1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 20: Thay đổi của nhà họ Tần

      Tập đoàn Tần thị ở thành phố mặc dù phải tập đoàn cao cấp gì, nhưng cũng có chỗ đứng nhất định trong thành phố, tập đoàn này do cha mẹ của Tần Hiểu Hiểu sáng lập, sau khi cha mẹ qua đời giao lại cho cậu quản lý, nhưng dì út của Tần Hiểu Hiểu cam lòng, muốn tranh quyền quản lý.

      Tần Hiểu Hiểu hỏi tới những thứ này, cho dù đây là tập đoàn cha mẹ để lại cho , chỉ cảm thấy nếu như cậu thích hợp cứ để cậu tiếp tục quản lý, nhưng có vài người muốn gây ra chuyện mới cam tâm, cho nên dù muốn quan tâm, bây giờ cũng phải đứng ra giải quyết.

      Trong phòng tiếp khách nhà họ Tần, dì và dượng út mặt dày mày dạn của Tần Hiểu Hiểu sóng vai ngồi ghế salon đối diện, nhà cậu mợ ngồi bên, bên khác, chú của cúi thấp đầu như có điều suy nghĩ, còn của ở nước ngoài về, luật Trương mặc âu phục thẳng thớm đứng bên cạnh Tần Hiểu Hiểu.

      Tần Hiểu Hiểu lướt mắt nhìn tất cả những người trong phòng lượt, lạnh lùng : “Tôi kết hôn rồi.”

      Sau đó lấy tờ giấy hôn thú trong túi xách ra đặt lên bàn, tiếp tục : “Hôm nay mời các vị trưởng bối đến là để làm chứng, được rồi, luật sư Trương, có thể bắt đầu rồi.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Luật sư Trương vừa mở miệng đọc Trương Mỹ Lan phản đối ngay: “Tần Hiểu Hiểu, mày có ý gì, tao uổng công nuôi mày 20 năm giờ mày báo đáp tao như vậy đó sao.”

      “Dì út, chuyện phải có chứng cớ, hơn hai mươi năm qua tôi sống như thế nào tôi nghĩ dì là người ràng nhất, bây giờ lại là dì nuôi tôi? Ha, dì cảm thấy mình chuyện rất buồn cười sao, cười xong rồi hãy cẩn thận kẻo cắn trúng lưỡi.”

      “Mày———!” Hai tròng mắt Trương Mỹ Lan phun lửa, đứng lên muốn tát Tần Hiểu Hiểu, tiếng tát tai vang lên, ngược lại có tiếng phụ nữ kêu gào: “Tần Xuyên, , mau buông tôi ra.”

      Tần Xuyên hung ác nhìn Trương Mỹ Lan cái sau đó hất bà ta ra: “Đây là nhà họ Tần chúng tôi, tới phiên người bên nhà ngoại là la ó om sòm, nếu dám động tới cộng lông của Hiểu Hiểu, cẩn thận tôi đuổi khỏi nhà họ Tần.”

      Tần Xuyên là chú của Tần Hiểu Hiểu, cũng là trưởng bối thương nhất, chẳng qua là hàng năm chú ấy đều ở bên ngoài dốc sức vì quốc gia, rất ít được về nhà, lúc Tần Hiểu Hiểu luôn trông chờ ngày mình lớn, bởi vì khi lớn có thể tìm người chú thương nhất.

      Lần này chú về là nhờ phá được đường dây buôn ma túy lớn, tối hôm qua mới chạy về nhà, bây giờ hai tròng mắt còn vằn vện tia máu, nhưng khi nhìn Tần Hiểu Hiểu lúc nào cũng vô vàn cưng chiều, này lớn rồi, nó bao giờ…. để người ta bắt nạt bản thân nữa, như vậy tốt! Trong lòng Tần Xuyên vui mừng cười

      Bởi vì đoạn nhạc đệm vừa rồi, Trương Mỹ Lan trở nên đàng hoàng hơn chút, nhưng đôi mắt căm hận và bất mãn của bà ta giảm bớt, dượng út ngồi bên cạnh lôi kéo vạt áo bà ta, ý bảo bà ta đừng lộn xộn nữa.

      Lúc này, cậu ngồi ở bên : “Hiểu Hiểu, tập đoàn này vốn là do ba mẹ con để lại cho con, chỉ là giao cho cậu quản lý, bọn họ trăn trối , chờ con lập gia đình, tập đoàn giao lại cho con và chồng con quản lý, bây giờ cậu cũng nên giao lại cho con, bộ xương già này của cậu mệt rồi.”

      Tần Hiểu Hiểu cong môi: “Cậu đâu có già, cậu của con vẫn còn trẻ lắm, tin cậu cứ hỏi mợ thử xem.”

      Tần Hiểu Hiểu xong còn nghịch ngợm nháy mắt cái, chọc cho cậu cười ha ha.

      Cuối cùng đạt thành hiệp nghị, cậu Tần Hiểu Hiểu tiếp tục quản lý tập đoàn Tần Thị, chỉ là mặt cổ phần Tần Hiểu Hiểu nắm giữ 70%, còn 20% cho cậu, 10% cho chú, chú Tần Xuyên vẫn mực từ chối, mình cần, làm Trương Mỹ Lan ghen tỵ vô cùng, mày muốn, cho bà đây, bà ta cắn răng oán hận nghĩ.

      Trương Mỹ Lan cho là Tần Hiểu Hiểu lập gia đình cổ phần bị chia lần nữa, như vậy bọn họ có cơ hội lấy được cổ phần, nhưng ngờ Tần Hiểu Hiểu sớm chuẩn bị xong tất cả, chẳng qua chỉ đọc trước mặt bọn họ thôi, ngay cả gia sản nhà họ Tần cũng bị Tần Hiểu Hiểu chuyển tới tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, tóm lại là bây giờ bọn họ nhận được đồng xu cắt bạc nào.

      “Dì út, căn nhà này dì ở có quen ?”

      Ngay lúc tất cả mọi người định , Tần Hiểu Hiểu nhìn về phía Trương Mỹ Lan, trong đôi mắt nhìn ra vui giận.

      Trương Mỹ Lan mừng rỡ trong lòng, chẳng lẽ, con quỷ này để căn nhà lại cho bà ta, trong lòng thầm tính toán mảnh đất và căn nhà này, nghĩ rằng bán cũng kiếm được khoản lớn, vì vậy bà ta mừng rỡ : “Ôi Hiểu Hiểu, lúc nãy dì bậy quá, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy hối hận, con cũng biết mà, dì năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hủ, con cũng chỉ có người dì là dì, nghĩ lại, chị hai của dì mất sớm, chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau.”

      tới chỗ này Trương Mỹ Lan kêu rên hai tiếng dụi mắt cái: “Dì biết con có hiếu, căn nhà này dì ở quen.”

      “Xem ra dì rất hài lòng với căn nhà này.” Tần Hiểu Hiểu cắt đứt bộ dáng làm bộ làm tịch của Trương Mỹ Lan, cười: “Nhưng mời hai người thu dọn hành lý sớm chút, bởi vì tuần tới tôi bán căn nhà này.”

      Trương Mỹ Lan lập tức bối rối, đợi khi tỉnh hồn lại lập tức rống to: “Tần Hiểu Hiểu mày được lắm! Mày là bạch nhãn lang có lương tâm! Tại sao chị tao lại sinh ra đứa có lương tâm như mày chứ! Chị ơi, chị ơi, chị nhanh hiển linh , chị nhìn đứa con Tần Hiểu Hiểu của chị muốn đuổi em chị đây này! Chị thử xem nhà ba người bọn em phải ở đâu đây!”

      “Im miệng! Các người chính là sâu mọt của nhà họ Tần, nếu vì các người, lần đó điểm của Hiểu Hiểu bị kém——-.”

      “Được rồi! Chú, cần nhiều với bọn họ.”

      Tần Hiểu Hiểu ngăn cho Tần Xuyên tiếp, tới trước mặt Trương Mỹ Lan: “Những năm qua nhờ các người ban tặng mới có tôi hôm nay, về tình về lý tôi cũng phải tặng các người món quà lớn!”

      ——– Hết chương 20 ———-
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 21: Số mạng luân hồi

      Trương Mỹ Lan thấy món quà lớn Tần Hiểu Hiểu sắc mặt lập tức tái nhợt sém chút ngất xỉu, con bà ta bị người khác làm lớn bụng từ lầu xuống: “Mẹ———-.”

      “Chát.”

      cái tát vang dội vang lên: “Tao có đứa con như mày!”

      Đây là cấm kỵ của Trương Mỹ Lan, chuyện là năm đó khi bà ta làm việc ở quán rượu bị đám du côn cưỡng hiếp, cuối cùng bà ta mang thai nhưng biết đứa bé là của ai, sau đó mẹ Trương tức bà ngoại của Tần Hiểu Hiểu tức giận đến mức nhập viện, vốn dĩ bà đồng ý để con làm việc ở quan rượu, bây giờ lại mang thai dã chủng, mặt mũi của nhà họ Trương bị đứa con này làm mất hết rồi.

      Trương Mỹ Lan khóc lóc chạy khỏi nhà, sau đó uống say ngã ở ven đường được dượng út cứu, ông ta đưa Trương Mỹ Lan về phòng trọ của mình, ban ngày làm tối tan sở đúng giờ, mỗi lần về đến nhà trong tay đều cầm theo chén cháo dinh dưỡng nóng hổi, ông ta cháo này có lợi cho cơ thể, lần nào cũng dỗ Trương Mỹ Lan uống, bụng bà ta càng ngày càng lớn, ông ta lại đưa ra cầu kết hôn, Trương Mỹ Lan mắng ông ta bị điên, thừa dịp ông ta làm bỏ , kết quả ông ta giống như người điên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được Trương Mỹ Lan ngồi ngẩn ngơ hàng ghế trong công viên, ông ta sải bước lên ôm lấy bà ta, ông ta với bà ta lần đầu tiên nhìn thấy bà ta ông ta , cho dù biết trong bụng bà ta có con của người khác ông ta cũng muốn buông tay, bây giờ đứa bé sinh ra cần có người ba, cho nên ông ta tình nguyện trở thành ba của đứa bé, thương mẹ con bọn họ.

      Sau đó mẹ của Tần Hiểu Hiểu tìm được cả nhà bọn họ, bà ấy với Trương Mỹ Lan, mẹ bọn họ qua đời vào tháng trước, trước khi chết còn nhất định phải tìm được con út, tìm được con út.

      ép đứa con út bỏ là sai lầm lớn nhất cuộc đời bà, con của bà bởi vì quật cường mà trở về nhìn bà lần, bà chết nhắm mắt…..

      Trương Mỹ Lan nghe, lệ rơi đầy mặt, bà ta chưa bao giờ hận mẹ mình, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, bà ta vừa mới đăng ký kết hôn với chồng, còn định đến bệnh viện thăm mẹ lần, hy vọng được mẹ chúc phúc, nhưng ngờ lại nghe được những chuyện này.

      Khi đó Trương Mỹ Lan còn đơn thuần hiền lành, sau đó bà ta theo mẹ của Tần Hiểu Hiểu đến nhà nội Tần Hiểu Hiểu sống, mặc dù nhà nội Tần Hiểu Hiểu phải đại phú đại quý nhưng cũng thuộc hàng trung lưu, bà ta cực kỳ hâm mộ, nhất là sau khi con bà ta ra đời bà ta lại càng sợ mất cuộc sống an dật này, bà ta kêu chồng mình đầu tư, kết quả dượng út có chút năng khiếu nào về phương diện này, ngã chống vó, bà ta tức giận chỉ vào mũi dượng út mắng: là đồ vô dụng. Lúc này Trương Mỹ Lan mất bản chất hiền lành đơn thuần, sau đó vẫn là cha của Tần Hiểu Hiểu giúp bọn họ trả nợ, tìm công việc văn phòng ổn định cho chồng của Trương Mỹ Lan.

      Nhưng đời người có bất trắc, trong lần tham gia tiệc rượu, cha mẹ Tần Hiểu Hiểu lái xe về nhà, đêm đó đột nhiên trời đổ mưa to, mặt đường trở nên trơn trợt, đột nhiên bên cạnh vọt ra chiếc xe container lớn, cha Tần Hiểu Hiểu né kịp mà bị kẹt dưới đáy xe, đến khi nhân viên cứu hộ chạy tới, cha và mẹ Tần Hiểu Hiểu còn hô hấp, nhưng nghe những người đó khi cha mẹ chết vẫn ôm chặt lấy nhau buông nhau ra, nhân viên cứu hộ cũng từng gỡ họ ra nhưng thành công, những người chứng kiến màn này đều vô cùng cảm động.

      Cha mẹ đột nhiên qua đời, Tần Hiểu Hiểu còn bé hiểu chuyện cần có người chăm sóc, lúc này Trương Mỹ Lan chăm sóc Tần Hiểu Hiểu, ai phản đối nên quyết định như vậy.

      Nhưng sau này Trương Mỹ Lan càng ngày càng tham lam, bà ta chỉ muốn có tiền, còn muốn có được cơ nghiệp của nhà họ Tần, bà ta còn lấy tiền cha mẹ Tần Hiểu Hiểu để lại cho để sau này du học cho con của ba ta ra nước ngoài du học, mặc dù danh nghĩa Tần Hiểu Hiểu là thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, thực chất ngay cả con ở cũng bằng.

      Sau khi Tần Xuyên biết những chuyện này muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng Tần Hiểu Hiểu, nhưng quanh năm ông đều bôn ba bên ngoài thể cho Tần Hiểu Hiểu cuộc sống ổn định, cuối cùng Tần Hiểu Hiểu vẫn do vợ chồng Trương Mỹ Lan nuôi đến khi trưởng thành.

      Những thứ này đều là chuyện cũ năm xưa, Trương Mỹ Lan nhìn đứa con đứng trước mặt mình, hình ảnh của bà ta năm xưa ra, bà ta hận đến nắm chặt quả đấm, móng tay bấm vào thịt bà ta cũng thấy đau: “! phải mày ra nước ngoài học sao! Tại sao lại bị làm cho lớn bụng!”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp!

      “Mẹ, đại học ở nước ngoài con căn bản thích học, là mẹ ép con , bây giờ con có con, làm thủ tục nghỉ học.”

      Con Trương Mỹ Lan đặt tay lên bụng mình, nhàng vuốt ve: “Đứa bé này là con của con và Jeff, Jeff là nhà nghệ thuật đường phố, chúng con rất nhau.”

      “Cái gì?! Nó chỉ là thằng biễu diễn đường phố!”

      Trương Mỹ Lan nghe xong tức giận vô cùng, thứ ngai ngái ứ ở cổ họng, bà ta tạo nghiệt gì…..

      Giải quyết xong chuyện của Trương Mỹ Lan, Tần Hiểu Hiểu tạm biệt Tần Xuyên rồi hẹn ông ngày khác tụ họp để giới thiệu Nhậm Thiên Dã cho ông biết, Tần Xuyên vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn rất chờ mong ngày gặp được người thần bí kia.

      Tần Hiểu Hiểu vừa mới ra, cảm giác được hơi thở bình thường, loại hơi thở này thể quen thuộc hơn, nhìn xung quanh, sau đó về phía trước, vào con phố u ám, đôi mắt vui vẻ lập tức trở nên ác liệt: “Các người còn chịu ra à?!…”

      ———- Hết chương 21 ———-
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 22: chỉ muốn em là của

      đến giữa khuya mười hai giờ, Nhậm Thiên Dã ngồi trong phòng khách hút thuốc, khói lên lượn lờ khuếch tán đến mỗi góc của căn phòng, đây là cuộc điện thoại biết thứ mấy mà gọi, nhưng điện thoại liên tục báo bận ai nghe, Nhậm Thiên Dã nhíu mi, cầm chùm chìa khóa xe bàn sải bước ra cửa phòng.

      Chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh đường cao tốc yên tĩnh, chuyển xuống đường cao tốc chính là đường tới nhà Tần Hiểu Hiểu, lúc chạy qua con đường hẹp Nhậm Thiên Dã cảm nhận được khác thường: “Két – -.” Thắng xe lại, chậm rãi đường phố, cẩn thận từng bước.

      Trong đêm đen, đường phố lạnh trẻo truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, đám người bao vây : “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi phải dẫn về.”

      Người đàn ông cầm đầu cung kính hành lễ với , sau đó từ từ đến gần .

      “Hừ, ngờ các người lại tìm tới nhanh như vậy, nhưng- -.”

      nhìn vòng rồi nheo mắt lại: “Chỉ bằng mấy người các người, cảm thấy có thể dẫn tôi về sao?”

      Vừa vừa cởi giày cao gót ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.

      “Vậy xin lỗi, đắc tội.”

      Những người đàn ông kia lao vào, cách chính xác là chuẩn bị bắt , nhưng bọn họ chưa kịp đến gần, bị đánh ngã đất, chỉ nhấc chân đá vài hòn đá ven đường, đánh huyệt yếu người bọn họ, bọn họ đau đớn kêu rên lăn đất, bò dậy nổi.

      mang giày vào, xoay người bước rồi đột nhiên quay đầu lạnh giọng : “Các người cho ông ta biết, muốn tôi về, bảo ông ta tự mình đến tìm tôi.”

      Đợi biến mất ở ngã tư đường, đôi giày da xuất từ chỗ khuất.

      màn này bị người đàn ông gấp rút chạy tới nhìn thấy, trong mắt lên nghi hoặc, đầy tìm tòi khó hiểu, Tần Hiểu Hiểu, rốt cuộc em là ai? …

      Điện thoại di động vang lên làm Nhậm Thiên Dã hồi thần, nhìn tên người gọi, nhếch môi, tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt, lát sau nghe điện thoại: “Alo.”

      “Dã, em rất mệt, đêm nay về.”

      xong Tần Hiểu Hiểu hà hơi cái: “Được rồi, nữa, em muốn ngủ.”

      “Đợi chút, giờ ở gần nhà em.”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp!

      “Hả?”

      Tần Hiểu Hiểu nheo mắt lại: “Cũng được, mười phút sau gặp dưới lầu.”

      Năm phút sau chiếc Ferrari màu đen dừng trước cửa nhà Tần Hiểu Hiểu, vừa đốt điếu thuốc, nghe thấy tiếng cửa sổ xe bị gõ, cửa xe bị mở ra, Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào chui vào: “Dã – -.”

      Đôi tay bé mềm mại xương khoác lên vai , gò má trong bóng đêm trở nên quyến rũ đến kì lạ, Tần Hiểu Hiểu si mê ngắm nhìn, lại chợt xoay đầu nhìn thẳng vào : “Hiểu Hiểu – -.”

      muốn lại thôi, đôi mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu chợt lóe, cái miệng nhắn khẽ nhếch: “Ừ? làm sao vậy, Dã.”

      sao, chỉ là nhớ bảo bối của thôi.”

      lập tức giơ tay lên ôm vào ngực, tay to dùng sức ấn lấy đầu Hiểu Hiểu vào ngực mình, buông tay.

      “Dã, làm đau người ta.”

      Nhậm Thiên Dã buông tay mà càng thêm dùng sức ôm , như muốn khảm vào cơ thể mình, Tần Hiểu Hiểu cảm nhận được đêm nay hơi khác thường, bằng trực giác cảm thấy nhất định có chuyện đó giấu mình, bình thường làm chuyện khác người như vậy, cuối cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ là – -.

      “Ôi – -.”

      Môi Tần Hiểu Hiểu bị người cắn mạnh cái, đau đến hít hơi lạnh, mắt đôi mênh mông ngập nước bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt.

      “Nghĩ gì vậy, mất hồn như thế?”

      trầm thấp , đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, tay vuốt tóc mang theo vô hạn cưng chiều, đặt trán mình lên trán , hơi nóng bỏng phun lên mắt , mũi, môi, Tần Hiểu Hiểu bị trêu chọc đến ý loạn tình mê, bàn tay bé dần dần leo lên vai , đan xen vào tóc, khẽ rên.

      “Dã —.”

      Tần Hiểu Hiểu như con mèo quyến rũ lên tiếng, cái miệng mê hoặc lòng người lúc đóng lúc mở chủ động hôn .

      Tần Hiểu Hiểu, cần biết em là ai, em chỉ là của , của , bá đạo nghĩ, cẩn thận nhìn chằm chằm trước trong vòng tay mình, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt môi đưa lưỡi vào miệng , dùng ra tay gạt cọng cỏ vai xuống, sau đó lại tập trung vào nụ hôn, lâu.
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 23: bé Tiểu Đậu Đỏ

      giường lớn, mở đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt say ngủ của người đàn ông bên cạnh, môi rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy mê hoặc lòng người, mày kiếm khí bức người, tất cả đều hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức làm cho nhìn đến xuất thần, có lẽ nhìn như vậy cả đời cũng tồi, nhưng đáng tiếc, có rất nhiều chuyện ai đoán trước được …

      Sáng hôm nay thời tiết vô cùng tốt, Mân Mân mặc đồ thể thao vào căn phòng trẻ con, kéo cục gồ lên giường: “Này —-, dậy !”

      “Mẹ —–.”

      tiếng gọi bi bô lại hơi làm nũng vang lên, sau đó bé ôm chặt đùi của Mân Mân: “Để con ngủ thêm chút nữa được .”

      được- -.”

      Vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng .

      “Mẹ, mẹ, mẹ xinh đẹp —–.”

      bé tiếp tục ôm đùi Mân Mân mè nheo, rất giống con mèo làm nũng.

      “Tiểu Đậu Đỏ, mẹ đếm đến ba con phải lập tức đứng lên, nếu —-.”

      bé lập tức đứng thẳng, nhón chân lên dùng bàn tay bé mũm mĩm che miệng Mân Mân lại: “Dậy mà, mẹ, có thể đừng lúc nào cũng dùng chiêu này ?”

      “Con ?”

      Người phụ nữ lấy ra bàn tay bé kia ra, nhíu mày hỏi ngược lại.

      “Được rồi.” Bé con cúi đầu bày tỏ hiểu.

      “Hai phút mặc quần áo, mẹ ngồi ở phòng khách chờ con.”

      Mân Mân quẳng xuống những lời này rồi ra: “Cạch—-” cửa bị đóng lại.

      “Bịch, soạt, soạt.”

      Tiếng mặc quần áo gấp gáp vang lên: “Soạt —-.”

      Tiếng quần được kéo vào chân, “Tệch.”

      Đôi giày bé được mang vào.

      phút 39 giây, rất tốt, có tiến bộ, mau tới ăn điểm tâm .”

      “Dạ.”

      thầm thở dài hơi, ông trời ơi, ông mau ban cho con thần khí có thể cứu vớt mẹ , kể từ khi Tiểu Đậu Đỏ bắt đầu có ý thức, mẹ luôn có dáng vẻ này, nghiêm túc, mạnh mẽ, gian xảo, lạnh lùng, nghĩ tới đây Tiểu Đậu Đỏ lại rùng mình cái, nhưng nghe khi làm việc mẹ rất dịu dàng, rất động lòng người, tại sao khi ở nhà lại như vậy —–.

      “Nghĩ gì thế, còn mau tới dùng ăn sáng.”

      Mân Mân thúc giục Tiểu Đậu Đỏ ngây người, có vẻ bực mình.

      “Dạ, mẹ.”

      Tiểu Đậu Đinh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình cầm lấy ly sữa uống hớp lớn, sau đó lại cắn miếng sandwich: “Hi —–, bữa sáng mẹ làm là ngon nhất!”

      Vẻ mặt Mân Mân nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Đỏ, gì, giúp bé lau hết mảnh vụn khóe môi.

      Đứa bé này là ngoài ý muốn, lúc trước là kiên trì muốn sinh, gạt cha mẹ vào thành phố làm, với bọn họ mình tìm được công việc ổn định trong công ty nước ngoài lớn, tiền lương rất hậu hĩnh, nếu bỏ qua rất đáng tiếc, cứ như vậy mình lẻ loi tới thành phố xa lạ này, từ làm thuê cho người khác đến tự mình mở tiệm, từng bước cải thiện cuộc sống.

      Theo thời gian trôi qua, Tiểu Đậu Đỏ dần dần lớn lên, cảm xúc của đối với bé rất phức tạp, có đôi khi rất muốn thương bé ôm lấy bé, với bé rằng mẹ rất con, nhưng mà đôi lúc khi nhìn thấy gương mặt xa lạ này, xa lạ đến vừa nhìn thấy bắt đầu nhớ lại lần ngoài ý muốn kia, chuyện cho cả đời thể nào quên, lại dám thương bé, biết phải lỗi của bé, nhưng thanh xuân chết non của ai trả lại đây?

      Mân Mân lắc đầu, khẽ thở dài, có lẽ, có lẽ đây là số mạng, Tiểu Đậu Đỏ thông minh đáng làm người ta thích, những thứ này hẳn là ông trời đền bù cho .

      “Mẹ, sao mẹ ăn?”

      Tiểu Đậu Đỏ tinh tế phát giác được tâm trạng mẹ mình thay đổi, bé tri kỷ gắp miếng thịt chiên cho mẹ: “Mẹ ăn cái này mới mau lớn.”

      Đôi mắt to tròn sáng rỡ làm người ta thích.

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp!

      Mân Mân hồi thần, nhìn bé con lắc lư trước mặtt, khóe môi cong lên giây, nhưng biến mất rất nhanh: “Mẹ ăn rồi, con ăn .”

      “Dạ.”

      Tiểu Đậu Đỏ nhìn thịt chiên nằm trong dĩa, lại nhìn sữa chỉ được uống chút, mẹ dối, mẹ ràng chỉ ăn chút, nhìn mẹ mang giày ra khỏi nhà, Tiểu Đậu Đỏ rơi vào trầm tư, xem ra tới lúc mình tự thân xuất mã! …
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 24: Tìm bạn trăm năm

      Kim Thuẫn theo Nhậm Thiên Dã vào công trường, nền tảng sơ bộ xây xong, còn lại là gian bên trong, lúc trước hạng mục này tập đoàn RT hợp tác với tập đoàn Nghi thị nhưng vì họ hợp tác với Xuyên thị nên tập đoàn RT ngừng việc hợp tác với nó, hơn nữa tập đoàn RT còn đưa ra chứng cớ bắt tập đoàn Nghi thị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, mặc dù tập đoàn Nghi thị cam lòng nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tập đoàn RT nổi tiếng với tác phong tàn nhẫn, lãnh đạo lại là người của gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc bậc nhất, luận về tài về lực đều mạnh hơn tập đoàn Nghi thị, cho nên nếu phải bọn họ mua dây buộc mình múa rìu qua mắt thợ, phải trả số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, tự mình hại mình.

      “Chuẩn bị thế nào rồi?”

      “Nhậm tổng, tất cả đều dựa theo cầu của mà làm, vô cùng thuận lợi.”

      “Ừ, cậu điều tra thị trường chứng khoán gần đây.”

      “Vâng”

      Trong phòng khách, Kim Thuẫn cầm máy tính xách tay thỉnh thoảng gõ bàn phím, chợt có quảng cáo chắn phía trước thị trường chứng khoán, vừa nhấc tay muốn đóng bị nội dung đó hấp dẫn: ‘Nếu như bạn là cao phú soái chói lóa làm mù mắt người khác, nếu như bạn là người đàn ông tài giỏi chu đáo, nếu như bạn là người đàn ông dịu dàng biết thương mẹ mình?! Nếu như, nếu như, như vậy xin bạn nhanh chóng gọi số XXXXXX, nhanh tay lẹ chân, ặc, mua tặng , cực kỳ giá trị! PS: Bảo đảm đều là những dịu dàng, đáng ! Bên dòng chữ quảng cáo còn có icon công chúa vẫy đôi cánh trong suốt làm động tác hôn môi, làm cho người ta thích.’

      Ha ha, Kim Thuẫn nhìn quảng cáo tìm bạn trăm năm này, cười ra tiếng, rất ít cười, nhưng đọc quảng cáo này làm cho cảm giác như thấy được người viết bài quảng cáo này rất đáng và trẻ con, nghĩ tới đây, Kim Thuẫn lại cong môi.

      “Hắt xì —–.”

      Ai về mình vậy nhỉ, mặc dù mình biết mình xinh đẹp như hoa, hừm, chẳng lẽ là tiểu Đông? Hay là Hiên Hiên? A, cũng có thể là Jack.

      Tiểu Đậu Đỏ bất mãn quơ nắm đắm , rồi lại lấy hai tay chống cằm trầm tư, hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ cho nghỉ, mẹ lại làm, ở nhà mình rất buồn chán, bé đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm này hơn nửa tiếng, khoai tây chiên cũng ăn hết gói thứ năm, vỗ vỗ bàn tay bé, lại xoa cái miệng nhắn, hơi buồn ngủ rồi.

      “Hắc xì——.”

      Tiểu Đậu Đỏ hắt xì cái, con mắt to tròn dần sụp xuống, cơ thể bé nghiêng qua bên muốn ngủ thiếp : “Đinh…”

      QQ của bé vang lên tiếng thông báo, Tiểu Đậu Đỏ giật mình mở to mắt nhìn màng hình.

      ……

      Tần Hiểu Hiểu ngồi trước máy vi tính xuất thần, người đàn ông mặc áo lông kia cứ quanh quẩn trong đầu , bây giờ thời gian nhân cách ban đêm của Tần Hiểu Hiểu chiếm cứ tư tưởng càng ngày càng nhiều, có đôi khi ban ngày cũng chợt biến thành người phụ nữ ngoan lệ ma mị ban đêm kia, càng như vậy càng trở nên xa lạ.

      Ví dụ như càng ngày càng thích ở mình, càng ngày càng thích chuyện với người khác, càng ngày càng muốn đếm xỉa tới đàn ông, đúng, muốn đếm xỉa, thậm chí là có chút chán ghét, mà ngay cả khi đối mặt với người đàn ông chìu , cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại, chắc cũng có thể cảm nhận được, aizz, Tần Hiểu Hiểu châm chọc cười tiếng, nụ cười như hoa nhưng mà là đóa hoa hồng đầy gai dể đụng vào, nhiều gai, làm người khác bị thương.

      tới giờ tan ca, có người rũ Tần Hiểu Hiểu dạo phố, cười yếu ớt từ chối, trước khi tan ca gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Dã, nội dung cuộc gọi là buổi tối xong việc cần đến đón em, hình như sớm đoán được, ngoài miệng nhu tình đồng ý, khóe môi lại cười khổ, hai người chẳng gì nữa nên Tần Hiểu Hiểu cúp điện thoại.

      “Tút tút…”

      Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại, đôi mắt ảm đạm, gần đây thường xuyên biểu như vậy, lòng đau đớn như bị xé rách, giống như giây sau biến mất khỏi vậy.

      mình chạy ô tô đến nội thành lại từ nội thành chạy ra ngoại ô thành phố, cuối cùng gọi điện thoại cho Lãnh Diệc Thần, rũ ta uống vài ly, Lãnh Diệc Thần còn nhớ chuyện xảy ra lần trước trong khách sạn, chuyện đầu tiên ta làm sau khi vào phòng bao là trêu chọc Nhậm Thiên Dã.

      “Dã, nhìn ra cậu lại làm , lần trước tớ giúp cậu xử hai người kia, sau này để đám chó mèo đó quấy rầy cậu. “

      đến đây ta ngồi xuống bên cạnh Nhậm Thiên Dã mở chai rượu ra, rót đầy cho mình, uống ngụm, liếm môi trêu tức, : “Nhưng người phụ nữ kia bị câu đá gãy hai cây xương sườn, chồng ta cũng bị cắt đứt gân tay.”

      “Đợi chút, cậu cái gì?”

      Nhậm Thiên Dã cắt đứt lời trêu chọc của Lãnh Diệc Thần, nhíu mày, đôi mắt bắt đầu lạnh lại.

      “Mình chồng ta ——.”

      Lãnh Diệc Thần bị nhìn chằm chằm sợ hãi, ta dịch ra xa.

      “Chồng ta bị cắt đứt gân tay?!”

      Im lặng, im lặng, khí lập tức ngưng đọng, chèn ép làm người ta hít thở thông, lâu sau mới lạnh lùng : “ phải do tớ làm.”

      _Hết chương 24_
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :