm xuống, hỏa cầu bay ngược qua đỉnh đầu .

      - Cùng chiêu thức dùng được sao?

      Minh Diệu bò lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ áo khoác ngoài người:

      - Ta tin, ngươi cũng phải thánh đấu sĩ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :