1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 40: Thua tôi múa thoát y

      Xuyên Tử Lăng nghe Tần Hiểu Hiểu vậy sững sờ, nhất thời biết nên đáp lại thế nào, đôi mắt màu lam thâm thúy giống như muốn nhìn thấu nội tâm người khác, người phụ nữ này rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cần ai bảo vệ cũng có thể đánh bại người khác, người phụ nữ này rất phúc hắc, phúc hắc như con hồ ly giảo hoạt làm đối phương hãm sâu vào vũng bùn thể tự thoát ra, đối với phát mới bất thình lình này, rất hưng phấn, càng như vậy càng kích thích hứng thú với , có ý tứ, người phụ nữ này là càng ngày càng hợp khẩu vị của .

      “Xuyên tổng, tôi nghĩ vợ tôi trả lời xong vấn đề của , như vậy có việc gì, chúng tôi xin lỗi tiếp được.”

      đợi Xuyên Tử Lăng đáp lại, Nhậm Thiên Dã ôm xa.

      Xuyên Tử Lăng nhìn theo bóng lưng hai người, nghiền ngẫm lâu, giơ ly rượu lên ngửi hương thơm rượu, uống hớp, ngậm trong miệng lát mới nuốt xuống.

      nhìn cái gì vậy?” người đàn ông từ lầu xuống thấy Xuyên Tử Lăng dừng bước đứng bên cạnh .

      “Phong —– cảnh —–.”

      “Ồ? Ở đây khắp nơi đều là phong cảnh, biết xem trọng chỗ nào? Ừ —–, để em đoán chút, là này, là đó, hay là kia!?”

      Lúc nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu, giật mình há hốc mồm: “Sao ta cũng tới?”

      Xuyên Tử Lăng nhìn theo tầm mắt , khẽ nheo mắt: “Cậu biết ấy?”

      “Dạ, em biết ấy, nhưng ấy biết em.”

      “Ồ? thử xem.”

      còn nhớ người phụ nữ em với ?”

      “Cậu ——.”

      “Đúng vậy, chính là ấy!”

      Tiếng nhạc du dương vang lên, tất cả khách khứa ở đây dừng chuyện, xoay người nhìn lên sân khấu, sân khấu có xinh đẹp mặc bộ váy dài vàng nhạt ưu nhã ngồi ghế nhàng kéo ra giai điệu động lòng người, đàn vi-ô-lông ở trong tay ta kéo ra thanh tự nhiên, tất cả mọi người bị thanh động lòng người này làm say mê, kéo đàn vi-ô-lông chính là em của Xuyên Tử Lăng – Xuyên Chi Hạ.

      Tần Hiểu Hiểu và Nhậm Thiên Dã tìm chỗ thoải mái ngồi xuống, tỉ mỉ giúp vuốt tóc mai, tròng mắt Tần Hiểu Hiểu lộ ra gợi cảm đầu độc: “Dã, vừa nãy em biểu thế nào?”

      Nhậm Thiên Dã hài lòng giương cao môi mỏng, đặt nụ hôn lên gương mặt trắng nõn của : “Bảo bối, biểu của em rất xuất sắc.”

      Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào rồi nữa, sân khấu kéo đàn vô cùng thuần thục, nhưng đáng tiếc, mặc dù như vậy vẫn bị Tần Hiểu Hiểu nghe ra hoàn chỉnh, đây có tính là tỳ vết , ta muốn biểu , chỉ cần hiệu quả và lợi ích, cho nên mới xuất sai lầm này, người ngoài hiểu nên nghe ra, dù hiểu cũng chưa chắc nghe ra, nhưng đụng phải Tần Hiểu Hiểu, coi như ta xui, bởi vì Tần Hiểu Hiểu có thính giác khác hẳn với người thường, cho nên nghe nhạc cũng vô cùng sắc bén nhạy cảm, có thể nghe được cao người thường nghe được, vực nghe thấy vô cùng rộng lớn.

      khúc kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ta cười ngọt ngào trong tiếng vỗ tay, ta vô cùng kiêu căng, bằng trai của ta Xuyên Tử Lăng, an phận nội liễm, Tần Hiểu Hiểu rất khinh thường kiểu người như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác ghét cái gì đến cái đó.

      “Học trưởng Nhậm, vui khi có thể tới tham gia dạ tiệc mừng em về nước.”

      ta từ sân khấu xuống, cười tự nhiên tới trước mặt Nhậm Thiên Dã.

      Mặt Nhậm Thiên Dã chút thay đổi nhìn kia, bất động thanh sắc kéo bàn tay bé của Tần Hiểu Hiểu: “ cần khách sáo, tôi tới là do Xuyên tổng mời, dù sao cũng cạnh tranh nhiều năm thương trường, nên lui tới phải lui tới.”

      Khuôn mặt nhắn Xuyên Chi Hạ trắng bệch, ta cắn chặt môi dưới lên tiếng nữa, vì xuất nên ta mới chăm học khổ luyện tháng để kéo được bài này, cùng chỉ vì mặt mũi của trai mới đến chứ phải vì ta, điều này làm cho người luôn luôn kiêu ngạo tự mãn là ta thể nào chịu nổi.

      ta cam lòng bĩu môi : “Học trưởng Nhậm, mặc kệ vì nguyên nhân gì, em đều vui mừng chào đón .”

      ta dừng chút lại nhìn Tần Hiểu Hiểu: “ này nhất định là thư ký của Nhậm tổng, có thể làm thư ký của Nhậm tổng hẳn là có chỗ hơn, phương diện tài nghệ tự nhiên càng hơn người, biết xinh đẹp này có thể vì các vị khách ở đây và chơi bản hay ?”

      Mặt Nhậm Thiên Dã trầm xuống, vừa muốn mở miệng, bị Tần Hiểu Hiểu đè cánh tay lại ý bảo đừng gì cả, ưu nhã đứng lê: “ Xuyên muốn nghe tôi đàn phải là thể, nhưng nếu chỉ là khảy đàn mà đánh cược hì là hơi thú vị phải sao?”

      “Vậy muốn đánh cược cái gì?”

      Xuyên Chi Hạ hất cằm cao ngạo nhìn .

      Tần Hiểu Hiểu bị nét mặt của ta làm tức giận, chỉ cười yếu ớt : “Đánh cược cây đàn vi-ô-lông của , thế nào?”

      “Được! Nhưng nếu thua sao?”

      Xuyên Chi Hạ dứt khoát đáp ứng, rồi vẫn quên khiêu khích.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn mọi người, đôi mắt vô cùng mê hoặc, làm động tác cởi quần áo sau đó nhìn mọi người cười ngọt ngào: “Tôi múa thoát y vũ cho mọi người xem, thế nào?”

      “Íu uýt —-.”

      Tiếng huýt sáo vang lên, đám người xem kịch vui nhao nhao chờ đợi, bọn họ hy vọng Xuyên Chi Hạ thắng, như vậy bọn họ có thể xem biểu diễn múa thoát y miễn phí, huống chi còn do người phụ nữ của Nhậm Thiên Dã múa, vừa nghĩ thấy kích thích.

      Nhậm Thiên Dã nghe thấy bọn họ đánh cược, nhíu mày kéo tay Tần Hiểu Hiểu, “Bảo bối, em —–.”

      “Dã, đừng chuyện, em biết muốn cái gì.”

      Tần Hiểu Hiểu ôm cổ : “Em bảo đảm làm mất mặt, đợi tí nữa có kịch vui, tin tưởng em, đừng cản em.”

      Xuyên Chi Hạ đứng bên sớm bị hành động của bọn họ làm đố kỵ, tại sao người phụ nữ bỉ ổi này có thể khoác cánh tay lên cổ học trưởng Nhậm, còn em em, đúng là làm người ta chán ghét, Xuyên Chi Hạ oán hận siết chặt quả đấm, thân thể khẽ run, ngay cả móng tay khảm vào thịt cũng thấy đau, khốn này, đợi tí nữa chắc chắn mình làm cho ta đẹp mắt, làm cho ta xấu hổ!

      Xuyên Tử Lăng bị tiếng động bên này hấp dẫn lại, khi thấy em mình muốn PK với Tần Hiểu Hiểu, đáy mắt nóng lên muốn ngăn cản lại bị em tức đỏ mắt đẩy ra: “, chuyện này cần lo, hôm nay em chỉ muốn dạy dỗ ta này chút.”

      “Hạ, em đừng làm loạn!”

      Xuyên Tử Lăng dùng giọng cũng chỉ có hai người có thể nghe được.

      , , nếu ngăn cảm, đừng trách em nhận người trai này!”

      Xuyên Tử Lăng bất đắc dĩ thở dài, hiểu tính tình của em mình, chuyện quyết định thể nào thay đổi, mặc dù biết tài nghệ Tần Hiểu Hiểu ra sao, nhưng cảm thấy nhân vật rất lợi hại.

      Cũng tốt, cho Hạ nếm thử mùi vị thất bại, như vậy sau này con bé cũng tự kiêu nữa.

      _Hết chương 40_

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 41: Dạy dỗ ác nữ (1)


      Tần Hiểu Hiểu theo Xuyên Chi Hạ lên sân khấu, dưới sân khấu tụ tập đám người xem kịch vui, đôi mắt lạnh thấu xương của Nhậm Thiên Dã chăm chú nhìn người phụ nữ sân khấu, dám đụng vào người phụ nữ của Nhậm Thiên Dã , ngày tốt của Xuyên Chi Hạ này coi như chấm dứt.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn đám người sưới sân khấu, vui vẻ cười tiếng, lấy được tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhanh chậm quấn tóc, lại mình muốn dùng nhạc cụ gì. Xuyên Chi Hạ đứng bên cạnh cười giễu cợt: “ Tần, cần nhạc cụ gì cứ với tôi, nhà họ Xuyên chúng tôi có đầy đủ.”

      Mái tóc đen nhánh rủ vươn bờ vai tuyết trắng của Tần Hiểu Hiểu, từng sợi tóc tản ra mùi thơm mê hoặc, cám dỗ người khác, quan tâm châm chọc của Xuyên Chi Hạ, tà mị : “Dùng cái này là được rồi.”

      Chỉ thấy lấy cây trâm từ tóc ra, phía cây trâm là hoa văn được thêu bằng sợi tơ xanh biếc, nhìn thanh nhã khác biệt, lúc mọi người còn mờ mịt hiểu chuyện gì xảy ra, giống như biết ma thuật làm cây trâm biến hình, cây trâm nhanh chóng biến thành kim đan len, tuy là cây kim đan len nhưng lại khác với những cây thông thường, bởi vì cây kim này được tạo thành hoàn toàn từ bạch kim, đầu kim được làm từ kim cương cứng rắn, đúng hơn đây là món hàng xa xỉ, các nhìn cây kim sáng chói kia, mắt mê ly, trong lòng nghĩ nếu có thể có nó tốt biết bao, cánh đàn ông cũng vì công nghệ tinh diệu này mà thán phục.

      Nhậm Thiên Dã thầm thán phục trong lòng, mặt vẫn lạnh lùng trước sau như , bảo bối của có món đồ quý giá như vậy từ lúc nào, tại sao lại biết.

      Tần Hiểu Hiểu lấy 12 cái ly từ phục vụ, bên trong chứa rượu vang, xếp thành hàng theo thứ tự, sau đó rót thêm rượu vào, cách thức rót rượu làm Xuyên Chi Hạ đứng bên cạnh choáng váng, đứng ngơ ngác như tượng gỗ nhìn từ cử động của Tần Hiểu Hiểu.

      “Tôi chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi.” Tần Hiểu Hiểu ngồi ghế dựa mềm, dùng kim bạc gõ lên ly rượu, nhạc dễ nghe phát ra, tiếng nhạc như nước chảy mây trôi chậm rãi vào lòng mỗi người, làm dịu cơ thể và trái tim của bọn họ.

      “Ừ, tiếng nhạc rất thoải mái, làm cho người ta thư giản.” Có người bình luận.

      Có người say mê nhắm hai mắt lại: “Thần khúc, thần khúc, hay!” Nam nữ đều bị tiếng nhạc của Tần Hiểu Hiểu thuyết phục, có tình nhân ôm nhau hôn môi, có người đàn ông xạ lạ đặt tay lên vai người phụ nữ, người phụ nữ cũng rất hưởng thụ vuốt ve, Tần Hiểu Hiểu nhìn biểu của đám nam nữ dưới sân khấu, cười tiếng, tiếp tục.

      Xuyên Chi Hạ sớm say mê trong tiếng nhạc, ta dùng ngón tay cắm vào tóc vuốt ve đầu mình, miệng rên : “Ừ, thoải mái.”

      Lúc này Nhậm Thiên Dã cảm thấy cơ thể có chút khác thường, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Tần Hiểu Hiểu gõ nhạc sân khấu, đây là loại nhạc gì, tại sao trước kia chưa từng nghe, hơn nữ dường như tiếng nhạc này có ma lực, làm cho người ta buông lõng say mê trong đó, càng kỳ dị hơn là người cầm lòng được, ví dụ như hành động của đám trai xung quanh lúc này, nhìn đám trai vuốt ve, hôn nhau, tầm mắt của cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng đây là loại nhạc gì.

      Xuyên Tử Lăng nghe được tiếng nhạc này, mặt lập tức trắng bệch, ta, tại sao ta lại biết được loại nhạc này!

      được nghe lần ở nước D, đây phải là loại nhạc bình thường, mà là loại nhạc khống chế và nhiếp hồn, ăn mòn thần kinh của người khác, người có thính giác đều biến thành cái xác biết mặc cho người đánh nhạc điều khiển.

      muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng cổ họng nghẹn khuất thể phát ra tiếng , dường như cảm nhận được phản ửng của Xuyên Tử Lăng, Tần Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn cái, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đập vào mắt Xuyên Tử Lăng, chủ động ngậm miệng.

      “Keng—-” Tiếng nhạc hơi ngừng, mọi người dần tỉnh hồn lại từ trong si mê, Tần Hiểu Hiểu rất hài lòng biểu của bọn họ, rất tốt, nhiếp hồn thuật của mình vẫn chưa suy giảm.

      Đám người tỉnh hồn lại ra sức khen ngợi Tần Hiểu Hiểu, có người còn muốn nghe lần nữa, kết quả cuộc so tài , Xuyên Chi Hạ ôm đàn violon thừa dịp mọi người chú ý muốn chạy trốn, nào ngờ giọng ác liệt của Tần Hiểu Hiểu vang lên: “ Xuyên muốn đâu vậy?” Xuyên Chi Hạ bị Tần Hiểu Hiểu gọi sững sốt chút, ta ngơ ngác cầu khẩn nhìn Xuyên Tử Lăng phía dưới, Xuyên Tử Lăng nhíu mày, cứ như thấy em mình.

      Xảo quyệt, nhưng dù sao cũng là người nhà, trầm giọng : “ Tần, Chi Hạ còn , cuộc đánh cược cứ coi như xong .”

      “Ồ?! Xuyên tổng, là do Xuyên chủ động đánh cược với tôi, vậy cũng được, chứng tỏ người nhà họ Xuyên các người chuyện giữ lời?!”

      “Đây—–.” Xuyên Tử Lăng bị hỏi á khẩu trả lời được, há hốc mồm biết nên gì mới tốt.

      “Xuyên tổng, làm người phải giữ chữ tín, nếu lần này người thua là tôi, cầu xin ta tha cho tôi sao?! Ha ha, tôi nghĩ !” Dừng chút Tần Hiểu Hiểu tiếp tục : “Nhưng nếu cầu xin tha thứ có tác dụng, vậy còn phải đánh cược để làm gì?!”” Ánh mắt sắc bén trực tiếp lấy hồn phách người khác, Xuyên Tử Lăng bị nhìn đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sắc bén này, là hung hăng xé nát tim ! ta, rốt cuộc ta là ai?!

      Xuyên Chi Hạ nhìn trai mình, khuôn mặt nhắn đỏ lên vì tức giận, ta phẫn hận nhìn Tần Hiểu Hiểu đứng giữa sân khấu: “Xuyên Chi Hạ này chấp nhận đánh cược, thứ này cho !” Tuy là vậy, nhưng tay ta vẫn siết chặc đầu đàn buông, đây là món quà quý giá nhất của ta, là phần thưởng vua nước cho ta, phần thưởng dành cho người ưu tú nhất học viện LY, nào ngờ hôm nay lại bị thua mất, thua Tần Hiểu Hiểu, ta cam lòng, nhìn những ly rượu trước mặt, ta lại tính toán: “ Tần cũng coi như thư ký của Nhậm tổng, chắc hẳn tửu lượng rất kinh người, những ly rượu này nếu đổ rất đáng tiếc, bằng Tần hãy uống hết?”

      Mười ly rượu đầy làm cho đám nam nữ dưới sân khấu hít vào hơi, mặc dù là rượu vang nhưng cũng là rượu, huống chi còn là mười ly đầy, cái này, ràng là làm khó người khác!

      Tần Hiểu Hiểu cười lạnh: “Sao hả, chịu thua!” Xoay người nhìn Xuyên Chi Hạ, trong mắt lộ ra ánh sáng khát máu, người này, đáng chết!

      Xuyên Chi Hạ bị Tần Hiểu Hiểu nhìn như thế vô cùng sợ hãi, trái tim ta đập nhanh, a——! Ánh mắt đáng sợ, cảm giác như chết trăm ngàn năm, ta rũ mắt xuống nhìn về phía khác, nhìn những người dưới sân khấu, ta hơi an tâm chút, sắc mặt ảm đạm giọng : “Tôi có ý đó, nhưng nếu bỏ những ly rượu này rất đáng tiếc phải sao.”

      “Tôi uống.” Nhậm Thiên Dã lên đứng bên cạnh Tần Hiểu Hiểu, cầm ly rượu đặt lên môi, lạnh giọng : “Hy vọng Xuyên giữ lời, nếu tôi tiếc bất cứ giá nào làm cho Xuyên thị thấy được ánh mặt trời ngày mai!”

      ——– Hết chương 41 ———-

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 42: Dạy dỗ ác nữ (2)


      Xuyên Chi Hạ nghe Nhậm Thiên Dã , sợ đến mức mặt trắng xanh, trong mắt xuất nước mắt uất ức, học trưởng lại vì người phụ nữ này mà muốn diệt Xuyên thị, ta phải cứu vãn: “Học, học trưởng, vừa rồi em chỉ giỡn, giỡn thôi, mấy ly rượu này cần uống, cần uống.”

      Xuyên Chi Hạ liên tục xua tay, nhìn thấy Nhậm Thiên Dã thay Tần Hiểu Hiểu uống rượu, trong lòng ta giống như có cả hầm giấm, chua xót vô cùng, nếu, nếu biết vậy là mình uống, như vậy học trưởng uống thay mình, mình cũng có thể nhân cơ hội bày tỏ tình với ấy. (@@)

      Nhậm Thiên Dã liếc ta dù chỉ là cái, cho dù ta khóc như mưa cũng chã liên quan, từng ly rượu đỏ được uống, Tần Hiểu Hiểu nhìn cổ họng , yết hầu lên xuống vô cùng hấp dẫn.

      Đứng bên cạnh làm cơ thể nảy sinh cảm xúc khác thường, lúc này rất muốn hôn , đương nhiên cũng làm như vậy, khi uống xong ly rượu cuối cùng, vòng tay ôm cổ , hôn lên đôi môi kia, môi hơi lạnh, vị rượu còn vương lại, Tần Hiểu Hiểu chơi đùa dùng lưỡi liếm sạch rượu ở mép , dần dần cũng đáp lại, hô hấp nhanh hơn, bá đạo chui thẳng vào miệng của , hôn cơ thể mềm mại nóng bỏng của , bàn tay to của dần đặt sau lưng , lưu luyến vuốt ve, như có dòng điện chạy qua cơ thể, lập tức tỉnh hồn lại khẽ đẩy ra, cằm đặt vai : “Dã, đủ rồi!”

      cúi đầu, thổi khí bên tai , khẽ: “Bảo bối, tối nay muốn em.”

      khí mập mờ giữa hai người liên tục tăng lên, bọn họ coi tất cả mọi người thành khí, đứng sân khấu tán tỉnh nhau, liếc mắt nhìn những người phía dưới, lý trí của cũng lập tức chạy về, đám người dưới sân khấu nhìn thấy cảnh đẹp này, bọn họ thậm chí mong đợi, hai người làm gì đó sân khấu cũng tệ.

      Tin đồn Nhậm Thiên Dã gần nữ sắc bị phá vỡ trong tối nay, mọi người thấy nhiệt tình như lửa, các dưới sân khấu đều hận vì người được hôn phải mình, kiểu đàn ông cấm dục này khi nhiệt tình mạnh mẽ vô cùng, bọn họ đều muốn nếm thử mùi vị đàn ông…. người đàn ông mắt xanh nhìn chằm chằm vào Nhậm Thiên Dã rời giây.

      Xuyên Chi Hạ bên cạnh tức sôi máu, tiện nhân, tiện nhân, dám hôn học trưởng Nhậm trước mặt nhiều người như vậy, coi tao có xé rách mặt nạ hồ ly của mày ! ta tức đến nỗi quên ánh mắt kinh khủng của Tần Hiểu Hiểu, tìm chết hét lên: “Học trưởng Nhậm, ta biết xấu hổ!”

      Tần Hiểu Hiểu cười tự nhiên: “Ồ? xem tôi biết xấu hổ chỗ nào?”

      , dám hôn ấy trước mặt mọi người, đó chính là biết xấu hổ!”

      Nhậm Thiên Dã nhíu chặt lông mày, xem ra ta quên lời cảnh cáo của , rất tốt, vậy đừng trách tàn nhẫn!

      Tần Hiểu Hiểu tới trước mặt Xuyên Chi Hạ, cười nhìn ta, câu gì, ánh mắt phảng phất như nhìn người chết! Xuyên Chi Hạ bị nhìn như vậy, mặt mày xanh mét, ngu si nhúc nhích, môi lay động nhưng được gì, sợ giây tiếp theo bị ánh mắt của lăng trì mà chết.

      lấy cây đàn violon Xuyên Chi Hạ cầm trong tay, cười lạnh tiếng: “ là đàn rất tốt, a——–.”

      Khi mọi người chưa kịp phản ứng, đàn violon bị bẻ gãy thành hai nữa, “Rắc rắc——.” Đàn vỡ tan tành, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi quên phản ứng, ngơ ngác nhìn chuyện diễn ra sân khấu.

      “A———-!” Xuyên Chi Hạ khôi phục tinh thần, xoay người xông tới chỗ Tần Hiểu Hiểu: “Đưa đàn violon cho tao, đàn violon!”

      Tần Hiểu Hiểu nhúc nhích, lười biếng nhìn, khinh thường giễu cợt người la lối om sòm trước mặt, giây trước khi ta chạm vào , Nhậm Thiên Dã đứng chắn trước , vung tay lên, đánh tay ta ra, Xuyên Chi Hạ bị đẩy lão đão cái, lạnh lùng nhìn Xuyên Chi Hạ: “Người phụ nữ của tôi, có gan cứ đụng vào!”

      Xuyên Tử Lăng chạy lên đỡ Xuyên Chi Hạ dậy, đôi mắt ta ngập nước nhìn trai mình: “, đàn violon bị gãy rồi, nó là món quà quý giá nhất!”

      “Được rồi, Chi Hạ, đừng nữa, biết.”

      Xuyên Tử Lăng đau lòng nhìn khủy tay xưng đỏ của em mình, lạnh lùng đối mặt với Nhậm Thiên Dã: “Nhậm tổng, có phải nên cho tôi lời giải thích ?”

      “Xuyên tổng, những câu này đúng rồi, khách mời ở đây đều thấy Xuyên Chi Hạ vô lý trước, mà người làm còn dung túng nên mới có kết quả thế này, bây giờ muốn lý với chúng tôi, cảm thấy rất buồn cười sao?”

      Tần Hiểu Hiểu đứng cạnh Nhậm Thiên Dã, trong đôi mắt lên ánh sáng hung ác, từng chữ ra đều là châu ngọc, làm người khác thể chống đỡ.

      “Dã, chúng ta .”

      Xuyên Chi Hạ cắn môi cam lòng kêu tiếng: “Mày——–.”

      Tần Hiểu Hiểu xoay người giơ tay lên, làm động tác đừng lên tiếng, khí thế ác liệt làm ta mất hết ngôn ngữ, khách dưới sân khấu chủ động nhường đường cho Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu, hai người nắm tay nhau rời .

      ———- Hết chương 42 ————

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 43: Người đàn ông của


      Trong phòng, tham lam hôn : “Hiểu Hiểu của , em có biết hôm nay em quyến rũ bao nhiêu , rất thích em như vậy!”

      điên cuồng gặm cắn vai , để lại nhiều dấu răng, vô cùng hấp dẫn.

      Ngã xuống giường, Nhậm Thiên Dã nắm càm xinh xắn của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt thanh thúy cẩn thận chu đáo, Tần Hiểu Hiểu hơi nheo mắt, hai má đỏ hồng mê hoặc lòng người! khẽ hôn lên chân mày của , lông mi, cánh mũi, môi, giống như nâng niu bảo vật quý giá, Tần Hiểu Hiểu bắt đầu đáp lại nụ hôn của , khi vén váy lên, lại nhàng với mấy chữ: “Dì cả của em đến.”

      lập tức ngẩn ngơ, ngừng lại, mặt đều là dám tin, ngay cả hơi thở nóng hổi cũng chợt nguội xuống, biểu cảm ẫn nhẫn đau khổ, sãi bước chạy về phía phòng tắm.

      Phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy rào rào, nằm giường, cong môi nhìn về phía phòng tắm, người đàn ông này thú vị, thậm chí còn cảm thấy rất đáng , thỉnh thoảng trêu chọc chút cũng vui, phát bây giờ mình càng ngày càng thích sống chung với , nghĩ đến nếu có ngày phải rời khỏi , có lẽ bỏ được.

      Lúc Nhậm Thiên Dã ra, Tần Hiểu Hiểu nằm giường đọc sách, dáng vẻ khi đọc sách nhìn rất đẹp, bên tóc bị rơi xuống, nghe được tiếng mở cửa, ngước đầu lên, nhìn thấy thân hình cường tráng của , cơ bắp ràng, màu da lúa mạch vô cùng quyến rũ, nước từ tóc chảy dài xuống thấm vào khăn tắm quấn nữa người dưới.

      Tần Hiểu Hiểu hài lòng nhìn vóc người của , cười ngọt ngào liếc mắt đưa tình với , hình ảnh mỹ nam tắm, đẹp đến ngấy, nhất là người này còn là người đàn ông của , trong đầu chợt lóe lên bốn chữ này, thể tưởng tượng nổi lắc đầu, từ lúc nào mà mình lại có ý nghĩ này? biết đây là chuyện tốt hay——–.

      nhìn gì vậy?”

      duỗi tay kéo chăn ra, ôm vào lòng, xấu xa gặm vành tai : “Bảo bối, có phải em nên bồi thường cho chút ?”

      Tần Hiểu Hiểu nghịch ngợm đẩy môi ra, ngón trỏ khẽ vuốt môi , yếu ớt : “Vậy muốn em làm gì?”

      Nhậm Thiên Dã lấy sách của đặt qua bên, cầm tay bé của , trong mắt dần lên khát vọng: “Bảo bối, cho .”

      Rất nhanh sau đó, thỏa mãn mỉm cười vuốt tóc , bảo bối, em giỏi! Đúng là bảo bối của . Tần Hiểu Hiểu vẫy vẫy cánh tay đau nhứt, hờn dỗi nhìn , Nhậm Thiên Dã đau lòng xoa tay , đặt lên môi, dịu dàng hôn.

      Đêm dài đằng đẵng, nam nữ nằm giường, người phụ nữ đột nhiên mở mắt ra, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, môi đỏ hơi cong lên, người đàn ông này, muốn.

      ……

      giường công chúa rộng lớn, ngủ rất yên ổn, ánh mắt trong buổi dạ tiệc của Tần Hiểu Hiểu làm ta rất bất an, dĩ nhiên bất an của ta chỉ mới bắt đầu, Tần Hiểu Hiểu nhìn giường, lạnh lùng nhìn hồi lâu, người này rất thức thời, đắc tội Tần Hiểu Hiểu , như vậy để ta sống tốt.

      nhàng đè lên gò má mềm mại của ta, vốn ngủ sâu, Xuyên Chi Hạ bị cảm giác lạnh lẽo mặt đánh thức, khi chạm phải đôi mắt lạnh như băng lập tức hoảng hốt bật dậy, nắm góc chân lùi về sau: “Mày, mày vào bằng cách nào?”

      ———– Hết chương 43 —————

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 44: kiên nhẫn


      Cảm giác lạnh lẽo làm mặt ta tái nhợt, Tần Hiểu Hiểu khom người, đôi mắt xinh đẹp kề sát khuôn mặt nhắn của ta: “ , muốn tôi bắt đầu từ chỗ nào, hay bắt đầu từ chỗ này nhé?” Kim loại sắc bén rà lên mặt Xuyên Chi Hạ, trượt đến cổ.

      “Mày, mày muốn làm gì! Đây là nhà tao, tao cảnh cáo mày đừng có làm loạn!”

      “Ha ha…. Vậy mày cứ thử kêu tiếng xem, xem thử kim của tao nhanh hay mày thét nhanh!”

      Xuyên Chi Hạ cắn chặt môi, nữa, hoảng sợ nhìn Tần Hiểu Hiểu, sau đó nước mắt tràn ra, điềm đạm đáng thấp giọng : “Cầu xin , cầu xin tha cho tôi, tôi bảo đảm, bảo đảm đánh chủ ý lên người học trưởng Nhậm nữa, tôi bảo đảm.”

      “Ha ha——-, mày tưởng tao nhìn ra mày dùng thủ đoạn như trong buổi tiệc lúc nãy sao, nếu đổi thành người khác có lẽ tha cho mày, nhưng trong mắt Tần Hiểu Hiểu tao chưa bao giờ có hai chữ ‘tha thứ’!”

      Xuyên Chi Hà nhấn cái nút nào đó giường, ngay khi cái nút được nhấn, Tần Hiểu Hiểu hung ác nắm cổ áo Xuyên Chi Hạ: “Tiện nhân! Dám dùng thủ đoạn với tao!”

      Xuyên Chi Hạ đắc ý cười tiếng: “ có người chạy tới ngay, tao muốn nhìn thử mày làm sao chạy trốn.”

      “Ồ? Mày cho là mày gọi cứu binh, tao bị bắt?! Đúng là ngây thơ!”

      Xuyên Chi Hạ chưa kịp trả lời, Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào : “Biết Tuyên thiếu chết thế nào ?”

      Cái chết ly kỳ của Tuyên thiếu làm chấn động cả thành phố, càng làm người ta lo sợ bất an là Tuyên thị tan rã trong đêm, bây giờ chỉ kéo dài hơi tàn, biết do ai gây nên, dù cảnh sát điều tra tháng cũng tra được gì, chỉ có thể kết luận là do trả thù.

      “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là———.”

      Xuyên Chi Hạ che miệng dám nữa.

      sai!”

      Tần Hiểu Hiểu lên, giơ kéo muốn cắt tay ta, hai mắt ta trợn to, nhắm mắt lại, ngất : “Tao thay đổi ý định rồi, lập tức giải quyết mày quá hời cho mày đúng ? Chi bằng—— ha ha.”

      Xuyên Chi Hạ đột nhiên bật dậy: “A—–! ta tới, tới! ơi, nhanh tới bảo vệ em!”

      Xuyên Tử Lăng ở phòng kế bên nghe tiếng chạy vào, lây Xuyên Chi Hạ ngồi giường: “Hạ Hạ, Hạ Hạ, sao cả, em gặp ác mộng thôi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

      Xuyên Chi Hạ nghe được giọng quen thuộc, quay đầu theo bản năng, khi nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia lập tức khóc nức nở: “ ơi, ơi, người phụ nữ kia tới tìm em, ánh mắt của ta khủng khiếp, ta muốn giết em, em rất sợ, rất sợ!”

      “Ngoan, Hạ Hạ ngoan đừng khóc, ở đây có người phụ nữ nào hết, có, em chỉ thấy ác mộng thôi.”

      Xuyên Tử Lăng ôm Xuyên Chi Hạ đầu rối bù nước mắt giàn giụa, bàn tay to dùng sức xoa đầu ta: “Ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”

      Từ sau bửa tiệc đó biểu của Xuyên Chi Hạ rất bất thường, đặc biệt là ban đêm ta thường xuyên hét lên, biểu vô cùng bất thường, Xuyên Tử Lăng lo lắng nhìn em , rốt cuộc là bị gì?

      Buổi sáng Nhậm Thiên Dã xoay mình, chỗ bên cạnh trống , bên giường lạnh, mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, sau đó cửa phòng ngủ bị đây ra, bóng dáng quen thuộc vào, tay cầm cái khăn nóng lau mồ hôi, thấy thức rồi cười ngọt ngào tới.

      “Sao em dậy sớm vậy?”

      đau lòng nắm cánh tay bé lạnh ngắt của , ân cần hỏi.

      “Dì cả tới, cơ thể thoải mái, vận động chút.”

      Tần Hiểu Hiểu để khăn lông vào tủ đầu giường, thuận thế ngồi vào lòng , dùng trán cạ trán .

      Nhậm Thiên Dã ôm cơ thể mềm mại lạnh lẽo của , đắp chăn lên cho , khẽ hôn lên khuôn mặt nhắn, mang theo chút trách cứ và ân cần : “Bất cẩn quá, mau đắp chăn nằm nghĩ, chờ chút xuống lầu nấu cháo đậu đỏ cho em.”

      “Dã, xem ra rất rành về dì cả của em.”

      trêu ghẹo .

      Rành? Nhậm Thiên Dã nghĩ thầm trong lòng, vốn biết ngày này của phụ nữ nên chú ý cái gì, nhưng vì nên mới nghiên cứu, nếu phải vì , quan tâm mấy chuyện này.

      nghiêm túc đấp chăn cho xong mới xuống lầu nấu đồ ăn, lâu sao dưới lầu truyền đến tiếng nồi chén va chạm, Tần Hiểu Hiểu nằm giường bất giác mỉm cười, càng ngày càng thích người đàn ông này.

      chén cháo đậu đỏ bổ máu được làm xong, vừa muốn bưng chén cháu lên lầu điện thoại đột nhiên vang lên, đặt chén cháu xuống, lấy di động ra nhìn tên màn hình, đôi mắt tối lại, nghe điện thoại, lạnh giọng : “Chuyện gì?”

      có chuyện gì thể điện thoại cho con sao?”

      “Ông nội, tại sao lại là ông?”

      “Ừ, cũng may, con còn nhớ bộ xương già này.”

      Bên kia điện thoại dừng chút, sau đó tiếp: “Đưa kia về nhà chuyến.”

      “Cái gì?”

      “Thiên Dã, là mẹ.”

      Nhậm Thiên Dã nghe được giọng bên kia điện thoại thay đổi im lặng, người kia cũng nhận ra ý , cho nên chờ lên tiếng : “Đứa con kia mẹ thấy rồi, trừ dáng dấp tạm được gia thế xứng với nhà họ Nhậm chúng ta.”

      “Bà điều tra ấy!”

      ràng, giọng của mang theo thuốc súng, chút tôn kính với trưởng bối: “Đừng đụng vào ấy! Nếu đừng trách tôi tàn nhẫn!” (D: hãy cứ lo cho bà ấy , đừng lo cho chị Hiểu… :)))

      “Mày——–!”

      Bên kia còn muốn gì nữa nhưng bị Nhậm Thiên Dã kiên nhẫn cúp ngang, ném điện thoại lên ghế salon, đốt điếu thuốc lá, phiền não hít hai cái rồi vứt, dùng chân nghiền nát, liếc nhìn cháo nóng bàn, bưng lên lầu.



      Chương 45: Cháo rất ngon

      “Ăn lúc còn nóng!” Nhậm Thiên Dã bưng chén cháo đậu đỏ nóng hỏi tới trước giường.

      Tần Hiểu Hiểu bò dậy từ trong chăn, nhận chén cháo ăn từng ngụm: “Ưm—–, nóng quá!”

      “Cẩn thận chút, mau há miệng ra cho nhìn xem!”

      khẩn trương buông chén xuống, kiểm tra miệng Tần Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy đau lòng và khẩn trương.

      “A——–.”

      Tần Hiểu Hiểu khôn khéo há mồm ra để kiểm tra, chớp mắt nhìn động tác và biểu cảm của .

      “May mắn bị phỏng, để thổi rồi em hẳn uống.”

      Nhậm Thiên Dã cúi đầu dịu dàng thổi cháo, tay cầm muỗng khuấy , sau đó ngẩng đầu lên múc muỗng cháo, dịu dàng nhìn : “ đút em.”

      muỗng cháo ấm áp nuốt vào miệng, dạ dày ấm áp, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy toàn thân cũng thoải mái ấm áp lên, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.

      nhìn biểu cảm của , bất tri bất giác cong môi: “Ăn miếng nữa.”

      Tần Hiểu Hiểu lại phối hợp ăn thêm, hài lòng liếm môi, chọc cho yết hầu bắt đầu lên xuống: “Xem ra cháo rất ngon, cũng muốn thử chút.”

      “Đáng tiếc, em ăn hết rồi, có muốn làm thêm chén ?”

      cần.”

      “A?”

      Tần Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy môi bị tấn công, ngước mặt nhìn tuấn nhan gần ngay trước mắt, lông mi của rất đẹp, dài cong đen nhánh, cánh mũi cao thẳng y như thần Hy Lạp cổ đại làm người ta mê muội, Tần Hiểu Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại phối hợp với , tay bất tri bất giác leo lên cánh tay .

      Nhậm Thiên Dã buông tha bất kỳ xó xỉnh nào trong miệng , tấn công nồng nhiệt đến khi xụi lơ trong ngực , cho đến khi rên lên, mới lưu luyến kết thúc nụ hôn nóng bỏng: “Ừ, đúng như đoán, uống ngon .”

      liếm môi, nhìn đôi môi xưng đỏ của , cười tà mị.

      Hè đến làm cho tiệm đồ ngọt của Tiểu Ưu làm ăn ngày càng tốt, vì tiệm buôn bán tốt nên Tiểu Ưu thuê thêm hai nhân viên, như vậy bận rộn đến choáng váng đầu óc.

      “Này——–, Phục vụ!”

      cặp nam nữ mặc áo tình nhân rống về phía Tiểu Ưu.

      “Phục vụ, phục vụ, gọi đó! nghe thấy hả?!” Thanh niên nhịn được lại rống mấy tiếng, nghiêng cổ, bộ đây là du côn.

      “A—–, đến ngay, đến ngay, xin hỏi quý khách cần gì?”

      Tiếng rống to làm Tiểu Ưu hồi thần, vội vàng chạy nhanh tới bàn đôi tình nhân kia.

      “Cho chúng tôi phần việt quất!”

      ỏn a ỏn ẻn ôm cổ tên thanh niên, liếc nhìn Tiểu Ưu.

      “Được, xin chờ chút.”

      Tiểu Ưu vì bọn họ mà trở nên gấp gáp, ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi.

      “Ê! Bạn tôi thích Monkey này, chúng tôi là hội viên, muốn lấy cái này!”

      Tên thanh niên dáng vẻ lưu manh ôm chặt lên, cánh tay khác lười biến chỉ về phía cạnh quầy.

      “Cái này dùng đểm tích lũy để đổi, xin quý khách trình thẻ hội viên, chúng tôi giúp quý khách kiểm tra điểm tích lũy có được .”

      soát túi nhưng tìm thấy. giọng lầm bầm với tên thanh niên mấy câu, đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm Monkey trong quầy rời.

      “Rồi sao, tìm được thẻ hội viên cho à?! Bọn tôi là những người thường xuyên tới đây tiêu tiền, cho món đồ hư tính là gì?”

      Tên thanh niên càng càng bất thiện, xong câu này lại còn có hành động thô lỗ.

      Tiểu Ưu tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi quý khách, nếu quý khách có thể hội viên chúng tôi có thể làm miễn phí cho quý khách, nhưng Monkey này phải đủ điểm tích lũy mới đổi được, nếu lần sau quý khách mang thẻ hội viên đến chung tôi có thể———–.”

      “Đủ rồi! Bọn tôi có thẻ hội viên đó rồi sao! Rốt cuộc có cho hay !”

      Tên thanh niên cắt ngang lời của Tiểu Ưu, đặt tay lên quầy chỉ chỉ chỏ chỏ.

      “Như vầy nhé, tôi cho quý khách chìa khóa hoặc giấy dán, quý khách thấy được———–.”

      Tiểu Ưu nổi giận cắn chặt môi, chịu đựng cơn tức giải thích.

      “Ai cần cái thứ đồ bỏ kia! Bọn tôi muốn cái đó!”

      Tên thanh niên lại cắt ngang lời của Tiểu Ưu lần nữa, ngang ngược chỉ vào lỗ mũi Tiểu Ưu rống to.

      “Quý khách, cái này cần có điểm tích lũy mới đổi được.”

      “Đừng nhảm với tôi, cho hay cho!”

      Tên thanh niên vô lại đến cực độ, thậm chí còn giơ tay đẩy Tiểu Ưu mấy cái, làm cho mọi người trong cửa hàng chú ý.

      —— cho———–!”

      giọng lạnh lùng truyền tới, bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người tới….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :