1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 10: Ai tặng Lan Hồ Điệp

      Trong mắt Nghi thiếu lóe lên chút mỉa mai dễ phát giác, đúng là người phụ nữ tùy tiện, ngay lập tức sinh ra cảm giác chán ghét với .

      chút thay đổi : “Đúng là trễ lắm rồi, vậy ngày khác tôi đến.”

      Trương Mỹ Lan gấp gáp: “Tử Tu à, cậu tới đây, nếu trễ như vậy còn để cậu người ta chúng tôi chiêu đãi chu toàn, đúng ? Phòng khách chúng tôi dọn xong rồi, mặc dù cậu và Hiểu Hiểu nhà chúng tôi vừa quen nhau, nhưng tôi thấy hai người rất xứng đôi, sớm muộn gì cũng cử hành hôn lễ, cho nên ở lại đây cũng sao đâu, mong cậu cứ yên tâm.”

      Trong lòng Tần Hiểu Hiểu ghê tởm đến muốn ói, cực hận thái độ của dì đối với , đường hoàng để người đàn ông xa lạ ngủ lại, bà ta chút lo lắng có ảnh hưởng tốt cho , biết bà ta gấp rút muốn gả ra ngoài là vì muốn chiếm được tài sản của , nhưng bà ta biết, tài sản của bà ta vĩnh viễn bao giờ chiếm được, bất luận có lấy chồng hay chuyển ra ngoài, bọn họ cũng chiếm được.

      Ha ha….

      Nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy sảng khoái, nhưng đằng sau sảng khoái là bi thương, nếu bọn họ có chút lòng với , tuyệt tình như vậy, nghĩ đến tương lai có ngày bọn họ nổi điên vì tài sản của , trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.

      Tần Hiểu Hiểu vẫn cười xán lạn như hoa đào như cũ: “Nghi thiếu, xem, dì của tôi cũng vậy, còn—-?”

      Dượng út muốn ngăn cản quyết định khinh suất này của dì út, dẫu sao để người đàn ông xạ lạ ngủ trong nhà tốt, dì út tỉnh rụi hung hăng ngắt dượng út cái, dùng ánh mắt cảnh cáo ‘chớ có xen vào việc của người khác.’

      Cứ như vậy, Nghi Tử Tu ở lại nhà Tần Hiểu Hiểu.

      “Cốc cốc cốc————“

      Nghi Tử Tu hồi thần, thấy Trương Mỹ Lan bưng ly sửa nóng vào: “Tử Tu à, tôi sợ cậu ngủ được, cố tình bưng ly sửa nóng lên cho cậu.”

      “Cảm ơn dì.”

      “Ôi, khách sáo cái gì, mau uống lúc còn nóng.”

      Trương Mỹ Lan thấy Nghi Tử Tu uống cạn ly sửa cười lấy lòng: “Tốt lắm, mau nghỉ ngơi cho khỏe , tôi quấy rầy cậu, nếu để cho Hiểu Hiểu lầu hai biết oán giận người dì này nhiều chuyện.”

      Nghi Tử Tu nằm giường chuẩn bị ngủ cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, cảm giác này xa lạ gì, trước kia lúc và những bé vị thành niên chơi đùa dùng loại thuốc này rồi, đừng nhìn bên ngoài lạnh nhạt hời hợt, thực chất bên trong là tên biến thái, thích chơi vị thành niên, thích phụ nữ thành thục, chỉ có những vị thành niên non nớt mới có thể kích thích hứng thú của , đột nhiên nghĩ tới câu lúc nãy của dì : “Hiểu Hiểu ở lầu hai.”

      ràng trong mắt Tần Hiểu Hiểu thuộc dạng phụ nữ thành thục, phù hợp với cầu của , nhưng bây giờ cần dập lữa, nhớ lại lúc nãy Tần Hiểu Hiểu cười rất tự nhiên, nghĩ rằng cũng có ý với , nếu chủ động mời ngủ lại.

      Nghi Tử Tu khó khăn bò dậy từ giường, bây giờ cả người nóng ran, cảm giác như muốn nổi điên, Trương Mỹ Lan này lớn gan, chờ giải thuốc xong, tìm bà ta tính sổ.

      rất khó chịu à?”

      Tiếng phụ nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên, đứng bất động ở phòng khách nhìn Nghi Tử Tu chật vật.

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chủ pic chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      là———-?” Nghi Tử Tu thở hổn hển mở miệng, nhịp bước rối loạn lau về phía .

      khó cho , muốn kết hôn với tôi, lại nhận ra giọng của tôi, rốt cuộc là cưới tôi, hay cưới tài sản của tôi đây?”

      là Tần Hiểu Hiểu!” trả lời, lạnh lùng liết nhìn người đàn ông hai mắt đỏ ngầu trước mặt, bước lên bước muốn bắt lại, chỉ nhàng lách người cái tránh được bàn tay ghê tởm của .

      “Xem ra bà ta còn cho uống thuốc, đúng là lo lắng quá rồi.”

      “A——- , cho tôi chơi tốt sao.”

      “Càn rỡ! có tư cách!”

      Tần Hiểu Hiểu nghịch bình thuốc trong tay, trong mắt sớm còn vẻ tươi cười, chút đểm xỉa, : “Đây là thuốc giải, muốn ?”

      Nghi Tử Tu vươn tay muốn bắt , nhưng lại bị tránh lần nữa: “, rốt cuộc muốn thế nào?!”

      “Rất đơn giản, tôi muốn lập tức——–.”

      ……….

      Tần Hiểu Hiểu nghĩ tới cuộc gọi của công ty, đến bây giờ vẫn còn có chút khó tin, công ty mời trở về làm hơn nữa còn thăng lên làm thư ký trưởng, khó tin, có cảm giác như bay lên mây.

      Sáng hôm sau, Tần Hiểu Hiểu vừa đến công ty nhận được bó Lan Hồ Điệp lớn, tươi mới còn đọng sương sớm, chị Trương ngồi đối diện là người phụ nữ lập gia đình, hâm mộ thôi: “Hiểu Hiểu, được nha! Hoa này đẹp, ai tặng vậy?”

      xong chị Trương lập tức nghiêng đầu qua, vễnh tai đợi câu trả lời.

      Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào với chị Trương, cầm bó hoa cười khan hai tiếng: “Ai tặng? Em cũng muốn biết đây nè. Được rồi, chị thích lấy .”

      “Cái này, làm sao được chứ.”

      muốn? Vậy vứt .”

      “Đừng, đừng, hoa đẹp như vậy vứt rất đáng tiếc.”

      Dứt lời chị Trương vui vẻ cầm bó Lan Hồ Điệp cắm vào bình.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa muốn chào hỏi, bên kia trước: “ Tần, có thích bó hoa đó ?”

      Tần Hiểu Hiểu sững sốt chút, nghe tiếng của đàn ông: “Hóa ra là Tuyên thiếu, khó trách lại bỏ nhiều tiền như vậy.”

      “Ha ha, Tần khách sáo rồi, nếu em thích tôi tặng tiệm hoa cho em cũng có vấn đề gì.”

      “Thôi thôi, bó tôi còn có thể cho thùng rác xử lý, nếu là tiệm hoa, tôi biết phải xử lý thế nào.”

      Dứt lời thở dài tiếng.

      “Em, Tần! Người khác tặng quà cho em, cho dù em thích cũng thể vứt .”

      “Ồ, tại sao thể?!”

      Điện thoại đột nhiên bị ngắt, trước khi ngắt Tần Hiểu Hiểu còn nghe được tiếng ly vỡ từ đầu kia điện thoại, khỏi giễu cợt nhếch môi, người đàn ông này đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm trước bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?

      ———– Hết chương 10 ————

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 11: Thủ đoạn của Nhậm Thiếu

      Cúp điện thoại, Tuyên thiếu quăng ly rượu vang vào tường, rượu đỏ trượt dài từ tường xuống, nhìn mà phát sợ, trước khi gặp người phụ nữ này nghĩ phụ nữ đáng để bỏ công tốn sức, chỉ cần ngoắc tay cái có hàng trăm người phụ nữ cởi sạch nằm giường chờ , nhưng chỉ có người phụ nữ gặp tối hôm trước này, khơi gợi được hứng thú của .

      Lúc đầu có lẽ vì dáng người tỷ lệ vàng của làm muốn có được , tay Tuyên thiếu chậm rãi trượt đến cổ mình, đó có vết sẹo còn ứ máu, đó là kiệt tác của Tần Hiểu Hiểu, hung hăng đè lên vết sẹo đó, cơn đau kéo đến làm hít thở khó khăn như máu huyết tuông ra hết, hưng phấn khác thường! Cuồng bị ngược là câu dùng để hình dung về .

      Thời gian nghỉ trưa, trong phòng trà nước truyền đến tin tức oanh động, Thất thiếu của tập đoàn Thất Thắng nhảy lầu tự sát!

      Mọi người vô cùng hứng thú thảo luận chuyện này, thiếu gia nhà giàu tại sao đột nhiên lại tự sát, Tần Hiểu Hiểu vẫn cười tự nhiên nghe mọi người thảo luận nhưng tham dự.

      cách khác, người này chết có liên quan gì đến ? có hứng thú với chuyện của người khác, muốn nhanh chóng ký xong hợp đồng thôi.

      “Tổng giám đốc, chuyện làm xong rồi.”

      “Ừ, rất tốt, nhưng mà lần này hơi chậm, Kim Thuẫn.”

      “Xin lỗi, tổng giám đốc, thuộc hạ lập tức tổ chức đại hội cổ đông của tập đoàn Thất Thắng.”

      “Sau này có tập đoàn Thất Thắng, đổi tên thành chi nhánh của tập đoàn RT.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      sai, bởi vì Thất thiếu ở thương trường lòng lang dạ thú làm cho Nhậm Thiên Dã cảm thấy vô cùng chán ghét, mới ra tay với con tôm biết tự lượng sức này, cách nhanh lẹ nhất chính là——- ép chết!

      Bên ngoài nhìn vào chỉ là vụ tự sát đơn thuần, có ai nghĩ đến là do Nhậm Thiên Dã, Kim Thuẫn ra tay luôn yên tâm, cho dù tổ trọng án hay cảnh sát đều tra ra được dấu vết gì, Nhậm Thiên Dã quả quyết sát phạt, máu lạnh vô tình, ở trong quân giới thương giới và hắc đạo nổi danh là người tàn nhẫn, ai gặp cũng đều muốn tránh, chỉ có những tên choai choai nghe trưởng bối khuyên dạy mới tự tìm chết đụng vào , Thất thiếu là minh chứng tốt nhất.

      Trong đại hội cổ đông, khi Nhậm tổng xuất mọi người đều hoảng sợ muốn chạy trốn, cơ thể cao lớn hoàn mỹ của Nhậm Thiên Dã được bao bọc bởi bộ tây trang được cắt may thủ công thẳng thớm, bên ngoài mặc cái áo khoác xám đen dài, càng làm tăng thêm khí phách vương giả của .

      Cởi áo khoác ra, ngồi lên vị trí dành riêng cho Chủ tịch, cuộc họp vì áp suất từ người mà được rút ngắn nữa tiếng.

      ……. Truyện được edit ở Diệp Gia Quán và được chỉa sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      Tần Hiểu Hiểu quấn khăn choàng cổ tới khu buôn bán, lên tới lầu sáu, vào cửa hàng ‘dụng cụ đan dệt’

      “Hiểu Hiểu, em đến rồi!”

      người phụ nữ đưa lưng về phía Tần Hiểu Hiểu xoay người lại, khi nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu lập tức nở nụ cười, má lúm đồng tiền lộ ra.

      “Chị Mân Mân, chị lại nhập hàng mới hả?”

      Tần Hiểu Hiểu theo sau lưng nhìn Mân Mân, mắt đánh giá xung quanh cửa hàng, cửa hàng này chia thành hai bộ phận, phía trước bán áo lông thành phẩm, phía sau là các loại chỉ và dụng cụ đan len, nhiều màu đến nỗi làm cho người ta hoa mắt.

      hai của tôi ơi, hàng chỗ chị có cái nào bị em chọn lần, sao có thể có hàng em biết chứ, à, hôm nay có lô hàng mới——– em chờ, chị lấy ra cho em.

      Tần Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn bóng lưng của Mân Mân, vui vẻ : “Được, em chờ, chị từ từ tìm, đừng vội!”

      Năm nay Tần Hiểu Hiểu 22 tuổi, lại có cùng sở thích với những khác, thích———– đan khăn choàng cổ, khi đan xong cái khăn choàng cổ lại cảm thấy mình có thành tựu, mỗi cái khăn choàng cổ còn lên cảm ngộ về cuộc sống của , trong nhà dưới 100 cái khăn choàng cổ khác nhau, chiếm hết tủ quần áo, Tần Hiểu Hiểu vuốt khăn choàng cổ đầy tủ quần áo, bất giác cười, nhàng khép tủ lại, cúi đầu nhìn chỉ đan vừa mới mua trong tay, Tần Hiểu Hiểu xuất thần, khi lấy cuộn chỉ này bị chị Mân Mân cười trêu chọc ‘Hiểu Hiểu nhà chúng ta có bạn trai rồi đúng ? Lúc trước em chọn màu tao nhã như vậy.’

      Đúng là Tần Hiểu Hiểu thích màu mát mẻ, rất thích màu kẹo, còn có màu đỏ rực diêm dúa, nhưng lần này lại mua màu xám tro, vừa nhìn vào biết là màu dành cho đàn ông, Tần Hiểu Hiểu cũng biết tại sao mình lại mua màu này, nhưng mua về rồi, phải đan, có lẽ ngày nào đó có thể dùng đến, nhưng Tần Hiểu Hiểu ngờ lại dùng trong tình huống đó, dĩ nhiên, những thứ này đều là sau.

      ————- Hết chương 11 ————–
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 12: Dù có lập gia đình cũng phải tự chọn

      bàn ăn, Tần Hiểu Hiểu im lặng ăn cơm, mắt rũ xuống nhìn bất kỳ ai, dì út ngồi đối diện huých dượng út cái, nháy mắt với ông ta, dượng út nghiêng đầu nhìn dì út sau đó lại nhìn Tần Hiểu Hiểu rồi lắc đầu.

      Trương Mỹ Lan thấy thái độ của chồng mình, bà ta tức giận trừng mắt nhìn chồng mình, sau đó hắng giọng : “Cái đó, Hiểu Hiểu à, tối hôm qua con cảm thấy Nghi thiếu như thế nào, ha ha… Ý dì là tối hôm qua con và Nghi Thiếu chung đụng có vui .”

      Tần Hiểu Hiểu dừng động tác gấp thức ăn lát, chậm rãi nhìn lên gương mặt dối trá của dì mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm cặp vợ chồng đối diện, : “Tối hôm qua là phải cảm ơn sắp xếp của dì, hơ, chúng tôi chung đụng vô cùng tốt!”

      “Vậy, vậy, vậy tốt.”

      Trương Mỹ Lan bị ánh mắt hung ác của Tần Hiểu Hiểu dọa sợ, đến chuyện cũng cà lăm.

      “Được rồi, khi ăn cơm chuyện ít chút, Hiểu Hiểu, mau ăn , đồ ăn nguội ăn ngon.”

      Dượng út nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

      bữa cơm chẳng hề vui vẻ, Tần Hiểu Hiểu buông đũa xoay người định lên lầu bị Trương Mỹ Lan gọi lại: “Sao vậy, dì út còn có chuyện gì sao?”

      “Haizz, chị hai và rể qua đời, để lại Hiểu Hiểu đáng thương của chúng ta.”

      Trương Mỹ Lan giả vờ ‘thương cảm’ lấy tay lau nước mắt, liếc thấy sắc mặt Tần Hiểu Hiểu thay đổi, tiếp tục : “Dì chỉ muốn tốt cho con mà thôi, con mà, công danh quan trọng, tìm được chỗ tốt gả mới quan trọng, Nghi Tử Tu này, là đối tượng kết hôn do dì và dượng con tỉ mỉ lựa chọn cho con, Nghi Tử Tu xuất thân từ gia đình quyền quý, mặc dù là con riêng, nhưng cũng có huyết thống nhà giàu, hơn nữa dì còn nghe ông cụ nhà họ Nghi định bồi dưỡng Nghi Tử Tu thành người thừa kế, cho nên chỉ cần con gả qua, chính là làm phu nhân, cả đời hưởng phúc.”

      “Ồ? Chuyện tốt như vậy tại sao dì giữ lại cho con của dì ?”

      Tần Hiểu Hiểu tới ghế salon ngồi xuống, giọng điệu mỉa mai : “Dì út, nếu tôi nhớ lầm Nhã Nhã chỉ hơn tôi sáu tháng.”

      Trương Mỹ Lan bị câu hỏi của Tần Hiểu Hiểu làm cứng họng, lúc này dượng út lại lên tiếng: “Nhã Nhã bằng con, nó còn , lại du học ở nước ngoài, chuyện lập gia đình gấp, Hiểu Hiểu, dượng và dì của con lòng suy tính cho tương lai và hạnh phúc của con, cho nên, con hãy nghiêm túc cân nhắc chút .”

      “Cân nhắc chút?! Ha ha! lòng tốt với tôi hay có mục đích khác tất cả mọi người đều biết , nhưng các người cứ yên tâm, tôi lập gia đình, ở đây làm vướng mắt các người, nhưng trước khi tôi lập gia đình, kính nhờ các người đừng tùy tiện sắp xếp cho tôi coi mắt, nếu , tài sản mẹ tôi để lại, các người đồng mơ tưởng có được dù chỉ là xu.”

      Tần Hiểu Hiểu bỏ lại những lời này, lập tức đứng dậy lên phòng, đóng cửa lại, từ trong ngăn kéo lấy ra tấm hình trắng đen, ôm chặt trước ngực: “Mẹ, mẹ thấy rồi đúng , là bọn họ ép con, cho nên, dù tương lai con có làm gì có lỗi với lời trăn trối của mẹ mẹ cũng đừng trách con.”

      Dưới lầu phát ra tiếng ly vỡ, sau đó là tiếng nam nữ cãi vả: “Con quỷ này càng lớn càng thành tinh, tôi nuôi nhằm con bạch nhãn lang rồi!”

      “Được rồi! Nếu phải em liên tiếp sắp xếp coi mắt cho Hiểu Hiểu, con bé làm vậy với chúng ta sao?!”

      ——! Tôi làm vậy phải là vì chúng ta sao!”

      Tần Hiểu Hiểu nghe thấy những lời này, vô cùng châm chọc nhếch môi, sau này sợ là ngừng có kịch hay, thể xem.

      Điện thoại đột nhiên vang lên, kéo Tần Hiểu Hiểu về: “Alo, có chuyện gì vậy Chanh.”

      “Bảo bối, hôm nay em có bận , nếu tới chỗ cũ nhé.”

      có, ừ, gặp ở chỗ cũ.”

      phút sau, Tần Hiểu Hiểu mặc thêm cái áo khoác kaki vàng nhạt và quấn cái khăn choàng cổ ra ngoài, mái tóc bù xù nằm ngoài tơ lụa, càng làm nổi bật khuôn mặt nhắn tinh xảo.

      “Bảo bối, em tới rồi.”

      Tư Mộc Thành gian xảo trừng mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu, đặt menu tới trước mặt : “Hôm nay mời khách, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm dùm nha.”

      “Chanh, sao em có thể tiết kiệm cho chứ.” Tần Hiểu Hiểu nhận menu sau đó giơ tay véo mũi Tư Mộc Thành: “ chạy ra nước ngoài nhiều năm như vậy mới về, xem bà đây có ăn cho khóc luôn hay .”

      Hai người vừa vừa cười gọi thức ăn, nhìn từ xa giống như đôi tình nhân đương cuồng nhiệt, Tư Mộc Thành lại chút cố kỵ nắm tay Tần Hiểu Hiểu, những động tác này làm cho trong mắt người nào đó ở phòng bao lầu nổi lên thuốc súng, bằng bằng, bằng bằng.

      ————- Hết chương 12 ————–
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 13: Tôi muốn gả, dám cưới sao?

      “Ông chủ, có muốn xuống chào hỏi Tần hay .”

      cần, .”

      “Dạ, gần đây chúng tôi phát hạng mục hợp tác với tập đoàn Nghi thị có chút vấn đề, sau khi điều tra phát tập đoàn Nghi thị và tập đoàn Xuyên thị có quan hệ khá sâu.”

      “Khá sâu? Chẳng lẽ tập đoàn Nghi thị liên hợp với Xuyên thị là có thể chống lại tôi và tập đoàn RT sao?! Đúng là nực cười, xem ra có người muốn trở thành Thất thiếu tiếp theo, cũng tốt, phái người đến tập đoàn Nghi thị hủy bỏ hợp đồng, tập đoàn RT hợp tác với tập đoàn trung thành với mình.”

      “Dạ, ông chủ, tôi lập tức phái người làm.”

      “Được rồi, người bận rộn, ra ngoài hãy buông công việc xuống , nào, uống ly.” Lãnh Diệc Thần ngồi đối diện nâng ly rượu vang lên, uống hơi cạn sạch, sau khi để ly xuống còn liếm môi mỏng, trong đôi mắt dần lên chút mập mờ: “Lúc nãy nghe Kim Thuẫn Tần gì đó, Dã, nếu tớ đoán sai Tần đó ngồi ở dưới lầu, phía bên phải, bàn số ba.”

      Đôi mắt Nhậm Thiên Dã sáng quắc nhìn bóng dáng xinh đẹp dưới lầu, chỉ ‘ừ’ tiếng rồi nữa, dưới lầu bị người đàn ông đối diện chọc cho cười ngừng, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

      “Dã, xem ra, cậu có hứng thú với kia?”

      “Có phải cậu nhiều quá rồi .

      có hứng thú? Vậy tớ ———–.”

      “Cậu, đừng đụng vào ấy.” Nhậm Thiên Dã quay đầu, cho Lãnh Diệc Thần ánh mắt cảnh cáo.

      “Được, được, khó Dã của chúng ta mới vừa ý , sao tớ có thể cướp chứ, nhưng tớ làm, có nghĩa là người khác làm, đúng ?” Lãnh Diệc Thần ám chỉ nhìn xuống dưới lầu, chép miệng: “Cậu nhìn….”

      Dưới lầu, khi Tần Hiểu Hiểu ăn vô tình làm văng nước canh lên người Tư Mộc Thành, cầm khăn giấy nghiêm túc lau áo sơ mi cho Tư Mộc Thành, ngờ lại bị Tư Mộc Thành bắt tay đặt trước ngực buông, Tần Hiểu Hiểu cũng ngẩng đầu lên, nhếch môi : “Được rồi, Chanh, đừng làm rộn, mau buông ra, chút nữa nước canh thấm vào lau sạch được.”

      “Hiểu Hiểu, lau sạch cần lau.”

      “Hả? Như vậy sao được.” Tần Hiểu Hiểu ngước đầu đụng phải đôi mắt nóng bỏng của Tư Mộc Thành, sững sốt chút sau đó cười lớn: “Chanh, vẻ mặt nghiêm túc của quá mắc cười, xin đừng có dùng loại biểu cảm này nhìn em nữa, em , em cười vỡ bụng mất.”

      “Hiểu Hiểu, ———-.”

      Tư Mộc Thành vừa muốn chuyện lại bị người đàn ông từ lầu xuống cắt ngang, ta có chút vui nhìn người đàn ông này chút, nhưng người đó cũng thèm để ý tới ta, mà vẫn tới bên cạnh Tần Hiểu Hiểu, : “ Tần, trùng hợp, lại gặp nhau ở chỗ này.”

      Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông đeo khuyên tai kim cương mặc áo sơ mi màu hồng nhạt trước mặt, mờ mịt, : “Ưm, này, xin hỏi là ai?”

      “Gọi tôi là Lãnh thiếu được rồi, chúng ta quen nhau, nhưng bạn của tôi lại quen , bây giờ cậu ấy ngồi trong phòng bao lầu chờ , có muốn lên uống ly hay ?”

      “Quen tôi?” Tần Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc chỉ vào mặt mình.

      “Ừ, đúng vậy.” Lãnh Diệc Thần nhún vai cái, tỏ vẻ đồng ý.

      “Cũng được, Chanh, theo lễ phép em phải lên lầu chào hỏi người kia, chờ em chút nha.”

      “Này———.”

      Tư Mộc, xin yên tâm, tôi đưa Tần trở lại an toàn.”

      Phòng bao lầu: “Dã, người ta đưa người đến rồi đây, chuyện còn lại tự cậu xử lý, được rồi, tớ lấy chìa khóa xe nhé, ở nhà điện thoại có chút chuyện cần tớ xử lý, ôi, tiếc quá , hôm nay tớ thể thấy được màn đặc sắc này của cậu.”

      “Tên lắm mồm nhà cậu, ai giữ cậu lại, nhanh .”

      Lãnh Diệc Thần vừa ra cửa phòng gặp Tần Hiểu Hiểu: “Lãnh thiếu, —–?”

      “Người bên trong chê tôi chướng mắt, tên đó thấy giai nhân đá tôi ngay.” Lãnh Diệc Thần thấy Tần Hiểu Hiểu bỗng nhiên nghiêm túc nhịn được cười ha ha: “Được rồi, Tần, tôi giỡn chút thôi, chúc hai người ăn cơm vui vẻ, tôi còn có việc, trước.”

      “Ặc, được, hẹn gặp lại.”

      Tần Hiểu Hiểu vừa mới đẩy cửa phòng bao ra bị Nhậm Thiên Dã dùng sức ôm vào lòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau: “Hiểu Hiểu, chúng ta lại gặp nhau.”

      thở bên tai , mùi thuốc lá và hơi thở phái nam nhàn nhạt làm đỏ mặt.

      Tần Hiểu Hiểu giùng giằng theo bản năng, kết quả lại bị người đàn ông phía sau ôm chặc hơn: “Ngoan, để ôm lát là được rồi.”

      Tần Hiểu Hiểu cử động nữa, mặc cho ôm, đôi mắt sáng như sao đột nhiên biến thành lạnh lùng, qua lúc lâu chỉ nghe chậm rãi : “Nhậm Thiên Dã, tôi muốn gả, dám cưới sao?”

      ——— Hết chương 13 ———–
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 14: Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn

      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      “Hiểu Hiểu, em vừa gì?!” Trong nháy mắt Nhậm Thiên Dã cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp, cực lực nhẫn nại vui mừng trong lòng hỏi Tần Hiểu Hiểu lần nữa, trước kia từng nghĩ đủ cách hỏi Tần Hiểu Hiểu có bằng lòng lấy hay , nhưng lại lo lắng nếu nhanh quá dọa bảo bối của chạy mất, cho nên định tiếp xúc rồi từng chút xâm nhập sau đó lấy được kết quả mình mong muốn, ngờ Tần Hiểu Hiểu lại cho niềm vui bất ngờ lớn như vậy! Nghĩ tới đây tay Nhậm Thiên Dã lại siết chặt, sợ giây sau bảo bối của chạy trốn, vô cùng vật này.

      Tần Hiểu Hiểu xoay người lại từ trong ngực Nhậm Thiên Dã, đôi mắt trong sáng nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của : “Đúng vậy, giống như mới vừa nghe thấy, tôi muốn —–.”

      Chưa hết câu môi hồng bị môi mỏng của Nhậm Thiên Dã xâm lược bao trùm, đôi môi truy đuổi từ nông đến sâu dịu dàng mút hút, Tần Hiểu Hiểu rên , Nhậm Thiên Dã nhân cơ hội chen vào linh hoạt quấn quanh cái lưỡi của , cơ thể Tần Hiểu Hiểu dần dần mềm nhũn, leo lên người Nhậm Thiên Dã tùy ý muốn làm gì làm.

      Đối với nụ hôn của người đàn ông này, Tần Hiểu Hiểu tuyệt bài xích, ngược lại còn muốn nhiều hơn, khi Tần Hiểu Hiểu là nhân cách ban đêm từng nghĩ giải quyết xong người đàn ông trước mắt, nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu hai vợ chồng dì út muốn lập gia đình, vì tại sao thuận nước đẩy thuyền mà lấy chứ, người đàn ông này thoạt nhìn rất nhân cách thỏ trắng ban ngày của , quan trọng hơn là rất hài lòng với thân phận và bối cảnh của người đàn ông này.

      Sau khi bị hôn đôi mắt Tần Hiểu Hiểu long lanh nước, hai má nõn nà xinh đẹp như cánh hoa đào, nhất là đôi môi hồng sưng đỏ kia làm người ta mê đắm muốn nhấm nháp nhiều hơn. Nhậm Thiên Dã cảm thấy máu nóng trong người tập trung vào chỗ, làm toàn thân nóng ran khó chịu, câu tối nghĩa: “Bảo bối, sau này cho phép người đàn ông khác gọi em là bảo bối, bởi vì em là của !”

      Cho đến khi từ trong cục dân chính ra, Tần Hiểu Hiểu trừng to mắt dám tin nhìn giấy chứng nhận kết hôn của hai người, trong hình hai người cười xán lạn như sao, muốn bao nhiêu tươi đẹp có bấy nhiêu tươi đẹp, Tần Hiểu Hiểu xinh đẹp áp đầu bờ vai Nhậm Thiên Dã tuyên thệ chủ quyền, hết cách, ai kêu chụp hình kia cứ nhìn người đàn ông của chằm chằm chứ: “ suy nghĩ gì đấy?” Nhậm Thiên Dã cưng chiều vuốt mái tóc dài của Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên vòng qua bả vai .

      Tần Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nghênh tiếp con ngươi đen nhánh kia, giơ hai tờ giấy chứng nhận kết hôn lên chớp chớp mắt to: “A, có gì, chúng ta kết hôn?”

      “Ừ, dựa luật pháp là như vậy, nhưng – -.” Nhậm Thiên Dã cố ý tạm ngừng, làm Tần Hiểu Hiểu tò mò hỏi.

      “Nhưng cái gì?” Nhậm Thiên Dã cong khóe môi, hôn lên trán Hiểu Hiểu cái, tâm trạng vui vẻ : “Nhưng giờ đói bụng, , chúng ta ăn cơm.” Chuyện này đương nhiên thể cho bảo bối bây giờ, Nhậm Thiên Dã muốn cho niềm vui bất ngờ, cho nên lúc này sao có thể ra chứ.

      Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép, phi chính chủ!!

      Quyết định xong, Nhậm Thiên Dã dẫn Tần Hiểu Hiểu tới nhà hàng Long Thành, xe mới vừa dừng lập tức có phục vụ tới lái xe vào gara, đây là lần thứ hai Hiểu Hiểu tới chỗ này, lần trước là vì hợp đồng, bởi vì cuống cuồng vội vàng, món ăn có mùi gì cũng biết, lần này có thể nếm thử rồi: “Thích ăn món gì cứ gọi.”

      “Em muốn ăn thịt bò.”

      “Chỉ là thịt bò, còn có cái gì khác ?”

      .” Tần Hiểu Hiểu lắc đầu.

      “Được.” Nhậm Thiên Dã đóng thực đơn lại gọi nhân viên phục vụ tới bên cạnh vài câu: “Được rồi, .”

      “Em toilet “

      “Ừ, .” Trong phòng rửa tay Tần Hiểu Hiểu chà nước rửa tay chà ra rất nhiều bọt khí, lúc này điện thoại vang lên, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng rửa tay, lấy điện thoại từ trong ba lô ra ra ngoài nghe: “Bụp”, đụng vào người nào đó điện thoại cũng rơi xuống đất, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn nhặt điện thoại lại bị kéo vào vòng ôm xa lạ, người đàn ông dùng sức ép Tần Hiểu Hiểu lên tường: “ thơm quá, xin hỏi dùng nước hoa gì vậy, mau cho tôi nghe.”

      Hóa ra là người say rượu, Tần Hiểu Hiểu tránh khỏi khuôn mặt gần sát của người đàn ông kia, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sáng lên trong nháy mắt, lát sau người đàn ông kia ngã xuống đất như vũng bùn nhão, Tần Hiểu Hiểu nhặt điện thoại di động lên sải bước rời khỏi, đôi mắt lại khôi phục như bình thường.

      “Người phụ nữ này thú vị.” Người đàn ông đứng xa xa đúng lúc thấy màn này, trong mắt ta tràn đầy tìm tòi nghiên cứu: “Con ma men này lại bị cắt đứt gân tay, thể nối lại, ra tay đúng là quá tàn nhẫn.” Nếu phải tận mắt nhìn thấy, tin đây là do người phụ nữ làm, thiên kim tiểu thư nhà họ Tần, sao lại có thủ đoạn độc ác như vậy? Ha ha ha… Nhất định phải cho cậu ấy nghe, nhất định cậu ấy cảm thấy hứng thú.

      _Hết chương 14_
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :