1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 15: Ăn cái này có cảm giác gì

      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      Tần Hiểu Hiểu đẩy cửa vào nhìn thấy bàn đầy đồ ăn kinh ngạc, sém chút rớt cằm, bàn bày đầy các loại đồ ăn làm từ thịt bò, thịt bò hấp, thịt bò kho tàu thịt bò nạm, bò-bít-tết, lưỡi bò kho tàu, đuôi bò…

      Ông trời của tôi ơi, tôi chỉ ra ngoài lát, có cần khoa trương như vậy hả, trong lòng Tần Hiểu Hiểu thầm phỉ nhổ, dùng sức nuốt nước miếng: “Những món này đều do chọn?”

      Nhậm Thiên Dã cong môi lên lắc đầu, chỉ vào khuôn mặt nhắn của Tần Hiểu Hiểu: “Là em chọn mà.”

      “Em?! Em gọi nhiều như vậy hồi nào chứ!”

      Dù tôi thích ăn thịt bò, nhưng tôi đâu có gọi nhiều món như vậy, Tần Hiểu Hiểu nhìn nhiều món ăn làm từ thịt bò còn bốc hơi nóng bàn, lập tức muốn rơi lệ, cho dù có tiền cũng cần dùng như vậy, thế này ăn bao lâu mới hết chứ… Tần Hiểu Hiểu hóa đá rồi.

      “Bảo bối em mau quên quá, đây là thịt bò em vừa mới chọn, ngoan, mau tới nếm thử.”

      Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu ngồi xuống bên cạnh , gắp miếng thịt bò kho tàu đút vào miệng : “Như thế nào, hương vị được chứ, kêu bọn họ dùng nước súp bí chế làm, ăn cũng tệ.”
      phải tệ, mùi vị này vô cùng ngon! Ăn miếng, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy mùi thơm tràn đầy khoang miệng, thịt non mềm mại vừa ngậm tan, đây, đây quả thực là cực phẩm, cực phẩm…

      Tần Hiểu Hiểu ăn đến hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, hài lòng hừ hừ.

      Nhậm Thiên Dã thấy ăn vui vẻ, lại gắp cho miếng: “Bảo bối, nếm thử cái này xem.”

      Tần Hiểu Hiểu há miệng ăn vào, nhai lấy nhai để: “Ăn ngon , đây là cái gì vậy?”

      “Cái này ——.” Nhậm Thiên Dã dừng chút, sắc mặt khác thường: “Cũng là thịt bò.”

      Lúc ra mấy chữ này thở dài hơi, nếu để cho bảo bối của biết món này làm từ bộ phận đó của con bò, biết có thể ăn vô .

      “Cái này ăn ngon.”

      “À, em rất thích ăn cái này hả?”

      Tần Hiểu Hiểu vô cùng mong đợi dùng sức gật đầu, trong mắt phát ra ánh sáng trong suốt, như , em muốn, em muốn, em còn muốn.

      Nhậm Thiên Dã xấu hổ cười cười, gắp thêm cho miếng Tần Hiểu Hiểu sau đó dời món ăn này qua bên: “Được rồi, em ăn canh .”

      với phục vụ mang tất cả đồ ăn làm từ thịt bò lên, ngờ món này cũng ở trong đó, nhìn bảo bối của thích ăn như vậy, nhưng dám cho ăn, lỡ như ăn vào bị bệnh gì phải làm sao đây.

      Trong lúc suy nghĩ, Tần Hiểu Hiểu diệt hết dĩa thố linh chừa chút xíu nào, sau cùng còn ợ cái vang dội: “Ăn ngon , no quá.”

      Nhậm Thiên Dã hồi thần lại lấy cái dĩa qua xem, sau đó lại nhìn sắc mặt Tần Hiểu Hiểu: “Bảo bối, em có khỏe .”

      “Ăn no quá, muốn hoạt động thân thể chút.”

      “Trừ nó còn có cảm giác gì khác ?”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      “Cảm giác khác?” Tần Hiểu Hiểu sờ cái bụng tròn vo: “ có, có mà.”

      Nhậm Thiên Dã thở phào hơi, Tần Hiểu Hiểu hỏi ngược lại: “Nên có cảm giác gì chứ?”

      Nhậm Thiên Dã bị Tần Hiểu Hiểu hỏi trán trượt xuống ba vạch đen, kéo đầu dựa vào ngực mình, lẩm bẩm : “ có gì, có.”

      ……

      Theo thông lệ Kim Thuẫn kiểm tra công ty bách hóa, lúc lên lầu sáu ngang qua gian có bảng hiệu ‘dụng cụ đan dệt’ dừng bước, trong tiệm có đầy các loại len sợi và thành phẩm, vô thức bước vào tiệm cầm cái khăn choàng màu đồng cổ, thất thần.

      Lúc này là giờ tan sở, Mân Mân sửa sang lại hàng hóa, khi chỉnh lý hàng hóa xong ngẩng đầu thấy người đàn ông cầm chiếc khăn choàng sững sờ đứng đó, Mân Mân nở nụ cười nghề nghiệp bước tới: “Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ?”

      “À, ngại quá.”

      Kim Thuẫn hồi thần, gãi gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc : “Xin hỏi khăn choàng cổ này là ai đan?”

      Kim Thuẫn đột nhiên hỏi làm Mân Mân hơi bất ngờ: “À? Chiếc khăn choàng này có vấn đề gì sao?”

      “Ồ , tôi chỉ là hỏi cho biết thôi.”

      “Những chiếc khăn choàng này là sản phẩm người khác gửi bán, xin lỗi tôi thể cho biết tên của bọn họ được.”

      Kim Thuẫn thất vọng, nhưng buông khăn choàng ra, loa nhắc nhở đóng cửa của trung tâm thương mại vang lên, Mân Mân có lòng tốt : “ ơi, chỗ chúng tôi phải đóng cửa, —–.”

      Mân Mân vừa muốn lấy chiếc khăn choàng lại, ngờ Kim Thuẫn lại : “Chiếc khăn này bao nhiêu tiền?”

      “240 đồng.”

      “Tôi mua, đây là 300 đồng cần thói, sau này nếu người đan chiếc khăn này còn đan tôi mua hết.”

      Kim Thuẫn lấy ba trăm đồng ra đặt vào tay Mân Mân, rồi xoay người sải bước khỏi tiệm, để lại cho Mân Mân bóng lưng đơn.

      Tại sao chỉ lấy khăn choàng đan? Mân Mân nhìn Kim Thuẫn xa, thẩn thờ lâu, cho đến khi tiếng nhắc nhở đóng cửa vang lên lần nữa mới lấy lại tinh thần, sắp xếp vật phẩm trong tiệm.

      _Hết chương 15_
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 16: Vẫn luôn tin em

      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh


      Hai người ăn xong xuống đại sảnh lầu chuẩn bị về, nhưng lúc này bảo vệ chạy tới ngăn cản, : “Nhậm thiếu xin dừng bước, phu nhân này có chuyện tìm cùng .”

      “Chính là ta, các ngươi mau bắt ta lại!” Người phụ nữ ưu nhã đột nhiên nhào về phía Tần Hiểu Hiểu, nhân viên ở đây hoảng loạn.

      Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu ra sau lưng, bắt cánh tay của người phụ nữ kia, nắm chặt lạnh giọng : “Làm càn! Ai dám!”

      Lúc Nhậm Thiên Dã chuyện đồng thời cũng đè người phụ nữ kia xuống đất “Còn đứng ngây đó làm gì, còn nhanh kéo ta ra!”

      “Vâng!”

      Động tác Nhậm Thiên Dã nhanh đến nỗi làm cho bảo vệ kịp phản ứng, cho đến khi mở miệng những bảo vệ kia mới tỉnh từ trong mộng, lên, tiếp nhận người phụ nữ dưới tay , đè lại chờ xử lý.

      “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?! Các ngươi bắt lầm người! Mau thả tôi, thả ra!”

      ta giãy giụa trong tay bảo vệ, còn chút khí chất, hiển nhiên là người đàn bà chanh chua.

      , tại sao dám động vào ấy!”

      “Bởi vì ta vừa đánh gãy tay chồng tôi, giờ chồng tôi đau đến hôn mê bất tỉnh, tôi muốn tìm ta trả thù! Trả thù!”

      bậy!”

      “Tôi bậy hỏi ta biết!”

      cần hỏi, người phụ nữ của tôi tôi tin tưởng!”

      Tần Hiểu Hiểu nghe được câu này, trong đôi mắt có chút lay động, nhanh đến mức làm cho người ta bắt được, nhích vào lòng Nhậm Thiên Dã, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ kia.

      “Tôi có chứng cớ!”

      “Các người buông ta ra.”

      “Vâng”

      Người phụ nữ bị buông ra nhào về phía Tần Hiểu Hiểu nữa, ta phẫn hận nhìn Tần Hiểu Hiểu, sau đó lấy băng ghi hình trong túi xách ra: “Đây là chứng cớ!”

      Người phụ nữ giơ băng ghi hình lên rống to: “Trong cuốn băng ghi hình này có cảnh ta chạm mặt chồng tôi.”

      “Lấy tới đây!”

      “Vâng”

      Bảo vệ lấy băng ghi hình cung kính đưa Nhậm Thiên Dã, ngoài dự đoán là Nhậm Thiên Dã cầm băng ghi hình nhưng thèm nhìn tới hủy.

      “Mày – -!”

      Người phụ nữ nhân giận run người, nhấc chân muốn tới cướp băng ghi hình nhưng ngờ bị Nhậm Thiên Dã đá lăn mặt đất bò dậy nổi.

      “Mẹ nó, hai đứa mày chết được tử tế.” Người phụ nữ quát to.

      cho Lãnh tổng của các người biết, làm cho cái miệng của người phụ nữ điên này sạch hơn chút, sau này đừng để cho hạng cặn bả như thế vào đây, nếu đơn giản như hôm nay, cuối cùng hỏi cậu ấy nhà hàng này cậu ấy còn muốn kinh doanh ?!”

      ra khỏi nhà hàng, ngồi vào xe, Nhậm Thiên Dã nghiêng người thắt dây an toàn cho Tần Hiểu Hiểu, đột nhiên Tần Hiểu Hiểu ôm lấy cổ Nhậm Thiên Dã: “Tại sao ——tại sao lại tin em? Chẳng lẽ, chẳng lẽ sợ em – -.”

      “Bé ngoan, mau buông ra.” Nhậm Thiên Dã nhìn Tần Hiểu Hiểu, cưng chiều vuốt chóp mũi : “Bé ngốc, vẫn luôn tin em.”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      “Vẫn luôn tin…”

      Tần Hiểu Hiểu lẩm bẩm nhìn ra ngoài cửa xe, bàn tay bé bất giác buông lỏng hơn.

      Nhậm Thiên Dã cong môi đứng dậy muốn ngồi xuống nhưng ngờ Tần Hiểu Hiểu lại ôm lấy , dùng sức ôm cổ cường hôn, nụ hôn của có quy luật, chỉ là lung tung hôn hít mặt Nhậm Thiên Dã, lông mi cong dày dài như cánh bướm run run, hôn, hôn, hô hấp của dần dần nặng nề, ôm eo đè lên ghế mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của , môi hồng mịn màng của Tần Hiểu Hiểu sưng lên, đầu lưỡi càng quấy trong miệng đối phương, Tần Hiểu Hiểu dần hít thở thông, rên lên tiếng, càng hôn nhiều hơn.

      Trước khi Tần Hiểu Hiểu ngất vì hết hơi, Nhậm Thiên Dã buông ra, thở hổn hển khàn giọng : “Bảo bối, em châm lửa biết .”

      “Dã, cám ơn tin em.”

      Tần Hiểu Hiểu đáp, đôi mắt sáng như sao nhìn .

      “Bảo bối, em, em vừa gọi là gì?”

      Con mắt đen nhánh của Nhậm Thiên Dã dần ra hạnh phúc và khó có thể tin.

      “Dã.”

      Tần Hiểu Hiểu động tình gọi thêm tiếng, trong giọng lộ ra chút mềm yếu hấp dẫn.

      “Gọi lần nữa.”

      “Dã.”

      “Bảo bối, thắt dây an toàn cho tốt.”

      đạp ga, lái xe lao ra như con báo săn, xem ra bảo bối của hoàn toàn tiếp nhận , biểu hôm nay của làm cho ngạc nhiên mừng rỡ, mới biết được bảo bối của còn có mặt nhiệt tình như vậy, đúng là con mèo con mê người.

      _Hết chương 16_
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 17: Lựa chọn của Tần Hiểu Hiểu

      Xe dừng trước biệt thự tư nhân, Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vào, vừa vào phòng, bị đè lên cửa hôn, nụ hôn của vội vàng cường thế và bá đạo, Tần Hiểu Hiểu bị hôn cả người nóng ran khác thường, hai tay bất tri bất giác quàng lên vai , đột nhiên ôm lấy xoay vòng, Tần Hiểu Hiểu trải qua trận trời đất quay cuồng rồi bị ôm vào phòng ngủ đầy hơi thở nam tính.

      Tần Hiểu Hiểu nằm giường, mái tóc như tơ lụa tản ra, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn người đàn ông hoàn mỹ trước mặt, dịu dàng vuốt ve tóc , bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt nhắn: “Bảo bối, em quyến rũ.”

      “Dã, em———.” Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm hai người đắm chìm trong ái dục thức tỉnh, là điện thoại của Tần Hiểu Hiểu, có chút áy náy nhìn Nhậm Thiên Dã cái rồi nghe điện thoại: “Alo, Chanh.”

      “Hiểu Hiểu, em ở đâu?” Giọng vội vàng của Tư Mộc Thành từ đầu kia điện thoại truyền qua.

      “Chanh, gọi cho em có chuyện gì ?” Tần Hiểu Hiểu lập tức nghi ngờ .

      Tư Mộc Thành đột nhiên rống to: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc em ở đâu, có phải em ở cùng người đàn ông kia ?”

      “Chanh, em…”

      ấy ở chỗ tôi, cậu tìm ấy có chuyện gì.” Nhậm Thiên Dã lạnh giọng , trong nháy mắt khí khẩn trương khác thường.

      Tư Mộc Thành nghe được tiếng Nhậm Thiên Dã, hận thể lập tức bay qua: “Nhậm Thiên Dã, tại sao ấy lại ở chỗ , làm gì ấy?”

      Tần Hiểu Hiểu tới bên cạnh Nhậm Thiên Dã, ôm hông , vào điện thoại: “Chanh, em và Dã ở cùng nhau, em sao hết, cần lo lắng.”

      “Hiểu Hiểu, tại sao em lại ở chung với ta!”

      ấy ở cùng ai phải do cậu định đoạt, được rồi, có chuyện gì tôi cúp đây.”

      “Hiểu——.” Tút tút tút, tiếng điện thoại bị ngắt vang lên, tay Tư Mộc Thành run run nắm chặt điện thoại, hận thể bóp nát nó, ngay sau đó ta cầm chìa khóa xe nhanh ra ngoài.

      Sau khi xong việc Mân Mân tới siêu thị gần đó mua đồ, mua đồ dùng thường ngày, tới quầy quần áo lại coi hai bộ quần áo trẻ em, bộ là váy công chúa, mộ bộ là váy màu hồng bánh ngọt, nhìn ra được rất thích hai bộ quần áo tay, nhưng biết mua cái nào.

      “Nếu như thích, mua cả hai.”

      “A, ra là .”

      “Ừ, gọi tôi là Kim Thuẫn được rồi.”

      “À, tôi tên Mân Mân, gọi tôi là chị Mân Mân được rồi.”

      “Chị Mân Mân? Ha ha———–tuổi của đâu có lớn như vậy?”

      “À, người khác vẫn luôn gọi tôi như vậy, cho nên tôi cũng quen.”

      ra là vậy.”

      “Ừ.” Hai người đột nhiên im lặng, bầu khí lập tức trở nên lúng túng: “ Kim, từ từ chọn, tôi mua xong rồi, tôi trước nha, hẹn gặp lại.”

      “Ừ, hẹn gặp lại.” Kim Thuẫn nhếch môi nhìn bóng lưng Mân Mân vội vả rời , cầm cái váy công chúa bị bỏ lại, tới quầy tính tiền: “Xin chào, làm phiền gói cái này lại cho tôi.”

      tinh mắt, đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, ừ, chắc hẳn con của rất đáng , có người ba tốt như , chắc bé rất hạnh phúc, được, tôi gói kỷ cho , tổng cộng 389 đồng.”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      Ba? Ha ha, xưng hô này làm cho Kim Thuẫn sửng sốt chút, nhưng chỉ cười mà phản bác. Kim Thuẫn cầm lấy gói quần áo đặt trong giỏ hàng, tiếp tục mua rau cải và thịt rồi mới tính tiền, hôm nay siêu thị mua thức ăn cho ông chủ, ngờ lại gặp người phụ nữ kia, chẳng biết tại sao khi gặp lại muốn đến gần, có lẽ vì lần trước mua khăn choàng cổ ở chỗ , suy nghĩ lại buồn cười, nhưng hình như ở gần đây, như vậy có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt.

      Kim Thuẫn lái xe tới biệt thự tư nhân của Nhậm Thiên Dã, vừa đậu xe trước cửa nghe được tiếng cải vả bên trong, nhanh vào, nhìn thấy vị khách mời mà đến đứng trước mặt ông chủ lôi kéo tay Tần.

      “Nhậm thiếu——–.” Kim Thuẫn muốn lên giúp lại bị Nhậm Thiên Dã dùng ánh mắt ngăn lại.

      “Chanh, xin buông tay!”

      “Hiểu Hiểu, thể!”

      ———!”

      “Cậu Tư Mộc, mời cậu mau khỏi nhà tôi, nếu tôi kiện cậu tự xông vào nhà dân, hơn nữa Hiểu Hiểu là vợ tôi, cậu lôi kéo tay ấy như vậy rất thích hợp!”

      gì?!”

      “Chanh, em và Dã đăng ký kết hôn rồi.”

      “Tại sao, tại sao vậy Hiểu Hiểu?! Em có biết lần này trở về là vì ——-.”

      “Đủ rồi, Chanh, trước giờ em chỉ coi trai.”

      trai?! Ha ha ha…. Tần Hiểu Hiểu, nghĩ rằng tình cảm của đối với em, em đều biết, nhưng ngờ chỉ có mình đơn phương tình nguyện, nghĩ lại con mẹ nó buồn cười! Nhưng Hiểu Hiểu, cho dù hai người kết hôn, cũng từ bỏ! ngày nào đó có được em!” Tư Mộc Thành giống như người điên, cuồng tiếu rời , bóng lưng vững vàng, mặt đầy mờ mịt.

      ———— Hết chương 17————-
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 18: Đau cứ kêu

      “Hoan nghênh quý khách!”

      Sáng sớm Tiểu Ưu thuần thục đứng trong tiệm nghênh đón khách, tiệm đồ ngọt này nằm ở trung tâm thành phố, đến cuối tuần vô cùng bận rộn, Tiểu Ưu làm xuể, cho nên cuối tuần Tần Hiểu Hiểu đến giúp, nhưng cuối tuần này Tần Hiểu Hiểu thể đến, Tiểu Ưu có hơi thắc mắc nhưng vì quá bận rộn nên thể gọi điện thoại hỏi lý do.

      “Đinh linh—-” Tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Ưu thấy hai người vào giật mình, hai người khách mời mà đến này là dì và dượng út của Tần Hiểu Hiểu: “Con bé Hiểu Hiểu có tới chỗ ?”

      Trương Mỹ Lan đánh giá khắp cửa hàng của Tiểu Ưu, tìm chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.

      Tiểu Ưu bận bịu đón khách, chờ khách ngồi xuống hết mới đến chỗ Trương Mỹ Lan: “À, tuần này Hiểu Hiểu có tới chỗ con.”

      tới?”

      Trương Mỹ Lan còn có chút tin, hỏi ngược.

      “Ừ, tới.”

      Trương Mỹ Lan nhướng mày, cố làm ra vẻ, sửa cổ áo cái: “Được rồi, nếu con bé Hiểu Hiểu xuất phiền kêu nó về nhà nhanh.”

      “A.”

      Dượng út đứng bên cạnh kéo ống tay áo Trương Mỹ Lan, thấp giọng : “Em xem là Hiểu Hiểu có ở đây, em còn muốn tới.”

      Trương Mỹ Lan bị kéo ống tay áo, nhịn được : “ đến làm sao biết rốt cuộc nó có tới hay ?”

      “Được rồi, hỏi xong rồi, nhanh , Tiểu Ưu, xin lỗi quấy rầy.”

      mặt dượng đầy áy náy kéo Trương Mỹ Lan rời .

      “Tiểu Ưu : “Ò, sao hết.”

      Trương Mỹ Lan bị chồng kéo khỏi cửa hàng đồ ngọt, về đến nhà, bà ta ò e ò e kêu to: “Con quỷ này mất tích mấy ngày, đúng là coi hai người lớn chúng ta ra gì.”

      “Nếu chúng ta báo cảnh sát .”

      Dượng út ân cần .

      “Báo cảnh sát làm gì, ngu à, nếu nó mất tích, tài sản của chị hai phải ———-.”

      tới đây Trương Mỹ Lan dừng chút, tròn mắt liếc chồng mình cái.

      Mặc dù biết suy nghĩ của vợ, nhưng ông ta vẫn do dự : “Chúng ta làm vậy, làm vậy tốt lắm đâu.”

      “Cái gì mà tốt, chẳng lẽ quên con quỷ đó đối xử với chúng ta như thế nào?”

      Dượng út bị vợ mình hỏi vậy cứng họng, ông ta có chút bắc đắc dĩ ngồi lên ghế salon đọc báo.

      Cuối cùng cũng qua buổi trưa, Tiểu Ưu xem thời gian rồi gọi điện thoại cho Tần Hiểu Hiểu: “Alo, Hiểu Hiểu, chị ở dâu vậy? Hôm nay dì và dượng của chị tới chỗ em tìm chị, nhìn dáng vẻ rất gấp, chị nhanh gọi điện thoại về cho bọn họ .”

      Mặc dù Tiểu Ưu biết dì và dượng của Tần Hiểu Hiểu rất thực tế, những dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến Tần Hiểu Hiểu, nên Tiểu Ưu vẫn gọi cho , buổi sáng có thời gian, bây giờ rảnh nên mới có thể gọi.

      Tần Hiểu Hiểu nghe điện thoại, trong lòng thầm cười nhạt, ha ha, gấp gáp nhỉ, bọn họ gấp cái gì hiểu rất : “Được, chị biết rồi, Tiểu Ưu.”

      “Ừ, được rồi, với chị nữa, có khách vào rồi.”

      “Ừ, mau làm việc .”

      Cúp điện thoại, Tiểu Ưu ngẩng đầu phát người vào là Tư Mộc Thành: “Ôi, là Chanh hả.”

      Tiểu Ưu mừng rỡ kêu lên.

      “Ừ.”

      “Lâu quá nhìn thấy chung với chị Hiểu Hiểu, ha ha, hôm nay chị Hiểu Hiểu có tới, uổng công rồi.”

      Tiểu Ưu từ quầy ra, tay bưng ly cà phê đặt lên bàn Tư Mộc Thành.

      Tư Mộc Thành nghe thấy Tiểu Hưu nhắc tới Tần Hiểu Hiểu, ta có chút tự giễu thẩn thờ : “ ấy——-, ha ha, sau này cùng nữa.”

      Chanh, lời này của có ý gì, chị Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì?”

      “Hì, ấy xảy ra chuyển gì hết, rất khỏe mạnh, nhưng chuyện của ấy chờ ấy tới cho em biết .”

      Chanh, hai người, có phải hai người có hiểu lầm gì ?”

      “Hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm tốt quá, nữa, Tiểu Ưu, hôm nay đến giúp.”

      “À, được, bàn số 2 gọi bánh ngọt, phiền bưng qua giúp em.”

      “Được.”

      ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, Tư Mộc Thành có chút mệt mỏi ngồi ghế hút thuốc, tia khói mờ ảo bay xa: “ Chanh, cho .”

      Tiểu Ưu cười híp mắt đưa cái khăn lông nóng qua: “Mau lau mặt chút .”

      “Ừ, cảm ơn.”

      Chanh, có tâm phải ?”

      , có gì.”

      “Được rồi, đừng gạt em, tâm của viết lên mặt rồi kìa.”

      Tiểu Ưu làm mặt quỷ muốn làm Tư Mộc Thành vui vẻ, nhưng người này lại thay đổi gì.

      ………

      Trong biệt thự của Nhậm Thiên Dã, Tần Hiểu Hiểu ở đây mấy ngày, giữa trưa nắng tốt, híp mắt nắm ghế mây trước cửa sổ, Nhậm Thiên Dã nhàng tới, vòng lên hông từ sau lưng, bàn tay to an phận động đậy, Tần Hiểu Hiểu sợ nhất là người khác đụng vào chỗ này của , bởi vì rất sợ nhột.

      “Được rồi, Dã, đừng làm rộn.”

      “Ừ, vậy em có nhường hay ———.”

      muốn.”

      Tần Hiểu Hiểu nghịch ngợm trừng mắt nhìn, đẩy bàn tay to lớn của ra, tránh né truy đuổi của , nhưng lại cẩn thận đụng vào hàng rào: “Ui da——-!”

      Tần Hiểu Hiểu cau mày kêu đau: “Bảo bối, sao vậy, em có sao , mau tới cho nhìn xem.”

      Nhậm Thiên Dã ôm Tần Hiểu Hiểu thả lên ghế salon trong phòng khách, cẩn thận nhìn, khi thấy đầu gối đỏ bừng mảng đau lòng, giống như người bị thương là bản thân vậy.

      cầm hòm thuốc ra, bôi thuốc cho , vừa bôi vừa thổi: “Bảo bối, thoa thuốc, còn đau ?”

      “Ừ, bây giờ đỡ hơn chút.”

      “Đau cứ kêu, ngoan, đừng chịu đựng.”

      Trong lòng Tần Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, từng, lúc cũng có người đối xử với như vậy: Hiểu Hiểu, ôm cái, đau cứ kêu, đừng chịu đựng.

      Nhưng sau đó cho đến khi lớn lên còn ai quan tâm nữa, bao nhiêu năm qua , ngờ mình lại được nghe câu này, điệu quen thuộc kia, trong nháy mắt các loại cảm xúc xông lên đầu Tần Hiểu Hiểu, nồng nặc tiêu tán.

      ————- Hết chương 18 ————-
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 19: Người đàn ông ảnh

      “Bảo bối, thoa xong rồi.”

      “À?” Tần Hiểu Hiểu bị giọng của gọi về thực tại, lông mi dài hơi rung mấy cái, đôi mắt tựa như ánh sáng lấp lánh, nghiêm túc ngưng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên nghiêng người hôn lên mặt cái: “Cám ơn , Dã.”

      “Vật , đừng bao giờ khách sáo với .”

      Được hôn, Nhậm Thiên Dã có hơi bất ngờ, đây là lần thứ hai chủ động hôn , đây có phải là hoàn toàn tiếp nhận .

      Sáng hôm sau, trời u ám, mưa liên miên, Tần Hiểu Hiểu nằm giường muốn xuống, đột nhiên cái mông bị đánh cái, Tần Hiểu Hiểu tức giận như mèo xù lông nhảy cẩn lên: “Ui da!” Nhân tiện còn giơ giơ quả đấm tỏ vẻ bất mãn.

      “Bảo bối, thức dậy ăn sáng.”

      “Người ta rất buồn ngủ, muốn ăn sáng.”

      Vừa vừa xoa mắt, lại ngã xuống giường lần nữa: “Rất buồn ngủ, người ta phải ngủ.”

      A———! Tần Hiểu Hiểu lập tức bị bay lên trung, kinh ngạc kêu thành tiếng, lập tức chống với cặp mắt đen như mực: “Thức rồi?”

      Nhậm Thiên Dã cười, má lúm đầu tiền ra.

      Tần Hiểu Hiểu phát mình được ôm kiểu công chúa ra khỏi phòng ngủ, tất cả buồn ngủ lập tức chạy sạch, tới phòng ăn, bị bỏ vào chỗ ngồi: “Súc miệng trước .”

      “À.”

      Tần Hiểu Hiểu có hơi mơ hồ mở miệng ra, ngậm hớp nuốt luôn vào bụng.

      “Bảo bối, phun ra.”

      “Hả?”

      Tần Hiểu Hiểu chỉ bụng mình: “ nuốt xuống rồi.”

      vội tội nhúng vai ngáp cái: “Ừ, vị chanh, uống rất ngon á.”

      trán Nhậm Thiên Dã rơi xuống ba đường hắc tuyến (o.o lll), khóe miệng co giật: “Bảo bối, cái đó là nước súc miệng mà———.”



      Tần Hiểu Hiểu ngồi trong xe, ợ cái, trong miệng còn vị chanh, vô cùng mát mẻ: “Xem ra bảo bối rất thích nước sưc miệng mà chuẩn bị.” Nhậm Thiên Dã trêu ghẹo .

      Tần Hiểu Hiểu có chút lúng túng rụt đầu lên tiếng, Nhậm Thiên Dã quay đầu nhìn cái, tâm trạng tốt, cười : “Buổi tối muốn ăn gì? Tan việc tới đón em.”

      “Ừ, em phải suy nghĩ .”

      “Được, nghĩ xong gọi cho nha.”

      Trong lúc chuyện xe đến trước công ty Hâm Thần, chăm sóc cởi dây an toàn cho , Tần Hiểu Hiểu vừa muốn đẩy cửa ra bị gọi lại: “Chờ chút——-.”

      Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn , cười chỉ vào má mình: “Đây.”

      Tần Hiểu Hiểu cong môi, bẹp cái lên má : “Ngoan.”

      mỹ mãn xoa tóc , mở cửa xe nhìn vào công ty.

      Vừa vào công ty, Tần Hiểu Hiểu lập tức dừng bước, lấy điện thoại ra, bấm dãy số: “Alo, luật Trương, bây giờ có thể giúp tôi làm thủ tục chuyển dời tài sản.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là ăn cắp!

      Cúp điện thoại, Tần Hiểu Hiểu cong môi, nụ cười chạm tới đáy mắt, cũng đến lúc kết thúc rồi.



      Đêm đó Nghi Tử Tu ngủ lại, Tần Hiểu Hiểu vào phòng khách nhìn cả người đầy mồ hôi, trong mắt tràn đầy dục vọng, cần hỏi cũng biết là kiệt tác của Trương Mỹ Lan, thủ đoạn này của bà ta nằm ngoài dự đoán của , bởi vì trước kia bà ta từng làm tiếp viên quán rượu, loại phụ nữ này, thủ đoạn rất cao.

      Cũng may, Tần Hiểu Hiểu biết điểm này, bình thường cũng trữ sẳn thuốc giải trong phòng và người mình, tối nay bà ta giữ Nghi Tử Tu lại cảm thấy có vấn đề, quả nhiên là bị đoán trúng.

      Tần Hiểu Hiểu cần chai thuốc giải lên trước, ngờ tên khốn này lại muốn bắt để dập lửa, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tránh né đồng thời giẫm dưới chân, cũng tốt, tại sao làm cho bà ta nghĩ rằng mưu kế của bà ta được như ý chứ, vì vậy Tần Hiểu Hiểu muốn phối hợp với diễn màn kịch hay, mà cũng kiều mỵ ngâm kêu ra tiếng, lúc này Trương Mỹ Lan đứng bên ngoài nghe thấy cười mãn nguyện.

      Nghi Tử Tu biết Tần Hiểu Hiểu rất lợi hại, làm như vậy làm thấy vui vẻ hài lòng, ngược lại cảm thấy là nữ vương địa ngục hung ác cay độc, sau khi uống thuốc giải xong dám…. tùy tiện lộn xộn với nữa, Tần Hiểu Hiểu rất hài lòng biểu của , cũng đạt được hiệp nghị với , nội dung chỉ có vô và biết…..

      Rất nhanh tới giờ tan việc, Tần Hiểu Hiểu làm trưởng phòng nhưng được phân công việc nhiều, làm rãnh rỗi đến nỗi sắp sợ, nhàm chán lên mạng tìm mẫu áo len mới nhất, ừ, cái này tệ lắm, ừm, cái này cũng tệ, Tần Hiểu Hiểu thầm trong lòng, đột nhiên dừng lại tấm ảnh, người mẫu ảnh tuấn cao ngất, trong đôi mắt tràn đầy quyến luyến vô hạn, tại sao lại là ———- Tần Hiểu Hiểu híp mắt, khí nguy hiểm nháy mắt lan ra.

      “Hiểu Hiểu, mau tan việc .”

      “À, mọi người xuống trước , hồi tôi xuống sau.”

      Tần Hiểu Hiểu ổn định cảm xúc, khôi phục dáng vẻ làm người ta vui vẻ.

      “Được, vậy chúng tôi đợi nữa.”

      Tần Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, vừa muốn bấm số điện thoại vang lên: “Alo, Dã.”

      “Bảo bối, xong chưa? ở dưới lầu chờ em.”

      “À, Dã, xin lỗi, tối nay e rằng em thể ăn cơm với .”

      “Có chuyện?”

      “Dì em gọi điện thoại tới, em chuyến, cho nên—–.”

      “Có muốn cùng em ?”

      “Dã, để lần sau .”

      “Ừ, sao, em cứ làm , xong rồi gọi điện thoại cho , đến đón em.”

      “Ừm, được, cảm ơn .”

      Cúp điện thoại, trong mắt Nhậm Thiên Dã như có điều suy nghĩ, bảo bối của luôn khách sáo với như vậy, cảm giác này làm vui, hơn nữa tối nay về nhà lại cho cùng, làm hiểu tại sao.

      ————- Hết chương 19 ————
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :