1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Uổng Công Tính Kế - Sói Xám Mọc Cánh (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 59:
      Mộ Dung Tống chưa hết hoảng hồn, thấp thỏm thôi, đường đưa Tiểu Ly rời cung, lặp lặp lại hỏi nàng rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Nhưng vẻ mặt Tiểu Ly ảm đạm, ngậm chặt miệng, chữ cũng chịu trả lời .

      Cửa cung gần trước mắt, xe ngựa của phủ quốc sư chờ ngoài cửa cung, con tuấn mã hiên ngang oai dũng ngẩng cao đầu, giống như bộ dạng chủ nhân lạnh lùng cao ngạo của bọn họ.

      lưng Mộ Dung Tống phát lạnh, cắn răng cái, dứt khoát dụ dỗ đe dọa, dạy nàng chỉ được với quốc sư đại nhân: hôm nay ở trong cung, nàng vô cùng vui vẻ!

      Kỷ Tiểu Lykhông có tâm tư dây dưa với , hoang mang lo sợ gật đầu, còn nghe theo ý , nhắc lại lần cho nghe.

      Vì thế khi lão quản gia của phủ quốc sư bẩm "Phu nhân ra rồi.", quốc sư đại nhân từ trong xe chậm rãi ra đón chỉ thấy khuôn mặt nhắn của quốc sư phu nhân nhà trắng bệch, ánh mắt thống khổ, lã chã chực khóc với : phu quân, hôm nay ta thực rất vui!

      Ánh mắt Quốc sư đại nhân đột nhiên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía Lục hoàng tử điện hạ, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Lục hoàng tử điện hạ nhất thời trắng bệt.

      Phu nhân nhà hoang mang lo sợ, quốc sư đại nhân dư hơi mà so đo với Lục hoàng tử, nắm tay nàng, giọng : "Chúng ta về thôi."

      Vợ chồng Quốc sư dắt tay lên kiệu, hai chân Lục hoàng tử điện hạ mềm nhũn, tựa như quỳ lạy tiễn người .

      **

      đường về, hương an thần trong xe cháy sáng, Tiểu Ly vừa vào xe liền nằm lên gối mềm, nhắm mắt giả bộ ngủ.

      Trang sách trong tay Trần Ngộ Bạch lâu lật, lặng im đợi khoảng khắc, nàng vẫn có ý chủ động với .

      "Tiểu Ly." buông quyển sách trong tay, giọng gọi nàng.

      Nàng do dự chút mới chậm rãi mở to mắt: ". . . . . .Hả?"

      "Quốc chủ Đông Lâm quốc là bạn cũ của ta, hôm nay sai người đến, tặng ta khối đá quý, tảng đá kia lấp lánh ánh sáng, đặt bên tai lắng nghe, có thể nghe được thanh sóng biển ầm ào." Giọng và biểu cảm của Trần Ngộ Bạch đều vô cùng bình thường, thậm chí là mang theo chút cười mỉa.

      "Vậy sao." tại Kỷ Tiểu Lychẳng có tâm tư trông nom gì với tảng đá quý đó, yên lòng đáp tiếng.

      Trần Ngộ Bạch khép quyển sách lại, để qua bên, khẽ mỉm cười hỏi nàng: "Hôm nay nàng sao vậy? Thường khi nghe đến mấy thứ này, nàng vui vẻ."

      "Vui vẻ. . . . . ." Tiểu Ly vừa nghe chợt thấy mình lộ ra sơ hở, vội vàng giữ vững tinh thần tỏ vẻ hào hứng: "Đúng ha! Ta vui vẻ nha! Ha ha ha!"

      ". . . . . . Nàng vui vẻ là tốt rồi." Trần Ngộ Bạch dừng chút, với tay nhéo nhéo mặt nàng, cười .

      Ngu ngốc, trong lòng thở dài, sao có thể ngốc đến mức ngay cả cố làm ra vẻ cũng được. . . . . .

      Mặc dù cũng biết đây là việc tất phải trải qua, có số việc nàng cũng cần phải biết, nhưng nay nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng vẫn là khổ sở.

      Quốc sư đại nhân khổ sở trong lòng, đương nhiên nghĩ biện pháp khiến người khác sống yên.

      Tảng đá kia quả rất quý giá, nên trả lễ với quốc chủ Đông Lâm quốc —— Đông Lâm quốc sung túc vững mạnh, Đại Dạ lập quan hệ ngoại giao là có lợi chứ có hại, mà chuyện lớn thế này, đương nhiên hẳn phải cử hoàng tử cao quý nhất Đại Dạ sứ đàm phán, mới có thể thể thành ý của Đại Dạ, cũng là nể mặt mũi của quốc chủ Đông Lâm quốc.

      Ừ, lâm triều ngày mai, liền cứ vậy mà tâu cùng hoàng đế.

      **

      Kỷ Tiểu Lycho là mình che dấu vô cùng kỹ lưỡng, nhất định phu quân của nàng thể nhìn ra chút gì.

      Tiếp đó cả đêm nàng gượng cười, khi dùng bữa còn gắp rau cho , "Vui vẻ" ngừng.

      Mà thoạt nhìn Trần Ngộ Bạch có chút khác thường, lẳng lặng nghe nàng mở lời liền đáp trả, thức ăn nàng gắp cho , đều ăn hết.

      Tiểu Ly vui mừng lại tự hào, thỏa mãn thôi.

      Đến đêm khi hai người ngủ, nàng bị ôm, dần dần nghe tiếng hít thở đều đều của , nàng vẫn nhúc nhích, nhắm mắt chập chờn vỗ giấc.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ: cha mẹ vẫn còn nhân thế!

      Hai người sinh ra nàng, vẫn đều sống ở quê nhà xa xôi, giờ phút này, trong đêm khuya, biết bọn họ có giống như nàng mà tưởng nhớ đến nàng và Tần Tang tỷ tỷ?

      Nàng rất muốn, rất muốn nhìn thấy bọn họ.

      Trước khi gả cho Trần Ngộ Bạch, đây là nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời nàng.

      Nhưng Trần Ngộ Bạch từng : lệnh bài Huyền Vũ, là vật quan trọng nhất trong đời , dùng sinh mạng để bảo vệ tấm lệnh bài này.

      dùng lệnh bài làm sính lễ tặng nàng, nàng cũng nên giống mà bảo vệ lệnh bài này mới phải.

      Lấy bản đồ đó cho người khác, có tính là phản bội ?

      Vấn đề này rất phức tạp, nàng nghĩ mãi cũng ra.

      Lúc do dự nàng rất muốn hỏi người ôm lấy nàng ngủ say ở sau lưng —— nhất định có thể cho nàng đáp án!

      Nhưng nàng thể hỏi , hỏi , Tần Tang tỷ tỷ chết.

      Tiếng con dao sắc bén như tuyết ghim vào thịt —— "phập"! Mặc dù mỏng manh lại cực kỳ đáng sợ!

      Máu tươi mặt, đầu tiên là ấm nóng, lát sau lạnh như nước mắt, mặt Tần Tang tỷ tỷ trắng bệch, ôm vai chậm rãi quỳ mặt đất. . . . . . cả người Tiểu Ly co giật, đầu đầy mồ hôi lạnh đột nhiên mở to mắt.

      Lúc này mới phát biết mình ngủ thiếp khi nào, nàng ôm trái tim "thình thình thình" đập loạn hoảng hốt nhìn khắp xung quanh, xoay đầu, lại bắt gặp đôi con ngươi đen tĩnh lặng, nàng "A!" tiếng sợ hãi.

      Trần Ngộ Bạch mặc kệ nàng kêu to bên tai mình, chậm rãi với tay nắm mũi nàng.

      Thở hổn hển, kêu được nữa, Tiểu Ly há miệng thở từng hơi từng hơi, hốc mắt lập tức đỏ ửng.

      Trần Ngộ Bạch khẽ nhíu mày, nới tay, vuốt ve khóe mắt nàng, giọng hỏi: "Mơ thấy gì rồi sao? Sợ hãi đến như vậy."

      " có!" Kỷ Tiểu Lylập tức tỏ vẻ hăng hái, run run phủ nhận: "Ta nằm mơ! mơ thấy gì cả! Ta sợ hãi!"

      "Vậy sao." Trần Ngộ Bạch bình thản đáp tiếng, cũng hỏi lại.

      Mồ hôi lạnh người nàng làm ướt áo, Trần Ngộ Bạch sợ nàng khó chịu mà cũng dám , nhấc màn lên gọi thị nữ gác đêm tiến vào hầu hạ nàng tắm rửa.

      Thị nữ bưng nước ấm tiến vào, hầu hạ nàng tắm rồi thay bộ trung y nhàng sạch khoan khoái xong, Tiểu Ly vẫn như mất hồn mất vía ngồi giường, cũng hỏi gì, với tay ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

      ". . . . . . phải người tính được sao?" Trong hỗn loạn, nàng bỗng hỏi đầu đuôi.

      Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại, cất giọng trong trẻo lạnh lùng lại cực kỳ bình tĩnh: "Tính cái gì?"

      "Ưm. . . . . . phải người rất giỏi tính sao? Cái gì mà đứng đầu thiên hạ. . . . . .Người tính được là ta nghĩ gì sao?!" Giọng của nàng ngập tràn mong đợi.

      "Tính cho người tính cho mình. Chuyện của nàng, ta tính được."

      "Ta cũng phải ‘ là’ của ngươi." Tiểu Ly có chút buồn bực phản bác.

      Nếu có thể tính ra tốt rồi! Nàng cần chữ, cũng đều biết hết.

      Người ôm nàng vỗ dỗ dành bỗng nở nụ cười, tuy rằng phát ra thanh, nhưng Tiểu Ly nằm trong lòng , nàng cảm giác được lồng ngực run run.

      Nàng hiếm khi rối rắm như vậy, lại còn cười được!

      đấm đánh lên ngực ! Bộp!

      Tay bé nắm chặt thành quyền bị bắt lấy, kéo đến bên môi nhàng ấn nụ hôn.

      "Nàng phải." .

      Tiểu Ly nghe thấy, nhưng nàng quên câu này là đáp án cho câu , nên vẫn thờ ơ.

      Trong bóng tối, người cong khóe miệng, người cau mày.

      Lúc này trước mắt Tiểu Ly ngừng phất qua hình ảnh nam tử trong bức tranh tường hôm nay, gương mặt kia rất giống nàng, phụ thân của nàng lúc trẻ tuấn. . . . . . Tay nàng chống lên ngực , ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt, mặt lộ vẻ quyết tâm hỏi : "Phu quân! Người thích ta hơn, hay lệnh bài Huyền Vũ hơn?"

      Có người vừa nghe hai tiếng xưng hô kia cả người liền run rẩy, nhịn được, muốn cười. Trong bóng tối, con ngươi đen hơi cong lóe nhiều đốm sáng, "Nàng cảm thấy thế nào?" dịu dàng hỏi lại.

      "Là. . . . . .ta?" Nàng có chút do dự .

      Đôi con ngươi đen càng thêm cong cong.

      "Ừ, ngủ ." Cuối cùng hôn hôn thưởng thức tay bé trong tay mình.

      Tiểu Ly thuận theo nằm sấp xuống, chui chui trong lòng muốn ngủ, lại cảm thấy đúng: "Nhưng người vẫn chưa trả lời ta: Người thích ta hơn, hay lệnh bài Huyền Vũ hơn?!"

      " phải vừa rồi nàng tự trả lời rồi sao." Quốc sư đại nhân nhắm mắt, giọng nhàn nhạt miễn cưỡng, giống như sắp ngủ.

      Tiểu Ly nghĩ nghĩ lời nàng mới là thích nàng hơn —— cảm thấy mỹ mãn nằm xuống.

      **

      Đêm dài yên tĩnh.

      Kỷ Tiểu Lylặng lẽ mở to mắt, nhìn chằm chằm người cùng giường chung gối lúc lâu —— nhắm mắt, ngủ ngon.

      Nàng giọng gọi "Trần Ngộ Bạch" hai tiếng, hề động. Vươn ngón tay như sắp chọt đến, móng tay sắp đâm vào mí mắt , ngay cả lông mi cũng chút lay động.

      Xem ra ngủ rất say!

      Tiểu Ly rón ra rón rén, từ trong lòng chui ra, bước qua người , xuống giường.

      Nàng đến bên cạnh bàn dưới cửa sổ, chỉnh cho đèn sáng hơn chút.

      bàn là hộp nữ trang bằng gỗ tử đàn, bên trong chứa rất nhiều bảo vật quý hiếm của nàng —— bảo vật nhiều năm trong kho của phủ quốc sư, đều lấy ra cho nàng chơi.

      Lệnh bài Huyền Vũ được đặt ngăn trong đó.

      Kỷ Tiểu Lyđinh loảng xoảng lục lọi trận, khó khăn lắm mới tìm ra, cẩn thận để nó bàn trước mặt.

      Sau đó nàng lấy - mảnh lụa trắng mà Thái hậu Đoan Mật đưa cho nàng - trong tay áo ra, trải ở bên.

      Nếu thích nàng hơn lệnh bài Huyền Vũ, như vậy tâm nguyện suốt đời của nàng hẳn có thể thành, khi có bản đồ lệnh bài Huyền Vũ. Nàng quyết định vẽ nó ra giao cho Thái hậu Đoan Mật, sau đó dẫn cùng về quê nhà gặp cha mẹ nàng!

      Nàng nghĩ thông suốt, cũng quyết định.

      Trước mắt, vấn đề duy nhất là —— phải vẽ thế nào?

      Kỷ Tiểu Lyđau khổ suy tư.

      Thái Hậu nương nương bà cần bức vẽ lệnh bài Huyền Vũ, như vậy —— Tiểu Ly đặt lệnh bài Huyền Vũ song song với mảnh lụa trắng, sau đó nàng nghiêm túc cầm bút chấm mực, chiếu theo hình ảnh có lệnh bài mà vẽ ra.

      Bản đồ lệnh bài Ám Dạ được khắc rất sâu lại tinh tế phức tạp, ngay cả mỗi độ cong nét gấp đều mang hàm ý sâu xa, vô cùng phức tạp.

      Tiểu Ly liếc mắt nhìn bản đồ rồi nhấc bút, lâu đầu liền đầy mồ hôi.

      Cũng may, tóm lại đây vẫn là con rùa. Khi còn ở nhà, Kỷ Tây từng mua con rùa đen lớn cho nàng phóng sinh, lúc ấy nàng chơi với con rùa đen kia cả ngày, còn khắc chữ lên mai rùa, cho nên bức tranh rùa đen này —— làm khó được nàng!

      Vì thế, mấy ngày sau, trong điện Thiên Mật đóng chặt cửa sổ, trong đôi mắt tím của Thái hậu Đoan Mật chứa lệ nóng, run rẩy kích động với tay mở mảnh lụa trắng dễ có kia ra —— sau đó, bà nhìn thấy con, rùa, sống, động!

      Ngay cả ngày tháng, tên người phóng sinh khắc mai rùa bằng lối chữ Khải , cũng được vẽ lên.

      Môi Thái hậu Đoan Mật run run, nên lời, hào hển hít sâu hơi, thiếu chút nữa hụt hơi ngất xỉu tại chỗ!

      **

      Tác giả có lời muốn : Thái hậu Đoan Mật nhất định chưa từng nghe những lời này: sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như heo.

      Thái Hậu nương nương ngài nên dùng đối thủ như thần đổi bằng hữu như heo, tội gì chứ?

      Chữ mặt Lục chủ công, ngài cũng muốn bức sao? Hai bức tính nửa giá nha ~
      HoanHoan, Happyanh, thuyt13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60

      Tần Tang cũng giật mình tại chỗ.


      Trong điện Thiên Mật đóng kín các cửa sổ tỏa ra mùi thơm nồng nàn đặc trưng của máu người tộc Thiên Mật, Tần Tang lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn, giật mình hô lên "Nương nương!", quỳ rạp xuống bên chân Thái hậu Đoan Mật, nàng mở bàn tay nắm chặt của Thái Hậu ra, chỉ thấy giáp vàng dài ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.


      Sắc mặt của Thái hậu Đoan Mật cực kỳ đáng sợ, gằn từng tiếng: "Nàng ta dám cả gan trêu đùa ai gia!"


      "Nương nương bớt giận, " Tần Tang cẩn thận rút giáp vàng từ lớp thịt trong lòng bàn tay ra, thấp giọng khuyên nhủ: "Tuy nương nương từng ngửi được mùi thơm lạ lùng của máu Thiên Mật người Kỷ Tiểu Ly, nhưng nàng ta tóc đen mắt đen, hẳn phải là người thuộc tộc ta. Huống hồ đầu óc nàng ta ngây thơ như vậy, gánh nổi trọng trách cũng là việc trong dự kiến."


      " ràng nàng ta cười nhạo ai gia!" Thái hậu Đoan Mật tức giận ngập trời, gương mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹo thôi, bà xé tan mảnh lụa trắng vẽ con rùa đen siết chặt trong tay, cất giọng căm hận: "Giết nàng! Tần Tang! Giết nàng ta!"


      "Nương nương, xin nghĩ lại." Tần Tang cúi mắt, giọng điệu nhanh chậm: "Dù sao nàng ta cũng là quốc sư phu nhân."


      " sao chứ! Đừng là ngươi kiêng kỵ Trần Ngộ Bạch nhé!" Đoan Mật cười lạnh liên tục: "Đợi khi người tộc ta trở về Thánh Địa, lấy được thần lực, đến lúc đó thiên hạ này đều là của tộc Thiên Mật ta! Trần, Ngộ, Bạch! Ta xem thử ung dung đắc ý được đến bao lâu!"


      Lời thốt ra dưới cơn thịnh nộ, lát sau mới tự biết mình lỡ lời, vội vàng nhìn Tần Tang.


      Nhưng vẻ mặt Tần Tang vẫn bình thường, ngẩng mặt cực kỳ bình tĩnh khẽ mỉm cười: "Nương nương rất đúng. Thần lập tức nghĩ biện pháp, mau chóng lấy được bản đồ lệnh bài Huyền Vũ."


      "Tang Tang. . . . . ." Tay tháo giáp vàng, chậm rãi xoa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tần Tang, giọng điệu Thái hậu Đoan Mật vô cùng mất mát, lại mang theo mong đợi điên cuồng: "Con là người ai gia tin tưởng nhất, con đừng để ai gia thất vọng. . . . . ."


      "Dạ." Tần Tang cúi đầu, dịu ngoan đáp.


      **


      Kỳ Thái hậu Đoan Mật nghĩ oan cho tấm lòng hết sức chân thành của Kỷ Tiểu Ly.


      Đêm đó quả nàng cúc cung tận tụy, từ đêm khuya mãi cho đến sắc trời phía đông trắng bệch, khó khăn lắm nàng mới hoàn thành bức vẽ, vội vàng thu dọn xong mấy thứ bàn, nàng nhón chân leo lên giường, chui vào trong lòng phu quân ngủ say.


      bao lâu sau, quốc sư đại nhân giật giật, chậm rãi tỉnh lại.


      Nguy hiểm ! Kỷ Tiểu Ly nhắm chặt mắt lại, trong lòng cảm thấy may mắn thôi.


      Sáng sớm, Quốc sư đại nhân tỉnh lại, lập tức đứng lên, ngược lại càng ôm chặt người trong lòng thêm chút, cằm cọ cọ lên trán nàng.


      Tiểu Ly ngồi bên bàn suốt đêm, cả người rét run, được vòng ôm ấm áp siết chặt, nàng tự chủ được co vai rùng mình cái.


      Người ôm nàng lại cười trộm, nàng cảm thấy ngực hơi chấn động, đáng tiếc lúc này nàng " ngủ", bằng nhất định ngẩng đầu hỏi xem rốt cuộc cười cái gì?


      Bên ngoài, tỳ nữ bước đến, đứng sau lớp màn cách gần màn giường nhất, nhưng trong phòng vẫn như cũ có động tĩnh gì, tỳ nữ nghĩ đến lời dặn của Tiểu Thiên khi bước vào, đánh bạo xốc góc màn.


      Nàng ta nhìn vào bên trong, chỉ thấy quốc sư đại nhân tỉnh, nằm ở đầu giường đưa lưng về phía nàng ta, phu nhân ngủ ở phía trong, bị che, nhìn thấy được.


      Chắc là nghe thấy động tĩnh, quốc sư đại nhân quay đầu, nhàng lắc lắc đầu với nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lên tiếng.


      Tỳ nữ vội vàng buông màn lui ra ngoài.


      Bên ngoài, Tiểu Thiên chờ dưới hành lang, thấy nàng ta bước ra vội vàng tiến lên hỏi: "Tỷ tỷ! Đại nhân nhà chúng ta dậy chưa?"


      ". . . . . .Chưa."


      "A?" Tiểu Thiên kinh ngạc.


      Vào giờ này, quốc sư đại nhân hẳn sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu sau đó ở trong viện luyện kiếm nửa canh giờ, tiếp theo dùng bữa sáng rồi vào triều —— hầu hạ quốc sư đại nhân từ , lịch làm việc và nghỉ ngơi của quốc sư đại nhân chưa từng có ngày ngoại lệ.


      "Có phải đại nhân nhà chúng ta bị bệnh ?" Tiểu đồng nghi hoặc ngừng suy đoán.


      Cho dù bị bệnh, quốc sư đại nhân cũng chưa từng dậy trễ, mấy năm trước có lần bị trọng thương trở về, trừ cái hôm bị hôn mê bất tỉnh đó, ngày hôm sau cũng vẫn dậy sớm mà!


      "Hẳn là phải, giống lắm." Tỳ nữ nhớ lại ý cười trong đôi mắt đen kia, "Thoạt nhìn, đại nhân. . . . . . vui vẻ!"


      **


      Bên ngoài nghi ngờ suy đoán, trong phòng lại im lặng, chút tiếng động nào. Trần Ngộ Bạch ôm người trong lòng, nhàng từng chút xoa lưng nàng, làm ấm thân mình lạnh như băng của nàng.


      lâu sau nàng liền ấm áp, người vất vả ngồi bên bàn suốt nửa đêm, rất nhanh bị hô hấp nhịp nhàng của bao phủ, quấn chặt trong lòng ngủ say.


      giấc này, ngủ mạch thẳng tới buổi trưa.


      Kỷ Tiểu Ly tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nghiêng người sờ người bên cạnh, sờ thấy liền chui vào lòng , nhắm mắt rầm rì: ". . . . . . Giờ nào rồi vậy?"


      "Còn sớm." Người dựa vào đầu giường đọc sách thản nhiên đáp.


      "Còn sớm? Sao bụng ta lại đói vậy?" Quốc sư phu nhân thực nghi hoặc mở to mắt.


      Gọi tỳ nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, nàng mới biết được ra trễ đến thế!


      Bước ra ngoài liền đúng lý hợp tình chất vấn : " phải người mới là còn sớm sao?!"


      "Ừ, giờ còn sớm." Quốc sư đại nhân cũng vừa rửa mặt chải đầu xong.


      Tiểu Ly nhìn , có chút hoài nghi: "Bình thường người luôn dậy rất sớm!" Nàng gặng hỏi : "Chẳng lẽ tối hôm qua người cũng ngủ sao?"


      "Tối hôm qua ai ngủ?" Quốc sư đại nhân nhìn về phía nàng, hỏi lại.


      "À. . . . . . có!" Tiểu Ly hối hận thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình, sau đó dùng vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng chống chế: "Ai mà trễ thế còn ngủ được chứ?!"


      Quốc sư đại nhân liếc nhìn nàng cái, ung dung nhàn nhã gật đầu : "Đúng vậy, chỉ có kẻ ngốc mới ngủ được."


      Tiểu Ly trừng mắt, quai hàm phồng lên, cố gắng nhịn nhục lên tiếng.


      Trần Ngộ Bạch xoay người cong khóe miệng.


      "Bảo các nàng dọn cơm , hiếm khi dậy trễ, ta cũng đói bụng."


      **


      Kỷ Tiểu Ly "Mạo hiểm" "Dối trời vượt biển", lần đầu tiên trong đời tự giác làm chuyện thông minh bí , đáng tiếc mới đắc ý được nửa ngày, đến chạng vạng cánh tay nàng bỗng nhiên sưng lên.


      Rốt cuộc vẫn là tiểu thư lớn lên trong vương phủ, áo đến vươn tay cơm đến há mồm, tuy rằng từ nàng ngơ ngốc, nhưng thân thể vẫn luôn được chiều chuộng, từ nàng lại vốn thích đọc sách, sao có thể đột nhiên cả đêm tập trung tinh thần vẽ tranh? Cả ngày ủ rũ mệt rã rời còn chưa , cánh tay ê ẩm căng căng sức lực, đến chạng vạng liền phát cả cánh tay đều sưng phồng lên.


      Ban đầu nàng cho là mình trúng độc, hô to gọi kêu phu quân cứu mạng, quốc sư đại nhân suy nghĩ về tấu chương lúc lâm triều, lập tức buông bút xuống bước đến.


      Vén tay áo nàng lên nhìn kỹ, mày khẽ buông lỏng: " phải chuyện lớn gì, hôm qua nàng có —— ừm, khuân vác vật nặng?"


      Kỷ Tiểu Ly lắc đầu: "Ta có!"


      "Có giơ tay lâu để xuống ?"


      "Ta đâu phải đứa ngốc!"


      Ánh mắt Quốc sư đại nhân giấu ý cười, liếc mắt nhìn người căm giận cái.


      "Vậy. . . . . . Có viết chữ vẽ tranh ?" chậm rãi hỏi.


      "A!" Kỷ Tiểu Ly nghĩ tới, nhưng nàng lại lập tức phủ nhận: " có, có! Hôm qua ta chưa hề chạm đến bút!"


      Trần Ngộ Bạch vốn cầm thuốc mỡ tiêu sưng, thấy nàng có thể diễn rất như vậy, nhịn được mà phối hợp, buông thuốc mỡ, trầm mặt, nhíu mày trầm trọng : "Vậy nguy rồi, việc gì cũng làm, sao tay lại sưng to đến thế —— Tiểu Thiên, nhanh lấy ngân châm của ta đến đây, ta châm cứu cho phu nhân."


      Vừa nghe bị ghim kim, lỗ tai Tiểu Ly liền dựng thẳng lên: "Đừng châm cứu! Đừng châm cứu! Ta có cầm bút! Đúng là có cầm bút!"


      Quốc sư đại nhân ngạc nhiên : "Nàng cầm bút làm gì?"


      "Ta. . . . . . Ta xem tiểu thuyết!" Lại còn học được cách năng hùng hồn đầy lý lẽ nữa cơ đấy.


      "Xem tiểu thuyết —— lấy bút làm gì?" Quốc sư đại nhân vô cùng khó hiểu truy hỏi.


      Tiểu Ly "Ta, ta, ta" nửa ngày, cái khó ló cái khôn: "Sao chép!"


      Quốc sư đại nhân nghe vậy, mắt lộ vẻ vui mừng, rất có ý nhìn nàng liếc mắt cái.


      Ngón tay thon dài, đốt ngón tay ràng, đầu ngón tay nhún vào lớp thuốc mỡ trắng tuyết, nhàng thoa thoa, xoa chút thuốc mỡ ở đầu ngón tay —— động tác vô cùng đơn giản lại bị làm cực kỳ . . . . . .khêu gợi.


      "Phu nhân có lòng như thế, lòng vi phu cảm thấy rất an ủi." mỉm cười .


      Tiểu Ly nhìn động tác ngón tay khêu gợi của , biết tại sao cảm thấy người hơi nóng, vành tai cũng ửng hồng , "Ha ha. . . . . ." Nàng cười gượng.


      "Vậy đêm nay, liền phải xem biểu của phu nhân rồi." cười đến càng thêm sung sướng.


      Tiểu Ly ngơ ngác nhìn , ngay sau đó hét thảm tiếng —— chà thuốc mỡ thoa nóng lên tay nàng, sức xoa nắn như nắn xương rút cốt, đau quá!


      Tiểu Ly khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.


      Cuối cùng Quốc sư đại nhân cũng nhịn được, nhìn nàng cười ra tiếng.


      **


      Cánh tay Kỷ Tiểu Ly cứ vậy, ước chừng hai ngày mới khỏi.


      Kỳ thuốc mỡ kia hữu dụng, sau khi thoa, đến tối cánh tay cũng còn sưng nữa, nàng cầu gỡ băng lụa quấn tay xuống, nhưng quốc sư đại nhân "Đau lòng" vì nàng, cho gỡ.


      "Phu nhân dốc lòng nghiêng cứu, trong lòng vi phu rất an ủi, phải che chở phu nhân thỏa đáng đến khi khỏi hẳn mới thôi." vô cùng chân tình với nàng.


      Tiểu Ly khóc hỏi: "Vậy sao người còn đè nặng ta? Người đè nặng ta, sao ta có thể khỏi hẳn?"


      Miệng Trần Ngộ Bạch mút lấy mỹ vị non nớt, môi lưỡi lưu luyến buông ra, sau đó nhàng thổi hơi, vừa lòng nhìn thấy non nớt như tuyết đầu mùa kia tự chủ được mà run rẩy, tâm tình tốt, ngẩng đầu giải thích với nàng: "Phu nhân chỉ bị thương ở tay, cũng nên để lỡ việc này."


      Huống hồ cột cánh tay quấn băng lụa của nàng vào đầu giường, có kịch liệt hơn cũng đè trúng.


      Kỷ Tiểu Ly khóc. Hai tay bị trói, chỉ có thể tùy ý khi dễ, thỉnh thoảng bị ác ý trêu chọc, cũng chỉ có thể lắc lắc thân thể trần truồng kháng nghị, nhưng chỉ cần nàng vặn vẹo, người lên lên xuống xuống người nàng càng hăng say, càng về sau lại càng nâng chân nàng lên vai , xoay nàng như con ếch, hung hăng khi dễ. . . . . .


      "Phu nhân. . . . . . chép đến đoạn này chưa?!" đẩy mạnh vào sâu bên trong nhất, để chỗ kia ma sát mạnh khiến cả người nàng run rẩy, thốt được lời, lại còn cố tình hỏi mãi thôi: "Thế này sao? Chép chưa? Cũng chưa sao? Vậy rốt cuộc phu nhân chép đến đoạn nào? Lẽ ra cánh tay phu nhân sưng lên, hẳn phải chép cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận rồi mới đúng —— hay do vi phu làm còn chưa đủ tỉ mỉ cẩn thận?"


      "Đủ rồi. . . . . . Đủ. . . . . . A!" Tiểu Ly bị va chạm đến tim cũng lên men, vất vả mới run rẩy thốt ra lời, ngay sau đó càng thêm ác liệt đẩy sâu cái —— nàng hét lên tiếng, cứng người cong thân mình, cả người run run. . . . . .


      Trần Ngộ Bạch hưởng thụ bao bọc khít khao run run mút vào dưới thân, cúi đầu ăn mỹ vị đưa đến bên miệng, trong lòng vui sướng cũng vô cùng hối hận: sớm biết có hôm nay, lệnh bài Ám Dạ nên làm nhiều thêm mấy tấm.


      **


      Ngày hôm sau, mặc dù đêm trước Tiểu Ly vẽ tranh, nhưng cũng ngủ thẳng tới buổi trưa.


      Bất quá hôm đó quốc sư đại nhân lại dậy đúng giờ, tinh thần phấn chấn luyện kiếm nửa canh giờ trong viện, sau khi tắm rửa thay quần áo vào trong phòng ngồi bên giường lát, lẳng lặng nhìn người ngủ say lúc lâu, mới cảm thấy mỹ mãn rời phủ vào triều sớm.


      Tiểu Ly được nhóm tỳ nữ dỗ tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu xong, dựa vào bên cửa sổ trong viện đấu võ mồm với cây thược dược tinh, ánh tím chợt lóe, nàng vui vẻ kêu lên: "Tần Tang tỷ tỷ!"


      Đúng là Tần Tang, cười dài đứng dưới cửa sổ.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      HoanHoan, Happyanh, lonkon9513 others thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. nàng ơi, hình như nàng post nhầm rồi phải?

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi mình thích tính cách quốc sư đại nhân quá.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      truyện nào của sói xám mọc cánh cũng hay cả , cám ơn bạn edit nhá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :