1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 5: Trò chơi của Tuyên thiếu

      Mặc dù club nguy nga lộng lẫy như nhà hàng Long Thành, nhưng trang hoàng rất đặc sắc, phòng khách có thiết kế đơn giản, xung quanh có tám lối thông tới tám phòng bao khác nhau, Tần Hiểu Hiểu đứng ở đại sảnh có chút mù mịt, dượng út chỉ địa chỉ của club này chứ cho biết chỗ cụ thể.

      Lúc này người mặc đồ đen trễ ngực tới: “Xin chào, xin hỏi quý khách có đặt trước ạ?”

      Nghi đặt phòng bao.”

      “Được, xin chờ chút, tôi xem lại.”

      tiếp viên tra xét hồi, đầu mày nhăn lại, vừa muốn mở miệng chuyện với Tần Hiểu Hiểu thang máy dành cho khách VIP mở ra, hai người đàn ông từ bên trong ra, đầu là người đàn ông cao lớn, tướng mạo tuấn, duy chỉ có cây gậy bạch kim là tương xứng.

      tiếp viên vừa thấy người đàn ông này lập tức cười ngọt ngào, dịu dàng : “Xin chào Tuyên thiếu.”

      Người đàn ông đầu nhìn Tần Hiểu Hiểu cái, trong mắt lóe lên chút kinh diễm, mặc dù người phụ nữ này rất dịu dàng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, vóc người này là tỉ lệ vàng, hai chân thon dài thẳng tắp làm cho người ta hưng phấn, khuôn mặt nhắn còn vô cùng động lòng người.

      “Xin chào, xin hỏi xưng hô thế nào, có chuyện gì tôi có thể giúp ?” Tuyên thiếu nở nụ cười khóe léo, tỏ ra lễ phép hào phóng.

      “Xin chào, tôi họ Tần, xin hỏi là?”

      “À, ra là Tần, xin chào, tôi là chủ của club này, tôi họ Tuyên.” Tuyên thiếu giơ tay ra nhàng nắm lấy tay của Tần Hiểu Hiểu, con ngươi sáng bóng chợt lóe lên.

      Ôi, ôi, ra đây chính là người dì và dượng út giới thiệu cho mình, dáng dấp cũng được, nhưng mà tại sao lại là người tàn tật vậy, hai vợ chồng dì út đối xử với mình ‘tốt’ quá , Tần Hiểu Hiểu nhìn cây gậy bạch kim nữa giây, sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười chiêu bài: “Tuyên thiếu phải , xin lỗi bởi vì công ty có chút chuyện, tới trễ, xin thứ lỗi.”

      Hử? Xem ra này nhận lầm người rồi, nhưng thế cũng tốt, đâm lao phải theo lao thôi, huống chi chuyện kế tiếp cũng rất kích thích, Tuyên thiếu cười cười, đưa tay làm động tác mời: “ sao hết, Tần mời qua bên này.”

      Tần Hiểu Hiểu theo phía sau vào thang máy, bừng tỉnh, ‘ặc lúc nãy tiếp viên gọi người này là Tuyên thiếu, nhưng nhớ người dượng út họ Nghi mà, ôi ‘Tuyên, Nghi’ hai chữ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ—— Tần Hiểu Hiểu vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn của dượng út gửi, ‘Club Nghi’!

      Tần Hiểu Hiểu chỉ lo mình trễ, nhìn kỹ địa chỉ, bây giờ chỉ cảm thấy có cảm giác muốn hôn mê mãnh liệt.

      “Tuyên thiếu, đợi chút, xin lỗi, hình như tôi đến lộn chỗ rồi.”

      “Ồ?” Người phía trước dừng bước, vô cùng hứng thú chờ câu tiếp theo của Tần Hiểu Hiểu: “Tuyên thiếu, tôi nghĩ sớm biết tôi nhận lầm người, tại sao còn dẫn tôi vào?”

      “Ha ha, cuối cùng cũng phát rồi, nhưng sao hết.” Tuyên thiếu xoay người tà mị nhướng mày cái, nghiêng người về phía trước: “ Tần, cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”

      “Tuyên thiếu, tôi hiểu ý là gì?” Tần Hiểu Hiểu phòng bị lui về phía sau bước.

      Tần, chẳng lẽ sợ tôi sao? Chúng ta chỉ chơi đùa chút, chơi xong tôi để , quyết nuốt lời.”

      “Xin lỗi, Tuyên thiếu, e rằng tôi thể chơi đùa với .”

      “Ồ——- vậy thế này sao.” Tuyên thiếu vỗ tay, xung quanh lập tức có đám người mặc áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh chạy ra.

      Bỗng Tần Hiểu Hiểu ôm bụng cười rộ lên, sau khi cười xong lại bày ra khuôn mặt làm người ta hài lòng: “Tuyên thiếu muốn dọa hỏng người ta, đối với người phụ nữ trói gà chặt như tôi, còn phải dùng đến bọn họ sao? Tôi với là được.”

      Sao người phụ nữ này lại thay đổi nhanh như vậy, trong lòng Tuyên thiếu nghi ngờ, nhưng mà rất nhanh nhiệt tình đối với trò chơi chiếm thế thượng phong: “ Tần, mời.”

      Tần Hiểu Hiểu theo sau lưng Tuyên thiếu vào căn phòng, thiết kế trong phòng rất đơn giản, bên trong có vách tường trong suốt, có thể thấy, bên trong có rất nhiều cửa, cửa có cái đèn đỏ tươi chói mắt: “ Tần, lát bước vào cánh cửa trong đó, sau đó tôi đứng bên ngoài đưa lưng về phía rồi đoán cánh cửa vào, chờ qua 20 phút tôi vào tìm , dĩ nhiên, trong 20 phút này cũng có thể tự tìm đường ra, nhưng nếu ra chính là thừa nhận mình thua, ha ha, rất thú vị đúng , Tần. Bởi vì là trò chơi, nên yên tâm, tôi nhìn camera, tôi tự suy đoán, lúc đó Tần phải trốn kỹ nha, nếu bị tôi bắt được phải nhận phạt đó.”

      “Nếu bị tìm được?”

      “Ha ha… Vấn đề này tôi thích, nhưng đáng tiếc, chưa từng có ai mà bị tôi tìm được.” Tuyên thiếu nháy mắt với Tần Hiểu Hiểu cái: “ Tần, trò chơi bắt đầu.”
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh
      Chương 06: che chở

      “Nhậm thiếu, tôi tra được thông tin của chủ nhân chiếc xe hơi kia.”

      .”

      “Chủ xe tên Tư Mộc Thành, ta là bạn cùng lớn lên với Tần, có thể là thanh mai trúc mã, nhưng năm 16 tuổi Tư Mộc Thành đột nhiên bị đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hai người cũng ít liên lạc, ta vừa về nước lâu.”

      “Thanh mai trúc mã?” Nhậm Thiên Dã chậm rãi phun ra mấy chữ này.

      “Ặc – – dùng từ lưu hành mà là bạn thân khác phái.”

      xong câu đó Kim Thuẫn xoa mồ hôi lạnh trán, sợ giây sau có tai họa bất ngờ.

      Nhậm Thiên Dã lập tức giễu cợt: “Trúc mã? A, tìm người tra xem ta về nước vì cái gì, tra được cho tôi biết.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, lát sau, Nhậm Thiên Dã phất tay: “Được rồi, xuống , tôi muốn yên tĩnh chút.”

      Gần đây xã giao rất nhiều, Nhậm Thiên Dã xoa xoa trán, trong đầu đều là hình đáng của kia, xóa được.

      này giống với bất kỳ nào từng gặp, có dáng vẻ kệch cỡm, mặt nạ làm cho người ta nhìn thấu, việc này càng làm hứng thú với hơn.

      Nhậm Thiên Dã ký xong hết tất cả hợp đồng, tối nay hẹn bạn đánh bài, xe hơi vững vàng dừng lại, sửa lại tây trang rồi bước vào trong club tư nhân.

      “Nhậm thiếu mời vào trong.”

      Tiếp viên tươi cười kiều mỵ hy vọng có thể được Nhậm Thiên Dã chú ý, đối với bọn họ mà , nếu có thể bám vào người này vô cùng may mắn!

      Nhậm Thiên Dã đối với tiếp tân xinh đẹp, ngay cả cái liếc mắt cũng cho, và người mặc tây trang đắt tiền bên cạnh trực tiếp đến phòng bao, mở cửa phòng bao ra, bên trong tụ tập đám con nhà giàu, bọn họ tốp năm tốp ba vừa uống rượu, vừa ôm ấp bạn trêu chọc, thấy Nhậm Thiên Dã vào, bọn họ đều ngừng tất cả động tác ngồi vào bàn bài.

      Nhậm đến rồi!” Người đàn ông cầm đầu mang theo nụ cười du côn ngồi lên ghế, tay cầm bài.

      “Chào Nhậm thiếu!” Mấy người khác phân biệt ngồi xung quanh bọn họ, Nhậm Thiên Dã chỉ định hai người gia nhập, bài chia làm đông, tây, nam, bắc, bốn nhà, tất cả mọi người tiến vào trạng thái đối chiến, có người đánh bài brit là chiến tranh thuốc súng tiếng động, nó lại phải dựa vào trí tuệ, vận may, cả tính toán tinh chuẩn và trí nhớ hoàn mĩ.

      …..

      Mười hai giờ mười phút tối, ai chú ý tới lúc này hai tròng mắt dịu dàng của Tần Hiểu Hiểu từ ngọt ngào biến thành ngoan lệ, so với ban ngày như hai người khác nhau.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn nhìn tám cánh cổng trước mặt, trầm tư lát, vào cánh cửa trong đó, “Cạch – -” cửa được mở ra.

      Bên trong gần như có trang trí gì, càng cần tới vật phẩm dùng để che, khó trách Tuyên thiếu kia lại như vậy, ra ta thiết kế xong từ trước, khó trách những khác nhất luôn bị ta tìm được, nhưng Tần Hiểu Hiểu dễ dàng bị ta tìm được như vậy…

      Cửa bị khóa lại, ngay sau đó vách tường mở ra cửa sắt khác, trong phòng xuất thanh vù vù chói tai, Tần Hiểu Hiểu bịt lỗ tai nhanh chóng đẩy cửa sắt kia ra.

      ngờ căn phòng này là keo dính cực mạnh đầy đất, bởi vì nhiệt độ mặt đất ngừng tăng lên, keo dán cũng ngừng tan chảy. Giày cao gót của thể mang nữa, nhanh chóng nhào lộn cái, động tác gọn gàng, đứng chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, tuy nhiên mới vừa đứng vững, hai bên ghế đột nhiên toát ra hai thanh sắt có khóa, giữ chân Tần Hiểu Hiểu lại.

      Tần, còn chưa ra sao?”

      Tuyên thiếu xoay người sang chỗ khác nheo mắt nhìn tám cánh cửa này, lúc ban đầu trò chơi này dùng để thuần phục những thủ hạ nghe lời, giờ lấy ra giải trí càng thêm thú vị, đến dáng vẻ những ngoan ngoãn chạy ra chịu phạt, riêng dạng vẻ bên trong có thể làm cho người ta máu nóng sôi sục.

      Giống như Tần Hiểu Hiểu bây giờ, vóc người hoàn mỹ sau khi bị nước xối như như , chân Hiểu Hiểu bị khóa ghế, kết quả mới vừa dùng sức rút ra, nóc nhà xuấ mưa xối xả như trút nước, trong khi bị mưa xối lục lọi tìm kiếm đường ra, keo dán mặt đất sớm còn tung tích.

      mò tới vật giống như cơ quan, vừa muốn vặn, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa được mở ra: “ Tần, trò chơi kết thúc.”

      ……

      Nhậm Thiên Dã cầm bài, động tác tùy ý đánh ra, sau mấy vòng mặt những người khác đều lộ vẻ kinh hoảng, đánh tới cuối cùng, Nhậm Thiên Dã thắng cách dễ dàng.

      Người đàn ông cười du côn lúc nãy bây giờ sắc mặt xanh mét, mặc dù biết Nhậm Thiên Dã lợi hại, nhưng ngờ lại lợi hại như thế, dù là tuyển thủ bài brit quốc tế cũng phải đối thủ của .

      Thua cuộc, người đàn ông dùng sức ký phần hợp đồng đưa đến trước mặt Nhậm Thiên Dã, Kim Thuẫn sau lưng Nhậm Thiên Dã bất động thanh sắc cất kỹ hợp đồng.

      “Thất thiếu, hôm khác gặp lại.”

      Kim Thuẫn thay mặt Nhậm Thiên Dã , chào tạm biệt người đàn ông du côn.

      “Thắng rồi muốn chạy hả?!”

      Ngược lại sau lưng có sợ chết kêu ầm lên, ta là tình nhân của Thất thiếu, thấy cảnh vừa rồi, thấy bất công vì người đàn ông của mình.

      Thất thiếu xoay người bước đến bên cạnh , còn chưa kịp phản ứng: “Chát – -” cái tát vang dội hung hăng đánh vào mặt xinh đẹp, khuôn mặt nhắn của ta lập tức sưng đỏ, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn người đàn ông triền miên với mình tiếng trước.

      “Người phụ nữ của tôi hiểu chuyện, để cho Nhậm chê cười rồi.”

      Thất thiếu xoay người lại, dùng ánh mắt áy náy nhìn tuấn nhan lạnh lùng của Nhậm Thiên Dã, tuy là áy náy, nhưng ngoan lệ trong mắt Nhậm Thiên Dã có thể nhìn ra được, khiêu khích mình, tốt, rất tốt, Nhậm Thiên Dã bất động thanh sắc hừ lạnh trong lòng.

      Kim Thuẫn bên cạnh hiểu ý của ông chủ, biết kế tiếp nên làm thế nào, cần ông chủ thêm câu gì.

      Từ lúc Thất thiếu hành động đến khi xoay người lại Nhậm Thiên Dã cũng biết chút cảm xúc gì, mặt chút thay đổi lạnh giọng : “Thất thiếu, đâu cần phải làm vậy. Được rồi, Kim Thuẫn, chúng ta .”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      Nhậm thong thả.”

      Nhậm Thiên Dã vừa bước chân ra khỏi phòng bao, trong phòng truyền ra tiếng ly rượu vỡ, vừa nãy Thất thiếu còn có vẻ xấu hổ mà giờ khuôn mặt lại dữ tợn giống như ác ma địa ngục: “Nhậm Thiên Dã, có ngày tao bắt mày hoàn lại gấp bội!” …

      Ngay lúc cửa được mở ra, Tần Hiểu Hiểu nhanh nhẹn nhảy tới bên cạnh Tuyên thiếu, từ trong túi rút ra cây kim đan len bén nhọn “Bụp – -” đặt yết hầu Tuyên thiếu, động tác nhanh đến mức làm cho người ta phản ứng kịp, Tuyên thiếu quá sợ hãi, hai người theo phía sau cũng bị dọa lui về phía sau mấy bước.

      Lúc này ánh mắt Tần Hiểu Hiểu vô cùng độc ác, phảng phất như ma quỷ ra từ địa ngục.

      Tần, , mau buông Tuyên thiếu ra!”

      tên sau lưng coi như còn tỉnh táo la ầm lên.

      “Bớt nhảm, các người dẫn tôi ra khỏi đây club, tự nhiên tôi thả ta ra.”

      xong Tần Hiểu Hiểu lại dùng lực cổ họng Tuyên thiếu, máu tràn ra, cổ Tuyên thiếu đỏ hồng mảnh.

      “Mau, làm theo lời ta.”

      Tuyên thiếu hít thở phập phồng , còn tuấn mỹ như trước, ta nháy mắt với tên trong đó, tên đó hiểu ý lui về sau.

      Hiểu Hiểu kéo Tuyên thiếu đến trước thang máy dành cho khách VIP nhấn nút, chuông báo động đột nhiên vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, đám vệ sĩ to lớn hung ác từ bên trong ra, tình huống nghịch chuyển trong nháy mắt, Tần Hiểu Hiểu tự biết vừa rồi mình tiêu hao quá nhiều thể lực, tình huống lúc này rất bất lợi cho , phải nhanh nghĩ biện pháp ra mới được.

      Tần, người ta vẫn chưa có thể , muốn , rất lễ phép.”

      người đàn ông vóc người khô quắt ra từ trong đám người chậm rãi tới chỗ Tần Hiểu Hiểu, mỗi bước đều ra những câu có khí phách vang vọng khắp hành lang.

      Cuối cùng ta dừng cách Tần Hiểu Hiểu hai bước.

      là ai?!”

      “Tuyên – – thiếu.”

      “Vậy là ai?!”

      “A, đoán , người đâu, mang Tần xuống tầng hầm ngầm.”

      “Chậm !”

      Nhậm Thiên Dã đánh bài xong đến từ bên kia hành lang, từ xa nghe được động tĩnh bên này, chưa bao giờ chõ mõm vào chuyện của người khác nhưng khi nghe giọng quen thuộc kia bước nhanh tới đây: “Tuyên thiếu, lâu gặp.”

      “Nhậm tổng.”

      “Bày trận lớn như vậy, là muốn…”

      Ánh mắt Nhậm Thiên Dã xuyên qua đám người nhìn thấy bị vây ở giữa, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tuyên thiếu, năng khí phách,

      này tôi muốn mang .”
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 07: Hiểu Hiểu – bà nội

      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      Tần Hiểu Hiểu rơi vào cái ôm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, kim đan len trong tay từ giây khi thấy Nhậm Thiên Dã thu vào, tàn nhẫn trong đôi mắt lập tức biến mất thấy tăm hơi, giống như trở về thành Tần Hiểu Hiểu ban ngày.

      “Sợ lắm hả.”

      Nhậm Thiên Dã cưng chiều nhìn khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt của Tần Hiểu Hiểu, bàn tay nhàng vỗ vai trấn an , nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên người .

      “Nhậm tổng, tôi…”

      Hiểu Hiểu mới vừa mở miệng chuyện lại bị Nhậm Thiên Dã dùng ngón tay chặn lại: “Xuỵt – – đừng nhiều, tất cả để tôi giải quyết.”

      “Dạ.” Tần Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu, đôi mắt rủ xuống dần ra ánh sáng lạnh tầm thường.

      Người đàn ông vóc người khô quắt đến chỗ Nhậm Thiên Dã: “Từ trước đến nay Nhậm tổng quản chuyện của người khác, sao bây giờ lại bắt đầu xen vào chuyện của tôi vậy?”

      “Tuyên thiếu đùa, nhưng giờ các người muốn dẫn người phụ nữ của tôi , chuyện này cần tôi đồng ý đúng ?!”

      Thân hình cao lớn của Nhậm Thiên Dã vững vàng bảo vệ trong ngực, cảnh cáo nhìn người đàn ông vóc người khô quắt kia.

      Người đàn ông bị nhìn chằm chằm lui về phía sau bước, : “ ra Tần là người của Nhâm tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”

      Ánh mắt như nhìn con mồi của nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên: “Được rồi, tránh đường hết !”

      Lúc Nhậm Thiên Dã ngang qua bên cạnh người đàn ông khô quắt đó lạnh lùng : “Tuyên thiếu, tôi cảm thấy những thứ trong tầng hầm ngầm kia thích hợp với hơn.”

      “Tuyên thiếu, chúng ta cứ để cho bọn họ như vậy sao?”

      này tôi nhất định phải có được, nhưng thể nóng lòng này nhất thời, Nhậm Thiên Dã kia là phiền phức , khụ, khụ, được rồi, nhiều nữa, xem miệng vết thương , tôi về.”

      “Cung tiễn Tuyên thiếu!” Cửa lầu dưới, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn bỏ tay của ra, giọng trầm thấp của Nhậm Thiên Dã vang lên, tràn ngập cảnh cáo: “Bọn họ còn nhìn.”

      câu , làm Tần Hiểu Hiểu ngoan ngoãn tùy ý cho Nhậm Thiên Dã ôm ấp, môi mỏng của cong lên cho đến khi ngồi vào xe cũng hạ xuống.

      “Kim Thuẫn, lái xe.”

      “Dạ, ông chủ.”

      Sau khi Tư Mộc Thành đưa hợp đồng xong nhanh chóng trở lại, vừa mở cửa xe đúng lúc trông thấy Tần Hiểu Hiểu bị người đàn ông ôm trong ngực lên chiếc xe hơi, xe hơi mất, Tư Mộc Thành nheo mắt lại thầm nghĩ, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau.

      “Nhâm tổng, ôm đủ rồi chứ, xin buông ra .”

      Hiểu Hiểu ngại quan hệ hợp tác của Nhậm Thiên Dã và công ty mình, mặc dù lúc này giận đến sắp phát hỏa, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, cười ngọt ngào với Nhậm Thiên Dã.

      “Sao hả, dùng xong muốn bỏ à?”

      “Đa tạ Nhậm tổng tối nay giúp, nhưng chúng ta căn bản quen phải sao, lại cần tới chuyện vứt bỏ gì đó.”

      Nhậm Thiên Dã nâng cằm , con mắt đen như mực mập mờ nhìn phấn môi kia, “Hả? quen? Được, vậy chúng ta làm quen là được.”

      Hơi thở nam tính dần dần tiến gần khuôn mặt nhắn của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt Tần Hiểu Hiểu lập tức ra ngoan lệ, chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục ngọt ngào, dùng bàn tay nhắn chặn ngang môi mỏng khêu gợi của Nhậm Thiên Dã: “Nhậm tổng, chẳng lẽ thích dùng sức mạnh hả?”

      Những lời này làm cho đôi mắt mê ly của Nhậm Thiên Dã khôi phục tỉnh táo: “Hiểu Hiểu, tôi càng ngày càng nhìn thấu em, nhưng em nhớ kỹ, tôi khinh thường dùng sức mạnh với người khác, Hiểu Hiểu, tôi chờ em tự nguyện.”

      Nếu như ban ngày nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu ngây thơ, ngọt ngào, phúc hắc, như vậy đêm nay nhìn thấy mặc dù ngoan ngoãn, nhưng là lạnh lùng, thậm chí còn có chút bài xích , tại sao người trong ngày lại có thay đổi lớn như vậy, trong lòng Nhậm Thiên Dã sinh ra trận trận mê hoặc.

      Tần Hiểu Hiểu quay đầu , trong lòng hừ lạnh, chờ tôi tự nguyện, cắt – – cứ mộng tưởng xuân thu hão huyền !

      “Tại sao tối nay em lại ở chỗ đó?”

      “À? Tôi – -.” Chẳng lẽ phải cho biết là vì nhầm chỗ mới vào đó sao? thể, aizz, đêm nay đủ xúi quẩy mất mặt rồi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ dần mơ hồ, Tần Hiểu Hiểu : “Tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi, Nhậm tổng cần hỏi.”

      cần hỏi?”

      Nhậm Thiên Dã lặp lại mấy chữ này: “Tốt, rất tốt.”

      Thời gian còn lại trong xe yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, lạnh lùng đưa mắt nhìn gò má xinh đẹp thanh lệ của Tần Hiểu Hiểu, áp suất thấp tuần hoàn trong cả buồng xe.

      Kim Thuẫn ngồi ở ghế lái cảm thấy gió lạnh thổi qua sau lưng, sợ đến mức thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, ông trời của tôi, Tần này là thế nào, tại sao ta dám như vậy với ông chủ, xem ra tí nữa ông chủ nổi giận.

      Nhậm Thiên Dã ôm bả vai Tần Hiểu Hiểu, vô cùng nghiêm túc : “Chỗ đó phải chỗ em có thể tới, Hiểu Hiểu đồng ý với tôi, sau này em đừng đến đó nữa.”

      Cái gì?! Tôi nghe lầm chứ, ông chủ nổi giận, oh my god! Còn rất quan tâm Tần, đây, đây, đây là muốn lật trời sao? Tần quả thực là thần tượng của tôi – – bà nội!

      “Ngừng xe ở đây là được.”

      Xe dừng lại trước cửa ngôi biệt thự: “Cám ơn Nhậm tổng, muộn rồi nên tôi mời vào uống trà được, tạm biệt.”

      Tần Hiểu Hiểu xong, đẩy cửa xe ra bước nhanh xuống, “Bụp – -” tiếng dùng sức đóng cửa xe, Nhậm Thiên Dã nhìn động tác gọn gàng linh hoạt của chỉ cảm thấy trái tim trong giây lát trở nên trống rỗng, rất khó chịu, cánh tay từng vòng qua bả vai cũng có cảm giác thất bại tịch, cho đến khi vào trong cửa lớn mới hồi thần, giơ cánh tay lên lạnh lùng : “Lái xe.”

      Trong tích tắc xoay người sang chỗ khác vẻ mặt Tần Hiểu Hiểu khôi phục thành trong trẻo lạnh lùng, đây mới thực , thực tế có hai nhân cách, vừa qua mười hai giờ khuya, nhân cách khác ra, nhân cách này biết tồn tại của nhân cách thỏ trắng kia, nhân cách thỏ trắng ngọt ngào động lòng người ban ngày biết tồn tại của nhân cách thứ hai.

      Tắm nước ấm xong Tần Hiểu Hiểu nằm giường nhớ lại chuyện hôm nay, nhân cách thỏ trắng đúng là háo sắc, thiếu chút nữa tạo thành phiền toái lớn, người đàn ông kia vĩnh viễn phải là người Tần Hiểu Hiểu cần, phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, đây là suy nghĩ buồn cười cỡ nào, nghĩ những chuyện này xong khinh thường nhắm mắt lại ngủ.
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 08: Nụ hôn đầu tiên

      Edit: Rinnina
      Beta: Mặc Doanh

      Sáng hôm sau ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào đỉnh đầu Hiểu Hiểu, sau khi đồng hồ báo thức vang lên 3 lần Hiểu Hiểu mới lười biếng rên tiếng, kết thúc cuộc hẹn của và Chu công.

      “Hắt xì – -” Tần Hiểu Hiểu mới vừa ngồi dậy hắt xì cái to, toàn thân nóng ran khó chịu, đầu đau quá, ôi trời- – sao lại cảm rồi? Có chuyện gì vậy, sao mình nhớ gì hết.

      Nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức, Tần Hiểu Hiểu nhảy từ giường xuống dưới đất: “A – -! Trễ rồi, trễ rồi, trễ rồi!” Mặc áo, dùng sức tròng quần vào, gãi gãi tóc cầm ba lô lên quấn khăn quàng cổ vào rồi xuất phát.

      Xuống dưới lầu, con mắt của Trương Mỹ Lan đột nhiên sáng lên: “Hiểu Hiểu, tối hôm qua con xem mắt thế nào, người dì thế nào, có hẹn thời gian gặp mặt lần sau ?” Dượng út cầm tờ báo cũng lấy lại tinh thần, ân cần nhìn qua.

      “Được rồi, được rồi, buổi tối về rồi , con sắp trễ giờ rồi! Con đây, hắt xì – -.”

      Hiểu Hiểu vừa hắt xì vừa chạy ra cửa chính…

      Trương Mỹ Lan nghiêng đầu hỏi chồng: “Xem mắt lần sao lại bị cảm rồi?” Dượng út vô tội lắc đầu bày tỏ biết, cầm tờ báo đọc tiếp.

      Lầu 8 công ty Hâm Thần, Tần Hiểu Hiểu lấy tốc độ 120 bước bay thẳng vào cửa, hô —-, đúng 8 giờ, vô cùng may mắn trễ, trễ, Tần Hiểu Hiểu uống thuốc cảm mạo xong, ngồi xuống vị trí của mình, tự nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.

      “Tần Hiểu Hiểu, vào phòng làm việc của tôi lát.”

      “Được.”

      “Căn cứ vào biểu công tác gần đây của , công ty quyết định kết thúc hợp đồng thử việc với .”

      “Giám đốc Vương, ý của là – -.”

      “Được rồi, đến bộ tài vụ kết toán tiền lương .”

      Hiểu Hiểu ôm thùng đồ đứng ngẩn người dưới lầu, aizz, sáng tinh mơ tự nhiên bị sốt, bây giờ lại bị đuổi, chẳng lẽ năm nay là năm hạn của sao, Tần Hiểu Hiểu ơi Tần Hiểu Hiểu, gần đây mày đúng là đủ xui xẻo mà, aizz —–.

      Trong tiệm bánh ngọt: “Hiểu Hiểu, sao hôm nay chị đến sớm vậy.”

      “Tiểu Ưu, chị bị đuổi.”

      “Cái gì —-?”

      “Ừ, ừ.”

      “Được rồi, được rồi, đừng đau lòng, Hiểu Hiểu nhà chúng ta ưu tú như vậy, mất chị là tổn thất của bọn họ, em cá với chị, quá mấy ngày nữa bọn họ cầu xin chị về làm.”

      “Cầu xin chị? Ha ha, Tiểu Ưu, đừng giỡn nữa, được rồi, hôm nay chị muốn phần bánh vị xoài, thêm phần việt quất nữa!”

      “Được, có liền.”

      “Sao rồi, ăn kem xong có khá hơn chút nào .”

      “Ừ, khá hơn nhiều, hắt xì – -.”

      “Chị bị cảm, đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy, Hiểu Hiểu.”

      sao, giờ chị cần hạ nhiệt, em mau lên trước Tiểu Ưu.”

      “Ừ, hồi hết bận em tới đây với chị.”

      Tần Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn bóng dáng bận rộn của Tiểu Ưu, đỉnh đầu đột nhiên có bóng, Tần Hiểu Hiểu hoảng hốt ném cái muỗng ra ngoài, lại bị người nào đó bắt lấy cắm vào bánh: “ Tần, đúng khó tìm.”

      “Khó tìm cũng bị tìm được phải sao.” Tần Hiểu Hiểu cong cái miệng nhắn lên, vẻ mặt vui, sau đó lại dùng muỗng múc miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.

      “Sao vậy, tâm trạng tốt?”

      Hôm nay Nhậm Thiên Dã mặc quần áo thoải mái, kéo ghế ra, ngồi đối diện Tần Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy tình : “Ngày hôm qua em còn đồng ý dẫn tôi tham quan nơi này mà.”

      “Nhậm tổng, tôi có thể lý do hôm nay tôi đổi ý .”

      “À? – – lý do ?”

      “Lý do? Tôi bị đuổi rồi, đây có tính là lý do .”

      “Ừ, đúng là cần phải tính, nhưng đáng tiếc, giả thiết của em được thành lập.”

      “Cái gì – -?”

      Linh – -, điện thoại của đột nhiên vang lên: “Alo – -, cái gì? Tôi, tôi…”

      Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu khó có thể tin mở to miệng thở gấp, sau đó dùng sức ăn miếng bánh lớn.

      “Sao hả, có tin tức tốt gì muốn chia sẻ .”

      Nhậm Thiên Dã cong môi, nâng tay lên xoa đầu Tần Hiểu Hiểu.

      Tần Hiểu Hiểu kích động, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, khoảng cách hai người càng lúc càng gần cũng có cảm nhận được, cho đến khi đôi môi mỏng ấm áp kia dán lên môi .

      “Ưm – -.”

      Đây, đây là tình huống gì, đầu óc Hiểu Hiểu trống rỗng, mắt đẹp tròn trịa mở to lại mở to, nụ hôn đầu của tôi đó, sao cứ mất như vậy.

      “Hiểu Hiểu, nhắm mắt lại.”

      “Hắt xì ——.”

      _Hết chương 8_
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9: Chơi đùa

      Trước khi Tần Hiểu Hiểu xỉu vì thiếu dưỡng khí, Nhậm Thiên Dã ôm kết thúc nụ hôn sâu, chỉ bạc từ miệng kéo ra, vô cùng mị hoặc động lòng người.

      “Hiểu Hiểu, bảo bối, làm người phụ nữ của được .”

      Tần Hiểu Hiểu còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, nhìn miệng Nhậm Thiên Dã mở rồi lại đóng nhưng biết trả lời thế nào, chỉ cười ngọt ngào nhìn .

      Nhậm Thiên Dã dịu dàng quấn khăn choàng cổ lên cho Tần Hiểu Hiểu, cuối cùng thắt cái nơ bướm to cho : “Bảo bối của , em đẹp.”

      Cuối cùng Tần Hiểu Hiểu được Nhậm Thiên Dã ôm vai, nắm tay khỏi cửa hàng đồ ngọt, màn này làm Tiểu Ưu đứng phía xa rớt hàm, người đàn ông này là ai? Đẹp trai còn hơn cả ngôi sao, người này đúng là model số .

      “Đây là đâu?”

      “Nhà .”

      “Tới nhà làm gì?”

      Tần Hiểu Hiểu có chút phòng bị nhìn Nhậm Thiên Dã.

      “Em bị cảm, còn có thể làm gì. Mau lên giường nằm nghỉ , đợi chút nữa gọi Tu Mục đến cho em gặp.”

      Tần Hiểu Hiểu cởi giày nằm lên cái giường rộng lớn của Nhậm Thiên Dã, đắp chăn của , phía có mùi thuốc lá nhàn nhạt làm đỏ mặt nhớ lại nụ hôn vừa rồi ở cửa hàng đồ ngọt.

      Có lẽ là do bệnh, hoặc vì nằm giường của rất thoải mái, Tần Hiểu Hiểu biết lúc nào mơ mơ màng màng ngủ.

      Giấc ngủ này rất thoải mái, Tần Hiểu Hiểu giống như con mèo con miễn cưởng mở tứ chi, lười biến đáng .

      “Dậy nào.” Tần Hiểu Hiểu men theo nguồn phát ra thanh, nhìn thấy đôi mắt đen tuyền, sáng như sao, lúc này phát Nhậm Thiên Dã nằm bên cạnh mình lập tức tỉnh hồn lại, sau đó chui đầu vào chăn, : “Sao lại lên giường nằm vậy.”

      “Đây là giường , tại sao thể nằm.”

      “Được, vậy tôi xuống.”

      Tần Hiểu Hiếu lấy hết dũng khí vén chăn lên định bò xuống giường bị đôi tay hữu lực giữ lại.

      “Em bị bệnh, mau nằm xuống .”

      “Tôi muốn———!”

      “Bảo bối của , tính khí , được, xuống, em nằm .”

      Nhậm Thiên Dã đắp chăn cho Tần Hiểu Hiểu, sau đó cưng chiều vuốt chóp mũi của .

      Tần Hiểu Hiểu nằm giường nhưng ngủ được, nghe thấy tiếng nước chãy rào rào trong phòng tắm, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh.

      Màu trắng đen đơn giản, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.

      ….. Truyện được post tại Diệp Gia Quán và được chủ topic chia sẻ ở *******************, mọi web khác đều là copy xin phép!

      “Cái gì, cậu Hiểu Hiểu tới!”

      “Được, được, tôi biết rồi, xin lỗi Nghi thiếu, nếu hay là như vầy….”

      Cúp điện thoại, dì của Tần Hiểu Hiểu tức run người, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên: “Chúng ta bị con Hiểu Hiểu lừa.”

      “Hiểu Hiểu làm sao?”

      “Còn sao nữa! Vừa rồi Nghi thiếu gọi tới, tối hôm qua Hiểu Hiểu tới, còn làm cho người ta đợi buổi trời, con chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn!”

      “Hiểu Hiểu tới, lần này có thể xong, Nghi thiếu là người chúng ta đắc tội nổi, lần này phải làm sao mới tốt đây.”

      “May mắn Nghi thiếu đại nhân đại lượng, trách tội chúng ta, còn hẹn tối nay gặp mặt.”

      “Được, vậy gọi cho Hiểu Hiểu kêu nó về ngay.”

      “Ừ, nhanh lên chút, em làm đồ ăn tối, giữ Nghi thiếu lại ăn tối với chúng ta.”

      Tần Hiểu Hiểu nằm ở nhà Nhậm Thiên Dã ngày, ăn cháo uống thuốc, bây giờ trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều, ngồi dậy mặc quần áo.

      Nhậm Thiên Dã mang tạp dề bưng ly nước trái cây và chén cháo vào: “Vẫn chưa hết bệnh, được ngồi dậy, mau nằm xuống.”

      “Dượng tôi gọi đến, kêu tôi về nhà.”

      “Được rồi, ăn cháo trước, lát nữa lái xe đưa em về.”



      Xe dừng trước cửa nhà Tần Hiểu Hiểu, mở cửa xe nhưng lại mở được, khuôn mặt nhắn mờ mịt nhìn Nhậm Thiên Dã.

      “Nhậm tổng——–.”

      Mùi thuốc nhàn nhạt càng lúc càng gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau: “Hiểu Hiểu, chuyển tới ở chung với .”

      Trong phòng khách yên tĩnh, Tần Hiểu Hiểu đổi dép vào, đèn phòng khách bỗng nhiên được bật toàn bộ, ánh sáng bất ngờ đập vào mắt làm Tần Hiểu Hiểu khó chịu, nhìn xung quanh lâu mới thấy dì út, dượng út còn có người đàn ông xa lạ ngồi đó đợi .

      Dượng út mang theo giọng điệu của trưởng bối nhàng ân cần : “Hiểu Hiểu, sao lại về trễ quá vậy? Mau tới dượng giới thiệu cho con, đây là Nghi thiếu, Nghi thiếu, đây là Hiểu Hiểu nhà chúng tôi.”

      Người đàn ông xa lạ hơi ngẩng đầu coi như chào hỏi, trong mắt là lạnh nhạt hời hợt.

      Đối với này, có cảm giác gì, nếu phải cưới nhận được tài sản của , ăn no rỗi việc chạy tới đợi .

      Tần Hiểu Hiểu thấy những suy nghĩ trong mắt , hừ lạnh trong lòng, xem ra người này cũng chỉ vì tài sản của mà tới, lại là người đàn ông hám lợi.

      Tần Hiểu Hiểu nở nụ cười quyến rũ mang theo chút châm chọc : “Nghi thiếu đúng ? Hân hạnh hân hạnh, xin lỗi vì bắt đợi lâu như vậy, xem bây giờ cũng khuya lắm rồi, hay cứ ở lại ngủ đêm .”

      ——— Hết chương 9 ———
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :