1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

U linh sơn trang - Tứ Mộc(12c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10:
      Câu Hồ hơi: “Hoằng Nghị thái tử mất sớm, thể chứng kiến Lý Phục lòng cầu an mà cố chấp an phận, về sau rơi vào cục diện thể đào thoát, nhưng Cổ thần y và Đinh sư phụ thấy. Trong nản lòng thoái chí, hai người họ bắt đầu giao du kết bạn với người giang hồ. Mười năm qua, Cổ thần y sau khi tìm được ông, Quách lão gia, liền bắt tay vào xây dựng sơn trang này. Ta đoán, kinh phí khi đó toàn bộ đều do Cổ thần y chi, vì ông ta cần sơn trang này, có lẽ muốn giấu cái gì đó dưới lòng đất, có lẽ dùng sơn trang làm tấm chắn để ngụy trang cho cái gì đó, cụ thể ta biết. Nhưng ta nghĩ, lão gia nếu dẫn chúng ta đến đây, hẳn sẵn sàng để giải thích ràng?”

      Quách Vân Thiên khoanh chân ngồi giường đá, ho khù khụ hai cái, vẻ mặt ung dung bình thản. Ông rằng, thò tay ấn xuống bên của cái khe, chuỗi những tiếng cọ xát vang lên, cái khe phát sinh biến hóa ràng.

      Những lầu các cao cao thấp thấp chầm chậm xuất trong lòng khe, các kiến trúc y đúc Vạn Thọ sơn trang. Đình đài hiên tạ, núi giả hồ nước, cổ thụ và trúc xanh, nước non, xe ngựa, hết thảy đều có mặt, điêu khắc trông cứ như . Dù là bằng đá, nhưng những đường vân cực mặt đường, các đường kẻ của những viên gạch, mái ngói lưu ly hành lang, can lan bằng trúc bên giếng nước, toàn bộ đều vô cùng sống động. Tạ Nhất kìm lòng nổi, đưa ngón tay sờ sờ, ấy thế mà cảm nhận được cảm giác so le dưới mấy ngón tay.

      thán phục: “ tinh xảo, nếu như có thể tặng ta tốt quá.”

      Quách Vân Thiên đẩy đầu ra, thản nhiên : “Vậy là nha đầu chưa nhìn kỹ rồi.”

      Câu Hồ hỏi lại: “Nhìn gì cơ?”

      Quách Vân Thiên vừa nhấn vào cái mấu bằng đá thân cây cổ thụ, tiếng động cực vang lên, bề mặt sơn trang bằng phẳng liền thay đổi, tựa như chiếc đèn bão chao qua chao lại trước mặt Câu Hồ. Hơn mười ô gạch ngay ngắn bắt đầu lõm xuống, vài miếng sắt vọt lên.

      Câu Hồ bỗng thốt ra: “Đây là những nơi đặt dao bầu trong sơn trang.”

      Tầng thứ hai của khe đá vẫn thay đổi.

      Những tảng đá và cây cối bắt đầu di chuyển, phần đáy hạ xuống, ra thông đạo tinh xảo, đồng thời có dòng nước màu xanh biếc chảy vào thông đạo, chạy qua cả những đường hầm quanh co khúc khuỷu trong lòng đất.

      Chứng kiến cảnh này, Câu Hồ vỗ đùi cái đét, thở dài: “Aiz, khi ta sơn trang có mật đạo, thần y Cổ Bão Phác còn lấy cành cây đập đập xuống đất, đông tây gõ gõ đập đập, dắt ta chỗ này chỗ nọ tìm kiếm, ai mà ngờ nút khởi động nằm thân cây cơ chứ? Ông ta diễn kịch đến là tài.”

      Quách Vân Thiên : “Đích thân Viên Mộc làm mà, từng trảng cỏ, con sâu, xác ve sầu đều được bố trí y như , nên ai phát có ảo diệu bên trong là tất nhiên. Tiểu Hồ cũng vậy thôi, đừng tự trách nữa.”

      Câu Hồ nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Nhất lom lom, lạnh lùng hỏi: “ nhìn ra đúng ?”

      Tạ Nhất chỉ cười cười, đáp.

      Câu Hồ hừ tiếng, “Sao thấy được?”

      Tạ Nhất vẫn im thin thít, đưa tay muốn đánh, vội vàng tránh , lúc ấy mới mở miệng : “Theo dõi dấu vết của đám hành thi xong quay về, lúc ấy trời sáng, ta mới nhìn thấy mấy ngọn cây buộc sợi tơ màu trắng, nhưng thấy đầu sợi tơ đâu cả. Ta đoán thân cây hẳn là rỗng ruột, bèn gõ thử, quả nhiên thanh vọng lại đồng nhất. Tuy nhiên, ta thử cả nửa ngày tàng cây mà tìm được cách khởi động cơ quan, lúc sau lại bị tiếng gọi của kéo nơi khác, có cơ hội , mãi đến bây giờ.”

      Câu Hồ hừ tiếng, thèm nhìn Tạ Nhất mà cúi đầu ngắm nghía mô hình thu .

      Dao bầu rành rành, nước biếc tràn vào thông đạo, còn lại là cơ quan trùng điệp. Phía đông của rừng cây, đại môn của sơn trang, cửa ngách, cầu bắc qua hồ sen, ven miệng giếng và nhiều chỗ cùng bị đặt bẫy với những cái tên như Lâm Huyết trì*, Tỏa Tử cốt, Khô Lâu hố đợi con mồi rơi vào bẫy, tầng nối tầng, chỉ có vào mà có ra, khiến người xem khiếp đảm.

      *trì: hồ, cốt: xương, hố: khỏi chú thích hén http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif để trì là “trì” để hợp với “cốt” và “hố” đằng sau thôi @@.

      Những thứ này đều là vật chết, nếu đổi lại là người sống, biết bị giam cầm trong đây thống khổ đến cỡ nào?

      Mặt mày Câu Hồ dần dần trở nên căng thẳng. ngẩng đầu nhìn Quách Vân Thiên, lạnh lùng : “Lão gia cho chúng tôi xem những thứ này, rốt cuộc là với ý đồ gì?”

      Quách Vân Thiên chầm chậm thở dài, : “Ta già, lại sắp chết, chỉ có đứa cháu ngoài kia là yên lòng __”

      Câu Hồ hỏi tới: “ liên quan gì đến chúng tôi?”

      Ánh mắt Quách lão gia rơi, rơi xuống, dừng lại đầu gối, vẻ mệt mỏi lên mặt: “Ta muốn giúp các người trốn thoát. cầu duy nhất là đem theo Quả Tử.”

      Câu Hồ cười lạnh: “Ông cho rằng chúng tôi được sao? Nhất định phải cầu xin ông ư?”

      Quách Vân Thiên thở dài ngớt, : “Tiểu Hồ, ta dù rất có lỗi với người trong thiên hạ, cũng hề có lỗi với cậu. Cậu ngẫm lại , mấy năm nay ta có bạc đãi cậu ?”

      Câu Hồ lành lạnh : “ sao?”

      Quách Vân Thiên cười khổ, vẻ mặt chịu đựng nhẫn, đầu gối hơi run rẩy. Tạ Nhất bất ngờ vươn tay đè chặt hai đầu gối run rẩy của Quách Vân Thiên, với Câu Hồ: “Quách lão gia ổn.”

      Câu Hồ nghi ngờ xốc áo dài của Quách Vân Thiên lên, cách lớp quần trong màu trắng, vẫn thấy hai đùi của ông vừa sưng vừa trong suốt, mơ hồ có màu đỏ thẫm. Đây phải màu của mạch máu, mà là màu đỏ rất quen mắt.

      Quách Vân Thiên hất tay Câu Hồ ra, lấy đầu ngón tay thay đao, hướng về chân mình cắt chút.

      Trong khoảnh khắc, dòng máu màu đen phọt ra, kèm mùi thối nồng nặc. Dòng máu tí tách rơi xuống sàn đá, ấy thế mà trong dòng máu có cái gì vặn vẹo!

      Câu Hồ lắp bắp sợ hãi.

      con trùng dài khoảng nửa thước vọt xuống đất, theo sát sau nó là con thứ hai. Chúng giãy giãy cách quỷ dị, ăn máu đen trông rất gớm ghiếc.

      Quách Vân Thiên ngẩng lên, mặt xám như tro tàn: “Cậu nhận ra chưa? Thi Trùng, cơ thể ta bị nó ăn hết.”

      Câu Hồ : “Trong người ông cũng có? Sao lại như vậy?”

      Quách Vân Thiên : “Tiểu Hồ, Tạ Nhất, hai người từ giếng bơi vào, giờ biết nước do xe ngựa vận chuyển đến dùng vào việc gì đúng ?”

      Câu Hồ hít vào: “E là để Quả Tử dùng.”

      Quách Vân Thiên thở dài, : “Ta thực yên lòng về đứa cháu này, nó là huyết mạch duy nhất của Quách gia, nếu cũng chết ở đây, ta còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nó.”

      Câu Hồ trầm mặc , Quách Vân Thiên chuyển mắt sang nhìn Tạ Nhất, thấy cũng trầm ngâm, ông đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tạ Nhất, khiến Tạ Nhất hoảng đến mức chân tay lóng ngóng.

      “Tạ nương có thể mang Quả Tử theo ? Chỉ cần cho nó phần cơm canh nho cho trẻ con thôi, dám xin lo lắng cho nó cuộc đời sung túc, chỉ mong đời bình an là được.”

      Đôi chân mập mạp của Quách Vân Thiên đứng dậy nổi, Tạ Nhất vươn tay, : “Lão gia mau đứng dậy, đại lễ này cháu nhận nổi đâu.”

      Câu Hồ cản Tạ Nhất, hướng về phía Quách Vân Thiên, : “Lão gia trước tiên kể bí mật của sơn trang .”

      Quách Vân Thiên bất động.

      Tạ Nhất gãi đầu, “Được rồi, cháu đem Quả Tử về tộc, lão gia yên tâm .”

      Quách Vân Thiên mời hai vị tiểu bối cách ra xa, rồi khép chặt đùi, kéo áo dài che nửa mình dưới. Ông ho mãi dứt, mặt mày hơi hồng hào hơn, mái đầu hoa râm dường như cũng tỏa sáng. Câu Hồ và Tạ Nhất đưa mắt cho nhau, đôi môi Câu Hồ khép mở, phát ra thanh, : “Hồi quang phản chiếu.”

      Tạ Nhất sáng tỏ, gật đầu.

      Quách Vân Thiên nhắm mắt trầm tư lúc, rồi mới mở miệng: “Chuyện cũ mà Tiểu Hồ vừa đúng là như vậy. Ba mươi năm trước, Cổ Bão Phác liều chết cứu thái tử phi, thầm chiếu cố người nhà Lý Phục. ngờ Lý Phục an phận thủ thường, để chứng minh lòng với hoàng đế, đuổi Cổ Bão Phác , hiến con trai duy nhất của Cổ Bão Phác cho hoàng đế làm con tin. Để bảo toàn mạng sống cho đứa con trai duy nhất, Cổ Bão Phác đành chủ động quy phục triều đình. Hoàng đế nghe Cổ Bão Phác là ‘Diệu Thủ Thần Y’, bèn miễn tội chết, sai ông ta nghiên cứu chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ. Cổ Bão Phác gửi người nhà đến quan ngoại*, dẫn theo Đinh Pháo mở lò luyện đan nơi thâm sơn cùng cốc. Vì kiểm tra hiệu quả của thuốc, ông ta chộp thôn dân đến thử thuốc, gây ra trận ồn ào. Bấy giờ, triều đình mới biết Cổ Bão Phác luyện phải thuốc kéo dài tuổi thọ mà là độc dược, nổi giận, kéo binh đến bao vây tiêu diệt y lư. Quân đội chưa đến chân núi, Cổ Bão Phác mang theo Đinh Pháo đào tẩu. Hoàng đế bắt Cổ Bão Phác thành, xảo quyệt nhân cơ hội lấy tội liên quan mà tru sát Lý thị và Diệp thị.”

      *Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.

      “Ta vốn là dân du mục ở tái ngoại, bình sinh biết gì về thế . Cổ Bão Phác từ lâu sắp đặt hết thảy, đón cả nhà ta từ tái ngoại về, dùng tiền xây dựng sơn trang này, an bài ta ngụ ở sơn trang xử lý mọi việc trong ngoài. Trong trang có năm mươi miệng ăn vờ như gia quyến của ta, thực chất chính là người giám thị ta mà ông ta phái đến. Hơn nữa, ông ta có ơn với ta, ta thể theo. Hai mươi năm trước, ông ta mời Thông Bách Gia Chi Trường, Tu Mậu tiên sinh, đến, ngầm mai phục vô số cơ quan, chính là vì đề phòng sau này hoàng đế làm khó dễ, luyện binh trong sơn trang, giúp Thiếu chủ phục quốc, giành vương quyền. Khi đó, ông ta ngờ là tiểu chủ nhân vài năm sau bán đứng ông ta.”

      “Sau khi chiếu chỉ đuổi giết của hoàng đế ban ra, Cổ Bão Phác liền dẫn Đinh Pháo bôn ba Tây Tạng, thậm chí còn sang tận nước ngoài tìm tiên. Cùng lúc đó, con trai của Lý Phục, Diệp Trầm Uyên trưởng thành. Dưới phúc của Hoàng Thái hậu, Diệp Trầm Uyên may mắn được theo học các danh sĩ, luyện được thân văn võ toàn tài làm chấn kinh cả vua lẫn dân. Lúc này, hoàng đế lại có tâm diệt trừ Diệp Trầm Uyên. Diệp Trầm Uyên liền tự xin dời , đồng thời, Cổ Bão Phác và Đinh Pháo trở lại Trung Nguyên, bắt tay vào thực kế hoạch.”

      tháng trước, Cổ Bão Phác thả Thi Độc vào nguồn nước, mạo danh ta mời Phương Kim phái Thanh Thành, Tô Nhị phái Đồng Thành đến, ngâm ấm trà ngon, mời hai người này uống. Hai người này là bạn cũ của ta, đương nhiên đề phòng Cổ Bão Phác có mưu giết hại họ. Trong nước có trứng Thi Trùng, sau khi uống vào, tháng sau Thi Trùng phá trứng chui ra, chạy khắp cơ thể, khi phát tác, người trúng thi trùng đau đớn tột cùng. Cổ Bão Phác lại gọi hai đứa gia đinh lên, cho tụi uống, là để tiện ngày sau. Ta ngồi trong phòng, sau tấm bình phong nhìn người này người kia lui tới Quách gia, bụng nghĩ thầm, những người này e là mạng cũng giữ được.”

      “Quả nhiên, Cổ Bão Phác lạnh lẽo với ta rằng: ‘Ông lão, sơn trang này, núi này xây dựng hai mươi năm, Quách gia các người cũng có hai mươi năm êm đẹp rồi. tháng sau, ta muốn gây trận phong ba trong võ lâm, có thể thương tổn đến người Quách gia các ngươi, vì diễn cho giống, năm mươi tư miệng ăn lớn của Quách gia, dù chỉ , cũng đừng mong bước khỏi sơn trang.’ Ta vừa nghe, tim lạnh hơn nửa, : ‘Thần y muốn làm gì, mạng già tôi đây, cần gì phải liên lụy người nhà vô tội của tôi?’ Cổ Bão Phác giọng càng lạnh hơn, đáp: ‘Ba mươi năm trước, thái tử Hoằng Nghị qua đời, mười năm trước, Thiếu chủ Lý Phục tạ thế, ta nơi nương tựa, kết thù sâu đậm với hoàng đế. tại thời cơ đến, ta nhất định phải báo thù. Đừng Quách gia các người, bất kỳ môn phái dù lớn hay trong thiên hạ này đều bị ta hãm hại, ai dám chống đối, ta độc chết cả nhà !’ Nghe khẩu khí của Cổ Bão Phác ta mới biết, hóa ra việc này chỉ đơn giản là dùng thuốc độc sát hại Phương Kim, Tô Nhị, tiêu diệt già trẻ lớn bé của Quách gia, mà mục đích của lão ta cực kỳ lớn, là cả võ lâm Trung Nguyên.”

      “Ta cầu xin Cổ Bão Phác cho ta thuốc giải để cứu người nhà Quách gia, ông ta chỉ cho ta ba viên, ta nhẩm tính trong đầu: tôn nhi, tôn tức, chắt trai Quách Quả và ta, tổng cộng bốn người, liền đoán ông ta muốn khống chế người trong chúng ta để thực kế hoạch của mình. Tôn nhi, tôn tức sau khi biết nội tình, sợ ta khó xử, đêm đó bèn cùng treo cổ tự vẫn, để lại bức huyết thư muốn ta chăm sóc Quách Quả. Ta nhịn đau phát tang, đối ngoại vẫn như cũ, làm bộ bận rộn chuẩn bị thọ bảy mươi, lặng lẽ phái Viên Mộc rời khỏi trang cầu cứu viện, ngờ Viên Mộc cự tuyệt ta.”

      Nghe đến đây, Câu Hồ thở than: “Viên tiên sinh e rằng cũng là người của Cổ Bão Phác.”

      Quách Vân Thiên nặng nề gật đầu, trong khoảnh khắc ấy, như già thêm mười tuổi, vài nếp nhăn lên ở đuôi mắt. Ông tiếp: “Ta đứng ngoài sơn trang nhìn các trang đinh lui lui tới tới, ‘người Quách gia’, cuối cùng nghĩ thông suốt, Vạn Thọ sơn trang to như vậy phải của ta, cả người trong đó cũng thế, chỉ mình Quả Quả, đứa bé con, mới là người thân đích thực của ta. Những trang đinh này cước bộ nhàng khoan thai, làm việc ngừng nghỉ, sợ hãi, có dáng vẻ của hạ nhân. Đến tận lúc ấy ta mới nhận ra, ta chỉ là trong số những quân cờ trong tay Cổ Bão Phác, từ hai mươi năm trước, ông ta sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện – ông ta thả vào sơn trang ba trăm năm mươi thiếu niên, ngày đêm huấn luyện, hai mươi năm sau, bọn chúng đều trở thành tử sĩ. Vì sợ bọn chúng tiết lộ bí mật, ông ta thậm chí còn cho bọn chúng uống ‘Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan’, khiến bọn chúng trở thành người-bị-thuốc mà ra khỏi trang.”

      Câu Hồ kiềm lòng được, hỏi: “Vậy Cổ Bão Phác ở nơi nào?”

      Quách Vân Thiên lắc đầu, tiếp tục ho khan, ho ra vài ngụm máu, Câu Hồ dám hó hé gì nữa, ngậm miệng nghe ông tiếp.

      “Hai ngày trước khi tổ chức yến hội, đệ tử các phái lục tục vào sơn trang, Cổ Bão Phác cũng quay trở lại. Từ danh sách, ông ta lọc ra bốn người – Vương thiếu hiệp, Cơ đạo trưởng, Chu Tiểu Tiểu và cậu, Tiểu Hồ. Ông ta khăng khăng cho các cậu chết, nên ta chỉ đưa nhuyễn hương vào phòng các người, tự mình pha trà, nước dùng để pha là nước sạch, duy có lá trà là động tay động chân thôi.”

      Tạ Nhất nghe vậy, miệng cũng tự động há ra: “Cháu sao?”

      Ý là sao chết.

      Quách Vân Thiên nhìn , thở dài: “ là nửa đường chạy đến, căn bản có tên trong danh sách.”

      Tạ Nhất hạ ngón tay chĩa vào mũi xuống, phùng phùng má.

      Quách Vân Thiên lại ngâm nga: “Tạ nương bình yên vô cũng nhờ túi nước tự đem đến, động vào giọt nước nào ở sơn trang.”

      Tạ Nhất sờ sờ túi nước nơi thắt lưng, gật gù.“Đây là nước suối cháu mang đến từ Ô Y đài, mát lạnh thơm ngon.” Nhận được cái trừng mắt nguýt dài của Câu Hồ, ngượng ngập giải thích: “ ra là bởi vì thúc thúc của cháu cho phép ăn bậy uống bạ bên ngoài, sợ trúng độc.”

      Câu Hồ giễu cợt: “Sẵn tiện, với lão gia nguyên nhân đến muộn luôn ?”

      ám chỉ Tạ Nhất đến muộn là bởi vì… dọc đường “hỗn ăn hỗn uống”, nghĩa là ăn vặt đến quên cả đường lối về, ý quên, nhiệm vụ cần làm luôn ấy. Còn giễu cợt ấm ức là bởi vì: hóa ra con mèo mù này lại vớ phải cá rán , ức thế!

      Tạ Nhất vội vàng : “Tình cờ mà thôi, tình cờ mà thôi, coi là tính toán trước.”

      Tạ Nhất cúi đầu im thin thít, len lén nhìn, phát Câu Hồ vẫn buông tha, vẫn nhìn mình chằm chằm, đành gãi gãi đầu, : “Ta đến chân núi, thấy hai con thỏ đánh nhau, nhất thời tò mò, liền dừng lại xem say sưa…”

      Trong chớp mắt, Câu Hồ xoay qua nhìn Quách lão gia, dịu dàng : “Lão gia, sau đó sao ạ?”

      Quách Vân Thiên lại mở miệng: “Cơ đạo trưởng ra cũng phải là người được ưu tiên tuyển chọn, chẳng qua là vì Đinh Pháo nài nỉ Cổ Bão Phác dữ quá. Lão với Cổ Bão Phác rằng: ‘Lão quỷ y, ngươi muốn ta diễn trò với ngươi, đồ đệ này của ta nhất định phải còn sống. Ta sẵn lòng chịu chết, nó được. Đồ đệ này vừa ngoan lại nghe lời, hai mươi, ba mươi năm gặp, chạy khắp nơi hỏi thăm tung tích ta, quét tước sạch phòng ốc trước kia của ta, đợi ta quay về. Chỉ bằng phần hiếu tâm này, ngươi thể độc chết nó được.’ Cổ Bão Phác bị nằn nì quá, đáp ứng, dùng bút gạch tên Cơ đạo trưởng .”

      Câu Hồ thở dài: “Đinh Pháo sư phụ quả nhiên là lòng với thần y, ta sư phụ diễn trò mà Cơ đạo trưởng cứ nhất định tin.”

      Quách Vân Thiên tán thành: “Cổ Bão Phác sắp đặt kỳ án quỷ quái giết người trong sơn trang, khiến mọi nghi ngờ hướng về ông ta tự tiêu tan, dĩ nhiên cần vài nhân chứng chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, vì lẽ đó, ông ta chọn Tiểu Hồ. Tiểu Hồ có dây mơ rễ má gì với ông ta, lại là đào hát có tiếng, sau này hành tẩu ở dân gian có thể dùng chuyện xảy ra trong sơn trang soạn thành hí khúc mà lưu truyền rộng rãi. Chu Tiểu Tiểu nhát gan, ở trong sơn trang lại bị sợ hãi, thoát ra rồi chắc chắn thêm mắm dặm muối sơn trang có quỷ, bất kỳ ai cũng nghĩ toàn bộ là vở kịch do con người bày ra. Còn Vương thiếu hiệp, để tăng chút thần bí cho câu chuyện, cuối cùng cũng bị Cổ Bão Phác làm cho chết.”

      Câu Hồ đưa tay đỡ Quách Vân Thiên, : “Cổ Bão Phác làm nhiều chuyện ác, giả chết cũng bị vạch trần, thế ông ta có thể đến đâu?”

      Quách Vân Thiên nhắm mắt, thở dài .

      Câu Hồ sửng sốt: “Vì sao Quách lão gia cứ mãi lẩn tránh đề tài này, chịu ra?”

      Trong phòng đá, chỉ có tiếng khung cửi rè rè rất , Quách Vân Thiên nhịn đau, nuốt tiếng ho khan, cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch. Tạ Nhất quay qua ngắm khuôn mặt giận dỗi của Câu Hồ, trả lời: “Cổ Bão Phác rời khỏi sơn trang rồi.”

      Câu Hồ lành lạnh : “Sao biết?”

      Tạ Nhất đáp: “Vì Viên tiên sinh.”

      “Liên quan gì đến Viên tiên sinh?”

      Tạ Nhất than vãn: “Công tử có nhớ vừa rồi Viên tiên sinh mặc y phục màu gì ?”

      Câu Hồ chắc như bắp: “Màu đen.”

      “Nhìn có quen ?”

      Câu Hồ cẩn thận hồi tưởng, “ khác mấy so với trang phục của trang đinh trong viện.”

      đúng rồi.” Tạ Nhất giải thích, “Viên tiên sinh tay dính bùn, hai cánh tay quá dài, lý do là để che giấu hành tung trong sơn trang, ông ta chỉ có thể trường kỳ cải trang thành người làm vườn, ngồi xổm xuống cắt cắt tỉa tỉa vườn hoa. Trước đây, công tử từng , hộ viện, trai tráng trong trang tổng cộng có ba trăm năm mươi người, trừ người thiếu hụt bị vùi xuống đất trong trang và Viên tiên sinh phải còn lại ba trăm bốn mươi tám người. Tuy nhiên, khi ta theo dõi hành tung của đội hành thi tổng cộng có ba trăm bốn mươi chín người, nghĩa là Cổ Bão Phác hóa trang thành người đuổi thi, lẩn vào hàng ngũ. Như vậy, vừa thầm lặng lẽ đem hơn ba trăm tử sĩ ra khỏi sơn trang, vừa có thể vô thanh vô tức chuồn êm khỏi trường vụ án.”

      Nỗi kinh hoàng của Câu Hồ giảm bớt, “Cổ Bão Phác này tâm cơ quá nặng.”

      Quách Vân Thiên cuối cùng cũng : “Đêm qua, giờ Tý khắc, Cổ Bão Phác rung chuông đồng, điều khiển đám trang đinh được uống thuốc chuyển đám khách khứa hôn mê , nhét họ vào địa đạo bên hông viện, phía dưới có Viên Mộc trông coi. Cổ Bão Phác dẫn Đinh Pháo đến đại sảnh sắp xếp trước, ta phụ trách cạo tóc khách. Mỗi lần cạo cái, liền đẩy họ xuôi dòng, nhìn từng người rơi vào tay Viên Mộc. Ta biết Viên Mộc làm gì từ trước, lòng hoài mang áy náy, nên uống nước trong sơn trang, định lấy cái chết để tạ tội với mọi người. Cái chết sát bên, Tiểu Hồ, mời hai người tránh , để ta yên tĩnh lúc, đọc hai đoạn kinh, hòng gột sạch nghiệp chướng khi sinh tiền của ta.”

      Dứt lời, ông ngậm chặt miệng, sắc mặt tiều tụy nhìn cực kỳ thê lương.

      Câu Hồ giật mình, “Viên Mộc ở trong địa đạo __”

      Tạ Nhất nhàng tiếp: “Làm đèn lồng da người.”

      Câu Hồ rùng mình, thẳng ra ngoài, đầu ngoảnh lại. Tạ Nhất cầm hộp gỗ bên cạnh Quách Vân Thiên lên, mở ra nhìn, bên trong có đúng ba viên thuốc màu xanh biếc, hướng về phía ông bái bái, rồi mới ra ngoài.

      Ngoài sân, ánh sáng chan hòa, hoa nở khắp nơi.

      Câu Hồ hít hơi sâu, Tạ Nhất lấy viên thuốc đưa cho , “Nhanh nuốt , Cổ Bão Phác để lại thuốc giải cho ông ấy, hẳn là đồ .”

      Câu Hồ nhận lấy, nuốt ực cái.

      Tạ Nhất lại : “Cổ Bão Phác tuy rằng làm việc nửa nửa giả, khiến người khác tài nào nắm bắt được, nhưng ít nhiều gì cũng là huynh đệ kết nghĩa với Quách lão gia, cần phải lo ông ta dùng thuốc giả để hại tôn nhi, tôn tức của lão gia.”

      Câu Hồ lạnh nhạt : “Sao biết tôi trúng cùng loại độc với người của Quách gia?”

      Tạ Nhất giải thích: “Trước khi lâm chung, Quách lão gia đưa ba viên thuốc giải, chính là ám chỉ độc mà công tử trúng giống với cháu chắt của ông ấy.”

      Câu Hồ ngạc nhiên hỏi: “Sao ông ấy phải ám chỉ?”

      Tạ Nhất than thở: “Vì có cách nào ra.”

      Câu Hồ lẳng lặng nhíu mày, khó hiểu.

      Tạ Nhất lại giải thích: “Chẳng lẽ công tử nghĩ rằng Quách lão gia bị Cổ Bão Phác uy hiếp mới làm nhiều chuyện thông thiên hại lý như thế ư?”

      Câu Hồ hỏi lại: “Chẳng lẽ đúng sao?”

      Tạ Nhất lắc đầu: “ phải, là ông ấy tự nguyện.”

      Câu Hồ chấn kinh. được xưng là Bách Thông, biết được điển cố từ nam chí bắc, nghe được câu này dĩ nhiên kinh hãi. Vì nhận ra rằng, khi chuyện phát sinh theo hướng ai ngờ đến, mỗi câu mỗi chữ mà Tạ Nhất ra đều kinh người, dường như so với càng sâu sắc hơn.

      Dù thế nào, cũng có chút phục.

      nghi ngờ của Câu Hồ mặt, Tạ Nhất nhìn thấy, “Công tử thấy Quách lão gia thỏa hiệp quá dễ dàng sao? Ông biết Viên Mộc là người của Cổ Bão Phác, ấy vậy mà còn yên tâm giao chắt mình cho ông ta, quan hệ này đáng để suy nghĩ đấy.”

      Câu Hồ chậm rãi : “Ý là, Quách lão gia thực chất cũng muốn biến sơn trang thành quỷ trang, an bài từng cái huyết án, mà phải là bị Cổ Bão Phác ép buộc tham gia vào kế hoạch?”

      Tạ Nhất gật cái. “Đúng vậy.”

      Câu Hồ hỏi tới: “Lấy gì chứng minh?”

      Tạ Nhất thế mà tiếng nào, mặt đỏ lên. Câu Hồ tiếp tục gặng hỏi, loạt tiếng bước chân từ đằng sau vọng đến.

      Câu Hồ quay lại, đập vào mắt là Viên Mộc mặt mày xám xịt ẵm bé Quách Quả lại gần. Quách Quả vùi đầu vào vai ông ta, dường như ngủ, chiếc áo màu đỏ rực, ánh lên khuôn mặt cũng đỏ rực.

      Viên Mộc lập tức đến trước mặt Tạ Nhất, hành đại lễ với .

      Tạ Nhất vội vàng hoàn lễ.

      Viên Mộc : “Vô luận Tạ nương tin hay , những chuyện chúng tôi làm phải là vì bị ép buộc, mà là ở thế phải làm.”

      Tạ Nhất hỏi: “Vì sao?”

      Viên Mộc đáp: “Chỉ cần làm võ lâm náo loạn, dù muốn chúng tôi chết trăm lần, chúng tôi cũng cam chịu.”

      Tạ Nhất nghĩ nghĩ, : “ lẽ để che mắt gián điệp?”

      Viên Mộc thở dài: “Tạ nương thông tuệ.” Ông giao Quách Quả cho Tạ Nhất, xoa xoa đầu tiểu nương, tiếp đó thở dài tiếng, xoay người vào phòng. “Cả tháng nay, Quả Tử đều uống nước từ ngoài đưa vào, vẫn chưa trúng độc, lão gia cam tâm tình nguyện cho Cổ Bão Phác sai sử, ta sát hại mấy trăm người vô tội trong võ lâm, thể sống yên ổn ở võ lâm được nữa, giờ đây theo lão gia ra .”

      Hồi lâu sau, ngọn lửa bùng lên, gió thổi qua, ngọn lửa réo lên những tiếng hừng hực đầy sảng khoái.

      Câu Hồ kéo Tạ Nhất núp sau hòn núi giả, tận mắt chứng kiến tất cả nhà cửa hóa thành tro bụi, chỉ còn trơ lại căn phòng đá, bên trong là hai thi thể ngồi.

      Câu Hồ nhận xét: “Chỉ mới ly trà, tất cả ra tro, chắc chôn chất dẫn lứa trong phòng sẵn rồi.”

      Tạ Nhất cũng sợ hãi : “Quách lão gia và Viên tiên sinh đúng là có lòng ra từ lâu.”

      Câu Hồ lại gần đống hoang tàn, cẩn thận quan sát hai thi thể, lúc quay trở lại, kết luận: “Đúng là hai người họ.” Rồi quay sang nhìn Tạ Nhất, “ chưa cho ta biết vì sao nhận định Quách lão gia tình nguyện tham gia vào vụ án chứ phải bị cưỡng ép?”

      Tạ Nhất ôm bé Quách Quả trước, : “Công tử từng kể rằng, hai mươi năm trước Cổ Bão Phác cùng ba người nữa kết bái huynh đệ. giờ, sơn trang xảy ra chuyện, chúng ta chỉ thấy ba người, người còn lại chưa từng lộ diện.”

      Câu Hồ bỗng trầm ngâm.

      Tạ Nhất tiếp: “Người cuối cùng chính là Tu Mậu tiên sinh, vốn được tôn xưng là Bách Thông, công tử cũng là cao thủ trong việc này, có thể cho tôi biết công tử và Tu Mậu tiên sinh có quan hệ gì ?”

      Câu Hồ khẽ khàng : “Là sư huynh của ta.”

      “Vậy ông ta bây giờ ở đâu?”

      “Bên cạnh Diệp Trầm Uyên.”

      Tạ Nhất xoay người nhìn Câu Hồ, “Nếu Tu Mậu tiên sinh ở bên Diệp công tử, thần y Cổ Bão Phác lại kiên quyết vì chủ cũ mà báo thù, như vậy nghĩa là, Cổ, Đinh, Quách, Tu, bốn người ra chính là gia thần của thái tử? Ba mươi năm sau, bốn người họ cùng tập họp về chỗ, phát động kế hoạch U Linh sơn trang, gây ra trận gió tanh mưa máu trong giang hồ, mục đích chẳng phải là gây chú ý của hoàng đế, khiến Tiểu thiếu chủ của họ an toàn rời đến nước ngoài sao?”

      Câu Hồ thở dài: “Việc này ta biết.”

      Tạ Nhất tỏ vẻ tin.

      Câu Hồ lại thở dài: “Từ ta thân thiết với sư huynh, lên sáu tuổi liền vào giang hồ dạo chơi, làm đào hát. Sư huynh cảm thấy ta như vậy là làm nhục sư môn, đoạn tuyệt quan hệ với ta lâu rồi.”

      Tạ Nhất vỡ lẽ: “Ồ, ra là thân thiết.”

      Câu Hồ ngậm miệng.

      Tạ Nhất tiếp: “Lần này, người bị hại là mười bốn môn phái cả lớn lẫn , chỉ cần có danh hào giang hồ, đều có đệ tử bị hại. Đương kim hoàng thượng Hoa triều từ lưng ngựa mà đoạt được thiên hạ, các thống lĩnh của cấm quân hết tám chín phần là xuất thân từ giang hồ. tại, Cổ Bão Phác bày mưu tính kế, gom toàn bộ môn phái, giết sạch, làm rối loạn căn cơ của các vị thống lĩnh, họ tất bất an, tất cầu hoàng đế tra xét ràng. Hoàng đế sau ba mươi năm nắm vương quyền, ta tin ông ta có thể dung những đại thân xuất thân từ dân gian như vậy. Cùng thủ đoạn khi đối phó Lý Phục, ông ta nhất định mượn danh nghĩa tra án lần này mà đồng loạt thanh trừ các vị thống lĩnh. Như vậy, còn sót lại đều là quân sĩ với huyết thống chính tông, ông ta có ngủ cũng thấy vững lòng. Đợi đến lúc ông ta muốn tra xem Diệp công tử ở đâu, Cổ Bão Phác chừng gây ra trận đại loạn nào đó nữa, khiến lòng người trong Hoàng Thành bất ổn. Thậm chí, ông ta còn có thể đổi trắng thay đen, vu cáo hoàng đế chấp nhận được người giang hồ, xúi giục các đệ tử còn lại của mười bốn môn phái phản kháng, khiến Trung Nguyên thầm dậy sóng. Nếu lúc này có người ra mặt bình ổn thế cục, tiêu diệt Cổ Bão Phác, người đó phải có thể được lòng dân chúng, khiến chí sĩ trong thiên hạ toàn bộ đều quy thuận mình ư? Cho nên, có thể , cần biết Cổ Bão Phác làm gì, đối với người ông ta muốn đền đáp đều chỉ có trăm lợi. Vừa rồi, công tử cũng nghe Viên Mộc tiên sinh rồi đó, ‘Những gì chúng tôi làm đều phải bất đắc dĩ, mà là thế phải làm’, có thể thấy là họ chuẩn bị bao nhiêu năm, cũng sẵn sàng rồi, chỉ chờ cơ hội đến là ngọn lửa bùng lên. Vì chủ nhân của mình, dù có liên lụy vô số nhân sĩ vô tội, họ cũng chẳng màng. Mà chủ nhân của họ, nhất định phải thân vô cùng kỹ càng, thể để cho người ngoài biết có kẻ như thế tồn tại thế gian này, xuất của kẻ đó, chính là bước những cái xác mà đến. Công tử xem, phóng nhãn khắp Hoa triều, có ai đủ tư cách khiến Quách lão gia, Đinh sư phụ, Viên Mộc tiên sinh trước sau như , tranh nhau chịu chết, ai có thể làm cho hơn ba trăm trang đinh uống thuốc chút phản kháng? Nếu chính có thực lực lớn mạnh, ai cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân ?”

      Câu Hồ kinh ngạc đến đờ cả người, thở dài: “ đáng sợ, sao có thể biết được ràng rành mạch như thế, cũng may tôi phải là kẻ thù của .”

      Tạ Nhất trả lời: “Ta là người Nam Linh, liên quan đến Hoa triều các người. Bản thân công tử cũng phải là kẻ thù của ta.” yên lặng về phía căn phòng đá bị thiêu rụi, khẽ : “ đời này, chỉ có nhân tài nhất tướng công thành vạn cốt khô mới đáng sợ.”

      Chương 11:
      Quách Quả ngủ mê mệt, Tạ Nhất kéo miếng vải xuống, nhét sau tai bé rồi đặt đầu bé lên vai phải mình, lần theo tàn tích tìm cái gì đó. Câu Hồ theo sau, hỏi: “ tìm đường ra à?”

      Câu chưa dứt, Tạ Nhất dùng mũi chân đạp lên miếng gạch, cửa địa đạo “kẹt” tiếng, mở ra, bên trong tối thui tối hù.

      Tạ Nhất dẫn đầu vào, Câu Hồ nhìn xuống bậc thang bằng đá, hỏi: “ nhìn ra à?”

      Tạ Nhất đáp: “Nhìn ra.”

      Câu Hồ dùng tay che tới che lui, lắc lắc dưới, nhưng chẳng thấy gì khác lạ. ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Tạ nương từ luyện thị lực, nên mắt tinh hơn người thường đúng ?”

      “Đúng vậy.”

      Câu Hồ mở cây mồi lửa, nhờ ngọn lửa yếu ớt này, nhìn Tạ Nhất phía trước, bước chân chắc chắn chút do dự, tường đá hai bên như thít chặt lại cũng ngăn được bước chân của . Địa đạo phân thành hai ngã, chút chần chừ, chọn ngay bên phải. Câu Hồ hấp tấp : “Sao Tạ nương biết bên này mới đúng?”

      Tạ Nhất dùng tay đỡ gáy Quách Quả, hình như để nhìn được quanh cảnh phía trước. Câu Hồ hiểu hành động này của Tạ Nhất, ngờ trả lời: “Ta nhớ bố cục của địa đạo. Bên trái hướng về nơi có cây giả, bên phải đến hố Vạn Cốt. thẳng về phía trước là bẫy ở cổng chính, Tiểu Tiểu và Kê đại ca hẳn ở đây.”

      Chỉ ít lâu sau, Câu Hồ nhìn thấy hố Vạn Cốt, cũng nhận ra nguyên nhân khiến Tạ Nhất che mắt bé con – dưới đáy hố là máu xương đầm đìa, thân thể bị giập vỡ, thi thể chất đống lộn xộn khắp nơi.

      Hố Vạn Cốt là thạch thất, hai bên trái phải đặt các giường đá lớn khác nhau, bên giường là máng, máu tươi chảy xuống máng. Những xác người nằm la liệt trước mặt, cái gáy đỏ tươi, ngay cả lông tóc nơi thắt lưng cũng bị lóc ra. giường có hai cây đèn, chúng đột ngột phát nổ, hai tàn lửa văng ra, rơi xuống mấy cái đầu đất, mùi lạ bốc lên. Những cái hố được khoét trong lòng đá dẫn vào đường nước chảy, tại đây, máu được pha loãng với nước, chảy đâu biết.

      Câu Hồ lấy khăn tay ra che mũi, Tạ Nhất thấy, liền kéo chiếc khăn tay, quấn quanh cổ Quách Quả, dùng mùi thơm xoa dịu bé con, giúp bé con ngủ an ổn. Câu Hồ đành lấy tay áo che mũi.

      Thạch thất rất lớn, trừ những chiếc giường đầy thi thể, ở phía trước còn có cái bàn đá.

      Tạ Nhất băng qua hai hàng giường và các xác chết. vài thi thể chưa bị cạo sạch lông và da, khiến mùi độc bốc lên, hòa cùng mùi dầu tùng hương xộc thẳng lên mũi, làm muốn ói. cái đầu nửa cúi xuống giường, trang phục bằng tơ lụa rủ xuống, đung đưa, đung đưa nhàng trong thạch thất, màu trắng, màu đỏ, màu đen cùng chuyển động, màu mè lòe loẹt, so với cờ xí gọi hồn còn khủng bố hơn.

      Câu Hồ nhíu mày nhận xét: “Quần áo này chắc là nữ quyến hoặc thị nữ.”

      Tạ Nhất chân chạm đất, lướt qua.

      Câu Hồ lại : “Tàn nhẫn quá.”

      Tạ Nhất : “Đằng trước còn nữa kìa.”

      Câu Hồ lên phía trước, ngoài dự đoán, nhìn thấy đám người-bị-trúng-thuốc bị xiên vào vách, hai mắt dại ra, thân thể cứng ngắc. cả gan đưa tay trước mũi dò hơi thở của người, thấy gì, khiếp đảm : “Những người này chết?”

      Tạ Nhất ôm Quách Quả đứng trước cửa thạch thất, ngoái lại nhìn . “Bí mật của sơn trang bị công tử vạch trần, Quách lão gia giữ họ lại cũng vô ích. Chưa kể, sau ba ngày mà cấp thuốc họ cũng chết.”

      Câu Hồ nhìn xác chết dựa vào vách, lắc đầu, thở dài. Xác chết mặt mũi tím tái, khác hẳn khuôn mặt tối hôm qua, ràng là khuôn mặt của người bị trúng kịch độc.

      Tạ Nhất đưa tay sờ soạng thạch thất, đụng phải cơ quan, khiến cửa đá ầm ầm mở ra, ra cái khe xíu. Câu Hồ len qua cái khe hẹp, đập vào mắt là đám người-bị-trúng-thuốc nằm rải rác khắp nơi. Họ có chút khác so với mấy kẻ cách vách. Họ hình như còn chút tri giác, cố nhúc nhích, cử động các khớp xương.

      cơn ớn lạnh thẳng vào tận đáy lòng Câu Hồ. Lần gặp gỡ này, cảm giác giống với lần bị bọn người-bị-trúng-thuốc đuổi theo. thận trọng vượt qua họ, về phía trước, bất ngờ nhận ra bóng dáng rất quen.

      Người đàn ông vận đồ trắng, tóc dài, dựa vào tường. Câu Hồ vội vàng qua, thăm dò hơi thở, giọng hỏi: “Kê huynh, Kê huynh, sao huynh ở chỗ này thế?”

      Hai mắt Cơ Nhát Gà dại , hở môi chút nào. Câu Hồ hoảng hốt, gọi Tạ Nhất phía trước, “ lại đây xem thử , hay huynh ấy chết rồi?” Tạ Nhất quay lại, nhìn thoáng qua, thở dài, cúi đầu tìm gì đó dưới đất.

      Câu Hồ khó hiểu, quay qua định gọi lần nữa, đột nhiên phát có gì cưng cứng gõ lên vai, đồng thời, cơn gió lạnh phớt qua tai. hết hồn la rồi nhảy dựng lên.

      Cơ Nhát Gà dựa vào tường, xương cốt kêu răng rắc, răng rắc. Câu Hồ bị dọa sợ quá, lùi về sau hai bước, cẩn thận đạp trúng người-bị-trúng-thuốc, vừa định kêu lên cổ chân bất thình lình bị ai tóm, hơi thở lạnh buốt ùa đến, giãy thế nào cũng thoát ra được!

      “A __!”

      Câu Hồ kiềm chế được nữa, hét ầm.

      Cơ Nhát Gà trước mặt ngã xuống, đè lên , dùng sức ôm , bịt chặt miệng . Cơ Nhát Gà thầm bên tai Câu Hồ, trong miệng có làn sương trắng nhè bay ra. “Suỵt, suỵt, mấy kẻ đó chưa chết hết đâu, họ nghe thấy bây giờ.”

      Câu Hồ cảm thấy bọt nước lạnh lẽo và mùi hôi quái lạ người Cơ Nhát Gà, muốn động đậy, lại giãy dụa thế nào cũng thoát. Bởi vì Cơ Nhát Gà biết tại sao mà trở nên rất mạnh mẽ, ôm lưng quá chặt, tiện đà lây nhiễm mùi hôi thối vào quần áo .

      Câu Hồ còn cảm thấy bàn tay bắt cổ chân mình lần mò lên , dưới ánh mắt hung ác của Cơ Nhát Gà, quả nhiên an phận đứng im, dám động đậy. Từ khóe mắt, nhòm lén, ngờ lại thấy khuôn mặt quen thuộc!

      Nếu là lúc bình thường, gọi người đó tiếng “Mạnh huynh”. – Thục Trung Mạnh Võ, bị người lóc lớp da có hình xăm để làm đèn lồng, Mạnh Võ, có duyên gặp mấy lần, hình xăm mãnh hổ nơi ngực huynh ấy hãy còn là ký ức mới mẻ trong .

      Nhưng khuôn mặt tại này, khiến cả đời khó quên.

      Đó là khuôn mặt chỉ còn hơn nửa, da ở má trái bị lột, máu me đầm đìa, tròng mắt lòi ra khỏi tròng, thi thoảng chuyển động chút. Răng nanh lòi ra, đôi môi biến mất, trong kẽ răng còn dính ít thịt người, khi há miệng, dòng máu rỉ ra.

      Câu Hồ cả người cứng đờ, dám động đậy, mùi chua bốc lên từ bụng. Người bị trúng thuốc trông y hệt cương thi vờn quanh Cơ Nhát Gà và Câu Hồ, lâu lâu sau cánh mũi mới hết phập phồng, dường như nhận biết cái gì đó.

      Cơ Nhát Gà dùng miệng cắn chặt môi Câu Hồ, thào . “ ngửi mùi người của chúng ta.”

      Câu Hồ trừng mắt tỏ vẻ hiểu.

      Người-bị-trúng-thuốc quay sang chỗ khác, về phía trước.

      Câu Hồ bị Cơ Nhát Gà ôm chặt, thoát ra được, bắt đầu lo cho Tạ Nhất ở . Cơ Nhát Gà lại rì rầm: “Ta và Tiểu Tiểu rơi xuống chỗ này, Tiểu Tiểu sợ quá bất tỉnh. Ta nhận ra cách làm, liền qua phòng bên lấy ít y phục của xác chết chùi người ta và Tiểu Tiểu, mấy kẻ trúng thuốc này ngửi thấy ta và Tiểu Tiểu có cùng mùi mới tấn công.”

      Câu Hồ ra sức nháy mắt.

      Cơ Nhát Gà ngạc nhiên: “Sao thế?”

      Câu Hồ lúng búng : “Có thể nhả ra được ? Huynh cắn ta đau quá.”

      “Ờ ha.” Cơ Nhát Gà đáp ứng.

      Câu Hồ nghĩ ta nhả môi mình ra, ngờ ta giây trước vừa đồng ý, giây sau há miệng ngậm lại môi mình.

      Câu Hồ trợn mắt. “ phải huynh ừh rồi sao?”

      Cơ Nhát Gà khe khẽ mà chầm chậm : “Lần này ấy, là thể nhả ra được.”

      Câu Hồ vận sức dưới chân muốn đá. Cơ Nhát Gà vội : “Con quỷ kia trở lại.”

      Câu Hồ chớp mắt mấy cái, dám cục cựa.

      Cơ Nhát Gà còn : “ tìm thấy Tạ nương. Tạ nương thông minh, cột bé con vào ngực, sử dụng thằn lằn công bò lên vách rồi, vòng tìm được con mồi, nghe thấy động tĩnh của chúng ta bên này mới trở lại.”

      Kẻ bị thuốc Mạnh Võ gầm gừ trong cổ họng, cái cổ đỏ rực màu thịt sống rụt chặt lại. dòng máu đỏ chảy xuống bên mép, tìm kiếm thức ăn khắp nơi.

      Câu Hồ muốn cử động, sau đó, nhiều người bị thuốc đứng dậy hơn, cả đám vừa lảo đảo bước , vừa ngẩng khuôn mặt méo mó lên, cánh mũi phập phồng như tìm nơi phát ra mùi người. Câu Hồ nhìn thấy chúng kẻ thiếu tay, kẻ thiếu chân, cụp mắt xuống, dám cựa quậy nữa.

      Căn hầm u bắt đầu xao động bởi đám người-bị-trúng-thuốc chen chúc nhau chật cả nửa căn hầm. Câu Hồ biết Quách Vân Thiên cho chúng uống gì, nhưng xem máu rỉ ra bên mép là biết thứ đó chẳng tốt lành gì. Cơ Nhát Gà ôm chặt quá, thấy cả người tức tức bức bối, mà tiện tránh ra, suy nghĩ chút rồi dùng tiếng như muỗi kêu hướng về phía Tạ Nhất vách.

      “Tạ nương, có sao ?”

      Giọng cũng như muỗi kêu của Tạ Nhất trả lời: “Ta sao. Bọn chúng đứng cơ quan, ta mở được.”

      Câu Hồ hỏi: “ nhớ hết toàn bộ thiết kế của cơ quan sao?”

      “Ừh.”

      Câu Hồ thầm kinh hãi: ngờ bé này còn có trí nhớ siêu đẳng như vậy. Khi ở trong thạch thất của Quách Vân Thiên, chỉ nhớ đại khái đường lối lại trong mô hình thu của sơn trang, ngờ Tạ Nhất thế mà quan sát còn tỉ mỉ kỹ càng hơn cả .

      Lúc này chắc chắn rồi, lại truyền , : “ nghĩ cách đưa cả bọn ra ngoài .”

      loạt tiếng quần áo sột soạt vang lên, thanh rất , nghe như có người hướng về phía tường đá. Câu Hồ lé mắt nhìn, thấy Tạ Nhất bám tường, nhích từng chút, từng chút về phía cửa. dùng miệng lấy khối bạc vụn trong cổ tay áo, ngậm trong miệng, dồn sức, hướng về phía cửa phụt mạnh. Khối bạc vụn va vào chỗ gồ lên vách, phát ra tiếng “keng”, rồi rớt xuống. Cửa chuyển động, có ánh đèn le lói phía bên kia.

      theo ánh đèn là mùi nhựa thông và mùi mục ruỗng, từng đợt, từng đợt tràn vào hố.

      Đám người-bị-trúng-thuốc bỗng xoay người, chậm chạp men theo mùi mà qua. Có mấy kẻ thân thể sứt sẹo đụng phải tổ hợp Cơ Nhát Gà và Câu Hồ dính chặt vào nhau, hai người cũng ráng nhịn, dám phản ứng gì. người chỉ còn nửa mặt, nửa kia nát bươm bỗng nhiên quay sang hai người hít hửi ngừng, nhất quyết muốn tránh .

      Câu Hồ nhìn khuôn mặt đáng sợ, trong lòng ngừng kêu khổ.

      Cơ Nhát Gà đột ngột cử động. ta kéo tóc sau tai ra trước, che đôi gò má, tiếp đó hếch mũi lên, học kẻ đáng sợ nọ mà ngửi ngửi hít hít. Hai cái mũi lập tức kề sát nhau, có khác chăng là cái bị tàn phá máu me be bét, cái vẫn còn nguyên vẹn lành lặn.

      Kẻ đó và Cơ Nhát Gà hít hửi lẫn nhau cả nửa ngày, hơi thở tanh hôi hòa cùng hơi thở ấm áp trong khí. Dần dà, hai mùi trở nên từa tựa như nhau*. Kẻ nọ chậm chạp quay đầu, hướng đến phía cửa, bước .

      *ở chỗ này dùng từ “đồng hóa”, ta thấy hơi tối nghĩa nên sửa chút. Theo ta hiểu là vầy nè, hai mùi, tạm gọi là A và B, cùng khuếch tán trong khí, qua thời gian A trộn lẫn với B và B trộn lẫn với A, khiến người ngửi cứ ngỡ là mùi @@ về mặt hóa học và vật lý chắc các phân tử A và B đan xen vào nhau thôi =.=

      Câu Hồ nhàng thở ra, tức khắc giãy khỏi cái ôm của Cơ Nhát Gà.

      Tạ Nhất khẽ khàng nhảy từ vách xuống, hối thúc: “Mau thôi!”

      Ba người dùng toàn lực hướng về phía trước. Câu Hồ chạy đến trước cửa, thấy thân hình nằm bất động, dùng mũi chân lật lại đúng là Chu Tiểu Tiểu.

      Tạ Nhất khởi động cơ quan, cửa trước liền è è mở ra, tia sáng mỏng manh chiếu xuống, dừng các bậc thang.

      Câu Hồ giữ chặt phần lưng áo Chu Tiểu Tiểu, : “Lẹ lên, lẹ lên.” Vừa vừa xoay người tha theo Chu Tiểu Tiểu hướng về cửa động.

      Tạ Nhất và Cơ Nhát Gà phía sau cũng rảo bước nhanh hơn.

      Rốt cuộc, sau khi đẩy cái cọc gỗ, ánh sáng chan hòa khắp nơi.

      Đây là cây đại thụ mà Viên Mộc trồng làm cọc ngầm nền đất. Cả đám Câu Hồ từ thân cây chui ra, ngẩng đầu nhìn trời đất bao la, cảm khái trong lòng. Câu Hồ và Cơ Nhát Gà ôm mấy tảng đá và vài vật nặng chắn lối ra.

      Dưới chân núi.

      “Kê huynh, đến đây thôi.” Sau khi kể mọi chuyện, Câu Hồ chủ động từ biệt Cơ Nhát Gà.

      Chu Tiểu Tiểu chậm chạp bước, liên tục vuốt vuốt sau lưng, buồn bực : “Ta chết à?”

      Cơ Nhát Gà quay sang nhìn mặt .

      Chu Tiểu Tiểu lập tức nhảy ra xa, “Ngươi đừng đến đây, giữa ban ngày ban mặt mà mang cái bộ dạng đó cũng đủ dọa người rồi. Còn nữa, cấm ngươi phun khói nhả sương vào mặt ta!”

      Tạ Nhất lại gần, tỉ mỉ quan sát miệng Cơ Nhát Gà.

      Cơ Nhát Gà u cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, quả nhiên từng làn hơi trắng như khói từ kẽ răng tuôn ra. từ từ về phía Chu Tiểu Tiểu, trầm : “Tiểu Tiểu, ngươi lại đây, lại đây này.”

      Chu Tiểu Tiểu núp sau lưng Tạ Nhất.

      Tạ Nhất thắc mắc: “Huynh làm cách nào mà nhả khói được vậy?”

      Cơ Nhát Gà cười: “Muốn biết à?”

      Tạ Nhất gật.

      Cơ Nhát Gà đáp: “Cái này gọi là Ly Hồn Yên, có thể hút hồn người khác, bất kỳ đạo sĩ đuổi thi nào cũng thổi lên thi thể trước nhất. Như vậy, ba hồn sáu phách của thi thể tụ lại trong tay ta, nghe hiệu lệnh của ta.”

      Tạ Nhất có vẻ hãi hùng, tránh , kết quả là làn khói ly hồn lại phun vào khuôn mặt nhắn Chu Tiểu Tiểu. Chu Tiểu Tiểu hét tiếng, xụi lơ, Cơ Nhát Gà túm lấy Chu Tiểu Tiểu, xách trong tay.

      “Câu công tử, Tạ nương, chúng ta từ biệt nhé.”

      Cơ Nhát Gà vẻ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh cúi chào từ biệt Câu Hồ và Tạ Nhất, rồi kéo Chu Tiểu Tiểu nửa sống nửa chết lên đường lớn.

      Tạ Nhất nhìn theo bóng lưng Cơ Nhát Gà, bình luận: “Kê đại ca này hơi kỳ kỳ.”

      Câu Hồ hỏi: “Kỳ chỗ nào?”

      “Khói của huynh ấy có thể câu hồn người ta sao?”

      Câu Hồ cười nhạo: “Trò xiếc ấy mà! Có vài người miệng đắng, giấu thuốc trong hàm răng, mỗi khi thấy miệng tanh tanh, cắn viên thuốc giấu sẵn trong miệng, giả thần giả quỷ ấy mà!”

      Tạ Nhất quay về phía Câu Hồ, khen tự đáy lòng: “Công tử hiểu biết sâu rộng.”

      Câu Hồ hừ tiếng.

      Tạ Nhất ôm Quách Quả con đường mòn cạnh núi, Câu Hồ bên cạnh , chẳng chẳng rằng.

      Quách Quả biết mơ thấy cái gì, giật giật, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, liên tục nắm chặt y phục Tạ Nhất. Tạ Nhất dịu dàng hỏi: “Quả Tử? Quả Tử? Sao vậy?”

      Quách Quả mở mắt, đôi mắt đen nhánh như hai hột nhãn vẫn còn mơ màng. Bé lẩm bẩm: “Cứng… đau…”

      Tạ Nhất đưa đứa bé cho Câu Hồ, liền đó cởi trường cung và túi đựng tên lưng xuống, ném sang bên, rồi lại bế bé, buộc sau lưng. Quách Quả lau lau hai cái lên lưng , rốt cuộc tìm thấy hõm vai mềm mại thoải mái, tiếp tục ngủ vùi. Trường cung bằng bạc, và túi đựng tên rơi bụi cỏ, tỏa sáng lấp lánh.

      Câu Hồ thở dài: “Cung tên chạm bạc khắc vàng này mất cả trăm lượng bạc cũng chưa chắc mua được, thế mà thản nhiên vất ở đấy.”

      Tạ Nhất giải thích: “Cung tên nhiễm máu, đối với trẻ em phải là vật cát tường.”

      Thấy Tạ Nhất dừng lại, chỉnh thế ngủ của Quách Quả cho thoải mái, Câu Hồ lại thầm than.

      Tạ Nhất lưng mang Quách Quả về phía mặt trời, từng cơn gió của núi rừng lướt qua, thổi y phục bay lên. Xa xa, Câu Hồ còn nghe thấy vui vẻ với Quách Quả: “Quả Tử, Quả Tử, em xem kìa, bên kia có hai con thỏ… chúng ta bắt nhé…”

      Chương 12:
      Nam Hải nhiều đảo , gần bến cảng có trấn ấm áp, bốn mùa đều như mùa xuân. Trong trấn, cầu hình vòm bằng ngọc thạch vắt ngang mặt hồ. Hai hàng liễu bên bờ hồ nghiêng nghiêng theo gió, từng nhụy hoa chầm chậm rơi rơi.

      Câu Hồ chỉnh trang y phục, thong thả lên cầu.

      Trong đình nghỉ chân bằng đá bên cầu người đứng đó, hai tay áo rủ xuống, cổ tay áo bằng gấm thêu những hoa văn bắt mắt. ta xoay mặt ra phía hồ, khiến cảnh đẹp xung quanh trở nên lu mờ.

      Câu Hồ nín thở đến gần, chắp tay thi lễ, : “Tham kiến Diệp công tử.”

      Diệp Trầm Uyên đứng im đáp.

      Câu Hồ nhìn lưng ta, do dự chút, rồi hỏi: “Tại hạ cả gan hỏi công tử câu được chăng?”

      .”

      “Việc ở Vạn Thọ sơn trang phải chăng là lệnh của công tử?”

      Diệp Trầm Uyên xoay người, đối mặt với Câu Hồ, đôi mắt trầm tĩnh hơn cả mặt gương, Câu Hồ khỏi cúi đầu, mãi lúc lâu sau, giọng lạnh nhạt mới vang lên, khiến thể động đậy.

      “Những người biết câu trả lời đều chết.”

      Câu Hồ lật đật : “Coi như ta hỏi, coi như ta hỏi.”

      Vài cánh hoa rơi xuống mặt hồ, Diệp Trầm Uyên đứng lặng khắc, rồi rảo bước ra khỏi đình. Câu Hồ dễ gì mới mời ta xuất môn gặp gỡ, thấy ta vẫn lạnh nhạt như trước, tức cũng trở nên nghiêm túc, hướng về cái lưng ta, lớn giọng : “Công tử nếu cần nắm giữ thiên hạ, cần đề phòng người.”

      Diệp Trầm Uyên dừng bước, bóng lưng tịch mịch. “Ai?”

      Câu Hồ nhắm mắt, hồi tưởng dáng vẻ tươi cười của Tạ Nhất, rốt cuộc cắn răng : “Nam Linh quốc, Tạ Nhất.”

      “Người Tạ tộc?”

      “Đúng vậy.”

      Diệp Trầm Uyên im lặng quay về đình, buông mình ngồi xuống, : “Kể tường tận .”

      Câu Hồ suy nghĩ lúc, tiếp theo kể từng chi tiết mọi việc xảy ra trong sơn trang và hành động của Tạ Nhất, từng chuyện, từng chuyện đều bỏ sót. Diệp Trầm Uyên mắt dõi ra xa, thân thể bất động, có bất kỳ phản ứng nào.

      Câu Hồ cầm tách trà xuân, hể hả uống, liếm liếm môi, : “Tạ Nhất này có thể suy đoán mọi đến tận ngọn ngành, thậm chí đoán ra người đứng sau là công tử, nhưng có việc vẫn khiến ta thắc mắc thôi, đó là ấy dựa vào đâu mà nhìn ra quan hệ giữa Quách Vân Thiên và Cổ Bão Phác, và dựa vào đâu mà nhận ra Quách Vân Thiên tự nguyện tham gia vào kế hoạch sơn trang?”

      Diệp Trầm Uyên ngắt lời: “Tạ Nhất chắc chắn khám người Quách Vân Thiên.”

      Câu Hồ cẩn thận nhớ lại, “Chính là lúc ở trong thạch thất, ấy giữ chặt đùi Quách Vân Thiên, để ông ấy đừng run nữa…”

      Diệp Trầm Uyên trầm ngâm chút, “Quách Vân Thiên ba mươi năm trước là thái giám trong cung.”

      Câu Hồ kinh ngạc.

      Diệp Trầm Uyên lạnh lùng hỏi: “Còn muốn ta tiếp sao?”

      Câu Hồ trả lời: “Đủ rồi, đủ rồi.” lại cầm tách trà lên uống hớp, trà nóng như thế cũng làm lưng bớt lạnh.

      “đủ rồi, đủ rồi” là chính xác, vì nếu nữa tổn hại thanh danh nương nhà người ta – trong lòng kiêng dè và coi thường nhân cơ hội Quách Vân Thiên nhấc áo lên để chặt vào đùi mà nhận ra Quách Vân Thiên có nam căn, quan sát so với còn tỉ mỉ hơn. Quách Vân Thiên nếu thể lưu truyền nòi giống, chắt dĩ nhiên phải là chắt ruột, như vậy, Cổ Bão Phác, thần y có thanh danh hiển hách, rốt cuộc có thân phận gì?

      Đáp án chỉ có – người hầu bên người tiên đế, sau được chọn và điều đến phủ thái tử Hoằng Nghị.

      Do đó, Tạ Nhất đoán ra, thân phận của Quách Vân Thiên và Cổ Bão Phác như nhau, đều là cựu thần trong phủ thái tử.

      Diệp Trầm Uyên toan rời , Câu Hồ vội la lên: “Công tử nếu đến, có thể nào ngồi thêm lát?”

      Ngoài hồ, bạch hạc bay qua, cắt ngang trời chiều hoa rơi ảnh ngược.

      Diệp Trầm Uyên câu nào, ra ngoài đình, Câu Hồ dõi theo bóng lưng ta hòa vào cảnh núi non trùng điệp đến khi khuất hẳn. Quay đầu nhìn kỹ phong cảnh đáng trong đình, cảnh ngoài đình, cảnh bên cầu, nỗi buồn tên lẳng lặng dâng lên trong tim.

      Khúc từ “Đoạn Kiều” cho cùng đứt ruột đứt gan, ánh tà dương buổi chiều, cầu trắng như tuyết, ai người dựa vào thành cầu ngắm núi non? Chỉ sợ bạch hạc đau thương, nước xanh biêng biếc trôi xa, tuổi hoa như giấc mộng vụt bay mất.

      Câu Hồ xuất thần nhìn hồi, bất giác khẽ cất giọng hát, chậm rãi ngâm vịnh: “... Tuổi hoa như giấc mộng vụt bay mất...”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------



    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :