1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 30: Thần Khí làm cho người ta vừa lòng

      Edit: rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      “Khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ, khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ mau mở cửa!”

      Hả? Đó là ai, sao biết tên tài khoản của mình còn tìm tới tận nhà? Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt to hoang mang gãi đầu: “Chú là ai vậy?”

      “Là chú, Thần Khí!”

      Thần Khí?! Cái gì, cái gì?! Thần Khí lại tìm đến tận nhà, đầu óc Tiểu Đậu Đỏ hơi theo kịp tiết tấu này, bé ngây người ở đó thất thần hồi lâu.

      Tần Hiểu Hiểu nghe thấy là người quen của Tiểu Đậu Đỏ, đôi mắt lạnh lẽo buông lỏng đề phòng, vừa định hỏi ta là ai, bé nhanh hơn bước mở cửa ra.

      Cửa mở ra, đập vào mắt là đôi giày màu trắng, lên là cái quần tây màu trắng, khi Tần Hiểu Hiểu thấy khuôn mặt của người kia, lập tức ngẩn ra: “Kim Thuẫn!”

      Lúc Kim Thuẫn thấy Tần Hiểu Hiểu cũng rất kinh ngạc: “Phu nhân!”

      Tiểu Đậu Đỏ đứng giữa hai người, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thuẫn lại nhìn Tần Hiểu Hiểu, bé giơ ngón tay út lên chỉ trước sau: “Nè, còn có con nữa!”

      Kim Thuẫn theo tiếng nhìn lại, thấy bé mở to đôi mắt tròn nhìn , khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc trác làm người ta muốn cắn cái, bé có đầu tóc đen quăn, người mặc váy màu hồng phấn ngọt ngào làm ngẩn ra, chiếc váy này nhớ , là cái Mân Mân chọn trong siêu thị lần trước, cái khác được mua, chẳng lẽ bé trước mắt là —–.

      Kim Thuẫn trầm tư bị tiếng bi bô cắt đứt hồi tưởng: “Chú, chú là Thần Khí?!”

      Còn đợi Kim Thuẫn phản ứng, Tiểu Đậu Đỏ quan sát Kim Thuẫn, bé quanh mấy vòng, rất ra dáng lẩm bẩm trong miệng: “Vóc người tệ, nhưng hình như quá cao, giọng cũng chấp nhận được, nhưng quá nghiêm túc, ngũ quan hả —–?”

      Tiểu Đậu Đỏ cẩn thận quan sát, đột nhiên giang hai cánh tay: “Chú ơi, chú ôm con đứng lên .”

      Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp xin phép!

      Kim Thuẫn khó hiểu nhìn Tiểu Đậu Đỏ, lại giang hai cánh tay bế bé lên, đây lần đầu tiên là ôm trẻ con, cảm giác này rất kỳ diệu, bé mềm mại yếu ớt, giống như dùng lực mạnh chút cũng làm đau bé, cho nên lúc Kim Thuẫn bế bé dám dùng sức, nhưng lại sợ quá lỏng làm bé té, cánh tay khẩn trương đau đớn, cũng may Tiểu Đậu Đỏ chỉ ôm mặt của , nhìn quanh chút, sau cùng còn nhéo mũi của , gật đầu bày tỏ hài lòng, nên biết đàn ông mũi càng cao bày tỏ phương diện nào đó càng lợi hại, tìm Thần Khí cho mẹ, đương nhiên là muốn mọi phương diện đều ưu tú, cũng chỉ có như vậy, mới xứng với người mẹ hoàn mỹ đến mức làm người ta muốn bạo phát của mình, Tiểu Đậu Đỏ rất phúc hắc thầm nghĩ: “Được rồi, chú để con xuống .”

      Vừa rơi xuống đất, Tiểu Đậu Đỏ lập tức làm tư thế mời: “Con chào chú, chính thức giới thiệu với chú, con tên Tiểu Đậu Đỏ, tên tài khoản là khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ, vâng, người chú muốn tìm chính là con.”

      “Tiểu Đậu Đỏ?”

      Kim Thuẫn nhíu mày: “Chẳng lẽ mẹ con là phu nhân?!”

      “Ặc —–, biết nên lung tung được , Hiểu Hiểu là dì của con, mà mẹ con bị bệnh nằm trong phòng ngủ.”

      Tiểu Đậu Đỏ bày tỏ khinh bỉ và bất mãn với suy đoán của Kim Thuẫn, bé hếch cái miệng nhắn lên cho cái bĩu môi khinh thường.

      “Xin lỗi, chú nhận lỗi với Tiểu Đậu Đỏ.”

      “Hừ, vậy mới được chứ.”

      Tiểu Đậu Đỏ xoay người đến phòng ngủ của mẹ, để ý tới vẻ mặt Kim Thuẫn nữa, vừa đẩy cửa ra vừa nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, hôm nay con bận nhiều việc, phải chăm sóc mẹ bị bệnh, chú và dì Hiểu Hiểu biết nhau, hai người từ từ tán gẫu nha, thứ cho con hôm nay thể chiêu đãi, xin lỗi.”

      “Răng rắc —–.”

      Cửa bị đóng lại, phòng khách khôi phục yên tĩnh, Tần Hiểu Hiểu ngờ Kim Thuẫn lại biết Tiểu Đậu Đỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ quan hệ cũng tệ lắm: “Ngồi .”

      Kim Thuẫn vào phòng khách mới phát tổng giám đốc ngủ ghế salon, còn ngủ rất ngon, xem ra vừa nãy bọn họ chuyện có ầm ĩ đến : “Phu nhân, và tổng giám đốc —-?”

      “Chiếc Land Rover kia của Dã gặp tai nạn xe cộ, sửa rồi, ấy uống nhiều rượu nên khó thuê xe, cho nên tôi dẫn ấy đến chỗ bạn của tôi nghỉ ngơi chút.”

      “À, hóa ra là như vậy, vậy có muốn tôi về biệt thự lái chiếc xe khác tới đón và tổng giám đốc hay ?”

      cần, giúp tôi đỡ ấy vào phòng của Tiểu Đậu Đỏ nghỉ ngơi là được.”

      Hai người cùng đỡ Nhậm Thiên Dã đến giường của Tiểu Đậu Đỏ, đúng là giường quá , thêm cái ghế cuối giường mới có thể miễn cưỡng đủ chỗ, sắp xếp cho Nhậm Thiên Dã xong, Kim Thuẫn ngắm nhìn bốn phía, đây là căn phòng trẻ con tiêu chuẩn, có giấy dán tường xanh hồng tường, đó còn có lâu đài lớn bằng sợi tổng hợp, càng thú vị là ở bệ cửa sổ lâu đài có bé nhô đầu ra, rất giống Tiểu Đậu Đỏ, ha ha, Kim Thuẫn cười trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc bất giác hơi buông lỏng, bé rất thú vị phải sao?

      “Ui da —–!”

      Từ căn phòng ngủ khác truyền đến tiếng thét của Tiểu Đậu Đỏ, tâm trạng Kim Thuẫn vừa mới buông lỏng tý lập tức khẩn trương, nhấc chân muốn lao ra khỏi phòng ngủ, xem chỗ Tiểu Đậu Đỏ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn Tần Hiểu Hiểu, biết làm sao.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn ra mâu thuẩn trong lòng Kim Thuẫn, cười nhạt : “ xem Tiểu Đậu Đỏ , ở đây có tôi là được rồi.”

      “Vậy, cảm ơn phu nhân.”

      Kim Thuẫn xoay người, dừng giây, mở cửa ra khỏi phòng.

      _Hết chương 30_
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 30: Thần Khí làm cho người ta vừa lòng

      Edit: rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      “Khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ, khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ mau mở cửa!”

      Hả? Đó là ai, sao biết tên tài khoản của mình còn tìm tới tận nhà? Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt to hoang mang gãi đầu: “Chú là ai vậy?”

      “Là chú, Thần Khí!”

      Thần Khí?! Cái gì, cái gì?! Thần Khí lại tìm đến tận nhà, đầu óc Tiểu Đậu Đỏ hơi theo kịp tiết tấu này, bé ngây người ở đó thất thần hồi lâu.

      Tần Hiểu Hiểu nghe thấy là người quen của Tiểu Đậu Đỏ, đôi mắt lạnh lẽo buông lỏng đề phòng, vừa định hỏi ta là ai, bé nhanh hơn bước mở cửa ra.

      Cửa mở ra, đập vào mắt là đôi giày màu trắng, lên là cái quần tây màu trắng, khi Tần Hiểu Hiểu thấy khuôn mặt của người kia, lập tức ngẩn ra: “Kim Thuẫn!”

      Lúc Kim Thuẫn thấy Tần Hiểu Hiểu cũng rất kinh ngạc: “Phu nhân!”

      Tiểu Đậu Đỏ đứng giữa hai người, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thuẫn lại nhìn Tần Hiểu Hiểu, bé giơ ngón tay út lên chỉ trước sau: “Nè, còn có con nữa!”

      Kim Thuẫn theo tiếng nhìn lại, thấy bé mở to đôi mắt tròn nhìn , khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc trác làm người ta muốn cắn cái, bé có đầu tóc đen quăn, người mặc váy màu hồng phấn ngọt ngào làm ngẩn ra, chiếc váy này nhớ , là cái Mân Mân chọn trong siêu thị lần trước, cái khác được mua, chẳng lẽ bé trước mắt là —–.

      Kim Thuẫn trầm tư bị tiếng bi bô cắt đứt hồi tưởng: “Chú, chú là Thần Khí?!”

      Còn đợi Kim Thuẫn phản ứng, Tiểu Đậu Đỏ quan sát Kim Thuẫn, bé quanh mấy vòng, rất ra dáng lẩm bẩm trong miệng: “Vóc người tệ, nhưng hình như quá cao, giọng cũng chấp nhận được, nhưng quá nghiêm túc, ngũ quan hả —–?”

      Tiểu Đậu Đỏ cẩn thận quan sát, đột nhiên giang hai cánh tay: “Chú ơi, chú ôm con đứng lên .”


      Kim Thuẫn khó hiểu nhìn Tiểu Đậu Đỏ, lại giang hai cánh tay bế bé lên, đây lần đầu tiên là ôm trẻ con, cảm giác này rất kỳ diệu, bé mềm mại yếu ớt, giống như dùng lực mạnh chút cũng làm đau bé, cho nên lúc Kim Thuẫn bế bé dám dùng sức, nhưng lại sợ quá lỏng làm bé té, cánh tay khẩn trương đau đớn, cũng may Tiểu Đậu Đỏ chỉ ôm mặt của , nhìn quanh chút, sau cùng còn nhéo mũi của , gật đầu bày tỏ hài lòng, nên biết đàn ông mũi càng cao bày tỏ phương diện nào đó càng lợi hại, tìm Thần Khí cho mẹ, đương nhiên là muốn mọi phương diện đều ưu tú, cũng chỉ có như vậy, mới xứng với người mẹ hoàn mỹ đến mức làm người ta muốn bạo phát của mình, Tiểu Đậu Đỏ rất phúc hắc thầm nghĩ: “Được rồi, chú để con xuống .”

      Vừa rơi xuống đất, Tiểu Đậu Đỏ lập tức làm tư thế mời: “Con chào chú, chính thức giới thiệu với chú, con tên Tiểu Đậu Đỏ, tên tài khoản là khốc mẹ tiếu Đậu Đỏ, vâng, người chú muốn tìm chính là con.”

      “Tiểu Đậu Đỏ?”

      Kim Thuẫn nhíu mày: “Chẳng lẽ mẹ con là phu nhân?!”

      “Ặc —–, biết nên lung tung được , Hiểu Hiểu là dì của con, mà mẹ con bị bệnh nằm trong phòng ngủ.”

      Tiểu Đậu Đỏ bày tỏ khinh bỉ và bất mãn với suy đoán của Kim Thuẫn, bé hếch cái miệng nhắn lên cho cái bĩu môi khinh thường.

      “Xin lỗi, chú nhận lỗi với Tiểu Đậu Đỏ.”

      “Hừ, vậy mới được chứ.”

      Tiểu Đậu Đỏ xoay người đến phòng ngủ của mẹ, để ý tới vẻ mặt Kim Thuẫn nữa, vừa đẩy cửa ra vừa nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, hôm nay con bận nhiều việc, phải chăm sóc mẹ bị bệnh, chú và dì Hiểu Hiểu biết nhau, hai người từ từ tán gẫu nha, thứ cho con hôm nay thể chiêu đãi, xin lỗi.”

      “Răng rắc —–.”

      Cửa bị đóng lại, phòng khách khôi phục yên tĩnh, Tần Hiểu Hiểu ngờ Kim Thuẫn lại biết Tiểu Đậu Đỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ quan hệ cũng tệ lắm: “Ngồi .”

      Kim Thuẫn vào phòng khách mới phát tổng giám đốc ngủ ghế salon, còn ngủ rất ngon, xem ra vừa nãy bọn họ chuyện có ầm ĩ đến : “Phu nhân, và tổng giám đốc —-?”

      “Chiếc Land Rover kia của Dã gặp tai nạn xe cộ, sửa rồi, ấy uống nhiều rượu nên khó thuê xe, cho nên tôi dẫn ấy đến chỗ bạn của tôi nghỉ ngơi chút.”

      “À, hóa ra là như vậy, vậy có muốn tôi về biệt thự lái chiếc xe khác tới đón và tổng giám đốc hay ?”

      cần, giúp tôi đỡ ấy vào phòng của Tiểu Đậu Đỏ nghỉ ngơi là được.”

      Hai người cùng đỡ Nhậm Thiên Dã đến giường của Tiểu Đậu Đỏ, đúng là giường quá , thêm cái ghế cuối giường mới có thể miễn cưỡng đủ chỗ, sắp xếp cho Nhậm Thiên Dã xong, Kim Thuẫn ngắm nhìn bốn phía, đây là căn phòng trẻ con tiêu chuẩn, có giấy dán tường xanh hồng tường, đó còn có lâu đài lớn bằng sợi tổng hợp, càng thú vị là ở bệ cửa sổ lâu đài có bé nhô đầu ra, rất giống Tiểu Đậu Đỏ, ha ha, Kim Thuẫn cười trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc bất giác hơi buông lỏng, bé rất thú vị phải sao?

      “Ui da —–!”

      Từ căn phòng ngủ khác truyền đến tiếng thét của Tiểu Đậu Đỏ, tâm trạng Kim Thuẫn vừa mới buông lỏng tý lập tức khẩn trương, nhấc chân muốn lao ra khỏi phòng ngủ, xem chỗ Tiểu Đậu Đỏ xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn Tần Hiểu Hiểu, biết làm sao.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn ra mâu thuẩn trong lòng Kim Thuẫn, cười nhạt : “ xem Tiểu Đậu Đỏ , ở đây có tôi là được rồi.”

      “Vậy, cảm ơn phu nhân.”

      Kim Thuẫn xoay người, dừng giây, mở cửa ra khỏi phòng.

      _Hết chương 30_

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 31: Đóa hoa hồng khát máu

      Editor: rinnina

      Beta-er: Mặc Doanh

      Tần Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Kim Thuẫn, gương mặt vẫn còn tươi cười yếu ớt bỗng trở nên ngoan lệ hung ác nham hiểm, người tràn đầy mùi máu tươi, đây là hương vị để lại sau khi giết người, tới đây chỉ vì muốn rửa ráy sạch , bởi vì sợ sau khi về biệt thự bị Nhậm Thiên Dã phát khác thường, muốn tiến hành bước tiếp theo sớm như vậy, nhưng ngờ lại gặp phải Kim Thuẫn, bằng mắt, dám đoán chắc vẫn chưa phát bí mật của mình, nếu chỉ có thể—–.

      Bị hai thiếu gia nhà họ Tuyên vây đường, Tần Hiểu Hiểu nghe Tuyên Khải ngoan cuồng vọng rống lên tiếng, dừng lại động tác mở cửa xe, cười ngọt ngào xoay người sang chỗ khác, biết từ khi nào trong tay lại có thêm cây kim đan: “Tuyên thiếu, vừa mới cái gì? Sao tôi nghe vậy.”

      nghe ? Tần, đùa giỡn với tôi hay sao?!” Những lời này chứa ý cảnh cáo, mặt Tuyên Khải càng thêm vặn vẹo xấu xí làm cho người ta chán ghét. Những tên áo đen nghe theo lệnh nhanh chóng bao vây xe của bọn họ, có hai người đàn ông tiến lên muốn bắt Tần Hiểu Hiểu, cười như hoa, ai biết đóa hoa kiều diễm này biến thành đóa hoa hồng đầy gai khát máu, kim đan lóe lên, người đàn ông trước mặt ngã xuống đất, nhanh đến mức ai thấy động tác của , mà huyệt thái dương của người kia ồ ồ chảy máu, chứng minh chuyện vừa mới xảy ra là .

      tên khác vây quanh Tần Hiểu Hiểu, chần chờ lui bước, Tuyên Khải hung ác giương cây gậy lên: “Bắt người phụ nữ này! Các người phải bắt người phụ nữ này cho tôi!” Mấy chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi.

      Tần Hiểu Hiểu cười ra tiếng, bước về phía trước bước, mấy tên áo đen khác nhanh chóng vây lại chuẩn bị công kích, Tần Hiểu Hiểu nắm chặt kim đan rỉ máu, trong đôi mắt tràn đầy khát máu và hưng phấn, bây giờ phải là Tần Hiểu Hiểu đơn thuần ngây thơ ban ngày, mà là nữ tinh tới từ địa ngục, đúng vậy, nhanh chóng né tránh cú tấn công của tên áo đen, xoay người đá cái xinh đẹp làm tên đó bay xa mấy mét, tên áo đen đập xuống đất thở hổn hển muốn đứng lên, nhưng cơ thể yếu ớt chỉ chuyển động vài cái rồi động đậy được nữa.

      “Cậu ta chết rồi!” người áo đen thét lên, bọn họ cũng được coi là cao thủ, cho dù phải là cao cấp nhất, nhưng tổ hợp của bọn họ tuyệt đối kém, ngờ hôm nay, sau hai hiệp lại thua bởi người phụ nữ yếu ớt, chuyện này bảo bọn họ làm sao cam tâm! tên áo đen nháy mắt ra hiệu với những tên còn lại, chúng đồng loạt gật đầu: “Lên!” Người phụ nữ này giống với những người trước kia, xem ra bọn họ phải tấn công tập thể mới có thể thắng.

      Tần Hiểu Hiểu như có mắt sau lưng, có thể tránh né cú đánh sau lưng trong giây cuối cùng, xoay người lại nắm cổ áo tên kia, tàn nhẫn châm kim vào huyệt thái dương của : “Phốc ——” Rút kim ra tên đó mất mạng, giây trước khi chết tên đó vẫn thể tin mở to hai mắt, chớp mắt biến thành thi thể lạnh lẽo, máu tươi văng lên mặt Tần Hiểu Hiểu, xoa mặt, cười ngọt ngào: “Sao vậy, kế tiếp là ai, nghĩ ra chưa? Hay các người muốn lên lượt!” Mặc giọng điệu dịu dàng, nhưng lại khiến người khác rét mà run, ma quỷ, người phụ nữ này là ma quỷ!

      Những tên còn lại sợ hãi lùi về phía sau, Tần Hiểu Hiểu khát máu liếm khóe môi, “Bụp —–.” Thi thể tên kia bị đá, những người kia hoảng hốt chạy thục mạng, con mẹ nó, nếu chạy mất mạng!

      Tần Hiểu Hiểu nhìn những tên đó chạy trốn như chuột kia, cười lạnh từ từ tới chỗ bọn chúng, mỗi bước của đều dọa bọn chúng lùi về phía sau, ai cũng muốn là người bị giết tiếp theo, giống như là sứ giả địa ngục đến đây để lăng trì những sinh vật ti tiện này, điều khiển sống chết của bọn họ.

      Tuyên Khải hoảng hồn, gõ cây gậy bạch kim mặt đất: “Nếu ai có thể giết chết con quỷ này, tôi thưởng cho người đó bốn mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Tuyên thị!” Tục ngữ trọng thưởng có dũng phu, thực có mấy tên sợ chết quay lại, run rẩy về phía Tần Hiểu Hiểu, bọn họ đồng loạt xông lên, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tránh né, quét cái có vài người ngã xuống đất, những tên kia ngã xuống đất, bò về phía sau cố gắng kéo dài khoảng cách với , Tần Hiểu Hiểu nhìn ra tâm tư của bọn chúng, nóng nảy, thích nhất là chơi trò mèo vờn chuột, mà bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu.

      _Hết chương 31_

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 32: Kết cục của em nhà họ Tuyên

      Editor: Rinnina
      Beta-er: Mặc Doanh

      Sau lưng Tần Hiểu Hiểu còn có kẻ sợ chết, muốn công kích , tên đó di chuyển nhanh, giơ cao tay phải dùng sức vung về phía , Tần Hiểu Hiểu cong môi, nấm đấm của của tên đó đụng phải kim đan của đâm xuyên qua cổ họng trước giây: “Phốc ——.” Tiếng da thịt bị đâm thủng, chỉ dùng đến giây kết thúc tính mạng của người, động tác của Tần Hiểu Hiểu gọn gàng tàn nhẫn: “Bịch- -.” Tên đó ngã xuống đất.

      Những tên áo đen khác sớm nhũn chân, Tần Hiểu Hiểu mỉm cười, “Cho các người thời gian hai mươi phút, chạy nhanh , chạy càng xa càng tốt, thời gian vừa hết, tôi tìm.”

      rất nhàng, nhưng vào trong lỗ tai những tên kia lại giống như là lời tuyên án cuối cùng với bọn chúng, nhìn tôi, tôi nhìn , nhất thời biết làm thế nào cho phải: “Sao vậy? chạy à? Giờ tôi bắt đầu đếm ngược đấy.”

      Chạy, mấy người đàn ông liều mạng chạy như bay, bọn họ biết mình chạy tới đâu mới là an toàn, chỉ có thể cố gắng chạy xa, xác định khoảng cách an toàn, gió gào thét thổi qua tai họ, ven đường chỉ có thể nhìn thấy vài cây cối cao lớn, nhưng nhìn thấy tòa nhà nào có thể núp, có người mệt mỏi dừng lại thở hổn hển, có người biết mình thể dừng lại, nếu có chút hy vọng sống sót, thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai mươi phút…. Qua rất nhanh.

      Tuyên Khải nhấn nút cây gậy, cây gậy lập tức biến thành cây dao nhọn sắc bén, ánh sáng lạnh lóe lên: “Mày, mày chết !” lao tới chỗ Tần Hiểu Hiểu.

      Tần Hiểu Hiểu vẫn mỉm cười nhìn , có bất kỳ động tác gì, Tuyên Khải vung dao lên đâm thẳng vào tim , ánh sáng hắt vào mặt , dùng kim đan ngăn cản tiến công của Tuyên Khải, nhàng nhảy lên, dao nhọn tay Tuyên Khải rơi xuống, bay về phía sau, Tuyên Khải nghiêng người hung ác nheo mắt, trong mắt là đắc ý vì mưu kế được thực thành công, trong tay cây dao găm tinh xảo, lập tức đẩy dao nhọn ra đánh về phía cổ .

      “Muốn chết!” Mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu lập tức trở nên bén nhọn, lui về phía sau, nghiêng đầu tránh khỏi, kim đan cắm thẳng vào đỉnh đầu Tuyên Khải: “Răng rắc ——.” Tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết.

      “A ——!” Tuyên Khải thét to tiếng, mặt đầy máu té mặt đất, co quắp ngừng.

      Tuyên Lạc ngồi trong xe nhìn kết cục chết thảm của mình, sớm bị dọa điên mất rồi: “Ha ha ha… Ngã xuống, ngã xuống, sao các người đều ngã xuống?” Tuyên Lạc đẩy cửa bước xe ra, nghiêng ngã đến bên cạnh Tuyên Khải: “, ơi, sao lại ngủ thiếp ? , mau tỉnh lại, ngủ mặt đất rất lạnh.” Tuyên Lạc lôi kéo thi thể cứng còng của Tuyên Khải, khi chạm vào máu tanh, lập tức tiếp lui về phía sau: “A – -! Máu, máu, nhiều máu, mặt đất có nhiều máu!”

      “Phế vật vô dụng!” Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng khinh thường kéo tóc Tuyên Lạc bắt ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng em nhà họ Tuyên có bao nhiêu lợi hại, người còn có chút bản lãnh, mà người em quả thực là thùng rỗng kêu to. Kim đan tàn nhẫn đâm vào cổ họng Tuyên Lạc, kết thúc tính mạng của .


      Kim đan len còn rỉ máu, màu đỏ tuyệt diễm, từng giọt chảy lên mặt đất, ban đêm lạnh lẽo vô cùng yên tĩnh, mọi nơi ngoại trừ tiếng gió lạnh gào thét thấy gì khác.

      “Những thứ này giao cho chúng tôi xử lý, xin tiểu thư hãy trở về.” đám người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh xông ra từ bóng tối, tập hợp sau lưng Tần Hiểu Hiểu, người đàn ông cầm đầu mặt chút thay đổi cung kính cúi đầu.

      Tần Hiểu Hiểu về phía trước vài bước rồi dừng lại, khôi phục lạnh lùng: “Nếu muốn giống như bọn họ, cứ thử.” xong quay đầu, vào đêm đen, truy tìm con mồi của , người đàn ông cầm đầu ngẩng đầu lên nhìn lâu di chuyển: “Xử lý những thứ này!”

      “Dạ, người trong xe xử lý thế nào?”

      “Để lại đợi tiểu thư xử lý.”

      “Vâng.”

      như thợ săn tìm kiếm con mồi khắp nơi, mục tiêu thứ nhất nhanh chóng bị phát , cong môi, rất tốt, chính là ta. Người đàn ông sợ hãi vẫn còn nhìn xung quanh, ngờ Tần Hiểu Hiểu đến gần , còn chưa phản ứng, biến thành thi thể, máu chảy đầy đất. Nghe động tĩnh từ rừng cây đằng xa, Tần Hiểu Hiểu cong môi, ra là trốn ở chỗ này, thú vị, kim đan len bị bắn ra phía sau cây, làm đám chim giật mình bay lên: “A – -!” Tiếng hét đau đớn thảm thiết vang lên, tiếng vật nặng ngã xuống đất truyền tới.

      Rất nhanh lại có ba con mồi bị giải quyết, trong từ điển của Tần Hiểu Hiểu khác nhau giữa có thể giết và thể giết, chỉ cần là người cho rằng nên sống, phải chết, cho nên em nhà họ Tuyên rơi vào kết cục này cũng là bọn chúng gieo gió gặt bão.

      trở lại chỗ đậu xe, rất tốt, xử lý rất sạch , tay chân coi như lưu loát, nhưng chiếc xe này thể dùng, ít nhất là bây giờ, nhìn người đàn ông ngủ say trong xe, trong mắt tràn đầy phức tạp.

      muốn làm gì!” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng của đàn ông: “ —-, rốt cuộc là ai?”

      _Hết chương 32_
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 33: Là địch hay bạn

      Trong mắt Tần Hiểu Hiểu chứa đầy sát khí, xoay người: “Là ?”

      thu kim đan trong ống tay áo lại, mở hai tay ra, cười ngọt ngào giơ tay lên: “ thấy hết rồi?”

      “Tôi chỉ thấy đám người mặc đồ đen đứng sau lưng , làm theo lệnh , rất cung kính nghe lệnh của .”

      Tu Mục thấy trong mắt Tần Hiểu Hiểu lên tàn khốc, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng muốn để Tần Hiểu Hiểu phát khác thường của mình, bởi vì chỉ khi giữ được bình tĩnh mới có phần thắng, bây giờ đặt cược, cược đành lòng, thắng cược, tất cả đều vui vẻ, nếu thua, dám tưởng tượng.

      “Sau đó sao?”

      Tần Hiểu Hiểu tùy ý , giống như chuyện trời dưới đất, chút khác thường nào.

      Tu Mục trong lòng Tần Hiểu Hiểu nghĩ gì, chỉ có thể trả lời: “Sau đó bọn họ dọn dẹp sạch những thi thể ngỗn ngang mặt đất.”

      “A…. Thú vị, chẳng lẽ bọn họ phát tồn tại của ?” Tần Hiểu Hiểu nghe câu trả lời, biểu cảm vô cùng hứng thú, sau đó lạnh nhạt ra nghi vấn trong lòng.

      “Tôi nghĩ, bọn họ phát , nếu , bây giờ tôi cũng thể đứng đây chuyện với .”

      Tu Mục thẳng thắng trả lời chút giấu giếm.

      “Đúng thế, thân thủ của bọn họ giảm rồi.”

      , thể vậy, sát khí người bọn họ rất nồng, là do tôi nấp hơi thở và giấu mùi của mình thôi.”

      “À—–? Sao tôi lại quên bác sĩ, bác sĩ hiểu về hơi thở và mùi hương rất , vậy, bọn họ gặp phải đối thủ mạnh hơn.”

      Tần Hiểu Hiểu đưa ngón tay chỉ vào Tu Mục, giọng điệu vừa đùa cợt vừa tán thưởng.

      “Đối thủ dám nhận, là địch hay bạn do quyết định.”

      Tu Mục bổng nhiên kiên định, đôi mắt sáng quắc nhìn Tần Hiểu Hiểu, chút tránh né.

      “Tôi?!”

      Tần Hiểu Hiểu chỉ chữ, lại bao gồm nhiều thâm ý, nhưng phải xem Tu Mục lý giải như thế nào .

      “Đúng, .”

      Tu Mục lập lại lời của Tần Hiểu Hiểu, nhấn mạnh từ ‘’.

      “Ha ha, vậy bây giờ nghĩ tôi chọn như thế nào đây?”

      giết tôi, cho nên là bạn phải địch.”

      “Ồ? tự tin của từ đâu mà có vậy, tôi chưa gì cả.”

      , nếu muốn giết tôi bây giờ tôi biến thành thi thể, phải sao?”

      Tần Hiểu Hiểu gì, khẽ mỉm cười, nụ cười chiêu bài làm người ta hài lòng, trả lời mà chờ Tu Mục tiếp.


      “Như vậy, tôi có thể hỏi, làm gì Dã?”

      “Đối với ấy, tôi biết phải làm gì.”

      Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông ngủ trong xe, trong mắt chứa ánh sáng dịu dàng, nhu tình: “Đáp án này hài lòng chưa?”

      Tu Mục hơi ngẩng đầu, chậm rãi cong môi tạo thành vòng cung đẹp mắt: “Như vậy, bây giờ tôi có thể biết là ai ?”

      “Tôi là ai? Ha ha ha.” Tần Hiểu Hiểu cười sang sãng, thẳng tới bên cạnh Tu Mục, nhàng phun ra hai chữ: “ đoán.”

      Tu Mục còn muốn hỏi, nhưng lại thấy đặt ngón trỏ lên môi: ‘Leng keng—–, chùm chìa khóa xe rơi vào bàn tay Tu Mục: “ mở chiếc xe kia, thuận tiện xử lý sạch .”

      Tu Mục chưa kịp gì, Tần Hiểu Hiểu lấy chìa khóa xe của : ‘Xe của giao cho tôi.”

      Lời này hoàn toàn là mệnh lệnh chứ phải thỉnh cầu, đợi khi Tần Hiểu Hiểu và Nhậm Thiên Dã biến mất, mới tỉnh hồn lại, thở dài hơi, sờ sau lưng mình cái, phát ướt đẫm vì mồ hôi.

      ….

      Kim Thuẫn đẩy cửa vào, phát Tiểu Đậu Đỏ té ngã đất, khăn lông ướt đẫm cũng bị bay qua bên, người phụ nữ nằm giường muốn bước xuống, nhưng chút sức lực, Tiểu Đậu Đỏ đau muốn chết nhưng cố nhịn khóc.

      “Tiểu Đậu Đỏ, mau dậy .”

      Kim Thuẫn sãi bước lên, ôm Tiểu Đậu Đỏ vào lòng.

      “Thần Khí——–.”

      Tiểu Đậu Đỏ che cánh tay đau, chôn đầu vào ngực Kim Thuẫn, lén rơi nước mắt, bé vẫn chỉ là đứa con nít, dù có nhịn thế nào, khi bị uất ức cũng lộ ra cảm xúc .

      là ai, vào bằng cách nào?”

      Mân Mân nhìn người đàn ông phá cửa vào, tức giận đặt câu hỏi.

      Kim Thuẫn từ từ ngẩng đầu lên nhìn hướng phát ra thanh, khi bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhắn đỏ ửng của Mân Mân lộ ra kinh ngạc: “ Kim, tại sao lại là ?”

      ————- Hết chương 33 ————–

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :