1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 25: Cám ơn , cà phê uống rất ngon

      Sau khi tan việc Tần Hiểu Hiểu dạo mình, bất tri bất giác tới trung tâm thương mại nơi Mân Mân mở cửa hàng, lâu rồi mua chỉ len, Tần Hiểu Hiểu vào trong, thang máy lên tầng sáu, bên trong cửa hàng của Mân Mân có mấy vị khách chọn mua hàng dệt kim, Mân Mân bận rộn vòng tới vòng lui, Tần Hiểu Hiểu hơi buồn cười, cuối cùng những khách hàng kia cũng mua xong, Mân Mân thở dài cái, Tần Hiểu Hiểu cười khẽ, lúc này Mân Mân mới phát Tần Hiểu Hiểu đứng trước cửa tiệm.

      “Hiểu Hiểu, em đến đây lúc nào!”

      Mân Mân kinh ngạc, vui mừng , sãi bước đến chỗ Tần Hiểu Hiểu, trước giờ Tần Hiểu Hiểu thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng có chút xíu chán ghét nào với Mân Mân, bạn tốt chính là từ để hình dung bọn họ, còn biết Mân Mân có Tiểu Đậu Đỏ đáng , hai người từng cùng nhau đưa chơi, mặc dù Mân Mân luôn nghiêm túc với Tiểu Đậu Đỏ, nhưng trong mắt Mân Mân có tình của mẹ mà người khác xem hiểu.

      “Thấy chị bề bộn nhiều việc, nên em đứng đợi ở cửa lúc.”

      Tần Hiểu Hiểu ngồi ở quầy nhìn khắp tiệm, câu được câu trò chuyện với Mân Mân: “Sao rồi, dạo này Tiểu Đậu Đỏ có khỏe ?”

      “Con bé, rất khỏe, mỗi ngày đều rất hoạt bát.”

      “Mân Mân, chẳng lẽ chị vẫn chưa quên những chuyện kia? Biết đó là ngoài ý muốn, nhưng Tiểu Đậu Đỏ đích thực là con ruột của chị.” (D: có khi nào, bé đậu đỏ là con của Kim Thuẫn ? @@)

      “Chị biết, Hiểu Hiểu, những chuyện này nữa, xem thử tác phẩm mới của chị .”

      Mân Mân lấy chiếc váy dài màu lam bằng len ra, váy được thiết kế hết sức tinh xảo, nếu mặc lên người nhất định quyến rũ động lòng người.

      “Đẹp quá! Chị may lúc nào vậy?”

      “Tạm thời đừng hỏi, mau mặc vào cho chị xem.”

      Tần Hiểu Hiểu bị Mân Mân đẩy vào phòng thay quần áo, có chút biết làm sao cười cười cởi áo khoác ra, thay váy, chiếc váy dài này làm cho người phụ nữ trở nên lả lướt và quyến rũ vô hạn, cổ áo chữ V càng làm người khác si mê.

      Đẹp, đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của người đàn ông đứng ngoài tiệm, chế được biết vào, đưa tay muốn đặt lên vai , Tần Hiểu Hiểu liếc mắt thấy người đàn ông tới sau lưng mình, nhanh chóng né người: “ là ai?”

      Người đàn ông hơi lúng túng bỏ tay xuống, môi hơi cong lên: “A, xin lỗi——— nhưng mà, rất đẹp.”

      cảm thấy những lời này với người xa lạ có chút dối trá sao?”

      “Hiểu Hiểu———-.”

      Mân Mân kéo tay Tần Hiểu Hiểu, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Mân Mân biết người đàn ông trước mắt giàu cũng sang, sợ là bọn họ chọc nổi (@@): “Xin chào quý khách, xin hỏi muốn mua gì?”

      Người đàn ông nhìn Mân Mân chắn trước mặt Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt hứng thú nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu: “ ơi, muốn mua gì tôi thanh toán, coi như là tôi bồi tội với .”

      “Cám ơn, cần.”

      Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng , sau đó xoay người đẩy cửa phòng thay đồ: “Cụp—-.”

      Cửa bị dùng sức đóng lại.

      Mân Mân có chút lúng túng kéo môi: “ này, ——–.”

      Người đàn ông làm hành động đừng chuyện: “Đồ ấy thử, gói lại hết giúp tôi.”

      lấy thẻ đen số lượng có hạng từ trong túi ra giao cho Mân Mân.

      Mân Mân vừa muốn nhận lại bị người khác lấy trước: “Xuyên tổng, tôi nghĩ Nhậm phu nhân mua quần áo cần trả giúp.”

      Kim Thuẫn giơ thẻ đen trước mặt người đàn ông, giữa hai hàng lông mày của Xuyên tổng này kết tầng băng, trong nháy mắt, kinh ngạc biến thành tức giận, Nhậm Thiên Dã, đối thủ mất còn của , tại sao lại là Nhậm Thiên Dã! Xuyên tổng tức giận lấy thẻ đen lại, đôi mắt có chút cam lòng nhìn cửa quần thay quần áo, sãi bước rời .

      Kim, ra là .”

      Mân Mân phục hồi tinh thần lại, tìm ghế mời Kim Thuẫn ngồi xuống.

      “Cám ơn—– vừa rồi người đàn ông kia có làm gì quá đáng với Nhậm phu nhân ?”

      “Nhậm phu nhân?”

      Mân Mân có chút nghi ngờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Kim Thuẫn, vừa muốn chuyện cửa phòng thay đồ mở ra: “ ta rồi?”

      Tần Hiểu Hiểu có chút chán ghét nhìn cánh cửa, lại thấy bóng người quen thuộc: “Kim Thuẫn, tại sao lại ở đây?”

      tới trước mặt Mân Mân đưa chiếc váy xếp xong cho ấy, vẻ mặt quen thuộc chuyện với Kim Thuẫn.

      Mân Mân nhìn hai người trước mặt, tình ngộ chỉ tay vào Tần Hiểu Hiểu : “Hiểu Hiểu, em, em lập gia đình rồi!”

      Hai người xoay đầu lại, Tần Hiểu Hiểu ngẩn người chút rồi gật đầu, mà khi Kim Thuẫn thấy chiếc váy trong tay Mân Mân mắt tối xuống.

      …….

      Thời tiết dần trở nên ấm áp, tiệm đồ ngọt buôn bán ngày càng tốt, Tiểu Ưu vẫn tươi cười như ánh mặt trời và bận rộn như cũ.

      người đàn ông đơn ngồi ở xó trong tiệm uống cà phê, người đàn ông này tới uống cà phê mấy ngày liên tiếp, uống xong ngay, nữa câu, Tiểu Ưu bất giác quan sát người đàn ông trước mắt, người này ước chừng ba mốt ba hai tuổi, mặc quần áo màu nâu nhạt, rất thoải mái, ngặt nỗi trước mặt có tóc rũ xuống làm cho người ta nhìn ra gì, nhưng lại tỏ ra thần bí, khí thế của người này rất mạnh, giống người bình thường chút xíu nào.

      , nhìn đủ chưa?”

      Tiểu Ưu kinh ngạc vì người đàn ông này chuyện với mình, khuôn mặt nhắn lập tức bạo nổ: “Xin lỗi , tôi, tôi cố ý.”

      Người đó chậm rãi ngước mắt, con người đen như hắc diệu thạch lóe lên làm tim Tiểu Ưu run lên, người đó từ từ đứng dậy, ưu nhã tới trước mặt Tiểu Ưu, nâng khuôn mặt nhắn của lên, cúi đầu : “Cám ơn , cà phê uống rất ngon.”

      xong qua người , khỏi tiệm, Tiểu Ưu kinh ngạc nhúc nhích, há miệng cái nhưng biết nên gì, đợi khi tỉnh hồn lại, người đó sớm biến mất còn bóng dáng, giống như chưa từng xuất .

      ———- Hết chương 25 ———–
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 26: Mưu kế được thực

      Mân Mân tan việc về nhà, biết trước khi về mình bị con bán rồi, hơn nữa con bé còn tự nhận khách hàng là người tệ, có năng lực dời núi lấp biển, cho nên chỉ cần nửa phút có thể thu phục mẹ.

      “Mẹ, mẹ về rồi!”

      Tiểu Đậu Đỏ giương hai cánh tay bé chạy như bay tới cửa.

      Mân Mân hơi mệt mỏi đổi giày, buông túi xách, coi tư thế đòi ôm của Tiểu Đậu Đỏ thành khí, vào phòng bếp trầm giọng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”

      Tiểu Đậu Đỏ buông tay xuống, thất vọng chợt lóe trong đôi mắt, nhưng khi chuyện giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Chỉ cần là mẹ làm cái gì cũng được.”

      Nghe con , giọng điệu gần như lấy lòng, tay lục đồ trong tủ lạnh của Mân Mân ngừng lát, tim của bị làm cho mềm ít, sao có thể thấy ánh mắt mong đợi được ôm của Tiểu Đậu Đỏ, sao có thể thấy được con bé lấy lòng , so với những đứa cùng lứa con bé hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng thể nào quên được, cùng thể nào đối mặt với chuyện đau khổ đó.

      Mân Mân bình tĩnh , nghe ra chút khác thường nào: “Trong tủ lạnh có thịt bò, cà chua, buổi tối làm thịt bò sốt cà chua .”

      “Dạ được!”

      Tiểu Đậu Đỏ hưng phấn vỗ đôi tay bé, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh: “Con thích nhất là súp mẹ làm.”

      Vừa bé còn làm động tác uống: “A, uống rất ngon.”

      Sau khi ăn xong Tiểu Đậu Đỏ thỏa mãn ợ cái, bé xoa cái bụng tròn, con người vòng tới vòng lui luôn nhìn mẹ cầm remos: “Mẹ, thứ bảy mẹ dẫn con dạo phố được ?”

      “Lại muốn mua gì rồi?”

      Mân Mân cần remos nhìn Tiểu Đậu Đỏ cái.

      “Dạ, cũng phải đặc biệt muốn mua gì, chỉ là lâu khong được ra ngoài với mẹ, Tiểu Đậu Đỏ nhớ cảm giác được ra ngoài cùng mẹ.” (D: Dễ thương ghê, có được con gì chắc ai cũng thích!!)

      Mân Mân cắt đứt lời của Tiểu Đậu Đỏ, lạnh nhạt : “Ừ, sáng thứ bảy 9 giờ .”

      “Hay quá! Mẹ vạn tuế!”

      Trong mắt Tiểu Đậu Đỏ xẹt qua ý cười, mưu kế được thực , đôi mắt to tròn cong cong như con cáo .

      ….

      Kim Thuẫn nhớ lại chiếc váy màu lam trong tiệm Mân Mân, lông mày khỏi nhíu lại, kiểu đan của chiếc váy kia rất quen thuộc, kiểu đan y như kiểu đan của chiếc khăn choàng cổ, điều này cả hai đều được người làm, nhưng rốt cuộc người này là ai, cầm mảnh vãi len màu tím trong tay, rơi vào trầm tư. (D: @@ kh lẽ editor đoán bừa mà trúng ta… )

      Sau khi ra khỏi tiệm của Mân Mân, Tần Hiểu Hiểu đón xe trở lại biệt thự, tay cầm chỉ len màu xám khói, nhìn cái biết là màu sắc dành cho đàn ông, chất liệu rất thoải mái, nghĩ đến nếu có người choàng lên nhất định rất ấm áp.

      Nhưng tại sao phải đan nó, ngay cả bản thân cũng thể , có lẽ là vì ? Ừ, Tần Hiểu Hiểu cười tự giễu.

      Thời gian trôi qua, bất tri bất giác hơn mười giờ tối, ngoài cửa sổ vẫn là mảnh đen nhánh, cũng có tiếng xe hơi, bởi vì Nhậm Thiên Dã thích có người quấy rầy cuộc sống của mình, nên mỗi ngày chỉ có người làm thêm giờ đến quét dọn, bây giờ căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có mình Tần Hiểu Hiểu, vô cùng vắng vẻ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tần Hiểu Hiểu ngừng động tác tay, nghe điện thoại: “Alo——-.”

      Bên kia điện thoại dừng chút: “ là ai?”

      Tần Hiểu Hiểu ngờ lại nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên, nghe thấy vui trong giọng của người này, nhưng cúp điện thoại, trả lời: “Vợ của Nhậm Thiên Dã.”

      gì? kêu Thiên Dã tới nghe điện thoại cho tôi.”

      “Xin lỗi, ấy vẫn chưa về.”

      Người phụ nữ bên kia tức giận đến mức thở hổn hển: “Được, cho nó biết nếu như nó cho ông nội nó lời giải thích hợp lý, coi chừng ông nội nó rút hết quyền lợi của nó.”

      câu cuối cùng xong, người phụ nữ thở phì phò cúp máy, đợi Tần Hiểu Hiểu trả lời.

      Tần Hiểu Hiểu cong môi cười tiếng, ha ha, có ý tứ, ngờ Nhậm Thiên Dã lại gạt người nhà làm thủ tục kết hôn, nếu đoán sai người phụ nữ này là trưởng bối thậm chí là mẹ , người phụ nữ này còn mang ông nội Nhậm Thiên Dã ra uy hiếp, được lắm, ngược lại muốn xem Nhậm Thiên Dã lựa chọn thế nào.

      Tần Hiểu Hiểu chút xíu khủng hoảng vì cuộc chuyện vừa rồi, ngược lại là mang theo ý tưởng xem kịch vui, nếu Nhậm Thiên Dã thấy Tần Hiểu Hiểu lúc này, biết có nghĩ gì hay .

      Trong phòng bao, Nhậm Thiên Dã uống say mèm bất tỉnh nhân ngã ghế salon, Lãnh Diệc Thần kéo tay muốn đưa về, nhưng Nhậm Thiên Dã đột nhiên vung tay chịu , còn la hét gọi Tần Hiểu Hiểu.

      Lãnh Diệc Thần biết làm sao lắc đầu, lấy điện thoại của Nhậm Thiên Dã, tìm tên trong danh bạ, khi nhìn thấy tên ‘bảo bổi’ nổi da gà, tên lạnh lùng này cũng có mặt nhu tình à? Lãnh Diệc Thần bỉu môi bày tỏ khinh bỉ.

      “Alo, xin chào, Tần hả, tôi là Lãnh Diệc Thần bạn của Dã, trước kia chúng ta gặp nhau, bây giờ Dã uống say chịu , cho nên xin tới đón cậu ấy về.”

      “Được, tôi biết rồi.”

      Hỏi địa chỉ xong, cúp điện thoại, Tần Hiểu Hiểu buông dụng cụ đan len trong tay, đón xe tới quán rượu.

      ——– Hết chương 26 ———
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 27: Đừng rời xa

      Tần Hiểu Hiểu vào căn phòng đầy vỏ chai, Nhậm Thiên Dã nằm ghế salon ngủ mê man, Lãnh Diệc Thần thấy Tần Hiểu Hiểu vào đứng lên nhún vai cái: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tôi có việc, trước.”

      Tần Hiểu Hiểu gật đầu, đưa mắt nhìn người đàn ông ra cửa, trong con ngươi lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, đỡ Nhậm Thiên Dã muốn ra ngoài, nào ngờ đột nhiên mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn , sau đó cười lớn: “Ha ha ha, bảo bối, là em sao? Nhìn , uống nhiều nên có thể thấy em, tốt, tốt….”

      Tần Hiểu Hiểu hiểu tại sao đột nhiên lại uống nhiều rượu như vậy, hai người sống chung thời gian nhưng chưa từng thấy uống nhiều như thế này, nhiều đến mức mơ hay thực cũng phân biệt được, chẳng lẽ có tâm ?

      Đôi mắt lim dim của Nhậm Thiên Dã bỗng nhiên mở to nhìn Tần Hiểu Hiểu đở mình, đột nhiên vươn tay ra, như con gấu ôm chặt lấy làm giật mình: “Bảo bối, đừng , đừng rời khỏi .”

      tự lẩm bẩm, cánh tay ôm Tần Hiểu Hiểu càng thêm chặt.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông say rượu, kéo cái làm choáng váng, đàn ông say rượu đúng là phiền, quyết định từ đây về sau cho uống nhiều rượu nữa, mặc dù dùng tay đỡ cũng có vấn đề gì, nhưng cảm giác bị đè rất thoải mái, Tần Hiểu Hiểu khóc ra nước mắt, mình bây giờ có khác gì gánh núi đâu?! (@@. tềnh bự chà bá)

      tới cửa quán rượu tìm được chìa khóa xe trong túi , sau đó mở cửa xe, mới vừa để ngồi vào ghế sau xong sau lưng truyền đến giọng khàn : “Trùng hợp vậy, Tần cũng tới chơi?”

      Tần Hiểu Hiểu: “Bụp——.”

      Dùng sức đóng cửa xe lại, quay đầu về cửa ghế lái, cửa xe vừa mở ra, bị cánh tay lớn ngăn cản, sau đó xuất gương mặt làm người ta chán ghét: “Phùuuu———.”

      Tuyên Lạc phun hơi thuốc vào mặt Tần Hiểu Hiểu, cau mày, đáy mắt càng lúc càng ác liệt: “Sao hả, vết sẹo hôm đó lành nhanh vậy à? Bây giờ tôi cho thêm vài vết nhé?!”

      “Ha ha ha——— mùi vị bị xé đau đó, đến hôm nay tôi còn hoài niệm đây.”

      Tuyên Lạc cười lạnh muốn nắm cằm Tần Hiểu Hiểu, lại bị nhanh chóng né tránh, cũng giận, chỉ chạch tay vào cái rồi ngữa ra sau: “ có người phụ nữ nào có thể cho tôi cảm giác này, là người đầu tiên, cảm thấy vinh hạnh sao?”

      “Vinh hạnh? Ha ha, đáng tiếc, tôi lạ gì!”

      Hiểu Hiểu thuận tay rút chìa khóa xe, để vào túi, lui về sau bước, duy trì khoảng cách với Tuyên Lạc.

      “Ồ——–?” Tuyên Lạc kéo dài thanh, trong đôi mắt lóe lên hung ác: “ lạ gì? À——– Tần, đừng có rượu mời uống muốn uống rượu phạt!”

      xong lập tức đưa tay muốn nắm vai Tần Hiểu Hiểu: “A——-!”

      Nhậm Thiên Dã siết chặt cổ tay Tuyên Lạc: “Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám đụng! Mày chán sống rồi!”

      Xương cổ tay bị bóp nát: “Lần trước tao cảnh cáo mày nên đụng vào ấy, xem ra lần này cho mày chút dạy dỗ mày còn tái phạm.”

      Tần Hiểu Hiểu đứng sau lưng Nhậm Thiên Dã thầm nhìn tất cả, say rượu còn có thể nhạy bén như vậy, xem ra phải người bình thường, mà càng giống sát thủ hơn.

      Trong phút chốc cổ tay Tuyên Khải bị bóp nát, kêu rên, con mắt trợn dữ dội, Nhậm Thiên Dã xoay người ôm Tần Hiểu Hiểu ngồi vào xe, nhìn Tuyên Khải thêm lần nào nữa: “Em lái xe.”

      Tần Hiểu Hiểu gật đầu, thắt dây an toàn sau đó khởi động xe đạp ga lái xe , chăm chú nhìn lái xe, tròng mắt từ từ mờ mịt, nghiêng cái, ngã lên vai .

      Cánh tay lái xe của Tần Hiểu Hiểu ngừng lát, nghiêng đầu phát ngủ, tưởng rằng cố ý, nhưng nhìn ngủ an tường như vậy, lắc đầu cái, vừa rồi bị sao vậy, cắn thuốc lắc sao?

      Đảo mắt ngủ thành như vậy, haizz, Tần Hiểu Hiểu dừng xe đưa tay ra ghế sau lấy áo choàng dài đấp lên cho , lúc này mở mắt ra, vừa muốn ra tay nhưng phát là Tần Hiểu Hiểu thanh tĩnh lại, nhìn , : “Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.”

      “Em quan tâm sao?”

      “Dĩ nhiên, có thể cho là như vậy.”

      Tần Hiểu Hiểu xoay người đạp cần ga chuẩn bị lái xe.

      lập tức ôm chặt lấy : “Bảo bối, chỉ cần em, đồng ý với , bao giờ rời xa .”

      Tần Hiểu Hiểu nghe những lời này, cơ thể lập tức cứng đờ, từ đầu tới cuối gì, cứ lẳng lặng để ôm.

      Hình như ôm đủ làm thỏa mãn, hôn lên đôi môi lạnh băng của , ngậm vào miệng từ từ làm nó nóng lên, bàn tay to dạo chơi người , lửa dục dấy lên, muốn , vô cùng muốn.

      Tần Hiểu Hiểu bắt đầu đáp lại , mặc dùng nồng nhiệt nhưng cũng có khát vọng.

      “Vù, vù——.”

      Tiếng gì vậy? mở mắt ra, phát Nhậm Thiên Dã ngủ, , đúng là bình thường, Tần Hiểu Hiểu giựt môi, chỉnh ghế thành góc độ thoải mái, đỡ nằm xuống, trả lời, nên trả lời như thế nào, bên tai giống như vang lên câu kia của , đồng ý đừng bao giờ rời xa .

      Xem ra cảm giác được gì đó, như vậy chuyện kế tiếp phải làm nhanh chút mới được. (@@)

      ———- Hết chương 27 ———–
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 28: Nguy cơ

      Xe hơi như con báo chạy nhanh như chớp trong bóng tối, qua lại nhiều con phố lớn ngõ , Tần Hiểu Hiểu hơi nheo mắt lại, bởi vì phát chiếc xe màu đen theo dõi bọn họ, chiếc xe đó theo sát phía sau, vòng mấy con phố cũng chỉ bỏ rơi được khoảng, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, đạp ga gia tăng tốc độ, chiếc Land Rover lại bị chạy với tốc độ xe đua.

      Nhà cửa hai bên đường tụt về phía ngược lại nhanh, qua con phố nữa tới đường dẫn về biệt thự ở ngoại ô, trước mắt biết mục đích của đối phương là gì, nhưng bất luận đối phương có mục đích gì, cũng tuyệt tốt đẹp, bởi vì vừa rồi có thêm hai chiếc xe gia nhập đội ngũ theo đuôi, tình thế lập tức nghịch chuyển, hai người Tần Hiểu Hiểu rơi vào thế bất lợi.

      Bánh xe xoay nhanh, cọ với mặt đường tạo ra tia lửa, mấy chiếc xe phía sau bị thay đổi đội hình đột ngột, có hai chiếc xe va vào xe cần cẩu: “Ầm——.”

      Chiếc xe màu đen hung hăng đụng vào chiếc Land Rover, Tần Hiểu Hiểu nắm chặt tay lái, vòng cua ổn định thân xe, mà bên kia chiếc xe vừa vặn đụng vào thân xe.

      Bọn họ nhanh chóng chạy đến con đường chật hẹp, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng vượt qua chiếc Land Rover, Tần Hiều Hiểu thắng xe, khoảng cách vừa vặn là centimet, cửa xe mở ra, cây gậy bạch kim xuất , sau đó đôi giầy da màu đen lộ ra: “ Tần, sao lại nhanh vậy chứ?”

      Tên đàn ông gầy gò gương mặt nứt nẻ lại xuất , Tần Hiểu Hiểu híp mắt, thoáng qua chút nguy hiểm, chậm rãi cởi dây an toàn ra, chút biểu cảm điểm huyệt ngủ của người đàn ông bên cạnh.

      Tần Hiểu Hiểu đạp giày cao gót xuống nền đường, ra khỏi xe, sau khi xuống xe mặt luôn là nụ cười ngọt ngào, làm cho người đàn ông phía trước rạo rực cả người: “Ha ha ha, Tần quả nhiên là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng gặp.”

      “Các người lái xe chặn đường tôi chỉ vì những câu này sao?”

      Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng cười ra tiếng, dùng ngón tay quấn lọn tóc mai.

      “Dĩ nhiên phải, nhưng tò mò tôi là ai sao?”

      Người đàn ông chống gậy nặng nè gõ hai cái mặt đất, giống như tuyên cáo thân phận bất phàm của .

      “Tò mò? Ha ha, từ này thể dùng người tôi, huống chi nếu cố ý , tôi cần gì phải hỏi?”

      “À—-? Câu này mới lạ.”

      Tách—- Người đàn ông chạch tay cái, Tuyên Lạc tay quấn băng được đỡ ra, mặc dù cổ tay được băng bó, nhưng ràng sắc mặt tái nhợt của thể nào che dấu, Tần Hiểu Hiểu nhìn Tuyên Lạc vô cùng chật vật, nhịn được cười to: “Ha ha ha, sao thế, muốn ăn hành nữa à!”

      Tuyên Lạc trợn mắt nhìn người phụ nữ cười như điên trước mặt, cắn răng : “, mau giết thằng đàn ông trong xe trả thù cho em!”

      Sau đó giơ tay chỉ vào Tần Hiểu Hiểu: “Còn có người phụ nữ này, em muốn nó bị giam trong tầng hầm vĩnh viễn làm vù nhìn!”

      “Được rồi, Tuyên Lạc, giúp em hoàn thành tâm nguyện, em đừng gấp.”

      Người đàn ông quơ tay, vệ sĩ đở Tuyên Lạc xuống: “Sao hả, Tần, bây giờ biết quan hệ của chúng tôi, sai, Tuyên Lạc là em trai sinh đôi của tôi, mà tôi là trai của nó Tuyên Khải.”

      Sinh đôi? Nhưng dáng dấp của bọn họ? Có điểm nào giống nhau? Đôi mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu trợn tròn cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, bất luận là thân hình hay khuôn mặt, hai người này tuyệt đối có chỗ nào giống nhau, cái này, thực khảo nghiệm mắt của !

      Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Tần Hiểu Hiểu vẫn lạnh nhạt : “Xưa nay chỉ nghe nhà họ Tuyên có vị thiếu gia, ngờ lại là hai vị, đúng là làm người ta có chút bất ngờ.”

      Dường như Tuyên Khải nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt đục ngầu của nhìn chằm chằm , đôi môi khô nứt đóng mở: “Đúng vậy, hai em chúng tôi có chỗ nào giống nhau, nguyên nhân là do lần thí nghiệm của mấy năm trước, nếu như có lần đó, nhà họ Tuyên cũng chỉ có vị thiếu gia, vị khác phải sống dưới lòng đất u ám.”

      Bốp, bốp, bốp, Tần Hiểu Hiểu vỗ tay: “Chuyện của nhà họ Tuyên quả nhiên xuất sắc, nhưng chuyện cũng nghe xong rồi, xin hỏi tôi có thể chưa.”

      câu cuối cùng là khẳng định chứ phải câu hỏi, bởi vì Tần Hiểu Hiểu xoay người mở cửa xe.

      “Chờ chút—— xem ra Tần hiểu tình cảnh của mình bây giờ, người đâu! Giết tên trong xe, bắt người phụ nữ này.”

      ———- Hết chương 28 ————
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 29: Mẹ bệnh rất nặng

      Buổi sáng cuối tuần, thời tiết vô cùng tốt, Tiểu Đậu Đỏ lần đầu thức sớm mà cần mẹ gọi liên tục, tự giác xuống giường, nâng tay bé xoa mắt, ngáp cái, hôm nay mình dậy sớm, vì hạnh phúc của mẹ, cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên!

      Tiểu Đậu Đỏ dùng đến phút để ăn mặc chỉnh tề, hôm nay bé mặc cái đầm hồng phấn màu bánh ngọt mẹ mua, đầu đội chiếc mũ viền hoa, chân mang hài trắng, cuối cùng lấy cái balo Kitty trong ngăn tủ ra.

      Tất cả xong, đôi chân bé bước , tay đẩy cửa vào phòng khách, hở? Phòng khách yên tĩnh, sao mẹ còn chưa rời giường, Tiểu Đậu Đỏ nghi ngờ về hướng phòng mẹ, chẳng lẽ mẹ quên lời hẹn hôm nay?

      “Răng rắc—.” Cửa phòng ngủ bị bé đẩy ra, người phụ nữ nằm giường nhút nhích, hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ ứng khác thường: “Khụ khụ—-.”

      Mân Mân suy yếu mở mắt ra nhìn bé, tơ máu phủ kín mắt làm Tiểu Đậu Đỏ sợ hết hồn.

      “Mẹ, mẹ bệnh rồi?!”

      Tiểu Đậu Đỏ ân cần, quan sát mẹ, nâng bàn tay bé vuốt ve trán của Mân Mân: “A, nóng.”

      Tiểu Đậu Đỏ to, phải làm sao bây giờ, mình biết chăm sóc bệnh nhân thế nào, bây giờ mẹ bệnh nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào hôn mê, Tiểu Đậu Đỏ gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      Tới giờ hẹn, người đàn ông mặc đồ trắng thoải mái, ngồi chờ trong quán cà phê, giơ tay lên nhìn đồng hồ, bất giác ngồi đợi nữa tiếng, người đàn ông mỉm cười.

      Nhớ lại lúc nhìn thấy dòng quảng cáo tìm bạn trăm năm, lập tức bị câu văn thú vị này hấp dẫn, sau đó lại ma xui quỷ khiến thêm [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] vào QQ của mình, trò chuyện lúc lại có cảm giác quen thuộc làm muốn tìm tòi, nhìn ra được [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] cũng rất hài lòng với , còn chủ động cho biết mẹ nó thích đàn ông mặc đồ trắng, thích nhất cà phê mocha trong tiệm cà phê đầu đường, cho nên bọn họ hẹn gặp mặt ở đó, cuối cùng [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] còn nhắn ‘ gặp về!’ nữa. Người đàn ông nhìn tin nhắn rất giống cách chuyện của mình, bất giác lắc đầu mỉm cười, nghĩ đứa bé này nhất định rất đáng .

      Tiểu Đậu Đỏ lên mạng tra cách chăm sóc bệnh nhân, đột nhiên ứng dụng QQ vang lên, thôi rồi, sao lại quên cuộc hẹn chứ, bé vỗ trán vuốt mặt mình: [Xin lỗi Thần Khí, xem ra hôm nay thể dẫn mẹ tới gặp chú rồi.”

      Đánh xong còn thêm cái icon chán nản.

      [Sao vậy, ở nhà xảy ra chuyện gì?] Người đàn ông trả lời rất nhanh.

      Tiểu Đậu Đỏ vểnh cái miệng nhắn: [Mẹ bị bệnh, hơn nữa rất nặng, trán rất nóng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”]

      Sau đó bé lại gửi cái icon khóc lóc.

      Người đàn ông ngồi trong quán cà phê ngừng bấm chút, nhìn tin nhắn của Tiểu Đậu Đỏ màn hình laptop, tim lập tức co rút đau đớn, môi mỏng mím chặt, sau đó nhanh chóng bấm: “Nhà con ở đâu?”

      Tiểu Đậu Đỏ nhớ được đây là đường gì, chỉ tên của tiểu khu và dưới lầu có tiệm sửa giày, QQ của người đàn ông lập tức tối thui, Tiểu Đậu Đỏ còn muốn cho chú biết bên cạnh nhà bé còn có chợ hải sản lớn , nhưng vẫn chưa kịp , nhìn nick QQ tối thui, Tiểu Đậu Đỏ khẽ thở dài, tiếp tục lên mạng tìm ‘cách chăm sóc bệnh nhân’.

      “Phù—–! Cuối cùng cũng tìm được.”

      Bé tắt máy vi tính, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nhón chân lấy cái khăn lông, ngâm khăn lông vào nước, đè cái, chắc xong rồi nhỉ, ‘rào’ bé lấy khăn lông lên, toàn nước là nước, dĩ nhiên trước ngực bé cũng bị ướt mảng lớn, vỗ quần áo bị ướt, mát quá! Tiểu Đậu Đỏ thầm nghĩ trong lòng, khó trách mạng lại làm vậy có thể làm người bệnh hạ nhiệt, rất có đạo lý.

      Vừa nghĩ Tiểu Đậu Đỏ vừa xách khăn lông chảy nước về phía phòng ngủ: “Tinh tình——–.”

      Tiếng chuông vang lên cửa làm cho Tiểu Đậu Đỏ dừng chân, bé xoay người về phía cửa chính, bập bẹ hỏi: “Ai vậy ạ?”

      “Tiểu Đậu Đỏ, mở cửa.”

      “Dì Hiểu Hiểu.”

      Tiểu Đậu Đỏ nghe được tiếng của Tần Hiểu Hiểu, bé mừng rỡ mở cửa để dì Hiểu Hiểu vào, chẳng qua khi mở cửa bé bị dọa sợ hết hồn, hở? Sao lại cõng chú ngủ?

      Tần Hiểu Hiểu vào phòng khách, đóng cửa phòng, thả Nhậm Thiên Dã lên ghế salon để nằm xuống, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Đậu Đỏ cầm cái khăn lông đầy nước: “Mẹ con ra ngoài rồi hả?”

      Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu.

      “Vậy chị ấy đâu?”

      Tiểu Đậu Đỏ chỉ vào phòng ngủ, Tần Hiểu Hiểu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn bé trước mặt mình: “Vậy con dùng khăn lông ướt như vậy để làm gì?”

      “Hạ nhiệt cho mẹ.”

      Vừa bé vừa giơ khăn lông ướt nhẹp lên: “Dì Hiểu Hiểu, nước lạnh có tác dụng giải nhiệt đó.”

      “Đừng cử động.”

      Tần Hiều Hiểu chậm hơn Tiểu Đậu Đỏ bước, nước văng đầy mặt Tần Hiểu Hiểu, có chút cảm giác chật vật.

      Tần Hiểu Hiểu muốn lấy khăn lông nhưng nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, nhăn mày tỉnh rụi làm động tác ý bảo Tiểu Đậu Đỏ chuyện, Tiểu Đậu Đỏ ngầm hiểu gật đầu cái, cao giọng hỏi: “Ai vậy ạ?”

      ——- Hết chương 29——–
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :