1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 34: Ba Thần Khí

      “Là tôi, mau nằm xuống , nên chuyện nhiều, Tiểu Đậu Đỏ cứ giao cho tôi.”

      Mân Mân nhìn bóng lưng Kim Thuẫn ôm Tiểu Đậu Đỏ khỏi phòng ngủ, lệ nóng oanh tròng, hốc mắt nóng lên, nếu Tiểu Đậu Đỏ có thể có người cha tốt biết mấy, như vậy con bé bị những đứa bé khác bắt nạt, chỉ tiếc, ai——-, thở dài hơi, nằm xuống.

      Kim Thuẫn ôm Tiểu Đậu Đỏ ra ngoài phòng khách, động tác dịu dàng sợ làm đau bé.

      “Hộp y tế nhà con để ở đâu?”

      “Ở cửa phòng khách bên cạnh hộp giữ đồ.” Kim Thuẫn nhanh chóng tìm được hộp y tế, cẩn thận bôi thuốc cho Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ vẫn cảm thấy đau, Kim Thuẫn nhìn bé chịu khổ, vừa thoa vừa thổi, Tiểu Đậu Đỏ chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn động tác của Kim Thuẫn, bé chu cái miệng nhắn: “Ba, ba Thần Khí.” Động tác bôi thuốc của Kim Thuẫn ngừng lát, hai hàng lông mày dần ra thần thái khác thường: “Tiểu Đậu Đỏ, con, con kêu chú là gì?”

      Tiểu Đậu Đỏ khóe léo kề sát tai Kim Thuẫn: “Tiểu Đậu Đỏ muốn cho Thần Khí làm ba, có phải Thần Khí chê Tiểu Đậu Đỏ .” Vừa vừa uất ức chảy nước mắt, bé dùng sức hít mũi cái, buông cánh tay ôm tay Kim Thuẫn ra, xoay đầu về phía khác thèm chuyện.


      Kim Thuẫn có chút áo não vì lời vừa rồi của mình, chê Tiểu Đậu Đỏ, chỉ có chút kinh ngạc vì thỉnh cầu của bé, điều đó làm biết mình phải đáp lại thế nào. Buông hộp y tế xuống, Kim Thuẫn ngồi sát bên Tiểu Đậu Đỏ, cánh tay giơ lên rồi lại buông xuống, có kinh nghiệm dỗ con nít, đối mặt với Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên mất mác cũng biết phải an ủi như thế nào: “Tiểu Đậu Đỏ.” thử gọi bé, nhưng xoay đầu lại: “Ừm, Tiểu Đậu Đỏ, Thần Khí chê con, , nhưng chú nghĩ vấn đề ‘ba’ này nên thương lượng với mẹ con, nếu mẹ con đồng ý, chú nghĩ chú có thể thử, con thấy sao.”

      ?!” Đôi mắt rũ xuống của Tiểu Đậu Đỏ toát ra ánh sáng chói mắt, xoay đầu bẹp cáo hôn lên mặt Kim Thuẫn, Kim Thuẫn kinh ngạc trong chốc lát, sau đó vô cùng vui mừng, lần đầu tiên gặp bé thích, ngờ bé cũng thích như vậy, tốt!

      “Vừa rồi tại sao con lại ngã xuống đất vậy?”

      “Là mẹ chê con nhúng khăn lông quá ướt, con vừa đấp lên cho mẹ bị mẹ vạt ra, mẹ dùng lực hơi lớn, cho nên vô tình làm con ngã.”

      Kim Thuẫn hiểu ý gật đầu, nhàng sờ lên trán Tiểu Đậu Đỏ cái: “Vậy lần này để Thần Khí làm, bảo đảm mẹ chê.”

      Kim Thuẫn cầm khăn lông vào nhà vệ sinh, nhanh chóng ra, làm động tác OK với Tiểu Đậu Đỏ, Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ cười toe toét: “Thần Khí cố gắng lên!” Kim Thuẫn đẩy cửa vào, Mân Mân nằm giường giật giật: “ Kim, làm phiền rồi.”

      mau nằm xuống .” Kim Thuẫn bước lên đấp chăn cho Mân Mân: “Nhanh dùng khăn lạnh hạ sốt, nếu vẫn giảm tôi đưa đến bệnh viện.”

      “Làm chê cười rồi, chỉ sốt thôi có gì nghiêm trọng cả.”

      “Nhưng nhìn xem, Tiểu Đậu Đỏ rất lo lắng cho , con bé còn cố ý lên mạng tìm cách chăm sóc , có thể nhìn ra, trong lòng con bé quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên nên những lời đó.”

      Mân Mân nghe Kim Thuẫn xong, rơi vào trầm tư, Kim Thuẫn nhìn cái, : “Hôm nay tôi có thể chạy tới đây là nhờ Tiểu Đậu Đỏ, con bé lén sắp xếp coi mắt cho , con bé hy vọng mẹ mình có người chăm sóc, con bé hy vọng có gia đình hạnh phúc, con bé làm những chuyện này cho , có biết ?”

      Mân Mân nghe Kim Thuẫn, khóc ra tiếng, che miệng gì đó, Kim Thuẫn nhìn khóc lâu, tâm trạng bình tĩnh lên tiếng an ủi: “Được rồi, là tôi nhiều, bây giờ cứ nghĩ ngơi cho khỏe .”

      Ngay khi Kim Thuẫn xoay người, Mân Mân nghẹn ngào thấp giọng : “Cám ơn, cám ơn cho tôi biết những chuyện này, bây giờ sợ rằng tôi thể chăm sóc con bé, nếu như có thể, xin chăm sóc con bé giúp tôi, cám ơn.”

      “Yên tâm, tôi biết rồi.” Kim Thuẫn cong môi, nhàng khép cửa phòng ngủ lại, chỉ Tiểu Đậu Đỏ, còn nữa.

      ———– Hết chương 34 ————

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 36: Lễ phục đỏ


      Tần Hiểu Hiểu nằm giường bị Nhậm Thiên Dã ôm vào ngực: “Bảo bối, bảo bối, mau thức dậy, mau thức dậy.”

      Tần Hiểu Hiểu ngủ say, bị làm ồn, bất mãn nhíu mày, tay bé qua loa vỗ lên người , cái miệng nhắn lầu bầu: “Ừ, ừ.” có ý định mở mắt.

      Nhậm Thiên Dã nhìn động tác đáng của , trong mắt đều là cưng chiều: “Được rồi, bảo bối, vậy em tiếp tục ngủ, buổi tối ra ngoài chút, cố gắng về sớm.”

      xong đặt lên giường, động tác nhàng đến mức như cầm món đồ thủy tinh dễ vỡ, Tần Hiểu Hiểu nghe thấy ra ngoài, đôi mắt hoa hoa đào mở ra, mất nữa phần buồn ngủ, muốn mình đợi trong đêm tối, rất độc, tất nhiên biết những chuyện máu me làm trong những đêm kia, nếu nhất định cảm thấy ban đêm độc.

      Nhìn vào mắt , cười ngọt ngào, : “ đâu?”

      “Thức rồi.”

      nhìn bị đánh thức, trong mắt qua thoáng qua chút áy náy, nghĩ động tác của mình quá mạnh nên mới đánh thức .

      “Ừ.”

      Tần Hiểu Hiểu vịn vai ngồi dậy, gật đầu, sau đó ôm lấy cổ , đầu tựa vào bên vai , thời gian tựa như ngừng trôi, có thể ngửi được mùi vị của ánh mặt trời người , ôm rất thoải mái, làm cho người ta muốn buông tay, thích loại cảm giác này, cảm giác này làm cảm thấy thỏa mản và an toàn, muốn như vậy cả đời, buông tay ra.

      “Bảo bối, nếu em còn ôm buông, nghĩ rằng em lại muốn.”

      xấu xa kề sát tai , Tần Hiểu Hiểu nghe được giọng mập mờ của , vành tai nóng lên, đỏ như máu, vội vàng buông tay, nhanh chóng nhảy xuống giường đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng lưng chạy trốn, cong môi, bảo bối của đúng là đáng , nhưng vừa nghĩ đến cái đêm nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu, còn có lúc tan việc từ chối , khuôn mặt tuấn trầm xuống, bảo bối, tại sao ban đêm em lại như biến thành người khác, hay em có điều gì khó .

      muốn hỏi, nghĩ nếu muốn , cho biết, nếu , dù có hỏi cũng vô ích.

      Nhậm Thiên Dã xuống lầu dưới, nghe thấy tiêng kêu kinh ngạc của Tần Hiểu Hiểu: “Wow! Nhiều quần áo đẹp như vậy.”

      Tuy trước kia là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, nhưng lại sống cuộc sống còn tệ hơn người làm, cho nên những quần áo trước mắt, chưa từng thấy qua.

      “Cho em, thích ?”

      ôm từ phía sau, giọng lẩn quẩn bên tai .

      Tần Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu cái, khẽ cắn vành tai , rồi buông ra: “Em chọn .”

      Tần Hiểu Hiểu tới giá quần áo bắt đầu chọn, ở đây điều là lễ phục dự tiệc, hàng thứ nhất là váy đuôi dài, hàng thứ hai là váy ngang gối, hàng thứ ba là lễ phục ngắn xinh đẹp.

      “Sao hả? Em chọn được cái nào chưa?”


      Tần Hiểu Hiểu cầm cái váy đỏ bó sát lên, cười với : “Dã, cái này được ?”
      vào mặc thử chút.”

      “Được.”

      Tần Hiểu Hiểu vào phòng thử quần áo, người giúp cầm quần áo trong phòng khách ai nấy cũng đều hâm mộ nhìn , có thể được thiếu gia cưng chìu như vậy, Tần có phúc!

      Đây là sản phấm mới nhất của Dia, số lượng có hạn, Tần Hiểu Hiểu cầm váy liếc nhìn nhãn hiệu, cong môi, lạnh lùng cười, ha ha, Nhậm Thiên Dã đối với mình đúng là tệ, đúng, chính xác là đối với Tần Hiểu Hiểu ‘ban ngày’ tệ chứ phải bây giờ.

      Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, giọng từ tính trầm thấp của truyền vào: “Bảo bối, em thử xong chưa?”

      Cửa được mở ra, tay vẫn còn đặt giữa trung

      khó hiểu nhìn váy ngắn trong tay , vừa muốn bước qua , ra ngoài: “Bộ này hợp, em đổi cái khác.”

      Khi những lời này, nhìn , mà thẳng qua người tới giá quần áo, chiếc váy màu đỏ bị vứt qua bên, nhìn lần nào nữa. (D: bà ghen với ‘ban ngày’ à @@ )

      Trong mắt xuất lo lắng, nhưng gì, sau đó chọn bộ lệ phục đuôi dài đỏ thắm lộ lưng, bộ lễ phục này được khảm đá quý sau lưng, thiết kế hở từ lưng đến cổ, cực kỳ quyến rũ, bộ lễ phục này và bộ váy ngắn đơn giản vừa rồi hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

      Đám người hầu trố mắt nhìn nhau, ai ngờ Tần Hiểu Hiểu chọn bộ lễ phục khác với lần chọn trước trời vực như vậy, nhưng bất luận chọn gì, bọn họ cũng thể gì.

      “Chọn xong?”

      Nhậm Thiên Dã nhìn chọn lễ phục, trong lòng thầm nghi ngờ, tại sao người chọn quần áo, phong cách trước sau lại tương phản lớn như vậy, điều này làm cảm thấy khó hiểu.

      ———- Hết chương 36 ————

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 37: Trêu đùa

      Nhưng đợi nghĩ ra, vào phòng thay đồ: “Wow, perfect!” người đàn ông mặc áo sơ mi quần cộc, đầu đội mũ vào: “Dã, sao có được báu vật này? Nhìn dáng người và gương mặt của ấy, wow, là quá tuyệt vời!” Người này còn khoa trương mấy vòng quanh Tần Hiểu Hiểu, sau đó tới bên cạnh Nhậm Thiên Dã.

      “Dã, em mặc bộ này có đẹp ?” Tần Hiểu Hiểu cười tới bên cạnh , làn da tuyết trắng lại càng thêm phần nổi bật dưới màu đỏ của bộ lễ phục, trắng nõn mê người, mái tóc đen như thác nước đổ xuống sau ót càng làm cực kỳ hấp dẫn.

      Yết hầu Nhậm Thiên Dã mất khống chế mà nhúc nhích. xinh đẹp đoạt mất hồn và trái tim , chỉ nhìn thôi làm có phản ứng, huống chi lúc này còn khoác tay lên vai , cảm giác giống như điện giật vậy. bắt lấy cánh tay bé tác quai tác quái, cầm lên nhàng hôn trả: “Bảo bối, em quyến rũ!”

      Tần Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt si mê của , quan tâm đến ánh mắt của mọi người ở đây, hài lòng mà dâng môi hồng lên. Lúc muốn hôn xuống, lại nhàng cười ngọt ngào né tránh.

      bị trêu đùa, làm cho cơ thể xuất phản ứng khác thường. Bây giờ rất muốn mặc kệ tất cả, đè xuống ghế salon để làm, giây trước vẫn còn là thiên sứ, giây sau biến thành tinh, người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu quyến rũ? Giữ chút lý trí cuối cùng, vuốt sợi tóc đen của : “Được rồi, để Lý Ngang trang điểm cho em .”

      Tần Hiểu Hiểu nhàng gặm vành tai của , xoay người về phía Lý Ngang: “Wow, Hiểu bảo bối phải ! Rất vinh hạnh phục vụ , hy vọng làm hài lòng, mời qua bên này.”

      Tần Hiểu Hiểu theo Lý Ngang vào phòng hóa trang, quay đầu nhìn , nhưng dám chắc cơ thể có phản ứng, hơn nữa còn rất mãnh liệt. Ha ha, muốn nhìn thử giải quyết như thế nào, nhất định cực kỳ thú vị. cong môi, bây giờ Tần Hiểu Hiểu chính là đóa hoa hồng có gai, mị hoặc lòng người, vui vẻ, phúc hắc, quyến rũ, lại có sức hấp dẫn trí mạng.

      Khi xoay người Nhậm Thiên Dã cũng xoay người lên phòng ngủ lầu. Đóng cửa lại, nhanh chóng cởi quần áo vào phòng tắm ngâm nước lạnh. Bây giờ mỗi động tác mỗi ánh mắt của cũng đủ làm đánh mất lý trí, huống chi còn trêu đùa gặm vành tai của , đây thực kích thích. lại dùng sức chà sát cơ thể mới có thể hạ nhiệt.

      Bên trong phòng hóa trang, Lý Ngang vây quanh bận rộn vòng tới vòng lui: “Da của đẹp, căn bản cần trang điểm nhiều, chỉ cần lớp phấn mỏng là được.” Lý Ngang quét vẽ tô điểm làn da mịn màng của Tần Hiểu Hiểu. cong môi dưới tiếng nào. Lý Ngang nhanh chóng trang điểm xong cho . Trong gương như con Thiên Nga cổ dài cao quý, xinh đẹp. mặt được trang điểm tinh xảo, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người, đuôi mắt còn được kẻ tỉ mĩ, càng thêm quyến rũ, lông mi của vốn dài, so với người gắn lông mi giả còn dày, dài và đen hơn, phối hợp với đồ trang sức, làm cho càng cao quý hơn, quyến rũ hơn, hấp dẫn hơn.

      cười vui vẻ: “ tệ, hổ là nhà thiết kế hàng đầu Paris, tôi rất hài lòng.”

      “Ha ha ha, cảm ơn hài lòng với tạo hình này, tôi rất vui, rất vui.” Vừa Lý Ngang còn khoa trương nhảy. Tần Hiều Hiểu bị động tác này chọc cười. Khi bọn họ ra, ràng đôi mắt đẹp của ngẩn ra, nhưng chốc lát sau khôi phục bình thường. Nhậm Thiên Dã cũng thay quần áo xong, mặc bộ Âu phục cao cấp được may thủ công của nhãn hiệu Armani, cúc ống tay áo bằng kim cương đen chói mắt càng làm tăng tôn quý, hợp với lễ phục của Tần Hiểu Hiểu. Nhất định chính là đôi bích nhân hoàn mỹ, mở cửa xe cho , thắt dây an toàn, sau đó bảo Kim Thuẫn lái xe.

      Xe hơi nhanh chóng chạy đến địa điểm tổ chức dạ tiệc. nhìn lại, có chút hối hận vì để ăn mặc như vậy: “ nghĩ, có lẽ tối nay nên mang em đến đây”. Nhậm Thiên Dã vừa nghĩ tới ánh mắt của những tên đàn ông khác nhìn , làm cảm xúc khó chịu diễn tả được. muốn giấu , như vậy tốt đẹp của chỉ có mình biết.

      ———– Hết chương 37 ———–

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 38: Cưng chiều em cả đời

      Edit: Rinnina

      Beta: Mặc Doanh

      Dạ tiệc mừng Xuyên Chi Hạ về nước tổ chức tại tầng VIP cao nhất của khách sạn Long Thành, đại sảnh xa hoa tráng lệ, phong cách Châu Âu, Tần Hiểu Hiểu khoác tay Nhậm Thiên Dã chậm thong thả vào đại sảnh, bên trong có rất nhiều người, nhìn thấy bọn họ vào nhiều người nhanh chóng xúm lại bắt chuyện, cũng có rất nhiều người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Tần Hiểu Hiểu bên cạnh Nhậm Thiên Dã.

      “Nhậm tổng, hân hạnh!”

      người đàn ông lên duỗi tay muốn bắt tay Nhậm Thiên Dã, Nhậm Thiên Dã như quân vương cao quý liếc cánh tay đưa ra của người đàn ông đó, lập tức lễ phép mà xa cách ngẩng đầu.

      “Là tôi thất lễ.”

      Người đàn ông kia tươi cười, còn muốn bị những người khác chen đến.

      “Chào Nhậm tổng! Trăm nghe bằng thấy, hôm nay vừa thấy quả nhiên là rồng trong loài người, khí độ bất phàm!”

      “Quá khen.”

      Mặt Nhậm Thiên Dã chút thay đổi phun ra hai chữ, lạnh nhạt như thường.

      Người đàn ông kia nhanh chóng chú ý tới tồn tại của Tần Hiểu Hiểu, hai mắt bất giác sáng lên, Nhậm Thiên Dã là cực phẩm, người phụ nữ mang theo cũng cực phẩm, biết quan hệ của người phụ nữ này với là như thế nào, trong lòng mang theo vài phần dò xét mở miệng : “Thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi cùng Nhậm tổng là ai vậy?”

      Tần Hiểu Hiểu hứng thú cười khẽ, ở ngoài và ở nhà khác biệt quá lớn, nhưng lại cảm thấy hứng thú với , việc này có tính là phát ngoài ý muốn nhỉ, vuốt tóc mau, nhàm chán nhìn trời.

      Nhậm Thiên Dã thu hết biểu cảm của vào mắt, cưng chiều ôm vào lòng, khẽ cúi đầu nhìn : “Xin lỗi.”

      xong đợi mọi người phản ứng ôm Tần Hiểu Hiểu đến khu nghỉ ngơi của bữa tiệc, để lại bọn người tới bắt chuyện đứng đó với kinh ngạc.

      người phụ nữ, lại có thể bỏ qua mặt mũi của những người trong giới thượng lưu, xem ra cực kỳ chiều người phụ nữ này.

      Xuyên Tử Lăng thu hết vào mắt, đứng trong góc hội trường uống sampanh, bóng lưng người phụ nữ kia hơi quen mắt, nhưng lại nghĩ ra gặp ở đâu, cầm ly sampan lắc lâu, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.

      “Sao hả, có phải cảm thấy rất nhàm chán hay ?”

      Nhậm Thiên Dã đỡ ngồi lên ghế, khom lưng hôn lên trán : “Chờ chút.”

      xoay người đến khu tiệc đứng.

      Vài phút sau, bưng mấy món điểm tâm ngọt tinh xảo và nước trái cây tới đặt bàn: “Bảo bối, nếm thử xem.”

      ghim miếng trái cây lên, coi ai ra gì đút vào Tần Hiểu Hiểu.


      Tần Hiểu Hiểu hơi quen khẽ nhíu lông mày, nhưng cũng phối hợp mở miệng ra: “Rất ngọt.”

      Sau đó nhận dĩa trái cây trong tay , bắt đầu ăn.

      Nhậm Thiên Dã cưng chiều cong môi lên, cho rằng Tần Hiểu Hiểu khẩn trương, nhưng ngoài dự đoán, biểu của rất tốt, thậm chí còn hơi tự nhiên khí phách.

      Nếu là bình thường nhìn thấy loại trường hợp này sớm khẩn trương đến biết làm sao, nhưng cảm thấy thú vị, còn thoải mái tự tại, giống như từng trải qua trường hợp này trăm ngàn lần.

      Trăm ngàn lần? Trong lòng Nhậm Thiên Dã cười thầm, sao có thể chứ, trước kia, trước kia Tần Hiểu Hiểu chưa từng tham gia bữa tiệc thế này, ở nhà họ Tần chỉ là thiên kim giả thôi, trắng ra là hữu danh vô thực, bởi vì nhà họ Tần đều do dì út của định đoạt, nghe cơ hội ra nước ngoài học cũng bị bà dì kia lấy cho con của mình.

      Có thể đoan ra những năm qua sống thế nào, đau lòng nhìn chuyên chú ăn uống, giây phút này quyết định phải cưng chiều cả đời, chỉ cần muốn, cho gấp trăm ngàn lần.

      Tần Hiểu Hiểu ăn uống rất tao nhã, kiêu căng giống những tiểu thư nhà giàu kia, nhưng lại có khí chất cao quý đặc biệt của mình.

      cầm cái dĩa để, để qua bên, ngồi xuống cạnh , nắm bàn tay bé mềm mại của trong lòng bàn tay, giọng dịu dàng mang theo dò xét: “Nếu em thích, bây giờ chúng về, những chuyện khác giao cho Kim Thuẫn xử lý là được.”

      Ngoài dự đoán, Tần Hiểu Hiểu đưa tay khoác cánh tay Nhậm Thiên Dã, mập mờ dựa sát vào , : “ thích, nhưng bây giờ có lại thích.”

      lại thích? Có ý gì, trong lòng Nhậm Thiên Dã suy tư, chẳng lẽ là vì nên mới —– đợi phản ứng lại, Tần Hiểu Hiểu bày ra nụ cười chiêu bài ngọt ngào động lòng người: “Dã, em nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta thôi.”

      _Hết chương 38_

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 39: Tạm biệt Xuyên Tử Lăng

      Tần Hiểu Hiểu cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười xinh đẹp mê người, những người đàn ông khác ở đây sớm nghiêng ngã vì sắc đẹp của , nếu phải được Nhậm Thiên Dã kéo ở bên người, những người đàn ông kia xum xoe chạy tới từ lâu rồi, nhìn thấu hết mọi chuyện, nhưng để trong lòng, bởi vì ai, có thể lọt vào mắt , muốn làm người đàn ông của Tần Hiểu Hiểu ? Bọn họ đầu thai ngàn lần nữa cũng đủ tư cách!

      Loại dạ tiệc này muốn tham gia, ngoại trừ sợ bị người nên thấy để mắt tới, còn có, bản thân cũng có hứng thú, đương nhiên lúc này hứng thú của là người đàn ông bên cạnh mình, như vậy dù cho có hứng thú cũng hơi có hứng thú.

      Bọn họ đến trung tâm phòng tiệc, sân khấu có người đàn ông mặc lễ phục dạ hội màu hồng phấn kiểu đứng, có cánh mũi thẳng tắp, hai tròng mắt sâu thẳm, màu xanh ngọc, Tần Hiểu Hiểu xa lạ gì với đôi mắt này, bởi vì gặp lần, là ta, Tần Hiểu Hiểu thầm trong lòng, mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.

      “Xin chào các bạn! Hoan nghênh mọi người đến tham dự bửa tiệc chào đón em tôi, tôi thay em tôi cảm ơn mọi người trước, sau đó em tôi đàn khúc bằng đàn vi-ô-lông để cảm ơn mọi người, hy vọng mọi người thích, cuối cùng tôi chúc mọi người đêm nay chơi đùa vui vẻ! Cám ơn.”

      Giọng đàn ông trầm thấp, diễn thuyết vừa phải, vô số mê muội vì , thậm chí phía dưới còn có người xì xào bàn tán: “ ấy là đẹp trai!”

      “Ừ, ấy là người thừa kế duy nhất của Xuyên thị Xuyên Tử Lăng!”

      “Lấy ta chẳng khác nào được ngồi ngai vàng phu nhân tổng giám đốc Xuyên thị.”

      “Đó là chuyện tôi tha thiết ước mơ.”

      “Cơ hội tới, đợi lát nữa tôi phải kiếm cớ chuyện phiếm vài câu với ta, nếu có số điện thoại, phải —— hì hì.”

      “Ngừng mơ , Xuyên Tử Lăng là người an phận, nhân viên công ty cũng chưa từng gặp ta, lần này vì em mình nên ta mới ra mặt chủ trì, chắc chút nữa ta lập tức rời khỏi đại sảnh.”

      “Như vậy sao được, tôi muốn làm phu nhân tổng giám đốc Xuyên thị…”

      Xuyên Tử Lăng xuống, tới chỗ hai người Nhậm Thiên Dã, lúc sân khấu nhìn thấy người phụ nữ làm cho thần hồn điên đảo kia, còn nhớ lúc mặc chiếc đầm len kia có bao nhiêu xinh đẹp, dung nhan xinh đẹp vòng eo thon , làm cho động lòng, khi biết là người phụ nữ của Nhậm Thiên Dã, trong lòng khỏi hơi ảm đạm, và còn có cam lòng, đúng, cam lòng, đường đường tổng giám đốc tập đoàn Xuyên thị, là trong tứ đại gia tộc của thành phố cũng, tại sao lại là người phụ nữ của Nhậm Thiên Dã, cảm giác bất công lập tức sinh ra trong lòng.

      Xuyên Tử Lăng tới trước mặt Tần Hiểu Hiểu, những người phụ nữ khác sớm ghen tỵ muốn chết, hừ, bên người người đàn ông cao lớn đẹp trai, mà giờ nam thần trong lòng bọn họ cũng tới trước mặt , sao bọn họ có thể đố kỵ.

      đếm xỉa đến cái nhìn của người khác, Xuyên Tử Lăng vừa nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu lập tức mừng rỡ, liền khôi phục thái độ bình thường, chào hỏi Nhậm Thiên Dã: “Cám ơn Nhậm tổng tới tham gia dạ tiệc, hy vọng đêm nay hai người chơi vui vẻ!”

      nâng ly rượu lên đụng vào ly của Nhậm Thiên Dã, nhấp miếng: “ Tần, ngờ cũng tới, đúng là hân hạnh!”

      Nhậm Thiên Dã uống rượu, chỉ nâng ly tượng trưng rồi để xuống, nghe thấy Xuyên Tử Lăng chuyện với Tần Hiểu Hiểu như thế, vui nhíu mày: “Sao vậy, Xuyên tổng rất quen thuộc với vợ tôi?”

      Vốn dĩ chỉ kéo tay, lúc này lập tức đổi thành ôm eo, khí giương cung bạt kiếm quanh quẩn giữa hai người, Nhậm Thiên Dã có tham muốn giữ lấy mạnh mẽ.

      Lúc Xuyên Tử Lăng nghe được câu ‘vợ tôi’ mặt trầm xuống, nhưng qua giây lát lại khôi phục thái độ bình thường: “Ồ? Hóa ra Tần là vợ của Nhậm tổng?”

      Lúc những lời này giống như rất bất ngờ, mang theo ngi ngờ và khiêu khích, cong môi, tiếp: “Chúng tôi có quen còn phải hỏi phu nhân của mới biết được, đúng Nhậm tổng?”

      Đôi mắt xinh đẹp như sao của Nhậm Thiên Dã nheo lại: “Ồ —–? Trước giờ tôi chưa từng nghe bảo bối của tôi nhắc tới , phải bảo bối?” nghiến răng khi hai chữ chữ nhắc tới.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn nguy hiểm híp mắt, đối mặt với Xuyên Tử Lăng, cảm thấy tình cảnh lúc này rất thú vị, bàn tay bé nghịch ngợm kéo mặt qua, động tác vô cùng mập mờ, ghé sát lỗ tai : “Dã, ghen phải ?”

      Nhậm Thiên Dã chẳng trả lời, xoay đầu nhướng mày, đôi mắt thâm thúy sáng quắc nhìn , hạ giọng : “Nếu em cảm thấy thế nào?”

      Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào nhìn Xuyên Tử Lăng: “Xin lỗi nhé Xuyên tổng, mánh khóe đến gần của OUT, hy vọng đừng dùng chiêu này lần hai, để tránh bị người chê nha.”

      xong còn đá lông nheo với , đôi mắt nhìn như quyến rũ, ra bên trong đều là khinh thường.

      Mặt Xuyên Tử Lăng trầm xuống, lập tức nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu như nhìn con mồi, cười : “Tuy tính là rất quen thuộc, nhưng chúng ta cũng từng gặp nhau mặt lần, Tần quên nhanh như vậy chứ.”

      “Xuyên tổng, từ quên này thích hợp dùng ở người .”

      Tần Hiểu Hiểu từ từ đến trước mặt Xuyên Tử Lăng, nâng ngón trỏ lên lắc lư trước mặt : “Bởi vì trước giờ tôi chưa từng nhớ , tại sao lại quên chứ?”

      _Hết chương 39_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :