1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Uổng Công Tính Kế - Sói Xám Mọc Cánh (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      wa.cảm động a.quốc sư muôn năm.;):)
      ta k hiểu là tại sao k giết quách cái bà Thái hậu ĐM này nhỷ:-(
      thank nàng:)@_@

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Quá phúc hắc

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. level diễn xuất của Quốc sư đại nhân tăng lên cả vạn trượng

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 64:

      Nhưng cẩn thận suy nghĩ thấy ý trong lời năng có khí phách kia của quốc sư: đường đường là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của quốc sư Đại Dạ, lại là con duy nhất của phủ Trấn Nam Vương – Gia Tướng đứng đầu Đại Dạ, thiếu chút nữa bị đám thị vệ loạn đao chém chết trong hoàng cung! May mà quốc sư phu nhân liều chết phản kháng cảnh báo, quốc sư đại nhân đuổi tới đúng lúc, ra tay ngăn cản, thế nhưng lại vì vậy mà bị trách tội, đúng là vô cùng nhục nhã, bằng tự vận.

      Quốc sư Đại Dạ vì bảo vệ thê tử mà bị trách tội, tự vận trong cung, khi việc này truyền ra, vương triều Đại Dạ bị người khắp thiên hạ nhạo báng! chỉ thế, quốc chủ Đông Lâm quốc thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đại Dạ có giao tình khá cao với Trần Ngộ Bạch, lại càng cần đến vị Tiểu Vương Gia đắc lực của Nam Triều bạn tri kỷ của Trần Ngộ Bạch, nếu Trần Ngộ Bạch chịu nhục tự vận, Đông Lâm cùng Nam Triều tuyệt thờ ơ.

      Mà Kỷ Tiểu Ly lại là nữ nhi của phủ Trấn Nam Vương, nếu chịu nhục chết thảm trong cung, Trấn Nam vương Kỷ Đình vì thương lo lắng cho nữ nhi hay chỉ vì mặt mũi phủ Trấn Nam Vương, nhất định cũng ra mặt đòi công bằng cho con và con rể; lại phủ quốc sư rường cột quốc gia mà ngã xuống, lệnh bài Huyền Vũ mất chủ, giao tình của cốc chủ Ám Dạ cốc Lương Phi Phàm và Trần Ngộ Bạch phải là ít, về tình về lý đều khoanh tay đứng nhìn.

      Đương nhiên Mộ Dung Thiên Hạ biết với tính cách của quốc sư đại nhân nhà , tuyệt đối tự vận tạ tội, nhưng gây chiến như thế, tiếc đặt Đại Dạ vào nông nỗi trong ngoài hỗn loạn, lấy an nguy của toàn bộ quốc gia làm lợi thế —— Mộ Dung Thiên Hạ bất ngờ.

      Đây là đứa chứng kiến trưởng thành, trước mắt lại đầy giận dữ, toàn thân sát ý đứng trong cơn gió phần phật, tính kế luôn cả thiên hạ, chỉ vì bảo vệ người trong lòng ở phía sau kia. . . . . . khi còn sống lão bạn già của ông ta từng lo lắng cả đời đệ tử này trong trẻo nhưng lại lạnh lùng khốn khổ, lúc này nếu ở trời biết được, nhất định là rất vui mừng.

      Mộ Dung Thiên Hạ thở dài.

      "Ngộ Bạch, " hoàng đế hơi nở nụ cười, "Nghịch ngợm gì đó?! Còn buông kiếm xuống!"

      Ông ta cười dịu dàng ung dung từ tốn, giống như phải đối mặt với quốc sư lấy toàn bộ Đại Dạ uy hiếp ông ta, mà là Lục hoàng tử vung cây búa nhảy lên nhảy xuống của ông ấy.

      Thoáng chốc trong lòng Trần Ngộ Bạch tĩnh lại, xoay người đoạt kiếm Huyền Thiết trong tay Kỷ Tiểu Ly.

      Mộ Dung Thiên Hạ nhìn quanh mọi người, cao giọng chậm rãi : "Thân thể Quốc sư phu nhân đáng ngàn vàng, đám thị vệ kia dám cả gan phân tốt xấu, huơ đao múa kiếm, thực đáng chết, quốc sư đại nhân bảo vệ thê tử là vô tội. Mà quốc sư phu nhân ngây thơ hiểu chuyện, xung đột với Thái Hậu nương nương, hôm nay trẫm tước danh xưng cáo mệnh phu nhân của nàng, phạt nàng đóng cửa tự hối. Còn nữa, từ nay về sau, cho phép quốc sư phu nhân vào điện Thiên Mật!"

      Kỷ Tiểu Ly nghe vậy than thở tiếng: "Ta cũng muốn phải đến đây đâu!"

      Trần Ngộ Bạch quay đầu trừng mắt liếc nhìn nàng cái, kéo nàng ra phía sau mình, cho nàng lên tiếng nữa.

      Hoàng đế vừa dứt lời, Thái hậu Đoan Mật cũng lớn tiếng quát: "Hoàng thượng ——"

      "Thái Hậu nương nương!" Mộ Dung Thiên Hạ giải thích gì thêm ngắt lời bà ta, "Thái Hậu nương nương giữ gìn thân thể quan trọng hơn. Nếu trong cung buồn chán, về sau đừng bảo Thiên Mật sứ bôn ba lại khắp nơi, giữ nàng trong cung ở cạnh nương nương nhiều chút."

      Thái hậu Đoan Mật nghe vậy biến sắc, vừa sợ vừa nghi, nhưng giương mắt nhìn lên, lại nhìn ra vẻ dị thường mặt hoàng đế. . . . . . nhất thời bà ta giật mình bất động.

      **

      Hoàng đế Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, mạnh mẽ vang dội dẹp yên chuyện này.

      Quốc sư đại nhân mang theo phu nhân bị tước danh vị của trở về đóng cửa tự hối. Vừa lên xe ngựa, quốc sư đại nhân liền lạnh giọng lệnh cho tiểu đồng Tiểu Thiên lấy thuốc trị thương đến.

      Kỷ Tiểu Ly gấp gáp kêu theo "Mau lấy thuốc mau lấy thuốc!", xong còn cẩn cẩn thận thận nâng cái tay bị thương của lên.

      Trần Ngộ Bạch phất tay áo mở tay nàng ra, bực mình quát khẽ: "Ngồi xuống! được nhúc nhích!"

      Kỷ Tiểu Ly cảm thấy uất ức lại dám hé răng, rụt lui vào góc bên cạnh. Lúc này Tiểu Thiên đem thuốc trị thương vào, Trần Ngộ Bạch nhận lấy, quay đầu thấy nàng ru rú trong góc, vẻ mặt càng thêm bực tức, với tay kéo nàng ra.

      Ôm đặt nàng lên đầu gối, Trần Ngộ Bạch vặn mở lọ thuốc, lấy thuốc mỡ xoa vào trong cổ nàng.

      Ngón tay dính thuốc mỡ lành lạnh xoa đến, Tiểu Ly mới nhận thấy cổ có chút đau đớn, nàng "Ai da" tiếng, mặt Trần Ngộ Bạch càng đen: "Đáng đời! Sao nàng ngốc thế! Cầm kiếm kề cổ làm gì! Nàng biết kiếm Huyền Thiết ‘thổi qua đứt tóc’ (để cọng tóc lên lưỡi kiếm, thổi 1 cái là thành 2 đoạn), sắc bén vô cùng sao? Vừa rồi chỉ cần vô ý nàng máu tuông ồ ạt đó!"

      Vừa rồi đưa kiếm cho nàng, liền thấy nàng nghiêm túc kề lên cổ, nhất thời khiến sợ tới mức hồn bay phách tán!

      Kiếm Huyền Thiết này chém sắt như chém bùn, cần cố sức là có thể cắt phăng cái cổ non mềm của nàng! Lúc nàng còn chưa phát , kiếm khí sắc bén cắt ra vết máu nhợt nhạt cổ nàng, Trần Ngộ Bạch đành giả bộ như tức giận, cho nó uống máu, tay kéo lưỡi kiếm cách xa nàng chút.

      Cũng may chú ý lực tay và góc độ cầm lưỡi dao, lòng bàn tay nhìn như bị cắt máu tươi đầm đìa, kỳ chỉ là vết cắt nghiêng dài mờ mờ, tuy máu chảy nhiều, nhưng vết thương lại dễ khép miệng.

      Kỷ Tiểu Ly bị mắng, bĩu môi cúi đầu bôi thuốc cho . Nhưng nàng quá ngu ngốc, tay chân vụng về bôi thuốc cũng lưu loát, miệng vết thương của Trần Ngộ Bạch bị nàng làm đau nhiều lần, cau mày, ánh mắt tốt nhìn chằm chằm nàng.

      Nàng bị nhìn mà cả người run rẩy, ngẩng đầu sợ hãi liếc mắt nhìn , giọng biện hộ: "Ta cũng biết. . . . . . vừa rồi nếu người chết, ta theo người."

      Sao nàng biết là giả vờ giả vịt chứ? Nàng đặt kiếm ngang cổ mình chính vì nàng muốn cùng sống cùng chết với !

      Ánh mắt Trần Ngộ Bạch đảo mấy vòng, chợt thở dài khẽ.

      Đưa cái tay chưa bị thương kia qua, nhéo nhéo mặt nàng.

      "Ngu ngốc!" lạnh giọng mắng.

      Kỷ Tiểu Ly phục phản kích: "Người mới ngu ngốc! Người biết thanh kiếm kia sắc bén, sao người còn tay nắm lấy? May mà đánh nhau, bằng tay người bị thương trước, chắc chắn đánh lại nhiều người như thế!"

      Đương nhiên Trần Ngộ Bạch giải thích với nàng vì sao nắm lấy thanh kiếm kia, chỉ lạnh mặt trầm giọng hù dọa nàng: "Kỷ Tiểu Ly, nàng dám cả gan tranh luận với ta?!"

      Người băng bó tay rụt bả vai, "Ta . . . . . . có! Ta tranh luận!"

      Nàng quấn kỹ tay , lại dùng khăn thêu bươm buớm vàng nhạt của mình quấn ngoài lớp vải bông màu trắng, thắt cái nơ xinh đẹp, tâm tình nàng tốt, quên vừa rồi mới bị mắng, cười tủm tỉm nâng tay lên tranh công: "Người xem người xem! Ta quấn kỹ rồi! Đẹp chứ!"

      Quốc sư đại nhân nhìn thoáng qua, thèm nhìn đến lần thứ hai, lạnh giọng ra lệnh cho nàng: "Tháo ra!"

      "Đừng tháo, như vậy nhìn rất đẹp mà!" Nàng hứng thú dạt dào sờ cái nơ xinh đẹp kia, chợt nghĩ tới điều gì, vui vẻ thôi : "Vừa rồi người còn khen tầm mắt ta tốt, người phải nghe lời ta!"

      ". . . . . . Ta có." Mặt Quốc sư đại nhân chút thay đổi phủ nhận.

      "Người có!" Kỷ Tiểu Ly tỏ vẻ nghiêm túc nhắc nhở : "Chính lúc tay người nắm lấy kiếm chảy nhiều máu bên tai ta rằng: ‘cướp nàng làm thê tử, là lần ta có tầm mắt tốt nhất trong cuộc đời.’"

      Trần Ngộ Bạch hừ lạnh tiếng: "Ta là tầm mắt ta tốt, khen nàng khi nào chứ?"

      "Người thừa nhận cưới ta là tầm mắt tốt?!" Nàng vui mừng quá đỗi hét lớn.

      Trần Ngộ Bạch dời ánh mắt, làm bộ như căn bản nàng cái gì.

      Tiểu Ly hiếm khi bắt được đằng chuôi trong lời , vui vẻ thôi, thừa thắng xông lên: "Người xem đó: người cưới ta là vì tầm mắt người tốt, mà ta gả cho người, người tốt hơn ta nhiều như vậy, cho nên tầm mắt ta còn tốt hơn người!"

      Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn nàng, thản nhiên trách mắng: " năng lộn xộn!"

      Tiểu Ly nghĩ nghĩ nên làm sao mới có thể , chứng minh tầm mắt mình quả rất tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng có cách ràng, vui vẻ trong lòng chỗ phát tiết, quyết định chui đầu vào trong lòng lăn lộn.

      "Dù sao. . . . . . Chính là như vậy!" Nàng chơi xấu, nổi điên trong lòng .

      Trần Ngộ Bạch ghét bỏ nàng, với tay vào lòng chạm đến mặt nàng, nắm lấy được. Nàng bị bóp mặt chu mồm giống con heo mà vẫn cứ cười, cười tủm tỉm nhìn , vui vẻ : "Người như vậy. . . . . . Ta vui vẻ đó!"

      Con ngươi trong suốt xinh đẹp mang theo ý cười vô hạn, Trần Ngộ Bạch cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen say mê sâu trong đó.

      Nàng vui vẻ, Trần Ngộ Bạch nhìn ra được.

      Tuy nàng luôn vui vẻ, phần lớn thời gian trong ngày, trừ bị khi dễ nàng luôn cười tủm tỉm, nhưng vui vẻ giống như vậy hình như là lần đầu tiên.

      Đại khái nếu nàng tu thành tiên, bất quá vẻ mặt cũng chỉ hưng phấn như thế.

      thế mà lại có thể khiến nàng vui vẻ đến vậy.

      Trong lòng Trần Ngộ Bạch hãnh diện nên lời, tay bóp mặt nàng hơi dùng sức, nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhàng ấn lên môi nàng.

      Tuy giữa bọn họ chuyện thân mật hơn nữa cũng làm rất nhiều, nhưng giờ này khắc này nụ hôn nhợt nhạt như vậy, lại hết sức động lòng người.

      Tiểu Ly ngồi trong lòng , với tay ôm cổ , dựa người vào đầu vai , giọng thực vui sướng rất bên tai : "Vừa rồi ta cẩn thận suy nghĩ việc: từ tất cả mọi người đều ta rất ngốc, hôm nay ta mới hiểu được vì sao ta lại ngốc như vậy!"

      Tiếng nàng thầm mềm mại chui vào tai, hơi thở ấm nhàn nhạt phả vào bên gáy, nửa người Trần Ngộ Bạch mềm thể nhúc nhích, cười hết sức sung sướng: "Ha? Vậy nàng xem: rốt cuộc vì sao nàng lại ngốc như vậy?"

      "Là vì người!" Trong giọng nàng tràn đầy ý cười vui sướng, "Bởi vì ta gả cho người, cho nên ta phải ngốc chút." (ui, sao mà ngọt thế chứ, vầy sao ăn chè cho nổi)

      Trời cao đều tặng nhiều may mắn cho mỗi người, nàng cực kỳ bất hạnh ngốc nhiều năm như vậy, là vì trời cao muốn nàng góp đủ vận may mà gặp .

      Nàng xong cũng biết thẹn thùng, lộ gương mặt, ôm chầm lấy cổ , hô hấp phả lên gần như vậy, nóng bỏng tăng vọt, Trần Ngộ Bạch cảm thấy rất thoải mái —— tim đập quá nhanh, cả người sôi sục. Nhưng kéo kéo nàng, nàng ôm càng chặc hơn, trong đầu "ầm" tiếng, quyết định nghiêng đầu, môi lần tìm hôn lên mặt nàng, đầu tiên là trán, đôi mắt, hôn dọc theo cái mũi vểnh cao dần xuống, ngụm cắn lấy môi nàng.

      Tim Kỷ Tiểu Ly liều mạng đập "thình thịch thình thịch", cố gắng ngẩng mặt hùa theo , đầu lưỡi nho e ngại vươn đến, liếm liếm môi của , bị mút lấy tha, nàng nức nở tiếng muốn lui trở về, lại nhịn được, nghênh đón quấn quít cọ xát lấy lưỡi .

      Nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến mức cả người bốc hỏa, dùng hết hơi thở mới tách ra, Kỷ Tiểu Ly nằm ở đầu vai thở hào hển, cả người mềm nhũn, chút hơi sức cũng còn. Trần Ngộ Bạch chút thỏa mãn, tay nhàng kéo tóc dài của nàng ép nàng ngẩng đầu, cúi đầu khẩn cấp cắn nàng, nàng hơi rụt lại, dưới thân vừa động, nhíu mày "ưm. . . . . ." tiếng hít sâu hơi, Kỷ Tiểu Ly cho là mình chạm vào cái tay bị thương của , lập tức chủ động ôm ngồi yên, ngoan ngoãn dựa vào cho ăn. . . . . .

      **

      Tác giả có lời muốn : người chủ trì nhiệt tình hoạt bát nêu câu hỏi: rốt cuộc quốc sư phu nhân chạm vào chỗ nào? Lại khiến quốc sư đại nhân mặt dày đến thế cũng "ưm. . . . . ." vậy hả?!
      Alice Huynh, HoanHoan, Happyanh16 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hụ hụ, che mắt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :